Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Thiền - Truyền Trao Đặc Biệt – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 6. Thức Dậy Đi, Lazarus!
Nghe hoặc Tải MP3 'Thiền - Truyền Trao Đặc Biệt' ê
Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi,
Jesus có thực gọi Lazarus quay lại từ cái chết không?
Chức năng của thầy
chính xác là điều đó: gọi đệ tử về sống thực - bình thường họ là chết. Bình thường
bạn chỉ dường như sống; đừng bị lừa bởi vẻ ngoài. Bạn vận hành như robot, hiệu
quả, nhưng đó không phải là sống. Bạn vẫn chưa nếm trải sống. Sống có hương vị
của vĩnh hằng, không của thời gian. Thời gian là chết.
Trong tiếng Phạn
chúng ta có một từ dành cho cả hai điều này, cho thời gian và chết - kal. Nó rất
có ý nghĩa. Nó phải đã hiện hữu vì kinh nghiệm của nhà huyền môn. Thời gian là
chết. Sống trong thời gian không phải là sống chút nào; đi ra ngoài thời gian
là bắt đầu của sống.
Đó là nghĩa của câu
chuyện ngụ ngôn này; nó là biểu dụ. Lazarus đại diện cho mọi đệ tử, Jesus đại
diện cho mọi thầy. Và điều được xảy ra giữa Jesus và Lazarus cứ xảy đi xảy lại
mãi giữa mọi thầy và mọi đệ tử. Đệ tử sống trong nấm mồ của mình; thầy gọi anh
ta tới, đánh thức anh ta dậy.
Nhưng người Ki tô
giáo đã cố chứng minh chuyện ngụ ngôn này là cái gì đó có tính lịch sử; đó là
chỗ họ sai. Người ta phải không kéo căng biểu dụ ra quá xa, bằng không chúng mất
mọi nghĩa. Không chỉ chúng mất nghĩa, chúng mất cái đẹp, thơ ca. Chúng trở
thành xấu, chúng trở thành vô nghĩa, chúng trở thành đần độn. Và thế rồi mọi
người bắt đầu cười chúng, và chỉ những người rất khờ dại, người rất ngu si mới
có thể tin vào chúng.
Đừng bao giờ coi các
biểu dụ như sự kiện. Chúng chẳng liên quan gì tới lịch sử, nhưng chúng có cái
gì đó liên quan tới thế giới bên trong của con người. Vấn đề với thế giới bên
trong là: nó không thể được diễn đạt mà không dùng biểu dụ. Thơ ca phải được
dùng để diễn đạt nó; ngay cả thế thì nó cũng chỉ được diễn đạt một cách bộ phận,
nó không bao giờ được diễn đạt một cách toàn bộ. Người ta cần cái tai rất thông
cảm và trái tim rất thông cảm để hiểu những chuyện ngụ ngôn hay này. Bạn không
cần là người tin.
Người tin tạo ra rắc
rối: họ căng biểu dụ ra quá xa và thế rồi bản thân họ nêu ra lí do cho người
không tin phê phán. Bản thân họ trở thành nạn nhân và thế rồi họ không thể bênh
vực cho bản thân họ một cách hợp lí. Nếu điều này được hiểu, thế thì không có vấn
đề chút nào; nếu điều này không được hiểu, thế thì hoặc bạn tin và bạn là ngu
hoặc bạn không tin, thế nữa bạn vẫn ngu. Theo cả hai cách bạn đều bỏ lỡ ý
nghĩa, bạn bỏ lỡ ngón tay chỉ trăng. Bạn bắt đầu tranh cãi về ngón tay, dường
như ngón tay là trăng. Vài người bắt đầu cố gắng chứng minh đây là trăng, và một
cách tự nhiên họ khơi ra đối kháng; và có những người bắt đầu chứng minh đây
không phải là trăng. Và nhớ cho, người cố gắng chứng minh đây không phải là
trăng thì nhất định phải hợp lí hơn, hấp dẫn hơn cho tâm trí.
Đó là lí do tại sao
người hữu thần đã từng tranh đấu và thua trận chiến và người vô thần đã phát
triển lên mọi ngày. Bây giờ gần nửa quả đất thuộc vào người vô thần; mọi nước cộng
sản đều vô thần. Tôn giáo đã trở thành cái gì đó của quá khứ; nó không có ý
nghĩa chút nào cho một nửa thế giới, và nửa còn lại cũng không có tính tôn
giáo. Ngay cả những người là người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét
giáo, người Jaina, Phật tử cũng chỉ là vậy về mặt hình thức - vì họ được sinh
ra trong tôn giáo nào đó, được nuôi lớn theo ý thức hệ nào đó, và họ không đủ
dũng cảm để thoát ra khỏi bầy đoàn. Điều đó cần can đảm - điều nguy hiểm là đi
ngược lại đám đông. Họ thoả hiệp; sâu bên dưới họ biết rằng nó tất cả là vô
nghĩa. Ngay cả người Ki tô giáo cũng biết rằng đây là vô nghĩa. Câu chuyện về
việc sinh đồng trinh của Jesus là cực kì vô nghĩa! Câu chuyện về Lazarus quay lại
sống không phải là sự kiện.
"Lazarus,
Lazarus, dậy đi!" - im lặng. "Lazarus, Lazarus, dậy đi!" - không
câu trả lời. "Lazarus, Lazarus, dậy đi!!" Có tiếng rên rỉ và thế rồi
một giọng nói vọng lên từ nấm mồ:
"Christ! Ông biết
rằng chừng nào ông đéo mang cà phê tới thì tôi sẽ không dậy đâu!"
Điều này dường như là
có tính sự kiện nhiều hơn, thay vì câu chuyện ngu xuẩn này mà người Ki tô giáo
liên tục kể và trau chuốt và thảo luận.
Nhưng tôi thích chuyện
ngụ ngôn như chuyện ngụ ngôn. Như chuyện ngụ ngôn nó có ý nghĩa, cực kì có ý
nghĩa. Đó là điều đang xảy ra ở đây! Bạn tới tôi như chết; sống trong bạn chỉ ở
trong dạng hạt mầm. Nó phải được gọi ra, được khơi ra.
Mới hôm nọ tôi đã kể
cho các bạn rằng có lần bố tôi đã tát tôi, vì tóc dài của tôi. Tôi phải mười tuổi
rồi, không nhiều hơn điều đó. Tôi đi và cạo trọc đầu. Bây giờ, không thợ cắt
tóc nào trong làng chắc sẽ làm điều đó vì đấy là làng nhỏ; sẽ không thể thuyết
phục được bất kì ai rằng bố tôi chết rồi. Hơn nữa, mọi cửa hàng cắt tóc đều ở
phía trước của hàng của bố tôi, ở bên kia đường; họ có thể nhìn từ bên đó, từ cửa
hàng của họ, rằng bố tôi vẫn đang sống. Nhưng tôi biết một ông già khá hay, người
nghiện thuốc phiện. Ông ấy ngồi ngay trước cửa hàng của bố tôi, nhưng ông ấy
bao giờ cũng nửa ngủ, và ông ấy là người tốt.
Khi tôi bảo ông ấy,
ông ấy bàng hoàng. Ông ấy nhìn tôi và nói, "Cậu bé đáng thương, vậy là bố
cháu mất rồi sao? Điều này quá tệ!" Ông ấy thậm chí không nhìn ra ngoài cửa
hàng của mình; ông ấy có thể thấy bố tôi ở đó. Ông ấy cạo đầu cho tôi và thế rồi
bảo tôi khi tôi hỏi ông ấy muốn được trả bao nhiêu tiền cho việc cạo đầu,
"Không, bác sẽ không lấy tiền của cháu - bố cháu chết và bác cảm thấy tiếc
cho cháu. Bất kì khi nào cháu muốn có bất kì phục vụ gì từ bác, cháy có thể tới
bác và bác sẽ làm nó không phải trả tiền."
Tôi nói, "Nhưng
cháu sẽ không cần bác lần nữa vì bố cháu chết và ông ấy sẽ không chết lần nữa.
Một người chỉ có thể chết một lần thôi." Ông ấy nói, "Phải rồi."
"Và cháu sẽ
không cần phục vụ của bác." Và thực ra, kể từ đó tôi đã không vào bất kì cửa
hàng cắt tóc nào.
Và lần này khi bố tôi
chết thực, một người bạn truy vấn tôi, viết một bức thư, "Ông định làm gì
về điều đó? Ông có định cạo đầu không?"
Tôi nói, "Tôi đã
làm điều đó trước rồi, bốn mươi năm trước! Và người ta có thể làm điều đó chỉ một
lần. Hơn nữa, lần này bố tôi đã không chết; thực ra, ông ấy đã từng chết mãi
cho tới giờ. Lần này ông ấy đã đi vào trong cuộc sống vĩnh hằng; ông ấy đã nếm
trải lần đầu tiên sống là gì. Tôi không coi ông ấy là chết: ông ấy chưa bao giờ
sống động hơn."
Thế thì cuộc sống có
nghĩa khác toàn bộ. Nhưng sẽ là ngu xuẩn để làm cho nó thành có tính sự kiện;
nó có chiều hướng tâm linh. Lazarus phải đã chết rồi, cũng như mọi người đều chết.
Chừng nào bạn chưa trở nên chứng ngộ, bạn là chết, chừng nào bạn chưa biết bạn
là ai, bạn là chết. Khoảnh khắc bạn biết bạn là ai, khoảnh khắc ánh sáng bên
trong của bạn bùng nổ và bóng tối biến mất, bạn trở thành sống động, và là lần
đầu tiên. Thế thì không có sinh thêm và không có chết thêm. Bạn đã vượt ra
ngoài thời gian, bạn đã nếm trải vĩnh hằng. Lazarus phải đã nếm trải vĩnh hằng
qua Jesus - đó là nghĩa của chuyện ngụ ngôn này.
Tất nhiên, người Ki
tô giáo sẽ không đồng ý với diễn giải của tôi.
Mới vài ngày trước
đây, từ Đức... Nhà thờ Tin lành của Đức đã xuất bản một cuốn sách nhỏ chống lại
tôi trong đó họ nói rằng mọi người có thể bị lừa bởi lời tôi vì tôi nói về
Jesus và tôi cho những diễn giải hay cho lời của Jesus, nhưng những diễn giải
đó không phải là Ki tô giáo - dường như chúng phải là của người Ki tô giáo, chỉ
thế thì chúng mới có thể là đúng! Dường như người Ki tô giáo có mọi bản quyền với
Jesus! Jesus thuộc về tất cả mọi người chứ! Tất nhiên, diễn giải của tôi là diễn
giải của tôi. Ai nói rằng đó là Ki tô giáo? Cho dù họ nói nó là Ki tô giáo, tôi
sẽ phủ nhận! Nó không phải là Ki tô giáo - nó là diễn giải của tôi, nó là cách
nhìn của tôi. Nhưng tôi biết Jesus trực tiếp hơn người Ki tô giáo biết ông ấy.
Họ biết ông ấy qua kinh sách, họ biết ông ấy qua học sách vở.
Người đã viết cuốn
sách nhỏ đó có bằng tiến sĩ, tiến sĩ văn chương, tiến sĩ thần học - phải là một
học giả lớn. Nhưng bản thân ông ấy đã trở nên bị lẫn lộn vì ông ấy phải đã đọc
qua mọi sách của tôi. Ông ấy không thể nói được thực sự là tôi đang chống lại
Jesus. Chừng ấy thì tôi phải nói, rằng ông ấy có sự chân thành nào đó: ông ấy
không thể nói thẳng ra rằng tôi đang chống lại Jesus, ông ấy cũng không thể nói
rằng tôi sai. Mọi điều ông ấy có thể nói được là ở chỗ tôi được bắt rễ, bắt rễ sâu
sắc vào huyền học phương đông chứ không vào Ki tô giáo, do đó người Ki tô giáo
phải nhận biết về diễn giải của tôi.
Nhưng bản thân Jesus
đã được bắt rễ sâu sắc trong huyền học phương đông. Ông ấy thuộc vào trường
phái huyền học Essenes; ông ấy đã đi khắp phương Đông. Ông ấy không phải là người
Ki tô giáo. Ông ấy chỉ là một người như tôi - tôi không là người Ki tô giáo mà
ông ấy cũng không là người Ki tô giáo. Ông ấy bị người Do Thái đóng đinh và tôi
có thể bị giết bởi người Hindu. Họ đã từng làm nỗ lực để giết tôi; họ sẽ liên tục
làm các nỗ lực để giết tôi, bởi lẽ đơn giản rằng bất kì khi nào chân lí được khẳng
định, những người đã từng sống trong dối trá cảm thấy sợ hãi; nỗi sợ lớn nảy
sinh trong họ. Chính nền tảng của họ bị rung chuyển.
Khi tôi nói cái gì đó
về Jesus, thực sự tôi đang nói về bản thân tôi, vì tôi không thấy khác biệt
nào. Tôi đang nói từ cùng một cội nguồn, từ cùng kinh nghiệm, từ cùng ánh sáng.
Đây là điều tôi muốn
nói, Ananddas: Lazarus phải đã được Jesus gọi từ cái chết. Và tại sao chỉ
Lazarus? Nhiều người phải đã được ông ấy gọi rồi; Lazarus chỉ là một đại diện,
nhưng điều đó không có nghĩa là hiện tượng sự kiện.
Tránh mọi sự kiện nhiều
nhất có thể được khi bạn đang cố hiểu Phật, Jesus, Zarathustra, Lão Tử - tránh
tính sự kiện ra. Họ không liên quan tới sự kiện, và điều đó không có nghĩa rằng
điều đang được nói là hư cấu; nó không phải là sự kiện không phải là hư cấu. Nó
là cách thức thơ ca để diễn đạt mọi điều không thể diễn đạt được - không thể diễn
đạt được về bản chất, về thực chất. Có những điều chỉ có thể được hướng dẫn; những
chuyện ngụ ngôn này là cách thức để hướng dẫn. Đừng coi chúng là quá nghiêm chỉnh,
coi chúng là vô tư thôi. Tận hưởng chúng và cố phát hiện ra ý nghĩa của chúng.
Và đừng bận tâm về mọi thứ dù sự vụ như thế có xảy ra hay không.
Điều tốt cho bạn là
nhớ rằng phương Đông chưa bao giờ quan tâm tới lịch sử chút nào; nó chưa bao giờ
viết sử. Chính chỉ khi nó bắt đầu đi tới tiếp xúc với phương Tây thì phương
Đông mới trở nên quan tâm tới lịch sử. Bằng không phương Đông chưa bao giờ viết
sử - bởi lẽ đơn giản vì lịch sử là rác rưởi. Phỏng có ích gì mà viết về những
thứ bình thường, mang tính sự kiện? Chúng ta đã từng viết những điều bản chất,
và có khác biệt giữa sự vụ và điều bản chất.
Đi tới đền của người
Jaina và bạn sẽ thấy ở đó hai mươi bốn bức tượng các tirthankaras của người
Jaina - những người như Jesus, Phật, Zarathustra - và bạn sẽ ngạc nhiên, tất cả
họ có vẻ đích xác như nhau. Điều đó là không thể được; bạn không thể tìm ra hai
mươi bốn người đích xác như nhau. Ngay cả người Jaina cũng không thể phân biệt
được ai là ai. Họ không thể nói cho bạn ai là Mahavira và ai là Neminatha và ai
là Parshvanatha và ai là người thứ nhất và ai là người cuối cùng, vì họ có vẻ
tuyệt đối như nhau - cùng nét mặt, cùng mũi, cùng mắt, cùng thân thể, cùng tư
thế. Để phân biệt rằng họ là những người khác nhau, người Jaina đã khám phá ra
các kí hiệu. Từng bức tượng đều có một kí hiệu nhỏ; kí hiệu chỉ ra sư tử hay
cái gì đó chỉ ra nó là bức tượng của ai.
Tại sao họ đã làm cho
những người này giống nhau? Chắc chắn họ không có tính lịch sử. Họ giống nhau
vì các nhà điêu khắc Jaina không quan tâm tới lịch sử, họ quan tâm tới hiện tượng
bên trong. Họ đã đạt tới cùng kinh nghiệm - làm sao biểu diễn cho nó? Và làm
sao biểu diễn nó trong đá cẩm thạch? Họ đã đạt tới cùng sự tĩnh lặng, cùng việc
định tâm, cùng nền tảng, cùng việc kết tinh hoá. Do đó mới có các bức tượng như
nhau - cùng tư thế, cùng thân thể biểu thị cho cái gì đó của bên trong - cùng
trạng thái tâm linh, cùng samadhi.
Bạn sẽ ngạc nhiên mà
quan sát hai mươi bốn tirthankara đó và các bức tượng của họ, về nhiều điều. Bạn
sẽ thấy tai họ rất lớn, dái tai họ chạm tới vai. Bạn không thể tìm ra cái tai
dài thế. Nó đại diện cho cái gì đó. Nó nói những người này đã đạt tới trạng
thái tâm thức tối thượng của họ bằng việc tuyệt đối lắng nghe: lắng nghe tiếng
hót của chim, lắng nghe gió thoảng qua rặng thông, lắng nghe tiếng nước chảy, lắng
nghe một cách im lặng mọi sự đang liên tục xảy ra xung quanh.
Lắng nghe là phương
pháp của họ. Cũng như phương pháp của Phật tử là quan sát hơi thở, phương pháp
của người Jaina là lắng nghe âm thanh. Lắng nghe đúng là đủ. Nếu người ta có thể
lắng nghe mà không có tâm trí huyên thuyên bên trong, nếu tâm trí trở nên bình
thản đầy đủ... tiếng chó sủa xa xôi này hay tiếng chim chóc líu lo. Nếu bạn có
thể chỉ lắng nghe mà thậm chí không nghĩ rằng đây là tiếng chó sủa, rằng đây là
tiếng chim líu lo, chỉ lắng nghe mà không có ý nghĩ nào, không diễn giải nào, bạn
sẽ đạt tới cõi giới im lặng ngày càng sâu hơn; bạn sẽ đạt tới tâm thức tối thượng.
Bất kì loại nhận biết nào cũng dẫn tới điều tối thượng. Bây giờ, nhận biết có thể tới từ bất kì giác quan nào trong năm giác quan. Bạn có thể nghe nhạc và nó sẽ có tác dụng... bạn có thể nghe bất kì cái gì và nó sẽ có tác dụng. Bạn có thể nhìn mây và mặt trời lặn và chim bay trên trời và việc nhìn sẽ có tác dụng. Điểm duy nhất cần được ghi nhớ là: tâm trí bạn phải không vận hành; giác quan của bạn phải vẫn còn không bị che mờ bởi tâm trí.
Để biểu diễn cho điều
này, làm tai dài ra. Bây giờ, làm sao biểu thị trong đá cẩm thạch phương pháp lắng
nghe? Đây là cách biểu diễn hay. Nhưng có những học giả Jaina ngu xuẩn như người
Ki tô giáo, người nghĩ rằng mọi tirthankara đều có tai dài như thế; không có
tai dài thế không ai có thể là tirthankara. Tirthankara nghĩa là đích xác cũng
như Phật hay Christ; đó là thuật ngữ của người Jaina. Bây giờ không ai có tai
dài thế, do đó không ai là tirthankara. Đây là ngu xuẩn, không hiểu biết, không
có cách tiếp cận hệ thống nào. Và thế thì nó có thể bị phê bình rất dễ dàng.
Cái gọi là những người
tin này thực ra giúp cho những người không tin, vì họ cho những người không tin
cái cớ để bác bẻ, để tranh cãi chống lại tôn giáo. Cách tiếp cận của tôi là
cách tiếp cận của nhà thơ, không của nhà lịch sử.
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Tôi thường đi tới điểm mà không còn ý thức, giá trị và nghĩa
trong đời tôi. Mọi thứ mà tôi bắt đầu làm đều dẫn tôi tới điểm này. Và sông và
đại dương mà tôi biết đều là sông và đại dương của ảo tưởng, mơ và tưởng tượng,
chẳng liên quan gì tới đạo.
Xin thầy giúp tôi hiểu tất cả những cái vòng ảo tưởng này.
Cuộc sống được sống một
cách vô thức không thể có nghĩa nào. Thực ra, cuộc sống không có nghĩa trong bản
thân nó. Nghĩa nảy sinh khi ý thức nảy sinh trong bạn; thế thì cuộc sống phản
ánh ý thức của bạn, thế thì cuộc sống trở thành tấm gương, thế thì cuộc sống
vang vọng bài ca của bạn, mở hội của bạn, âm nhạc bên trong của bạn. Nghe những
tiếng vọng đó bạn bắt đầu cảm thấy ý nghĩa, nghĩa, giá trị.
Sống cuộc sống vô thức
bạn có thể liên tục thay đổi từ công việc này sang công việc khác; nó sẽ không
giúp ích. Có thể trong vài ngày khi công việc là mới và có háo hức bạn có thể cảm
thấy thoải mái. Bạn có thể lại phóng chiếu các ảo tưởng của bạn, bạn có thể lại
bắt đầu mong đợi: "Lần này nó sẽ xảy ra. Có thể nó đã không xảy ra mãi cho
tới giờ, nhưng lần này nó sẽ xảy ra." Lần nữa bạn sẽ bị thất vọng. Mọi
mong đợi đều nhất định đem tới thất vọng.
Con người của ý thức
sống không có mong đợi, do đó người đó không thể cảm thất bất kì thất vọng nào
bao giờ. Sớm hay muộn, khi tuần trăng mật chấm dứt, bạn sẽ cảm thấy thất vọng.
Và tuần trăng mật có thể diễn ra mãi được bao lâu? Và mỗi lúc thất vọng lại
càng lớn hơn vì thất bại của bạn đang chồng chất lên; nó trở thành núi. Và bạn
đã thất bại nhiều lần tới mức sâu bên dưới ở đâu đó nỗi sợ bị che giấu bao giờ
cũng có đó; ngay cả khi bạn đang trong tuần trăng mật, sâu bên dưới nỗi sợ vẫn
có đó rằng nó sẽ không rất khác. Bạn hi vọng chống lại hi vọng. Bạn phải hi vọng
để sống, bằng không bạn sẽ phải tự tử.
Cho nên mọi người
liên tục đổi việc của họ, họ liên tục đổi sở thích riêng, họ liên tục đổi vợ,
chồng, họ liên tục đổi tôn giáo. Họ liên tục đổi bất kì cái gì họ có thể đổi được
- với hi vọng rằng lần này cái gì đó sẽ xảy ra. Nhưng chừng nào bạn chưa thay đổi,
chẳng cái gì sẽ thay đổi.
Vấn đề không phải là
thay đổi cái gì đó bên ngoài - bạn vẫn còn như cũ!
Tôi đã nghe nói về một
người lấy vợ tám lần, và anh ta đâm ra phân vân: mỗi lần sau bốn, năm, sáu
tháng, anh ta sẽ khám phá ra rằng, tất nhiên, thân thể là khác, nhưng người đàn
bà anh ta đã thấy là đích xác cùng người đàn bà trước đó - cùng kiểu đàn bà.
Anh ta không thể tin được vào điều đang xảy ra. Anh ta sẽ đổi lần nữa; anh ta sẽ
tìm người đàn bà khác với cái mũi khác, với mầu da khác, với kiểu tóc khác, có
thể từ một giống nòi khác, nước khác, nhưng chung cuộc anh ta sẽ khám phá ra rằng
duy nhất các tầng bên ngoài là khác nhau, nhưng cấu trúc tinh thần bên trong của
người đàn bà là như nhau.
Lí do là rõ ràng - nó
không rõ ràng với anh ta, nhưng lí do là rõ ràng. Người chọn vẫn là như cũ, việc
thích của anh ta là như cũ. Anh ta bao giờ cũng thích một loại đàn bà nào đó,
và việc thích của anh ta là vô ý thức; anh ta thậm chí không nhận biết về tại
sao anh ta thích người đàn bà này. Khi bạn rơi vào tình yêu với người đàn bà
hay người đàn ông, bạn có biết tại sao không, làm sao vậy? Bạn không ý thức
chút nào. Bạn không ý thức về vận hành riêng của bạn.
Yatri đã từng trong
chuyện tình với Sarita trong nhiều năm bây giờ, nhưng tôi nghĩ anh ấy không nhận
biết tại sao anh ấy đã yêu Sarita. Mới một năm trước họ đã tách ra và anh ta đã
thử với các đàn bà khác, nhưng đã không có tác dụng. Lần nữa họ nối tay với
nhau; giờ họ lại tách ra. Giờ anh ấy đã rơi vào yêu với Divya và tôi biết anh ấy
không nhận biết: có tương tự nào đó giữa Sarita và Divya - cả hai đều là đàn bà
bí truyền! Và Yatri ngay lập tức bị ấn tượng bởi những chuyện tào lao bí truyền!
Giờ Divya chỉ là một Sarita lớn hơn. Bằng cách nào đó anh ấy đã thoát ra khỏi
cái giếng này và rơi vào trong mương! Anh ấy sẽ bị nhiều gẫy xương.
Chừng nào bạn chưa trở
nên có ý thức tại sao bạn làm điều gì đó, tại sao bạn chọn người nào đó, công
việc nào đó, việc làm nào đó, đàn bà nào đó, đàn ông nào đó, bạn nhất định vẫn
còn bị thất vọng. Lặp đi lặp lại bạn sẽ bỏ lỡ nghĩa của cuộc sống.
Cuộc sống chỉ là tấm
vải vẽ trống rỗng; bạn phải vẽ nghĩa lên nó. Bất kì cái gì bạn vẽ ra đều sẽ là
nghĩa của nó.
Ingo, điều đầu tiên
tôi muốn nói với bạn là: bây giờ thay vì thay đổi mọi thứ - bất kì hướng, chiều
bên ngoài nào - thay đổi tâm thức của bạn đi. Thay đổi phải là ở bên trong; chỉ
thay đổi bên trong mới có thể làm thay đổi cái gì đó. Bằng không mọi thay đổi đều
là giả, rởm... nó dường như là cái gì đó thay đổi, nhưng không cái gì thay đổi
bao giờ. Trở nên ý thức đi. Bạn nói: sông và đại dương mà tôi biết đều là sông
và đại dương của ảo tưởng, mơ và tưởng tượng, chẳng liên quan gì tới đạo.
Không, bạn không biết
đâu. Bạn đã nghe nó và bạn có thể đã tin vào nó. Tôi đang nói với bạn mọi ngày
rằng bạn đang sống trong ảo tưởng. Lắng nghe tôi lặp đi lặp lại bạn sẽ bắt đầu
tin vào tôi; điều đó sẽ không giúp ích đâu. Đây không phải là nhận biết của bạn,
rằng bạn đang sống trong ảo tưởng, mơ, và tưởng tượng. Nếu đây là nhận biết của
bạn, thay đổi là tức khắc; thế thì bạn sẽ không hỏi câu hỏi này chút nào.
Biết cái giả là cái
giả là biết cái thật. Chúng là hai mặt của cùng một đồng tiền, chúng không
khác. Nếu bạn biết cái giả là cái giả, trong chính việc biết đó bạn đã biết cái
thực là cái thực. Nó là kinh nghiệm đồng thời. Nếu bạn có thể nhận ra cái giả bạn
phải đã nhận ra cái thực, bằng không làm sao bạn sẽ nhận ra được cái giả?
Người đang mơ không
thể biết được rằng đây là mơ. Và nếu người đó nói trong việc mơ của mình rằng
đây là mơ, điều đó đơn giản có nghĩa mơ bên trong mơ, không gì khác. Bạn có thể
mơ trong các giấc mơ; nhưng nếu bạn thực sự biết đây là mơ, mơ lập tức sẽ bay
hơi, biến mất. Vấn đề này sẽ không nảy sinh. Câu hỏi nảy sinh vì bạn vẫn còn
níu bám vào các mong đợi. Vâng, bạn sẵn sàng chấp nhận rằng các mong đợi quá khứ
là giả, nhưng các mong đợi đang bao quanh bạn ngay bây giờ, đang cám dỗ bạn,
chúng có là giả không?
"Một điều khủng
khiếp đã xảy ra cho tôi đêm qua!" Mario nói với bạn anh ta.
"Nhưng hôm qua
chả là ngày sinh của anh còn gì?"
"Vâng! Khi tôi tới
văn phòng sáng hôm qua, thư kí của tôi mời tôi đi cùng cô ấy tới nhà cô ấy!"
"Và anh gọi điều đó là khủng khiếp sao? Cô ấy đẹp mà!"
"Để tôi kết thúc
đã. Vào bẩy giờ tôi đã ở cửa nhà cô ấy với bó hoa hồng. Cô ấy mở cửa, ăn vận bộ
đồ đẹp, cắt ngắn..."
"Và rồi sao? Thế
rồi cái gì đã xảy ra?" anh bạn nóng lòng hỏi.
"Thế này, cô ấy
mời tôi cốc rượu martini, bật nhạc nhẹ lên và rồi thì thào, 'Em có điều làm anh
ngạc nhiên đây. Tới phòng ngủ của em trong mười phút nữa nhé!'" "Và
anh đã làm gì?" anh bạn hỏi.
"Rồi, sau mười
phút tôi bước vào - và đã có mọi đồng nghiệp của tôi đang hát, 'Happy Birthday
to You!'"
"Này, điều đó
không khủng khiếp vậy!"
"Ồ, có chứ? Tôi
muốn anh ở vị trí của tôi... tôi đang trần truồng!"
Mọi người liên tục sống
trong mong đợi, ảo tưởng. Ảo tưởng này bị tan tành và ngay lập tức họ bắt đầu sống
trong ảo tưởng khác. Họ chưa bao giờ trở nên thực sự nhận biết rằng bất kì cái
gì tâm trí bạn phóng chiếu đều sẽ là ảo tưởng.
Tâm trí bạn chỉ có thể
tạo ra ảo tưởng. Thượng đế là ảo tưởng, thiền là ảo tưởng, yoga là ảo tưởng, Đạo
là ảo tưởng, vì đây toàn là phóng chiếu tâm trí của bạn. Những điều này giống
như đường chân trời trông có vẻ gần cận kề thế - người ta có thể đạt tới nó chỉ
trong vòng một giờ - nhưng người ta không bao giờ đạt tới đường chân trời. Nó
chỉ dường như, nó không tồn tại. Nếu bạn đuổi theo nó bạn sẽ chạy đuổi theo nó
tới vĩnh hằng và bạn sẽ không tìm thấy nó.
Một người A rập có lần
bắt gặp một người đang bước đi dọc sa mạc Sahara, chỉ mặc bồ đồ tắm.
"Đi tới biển bao
xa vậy?" người này hỏi.
"Quãng năm trăm
dặm đi lên phía bắc," người A rập nói.
"Chết tôi rồi,"
người này nói, "tôi sẽ phải ở lại trên bãi biển này!"
Ingo, nếu bạn liên tục
sống trong tâm trí, bạn sẽ phải sống trên bãi biển, bạn sẽ không bao giờ đạt tới
đại dương. Nó thậm chí không phải là năm trăm dặm đâu - nó không tồn tại, nó là
ảo cảnh.
Đừng lặp lại lời sáo
rỗng, cố nhìn ra vấn đề đi. Đừng tin, cố hiểu. Dừng việc phóng chiếu các tơ tưởng,
mơ mộng, mong đợi của bạn lên cuộc sống. Quên hoàn toàn điều đó đi. Toàn thể nỗ
lực phải là một và chỉ một, và đó là cách để thức tỉnh. Nếu bạn thức tỉnh, thế
thì mọi thứ sẽ khác, khác toàn bộ. Và sẽ không có bất kì nhu cầu nào để tìm ra
bất kì cái gì đặc biệt, để tìm ra nghĩa; thế thì những điều nhỏ bé của cuộc sống
đều có nghĩa, có ý nghĩa lớn. Từng viên sỏi trên bãi biển đều trở thành kim
cương. Thế thì có những thuyết giảng trong mọi hòn đá và bài ca được ẩn kín
trong mọi tảng đá và có kinh sách ở mọi nơi, vì thế giới này tràn đầy Thượng đế,
tuôn trào với tính thượng đế.
Và bạn đang khát về
nghĩa bởi lẽ đơn giản là bạn không nhìn vào cái đang đó, và bạn không thể nhìn
được vào cái đang đó vì bạn đang ngủ say.
Thức dậy đi! Ingo, thức
dậy đi! Bước ra khỏi nấm mồ của bạn. Vô ý thức là nấm mồ của bạn. Và thế thì bạn
sẽ biết cuộc sống là gì và nó đẹp làm sao và nó phúc lạc làm sao và nó là phúc
lành làm sao và là món quà của Thượng đế.
Câu hỏi thứ ba
Osho ơi,
Con người có thể cười ngay cả trong đối diện với chết được
không?
Narendra, điều đó còn
tuỳ. Có những người không thể cười được ngay cả khi cuộc sống đang trút mọi niềm
vui của nó lên họ; họ vẫn còn nghiêm chỉnh, đờ đẫn, chết. Hoa liên tục trút lên
họ; họ không nhìn vào những hoa đó, họ không cảm thấy biết ơn. Họ đã hoàn toàn
quên mất ngôn ngữ của biết ơn. Họ đã quên mất cười.
Nhưng người tỉnh táo
và nhận biết, người là con người theo nghĩa thực - được tích hợp, được định
tâm, được tiếp đất - sẽ cười trong đối diện với chết.
Mansoor cười khi ông ấy
bị giết. Ông ấy cười to tới mức những người giết ông ấy không thể kìm được tò
mò của họ. Họ hỏi, "Mansoor, có chuyện gì vậy? Ông điên hay cái gì? Sao
ông cười?"
Ông ấy nói "Ta
cười vì các ông đang giết một ai đó khác. Thân thể này không phải là Mansoor -
ta không là nó. Nếu các ông nghĩ ta đã phạm phải tội ác bằng việc tự tuyên bố
ta là Thượng đế, thế thì trừng phạt ta đi. Tại sao các ông trừng phạt thân thể
này? Thân thể đáng thương này đã không làm gì cả. Tại sao các ông chặt chân chặt
tay ta? Điều đó giống như trừng phạt ngôi nhà có người đã phạm tội ác - điều
này là ngu xuẩn cực kì. Đó là lí do tại sao ta cười."
Những người đó phải
đã cảm thấy rất bối rối. Và chung cuộc khi họ sắp cắt lưỡi ông ấy... vì Mansoor
bị giết theo cách vô nhân đạo hơn nhiều so với Jesus. Ông ấy bị chặt từng mảnh
một: chân ông ấy bị chặt, rồi tay ông ấy bị chặt, rồi mắt ông ấy bị móc ra, rồi
mũi ông ấy bị cắt, rồi lưỡi ông ấy bị cắt, và rồi đầu ông ấy bị chặt. Không ai
trước hay sau đã bao giờ bị hành hạ theo cách tàn ác như thế.
Trước khi họ cắt lưỡi
ông ấy lại cười lần nữa, khi nhìn lên trời. Họ không thể kìm được tò mò lần nữa,
vì bây giờ ông ấy không nhìn họ, ông ấy nhìn lên trời. Và họ nói, "Ông đã
cười chúng ta, giờ tại sao ông cười và cười ai?"
Ông ấy nói, "Ta
cười Thượng đế! Ta cười Thượng đế vì ta đang nói với ông ấy, 'Ngài không thể lừa
được ta. Cho dù ngài tới dưới dạng của nhưng kẻ đồ tể này, ta vẫn biết ngài, ta
nhận ra ngài, ta yêu ngài, ta tôn thờ ngài, vì ngay cả trong những bàn tay này,
người đang chặt ta và giết ta đó là năng lượng của ngài chứ không ai khác. Ngài
đã tới theo những cách hay với ta; giờ ngài đã tới theo cách tàn ác chỉ để thử
ta, liệu Mansoor có thể nhận ra ngài theo cách này hay không.' Ta đang cười vào
ngài đấy. Ta đang nói với ngài, 'Ta có thể nhận ra ngài trong bất kì hình dạng
nào ngài tới. Một khi ta đã nhận ra ngài, ta đã nhận ra ngài mãi mãi.'"
Narendra, điều đó còn
tuỳ. Các Thiền sư đã từng được biết tới chết theo cách rất vui đùa, dường như
chết là trò cười. Thực ra, nó là trò cười.
Một bộ lạc hoang dã
những kẻ ăn thịt người châu Phi đang nhảy múa điên dại quanh cái bình lớn nơi
cha Dupont đang nấu, thì đột nhiên một Thiền sư buột ra tiếng cười.
Ông ấy cứ cười mãi
cho tới khi viên thủ lĩnh, không thể nào kìm được giận của mình thêm nữa, chạy
xô qua cái bình: "Ông cười về cái gì?"
Sau một chốc thầy
xoay xở nói, vẫn bị nghẹn với tiếng cười, "Tôi vừa mới ỉa vào súp đấy!"
Câu hỏi thứ tư
Osho ơi,
Làm sao chúng tôi có thể dạy trẻ con có tính đạo đức và tôn
giáo?
Krishnaraj, bạn có
điên không đấy? Bạn đang hỏi tôi câu hỏi này hay hỏi Ayatollah Khomaniac? Bạn
đang hỏi ai câu hỏi này? Bạn nên đi tới Ayatollah Khomaniac.
Tôi dạy tôn giáo phi
tôn giáo và tôi dạy đạo đức phi đạo đức. Điều đó sẽ là gần như không thể nào hiểu
được cho bạn, Krishnaraj này. Chính câu hỏi của bạn chỉ ra rằng bạn không quen
thuộc chút nào với cách nhìn của tôi, với cách nhìn mọi sự của tôi.
Điều thứ nhất: bạn
không dạy cho trẻ con tôn giáo và đạo đức; bạn phải học từ chúng vì chúng gần với
Thượng đế hơn bạn nhiều lắm. Chúng ngay bây giờ đã tới từ nhà của Thượng đế;
chúng vẫn còn mang hương thơm. Bạn đã quên hoàn toàn, chúng còn chưa quên; sẽ mất
thời gian để chúng quên. Sẽ mất thời gian để chúng bị bạn ước định và bị bạn
phá huỷ. Và đó là điều bạn đang hỏi tôi: cách phá huỷ chúng, cách phá huỷ tính
tôn giáo của chúng, cách phá huỷ đạo đức của chúng, cách phá huỷ tính đích thực
của chúng, cách phá huỷ sự chân thành của chúng - nói tóm lại, cách phá huỷ
thông minh của chúng.
Thông minh là cội nguồn
của mọi tính tôn giáo và đạo đức, và trẻ con là thông minh hơn bạn. Học từ
chúng đi thay vì cố dạy chúng. Vứt bỏ ý tưởng ngu xuẩn này rằng bạn phải dạy
chúng. Quan sát chúng, thấy tính đích thực của chúng, thấy tính tự phát của
chúng, thấy tính quan sát của chúng, thấy chúng tỉnh táo ra sao, tràn đầy cuộc
sống và niềm vui ra sao, vui đùa làm sao, tràn đầy ngạc nhiên và kính nể làm
sao.
Tôn giáo nảy sinh
trong ngạc nhiên và kính nể. Nếu bạn có thể cảm thấy ngạc nhiên, nếu bạn có thể
cảm thấy kính nể, bạn có tính tôn giáo. Không bởi việc đọc Kinh Thánh hay Gita
hay Koran, mà bởi việc trải nghiệm sự kính nể. Khi bạn nhìn trời đầy sao, bạn
có cảm thấy điệu vũ trong tim bạn không? Bạn có thấy bài ca nảy sinh trong bản
thể bạn không? Bạn có cảm thấy giao cảm với các vì sao không? Thế thì bạn có
tính tôn giáo. Bạn không có tính tôn giáo bởi việc đi nhà thờ hay bởi việc đi tới
chùa và lẩm nhẩm lời cầu nguyện vay mượn điều chẳng liên quan gì tới trái tim bạn,
điều chính là chuyện của cái đầu.
Tôn giáo là chuyện
tình - chuyện tình với sự tồn tại. Và đứa trẻ đã ở trong chuyện tình đó. Mọi điều
được cần từ phía bạn là không phá huỷ chúng. Giúp chúng giữ cho sự ngạc nhiên của
chúng vẫn còn sống động, giúp chúng vẫn còn chân thành và đích thực và thông
minh. Nhưng bạn phá huỷ chúng. Đó là điều bạn muốn, thực tại, bằng việc hỏi câu
hỏi này: "Làm sao chúng ta có thể dạy...?"
Tôn giáo không bao giờ
có thể được dạy, nó chỉ có thể bị bắt vào. Bạn có tính tôn giáo không? Bạn có
rung động tôn giáo quanh bạn không? Thế thì bạn sẽ không hỏi câu hỏi ngu xuẩn
thế. Thế thì con bạn sẽ học nó chỉ bởi việc ở cùng với bạn. Nếu chúng thấy bạn
với nước mắt vui mừng khi quan sát mặt trời lặn, chúng nhất định bị ảnh hưởng;
chúng sẽ rơi vào im lặng. Bạn không cần bảo chúng phải im lặng; chúng sẽ thấy
nước mắt và chúng sẽ hiểu ngôn ngữ này. Chúng sẽ thấy tính linh thiêng của nước
mắt của bạn; chúng sẽ rơi vào im lặng theo cách riêng của chúng. Chúng sẽ ngồi
im lặng bên cạnh bạn. Chúng cũng quan sát sao hay mặt trời lặn hay mặt trăng.
Chúng có thấy bạn nhảy
múa quanh bụi hồng khi hoa hồng nở ra vào sáng sớm và không khí thoảng hương
không? Chúng có thấy bạn nhảy múa quanh hoa hồng không? Chúng sẽ hỏi bạn,
"Chúng con cũng có thể tham gia chứ? Chúng con cũng có thể nhảy múa cùng bố
chứ?"
Thực ra, nếu chúng muốn
nhảy múa bạn sẽ nói, "Dừng trò vô nghĩa này lại! Đi tới đền thờ cùng bố,
và hái mọi hoa hồng để cho chúng ta có thể cúng dường chúng cho Thượng đế.” Đây
là tôn giáo sao? Hoa hồng đã được cúng dường cho Thượng đế; chúng đã nhảy múa
trong gió thoảng, trong ánh mặt trời. Hái chúng bạn đã giết chúng. Bạn đã giết
hoa hồng sống và giờ bạn định cúng dường chúng cho Thượng đế chết! Thượng đế
ngu xuẩn nào đó mà bạn đã làm ra, bịa ra. Chỉ một hòn đá mà bạn đã tô vẽ và đặt
vào trong đền thờ. Tất nhiên, loại tôn giáo này phải bị áp đặt vì trẻ con là những
người thông minh, những người rất thông minh. Chúng chống lại loại cưỡng ép
này. Việc này là đang cố phá huỷ tự do của chúng và phá huỷ thông minh của
chúng.
Quan sát thông minh của
trẻ con đi. Và bất kì khi nào bạn thấy thông minh, hân hoan trong nó và giúp
chúng và bảo chúng rằng "Đây là cách con nên tiếp tục đi."
Bố phê bình buổi giảng
đạo, mẹ nghĩ người tổ chức đã phạm nhiều sai lầm. Chị không thích dàn hợp xướng
hát. Nhưng họ có ý nghĩ thứ hai khi em trai nói to lên, "Dẫu sao thì nó
cũng là buổi diễn khá hay với giá hai mươi xu."
Người chủ của nông trại
gà muốn làm cho con trai mình có cách cư xử tốt hơn, cho nên ông ta nghĩ ra một
bài học trực quan.
"Con có thấy
không, con trai? Gà gầy bị cáo ăn."
"Thì sao?"
con trai ông ta đáp. "Nếu chúng béo, chúng ta chắc đã ăn chúng rồi!"
Hai bé sáu tuổi đang
xem bức hoạ trừu tượng trong cửa hàng bán quà biếu. Nhìn thấy vết bẩn của bức
tranh: "Chúng mình chạy đi," một đứa nói, "trước khi họ nói
chúng mình làm bẩn nó!"
Người bố trở về nhà từ
ngày làm việc bình thường ở văn phòng và thấy đứa con trai nhỏ của mình ở bậc cửa
trước có vẻ rất bất hạnh. "Cái gì sai thế con trai?" anh ta hỏi.
"Ngay giữa bố và
con," cậu con trai nói, "con đơn giản không thể hoà hợp được với vợ của
bố."
Bố dắt cậu con trai
trẻ của mình tới rạp hát lần đầu tiên. Nhạc trưởng bắt đầu vung que chỉ huy và
một giọng nữ cao bắt đầu khúc aria. Cậu con trai chung cuộc hỏi, "Sao ông ấy
lại đánh cô ấy bằng que?"
"Ông ấy không
đánh cô ấy đâu, ông ấy chỉ vung vẩy nó trong không trung thôi," người bố
đáp.
"Thế sao cô ấy
la lên?"
Bạn cứ quan sát trẻ
nhỏ một chút ít; bạn chỉ xem thông minh của nó.
Johnny vừa mới về nhà
sau ngày đầu tiên ở trường.
"Này, con
yêu," mẹ nó hỏi, "họ đã dạy con cái gì?"
"Không mấy
đâu," đứa trẻ đáp. "Con được đi lần nữa."
Một cậu bé trở về từ
ngày học đầu tiên ở trường ở Mĩ. Vì nó đã là người nhập cư Italy nó không nói
được tiếng Anh chút nào. Cho nên ông hiệu trưởng đưa ra một thông báo rằng bất
kì ai có thể nói được tiếng Italy phải báo cáo cho văn phòng.
Ngay lúc đó một thanh
niên lôi thôi lêch thếch ló mặt ra. "Anh có nói được tiếng Italy
không?" họ hỏi anh ta.
"Hẳn rồi!"
anh chàng nói. "Tôi sống ở trong nhà hàng xóm Italy; tôi nói điều đó mọi
lúc."
"Tốt," họ
nói. "Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh trong việc dịch. Đầu tiên hỏi anh
ta xem tên anh ta là gì."
"Được. Này, cậu
nhỏ! Tên cậu-a là gì?"
Và điều đó có tác dụng!
Thế là đủ là người Italy.
Nếu bạn quan sát trẻ
nhỏ, tính sáng tạo của chúng, thông minh của chúng, việc thám hiểm thường xuyên
của chúng vào trong cái không biết, tính tò mò của chúng, việc truy hỏi của
chúng, bạn không cần dạy chúng bất kì niềm tin nào.
Và tôn giáo là gì
trong tâm trí bạn, Krishnaraj? - dạy niềm tin nào đó. Và không niềm tin nào có
tính tôn giáo cả, mọi niềm tin đều làm cho mọi người thành ngu xuẩn. Tôn giáo là
kinh nghiệm, không phải là niềm tin. Bạn sẽ làm cho chúng ta thành người Hindu
hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo, nhưng điều đó không làm cho
chúng có tính tôn giáo. Và bạn không quan tâm, thực ra, trong việc làm cho
chúng thành có tính tôn giáo; bạn quan tâm tới việc làm cho chúng thành người
Hindu, người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo. Bạn muốn chúng thuộc vào bầy
đoàn của bạn và bạn sợ thông minh của chúng. Bạn muốn giết thông minh đó và phá
huỷ nó trước khi quá trễ - vì chúng bắt đầu nổi dậy, trước khi chúng bắt đầu
nghĩ theo cách riêng của chúng. Chính tội ác lớn nhất là buộc trẻ con vào bất
kì niềm tin tôn giáo nào. Giúp cho chúng hiểu và bảo chúng tìm ra tôn giáo của
chúng đi.
Bạn không cho phép trẻ
con được đi bầu cử; với ý thức hệ chính trị chúng phải đợi hai mươi mốt năm, thế
rồi bạn nghĩ chúng đủ chín để đi bầu. Và với ý thức hệ tôn giáo chúng đủ chín
khi chúng là năm hay bốn tuổi! Bạn nghĩ giáo dục tôn giáo là bậc thấp hơn giáo
dục chính trị sao? Bạn nghĩ để thuộc vào đảng phái chính trị cần thông minh cao
hơn, trưởng thành hơn là thuộc vào tôn giáo sao? Nếu hai mươi mốt là tuổi cho
trưởng thành chính trị, thế thì ít nhất bốn mươi hai phải là tuổi cho trưởng
thành tôn giáo. Trước bốn mươi hai không ai nên chọn bất kì tôn giáo nào. Truy
tìm, tìm kiếm, thám hiểm và thám hiểm mọi chỗ, thám hiểm mọi chiều hướng có thể.
Và khi bạn quyết định
tôn giáo của bạn theo cách riêng của bạn, nó có ý nghĩa: khi nó bị áp đặt lên bạn
nó là nô lệ; khi bạn chọn nó, đó là cam kết, đó là tham gia.
Cuốn sách nhỏ của nhà
thờ Tin lành mà tôi vừa nói tới cũng nhắc tới một sự kiện: rằng một điều phải
được học từ Rajneesh và các sannyasin của ông ấy - rằng tại sao họ cảm thấy cam
kết thế, tại sao họ cảm thấy được tham gia thế, sâu sắc thế trong tình yêu.
Không người Ki tô giáo nào dường như sâu sắc thế trong tình yêu với Christ. Tại
sao họ trong tình yêu thế với thầy riêng của họ? Phải có lí do nào đó đằng sau
nó mà phải được thăm dò.
Lí do là rõ ràng:
tính chất sannyas không bị áp đặt lên bạn, bạn đã chọn nó. Cùng điều đó là hoàn
cảnh với các đệ tử của Jesus, với các đệ tử của Phật. Nhưng nó xảy ra chỉ khi
thầy còn sống; khi thầy mất rồi...
Thực ra, trẻ con nên
được phép chọn thầy riêng của chúng. Bố mẹ không nên ép buộc ý thức hệ riêng của
họ lên con cái họ. Nếu bạn thực sự yêu con bạn, đừng dạy chúng tôn giáo nào.
Vâng, cho chúng cảm giác về việc có tính tôn giáo, cho chúng cảm giác về tính cầu
nguyện. Và điều đó bạn có thể cho không phải bằng việc bảo chúng cách cầu nguyện
mà bằng việc bản thân bạn hiện hữu trong lời cầu nguyện. Nếu chúng thấy bạn
trong lời cầu nguyện chúng sẽ bắt được. Lời cầu nguyện có tính lây nhiễm. Chúng
sẽ bắt đầu hỏi bạn, "Làm sao chúng con cũng có thể tham gia vào lời cầu
nguyện?" Nếu bạn ngồi trong thiền và chúng thấy im lặng và chân thành và
tĩnh lặng bao quanh bạn và hào quang nào đó nảy sinh ra từ thiền, việc rạng ngời
nào đó, chúng nhất định quan tâm tới điều đó. Chúng bao giờ cũng quan tâm tới mọi
thứ mới.
Và đạo đức là sản phẩm
phụ của tôn giáo. Khi người ta cảm thấy trong tim tôn giáo nảy sinh, mối quan hệ,
sự giao cảm với sự tồn tại xảy ra, người ta trở nên đạo đức. Vấn đề không phải
là những lời răn, vấn đề không phải là cái phải và không phải; vấn đề là về
yêu, từ bi.
Khi bạn im lặng, từ
bi sâu sắc nảy sinh với toàn thể sự tồn tại, và từ từ bi đó, người ta trở nên đạo
đức. Người ta không thể ác được, người ta không thể giết hại được, người ta
không thể phá huỷ được. Khi bạn im lặng, phúc lạc, bạn bắt đầu trở thành phúc
lành cho mọi người khác. Hiện tượng đó của việc trở thành phúc lành cho mọi người
khác là đạo đức thực.
Đạo đức chẳng liên
quan gì tới cái gọi là các nguyên tắc đạo đức. Cái gọi là những nguyên tắc đạo
đức này chỉ tạo ra kẻ đạo đức giả: chúng tạo ra chỉ những người rởm, nhân cách
chia chẻ. Nhân loại tinh thần phân liệt đã tới bởi vì hàng nghìn tu sĩ, cái gọi
là thánh nhân và mahatmas và các giáo lí liên tục của họ: "Làm cái này,
không làm cái kia." Bạn không được giúp đỡ để nhận biết, để xem cái gì là
đúng và cái gì là sai. Bạn không được cho đôi mắt, bạn đơn giản được cho chiều
hướng.
Nỗ lực của tôi ở đây
là để giúp đỡ cho bạn có thể mở mắt ra - để cởi bỏ cái bịt mắt bạn, để loại bỏ
mọi loại màn chắn khỏi mắt bạn, để cho bạn có thể thấy cái gì là đúng. Và khi bạn
thấy cái gì là đúng bạn nhất định làm cái đó, bạn không thể làm khác được. Khi
bạn thấy cái gì là sai bạn không thể làm nó được; điều đó là không thể được.
Tôn giáo đem tới sáng
tỏ và sáng tỏ làm biến đổi tính cách của bạn.
Câu hỏi thứ năm
Osho ơi,
Tôi là người Nga. Thầy sẽ kể cho tôi ít nhất là hai chuyện cười
về người Nga chứ?
Darshan,
Một anh chàng Nga chạy
tới lều người bạn và kêu lên, "Người Mĩ đã lên mặt trăng rồi!"
"Thật à?" bạn
anh ta nói một cách hào hứng. "Tất cả họ à?"
Ba người ngồn trên ghế
dài trong quảng trường đỏ ở Moscow. Sau một chốc một người trong số họ thở dài
nặng nhọc. Vài khoảnh khắc sau đó người thứ hai cũng thở dài nặng nề. Người thứ
ba nhanh chóng liếc nhanh quanh với cái nhìn rất lo âu và thì thào: "Suỵt!
Đừng nói về chính trị ở chỗ công cộng!"
Và câu hỏi cuối cùng
Osho ơi,
Tôi muốn là người vô dục, một brahmancharin hoàn hảo. Xin gia ân
cho tôi.
Sant Maharaj, thế thì
ai sẽ rung chuông Jerusalem? Và ở cổng chúng ta cần ai đó liên tục rung chuông
Jerusalem. Đợi chút đi, đừng vội thế. Sao bạn muốn vô dục?
Ham muốn này nảy sinh
trong mọi người Ấn Độ - hàng thế kỉ ước định. Tôi cũng muốn bạn được vô dục một
ngày nào đó, không từ ham muốn nhưng từ hiểu biết sâu sắc. Và ham muốn không
bao giờ là một phần của hiểu biết, nhớ lấy. Ham muốn có thể bắt nguồn từ thất vọng.
Dục là cả niềm vui và
nỗi buồn, cực lạc và bi ai. Điều ngược đời này phải được hiểu; không hiểu điều
ngược đời này bạn sẽ không bao giờ có khả năng hiểu ham muốn về vô dục, về
brahmacharya. Dục đem tới cực lạc nhất thời; trong một khoảnh khắc bạn được
mang tới một thế giới khác, thế giới của vô thời gian. Trong một khoảnh khắc bạn
tan chảy vào trong người khác, bạn không còn là bản ngã - do đó mới có niềm vui
lớn, niềm vui cực thích. Nhưng điều này chỉ dành cho một khoảnh khắc, và thế rồi
mọi thứ đóng lại. Mọi cánh cửa và cửa sổ mà đã mở ra đều bị đóng lại. Bầu trời
và các vì sao mà bạn đã thấy không còn đó nữa. Bạn trở lại trong ngục tối của bạn.
Nó còn tối hơn trước đây vì bây giờ bạn đã nếm trải cái gì đó của cõi bên kia.
Nó giống như trong
đêm tối bạn đang đi qua trên đường và một chiếc ô tô tới với đèn pha chiếu. Đột
nhiên có mọi ánh sáng trong một khoảnh khắc, và chiếc xe đi qua. Giờ con đường
còn tối hơn nhiều so với trước đây vì bạn có thể so sánh. Mắt đã biết tới ánh
sáng; giờ bóng tối có vẻ, trong tương phản, rất tối. Trước khi ánh sáng xảy ra
bạn đã trở nên quen với bóng tối.
Dục cho bạn cực lạc
sâu, nhưng nó là nhất thời. Và thế rồi có việc rơi xuống, rớt mạnh từ những chiều
cao. Và bóng tối bao quanh bạn, nỗi khổ nảy sinh và bạn bắt đầu cảm thấy buồn.
Bạn bắt đầu cảm thấy, "Phỏng có ích gì về tất cả những điều này?" Bạn
rơi vào trong không gian tiêu cực bạn bắt đầu nghĩ chống lại dục. "Phỏng
có ích gì về tất cả những điều này? Nếu nó chỉ là nhất thời thì nó không xứng
đáng." Và bạn đã hi vọng về nó được bao lâu và bạn đã chờ đợi nó được bao
lâu, và bạn đã mong đợi từ nó được bao nhiêu! Và chẳng cái gì còn lại trong tay
bạn, chỉ kí ức, kí ức thoáng qua điều đang lùi ra xa xôi khỏi bạn. Và giờ bạn
trong bóng tối, trong khổ, trong bi ai. Tốt hơn là đừng biết tới nó.
Trong những khoảnh khắc
tiêu cực này ham muốn về vô dục nảy sinh, nhưng điều đó sẽ không kéo dài rất
lâu đâu, vì sau hai mươi bốn giờ bạn sẽ quên khoảnh khắc tiêu cực này, nỗi buồn,
bi ai. Điều đó nữa sẽ trở thành một phần của kí ức, cái sẽ lùi xa đằng sau. Lần
nữa bạn nhìn vào người đàn bà đẹp, đường cong đẹp của cô ấy, mặt đẹp của cô ấy...
và lại ham muốn. Và bạn bắt đầu hi vọng có thể lần này sẽ khác đi. Ai biết được?
Và lần nữa bạn lại xúc động, háo hức. Trong những khoảnh khắc này bạn trở nên rất
tích cực về yêu.
Và điều này sẽ liên tục
xảy ra lặp đi lặp lại, nó là cái vòng luẩn quẩn: sau tích cực là tiêu cực, sau
tiêu cực là tích cực, như ngày hay đêm. Ngày đi theo sau đêm, đêm đi theo sau
ngày, và bạn liên tục xoay vòng trong bánh xe này. Ở phương Đông chúng ta đã gọi
đích xác nó là bánh xe cuộc sống, và sinh và tử, bánh xe của các các đối lập cực.
Có lên và xuống và bạn cứ tiếp diễn mãi. Khi bạn lên bạn cảm thấy ở trên đỉnh
thế giới và bạn nghĩ rằng đó đã toàn là vô nghĩa, vô dục và mọi thứ - đó toàn
là điều ngu xuẩn. Nhưng ki bạn đi tới khoảnh khắc tiêu cực bạn bắt đầu nghĩ rằng
mọi cái tích cực chỉ là mê đắm. Và điều này bạn đã làm nhiều lần rồi và điều
này bạn sẽ liên tục làm cả đời bạn nếu bạn không cố hiểu cái vòng luẩn quẩn
này.
Cho nên tôi không nói
quyết định cái gì khi bạn đang tiêu cực. Nếu bạn quyết định trong tính tiêu cực
của bạn, bạn sẽ trở thành phủ định cuộc sống. Đó là điều đã xảy ra cho các tôn
giáo trong quá khứ, họ trở thành phủ định cuộc sống. Họ đã quyết định trong khoảnh
khắc tiêu cực. Thế thì bạn phải trốn lên các tu viện; thế thì bạn phải đi lên
núi, lên hang động. Và ở đó nữa dục cũng sẽ không rời bỏ bạn dễ dàng thế vì dục
không phải là cái gì đó bên ngoài bạn, nó là cái gì đó bên trong bạn. Nó là
sinh học của bạn, nó là tâm lí của bạn, nó là sinh lí của bạn; những hooc môn
đó ở bên trong bạn. Nó ở trong máu bạn, trong xương bạn, nó ở trong chính tuỷ bạn.
Nó thậm chí không chỉ có ở trong trung tâm dục của bạn, vì đã từng có những người
ngu đã cắt bộ phận sinh dục của họ để trở nên vô dục hoàn hảo.
Ở Nga có giáo phái Ki
tô giáo tin vào việc cắt cơ quan sinh dục. Tất nhiên, đã có khó khăn cho giáo
phái này vì họ không thể tạo ra được trẻ con. Và mọi giáo phái đều muốn có ngày
càng nhiều người, và nếu bạn cắt cơ quan sinh dục của mình thì chẳng mấy chốc
giáo phái của bạn sẽ biến mất khỏi thế giới. Cho nên giáo phái đó thường nhận
con nuôi - con của những người nghèo, con của kẻ ăn xin họ sẽ nhận làm con
nuôi. Và khi những đứa trẻ đó trở thành thanh niên, trưởng thành về dục, cơ
quan dục của chúng sẽ bị cắt. Mỗi năm họ thường tụ tập ở những buổi tập hợp lớn
nơi buổi lễ này được thực hiện, và mọi người sẽ cắt cơ quan sinh dục của họ
trong mê loạn, và ngày càng nhiều người sẽ tham gia vào trò mê loạn của nó. Mọi
người có tính bắt chước, rất bắt chước; nếu một người làm cái gì đó, người khác
sẽ làm nó.
Đàn bà thường cắt vú
họ, và họ sẽ chất đống vú và cơ quan sinh dục - đống này càng lớn, càng nhiều đức
hạnh đã xảy ra năm đó. Thượng đế chắc rất hài lòng với họ.
Dục chẳng liên quan
gì tới cơ quan sinh dục; bạn có thể cắt cơ quan sinh dục, dục sẽ vẫn còn, vì
trung tâm dục tồn tại trong não bạn. Cơ quan dục chỉ là việc kéo dài của trung
tâm não đó. Bây giờ họ đã tìm ra trung tâm này trong não. Bây giờ một cửa sổ nhỏ
có thể được làm ra trong đầu bạn và điện cực có thể được đặt đích xác vào trung
tâm dục của bạn trong não, và nó có thể được kích thích trực tiếp và bạn sẽ có
cực thích, chẳng cần sự tham gia của bất kì cơ quan dục nào trong nó. Và chẳng
mấy chốc, tôi nghĩ ngày này không xa xôi gì khi mọi người sẽ mang các hộp nhỏ
trong túi của mình, điện cực bên trong não họ. Không ai sẽ bao giờ biết bạn
đang làm gì - họ sẽ chỉ thấy cái cười toe toét của bạn trên mặt bạn! Và bạn sẽ
có vẻ phúc lạc thế, phúc lạc dường như bạn đã trở thành phật! Và mọi điều bạn
làm chỉ là nhấn nút bên trong túi bạn. Bạn sẽ liên tục nhấn nút, và mỗi lần bạn
nhấn nút, chỉ dòng điện lên tới trung tâm dục kích thích nó.
Đó là điều xảy ra khi
bạn làm tình với người đàn bà: chính việc tiết ra tinh trùng là việc nháy cái
nút. Điều đó có thể được làm một cách kinh tế hơn nhiều bằng công nghệ khoa học;
nó sẽ được thực hiện. Ngày đó bạn được kết thúc với hôn nhân, với đồng dục, với
dị dục; với mọi loại dục bạn sẽ được kết thúc. Sẽ chỉ có một loại dục; chúng ta
sẽ phải tìm ra cái tên cho nó - dục hộp hay cái gì đó! Cũng giống như hộp diêm,
bạn để nó trong túi.
Nguy hiểm duy nhất là...
Tại sao nó chưa được tiếp thị? - vì về mặt khoa học nó đã được chứng minh, các
thực nghiệm đã thành công. Lí do duy nhất tại sao nó không được tiếp thị là ở
chỗ sẽ không có cách nào để ngăn cản mọi người khỏi việc có hàng nghìn cực
thích mọi ngày; họ sẽ thôi làm mọi việc khác. Đó là vấn đề duy nhất, vì dục có
giới hạn, giới hạn nào đó. Một người có thể làm tình một lần một ngày hay hai lần
một ngày; điều đó tuỳ vào tuổi tác - rất trẻ, ba lần một ngày. Khi bạn già đi bạn
sẽ cần nhiều thời gian hơn để phục hồi sức khoẻ. Nhưng với cái hộp diêm đó sẽ
không có vấn đề gì - già, trẻ, thậm chí chết, không có vấn đề. Ai đó khác có thể
liên tục nhấn nút của bạn và xác chết sẽ liên tục run lẩy bẩy. Điều đó xảy ra,
thực tế nó xảy ra.
Có những con nhện...
trong khi làm tình nhện cái bắt đầu ăn người yêu. Nó đang làm tình, nó ở trên
con cái, và con cái bắt đầu ăn nó. Đàn bà là nguy hiểm! Và con cái bắt đầu ăn từ
đầu con đực; đầu tiên nó ăn cái đầu vì thế thì con đực không thể thoát được.
Nhưng con đực vẫn liên tục làm tình - đầu mất rồi, nhưng ai cần đầu? Khi đó là
vấn đề làm tình, ai cần đầu? - đầu bị mất đi; dần dần, dần dần các bộ phận khác
của nó bắt đầu ra đi, nhưng nó vẫn liên tục làm tình. Bất kì cái gì còn lại vẫn
liên tục run rẩy. Nhện đực của loài đó làm tình chỉ một lần. Yêu nào đó! Tính
toàn bộ nào đó! Tính toàn thể nào đó! Nhện linh thiêng!
Các thực nghiệm mà
Skinner đã làm về điều này đã chứng minh rằng điều đó có thể là nguy hiểm, vì
trên chuột họ đã thử - thế thì chuột dừng làm mọi thứ. Chúng không ăn, chúng
không bận tâm về ngủ; chúng liên tục nhấn nút. Bạn sẽ ngạc nhiên: sáu nghìn lần
một giờ! Tất nhiên, trong vòng ba, bốn giờ chuột chết. Nhưng chừng nào chuột
còn chưa chết nó vẫn liên tục nhấn nút. Ai bận tâm bây giờ về ăn và ngủ và bất
kì loại đối thoại xã hội nào khác, và vân vân? - gặp gỡ mọi người và đi tới câu
lạc bộ Rotary, mọi thứ vô nghĩa đó, ai bận tâm? Điều đó là nguy hiểm. Điều đó
đã dừng Skinner lại, vì ông ấy đã thử nhiều thực nghiệm... bạn không thể dừng
nó lại được. Một khi chuột hay bất kì con vật nào đã từng được làm thực nghiệm
biết điều đó, thế thì nó cứ tiếp diễn mãi.
Dục sẽ đi cùng bạn tới
tu viện của bạn, nó sẽ đi cùng bạn tới hang động, vì nó ở trong não bạn. Vô dục
sẽ không xảy ra; chỉ suy đồi sẽ xảy ra.
Sant, vô dục phải tới
theo cách riêng của nó, không được thực hành và trau dồi. Nó tới theo cách
riêng của nó, nhưng thế thì nó không phải là quyết định được lấy vào khoảnh khắc
tiêu cực, thế thì nó không phải là phủ định cuộc sống; thế thì nó là hiện tượng
siêu việt. Bạn đã thấy đi thấy lại tích cực và tiêu cực, và bạn đã hiểu thủ đoạn
mà tự nhiên đang chơi trên bạn, bạn là nạn nhân của tự nhiên. Tự nhiên muốn
sinh sản giống loài của nó, do đó nó đã đặt một chiến lược bên trong bạn có tên
là dục của bạn. Một khi điều này được hiểu bởi kinh nghiệm riêng của bạn, dục bắt
đầu biến mất và vô dục nảy sinh, nhưng không bị áp đặt, không được thực hành.
Tôi có thể ban phúc lành chỉ cho vô dục như vậy. Bạn hỏi tôi: Osho ơi, tôi muốn
vô dục...
Xin bạn đừng ham muốn
điều đó. Đi qua mọi kinh nghiệm về yêu đi, tích cực, tiêu cực. Đi một cách có
tính thiền, đi với nhận biết đầy đủ trong chúng. Và dần dần ánh sáng siêu việt
sẽ nảy sinh trong bạn, hiểu biết sâu sắc xảy ra. Và thế rồi bạn sẽ không hỏi rằng
"Làm sao để là vô dục?" Bạn sẽ vô dục. Tôi có thể ban phúc lành chỉ
cho loại vô dục đó.
Tôi có thể ban phúc
lành chỉ điều xảy ra từ hiểu biết, không từ trau dồi. Tôi chống lại tính cách,
tôi chỉ ủng hộ tâm thức. Nếu tính cách đi theo tâm thức, tốt, nhưng tâm thức phải
không đi theo tính cách. Điều đó đã từng là cách thức mãi cho tới giờ, nó không
thể là cách thức đó thêm nữa. Con người đã tới tuổi trưởng thành.
Bây giờ một loại cách
tiếp cận khoa học mới được cần hướng tới vấn đề bên trong của con người. Tính
chất sannyas của tôi là cách tiếp cận khoa học. Nó không liên quan gì tới tôn
giáo cũ; nó là tôn giáo của tương lai. Các sannyasin của tôi phải là sứ giả của
tương lai.
Phúc lành của tôi là
cùng với bạn, nhưng chỉ khi cái gì đó xảy ra trong bạn qua hiểu biết, không bởi
nỗ lực. Tôi chống lại mọi nỗ lực.
Xem Tiếp Chương 7 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá