Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Sách Của Những Bí Mật (Tập 1) – Osho
Chương 7. Những Kỹ Thuật Giúp Bạn Thanh Thản
Nghe hoặc Tải MP3 'Sách Của Những Bí Mật (Tập 1)' ê
10. Trong khi là công chúa dịu dàng, được âu yếm, đi vào sự âu yếm
như cuộc sống vĩnh viễn.
11. Dừng các cánh cửa giác quan khi cảm thấy việc bò của kiến. Rồi.
12. Khi trên giường hay trên ghế, để bản thân ông trở thành vô
trọng lượng, bên ngoài tâm trí.
Con người có trung
tâm, nhưng con người sống bên ngoài nó - bên ngoài trung tâm. Điều đó tạo ra
căng thẳng bên trong, rối loạn thường xuyên, khổ sở. Bạn không ở chỗ bạn đáng
phải ở; bạn không ở chỗ cân bằng đúng của bạn. Bạn ở xa khỏi chỗ cân bằng, và
việc ở xa khỏi chỗ cân bằng, khỏi trung tâm, là cơ sở của mọi căng thẳng tinh
thần. Nếu nó trở nên quá nhiều, bạn phát điên. Người điên là người đã đi ra khỏi
bản thân mình hoàn toàn. Người chứng ngộ là người ngược lại với người điên. Người
đó được định tâm trong bản thân mình.
Bạn ở giữa. Bạn đã
không hoàn toàn ra khỏi bản thân bạn, và bạn cũng không ở trung tâm của bạn. Bạn
chỉ di chuyển trong kẽ hở. Đôi khi bạn di chuyển rất, rất xa xăm, để cho bạn có
những khoảnh khắc mà bạn điên tạm thời. Trong giận, trong dục, trong bất kì cái
gì mà bạn đã di chuyển quá xa khỏi bản thân bạn, bạn là điên tạm thời. Thế thì
không có khác biệt giữa bạn và người điên. Khác biệt chỉ là ở chỗ người đó thường
xuyên ở đó còn bạn tạm thời ở đó. Bạn sẽ quay lại.
Khi bạn trong giận nó
là điên, nhưng nó không thường hằng. Về chất không có khác biệt; về lượng có
khác biệt. Phầm chất là như nhau, cho nên đôi khi bạn chạm vào điên và đôi khi,
khi bạn được thảnh thơi, thoải mái toàn bộ, bạn chạm vào trung tâm của bạn nữa.
Đó là những khoảnh khắc phúc lạc. Chúng xảy ra. Thế thì bạn giống như một Phật
hay như một Krishna, nhưng chỉ tạm thời, nhất thời. Bạn sẽ không ở đó. Thực sự,
khoảnh khắc bạn nhận ra rằng bạn phúc lạc, bạn đã di chuyển rồi. Nó là nhất thời
tới mức đến lúc bạn nhận ra phúc lạc, nó bị kết thúc rồi.
Chúng ta liên tục di
chuyển giữa hai điều này, nhưng chuyển động này là nguy hiểm. Chuyển động này
là nguy hiểm vì thế thì bạn không thể tạo ra nhận thức về bản thân bạn, nhận thức
về bạn được cố định. Bạn không biết bạn là ai. Nếu bạn thường xuyên di chuyển từ
điên sang được định tâm trong bản thân bạn, nếu chuyển động này là thường
xuyên, bạn không thể có hình ảnh vững chắc về bản thân bạn. Bạn sẽ có hình ảnh
lung linh di động. Thế thì bạn không biết bạn là ai. Nó là rất khó. Đó là lí do
tại sao bạn thậm chí trở nên sợ nếu bạn mong đợi những khoảnh khắc phúc lạc,
cho nên bạn cố gắn cố định bản thân bạn ở đâu đó ở giữa.
Đây là điều chúng ta
ngụ ý bởi con người bình thường: người đó không bao giờ chạm tới tính điên của
mình trong giận dữ và người đó không bao giờ chạm tới tự do toàn bộ đó, cực lạc
đó nữa. Người đó không bao giờ di chuyển khỏi hình ảnh vững chắc. Người bình
thường thực sự là người chết, sống giữa hai điểm này. Đó là lí do tại sao tất cả
những người là ngoại lệ - các nghệ sĩ lớn, các hoạ sĩ, nhà thơ - họ là không
bình thường. Họ rất linh động. Khi thì họ chạm vào trung tâm, khi thì họ phát
điên. Họ di chuyển nhanh giữa hai điều này. Tất nhiên, khổ sở của họ là lớn,
căng thẳng của họ là nhiều. Họ phải sống giữa hai thế giới, thường xuyên thay đổi
bản thân họ. Đó là lí do tại sao họ cảm thấy rằng họ không có căn cước. Họ cảm
thấy, theo lời của Colin Wilson, rằng họ là người ngoài. Trong thế giới của
bình thường, họ là người ngoài.
Sẽ có ích để định
nghĩa ra bốn kiểu người này. Thứ nhất là người bình thường, người có căn cước cố
định, vững chắc, người biết mình là ai - bác sĩ, kĩ sư, giáo sư, thánh nhân -
người biết mình là ai và không bao giờ di chuyển khỏi đó. Người đó thường xuyên
bám lấy căn cước này, hình ảnh này.
Thứ hai là những người
có hình ảnh linh động - nhà thơ, nghệ sĩ, hoạ sĩ, ca sĩ. Họ không biết họ là
ai. Đôi khi họ trở thành chỉ bình thường, đôi khi họ phát điên, đôi khi họ chạm
tới cực lạc mà phật chạm tới.
Thứ ba là những người
thường xuyên điên. Họ đã đi ra ngoài bản thân họ; họ không bao giờ quay lại về
nhà họ. Họ thậm chí không nhớ rằng họ có nhà.
Và thứ tư là những
người đã về tới nhà của họ... Phật, Christ, Krishna.
Loại thứ tư này - những
người đã về tới nhà của họ -được thảnh thơi toàn bộ. Trong tâm thức của họ
không có căng thẳng, không nỗ lực, không ham muốn. Trong một lời, không có trở
thành. Họ không muốn trở thành bất kì cái gì. Họ hiện hữu, họ đã hiện hữu.
Không trở thành! Và họ thoải mái với bản thân họ. Dù họ là bất kì cái gì, họ là
thoải mái với nó. Họ không muốn thay đổi nó, không muốn đi bất kì chỗ nào. Họ
không có tương lai. Chính khoảnh khắc này là vĩnh hằng với họ... không khao khát,
không ham muốn. Điều đó không ngụ ý rằng vị phật sẽ không ăn hay vị phật sẽ
không ngủ. Ông ấy sẽ ăn, ông ấy sẽ ngủ, nhưng những điều này không phải là ham
muốn. Vị phật sẽ không phóng chiếu những ham muốn này: ông ấy sẽ không ăn ngày
mai, ông ấy sẽ ăn hôm nay.
Nhớ điều này. Bạn
liên tục ăn trong ngày mai, bạn liên tục ăn trong tương lai; bạn liên tục ăn
trong quá khứ, trong hôm qua. Hiếm khi xảy ra việc bạn ăn trong hôm nay. Khi bạn
ăn trong hôm nay, tâm trí bạn sẽ di chuyển đi đâu đó khác. Trong khi bạn cố đi
ngủ, bạn sẽ bắt đầu ăn trong ngày mai, hay nếu không thì kí ức của quá khứ sẽ tới.
Vị phật ăn trong hôm
nay. Chính khoảnh khắc này ông ấy sống. Ông ấy không phóng chiếu cuộc sống của
mình vào tương lai; không có tương lai cho ông ấy. Bất kì khi nào tương lai tới,
nó tới như hiện tại. Bao giờ cũng là hôm nay, bao giờ cũng là bây giờ. Cho nên
vị phật ăn, nhưng ông ấy không bao giờ ăn trong tâm trí - nhớ điều này. Không
có việc ăn bằng não. Bạn liên tục ăn trong tâm trí. Điều đó là ngớ ngẩn vì tâm
trí không được ngụ ý cho việc ăn. Mọi trung tâm của bạn đều bị lẫn lộn; toàn thể
thu xếp thân-tâm của bạn bị xới lộn lên, nó là điên.
Vị phật ăn, nhưng ông
ấy không bao giờ nghĩ về việc ăn. Và điều đó áp dụng cho mọi thứ. Cho nên vị phật
là bình thường như bạn trong khi ông ấy ăn. Đừng nghĩ rằng vị phật sẽ không ăn,
hay rằng khi mặt trời nóng ông ấy sẽ không vã mồ hôi, hay khi gió lạnh tới ông ấy
sẽ không cảm thấy lạnh. Ông ấy sẽ cảm thấy nó, nhưng ông ấy bao giờ cũng cảm thấy
trong hiện tại, không bao giờ trong tương lai. Không có việc trở thành. Nếu
không có việc trở thành, không có căng thẳng. Hiểu điều này rất rõ ràng đi. Nếu
không có trở thành, làm sao có thể có bất kì căng thẳng nào? Căng thẳng ngụ ý bạn
muốn là cái gì đó khác mà bạn đang không là.
Bạn là A và bạn muốn
là B; bạn nghèo và bạn muốn là giầu; bạn xấu và bạn muốn là đẹp; hay bạn ngu và
bạn muốn là khôn. Dù việc muốn là bất kì cái gì, dù ham muốn là bất kì cái gì,
hình tướng bao giờ cũng là điều này: A muốn trở thành B. Dù bạn là bất kì cái
gì, bạn không bằng lòng với nó. Để được bằng lòng, cái gì đó khác được cần tới
- đó là cấu trúc thường hằng của tâm trí đang ham muốn. Khi bạn có nó, lần nữa
tâm trí sẽ nói rằng "Cái này là không đủ, cái gì đó khác được cần."
Tâm trí bao giờ cũng
di chuyển tiếp nữa tiếp nữa. Bất kì cái gì bạn có được đều trở thành vô dụng.
Khoảnh khắc bạn có được nó, nó là vô dụng. Đây là ham muốn. Phật đã gọi nó là
trishna: đây là trở thành.
Bạn chuyển từ kiếp
này sang kiếp khác, từ thế giới này sang thế giới khác, và điều này tiếp diễn.
Nó có thể liên tục tới vô hạn. Không có chỗ cuối cho nó, không có chỗ cuối cho
ham muốn, việc ham muốn. Nhưng nếu không có trở thành, nếu bạn chấp nhận toàn bộ
bất kì cái gì bạn đang là - xấu hay đẹp, khôn hay ngu, giầu hay nghèo - bất kì
cái gì bạn đang là, nếu bạn chấp nhận nó trong tính toàn bộ của nó, việc trở
thành dừng lại. Thế thì không có căng thẳng; thế thì căng thẳng không thể tồn tại
được. Thế thì không có khổ sở. Bạn thoải mái, bạn không lo nghĩ. Tâm trí không
trở thành này là tâm trí được định tâm trong cái ngã.
Ở cực hoàn toàn đối lập
là người điên. Người đó không là sự hiện hữu, người đó chỉ là việc trở thành.
Người đó quên mất mình là gì. A bị quên hoàn toàn và người đó cố là B. Người đó
không còn biết mình là ai; người đó chỉ biết mục đích có được ham muốn của
mình. Người đó không sống ở đây và bây giờ, người đó sống ở đâu đó khác. Đó là
lí do tại sao người đó có vẻ dở hơi với chúng ta, điên, vì bạn sống trong thế
giới này và người đó sống trong thế giới mơ của người đó. Người đó không là một
phần của thế giới của bạn, người đó sống ở đâu đó khác. Người đó đã quên hoàn
toàn thực tại của mình ở đây và bây giờ. Và với bản thân mình người đó đã quên
thế giới quanh người đó, điều là thực. Người đó sống trong thế giới không thực
- với người đó, đấy là thực tại duy nhất.
Vị phật sống chính
khoảnh khắc này trong sự hiện hữu và người điên là chính cái đối lập. Người đó
không bao giờ sống ở đây và bây giờ, trong hiện hữu, mà bao giờ cũng trong trở
thành - đâu đó trên đường chân trời. Đây là hai cái đối lập cực.
Cho nên nhớ, người
điên không ngược lại bạn, người đó ngược lại phật. Và cũng nhớ, phật không ngược
lại bạn, ông ấy ngược lại người điên. Bạn ở giữa. Bạn là cả hai, được trộn lẫn;
bạn có những cái điên, bạn có những khoảnh khắc của chứng ngộ, nhưng cả hai bị
trộn lẫn.
Đôi khi một thoáng
nhìn vào trong trung tâm đột nhiên xảy ra, nếu bạn được thảnh thơi. Có những
khoảnh khắc mà bạn được thảnh thơi. Bạn trong yêu: trong vài khoảnh khắc, người
yêu của bạn, người được yêu của bạn ở cùng bạn. Nó đã từng là ham muốn lâu dài,
nỗ lực lâu dài, và cuối cùng người yêu của bạn ở cùng với bạn. Trong một khoảnh
khắc tâm trí rời đi. Đã từng có nỗ lực lâu dài để ở cùng với người bạn yêu. Tâm
trí đã từng khao khát và khao khát và khao khát, và tâm trí bao giờ cũng suy
nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ về người bạn yêu. Bây giờ người bạn yêu có đó và đột
nhiên tâm trí không thể nghĩ được. Quá trình cũ không thể được tiếp tục. Bạn đã
đi tìm người yêu; bây giờ người yêu có đó, cho nên tâm trí đơn giản dừng lại.
Trong khoảnh khắc đó
khi người yêu có đó, không có ham muốn. Bạn được thảnh thơi; đột nhiên bạn bị
ném trở lại bản thân bạn. Chừng nào người yêu chưa thể ném bạn về bản thân bạn,
đó không phải là yêu. Chừng nào bạn chưa trở thành bản thân bạn trong sự hiện
diện của người bạn yêu, nó không phải là yêu. Chừng nào tâm trí chưa hoàn toàn
dừng vận hành trong sự hiện diện của người yêu hay người bạn yêu, đó không phải
là yêu.
Đôi khi sự việc xảy
ra là tâm trí dừng lại và trong một khoảnh khắc không có ham muốn. Yêu là vô
ham muốn. Cố hiểu điều này: bạn có thể ham muốn yêu, nhưng yêu là vô ham muốn.
Khi yêu xảy ra không có ham muốn; tâm trí yên tĩnh, bình thản, thảnh thơi.
Không còn trở thành thêm nữa, không đâu mà đi.
Nhưng điều này xảy ra
chỉ trong vài khoảnh khắc, nếu nó có xảy ra chút nào. Nếu bạn đã thực sự yêu ai
đó, thế thì nó sẽ xảy ra trong vài khoảnh khắc. Nó là cú sốc. Tâm trí không thể
làm việc được vì toàn thể vận hành của nó đã trở thành vô dụng, ngớ ngẩn. Người
mà bạn đã khao khát đang có đó, và tâm trí không thể nghĩ được phải làm gì bây
giờ.
Trong vài khoảnh khắc
toàn thể cơ chế này dừng lại. Bạn được thảnh thơi trong bản thân bạn. Bạn đã chạm
tới bản thể bạn, trung tâm của bạn, và bạn cảm thấy bạn ở cội nguồn của hạnh
phúc. Phúc lạc rót đầy bạn, hương thơm bao quanh bạn. Đột nhiên bạn không là
cùng người bạn đã là.
Đó là lí do tại sao
yêu làm biến đổi nhiều thế. Nếu bạn đang trong yêu bạn không thể che giấu được
nó. Điều đó là không thể được! Nếu bạn đang trong yêu, nó sẽ biểu lộ ra. Mắt bạn,
mặt bạn, cách bạn bước đi, cách bạn ngồi, mọi thứ sẽ chỉ ra điều đó, vì bạn
không là cùng người nữa. Tâm trí ham muốn không có đó. Bạn giống như vị phật chỉ
trong vài khoảnh khắc. Điều này không thể được tiếp tục lâu vì nó chỉ là cú sốc.
Ngay lập tức tâm trí sẽ cố tìm cách thức và cớ nào đó để nghĩ trở lại.
Chẳng hạn, tâm trí có
thể bắt đầu nghĩ bạn đã đạt tới mục đích của bạn, bạn đã đạt tới yêu của bạn, vậy
bây giờ thì cái gì nữa? Bạn định làm gì? Thế thì bắt đầu đoán trước, bắt đầu luận
cứ. Bạn bắt đầu nghĩ, "Hôm nay mình đã có được người yêu của mình, nhưng
nó sẽ là cũng vậy ngày mai nữa sao?" Tâm trí đã bắt đầu làm việc. Và khoảnh
khắc tâm trí làm việc bạn đã lại di chuyển vào trong trở thành.
Đôi khi ngay cả không
có yêu, chỉ qua mệt nhọc, mệt mỏi, người ta dừng việc ham muốn. Thế nữa người ta
cũng được ném về bản thân mình. Khi bạn không xa khỏi bản thân bạn, bạn nhất định
ở tại cái ta của bạn, không thành vấn đề cái gì có thể là nguyên nhân của nó.
Khi người ta mệt mỏi toàn bộ, mệt nhọc, khi người ta thậm chí cảm thấy không
thích việc suy nghĩ hay hay việc ham muốn, khi người ta thất vọng hoàn toàn,
không còn bất kì hi vọng nào, thế thì đột nhiên người ta cảm thấy ở nhà. Bây giờ
người đó không thể đi được bất kì đâu. Mọi cánh cửa đều bị đóng lại; hi vọng đã
biến mất - và cùng với nó là ham muốn biến mất, cùng với nó là trở thành biến mất.
Điều đó sẽ không lâu
vì tâm trí bạn có cơ chế. Nó có thể đi mất trong vài khoảnh khắc, nhưng đột
nhiên nó sẽ sống lại vì bạn không thể tồn tại một cách vô vọng, bạn sẽ phải tìm
ra hi vọng nào đó. Bạn không thể tồn tại mà không có ham muốn. Vì bạn không biết
cách tồn tại mà không có ham muốn, bạn sẽ phải tạo ra ham muốn nào đó.
Trong bất kì tình huống
nào mà sự việc xảy ra là đột ngột tâm trí dừng vận hành, bạn ở trung tâm của bạn.
Bạn ở trong ngày nghỉ, trong rừng hay ga trên núi, hay trên bãi biển: đột nhiên
tâm trí thường lệ của bạn sẽ không làm việc. Văn phòng không có đó, vợ không có
đó, hay chồng không có đó. Đột nhiên có một tình huống rất mới, và tâm trí sẽ cần
chút thời gian để vận hành trong nó, để được điều chỉnh theo nó. Tâm trí cảm thấy
không được điều chỉnh. Tình huống này là mới tới mức bạn thảnh thơi, và bạn ở
trung tâm của bạn.
Trong những khoảnh khắc
này bạn trở thành vị phật, nhưng đây sẽ chỉ là những khoảnh khắc. Thế rồi chúng
sẽ ám ảnh bạn, và thế thì bạn sẽ muốn tái tạo lại chúng và lặp lại chúng. Nhưng
nhớ, chúng xảy ra một cách tự phát, cho nên bạn không thể lặp lại chúng được.
Và bạn càng cố lặp lại chúng, chúng sẽ càng không thể nào tới với bạn được.
Điều đó xảy ra cho mọi
người. Bạn yêu ai đó, và trong cuộc gặp đầu tiên tâm trí bạn dừng trong vài khoảnh
khắc. Thế rồi các bạn lấy nhau. Tại sao các bạn lấy nhau? Để lặp đi lặp lại những
khoảnh khắc đẹp đó. Nhưng khi chúng xảy ra bạn đã không lấy nhau, và chúng
không thể xảy ra trong hôn nhân vì toàn thể tình huống là khác. Khi hai người gặp
nhau lần đầu tiên, toàn thể tình huống là mới. Tâm trí họ không thể vận hành được
trong nó. Họ bị tràn ngập thế bởi nó - được trút đầy thế bởi kinh nghiệm mới, bởi
cuộc sống mới, bởi việc nở hoa mới! Thế rồi tâm trí bắt đầu vận hành và họ
nghĩ. "Đây là những khoảnh khắc đẹp thế! Mình muốn tiếp tục lặp lại nó mọi
ngày, cho nên mình phải lấy người đó."
Tâm trí sẽ phá huỷ mọi
thứ. Hôn nhân có nghĩa là tâm trí. Yêu là tự phát; hôn nhân là tính toán. Hôn
nhân là thứ toán học. Thế rồi bạn chờ đợi những khoảnh khắc đó, nhưng chúng sẽ
không bao giờ tới lần nữa. Đó là lí do tại sao mọi đàn ông và đàn bà đã kết hôn
đều bị thất vọng - vì họ đang chờ đợi những thứ nào đó đã xảy ra trong quá khứ.
Tại sao chúng không xảy ra nữa? Chúng không thể xảy ra được vì bạn đang bỏ lỡ
toàn thể tình huống. Bây giờ bạn không mới; bây giờ không có tự phát; bây giờ
yêu là thường lệ. Bây giờ mọi thứ được mong đợi và đòi hỏi. Bây giờ yêu đã trở
thành nghĩa vụ, không là vui đùa. Nó đã là vui đùa lúc bắt đầu; bây giờ nó là
nghĩa vụ. Và nghĩa vụ không thể cho bạn cùng phúc lạc mà vui đùa có thể cho. Điều
đó là không thể được! Tâm trí bạn đã tạo ra toàn thể mọi thứ. Bây giờ bạn tiếp
tục mong đợi, và bạn càng mong đợi càng ít có khả năng cho việc xảy ra của nó.
Điều này xảy ra ở mọi
nơi, không chỉ trong hôn nhân. Bạn đi tới thầy và kinh nghiệm này là mới. Sự hiện
diện của thầy, lời của thầy, cách sống của thầy là mới. Đột nhiên tâm trí bạn dừng
vận hành. Thế thì bạn nghĩ, "Đây là người dành cho mình, cho nên mình phải
đi mọi ngày." Thế rồi bạn được liên kết với thầy. Dần dần thất vọng bắt đầu
vì bạn đã làm nó thành nghĩa vụ, thường lệ. Bây giờ cùng những kinh nghiệm đó sẽ
không tới. Thế rồi bạn nghĩ người này đã lừa bạn hay bạn đã bị lừa bằng cách
nào đó. Thế rồi bạn nghĩ, "Kinh nghiệm đầu tiên đã là ảo giác. Mình phải
đã bị thôi miên hay cái gì đó. Nó đã không thực."
Nó đã là thực. Tâm
trí thường lệ của bạn làm cho nó thành không thực. Và thế rồi tâm trí cố mong đợi,
nhưng lần đầu tiên nó đã xảy ra thì bạn đã không mong đợi. Bạn đã tới mà không
có bất kì mong đợi nào, bạn đã chỉ mở để đón nhận bất kì cái gì đang xảy ra.
Bây giờ bạn tới mọi
ngày với mong đợi, với tâm trí đóng. Nó không thể xảy ra được. Nó bao giờ cũng
xảy ra trong tâm trí mở; nó bao giờ cũng xảy ra trong tình huống mới. Điều đó
không có nghĩa là bạn phải thay đổi tình huống của bạn hàng ngày, nó chỉ có
nghĩa: không cho phép tâm trí bạn tạo ra hình mẫu. Thế thì vợ bạn sẽ là mới mọi
ngày, chồng bạn sẽ là mới mọi ngày. Nhưng đừng cho phép tâm trí tạo ra hình mẫu
của mong đợi; đừng cho phép tâm trí đi vào trong tương lai. Thế thì thầy của bạn
sẽ mới mọi ngày, bạn của bạn sẽ là mới mọi ngày. Và mọi thứ là mới trên thế giới
ngoại trừ tâm trí. Tâm trí là thứ duy nhất là cổ. Nó bao giờ cũng cổ.
Mặt trời mọc mới mọi ngày. Nó không phải là mặt trời cũ. Mặt trăng là mới; ngày, đêm, hoa, cây... mọi thứ là mới ngoại trừ tâm trí bạn. Tâm trí bạn bao giờ cũng cổ - nhớ, bao giờ cũng cổ - vì tâm trí cần quá khứ, kinh nghiệm được tích luỹ, kinh nghiệm được phóng chiếu. Tâm trí cần quá khứ và cuộc sống cần hiện tại. Cuộc sống bao giờ cũng phúc lạc - tâm trí không bao giờ phúc lạc. Bất kì khi nào bạn cho phép tâm trí bạn bước vào, khổ bắt đầu.
Những khoảnh khắc tự
phát này sẽ không được lặp lại nữa đâu, vậy nên phải làm gì? Làm sao ở trong trạng
thái thảnh thơi liên tục? Ba kinh này dành cho điều này. Đây là ba kĩ thuật
liên quan tới cảm giác thoải mái, kĩ thuật để thảnh thơi thần kinh.
Làm sao vẫn còn trong
hiệu hữu? Làm sao không di chuyển vào trong trở thành? Điều đó là khó khăn,
gian nan, nhưng những kĩ thuật nào có thể giúp đỡ. Những kĩ thuật này sẽ ném bạn
về bản thân bạn.
Kĩ thuật thứ nhất:
Trong khi là công chúa dịu dàng, được âu yếm, đi vào sự âu yếm
như cuộc sống vĩnh viễn.
Shiva bắt đầu bằng
yêu. Kĩ thuật thứ nhất liên quan tới yêu, vì yêu là thứ gần gũi nhất trong kinh
nghiệm của bạn, trong đó bạn được thảnh thơi. Nếu bạn không thể yêu được, không
thể có khả năng cho bạn thảnh thơi. Nếu bạn có thể thảnh thơi, cuộc sống của bạn
sẽ trở thành cuộc sống đáng yêu.
Người căng thẳng
không thể yêu được. Tại sao? Người căng thẳng bao giờ cũng sống cùng các mục
đích. Người đó có thể kiếm tiền, nhưng người đó không thể yêu được vì yêu là vô
mục đích. Yêu không phải là món hàng. Bạn không thể tích luỹ nó; bạn không thể
tạo ra số dư ngân hàng của nó; bạn không thể làm mạnh bản ngã của bạn từ nó. Thực
sự, yêu là hành động ngớ ngẩn nhất, không có nghĩa bên ngoài nó, không có mục
đích bên ngoài nó. Nó tồn tại trong bản thân nó, không vì bất kì cái gì khác.
Bạn kiếm tiền vì cái
gì đó - nó là phương tiện. Bạn xây nhà cho ai đó sống trong - nó là phương tiện.
Yêu không phải là phương tiện. Tại sao bạn yêu? Bạn yêu để làm gì? Yêu là mục
đích lên bản thân nó. Đó là lí do tại sao tâm trí mang tính tính toán, logic,
tâm trí nghĩ dưới dạng mục đích, không thể yêu được. Và tâm trí bao giờ cũng
nghĩ dưới dạng mục đích sẽ căng thẳng, vì mục đích chỉ có thể được hoàn thành
trong tương lai, không bao giờ ở đây và bây giờ.
Chúng ta đang xây
ngôi nhà - bạn không thể sống được trong nó ngay bây giờ, bạn sẽ phải xây nó
trước. Bạn có thể sống trong nó trong tương lai, không phải bây giờ. Bạn kiếm
tiền - số dư ngân hàng sẽ được tạo ra trong tương lai, không phải bây giờ.
Phương tiện bạn sẽ phải dùng bây giờ, còn mục đích sẽ tới trong tương lai.
Yêu bao giờ cũng ở
đây; không có tương lai cho nó. Đó là lí do tại sao yêu gần thiền thế. Đó là lí
do tại sao chết cũng gần thiền thế - vì chết bao giờ cũng ở đây và bây giờ, nó
không bao giờ có thể xảy ra trong tương lai. Bạn có thể chết trong tương lai
không? Bạn chỉ có thể chết trong hiện tại. Không người nào đã bao giờ chết
trong tương lai. Làm sao bạn có thể chết trong tương lai được? Hay làm sao bạn
có thể chết trong quá khứ được? Quá khứ đã qua rồi, nó không còn nữa, cho nên bạn
không thể chết được trong nó. Tương lai còn chưa tới, cho nên làm sao bạn có thể
chết trong nó được?
Chết bao giờ cũng xuất
hiện trong hiện tại. Chết, yêu, thiền - tất cả chúng xuất hiện trong hiện tại.
Cho nên nếu bạn sợ chết, bạn không thể yêu. Nếu bạn sợ yêu, bạn không thể thiền.
Nếu bạn sợ thiền, cuộc sống của bạn sẽ là vô dụng. Vô dụng không theo nghĩa của
bất kì mục đích nào, nhưng vô dụng theo nghĩa rằng bạn sẽ không bao giờ có khả
năng cảm thấy bất kì phúc lạc nào trong nó. Nó sẽ là vô tích sự.
Điều có thể kì lạ là
kết nối ba sự kiện này: yêu, thiền, chết. Nó không phải vậy! Có những kinh nghiệm
tương tự. Cho nên nếu bạn có thể đi vào một sự kiện, bạn có thể đi vào trong
hai sự kiện còn lại.
Shiva bắt đầu bằng
yêu. Ông ấy nói,
Trong khi là công
chúa dịu dàng, được âu yếm, đi vào sự âu yếm như cuộc sống vĩnh viễn.
Điều đó ngụ ý cái gì?
Nhiều thứ! Một: trong khi bạn đang được yêu, quá khứ đã dừng lại, tương lai
không có. Bạn di chuyển theo chiều hướng của hiện tại. Bạn di chuyển vào bây giờ.
Bạn đã bao giờ yêu người nào đó chưa? Nếu bạn đã từng yêu, thế thì bạn biết rằng
tâm trí không còn đó.
Đó là lí do tại sao
cái gọi là người trí huệ nói rằng những người yêu là mù, dại, điên. Về bản chất
điều họ nói là đúng. Những người yêu là mù vì họ không có mắt cho tương lai, để
tính toán điều họ sẽ làm. Họ mù; họ không thể thấy được quá khứ. Điều gì đã xảy
ra cho những người yêu? Họ chỉ di chuyển đây đó mà không cân nhắc gì tới quá khứ
hay tương lai, không có bất kì cân nhắc nào về hậu quả. Đó là lí do tại sao họ
được gọi là mù. Họ là vậy! Họ là mù đối với những người tính toán, và họ là người
thấy đối với những người không tính toán. Những người không tính toán sẽ thấy
yêu là mắt thực, cái nhìn thực.
Cho nên điều đầu
tiên: trong khoảnh khắc của yêu, quá khứ và tương lai không còn nữa. Thế thì, một
điểm tinh tế cần được hiểu. Khi không có quá khứ và tương lai, bạn có thể gọi
khoảnh khắc này là hiện tại được không? Nó là hiện tại chỉ ở giữa hai điều này
- giữa quá khứ và tương lai. Nó là tương đối. Nếu không có quá khứ và tương
lai, còn có nghĩa gì để gọi nó là hiện tại? Nó là vô nghĩa. Đó là lí do tại sao
Shiva không dùng từ ‘hiện tại'. Ông ấy nói, cuộc sống vĩnh viễn. Ông ấy ngụ ý
vĩnh hằng... đi vào vĩnh hằng.
Chúng ta chia thời
gian thành ba phần - quá khứ, hiện tại, tương lai. Phân chia đó là sai, tuyệt đối
sai. Thời gian thực sự là quá khứ và tương lai. Hiện tại không phải là một phần
của thời gian. Hiện tại là một phần của vĩnh hằng. Cái đã trôi qua là thời
gian; cái sắp tới là thời gian. Cái đang đó không phải là thời gian vì nó không
bao giờ trôi qua - nó bao giờ cũng ở đây. Bây giờ bao giờ cũng ở đây. Nó bao giờ
cũng ở đây! Bây giờ này là vĩnh hằng.
Nếu bạn di chuyển từ
quá khứ, bạn không bao giờ di chuyển vào trong hiện tại. Từ quá khứ bạn bao giờ
cũng di chuyển vào tương lai; không khoảnh khắc nào tới mà là hiện tại. Từ quá
khứ bạn bao giờ cũng di chuyển vào trong tương lai. Từ hiện tại bạn không bao
giờ có thể di chuyển vào tương lai được. Từ hiện tại bạn đi ngày càng sâu hớn
vào trong ngày càng nhiều hiện tại hơn. Đây là cuộc sống vĩnh viễn.
Chúng ta có thể nói
điều đó theo cách này: từ quá khứ tới tương lai là thời gian. Thời gian có
nghĩa bạn di chuyển trên mặt phẳng, theo đường thẳng. Hay chúng ta có thể gọi
nó là chiều ngang. Khoảnh khắc bạn ở trong hiện tại chiều thay đổi: bạn di chuyển
theo chiều đứng - lên hay xuống, hướng tới đỉnh cao hay hướng tới chiều sâu.
Nhưng thế thì bạn không bao giờ di chuyển theo chiều ngang. Một Phật, một Shiva
sống trong vĩnh hằng, không trong thời gian.
Jesus được hỏi,
"Cái gì sẽ xảy ra trong vương quốc Thượng đế của ông?" Người đã hỏi
ông ấy đã không hỏi về thời gian. Ông ta đã hỏi về cái gì sẽ xảy ra cho ham muốn
của ông ta, và làm sao chúng sẽ được đáp ứng. Ông ta hỏi liệu sẽ có cuộc sống
vĩnh viễn hay liệu sẽ có chết không; liệu có bất kì khổ nào không, liệu có người
thấp kém và người cao siêu không. Ông ta hỏi các thứ của thế giới này khi ông
ta hỏi, "Cái gì sẽ xảy ra trong vương quốc Thượng đế của ông?" Và
Jesus đáp - lời đáp giống như lời của Thiền sư - "Sẽ không còn thời
gian."
Người đã được đáp lại
theo cách này có thể đã không hiểu chút nào: "Sẽ không còn thời gian."
Duy nhất một điều này Jesus đã nói - "Sẽ không còn thời gian," vì thời
gian là chiều ngang còn vương quốc của Thượng đế là chiều đứng... nó là vĩnh hằng.
Nó bao giờ cũng ở đây! Bạn chỉ phải di chuyển xa khỏi thời gian để đi vào trong
nó.
Cho nên yêu là cánh cửa
thứ nhất. Qua nó, bạn có thể đi chuyển xa khỏi thời gian. Đó là lí do tại sao mọi
người muốn được yêu, mọi người muốn yêu. Và không người nào biết tại sao nhiều
ý nghĩa thế được trao cho yêu, tại sao có khao khát sâu sắc thế về yêu. Và chừng
nào bạn chưa biết nó một cách đúng đắn, bạn không thể yêu mà cũng không thể được
yêu, vì yêu là một trong những hiện tượng sâu nhất trên trái đất này.
Chúng ta liên tục
nghĩ rằng mọi người đều có năng lực yêu như người đó vậy. Đây không phải là
hoàn cảnh - nó không phải vậy. Đó là lí do tại sao bạn bị thất vọng. Yêu là chiều
hướng khác, và nếu bạn cố yêu người nào đó trong thời gian, bạn sẽ bị thất bại
trong nỗ lực của bạn. Trong thời gian, yêu là không thể được.
Tôi nhớ tới một giai
thoại. Meera trong yêu với Krishna. Cô ấy là người nội trợ - vợ của một hoàng tử.
Hoàng tử này trở nên ghen với Krishna. Krishna không còn nữa; Krishna đã không
hiện diện, Krishna đã không là thân thể vật lí. Có kẽ hở năm nghìn năm giữa sự
tồn tại vật lí của Krishna và sự tồn tại vật lí của Meera. Cho nên thực sự, làm
sao Meera có thể trong yêu với Krishna được? Kẽ hở thời gian là lớn thế.
Một hôm, hoàng tử, chồng
cô ấy, hỏi Meera, "Em liên tục nói về tình yêu của em, em liên tục nhảy
múa và ca hát quanh Krishna, nhưng anh ta đâu? Em yêu nhiều thế với ai vậy? Em
liên tục nói với ai vậy?" Meera đang nói với Krishna, vừa hát, cười, tranh
đấu. Cô ấy có vẻ điên - cô ấy là vậy, trong con mắt của chúng ta. Hoàng tử nói,
"Em có phát điên không? Krishna của em ở đâu? Em đang yêu ai? Em đang chuyện
trò với ai? Anh ở đây, và em đã hoàn toàn quên mất anh."
Meera nói,
"Krishna ở đây - anh không ở đây - vì Krishna là vĩnh hằng; anh thì không.
Ông ấy bao giờ cũng sẽ ở đây, ông ấy đã từng ở đây, ông ấy đang ở đây. Anh sẽ
không ở đây; anh đã không ở đây. Anh đã không ở đây một ngày nào đó, anh sẽ
không ở đây ngày khác nào đó, cho nên làm sao em có thể tin được rằng giữa hai
cái không tồn tại này anh đang ở đây? Làm sao sự tồn tại là có thể ở giữa hai sự
không tồn tại?"
Hoàng từ là trong thời
gian, nhưng Krishna là trong vĩnh hằng. Cho nên bạn có thể ở gần hoàng tử,
nhưng khoảng cách này không thể bị phá huỷ. Bạn sẽ ở cách xa. Bạn có thể ở rất,
rất xa trong thời gian với Krishna, nhưng bạn có thể là gần. Tuy nhiên, nó là
chiều hướng khác.
Tôi nhìn phía trước
tôi và có bức tường; tôi chuyển mắt tôi và có bầu trời. Khi bạn nhìn trong thời
gian bao giờ cũng có tường. Khi bạn nhìn bên ngoài thời gian có bầu trời mở...
vô hạn. Yêu mở ra điều vô hạn, sự vĩnh viễn của sự tồn tại. Cho nên thực sự, nếu
bạn đã từng bao giờ yêu, yêu có thể được làm thành kĩ thuật thiền. Đây là kĩ
thuật đó:
Trong khi là công
chúa dịu dàng, được âu yếm, đi vào sự âu yếm như cuộc sống vĩnh viễn.
Đừng là người yêu đứng
tách rời, bên ngoài. Trở thành việc yêu và chuyển vào trong vĩnh hằng. Khi bạn
yêu ai đó, bạn có ở đó như người yêu không? Nếu bạn có đó, thế thì bạn ở trong
thời gian và yêu chỉ là giả, chỉ là rởm. Nếu bạn vẫn có đó và bạn có thể nói,
"Tôi hiện hữu," thế thì bạn có thể ở gần về vật lí nhưng về tâm linh
các bạn là các cực rời nhau.
Khi trong yêu, bạn phải
không hiện hữu - chỉ yêu hiện hữu, chỉ việc yêu có đó. Trở thành việc yêu đi.
Trong khi âu yếm người yêu của bạn, trở thành việc âu yếm đi. Trong khi hôn, đừng
là người hôn hay người được hôn - là nụ hôn. Quên bản ngã hoàn toàn, làm tan biến
nó vào trong hành động này. Đi vào trong hành động này sâu sắc tới mức người
hành động không còn nữa. Và nếu bạn không thể đi vào trong yêu, sẽ khó đi vào
trong ăn hay trong bước đi - rất khó, vì yêu là cách tiếp cận dễ nhất để làm
tan biến bản ngã. Đó là lí do tại sao những người bản ngã không thể yêu được. Họ
có thể nói về nó, họ có thể hát về nó, họ có thể viết về nó, nhưng họ không thể
yêu được. Bản ngã không thể yêu được!
Shiva nói, trở thành
việc yêu. Khi bạn ở trong vòng ôm, trở thành vòng ôm, trở thành nụ hôn đi. Quên
bản thân bạn toàn bộ tới mức bạn có thể nói, "Tôi không còn nữa. Chỉ yêu tồn
tại." Thế thì trái tim không đập mà yêu đang đập. Thế thì máu không tuần
hoàn, yêu đang tuần hoàn. Và mắt không nhìn, yêu nhìn. Thế thì tay không di
chuyển để chạm, yêu đang di chuyển để chạm.
Trở thành yêu và đi
vào cuộc sống vĩnh viễn đi. Yêu đột nhiên thay đổi chiều hướng của bạn. Bạn bị
ném ra khỏi thời gian và bạn đang đối diện với vĩnh hằng. Yêu có thể trở thành
thiền sâu - sâu nhất có thể được. Người yêu đôi khi biết điều các thánh nhân đã
không biết. Và người yêu đã chạm tới trung tâm đó, điều nhiều người yogis đã bỏ
lỡ. Nhưng nó sẽ chỉ là thoáng nhìn chừng nào bạn chưa biến đổi yêu của bạn
thành thiền. Mật Tông ngụ ý điều này: biến đổi của yêu thành thiền. Và bây giờ
bạn có thể hiểu tại sao Mật Tông nói nhiều thế về yêu và dục. Tại sao? Vì yêu
là cánh cửa tự nhiên dễ nhất từ đó bạn có thể siêu việt trên thế giới này, chiều
ngang này.
Nhìn Shiva với bạn
tình của ông ấy, Devi. Nhìn vào họ đi! Họ dường như không là hai - họ là một.
Tính một này là sâu tới mức nó thậm chí đã đi vào trong biểu tượng. Tất cả
chúng ta đều đã thấy Shivalinga. Nó là biểu tượng dương vật - cơ quan dục của
Shiva - nhưng nó không một mình, nó dựa trên âm đạo của Devi. Người Hindu của
thời xưa đã rất bạo dạn. Bây giờ khi bạn thấy Shivalinga bạn không bao giờ nhớ
rằng nó là biểu tượng dương vật. Chúng ta đã quên; chúng ta đã cố quên nó hoàn
toàn.
Jung nhớ lại trong bản
tự tiểu sử của ông ấy, trong tự truyện của ông ấy, một sự vụ rất hay và vui.
Ông ấy tới Ấn Độ và đi tới thăm Konark, và trong ngôi đền ở Konark có nhiều,
nhiều Shivalingas, nhiều biểu tượng dương vật. Nhà bác học đưa ông ấy đi thăm
giải thích mọi thứ cho ông ấy ngoại trừ Shivalingas. Và chúng có nhiều thế, khó
mà thoát khỏi điều này. Jung đã nhận biết rõ, nhưng chỉ để trêu chọc ông bác học
này, ông ấy cứ hỏi mãi, "Nhưng đây là cái gì?" Thế là nhà bác học cuối
cùng nói vào tai ông ấy, vào tai của Jung, "Đừng hỏi tôi ở đây, tôi sẽ nói
cho ông về sau. Đây là chuyện riêng tư."
Jung chắc phải đã cười
thầm - đây là những người Hindu thời nay. Thế rồi bên ngoài ngôi đền ông bác học
tới gần và nói, "Điều không hay của ông là hỏi trước những người khác. Tôi
sẽ nói cho ông bây giờ. Nó là bí mật." Và thế rồi lần nữa ông ta lại nói
vào tai Jung, "Chúng là phần riêng tư của chúng ta."
Khi Jung quay về, ông
ấy gặp một học giả lớn - học giả về tư tưởng, huyền môn, triết lí phương đông -
Heinrich Zimmer. Ông ấy kể lại giai thoại này cho Zimmer. Zimmer là một trong
những tâm trí có tài nhất, người đã từng cố xuyên thấu vào ý nghĩ người Ấn Độ
và ông ta là người yêu Ấn Độ và cách tư duy của Ấn Độ - về cách tiếp cận huyền
bí, phi logic hướng tới cuộc sống. Khi ông ta nghe điều này từ, ông ta cười và
nói, "Điều này là tốt cho thay đổi. Tôi bao giờ cũng nghe nói về những người
Ấn Độ vĩ đại - Phật, Krishna, Mahavir. Điều ông kể lại nói cái gì đó không về
những người Ấn Độ vĩ đại này, mà về người Ấn Độ thôi."
Yêu đối với Shiva là
cánh cửa lớn. Và với ông ấy dục không phải là cái gì đó để bị kết án. Với ông ấy
dục là hạt mầm và yêu là việc nở hoa của nó, và nếu bạn kết án hạt mầm, bạn kết
án hoa. Dục có thể trở thành yêu. Nếu nó không bao giờ trở thành yêu, nó bị
què. Kết án sự què, không kết án dục. Yêu phải nở hoa, dục phải trở thành yêu.
Nếu nó không trở thành yêu, đó không phải là lỗi của dục, đó là lỗi của bạn.
Dục phải không còn là
dục; đó là giáo huấn của Mật Tông. Nó phải được biến đổi thành yêu. Và yêu cũng
phải không còn là yêu. Nó phải được biến đổi thành ánh sáng, thành kinh nghiệm
thiền, thành đỉnh huyền bí tối thượng cuối cùng. Làm sao biến đổi yêu? Là việc
diễn và quên diễn viên đi. Trong khi yêu, là yêu - đơn giản là yêu. Thế thì nó
không phải là yêu của bạn hay yêu của tôi hay yêu của bất kì người nào khác -
nó đơn giản là yêu. Khi bạn không có đó, bạn ở trong tay của cội nguồn tối thượng,
của dòng chảy, bạn là yêu, không phải là bạn là trong yêu. Khi yêu đã nhận chìm
bạn, bạn đã biến mất; bạn đã chỉ trở thành năng lượng tuôn chảy.
D. H. Lawrence, một
trong những tâm trí sáng tạo nhất của thời đại này, đã là một người tinh thông
Mật Tông một cách chủ ý hay vô tình. Ông ấy đã bị kết án hoàn toàn ở phương
Tây, sách của ông ấy bị cấm. Có nhiều vụ kiện ở toà án chỉ bởi vì ông ấy đã
nói, "Năng lượng dục là năng lượng duy nhất, và nếu bạn kết án nó và kìm
nén nó, bạn đang chống lại vũ trụ. Thế thì bạn sẽ không bao giờ có năng lực biết
việc nở hoa cao hơn của năng lượng này. Và khi nó bị kìm nén nó trở thành xấu -
đây là cái vòng luẩn quẩn."
Các tu sĩ, nhà đạo đức,
cái gọi là người tôn giáo - giáo hoàng, shankaracharyas và những người khác - họ
liên tục kết án dục. Họ nói rằng đây là thứ xấu xa. Và khi bạn kìm nén nó, nó
trở thành xấu. Cho nên họ nói, "Trông đấy! Điều chúng tôi nói là đúng. Nó
được bạn chứng minh. Trông đấy! Bất kì cái gì bạn đang làm đều xấu và bạn biết
nó là xấu."
Nhưng không phải dục
là xấu, chính các tu sĩ này đã làm cho nó thành xấu. Một khi họ đã làm cho nó
thành xấu, họ đã được chứng minh là đúng. Và khi họ được chứng minh là đúng, bạn
liên tục làm cho nó ngày càng xấu hơn.
Dục là năng lượng hồn
nhiên - cuộc sống tuôn chảy trong bạn, sự tồn tại sống trong bạn. Đừng làm nó
què quặt! Cho phép nó di chuyển hướng tới các chiều cao. Tức là, dục phải trở
thành yêu. Khác biệt là gì? Khi tâm trí bạn mang tính dục, bạn đang khai thác
người khác; người khác chỉ là công cụ để được dùng và bị vứt đi. Khi dục trở
thành yêu, người khác không phải là công cụ, người khác không bị khai thác; người
khác không thực sự là người khác. Khi bạn yêu, nó không phải là được định tâm
vào cái ngã. Thay vì thế, người khác trở thành có ý nghĩa, duy nhất.
Không phải là bạn
đang khai thác người đó - không! Ngược lại, cả hai bạn được nối lại trong kinh
nghiệm sâu sắc. Các bạn là những đối tác của một kinh nghiệm sâu sắc, không phải
là người khai thác và người bị khai thác. Các bạn đang giúp lẫn nhau để chuyển
vào một thế giới yêu khác. Dục là việc khai thác. Yêu là di chuyển cùng nhau
vào trong một thế giới khác.
Nếu việc di chuyển
này không phải là nhất thời và nếu việc di chuyển này trở thành có tính thiền -
tức là, nếu bạn có thể quên bản thân bạn hoàn toàn và người yêu và người bạn
yêu biến mất, và chỉ có yêu tuôn chảy - thế thì, Shiva nói, cuộc sống vĩnh viễn
là của bạn.
Kĩ thuật thứ hai:
Dừng các cánh cửa giác quan khi cảm thấy việc bò của kiến. Rồi.
Điều này có vẻ rất
đơn giản, nhưng nó không đơn giản vậy. Tôi sẽ đọc lại nó:
Dừng các cánh cửa giác quan khi cảm thấy việc bò của kiến. Rồi.
Đây chỉ là một ví dụ;
bất kì cái gì cũng sẽ có tác dụng. Dừng các cánh cửa giác quan khi cảm thấy việc
bò của kiến, và thế rồi - rồi - việc này sẽ xảy ra. Shiva đang nói gì?
Bạn bị gai đâm vào
chân - nó đau, bạn chịu đau. Hay một con kiến có đó đang bò trên chân bạn. Bạn
cảm thấy việc bò đó và đột nhiên bạn muốn vứt nó đi ngay. Lấy bất kì kinh nghiệm
nào! Bạn có vết thương - nó đau. Bạn bị đau đầu, hay bất kì chỗ đau nào trong
thân thể. Bất kì cái gì cũng được coi như một đối thể. Đó chỉ là ví dụ - việc
bò của kiến. Shiva nói:
Dừng các cánh cửa
giác quan khi cảm thấy việc bò của kiến.
Bất kì cái gì bạn cảm
thấy, dừng mọi cánh cửa giác quan lại.
Cái gì cần được làm?
Nhắm mắt lại và nghĩ rằng bạn chỉ là mù và bạn không thể thấy được. Bịt tai lại
và nghĩ rằng bạn không thể nghe được. Với cả năm giác quan, bạn đóng chúng lại.
Làm sao bạn có thể đóng được chúng? Việc đó dễ. Dừng thở trong một khoảnh khắc:
mọi giác quan của bạn sẽ được đóng lại. Khi hơi thở đã dừng và mọi giác quan được
đóng, việc bò này ở đâu? Kiến ở đâu? Đột nhiên bạn được loại ra - xa xôi.
Một trong các bạn của
tôi, một người bạn già, rất già, ngã cầu thang, và bác sĩ nói rằng bây giờ ông ấy
sẽ không có khả năng đi khỏi giường mình trong ba tháng, ông ấy sẽ phải nghỉ
trong ba tháng. Và ông ấy là người rất hiếu động; điều đó là khó cho ông ấy.
Tôi tới thăm ông ấy, cho nên ông ấy nói, "Cầu nguyện cho tôi và ban phúc
lành cho tôi để cho tôi có thể chết, vì ba tháng này còn nhiều hơn là chết. Tôi
không thể vẫn còn như đá được. Và những người khác nói, ‘Không chuyển động.'"
Tôi bảo ông ấy,
"Đây là cơ hội tốt. Ông cứ nhắm mắt lại và nghĩ rằng ông chỉ là tảng đá,
ông không thể di chuyển được. Làm sao ông có thể di chuyển được? Ông là tảng đá
- chỉ là đá, bức tượng. Nhắm mắt lại. Cảm thấy rằng ông bây giờ là tảng đá, bức
tượng." Ông ấy hỏi tôi cái gì sẽ xảy ra. Tôi bảo ông ấy, "Cứ thử đi.
Tôi ngồi đây, và không cái gì có thể được làm. Không cái gì có thể được làm! Đằng
nào thì ông cũng sẽ phải ở đây trong ba tháng, cho nên thử đi."
Ông ấy chắc không bao
giờ thử, nhưng tình huống này là không thể được tới mức ông ấy nói, "Thôi
được! Tôi sẽ thử vì cái gì đó có thể xảy ra. Nhưng tôi không tin điều đó,"
ông ấy nói. "Tôi không tin rằng cái gì đó có thể xảy ra chỉ bằng việc nghĩ
rằng tôi như đá, chết như tượng, nhưng tôi sẽ thử." Thế là ông ấy thử.
Tôi cũng không nghĩ rằng
cái gì đó sẽ xảy ra, vì người này là như vậy. Nhưng đôi khi bạn ở trong tình huống
không thể được, vô vọng, mọi sự bắt đầu xảy ra. Ông ấy nhắm mắt lại. Tôi chờ đợi,
vì tôi đã tưởng rằng trong hai hay ba phút ông ấy sẽ mở mắt và ông ấy sẽ nói,
"Chẳng cái gì xảy ra cả." Nhưng ông ấy không mở mắt, và ba mươi phút
trôi qua. Tôi có thể cảm và thấy rằng ông ấy đã trở thành bức tượng. Mọi căng
thẳng trên trán ông ấy biến mất. Mặt ông ấy đã thay đổi.
Tôi phải đi, nhưng
ông ấy vẫn không mở mắt. Và ông ấy im lặng thế dường như chết. Việc thở của ông
ấy chậm lại, và vì tôi phải đi, tôi phải nói với ông ấy, "Tôi cần đi bây
giờ, cho nên xin ông mở mắt ra và nói cho tôi cái gì đã xảy ra."
Ông ấy mở mắt ra, một
con người khác. Và ông ấy nói, "Đây là phép màu. Ông đã làm gì cho tôi vậy?"
Tôi bảo ông ấy,
"Tôi chẳng làm gì cả."
Ông ấy nói, "Ông
phải đã làm cái gì đó vì đây là phép màu. Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi chỉ là
tảng đá, như bức tượng, đột nhiên cảm giác tới với tôi rằng cho dù tôi muốn cử
động tay, việc đó là không thể làm được. Tôi muốn nhiều lần mở mắt ra, nhưng
chúng như đá cho nên tôi không thể mở chúng được."
Ông ấy nói, "Tôi
thậm chí trở nên lo nghĩ về ông sẽ nghĩ gì, vì nó lâu thế, nhưng tôi có thể làm
được gì? Tôi không thể cử động bản thân tôi trong ba mươi phút này. Và khi mọi
chuyển động bị dừng lại, đột nhiên thế giới biến mất và tôi có một mình, sâu
bên dưới trong tôi, bản thân tôi. Thế rồi cái đau biến mất."
Đã có đau nặng; ông ấy
không thể ngủ được trong đêm mà không có thuốc an thần. Nhưng đau đã biến mất.
Tôi hỏi ông ấy làm sao ông ấy đã cảm thấy khi nào đau biến mất. Ông ấy nói,
"Đầu tiên tôi đã bắt đầu cảm thấy rằng nó ở xa xa đâu đó. Đau có đó, nhưng
ở rất xa xăm dường như nó xảy ra cho ai đó khác. Và thế rồi dần dần, dần dần,
dường như ai đó đi xa và ông không thể nhìn thấy anh ta, nó biến mất. Đau biến
mất. Trong ít nhất mười phút, đau không có đó. Làm sao một thân thể đá có thể
có đau được?"
Kinh này nói, dừng
các cánh cửa giác quan. Trở thành như đá, đóng với thế giới. Khi bạn bị đóng với
thế giới, thực sự, bạn bị đóng với thân thể riêng của bạn nữa, vì thân thể
không phải là một phần của bạn; nó là một phần của thế giới. Khi bạn bị đóng
hoàn toàn với thế giới, bạn bị đóng với thân thể riêng của bạn nữa. Thế thì,
Shiva nói, thế thì sự việc sẽ xảy ra.
Cho nên thử nó với
thân thể đi. Bất kì cái gì cũng được, bạn sẽ không cần con kiến nào đó bò lên bạn.
Bằng không bạn sẽ nghĩ, "Khi nào kiến bò, mình sẽ thiền." Và con kiến
hữu ích như thế cũng khó mà tìm ra, cho nên bất kì cái gì cũng được. Bạn đang nằm
trên giường, bạn cảm thấy chăn lạnh - trở thành chết đi. Đột nhiên chăn sẽ đi
đâu mất, xa xôi, và chúng sẽ biến mất. Giường của bạn sẽ biến mất; phòng ngủ của
bạn sẽ biến mất; toàn thế giới sẽ biến mất. Bạn bị đóng, chết, như đơn tử
Leibnitz không có cửa sổ ra ngoài - không cửa sổ nào! Bạn không thể cử động!
Và thế rồi, khi bạn
không thể cử động, bạn bị tóm trở lại bản thân bạn, bạn được định tâm trong bản
thân bạn. Thế thì, lần đầu tiên bạn có thể nhìn từ trung tâm của bạn. Và một
khi bạn có thể nhìn từ trung tâm của bạn, bạn không bao giờ có thể là con người
cũ nữa.
Kĩ thuật thứ ba:
Khi trên giường hay trên ghế, để bản thân ông trở thành vô trọng
lượng, bên ngoài tâm trí.
Bạn đang ngồi ở đây.
Cứ cảm nhận rằng bạn đã trở thành vô trọng lượng, không có trọng lượng. Bạn sẽ
cảm thấy rằng ở đâu đó này kia có trọng lượng, nhưng liên tục cảm nhận vô trọng
lượng. Nó tới. Một khoảnh khắc tới khi bạn cảm thấy rằng bạn là vô trọng lượng,
rằng không có trọng lượng. Khi không có trọng lượng bạn không còn là thân thể,
vì trọng lượng là của thân thể - không của bạn. Bạn là vô trọng lượng.
Đó là lí do tại sao
có nhiều thực nghiệm thế được làm. Ai đó sắp chết... nhiều nhà khoa học trên khắp
thế giới đã thử cân con người. Nếu có hơi chút khác biệt, nếu khi một người còn
sống trọng lượng là nhiều hơn và khi một người là chết trọng lượng là ít hơn,
thế thì nhà khoa học có thể nói rằng cái gì đó đã đi khỏi thân thể, rằng linh hồn
hay cái ngã hay cái gì đó mà đã có đó trước đây nay không còn nữa - vì với khoa
học không cái gì có thể là vô trọng lượng, không cái gì!
Trọng lượng là cơ sở
cho mọi vật chất. Ngay cả các tia nắng mặt trời cũng có trọng lượng. Nó là rất,
rất nhẹ, chút xíu, và chúng là khó cân, nhưng các nhà khoa học đã cân chúng. Nếu
bạn có thể thu thập mọi tia sáng mặt trời trên một khu đất năm dặm vuông, trọng
lượng của chúng sẽ tương tự như trọng lượng của một sợi tóc. Nhưng tia sáng mặt
trời có trọng lượng; chúng đã được cân. Không cái gì có thể là vô trọng lượng đối
với khoa học. Và nếu cái gì đó có thể là vô trọng lượng, thế thì nó là phi vật
chất, nó không thể là vật chất được. Và khoa học đã tin trong hai mươi hay hai
mươi mốt năm rằng không có gì ngoại trừ vật chất.
Cho nên khi một người
chết, nếu cái gì đó rời khỏi thân thể, trọng lượng phải khác. Nhưng nó không
bao giờ khác; trọng lượng vẫn còn như cũ. Đôi khi thậm chí nó trở nên nhiều hơn
- đó là vấn đề. Người sống cân nặng ít hơn; người chết trở nên nặng hơn. Điều
đó tạo ra vấn đề mới, vì họ thực sự cố tìm ra xem liệu trọng lượng nào đó có bị
mất không; thế thì họ có thể nói cái gì đó đã ra đi. Nhưng dường như là ngược lại,
cái gì đó đã bước vào. Cái gì đã xảy ra? Trọng lượng là vật chất, nhưng bạn
không phải là trọng lượng. Bạn là phi vật chất.
Nếu bạn thử kĩ thuật
nào về vô trọng lượng, bạn chỉ phải quan niệm về bản thân bạn là vô trọng lượng
- và không chỉ quan niệm, mà cảm thấy rằng thân thể bạn đã trở thành vô trọng
lượng. Nếu bạn liên tục cảm, cảm, cảm, một khoảnh khắc tới khi đột nhiên bạn nhận
ra rằng bạn là vô trọng lượng. Bạn đã là vậy, cho nên bạn có thể nhận ra nó bất
kì lúc nào. Bạn chỉ phải tạo ra tình huống trong đó bạn có thể cảm thấy lần nữa
rằng bạn là phi trọng lượng.
Bạn phải giải thôi
miên cho bản thân bạn. Đây là việc thôi miên, niềm tin rằng "Mình là thân
thể và đó là lí do tại sao mình cảm thấy trọng lượng." Nếu bạn có thể giải
thôi miên cho bản thân bạn trong việc nhận ra rằng bạn không là thân thể, bạn sẽ
không cảm thấy trọng lượng. Và khi bạn không cảm thấy trọng lượng bạn ở ngoài
tâm trí, Shiva nói:
Khi trên giường hay
trên ghế, để bản thân ông trở thành vô trọng lượng, bên ngoài tâm trí.
Thế thì sự việc xảy
ra. Tâm trí cũng có trọng lượng; tâm trí của mỗi người đều có trọng lượng khác
nhau.
Vào một lúc nào đó đã
có một số đề nghị rằng tâm trí càng nặng, càng thông minh. Và nói chung điều đó
là đúng, nhưng không tuyệt đối, vì đôi khi những người rất vĩ đại có tâm trí rất
nhỏ, và đôi khi tâm trí của những kẻ ngốc nào đó lại rất nặng. Nhưng nói chung
điều đó là đúng, vì khi bạn có cái máy tâm trí lớn hơn, trọng lượng của nó nặng
hơn. Tâm trí cũng có trọng lượng, nhưng tâm thức của bạn là vô trọng lượng. Để
cảm thấy tâm thức này, bạn phải cảm thấy vô trọng lượng. Cho nên thử nó đi: bước
đi, ngồi, ngủ, bạn có thể thử nó.
Một số quan sát.... Tại
sao đôi khi thân thể chết trở nên nặng hơn? Vì khoảnh khắc tâm thức rời khỏi
thân thể, thân thể trở nên không được bảo vệ. Nhiều thứ có thể đi vào nó ngay lập
tức. Chúng đã không đi vào vì bạn. Nhiều rung động có thể đi vào trong thân thể
chết - chúng không thể đi vào trong bạn. Bạn có đó, thân thể sống, chống lại
nhiều thứ. Đó là lí do tại sao một khi bạn ốm, nó trở thành một chuỗi dài; một
người ốm, thế rồi người khác, và thế rồi người khác nữa - vì một khi bạn ốm, bạn
trở nên không được bảo vệ, mong manh, không kháng cự được. Thế thì bất kì cái
gì cũng có thể đi vào trong bạn. Sự hiện diện của bạn bảo vệ cho thân thể. Cho
nên thỉnh thoảng thân thể chết có thể thu lấy trọng lượng. Khoảnh khắc bạn bỏ
nó, bất kì cái gì cũng có thể đi vào trong thân thể.
Thứ hai, khi bạn hạnh
phúc bạn bao giờ cũng cảm thấy vô trọng lượng; khi bạn buồn bạn bao giờ cũng cảm
thấy nặng nề hơn, dường như cái gì đó đang kéo bạn xuống. Sức hút trở thành nhiều
hơn. Khi bạn buồn, bạn nặng hơn. Khi bạn hạnh phúc, bạn nhẹ. Bạn cảm thấy điều
đó. Tại sao? Vì khi bạn hạnh phúc, bất kì khi nào bạn cảm thấy khoảnh khắc phúc
lạc, bạn quên thân thể hoàn toàn. Khi bạn buồn, khổ, bạn không thể quên được
thân thể, bạn cảm thấy sức nặng của nó. Nó kéo bạn xuống - xuống đất, dường như
bạn bị mọc rễ. Thế thì bạn không thể di chuyển; bạn có rễ trong đất. Trong hạnh
phúc bạn vô trọng lượng. Trong buồn rầu, buồn bã, bạn trở thành nặng.
Trong thiền sâu, khi
bạn quên thân thể bạn hoàn toàn, bạn có thể bay lên. Ngay cả thân thể cũng có
thể bốc lên cùng bạn. Điều đó xảy ra nhiều lần. Các nhà khoa học đã từng quan
sát một người đàn bà ở Bolivia. Trong khi thiền cô ấy bốc lên hơn một mét, và
bây giờ điều đó đã được quan sát về mặt khoa học; nhiều phim đã được quay, nhiều
ảnh chụp. Trước hàng nghìn và hàng nghìn người quan sát đột nhiên người đàn bà
này bốc lên và sức hút trở thành không, bị triệt tiêu. Vì chưa có giải thích
nào cho điều xảy ra, nhưng cùng người đàn bà đó không thể bốc lên khi không
trong thiền. Và nếu việc thiền của cô ấy bị quấy rồi, đột nhiên cô ấy ngã xuống.
Cái gì xảy ra? Sâu
trong thiền bạn quên mất thân thể bạn hoàn toàn, và sự đồng nhất bị phá vỡ.
Thân thể là thứ rất nhỏ; bạn là rất lớn, bạn có quyền năng vô hạn. Thân thể
không có gì trong so sánh với bạn.
Điều đó cũng dường
như hoàng đế đã trở nên bị đồng nhất với nô lệ của mình, cho nên khi nô lệ đi
ăn xin, hoàng đế đi ăn xin; khi nô lệ khóc, hoàng đế khóc. Khi nô lệ nói,
"Tôi không là ai cả," hoàng đế nói, "Tôi là không ai cả." Một
khi hoàng đế nhận ra hiện hữu riêng của mình, một khi ông ấy nhận ra rằng mình
là hoàng đế và người này chỉ là nô lệ, mọi sự sẽ bất thần thay đổi.
Bạn là mạnh vô hạn bị
đồng nhất với một thân thể rất hữu hạn. Một khi bạn nhận ra cái ta của bạn, thế
thì vô trọng lượng trở thành nhiều hơn và trọng lượng của thân thể ít đi. Thế
thì bạn có thể bay lên, thân thể có thể bốc lên.
Có nhiều, nhiều câu
chuyện mà vẫn còn chưa được chứng minh về khoa học, nhưng chúng sẽ được chứng
minh... vì nếu một người đàn bà có thể bốc lên hơn một mét, thế thì không có
rào chắn nào. Người khác có thể đi một nghìn bước, người khác có thể hoàn toàn
đi vào trong vũ trụ. Về lí thuyết không có vấn đề gì: bốn bước hay bốn trăm bước
hay bốn nghìn bước, điều đó không tạo ra khác biệt.
Có những câu chuyện về
Ram và về nhiều người khác đã biến mất hoàn toàn cùng thân thể. Thân thể họ
không bao giờ được tìm thấy chết trên đất. Mohammed đã biến mất hoàn toàn -
không chỉ với thân thể của ông ấy; người ta nói ông ấy đã biến mất cùng con ngựa
của ông ấy nữa. Những câu chuyện này có vẻ như không thể được, chúng có vẻ huyền
thoại, nhưng chúng không nhất thiết như vậy.
Một khi bạn biết lực
vô trọng lượng, bạn đã trở thành người chủ của lực hút. Bạn có thể dùng nó; nó
tuỳ thuộc vào bạn. Bạn có thể biến mất hoàn toàn cùng thân thể của bạn.
Nhưng với chúng ta vô
trọng lượng sẽ là vấn đề. Kĩ thuật về siddhasan, cách Phật ngồi, là cách tốt nhất
để là vô trọng lượng. Ngồi trên đất - không trên bất kì ghế nào hay bất kì cái
gì, nhưng chỉ trên sàn. Và nếu sàn không phải xi măng hay bất kì cái gì nhân tạo
là tốt. Cứ ngồi trên đất để cho bạn là gần tự nhiên nhất. Nếu bạn có thể ngồi
trần trụi thì cũng tốt. Cứ ngồi trần trên đất trong tư thế Phật, siddhasan - vì
siddhasan là tư thế tốt nhất theo đó sẽ là vô trọng lượng. Tại sao? Vì bạn cảm
thấy nặng hơn nếu thân thể của bạn nghiêng theo cách này cách nọ. Thế thì thân
thể của bạn có nhiều khu vực hơn bị ảnh hưởng bởi sức hút. Nếu tôi đang ngồi
trên ghế này thế thì miền thân thể lớn hơn của tôi bị ảnh hưởng bởi lực hút.
Trong khi bạn đang đứng
ít khu vực hơn bị ảnh hưởng, nhưng bạn không thể đứng quá lâu được. Mahavir bao
giờ cũng thiền khi đứng - bao giờ cũng vậy, vì thế thì người ta che phủ khu vực
nhỏ nhất. Chỉ bàn chân của bạn chạm vào đất. Khi bạn đang đứng trên chân, đứng
thẳng, khối lượng lực hút ít nhất tác động lên bạn - và lực hút là trọng lượng.
Ngồi trong tư thế Phật,
bị khoá - chân bạn bị khoá, tay bạn bị khoá - cũng giúp ích, vì thế thì điện
bên trong của bạn trở thành một mạch. Để xương sống của bạn thẳng.
Bây giờ bạn có thể hiểu
tại sao nhiều nhấn mạnh thế đã được nêu về xương sống thẳng, vì với xương sống
thẳng càng ít khu vực bị che phủ, cho nên lực hút ảnh hưởng tới bạn ít. Với mắt
nhắm, cân bằng bản thân bạn hoàn toàn, định tâm bản thân bạn. Nghiêng sang phải
và cảm thấy lực hút; nghiêng sang trái và cảm thấy lực hút; nghiêng ra trước và
cảm thấy lực hút; nghiêng ra sau và cảm thấy lực hút. Thế rồi tìm ra trung tâm
nơi sức kéo của lực hút được cảm thấy ít nhất, trọng lượng ít nhất được cảm thấy,
và vẫn còn ở đó. Thế rồi quên thân thể và cảm thấy rằng bạn không là trọng lượng
- bạn là vô trọng lượng. Thế rồi liên tục cảm thấy sự vô trọng lượng này. Đột
nhiên bạn trở thành vô trọng lượng; đột nhiên bạn không là thân thể; đột nhiên
bạn ở trong thế giới khác của vô thân thể.
Vô trọng lượng là vô
thân thể. Thế thì bạn cũng siêu việt trên tâm trí. Tâm trí cũng là một phần của
thân thể, một phần của vật chất. Vật chất có trọng lượng; bạn không có trọng lượng
nào. Đây là cơ sở của kĩ thuật này.
Thử bất kì kĩ thuật
nào, nhưng bám vào nó trong vài ngày để cho bạn có thể cảm thấy liệu nó có tác
dụng hay không.
Đủ cho hôm nay.
Xem Tiếp Chương 8 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá