Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Thiền - Truyền Trao Đặc Biệt – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 8. Hiểu Nó Không?
Nghe hoặc Tải MP3 'Thiền - Truyền Trao Đặc Biệt' ê
Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi,
Cái gì dành cho bữa trưa nay?
Sant Maharaj, có chuyện
gì vậy? Bạn có thực sự trở nên vô dục không? Điều đó xảy ra cho người vô dục: mối
quan tâm của họ bắt đầu đổi từ đàn bà sang thức ăn. Bạn có thể nhìn quanh các
sannyasin Ấn Độ, cái gọi là các mahatma, và bạn bao giờ cũng sẽ thấy họ rất
béo, với bụng bự. Và lí do là ở chỗ toàn thể tính dục của họ trở nên bị suy đồi.
Họ bắt đầu hội tụ dục tình của họ vào thức ăn.
Thức ăn và dục có
quan hệ sâu sắc, có quan hệ rất thân thiết, từ chính lúc bắt đầu. Thức ăn là cần
thiết cho sự sống còn của cá nhân và dục là cần thiết cho sự sống còn của giống
loài. Dục đích xác giống thức ăn cho loài và thức ăn giống như dục cho cá nhân.
Không có thức ăn cá nhân sẽ chết, không có dục loài sẽ chết.
Nếu bạn bắt đầu kìm
nén tính dục của bạn, thế thì dịch chuyển tự nhiên là từ yêu sang bữa trưa! Nó
không phải là trung hợp ngẫu nhiên. Bạn nhìn vào bức ảnh của Swami Shivananda
Maharaj mà xem. Cả đời mình ông ấy đã nói về Yoga và thiền, nhưng nhìn bức ảnh
dường như là ông ấy chỉ ăn và ăn và ăn. Ông ấy không thể bước đi được - vì béo
thế. Ông ấy không thể giơ tay mình lên được; chúng trở thành nặng tới mức hai
người phải mang hai tay của ông ấy!
Và bạn có xem tượng
hay tranh của guru của Muktananda, Nityananda không? Người này đã đánh bại mọi
swamis và mọi mahatma của mọi thời đại! Nếu bạn xem tượng của Nityananda... Có
lần khi tôi đi qua bên cạnh đạo tràng của Muktananda ông ấy đã mời tôi. Chỉ để
có cái nhìn tôi đã tới đó. Ông ấy chỉ cho tôi xem tượng của Nityananda và tôi
đã bảo ông ấy - và kể từ đó ông ấy đã rất giận - tôi đã bảo ông ấy, "Người
này thực sự là phép màu!"
Ông ấy nói, "Ông
ngụ ý gì?" Ông ấy chắc phải đã nghĩ rằng tôi đang nói về siddhis và quyền
năng yoga.
Tôi nói, "Xin đừng
hiểu lầm tôi. Người này là phép màu theo nghĩa rằng tôi đã thấy những người tồi
tàn với cái bụng bự, nhưng dẫu sao họ cũng không là phép màu - người này có cái
bụng. Ở đây nó là cái đối lập - cái bụng có người này! Người này dường như chỉ
là ruột thừa! chỉ bằng cách nào đó được thêm vào; bằng không thì điều thực dường
như là cái bụng."
Sant Maharaj, đừng trở
nên quan tâm nhiều thế tới bữa trưa; điều đó là nguy hiểm.
Chừng nào
brahmacharya, vô dục, còn chưa xảy ra theo cách riêng của nó, như hệ quả của nhận
biết sâu sắc, nó sẽ trở nên bị hội tụ vào cái gì đó này khác; nó sẽ tìm thấy lối
ra. Và thức ăn là rất gần.
Đứa trẻ ngay từ chính
lúc bắt đầu trở thành được liên kết với ý tưởng về thức ăn và yêu. Chúng trở
thành gần giống như hai mặt của cùng một đồng xu, vì nó nhận tình yêu từ người
mẹ và cũng nhận thức ăn từ người mẹ. Đối thể yêu của nó và đối thể thức ăn của
nó là một. Không chỉ người mẹ mà bầu vú nói riêng: nó nhận thức ăn từ bầu vú và
hơi ấm và cảm giác về yêu.
Có khác biệt: khi người
mẹ yêu con, vú có cảm giác khác và rung động khác. Người mẹ tận hưởng đứa con
bú vú mình; nó đang kích thích dục tình của người mẹ. Nếu người mẹ thực sự
trong tình yêu với đứa con, cô ấy sẽ gần như trong niềm vui cực thích. Vú cô ấy
rất nhạy cảm; chúng là vùng gợi tình nhất của thân thể cô ấy. Cô ấy bắt đầu sôi
nổi và đứa con có thể cảm thấy điều đó. Đứa con trở nên nhận biết về hiện tượng
rằng người mẹ đang tận hưởng. Cô ấu không đơn giản nuôi nó, cô ấy đang tận hưởng
điều đó.
Nhưng khi người mẹ
cho bầu vú chỉ từ sự cần thiết, thế thì vú lạnh lẽo; không có hơi ấm trong nó.
Người mẹ không sẵn lòng, cô ấy đang vội. Cô ấy muốn giằng bầu vú đi nhanh nhất
có thể được. Và đứa trẻ cảm thấy điều đó. Điều đó rõ ràng tới mức người mẹ lạnh
lẽo, cô ấy không yêu, cô ấy không nồng ấm. Cô ấy không thực sự là người mẹ. Đứa
con dường như là không được mong muốn, cảm giác không được mong muốn.
Đứa con cảm thấy được
mong muốn chỉ khi người mẹ tận hưởng việc nuôi đứa trẻ theo bầu vú, khi điều đó
trở thành gần như là quan hệ yêu, gần như là quan hệ cực thích. Chỉ thế thì đứa
con mới cảm thấy tình yêu từ người mẹ, được cần tới bởi người mẹ. Và được cần tới
bởi người mẹ là được cần tới bởi sự tồn tại vì người mẹ là toàn thể sự tồn tại
của nó; nó biết sự tồn tại qua người mẹ. Bất kì cái gì là ý tưởng của nó về người
mẹ đều sẽ là ý tưởng của nó về thế giới.
Đứa con đã không được
người mẹ yêu sẽ thấy bản thân nó bị xa lạ trong sự tồn tại; nó sẽ thấy bản thân
nó là người ngoài, người lạ. Nó không thể tin được vào Thượng đế, nó không thể
tin cậy được vào sự tồn tại. Nó thậm chí không thể tin cậy được vào người mẹ
riêng của nó, làm sao nó có thể tin cậy được vào bất kì ai khác? Tin cậy trở
thành không thể được. Nó hoài nghi, nó nghi ngờ; nó liên tục cảnh giác, sợ hãi,
sợ sệt. Nó tìm thấy kẻ thù, kẻ cạnh tranh ở mọi nơi. Mọi khoảnh khắc nó đều sợ
bị nghiền nát và phá huỷ. Thế giới với nó dường như không phải là nhà chút nào.
Nó không thể có tính tôn giáo được, nhớ lấy.
Tôn giáo được sinh
ra, thoáng nhìn đầu tiên về tôn giáo xảy ra cho đứa trẻ trong mối quan hệ của
nó với người mẹ. Nếu mối quan hệ đó bị đầu độc thế thì cái gì đó trong chính cội
nguồn bị đầu độc. Thế thì sẽ trở thành rất khó để mang tôn giáo tới cho đứa trẻ.
Thế thì nó cần trị liệu tâm lí lớn lao. Thế thì nó cần quá trình lâu dài, dài
lâu, gian nan, đau đớn để đi lùi lại để cho nó có thể tháo gỡ mọi kí ức xấu của
nó, để cho nó có thể trở nên tự do với mọi liên kết cũ của nó. Chừng nào điều
đó chưa xảy ra nó sẽ không thấy bản thân nó được hoà điệu với bất kì cách tiếp
cận tôn giáo nào hướng tới sự tồn tại.
Chủ nghĩa vô thần được
sinh ra với mối quan hệ của nó - mối quan hệ đầu tiên, việc làm quen đầu tiên -
và đó là với người mẹ, đặc biệt với bầu vú của người mẹ. Nếu người mẹ hạnh
phúc, hân hoan trong việc nuôi con, thế thì đứa con không bao giờ ăn quá nhiều
vì nó tin cậy; nó biết người mẹ bao giờ cũng có đó. Bất kì lúc nào nó đói nhu cầu
của nó sẽ được thoả mãn. Nó không bao giờ ăn quá nhiều.
Đứa con được yêu đủ vẫn
còn lành mạnh. Nó không gầy không béo; nó giữ cân bằng. Nhưng nếu người mẹ lạnh
lùng, nếu người mẹ không sẵn lòng, thế thì đứa con bắt đầu nhồi nhét vào bản
thân nó quá nhiều vì nó sợ - ai biết giờ tiếp mẹ sẽ sẵn có hay không? Nó rót đầy
bản thân nó toàn bộ dung tích; bụng nó bắt đầu trở nên bự hơn.
Mọi trẻ con nhà nghèo
đều có bụng lớn hơn bởi lí do đơn giản người mẹ sẽ đi làm cả ngày; chúng sẽ thiếu
mẹ. Cô ấy có thể tối mới về - mệt mỏi, kiệt sức, không trong tâm trạng yêu hay
nồng ấm. Đứa con sẽ có vẻ như gánh nặng. Và một khi liên kết của đứa con đã
chuyển từ yêu sang thức ăn, thế thì cả đời nó sẽ là phức tạp không cần thiết.
Không phải là ngẫu
nhiên mà ở Ấn Độ nơi vô dục đã từng được đề xuất trong nhiều thế kỉ, được tán
dương qua nhiều thế kỉ, mọi người đã trở nên nghiện thức ăn. Nhiều gia vị thế bạn
sẽ không tìm thấy ở bất kì chỗ nào khác trên thế giới, và nhiều loại thức ăn thế.
Lí do là ở chỗ cuộc sống tình yêu của mọi người bị bỏ đói và họ phải lấp đầy nó
bằng cách nào đó, nhồi nhét vào nó bằng thức ăn theo cách nào đó.
Hai người cỡ trung tuần
đang thảo luận về dục tình bị giảm thiểu của họ. Người này nói với người kia,
"Vâng, thức ăn đang thay thế cho dục là sự quyến rũ lớn trong đời tôi. Thực
tế là tôi có một cái gương được treo trên bàn bếp tuần sau!"
Nhưng tôi hi vọng rằng
bạn không ngụ ý theo nghĩa đen, Sant này, cho câu hỏi của bạn. Tôi lấy nó theo
cách biểu dụ. Thế thì nó là được. Nếu bạn ngụ ý rằng, tôi đang nấu gì cho bạn
hôm nay? thế thì điều đó là được, vì tôi thường xuyên lo nghĩ ai sẽ rung chuông
cầu nguyện ở cổng! Nếu bạn trở thành một Nityananda, Akandananda, Shivananda -
và bạn có thể trở thành chứ - bạn là một Punjabi, thân thể to lớn, bạn có thể
đánh bại mọi "nanda" này. Nếu bạn thực sự trở nên quan tâm tới thức
ăn bạn có thể đi lên đỉnh! Nhưng tôi nghĩ câu hỏi của bạn có tính biểu dụ.
Jack đang kể cho anh
bạn thân rằng anh ta gặp một cô gái không biết sự khác biệt giữa món xa lát
Caesar và giao hợp. "Cậu đã giải thích điều đó cho cô ấy không?" anh
bạn thân hỏi. "Chết tiệt, không! Nhưng tớ có ăn trưa với cô ấy mọi
ngày!"
Nếu đó là nghĩa của bạn
về bữa trưa, thế thì nó là hoàn toàn được. Với phúc lành của tôi tiến lên đi.
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Tôi chưa bao giờ sợ bất kì cái gì và không bao giờ chọn chạy trốn
trong đời tôi. Chỉ có một điều có thể làm tôi phát hoảng và cho tôi cảm giác
không thể chịu nổi phải trốn đi - chán. Tại sao tôi sợ chán thế? Thực sự tôi
đang cố gắng cái gì để trốn đây?
Sarjano, đó là một
trong những câu hỏi quan trọng nhất, vì con người là con vật duy nhất cảm thấy
chán. Trâu không cảm thấy điều đó, mặc dầu chúng có vẻ chán lắm. Lừa không cảm
thấy điều đó, mặc dầu chúng cũng có vẻ chán lắm. Ngoại trừ con người, không ai
cảm thấy chán; và ngay cả khi có liên quan tới con người, mọi người không cảm
thấy chán. Cần thông minh để cảm thấy chán, cho nên rất ít người, những người
thông minh nhất trên thế giới, mới cảm thấy chán. Phật cảm thấy nó, Mahavira cảm
thấy nó. Những người hiếm hoi nhất cảm thấy chán vì điều đó cần thông minh vô
cùng để trải nghiệm nó. Cho nên theo một cách nào đó nó không phải là tai ương,
nó là phúc lành.
Chính từ chán mà việc
truy hỏi về nghĩa của sống mới nảy sinh. Những người đã cảm thấy chán đơn giản
chỉ ra rằng bất kì nghĩa bình thường nào mà cuộc sống có, đều không còn đáp ứng
được cho họ. Có những người hoàn toàn hạnh phúc với tiền, tích luỹ ngày càng
nhiều tiền, và họ dường như quan tâm mênh mông trong điều đó, hoàn toàn hạnh
phúc với việc tìm nhiều hơn của họ. Những người này không thực sự là sinh linh
đã phát triển: họ là sinh linh tầm thường nhất, loại thấp nhất. Thông minh của
họ còn chưa trở thành việc nở hoa; nó vẫn trong hạt mầm, chỉ là tiềm năng.
Bạn có thể thấy điều
đó. Những người tham có thể láu lỉnh và tinh ranh - họ phải vậy - nhưng bạn sẽ
không bao giờ thấy bất kì thông minh nào trong họ. Bạn sẽ không thấy sự sắc
bén, bạn sẽ không thấy bất kì tính sáng tạo nào trong họ. Bạn sẽ không thấy bất
kì hương thơm nào trong các kiếp sống của họ; họ sẽ bốc mùi khắm. Người tham có
mùi khắm.
Và đó cũng là trường
hợp với người đói về quyền lực, chính khách, người bao giờ cũng chạy theo các vị
trí nhiều quyền lực hơn, địa vị cao hơn nhiều, người muốn trở thành tổng thống
hay thủ tướng, người có cuộc sống được dành cho chỉ một chủ định chi phối mọi
người.
Những người này là
người đần. Cuộc sống của họ là cuộc sống ở dạng xấu nhất. Họ không có ý thức
nào về cái đẹp, thơ ca, âm nhạc. Họ không có ý thức nào về thẩm mĩ. Toàn thể mối
quan tâm của họ là ở cái ghế lớn hơn, dường như bằng việc ngồi vào ghế lớn hơn
họ sẽ trở thành lớn hơn, dường như bằng việc trở thành tổng thống của một nước
họ sẽ đạt tới sự toàn vẹn tâm linh nào đó, dường như bằng việc chi phối hàng
triệu người họ sẽ trở thành chủ của bản thể riêng của họ. Họ là người trống rỗng,
hổng hoác; cuộc sống bên trong của họ là hoàn toàn tăm tối. Nhưng bạn sẽ không
bao giờ thấy họ chán. Họ bao giờ cũng đi, bao giờ cũng quan tâm tới nỗ lực ngu
xuẩn để thu được quyền lực, danh vọng, tiền bạc. Nhưng họ hài lòng; nếu họ
thành công bạn sẽ thấy họ rất vui vẻ.
Chính những người thông minh nhất mới cảm thấy chán, người không thể thấy được bất kì nghĩa nào trong tiền. Tất nhiên, chắc chắn có tiện dụng trong tiền, nhưng không có nghĩa. Người không thể thấy được bất kì nghĩa nào, bất kì ý nghĩa nào, trong chính trị quyền lực, trong các trò bản ngã, người có thể thấy cái vô tích sự hoàn toàn của mọi thứ đó - bây giờ với những người thông minh như vậy thì vấn đề lớn nhất trong cuộc sống sẽ là chán.
Điều đầu tiên,
Sarjano này, tôi muốn nói với bạn là: cảm thấy được phúc lành đi. Đây là triệu
chứng của thông minh cao hơn. Từ việc chán này mà con người bắt đầu đi vào bên
trong; thấy mọi thứ là vô tích sự ở bên ngoài con người quay vào trong - vì
không có chỗ nào khác để đi. Thông minh của người đó là rõ ràng, trong suốt tới
mức người đó có thể thấy rằng người đó có thể có mọi tiền của thế giới, dầu vậy
người đó sẽ vẫn là cùng con người cũ. Người đó có thể có mọi quyền của thế giới,
dầu vậy người đó sẽ không trở thành con người mới qua điều đó, người đó sẽ
không được tái sinh. Người đó có thể có mọi tri thức đang sẵn có, nhưng dầu vậy
người đó sẽ vẫn còn là cùng người ngu bên trong; tri thức của người đó sẽ chỉ
là như vẹt. Người đó sẽ lặp lại những câu sáo rỗng hay mà không biết đích xác
nghĩa của chúng, vì nghĩa của chúng chỉ có thể được biết qua kinh nghiệm của
riêng người ta. Người đó có thể nói như Jesus, người đó có thể thuyết giảng về
vương quốc của Thượng đế, cái ở bên trong, nhưng người đó không có thoáng nhìn
về nó. Người đó đã chỉ học lời đơn thuần.
Người thông minh trở
nên nhận biết rất sớm rằng "Mọi điều này đều là bài tập, là cực kì vô tích
sự. Không cái gì ở bên ngoài đã bao giờ có thể cho mình việc hoàn thành bên trong,
cảm giác bên trong về ý nghĩa." Và chừng nào điều đó chưa được trải nghiệm,
chán sẽ vẫn còn và sẽ trở nên nặng nề hơn mọi ngày.
Bây giờ có hai khả
năng. Một là khả năng phương tây. Nếu bạn chỉ nhìn qua lí trí thế thì bạn sẽ
không bao giờ thấy bất kì nghĩa nào trong cuộc sống; thế thì chán sẽ trở nên
ngày càng gay gắt hơn, thứ kinh niên. Nó sẽ lan toả ra toàn thể sự tồn tại của
bạn, nó sẽ xuyên thấu vào từng khoảnh khắc của cuộc sống của bạn. Nó sẽ không
cho phép bạn sống chút nào. Nó sẽ trở thành gánh nặng tới mức tự tử sẽ dường
như là lối ra duy nhất có thể có.
Đó là điều Fyodor
Dostoevsky nói: rằng "Nếu tôi có thể gặp Thượng đế, điều duy nhất tôi sẽ
nói với ngài là, 'Tại sao ngài đã tạo ra tôi? Để làm gì? Và thậm chí không hỏi
gì tôi cả! Điều này có đúng không?' Và điều duy nhất tôi mà muốn gặp Thượng đế
là trả lại ngài chiếc vé. Tôi không muốn là một phần của sự tồn tại vô nghĩa,
vô tích sự này."
Marcel nói, "Vấn
đề siêu hình thực sự duy nhất là vấn đề tự tử. Tại sao con người phải cứ sống
thế? Để làm gì?" Nếu bạn nhìn chỉ qua cái đầu, chỉ qua lí trí... đó là điều
cách tiếp cận phương tây đã từng là vậy mãi cho tới giờ. Nó là hướng theo cái đầu,
nó là hợp lí hoá, nó có tính Aristotel, nó là logic. Nó đã cho công nghệ và
khoa học lớn, nhưng nó không thể cung cấp nghĩa cho cuộc sống của bạn. Cuộc sống
đã trở nên ngày một chán hơn; mọi người hoàn toàn chán. Họ liên tục sống vì họ
là kẻ hèn, vì họ không thể thu được đủ dũng cảm để phá huỷ bản thân họ, cho nên
bằng cách nào đó họ liên tục kéo, lê lết. Phương Tây đã đi tới ngõ cụt; chỗ cuối
con đường. Bây giờ không còn khả năng nào cho cách tiếp cận phương tây phát triển.
Nhưng phương Đông có
phương án khác toàn bộ. Khi tâm trí thất bại, khi lí trí thất bại, điều đó
không có nghĩa là cuộc sống đã thất bại. Nó đơn giản có nghĩa là bất kì cái gì mà
lí trí có thể làm, nó đã làm rồi; bây giờ bạn phải tìm các cõi giới sâu hơn của
bản thể bạn - và có các cõi giới sâu hơn. Sâu hơn tâm trí bạn là trái tim bạn.
Sâu hơn logic là yêu. Sâu hơn khoa học là nghệ thuật. Sâu hơn toán học là âm nhạc.
Phương Đông bỏ tâm
trí, không bỏ cuộc sống, và bắt đầu đi vào trong trái tim, vào trong thế giới của
tình cảm. Và thế rồi đột nhiên nghĩa lớn nảy sinh, cái chán bắt đầu biến mất.
Và nhớ lấy, trái tim cũng không phải là cốt lõi bên trong nhất của bạn; nó chỉ
là chặng nghỉ giữa đường. Đi từ tâm trí tới bản thể, trái tim đích xác ở giữa.
Khi bạn đã đạt tới trái tim thế thì bạn sẽ trở nên nhận biết rằng vẫn có một tầng
sâu hơn. Nhưng trái tim sẽ rót đầy cuộc sống của bạn với niềm vui, với xúc động
lớn lao, với háo hức. Chán sẽ mất đi, và với chán ra đi bạn sẽ trở nên nhận biết
về cõi giới sâu hơn, cõi sâu nhất: chiều của bản thể bạn, cốt lõi bên trong nhất
của bạn. Cốt lõi bên trong đó đáp ứng cho bạn một cách toàn bộ, tuyệt đối. Đạt
tới nó là mục đích của tính chất sannyas. Đạt tới nó là chủ định của thiền.
Sarjano, đi từ cái đầu
tới trái tim đi. Nhưng trái tim phải được dùng chỉ như bàn đạp. Cái đầu cho bạn
khoa học, trái tim cho bạn nghệ thuật; còn bản thể, cái ở bên ngoài cả hai điều
này, cho bạn tôn giáo. Tôn giáo là phúc lạc, cực lạc, và chúng ta đang đi tìm
nó.
Cảm giác chán đơn giản
chỉ ra rằng bạn sẵn sàng đi vào cuộc hành trình bên trong; nếu bạn không đi bạn
sẽ cảm thấy bị kẹt. Bây giờ cái đầu không thể đáp ứng được cho khao khát của bạn.
Trái tim sẽ cho bạn cái gì đó, một thoáng nhìn, một cửa sổ sẽ mở ra. Bạn sẽ biết
cái gì đó của bầu trời qua cửa sổ này, cái gì đó của các vì sao, cái gì đó của
mặt trăng và mặt trời và gió và mưa và hoa, nhưng chỉ qua cửa sổ đó. Bạn phải
đi ra từ cửa sổ này nữa, vào bầu trời, vì khi bạn nhìn từ cửa sổ này mọi thứ đều
bị đóng khung - và khung là giả. Nếu bạn nhìn từ cửa sổ hướng tới bầu trời sao,
có cảm giác dường như bầu trời bị đóng khung, dường như bầu trời có giới hạn,
có biên giới.
Khi bạn đạt tới cốt
lõi bên trong nhất của bạn, mọi biên giới biến mất... bạn đã đi vào cái không
giới hạn, cái không bị chặn, cái vô hạn. Cái vô hạn đó được gọi là Thượng đế.
Chán là phúc lành. Nó
là cái kích thích cho việc tìm kiếm. Nó là cái kích thích hướng tới Thượng đế,
tới Đạo. Cách tiếp cận phương Tây đã thất bại; nó đã đi tới điểm mà bây giờ
không còn gì nữa để đi. Phương Tây bị mắc kẹt, nhưng cách tiếp cận phương Đông
đã không thất bại và nó không bao giờ sẽ thất bại. Nhưng phương Tây cũng có thể
đi hướng tới phương Đông chỉ khi cách tiếp cận của nó thất bại. Bây giờ thời điểm
đã đi tới việc phương Tây có thể hiểu phương Đông và việc gặp gỡ có thể xảy ra.
Tôi không chống lại
lí trí. Bất kì cái gì lí trí có thể cho nó đều phải được dùng như phương tiện,
nhưng một điều là chắc chắn: đừng đòi hỏi những thứ mà nó không thể cho bạn được.
Nó không thể cho nghĩa, nó không thể cho ý nghĩa, nó không thể cho chân giá trị,
nó không thể cho bạn việc nở hoa tối thượng. Điều đó là có thể chỉ qua thiền,
qua việc khám phá ra cái ta bên trong nhất của bạn, bản thể vĩnh hằng, tối thượng
của bạn, cái không bao giờ sinh và không bao giờ diệt.
Dùng chán như bàn đạp
hướng tới điều tối thượng và thế thì bạn sẽ cảm thấy biết ơn, ngay cả biết ơn với
kinh nghiệm về chán - điều là đau đớn, đầy phiền não. Nhưng người trí huệ có thể
biến đổi ngay cả khổ thành phúc lạc, và người ngu liên tục phá huỷ mọi cơ hội
cho phúc lạc và liên tục tạo ra khổ từ năng lượng mà đáng ra có thể đã tạo ra
thiên đường bên trong bạn. Thiên đường đã có đó rồi bạn chỉ phải lấy việc quay
một trăm tám mươi độ.
Câu hỏi thứ ba
Osho ơi,
Khao khát về thầy đến thế! Và khao khát nghe thầy gọi tên tôi
sao mạnh thế. Nhưng tôi chả thấy câu hỏi nào, và không chuyện cười nào là lí do
cả.
Được, Prem Upachara,
tôi đã tìm ra một chuyện cười cho bạn đây: Di chúc của một nhà triệu phú lập dị
viết: "Với vợ, tôi để lại cho cô ấy thằng đĩ đực của cô ấy và hiểu biết rằng
tôi đã không là thằng ngu mà cô ấy tưởng tôi là vậy. Với con trai, tôi để lại
vui thú kiếm sống. Trong ba mươi năm qua nó cứ tưởng vui thú toàn là của tôi.
Nó đã lầm. Với con gái, tôi để lại một trăm nghìn đô la. Nó sẽ cần số tiền đó.
Điều khôn ngoan duy nhất là chồng nó đã cưới nó. Với người phục vụ, tôi để lại
quần áo mà anh ta đã từng đánh cắp từ tôi đều đặn trong mười năm qua và cho cả
cái áo khoác lông thú mà anh ta đã mặc mùa đông năm ngoái khi tôi ở Palm Beach.
Với người lái xe tôi để lại chiếc Rolls Royce và toa chở người hàng - anh ta đã
gần như đã phá hỏng chúng và tôi muốn anh ta được thoả mãn với việc kết thúc việc
làm này. Và cuối cùng, trước khi tôi quên, xin chào bạn, John, người bạn yêu mến
của tôi, người bao giờ cũng thường nói rằng tôi sẽ quên bạn trong di chúc của
mình. Tôi không quên bạn đâu. Chào lần nữa nhé!" Cho nên, xin chào,
Upchara!
Câu hỏi thứ tư
Osho ơi, tôi không là kẻ hèn, mặc dầu đúng là tôi chưa trở thành
sannyasin. Tôi nghĩ rằng tôi không cần bất kì khai tâm bên ngoài nào; tôi đã được
thầy khai tâm từ bên trong. Tôi đã nghe tiếng nói của thầy nói với tôi từ chính
cốt lõi bên trong nhất của tôi.
Ramchandra, con người
rất láu lỉnh trong việc tìm cách hợp lí hoá. Bạn đã nghe tiếng tôi - còn tôi
không biết rằng tôi đã bao giờ nói với bạn. Nó phải đã là tiếng nói của ai đó
khác. Xin làm nhẹ trách nhiệm cho tôi đi. Nó phải đã là tiếng nói riêng của bạn.
Để tránh tính chất sannyas bạn nghĩ tôi đã khai tâm bên trong cho bạn sao? Thế
thì với mọi sannyasin của tôi, tôi đang lừa dối, cho họ tính chất sannyas bên
ngoài sao? Và với bạn, thưa ngài, tôi đã cho bạn tính chất sannyas bên trong -
chỉ cho bạn thôi sao? Và tôi thậm chí không biết về bạn, bạn là ai, chưa bao giờ
nghe thấy bạn trước đây. Và bạn ngụ ý gì bởi "tính chất sannyas bên
trong"? Nhưng con người tinh ranh thế.
Tôi không nói rằng bạn
nói dối. Bạn có thể đã tự lừa dối bạn; bạn có thể đã tin rằng tôi đã cho bạn
tính chất sannyas bên trong và bây giờ không có nhu cầu về tính chất sannyas
bên ngoài. Thế thì tại sao bạn đã hỏi câu hỏi này? Bạn có thể đã hỏi từ bên
trong và tôi nhất định trả lời từ bên trong. Khi mọi sự đang xảy ra trên bình
diện tinh tế thế, tại sao bạn bận tâm viết nó ra? Tại sao bạn đã tới đây chút vậy?
Không có nhu cầu.
Bạn cũng nhận biết ở
chỗ nào đó rằng bạn là kẻ hèn, bằng không thì không có nhu cầu. Không ai bảo bạn
trở thành sannyasin, ít nhất tôi đã không bảo bạn trở thành sannyasin. Không ai
gọi bạn là kẻ hèn. Bạn nói: Tôi không là kẻ hèn.
Tại sao vậy? Bạn phải
cảm thấy điều đó, rằng bạn là kẻ hèn. Tất cả các thủ đoạn này đều là những thủ
đoạn rất cổ đại. Thức ăn bạn cần từ cái bên ngoài; bạn không ăn thức ăn bên
trong. Quần áo bạn cần cho cái bên ngoài; bạn không tạo ra quần áo bên trong.
Thuốc thang bạn cần từ cái bên ngoài; bạn đi tới bác sĩ trị liệu. Tính chất
sannyas bạn nhận từ phía bên trong. Tiền bạn sẽ phải kiếm từ phía bên ngoài. Mọi
thứ khác bạn sẽ làm ở phía bên ngoài, và tính chất sannyas bạn sẽ làm từ phía
bên trong.
Tại sao ít nhất không
rõ ràng về điều đó đi, rằng bạn không muốn nhận nó? Ai ép buộc bạn? Nhưng
không, bạn muốn cả hai thế giới cùng nhau. Bạn muốn cảm thấy rằng bạn là một
sannyasin, rằng bạn là người tìm kiếm bên trong lớn lao, người phiêu lưu, người
thám hiểm tâm thức, rằng bạn không phải là người thường tham gia vào những hoạt
động trần tục, thế giới thực của bạn là tâm linh. Nhưng bạn là kẻ hèn nữa; bạn
không muốn mạo hiểm bất kì cái gì cho nó.
Đặc biệt tính chất
sannysa của tôi là mạo hiểm. Nó bao giờ cũng là vậy, bất kì khi nào thầy đang sống,
có quan hệ với thầy là mạo hiểm. Khi thầy mất rồi, thế thì có quan hệ với quá
khứ không bao giờ là mạo hiểm; nó thuận tiện.
Khi Jesus sống chỉ rất
ít người thu được dũng cảm để hiện hữu cùng ông ấy. Và bây giờ gần nửa thế giới
là "với Jesus". Nhưng chỉ vài người đó đã ở cùng Jesus; nửa thế giới
này không cùng với Jesus. Nó cùng với quá khứ, với người chết, với truyền thống,
với tục lệ. Bây giờ là người Ki tô giáo là là tiện lợi, rất tiện lợi. Điều đó
giúp bạn ở trong thế giới, nó không cản trở bạn. Vào những ngày đó, điều đó đã
là mạo hiểm cuộc sống của bạn khi Jesus còn sống. Khi Phật còn sống điều đó là
nguy hiểm. Điều như vậy bao giờ cũng là hoàn cảnh.
Ở cùng với một thầy sống
nghĩa là ở trong hoà điệu với chân lí. Và chân lí không tin vào truyền thống,
không tin vào tục lệ, vào sự tuân thủ. Chân lí có tính nổi dậy. Và chừng nào bạn
chưa là người nổi dậy, chừng nào bạn chưa sẵn sàng chết cho việc nổi dậy, bạn
không thể ở cùng với một thầy sống được, bạn không thể đảm đương được việc ở
cùng với thầy sống. Thế thì bạn có thể có bức tranh về thầy chết, bạn có thể
tôn thờ tượng của thầy chết, bạn có thể tạo ra hư cấu quanh thầy chết theo chọn
lựa riêng của bạn để hài lòng cho trái tim bạn; bất kì cái gì bạn muốn bạn đều
có thể áp đặt lên thầy. Bạn có thể làm cho thầy dịu dàng và tốt bụng như bạn muốn.
Thầy thực là khác toàn bộ.
Talmud nói một điều rất
hay về Thượng đế. Tôi chưa bao giờ bắt gặp một phát biểu cực kì có ý nghĩa như
thế ở bất kì chỗ nào khác. Talmud nói: "Thượng đế không tốt, Thượng đế
không phải là bác của ông." Ở cùng với ông ấy là nguy hiểm. Nhưng bạn có
thể tạo ra Thượng đế riêng của bạn, là người rất tốt, người là bác của bạn, và
bạn có thể quản lí ông ấy theo cách bạn thích ông ấy vậy. Điều đó là rất dễ
dàng. Bạn có thể làm bất kì cái gì với tượng của Phật hay tượng của Mahavira; bất
kì cái gì bạn muốn làm bạn đều có thể làm.
Tôi đã ở trong một
làng và tôi đi tới biết rằng ngôi đền Jaina đã bị cảnh sát khoá lại. Vì có hai
giáo phái của người Jaina, những người đi theo Mahavira, cũng như người Tin
lành và Cơ đốc giáo. Khác biệt là rất nhỏ, không có ý nghĩa chút nào, giữa người
Svetambaras và người Digambaras, hai giáo phái của người Jainas. Khác biệt là
ngu xuẩn tới mức đánh nhau vì chúng dường như là chỗ thấp nhất của ngu xuẩn.
Chẳng hạn, người
Svetambaras tôn thờ Mahavira với mắt mở, tượng ông ấy có mắt mở, còn người
Digambaras tôn thờ tượng ông ấy với mắt nhắm. Và không ai hỏi Mahavira đáng
thương. Cứ như tôi thấy, đôi khi ông ấy phải nhắm mắt và đôi khi mở mắt. Cho
nên bạn có thể tôn thờ ông ấy theo cả hai cách, không có vấn đề gì. Ít nhất
trong đêm ông ấy phải nhắm mắt, cho nên cái gì sai trong việc tôn thờ ông ấy với
mắt nhắm. Và chẳng có gì sai trong việc tôn thờ ông ấy với mắt mở. Ông ấy là
cùng một người với mắt mở hoặc mắt nhắm.
Làng này nhỏ và chỉ
có một ngôi đền Jaina, và hai giáo phái đã cùng đóng góp để làm ra đền. Họ đã
chia thời gian: cho tới mười hai giờ giáo phái này sẽ tôn thờ, sau mười hai giờ,
giáo phái kia. Nhưng đôi khi chuyện sẽ xảy ra người tinh quái nào đó sẽ liên tục
làm việc tôn thờ ngay cả sau mười hai giờ: chỉ để tạo ra rắc rối sẽ không bỏ mắt
ra. Mắt giả phải được gắn vào vì tượng này có mắt nhắm, cho nên bạn phải gắn mắt
giả vào Mahavira và thế rồi tôn thờ ông ấy, và khi giáo phái kia tới bạn bỏ mắt
ra và họ tôn thờ ông ấy. Nhưng đôi khi một người tinh quái sẽ không bỏ mắt ra
và sẽ liên tục cầu nguyện và sẽ liên tục cầu nguyện.
Điều đó trở nên quá
đáng tới mức một hôm đã có cuộc đánh nhau lớn. Họ bắt đầu đánh lẫn nhau - những
người tin vào bất bạo hành đấy! Đã có máu chảy trong đền. Ngay cả Mahavira mà
có mắt mở - cũng phải nhắm lại ngay tức khắc khi thấy toàn những điều vô nghĩa
này! Cảnh sát phải khoá ngôi đền lại; bây giờ chìa khoá ở chỗ cảnh sát. Và
trong ba năm ngôi đền vẫn còn dưới sự canh giữ của cảnh sát; không ai có thể
tôn thờ. Mahavira đáng thương bị cầm tù bên trong ngôi đền.
Điều này bạn có thể
làm với tượng, nhưng không làm được với Thầy sống. Ở cùng với một Mahavira là
nguy hiểm. Ông ấy sống trần trụi, ông ấy đi trần trụi. Mọi người sẽ đánh ông ấy,
mọi người sẽ săn đuổi ông ấy ra khỏi thị trấn của họ, mọi người sẽ cho chó đuổi
theo ông ấy. Ông ấy bị hành hạ theo đủ mọi cách. Và khi ông ấy chết, cùng những
người đó bắt đầu việc tôn thờ - cùng những người đó.
Bạn nói bạn không là
kẻ hèn sao? Ở cùng tôi là rủi ro đấy. Vợ bạn sẽ tạo ra rắc rối, Ramchandra, gia
đình bạn sẽ tạo ra rắc rối, bố mẹ bạn sẽ tạo ra rắc rối. Nếu bạn đang trong phục
vụ nào đó, ông chủ của bạn sẽ tạo ra rắc rối. Xã hội của bạn sẽ tạo ra rắc rối.
Bạn sẽ bị mọi người tẩy chay; họ sẽ nghĩ bạn đã phát rồ.
Cho nên bạn đã làm một
thoả hiệp. Bạn muốn nhận tính chất sannyas, bằng không vấn đề chắc đã không nảy
sinh chút nào, nhưng bây giờ bạn đang giở thủ đoạn với bản thân bạn, hợp lí hoá
nó, nói rằng "Tôi không là kẻ hèn." Tốt hơn thì thừa nhận rằng bạn là
kẻ hèn đi, vì với việc nhận ra đó bạn có thể thoát ra khỏi tính hèn nhát của bạn.
Thừa nhận rằng "Tôi là kẻ hèn" là bắt đầu của dũng cảm; bằng không bạn
sẽ vẫn còn gần như vô thức về sự kiện này, nếu bạn liên tục giả vờ. Ngay cả những
người vô ý thức cũng không sẵn sàng chấp nhận rằng họ là vô ý thức. Ngay cả người
điên cũng không chấp nhận chút nào rằng họ điên.
Hiển nhiên bị say, một
người cúi khom qua quầy rượu, tăm trong tay, chọc vào quả ôliu trong cốc rượu.
Đến cả chục lần mà nó cứ trật hoài. Cuối cùng ông chủ đứng trên chiếc ghế bên cạnh
trở nên cáu tiết và vớ lấy chiếc tăm.
"Đây này, đây là
cách anh làm việc đó," ông ta nói, và dễ dàng xiên vào quả ôliu.
"Giỏi đấy,"
người say lầm bầm. "Tôi đã làm cho nó mệt mỏi thế, nó không thể thoát được."
Không ai sẵn lòng chấp
nhận bất kì cái gì. Ngay cả bạn say bạn sẽ không chấp nhận điều đó; bạn sẽ hợp
lí hoá nó theo cách này cách khác.
Một người Pháp đa
tình đem thư kí của mình tới ở cùng mình trong khi vợ anh ta đi nghỉ cuối tuần
với bạn bè. Ngay trước khi họ lên giường cô gái nói cô ấy đã quên mất không uống
thuốc.
"Chúng ta có thể
làm gì để chắc em không mang thai?" cô gái lo lắng hỏi.
"Sao không dùng
vòng tránh thai của vợ anh?" anh ta gợi ý.
Họ tìm nó khắp nơi mà
không thể tìm ra nó.
"Hình dung điều
đó," anh ta nói một cách phẫn nộ. "Cái con mụ chó đẻ đó không tin anh
- mụ đem nó đi cùng mụ ấy."
Một người lái xe tải
về nhà rất muộn trong đêm thấy vợ mình đang đợi mình, lửa cháy trong mắt cô ấy
và trục nhào bột lăm lăm trong tay. "Vậy là," cô ấy quát lên,
"anh đã ở đâu?"
'Này, em thấy đấy,"
anh ta đáp, "Anh nhặt con mụ phù thuỷ trẻ này trên đường cao tốc tới
Maidstone. Cô ta phải là phù thuỷ vì mọi lúc cô ta để tay lên đầu gối anh, anh
chuyển sang chỗ dừng nghỉ." Hiểu điều đó không?
Bạn nói: tôi không là
kẻ hèn, mặc dầu đúng là tôi chưa trở thành sannyasin.
Bạn đang nói với ai vậy?
Ai đang hỏi bạn chút nào thế, Ramchandra?
Bạn nói: Tôi nghĩ rằng
tôi không cần bất kì khai tâm bên ngoài nào.
Rất tốt! Vậy tôi được
giảm nhẹ gánh nặng. Con thuyền Noah của tôi đã đầy rồi.
Bạn nói: tôi đã được
thầy khai tâm từ bên trong.
Nếu bạn nói tôi phải
đồng ý thôi. Tôi sẽ không thích làm thất vọng bạn. Điều tốt là bạn đã được tôi
khai tâm từ bên trong. Bạn nói: Tôi đã nghe tiếng nói của thầy nói với tôi từ
chính cốt lõi bên trong nhất của tôi.
Xin đừng tới đây nữa,
đừng phí thời gian của bạn - bạn có thể nghe được tiếng nói của tôi ở bất kì chỗ
nào bạn ở mà.
Nhưng toàn thể câu hỏi
của bạn chỉ ra cái gì đó khác; bạn đang cố lừa bản thân bạn. Thấy cho rõ ràng rằng
bạn muốn trở thành sannyasin, nhưng bạn không có can đảm; rằng bạn muốn trở
thành sannyasin như các sannyasin khác, nhưng bạn sợ các hậu quả.
Và người Ấn Độ đã trở
thành giống nòi hèn nhát, bằng không tại sao họ sống trong nô lệ cả hai nghìn
năm? Một đất nước bao la và lớn như thế bị chi phối bởi các nước nhỏ, và chẳng
có mấy nỗ lực, bởi lẽ đơn giản rằng toàn thể nước này đã trở thành hèn nhát và
toàn thể nước này đã trở thành rất tinh ranh và láu lỉnh trong việc hợp lí hoá.
Khi ai đó chinh phục nước này người Ấn Độ nói, "Chúng ta có thể làm gì được?
Đó là ý chí của Thượng đế. Không cái gì có thể xảy ra mà không có ý chí của
ngài. Thậm chí một nhành cỏ cũng không thể lay động được nếu không có ý chí của
ngài, cho nên nếu chúng ta là nô lệ điều đó phải là ý chí của ngài. Đó là số phận
của chúng ta."
Đây toàn là cách hợp
lí hoá. Bây giờ bạn nghèo, nghèo nhất trên thế giới, và dầu vậy bạn đang hợp lí
hoá điều đó rằng đây là vì nghiệp xấu quá khứ của bạn nên bạn phải khổ. Dường
như mọi người có nghiệp xấu chỉ được sinh ra ở Ấn Độ; họ không đi sang Mĩ. Dường
như linh hồn còn chưa đi tới biết rằng Columbus đã phát hiện ra châu Mĩ! Họ
không đi tới nước Nga Xô viết; linh hồn dường như rất sợ chủ nghĩa cộng sản. Họ
không đi sang châu Âu, họ thậm chí không đi sang Nhật Bản. Mọi linh hồn xấu đều
tới Ấn Dộ. Đây là địa ngục hay cái gì đó mà bạn bị phái tới đây để chịu khổ?
Nhưng bạn đang hợp lí hoá, không gì khác. Bạn đã đánh mất mọi dũng cảm để đương
đầu với bất kì tình huống nào, để đối diện với bất kì vấn đề này một cách đích
thực, chân thành. Bạn đã trở nên láu lỉnh trong né tránh.
Ramchandra, dù bạn có
trở thành sannyasin hay không, đó không phải là mối quan tâm của tôi. Tôi không
quan tâm tới việc cải tâm mọi người vào tính chất sannyas. Tôi không phải là
nhà truyền giáo. Nhưng bạn ít nhất cũng phải chân thực với bản thân bạn. Nếu bạn
không có dũng cảm, thừa nhận rằng bạn không dũng cảm đi. Nếu bạn là kẻ hèn, thừa
nhận bạn là kẻ hèn đi. Nhưng đừng giả bộ với những từ đẹp đẽ, đừng làm cho những
từ hay đó thành xấu: "bên trong", "cốt lõi bên trong nhất",
"tiếng nói bên trong". Đây là những từ rất có ý nghĩa; đừng phá huỷ
chúng và cái đẹp của chúng.
Câu hỏi thứ năm
Osho ơi, thầy có biết tại sao thầy không có nhiều sannyasin ở
Tây Ban Nha không?
Vì bò không thích họ!
Câu hỏi thứ sáu
Osho ơi,
Hôm nay tôi là đứa trẻ một tuổi trong tình yêu của thầy, tình
yêu của sự tồn tại. Thầy có thể nói "Chúc mừng sinh nhật" với tôi được
không?
Chúc mừng sinh nhật của
bạn, Anand Joaquin! Và với ngày sinh của bạn, có vài chuyện cười. Tên bạn nhắc
tôi nhớ tới những chuyện cười này, bằng không thì tôi đã không nói về người Bồ
Đào Nha.
Mọi tối khi Joaquin về
nhà từ công việc, anh ta thấy một hàng người dài chờ đợi bên ngoài nhà mình, đợi
vào và làm tình với vợ anh ta. Cuối cùng một người bạn tiến tới anh ta và nói,
"Làm sao anh có thể sống được với người vợ như vậy? Nếu như tôi là anh,
tôi sẽ li dị cô ấy ngay lập tứcy!"
"Ề, anh có phát
rồ không đấy? Nếu tôi li dị cô ấy bản thân tôi sẽ phải đợi ở cuối hàng!"
Khi đợi tới lượt mình
trong nhà thổ, anh chàng này bắt đầu tán chuyện với người chủ, một ông chủ Bồ
Đào Nha rất xinh.
"Ông
Joaquin," anh chàng này nói, "theo ý kiến ông, thành công của cơ sở
kinh doanh của ông dựa trên cái gì?"
"Với tính đa dạng
của dịch vụ mà chúng tôi cung cấp," người Bồ Đào Nha đáp. "Ở đây ông
có thể tìm thấy điều ông muốn. Nếu ông muốn đàn bà tốt, ông có được điều đó. Nếu
ông muốn gái, ông có điều đó. Nếu ông muốn đồng tính nam, ông có điều đó."
"Vậy kinh doanh này là sinh lời cao chứ?" anh ta hỏi. "Ồ, vâng!
Nhưng lúc ban đầu nó khó đấy." "Sao vậy, ông Joaquin?"
"Hình dung mà
xem... lúc ban đầu chỉ có vợ tôi, con gái tôi và tôi!"
Trong Thế chiến II, một
trung đoàn Đức đang đánh lại một trung đoàn Bồ Đào Nha thì đột nhiên một người
Đức hô lên, "O Joaquin!"
Một nửa lính Bồ Đào
Nha đứng dậy và nói, "Có?"
Tằng... tằng... tằng...
tất cả họ đều bị giết.
Thế rồi lính Đức lại
hô lên, "O Manuel!"
Và lại nhiều lính Bồ
Đào Nha đứng dậy và đáp, "Có?"
Tằng... tằng... tằng...
tất cả họ đều bị giết.
Phẫn nộ với chiến lược
hèn hạ mà quân Nazi dùng, một người Bồ Đào Nhà duy nhất sống sót hô lên,
"Fritz!"
Toàn thể trung đoàn Đức
đứng dậy và đáp, "Không có Fritz ở đây!" Người Bồ Đào Nha cáu tiết
đáp lại điều đó, "Ây dà, giá mà có!"
Joaquin và Maria đã lấy
nhau vài năm nhưng không có con. Cuối cùng, mệt mỏi với mọi hỏi thăm mà bạn bè
và họ hàng cứ hỏi về người thừa kế, họ quyết định tới tư vấn bác sĩ.
Bác sĩ khám Maria và
ngạc nhiên thấy rằng cô ấy vẫn còn trinh.
"Làm sao anh chị
có thể mong đợi có con nếu anh chị không giao hợp?" ông ấy hỏi.
"Cái đó là cái
chết tiệt gì vậy?" Joaquin hỏi.
"Anh không biết
giao hợp là gì sao?" bác sĩ chưng hửng. "Anh có muốn tôi biểu diễn
cho anh không?"
"Tất nhiên có chứ,
bác sĩ, đó là lí do tại sao chúng tôi ở đây!"
Thế là bác sĩ làm
tình với Maria, sau điều gây bối rối và ngạc nhiên Joaquin hỏi, "Vậy bây
giờ chúng tôi có thể có con chứ?" "Nhưng tất nhiên rồi, anh bạn,"
bác sĩ mỉm cười.
"Được,"
Joaquin được nhẹ gánh đáp lại. "Chúng tôi sẽ quay lại năm sau để có đứa
con trai thứ hai."
Và chuyện cuối cùng:
Joaquin đưa cô bạn
gái đi cắm trại. Trên đường xe của họ bị xì hơi. Thế là họ nằm ngửa ra và kích
và kích và kích. Thế rồi họ chui ra và sửa chỗ bị xì hơi.
Khi họ ngồi trong
công viên, một cậu bé đánh vào đầu vú cô bạn của Joaquin và làm gẫy ba ngón
tay. Và khi anh ta hôn chào ban đêm cô ấy, cô ấy kẹp chân và làm vỡ kính của
anh ấy.
Chúc mừng sinh nhật của
bạn, Joaquin.
Câu hỏi thứ bẩy
Osho ơi, tại sao tôi thường xuyên nghĩ về đàn bà và đàn bà và
đàn bà?
Girijanandan, bạn muốn
nghĩ gì? Về đàn ông sao? Đàn ông, bạn có điên không? Điều đó là tuyệt đối tự
nhiên. Các nhà tâm lí nói rằng đàn ông cứ ba giây lại nghĩ tới đàn bà. Họ không
biết về người Ấn Độ - họ không dừng nghĩ chút nào. Giới hạn ba giây này không
áp dụng được cho người Ấn Độ; tâm thần người Ấn Độ phải được thăm dò. Hàng thế
kỉ bị kìm nén đã làm cho họ nghĩ liên tục về đàn bà. Đàn bà nghĩ về đàn ông cứ
sáu giây một lần; điều đó tạo ra toàn thể rắc rối - khác biệt là bao la. Điều
đó tạo ra xung đột, vật lộn, tranh đấu giữa vợ và chồng. Mọi đàn bà trên khắp
thế giới đều nghĩ rằng đàn ông chỉ là kẻ tội lỗi và một cách tự nhiên, vì họ nghĩ
hai lần. Mọi đàn bà dường như là linh thiêng hơn.
Điều đó là tự nhiên.
Nó biến mất, nhưng bạn không thể làm cho nó biến mất được. Nếu bạn cố làm cho
nó biến mất, nó trở thành ương ngạnh hơn, dai dẳng hơn, suy đồi hơn.
Chừng nào bạn chưa trở
nên chứng ngộ bạn nhất định nghĩ về đàn bà nếu bạn là đàn ông, bạn nghĩ về đàn
ông nếu bạn là đàn bà. Và không cái gì là sai trong điều đó! Nhưng bạn đã được
bảo cho từ chính thời thơ ấu những điều ngu xuẩn, điều phi tự nhiên, và chúng vẫn
còn treo quanh bạn. Bạn còn chưa được kết thúc với tất cả nhữn điều vô nghĩa
đó, và chừng nào bạn chưa được kết thúc với điều vô nghĩa đó bạn sẽ không bao
giờ là người trưởng thành.
Một cậu bé nói với cậu
bé khác, "Bố tớ thường nói rằng tớ không nên đi tới nhà thổ."
"Tại sao?"
đứa bạn hỏi.
"Ông ấy nói rằng
nếu tớ đi tới những loại chỗ đó tớ sẽ kết thúc khi thấy những thứ mà tớ không
nên thấy."
"Và cậu có đi
không?"
"Có chứ."
"Và cậu thấy cái
gì ở đó?"
"Bố tớ!"
Bố mẹ bạn đang làm biến
chất bạn, xã hội của bạn đang làm biến chất bạn, các tu sĩ, các chính khách
đang làm biến chất bạn. Và điều này đã diễn ra hàng nghìn năm; nó đã trở thành
hiện tượng thường lệ. Cho nên một cách tự nhiên, khi bạn bắt đầu nghĩ về đàn bà
bạn cảm thấy mặc cảm. Mặc cảm không giúp bạn gạt bỏ ham muốn đàn bà; nó đơn giản
làm cho niềm vui của bạn bị đầu độc.
Đó là điều Friedrich
Nietzsche nói... và tôi đã bắt gặp nhiều sáng suốt hay trong Friedrich
Nietzsche. Ông ấy là người điên, nhưng đôi khi chuyện xảy ra là người điên có
sáng suốt thật hơn cái gọi là người lành mạnh, vì người lành mạnh nghĩ về cả
nghìn lẻ một thứ trước khi họ khẳng định bất kì cái gì; họ bao giờ cũng sẵn
sàng thoả hiệp. Người điên liên tục nói nhiều thứ: dù những điều đó có đi ngược
lại truyền thống, tục lệ, dù những phát biểu đó có làm cho cuộc sống của họ
thành khó sống; nhưng họ đủ điên và họ liên tục nói.
Điều hay là thỉnh thoảng
một người như Friedrich Nietzsche được sinh ra trong thế giới này: họ giữ cho
chân lí sống động. Tất nhiên họ khổ nhiều - ông ấy đã phát điên. Trong một xã hội
tốt hơn, trong xã hội bình thường, trong xã hội lành mạnh, ông ấy chắc đã được
kính trọng, nhưng ông ấy đã phát điên vì ông ấy bị hành hạ theo mọi cách có thể,
vì tất cả những người đó, người sống trên dối trá, người sống chỉ trên dối trá,
chính nền tảng của họ được đặt trên dối trá, không thể dung thứ những người như
vậy.
Friedrich Nietzsche
nói, "Tu sĩ đã không có khả năng giúp con người gạt bỏ dục, nhưng họ đã có
khả năng đầu độc niềm vui dục của con người." Và điều đó đã tạo ra khó
khăn lớn: vì bạn không thể tận hưởng nó, ham muốn tiếp tục. Nếu bạn có thể tận
hưởng nó, một thời điểm sẽ tự nhiên tới khi bạn sẽ được kết thúc với nó.
Quan sát riêng của
tôi là: cũng như tuổi mười bốn bạn trở nên trưởng thành về dục, vào tuổi bốn
mươi hai bạn sẽ đi ra ngoài dục. Nếu dục được sống một cách tự nhiên, được chấp
nhận toàn bộ, không mặc cảm, không sợ hãi, không kết án, vào tuổi bốn mươi hai
bạn sẽ đi ra ngoài nó. Và bạn sẽ không cần bất kì Yoga hay bất kì phương pháp
luận nào để đi ra ngoài nó; nó sẽ là biến đổi tự nhiên. Bạn đã sống nó, bạn đã
thấy nó. Bạn đã thấy niềm vui của nó và nỗi khổ của nó, cực lạc của nó và đau
khổ của nó, bạn đã thấy tất cả. Và kinh nghiệm này, và duy nhất kinh nghiệm
này, có thể làm cho bạn chín chắn.
Jesus thường nói với
đệ tử của ông ấy, "Chừng nào các ông chưa ghét bố mẹ các ông, các ông
không thể theo ta được." Một phát biểu rất kì lạ, nhưng không cái gì so
sánh được với phát biểu của Phật. Ông ấy thường nói với các khất sĩ của ông ấy,
các sannyasin của ông ấy, "Chừng nào các ông chưa giết bố mẹ các ông, các
ông không thể theo ta được." Cả hai điều này đều được ngụ ý - theo cách thức
tâm lí - bạn phải gạt bỏ bố mẹ bạn.
Girijanandan, đó là
điều đang gây rắc rối cho bạn, không phải đàn bà: bố mẹ bạn vẫn còn đè nặng lên
bạn.
Một cậu bé đầy nước mắt
đi tới một luật sư. "Cháu muốn li dị!" nó nói giữa những tiếng nức nở.
"Cuộc sống quá khó khăn!"
"Nhưng cháu nói
gì vậy?" luật sư kêu lên. "Cháu chưa đủ tuổi để lấy vợ!"
"Cháu muốn li dị
bố mẹ cháu!" cậu con trai đáp.
Mọi người đều cần việc
li dị đó sớm hay muộn vì bố mẹ bạn đã sống cuộc sống bị bố mẹ họ chi phối, và cứ
tiếp diễn thế mãi. Nếu bạn muốn sống một cách đích thực, thực sự, tự nhiên, bạn
phải gián đoạn bản thân bạn với mọi truyền thống. Và cách duy nhất để gián đoạn
nó là trở nên được gián đoạn về tâm lí với bố mẹ bạn. Điều đó không có nghĩa là
bạn phải không kính trọng họ và không yêu họ. Thực ra, nếu về mặt tâm lí bạn được
tự do với bố mẹ bạn, bạn sẽ có khả năng yêu họ và kính trọng họ vì bạn sẽ có khả
năng tha thứ cho họ; bạn sẽ cảm thấy tiếc cho họ. Ngay bây giờ bạn không thể
tha thứ cho họ được, với mọi mặc cảm này.
Điều khó nhất trong
cuộc sống là tha thứ cho bố mẹ bạn. Bạn có thể tha thứ cho họ chỉ nếu bạn trở
nên độc lập về tâm lí, trưởng thành. Bạn nói: Osho ơi, tại sao tôi thường xuyên
nghĩ về đàn bà và đàn bà và đàn bà?
Vì bạn phải đã được bảo
không nghĩ tới đàn bà. Bạn phải đã được bảo rằng đàn bà là cánh cửa tới địa ngục,
rằng chính đàn bà giữ cho bạn bị buộc vào trong thế giới; họ là nguyên nhân của
tù túng. Nếu bạn muốn gạt bỏ khổ, nếu bạn muốn được tự do với thế giới, bạn phải
được tự do với đàn bà.
Mọi kinh sách của bạn
đều đã được đàn ông viết ra, do đó họ kết án đàn bà. Nếu như kinh sách được đàn
bà viết ra, họ chắc đã kết án đàn ông. Mọi kinh sách của bạn đều có tính gia trưởng
nam. Chúng chỉ nêu ra một quan điểm, một mặt của vấn đề. Đàn bà đã từng bị buộc
phải vẫn còn im lặng. Và với mọi ý tưởng này bạn nhất định nghĩ về mọi thứ mà bạn
đã từng kìm nén. Đừng kìm nén thêm nữa.
Nếu bạn hiểu tôi, nếu
bạn muốn thực sự hiểu tôi, tôi chống lại kìm nén, mọi loại kìm nén - tôi ủng hộ
hiểu biết. Hiểu ham muốn của bạn, nhưng không kìm nén chúng. Và chính qua hiểu
biết mà siêu việt xảy ra. Chính qua hiểu biết mà bạn đi ra ngoài ham muốn.
Chính qua hiểu biết, thiền, trở nên nhận biết hơn, mà vô thức của bạn dần dần,
dần dần được biến đổi thành ý thức, mà lục địa tăm tối bên trong của bạn trở
nên đầy ánh sáng. Và đó là niết bàn, đó là tự do, đó là moksha. Trạng thái trở
thành đầy ánh sáng là chứng ngộ.
Girijanandan, chỉ thế
thì bạn sẽ không nghĩ tới đàn ông hay đàn bà. Nhưng đừng kìm nén. Mọi người
liên tục kìm nén theo cả nghìn lẻ một cách.
Mới sáng nay khi tôi
tới bài giảng, Vivek đã kể cho tôi về đối thoại hay mà cô ấy tình cờ nghe được
giữa Veena và Nandan. Nandan hỏi Veena, "Trong khi làm tình, nếu ai đó
khác hiện diện trong phòng, em cảm thấy thế nào?" Và Veena nói,
"Không có ai hiện diện trong phòng em. Em một mình trong lều của em."
Nandan nói, "Anh không quan tâm tới bản thân anh, nhưng anh thích tạo ra
tiếng ồn, thành hoang dã, và điều đó quấy rối người kia - anh không lo
nghĩ." Veena nói, "Điều đó là không tốt. Em vẫn còn hoàn toàn bình thản,
im lặng, thản nhiên." Và Veena phải làm điều đó. Nandan nói, "Anh đã
không đi xa như thế trong Mật tông."
Và tôi ban phúc lành
cho bạn, Nandan. Đừng đi xa thế trong Mật tông! Tận hưởng yêu, tận hưởng làm
tình đi. Nó là hoàn toàn tự nhiên khi tạo ra tiếng ồn, la, hét. Thực ra, bất kì
khi nào hai người đang làm tình, toàn thể hàng xóm đều biết rằng bây giờ điều
đó đang xảy ra. Chỉ thế thì một ngày nào đó bạn sẽ có khả năng siêu việt; thế
thì bạn đã sống nó một cách toàn bộ. Bằng không, nếu bạn theo Veena và vẫn còn
bình thản và thản nhiên và bình tĩnh, thế thì bạn sẽ mất nhiều kiếp, vì cách diễn
đạt đó là một phần của kinh nghiệm. Cái không được diễn đạt vẫn còn không được
kinh nghiệm; cái được diễn đạt trở thành một phần của kinh nghiệm. Và khi bạn
đi vào trong niềm vui cực thích nó phải được diễn đạt, được múa, được hát.
Tôi biết trong những
người trung gian của tôi, khi họ đi sâu vào trong việc làm trung gian, có vài
người - Nandan đứng đầu danh sách này - người bắt đầu la lên và nói ra lời, những
âm thanh không nhất quán, vô nghĩa. Chetana là người khác; cô ấy gần như đi vào
trong latihan, luyện tập tâm linh. Nhưng có vài người vẫn còn bình thản và thản
nhiên.
Divya bình thản, hoàn
toàn bình thản. Đôi khi tôi đã thậm chí đâm ra phân vân, vì khi người trung
gian của tôi nhảy múa và hát, tất cả họ đều vã mồ hôi, ngoại trừ Divya. Với tôi
điều đó là tốt, vì cô ấy là người duy nhất không vã mồ hôi, và nếu tôi chạm vào
trán cô ấy, trán cô ấy là chỗ duy nhất vẫn còn mát. Ngoài ra mọi người đều vã mồ
hôi, la hét, lay động. Bây giờ Divya đã trở nên bình thản. Cô ấy là nhà trị liệu
nguyên thuỷ. Cô ấy đã học nghệ thuật đó cách đem la hét nguyên thuỷ vào trong
người khác và cô ấy đã quên mất la hét nguyên thuỷ của riêng bản thân mình. Bây
giờ cô ấy sẽ đem la hét nguyên thuỷ của Yatri!
Yêu toàn bộ đi, yêu một
cách ca hát, yêu một cách nhảy múa. Yêu nên là niềm vui trong mọi khả năng của
nó; nó không nên lạnh. Bằng không bạn đơn giản chuyển động trong cử chỉ của nó,
cử chỉ trống rỗng mà không hoàn thành.
Bây giờ Veena đang vận
hành như quí bà Ấn Độ. Trong một trăm người, chín mươi bẩy quí bà Ấn Độ đã
không biết tới cực thích trong đời họ. Tôi đã hỏi nhiều sannyasin đàn bà Ấn Độ
của tôi. Rất hãn hữu bắt gặp người đàn bà Ấn Độ đã đạt tới cực thích, vì họ đã
được dạy vẫn còn bình thản và thản nhiên, bất động - vì chỉ gái mãi dâm mới
chuyển động, làm các cử chỉ yêu. Quí bà hoàn hảo đơn giản vẫn còn bình thản.
Nhưng thế thì họ không biết cực thích là gì, và không biết cực thích bạn sẽ
không bao giờ siêu việt lên trên dục của bạn.
Và dục phải được siêu
việt lên. Tôi không nói rằng nó phải không được siêu việt - nó phải được siêu
việt lên nhưng qua hiểu biết. Không phải bằng nỗ lực, không phải bằng ép buộc -
một cách duyên dáng, một cách tự nhiên. Một ngày nào đó nó rụng đi theo cách
riêng của nó, và khi nó rụng đi theo cách riêng của nó, nó không để lại sau bạn
bất kì dấu vết nào. Nó không để lại đằng sau cái gọi là thánh nhân, nó để lại đằng
sau một con người duyên dáng, đẹp vô cùng. Không phải là người chết và đờ đẫn,
mà là con người tuyệt đối thông minh, bốc lửa, thiêng liêng, đầy lửa, của yêu.
Đam mê biến mất, nhưng nó trở thành từ bi. Và nếu bạn kìm nén đam mê bạn sẽ
không bao giờ đạt tới từ bi. Đam mê bị kìm nén sẽ liên tục treo quanh bạn; nó sẽ
làm cho toàn thể cuộc sống của bạn trở thành dơ bẩn.
Girijanandan, vẫn còn
thời gian. Đừng liên tục chỉ nghĩ về đàn bà; điều đó sẽ không giúp ích đâu. Chỉ
nghĩ sẽ không giúp ích - trải qua kinh nghiệm đi. Yêu người đàn bà, rơi vào
tình yêu, mạo hiểm bản thân bạn, và quên mọi truyền thống và tục lệ của bạn. Và
một ngày nào đó... ngày đó không xa đâu - nếu bạn đã sống một cách mãnh liệt
thì ngày đó sẽ đến, ngày đó nhất định đến, khi bạn sẽ thấy dục đã biến mất và
thay vào đó cùng năng lượng này đã trở thành yêu. Và yêu nở hoa; hương thơm tới
từ việc nở hoa đó là lời cầu nguyện.
Xem Tiếp Chương 9 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá