Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel)
Tìm Kiếm Và Hoàn Thành – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 8. Một Cách Bí Mật, Ngọc Trong Áo
Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel) - Tìm Kiếm Và Hoàn Thành' ê
Thưa Thầy kính yêu của chúng tôi,
Đạo Nguyên nói:
Khi Hsuan-sha trở nên chứng ngộ ông ấy nói với các sư khác,
"Toàn thể vũ trụ là viên ngọc sáng của tâm phật..."
Đạo Nguyên tiếp tục: Viên ngọc sáng này nguyên thuỷ vô danh,
nhưng tạm thời chúng ta cho nó cái tên. Viên ngọc này vĩnh viễn không thay đổi
được. Thực sự, thân thể và tâm trí chúng ta, cỏ và cây đây đó, hay núi và sông
giữa trời và đất - tất cả những điều này không là gì ngoài viên ngọc sáng... Nó
là vô biên từ bắt đầu tới kết thúc. Sau rốt, toàn thể vũ trụ là viên ngọc sáng,
không phải hai hay ba. Toàn thể viên ngọc là mắt phật, bản thân chân lí, lời về
chân lí, ánh sáng của chứng ngộ.
Tại thời điểm này nó chưa bao giờ cản trở toàn thể cái một, và
nó tròn trĩnh và lăn khắp nơi.
Chức năng của viên ngọc sáng này rõ ràng tới mức các sinh linh hữu
tình được cứu bởi Quán thế âm hiện tại hay bởi Di Lặc, chỉ bằng việc nhìn thấy
cái nhìn của họ hay nghe thấy tiếng nói của họ; và chư phật, cổ đại và hiện đại,
đều phơi bày pháp cùng với thân của họ.
Lời kinh nói rằng ai đó say nằm đấy, khi người bạn lớn của người
đó khâu viên ngọc vào áo choàng của người đó, một cách bí mật. Chúng ta bao giờ
cũng phải đem viên ngọc này cho người bạn thân của mình. Chúng ta bao giờ cũng
say sưa khi được cho viên ngọc như vậy. Viên ngọc sáng như vậy là đồng nhất với
toàn thể vũ trụ.
Do đó, viên ngọc sáng là bản thân viên ngọc sáng dù nó lăn hay
không. Việc chúng ta nhận ra viên ngọc như vậy cũng là bản thân viên ngọc; nó
là nói ra được và thấy được. Do đó, không có gì đáng ngạc nhiên nếu chúng ta là
viên ngọc sáng. Dù chúng ta hoài nghi hay thấy rõ nó, đó chỉ là quan điểm nhỏ,
tạm thời. Nói chính xác hơn: viên ngọc sáng chỉ nguỵ tạo quan điểm nhỏ.
Chúng ta không thể giúp đặt giá trị lớn lên viên ngọc này - mầu
sắc và ánh sáng của nó rực rỡ thế. Ai có thể vồ lấy nó được? Ai có thể vứt nó
vào chợ, coi nó như ngói? Chúng ta phải không lo nghĩ về liệu chúng ta có luân
hồi trong sáu cõi giới của sự tồn tại theo luật nhân quả hay không. Viên ngọc
sáng chưa bao giờ gạt sang bên luật nhân quả từ đầu tới cuối. Đây là khuôn mặt
của viên ngọc sáng.
Maneesha, chỉ có một kinh
nghiệm, nhưng có thể có cả nghìn lẻ một cách diễn đạt. Dầu vậy chẳng cách diễn
đạt nào diễn đạt được nó. Đó là cái đẹp của nó, đó là giầu có vô cùng của nó,
đó là cái vô hạn của nó, cái vĩnh hằng. Không lời nào có thể bắt giữ được nó.
Nhưng người đã về nhà, người đã tìm thấy nó, thì cũng bị thúc ép bởi việc tìm
thấy nó để chia sẻ niềm vui, bài ca, bài cú - để nói cái gì đó về điều không thể
được nói ra. Điều đó là cưỡng bách tuyệt đối. Bạn phải làm cái gì đó đề làm cho
toàn thể thế giới biết về điều bạn đã tìm thấy. Bởi vì điều bạn đã tìm thấy, mọi
người khác cũng có thể tìm thấy, họ chỉ quên mất con đường thôi. Và nó lại gần
đến mức cũng như bạn nhắm mắt lại... một bước nữa đi vào trong và bạn đã tới
nơi.
Tất cả mọi giai thoại
và đối thoại Thiền này đều nói cùng điều lặp đi lặp lại. Nhưng họ nói điều đó rất
hay. Từ những quan điểm khác nhau, từ những thái độ khác nhau, họ trỏ tới cùng
mặt trăng... hi vọng rằng có lẽ, nếu đêm trước bạn còn chưa thấy nó, thì hôm
nay điều đó là có thể từ khía cạnh khác nào đó.
Thầy không là gì ngoài
hi vọng lớn lao cho đệ tử, đơn giản chờ đợi bạn để hiểu ra một điều đơn giản mà
thầy không thể chuyển giao cho bạn như vật chất bởi vì nó là phi vật chất.
Nhưng tính chất vô giá của nó lại tới mức thầy không thể bỏ qua nó, thầy phải
làm cái gì đó để khêu gợi bạn và thách thức bạn đi tìm vào bên trong. Tất cả những
giai thoại này không là gì ngoài sự khêu gợi, thách thức. Những phát biểu này
đã nảy sinh từ yêu và từ bi sâu sắc, không từ tâm trí.
Điều này phải được ghi
nhớ về mọi giai thoại, mọi đối thoại, mọi bài cú Thiền nhỏ: rằng thầy đang cố gắng
theo cách nào đó làm điều không thể được. Và điều không thể được đó quả đôi khi
lại xảy ra thật. Cho nên nó không thể bị phủ nhận, và không thể nói rằng toàn bộ
vấn đề là vô tích sự... không cần bận tâm tới người khác. Chứng ngộ đem tới
cùng nó là yêu vô cùng với tất cả những người đang còn trong bóng tối. Chỉ bởi
vì họ đang đứng với mắt nhắm và họ nghĩ họ bị mù, nên ai đó phải chì chiết họ để
mở mắt họ ra. Có lẽ mắt của họ đã nhắm quá nhiều kiếp rồi. Họ đã quên mất hoàn
toàn rằng họ có mắt, biết bao nhiêu bụi đã phủ lên.
Toàn thể công việc của
thầy là để loại bỏ đi bụi bặm và cho bạn lời gọi thách thức để cho con người
bên trong của bạn thức dậy. Và một khi nó được thức tỉnh, bạn sẽ thấy rằng tất
cả mọi nỗ lực của thầy đều là thiếu sót; chỉ lòng từ bi của thầy là mênh mông.
Nỗ lực của thầy là thiếu sót bởi vì không có cách trực tiếp để diễn đạt cái
không diễn đạt nổi. Nhưng thầy vẫn cố gắng, biết hoàn toàn rõ rằng mình đang
trên cuộc hành trình không thể được.
Khi ai đó thức tỉnh người
đó có thể thấy tất cả mọi thiếu sót của thầy, nhưng chúng chẳng thành vấn đề.
Điều duy nhất thành vấn đề là lòng biết ơn sâu sắc với con người lạ thường này,
người cứ nói đi nói lại mãi, ngày tiếp ngày, cùng một điều; đánh thật mạnh,
hoàn toàn biết rõ rằng rất hiếm khi một người mới nhận ra phật tính của mình.
Nhưng bởi vì đấy chỉ là việc nhận ra thôi, khả năng là ở chỗ mọi người một ngày
nào đó sẽ nhận ra. Sao không hôm nay đi? Không có nhu cầu trì hoãn nó.
Theo một cách nào đó điều
đó là dễ dàng hơn trong quá khứ. Bởi vì đã có biết bao nhiêu chư phật xung
quanh, dường như là có thể quan niệm được rằng bạn cũng có thể là phật. Không
may điều đó lại không phải là trường hợp ngày nay. Với con người hiện đại, từ 'phật'
chỉ là từ. Rất hiếm khi bạn bắt gặp phật trong cả đời mình. Và cho dù bạn có bắt
gặp ông ấy, bạn sẽ không có khả năng nhận ra ông ấy bởi vì bạn đã quên hết hoàn
toàn ngôn ngữ. Bạn đã học cách thức của vật chất nhiều và sâu thế, và bạn đang
đứng như một khối chắn cho chuyến bay tâm linh của bạn lên mặt trăng, tới bầu
trời mênh mông cái là quyền của bạn.
Bất kì điều gì thầy
nói, bao giờ cũng nhớ: bạn đừng phân tích lời. Đây không phải là những chuyên
luận để làm tiến sĩ khoa học và tiến sĩ văn chương. Đây không phải là lời do
các khán giả nói ra. Chỉ một khán giả trong phật trường này và tôi có thể nhận
ra ngay lập tức lỗ hổng năng lượng.
Cái ngày các bạn có cuộc
hội họp của các nhà thơ tôi cảm thấy bị thương tổn nhiều lắm, bởi vì tôi có thể
thấy rằng các bạn đang vươn lên tới tầm cao của mình hàng ngày, nhưng ngày hôm
đó các bạn không thể vươn lên được. Chỉ vài nhà thơ đã kéo xuống toàn thể năng
lượng của trường; họ giống như việc tiêu nước vậy. Tôi đã cố gắng vất vả nhưng
điều đó là không thể được.
Những người đó sẽ chẳng
bao giờ hiểu được rằng họ đã bỏ lỡ kinh nghiệm cực kì quí báu bởi vì họ vẫn còn
là khán giả. Họ nhìn chỗ này, họ nhìn chỗ nọ, họ không thể tin được... Họ thì
thào lẫn với nhau, "Điều gì đang xảy ra?" Họ không thể lấy cái nhảy
và tham gia, và bởi vì vài người đó mà toàn thể trường năng lượng bị xé rách, bị
vỡ.
Tôi đã bảo Neelam rằng
điều này đừng bao giờ nên xảy ra nữa. Tôi không muốn một khán giả nào ở đây
trong trường này. Khi tôi đang nói, các bạn phải là người tham dự, bằng không
đây không phải là chỗ cho bạn. Các bạn có thể có cuộc tụ họp các nhà thơ của
mình và các hoạt động xã hội giải trí khác sau khi tôi đã đi. Nhưng đừng cho
phép những người đó. Đấy không phải là lỗi của họ, họ chỉ không biết điều gì
đang xảy ra ở đây. Họ là người tò mò, và sự tò mò của họ không cho phép họ tham
gia. Và bởi vì họ không tham gia, nên dây chuyền năng lượng vẫn nối các bạn tất
cả lại với nhau thành một tâm thức toàn thể bị vỡ. Các bạn không thể đạt tới
vào ngày đó cái chỗ đó... chiều cao đang trở nên ngày một nhiều hơn.
Những nhà thơ kia đã cố
gắng hành động dường như họ là người tham gia, nhưng đấy chỉ là 'dường như'
thôi. Họ đã làm việc nói lảm nhảm, nhưng tôi có thể thấy rằng đấy chỉ là điều rất
nông cạn đối với họ. Họ đang làm nó bởi vì mọi người khác đều đang làm nó, và
không làm thì họ sẽ trông có chút ít vụng về. Họ ngồi im lặng, nhưng lại không
có im lặng. Họ đã chuẩn bị cho thơ của họ, cứ nghĩ về điều họ sẽ trích đọc.
Khi tôi nói thảnh thơi,
họ có vẻ thảnh thơi như mọi người khác, nhưng lại có khác biệt về chất. Khi các
bạn thảnh thơi các bạn biết chủ định này, ý của nó, ý nghĩa. Họ thảnh thơi chỉ
bởi vì mọi người khác đã thảnh thơi. Nhưng ngay cả thảnh thơi, họ cũng vẫn mở mắt
ra và nhìn quanh: Cái loại thảnh thơi gì thế này...?
Toàn thể nỗ lực là để
quên đi toàn thế giới. Đó là lí do tại sao tôi thậm chí nói, "Bỏ thân thể,
bỏ tâm trí," để cho bạn có thể phân biệt rõ ràng tâm thức là gì. Và tâm thức
này là phật. Trong khi bạn đang trong tâm thức đó bạn ở đỉnh cao nhất của cuộc
sống. Chính tự do trên những đỉnh cao đó làm cho người ta nhảy múa, ca hát như
chim, nở bung như hoa. Chẳng nỗ lực nào điều đó xảy ra - một cách tự phát. Đó
là lí do tại sao sau thiền tôi muốn bạn bao giờ cũng ngồi lại vài phút để thu lại
kinh nghiệm này, chiều cao này, hương thơm của những chiều sâu đó; để cho bạn
có thể đi dần vẫn còn là phật trong cả năm tròn.
Và nhớ lấy, một khi bạn
là phật thì bao giờ cũng là phật. Không ai đã từng sa ngã khỏi điểm đó. Điều đó
là trái tự nhiên.
Đạo Nguyên nói:
Khi Hsuan-sha trở nên chứng ngộ ông ấy nói với các sư khác, "Toàn thể vũ trụ là viên ngọc sáng của tâm phật." Điều ông ấy đang nói - điều được mọi phật nói - là ở chỗ khoảnh khắc người ta trở nên chứng ngộ, người ta không thể thấy cái gì mà không chứng ngộ. Người đó thấy cây đứng im lặng trong chứng ngộ, và trăng, sáng lên trong chứng ngộ. Chứng ngộ của bạn làm cho bạn thành tâm thức vũ trụ - bạn không còn tách biệt nữa. Không phải là bạn đã trở nên chứng ngộ; với bạn vũ trụ đã trở nên chứng ngộ. Và một cách tự nhiên, với một vũ trụ chứng ngộ bạn không thể cư xử không đúng được. Bạn chỉ có thể biết ơn tất cả những cái đang tồn tại.
Ngay cả đêm tối nhất
cũng không tạo ra phàn nàn trong bạn, mà chỉ an bình sâu sắc và sự chờ đợi, bởi
vì chẳng mấy chốc sẽ là buổi sáng. Đêm càng tối, mặt trời càng gần. Nhưng bản
thân đêm lại là niềm vui. Ngày có niềm vui riêng của nó. Mọi khoảnh khắc đều có
hương vị riêng của nó. Với người chứng ngộ, nhớ lấy, không phải là người đó chứng
ngộ. Ngược lại, với người đó toàn thể sự tồn tại đã trở nên chứng ngộ... tất cả
ánh sáng và tất cả tâm thức, tất cả chân lí và tất cả cái đẹp.
Phát biểu của Hsuan-Sha
theo sau chứng ngộ của ông ấy...
Toàn thể vũ trụ là viên
ngọc sáng của tâm Phật.
Không có gì khác hơn Phật.
Đạo Nguyên tiếp tục:
Viên ngọc sáng này nguyên thuỷ vô danh, nhưng tạm thời chúng ta cho nó cái tên.
Bất kì điều gì chúng ta
nói về kinh nghiệm tối thượng đều chỉ là tạm thời, tuỳ tiện. Cho nên đừng tranh
cãi về lời và đừng phụ thuộc vào lời. Không lời nào chính xác tuyệt đối. Ngôn
ngữ đơn giản rơi xuống rất thấp phía dưới. Những đỉnh cao kia và những chiều
sâu kia là cõi bên kia; lời không thể phản ánh được chúng. Chỉ từ bi lớn lao của
thầy và sự toả sáng của thầy mới diễn đạt cái gì đó của điều không thể diễn đạt
nổi. Nhưng điều đó tinh tế đến mức chừng nào bạn còn chưa im lặng, hoàn toàn im
lặng, bạn sẽ không có khả năng nắm bắt lấy nó.
Viên ngọc này không
thay đổi vĩnh viễn. Thực sự, thân thể và tâm trí chúng ta, cỏ và cây đây đó,
hay núi và sông giữa trời và đất - tất cả những điều này không là gì ngoài viên
ngọc sáng.
Mọi thứ đều không là gì
ngoài cách diễn đạt của tâm linh vũ trụ. Tâm linh vũ trụ đó chúng ta gọi là 'phật'.
Nó chỉ là cái tên tạm thời.
Nó là vô biên từ bắt đầu
tới kết thúc. Sau rốt, toàn thể vũ trụ là viên ngọc sáng, không phải hai hay
ba. Toàn thể viên ngọc là mắt phật, bản thân chân lí, lời về chân lí, ánh sáng
của chứng ngộ.
Ánh sáng toả ra từ phật
chỉ là một pha. Kinh nghiệm này là đa chiều; nó có cái đẹp trong nó, nó có âm
nhạc trong nó, nó có chân lí trong nó - nó có mọi thứ có giá trị, bất hủ. Ánh
sáng đã tạm thời được chọn để diễn đạt nó; nó chỉ là một khía cạnh. Khi chúng
ta nói "người chứng ngộ" chúng ta chỉ lấy ra một phần, một khía cạnh
của toàn thể kinh nghiệm này, để biểu diễn nó.
Tại thời điểm này nó
chưa bao giờ cản trở toàn thể cái một, và nó tròn trĩnh và lăn khắp nơi. Chức
năng của viên ngọc sáng này rõ ràng tới mức các sinh linh hữu tình được cứu bởi
Quán thế âm hiện tại hay bởi Di Lặc, chỉ bằng việc nhìn thấy cái nhìn của họ
hay nghe thấy tiếng nói của họ; và chư phật, cổ đại và hiện đại, đều phơi bày
pháp cùng với thân của họ.
Bản thân Phật Gautam đã
nói, "Chính thân này là phật, và chính đất này là thiên đường hoa
sen." Một khi bạn chứng ngộ, cái nhìn của bạn sáng tỏ thế, và trong sáng tỏ
đó mọi thứ biểu lộ tâm linh của nó, sự sống của nó, cội nguồn của nó. Và cội
nguồn đó là một; nó không là hai, nó không là ba.
Lời kinh nói rằng ai đó
say nằm đấy, khi người bạn lớn của người đó khâu viên ngọc vào áo choàng của
người đó, một cách bí mật. Chúng ta bao giờ cũng phải đem viên ngọc này cho người
bạn thân của mình.
Ông ấy nói rằng kinh
nghiệm này là không thể trao cho ngay cả người bạn thân thiết. Bạn có thể gợi
nó nhưng bạn không thể cho nó; nó không phải là cái gì đó trong tay bạn. Nó nằm
tại chính trái tim của người bạn thân thiết của bạn. Bạn có thể làm ra những
phương thức... như cù đem lại tiếng cười, mặc dầu không có mối liên hệ hợp lí,
sao cù lại đem tới tiếng cười.
Tôi có biết một người
chẳng cần bị cù gì đâu. Chỉ từ xa bạn làm điệu bộ, và thế là đủ. Tại đây cũng
có một người, mọi người đều biết cô ấy. Cô ấy đang ngồi như phật thế, nhưng nếu
tôi làm điều này ngay bây giờ...
(Thầy móc móc ngón tay
làm điệu bộ cù hướng tới Avirbhava. Mỗi lần thầy "cù", mọi người đều
cười phá lên, và bản thân thầy cũng cười khúc khích đằng sau cặp kính râm. Thầy
luân phiên điệu bộ cù với một loạt chuyển động tay để làm yên lặng lắng xuống...
cho tới lúc chuỗi cười tiếp phá lên.)
Và Anando đâu rồi?
(Thầy, phát hiện ra
Anando, bắt đầu móc móc ngón tay về hướng cô ấy và tự mình cười. Nhiều đợt sóng
cười lan ra.)
Đó là Anando, tôi có thể
thấy.
Đây là cách duy nhất phật
tính nảy sinh: thầy phải cù. Bây giờ các bạn có thấy hiệu quả không? Tôi thậm
chí đã không cù Avirbhava, mà tôi cũng không cù Anando, và tất cả các bạn đều
cười!
(Lại thêm
"cù" và nhiều tiếng cười xảy ra.)
Việc cù này, trong
kinh, được gọi là, việc truyền trao vĩ đại. Tôi thậm chí đã không chạm...
(Thầy "cù"
vài người, lại cười, và mọi người lại cùng cười với thầy.)
Thầy chỉ có thể tạo ra
phương thức. Phương thức không có mối nối logic nào. Bây giờ các bạn có thấy tại
sao các bạn cười không? Tất nhiên Avirbhava, ít nhất, cũng bị cù từ xa - điều
khiển từ xa. Nhưng tại sao các bạn lại cười? Tôi có cái điều khiển từ xa...
(Thầy biểu diễn cái điều
khiển từ xa của mình lên Avirbhava, và chúng ta tất cả đều cười thêm nữa. Thầy
cười, và rồi ra hiệu cho cô ấy tĩnh lặng.)
Dịu xuống. Ngồi như phật...
nhắm mắt lại (Thầy cười khúc khích)... nhìn vào bên trong. (Lại bật ra tiếng cười.)
Nhà thơ Thiền đã viết:
Thấy mặt người
chỉ một lần,
nhớ tên người
cả nghìn năm.
Ông ấy đang nói về thầy
mình. Một lần bạn đã thấy khuôn mặt của thầy, bạn không thể quên được nó cả
nghìn năm, bởi vì trong khoảnh khắc nhỏ đó bạn đã thấy bản thân mình. Nhiều nhất
thầy là tấm gương. Thầy có thể biểu lộ cho bạn khuôn mặt của bạn nếu bạn tới gần
hơn. Và tất cả tính chất đệ tử không là gì ngoài việc tới ngày một gần hơn, để
cho bạn có thể nhìn vào trong mắt thầy, trong cử chỉ của thầy, phật tính riêng
của bạn.
Thấy mặt người
chỉ một lần,
nhớ tên người
cả nghìn năm.
Một nhà thơ Thiền khác:
Một lời gọi mời
một trăm bạn,
một nụ cười ra hiệu
mười nghìn người thán
phục.
Bạn vừa thấy nó. Bạn có
muốn thấy nó lần nữa không?
(Thầy bắt đầu
"cù" làm dậy lên làn sóng tiếng cười, với vài tiếng cười khúc khích từ
thầy.)
Tôi có hai cái điều khiển
từ xa - một cho Avirbhava và một cho Anando. Dù họ ở bất kì chỗ nào trong vũ trụ...
chỉ cù và họ sẽ cười. Và với họ, những người khác sẽ cười chẳng vì lí do gì hết
cả.
Tôi muốn các bạn hiểu
chứng ngộ là nhẹ nhàng thế, đáng yêu thế, an bình thế - cũng giống như tiếng cười.
Các nhà thượng đế học đã làm cho nó thành nặng nề, nặng gánh tới mức mọi người
bỏ qua nó. Chứng ngộ đồng thời cũng nên là trò giải trí.
Điều đó làm tôi nhớ tới
câu nói cuối cùng của J. Krishnamurti trước khi ông ấy chết, chỉ vài tháng sau
đó. Ông ấy là người rất nghiêm chỉnh, và đó là lỗi duy nhất của ông ấy. Ông ấy
đã chứng ngộ, nhưng ông ấy coi chứng ngộ là vấn đề nghiêm chỉnh. Ông ấy thấy rằng
ông ấy đã chứng ngộ và chẳng ai khác chứng ngộ cả. Và ông ấy đã cố gắng vất vả
để làm cho mọi người chứng ngộ... hiển nhiên.
Trong bẩy mươi năm -
ông ấy chết ở độ tuổi chín mươi - trong bẩy mươi năm, từ độ tuổi hai mươi, ông ấy
đã làm việc với mọi người, và không một người nào đã trở nên chứng ngộ. Bạn có
thể hiểu cảm giác của ông ấy về thất bại sâu sắc và nỗi buồn của ông ấy... trở
thành ngày một nghiêm chỉnh hơn, gần như ốm yếu.
Và lí do là rõ ràng từ
phát biểu cuối cùng của ông ấy, "Mọi người không coi chứng ngộ là nghiêm
chỉnh, họ nghĩ nó là trò giải trí." Và đó là chỗ tôi khác. Chứng ngộ không
thể là bất kì cái gì khác hơn trò giải trí... trò giải trí vũ trụ, tiếng cười
không biết tới biên giới, giới hạn. Bạn cười, và cây cối cười, và chim cu cu cười,
và mây cười, và các vì sao cười, và tiếng cười cứ lan rộng bởi vì mọi người
đang lẩy cò cho mọi người khác. Bạn thực tế không cần lẩy cò, chỉ tiếng cười của
bạn sẽ là đủ cho ai đó khác bắt đầu cười.
Tôi yêu J.
Krishnamurti, và tôi yêu nỗ lực vất vả của ông ấy trong bẩy mươi năm liên tục,
nhưng tôi tuyệt đối chống lại thái độ của ông ấy. Ông ấy đã làm cho nó thành
chuyện trịnh trọng. Đó là lỗi của tất cả các nhà tiên tri cổ. Đó là lí do tại
sao bạn sẽ không tìm thấy tượng Mahavira cười. Thế giới khốn khổ làm sao, bạn
không cho phép ngay cả Mahavira được cười. Bạn sẽ không tìm thấy bức tượng Phật
Gautam cười. Cho dù Phật Gautam Buddha có cười, thì mọi người cũng sẽ không tin
vào mắt hay tai họ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Con người nghiêm chỉnh thế..."
Nhưng bạn không hiểu rằng
khi tâm trí mất đi thì bạn cũng hệt như con nít. Tiếng cười sẽ phát sinh mà
không có nỗ lực nào về phần bạn. Ít nhất thì tôi cũng làm đứt đoạn với toàn thể
quá khứ, và trong tương lai tôi muốn mọi người của tôi là những phật cười. Phật
nghiêm chỉnh chúng ta đã thấy đủ rồi, họ đã không có khả năng biến đổi được
nhân loại. Chúng ta thử chiều hướng khác đi - của tính không nghiêm chỉnh.
Một lời gọi mời một
trăm bạn... Một phật - chỉ sự hiện diện của ông ấy - thu hút như từ lực cả
nghìn chư phật, mười nghìn chư phật. Đó là vấn đề chứng ngộ của bạn lớn tới mức
nào, từ bi và yêu của bạn lớn tới mức nào, và bạn đã coi nó không nghiêm chỉnh
tới mức nào. Chẳng ai thích người nghiêm chỉnh cả.
Bạn đã bao giờ nghĩ về
điều đó chưa, rằng tất cả các thánh nhân đều nghiêm chỉnh? Hoàn toàn tốt để đi
tới và chạm chân họ...và được kết thúc. Không ai muốn vào nhóm của họ. Những
người này sẽ lên thiên đường - nhớ điều đó. Thiên đường chật cứng các thánh
nhân. Nếu bạn muốn loại người đúng thì đi tới chỗ khác, nơi bạn sẽ thấy các nhà
thơ, và bạn sẽ thấy các hoạ sĩ, và bạn sẽ thấy các vũ công và nhạc sĩ.
Tôi đặc biệt đi tới chỗ
khác. Cho nên nhớ, bất kì ai đi cùng tôi sẽ có cuộc hành trình vĩ đại và gặp những
người vĩ đại. Không thánh nhân nào có giá trị gì - không sáng tạo, không thơ
ca, không tranh vẽ. Tất cả những người này, những người đã là nhà sáng tạo, người
đã làm cho thế giới này đẹp thêm chút ít, sinh động thêm chút ít, đều tụ tập ở
chỗ khác.
Friedrich Nietzsche nói
Thượng đế chết rồi, nhưng ông ấy lại không nói tại sao ngài chết. Ngài phải đã
chết rồi, bị bao quanh bởi tất cả những kẻ ngốc này, bốc mùi vĩnh viễn... bởi
vì phần lớn trong họ không tắm, không súc miệng. Tiếng cười tuyệt đối không được
biết tới ở thiên đường, ông Thượng đế đáng thương không thể sống nổi.
Cho nên tôi muốn cảnh
báo bạn, cẩn thận! Nếu tình cờ mà bạn tới cổng thiên đường - từ chối đi. Đừng
bước vào. Hỏi đường tới chỗ khác. Tôi sẽ ở đó vì bạn. Cứ hỏi tôi và điều đó sẽ
có tác dụng.
Khóc
sau khóc
sau khóc vì niềm vui -
không quan tâm
Tóc
bạc trắng
Nhà thơ Thiền này đang
nói rằng ngay cả khóc cũng đẹp thế, cũng nhẹ thế, nhẹ gánh thế.
Khóc
sau khóc
sau khóc vì niềm vui -
không quan tâm
Tóc
bạc trắng
Đừng lo nghĩ về thời
gian... không gian... tuổi tác. học cười và khóc toàn bộ, bởi vì đây là cách
đơn giản nhất để đạt tới con người bên trong nhất của bạn.
Maneesha đã hỏi:
Thưa Thầy kính yêu của
chúng tôi,
Viên ngọc sáng và quí
giá nhất của chúng tôi, bất kì khi nào tôi đã hỏi về cái đẹp của Thầy, Thầy đều
nhấn mạnh rằng đó là con mắt của yêu phóng chiếu cái đẹp lên Thầy. Nhưng Thầy
không có kinh nghiệm của chúng tôi về việc ngồi trước Thầy, theo dõi - như
chúng tôi đang làm - mọi chuyển động của Thầy, theo vết mọi đường cong đáng yêu
và đường nét và chỗ trũng trên khuôn mặt thầy.
Tôi không biết có người
nào khác - dù tôi yêu họ bao nhiêu - mà tôi có thể nhìn chăm chăm trong nhiều
năm, chẳng bao giờ cảm thấy chán, chẳng bao giờ cảm thấy tôi đã thăm dò được
cái đẹp của họ.
Maneesha, trong trường
hợp đó tôi chấp nhận rằng tôi bất hạnh. Bạn được phúc có thầy là người không
làm nặng gánh cho bạn. Bạn được phúc có thầy không tự bạo, không tàn bạo.
Tôi không được phúc như
vậy. Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người nào mà tôi có thể gọi là thầy mình. Tôi
phải làm việc theo cách của tôi một mình, theo cách riêng của tôi, đi đường này
đường nọ; ngã rồi lại đứng dậy, không ai hướng dẫn tôi, không ai cho tôi bất kì
hướng dẫn nào, thậm chí không ai chỉ ngón tay lên mặt trăng. Nhưng dường như
là, bởi tình cờ, tôi ngẫu nhiên đã loạng choạng vớ được chỗ đúng.
Tôi là thầy mà không có
thầy. Cho nên tôi không thể thấy và không thể nói điều bạn thấy trong mắt tôi,
trên mặt tôi. Nhưng bất kì cái gì bạn thấy cũng đều thực sự là phản chiếu thuần
khiết của yêu của bạn và tin cậy của bạn. Thân thể này sẽ tàn lụi đi, nhưng tôi
có thể khác, bằng ánh sáng. Trước khi thân thể này tàn lụi đi, bạn phải trở nên
quen với thể ánh sáng của tôi, với trung tâm bên trong của tôi. Và trung tâm của
bạn và trung tâm bên trong của tôi không phải là hai. Trong vùng đó bao giờ
cũng có một - không hai không ba.
Bây giờ, trước khi
chúng ta đi vào trong việc thiền hàng ngày... vứt bỏ mọi gánh nặng, mọi lo âu của
thế giới, và có vài tiếng cười sảng khoái. Tôi đã không tìm thấy cái gì tốt hơn
để tạo ra chỗ đúng để đi vào trong bản thân bạn, bởi vì tâm trí bạn không thể
hiểu nổi tiếng cười. Tiếng cười là rất phi logic. Người logic không thể cười được,
người logic bị giới hạn vào một vùng rất nhỏ.
Tôi nghe nói rằng Kant
chưa bao giờ cười. Ông ấy không thể cười được, ông ấy là con người quá nghiêm
chỉnh. Ngay bây giờ tôi đang nói với bạn về J. Krishnamurti... Ông ấy thường tới
Ấn Độ ít nhất hai hay ba lần một năm. Ông ấy chỉ tới ba chỗ thôi: Varanasi, New
Delhi và Bombay. Tôi đã hướng dẫn tất cả các sannyasins của tôi, "Dù ông ấy
ở đâu, trong Ấn Độ hay ngoài Ấn Độ, cứ ngồi ngay hàng đầu ở bất kì đâu ông ấy
nói. Và đừng quên áo choàng da cam và tràng hạt."
Và thế là đủ. Thế thì
ông ấy sẽ không nói được về bất kì chủ đề nào. Thế là đủ để làm cho ông ấy giận
lắm, "Tôi đã từng nói cả đời mình...!" Và người của tôi tận hưởng điều
đó, họ thích điều đó. Ngay cả vài người không phải là sannyasins cũng tới trong
bộ áo choàng da cam, mượn tràng hạt từ bạn bè.
Chỉ một sannyasin cũng
đủ. Thế thì ông ấy sẽ quên mất mọi thứ ông ấy định nói. Thế thì ông ấy phải lên
án tôi, lên án tính chất sannyas, lên án mọi thứ - chẳng hiểu một điều đơn giản,
rằng ông ấy dễ dàng bị làm sao lãng. Điều đó thành vấn đề gì? Ai đó mặc áo da
cam và có tràng hạt... đấy chẳng phải là chuyện của ông ấy.
Nhưng ông ấy là con người
nghiêm chỉnh. Ông ấy sẽ đập vào đầu mình. Ông ấy sẽ trở nên tức giận thế... đặc
biệt là ở Bombay, bởi vì tôi cũng ở Bombay. Cho nên hàng trăm sannyasins sẽ ngồi
ở hàng trước, và ông ấy sẽ đập vào đầu mình. Tôi lười tới mức tôi thậm chí
không thể đập vào đầu mình được, để một mình việc đó cho bất kì ai khác. Tôi
đang giữ chủ định đó cho Thiền sư Sekito - Đầu Đá. (Thầy gọi Niskriya.) Thiền
trượng của bạn đâu?
(Niskriya nhặt lấy cây
thiền trượng và giơ nó lên cho Thầy)
Rồi, thế là tốt, bởi vì
bất kì khoảnh khắc nào nó cũng đều có thể được cần tới. Và tôi đã chọn Thiền sư
Đức... bởi vì Thiền sư Nhật Bản sẽ đánh, nhưng cú đánh của họ sẽ chỉ giống như
lông công. Cú đánh thực chỉ người Đức mới biết.
Và nhìn vào đầu đá của
anh ấy. Các bạn có cạo tóc mình hay không? Cạo sạch đi. (Niskriya nhướn đôi
lông mày lên hỏi, trỏ vào bộ râu mới của mình - cái này nữa à?) Đúng, bỏ nó đi.
Proper Sagar đã tới.
Nhiều người trong các bạn có thể không biết anh ấy - anh ấy là một sannyasin rất
cổ đại - nhưng hầu hết các sannyasins già đều sẽ nhớ Proper Sagar. Anh ấy đúng
mực trong mọi thứ.
Proper Sagar tới thăm
Bác sĩ Azima. Anh ấy treo chiếc ô và mũ của mình lên. Thế rồi anh ấy cởi áo vét
ra, áo sơ mi và cà vạt, và cởi quần ra - gấp chúng lại rất ngăn nắp và đặt
chúng lên ghế. Rồi anh ấy cởi giầy ra và đặt chúng dưới ghế, thẳng tắp. Rồi anh
ấy cởi quần lót ra, gập lại ngay ngắn, và cũng đặt chúng lên ghế.
Đứng thẳng trước Azima,
Sagar bình thản nói, "Như bác sĩ có thể thấy, hòn dái trái của tôi ở thấp
hơn hòn dái phải."
"Ồ," Azima mỉm
cười, "nhưng điều đó-a lại hoàn toàn bình thường-a. Ông chẳng có-a cái gì
để lo cả."
"Tôi không
lo," Proper Sagar đáp. "Nhưng bác sĩ không cho rằng nó có chút xộc xệch
sao?"
Giáo hoàng Polack trên
chuyến hành hương ở Calcutta nơi ông ấy làm chuyến viếng thăm chính thức tới trại
trẻ mồ côi của Mẹ Teresa.
Mẹ Teresa dẫn ông ấy đi
thăm quanh, và Polack uốn người và hôn mọi thứ nhìn thấy. Bỗng nhiên, khi ông ấy
uốn người để hôn chiếc đàn organ mới của nhà thờ, niềm tự hào và niềm vui của Mẹ
Teresa, giáo hoàng nhảy lùi lại hoảng hốt. Tại đó, trải ngang qua đỉnh chiếc
đàn organ là một chiếc bao cao su to màu đen.
Tím người vì giận, Giáo
hoàng Polack yêu cầu lời giải thích từ Mẹ Teresa.
"Thế này," Mẹ
Teresa nói, "một trong những đứa con côi của tôi đã được tìm thấy trong một
cái gói ở trên phố, và khi tôi đọc chiếc nhãn nó nói: 'đặt lên đàn organ và cảm
thấy an toàn.'"
Harold, Bill và Gabby,
ba cậu cao bồi mệt mỏi và đói, đang ngồi quanh đống lửa trại để ăn bữa tối.
Jose, người nấu, một anh chàng Mexico khổng lồ, với khuôn mặt râu mọc lởm chởm,
đầy bụi, ném xuống cái nồi và chìa súng ra.
"Người thứ nhất
trong chúng mày bọn ngớ ngẩn, người làm ầm ĩ về bữa tối của chúng mày sẽ nhận
được rắc rối từ tao!" Jose nói.
Có sự im lặng cẩn thận
khi món ăn lõng bõng tía và xanh được đưa lên, và bữa ăn bắt đầu.
"Trời!"
Harold thét lên, bịt miệng lại và xanh người. "Món này mùi như cứt."
Thế rồi, lập tức đảo mắt
về phía anh chàng Mexican to lớn, Harold nói thêm đầy nhiệt tình, "Nhưng
mà cứt tốt, cứt thực tốt."
Bác sĩ Feelgood tới
thăm nhà thương điên để xem điều kiện mới nhất của một số bệnh nhân của mình.
Ông ta được đưa vào phòng thứ nhất, mở cửa ra, và gặp Charlie Rosenkrantz. Vào
lúc đó ông Rosenkrantz đang đung đưa cây gậy chơi golf tưởng tượng trong không
trung.
"Nào,
Charlie," Feelgood nói. "Anh nghĩ khi nào anh sẽ ra ngoài?"
"Không vấn đề
gì," Charlie đáp, vẫn đung đưa. "Ngay khi tôi đánh vào lỗ một."
Feelgood lắc đầu và đi
tiếp sang phòng bên. Tại đó ông ta gặp Chester Cheese đang đung đưa gậy bóng
chày tưởng tượng.
"Xin chào,
Chester," Feelgood nói. "Và anh nghĩ khi nào anh sẽ ra ngoài?"
"Ô, ngay đây thôi,"
Chester đáp. "Ngay khi tôi đánh quả này."
Feelgood lại lắc đầu,
và được đưa sang phòng tiếp. Ông ta bước vào và thấy Donald Dickstein đang cọ
túi lạc bằng chiếc khoá phéc mơ tuya.
"Chào,
Donald," Feelgood nói. "Và anh nghĩ khi nào anh sẽ ra ngoài?"
"Ra ư? Ông có trẻ
con không đấy?" Donald nói một cách kích động. "Tôi đang đéo hột!"
Bây giờ, Nivedano...
đánh trống đi.
(tiếng trống)
(nói lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng... nhắm mắt lại...
Cảm thấy đông cứng. Thu lấy sinh lực của bạn, tâm thức của bạn, vào bên trong.
Đây là chỗ bạn có gốc rễ trong vũ trụ. Đây là chỗ làm cho người ta thành phật.
Đi sâu hơn, không sợ gì. Nó là cái không biết, không quen thuộc, nhưng đừng lo
nghĩ - nó là cái ta riêng của bạn. Nhớ những đỉnh cao này... nhớ những chiều
sâu này... nhớ bạn là một phần của vũ trụ này. Bỏ mọi phân tách.
Trượt như giọt sương từ
lá sen vào đại dương. Biến mất trong đại dương này là trở thành đại dương.
Để làm cho điều đó rõ
ràng hơn,
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi... buông bỏ...
Thân thể ở đó, nằm ra... Nó không phải là bạn. Tâm trí ở đó, có thể vài đám mây
vẫn lơ lửng xung quanh... nhưng nó không phải là bạn. Bạn là người quan sát
trên núi. Đêm im lặng này, và mười nghìn chư phật quan sát một cách im lặng.
Không thể có gì lớn lao hơn, hay có ý nghĩa hơn. Mây cũng đã nối lại, tre đang
làm lời bình. Tôi hi vọng sẽ có một ngày khi toàn thể nhân loại sẽ hiểu phật
tính này. Lan toả kinh nghiệm này cho tất cả những người đang loạng choạng
trong bóng tối. Nhưng đừng bao giờ là nhà truyền giáo; là thông điệp... đáng
yêu, từ bi.
Để cho toàn thể thân thể
bạn, hành động của bạn, làm cho họ nhận biết rằng cái gì đó có giá trị vô cùng
đã xảy ra bên trong bạn; rằng bạn đang mang ngọn lửa, rằng bạn đang mang hương
thơm, rằng mắt bạn đã trở thành xanh và bao la và sâu xa như bản thân bầu trời.
Điều này tôi gọi "là thông điệp." Ngoại trừ việc trở thành phật,
không có cách nào để truyền đạt điều bạn đang kinh nghiệm. Và nhớ: một khi là
phật, vĩnh viễn là phật.
Nivedano...
(tiếng trống)
Gọi tất cả chư phật trở
lại. Dần dần và im lặng... ngồi vài khoảnh khắc... chỉ suy tư... thu thập... nhớ
lại điều đã xảy ra cho bạn... nơi bạn đã ở. Nhớ con đường để bạn có thể đi, vào
bất kì lúc nào bạn muốn, vào trong ngồi đền chùa. Bạn là ngôi đền, và sâu bên
trong bạn là phật.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy kính
yêu.
Chúng ta có thể mở hội
mười nghìn chư phật chứ?
Vâng, thưa Thầy kính
yêu.
Kết Thúc Quyển 'Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel) - Tìm Kiếm Và Hoàn Thành –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá