Read more
Nhất Hạnh Tăng Thân by
Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Sợ Hãi
Phần Mở Đầu

Một ngày, bạn báo tin
rất xấu về người thân của bạn. Rồi bạn hỏi, có khi nào mình tự hỏi rằng, nếu chỉ
còn một ngày để sống, mình sẽ làm những gì? Bạn đã hỏi một cách nghiêm túc, dù
câu hỏi khá quen thuộc như một câu hát.
Mình trả lời rằng
mình không muốn nghĩ tới chuyện đó, cũng như không muốn bàn về chuyện đó. Mình
sợ chết. Mình sợ người thân bị bệnh. Mình sợ bất trắc xảy ra. Mình sợ cô đơn.
Mình sợ đủ thứ và mình thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó.
Bạn thì bảo, mẹ bạn
đã mất và bạn đã từng trải qua, nên lần này, bạn có thể đối diện với nó, và có
thể bạn sẽ bớt đau khổ hơn. Có lẽ, ai từng trải qua nỗi đau này thì mới thấm
thía được sự mất mát thế gian.
Trên bàn mình luôn có
một cuốn sách mà mình yêu quý. Cuốn Fear của Thầy Nhất Hạnh. Có lẽ là cuốn sách
tiếng Anh nên mình cứ ngắm nhiều hơn là đọc, vì mỗi lần chỉ đọc một ít, có việc
lại để nó xuống. Nhưng nó chính là cuốn sách mình thật sự muốn đọc, không phải
để giải trí, mà để xem có giúp ích được gì cho mình hay không, người luôn có nỗi
sợ hãi sẵn có trong lòng từ nhỏ, về tai nạn, về bệnh tật, về chia ly…
Hầu hết chúng ta đều
trải qua những giây phút hạnh phúc lẫn khó khăn trong cuộc sống. Nhưng với rất
nhiều người, thậm chí khi đang hạnh phúc, họ vẫn có nỗi sợ hãi bên cạnh. Chúng
ta sợ rằng giây phút vui sướng này sẽ tan biến, sợ không có được những điều
mong muốn, sợ mất đi thứ yêu quý, hoặc sợ không an toàn. Thông thường, nỗi sợ lớn
nhất là khi biết rằng một ngày nào đó thân thể ta sẽ hư hoại và bệnh tật. Vì thế,
ngay cả khi xung quanh ta có rất nhiều điều kiện hạnh phúc, nhưng niềm vui vẫn
không trọn vẹn.
Chúng ta thường nghĩ
rằng, để có hạnh phúc, ta nên tránh né hoặc phớt lờ đi nỗi sợ hãi. Cảm giác thật
chẳng dễ chịu khi nghĩ tới những điều làm chúng ta lo sợ, vì thế ta luôn cố
tình tránh né nó. “Ồ, không, tôi không muốn nghĩ đến nó.” Ta cố gắng lờ đi,
nhưng nó vẫn ở đó.
Cách duy nhất để cảm
thấy dễ chịu với nỗi sợ và có hạnh phúc thật sự là nhận diện nỗi sợ của chúng
ta và hiểu biết sâu sắc nguyên nhân của nó. Thay vì cố gắng thoát khỏi nỗi sợ
hãi, chúng ta “mời” nó đến và tìm hiểu nó một cách rõ ràng và sâu sắc.
Chúng ta thường sợ những
điều bên ngoài xảy đến mà ta không lường trước được, như bệnh tật, tuổi già,
hay mất đi những thứ yêu quý. Chúng ta cố gắng giữ thật chặt những thứ quan tâm
nhất – địa vị, của cải, người thương. Nhưng giữ thật chặt cũng không ngăn cản
được nỗi sợ hãi. Cuối cùng, một ngày nào đó, ta cũng phải rời bỏ tất cả. Chúng
ta không thể mang chúng theo.
Chúng ta nghĩ rằng nếu
phớt lờ nỗi sợ thì chúng sẽ biến mất. Nhưng nếu ta cứ chôn cất những lo lắng và
bất an trong tiềm thức, chúng tiếp tục ảnh hưởng và mang đến nhiều đau khổ hơn.
Ta thường sợ không có quyền lực. Nhưng ta có sức mạnh quan sát sâu sắc và vì thế
nỗi sợ hãi không thể kiểm soát ta được. Chúng ta có thể chuyển hóa sự sợ hãi.
Phương thức thực tập sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại – gọi là chánh niệm
– có thể giúp ta đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân, không phải đẩy nó ra xa
hay bị chúng chi phối. Chánh niệm là quán chiếu sự vật một cách sâu sắc, chạm
vào bản chất thật sự bên trong và nhận ra rằng không có gì là mất đi.
Vào một ngày trong thời
gian chiến tranh Việt Nam, tôi đang ngồi ở một sân bay vắng vẻ ở vùng cao
nguyên Việt Nam. Tôi chờ lên máy bay chở ra Bắc tìm hiểu về tình trạng lũ lụt
và trợ giúp niềm tin cho nạn nhân lũ lụt. Tình huống rất khẩn cấp, nên tôi phải
đi bằng máy bay quân sự, lúc đó thường chở các tấm bạt (blankets) và vải vóc.
Đang ngồi một mình trong sân bay chờ chuyến bay kế tiếp thì một người lính Mỹ đến
cạnh tôi. Anh ta cũng đang chờ chuyến bay khác. Đang giữa cuộc chiến, mà chỉ có
duy nhất hai chúng tôi tại sân bay. Tôi nhìn anh và thấy anh khá trẻ. Bất chợt
tôi có rất nhiều cảm thông với anh. Tại sao anh phải đến đây để giết người hoặc
bị giết? Rồi hơn cả sự cảm thông, tôi nói “Anh rất sợ VC phải không?” VC là những
người Việt Nam theo Cộng sản. Không may, tôi đã không đủ khéo léo, lời nói của
tôi đã tưới tẩm lên hạt giống sợ hãi trong anh ta. Anh ta đột ngột giơ khẩu
súng lên và hỏi “Ông có phải là VC?”
Trước khi đến Việt
Nam, lính Mỹ đã được học rằng mỗi người Việt có thể là một người VC, đó là nỗi
sợ hãi thành thói quen của mỗi người lính Mỹ. Mỗi đứa trẻ, nhà sư đều có thể là
du kích. Người lính được huấn luyện theo cách này, nên họ thấy kẻ thù khắp nơi.
Tôi đã thể hiện sự cảm thương với người lính, nhưng ngay khi anh nghe từ VC, nỗi
sợ hãi của anh ngay lập tức bị đánh thức và anh ta cầm lấy súng.
Tôi biết rằng mình phải
rất bình tĩnh. Tôi thực tập thở vào và thở ra một cách sâu sắc và nói “Không,
tôi đang chờ máy bay ra Đà Nẵng để xem tình hình lũ lụt ở đó và để xem tôi có
thể giúp họ thế nào.” Tôi đã có rất nhiều cảm thương với anh lính, điều này thể
hiện qua giọng nói của tôi. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi có thể nói rằng cuộc
chiến đã tạo ra rất nhiều nạn nhân, không chỉ người Việt Nam và cả người Mỹ. Người lính bình tĩnh và chúng tôi có thể bắt
đầu nói chuyện. Tôi đã an toàn, vì đã sáng suốt và bình tĩnh. Nếu phản ứng lại
nỗi sợ của anh ta, tôi có thể bị bắn. Vì thế đừng nghĩ nguy hiểm đến từ bên
ngoài. Chúng đến từ bên trong. Nếu ta không nhận biết và có cái nhìn sâu sắc về
những nỗi sợ, ta có thể mang nguy hiểm và bất trắc cho bản thân.
Chúng ta đều đã trải
qua sự sợ hãi, nhưng nếu nhìn cho sâu vào bên trong nỗi sợ, chúng ta có thể vượt
thoát bản thân ra khỏi rào cản và tiếp xúc được niềm vui. Sự sợ hãi khiến ta
suy nghĩ về quá khứ và lo lắng cho tương lai. Nếu nhận biết được nỗi lo sợ,
chúng ta có thể nhận diện được rằng hiện tại ta vẫn đang ổn. Ngay bây giờ, hôm
nay, ta vẫn còn sống, và thân thể ta đang khỏe mạnh. Mắt ta có thể nhìn thấy được
bầu trời xanh. Đôi tai ta vẫn còn nghe được giọng nói của người thương.
Phần đầu tiên trong
việc nhận biết nỗi sợ hãi của chúng ta là “mời” nó vào trong nhận thức mà không
phán xét. Ta nhận biết nhẹ nhàng rằng nó đang ở đó. Chỉ điều này thôi đã mang đến
nhiều bình an rồi. Sau đó, một khi nỗi sợ đã lắng xuống, ta có thể ôm nó nhẹ
nhàng, nhìn sâu vào gốc rễ và căn nguyên của nó. Hiểu biết nguồn gốc của lo lắng
và sợ hãi sẽ giúp ta thoát khỏi nó. Có phải đó là nỗi sợ đến từ điều gì đó xảy
ra ngay hôm nay, hoặc một nỗi sợ cũ, hoặc nỗi sợ từ nhỏ mà ta đã sẵn có trong
lòng? Khi chúng ta thực tập mời tất cả nỗi sợ hãi lên, và ta nhận thức rằng ta
đang còn sống, và ta vẫn còn nhiều niềm vui để thưởng thức. Nếu ta không bận
tâm phải đẩy xa những sợ hãi và kiểm soát chúng, ta có thể thưởng thức bầu trời,
giọt sương, không khí, hay nước. Nếu bạn có thể nhìn sâu sắc vào nỗi sợ và có
cái nhìn sáng tỏ về nó, thì bạn thật sự có thể sống một cuộc đời đáng giá.
Nỗi sợ lớn nhất của chúng ta là khi chết, ta sẽ trở thành hư vô. Để thật sự thoát khỏi sợ hãi, ta phải nhìn sâu sắc vào căn nguyên để thấy rõ bản chất thật sự là không sinh không diệt. Chúng ta cần phải thoát khỏi những ý niệm rằng chúng ta chỉ là những thân xác, và sẽ chết. Khi hiểu rằng chúng ta lớn hơn những thân thể vật lý, chúng ta không đến từ hư vô và cũng không biến thành hư vô, ta được giải phóng khỏi sợ hãi.
Bụt (Phật) từng là một
con người, và Bụt cũng biết sợ hãi. Nhưng Bụt đã thực tập chánh niệm mỗi ngày
và nhìn sâu vào nỗi sợ của mình, từ lúc nó hiện diện vô danh, Bụt đã đối mặt với
nó một cách bình tĩnh và hòa bình. Chuyện kể rằng có lần Bụt đang đi bộ thì có
Angulimala, một kẻ giết người hàng loạt, đi theo sau. Angulimala lớn tiếng bảo
Bụt dừng lại, nhưng Bụt vẫn bước đi chậm rãi và bình thản. Angulimala đuổi kịp
Bụt và yêu cầu được biết tại sao Bụt không dừng lại. Bụt trả lời, “Angulimala,
ta dừng lại lâu rồi, chỉ có ngươi là chưa dừng lại thôi.” Bụt tiếp tục giải
thích, “ta đã ngừng những hành động gây ra đau đớn cho những sự sống khác. Tất
cả các sinh vật đều muốn sống. Tất cả đều sợ chết. Ta phải nuôi dưỡng tâm từ bi
và bảo vệ sự sống của muôn loài.” Giật
mình, Angulimala đòi hỏi Bụt được hiểu biết thêm. Sau cuộc trò chuyện với Bụt,
Angulimala thề không bao giờ sát hại nữa và quyết định trở thành một thầy tu.
Làm thế nào Bụt đã
duy trì được sự bình thản và thoải mái khi đối mặt với tên giết người? Đây là một
ví dụ đặc biệt, nhưng mỗi ngày chúng ta đều có thể đối mặt với sợ hãi theo cách
này hay cách khác. Thực tập chánh niệm hằng ngày thật sự rất lợi lạc. Bắt đầu với
hơi thở, bắt đầu với sự nhận thức, chúng ta có thể đối mặt với bất cứ thứ gì xảy
đến.
“Không-sợ-hãi” không
chỉ thực hiện được, mà còn là niềm vui tuyệt đối. Khi bạn tiếp xúc được
“không-sợ-hãi”, bạn tự do. Nếu tôi ở trên máy bay và phi công thông báo rằng
máy bay sắp rơi, tôi sẽ thực tập hơi thở chánh niệm. Nếu bạn nhận tin xấu, tôi
hy vọng bạn cũng sẽ làm như vậy. Nhưng đừng đợi đến thời khắc nguy cấp sắp đến
mới thực tập chuyển hóa sự sợ hãi và sống tỉnh thức. Không ai mang đến cho bạn
sự “không-sợ-hãi.” Thậm chí khi Bụt ngồi ngay bên cạnh bạn, Ngài cũng không thể
cho bạn. Bạn phải thực tập và tự nhận biết. Nếu bạn đã tạo được thói quen thực
tập chánh niệm, khi khó khăn đến, bạn sẽ biết mình phải làm gì.
..............................
0 Đánh giá