Chương 8. Bạn Tâm Giao Hay Bạn Tù?

Chương 8. Bạn Tâm Giao Hay Bạn Tù?

Price:

Read more

Thiền Osho by Hành Trình Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Yêu – Osho

Phần II. Tình Yêu Là Cơn Gió Mát Lành

Chương 8. Bạn Tâm Giao Hay Bạn Tù?






Tình dục là năng lượng duy nhất giúp bạn phần nào hiểu được rằng có những thứ bạn không thể kiểm soát. Bạn có thể kiểm soát tiền bạc, trò chơi chính trị, thị trường, kiến thức, khoa học, đạo đức, tất cả những thứ này bạn đều có thể kiểm soát. Nhưng trong chừng mực nào đó, tình dục mang đến một thế giới hoàn toàn khác mà bạn không thể kiểm soát. Và cái tôi là công cụ kiểm soát vĩ đại. Nó vui nếu nó có thể kiểm soát; nó không vui nếu nó không thể kiểm soát. Do đó, có sự xung đột giữa tình dục và cái tôi.

OSHO


Tất cả chúng ta đều đang sống theo những câu chuyện tiểu thuyết, thơ ca, phim ảnh. Điều đó khiến loài người có ấn tượng không đúng, ấn tượng rằng khi có tình yêu, mọi thứ sẽ hòa hợp, rằng sẽ không có xung đột. Suốt hàng bao thế kỷ, các nhà thơ đã hình thành nên ý nghĩ rằng những người yêu nhau được sinh ra để dành cho nhau.

Không ai được sinh ra để dành cho người khác. Mọi người đều khác nhau. Bạn có thể yêu một người mà không biết rằng mình yêu người đó chỉ vì có quá nhiều sự khác biệt, có nhiều khoảng cách giữa hai người. Khoảng cách đó là một thử thách, khoảng cách đó là một cuộc mạo hiểm; khoảng cách đó khiến người phụ nữ hay người đàn ông xứng đáng để tìm thấy nhau. Nhưng mọi thứ ở cận cảnh sẽ không giống như khi được nhìn từ xa.

Khi bạn tán tỉnh một người, mọi thứ thật đẹp, mọi thứ thật vừa – bởi vì cả hai đều muốn mọi thứ vừa vặn. Những gì không vừa sẽ không được phép xuất hiện; nó bị đè nén trong vô thức. Do đó, những người yêu nhau ngồi ngắm trăng trên biển không biết gì về nhau. Cuộc hôn nhân gần như kết thúc trước cả khi tuần trăng mật trôi qua.

Ở phương Đông, nơi người ta vẫn tuân theo truyền thống hôn nhân sắp đặt, không có thứ gọi là tuần trăng mật; họ không cho hôn nhân có cơ hội kết thúc quá sớm. Các cặp đôi cứ sống cùng nhau và không bao giờ cảm thấy rằng mọi thứ không hòa hợp, rằng họ đang bỏ lỡ điều gì đó. Không có cơ hội cho điều đó xảy ra. Người chồng và người vợ không tự mình lựa chọn; các cuộc hôn nhân được sắp xếp bởi cha mẹ, các nhà chiêm tinh, bởi đủ kiểu người ngoại trừ hai người sắp kết hôn.

Thậm chí sau khi kết hôn, cả hai cũng không thể gặp riêng vào ban ngày, họ chỉ có thể gặp nhau trong bóng đêm. Họ sống với gia đình, và những gia đình này đông đến mức họ chỉ có thể thầm thì với nhau, còn tranh cãi là điều không bao giờ được chấp nhận. Việc ném quần áo sẽ không có tác dụng – không người nào trong những cộng đồng truyền thống này biết rằng họ có thể ném quần áo, bằng không, bạn có được kiểu tình yêu gì? Hoặc họ có thể đập vỡ bát đĩa, hoặc tranh cãi về mọi việc – bạn nói điều này còn người vợ hiểu sang điều khác; cô ấy nói một đằng, bạn hiểu một nẻo…

Trong các cuộc hôn nhân hiện đại bắt nguồn từ tình yêu, dường như không có sự giao tiếp. Và nó bắt đầu bằng tuần trăng mật, bởi vì ở đó, lần đầu tiên, cả hai sống cùng nhau trọn vẹn hai mươi bốn giờ mỗi ngày. Lúc này, bạn không thể giả vờ; bạn phải sống thật. Bạn không thể diễn. Khi sống cùng nhau, bạn phải sống thật với nhau; bạn không thể che giấu, bạn không thể có bí mật.

Và chúng ta đều bị gieo vào đầu ý nghĩ từ thời thơ ấu rằng giữa chồng và vợ luôn có sự hòa hợp, mọi thứ luôn ăn khớp với nhau, họ luôn gắn bó với nhau, yêu thương nhau, không tranh cãi. Toàn bộ hệ tư tưởng đó chính là vấn đề.

Tôi muốn nói với bạn sự thật. Sự thật đó là cả hai người, bất kể là ai, đều là những cá thể khác biệt. Nếu yêu ai đó, bạn phải hiểu rằng người mình yêu không phải là chiếc bóng của bạn, không phải là hình ảnh phản chiếu trong gương của bạn, người đó có đặc tính cá nhân riêng. Chừng nào bạn chưa có một trái tim đủ lớn để chứa ai đó khác với mình, ai đó có những ý nghĩ khác với mình, thì bạn không nên vướng vào những rắc rối không cần thiết. Tốt hơn hết là nên trở thành một tu sĩ. Sao phải bận lòng? Sao phải tạo ra địa ngục cho chính mình và người khác?

Nhưng địa ngục được tạo ra bởi vì bạn kỳ vọng thiên đường. Tôi muốn bạn hãy chấp nhận rằng đây là tình huống có thật: người đó sẽ khác với bạn. Bạn không phải là thầy, người khác cũng không phải là thầy; cả hai chỉ đơn giản là hai cá thể quyết định ở cùng nhau bất kể những khác biệt.

Và trên thực tế, những khác biệt sẽ làm tăng hương vị cho tình yêu của bạn. Nếu có thể tìm thấy một người giống bạn, bạn sẽ không thấy hấp dẫn. Người đó phải khác biệt, xa cách, bí ẩn để bạn muốn khám phá. Với hai sự bí ẩn gặp nhau, một khi cả hai đã từ bỏ ý nghĩ rằng họ không nhất thiết phải đồng quan điểm về mọi việc, khi đó sẽ không còn tranh cãi. Tranh cãi nảy sinh bởi vì bạn muốn đồng quan điểm.

Nếu bạn sống như hai người bạn – cô ấy có ý kiến riêng, bạn có ý kiến riêng, cô ấy tôn trọng ý kiến của bạn, bạn tôn trọng ý kiến của cô ấy; cô ấy có cách của cô ấy, bạn có cách của bạn và không ai tìm cách áp đặt hay lên lớp người kia – khi đó sẽ không có tranh cãi. Và khi đó bạn cũng sẽ không tự hỏi sao mọi thứ không vừa khớp với nhau – tại sao chúng phải vừa khớp với nhau cơ chứ?

Sao phải có cảm giác rằng bạn đang thiếu gì đó? Chẳng thiếu gì cả; đó là vì ý nghĩ về sự hòa hợp không còn nữa. Sự hòa hợp không phải là thứ gì đó quá lớn lao, nó thậm chí nhàm chán. Cho dù đôi lúc bạn cãi nhau, cho dù đôi lúc bạn nóng giận với nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu không còn nữa; điều đó có nghĩa là tình yêu có khả năng đón nhận cả những bất đồng, tranh cãi, vượt qua tất cả những rào cản này. Nhưng hệ tư tưởng cũ gây cản trở cho sự hiểu biết của bạn.

Tôi nhớ có một câu chuyện cổ trong kinh sách. Ban đầu, Đấng Tạo hóa tạo ra một người đàn ông và một người đàn bà, nhưng lại trao cho họ một cái giường nhỏ – không phải giường đôi. Ngay đêm đầu tiên đã xảy ra tranh cãi lớn – bởi vì người nữ muốn ngủ trên giường; người nam cho rằng anh ta nên ngủ trên giường, còn người nữ nên ngủ dưới sàn nhà. Suốt đêm, họ cãi nhau, đánh nhau, ném đồ đạc vào nhau… và sáng hôm sau, người nam nói với Đấng Tạo hóa: “Con xin Ngài trao cho con một người đồng hành, chứ không phải một kẻ thù. Nếu người này được gọi là đồng hành thì con muốn nói với Ngài rằng con thà sống một mình. Con không muốn có người phụ nữ này; chúng con sẽ không bao giờ có bình yên.”

Giải pháp đơn giản là một chiếc giường đôi – hoặc hai chiếc giường đơn nếu sự việc trở nên tồi tệ đến thế. Nhưng thay vì làm vậy, người nam nói: “Con không muốn người phụ nữ này; cô ta tìm cách trở nên ngang hàng với con.” Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã trỗi dậy ngay đêm hôm đó.

Cho nên, Đấng Tạo hóa đã phế bỏ người nữ kia. Ngài phế bỏ cô ấy theo cách như bạn tháo một bộ máy. Ngài tiêu hủy người nữ và nói: “Giờ ta sẽ tạo ra một người nữ khác thấp hơn ngươi và người đó không bao giờ đòi hỏi sự bình đẳng.” Sau đó, Ngài tạo ra người nữ thứ hai từ một khúc xương sườn của người nam. Từ xương sườn của người nam, Ngài tạo ra người nữ để cô ta chẳng là gì ngoài một khúc xương sườn.

Chuyện kể rằng hằng đêm, khi người nam trở về nhà và đi ngủ, người nữ sẽ đếm xương sườn của anh ta – bởi vì cô ấy luôn lo sợ rằng nếu anh ta mất một phần xương sườn, điều đó có nghĩa là một người phụ nữ khác đã được tạo ra đâu đó.

Tình yêu phải là một mối quan hệ thân thiện, trong đó không ai hơn ai, không ai quyết định mọi việc, cả hai hoàn toàn nhận thức được rằng họ khác biệt, rằng cách sống của họ khác biệt, rằng họ suy nghĩ khác nhau, và với tất cả những sự khác biệt này, họ vẫn yêu nhau. Khi đó, bạn sẽ không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào. Vấn đề là do chính chúng ta tạo ra.

Đừng tìm cách tạo ra thứ gì đó siêu phàm. Hãy là con người, chấp nhận tính người của người khác với tất cả những nhược điểm vốn có của loài người. Người đó sẽ mắc phải những sai lầm như bạn – và bạn phải rút ra bài học. Việc cùng chung sống là một cách học hỏi tuyệt vời – quên, tha thứ, hiểu rằng người đó cũng là con người giống như bạn. Chỉ cần một chút tha thứ…

Có một câu ngạn ngữ là: “Mắc lỗi là con người, tha thứ là thánh nhân.” Tôi không đồng ý với câu nói này. Mắc lỗi là con người và tha thứ cũng là con người. Tha thứ là thánh nhân ư? Vậy là bạn đang nâng nó lên mức quá cao, vượt khỏi tầm với của con người. Hãy để nó ở trong tầm với của con người và học cách tha thứ. Học cách tận hưởng sự tha thứ, học cách đưa ra lời xin lỗi; bạn không mất gì khi nói với người đó: “Xin lỗi, anh đã sai.”

Nhưng không ai muốn nói: “Tôi đã sai.” Bạn muốn mình luôn đúng. Người đàn ông tìm cách tranh luận để chứng tỏ rằng mình đúng, còn người phụ nữ cũng chứng minh bằng cảm xúc rằng cô ta đúng – la hét, khóc lóc, nước mắt. Và hầu như lần nào cô ấy cũng thắng! Người đàn ông sợ hàng xóm nghe thấy, và chỉ muốn khiến cho cô ấy nguôi giận bởi vì bọn trẻ có thể thức giấc, thế là anh ta nói: “Hãy bình tĩnh, có lẽ em đúng.” Nhưng tận sâu trong lòng, anh ta vẫn tin rằng mình đúng.

Hiểu có nghĩa là bạn sai còn người phụ nữ thì đúng. Không có gì đảm bảo rằng chỉ vì là đàn ông nên bạn có quyền đúng; còn phụ nữ thì không. Nếu chỉ cần một chút nhân đạo và một chút thân thiện, chúng ta có thể nói với nhau: “Anh/em xin lỗi...” Còn những điều mà bạn đang tranh cãi? – quá nhỏ, quá vụn vặt đến mức nếu phải kể ra, bạn sẽ cảm thấy xấu hổ.

Hãy từ bỏ ý nghĩ rằng mọi thứ phải vừa với nhau, từ bỏ ý nghĩ rằng sẽ có một sự hòa hợp trọn vẹn – bởi vì đó không phải là những ý nghĩ hay ho. Nếu mọi thứ vừa với nhau, bạn sẽ thấy chán nhau; nếu mọi thứ hài hòa, bạn sẽ đánh mất toàn bộ sắc màu của mối quan hệ đó. Thật ổn khi mọi thứ không hòa hợp. Thật ổn khi luôn có khoảng cách để bạn luôn có điều gì đó khám phá, điều gì đó để vượt qua, và để nỗ lực kết nối khoảng cách đó. Cả cuộc đời có thể là một hành trình khám phá lẫn nhau nếu chúng ta chấp nhận những điểm khác biệt, chấp nhận tính độc nhất của mỗi người, và chúng ta yêu nhau không theo kiểu nô lệ mà là tình bạn.

Hãy thử mối quan hệ tình bạn, hãy thử sự thân thiện; và luôn nhớ rằng sẽ không có gì làm phiền bạn. Khi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp, bạn cảm thấy bị lôi cuốn; bạn nên hiểu rằng khi vợ bạn nhìn thấy một người đàn ông đẹp, cô ấy cũng cảm thấy bị lôi cuốn. Nếu hiểu, cả hai sẽ thảo luận một cách đầy yêu thương rằng người phụ nữ đó đẹp làm sao, người đàn ông đó hấp dẫn thế nào.

Nhưng ngay lúc này, tình huống mà bạn có thể nhìn thấy từ cách xa hàng dặm là liệu cặp đôi đang đi tới đã kết hôn hay chưa. Với đôi đã kết hôn, người chồng đi lại rất cẩn thận; anh ta không nhìn chỗ nọ chỗ kia – như thể anh ta bị đau ở cổ. Còn người vợ đang nhìn theo hướng người chồng nhìn, xem người chồng đang nhìn thứ gì, và ghi nhớ mọi thứ. Hình ảnh đó thật xấu xí.

Trong chuyến đi đến Kashmir, tôi ngồi cùng toa với một phụ nữ xinh đẹp. Cứ đến mỗi trạm dừng, người chồng lại mua cho cô ấy nào kem, nào chuối, nào táo. Ở Kashmir, hoa quả rất tươi ngon.

Tôi hỏi người phụ nữ: “Cô đã kết hôn được bao lâu rồi?” “Bảy năm,” cô ấy đáp. Tôi nói: “Đừng nói dối tôi.”

Cô ấy hỏi: “Ý ông là sao? Sao tôi phải nói dối ông?”

Tôi đáp: “Người đàn ông kia cứ mang đến cho cô hết món nọ đến món kia tại mỗi điểm dừng chân. Do đó, rõ ràng anh ta không phải là chồng của cô.”

Cô ấy đáp: “Làm sao ông biết được?” Tôi trả lời: “Nếu anh ta là chồng của cô, nhất là khi đã lấy nhau bảy năm, một khi đã để cô ở lại toa này, chỉ đến trạm cuối – nếu cô may mắn – anh ta mới quay lại đón cô; còn thì trong suốt chuyến hành trình, anh ta sẽ biến mất. Việc gì anh ta phải mang cho cô đủ thứ ở mỗi điểm dừng chứ?”

Người phụ nữ đáp: “Thật lạ nhưng ông nói đúng. Người ấy không phải chồng tôi; anh ấy là bạn của chồng tôi, nhưng anh ấy yêu tôi. Và những gì ông nói về chồng tôi đều đúng. Điều đó đã xảy ra giữa vợ chồng tôi. Chúng tôi sống cùng nhau nhưng cách xa hàng dặm; tôi đang nghĩ đến việc ly hôn.”

Tôi nói: “Đừng làm thế. Cứ sống với anh ta và cứ yêu người đàn ông này, và đừng để người đàn ông này ly dị vợ của anh ta. Có lẽ cô ấy cũng đang gặp gỡ một người khác, do đó đừng lo lắng. Mọi việc đã có tạo hóa lo. Nhưng nếu cô ly hôn chồng mình và kết hôn với người đàn ông này, cô sẽ không còn nhận được kem và hoa quả, cũng như mọi sự quan tâm và tình yêu này – tất cả sẽ biến mất.”

Nếu bạn chỉ thân thiện và không biến sự thân thiện đó thành một câu chuyện hôn nhân, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn – bởi vì khi đó, bạn không phải là gánh nặng với bất cứ ai, không có gì ràng buộc. Sẽ không có chuyện tìm cách hòa hợp với nhau. Bạn có thể hoàn toàn tự do mà vẫn tận hưởng được tình yêu. Và việc được hoàn toàn khác biệt với đặc tính cá nhân của mình sẽ mang lại cơ hội tuyệt vời nhất cho tình yêu.

Có vẻ như tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua sức hấp dẫn sinh học, tình dục mà ngài gọi là “lòng ham muốn” và phát triển thành thứ tình yêu mà ngài đang nói đến. Làm cách nào để nó xảy ra? Tôi phải bắt đầu từ đâu?

Tình dục là một chủ đề tế nhị, khó nói. Bản thân từ này đã rất nặng nề. Nói đến tình dục, ngàn lẻ một thứ xuất hiện trong đầu: nỗi sợ, sự xuyên tạc, sức hấp dẫn, niềm khát khao vô bờ, và cả nỗ lực chống lại niềm khát khao ấy.

Tình dục, chính bản thân từ này sẽ gây nên tình trạng hỗn loạn. Cứ như thể ai đó ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm xuất hiện hàng triệu gợn sóng – chỉ với một từ đó thôi. Con người đã sống dưới sự ảnh hưởng của những ý nghĩ rất sai lầm.

Do đó, điều đầu tiên cần cân nhắc là sao bạn lại hỏi về cách vượt lên trên những cảm nhận tình dục của mình? Sao bạn lại muốn siêu nghiệm bản năng giới tính của mình? Bạn đang sử dụng một cụm từ đẹp – “vượt lên trên” – nhưng có đến chín mươi chín trong số một trăm khả năng là bạn muốn nói: “Làm cách nào để đè nén cảm nhận tình dục của tôi?”

Người nào hiểu rằng mình có thể siêu nghiệm tình dục sẽ không cần phải lo lắng về việc vượt lên trên nó, bởi vì sự siêu nghiệm này đến từ trải nghiệm. Bạn không thể quản lý nó. Nó là việc mà bạn phải thực hiện. Bạn chỉ đơn giản đi qua nhiều trải nghiệm, và những trải nghiệm này sẽ khiến bạn ngày càng trưởng thành hơn.

Bạn có bao giờ quan sát thấy rằng ở một độ tuổi nhất định, tình dục trở nên quan trọng không? Không phải vì bạn khiến nó quan trọng. Nó không phải là thứ bạn có thể khiến nó xảy ra; nó tự xảy ra. Ở tuổi mười bốn, hoặc khoảng độ tuổi đó, bỗng nhiên năng lượng của bạn ngập tràn tình dục. Nó xảy ra như thể cổng xả lũ đã được mở ra bên trong bạn. Các nguồn năng lượng đóng kín trước đây đã được khai mở, và toàn bộ năng lượng của bạn trở nên đầy tính dục, nhuốm màu tình dục. Bạn nghĩ về tình dục, bạn hát về tình dục, bạn di chuyển cùng tình dục – mọi thứ đều trở nên đầy tính dục. Đó là lẽ tự nhiên. Và sự siêu nghiệm cũng tự nhiên. Nếu tình dục được sống trọn vẹn, mà không bị buộc tội, không bị loại bỏ, khi đó, ở tuổi bốn mươi hai hoặc khoảng độ tuổi này – vì ở tuổi mười bốn, cánh cửa dẫn đến tình dục được mở ra và toàn bộ năng lượng trở nên đầy tính dục – những cánh cổng xả lũ bắt đầu đóng lại. Và điều đó cũng tự nhiên như khi tuôn tràn, tình dục bắt đầu biến mất.

Bản năng giới tính được siêu nghiệm không phải bởi nỗ lực của bạn. Nếu bạn nỗ lực, điều đó sẽ giống như sự đàn áp, bởi vì nó không liên quan gì đến bạn. Nó vốn có – trong cơ thể bạn, trong hệ sinh học của bạn. Bạn được sinh ra như là những cá thể có tính dục; không có gì sai cả. Đó là cách duy nhất để được sinh ra. Con người phải có tính dục. Việc bạn được thụ thai không phải nhờ cha mẹ bạn cầu nguyện hay nghe giảng đạo. Bạn được thụ thai trong chính hoạt động tình dục. Tế bào đầu tiên là tế bào sinh dục, và từ tế bào sinh dục đó sẽ nảy sinh các tế bào khác. Nhưng về cơ bản, mỗi tế bào vẫn có tính dục.

Toàn bộ cơ thể bạn đều có tính dục, được tạo thành từ những tế bào sinh dục. Lúc này, chúng lên đến hàng triệu tế bào. Hãy nhớ rằng bạn hiện hữu như là một cá thể có tính dục. Một khi bạn chấp nhận nó, sự xung đột được hình thành từ bao thế kỷ sẽ bắt đầu được hóa giải. Một khi chấp nhận nó một cách sâu sắc, không còn ý nghĩ nào khác – khi tình dục được xem như là một điều tự nhiên – khi đó, bạn sống với nó. Bạn không hỏi cách để vượt lên trên việc ăn uống, bạn không hỏi cách để siêu nghiệm việc hít thở, bởi vì không có tôn giáo nào dạy bạn cách siêu nghiệm việc hít thở. Đó chính là nguyên nhân, nếu không, bạn sẽ hỏi: “Làm cách nào để vượt lên trên việc hít thở?” Nhưng bạn không hỏi, bạn chỉ đơn giản hít thở! Bạn là một loài động vật đang hít thở. Bạn cũng là một loài động vật có tính dục. Nhưng có một sự khác biệt. Mười bốn năm đầu đời là khoảng thời gian gần như không có tính dục, hoặc cùng lắm là ở mức chơi đùa thô sơ, không thật sự là tình dục – kiểu như chuẩn bị, tập dượt, tất cả chỉ có thế. Đến tuổi mười bốn, năng lượng đó mới chín muồi.

Hãy quan sát một đứa trẻ chào đời; ngay lập tức, chỉ trong vài giây, nó hít thở, bằng không thì nó sẽ chết. Sau đó, việc hít thở được duy trì trọn đời, bởi vì nó đến ngay từ khi bắt đầu sự sống. Nó không thể được siêu nghiệm. Có lẽ trước khi bạn chết – khi đó, chỉ trong vòng vài giây trước đó, nó sẽ dừng lại, nhưng chỉ lúc đó, không thể sớm hơn.

Hãy luôn nhớ rằng cả hai đầu của cuộc sống, lúc bắt đầu và kết thúc, là đối xứng. Đứa trẻ được sinh ra, nó bắt đầu hít thở trong vòng vài giây. Khi một người già sắp chết, vào khoảnh khắc ngưng thở, chỉ trong vòng vài giây, người đó sẽ chết.

Tình dục xuất hiện vào giai đoạn tương đối muộn – trong suốt mười hai đến mười bốn năm, đứa trẻ sống không có tình dục. Và nếu xã hội không quá đè nén để rồi dẫn đến ám ảnh về tình dục, đứa trẻ có thể sống theo cách hoàn toàn không nghĩ đến sự tồn tại của tình dục hay những thứ giống như tình dục. Đứa trẻ đó có thể vẫn hoàn toàn trong sáng. Sự trong sáng đó cũng khó tìm thấy hiện nay bởi vì mọi người bị đè nén quá nhiều. Khi sự đè nén xảy ra, dần dần sự ám ảnh sẽ xuất hiện.

Đừng bao giờ có ý nghĩ chống lại tình dục, bằng không bạn sẽ không bao giờ có thể vượt lên trên nó để đi vào tình yêu. Người duy nhất có thể vượt lên trên “sức hấp dẫn tình dục” là người chấp nhận tình dục một cách rất tự nhiên. Dù buộc tội hay tung hô tình dục, cả hai đều là kiểu loạn thần kinh chức năng.

Thật khó để thoát khỏi chứng loạn thần kinh này, nhưng nếu tỉnh táo, bạn có thể thoát khỏi nó. Do đó, vấn đề thật sự không phải là cách siêu nghiệm tình dục, mà là cách siêu nghiệm hệ tư tưởng đồi trụy của xã hội – nỗi sợ tình dục, sự đè nén tình dục, sự ám ảnh tình dục.

Tình dục là điều tuyệt diệu. Bản thân tình dục là một hiện tượng tự nhiên, nhịp nhàng. Nó xảy ra khi đứa trẻ sẵn sàng được thụ thai, và thật tốt khi nó xảy ra – bằng không, cuộc sống sẽ không tồn tại. Cuộc sống tồn tại thông qua tình dục; tình dục là phương tiện của cuộc sống. Nếu hiểu cuộc sống, nếu yêu cuộc sống, bạn sẽ biết rằng tình dục là thiêng liêng, là thần thánh. Khi đó, bạn sẽ sống với nó, bạn sẽ hài lòng với nó; và giống như khi đến, nó sẽ ra đi một cách tự nhiên. Vào tuổi bốn mươi hai, hoặc khoảng độ tuổi đó, sự quan tâm của bạn về tình dục sẽ bắt đầu biến mất một cách tự nhiên như khi xuất hiện.

Nhưng nó không xảy ra theo cách đó. Ngược lại, bạn thấy ngạc nhiên khi tôi nói bốn mươi hai tuổi. Bạn biết có những người bảy mươi, tám mươi tuổi nhưng họ vẫn chưa vượt ra khỏi sự ám ảnh tình dục của mình. Bạn biết “những lão già bẩn thỉu.” Họ là nạn nhân của xã hội bởi vì họ không được sống tự nhiên. Đó là dư âm, bởi vì họ đã đè nén bản năng giới tính của họ khi đúng ra họ nên tận hưởng và vui thú với nó. Trong những khoảnh khắc có được niềm vui tình dục, họ không toàn tâm toàn ý với nó. Họ không đạt cực khoái, họ tham gia một cách miễn cưỡng.

Bất cứ khi nào bạn miễn cưỡng làm điều gì đó, nó sẽ càng nấn ná lâu hơn. Nếu bạn ngồi xuống dùng bữa, nếu bạn ăn một cách không nhiệt tình, cơn đói sẽ còn đó. Và rồi bạn sẽ tiếp tục nghĩ về thức ăn suốt ngày. Bạn cố ăn chay, và rồi bạn sẽ thấy bạn không ngừng nghĩ về thức ăn! Nhưng nếu bạn ăn nhiệt tình – và khi tôi nói điều đó, tôi không nói rằng bạn phải nhồi nhét cho đầy dạ dày của bạn. Đó không phải là cách ăn nhiệt tình. Bạn có thể nhét đầy dạ dày nhưng ăn uống là một nghệ thuật. Không chỉ làm đầy dạ dày, đó là một nghệ thuật vĩ đại – nếm thức ăn, ngửi thức ăn, chạm vào thức ăn, nhai, nuốt và tiêu hóa thức ăn. Đó chính là sự thần thánh; nó là một món quà.

Người Hindu nói thức ăn là thần thánh, là món quà từ Thượng đế. Bạn ăn với lòng kính trọng sâu sắc; và trong khi ăn, bạn quên hết mọi điều khác bởi vì ăn là cầu nguyện. Nó là lời cầu nguyện khẳng định sự tồn tại. Bạn đang ăn Thượng đế, và Thượng đế đang trao cho bạn dưỡng chất. Nó là món quà được đón nhận bằng tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc.

Và bạn đừng nhồi nhét cơ thể, bởi vì việc nhồi nhét sẽ gây phản tác dụng đối với cơ thể. Nó là một cực khác. Có những người ám ảnh với việc ăn chay, và có những người ám ảnh với việc nhồi nhét thức ăn vào cơ thể họ. Cả hai đều sai, bởi vì cơ thể sẽ mất cân bằng theo cả hai cách. Một người thật sự yêu thương cơ thể của mình chỉ ăn đến mức cơ thể cảm thấy hoàn toàn bình lặng, cân bằng; đến mức cơ thể cảm thấy không nặng về bên trái hay bên phải mà cân bằng ở giữa. Để hiểu được ngôn ngữ của cơ thể, để hiểu được ngôn ngữ của dạ dày, để hiểu được nó cần gì và chỉ trao đúng những gì nó cần là cả một nghệ thuật – và việc đó phải thực hiện theo cách thật nghệ thuật, theo cách thật thẩm mỹ.

Các loài động vật ăn, con người cũng ăn – vậy có gì khác biệt? Con người biến việc ăn uống thành một trải nghiệm thẩm mỹ vĩ đại. Đâu là ý nghĩa của việc sắp xếp bàn ăn thật đẹp? Đâu là ý nghĩa của việc trang trí nến trên bàn? Đâu là ý nghĩa của việc rủ những người bạn cùng nhau ăn uống? Đó là biến việc ăn uống thành một nghệ thuật, không chỉ đơn thuần nhồi nhét thức ăn vào cơ thể. Nhưng đây là những dấu hiệu bên ngoài của nghệ thuật đó, còn dấu hiệu bên trong là hiểu được ngôn ngữ của cơ thể và lắng nghe nó, nhạy cảm với những nhu cầu của nó. Bạn ăn, và cả ngày hôm đó, bạn sẽ không nghĩ gì về thức ăn. Chỉ khi cơ thể đói trở lại thì bạn mới nhớ đến việc ăn. Đó là nhu cầu tự nhiên.

Điều này cũng tương tự với tình dục. Nếu không có thái độ chống đối, bạn sẽ xem tình dục như là món quà tự nhiên, thần thánh. Bạn sẽ tận hưởng nó với lòng biết ơn sâu sắc; bạn sẽ tận hưởng nó với lòng tôn kính. Trong Tantra, trước khi làm tình với một người, bạn nên cầu nguyện – bởi vì đó sẽ là cuộc gặp gỡ thần thánh giữa các nguồn năng lượng. Hương thơm của lòng mộ đạo sẽ vây quanh bạn. Dù họ ở đâu, hương thơm đó cũng sẽ xuất hiện. Nguồn năng lượng của hai người đang yêu gặp nhau và hòa vào nhau ở nơi nào thì ở đó đều có sự sống tuôn tràn – một nguồn năng lượng thần thánh vây quanh bạn. Nếu bạn nếm trải tình yêu theo cách Tantra đã nếm trải, nếu bạn biết tình yêu theo con đường của Đạo, vào thời điểm bạn bốn mươi hai tuổi, tình dục sẽ tự biến mất. Và bạn nói lời tạm biệt nó với lòng biết ơn sâu sắc, bởi vì bạn đã hoàn thiện. Đó là một trải nghiệm đầy niềm vui, là phúc lành và bạn nói lời tạm biệt nó.

Tuổi bốn mươi hai là tuổi của thiền. Tình dục biến mất và nguồn năng lượng tuôn tràn đó không còn nữa. Bạn trở nên tĩnh lặng hơn. Đam mê đã qua đi và giờ là lúc dành cho lòng trắc ẩn. Lúc này, không còn cơn kích thích nào nữa; bạn không còn quan tâm đến “người khác.” Khi tình dục biến mất, người khác không còn là tâm điểm nữa. Bạn bắt đầu trở về với nguồn cội của mình.

Bạn không thể siêu nghiệm tình dục bằng nỗ lực. Nó xảy ra nếu bạn đã sống trọn vẹn với tình dục. Do đó, hãy từ bỏ tất cả những lời buộc tội, tất cả những thái độ chống đối cuộc sống và chấp nhận thực tế rằng tình dục hiện hữu. Bạn là ai mà chối bỏ nó chứ? Và ai đang tìm cách chối bỏ nó, vượt lên trên nó? Đó chỉ là cái tôi.

Hãy nhớ, tình dục gây ra vấn đề lớn nhất cho cái tôi. Có hai loại người: những người rất vị kỷ luôn chống lại tình dục; những người nhún nhường không bao giờ chống lại tình dục. Nhưng ai chịu lắng nghe những người nhún nhường? Trên thực tế, những người nhún nhường không bao giờ đi rao giảng, chỉ có những kẻ vị kỷ mới làm điều đó.

Vì sao có sự xung đột giữa tình dục và cái tôi? Bởi vì tình dục là thứ mà bạn không thể vị kỷ, là nơi mà người khác trở nên quan trọng hơn bạn. Người phụ nữ của bạn, người đàn ông của bạn, trở nên quan trọng hơn bạn. Trong mọi trường hợp khác, bạn vẫn quan trọng. Còn trong mối quan hệ tình yêu, người khác trở nên rất, rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Bạn trở thành vệ tinh, còn người khác trở thành hạt nhân; và điều này cũng xảy ra với người khác – bạn trở thành hạt nhân, còn anh ta/cô ta trở thành vệ tinh. Đó là sự đầu hàng qua lại. Cả hai đều đầu hàng trước thần tình yêu, và cả hai đều trở nên nhún nhường.

Tình dục là năng lượng duy nhất giúp bạn phần nào hiểu được rằng có những thứ bạn không thể kiểm soát. Bạn có thể kiểm soát tiền bạc, trò chơi chính trị, thị trường, kiến thức, khoa học, đạo đức, tất cả những thứ này bạn đều có thể kiểm soát. Nhưng trong chừng mực nào đó, tình dục mang đến một thế giới hoàn toàn khác mà bạn không thể kiểm soát. Và cái tôi là công cụ kiểm soát vĩ đại. Nó vui nếu nó có thể kiểm soát; nó không vui nếu nó không thể kiểm soát. Do đó, có sự xung đột giữa tình dục và cái tôi.

Hãy nhớ, đó là một cuộc chiến nắm chắc phần thua. Cái tôi không thể thắng tình dục bởi vì cái tôi chỉ là giả. Tình dục là thứ thâm căn cố đế. Tình dục là cuộc sống của bạn; cái tôi chỉ là tâm trí của bạn, là cái đầu của bạn. Tình dục cắm rễ khắp cơ thể bạn; cái tôi chỉ cắm rễ trong ý nghĩ của bạn – rất nông cạn, chỉ trong đầu bạn. Do đó, ai lại tìm cách vượt lên trên sự hấp dẫn sinh học? Cái đầu tìm cách kiểm soát tình dục. Nếu có nhiều thứ trong đầu, bạn sẽ muốn vượt lên trên cảm giác tình dục bởi vì tình dục đưa bạn xuống. Nó không cho phép bạn lơ lửng trên đầu. Từ cái đầu, bạn có thể kiểm soát mọi thứ nhưng không thể kiểm soát được tình dục.

Bạn không thể làm tình bằng cái đầu. Bạn phải đi xuống, bạn phải hạ độ cao, bạn phải đến gần với mặt đất hơn. Tình dục khiến cái tôi bẽ mặt, do đó những người vị kỷ luôn chống lại tình dục. Họ không ngừng tìm kiếm mọi phương cách để siêu nghiệm nó. Họ không thể nào siêu nghiệm được nó. Cùng lắm là họ có thể trở nên suy đồi. Toàn bộ nỗ lực của họ ngay từ đầu được định sẵn là sẽ thất bại.

Bạn có thể giả vờ rằng mình chiến thắng tình dục, bạn có thể tìm cách kiểm soát tình dục, nhưng một dòng chảy ngầm của bản năng giới tính vẫn âm ỉ trong bạn, và nó sẽ tự thể hiện theo nhiều cách. Vượt ra khỏi tất cả những giải thích duy lý của bạn, nó sẽ lại ngoi đầu lên.

Tôi sẽ không nói rằng bạn nên nỗ lực vượt lên trên bản năng giới tính của mình. Điều tôi muốn nói là ngược lại: hãy quên việc vượt lên trên nó. Hãy đi vào trong nó càng sâu càng tốt. Trong khi nguồn năng lượng còn đó, hãy đi vào thật sâu, yêu thương thật sâu, và biến nó thành một nghệ thuật. Nó không chỉ là phải làm cho xong việc.

Đó là toàn bộ ý nghĩa của Tantra, biến việc làm tình thành một nghệ thuật. Trong đó có những sắc thái mà chỉ những người bước vào với khiếu thẩm mỹ tuyệt vời mới có thể biết được. Bằng không, bạn có thể làm tình cả đời nhưng vẫn không thỏa mãn – bởi vì bạn không biết trạng thái thỏa mãn thật sự đẹp đến nhường nào. Nó giống như một điệu nhạc tinh tế vang lên trong tâm hồn bạn. Nếu bạn trở nên hòa hợp nhờ tình dục, nếu bạn trở nên thư giãn nhờ tình yêu, nếu tình yêu không chỉ là việc giải phóng năng lượng bởi vì bạn không biết làm gì với nó, nếu nó không chỉ là sự khuây khỏa mà là sự thư giãn, nếu bạn thư giãn với người đó và người đó thư giãn với bạn, nếu chỉ trong vài giây, trong vài khoảnh khắc hoặc vài giờ, bạn quên mình là ai và hoàn toàn chìm đắm trong quên lãng, bạn sẽ bước ra khỏi nơi đó thuần khiết hơn, trong sáng hơn, nguyên lành hơn. Bạn sẽ có một bản thể hoàn toàn khác – an yên, tập trung, bén rễ.

Nếu điều này xảy ra, bỗng một ngày, bạn sẽ nhận ra rằng cơn lũ đã đi qua và nó đã biến bạn thành một người vô cùng phong phú. Bạn sẽ không thấy tiếc khi nó qua đi. Bạn sẽ thấy biết ơn, bởi vì lúc này, những thế giới đẹp đẽ hơn sẽ mở ra. Khi tình dục rời bỏ bạn, những cánh cửa của thiền sẽ mở ra. Khi tình dục rời bỏ bạn, bạn sẽ không tìm cách đánh mất bản thân vào người khác.

Bạn sẽ có khả năng đánh mất bản thân vào chính mình. Lúc này, một thế giới khoái cảm khác, sự khoái cảm nội tâm, của bản thể với chính mình, sẽ xuất hiện. Nhưng điều đó chỉ nảy sinh khi bạn ở cùng với người khác. Bạn phát triển, trưởng thành thông qua người khác. Rồi đến thời điểm bạn có thể vô cùng hạnh phúc khi ở một mình. Khi đó, bạn không cần ai khác. Nhu cầu đó biến mất nhưng bạn đã học hỏi được nhiều từ nó – bạn đã học hỏi được nhiều về chính mình. Người kia trở thành tấm gương. Và bạn đã phá vỡ tấm gương đó! Bạn đã học được quá nhiều điều về chính mình, lúc này bạn không cần phải nhìn vào gương nữa. Bạn có thể nhắm mắt và nhìn thấy khuôn mặt mình ở đó. Nhưng bạn sẽ không thể nào nhìn thấy khuôn mặt đó nếu không có tấm gương ngay từ đầu.

Hãy để người phụ nữ của bạn là tấm gương; hãy để người đàn ông của bạn là tấm gương. Hãy nhìn vào mắt của đối phương và nhìn thấy khuôn mặt của bạn; hãy di chuyển vào trong đối phương để biết về chính bạn. Rồi đến một ngày, bạn sẽ không cần đến tấm gương đó nữa. Nhưng bạn sẽ không chống lại nó! Bạn sẽ biết ơn nó, làm sao bạn có thể chống lại nó? Bạn sẽ cảm thấy rất biết ơn – làm sao bạn có thể chống lại nó? Khi đó, sự siêu nghiệm sẽ xảy ra.

Siêu nghiệm không phải là đè nén. Siêu nghiệm là quá trình phát triển tự nhiên của bản thể – bạn phát triển lên trên, bạn vượt lên trên giống như hạt giống nảy mầm và chồi non nhú lên khỏi mặt đất. Khi tình dục biến mất, hạt giống đó cũng biến mất.

Trong tình dục, bạn có thể sinh ra một người khác – một đứa trẻ. Khi tình dục biến mất, toàn bộ năng lượng đó bắt đầu sinh ra cho chính bạn. Đây là điều mà người Hindu gọi là dwija, nghĩa là chào đời hai lần. Lần chào đời thứ nhất của bạn là được cha mẹ trao tặng, còn lần chào đời thứ hai vẫn chưa xảy ra. Nó phải được chính bạn trao cho bạn. Bạn phải là cha, là mẹ của chính mình. Khi đó, toàn bộ năng lượng của bạn sẽ xuất hiện – nó trở thành một chu kỳ nội tâm.

Ngay lúc này, thật khó để bạn tạo ra một chu kỳ nội tâm. Cách dễ dàng hơn là kết nối với người khác – một người đàn ông hay một người phụ nữ – và khi đó chu kỳ kia mới hoàn thiện. Khi đó, bạn có thể tận hưởng phúc lành của nó. Nhưng dần dần, bạn sẽ có khả năng tạo ra chu kỳ nội tâm, bởi vì bên trong bạn, bạn cũng vừa là đàn ông vừa là đàn bà, vừa là đàn bà vừa là đàn ông. Không ai chỉ là đàn bà và không ai chỉ là đàn ông – bởi vì bạn đến từ sự giao thiệp giữa đàn ông và đàn bà. Cả hai đều tham gia; mẹ của bạn đã cho bạn cái gì đó và cha của bạn đã cho bạn cái gì đó. Mỗi người đã đóng góp một nửa vào bạn. Có khả năng là cả hai có thể gặp nhau bên trong bạn. Một lần nữa, cha và mẹ bạn có thể yêu nhau bên trong bạn. Khi đó, hiện thực của bạn được sinh ra. Một khi họ gặp nhau, cơ thể của bạn đã được sinh ra; lúc này, nếu họ có thể gặp nhau bên trong bạn, tâm hồn của bạn sẽ được sinh ra.

Đó chính là nội dung của sự siêu nghiệm tình dục; nó là tình dục bậc cao. Tôi muốn nói với bạn điều này: khi siêu nghiệm tình dục, bạn sẽ đạt đến tình dục bậc cao. Tình dục thông thường là thứ thô tục, tình dục bậc cao không hề thô tục. Tình dục thông thường có tính hướng ngoại, tình dục bậc cao có tính hướng nội. Trong tình dục thông thường, hai cơ thể gặp nhau, và cuộc gặp gỡ đó xảy ra bên ngoài. Trong tình dục bậc cao, các nguồn năng lượng bên trong bạn gặp nhau. Nó không phải về mặt lý tính, nó thuộc tâm linh – nó là Tantra. Tantra là siêu nghiệm. Nếu không hiểu điều này, bạn sẽ mãi đấu tranh với tình dục…

Câu hỏi này đã được hỏi bởi một người phụ nữ mà tôi biết đang trải qua những khoảnh khắc tư duy phản biện. Cô ấy muốn được độc lập, nhưng điều đó quá sớm. Cô ấy không muốn bị ai khác làm phiền – nhưng điều đó quá sớm, và nó cũng quá vị kỷ. Ngay lúc này, sự siêu nghiệm không thể xảy ra mà chỉ có đè nén. Và nếu bạn đè nén lúc này, khi về già, bạn sẽ hối tiếc – bởi vì khi đó, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Mỗi việc đều xảy ra vào đúng thời điểm của nó. Mỗi việc đều phải diễn ra trong khoảnh khắc của nó. Khi còn trẻ, đừng e ngại tình yêu, và đừng sợ tình dục. Nếu e sợ khi còn trẻ, bạn sẽ trở nên ám ảnh khi về già; và khi đó, thật khó để đi sâu vào tình yêu, còn tâm trí vẫn luôn ám ảnh.

Theo hiểu biết của tôi, nếu sống đúng, sống yêu thương và tự nhiên, thì vào tuổi bốn mươi hai, bạn bắt đầu vượt lên trên tình dục. Nếu bạn không sống tự nhiên và đấu tranh với tình dục, tuổi bốn mươi hai sẽ trở thành giai đoạn nguy hiểm nhất – bởi vì vào thời điểm bạn bốn mươi hai tuổi, các nguồn năng lượng của bạn giảm xuống. Khi còn trẻ, bạn có thể đè nén điều gì đó vì bạn còn sung sức. Hãy nghĩ về sự trớ trêu của nó! Một người trẻ tuổi có thể đè nén bản năng tình dục của mình một cách dễ dàng bởi vì họ có năng lượng để làm điều đó. Họ chỉ cần đặt nó xuống và ngồi lên trên. Khi các nguồn năng lượng suy yếu, phần bản năng tình dục bị đè nén đó sẽ tự nó xuất hiện và bạn không thể nào kiểm soát được. Đừng đợi cho đến tuổi già, bởi vì khi đó mọi thứ trở nên xấu xí. Khi đó, mọi thứ sẽ chẳng còn tươi mới nữa.

Tôi biết tình yêu của mình bốc mùi, thế sao tôi lại cứ bám lấy cái mùi ấy?

Chúng ta sống dựa vào quá khứ. Cuộc sống của chúng ta bén rễ vào quá khứ chết chóc, chúng ta bị ước định bởi quá khứ. Quá khứ rất có quyền lực, đó là lý do vì sao bạn cứ mãi sống rập khuôn; thậm chí nó bốc mùi, bạn vẫn cứ lặp lại. Bạn không biết làm gì khác, bạn đã quen với nó. Nó là một hiện tượng máy móc. Và điều này không chỉ xảy ra với bạn, nó xảy ra với hầu hết mọi người – chừng nào người đó chưa trở thành Phật.

Trở thành Phật có nghĩa là loại bỏ quá khứ và sống trong hiện tại. Quá khứ mênh mông, bao la và rộng lớn. Suốt hàng triệu kiếp sống, bạn đã sống theo một cách nhất định. Lúc này, bạn có thể đã thức tỉnh rằng tình yêu của bạn không thơm tho, nhưng sự tỉnh thức đó không cắm rễ sâu, nó rất giả. Nếu sự tỉnh thức đó cắm rễ thật sâu, nếu nó đi vào tận cùng nội tâm của bạn, bạn sẽ lập tức nhảy ra khỏi nó.

Nếu ngôi nhà của bạn bốc cháy, bạn sẽ không hỏi người khác cách thoát khỏi nó. Bạn sẽ không tham khảo Tự điển Bách khoa Toàn thư hay đợi một người sáng suốt đến chỉ cách cho bạn. Bạn sẽ không đắn đo liệu việc nhảy ra khỏi cửa sổ có thích hợp hay không – bạn sẽ không để tâm đến tất cả những điều đó. Ngay cả khi đang tắm, bạn cũng sẽ nhảy qua cửa sổ trong trạng thái trần truồng! Bạn sẽ không nghĩ đến quần áo. Khi ngôi nhà bốc cháy, sự sống của bạn gặp nguy; lúc này, mọi thứ khác trở thành thứ yếu. Nếu tình yêu của bạn bốc mùi – nếu bạn thật sự trải nghiệm nó – bạn sẽ bước ra khỏi nó. Bạn sẽ không đặt câu hỏi, bạn chỉ đơn giản nhảy ra khỏi nó.

Nhưng tôi cho rằng đó là một ý nghĩ đầy hiểu biết, bởi vì mỗi lần bạn yêu, đau khổ sẽ nảy sinh. Mỗi lần yêu đều có xung đột, có đấu tranh, có cãi vã, có ghen tuông, có sở hữu. Do đó, bạn đã bắt đầu nhìn nhận dưới góc nhìn đầy hiểu biết: “Tình yêu của tôi bốc mùi, thế sao tôi lại cứ bám lấy cái mùi ấy?”

Bởi vì nó chưa thật sự là trải nghiệm sống còn đối với bạn. Và nó là mùi của bạn! Bạn đã quen với mùi của chính mình. Đó là lý do vì sao khi ở một mình, mọi người đều không trải nghiệm mùi đó; họ chỉ trải nghiệm nó khi ở cùng với người khác. Khi yêu, bạn mới bắt đầu thể hiện bộ mặt thật của mình. Tình yêu là tấm gương phản chiếu. Người khác bắt đầu có vai trò như là một tấm gương. Mọi mối quan hệ đều trở thành tấm gương. Khi ở một mình, bạn không trải nghiệm mùi của mình – bạn không thể; bạn trở nên miễn dịch với nó. Bạn đã sống với nó quá lâu, làm sao bạn có thể ngửi được nó? Chỉ khi ở với người khác bạn mới bắt đầu nhận thấy anh ta có mùi và anh ta bắt đầu nhận thấy bạn có mùi. Và cuộc chiến bắt đầu… Đó là câu chuyện của tất cả các cặp yêu nhau trên toàn thế giới.

“Cậu định đi đâu với con dê đó, Juan?” viên cảnh sát hỏi.

“Tôi mang nó về làm vật nuôi!” Juan đáp.

“Trong nhà ư?”

“Đúng vậy!”

“Thế còn mùi của nó?”

“Mùi thì sao? Nó không phiền cái mùi ấy!”

Bạn sẽ không phiền ngửi mùi của chính mình. Trên thực tế, nếu nó bỗng nhiên xuất hiện, bạn sẽ cảm thấy hơi bất ngờ, bạn sẽ cảm thấy hơi mất phương hướng. Bạn không cảm thấy tự nhiên; bạn sẽ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu yêu và không có ghen tuông, bạn bắt đầu tự hỏi liệu có phải bạn đang yêu hay không. Đó là kiểu tình yêu gì vậy? Dường như không có ghen tuông!

Đúng vậy, tình yêu của bạn bốc mùi, giống như tình yêu của mọi người đều bốc mùi, nhưng bạn chỉ cảm nhận được nó khi bạn có quan hệ tình cảm với người khác. Bạn chưa cảm nhận được rằng đó là thứ có liên quan đến bạn. Tận sâu trong lòng, bạn vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn với người kia. Đó là cách hoạt động của tâm trí: nó đặt trách nhiệm lên vai người khác. Nó chấp nhận bản thân và luôn tìm kiếm lỗi ở người khác.

Nếu tình yêu của bạn bốc mùi, hãy nỗ lực tìm kiếm cho được thứ gì đã tạo ra mùi ấy. Nó không phải là tình yêu, nó là một thứ khác. Bản thân tình yêu mang đến hương thơm; nó không thể bốc mùi, nó là một đóa sen. Phải có thứ gì khác bên trong nó – sự ghen tuông, sự chiếm hữu. Nhưng bạn không nhắc đến sự ghen tuông và chiếm hữu. Bạn đang che giấu chúng. Tình yêu không bao giờ bốc mùi, nó không thể; đó không phải là bản chất của tình yêu. Hãy nỗ lực tìm cho ra thứ đã gây nên rắc rối đó. Và tôi không nói đến việc đè nén nó. Tất cả những gì cần làm là sự rõ ràng – đúng như vốn có.

Nếu đó là do ghen tuông, tôi sẽ chỉ đề xuất một việc: hãy cẩn trọng hơn với sự ghen tuông của bạn. Lần tới khi nó xuất hiện, thay vì tức giận rồi đóng cửa, hãy ngồi tĩnh lặng, ngồi trong trạng thái thiền và quan sát sự ghen tuông của bạn. Dõi xem chính xác nó là gì. Nó sẽ vây quanh bạn như làn khói, làn khói bẩn. Nó sẽ khiến bạn ngạt thở. Bạn sẽ muốn bước ra ngoài và làm gì đó, nhưng đừng làm gì cả. Hãy ở trong trạng thái không làm gì cả, bởi vì mọi việc được thực hiện trong cơn ghen đều có tính hủy diệt. Chỉ cần quan sát thôi.

Và tôi không nói là hãy đè nén nó, bởi đó cũng chính là làm. Con người hoặc tỏ thái độ hoặc kìm nén, và cả hai cách đều sai. Nếu tỏ thái độ, bạn trở thành kẻ hủy diệt người khác. Nạn nhân của bạn sẽ chịu đựng, và anh ta sẽ tìm cách trả thù. Có thể người đó không chủ ý trả thù, nhưng hành động trả thù sẽ diễn ra trong vô thức.

Chỉ vài tháng trước, KB phải lòng một phụ nữ. Việc đó không có gì khác thường, nhưng bạn gái của anh ta là Deeksha đã nổi giận! Cô ấy không thể chấp nhận. Suốt nhiều thế kỷ, chúng ta đã được dạy bảo rằng nếu một người đàn ông yêu bạn hoặc một người phụ nữ yêu bạn và anh ta/cô ta tìm đến người khác, đó chính là hành động chối bỏ bạn.

Điều đó hoàn toàn vô nghĩa! Đó không phải là sự chối bỏ; trên thực tế, nó hoàn toàn ngược lại. Nếu một người đàn ông yêu người phụ nữ và anh ta hài lòng với người phụ nữ đó, anh ta sẽ bắt đầu hình dung về cảm giác khi ở cùng một người phụ nữ khác. Thật vui khi người phụ nữ này đã giúp khơi gợi ở người đàn ông được trí tưởng tượng đó. Không phải anh ta chối bỏ người phụ nữ này; điều đó nhấn mạnh rằng người phụ nữ này đã trở thành một thứ dưỡng chất dồi dào đến mức anh ta muốn biết về cảm giác khi ở cạnh những người phụ nữ khác. Và nếu được cho phép, anh ta sẽ không đi xa, anh ta sẽ quay trở lại – bởi vì với người phụ nữ khác, nó có thể lạ, có thể mới mẻ, nhưng không thể nào là dưỡng chất bởi vì không có bất kỳ sự thân mật nào. Sẽ có sự trống rỗng. Đó sẽ là tình dục không có tình yêu.

Tình yêu cần thời gian để phát triển, nó cần sự thân mật để phát triển. Nó cần một khoảng thời gian thật sự dài. Nó không phải là bông hoa nở theo mùa chỉ hiện diện ở đó trong vòng ba, bốn tuần, mà nó sẽ trải qua vài tuần tiếp theo. Sự thân mật cần một quá trình phát triển lâu dài. Dần dần hai người tan vào nhau và hòa thành một, khi đó nó sẽ trở thành dưỡng chất. Do đó, người phụ nữ hay người đàn ông khác không thể nào là dưỡng chất. Đó có thể là một cuộc phiêu lưu, một sự rung động. Nhưng rồi bạn bỗng cảm thấy – chắc chắn là vậy – rằng nó thật vui nhưng không có nhiều dưỡng chất. Và người đó sẽ quay trở lại.

Hẳn KB sẽ quay trở lại nhưng Deeksha đã nổi điên. Cô ấy hành xử giống như mọi phụ nữ khác! Tôi quan sát xem liệu cô ấy có trả thù không. Và lúc này, cô ấy đang trả thù. KB ngã bệnh, anh ấy phải nhập viện, và Deeksha có được chút tự do – cô ấy đem lòng yêu anh chàng giúp việc của mình! Cậu chàng giúp việc kia quả là được việc! Giờ thì KB đang sống trong địa ngục. Không cần phải lo lắng về điều đó. Tôi đã gửi cho KB một lời nhắn: “Hãy đợi, đừng lo lắng. Hãy để cô ấy trả thù. Thật tốt khi cô ấy có cơ hội rũ bỏ được gánh nặng vô thức của mình.”

Nếu chúng ta hiểu nhau hơn một chút, nếu chúng ta hiểu bản chất con người hơn một chút, sẽ không có sự ghen tuông nào cả. Nhưng nó là di sản từ hàng bao thế kỷ. Thật không dễ loại bỏ nó. Tôi không nói rằng bạn chỉ cần rũ bỏ nó ngay lúc này. Bạn sẽ phải thiền về nó. Bất cứ khi nào sự ghen tuông chiếm hữu bạn, hãy chiêm nghiệm về nó. Dần dần, việc chiêm nghiệm đó sẽ tạo ra khoảng cách giữa bạn và sự ghen tuông. Khoảng cách càng lớn, sự ghen tuông càng ít đi. Đến một ngày khi không còn sự ghen tuông nào nữa, tình yêu của bạn sẽ tỏa ra một thứ hương thơm mà không một loài hoa nào có thể sánh được. Tất cả các loài hoa đều kém hương khi so sánh với bông hoa tình yêu.

Nhưng tình yêu của bạn bị tê liệt bởi sự ghen tuông, sự chiếm hữu và cơn giận. Hãy nhớ, không phải tình yêu bốc mùi, bởi vì tôi đã nhìn thấy những người cho rằng chính tình yêu bốc mùi nên họ đóng hết các cánh cửa, họ trở nên khép kín, họ ngừng yêu. Đó là điều đã xảy ra với hàng triệu tu sĩ suốt nhiều thế hệ: họ trở nên khép kín với tình yêu, họ từ bỏ toàn bộ ý nghĩ về tình yêu. Thay vì từ bỏ sự ghen tuông, mà hẳn đã có thể trở thành một cuộc cách mạng, thay vì từ bỏ sự chiếm hữu mà hẳn là thứ có giá trị vô bờ, họ từ bỏ tình yêu. Cách đó thật dễ, chẳng có gì nhiều, ai cũng có thể làm được.

Trở thành tu sĩ là việc rất dễ dàng, nhưng để yêu mà không ghen tuông, để yêu mà không chiếm hữu, để yêu mà cho phép người khác được hoàn toàn tự do, thật sự là một thành tựu vĩ đại. Chỉ khi đó, bạn mới trải nghiệm được tình yêu và hương thơm của nó.

Xin hãy giúp. Chỉ xin một câu chuyện đùa thú vị cho quả dừa đến từ Goa. Dhyan Om, tôi luôn biết cậu là “quả hạnh,” nhưng lại không nhận biết rằng cậu là “quả dừa”*, quả là một bí mật vừa được tiết lộ! Latifa sẽ rất thích quả dừa này từ Goa.

Cô ấy đang tận hưởng thời gian riêng khi cậu ở Goa, với cảm giác vô cùng bình yên, trông cô ấy rất hạnh phúc. Chỉ khi cậu thông báo rằng: “Anh sắp trở về vào tuần tới”… kể từ đó, cô ấy không còn mỉm cười. Mặc dù cậu chưa trở về, nhưng chỉ ý nghĩ rằng “quả hạnh” sắp trở về… lúc này, thậm chí còn khó khăn hơn khi giờ đây, cậu đã trở thành “quả dừa.”

Sao lại tra tấn cô gái người Đức tội nghiệp đó? Cô ấy chưa bao giờ trông già nua đến thế kể từ khi gặp cậu – trước đó, cô ấy là một cô gái trẻ trung. Nhưng sự đồng hành của cậu quá lớn đến mức khi nhìn vào cô ấy, tôi phải thốt lên: “Hỡi trời! Điều gì đã xảy ra với Latifa tội nghiệp? Từ một cô gái trẻ trung, Latifa đã trở thành một người già nua.” Toàn bộ đều nhờ công của cậu đấy, Dhyan Om. Thật lạ khi cậu lại hỏi xin một câu chuyện vui, nhưng không sao, đây là câu chuyện vui dành cho cậu.

Ông Marx gọi điện về nhà và một giọng lạ trả lời. “Ai đó?” ông hỏi.

“Người giúp việc, thưa ông.”

“Nhưng chúng tôi không có người giúp việc,” ông đáp.

“Vợ ông vừa thuê tôi sáng nay,” người giúp việc trả lời.

“Ồ được rồi, hãy để tôi nói chuyện với vợ tôi.”

“À, thưa ông, bà chủ đang ở trên giường với một người đàn ông, và…”

“Cái gì!,” ông hét lên. “Này cô, cô tên gì ấy nhỉ?”

“Pauline, thưa ông.”

“Được, Pauline. Cô có muốn kiếm mười ngàn đô-la không?

“Có, thưa ông.”

“Hãy mở ngăn tủ ở sảnh, cô sẽ thấy một cây súng ngắn đã nạp đạn sẵn. Đi lên lầu và giết cô vợ gian dối cùng cái gã khốn kiếp đó cho tôi.”

“Vâng, thưa ông.”

Marx chờ máy, ông nghe thấy hai phát súng, và rồi giọng người giúp việc:

“Xong hết rồi, thưa ông. Giờ tôi phải làm gì?”

“Hãy ném họ vào bể bơi và chờ cho đến khi tôi về đến nhà.”

“Thưa ông, nhưng bể bơi nào?”

“Đây có phải là số 973-60452?” Marx run run hỏi. “Không phải sao?”

Dhyan Om, giờ thì cậu đã hiểu chưa?

Thật khó cho những quả dừa. Đây sẽ là lần đầu tiên một quả dừa được nghe chuyện cười, nhưng hãy cố tìm hiểu ý nghĩa của nó. Điều này thật khó – bởi vì Latifa là người Đức và cô ấy cũng sẽ không hiểu được. Cậu sẽ phải đi hỏi – hẳn là ai đó có câu trả lời. Và nếu không tìm thấy ai, cậu hãy đặt một câu hỏi khác.

Osho, tôi cần ngài giúp. Sự phản hồi của ngài có phải là thứ mà Zarathustra gọi là “sự chân thành nghiệt ngã” không? Sự chân thành có phải là một giá trị cao trong cuộc sống?

Dhyan Om, đó không phải là thứ mà Zarathustra gọi là “sự chân thành nghiệt ngã,” mà là một dạng thức rất ôn hòa. Nếu cậu cứ muốn là quả hạnh, có lẽ tôi cũng phải sử dụng cụm từ sự chân thành nghiệt ngã. Nhưng quả hạnh của cậu đã bị đập vỡ.

Cậu hỏi: “Sự chân thành có phải là một giá trị cao trong cuộc sống?” Nó là giá trị cao nhất của cuộc sống. Một cuộc sống không chân thành là một cuộc sống không đáng sống. Một cuộc sống không chân thành là một cuộc sống giả tạo – nó không thật; cậu đang tham gia một vai diễn vô hồn, cậu đang nói những điều mình không muốn nói. Cậu sống như thể đang sống thay cho cuộc sống của người khác. Và cậu gọi nó là cuộc sống! Sự chân thành đồng nghĩa với cuộc sống.

Cậu còn hỏi: “Liệu tôi có hiểu đúng câu chuyện đùa trên? Ngài có thể cho tôi đúng số điện thoại được không? Tôi có cần phải trở lại Goa, hay tôi được tha thứ và bắt đầu lại từ đầu?”

Thứ nhất, cậu không thể hiểu được câu chuyện đùa kia, cả Latifa cũng không. Cả hai người thảo luận và không rút ra được ý nghĩa của nó. Tôi đã nói trước với cậu là Latifa cũng sẽ không hiểu – đó là di sản Đức của cô ấy.

Nếu hiểu được câu chuyện đùa kia, cô ấy đã không ở cùng cậu. Việc cô ấy ở cùng cậu là bằng chứng đủ mạnh mẽ để chứng minh rằng cô ấy là một người Đức chính hiệu – cậu có thể cũng là một “quả dừa” chính hiệu, điều đó không sao cả.

Không cần phải lo lắng về câu chuyện đùa. Chỉ cần bắt đầu lắng nghe một cách chăm chú hơn. Chúng ta chỉ bỏ lỡ một câu chuyện đùa khi không chú ý lắng nghe, bởi vì khoảnh khắc hiểu được một câu chuyện đùa diễn ra rất nhanh. Chúng ta nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng chỉ có một bước ngoặt rất nhỏ ngay trước điểm nút của nó. Bước ngoặt đó nhỏ, tinh vi và khéo léo đến mức nếu bỏ lỡ, cậu sẽ không thể nào kết nối được với phần còn lại của câu chuyện mà cậu đã nghe, và khi đó, cậu trở nên bối rối. Câu chuyện đùa là phương pháp tuyệt vời để kiểm tra mức độ tỉnh thức của chúng ta – liệu chúng ta lắng nghe hay chỉ nghe cho có.

Và cậu không cần phải có số điện thoại. Tôi có thể cho cậu đúng số điện thoại – thậm chí cả số của Thượng đế – nhưng không cần phải làm phiền ai hết. Chỉ cần nghe lại cuộn băng ghi âm hoặc xem đoạn ghi hình tôi nói. Dù quả dừa của cậu cứng đến mức nào, bên trong nó phải có nước. Cậu sẽ có được nó. Và một trong những điều bí ẩn của chuyện đùa là cậu không thể giải thích được – một khi cậu giải thích, nó không còn là câu chuyện đùa nữa.

Toàn bộ vẻ đẹp của nó nằm ở việc hiểu nhanh và tự nhiên. Không cần phải giải thích; việc giải thích chỉ làm hỏng toàn bộ câu chuyện. Và tôi còn đây, tôi sẽ kể cho cậu nghe nhiều câu chuyện đùa nữa cho đến khi nào cậu biết cách hiểu được nó.

Cậu cũng không cần phải trở lại Goa. Sao phải quấy nhiễu những người ở đó? Hãy làm phiền những người ở đây; họ đã quen với đủ kiểu phiền toái. Dù sao thì ở Ấn Độ, quả dừa được xem là một loại quả rất thiêng liêng. Dừa được dâng lên Thượng đế; không có lễ vật nào tuyệt hơn dừa. Do đó, hãy ở đây, quấy nhiễu những người ở đây, đặc biệt là Latifa, bởi vì cô ấy đã học cách vượt lên trên tình yêu và các mối quan hệ.

Cậu rất có ích ở đây. Trước hết, hãy giúp Latifa. Khi cậu nhận thấy rằng cô ấy đã vượt lên trên, khi đó sẽ có nhiều người khác xếp hàng chờ đợi. Và càng giúp nhiều người giác ngộ, cậu càng có ích. Bản thân cậu có thể không được giác ngộ, nhưng cậu là một người rất có ích cho cộng đồng. Còn về việc tha thứ, cậu không cần phải nhắc đến. Cậu đã được tha thứ. Và cậu hỏi rằng liệu cậu có thể bắt đầu lại từ đầu – điều đó hơi nguy hiểm. Ý cậu là gì khi nói bắt đầu lại từ đầu? Đừng đi đâu nữa. Hãy ở đây để tôi có thể tiếp tục đập cậu. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu ra rằng mình là một con người, không phải là quả dừa.

Một câu chuyện đùa rất đơn giản dành cho cậu, đơn giản đến mức nếu cậu bỏ lỡ nó, hãy sẵn sàng đón nhận một cú đập thật mạnh khiến sọ của cậu vỡ tan tành. Một con sư tử đang đi trong rừng, tình cờ gặp một con khỉ.

“Ai là chúa sơn lâm?” nó hỏi.

“Ngài chứ ai,” khỉ đáp.

“Đúng thế,” sư tử nói và bước tiếp.

Ngay sau đó, sư tử gặp hươu cao cổ.

“Ai là chúa sơn lâm?” nó hỏi.

“Ngài chứ ai,” hươu cao cổ cúi đầu đáp.

Cuối cùng, sư tử gặp voi.

“Ai là chúa sơn lâm?” nó lại hỏi.

Voi dùng vòi quấn quanh người sư tử, nâng nó lên và ném thật mạnh vào cây dừa. Nhiều phút trôi qua, sư tử hoàn hồn đứng lên phủi bụi, loạng choạng bước về phía voi và nói: “Chỉ là không biết câu trả lời, cậu đâu cần phải nổi đóa lên thế!”

* Nut (quả hạnh), coconut (quả dừa) và nuts (các loại hạt, hoặc cũng có nghĩa là làm những việc lẩn thẩn, dở hơi).

Xem Tiếp Chương 9Quay Về Mục Lục



0 Đánh giá

Ads Belove Post