Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Đạo – Cổng Vàng – Osho
(Tập 1)
Bài Nói Về Kinh Điển Về Thuần Khiết Của Cát Hồng
Chương 10. Nói Có Với Sự Sống
Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo - Cổng Vàng (Tập 1)' ê
Câu hỏi thứ nhất:
Osho ơi,
Tại sao tôi không thể nói có với bản thân mình được? Tôi có cảm
giác là mọi khổ của tôi đều bắt rễ từ bất lực này.
Anand Renata,
Đó là một trong những vấn
đề lớn đấy. Mọi người đều phải đối diện với nó, bởi vì cả xã hội mãi cho tới giờ
đã từng dựa trên tự kết án. Mọi tôn giáo, mọi xã hội, mọi nền văn hoá đều tạo
ra mặc cảm vô cùng trong bạn rằng bạn không phải là điều bạn đáng phải là. Họ
cho bạn ý tưởng người hoàn hảo để hoàn thành, điều là không thể được. Họ đơn giản
làm bạn phát khùng.
Chủ nghĩa hoàn hảo là
căn nguyên của mọi chứng loạn thần kinh. Không ai có thể hoàn hảo được - không
ai cần hoàn hảo; cuộc sống là đẹp vì mọi thứ là bất toàn.
Hoàn hảo là chết; bất
toàn là sống. Chính bởi vì bất toàn mà trưởng thành là có thể. Nếu bạn hoàn hảo
thế thì không có trưởng hành, không chuyển động. Thế thì không cái gì có thể xảy
ra cho bạn; mọi thứ đều đã xảy ra rồi. Bạn sẽ hoàn toàn chết.
Do đó tôi nói Thượng đế
là hiện tượng bất toàn nhất bởi vì Thượng đế là yếu tố tiến hoá nhất trong sự tồn
tại và tiến hoá và hoàn hảo là ngược lại nhau. Chính bởi vì điều này mà mọi tôn
giáo đã từng chống lại ý tưởng về tiến hoá. Ki tô giáo kết án Darwin và triết
lí của ông ấy nhiều nhất có thể được. Lí do là thế này: Ki tô giáo tin vào Thượng
đế hoàn hảo, và Thượng đế hoàn hảo có thể tạo ra chỉ thế giới hoàn hảo. Làm sao
cái bất toàn có thể bắt nguồn từ đấng sáng tạo hoàn hảo được? Thế thì không có
khả năng nào của tiến hoá. Nếu khả năng tiến hoá được chấp nhận, thế thì thế giới,
việc sáng tạo, là bất toàn và chung cuộc nó sẽ dẫn tới kết luận logic rằng đấng
sáng tạo là bất toàn.
Không tôn giáo nào đã từng
dám tuyên bố rằng Thượng đế là bất toàn, nhưng tôi tuyên bố rằng Thượng đế là bất
toàn bởi vì bất toàn nghĩa là tiến hoá, bất toàn nghĩa là cuộc sống, bất toàn
nghĩa tuôn chảy, trưởng thành. Và Thượng đế là bất toàn vô hạn; ngài sẽ không
bao giờ trở thành hoàn hảo. Khoảnh khắc ngài trở thành hoàn hảo toàn thể sự tồn
tại sẽ biến mất vào trong cái không tồn tại.
Nhưng bởi vì ý tưởng
này về Thượng đế hoàn hảo tất cả chúng ta đã từng cố gắng trong hàng thế kỉ để
hoàn hảo, và có hai kết quả từ nó. Một là: nếu bạn đơn giản, hồn nhiên, bạn sẽ
bắt đầu cố hoàn hảo và bạn sẽ thành thần kinh. Và bạn không bao giờ có thể trở
thành hoàn hảo được, do đó bạn sẽ mang gáng nặng như núi về mặc cảm. Nó sẽ đè
nghiến bạn, nó sẽ phá huỷ mọi niềm vui của bạn trong cuộc sống, nó sẽ đầu độc bạn.
Nó sẽ không cho phép bạn mở hội, ca hát, nhảy múa. Nó là tự tử. Hay nếu bạn
không hồn nhiên và đơn giản, nếu bạn tinh ranh và láu cá, thế thì bạn sẽ trở
thành kẻ đạo đức giả. Bạn sẽ nói về hoàn hảo; điều đó sẽ chỉ là mẽ ngoài, mặt nạ,
và ẩn đằng sau mặt nạ bạn sẽ cứ làm bất kì cái gì bạn đang là.
Cả hai đều là hiện tượng
xấu. Phát khùng, trở nên thần kinh, mang mặc cảm là xấu; trở thành đạo đức giả
là xấu. Nhưng cái gọi là tôn giáo của bạn không để lại cho bạn phương án khác:
tất cả họ đều nói về việc nói có, nhưng tất cả họ đều dạy bạn nói không. Tất cả
họ đều nghĩ họ là hữu thần - họ tất cả là vô thần, bởi vì với tôi vô thần nghĩa
là nói không được bắt rễ sâu và hữu thần nghĩa là nói có nền tảng với cuộc sống.
Hữu thần chẳng liên quan gì tới Thượng đế, vô thần cũng chẳng liên quan gì tới
phủ nhận Thượng đế. Hữu thần là nói có với cuộc sống với mọi cái bất toàn của
nó, như nó vậy, nói có với nó mà không điều kiện nào, không điều kiện ràng buộc
nào được gắn vào. Và vô thần với tôi nghĩa là nói không với cuộc sống như nó
đang vậy và đang cố làm cho nó tốt hơn, cố làm cho nó hoàn hảo.
Renata, bạn nói: Tại
sao tôi không thể nói có với bản thân mình?
Bởi vì bạn đã từng được
bảo bạn toàn sai, bạn không là gì ngoài kẻ tội lỗi. Mọi thứ bạn làm đều sai, mọi
thứ bạn nghĩ đều sai, mọi thứ bạn là cũng sai - làm sao bạn có thể nói có với bản
thân mình được? Bạn đã từng được trao cho ý tưởng, những ý tưởng lớn, những cái
phải: "Bạn phải như thế này, như thế kia..." Và bạn cứ so sánh bản
thân mình với những ý tưởng ngu xuẩn đó. Tất nhiên, bạn thất bại, và khi bạn thất
bại bạn bắt đầu cảm thấy cái không sâu sắc với bản thân bạn, bạn muốn phá huỷ bản
thân bạn; bạn không thể yêu được bản thân bạn.
Bạn đã được bảo yêu người
khác, nhưng bạn chưa bao giờ được bảo yêu bản thân mình. Và bạn có thể yêu người
khác chỉ nếu bạn đã yêu bản thân bạn ngay chỗ đầu tiên: nếu bạn không yêu bản
thân mình, bạn không thể yêu được bất kì ai khác trên thế giới. Yêu bản thân
mình, bạn học được nghệ thuật của yêu. Và nếu bạn có thể yêu bản thân mình với
mọi bất toàn của mình, bạn sẽ có khả năng yêu người khác với mọi bất toàn của họ.
Nếu bạn không thể yêu được bản thân mình với những bất toàn của mình, làm sao bạn
sẽ yêu được người khác với bất toàn của họ? Bạn sẽ ghét họ!
Bố mẹ ghét con cái, con
cái ghét bố mẹ, vợ ghét chồng, chồng ghét vợ, bởi lẽ đơn giản là họ có thể thấy
cái bất toàn. Mọi người đều trong tìm kiếm người hoàn hảo và bạn sẽ không tìm
ra người hoàn hảo ở đâu cả, ngoại trừ kẻ ngu nào đó người cứ nói rằng họ là
không thể sai, là hoàn hảo. Giáo hoàng John Paul người Polack, ông ấy là không
thể sai! Các giáo hoàng là không thể sai. Họ đại diện cho Thượng đế - làm sao họ
có thể sai được? Ở Ấn Độ Satya Sai Baba nói là không thể sai. Bây giờ, với tôi
những người này toàn là kẻ đại ngốc! Họ chẳng có ý thức về cách cư xử nào, thậm
chí chẳng có phép xã giao nào; họ không có thông minh nào. Bằng không họ có thể
thấy được chứ - nó đơn giản thế. Nhưng đó là một thứ truyền thống.
Người Jaina ở Ấn Độ đã
tuyên bố rằng Mahavira là toàn thức. Phật cười vào toàn thể ý tưởng này. Ông ấy
là người thông minh, thực sự thông minh xuyên thấu, nhưng ông ấy chưa bao giờ
nói rằng ông ấy là không thể sai. Không người thông minh nào có thể làm được điều
đó. Ông ấy cười vào toàn thể ý tưởng rằng Mahavira là không thể sai. Chúng ta
không biết phát biểu riêng của Mahavira là gì bởi vì theo truyền thống Jaina
ông ấy vẫn còn im lặng, ông ấy không bao giờ nói ra một lời. Đã có những người
phiên dịch im lặng của ông ấy, người nói cho mọi người điều ông ấy ngụ ý. Tôi
không thể quan niệm được rằng ông ấy đã bao giờ ngụ ý rằng ông ấy là không thể
sai được. Con người của thông minh như thế như Mahavira không thể làm điều đó
được.
Phật nói, "Ta đã
nghe nói: Mahavira đi dạo dẫm lên đuôi chó, và khi chó sủa thế thì ông ấy mới
đi tới biết rằng có một con chó - bởi vì trời vẫn còn tối lúc tảng sáng. Và đây
là người nổi tiếng, người biết quá khứ, hiện tại, tương lai, và ông ấy không biết
rằng mình dẫm lên đuôi chó!"
Phật đã nói, "Ta
biết rằng Mahavira có nhiều lần đứng ăn xin trước ngôi nhà không có ai sống; ngôi
nhà đã bị bỏ trống nhiều năm. Chỉ khi mọi người nói với ông ấy rằng 'Ngôi nhà
này trống đấy, chẳng ai sống ở đó cả,' ông ấy mới đi sang nhà khác để xin
ăn."
Và tín đồ khoe rằng ông
ấy biết quá khứ, hiện tại và tương lai, rằng ông ấy biết mọi thứ, rằng ông ấy
là toàn thức, rằng ông ấy là toàn năng, rằng ông ấy là toàn quyền. Nhưng ông ấy
chịu đựng cả đời bệnh dạ dầy, ông ấy chết vì bệnh dạ dầy - nó có thể là cái gì
đó như ung thư dạ dầy, từ "ung thư" không được biết tới vào những
ngày đó - và ông ấy được coi là toàn năng và ông ấy được coi là có ở mọi nơi: tất
cả các phẩm chất của Thượng đế. Nhưng đây là những khoe khoang của tín đồ. Điều
đó tôi có thể hiểu được: tín đồ là những người ngu, bằng không sao họ phải theo
sau?
Tôi không có tín đồ nào
ở đây. Các bạn toàn là bạn của tôi. Tôi không muốn bất kì tín đồ nào vì tôi
không muốn sống bị bao quanh bởi người ngu!
Nhưng Satya Sai Baba
tuyên bố rằng ông ấy là không thể sai được, rằng ông ấy biết tất cả, rằng ông ấy
chưa bao giờ phạm sai lầm, rằng ông ấy không thể phạm sai lầm được. Bây giờ đây
toàn là gàn dở. Bản ngã không thể điên khùng hơn.
Hoàn hảo là không thể
được. Bạn là bất toàn, và không có gì sai trong việc là bất toàn; đây là cách
duy nhất để hiện hữu. Một khi bạn chấp nhận bất toàn của mình, bạn đã chấp nhận
tính người của bạn, và trong việc chấp nhận đó cái có nảy sinh. Và thế thì bạn
có thể yêu bản thân mình và bạn có thể yêu người khác nữa, bởi vì họ là bất
toàn như bạn vậy.
Renata, bạn vẫn đang cố
sống theo những ý tưởng do bố mẹ bạn trao cho bạn. Theo cách đó mọi bố mẹ đã đầu
độc con cái họ trong hàng nghìn năm; việc đầu độc đó vẫn tiếp tục. Và một khi đứa
trẻ bị đầu độc, từ chính lúc bắt đầu nó bắt đầu nghĩ đó là ý tưởng riêng của
nó. Điều đó bắt rễ sâu thế - điều đó đi sâu tới chính tâm can - rằng bạn quên
hoàn toàn là nó đã được cấy vào từ bên ngoài. Và thế rồi bạn cố sống từ nó. Bạn
không thể kiểm soát được nó, và nó sẽ làm lộn xộn cả đời bạn.
Một người bạn Ấn Độ đã
hỏi: "Osho ơi, không cái gì chuyển động nếu không có ý chí của Thượng đế, thậm
chí tới cả một nhành cỏ..." Đây là lời thực của anh ấy:
Osho ơi, khi thầy nói rằng
không một nhành cỏ nào chuyển động được chỉ trừ ý chí của ngài, tại sao có máy
phát hiện kim loại và biết bao nhiêu thu xếp an ninh ở đây?
Người hỏi là Prakash
Singh Madhuban. Đó là vì ý chí của ngài đấy! Nếu không một nhành cỏ nào có thể
chuyển động, làm sao máy phát hiện kim loại có thể chuyển động được? Việc đơn
giản thế! Nếu không một nhành cỏ nào chuyển động, làm sao nhiều người gác thế
chuyển động? Nhưng người đó nghĩ người đó đang hỏi một câu hỏi rất trí huệ. Người
đó phải nghĩ người đó đang hỏi cái gì đó mà không thể trả lời được.
Bạn chẳng biết gì về
Thượng đế lẫn ý chí của ngài, nhưng bạn cứ lặp lại lời sáo rỗng. Bạn đã nghe thấy
những điều này và bạn bắt đầu lặp lại chúng như chiếc máy ghi âm. Bạn không thấy
cái ngớ ngẩn của nó. Nếu đó là hiểu biết của bạn, câu hỏi này không thể nảy
sinh. Câu hỏi này là tuyệt đối vô nghĩa nếu đó là hiểu biết của bạn. Nhưng nó
không phải là hiểu biết của bạn; ai đó khác đã gieo nó vào trong bạn. Và mọi bố
mẹ đều đang làm nó. Và tôi không nói rằng họ đang làm nó một cách có chủ ý; họ
là vô ý thức như bạn vậy. Những ý tưởng này đã từng được cấy vào trong họ bởi
người khác, bởi bố mẹ họ, và vân vân và vân vân. Nhưng bạn phải nhảy ra khỏi
cái vòng luẩn quẩn này.
Renata, tên của bạn hay
thế - nó có nghĩa là tái sinh. Ở đây cùng tôi bạn phải trải qua quá trình được
tái sinh, và bước đầu tiên sẽ là vứt bỏ mọi ý tưởng đã từng bị áp đặt lên bạn.
Hoa hồng là đẹp vì chúng không mang ý tưởng rằng chúng phải lớn như hoa sen; bằng
không chúng sẽ khổ, chúng sẽ dừng trưởng thành - chúng sẽ co lại trong xấu hổ,
thẹn thùng về bản thân chúng. Chúng là đẹp, ngát hương, bởi một lẽ đơn giản là
dù chúng là bất kì cái gì, chúng là vậy. Hoa cúc vạn thọ không lo nghĩ tại sao
chúng không là hoa hồng. Ngay cả nhành cỏ cũng không xấu hổ chút nào về việc
không là cây lớn như cây tuyết tùng Li Băng. Chúng hoàn toàn hạnh phúc như
chúng vậy.
Một người tới một Thiền
sư và người đó hỏi, "Sao thầy bao giờ cũng phúc lạc thế? Sao tôi không
phúc lạc thế được?"
Thầy nói, "Đợi đã.
Khi mọi người khác đã đi rồi, thế thì ta sẽ trả lời câu hỏi của ông."
Người này đợi và đợi bởi
vì mọi người cứ tới rồi đi và không một khoảnh khắc nào của riêng một mình. Người
đó phát mệt và bồn chồn và nhiều lần người đó đã nghĩ tới ra về, bởi vì
"Khi nào điều này sẽ dừng lại? Mọi người vẫn cứ tới."
Nhưng đến tối khi mặt
trời đã lặn, mọi người đã ra về và người đó còn một mình với thầy. Người đó nhắc
thầy, "Bây giờ xin thầy nói cho tôi."
Thầy nói, "Nhìn ra
ngoài cửa sổ. Ông có thấy cái cây lớn này không?"
Người đó nói, "Có,
tôi thấy nó."
Và thầy nói, "Ông
có thấy bụi cây nhỏ bên cạnh không?"
Người đó nói, "Có,
tôi thấy bụi đó nữa."
Thầy nói, "Ta chưa
bao giờ nghe bụi cây nói với cây lớn, 'Sao anh lớn thế và tôi nhỏ thế?' Đó là
lí do tại sao cả hai đều hạnh phúc. Cây là lớn và bụi cây là nhỏ, nhưng vậy thì
sao? Cả hai là duy nhất. Chúng không so sánh bản thân chúng - và chúng đứng bên
cạnh nhau. Và trong mười lăm năm ta đã từng cố tìm ra tại sao chúng không so
sánh bản thân chúng. Chúng hạnh phúc hoàn hảo; cả hai đều hạnh phúc.
"Ông bất hạnh bởi
vì ông so sánh, ông đang sống trong so sánh. Và ta hạnh phúc vì ta đã vứt bỏ mọi
so sánh; ta đơn giản chấp nhận ta như ta vậy. Đó là bí mật đơn giản của
ta."
Và bạn thường xuyên so
sánh. Ai đó khác đẹp hơn bạn, ai đó khác có đôi mắt đẹp hơn bạn, ai đó khác có
tóc đẹp hơn bạn, ai đó khác mạnh hơn bạn, ai đó khác dường như thông minh hơn bạn,
ai đó khác có cái gì đó khác, và vân vân và vân vân... không có tận cùng cho
nó! Bạn sẽ trở nên ngày một khổ hơn.
Và bạn đã từng được bảo:
"Trở thành giống Jesus." "Trở thành giống Phật." "Trở
thành giống Krishna." Bạn sẽ khổ thôi. Phật chưa bao giờ cố trở thành giống
Krishna, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc. Krishna chưa bao giờ cố trở
thành giống như bất kì ai khác, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc. Krishna
chưa bao giờ cố trở thành bất kì ai khác, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc.
Jesus chưa bao giờ cố trở thành giống Moses, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh
phúc - ngay cả trên cây chữ thập ông ấy cũng hạnh phúc. Và bạn thường xuyên cố
là ai đó khác.
Những ý tưởng này phải
bị vứt bỏ; chúng phải bị vứt bỏ hoàn toàn. Và thế thì, Renata, một cái có sâu lắng
và sâu sắc sẽ nảy sinh từ chiều sâu của bản thể bạn. Nó sẽ rót đầy bạn với sự
mãn nguyện vô cùng.
Và, với tôi, đây là tôn
giáo. Cái có này rót đầy bản thể bạn, tràn ngập bạn, là tôn giáo. Ngay bây giờ
bạn đầy cái không, cả nghìn lẻ một cái không; về mọi thứ đều có cái không, và
đó là điều làm cho cuộc sống của bạn thành địa ngục. Bạn phải tỉnh táo bởi vì bạn
phải gạt bỏ mọi rác rưởi này mà đã rót lên bạn bởi bố mẹ bạn, bởi xã hội của bạn,
bởi nhà thờ của bạn. Và nó gây đau nếu cái gì đó bị lấy đi bởi vì bạn đã tin
vào nó trong thời gian dài; nó đã trở thành gần như một phần của máu bạn, xương
bạn, tuỷ bạn. Nó gây đau, mặc dầu nó chỉ là mủ và không gì khác; nhưng lấy nó
đi gây đau.
Một bà già nhận tính chất
sannyas ở Mĩ; bà ấy phải đã nhận tính chất sannyas vì lí do sai. Nhiều người nhận
tính chất sannyas vì những lí do sai. Họ trở nên nhận biết về nó chỉ về sau khi
nảy sinh va chạm nào đó giữa ý tưởng của họ về tính chất sannyas và cách nhìn của
tôi về tính chất sannyas. Và bà ấy đã viết những bức thư hay, rất thơ ca. Lí do
sâu bên dưới để bà ấy trở thành một sannyasin là bởi vì bà ấy đã đọc cuốn sách
của tôi về Jesus; Hạt mù tạc là điều đầu tiên làm cảm động bà ấy sâu sắc. Nhưng
đấy không phải là tôi; đấy là vì Jesus. Bà ấy trở nên bị thuyết phục về chân lí
của Jesus, và bởi vì tôi đã giúp cho bà ấy, bà ấy trở thành người yêu tôi.
Thế rồi mới hôm qua thư
của bà ấy tới. Bà ấy rất rối loạn: làm gì bây giờ? Bởi vì trong một số băng bà ấy
đã nghe rằng tôi đã nói là ngày xưa đã có bản ghi, bản ghi viết tay, về hình tướng
vật lí của Jesus, nói rằng ông ấy là người xấu, rằng chiều cao của ông ấy chỉ
mét rưỡi, và không chỉ điều đó, ông ấy còn gù lưng và mặt ông ấy trông kinh tởm.
Bây giờ bà ấy bị choáng. Bây giờ bà ấy nói, "Tôi muốn trở lại với thầy cũ
của tôi Jesus. Tôi không muốn vẫn còn là sannyasin nữa." Bây giờ đây là
lúc cho bà ấy được tự do với ước định. Bà ấy đã bỏ lỡ cơ hội này. Quay trở lại
bà ấy sẽ vẫn như cũ như bao giờ cũng vẫn thế. Một khoảnh khắc đã tới khi cánh cửa
mở ra, nhưng bà ấy đã quay đi.
Nhiều người trong các bạn
ở đây vì lí do sai, và nếu bạn ở đây vì lí do sai bạn sẽ trong rắc rối sớm hay
muộn. Tôi sẽ quấy rối bạn, quấy rối mọi giấc mơ của bạn, quấy rối mọi lí tưởng
của bạn. Tôi sẽ đặt chất nổ vào bên trong bạn! Toàn thể công việc của tôi bao gồm
trong phá hoại. Một khi tôi có thể phá huỷ mọi lí tưởng của bạn mà bạn đã mang
lâu thế, một khi tôi có thể làm cho bạn tự do với mọi cách nói mà bạn đã học từ
người khác, một khi tôi có khả năng giải ước định cho bạn, thế thì bạn sẽ có khả
năng nói có với bản thân bạn.
Mọi cây đều nói có với
bản thân nó; mọi con vật, mọi chim chóc đều nói có. Không cần ai để dạy điều
đó. Cái không được dạy; cái có là tự nhiên. Có là một phần của Đạo; không là việc
ước định.
Renata, bạn đã cảm thấy
đúng là: Tôi đã có cảm giác là mọi khổ của tôi đều bắt rễ trong bất lực này.
Điều đó là đúng. Đó là
bắt đầu của cuộc hành trình mênh mông; bạn đã cảm thấy chiều hướng đúng. Bây giờ
cứ đi vào trong nó đi. Sẽ mất thời gian và sẽ cần nỗ lực và sẽ có đau đớn; trước
khi cực lạc có thể xảy ra bạn sẽ phải đi qua nhiều đau đớn. Đó là cái giá chúng
ta phải trả. Nhưng một khi bạn đã thu được đủ dũng cảm để vứt bỏ toàn thể quá
khứ của bạn - người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Jaina,
Phật tử - một khi bạn được giải ước định, cuộc sống của bạn trở thành dòng chảy,
dòng chảy đẹp. Và thế thì đại dương không còn xa xăm gì. Mọi dòng sông đều đạt
tới nó mà không có bản đồ, không hướng dẫn nào. Mọi dòng sông đều đạt tới nó một
cách tự nhiên, tự phát. Đó là cách thức của Đạo.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi, tôi không muốn nhận tính chất sannyas vì tôi tin vào
triết lí tự mình làm nó. Thầy phải nói gì về điều đó?
Angelo,
Tại sao bạn hỏi tôi? Tự
làm nó đi chứ! Cần gì biết ý kiến của tôi? Và nếu bạn không muốn nhận tính chất
sannyas, tại sao có câu hỏi này ngay chỗ đầu tiên? Đây phải là ham muốn ẩn kín
nào đó trong bạn để nhận tính chất sannyas; bằng không thì câu hỏi này là không
liên quan - nó không thể nảy sinh chút nào. Chính câu hỏi này chỉ ra rằng khao
khát nào đó đã nảy sinh trong bạn để lấy bước nhảy. Nhưng bạn sợ chấp nhận khao
khát này, bạn đang cố gắng hợp lí hoá rằng bạn có thể tự mình làm điều đó, bạn
đang cố kìm nén một ham muốn nào đó mà phải đang trở nên ngày một mạnh hơn mọi
ngày.
Tính chất sannyas đơn
giản nghĩa là cú nhảy lượng tử vào cái không biết. Tâm trí sống trong cái đã biết;
nó đi trong cái đã biết. Nó đi trong vòng tròn, xoay tròn và xoay tròn; nó lặp
lại. Nó không thể đi vào trong bất kì giao cảm nào với cái mới, với cái không
biết, với cái không thể biết. Tính chất sannyas là bước nhảy. Nó giống như con
rắn tuồn ra khỏi bộ da cũ của nó. Bạn phải bị mệt mỏi bởi làn da cũ, bạn phải
lôi nó. Và bạn phải thấy mọi người ở đây hân hoan trong việc sinh thành mới của
họ. Và khao khát phải nảy sinh trong bạn nữa: sao không lấy cú nhảy?
Nhưng dũng cảm bị thiếu.
Ham muốn có đó, dũng cảm không có đó. Nhưng bạn muốn phủ nhận ham muốn này vì
không ai muốn chấp nhận rằng mình là đồ hèn. Tốt hơn cả là phủ nhận bản thân
ham muốn; thế thì bạn có thể tránh được ý tưởng về là kẻ hèn. Mọi người đều muốn
ít nhất cũng giả vờ với người khác, và với bản thân người đó nữa, nếu có thể được,
rằng người ta là người dũng cảm - nếu người ta muốn làm cái gì đó người ta sẽ
làm nó: "Nhưng tôi không muốn làm nó ngay chỗ đầu tiên. Đó là điều ngăn cản
tôi, bằng không không ai có thể cản được tôi."
Nhưng tại sao bạn hỏi?
Câu hỏi này nảy sinh từ đâu? Tôi đã không đòi hỏi bạn trở thành sannyasin. Tôi
thậm chí không biết rằng bạn đã ở đây. Bạn có thể đã đi mà không làm cho bản
thân bạn được ai biết tới, không hỏi câu hỏi này. Và nếu bạn không thể thu được
đủ dũng cảm, ít nhất cũng đủ chân thực để chấp nhận rằng bạn là kẻ hèn.
Ham muốn có đó. Đừng
kìm nén ham muốn, bởi vì hành động đầu tiên của dũng cảm là chấp nhận tính hèn
của bạn. Một khi bạn chấp nhận nó, nó bắt đầu chết đi. Nó có thể vẫn còn chỉ nếu
nó không được chấp nhận. Một khi nó được đem ra ánh sáng của chấp nhận nó không
thể tồn tại lâu được; vấn đề trở thành không thể được cho nó tồn tại lâu.
Bạn nói: Tôi tin vào
triết lí tự mình làm nó.
Bạn sẽ làm nó thế nào?
Bạn sẽ làm gì? Bạn không biết gì về tính chất sannyas. Nó là khái niệm tuyệt đối
mới. Chẳng cái gì như nó đã từng tồn tại trong toàn thể lịch sử nhân loại.
Vâng, đã từng có sư Hindu, sư Phật giáo, linh mục Ki tô giáo, sư Jaina, nhưng họ
tất cả đều phủ định cuộc sống.
Tính chất sannyas của tôi là khẳng định cuộc sống. Không cái gì như điều này đã từng nở hoa trên trái đất. Nó là hiện tượng mới toàn bộ. Mọi ý tưởng cũ về tính chất sannyas đều dựa trên khuynh hướng thoát li thực tế, dựa trên từ bỏ. Tính chất sannyas của tôi chẳng liên quan gì tới trốn chạy, nó chống lại trốn chạy, bởi vì với tôi Thượng đế và cuộc sống là đồng nghĩa. Người ta chưa bao giờ nói rằng Thượng đế và cuộc sống là đồng nghĩa. Thượng đế bao giờ cũng được đặt chống lại cuộc sống: bạn phải vứt bỏ cuộc sống để đạt tới Thượng đế. Và tôi nói với bạn, bạn phải sống toàn bộ nhất có thể được, mãnh liệt nhất có thể được, đam mê nhất có thể được nếu bạn muốn biết Thượng đế mọi điều, bởi vì không có Thượng đế nào khác hơn cuộc sống.
Thượng đế với tôi không
phải là người; đó là cái tên khác cho sinh lực. Tiếng hót xa xăm này của con
chim cúc cu, đây là Thượng đế. Im lặng của bạn, đây là Thượng đế. Chim líu lo,
đây là Thượng đế. Thượng đế không ở "đâu đó", Thượng đế là ở mọi nơi.
Thực ra, "Thượng đế" không phải là từ đúng; nhưng mọi ngôn ngữ của
chúng ta bị nghiện danh từ - chúng đổi mọi động từ thành danh từ.
Nỗ lực của tôi ở đây là
để làm chính điều đối lập: đổi mọi danh từ thành động từ. Không có Thượng đế
như người, nhưng có tính thượng đế - một phẩm chất, một hương vị nào đó, việc
kinh nghiệm nào đó; sự sống động, tuôn chảy, không bị giới hạn trong biên giới.
Bạn không biết nó là
gì. Làm sao bạn sẽ làm nó được? Vâng, tôi đã nghe nói về một triết lí tự mình
làm nó...
Xu hướng chính của những
năm năm mươi là tự mình làm nó.
Quãng thời gian lễ Phục
sinh, một quảng cáo ở tờ The New York Times: "Làm lễ Phục sinh tại nhà chỉ
với năm nghìn đô la!"
Ông Jones gửi năm nghìn
đô la và nhận được một gói gồm: một hộp đinh, hai thanh gỗ, một cái dài ba mét
và cái kia dài một mét tám, và một cô Do Thái tóc hung, ba ba tuổi.
Angelo, bạn sẽ tự mình
làm gì? Bạn thậm chí không biết abc về nó. Bạn sẽ cần trở thành một phần của Phật
trường. Bạn sẽ cần trở thành một phần của một chỗ nơi nhiều nhiều người đang
trưởng thành. Một mình trong sa mạc bạn không thể nở hoa được; bạn sẽ cần trở
thành một phần của khu vườn.
Đây là khu vườn của thầy
nơi nhiều cây đang trưởng thành, ở đây nhiều cây đang đi tới nở hoa, kết quả. Hạt
mầm trong bạn sẽ bắt đầu có niềm tin vô cùng vào bản thân nó rằng "Nếu điều
đó có thể xảy ra cho các hạt mầm khác, nếu phép màu này là có thể, thế thì điều
đó là có thể cho cả tôi nữa."
Điều đó là có thể chỉ
trong công xã nào đó. Đó là lí do tại sao tất cả những người thức tỉnh bao giờ
cũng tạo ra công xã, đơn giản để cho bạn có thể thấy cái gì là có thể và bạn có
thể thấy mọi người trong đủ mọi loại giai đoạn: người mới bắt đầu, người đã đi
lên trước chút ít, người đã đi xa, người gần như đạt tới cực đỉnh, và người đã
nở hoa.
Khi hạt mầm thấy tất cả
những điều này nó trở thành tự tin. Bằng không có tự hoài nghi dai dẳng.
"Ai biết liệu mình có tiềm năng hay không?"
Là một sannyasin đơn giản
nghĩa là rơi vào trong một loại tính đồng bộ. Nhạc sĩ nhận biết về điều đó. Bạn
có thể làm thực nghiệm nhỏ. Trong phòng rỗng, đóng phòng lại hoàn toàn. Trong một
góc phòng, một phòng tuyệt đối trống rỗng, đặt một đàn sitar, và bạn ngồi đích
xác ở góc đối diện và bắt đầu chơi đàn sitar khác. Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng
khi bạn bắt đầu chơi chiếc đàn sitar của mình, chiếc kia, cái đang nghỉ dựa vào
tường trong góc - và không có người nào chơi nó - bắt đầu rơi vào trong tính đồng
bộ nào đó. Các dây của nó bắt đầu rung động; nó bắt đầu tạo ra âm thanh. Đây là
sự kiện nổi tiếng. Và nếu nhạc sĩ là thực sự vĩ đại người đó gần như có thể tạo
ra âm nhạc trên chiếc sitar kia nữa, cái mà người đó thậm chí không chạm tới.
Nhưng điều gì xảy ra cho chiếc sitar kia? Rung động đang rót đầy cả căn phòng
được nó bắt lấy.
Khi một công xã tụ tập
quanh một thầy, rung động nào đó có đó - rất thấy được cho những người nhạy cảm,
nhận biết, yêu thương, buông xuôi, cam kết; người không chỉ là người ngoài, người
quan sát; người không chỉ đứng bên cạnh và cố xem cái gì đang xảy ra mà là người
đủ dũng cảm để trở thành một phần của nó. Thế thì trái tim bạn bắt đầu rơi vào
hoà điệu với trái tim của thầy. Và nơi hàng nghìn trái tim đang vận hành trong
cùng nhịp điệu, đang đập trong cùng nhịp điệu, bạn không thể cưỡng lại được cám
dỗ. Đó là cách duy nhất để trưởng thành hướng tới cái không biết. Tính chất
sannyas là cuộc hành trình huyền bí.
Và, Angelo này, trong
trạng thái vô ý thức, bình thường của bạn, bạn sẽ không có khả năng tự mình làm
điều đó.
Bốn người say Italy loạng
choạng vào một phòng tang. Sau khi đi thơ thẩn trong nửa giờ, một người trong số
họ ngã lên chiếc piano.
"Quan tài đây rồi,"
anh ta báo cho bạn mình.
Một trong số họ nhòm
vào chiếc piano.
"Anh có nhận ra
người đó không?" người thứ nhất hỏi.
"Không," người
say kia thừa nhận, "nhưng anh ta chắc chắn có hàm răng tốt!"
Angelo, bạn là người
Italy... quên mọi chuyện về việc tự mình làm nó đi!
Hai người Italy đang về
nhà sau một đêm nốc đầy rượu phát hiện ra rằng chuyến xe bus cuối cùng về Rome
đã đi mất. Trong vài khoảnh khắc họ loạng choạng quanh một phòng lớn trong đó mọi
xe bus đều đỗ lại và rồi một người trong số họ nói, "Sao anh không-a vào-a
bên trong và-a đánh cắp một xe bus. Tôi sẽ để-a mắt trên-a phố để xem liệu-a cảnh
sát có-a tới không."
Người thứ nhất đồng ý
và biến mất trong phòng. Chẳng mấy chốc tiếng kêu thất thanh khủng khiếp, tiếng
va chạm và đổ vỡ vang ra. Điều này kéo dài nửa giờ, thì cửa đung đưa mở ra và
chiếc xe bus lao ra.
"Anh làm cái chết
tiệt-a gì mà lâu-a thế?" người đợi ở ngoài kêu lên.
"Này," người
kia đáp, "xe bus-a về Roma tất cả-a trên đường quay lại!"
Câu hỏi thứ ba:
Osho ơi,
Sao thầy không bao giờ lấy vợ?
Dheerendra,
Chỉ bởi vì tôi không
điên!
Jesus đang đứng trước tấm
gương dài ngắm nước da và đôi mắt trong trẻo. Anh ta chải đầu, xức dầu lên nó
và tết nó thành bím. Thế rồi anh ta nhổ lông mày và chải chòm râu hung.
Mary nhìn anh ta. 'Con
ơi' bà ấy thở dài 'con đẹp trai thế... con thực sự nên lấy vợ!"
"Con á! Lất vợ
à?" Jesus kêu lên. "Con thà bị đóng đinh trên cây chữ thập còn
hơn!"
Câu hỏi thứ tư:
Osho ơi,
Chuyện đùa của thầy làm cho tôi sợ và lẫn lộn. Xin nói cho tôi một
trong các kinh của Phật về Thượng đế.
T.B. Tôi sẽ về Italy ngày mai. Cám ơn thầy.
Anand Satyam,
Tôi có thể hiểu được -
chuyện đùa là nguy hiểm. Đó là lí do tại sao không thầy nào trước tôi đã bao giờ
động chạm tới chúng. Nhưng tôi thích nguy hiểm. Chuyện đùa có cái hay vô cùng nếu
bạn có thể cho phép chúng đi vào trong chính cốt lõi bên trong nhất của bạn.
Không kinh nào có thể đạt tới đó được, bởi vì khi bạn nghe kinh bạn bắt đầu rơi
vào giấc ngủ. Rất khó giữ cho bản thân người ta thức khi nghe kinh bởi lẽ đơn
giản là kinh là nghiêm chỉnh, khô khan, như sa mạc. Bạn có thể nhìn vào sa mạc
được bao lâu? Sớm hay muộn bạn sẽ bắt đầu ngáp, bởi vì nó là cùng sa mạc đó trải
mãi tận chân trời - về mọi phía nó toàn là cát và cát và cát, và cảnh này đích
xác là một. Kinh đích xác là như nhau; chúng tựa như sa mạc. Chúng tạo ra buồn
ngủ: chúng vận hành như lời ru. Nếu bạn bị chứng mất ngủ, thế thì đọc vài kinh
của Phật hay của Patanjali sẽ rất hữu ích. Chỉ đọc vài kinh thôi - bạn nhất định
rơi vào giấc ngủ. Khi mọi thuốc ngủ đã thất bại, kinh có tác dụng.
Đó là lí do tại sao các
nhà thôi miên cứ làm: họ đơn giản lặp lại kinh nào đó. Bất kì cái gì lặp đi lặp
lại đều tạo ra chán tới mức bạn phải trốn khỏi nó. Và trốn dễ nhất là vào giấc
ngủ.
Mulla Nasruddin bị mất
ngủ nhiều lắm. Mọi nỗ lực đều thất bại - mọi thuốc an thần, thuốc ngủ; chẳng
cái gì có tác dụng. Con anh ta đâm ra rất lo lắng. Cuối cùng họ tìm thấy một nhà
thôi miên, ông này nói, "Đừng lo, tôi sẽ tới tối nay." Và ông ấy tới,
và ông ấy bắt đầu lẩm nhẩm: "Anh đang rơi vào giấc ngủ..."
Nasruddin nằm trên giường
mắt nhắm nghiền, đèn tắt, và nhà thôi miên cứ lặp đi lặp lại, "Anh đang
rơi vào giấc ngủ... mí mắt đang trở nên nặng hơn, nặng hơn, nặng hơn... anh
đang rơi vào trong giấc ngủ, rơi vào giấc ngủ, rơi vào giấc ngủ... giấc ngủ sâu
đang chiếm lĩnh..."
Nasruddin bắt đầu ngáy.
Nhà thôi miên rón rén bước ra khỏi phòng.
Cậu con rất sung sướng.
Họ đưa cho ông ấy phí gấp đôi, cám ơn ông ấy rất nhiều. Họ vào và xem.
Nasruddin mở một mắt ra và nói, "Cái thằng ngốc đó đã bỏ đi chưa? Nó chắc
đã giết chết tao, do đó tao phải giả vờ! Việc ngáy đó chỉ là giả. Tao đã giả điều
đó để cho nó phải bỏ lại tao!"
Kinh là chán. Đó là lí
do tại sao chỉ người già người đã chết mới đi tới các bài nói tôn giáo. Bạn có
thể gặp họ trong mọi nhà thờ và đền chùa.
Khi mọi người tới thăm
đạo tràng này họ đều ngạc nhiên khi thấy nhiều thanh niên thế. Điều đó là không
thể tin được vì thanh niên không được giả định ở vào những chỗ như thế. Chỉ người
già, người sắp chết, mục nát, nhắm tới loại tồn tại sau cái chết nào đó, mới được
giả định ở những chỗ như vậy. Nhiều thanh niên thế - những thanh niên này làm
gì ở đây? Họ không ở đây vì kinh đâu, Satyam. Tôi ở đây vì kinh, họ không ở đây
vì kinh. Cho nên chúng tôi đã làm một thoả hiệp: họ phải nghe vài kinh và tôi
phải kể vài chuyện đùa. Họ sẽ ở đây vì chuyện đùa, tôi ở đây vì kinh! Nếu tôi dừng
kể chuyện đùa, họ sẽ biến mất. Nếu tôi phải kể chỉ chuyện đùa, tôi sẽ không được
cần tới. Tôi có thể để lại tuyển tập lớn những chuyện đùa và Teertha có thể đọc
chuyện đùa; sẽ không cần tôi ở đây. Nếu bạn muốn tôi ở đây bạn sẽ phải nghe vài
kinh, và nếu tôi muốn bạn ở đây, tôi phải kể vài chuyện đùa nữa. Điều này được
hiểu, đây là hợp đồng.
Chuyện đùa là cực kì
quan trọng theo một cách nào đó. Chuyện đùa không phải là hiện tượng đơn giản;
chúng thực sự là điều huyền bí, cơ chế của chúng là huyền bí. Bạn không biết
cách chuyện đùa làm việc, cách nó đi sâu vào trong chiều sâu của bạn, cách nó
đem tiếng cười tới cho bạn, cách nó đem thức tỉnh tới cho bạn. Cơ chế này là
huyền bí.
Chuyện cười vận hành gần
giống như cực thích dục. Không phải là ngẫu nhiên mà nhiều chuyện đùa là có
liên quan tới dục. Chuyện đùa tới mức đó về căn bản có tính dục bởi lẽ chuyện
đùa tạo ra sự tích tụ năng lượng trong bạn, sự tò mò lớn về điều gì sẽ xảy ra,
bởi vì chuyện đùa là chuyện đùa chỉ khi cái gì đó bất ngờ xảy ra, khi nó lấy chỗ
rẽ bất thần mà về mặt logic bạn không thể quan niệm được nó; nó là không thể
quan niệm nổi. Và nó lấy chỗ rẽ nhanh chóng và bất thần tới mức nó không cho bạn
đủ thời gian để nghĩ về nó. Bởi vì không có thời gian để nghĩ... Tâm trí cần thời
gian. Chuyện đùa cứ hướng tới phương nam và thế rồi bất thần quay lên phương bắc:
tâm trí bạn cứ đi hướng về phương nam, nhưng chuyện đùa đã lấy ngã rẽ lên
phương bắc bất thần tới mức tâm trí dừng lại. Trong chính việc dừng đó là kinh
nghiệm của im lặng, của thiền.
Cùng điều đó xảy ra
trong cực thích dục: một năng lượng nào đó tích tụ lại trong bạn, sự căng thẳng
nào đó được tích lại trong bạn. Bạn cứ đi lên, đi lên, đi lên và thế rồi tới việc
thảnh thơi bất thần, việc xì ra bất thần. Nó bất thần thế - nó xảy ra trong một
khoảnh khắc - tâm trí dừng lại, tâm trí biến mất trong một khoảnh khắc. Điều đó
là không thể quan niệm được cho tâm trí. Tâm trí cần thời gian.
Nếu bạn hiểu chuyện đùa
bạn sẽ bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Nếu bạn có thể hiểu nó đi đâu, điểm cuối logic của
nó sẽ là gì, thế thì nó sẽ không là chuyện đùa cho bạn. Bất kì cái gì bạn hiểu
từ chính lúc ban đầu đều sẽ không là chỗ cuối; chỗ cuối sẽ là tuyệt đối không
thể dự đoán được.
Đó là cái đẹp của chuyện
đùa; nó gây choáng cho bạn, làm rung chuyển bạn, nó đánh thức bạn dậy. Không thể
nào vẫn còn ngủ khi chuyện đùa hay được kể.
Phật cứ nói với các đệ
tử của ông ấy, "Dậy đi!" Nhu cầu là gì? Tôi đơn giản kể chuyện đùa và
họ thức dậy! Và điều đó mang tính tồn tại hơn nhiều.
Một máy bay bay tới
Florida với hai trăm bốn mươi hành khách trên khoang bị trục trặc động cơ. Máy
bay chắc chắn rơi cho nên phi công báo động cho cả tổ lái về tình trạng đáng buồn
này và bảo họ tất cả nắm chắc dù và nhảy khỏi máy bay.
Một cô tiếp viên trẻ hỏi
cơ trưởng, "Thế hành khách thì sao thưa ngài?"
"Đéo hành
khách!" cơ trưởng đáp.
Cô tiếp viên nói,
"Cái gì! Chúng ta có đủ thời gian làm điều đó không?"
Bạn nói, Satyam: Chuyện
đùa của thầy làm tôi sợ...
Bởi vì chúng phải làm
tan tành nhiều điều trong bạn. Bạn phải nghĩ tôn giáo là nghiêm chỉnh. Nó không
phải vậy - ít nhất cách nhìn của tôi về tôn giáo là không nghiêm chỉnh chút
nào. Tôn giáo của tôi được bắt rễ trong vui đùa, trong không nghiêm chỉnh; chân
thành, tất nhiên, nhưng nghiêm chỉnh, không bao giờ. Tôn giáo của tôi là tiếng
cười, tình yêu. Nó không phải là từ bỏ, nó là hân hoan.
Tôi không quan tâm tới
Thượng đế chút nào, và bạn đang hỏi tôi một kinh của Phật về Thượng đế. Thực
ra, Phật chưa bao giờ tin vào Thượng đế; ông ấy không có kinh nào về Thượng đế
cả. Phật tuyệt đối vô thần theo nghĩa đó: ông ấy chưa bao giờ tin vào Thượng đế.
Phật không trẻ con để tin vào Thượng đế Cha, người tạo ra thế giới và người sống
trên trời. Đây toàn là hư cấu, chuyện thần tiên.
Mọi tháng thánh Peter
và Lucifer lại gặp gỡ để phân chia các linh hồn mới tới giữa họ.
"Ông tên là
gì?" thánh Peter hỏi.
"Karl Marx,"
linh hồn râu trắng đáp.
"A! Ông là kẻ vô
thần. Do đó ông sẽ xuống địa ngục."
Tháng sau, trước sự ngạc
nhiên của thánh Peter, Lucifer lên muộn. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước
đây. Sau vài giờ Lucifer mới tới trong tình trạng khủng khiếp - một sừng bị
gãy, đuôi bị đốt, nước da tái nhợt.
"Có chuyện gì với
ông thế?" thánh Peter hỏi.
"Ôi lạy chúa! Thằng
Marx đó, ông biết rồi? Nó đã làm địa ngục đéo ra gì! Nó bắt đầu bằng việc phàn
nàn rằng ở đó quá nóng, và thế rồi không có đủ không khí và thế rồi chỗ đó
không lành mạnh. Để cho câu chuyện ngắn lại, sau vài cuộc bãi công, phản đối và
biểu tình, tôi đã phải cho phép điều hoà nhiệt độ, xoa bóp trong giờ nghỉ giữa
các phiên tra tấn, máy ổn nhiệt để giữ hệ thống nhiệt độ trong kiểm soát! Peter
này, tôi lúng túng quá. Giúp tôi với! Ông có thể trông nó trong tháng sau để
cho tôi có không gian nào đó không?"
"Cái gì! Marx ở
cõi trời à! Ông có khùng hay cái gì không?"
"Thôi làm điều đó
hộ tôi đi, Peter! Nhớ đấy, chúng ta là bạn từ vĩnh hằng rồi!"
"Nhưng tôi không
thể làm được!" thánh Peter đáp. "Marx ở giữa các thiên thần và thánh
nhân! Ông có thể hình dung được điều đó không?"
"Chỉ một tháng
thôi mà, Peter, làm ơn đi."
"Thôi được. Chỉ bởi
vì ông là bạn tôi, tôi sẽ giữ nó - nhưng chỉ một tháng thôi đấy!"
Tháng sau thánh Peter
và Lucifer cả hai lại đến đúng giờ. Lucifer hăm hở hỏi, "Nào, Peter, mọi sự
diễn ra thế nào?"
"Ồ, tốt cám ơn,
Lucifer."
"Tốt à? Marx thì
sao?"
"Ồ, Marx đó! Anh
chàng hay đấy!"
"Ông ngụ ý nó
không khuấy lên phản đối nào à?"
"Ồ không bao giờ!
Chúng tôi có nhiều thảo luận dễ chịu cùng nhau. Ông ta là người có văn
hoá."
"Thật thế sao?
Nhưng Thượng đế nói gì?"
"Ồ, tiếp đi,
Lucifer, ông biết làm gì có Thượng đế!"
Satyam, Phật không có
kinh về Thượng đế. Ông ấy là người tôn giáo chín chắn đầu tiên trên toàn thế giới.
Ông ấy nói theo thuật ngữ của chín chắn, không theo thuật ngữ của trẻ con.
Và bạn nói: Tôi sẽ đi
Italy ngày mai...
Thế thì sẽ là tốt nếu bạn
đem chuyện đùa này đi cùng bạn:
Hai trai làng từ Sicily
đi thăm anh họ của họ ở New York. Vào ngày thứ ba họ được đưa đi thăm quanh khu
buôn bán kinh doanh của New York. Đi một hồi họ bị lạc với ông anh họ. Sau khi
tìm anh ta vài giờ họ cuối cùng họ chấm dứt bằng việc vào đồn cảnh sát.
"Thưa-a ông, ông
có-a thể tìm-a hộ ông anh họ của chúng tôi không?"
"Tên anh ta là
gì?" sĩ quan cảnh sát hỏi.
"Gino."
"Gino ai?"
"Không-a biết-a"
"Anh ta sống ở
đâu?"
"Ở New
York-a."
"Anh ta trông giống
cái gì?"
"Người-a."
"Các anh lạc anh
ta ở đâu?"
"Không-a biết-a."
"Có cái gì đặc biệt
về mặt anh ta không? Mũi tẹt? Một mắt? Đại loại kiểu như thế?"
Hai trai làng nghĩ mãi
nhưng lắc đầu buồn bã. Thế rồi khuôn mặt của một người sáng lên dần và anh ta
nói "A, có-a thưa ông, anh ấy có-a hai lỗ đít!"
"Hai lỗ đít!"
viên cảnh sát kêu lên "Anh có chắc không? Làm sao anh biết?"
"Thế này-a,"
cậu trai làng đáp, "mọi lần chúng tôi đi ăn-a mì ống hay nhảy-a ở tiệm nhảy
disco, bạn anh ấy đều nói-a, 'Trông kia! Có Gino với-a hai-a lỗ đít!'"
Satyam, đi Italy đi,
nhưng quay lại sớm, vì toàn thể nước Italy đã tới đây rồi! Mọi người rôm rả đã
biến mất khỏi Italy; họ ở đây.
Mới hôm nọ tôi đã đọc một
tờ báo từ Italy về nhiều thanh niên, đàn ông và đàn bà trẻ, đã biến mất khỏi
Italy tới mức chính phủ phải trở nên quan tâm về điều gì đang xảy ra cho họ. Họ
không cần bị bận tâm, họ không cần đi đâu để tìm những người đó, những người đó
có thể tới đây - họ tất cả đều ở đây! Hoặc họ đã tới hoặc họ đang trên đường,
nhưng tất cả họ đang đi tới chỗ cuối ở đây. Bạn sẽ làm gì ở đó Satyam? Quay lại
sớm đi - sớm nhất có thể được!
Italy sẽ trông rất
không có tính Italy đối với bạn. Chúng tôi đã làm một nước Italy rút gọn ở đây,
còn rôm rả hơn nhiều! Dần dần dần dần các chuyện đùa của tôi sẽ giúp việc trở về
ý thức của bạn; chúng sẽ giúp bạn thoát ra khỏi lẫn lộn của bạn. Không có gì
lành mạnh hơn là tiếng cười sảng khoái, không có gì lành hơn là tiếng cười sảng
khoái. Tiếng cười là rất sống động.
Tôi muốn các sannyasin
của tôi là sannyasin cười. Tôi muốn thế giới biết tới người của tôi là những
người hay cười, nhảy múa, ca hát nhất. Tôi không muốn bất kì người nào buồn bã,
trông nghiêm chỉnh ở đây. Tôi không muốn bất kì mặt dài nào ở đây. Vâng, khi bạn
tới bạn tới với mặt dài, nhưng thế rồi tôi phải đánh bạn và sớm hay muộn bạn mất
mặt nạ của bạn - bởi vì đó là mặt nạ duy nhất.
Không đứa trẻ nào được
sinh ra với mặt dài; mọi đứa trẻ được sinh ra với tiếng cười, với niềm vui lớn
sẵn sàng bùng nổ. Chúng ta phá huỷ niềm vui của nó. Nỗ lực của tôi ở đây là lại
làm thoát ra niềm vui đó, đem thời thơ ấu của bạn trả lại cho bạn.
Câu hỏi thứ sáu:
Osho ơi,
Tôi nghĩ tôi biết
Rằng nếu tôi đã biết
Thầy cho biết bao nhiêu
Nỗi đau của cực lạc
Sẽ giết chết tôi.
Dharma Chetana,
Quá trễ rồi! Bạn đã bị
giết rồi, nhưng sự thừa nhận bao giờ cũng tới quá chậm, khi công việc được kết
thúc. Tôi làm việc giải phẫu theo cách mà bạn trở nên nhận biết chỉ khi bạn bắt
đầu mất ruột thừa, amiđan, và đầu, và mọi thứ... khi bạn chỉ là cây trúc hổng!
Bây giờ Dharma Chetana
là cây trúc hổng. Bây giờ cô ấy sẵn sàng. Bây giờ cái toàn thể có thể hát bất
kì bài ca nào qua cô ấy. Cách duy nhất để được tái sinh là được đóng đinh.
Kinh sách phương đông
nói rằng thầy là cái chết, và họ đúng. Thầy là cái chết, nhưng đó chỉ mới là
phát biểu một nửa. Nửa kia là ở chỗ thầy cũng là phục sinh nữa.
Câu hỏi thứ bẩy:
Osho ơi,
Tim tôi ở đâu?
Prem Pankaja,
Nó là cùng câu hỏi
thôi. Tôi đã lấy nó ra rồi! Bây giờ bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó. Mọi thứ đều
phải được lấy ra bởi vì tất cả những thứ bạn đang mang bên trong - tâm trí bạn,
trái tim bạn - đều chỉ là đồ đồng nát! Bạn gọi nó là đồ cổ, có thể; tôi đơn giản
gọi nó là đồ đồng nát. Tôi không quan tâm tới đồ cổ chút nào, không; toàn thể mối
quan tâm của tôi là ở cái tuyệt đối mới.
Mukta muốn đem một chiếc
Rolls Royce đồ cổ tới cho tôi. Tôi nói, "Mukta, tôi không quan tâm tới đồ
cổ chút nào đâu!"
Cô ấy nói, "Osho
ơi, nó đẹp lắm! Nó là chiếc mô đen 1939, bằng vàng," vân vân.
Tôi nói, "Quên mọi
chuyện về nó đi! Tôi chỉ quan tâm tới cái mới nhất." Bây giờ Sheela mang tới
chiếc Lincoln Continental cho tôi. Tôi bảo cô ấy, "Đem chiếc mô đen 1981 tới."
Cô ấy nói, "Osho
ơi, tôi kiếm đâu ra chiếc xe với mô đen 1981? Đang là 1980!"
Tôi nói, "Bạn thử
đi! Đến lúc bạn tìm được nó bạn thấy nó sẽ là 1981!"
Và câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi, tôi rất không kiên nhẫn, tôi muốn biết Thượng đế, nhưng
tôi không muốn phí thời gian vào tìm ngài. Thầy có thể chỉ cho tôi lối tắt
không?
Một thanh niên có lần tới một thầy đánh kính và hỏi, "Phải
mất bao lâu để đạt tới chứng ngộ?"
Thầy nói, "Mười
năm."
Anh thanh niên buột mồm,
"Lâu thế à?"
Thầy nói, "Không,
ta lầm. Phải mất hai mươi năm."
Anh thanh niên hỏi,
"Sao thầy lại thêm vào nó thế?"
Và thầy trả lời,
"Nghĩ lại về điều đó, trong trường hợp của anh có lẽ phải mất ba mươi
năm!"
Dharmesh, không có lối
tắt đâu. Và nếu bạn không kiên nhẫn bạn sẽ không bao giờ tìm thấy. Kiên nhẫn là
cách duy nhất, và nếu bạn tuyệt đối kiên nhẫn bạn có thể tìm thấy ngay bây giờ.
Đây là điều ngược đời tối thượng của truy tìm tôn giáo, của tìm kiếm chân lí,
tìm Thượng đế, tìm niết bàn: nếu bạn không kiên nhẫn bạn sẽ phải đợi tới vĩnh hằng.
Chính thầy đáng kính kia phải đã là người rất lịch sự; ông ấy nói chỉ ba mươi
năm. Nhưng để nói chân lí cho bạn, nếu bạn không kiên nhẫn bạn sẽ phải đợi mãi
mãi và mãi mãi. Nếu bạn kiên nhẫn, kiên nhẫn toàn bộ, thế thì nó thậm chí có thể
bây giờ - chính khoảnh khắc này, ở đây và bây giờ!
Đừng hỏi về bất kì lối
tắt nào, Dharmesh. Chưa bao giờ có lối tắt nào; không thể có lối tắt nào tới
chân lí. Bạn không thể có nó rẻ tiền được. Và kiên nhẫn nghĩa là tình yêu bởi
vì chỉ tình yêu mới có thể kiên nhẫn. Tình yêu có thể đợi - tình yêu biết cách
đợi. Nó có thể đợi mãi mãi, và bởi vì nó có thể đợi mãi mãi nó trở nên có khả
năng nhận món quà ngay bây giờ.
Hai sinh viên đang nói
chuyện với nhau. Một người trong họ ba hoa về mọi đàn bà anh ta đã làm cho lên
giường cùng anh ta.
"Làm sao anh làm
cho nhiều đàn bà thế làm điều đó? Bí mật của anh là gì?" sinh viên kia hỏi.
"Thế này, đây là
cách tớ làm nó. Mọi điều tớ làm là vẽ một vòng tròn trắng trên bảng đồng hồ điều
khiển. Cô gái thông thường sẽ hỏi về nó. Thế là chúng tớ bắt đầu nói chuyện. Tới
sẽ bắt đầu nói tới mầu trắng và mọi thứ liên quan tới nó - trinh tiết, thuần
khiết, trinh bạch. Thế rồi cuộc đối thoại sẽ mở rộng. Chúng tớ nói về sự thuần
khiết của thánh nhân và Mật tông Yoga, vân vân. Tất cả tuỳ thuộc cậu có thể nói
giỏi đến đâu. Chỉ dùng vòng tròn trắng và đi từ đó. Cậu phải không có quá nhiều
rắc rối làm cho họ làm điều đó."
Anh bạn theo lời khuyên
và vẽ một vòng tròn trắng trên bảng đồng hồ điều khiển của mình, thế rồi đi và
lấy cuộc hẹn hò. Khi cô ấy vào xe cô ấy để ý tới vòng tròn trắng trên đồng hồ
điều khiển.
"Đó thực sự là
vòng tròng thú vị trên đồng hồ điều khiển của anh," cô ta nói.
"Chắc chắn rồi, nó
vậy," anh ta đáp. "Em có thích giao cấu không?"
Kết Thúc Quyển 'Đạo - Cổng Vàng' (Tập 1) – Quay Về Mục Lục Tập 1
0 Đánh giá