Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Yêu – Osho
Phần II. Tình Yêu Là Cơn Gió Mát Lành
Chương 7. Thoát Khỏi Đám Đông Ồn Ào
Thiền là can đảm để trở nên tĩnh lặng và cô đơn. Dần dần, bạn bắt đầu cảm thấy một phẩm chất mới đến với mình, một sự sống động mới, một vẻ đẹp mới, một trí thông minh mới – những thứ không vay mượn từ bất cứ ai, những thứ đang phát triển bên trong bạn. Nó có nguồn gốc trong chính sự hiện hữu của bạn. Và nếu bạn không phải là kẻ hèn nhát, nó sẽ đến và đơm hoa kết trái.
OSHO
Bạn cần phải hiểu điều
này, dù nghe rất phức tạp: nếu không yêu, bạn sẽ cô đơn; còn nếu yêu, thật sự
đang yêu, bạn trở nên cô độc.
Cô đơn là nỗi buồn; còn
cô độc không phải là nỗi buồn. Cô đơn là cảm giác không trọn vẹn. Bạn cần một
người và người đó không hiện diện bên bạn.
Cô đơn là bóng tối,
không có ánh sáng bên trong. Một căn nhà tối, đang chờ đợi ai đó đến thắp lên
ánh sáng.
Còn cô độc là cảm giác
rằng bạn đã hoàn thiện. Bạn không cần ai khác, chỉ bạn là đủ. Và điều này xảy
ra trong tình yêu. Những người yêu nhau trở thành những người cô độc – thông
qua tình yêu, bạn chạm đến nội tâm trọn vẹn của mình. Tình yêu khiến bạn toàn vẹn.
Những người đang yêu chia sẻ với nhau, nhưng không phải do nhu cầu, mà đó là
nguồn năng lượng tuôn tràn trong họ.
Hai người cô đơn có thể
đến với nhau nhưng hãy nhớ là họ không yêu nhau. Họ vẫn cô đơn nhưng lúc này,
nhờ có sự hiện diện của người kia mà họ không còn cảm thấy cô đơn – tất cả chỉ
có thế. Theo cách nào đó, họ đang lừa dối chính mình. Tình yêu của họ chỉ là sự
tự lừa dối: “Tôi không cô đơn, có người đang ở cạnh tôi đấy thôi.”
Bởi vì hai kẻ cô đơn gặp
nhau nên sự cô đơn của họ được nhân lên gấp đôi, hay thậm chí gấp nhiều lần. Đó
là điều thường xảy ra. Bạn cảm thấy cô đơn khi một mình, và khi có quan hệ tình
cảm, bạn lại thấy đau khổ. Đây là điều xảy ra thường ngày. Khi không có quan hệ
tình cảm, người ta cảm thấy cô đơn, và họ tìm kiếm ai đó để gắn kết. Khi gắn kết
rồi, họ bắt đầu thấy đau khổ; họ cảm thấy thà một mình còn tốt hơn – thật quá sức.
Điều gì đã xảy ra? Hai
kẻ cô đơn gặp nhau – điều đó có nghĩa là hai con người buồn rầu, đau khổ gặp
nhau – và sự đau khổ đó bị nhân lên. Làm sao hai cái xấu có thể trở thành cái đẹp?
Làm sao hai sự đơn chiếc đến bên nhau có thể mang lại cảm giác toàn vẹn? Điều
đó là không thể.
Họ lợi dụng nhau, họ
tìm cách tự lừa dối bản thân bằng việc gắn kết với nhau, nhưng sự lừa dối đó
không kéo dài được lâu. Vào thời điểm tuần trăng mật kết thúc, cuộc hôn nhân đó
cũng chấm dứt. Đó chỉ là ảo giác nhất thời.
Tình yêu thật sự không
tìm cách đánh bại sự cô đơn. Tình yêu thật sự sẽ biến sự cô đơn thành cô độc.
Yêu thật sự là giúp đỡ nhau – nếu yêu một người, bạn sẽ giúp người đó trở nên
cô độc. Bạn không tìm cách lấp đầy anh ta hoặc cô ta. Bạn không tìm cách hoàn
thiện người khác bằng sự hiện diện của mình. Bạn giúp người đó cô độc, giúp người
đó toàn vẹn bằng chính bản thể của anh ta hoặc cô ta mà không cần đến bạn.
Khi một người hoàn toàn
tự do, từ chính sự tự do đó, người ấy bắt đầu chia sẻ. Khi đó, anh ta sẽ cho đi
nhiều, nhưng không phải như là một nhu cầu cần thiết. Anh ta cho đi nhiều,
nhưng không phải như là một cuộc mua bán. Anh ta cho đi nhiều bởi vì anh ta có
nhiều. Anh ta cho đi bởi vì anh ta thích cho đi.
Những người đang yêu là
những người cô độc, một người thật sự yêu bạn sẽ không bao giờ phá hủy sự cô độc
của bạn. Người đó sẽ luôn tôn trọng tính cá nhân của bạn, tôn trọng sự cô độc của
bạn. Nó bất khả xâm phạm. Người đó sẽ không can thiệp, người đó sẽ không tìm
cách tùy tiện xông vào không gian đó. Nhưng thường thì những người yêu nhau, những
người được cho là đang yêu, rất lo ngại sự độc lập của đối phương. Họ quá lo ngại,
bởi vì họ nghĩ rằng nếu độc lập, người kia sẽ không cần họ, sẽ vứt bỏ họ. Do
đó, người phụ nữ luôn tìm cách quản lý mọi việc để người chồng hoặc bạn trai của
mình luôn phụ thuộc. Anh ta phải luôn cần đến mình để mình luôn có giá trị. Và
đàn ông cũng tìm cách làm những điều tương tự để anh ta vẫn có giá trị. Kết quả
là nó trở thành một cuộc mua bán, chứ không phải tình yêu – và luôn có xung đột,
đấu tranh. Sự đấu tranh đó bắt nguồn từ thực tế rằng mọi người đều cần có tự
do.
Tình yêu cho bạn tự do;
không chỉ cho bạn tự do mà còn củng cố sự tự do đó. Và những thứ hủy hoại sự tự
do không phải là tình yêu. Nó phải là thứ gì đó khác. Tình yêu và sự tự do luôn
song hành, chúng là đôi cánh của một con chim. Bất cứ khi nào nhận thấy rằng
tình yêu của bạn đang đi ngược lại với sự tự do của bạn, nghĩa là bạn chỉ đang
làm điều gì đó nhân danh tình yêu.
Hãy xem đây như là một
tiêu chí của bạn. Sự tự do là tiêu chí đó; tình yêu cho bạn tự do, cho bạn tung
cánh, giải phóng bạn. Và một khi được hoàn toàn là chính mình, bạn sẽ cảm thấy
biết ơn người đã giúp bạn. Sự biết ơn đó gần như là sùng kính. Bạn cảm thấy ở
người ấy có điều gì đó thiêng liêng, thần thánh. Anh ấy đã giúp bạn tự do, cô ấy
đã giúp bạn tự do, và tình yêu không trở thành sự chiếm hữu.
Khi tình yêu suy yếu,
nó trở thành sự chiếm hữu, ghen tuông, đấu tranh giành quyền lực, quyền chi phối,
thao túng – cả ngàn lẻ một thứ, tất cả đều xấu xí. Khi tình yêu tung cánh lên bầu
trời, đó là sự tự do, tự do tuyệt đối.
Nếu bạn đang yêu, kiểu
tình yêu mà tôi đang nói, chính tình yêu đó của bạn sẽ giúp người kia hoàn thiện.
Chính tình yêu của bạn sẽ trở thành động lực vững chắc cho người kia. Trong
tình yêu của bạn, người đó sẽ đến cùng bạn như một cá thể duy nhất, trọn vẹn, bởi
vì tình yêu của bạn cho người đó tự do. Dưới bóng mát tình yêu của bạn, dưới sự
bảo vệ từ tình yêu của bạn, người đó sẽ trưởng thành.
Mọi sự trưởng thành đều
cần có tình yêu, nhưng là tình yêu vô điều kiện. Nếu tình yêu có điều kiện, sự
trưởng thành không thể trọn vẹn, bởi vì những điều kiện này sẽ gây cản trở.
Hãy yêu vô điều kiện, đừng
đòi hỏi điều gì cả. Nhiều thứ sẽ tự quay trở lại với bạn, nhưng đừng là một kẻ
ăn mày khốn khó. Trong tình yêu, hãy là một vị vua. Chỉ cho đi và xem điều gì sẽ
xảy ra… nó sẽ quay trở lại gấp ngàn lần. Nhưng bạn phải biết cách. Bằng không,
bạn vẫn đau khổ; bạn cho đi ít nhưng mong chờ nhận lại gì đó, chính sự chờ đợi
và kỳ vọng sẽ hủy hoại toàn bộ vẻ đẹp của nó.
Khi bạn chờ đợi và kỳ vọng,
người kia sẽ cảm thấy rằng bạn đang thao túng. Có thể không nói ra bằng lời
nhưng anh ta cảm thấy rằng bạn đang thao túng. Và khi cảm thấy người khác đang
tìm cách thao túng mình, bạn sẽ muốn phản kháng – bởi vì điều đó đi ngược lại với
nhu cầu bên trong tâm hồn bạn, bởi vì mọi đòi hỏi đến từ bên ngoài sẽ chia cắt
bạn. Mọi đòi hỏi đến từ bên ngoài sẽ chia rẽ bạn. Mọi đòi hỏi đến từ bên ngoài
đều là tội ác chống lại bạn, bởi vì sự tự do của bạn sẽ bị ô nhiễm. Khi đó, bạn
không còn bất khả xâm phạm. Bạn không còn là mục đích cuối cùng, bạn đang bị sử
dụng như là một phương tiện. Và hành động suy đồi nhất trên thế giới này là sử
dụng người khác như là một phương tiện.
Mỗi người là một mục
đích của chính anh ta. Tình yêu xem bạn như là mục đích cho chính bạn. Bạn
không bị kéo vào kỳ vọng của bất cứ ai. Do đó, có một vài điều cần ghi nhớ. Hãy
yêu, nhưng không phải như một nhu cầu, mà là sự chia sẻ. Hãy yêu, nhưng đừng kỳ
vọng – hãy cho đi. Hãy yêu, nhưng nhớ rằng tình yêu của bạn không nên trở thành
nhà tù giam hãm người khác. Hãy yêu, nhưng phải thận trọng; bạn đang di chuyển
trên mảnh đất thiêng. Bạn sẽ đến được ngôi đền cao nhất, thuần khiết nhất và
thiêng liêng nhất. Hãy tỉnh táo! Hãy rũ bỏ hết mọi hỗn tạp bên ngoài ngôi đền
này. Khi bạn yêu một người, hãy yêu như thể người đó là thánh, không thể kém
hơn. Đừng yêu một người phụ nữ như là một người phụ nữ và đừng yêu một người
đàn ông như là một người đàn ông, bởi vì nếu bạn yêu theo cách đó, tình yêu của
bạn sẽ rất bình thường. Tình yêu của bạn sẽ không khác nào lòng ham muốn.
Nếu bạn yêu một người
phụ nữ như một người phụ nữ, tình yêu của bạn sẽ không cất cánh bay cao. Hãy
yêu người phụ nữ như yêu một nữ thần, khi đó tình yêu mới trở thành sự sùng
kính.
Trong Tantra, khi sắp
làm tình với người nữ, người nam phải tôn thờ cô ấy trong nhiều tháng như một nữ
thần. Người nam phải mường tượng về hình ảnh nữ thần trong người nữ. Khi sự mường
tượng đó trở nên trọn vẹn, khi lòng ham muốn không còn nảy sinh, khi nhìn thấy
người nữ trần trụi trước mặt mình, anh ta run rẩy với nguồn năng lượng thần
thánh, không phải với lòng ham muốn, người nữ đó sẽ trở nên thần thánh, và toàn
bộ ý nghĩ sẽ dừng lại, chỉ có lòng tôn kính, chỉ khi đó anh ta mới được phép
làm tình.
Điều này nghe có vẻ ngớ
ngẩn và phi lý. Khi không cần phải làm tình thì anh ta làm tình. Khi người phụ
nữ trở thành nữ thần, anh ta mới được phép làm tình – bởi vì lúc này, tình yêu
đó có thể bay cao, tình yêu đó có thể trở thành đỉnh cao. Lúc này, nó không còn
thuộc về mặt đất, nó không còn thuộc về thế giới này; nó không còn thuộc về hai
thể xác, nó thuộc về hai bản thể. Nó là cuộc gặp gỡ của hai sự hiện hữu. Hai
linh hồn sẽ gặp nhau, hòa vào nhau, và cả hai sẽ bước ra như là hai cá thể hoàn
toàn cô độc.
Cô độc có nghĩa là thuần
khiết. Cô độc có nghĩa là bạn là chính mình và không phải ai khác. Cô độc có
nghĩa là bạn giống như vàng ròng; phải là vàng ròng, không thể là gì khác… là
chính bạn. Tình yêu khiến bạn cô độc. Sự cô đơn sẽ biến mất, còn sự cô độc sẽ
xuất hiện.
Cô đơn là trạng thái
khi bạn phát ốm với chính mình, chán nản, mệt mỏi với chính mình, bạn muốn đến
một nơi nào đó và quan hệ tình cảm với người khác để quên đi chính mình. Cô độc
là bạn thấy hân hoan khi được là chính mình. Bạn thấy hạnh phúc khi được là
chính mình. Bạn không cần phải đi đâu cả. Bạn không cần gì cả, chỉ bạn là đủ với
chính mình. Nhưng lúc này, một điều mới mẻ nảy sinh trong bản thể của bạn. Bạn
có quá nhiều đến mức không có đủ chỗ cho nó. Bạn phải chia sẻ, bạn phải cho đi.
Và bất cứ ai chấp nhận món quà của bạn, bạn đều cảm thấy biết ơn rằng người đó
đã chấp nhận.
Những người đang yêu cảm
thấy biết ơn rằng tình yêu của họ đã được đón nhận. Họ cảm thấy mang ơn bởi vì
họ tràn đầy năng lượng và cần có người để san sẻ nguồn năng lượng đó. Khi một
bông hoa nở và thả hương theo gió, nó cảm thấy biết ơn đối với cơn gió – nếu
không, hương thơm ngày càng ngập tràn trên hoa và gần như trở thành gánh nặng đối
với bông hoa. Giống như khi phụ nữ mang thai và chín tháng trôi qua, đứa trẻ vẫn
không chào đời. Lúc này, người phụ nữ sẽ rất nặng nề, cô ấy muốn chia sẻ đứa trẻ
với thế giới.
Đó chính là ý nghĩa của
việc sinh nở. Cho đến nay, phụ nữ là người mang nặng đứa trẻ bên trong cơ thể
mình, không phải con của ai khác mà chính là con của cô ấy. Nhưng lúc này, việc
đó cũng quá sức, cô ấy không còn chịu đựng được. Nó phải được chia sẻ; đứa trẻ
phải được chia sẻ với thế giới.
Người mẹ phải từ bỏ sự
ích kỷ của mình. Một khi đứa trẻ ra khỏi bụng mẹ, nó không còn là của riêng của
người mẹ nữa; dần dần, đứa trẻ sẽ đi xa thật xa. Nó sẽ trở thành một phần của
thế giới rộng lớn. Điều này cũng giống như khi đám mây chứa đầy nước thì mưa
chuẩn bị trút xuống, và khi bắt đầu mưa, đám mây cảm thấy như cất đi gánh nặng,
vui vẻ và biết ơn cơn khát của mặt đất bởi vì nó đã đón nhận cơn mưa.
Có hai kiểu yêu. Kiểu
thứ nhất là tình yêu xảy ra khi bạn cảm thấy cô đơn – bạn tìm đến người khác
như là một nhu cầu. Kiểu thứ hai là tình yêu nảy nở khi bạn không thấy cô đơn,
mà là cô độc. Trong trường hợp thứ nhất, bạn tìm cách có được điều gì đó, còn
trong tình huống thứ hai, bạn tìm cách cho đi điều gì đó. Người cho đi chính là
một vị hoàng đế.
Tình yêu nảy nở từ sự
cô độc không phải là tình yêu bình thường. Nó không liên quan đến lòng ham muốn,
ngược lại, nó là sự biến đổi vĩ đại nhất từ lòng ham muốn sang tình yêu. Và
tình yêu khiến bạn trở thành một cá thể độc lập. Nếu tình yêu đó không khiến bạn
thành một cá thể độc lập, nếu nó tìm cách biến bạn thành nô lệ, vậy thì đó
không phải là tình yêu – đó là sự căm ghét đội lốt tình yêu. Tình yêu kiểu đó sẽ
hủy hoại, giết chết tính cá nhân của người khác. Nó khiến bạn không còn là một
cá thể độc lập nữa, nó kéo bạn xuống. Bạn không được nâng lên, bạn không trở
nên duyên dáng. Bạn đang bị kéo xuống vũng bùn, và những ai bị vướng vào những
kiểu quan hệ đó sẽ bắt đầu cảm thấy mình đang thỏa hiệp với điều gì đó dơ bẩn.
Tình yêu phải cho bạn sự
tự do – đừng bao giờ chấp nhận ít hơn mức đó. Tình yêu phải khiến bạn hoàn toàn
tự do, thành một người phiêu lãng trong vùng trời tự do, không neo bám vào bất
cứ nơi nào. Tình yêu không phải là sự quyến luyến; sự quyến luyến chính là lòng
ham muốn.
Thiền và yêu là hai
cách để đạt đến tính cá nhân mà tôi đang nói đến. Cả hai có liên quan với nhau.
Trên thực tế, chúng là hai mặt của cùng một đồng xu – yêu và thiền. Nếu thiền,
sớm muộn gì bạn cũng bắt gặp tình yêu. Nếu thiền sâu, sớm muộn gì bạn cũng sẽ bắt
đầu cảm thấy một tình yêu bao la mà bạn chưa từng biết trước đây – một phẩm chất
mới trong bản thể của bạn, một cánh cửa mới mở ra. Bạn đã trở thành một ngọn lửa
mới và bạn muốn chia sẻ ngay lúc này.
Nếu yêu sâu sắc, dần dần
bạn sẽ bắt đầu nhận thấy tình yêu của bạn ngày càng trở nên thiền tịnh hơn. Sự
tĩnh lặng đang đi vào trong bạn. Các suy nghĩ biến mất, các khoảng cách biến mất
– chỉ có sự tĩnh lặng. Bạn đang chạm đến nội tâm sâu sắc của chính mình. Nếu đi
đúng đường, tình yêu sẽ khiến bạn thiền tịnh hơn. Nếu đi đúng đường, thiền sẽ
khiến bạn yêu thương hơn.
Bạn không thể chiến đấu
trực tiếp với bóng tối của sự cô đơn. Có một vài nguyên tắc cơ bản không thể
thay đổi. Một trong số đó là: bạn không thể chiến đấu trực tiếp với bóng tối, với
sự cô đơn, với nỗi sợ bị cô lập. Nguyên nhân là vì tất cả những điều này không
tồn tại; chúng chỉ đơn giản là do thiếu vắng điều gì đó, giống như có bóng tối
là do thiếu ánh sáng vậy.
Bạn có thể dành cả đời
để chiến đấu với bóng tối và không bao giờ chiến thắng, nhưng chỉ cần một ngọn
nến nhỏ thôi là đủ để xua tan nó. Bạn phải nỗ lực cho ánh sáng đó bởi vì nó
tích cực, nó hiện hữu; nó tự mình tồn tại. Và một khi ánh sáng đến, bất cứ thứ
gì vốn là sự vắng mặt của nó sẽ tự động biến mất. Sự cô đơn tương tự như bóng tối.
Bạn không biết sự cô độc
của mình. Bạn không trải nghiệm sự cô độc của mình cũng như vẻ đẹp, quyền năng
và sức mạnh to lớn của nó. Trong từ điển, cô đơn và cô độc đồng nghĩa với nhau,
nhưng sự hiện hữu không tuân theo từ điển của bạn. Và hiện chưa có một cuốn tự
điển nào là không mâu thuẫn với sự hiện hữu.
Cô đơn là một trạng
thái thiếu vắng, bởi vì bạn không biết về sự cô độc của mình. Có nỗi sợ ở đó. Bạn
cảm thấy cô đơn nên muốn neo bám vào điều gì đó, vào ai đó, vào mối quan hệ nào
đó, chỉ để tạo nên ảo giác rằng bạn không cô đơn. Nhưng bạn biết bạn là ai, thế
nên mới đau đớn. Một mặt, bạn neo bám vào thứ không có thật, một kiểu sắp đặt tạm
thời – một mối quan hệ tình cảm, một mối quan hệ tình bạn. Và trong mối quan hệ
tình cảm đó, bạn có thể có chút ảo tưởng để quên đi sự cô đơn của mình.
Đây mới chính là vấn đề.
Mặc dù trong khoảnh khắc, bạn có thể quên đi sự cô đơn của mình, nhưng khoảnh
khắc tiếp theo, bạn bỗng nhận ra rằng mối quan hệ tình cảm hay tình bạn đó
không có gì lâu bền. Hôm nay, hai người là bạn, nhưng ai biết được ngày mai?
Ngày mai, hai người có thể lại là người xa lạ, cho nên mới đau đớn.
Ảo tưởng đó khiến bạn
thấy an ủi phần nào, nhưng nó không tạo ra thực tại để xua tan nỗi sợ. Nó đè
nén nỗi sợ. Do đó, ngoài mặt bạn cảm thấy vui vẻ, hay ít ra bạn cố gắng cảm thấy
vui vẻ. Bạn giả vờ cảm thấy vui vẻ – mối quan hệ tình cảm này mới tuyệt vời làm
sao, người kia mới tuyệt vời làm sao.
Nhưng đằng sau sự ảo tưởng
đó – sự ảo tưởng mong manh đến mức bạn có thể nhìn thấy phía sau nó – là nỗi
đau trong tim, bởi vì trái tim biết rõ rằng ngày mai, mọi thứ có thể sẽ không
còn được như cũ… chúng sẽ không còn như trước.
Trải nghiệm cả cuộc đời
bạn sẽ chứng minh rằng mọi thứ luôn thay đổi. Không có gì là ổn định; bạn không
thể neo bám vào bất cứ điều gì trong thế giới luôn thay đổi này. Bạn muốn tình
bạn của mình ổn định lâu dài nhưng mong muốn của bạn lại đi ngược với quy luật
thay đổi, và quy luật đó không có ngoại lệ. Nó diễn ra theo cách riêng của nó.
Nó sẽ thay đổi, mọi thứ sẽ thay đổi. Có lẽ một ngày nào đó bạn sẽ hiểu rằng thật
tốt khi sự hiện hữu không lắng nghe bạn, không áy náy về bạn và chỉ làm những
gì nó muốn làm, không nghe theo mong muốn của bạn.
Có lẽ bạn cần chút thời
gian để hiểu. Bạn muốn người bạn này mãi là bạn của bạn, nhưng ngày mai anh ta
sẽ biến thành kẻ thù. Hoặc đơn giản là bạn bị lạc và anh ta không còn ở bên cạnh
bạn nữa. Một người khác, có thể ưu tú hơn, sẽ thế chỗ của anh ta. Rồi bỗng
nhiên bạn nhận ra rằng thật tốt khi người kia biến mất; bằng không, bạn sẽ bị mắc
kẹt với anh ta. Tuy nhiên, bài học đó vẫn chưa đủ sâu sắc để bạn không còn đòi
hỏi về một mối quan hệ lâu bền.
Bạn lại bắt đầu tìm kiếm
mối quan hệ lâu dài với người này. Bạn vẫn chưa thật sự rút ra bài học rằng chất
liệu cơ bản của cuộc sống là sự thay đổi. Bạn phải hiểu điều đó và đồng hành
cùng với nó. Đừng tạo ra ảo tưởng; chúng sẽ không giúp ích được gì. Và mọi người
đang tạo ra đủ kiểu ảo tưởng.
Tôi từng biết một người,
anh ta nói: “Tôi chỉ tin ở tiền bạc, không tin vào thứ gì khác.”
Tôi nói: “Anh đưa ra một
tuyên bố thật có ý nghĩa.”
Anh ta đáp: “Mọi người
đều thay đổi. Bạn không thể tin vào ai. Và khi bạn già đi, chỉ có tiền mới thuộc
về bạn. Không ai quan tâm, thậm chí cả con trai của tôi, vợ của tôi. Nếu bạn có
tiền, họ sẽ quan tâm, họ sẽ kính trọng bởi vì bạn có tiền. Nếu không có tiền, bạn
trở thành tên ăn mày.”
Tuyên bố rằng thứ duy
nhất có thể tin tưởng trên thế giới này là tiền xuất phát từ trải nghiệm cả đời
của anh ta, của năm lần bảy lượt bị lừa dối bởi những người mà anh ta tin tưởng
– và anh ta cho rằng họ yêu mình vì tiền.
Tôi nói: “Nhưng khi chết
đi, anh sẽ không thể mang tiền theo. Anh có thể ảo tưởng rằng ít ra mình còn có
tiền bên cạnh, nhưng khi hơi thở của anh dừng lại, tiền sẽ không còn bên cạnh
anh. Anh đã kiếm được nó nhưng nó sẽ rời bỏ anh, anh không thể mang theo sau
khi chết. Anh sẽ rơi vào trạng thái cô đơn mà anh đã cố che giấu dưới lớp ngụy
trang tiền bạc.”
Có những người luôn
theo đuổi quyền lực, nhưng nguyên nhân đều giống nhau: khi họ có quyền, nhiều
người ở bên cạnh họ, hàng triệu người chịu sự chi phối của họ. Nhưng rồi quyền
lực sẽ thay đổi – hôm nay bạn có nó, ngày mai nó không còn nữa, và bỗng nhiên
toàn bộ ảo tưởng đó biến mất. Bạn cô đơn hơn ai hết, bởi vì những người khác ít
ra đã quen với trạng thái cô đơn.Bạn chưa quen, sự cô đơn đó càng khiến bạn tổn
thương hơn.
Xã hội đã tìm cách sắp
xếp để bạn có thể quên đi sự cô đơn của mình. Hôn nhân sắp đặt là nỗ lực để bạn
biết rằng mình có vợ/chồng bên cạnh. Tất cả các tôn giáo đều phản đối ly hôn vì
một lý do đơn giản là nếu cho phép ly hôn thì mục đích cơ bản của việc tạo ra
hôn nhân sẽ bị phá hủy. Mục đích cơ bản đó là mang đến cho bạn một người đồng
hành trọn đời.
Cho dù người vợ hay người
chồng có ở cùng bạn cả đời, nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu vẫn nguyên
vẹn. Trên thực tế, thay vì cho bạn một người đồng hành, họ trao cho bạn một
gánh nặng. Bạn đã đơn độc, đã gặp rắc rối, và lúc này bạn còn phải mang vác
thêm một người khác cũng cô đơn. Và cuộc sống đó sẽ không có hy vọng, bởi vì một
khi tình yêu biến mất, cả hai sẽ cô đơn, và cả hai sẽ phải chịu đựng nhau. Lúc
này, nó không còn là vấn đề bị mê hoặc lẫn nhau; cùng lắm là bạn có thể kiên nhẫn
chịu đựng nhau. Bi kịch xã hội mang tên hôn nhân không làm thay đổi được sự cô
đơn của bạn.
Điều tôi muốn nói ở đây
là mọi nỗ lực hướng tới việc lảng tránh sự cô đơn đều đã thất bại và sẽ thất bại,
bởi vì nó đi ngược lại với nền tảng cơ bản của cuộc sống. Điều cần có ở đây
không phải là một thứ gì đó để bạn có thể quên đi sự cô đơn, mà bạn cần phải nhận
biết về sự cô đơn của bản thân. Và thật tuyệt khi được trải nghiệm nó, cảm nhận
nó, bởi vì đó chính là sự tự do của bạn, tự do thoát khỏi đám đông, thoát khỏi
người khác. Đó là sự tự do của bạn, tự do khi không còn sợ cô đơn.
Từ “cô đơn” sẽ lập tức
khiến bạn nghĩ đến vết thương – thứ gì đó cần được lấp đầy, chữa lành. Có khoảng
trống và khoảng trống đó đau đớn, bạn cần phải lấp đầy nó. Từ “cô độc” không có
nghĩa là vết thương, hay khoảng trống cần lấp đầy. Cô độc có nghĩa là hoàn thiện.
Chỉ bạn thôi là đủ, không cần ai khác hoàn thiện bạn.
Do đó, hãy nỗ lực tìm
thấy nội tâm của bạn, nơi bạn luôn cô độc, nơi bạn đã cô độc. Trong cuộc sống,
và cả cái chết, cho dù đi đâu, bạn cũng sẽ cô độc, sẽ đi một mình. Nhưng nó
luôn tràn đầy – nó không trống rỗng, nó thật tràn đầy, thật hoàn thiện, thật
chan chứa với tất cả hương vị của cuộc sống, với tất cả vẻ đẹp và đặc ân của sự
hiện hữu mà một khi bạn đã được nếm trải sự cô độc, nỗi đau trong tim sẽ biến mất.
Thay vào đó, một giai điệu mới đầy ngọt ngào, yên bình, hân hoan, hạnh phúc sẽ
xuất hiện. Điều đó không có nghĩa là một người tập trung vào sự cô độc của
mình, tự mình hoàn thiện thì không thể kết bạn – trên thực tế, chỉ người như thế
mới có khả năng kết bạn, bởi vì lúc này việc kết bạn đó không còn là nhu cầu mà
là sự chia sẻ. Bạn có quá nhiều nên bạn muốn chia sẻ.
Và khi chia sẻ, bạn sẽ
không còn neo bám. Bạn tuôn tràn cùng với sự hiện hữu, bạn tuôn tràn với sự
thay đổi của cuộc sống, bởi vì việc bạn chia sẻ với ai không còn quan trọng nữa.
Đó có thể là cùng một người – một người trong suốt cuộc đời bạn – hoặc cũng có
thể là nhiều người khác nhau. Nó không phải là một bản hợp đồng, không phải là
một cuộc hôn nhân; nó chỉ đơn giản xuất phát từ sự tràn đầy của mình nên bạn muốn
cho đi. Do đó, bạn sẽ cho bất cứ ai tình cờ ở cạnh bạn. Và việc cho đi đó là niềm
vui.
Cầu xin là đau khổ.
Ngay cả khi bạn có được điều gì đó nhưng bằng cách cầu xin, bạn sẽ vẫn đau khổ.
Nó khiến bạn tổn thương. Nó làm tổn thương lòng kiêu hãnh của bạn, nó làm tổn
thương sự liêm chính của bạn. Nhưng việc chia sẻ khiến bạn tập trung hơn, gắn kết
hơn, tự hào hơn – nhưng không vị kỷ, chỉ đơn giản tự hào rằng sự hiện hữu đã có
lòng trắc ẩn với bạn. Đó không phải là cái tôi, nó là một hiện tượng hoàn toàn
khác… một sự công nhận rằng sự hiện hữu đã cho phép bạn có được thứ mà hàng triệu
người đang nỗ lực tìm kiếm nhưng đã đến nhầm cửa. Bạn tình cờ đến được đúng cửa.
Bạn tự hào về niềm hạnh
phúc của mình và tất cả những gì sự hiện hữu đã trao cho bạn. Nỗi sợ biến mất,
bóng tối biến mất, nỗi đau biến mất, niềm khao khát về người khác biến mất.
Bạn có thể yêu một người,
và nếu người đó yêu ai khác, bạn sẽ không ghen tuông bởi vì tình yêu của bạn bắt
nguồn từ niềm hân hoan. Nó không phải là sự neo bám, bạn không giam giữ người
đó. Bạn không lo lắng rằng người đó có thể sẽ vụt khỏi tay mình, rằng người đó
bắt đầu yêu người khác. Khi chia sẻ niềm hân hoan của mình, bạn không tạo ra ngục
tù cho ai hết. Bạn chỉ đơn giản cho đi. Bạn thậm chí không mong chờ sự biết ơn
bởi vì bạn cho đi không phải để nhận về bất cứ điều gì, kể cả lòng biết ơn. Bạn
cho đi bởi vì bạn quá tràn đầy nên bạn phải cho đi. Do đó, tôi sẽ không bảo bạn
làm gì với sự cô đơn của bạn. Hãy tìm kiếm sự cô độc của bạn. Hãy quên sự cô
đơn, quên bóng tối, quên nỗi đau đi.
Chúng chỉ là do thiếu vắng
sự cô độc thôi, và khi bạn trải nghiệm sự cô độc, chúng sẽ tan biến ngay lập tức.
Và phương pháp cũng tương tự: hãy quan sát tâm trí của bạn và giữ mình tỉnh thức.
Trở nên ngày càng nhận thức hơn, và cuối cùng bạn sẽ chỉ nhận thức về chính mình.
Đó chính là thời điểm bạn trở nên nhận biết về sự cô độc.
Và luôn nhìn nhận liệu
vấn đề mà bạn đang đối mặt là tiêu cực hay tích cực. Nếu nó tiêu cực, đừng chiến
đấu với nó; đừng phiền lòng gì cả. Hãy tìm kiếm mặt tích cực của nó, và bạn sẽ
đến đúng cửa. Hầu hết mọi người trên thế giới này đều bỏ lỡ vì họ bắt đầu chiến
đấu trực tiếp với cánh cửa tiêu cực. Càng chiến đấu, họ càng thất bại, càng bị
chối bỏ, càng bi quan… và cuối cùng, họ quyết định rằng cuộc sống không có ý
nghĩa, rằng cuộc sống chỉ là sự tra tấn. Sai lầm của họ là họ đã không bước vào
đúng cửa.
Do đó, trước khi đối mặt
với một vấn đề, chỉ cần nhìn vào nó, xem nó đang thiếu điều gì. Và sự thật là tất
cả các vấn đề của bạn đều do thiếu thứ gì đó. Một khi bạn đã biết được chúng
thiếu gì, hãy theo đuổi những điều tích cực. Khoảnh khắc bạn tìm thấy điều tích
cực, bạn đã tìm thấy ánh sáng, thế là bóng tối sẽ biến mất.
Vì sao tôi chỉ cảm thấy sống trọn vẹn khi yêu? Tôi tự nhủ rằng
mình có thể tự tỏa sáng mà không cần đến người khác, nhưng đến nay vẫn chưa gặp
may. Liệu có phải tôi đang chơi trò “Waiting for Godot”* (“Waiting for Godot”
là một vở kịch của Samuel Beckett, trong đó hai nhân vật đang chờ đợi sự xuất
hiện của Godot – một người không bao giờ đến.) với chính mình? Khi cuộc tình cuối
cùng kết thúc, tôi đã thề với lòng rằng tôi sẽ không để điều tương tự xảy ra,
nhưng rồi tôi lại đang cảm thấy phần nào sống động, chờ đợi “anh ấy” xuất hiện.
Chừng nào còn chưa biết
chính mình thì bạn vẫn cần người khác. Nhưng việc bạn cần người khác đó rất nghịch
lý; bản chất của nó là ngược đời. Khi một mình, bạn cảm thấy đơn độc, bạn cảm
thấy cần người khác; cuộc sống của bạn dường như chỉ có một nửa. Cuộc sống đó
đánh mất niềm vui, dòng chảy, sự nở hoa; cuộc sống đó vẫn thiếu dưỡng chất. Nếu
có người khác bên cạnh, một vấn đề mới nảy sinh bởi vì người đó bắt đầu xâm chiếm
không gian của bạn. Anh ta bắt đầu áp đặt các điều kiện lên bạn, anh ta bắt đầu
đòi hỏi nhiều thứ từ bạn, anh ta bắt đầu phá hủy sự tự do của bạn – và điều đó
khiến bạn tổn thương.
Do đó, khi bạn ở cùng
ai đó, chỉ trong vài ngày, khi tuần trăng mật vẫn còn… hãy nhớ, bạn càng thông
minh thì tuần trăng mật càng ngắn. Chỉ có những kẻ hoàn toàn u mê mới để nó kéo
dài; đối với những người không nhạy cảm, nó có thể kéo dài cả đời. Nhưng nếu
thông minh, nhạy cảm, bạn sẽ sớm nhận ra mình đã làm gì. Người khác đang hủy hoại
sự tự do của bạn, và bỗng nhiên bạn nhận ra rằng bạn cần được tự do bởi vì sự tự
do có giá trị to lớn.
Và bạn quyết định không
bao giờ làm phiền đến người khác nữa. Một lần nữa, khi một mình, bạn được tự
do, nhưng vẫn thấy thiếu gì đó – bởi vì việc ở một mình không phải là sự cô độc
thật sự; nó chỉ là sự cô đơn, một trạng thái tiêu cực. Bạn quên hết mọi điều về
tự do. Giờ bạn được tự do, nhưng phải làm gì với sự tự do này? Tình yêu không
có ở đó, và cả hai đều là những nhu cầu thiết yếu.
Cho đến tận ngày nay,
nhiều người đã sống theo cách điên khùng tới mức bạn chỉ đáp ứng được một nhu cầu:
bạn có thể được tự do nhưng phải từ bỏ ý nghĩ về tình yêu… Đó là điều mà nhiều
người đã và đang làm: từ bỏ ý nghĩ về tình yêu, bạn sẽ được tự do; khi đó,
không ai cản trở bạn, không ai can thiệp vào cuộc sống của bạn, không ai đòi hỏi,
không ai chiếm hữu bạn. Nhưng khi đó, cuộc sống của họ trở nên lạnh lẽo, gần
như là chết. Cuộc sống của họ thật xấu xí. Nó có mùi của cái chết; nó không có
hương thơm của cuộc sống.
Không có điệu nhảy,
không có niềm vui, không có khúc hát. Tất cả các ca khúc đều biến mất, tất cả
niềm vui đều không còn nữa. Họ bị tê liệt – làm sao họ có thể nhảy múa đây? Họ
đã bị tàn phế – làm sao họ có thể nhảy múa chứ?
Không có gì để nhảy múa
ăn mừng. Nguồn năng lượng của họ bị tắc nghẽn, không còn tuôn chảy. Để nó tuôn
chảy, bạn cần đến người khác; không có người khác, nó sẽ không tuôn chảy.
Do đó, nhiều người đều
quyết định chọn tình yêu và từ bỏ ý nghĩ về sự tự do. Nhưng khi đó, họ sống như
những nô lệ. Đàn ông biến phụ nữ thành đồ vật, một món hàng, và dĩ nhiên, phụ nữ
cũng làm điều tương tự theo cách của mình: họ biến tất cả đàn ông thành những kẻ
sợ vợ. Tôi từng nghe một câu chuyện như sau.
Tại thành phố New York,
một vài ông chồng sợ vợ đã bắt tay lập ra một câu lạc bộ có tên là Phong trào
Giải phóng Đàn ông hay đại loại như thế nhằm mục đích bày tỏ sự phản đối! Và dĩ
nhiên, họ chọn một trong những ông chồng sợ vợ nhất làm chủ tịch câu lạc bộ.
Buổi họp đầu tiên diễn
ra, nhưng chủ tịch không xuất hiện. Tất cả đều lo lắng. Họ tìm đến nhà ông ấy
và hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh đã quên cuộc hẹn của chúng ta rồi sao?”
Anh ta đáp: “Không,
nhưng vợ tôi không cho tôi đi. Cô ấy nói ‘Anh mà bước ra khỏi nhà thì tôi sẽ
không bao giờ cho phép anh trở về!’ Tôi không thể chấp nhận mức rủi ro cao như
thế.”
Đàn ông biến phụ nữ
thành nô lệ và phụ nữ biến đàn ông thành nô lệ. Và dĩ nhiên, cả hai đều ghét
làm nô lệ, cả hai đều phản kháng. Họ không ngừng đấu tranh; chỉ cần một lý do rất
nhỏ là cuộc chiến bắt đầu. Nhưng cuộc chiến thật sự thì nằm sâu hơn; cuộc chiến
thật sự là họ muốn được tự do. Họ không thể nói ra điều đó một cách rõ ràng, có
lẽ họ đã quên hẳn nó. Đây là cách mà con người đã sống suốt hàng ngàn năm. Họ
đã nhìn thấy cha mẹ họ sống theo cách tương tự, họ đã nhìn thấy ông bà họ sống
theo cách tương tự. Đây là cách mà mọi người đang sống – họ đã chấp nhận nó, và
sự tự do của họ bị hủy hoại.
Giống như chúng ta đang
tìm cách bay lên trời với chỉ một chiếc cánh. Vài người có được chiếc cánh tình
yêu, vài người có được chiếc cánh tự do – nhưng cả hai đều không thể bay lên. Bạn
cần có cả hai cánh. Bạn hỏi: “Vì sao tôi chỉ cảm thấy sống trọn vẹn khi yêu?”
Điều đó hoàn toàn tự nhiên, không có gì sai. Đó là cách mà con người nên sống.
Tình yêu là nhu cầu tự nhiên; nó giống như thức ăn vậy. Nếu đói, bạn sẽ cảm thấy
khó chịu. Thiếu tình yêu, tâm hồn bạn đói khát; tình yêu là dưỡng chất nuôi dưỡng
tâm hồn. Giống như cơ thể cần thức ăn, nước, không khí, tâm hồn cần có tình
yêu. Nhưng tâm hồn cũng cần được tự do, và một trong những điều kỳ lạ nhất là
chúng ta không chấp nhận sự thật này.
Nếu yêu, bạn không cần
phải từ bỏ sự tự do của mình. Cả hai có thể tồn tại cùng nhau; không có sự đối
kháng nào giữa chúng. Chính sự ngu ngốc của chúng ta đã tạo ra trạng thái đối
kháng đó. Bạn nói: “Tôi tự nhủ rằng mình có thể tự tỏa sáng mà không cần đến người
khác, nhưng đến nay vẫn chưa gặp may.” Nó vẫn sẽ như thế, sẽ không thay đổi. Bạn
nên thay đổi định kiến của mình về tình yêu và sự tự do. Hãy yêu một người
nhưng cho phép người đó hoàn toàn tự do. Hãy yêu một người nhưng ngay từ đầu
nói rõ rằng bạn không bán sự tự do của mình.
Và nếu không thể làm được
điều đó trong cộng đồng này cùng với tôi, bạn sẽ không thể làm được điều đó ở bất
cứ nơi nào khác. Ở đây, chúng ta thử nghiệm nhiều thứ, và một trong những chiều
hướng thử nghiệm của chúng ta là giúp tình yêu và sự tự do cùng tồn tại, để cả
hai cùng hiện hữu. Hãy yêu một người nhưng đừng sở hữu, và cũng đừng bị sở hữu.
Hãy bảo vệ sự tự do và đừng đánh mất tình yêu! Điều đó là không cần thiết. Vốn
dĩ không có sự thù địch nào giữa tình yêu và sự tự do; sự thù địch đó là do con
người tạo ra. Dĩ nhiên, nó đã như thế suốt nhiều thế kỷ nên bạn đã quen với điều
đó; nó đã trở thành ước định.
Có câu chuyện về một
bác nông dân già yếu sống ở miền Nam Ấn Độ. Tựa người vào hàng rào cạnh con đường
làng, ông đang dõi theo đám cừu khoảng hơn chục con ở một góc rừng. Cứ vài
phút, những con cừu lại chui qua lỗ trống trên hàng rào, chạy băng qua đường đến
một góc rừng khác, rồi lập tức nhốn nháo quay trở lại.
“Có chuyện gì với đám cừu
vậy?” một người lạ đi qua hỏi.
“Chẳng có chuyện gì cả,”
lão nông thều thào. “Đó là đám cừu của tôi và trước khi bị mất giọng, tôi thường
gọi chúng đến cho ăn. Giờ thì tôi dùng gậy gõ vào hàng rào mỗi khi đến giờ ăn.”
Người lạ ngẫm nghĩ, rồi
lắc đầu nói: “Và giờ chúng là đám chim gõ kiến bị nguyền rủa, những chú cừu tội
nghiệp, đúng là điên mà!”
Đó chính là ước định!
Đó chính là những gì đang xảy ra với loài người. Một trong những học trò của
Pavlov – nhà sinh lý học tiên phong về “phản xạ có điều kiện” – đang cố thử
nghiệm định luật này. Anh ta mua một con cún, quyết định dạy nó đứng và sủa để
nhận thức ăn. Anh ta cầm thức ăn cho chó ở khoảng cách xa tầm với, sủa vài lần
và sau đó đặt thức ăn xuống sàn nhà ngay trước mặt chú chó. Mục đích là để chú
chó sẽ liên tưởng việc đứng lên sủa với việc được cho ăn và học cách làm như thế
khi thấy đói.
Trò chơi kéo dài khoảng
một tuần nhưng chú chó nhỏ không học được gì cả. Sau tuần thứ hai, anh ta từ bỏ
và chỉ đặt thức ăn trước mặt chó, nhưng chú chó cũng không chịu ăn. Nó chờ cho
chủ của nó đứng lên sủa! Lúc này, nó đã phản xạ theo điều kiện.
Đó chỉ là ước định, bạn
có thể từ bỏ. Bạn chỉ cần một chút thiền. Thiền ở đây có nghĩa là quá trình điều
kiện hóa tâm trí. Bất cứ điều gì xã hội đã làm với bạn, bạn phải từ bỏ hết. Khi
không còn chịu ảnh hưởng, bạn sẽ nhìn thấy vẻ đẹp của tình yêu và sự tự do;
chúng là hai mặt của một đồng xu. Nếu thật sự yêu một người, bạn sẽ cho anh ta
hoặc cô ta được tự do hoàn toàn – đó là món quà của tình yêu. Và khi có tự do,
tình yêu sẽ đáp lại một cách mạnh mẽ. Khi trao sự tự do cho ai đó, bạn đã trao
đi món quà lớn nhất, và tình yêu sẽ tuôn tràn về phía bạn.
Bạn hỏi tôi: “Liệu có
phải tôi đang chơi trò ‘Waiting for Godot’ với chính mình?”
Không.
“Khi cuộc tình cuối
cùng kết thúc, tôi đã thề với lòng rằng tôi sẽ không để điều tương tự xảy ra,
nhưng rồi tôi lại đang cảm thấy phần nào sống động, chờ đợi ‘anh ấy’ xuất hiện.”
Bạn không thể thay đổi chính mình chỉ bằng cách thề thốt, mà là bằng cách quyết
định. Bạn phải hiểu như vậy. Tình yêu là một nhu cầu cơ bản, cơ bản như sự tự
do, do đó cả hai phải được thỏa mãn. Người chứa đầy tình yêu và sự tự do sẽ là
một hiện tượng đẹp nhất trên thế giới. Khi hai người sở hữu vẻ đẹp đó gặp nhau,
mối quan hệ của họ không còn là mối quan hệ nữa, mà là sự kết nối. Nó là dòng
chảy không ngừng, như dòng chảy của con sông vậy. Nó không ngừng hướng tới những
tầm cao mới. Đỉnh cao tối thượng của tình yêu và tự do là trải nghiệm sự thần
thánh. Trong đó, bạn sẽ tìm thấy cả tình yêu bao la, tình yêu tuyệt đối và tự
do tuyệt đối.
Tôi luôn sợ một mình, bởi
vì khi một mình, tôi bắt đầu tự hỏi mình là ai. Tôi cảm thấy nếu đào sâu hơn nữa,
tôi sẽ phát hiện ra rằng tôi không phải là người mà mình đã tin trong suốt hai
mươi sáu năm qua. Vì một lý do nào đó, điều này khiến tôi sợ hãi. Cảm giác giống
như bị điên, và nó khiến tôi mải mê với những thứ bên ngoài để cảm thấy an toàn
hơn. Vậy tôi là ai, và vì sao tôi lại sợ hãi?
Đó không chỉ là nỗi sợ
của bạn, mà còn là nỗi sợ của mọi người. Bởi vì không ai được là người mà anh
ta đúng ra nên trở thành. Xã hội, văn hóa, tôn giáo, giáo dục có thể chống lại
những đứa trẻ vô tội. Họ nắm giữ mọi quyền lực, còn đứa trẻ không thể làm gì được
và phải phụ thuộc. Do đó, nếu muốn đứa trẻ trở thành thứ gì đó, họ đều tìm cách
làm cho bằng được. Họ không cho phép trẻ con phát triển theo số phận tự nhiên của
nó. Mọi nỗ lực của họ đều nhằm biến con người thành những tiện ích.
Ai biết được, nếu bị bỏ
mặc cho tự phát triển, liệu đứa trẻ đó có còn hữu ích cho những lợi ích bất di
bất dịch hay không? Xã hội chưa sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Nó tóm lấy đứa trẻ
và bắt đầu nhào nặn đứa trẻ thành thứ có ích cho xã hội. Theo một nghĩa nào đó,
xã hội giết chết tâm hồn của đứa trẻ và trao cho nó một nhân dạng giả, để đứa
trẻ không bao giờ nhớ tâm hồn của mình, bản thể của mình.
Nhân dạng giả đó là vật
thay thế. Nhưng vật thay thế chỉ hữu ích cho đám đông đã trao nó cho bạn. Khoảnh
khắc bạn ở một mình, nhân dạng giả đó bắt đầu rơi ra và nhân dạng thật – vốn đã
bị đè nén – bắt đầu tự bộc lộ. Do đó mới có nỗi sợ cô đơn. Không ai muốn trở
nên cô đơn, mọi người đều muốn thuộc về một đám đông – không chỉ một đám đông
mà nhiều đám đông. Bạn muốn được hỗ trợ hai mươi bốn giờ mỗi ngày, bởi vì nhân
dạng giả sẽ không thể đứng vững nếu không được hỗ trợ. Khoảnh khắc đứng một
mình, bạn bắt đầu cảm nhận một sự điên rồ kỳ lạ.
Đó chính là những thứ
mà bạn đã hỏi – bởi vì trong suốt hai mươi sáu năm bạn đã tin rằng mình là ai
đó, rồi bỗng nhiên vào khoảnh khắc một mình, bạn bắt đầu cảm thấy đó không phải
là mình. Nó khiến bạn sợ hãi. Vậy bạn là ai? Và hai mươi sáu năm đè nén… nhân dạng
thật của bạn cần một ít thời gian để tự bộc lộ. Khoảng cách của hai nhân dạng
đó đã được các nhà thần bí gọi là “đêm tối của tâm hồn” – một cách diễn đạt rất
phù hợp. Bạn không còn là nhân dạng giả, và bạn cũng chưa phải là thật. Bạn
đang ở lưng chừng, không biết mình là ai.
Đặc biệt là ở phương
Tây – và người đặt câu hỏi này đến từ phương Tây – vấn đề càng phức tạp hơn, bởi
vì họ chưa phát triển bất kỳ hệ thống phương pháp nào để sớm khám phá ra nhân dạng
thật, để đêm tối của tâm hồn có thể ngắn lại. Phương Tây không biết gì về thiền.
Và thiền chỉ là một tên gọi cho trạng thái cô đơn, tĩnh lặng, chờ đợi nhân dạng
thật tự khẳng định. Nó không phải là một hành động, nó là sự thư giãn trong
tĩnh lặng – bởi vì bất cứ điều gì bạn làm đều xuất phát từ nhân dạng giả. Tất cả
những việc làm của bạn trong hai mươi sáu năm đều bắt nguồn từ nhân dạng giả;
nó là một thói quen cũ. Tật xấu khó bỏ.
Ở Ấn Độ, có một nhà thần
bí vĩ đại tên là Eknath. Ông ấy đang đi hành hương cùng các đồ đệ của mình – đó
là hành trình kéo dài từ ba đến sáu tháng.
Một người đàn ông đến
quỳ dưới chân Eknath và nói: “Con biết con không xứng đáng. Ngài cũng biết điều
đó, mọi người đều biết con. Nhưng con biết lòng trắc ẩn của ngài còn lớn hơn cả
sự không xứng đáng của con. Xin hãy chấp nhận con như là một trong những thành
viên của đoàn hành hương này.”
Eknath đáp: “Anh là một
tên trộm, không phải trộm bình thường mà là siêu trộm. Anh chưa bao giờ bị bắt,
nhưng ai cũng biết anh là một tên trộm. Dĩ nhiên là ta muốn tiếp nhận anh,
nhưng ta cũng phải nghĩ cho năm mươi người khác trong đoàn. Anh sẽ phải hứa với
ta một việc – và ta sẽ không đòi hỏi gì thêm, chỉ trong thời gian từ ba đến sáu
tháng hành hương, anh không được ăn trộm. Sau đó, mọi việc sẽ tùy ở anh. Khi trở
về nhà, anh không cần phải giữ lời hứa nữa.”
Người đàn ông đáp: “Con
sẵn sàng hứa, và con vô cùng biết ơn về lòng trắc ẩn của ngài.”
Những người trong đoàn
hành hương vẫn nghi ngờ. Tin tưởng một tên trộm ư… Nhưng họ không thể cãi lời
Eknath bởi vì ông ấy là thầy. Đoàn hành hương lên đường, và ngay đêm đầu tiên,
rắc rối đã xảy ra. Sáng hôm sau, mọi người nhốn nháo – ai đó mất áo khoác, ai
đó mất áo sơmi, ai đó mất tiền. Và mọi người đang gào lên: “Tiền của tôi đâu?”
và họ báo với Eknath: “Ngay từ đầu, chúng con đã lo lắng khi thầy tiếp nhận người
đàn ông này. Thói xấu khó bỏ…”
Nhưng sau đó, họ bắt đầu
nhìn quanh, và phát hiện ra rằng mọi thứ không bị mất. Ai đó mất tiền nhưng tiền
được tìm thấy trong túi của người khác. Ai đó mất áo khoác nhưng áo khoác được
tìm thấy trong hành lý của người khác. Mọi thứ đều được tìm thấy, rắc rối không
đáng có – xảy ra mỗi sáng! Và không ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra? Dĩ nhiên
không phải do tên trộm, bởi vì trên thực tế không ai mất gì cả.
Đêm thứ ba, Eknath thức
để xem điều gì đang diễn ra. Vào nửa đêm, tên trộm – do thói quen khó bỏ – tỉnh
giấc và bắt đầu lấy đồ từ chỗ nọ để qua chỗ kia. Eknath ngăn anh ta lại và nói:
“Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi đã quên lời hứa của mình rồi sao?”
Anh ta đáp: “Không, con
không quên. Con không lấy cắp thứ gì cả, nhưng con không hứa là mình sẽ không
di chuyển đồ đạc từ chỗ này đến chỗ khác. Sau sáu tháng, con sẽ lại ăn trộm,
đây chỉ là tập luyện thôi. Và ngài phải hiểu rằng đây là thói quen lâu ngày,
ngài không thể từ bỏ nó dễ dàng như vậy được.
Hãy cho con thời gian.
Ngài cũng nên hiểu cho vấn đề của con. Trong ba ngày, con chưa ăn cắp thứ gì cả
– nó cũng giống như ăn chay vậy! Đây chỉ là hành động thay thế, con khiến cho
mình bận rộn. Đây là giờ làm ăn của con, vào nửa đêm, do đó thật khó khi phải nằm
thức trên giường. Trong khi có quá nhiều tên ngốc đang ngủ… còn con cũng không
làm hại gì ai. Sáng mai, họ sẽ tìm thấy đồ của họ thôi.”
Eknath nói: “Ngươi là một
người kỳ lạ. Ngươi có thấy là mỗi sáng mọi người đều nhốn nháo, lãng phí một hoặc
hai giờ để tìm kiếm đồ đạc không? Mọi người phải mở toang mọi thứ và hỏi nhau
‘Cái này của ai?’”
Tên trộm đáp: “Ngài nên
nhượng bộ cho con việc này đi.”
Hai mươi sáu năm với
nhân dạng giả bị áp đặt bởi những người mà bạn yêu thương, kính trọng… và họ
không cố ý gây tổn hại gì đối với bạn. Họ có ý định tốt, chỉ là chưa tỉnh thức
thôi. Thậm chí ý định tốt trong tay một người vô thức cũng biến thành độc dược.
Do đó, bất cứ khi nào bạn
ở một mình, nỗi sợ sẽ xuất hiện, bởi vì bỗng nhiên nhân dạng giả bắt đầu biến mất.
Và nhân dạng thật cần chút thời gian để xuất hiện. Bạn đã đánh mất nó trong hai
mươi sáu năm. Bạn sẽ phải cân nhắc đến thực tế rằng khoảng cách của hai mươi
sáu năm phải được nối lại. Khi sợ hãi – rằng “Tôi đang đánh mất chính mình, cảm
nhận của mình, sự tỉnh táo của mình, tâm trí của mình, mọi thứ” bởi vì nhân dạng
mà người khác trao cho bạn chứa đựng tất cả những điều đó – trông bạn như hóa
điên. Bạn lập tức làm gì đó chỉ để khiến mình bận rộn. Nếu không có ai khác thì
ít ra phải có việc gì đó để làm. Do đó, nhân dạng giả vẫn còn tham gia và chưa biến
mất.
Cho nên mọi người thường
thấy ngày nghỉ là khoảng thời gian khó khăn nhất. Suốt năm ngày trong tuần, mọi
người hy vọng mình sẽ được thư giãn vào cuối tuần, nhưng cuối tuần là khoảng thời
gian tồi tệ nhất trên đời – nhiều tai nạn xảy ra vào cuối tuần, nhiều người tự
sát vào cuối tuần, nhiều vụ mưu sát, trộm cắp, cưỡng hiếp. Thật lạ… những người
này bận rộn suốt năm ngày trong tuần và không có gì xảy ra. Nhưng ngày nghỉ cuối
tuần bỗng mang đến cho họ nhiều lựa chọn, hoặc làm gì đó hoặc thư giãn – nhưng
thư giãn thật đáng sợ; nhân dạng giả biến mất. Hãy giữ cho mình bận rộn, hãy
làm điều gì đó ngu ngốc.
Mọi người đổ xô đi biển,
chen lấn nhau, giao thông tắc nghẽn hàng dặm. Và nếu bạn hỏi họ đang đi đâu, họ
sẽ nói rằng họ tránh xa đám đông – và cả đám đông đang đi cùng họ! Họ đang đi
tìm một không gian vắng vẻ, yên tĩnh – tất cả bọn họ. Trên thực tế, nếu ở nhà,
họ sẽ có được không gian vắng vẻ và yên tĩnh hơn, bởi vì tất cả mọi nguời đã đi
tìm một nơi vắng vẻ. Họ đổ xô tìm kiếm như điên, bởi vì hai ngày nghỉ sẽ sớm kết
thúc, họ phải đi, đừng hỏi đi đâu! Và trên các bãi biển, bạn có thể thấy… thậm
chí nơi họp chợ cũng không đông đúc đến vậy. Thật lạ nữa là mọi người đều cảm
thấy rất thoải mái nằm tắm nắng. Cả vạn người nằm phơi nắng, thư giãn trên một
bãi biển nhỏ.
Cũng người đó trên cùng
một bãi biển thôi sẽ không thể nào thư giãn được. Nhưng người đó biết rằng hàng
ngàn người khác cũng đang thư giãn quanh mình. Những người mà bạn đã gặp tại
nơi làm việc, đã gặp trên phố, đã gặp ở chợ, giờ cũng những người này trên bãi
biển. Đám đông là thứ cần thiết để nhân dạng giả tồn tại.
Đừng lo lắng, bởi vì thứ
có thể biến mất cũng nên biến mất. Thật vô nghĩa khi bạn neo bám vào nó – nó
không phải của bạn, nó không phải là bạn. Bạn sẽ là nơi mà khi nhân dạng giả biến
mất, bản thể tươi mới, trong sáng và không bị hoen ố sẽ đến thế chỗ. Không ai
khác có thể trả lời câu hỏi “Tôi là ai?” của bạn – bạn sẽ biết câu trả lời.
Toàn bộ các kỹ thuật
thiền đều nhằm giúp hủy bỏ nhân dạng giả. Chúng không trao cho bạn nhân dạng thật
– nhân dạng thật không phải là thứ để cho. Những gì có thể cho không thể nào là
thật. Bạn đã có nhân dạng thật, chỉ cần loại bỏ nhân dạng giả thôi.
Thiền là can đảm để trở nên tĩnh lặng và cô đơn. Dần dần, bạn bắt đầu cảm thấy một phẩm chất mới đến với mình, một sự sống động mới, một vẻ đẹp mới, một trí thông minh mới – những thứ không vay mượn từ bất cứ ai, những thứ đang phát triển bên trong bạn. Nó có nguồn gốc trong chính sự hiện hữu của bạn. Và nếu bạn không phải là kẻ hèn nhát, nó sẽ đến và đơm hoa kết trái.
Chỉ có những người can
đảm, những người có quyết tâm mới có khả năng có tín ngưỡng thật sự. Còn các
tín đồ giả tạo thì chống lại việc tìm kiếm. Chính đám đông đó là những người
đang tìm cách khiến cho nhân dạng giả của bạn ngày càng vững chắc.
Bạn được sinh ra. Bạn
đã bước vào thế giới này với sự sống, với tâm thức, với sự nhạy cảm to lớn. Hãy
nhìn một đứa trẻ nhỏ – nhìn vào mắt nó, nhìn vào sự tươi trẻ của nó. Tất cả đều
bị che đậy bằng một nhân dạng giả. Không cần phải sợ hãi. Bạn chỉ đánh mất những
gì cần đánh mất. Và thật tốt khi đánh mất nó sớm – bởi vì ở lại càng lâu, nó
càng mạnh mẽ, và bạn không biết gì về ngày mai. Đừng chết trước khi nhận ra bản
thể thật của bạn.
Chỉ vài người đủ may mắn
sống với bản thể thật và chết cùng với bản thể thật – bởi vì họ biết rằng cuộc
sống là vĩnh cửu, còn cái chết là hư cấu. Hãy bước ra khỏi nó! Bạn phải luôn
quan sát, bởi vì nếu không cảm thấy hạnh phúc trong bất kỳ tình huống nào, bất
kỳ trạng thái nào, bạn phải bước ra khỏi nơi đó. Bằng không, nó sẽ trở thành
thói quen, và dần dần bạn sẽ mất đi sự nhạy bén. Bạn sẽ mãi đau khổ và sống
trong đó, thường chỉ bộc lộ sự thiếu quan tâm, thiếu nhạy bén.
Không cần thiết! Nếu bạn
không cảm thấy vui một mình, hãy bước ra ngoài. Gặp gỡ mọi người, tận hưởng sự
hiện diện của mọi người, trò chuyện cười đùa – nhưng khi bạn cảm thấy đủ, hãy
bước vào trở lại.
Luôn nhớ đánh giá mọi
việc bằng cảm nhận hạnh phúc từ nội tâm của bạn. Nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, mọi
thứ đều ổn. Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc, khi đó bất cứ việc gì bạn làm
cũng đều sai ở đâu đó. Càng ở lâu trong đó, bạn càng không tỉnh thức, và bạn
hoàn toàn quên mất rằng cảm giác đau khổ tiếp diễn là nhờ có sự hợp tác của bạn.
Nó cần sự hợp tác của bạn; tự thân nó không thể tồn tại.
Sự trưởng thành của
loài người yêu cầu bạn phải di chuyển từ điểm cực này đến điểm cực khác. Đôi
khi, cô đơn là trạng thái vô cùng hạnh phúc: bạn cần không gian của riêng mình,
bạn cần quên đi thế giới, và được là chính mình. Người khác không có mặt nên bạn
không còn giới hạn chính mình – sự giới hạn đó là do người khác tạo ra, bằng
không, bạn là vô cực.
Sống với mọi người, di
chuyển trong thế giới này, xã hội này và dần dần bạn bắt đầu cảm thấy bị giới hạn,
như thể có những bức tường bao quanh. Nó trở thành nhà tù giam giữ bạn, còn bạn
cần dịch chuyển. Đôi khi, bạn cần cô độc hoàn toàn để tất cả các ranh giới biến
mất – như thể người khác không hề tồn tại, và cả vũ trụ, cả bầu trời chỉ tồn tại
cho riêng bạn. Trong khoảnh khắc cô độc đó, lần đầu tiên bạn nhận ra thế nào là
vô cực.
Nhưng nếu sống trong trạng
thái vô cực đó quá nhiều, dần dần bạn thấy chán, thấy vô vị. Ở đó có sự thuần
khiết, có sự tĩnh lặng nhưng không có sự xuất thần. Sự xuất thần luôn đến thông
qua người khác. Khi đó, bạn bắt đầu cảm thấy thèm khát tình yêu, và muốn thoát
khỏi sự cô đơn này, thoát khỏi không gian rộng lớn này. Bạn muốn một nơi ấm áp
có người xung quanh để có thể quên đi chính mình.
Đây là phân cực cơ bản
của cuộc sống – yêu và thiền. Những người chỉ sống bằng tình yêu và các mối
quan hệ tình cảm sẽ dần trở nên rất hạn chế. Họ đánh mất sự vô cực và sự thuần
khiết, họ trở nên hời hợt, nông cạn. Luôn sống trong các mối quan hệ có nghĩa
là luôn sống trong giới hạn nơi bạn có thể gặp gỡ người khác. Do đó, bạn luôn đứng
chờ ở ngoài cổng, và bạn không đi vào trong cung điện – bởi vì ngoài cổng là
nơi gặp gỡ của những người qua lại.
Do đó, những ai chỉ sống
trong tình yêu sẽ dần trở nên hời hợt. Cuộc sống của họ mất đi chiều sâu. Và những
ai chỉ sống trong thiền sẽ trở nên rất sâu sắc, nhưng cuộc sống của họ mất đi
màu sắc, mất đi điệu nhảy xuất thần, mất đi phẩm chất cực lạc của nó.
Những con người thật sự,
thế hệ tương lai, sẽ sống với cả hai phân cực này, và toàn bộ nỗ lực của tôi là
chia sẻ sự hiểu biết đó. Bạn phải tự do di chuyển từ phân cực này đến phân cực
khác, không bị bó buộc vào bất cứ phân cực nào. Bạn không cần phải e ngại nơi họp
chợ hay nhà thờ. Bạn được tự do di chuyển từ nơi họp chợ đến nhà thờ, và từ nhà
thờ đến nơi họp chợ.
Tôi gọi sự tự do này, sự
di chuyển linh hoạt này, là sannyas. Chiếc cánh đó càng lớn, cuộc sống của bạn
càng phong phú. Có nhiều thứ hấp dẫn khiến bạn muốn ở mãi tại một trong các
phân cực bởi vì khi đó cuộc sống sẽ đơn giản hơn. Nếu bạn ở lại với mọi người,
với đám đông, cuộc sống sẽ đơn giản.
Sự phức tạp đến từ những
thứ trái ngược, từ cực đối lập. Nếu bạn trở thành tu sĩ hoặc tìm đến dãy
Himalaya và sống ở đó, cuộc sống sẽ rất đơn giản. Nhưng một cuộc sống đơn giản
mà không chứa đựng sự phức tạp trong đó sẽ đánh mất đi vẻ đẹp của nó.
Cuộc sống phải vừa phức
tạp vừa đơn giản. Bạn phải không ngừng tìm kiếm sự hài hòa này, bằng không thì
cuộc sống sẽ trở thành một nốt nhạc, một nốt nhạc đơn điệu. Bạn có thể cứ mãi lặp
lại nó, nhưng không tạo ra được một giai điệu.
Do đó, bất cứ khi nào cảm
thấy điều gì đó đang trở nên rắc rối, hãy di chuyển ngay lập tức trước khi bạn
không còn tỉnh táo. Đừng biến nơi nào thành nhà của bạn – không phải trong các
mối quan hệ cũng không phải một mình. Hãy tuôn tràn và vô định, và đừng chịu đựng
bất cứ phân cực nào. Hãy tận hưởng nó, vui thích cùng với nó, nhưng khi kết
thúc, hãy di chuyển đến phân cực khác – biến nó thành một nhịp điệu.
Bạn làm việc ban ngày,
nghỉ ngơi ban đêm để đến ngày hôm sau, bạn sẽ lại sẵn sàng làm việc với nguồn
năng lượng tái tạo. Hãy thử hình dung một người làm việc suốt ngày đêm, hay ngủ
suốt ngày đêm – đó là cuộc sống kiểu gì? Người sẽ bị điên, còn người sẽ hôn mê.
Giữa hai người đó là sự cân bằng, sự hài hòa. Hãy làm việc thật chăm chỉ để bạn
có thể thư giãn. Hãy thư giãn thật sâu để bạn có năng suất làm việc, có khả
năng sáng tạo hơn.
Xin hãy giúp tôi! Bạn
trai của tôi đã đến Goa trong năm tuần và tôi đang tận hưởng sự tự do, độc lập
của mình, không phải đối mặt với những cơn ghen tuông và chiếm hữu, chỉ là tận
hưởng thời gian trong ngày. Giờ anh ấy sắp trở về và tôi đã bắt đầu thấy căng
thẳng, tự hỏi anh ấy sẽ làm gì, mọi thứ sẽ như thế nào, liệu anh ấy đã tìm được
người khác… Sự ràng buộc này là gì với một người tạo ra cả những cảm giác thoải
mái lẫn bất tiện? Tôi không thật sự là kiểu người thiền, nhưng liệu có cách nào
vượt ra khỏi sự ràng buộc của trái tim và cảm thấy tự do, hay chỉ có cách là sống
với nó, đi qua nó, chịu đựng và tận hưởng toàn bộ điều này?
Latifa, tôi biết bạn
trai của bạn. Cậu ấy sẽ khiến mọi người hạnh phúc nếu đến Goa và ở lại đó mãi
mãi. Nhưng bạn là người Đức; bạn không thể hài lòng với những thứ dễ dàng. Cậu ấy
là một thử thách. Do đó, nếu bạn trở nên căng thẳng, điều đó hoàn toàn tự
nhiên. Và đừng lo lắng về việc cậu ấy gặp gỡ người con gái khác, bởi vì không
có người con gái nào muốn dính líu đến cậu ta.
Tôi đã nghĩ về cậu ấy
và cho rằng chỉ có Latifa mới có thể trông nom được. Cậu ấy là kẻ lập dị, nhưng
bạn yêu cậu ấy. Bạn không thể yêu một người đơn giản. Hai bạn được sinh ra là
dành cho nhau: bạn không thể tìm thấy một người đàn ông khác và cậu ấy cũng
không thể tìm thấy người phụ nữ khác. Do đó, đừng lo lắng về sự chiếm hữu hay
điều gì khác. Bạn hoàn toàn không bị chiếm hữu và cậu ấy vẫn là bạn trai của bạn.
Cậu ấy có thể đi đâu được chứ? Bạn có điều kiện tốt, an toàn, đảm bảo.
Trước hết, việc bạn tìm
thấy cậu ấy là một phép mầu. Khi nghe tin này, tôi đã thốt lên: “Ôi trời! Giờ
thì điều gì đó bí ẩn sắp xảy ra. Hai người này sẽ tạo ra thật nhiều rắc rối.”
Tuy nhiên, cậu ấy quyến luyến bạn, và bạn quyến luyến cậu ấy. Thường thì tình
yêu của bạn chủ yếu là đấu tranh, và khi mệt mỏi với việc tranh đấu, bạn yêu –
nhưng điều đó chỉ xảy ra khi cả hai đều thấy mệt mỏi. Cậu ấy cũng cảm thấy căng
thẳng bởi vì cậu ấy phải trở về. Tôi đã cử cậu ấy đi trong sáu tuần. Cậu ấy lập
tức lên đường ngay khi được bảo “Hãy đến Goa.” Cậu ấy không chần chừ một ngày
nào. Hẳn cậu ấy đã tận hưởng khoảng thời gian đó như cách bạn tận hưởng chúng.
Lúc này, bạn cảm thấy căng thẳng, còn cậu ấy cũng cảm thấy căng thẳng bởi vì
sáu tuần sắp kết thúc.
Nhưng tận sâu trong
lòng, bạn cũng cảm thấy hạnh phúc khi cậu ấy trở về, và cậu ấy cũng cảm thấy điều
tương tự. Hãy để cậu ấy đến. Cậu ấy chỉ là người bạn trai cũ của bạn: bạn biết
cậu ấy rất rõ, cậu ấy cũng biết bạn rất rõ. Ai cũng biết tất cả những tranh
cãi, tất cả những vấn đề của hai bạn. Không cần phải cảm thấy căng thẳng bởi vì
sẽ không có gì mới. Đó chỉ là một chương cũ, do đó hãy để cậu ấy đến và bắt đầu
cuộc sống trở lại theo cách cũ.
Có một điều cần hiểu
rõ: người bạn gái hay người bạn trai mà bạn quen, bạn xứng đáng với họ. Bạn
không gặp gỡ người mà bạn không xứng đáng – những kiểu quan hệ như thế chỉ kéo
dài một hoặc hai ngày. Nhưng mối quan hệ của hai bạn đã diễn ra từ lâu và nó sẽ
kéo dài đến cùng, cho nên hãy thư giãn và thoải mái!
Bạn xứng đáng với cậu ấy,
cậu ấy xứng đáng với bạn. Và một khi bạn nhận thấy rằng mình xứng đáng với
nhau, không có gì để không hài lòng, càu nhàu hay than phiền. Bạn đủ mạnh mẽ bởi
vì kẻ lập dị đó thậm chí không thể tạo dấu ấn nào trong bạn. Cậu ấy đã làm đủ
kiểu kích thích thần kinh. Nhưng cậu ấy không biết rằng Latifa là một kẻ tâm thần;
những kẻ loạn thần kinh (neurotic) và kẻ tâm thần (psychotic) sẽ tạo nên những
cuộc hôn nhân tuyệt vời. Họ hợp nhau một cách hoàn hảo.
Một nhà phân tâm học được
hỏi – bởi vì hai từ này trông giống nhau, và chỉ có các chuyên gia mới phân biệt
được – “Đâu là điểm khác biệt giữa loạn thần kinh và tâm thần?” Ông ấy đáp: “Kẻ
loạn thần kinh (neurotic) nghĩ rằng hai cộng hai bằng năm, và cho dù bạn làm
gì, anh ta sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ đó. Anh ta cương quyết giữ nguyên
quan điểm của mình. Còn kẻ tâm thần (psychotic) cho rằng hai cộng hai bằng bốn
và cảm thấy rất căng thẳng – vì sao chúng lại là bốn?”
Những cuộc hôn nhân
hoàn hảo chỉ diễn ra ở thiên đường, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên mặt
đất. Latifa và bạn trai là một sự kết hợp hoàn hảo. Do đó, hãy để cho gã tội
nghiệp đó đến, bắt đầu múa may theo kiểu cũ…
Bạn đã quen thuộc và đã
được rèn luyện tốt, cậu ấy cũng đã quen thuộc và được rèn luyện tốt. Bạn cảm thấy
lo lắng về một người bạn gái mới; bạn không bao giờ biết được cô ta sẽ làm gì –
“lên cơn” lúc nửa đêm? Bạn căng thẳng về người bạn trai mới, bởi vì bạn không
thể đoán được anh ta là kiểu người gì.
Bạn chắc chắn. Trong sự
chắc chắn này, bạn nên thư giãn và để cho cậu ấy đến. Cậu ấy sẽ mang theo câu hỏi
của riêng mình. Tôi đã ném đi những câu hỏi của cậu ấy, nhưng vì đã trả lời các
câu hỏi của bạn nên giờ tôi sẽ phải trả lời câu hỏi của cậu ấy về bạn. Nhưng
tôi không thấy có vấn đề gì cả. Cả hai đều hoàn toàn hạnh phúc trong sự đau khổ
của mình; tất cả mọi người đều hoàn toàn hạnh phúc trong các mối quan hệ đau khổ
của họ! Đó là lý do vì sao sau sáu tuần xa cách, bạn cảm thấy tuyệt. Nếu khoảng
thời gian xa cách đó kéo dài lâu hơn, bạn sẽ bắt đầu thấy nhớ cậu ấy.
Tôi đã cho cậu ấy một
khoảng thời gian cụ thể để bạn có thể tận hưởng sự tự do và cậu ấy cũng được tự
do – và vào đúng thời điểm, khi hai bạn bắt đầu nhớ nhau, cậu ấy trở về. Chỉ cần
đợi thôi! Cậu ấy không phải là người nguy hiểm, cậu ấy không thể làm hại bạn. Cậu
ấy có trái tim nhân hậu, chỉ tâm trí của cậu ấy hơi lỏng lẻo. Nhưng một người bạn
trai có tâm trí hơi lỏng lẻo vẫn tốt hơn so với một người bạn trai có tâm trí
chặt chẽ. Tôi biết đó không phải là mối quan hệ bình thường – cả hai đều là những
người phi thường.
Cơn lốc xoáy đã nói gì
với cây cọ? “Hãy giữ chặt những cái hạt của cậu nhé, đây không phải là cú đánh
bình thường đâu.”
0 Đánh giá