Chương 4. Vào Lúc Như Thế Này Sao?

Chương 4. Vào Lúc Như Thế Này Sao?

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Thiền - Truyền Trao Đặc Biệt – Osho

Bài Nói Về Thiền

Chương 4. Vào Lúc Như Thế Này Sao?






Nghe hoặc Tải MP3 'Thiền - Truyền Trao Đặc Biệt' ê


Câu hỏi thứ nhất

Osho ơi,

Đàn bà có thể thực sự làm đàn ông phát rồ được không?

Anand Deepesh, điều đó còn tuỳ vào đàn ông. Nếu anh ấy khôn ngoan, anh ấy trở thành anh chồng sợ vợ; nếu anh ấy không khôn ngoan thế, thế thì không có cách nào khác hơn và phát rồ. Đó là lí do tại sao chín mươi chín phẩy chín phần trăm đàn ông quyết định là chồng sợ vợ - chỉ để sống sót.

Không cái gì sai với đàn bà; cô ấy không chủ định cố làm bạn phát rồ. Chính tâm trí họ vận hành theo cách khác toàn bộ. Thực ra, đó là hấp dẫn của họ; các cực của họ vận hành như từ trường. Đàn bà càng khác biệt, cô ấy sẽ càng hấp dẫn bạn. Nếu cô ấy cũng hệt như bạn, nghĩ theo cách bạn nghĩ, sự hấp dẫn sẽ bị mất đi. Sẽ không có căng thẳng; mối quan hệ sẽ sụp đổ.

Mối quan hệ giống như khung vòm. Khi bạn làm khung vòm bạn đặt gạch tựa vào nhau; chính đối lập của chúng tạo ra sức mạnh, và khung vòm có thể hỗ trợ cho toàn thể toà nhà. Nhưng sức mạnh này tuỳ thuộc vào sự đối lập.

Mối quan hệ sống giữa đàn ông và đàn bà nhất định có chút ít phát rồ. Đàn ông không thể làm cho đàn bà phát rồ được vì luận cứ của anh ta, cách nghĩ của anh ta là logic. Cách nghĩ của đàn bà là phi logic, nhưng đó là cách của cô ấy; đó là cách cô ấy được làm ra. Cô ấy vận hành một cách bản năng ở mức thấp nhất và một cách trực giác ở mức cao nhất. Đàn ông vận hành một cách trí tuệ ở mức thấp nhất và một cách thông minh ở mức cao nhất. Cách thức của bản năng và trực giác là cách thức của phi logic. Logic không thể đưa người phi logic tới phát rồ; nếu bất kì cái gì sẽ xảy ra nó đều sẽ xảy ra cho tâm trí logic.

Tính phát rồ là một phần của tâm trí logic. Tính phát rồ đơn giản có nghĩa là logic của bạn không còn vận hành và bạn lúng túng chả biết làm gì. Bạn yêu người đàn bà, bạn không muốn mất cô ấy bằng bất kì giá nào. Bạn cảm thấy cô ấy, bạn cố gắng theo đủ mọi cách để hiểu cô ấy. Nhưng bất kì cái gì bạn làm, bạn cũng đều bất lực - bạn chỉ có thể làm một cách logic. Và về mặt logic cô ấy là không thể hiểu thấu được; cô ấy là điều bí ẩn theo cách đó, rất huyền bí. Bạn có thể dành cả đời bạn trong việc nghiên cứu một người đàn bà và bạn sẽ không có khả năng hình dung ra được cái gì là cái gì.

Cô ấy không bao giờ cố gắng hiểu bạn. Vận hành phi logic của tinh thần không quan tâm tới việc hiểu; nó đơn giản đạt tới kết luận mà không có thủ tục nào - nó nhảy vào kết luận. Và phép màu là ở chỗ đàn bà gần như bao giờ cũng đúng và bạn gần như bao giờ cũng sai. Điều đó làm bạn phát rồ! Và bạn đã từng vận hành một cách logic thế, toán học thế, từng bước một; dầu vậy kết luận của bạn vẫn không đúng.

Một người đàn bà trúng sổ xố. Khi anh chồng tới anh ta ngạc nhiên. Cô ấy xoay xở thế nào, anh ta hỏi.

Cô ấy nói, "Em thấy một giấc mơ, và trong mơ số 7 xuất hiện ba lần. Cho nên em hình dung ra rằng ba lần bẩy là hai mươi tám."

Anh chồng thất kinh. Anh ta nói, "Thế thì cái gì đã xảy ra?"

Cô ấy nói, "Em mua vé số hai mươi tám và em trúng số."

Anh chồng nói, "Nhưng ba lần bẩy không phải là hai mươi tám, nó là hai mươi mốt!"

Người đàn bà nói, "Thế thì anh là nhà toán học, nhưng em thì trúng sổ xố!"

Ai quan tâm tới toán học? Điều thực là sự kết thúc. Cô ấy chưa bao giờ thử hiểu đàn ông - không đàn bà nào đã từng thử - cô ấy đã hiểu. Thực ra, họ bao giờ cũng bị phân vân tại sao đàn ông liên tục cố hiểu đàn bà. Trong nhiều thế kỉ đàn ông đã từng làm điều đó. Tôi nghĩ đàn bà phải đã từng là đối thể cổ đại nhất của cuộc truy hỏi của đàn ông - một cách tự nhiên thôi; thậm chí trước Thượng đế anh ta phải đã hỏi về đàn bà. Thực ra, chính đàn bà làm cho anh ta lâm vào rắc rối, không phải Thượng đế. Thượng đế có thể đã tạo ra thế giới, nhưng đã không có rắc rối.

Chính Eve đã thuyết phục anh ta ăn quả từ cây tri thức, điều bị cấm. Đàn ông đã cố biện minh rằng "Việc đó bị cấm đấy. Thượng đế đã nói không tới gần cây đó, không bao giờ được ăn quả đó." Nhưng đàn bà nói, "Thượng đế cấm bởi vì ngài sợ rằng nếu chúng ta ăn quả của cây tri thức chúng ta sẽ trở thành khôn ngoan như Thượng đế. Ngài ghen, ta cứ đi và ăn nó đi." Và cô ấy cám dỗ anh ta.


Thượng đế có thể đã tạo ra thế giới, nhưng thế giới chúng ta biết lại được tạo ra bởi đàn bà. Nếu bạn quan sát sự vận hành của tâm trí đàn bà, bạn có thể thấy điều đó một cách rõ ràng: không thể nào hiểu được nó. Chính nỗ lực để hiểu sẽ làm bạn phát rồ.





Không phải ngẫu nhiên mà Phật đã trốn khỏi vợ ông ấy, Mahavira đã trốn khỏi vợ ông ấy. Không phải là thế giới thực đã tạo ra rắc rối đâu, vì bạn không thể thoát được khỏi thế giới. Bạn sẽ thoát đi đâu? Nhiều nhất bạn có thể thoát khỏi người đàn bà đang làm bạn phát rồ. Và Phật phải đã thực sự hoảng sợ. Vợ ông ấy là một trong những đàn bà đẹp nhất đã từng bước đi trên trái đất - một Cleopatra khác. Tên cô ấy là Yashodhara. Cô ấy được chọn từ hàng nghìn đàn bà trẻ đẹp.

Và đàn bà càng đẹp thì càng nguy hiểm hơn. Đàn bà thô kệch không thể làm bạn phát rồ nhiều thế được, vì cô ấy không có nhiều hấp dẫn. Đàn bà càng có nhiều hấp dẫn, cô ấy càng có nhiều lực dẫn lái hơn.

Phật phải vẫn còn hoảng sợ. Ngay cả sau chứng ngộ ông ấy vẫn còn hoảng sợ, vì trong nhiều năm ông ấy đã không khai tâm cho bất kì đàn bà nào vào trong tâm xã của ông ấy. Đàn bà cứ đề nghị ông ấy lặp đi lặp lại, nói rằng "Chúng tôi muốn được khai tâm, chúng tôi cũng muốn trở thành sannyasin của thầy!" Nhưng ông ấy đã từ chối. Một người đàn bà đã làm cho ông ấy sợ nhiều tới mức ông ấy đã trở nên sợ mọi nữ giới.

Nhưng chung cuộc ông ấy đã phải đồng ý vì mẹ kế của ông ấy, người đã nuôi nấng ông ấy lớn lên... Mẹ đẻ của ông ấy đã chết ngay sau khi ông ấy được sinh ra; ngay sau việc sinh ra ông ấy, người mẹ đã chết. Thế rồi mẹ kế của ông ấy đã nuôi nấng ông ấy lớn lên và ông ấy cực kì kính trọng bà ấy. Khi bà ấy tới để xin khai tâm ông ấy không thể từ chối được - bạn không thể từ chối mẹ riêng của bạn được. Ông ấy đã đồng ý một cách miễn cưỡng.

Nhưng ông ấy nói rằng "Tôn giáo của ta sẽ kéo dài hai mươi nhăm thế kỉ. Giờ nó sẽ chỉ kéo dài năm trăm năm, vì đàn bà đã bước vào." Và sau khai tâm cho mẹ mình, tất nhiên, hàng nghìn đàn bà đã vào. Yashodhara cũng vào, vợ của ông ấy, người mà ông ấy bao giờ cũng sợ. Và họ đã tới như trận lụt. Con số của họ trở nên gấp ba số sannyasin đàn ông và họ đã nhận chìm toàn thể tâm xã.

Tôi không sợ đàn bà vì tôi chưa bao giờ lấy vợ. Nếu mà tôi đã lấy vợ thế thì cũng điều đó chắc đã là hoàn cảnh: tôi chắc đã cố gắng hết sức để ngăn cản đàn bàn ở bên ngoài tâm xã. Nhưng tôi không sợ họ chút nào. Chừng nào bạn chưa có vợ bạn không thể sợ đàn bà được. Thế thì họ là sinh linh đẹp!

Anand Deepesh, bạn phải ở trong rắc rối nào đó rồi! Cảm thấy được an ủi là ngay cả chư phật cũng đã trong rắc rối.

Bà và ông Pontius Pilate đang đứng trên ban công xem Jesus và đám đông theo sau ông ấy đi tới núi Calvary.

"Em thực sự không quan tâm anh ta là ai," bà Pilate nói. "Nếu anh ta trượt chân thêm một lần nữa anh ta sẽ ra ngoài đám diễu hành!"

Hai người đàn bà gặp nhau trên phố. "Chị đã làm gì với tóc thế?" một người nói. "Nó có vẻ giống tóc giả."

"Nó là tóc giả đấy," người kia đáp.

"Hừm, được, chị sẽ không bao giờ biết nó!"

Cô vợ người Anh mới cưới nói với chồng mình, "Em chỉ không hiểu anh, George à. Anh thích đậu bỏ lò vào thứ hai, anh thích đậu bỏ lò vào thứ ba, anh thích đậu bỏ lò vào thứ tư, anh thích đậu bỏ lò vào thứ năm. Và đột nhiên vào thứ sáu anh không thích đậu bò lò!"

Người đàn bà da đen và anh bạn Italy người Do Thái đang thảo luận về tôn giáo. Người đàn bà da đen nói, "Người da trắng các anh treo Jesus lên cây chữ thập chứ gì?"

Đáp lại người Do Thái nói, "Vâng, nhưng nếu Jesus mà ở châu Phi, người da đen các em chắc đã ăn ông ấy rồi!"

"Vâng," người đàn bà da đen đáp. "Anh thấy đấy, chúng ta có thưởng thức món ngon!"

Sau ba tháng làm việc thường xuyên và hàng trăm giờ nói về phần khách hàng, nhà nữ phân tâm hoàn thành việc diễn giải chiều sâu về tinh thần của khách hàng và trạng thái tình cảm. Hắng giọng để đưa ra lưu ý cuối cùng, bà ấy ngước nhìn từ ghi chép của mình và nói, "Và phân tích cuối cùng của tôi dẫn tôi đến nói rằng theo ý kiến chuyên nghiệp của mình, các quí vị chỉ phát rồ!"

Khách hàng, bị choáng và giận dữ, đáp lại, "Này, tôi sẽ phải lấy ý kiến khác."

"Được," người đàn bà nói lưỡng lự, "các vị quá xấu!"

Anand Deepesh, đàn bà có thể thực sự làm cho đàn ông phát rồ, nhưng dầu vậy, hợp tác của bạn sẽ được cần tới. Không có hợp tác của bạn, không ai có thể làm cho bạn phát rồ được. Nếu bạn dừng việc cố hiểu cô ấy và tận hưởng cô ấy, cô ấy không thể làm cho bạn phát rồ được. Nếu bạn cố hiểu cô ấy, một cách tự nhiên bạn sẽ dừng tận hưởng cô ấy, và thế thì cô ấy nhất định làm cho bạn phát rồ. Hân hoan trong cô ấy đi! Hân hoan trong sự khác biệt của cô ấy, hân hoan trong cách tiếp cận khác của cô ấy hướng tới cuộc sống. Hân hoan rằng cô ấy không phải là đàn ông mà là đàn bà. Cô ấy không nghĩ như bạn; không chỉ thân thể cô ấy khác bạn, mà tinh thần của cô ấy cũng khác với bạn. Và một khi bạn quên việc cố hiểu cô ấy, không có cách nào cho cô ấy làm cho bạn phát rồ.

Khi bạn ở cùng người đàn bà của bạn, gạt tâm trí bạn sang bên. Trở nên có tính tồn tại nhiều hơn và ít tính trí tuệ đi. Yêu cô ấy, nhảy múa cùng cô ấy, hát cùng cô ấy, nhưng đừng cố gắng tranh cãi với cô ấy. Khi có liên quan tới luận cứ, bao giờ cũng đồng ý với cô ấy và bạn sẽ không bao giờ lúng túng. Và dẫu sao đi chăng nữa, ngay cả bạn tranh cãi, chung cuộc bạn sẽ phải đồng ý với cô ấy. Bạn càng tranh cãi, cô ấy sẽ càng khăng khăng hơn. Và cách thức khăng khăng kiểu nữ tính của cô ấy là tới mức không thể nào không lắng nghe cô ấy - vì cô ấy sẽ không tranh cãi. Bằng không bạn có thể thảo luận. Bạn muốn...

Mọi chồng đều muốn vợ mình ngồi tại bàn, bình tĩnh, điềm tĩnh, và tự chủ. "Và để chúng ta thảo luận vấn đề." Nhưng cô ấy bắt đầu ném mọi thứ! Cô ấy biết nếu cô ấy trở nên bình tĩnh và điềm tĩnh bạn sẽ thắng. Cô ấy bắt đầu đóng sầm cửa. Cô ấy sẽ cho nhiều muối và rau của bạn và không cho đường vào trà! Cô ấy sẽ làm nhiều nỗ lực phi logic thế và cô ấy sẽ than vãn và cô ấy sẽ khóc và cô ấy sẽ bắt đầu dứt tóc. Cô ấy sẽ đánh con, người chẳng liên quan gì tới vấn đề.

Và nhìn tất cả những điều này, về cái gì đó nhỏ bé, bạn sẽ phải đồng ý. Có thể đó chỉ là vấn đề đi xem phim tới rạp chiếu phim và bạn đã không đồng ý đi xem phim nào.

Cô ấy sẽ có cách của cô ấy, cho nên tại sao đi tới thất bại một cách không cần thiết với cô ấy? Sao không đi tới thắng lợi? Khoảnh khắc cô ấy nói... "Đúng, tuyệt đối đúng! Đó là điều em đang nghĩ." Và theo cách đó bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc và bạn sẽ đi tới thắng lợi. Và đường trong trà của bạn sẽ là đúng lượng và muối trong rau sẽ là đúng lượng và trẻ con sẽ được cứu. Vì điều nhỏ bé nào đó người đàn bà có thể để cho cả nhà bị cháy! Nhưng tất cả điều đó tuỳ thuộc vào bạn.

Có tính thiền thêm chút ít đi, Deepesh. Thực ra, thiền đã từng được khám phá ra như việc phòng thủ. Nó không là khám phá của đàn bà, nhớ lấy. Nhiều người đã hỏi tôi, "Tại sao đàn bà đã không khám phá ra thiền?" Tại sao họ phải khám phá? Họ không có lí do để khám phá nó; nó là khán phá của đàn ông. Bị bao quanh bởi năng lượng thiền của mình, anh ta được bảo vệ. Không người nào, thậm chí không đàn bà nào, có thể làm cho anh ta phát rồ.

Cho nên trở nên có tính thiền hơn đi. Đi sâu hơn một chút vào trong ngồi thiền zazen, Vipassana.

Câu hỏi thứ hai

Osho ơi, tại sao thầy bị gọi là "guru dục" ở phương Tây?

Deva Christine, đó là truyền thống Ki tô giáo ngu xuẩn lâu, lâu rồi ở phương Tây - về kìm nén, về đối kháng sâu sắc chống lại cuộc sống, năng lượng sống. Điều đó đã gợi ra cái nhãn cho tôi; bằng không thì tôi chẳng có liên quan gì tới dục. Tôi không dạy dục cho bạn. Nếu thỉnh thoảng tôi phải nói về dục điều đó là vì các truyền thống kìm nén của người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo. Tôi không chịu trách nhiệm về điều đó, họ chịu trách nhiệm về điều đó. Họ đã làm cho cuộc sống con người bị tê liệt thế, bị què quặt thế và toàn thể chiến lược của họ đã tuỳ thuộc vào việc kìm nén năng lượng có tên là dục.

Và nhớ lấy, bạn chỉ có một năng lượng thôi; bạn không có nhiều năng lượng, chỉ một năng lượng. Ở mức thấp nhất nó được gọi là năng lượng dục. Bạn liên tục cải tiến nó, bạn liên tục biến đổi nó qua thiền, qua giả kim thuật của thiền, và cùng năng lượng đó bắt đầu di chuyển lên. Nó trở thành yêu, nó trở thành lời cầu nguyện. Nó là cùng năng lượng, chỉ các trạng thái được làm tinh tế lên của nó. Dục là thô, sống sượng, chỉ là kim cương được tìm thấy trong mỏ. Nó phải được chế tác, mài giũa; nhiều công việc được cần tới. Thế thì mới có thể nhận ra được rằng nó là kim cương.

Viên Kohinoor - đó là viên kim cương lớn nhất thế giới - đã nằm trong nhà một nông dân trong ba năm. Con ông ấy chơi với hòn đá đó vì nó không nhận biết rằng đó là kim cương; đó có vẻ chỉ là viên đá đẹp. Ông ấy đã cho con mình viên đá đó.

Chỉ bởi tình cờ mà một sannyasin lữ hành ở trọ trong nhà tranh của ông ấy; anh ta không thể tin được vào mắt mình. Sannyasin đó, trước khi anh ta trở thành sannyasin, đã là thợ kim hoàn. Anh ta bảo người nông dân, "Anh điên hay cái gì thế? Tôi chưa bao giờ bắt gặp viên kim cương như thế trong cả đời tôi, và tôi đã thấy những viên kim cương lớn nhất. Đây không phải là đá thường đâu."

Và người nông dân nói, "Nó đã nằm đây ba năm nay rồi. Một hôm tôi đã thấy nó trong cánh đồng của tôi; trong cánh đồng của tôi có một con suối nhỏ chảy qua" - chuyện đó đã xảy ra ở một chỗ nhỏ, Golconda - "và trong cát của dòng suối đó tôi đã tìm thấy cái này cho nên tôi mang nó về nhà cho con tôi và chúng đã chơi với nó."

Ngay lập tức Nizam của vùng Hyderabad nhà vua của lãnh thổ đó, được thông báo. Ông ấy là người yêu kim cương; ông ấy không thể nào tin được vào mắt mình. Ông ấy đã thưởng cho người nông dân này hàng triệu rupi.

Bây giờ cùng viên Kohinoor đó là viên kim cương số một trên toàn thế giới. Nó là một phần của vương miện của Nữ hoàng Anh. Bây giờ nó chỉ còn một phần ba trọng lượng nguyên thuỷ của nó. Cái gì đã xảy ra cho hai phần ba kia? Hai phần ba kia đã bị cắt ra để đánh bóng, tinh chế; hai phần ba viên kim cương đã biến mất, chỉ một phần ba còn lại. Nhưng nó càng được đánh bóng, nó càng được tinh chế, nó càng trở nên có giá trị hơn. Nó có giá trị gấp cả triệu lần khi nó có trọng lượng nguyên thuỷ của nó.

Dục là năng lượng thô. Nó phải được biến đổi, và qua việc biến đổi có siêu việt. Thay vì biến đổi nó, các tôn giáo đã từng kìm nén nó. Và nếu bạn kìm nén nó kết quả tự nhiên là con người bị làm hư hỏng. Con người trở nên bị ám ảnh với dục.

Những người gọi tôi là "guru dục" đều bị ám ảnh với dục. Tôi đã không nói về dục nhiều hơn tôi đã nói về thiền, yêu, Thượng đế, lời cầu nguyện, nhưng không ai dường như quan tâm tới Thượng đế, yêu, thiền, lời cầu nguyện. Nếu tôi nói cái gì về dục, ngay lập tức họ nhảy lên nó.

Trong số ba trăm cuốn sách của tôi chỉ một cuốn liên quan tới dục, và điều đó nữa, cũng không trong tính toàn bộ của nó. Tên cuốn sách là Từ dục tới siêu tâm thức. Chỉ chỗ bắt đầu của nó có liên quan tới dục; khi bạn đi sâu hơn vào trong việc hiểu, nó đi lên hướng tới siêu tâm thức, hướng tới samadhi. Bây giờ đó là cuốn sách đã đạt tới hàng triệu người. Đó là hiện tượng lạ: các cuốn sách khác của tôi đã không đạt tới nhiều người thế. Không một người Hindu, thánh nhân Jaina, mahatma nào ở Ấn Độ mà đã không đọc nó. Nó đã được thảo luận, phê bình, phân tích, bình luận theo mọi cách có thể. Nhiều người đã từng viết chống lại nó - dường như đó là cuốn sách duy nhất tôi đã viết!

Tại sao nhấn mạnh nhiều thế? Mọi người bị ám ảnh đặc biệt là những người tôn giáo bị ám ảnh. Cái nhãn này "guru dục" tới từ những người tôn giáo.

"Ngài có bị choáng bởi phim con lợn chúng tôi xem không?" một người bạn hỏi giáo hoàng Polack.

Giáo hoàng nói, "Tôi thậm chí còn bị choáng hơn khi tôi xem nó lần thứ hai!"

Cách mọi người đã được nuôi lớn trong hàng thế kỉ là phủ định cuộc sống. Tôi khẳng định cuộc sống với mọi điều nó hàm chứa. Điều đó không có nghĩa là tôi muốn bạn không thay đổi - thực ra, đó là cách duy nhất để thay đổi. Đầu tiên bạn phải chấp nhận nơi bạn đang hiện hữu, cái bạn đang là. Đầu tiên bạn phải thám hiểm thực tại của bạn, và chỉ thế rồi bạn mới có thể tìm ra cách thức đi ra ngoài nó. Bạn phải thám hiểm vào trong mọi khả năng của sự tồn tại của bạn.

Và dục là một trong những hiện tượng quan trọng nhất, thực ra là hiện tượng quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn. Nhưng từ chính thời thơ ấu chúng ta đã bị lừa dối, chúng ta đã được nói cho những lời dối trá về dục. Và ngày chúng ta bắt đầu khám phá ra các sự kiện của cuộc sống, mặc cảm lớn nảy sinh - dường như chúng ta đang làm cái gì đó có tội. Thứ tội này đã được làm cho bạn bởi bố mẹ bạn, bởi các tu sĩ, bởi các chính khách, bởi các nhà sư phạm. Họ đã tạo ra ước định trong bạn tới mức bạn không thể khám phá ra tính sự kiện của cuộc sống của bạn và những hệ luỵ của nó. Họ đã làm sai lạc bạn, họ đã phản bội tin cậy của bạn.

Đó là lí do tại sao không đứa trẻ nào có thể thực sự kính trọng bố mẹ nó; tất cả họ đã lừa nó. Và không học sinh nào có thể kính trọng thầy giáo, giáo sư: tất cả họ đã phản bội lại tin cậy của nó. Nó đã tin cậy vào họ và họ đã từng nói dối. Dối trá hoàn toàn! Nhưng việc dối trá đã đi sâu thế, nó đã trở thành lớp vỏ dầy quanh bạn tới mức khi bạn bắt đàu khám phá ra thực tại bạn cảm thấy sợ. Bạn đang làm cái gì đó sai, cái gì đó đáng không nên được làm.

Một bé gái bước vào trong nhà tắm trong khi mẹ nó đang tắm. "Mẹ ơi, những cái kia đang treo rủ xuống phía trước mặt mẹ là cái gì thế?" nó hỏi.

"Cái này à?" người mẹ ngượng ngùng đáp. "Chúng là quả bóng, con yêu."

"Chúng để làm gì?" bé gái cứ cố hỏi.

"Khi con chết chúng căng lên và làm con nổi lên tới cõi trời!"

"Mẹ ơi," bé gái nói sau một ý nghĩ lúc đó, "Con nghĩ cô phục vụ nhà ta sắp chết. Con vừa nghe thấy cô ấy nói, 'Ôi trời, em tới đây!' và bố đang nằm trên cô ấy thổi phồng các quả bóng của cô ấy!"

Trẻ con nhất định khám phá ra thực tại. Bạn có thể che giấu nó khỏi lũ trẻ được bao lâu? Không cần che giấu cái gì; mọi thứ nên được giải thích. Khi đứa trẻ hỏi mọi sự nên được giải thích như nó vậy. Không cần bắt đầu tâm trí trẻ con bằng lời nói dối. Đừng chất vào tâm trí chúng những lời dối trá, vì bạn có thể liên tục che giấu sự kiện được bao lâu? Chúng sẽ tự chúng biểu lộ ra và thế thì trẻ con sẽ trong tình thế khó khăn thực, trong khó khăn thực. Nó sẽ bị phân chia, nó sẽ bị chia chẻ. Việc ước định của nó sẽ nói, "Cái này là sai," còn cuộc sống sẽ nói, "Cứ làm tới đi." Sinh học của nó sẽ nói điều này và tâm lí học của nó sẽ nói điều khác. Bạn đã tạo ra hoàn canh phân liệt trong nó.

Tôi chống lại tội ác này. Tôi muốn mọi đứa trẻ được làm cho nhận biết đầy đủ về mọi sự kiện cuộc sống như chúng vậy; không cần tạo ra bất kì mặc cảm nào. Nhưng các tôn giáo phụ thuộc vào mặc cảm. Họ đã chăng hết tấm màn nọ tới tấm màn kia trước mắt bạn. Họ đã làm cho bạn gần như mù; bạn có thể thấy chỉ đằng sau những tấm màn, qua các tấm màn. Và những tấm màn đó là giả, rởm, hoàn toàn dối trá; chúng bóp méo mọi thứ.

Kính trọng của tôi về chân lí là tuyệt đối và tôi không quan tâm về bất kì cái gì khác. Bạn đã tạo ra một nhân loại xấu. Tôi muốn tạo ra con người còn lại với chân lí, sống trong chân lí, không chia chẻ, không điên rồ mà có tính toàn thể, lành mạnh, thông minh, không bị ám ảnh bởi bất kì cái gì. Tôn giáo của bạn tạo ra ám ảnh. Mọi kinh sách của bạn đầy những ám ảnh, ám ảnh dục.

Turiddu, một người đàn ông Sicil bốn mươi tuổi, đang phí cuộc sống của mình vào dục - đàn ông, đàn bà, trẻ con, ngày, đêm, bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào. Anh ta sắp phát rồ. Anh ta không thể dừng được.

Chung cuộc, trong thất vọng, anh ta đi tới nhà phân tâm Italy hàng đầu ở Milano, rất đắt và rất đặc biệt. "Ông có-a thể giúp-a tôi được không, thưa bác sĩ?"

"Được, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi sẽ thử vài thực nghiệm mới."

Ngày thứ nhất bác sĩ vẽ một vòng tròn trên giấy và đưa nó cho Turiddu xem. "Ông thấy cái gì?"

"Ồ, nó-a dễ - nó là bức tranh về bướm đàn đà đẹp nào đó-a!"

"Cái gì?"

"Ồ, nó có vẻ giống theo cách đó-a, với chân-a cô ấy tách ra -a!"

Ngày hôm say bác sĩ chỉ cho anh ta một bức hình tam giác. "Anh thấy cái gì?"

"Ồ, đó là cái nhìn khác về cùng-a bướm đẹp từ ngày hôm qua -a!"

Ngày thứ ba bác sĩ quyết định làm một hình vẽ về cái gì đó mà không bao giờ có thể được diễn giải như dục tính. Ông ấy vẽ một hình chữ nhật và ở trung tâm có đặt một điểm. "Giờ, thưa ông, ông thấy gì?"

"Đừng có tếu, bác sĩ. Nó là-a cùng bức tranh đó - ông đang nhìn xuống trên giường hình chữ nhật và cái điểm-a đó là-a bướm đẹp mà ông đã-a bị ám ảnh với nó trong ba ngày qua-a!"

"Ông là đồ bị ám ảnh dâm dục và đồi bại!" bác sĩ quát lên.

"Tôi á?" Turiddu đáp. "Là tôi sao? Ai đang-a làm mọi-a thứ hình vẽ khiêu dâm này mọi ngày -a?"

Tôn giáo đã tạo ra tình huống kì lạ. Họ đã tạo ra nỗi ám ảnh của bạn với dục và thế rồi họ làm cho bạn cảm thấy có trách nhiệm với nó. Họ phạm tội tạo ra tội lỗi trong mọi người, nhưng họ làm cho bạn cảm thấy có tội. Nhưng có một chiến lược và chính trị tinh vi trong việc tạo ra tội lỗi. Một khi một người bắt đầu cảm thấy có tội, người đó trở nên yếu, người đó trở thành ngu. Một khi một người bắt đầu cảm thấy bị phân chia, người đó có thể bị cai trị, người đó có thể bị khai thác. Người đó mất độc lập. Người đó trở thành nô lệ của nhà thờ nào đó, nhà nước nào đó, ý thức hệ nào đó, triết lí nào đó, thượng đế học nào đó. Người đó không còn là một cá nhân; người đó không thể có tính nổi dậy. Nhân loại đã bị thu lại thành đống lộn xộn, thành sự hỗn độn, và toàn thể thủ đoạn nằm ở việc đầu độc tâm trí bạn về dục.

Dục là hiện tượng tự nhiên; không có gì phải bị lo nghĩ về nó. Và nếu tôi đôi khi phải nói về nó, đó là vì những tôn giáo này. Một khi con người được tự do với khai thác tôn giáo và qui ước tôn giáo, các truyền thống, điều rất có tính đè nén, sẽ không có nhu cầu nói về dục. Thế thì chúng ta có thể đi vào trong những cách thức khoa học, phức tạp hơn về cách biến đổi nó vào trong các dạng năng lượng cao hơn.

Dục là trung tâm thấp nhất của sự tồn tại của bạn và samadhi là trung tâm thứ bẩy, cao nhất của bạn. Nó là chiếc thang có bẩy bậc. Và năng lượng dục phải được chuyển đi theo từng bậc một tới bậc thứ bẩy nơi nó mở ra như hoa sen một nghìn cánh. Người ta trở thành phật chỉ khi dục được biến đổi.

Cái nhãn đó là tuyệt đối sai. Chỉ để kết án tôi họ đã gọi tôi là "guru dục", nhưng thực ra họ là tội phạm.

Câu hỏi thứ ba

Osho ơi, điều gì sẽ xảy ra nếu đột nhiên bây giờ, trong bài nói, một Thiền sư rồ tới trên xe máy và trèo lên sân khấu của thầy?

Prem Sanatana,

Tôi sẽ đánh Thiền sư này và hôn xe máy của ông ấy!

Câu hỏi thứ tư

Osho ơi, tôi là người thực tế. Tâm trí tôi không thể thấy được rằng bất kì chủ định nào được hoàn thành bởi thiền.

Vishnudas Sethia, tốt hơn cả là nói với bạn ngay từ đầu rằng tôi cũng là người thực tế, còn thực tế hơn nhiều so với bạn đã bao giờ có thể vậy. Tôi không tin vào các lí thuyết, tôi tin vào thực nghiệm. Tôi không nói rằng tôn giáo bắt đầu trong niềm tin, tôi nói tôn giáo bắt đầu trong kinh nghiệm.

Nhưng tôi là loại người thực tế khác hơn bạn vậy. Bạn chỉ là thực tế nửa vời; có thể bạn có tính thực hành trong thế giới bên ngoài. Nhưng có thế giới bên trong nữa mà cần những cách tiếp cận nhiều tính khoa học như với thế giới bên ngoài. Thực ra, nó cần quan sát chính xác hơn, tâm trí phi định kiến hơn, cách tiếp cận nhiều tính tồn tại hơn thế giới bên ngoài.

Nhưng tôi có thể hiểu vấn đề của bạn. Điều đó xảy ra cho cái gọi là người thực tế, người nghĩ dưới dạng tiền, quyền và danh, người về cơ bản là hướng ngoại, người chỉ nhìn vào cái đang có ở bên ngoài, người chưa bao giờ thử thám hiểm thế giới bên trong của họ; chiều mà họ thậm chí đã không chạm tới. Họ đã quên hoàn toàn rằng họ đã có thế giới bên trong nữa.

Langley nói với vợ anh ta, "Cái chuông này được dùng chỉ cho lúc khẩn cấp. Bây giờ anh đi ra đồng và nếu bất kì cái gì như cuộc tấn công của người da đỏ xảy ra, rung chuông lên."

Thế là người định cư miền Tây Cổ đi ra cầy ruộng và vài phút sau chuông bắt đầu kêu. Langley vội vàng trở về nhà la lên, "Có chuyện gì vậy?"

"Em nghĩ em thấy một người da đỏ," vợ anh ta nói.

Anh ta nói, "Chuông chỉ dành cho những thứ thực quan trọng." Thế là anh ta trở lại làm việc.

Đột nhiên chuông bắt đầu ngân lên. Anh ta chạy xô về nhà.

"Em đã làm mấy cái bánh và em nghĩ anh sẽ thích ăn vài cái," bà Langley nói.

"Anh bảo em rồi, đừng rung chuông trừ phi cái gì đó thực sự xảy ra."

Langley trở lại cánh đồng. Ba mươi phút sau chuông lại bắt đầu ngân lên. Anh ta chạy về nhà và thấy rằng nhà cháy và vợ nằm chết với mũi tên cắm vào lưng. "Giờ điều này mới giống nó hơn!" người định cư nói.

Bạn phải là loại người thực tế này. Đó là lí do tại sao bạn không thể thấy được rằng có bất kì chủ định nào trong thiền. Thực ra, theo một nghĩa khác toàn bộ bạn là đúng: nó sẽ không phục vụ cho bất kì chủ định nào nếu bạn quan tâm tới tiền, quyền, danh, nổi tiếng. Thiền sẽ không có bất kì sự giúp đỡ nào; thực ra, nó sẽ phá huỷ mọi ham muốn của bạn về tiền. Nó sẽ phá huỷ tham của bạn, nó sẽ lấy đi tính tham vọng của bạn, nó sẽ chỉ ra cho bạn sự ngu xuẩn của mọi trò quyền lực. Nó sẽ giết chết chính gốc rễ của tham vọng của bạn: bản ngã. Theo nghĩa đó nó sẽ không phục vụ cho bất kì chủ định nào. Nhưng tiền, quyền, danh bạn có thể có, dầu vậy bên trong bạn sẽ vẫn còn là lục địa tăm tối, không được biết tới bản thân bạn. Bạn sẽ vẫn còn vô nhận biết về kho báu vô hạn của bạn, và các kho báu bên ngoài không thể rót đầy trống rỗng bên trong của bạn. Bất kì cái gì bạn cố gắng đều nhất định thất bại; bạn sẽ cảm thấy chỉ thất vọng. Bạn nói: Tâm trí tôi không thể thấy được rằng bất kì chủ định nào được hoàn thành bởi thiền.

Tâm trí không thể thấy được, điều đó là đúng, vì tâm trí và thiền không thể cùng tồn tại. Nếu tâm trí tồn tại, không có thiền; nếu thiền xảy ra, không có tâm trí. Tâm trí chưa bao giờ thấy được thiền; do đó, một cách tự nhiên, làm sao tâm trí có thể nói thiền phục vụ cho chủ định nào? Tâm trí và thiền đích xác giống như ánh sáng và bóng tối.

Tôi đã nghe rằng có lần bóng tối tới Thượng đế và nói với ông ấy rằng, "Tôi chưa bao giờ làm hại mặt trời của ngài, nhưng mặt trời lên mọi sáng và bắt đầu hành hạ tôi, liên tục săn đuổi tôi chạy đi ngày càng xa hơn. Tôi phải chạy cả ngày và đến đêm tôi thậm chí không thể nghỉ ngơi được - đến sáng lại cùng chuyện đó bắt đầu. Tại sao vậy, khi tôi đã không làm cái gì sai? Ngài nên dừng việc mặt trời săn đuổi tôi đi. Điều này là bất công!"

Và Thượng đế nói, "Ta có thể hiểu được. Ta sẽ triệu mặt trời ngay lập tức." Và mặt trời được triệu tới và được nói cho rằng "Tại sao cô cứ hành hạ bóng tối? Bóng tối đã làm gì với cô?"

Mặt trời nói, "Tôi chưa bao giờ bắt gặp bóng tối, tôi không biết bóng tối. Tôi thậm chí đã không được giới thiệu về bóng tối! Ngài ngụ ý gì bởi bóng tối? Bóng tối ở đâu? Xin để tôi thấy cô ấy. Đem cô ấy ra trước tôi để tôi có thể thấy về ai mà ngài đang nói tới!"

Và Thượng đế đã thấy bóng tối và mặt trời, nhưng ngài vẫn chưa có khả năng đem họ lại cùng nhau mặt đối mặt; điều đó là không thể được. Và mặt trời cũng đúng. Cô ấy nói, "Chừng nào ngài chưa đem một người tới trước tôi, người đang phàn nàn chống lại tôi... làm sao tôi có thể dừng được cái gì mà tôi thậm chí không nhận biết rằng tôi đã từng làm?"

Cùng điều đó là đúng về tâm trí và thiền. Khi ánh sáng của thiền tới, tâm trí biến mất như bóng tối. Do đó thiền là không thể nào hiểu được với tâm trí. Tâm trí rất tầm thường - mọi tâm trí đều tầm thường, ngay cả tâm trí rất tài năng cũng là tầm thường. Thông minh thực là bản chất của thiền chứ không của tâm trí. Tâm trí là ngu, tâm trí là ngốc. Và chúng ta sống trong thế giới của tâm trí, và nó liên tục bảo chúng ta, "Làm cái ngu xuẩn này, giờ làm cái ngu xuẩn kia." Nếu bạn mệt với cái ngu xuẩn này, tâm trí tạo ra cái ngu xuẩn khác. Nó rất có tính bịa đặt, chắc chắn, nhưng không thông minh chút nào. Mọi tâm trí đều là của người Polack!

Người Polack được đến ở Đức. Một hôm vợ anh ta điện thoại cho anh ta từ Detroit.

"Chúng mình có em bé mới," vợ anh ta kêu lên một cách háo hức, "vừa mới sinh ba mươi phút trước!"

"Nó là con trai hay con gái?" chồng cô ta hỏi.

"Em không biết," cô ấy đáp.

"Em có nhìn vào giữa hai chân nó không?"

"Đừng có mà dâm ô!" vợ anh ta nói. "Ai có thể nghĩ về dục vào thời điểm như thế này!"

Tại buổi biểu diễn tối của mình, một người có tài nói tiếng bụng kể chuyện cười về người Do Thái, người châu Phi, người Nhật Bản và người Mĩ.

Hướng tới thính giả người đó nói, "Bây giờ là lúc cho chuyện cười Polack."

Vào lúc này, một người to lớn, râu ria xồm xoàm trong chiếc áo áo phông thấm bia đứng dậy và quát lên, "Tôi không muốn nghe chuyện cười về cái ngu xuẩn của người Polack chúng tôi. Chúng tôi không ngu như anh nghĩ đâu!"

"Xin quí vị ngồi xuống và bình tĩnh," người nói tiếng bụng an ủi.

Người Polack đáp lại, "Anh câm đi! Tôi đang nói với thằng cha nhỏ bé ngồi trong lòng anh!"

Tâm trí không thể hiểu thấu được thiền tất cả là gì. Làm sao nó có thể quyết định được, Vishnudas Sethia, rằng không có chủ định nào được hoàn thành bởi thiền? Cách duy nhất để quyết định là trải nghiệm thiền. Không chủ định bên ngoài nào được hoàn thành, được đồng ý, nhưng có chủ định bên trong, chủ định cao hơn, chủ định lớn hơn, chủ định bản chất hơn, có giá trị hơn mà sẽ làm cho cuộc sống của bạn thành có ý nghĩa, có nghĩa, điều sẽ cho bạn cái gì đó của vĩnh hằng, điều sẽ làm cho bạn thành sẵn có cho Thượng đế và Thượng đế thành sẵn có cho bạn.

Thiền là cách duy nhất để siêu việt lên trên chết. Bằng không con người sống trong sợ hãi, sống trong run rẩy, lo âu và phiền não. Chừng nào con người còn chưa đi tới biết rằng mình không là thân thể không là tâm trí mà là cái gì đó siêu việt lên trên cả hai điều này, người đó vẫn còn sợ sệt, hãi hùng. Và nếu bạn bị bao quanh bởi chết, nếu cuộc sống của bạn chỉ giống như hòn đảo nhỏ trong đại dương của chết, bạn có thể sống cuộc sống gì? Trong sợ thế không có khả năng của sống. Sống xảy ra chỉ cho những người biết rằng sống là vĩnh hằng, rằng nó là mãi mãi và mãi mãi, rằng bạn bao giờ cũng ở đây và bạn bao giờ cũng sẽ ở đây.

Thiền làm lộ ra cho bạn phật tính của bạn. Nó sẽ không làm bạn thành một Alexander Đại đế, nó sẽ không làm bạn thành một Rockefeller hay một Ford hay một Morgan, nhưng nó sẽ làm bạn thành một Christ, một Zarathustra, một Lão Tử. Và đây là những người đã thực sự biết tới việc hoàn thành.

Khi Alexander Đại đế chết, ông ấy chết như con chó, chết như kẻ ăn xin. Và ông ấy đã nhận ra sự kiện này, ông ấy phải nhận ra nó, vì hai lần ông ấy đã được các nhà huyền môn lớn nói cho. Một người là Diogenes, nhà huyền môn Hi lạp người đã sống như Mahavira, trần trụi, nhưng trong cực lạc hoàn toàn, bao giờ cũng trong nhảy múa, bao giờ cũng trong mở hội.

Khi Alexander đi gặp ông ấy, ông ta cảm thấy ghen tị với với ông ấy. Ông ta nói rằng "Ông là người đầu tiên ta cảm thấy ghen tị."

Diogenes nói, "Điều đó là kì lạ, vì ta chả có gì! Ta chỉ là kẻ ăn xin còn ông là một trong những nhà vua vĩ đại nhất. Ông đã chinh phục gần như cả thế giới; chẳng mấy chốc ông sẽ là nhà chinh phục vĩ đại nhất đã từng có. Và ta chẳng có gì, không của cải. Làm sao ông có thể ghen tị với ta được"

Alexander nói, "Dầu vậy ta cảm thấy ghen tị với ông đấy - vì ta có thể có toàn thể vương quốc của thế giới, nhưng ta không thấy niềm vui nào trong cuộc sống của ta. Cuộc sống của ta cằn cỗi, trống rỗng, như sa mạc, không xanh tươi. Thậm chí không một đoá hoa nào đã nở ra bên trong bản thể ta, và ta có thể thấy trong ông toàn hoa và hoa. Trái tim ông đang trong nhảy múa, từng hơi thở của ông đều là bài ca. Nếu lần sau Thượng đế còn đủ tốt để cho ta cơ hội khác, ta muốn được sinh ra không phải như Alexander mà là Diogenes."

Diogenes nói, "Thế thì sao lại đợi tới lần sau? Ông có thể là Diogenes ngay chính khoảnh khắc này!"

Nhưng Alexander phải đã là, Vishnudas Sethia này, một người thực tế như bạn. Ông ta nói, "Ngay bây giờ điều đó là không thể được, điều đó là không thực tế. Ta đang trong việc chinh phục thế giới. Trước hết ta phải kết thúc điều đó đã, chỉ thế thì ta mới có thể nghĩ về nó được.”

Diogenes nói. "Nhớ lời của ta: ông sẽ không thể nào kết thúc được nó - ông sẽ bị kết thúc trước nó đấy. Không ai đã bao giờ kết thúc công việc của cuộc đời. Cuộc sống là quá ngắn ngủi và tham vọng của chúng ta là lớn thế, nhiều thế. Ham muốn của chúng ta là vô hạn - không thể nào hoàn thành được chúng. Và từng ham muốn liên tục sinh ra những ham muốn mới, cho nên đừng nghĩ rằng ông sẽ có khả năng hoàn thành ham muốn của ông và thế rồi ông có thể trở thành một Diogenes. Người ta trở thành một Diogenes như cú nhảy; nó là bước nhảy lượng tử."

Cám ơn ông ấy, Alexander tiếp tục cuộc chinh phục của mình. Và ông ấy đã gặp một nhà huyền môn khác ở Ấn Độ. Cái tên ông ấy nhớ trong tự truyện của mình là Dandamesh; nó phải là dạng Hi Lạp của cái tên Ấn Độ nào đó. Không có ghi chép Ấn Độ nào về điều đó cho nên chúng ta không biết đích xác cái tên Ấn Độ là gì, nhưng ông ta gọi ông ấy là Dandamesh. Ông ta muốn Dandamesh đi cùng ông ta. Dandamesh cười và từ chối.

Alexander trở nên giận dữ. Ông ta nói, vừa rút kiếm ra, rằng "Nếu ông không tới cùng ta, ta sẽ chặt đầu ông!"

Và Dandamesh nói, "Xin mời ông chặt nó đi. Thực ra, ta đã chặt nó từ lâu trước đây rồi, và khi nó rơi trên đất ông sẽ thấy nó rơi trên đất và ta cũng thấy việc nó rơi trên đất. Ông là tách rời khỏi cái đầu của ta cũng như ta tách rời khỏi cái đầu của ta. Ta là nhân chứng cho nó."

Alexander lại nói, "Ta cảm thấy ghen tị về người này người không sợ chết chút nào."

Và ông ta chết trên đường về nhà; ông ta đã không tới nhà. Lời tiên đoán của Diogenes đã được hoàn thành. Chỉ cuộc hành trình hai mươi bốn giờ thôi và ông ta chắc đã về tới. Ông ta nói với các ngự y, "Ta sẵn sàng cho các ông bất kì cái gì các ông muốn, nhưng cứu ta trong hai mươi bốn giờ."

Họ nói, "Chúng tôi không thể cứu được ngài cho dù hai mươi bốn giây. Cuộc sống của ngài được kết thúc rồi."

Ông ta nói, "Ta đã hứa với mẹ ta rằng ta sẽ quay về."

Ngự y nói, "Người hữu tử không nên cho lời hứa, vì ngày mai không bao giờ chắc chắn."

Ông ta chết. Ước muốn cuối cùng của ông ta là điều "Tay ta phải bỏ thõng bên ngoài quan tài."

"Tại sao?" mọi người hỏi ông ta. "Điều này không phải là tục lệ!"

Ông ta nói, "Tục lệ hay không tục lệ, ta muốn mọi người biết rằng ta chết đi với tay trống rỗng."

Vishnudas Sethia, bằng thiền bạn sẽ không trở thành một Alexander, nhưng bạn sẽ trở thành phật. Tay bạn sẽ đầy; không phải chỉ tay vật lí, linh hồn vô hình của bạn sẽ đầy. Sẽ có mãn nguyện lớn lao, phúc lạc, phúc lành. Đó là chủ định của thiền. Bạn không thể tính toán nó dưới dạng toán học; bạn không thể cân đong nó, đo nó. Nó là không đo được, không ước lượng được. Bạn phải trải nghiệm nó.

Và vấn đề là: người như bạn trước hết sẽ thích được thuyết phục rằng nó có chủ định nào đó, nhưng điều đó là không thể được và điều đó không thể được làm. Bạn không thể bị thuyết phục rằng nó có chủ định vì cách bạn hiểu chủ định thì nó không có chủ định chút nào. Nhưng có chiều hướng khác toàn bộ của chủ định, chiều hướng khác của nghĩa và ý nghĩa, việc hoàn thành và mãn nguyện, phúc lạc và phúc lành, nhưng ngôn ngữ đó bạn sẽ không hiểu. Cách duy nhất để hiểu ngôn ngữ đó là học ngôn ngữ đó.

Tôi ở đây để giúp bạn học nó. Và tôi không nói tin vào nó: Tôi nói chỉ thực nghiệm một cách giả thuyết. Chỉ vài thoáng nhìn về bản thể bên trong của bạn và điều đó sẽ là đủ, và điều đó sẽ thuyết phục bạn rằng mọi điều bạn đã từng làm trước đây đều không thực là thực tế đâu; nó tất cả đều không thực tế vì chết sẽ lấy đi mọi thứ bạn đã thu thập. Chính chỉ thiền mới cho bạn cái gì đó mà chết không thể phá huỷ được, cái là bất diệt.

Nếu bạn thực sự là người thực tế, thế thì đi vào trong thiền đi. Và tôi đang nói với bạn như một người thực tế. Tôi là người thực tế, tôi không phải là người lí thuyết chút nào. Không phật nào đã bao giờ có tính lí thuyết; họ bao giờ cũng là những người rất thực tế. Và tất cả họ đều đã tìm thấy rằng chẳng có gì nhiều thực tế hơn thiền.

Câu hỏi thứ năm

Osho ơi,

Tại sao đôi khi tôi rất giận với chuyện cười của thầy?

Sandip, chuyện cười của tôi được ngụ ý làm nhiều thứ, những thứ khác nhau cho những người khác nhau. Vài người sẽ nổi giận nếu bản ngã của họ bị tổn thương. Và không cái gì có thể làm tổn thương bản ngã sâu sắc hơn chuyện cười. Nó đi như mũi tên và nó đi theo cách tinh tế tới mức không có việc bảo vệ nào chống lại được nó. Không có khiên nào đã từng được phát minh ra mà có thể bảo vệ bạn chống lại nó. Nó là vũ khí tinh vi nhất đã được tìm ra.

Nhưng thay vì nổi giận với tôi, cố hiểu đi: vết thương nào đó bị chạm phải, vết thương nào đó bị mở ra, mủ nào đó đã bắt đầu chảy ra. Và bạn không muốn rằng vết thương của bạn phải bị động tới, bạn không muốn rằng mủ của bạn phải được lấy ra. Bạn muốn quên mọi thứ về vết thương và mủ. Nhưng việc quên sẽ không giúp được gì; mủ phải được lấy ra.

Công việc của tôi là rất bạc bẽo vì nhiều lần nó gây tổn thương, nó là đau đớn. Và tôi dùng chuyện cười theo nhiều cách. Tôi dùng chúng như vũ khí, và chúng sắc tới mức không kiếm nào có thể sắc được như chuyện cười. Và nó được kể theo cách hài hước tới mức bạn không thể tranh đấu được với nó - nó sẽ có vẻ ngu xuẩn thế. Bạn phải nuốt nó, nhưng thế thì nó bắt đầu làm việc. Đôi khi với người nào đó chuyện cười của tôi sẽ đem tới nước mắt vì họ đang mang nhiều đau khổ bị kìm nén trong họ. Và khi nước mắt trào ra lúc nghe chuyện cười, người ta cảm thấy thực sự phân vân, rằng chuyện cười phải đem tới tiếng cười chứ, tại sao nó đem tới nước mắt?

Nhiều người đã viết cho tôi rằng "Nó thực là lạ, Thầy kể chuyện cười và nước mắt tôi bắt đầu chảy!" Không có gì lạ trong nó cả, có logic đằng sau nó. Bạn bao giờ cũng cười chỉ để che giấu nước mắt của bạn.

Friedrich Nietzsche thường nói rằng "Đừng hỏi tôi tại sao tôi liên tục cười vào những thứ nhỏ bé. Tôi liên tục cười vì nếu tôi không cười tôi sẽ bắt đầu khóc. Để tránh tình huống bối rối đó tôi liên tục cười. Tôi giữ cho bản thân tôi bị bận bịu với việc cười."

Nghe chuyện cười, bình thường tiếng cười sẽ tới, nhưng bạn có thể đã kìm nén nhiều nước mắt tới mức thay vì tiếng cười, khi bạn thảnh thơi cùng tôi với chuyện cười, nước mắt bắt đầu trào ra.

Đôi khi bạn trở nên nghiêm chỉnh - thay vì trở nên vui vẻ bạn trở nên nghiêm chỉnh. Có vài người liên tục viết cho tôi rằng "Tại sao nó xảy ra? Chúng tôi trở nên nghiêm chỉnh. Khi mọi người cười chúng tôi đột nhên trở nên rất nghiêm chỉnh."

Lí do là ở chỗ dễ cười người khác, nhưng đôi khi chuyện cười không phải là về người khác; nó là về bạn, đích xác về bạn. Nó khớp với bạn và bạn không thể cười bản thân bạn được. Bạn trở nên nghiêm chỉnh, bạn trở nên lo lắng.

Và, hơn nữa, tính nghiêm chỉnh đáp ứng cho bản ngã nhiều hơn là tiếng cười. Khi bạn thấy cả nghìn người cười và bạn ngồi nghiêm chỉnh, điều đó cho bạn cảm giác rất hài lòng rằng bạn là cái gì đó thiêng liêng, có tính thánh nhân, và những người này chỉ là người thường cười đấy. Làm sao bạn có thể cười được? Bạn đã không tới đây để cười, bạn đã tới đây để đạt tới chứng ngộ! Để khác biệt với mọi người thì những thứ khác là có thể.

Với vài người ngay cả chứng ngộ cũng là có thể qua tiếng cười. Điều đó nữa sẽ xảy ra. Tôi thấy nhiều người tới rất gần, nhưng thế rồi họ trở nên sợ. Chỉ một bước nữa... nhưng họ chùn lại. Họ cười chỉ tới mức nào đó - họ cười chỉ tới mức họ có thể kiểm soát được nó. Khi họ thấy rằng bây giờ nó đang ra ngoài kiểm soát của họ, họ lập tức chùn lại, họ bắt đầu kìm lại. Nếu họ cho phép nó xảy ra, tiếng cười sẽ trở thành chứng ngộ của họ.

Sandip, đừng lo nghĩ. Bất kì cái gì xảy ra, bất kì xúc động, tâm trạng nào mà chuyện cười tạo ra trong bạn, quan sát nó.

Một sannyasin Rajneesh tới Ngọc môn.

Thánh Peter đang làm nhiệm vụ. Ông ấy nhìn sannyasin này và nói, "Rất tiếc, anh bạn, anh tới quá sớm. Những người áo cam kiểu anh không thể hiểu đúng nó bao giờ sao? Anh phải quay lại trái đất."

"Tôi không thể ngắm một vòng được sao vì tôi đằng nào cũng tới rồi?" sannyasin này nói.

"Thôi được," Peter nói, "có ước muốn đặc biệt nào không?"

"Vâng," swami này nói, "tôi muốn gặp Jesus."

"Ồ, vậy là anh tin vào ông ấy," thánh Peter cười khẩy.

"Khi tôi ở đây tôi cũng có thể làm ông ấy ra," sannyasin nói.

"Ông ấy không trong tâm trạng tốt," Peter nói, "nhưng tôi sẽ phải vào xem."

"Ông ấy mà không trong tâm trạng tốt sao?" sannyasin ngẩn ngơ hỏi. "Điều đó cũng xảy ra trên cõi trời nữa sao? Tôi nghĩ mọi sự chắc sẽ khác nhiều ở đây."

"Này," Peter nói, "anh biết đấy, chúng tôi có liên lạc thẳng với trái đất cho nên chúng tôi nghe bài giảng hàng ngày của Osho. Và khi Jesus nghe các chuyện cười đó về bản thân ông ấy, ông ấy phát vãi đái ra!"

Câu hỏi cuối cùng:

Osho ơi,

Vậy không có ý nghĩa chút nào trong việc là người Do Thái sao?

Sant, tôi đã không nói điều đó. Có vài điều; có vài điều thực sự có ý nghĩa mà chỉ người Do Thái mới có thể xoay xở được, và khi có liên quan tới bạn, Sant này, tôi nghĩ bạn không nên bỏ tính chất Do Thái một cách bất thần thế. Đợi một chút đi; bạn sẽ cần nó thêm một chút nữa đấy. Việc bỏ nó ngay bây giờ sẽ là quá sớm; để cho chín thêm chút nữa đi, và thế rồi nó sẽ bỏ theo cách riêng của nó.

Một công chúa xinh đẹp đến tuổi cập kê đã đưa ra những điều kiện nào đó cho hôn nhân của cô ấy: chẳng hạn, việc đáp lại thoả đáng cho ba câu hỏi của cô ấy. Cuộc phỏng vấn phải ở chỗ riêng tư và công chúa cùng ứng cử viên phải trần truồng trong phỏng vấn.

Sant, nếu bạn đã rơi vào giấc ngủ, thức dậy đi! Đây là chuyện cười đặc biệt cho bạn.

Nếu ứng cử viên không thể trả lời đúng được các câu hỏi, anh ta sẽ bị tống giam. Mọi cuộc phỏng vấn đến giờ đều thất bại. Người Hindu đã tới, người Mô ha mét giáo đã tới, người Ki tô giáo đã tới, và không ai đã có khả năng thành công. Tất cả họ đều bị tống giam, và nhà vua rất thất vọng.

Thế rồi một người Do Thái tới. Công chúa trần truồng trỏ và núm vú của mình và hỏi câu hỏi thứ nhất, "Đây là cái gì?"

Người Do Thái nói, "Núi sữa và mật mê mẩn."

Nhận được câu trả lời đúng lần đầu tiên, công chúa rất đỗi vui mừng.

Sant, đừng quên câu trả lời - nhớ lấy.

Thế rồi, trỏ vào chim của người Do Thái, cô ấy hỏi câu hỏi thứ hai, "Cái này là cái gì?"

"Đây là chiếc cần cuộc sống với chuông của Jerusalem," người Do Thái nói.

Quá vui mừng, cô ấy lại hỏi câu hỏi thứ ba, vừa trỏ vào bướm của mình, "Đây là cái gì?"

"Đây là trung tâm của mọi sáng tạo của nhân loại," người Do Thái đáp.

"Anh đã có khả năng trả lời mọi câu hỏi của ta một cách đúng đắn. Ta chấp nhận anh làm người chồng xứng đáng của ta," công chúa nói. "Bây giờ là kiểm tra chung kết: nâng núi sữa và mật lên, đưa cần cuộc sống vào trong trung tâm sáng tạo và rung chuông của Jerusalem!"

Xem Tiếp Chương 5Quay Về Mục Lục


Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post