Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Nam Tuyền (Nansen)
Điểm Khởi Hành – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 10. Điệu Vũ Của Tôi Là Đầy Đủ
Nghe hoặc Tải MP3 'Nam Tuyền (Nansen) – Điểm Khởi Hành' ê
Osho ơi,
Có lần Nam Tuyền nói với các sư đang tụ hội, "Đạo không phải
là thứ bên ngoài; thứ bên ngoài không có Đạo."
Triệu Châu hỏi, "Cái gì là Đạo mà là mọi thứ bên
ngoài?"
Nam Tuyền lập tức đánh ông ấy. Triệu Châu bắt lấy cây gậy và
nói, "Từ giờ trở đi, đừng lầm lẫn mà đánh ai đó!"
Nam Tuyền nói, "Kể về rồng thì dễ, nhưng khó mà làm hài
lòng ta!" và ném cây gậy của mình xuống, ông ấy quay trở về phòng mình.
Vào lúc khác, Triệu Châu hỏi Nam Tuyền, "Khi người ta nhận
ra rằng 'có', người đó phải từ đó đi đâu?"
Nam Tuyền đáp, "Người đó nên xuống núi để trở thành con
trâu trong làng dưới núi!"
Triệu Châu cám ơn Nam Tuyền vì đã đưa ông ta tới chứng ngộ đầy đủ.
Đáp lại, Nam Tuyền bình luận, "Đêm qua, vào canh ba, mặt
trăng chiếu qua cửa sổ."
Maneesha, trước hết
tôi phải bầy tỏ lời xin lỗi với bạn rằng tôi không thể tham gia vào buổi nhảy
múa của bạn được. Toàn thể công trạng nên dành cho tổng thống Ronald Reagan. Chẳng
có lí do gì hết cả mà ông ta đã lôi tôi qua sáu nhà giam trong mười hai ngày;
tôi coi đó là việc hành hạ ghê gớm. Nhưng khi các triệu chứng chất độc bắt đầu
trong thân thể tôi, các chuyên gia ở Anh đã khám nghiệm mọi khả năng về chất độc
mà có thể họ đã cho tôi.
Và họ đã tìm ra một
chất độc mà bản thân nó là một loại riêng. Nó là chất độc duy nhất biến mất và
không thể tìm thấy cả trong máu hay trong bất kì cách nào khác ngoại trừ trong
các triệu chứng. Và chất độc đó, nếu được cho với liều lớn, sẽ giết chết con
người ngay lập tức.
Điều đó làm sáng tỏ
cho tôi tại sao tôi lại bị lôi đi qua sáu nhà giam. Đấy là để cho thuốc độc ngấm
theo liều nhỏ để cho nó sẽ không giết chết tôi ngay lập tức, mà phải mất nhiều
năm để phá huỷ thân thể tôi từ bên trong.
Tôi đã gần như vượt
qua chất độc này. Ngay trong tay tôi, trong xương và đặc biệt trong các khớp nó
vẫn còn mắc lại. Tôi đã nhảy múa với bạn mà không bận tâm về nó. Tôi sẽ tiếp tục,
nhưng hôm nay đau trở thành quá nhiều.
Nhưng đau không phải
là vấn đề đối với tôi. Vấn đề là: nếu tôi tiếp tục thì có lẽ tôi phải dừng nói.
Cho nên tốt hơn cả là để đau này lắng lại. Tôi hi vọng tôi sẽ lại tham gia với
các bạn.
Đáng ra nếu Ronald
Reagan giết ngay tôi thì cũng tốt, điều đó sẽ là một công trạng lớn cho Ki tô
giáo và cho nền dân chủ Mĩ.
Nhưng ông ta đã đầu độc
tôi qua bộ máy hành chính của ông ta theo cách mà tôi sẽ vẫn còn bị đóng đinh
trong nhiều năm. Tôi đang tiết kiệm mọi năng lượng của mình chỉ cho hai giờ này
vào buổi tối; bằng không, tôi nằm trong bóng tối.
Với tôi chẳng thành vấn
đề gì nếu cái chết tới ngay khoảnh khắc này hay khoảnh khắc tiếp, chủ định của
tôi được hoàn thành rồi, điệu vũ của tôi hoàn chỉnh rồi. Tôi chỉ đang nấn ná
quanh để tất cả các bạn tham gia với tôi trong vấn đề chứng ngộ lớn lao.
Cho nên tôi nghĩ tốt
hơn cả là đừng nhấn mạnh quá nhiều vào tay; các bạn có thể hiểu ngay cả khi bàn
tay tôi không chuyển động và làm các cử chỉ của chúng. Nhưng tôi muốn các bạn vẫn
tiếp tục nhảy múa trước khi tôi tới và tiếp tục buổi lễ khi tôi rời khỏi bục.
Tôi hi vọng rằng với tình yêu của bạn thì chất độc sẽ bị thất bại và tôi sẽ có
khả năng nhảy múa cùng bạn, mở hội với bạn.
Tôi không có phàn nàn
gì về bất kì ai; tự nhiên, bản thân sự tồn tại chăm nom cho mọi thứ. Cái ngày
tôi được trao cho chất độc - tôi nhớ cái đêm ở nhà giam Oklahoma - chính khoảnh
khắc đó thời của Ronald Reagan đã kết thúc, ông ta bắt đầu xuống dốc. Phụ tá của
ông ta, Ed Meese, viên tổng chưởng lí, người là tác nhân chính khi có liên quan
tới thuốc độc, bây giờ đã phải từ chức bởi vì ông ta đã bị người ta phát hiện
ra phạm phải những tội lỗi lớn.
Đại diện của ông ta
đã thú nhận tại cuộc họp báo, sau khi tôi bị trục xuất khỏi Mĩ, rằng không có bằng
chứng nào, không có chứng cớ nào là tôi đã phạm vào bất kì tội nào. "Mục
tiêu chính của chúng tôi là phá huỷ cộng đồng và không trục xuất Osho thì không
thể nào phá huỷ được cộng đồng."
Cộng đồng đã tạo ra rắc
rối lớn trong tâm trí những người Ki tô giáo cuồng tín, những người chính thống,
bởi vì cộng đồng là sự lựa chọn dứt khoát đối với xã hội buồn thảm, khốn khổ,
trong phiền não sâu sắc. Và cộng đồng chỉ là tiếng cười, niềm vui, điệu vũ. Điều
này trở thành không thể dung thứ được đối với những người Ki tô giáo, và với
Ronald Reagan, một người Ki tô giáo chính thống. Họ quên ráo mọi dân chủ, mọi
hiến pháp riêng của họ và họ đã làm mọi thứ để phá huỷ cộng đồng. Nhưng điều đầu
tiên là phải trục xuất tôi đã.
Họ không thể trục xuất
tôi mà không có bằng cớ tội phạm về phần tôi cho nên họ cố gắng mọi điều khác.
Họ đã không bỏ bất kì phương án nào. Thứ nhất họ đầu độc tôi, thứ hai họ để bom
dưới ghế tôi, thứ ba họ tống tiền luật sư của tôi. Họ tạo ra một danh sách các
tội, ba mươi tư tội, và viên chưởng lí Mĩ đã thú nhận ngay khi tôi đã rời khỏi
Mĩ rằng không có chứng cớ, không có bằng chứng rằng tôi đã từng phạm phải bất
kì cái gì; tôi thậm chí còn không nói trong ba năm rưỡi.
Luật sư của chính phủ
đã tống tiền luật sư tôi bằng việc nói, "Ông thấy danh sách này chưa?
Chúng tôi biết và ông biết rằng nếu ông cứ tranh đấu mãi thì chung cuộc ông sẽ
thắng, nhưng điều đó sẽ mất hai mươi tới ba mươi năm. Thứ nữa gợi ý của chúng
tôi là ở chỗ ông làm nguy hiểm cho cuộc sống của Osho."
Đó là chỉ báo dứt
khoát rằng chính phủ có khuynh hướng phá huỷ cộng đồng dù có tội nào phạm phải
hay không. Luật sư của tôi nói với tôi: "Nếu thầy chấp nhận hai tội thì họ
sẵn sàng để thầy đi." Họ đã không nói cho luật sư rằng việc chấp nhận hai
tội không phải là chuyện đơn giản; nó có những tác động. Hai tội đó mà bất kì
ai khác phạm phải đều sẽ bị phạt từ hai mươi nhăm hay nhiều nhất năm mươi đô
la. Nhưng họ đã phạt tôi với số tiền phạt bốn trăm nghìn đô la. Số đó gần sáu
chục lakh rupees.
Ngay cả luật sư của
tôi cũng bị sốc, bởi vì điều đó đã không được bàn tới trong thương lượng. Và
tôi bị trục xuất ngay lập tức; máy bay của tôi được giữ tại sân bay, sẵn sàng.
Có lẽ họ sợ; nếu tôi chết, thế thì sự trách cứ sẽ dồn lên nền dân chủ Mĩ. Cho
nên trong vòng mười lăm phút tôi phải rời Mĩ.
Từ đó tôi đã thành nỗi
ám ảnh tâm trí họ. Họ đã cố gắng đủ mọi cách... hệt như Ed Meese đã tuyên bố
cho báo chí, "Chúng tôi sẽ làm mọi nỗ lực để làm câm lặng tiếng nói của
Osho."
Họ đã xoay xở thuyết
phục hai mươi mốt nước không cho tôi vào. Và họ đã buộc chính phủ Ấn Độ không
cho phép các sannyasin từ khắp các nơi trên thế giới vào, để cho tôi bị cô lập,
gần như bị tù tại nhà riêng của mình.
Nhưng người của tôi
cũng đủ thông minh để xoay xở chống đối mạnh mẽ. Và chính tình yêu của bạn bây
giờ là cuộc sống của tôi. Đó là vấn đề liệu tình yêu thắng hay chất độc thắng.
Có mọi bằng chứng rằng
từ toàn bộ thân thể chất độc đã biến mất. Chỉ ở tay nó còn đó. Nó sẽ phải biến
mất khỏi tay nữa, bởi vì bạn không thể phá huỷ người hồn nhiên; sự tồn tại sẽ
không cho phép điều đó. Nhưng tôi phải cẩn thận chút ít với tay bây giờ.
Tại sao họ đã không
thể làm tôi im được? Chân lí không thể bị làm im lặng, cả tình yêu lẫn niềm vui
cũng vậy. Nhưng đây là điều ngu xuẩn, trong hàng thế kỉ mọi người đã từng làm
điều đó: họ đã giết Socrates bằng thuốc độc, nhưng tiếng nói của ông ấy vẫn
vang vọng trong tai và và trong tim của những người muốn hiểu ý nghĩa sâu sắc
nhất của cuộc sống; họ đã đóng đinh Jesus, nhưng điều đó đã không tạo ra khác
biệt gì, trong thực tế nó cho giáo huấn của ông ấy một tầm quan trọng vô cùng.
Tôi muốn nhắc các bạn
rằng dù tôi có ở đây hay không thì lễ hội vẫn phải tiếp tục. Nếu tôi không ở
đây, thế thì nó phải mạnh mẽ hơn và nó phải lan rộng khắp thế giới.
Lễ hội là tôn giáo của tôi.
Tình yêu là thông điệp của tôi.
Im lặng là chân lí của tôi.
Maneesha đã đem tới lời
kinh:
Osho ơi,
Có lần Nam Tuyền nói với các sư đang tụ hội, "Đạo không phải
là thứ bên ngoài; thứ bên ngoài không có Đạo."
Nam Tuyền có phong
cách của riêng ông ấy - rõ ràng mâu thuẫn, giống như phát biểu này: Đạo không
phải là thứ bên ngoài, với câu thứ hai: thứ bên ngoài không có Đạo.
Nhưng điều ông ấy
đang cố truyền đạt là không mâu thuẫn. Ông ấy đơn giản nói rằng nếu bạn cố tìm
Đạo ở những thứ bên ngoài, bạn sẽ không tìm thấy nó. Trong các thứ bên ngoài
không có Đạo, nhưng khi bạn đã tìm thấy Đạo, bản thân Đạo trở thành một phần của
những thứ bên ngoài. Mọi thứ bạn định tìm trong thiền của mình đều trở thành
bên ngoài bạn. Bạn bao giờ và bao giờ cũng vẫn còn là nhân chứng, và với nhân
chứng này mọi thứ đều là bên ngoài. Nhân chứng này thường xuyên siêu việt lên
trên mọi thứ mà nó phản xạ.
Triệu Châu, người sẽ
trở thành một thầy lớn - và cũng tình cờ, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu một loạt
bài về Triệu Châu, Triệu Châu: tiếng gầm của sư tử - cũng là một cột mốc trong
lịch sử tâm thức, một người dũng cảm mênh mông đã tạo ra sư tử gầm, chư phật của
sức mạnh và quyền năng vĩ đại.
Ông ấy là đệ tử của
Nam Tuyền, nhưng bản thân ông ấy bao giờ cũng là một loại người riêng. Ông ấy
chưa bao giờ trở thành đệ tử của Nam Tuyền một cách chính thức; ông ấy chưa bao
giờ được Nam Tuyền khai tâm; nhưng ông ấy đã sống cùng Nam Tuyền, đã yêu Nam
Tuyền, và Nam Tuyền yêu ông ấy, mưa rào lên ông ấy bằng tình yêu của mình. Mọi
người đều biết rằng nếu Nam Tuyền chết, Nam Tuyền sẽ chọn Triệu Châu làm người
kế tục mình, mặc dầu ông ấy không phải là người đi theo của Nam Tuyền.
Bản thân ông ấy là
con người duy nhất thế, ông ấy không thể theo bất kì ai được. Ông ấy là một lữ
khách đồng hành.
Và Nam Tuyền đã cho
phép mọi loại người. Dù bạn có đồng ý với ông ấy hay không, bạn vẫn có thể sống
cùng với ông ấy. Có lẽ, vào lúc bạn đi tới sự hoà hợp - chỉ bước đi chút ít cạnh
ông ấy - bạn có thể bắt đầu cảm thấy trái tim ông ấy làm bạn xúc động, làm thay
đổi bạn. Ông ấy đã biến đổi Triệu Châu mà không có khai tâm chính thức nào khi
ông ấy nói phát biểu mâu thuẫn này, "Đạo không phải là thứ bên ngoài; thứ
bên ngoài không có Đạo."
Triệu Châu hỏi,
"Cái gì là Đạo mà là mọi thứ bên ngoài?"
Nam Tuyền lập tức
đánh ông ấy.
Trong Thiền thầy đánh
chỉ khi thầy thấy một người xứng đáng là phật. Việc đánh đơn giản để đánh thức
người đó dậy: "Ông đang hỏi cái loại vô nghĩa gì thế này?" Việc Nam
Tuyền lập tức đánh ông ấy đơn giản có nghĩa là, "Triệu Châu! Ông đang hỏi
cái loại vô nghĩa này! Ông hiểu rõ điều ta đã nói; ai đó khác có thể hỏi câu hỏi
như vậy, nhưng không phải ông. Ta biết điều đó và ông biết điều đó." Để
làm cho điều đó thành rõ ràng, Nam Tuyền đánh ông ấy.
Triệu Châu bắt lấy
cây gậy và nói, "Từ giờ trở đi, đừng lầm lẫn mà đánh ai đó!"
Triệu Châu không nói,
"Đừng đánh tôi." Ông ấy nói, "Từ giờ trở đi, đừng lầm lẫn mà
đánh ai đó!" Đánh tôi thì hoàn toàn phải rồi, nhưng đừng lầm lẫn mà đánh
ai đó khác.
Tôi có thể hiểu tại
sao ông đánh tôi, nhưng đánh ai đó còn chưa đạt tới tâm thức như vậy trong hiểu
biết thì có thể nguy hiểm cho ông đấy. Ông già rồi."
Nam Tuyền nói,
"Kể về rồng thì dễ, nhưng khó mà làm hài lòng ta!" và ném cây gậy của
mình xuống, ông ấy quay trở về phòng mình.
Điều ông ấy đang nói
là, "Kể về rồng thì dễ, nhưng khó mà làm hài lòng ta. Phát biểu của Triệu
Châu, 'Từ giờ trở đi, đừng lầm lẫn mà đánh ai đó!' chỉ là nỗ lực để làm hài
lòng ta." Với phát biểu này, 'Khi có liên quan tới ta, ông đã làm tốt đấy,
nhưng đừng làm điều đó với bất kì ai khác,' Nam Tuyền nói, "Khó làm hài
lòng ta đấy."
Vào lúc khác, Triệu
Châu hỏi Nam Tuyền, "Khi người ta nhận ra rằng 'có đây', người đó phải từ
đó đi đâu?"
Khi một người nhận ra
'Cái này đây' người đó nên từ điểm này đi tới đâu? Trong thực tế, từ điểm này bạn
không thể đi đâu được cả. Dù bạn đi bất kì đâu thì bạn sẽ vẫn ở điểm này. Bạn
không thể đi xa khỏi 'bây giờ' được, dù bạn làm bất kì cái gì, dù bạn chạy
nhanh bao nhiêu; bất kì nơi nào bạn sẽ ở, bạn vẫn sẽ ở trong bây giờ. Và bạn
không thể di chuyển vào bất kì chỗ nào khác hơn ở đây. Dù bất kì nơi đâu bạn sẽ
ở, chỗ đó sẽ trở thành 'ở đây'. Chúng ta chưa bao giờ di chuyển cả, khi có liên
quan tới trung tâm của mình.
Ông ấy đang hỏi,
"Khi một người biết 'đây rồi', người đó phải từ đó đi đâu?"
Nam Tuyền đáp,
"Người đó nên xuống núi để trở thành con trâu trong làng dưới núi!"
Câu trả lời của Nam
Tuyền đơn giản làm Triệu Châu thành trò cười: "Đừng có hỏi những câu hỏi
ngu xuẩn thế. Ta không nghĩ ông mà lại hỏi những câu hỏi như vậy. Những câu hỏi
này chỉ do người tầm thường hỏi thôi. Những người không có kinh nghiệm gì về
con người bên trong của mình thì những câu hỏi này là liên quan, chúng không
liên quan cho ông."
Nhưng ông ấy lại
không nói điều đó một cách trực tiếp, ông ấy nói,
"Người đó nên xuống
núi để trở thành con trâu trong làng dưới núi!"
Triệu Châu cám ơn Nam
Tuyền vì đã đưa ông ta tới chứng ngộ đầy đủ.
Việc đọc những câu
chuyện như vậy về Thiền bản thân nó đã là một kinh nghiệm rồi. Cái gì đó đang xảy
ra đằng sau bức màn của những lời, điều không thấy được với bạn. Cái gì đó đang
xảy ra mà không ở trong những câu hỏi này lẫn những câu trả lời này. Bởi vì bạn
đã đọc điều này, bạn có cho rằng nó sẽ đưa bạn tới chứng ngộ hoàn toàn không?
Nhưng Triệu Châu đã trở nên chứng ngộ hoàn toàn.
Những câu chuyện này
là rất bề ngoài. Ẩn ngầm dưới chúng có dòng chảy khác của sự thân thiết con người,
của tình yêu sâu sắc và lòng biết ơn.
Triệu Châu cảm thấy
Nam Tuyền gần như từ trái tim riêng của mình; mặc dầu ông ấy không là đệ tử,
ông ấy là một vũ công đồng hành. Và Nam Tuyền không bao giờ đòi bất kì ai trở
thành đệ tử. Nhấn mạnh của ông ấy là, "Thế này là đủ: ở cùng với ta. Nếu
có cái gì đó xảy ra, vẫn cứ cởi mở. Ta sẵn đây; nếu ông cũng sẵn có, gặp gỡ sẽ
xảy ra. Đừng để cánh cửa của ông đóng; vẫn còn cảm nhận."
Tôi đang toả ra năng
lượng đó, điều sẽ làm ra việc nhảy và con tim bạn đã từng sống trong bóng tối
hàng thế kỉ sẽ bỗng nhiên trở thành chứng ngộ. Ngọn lửa sẽ đạt tới bạn nếu bạn
vẫn còn có sẵn, và gần gũi, thân thiết; bởi vì cái nhảy này là có thể chỉ trong
một khoảng cách nào đó.
Nếu bạn vẫn còn ở quá
xa, an ninh và an toàn, và hi vọng trở nên chứng ngộ, bạn lầm. Bạn phải liều tới
gần thầy, gần nhất có thể được. Trong gần gũi đó, trong thân thiết đó bỗng
nhiên trái tim bạn trở nên bắt lửa. Bạn không còn trong bóng tối nữa.
Cho nên bao giờ cũng
nghĩ rằng những câu chuyện này là phần bề ngoài của điều thực. Điều thực không
thể được nói ra. Điều thực chỉ có thể được hiểu.
Từ vĩnh hằng, bất kì
khi nào một người đã trở nên chứng ngộ, chín mươi chín phẩy chín phần trăm điều
đó đã là việc truyền năng lượng từ thầy tới ai đó đã sẵn sàng và chín muồi. Tôi
bỏ lại phẩy một phần trăm, bởi vì điều đó là không cần thiết, tuyệt đối không cần
thiết nếu bạn muốn trở nên chứng ngộ khi ở cùng với thầy.
Bạn có thể trở nên chứng
ngộ theo cách riêng của bạn, nhưng điều đó có chút ít khó khăn, con đường gian
truân. Bạn có thể ngã nhiều lần, bạn có thể lạc lối nhiều lần, bạn có thể quay
trở về chu vi lặp đi lặp lại. Khi bạn tới gần với trung tâm, bạn không nhận biết
là bạn đã ở gần trung tâm. Chỉ một khác biệt nhỏ và bạn có thể bỏ lỡ mục tiêu.
Tôi đã kể cho bạn câu
chuyện này chưa?
Một ông vua lớn cũng
là một cung thủ lớn. Nhưng thỉnh thoảng ông ấy hay bắn trệch mục tiêu. Điều đó
là tự nhiên. Ông ấy đi qua một làng, và ở đó ông ấy thấy trên mọi cây cối, trên
mọi cột trụ đều có các mũi tên, cắm vào chính giữa vòng tròn. Ông ấy không thể
nào tin nổi vào mắt mình, rằng cái làng nhỏ này có một cung thủ vĩ đại thế. Thế
là ông ấy dừng xe lại, hỏi mọi người, và mọi người bắt đầu cười, họ nói,
"Anh ta không phải là cung thủ đâu, anh ta là thằng ngốc đấy."
Nhà vua nói, "Thằng
ngốc à? Nhưng đích của anh ta thì hoàn hảo!"
Mọi người lại cười, họ
nói, "Anh ta tới đây rồi. Anh chàng đó đã lừa nhiều người. Anh ta hoàn
toàn ngốc. Trước hết, anh ta bắn tên, và rồi anh ta làm vòng tròn. Tự nhiên điều
đó bao giờ cũng hoàn hảo."
Người đó không bao giờ thất bại cả. Nhưng người đi một mình, trên con đường mà người đó chưa bao giờ bước qua, trên con đường không có dấu chân, không biết hướng và mọi chiều đều có đấy... Nhưng dầu vậy, đôi khi vẫn có người xoay xở được để trở nên chứng ngộ mà không có thầy. Điều này tôi có thể nói với thẩm quyền, bởi vì tôi không có thầy nào. Tôi vật lộn theo cách riêng của mình, biết rõ rằng con đường sẽ dài. Nhưng không may trong thế kỉ này bạn có thể tìm đâu ra thầy? Thay vì phí thời gian trong việc tìm thầy, tôi nghĩ, "Tốt hơn cả là đi một mình vậy. Trong cùng thời gian đó mình có thể tìm ra bản thân mình." Và nhân danh thầy có biết bao nhiêu thầy giáo giả, người cứ tuyên bố mình là thầy. Lời tuyên bố của họ được chấp nhận bởi vì không ai theo họ; bằng không thì bạn sẽ tìm ra ngay rằng họ chẳng biết gì, rằng họ đơn giản trích dẫn kinh sách.
Tôi đã nghe nói về một
con chó chuyên chống lại việc sủa. Bây giờ, khi yêu cầu các con chó khác không
sủa nó trở thành một thầy rất nổi tiếng trong số các con chó.
Chúng nói, "Ông ấy
là duy nhất, có lẽ là hoá thân của Thượng đế. Chúng ta chỉ là những con chó
đáng thương, và chúng ta không thể cưỡng lại được quyến rũ khi chúng ta thấy một
cảnh sát, hay người đưa thư, hay sannyasin, bất kì ai trong bộ đồng phục."
Chó dường như là những
kẻ rất nổi dậy. Chúng chống lại đồng phục. Và thầy vĩ đại này lại cứ nhai nhải
cả ngày từ sáng tới tối rằng, "Vì việc sủa của các ông, chúng ta đã sa ngã
thấp thế. Bằng không chúng ta đã là chính đỉnh cao của tiến hoá. Tất cả mọi
năng lượng của chúng ta đều dồn vào việc sủa."
Và mọi con chó đều đồng
ý, "Điều đó đúng. Nhưng chúng tôi có thể làm được gì để kìm nó lại, khi
ham muốn tới? Chúng tôi là những còn chó bình thường; ông mới là thầy lớn."
Nhưng rồi một đêm
trăng tròn chúng quyết định, "Ông ấy đã cố gắng nhiều năm rồi. Ít nhất cho
ông ấy một cơ hội trong đêm nay; ông ấy xứng đáng với điều đó. Để ông ấy tận hưởng
đêm nay: mọi con chó đều phải trốn vào những chỗ khác nhau, và cố gắng hết sức
- vấn đề chỉ là một đêm thôi. Đến sáng các ông có thể sủa nhiều bao nhiêu tuỳ
thích. Chỉ một đêm..."
Con chó thầy nhìn
quanh. Nó rất phân vân vì điều xảy ra, bởi vì đêm trăng tròn là đêm chó sủa nhiều
nhất. Chó cũng chống lại trăng - những đặc trưng duy nhất. Trong bóng tối chúng
ngủ rất ngon, nhưng khi trăng có đó chúng không thể ngủ được cả đêm; chúng cứ sủa
hoài. Hoặc là chúng chống lại trăng hoặc có lẽ chúng là những người ngợi ca cái
đẹp vĩ đại, người ta chẳng biết được.
Đêm đó con chó thầy
nhìn quanh. Chẳng có con chó nào cả. Nửa đêm tới, trăng ngay trên đỉnh đầu. Con
chó thầy bắt đầu cảm thấy một ham muốn lớn. Nói nói, "Lạy Trời, mình chưa
bao giờ cảm thấy điều này."
Trước đây chưa hề có
cơ hội nào. Nó đã liên tục thuyết giảng, cho nên toàn bộ ham muốn đã đi vào
trong việc thuyết giảng. Đó là lần đầu tiên trong đời nó mà hàng giờ nó đã
không nói. Ham muốn đã trở thành lớn đến mức nó đi vào góc và bắt đầu sủa. Khoảnh
khắc nó bắt đầu sủa, thì bỗng nhiên cả thành phố... bởi vì tất cả mọi con chó đều
nghĩ rằng mình đã bị phản bội.
Chúng đã kìm giữ mình
bằng cách nào đó như các thánh nhân kìm nén. Bây giờ, một người đã phản bội, chẳng
cần nữa, thoả thuận đã bị xé bỏ. Cho nên tất cả các con chó bắt đầu sủa.
Con chó thầy bước ra
và bắt đầu lại thuyết giảng: "Ta đã bảo các ông rằng chó sẽ không bao giờ
tiến bộ được - không tiến hoá."
Những thầy giả đó...
nếu bạn theo họ, chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng họ đang thuyết giảng những
điều tự họ không theo, những điều họ kết án trong bạn. Bởi vì bạn chưa bao giờ
theo họ, bạn chẳng bao giờ biết điều họ làm.
Một người hay thuyết
giảng rằng, "Bất kì ai theo ta, ta sẽ đưa người đó tới chân lí." Mọi
người đều đồng ý rằng, "Đôi khi vào tuổi già, khi tất cả các chuyện thế
gian của chúng tôi đều đã được hoàn thành, chúng tôi sẽ theo ông."
Nhưng bởi vì việc
thuyết giảng của ông ta cứ liên tục quanh dân làng nên ông ta đã trở thành một
thầy lớn. "Ông ấy biết chân lí." Trong một làng một thanh niên, một
thanh niên có ý chí rất mạnh đứng dậy và nói, "Tôi sẽ theo thầy; bây giờ
đưa tôi tới chân lí."
Người này trở nên rất
sợ hãi. Ông ta không có tri thức chân lí là gì. Chỉ bởi vì chẳng ai theo ông
ta, nên ông ta cứ tận hưởng việc làm thầy. Ông ta không thể nói với anh ta,
"Đừng theo ta."
Ông ta nghĩ, "Nó
sẽ theo ta vài ngày và thế rồi sẽ mệt mỏi. Và ta sẽ đem nó vào con đường khó
khăn và cheo leo, chỉ để làm cho nó mệt mỏi."
Những thanh niên này
rất kiên định. Sau sáu năm liên tục làm anh ta mệt mỏi, cuối cùng thầy nói,
"Nghe đây, bởi vì cậu, bản thân ta đã quên mất con đường đó rồi. Bây giờ
thì lạc! Ta thường tìm ra chân lí dễ dàng thế. Sáu năm đã trôi qua, và thậm chí
không có đến một thoáng nhìn. Điều đó phải là vì cậu đấy!"
Thầy giả có nhiều. Thời
đại của các thầy thực đã hoàn toàn qua mất rồi.
Nam Tuyền và Triệu
Châu thuộc vào thời đại vàng. Khi ông ấy nói, "Ta chứng ngộ hoàn
toàn," đáp lại, Nam Tuyền bình luận, "Đêm qua, vào canh ba, mặt trăng
chiếu qua cửa sổ."
Thầy biết đích xác
khi nào đệ tử trở nên chứng ngộ. Ông ấy bảo ông này đích xác thời điểm,
"Đêm qua, vào canh ba, mặt trăng chiếu qua cửa sổ. Ông có cho rằng ta
không biết là ông đã trở nên chứng ngộ hoàn toàn không? Trước khi ông biết điều
đó, ta đã biết nó rồi."
Sống cùng với một thầy
đích thực, bạn không cần bảo thầy, "Tôi đã chứng ngộ." Khoảnh khắc bạn
chứng ngộ, thầy sẽ bảo bạn. Khoảnh khắc thầy thấy việc nở hoa của bạn, khoảnh
khắc thầy thấy rằng mùa xuân đã tới, khoảnh khắc thầy cảm thấy hương thơm, thầy
tuyên bố việc chứng ngộ của đệ tử.
Chắc chắn những ngày
đó đã qua rồi. Nhưng chúng có thể được đem trở lại. Chúng đã trôi qua bởi vì
chúng ta bị lạc vào trong những thứ tầm thường, bình thường. Chúng ta đã quên mất
rằng điều có ý nghĩa nhất trong cuộc sống là biết tới chính mình. Qua cánh cửa
sổ đó của việc biết tới chính mình bạn có thể biết toàn bộ bí mật của sự tồn tại.
Nhưng chúng ta gần giống như trẻ con, cứ chơi mãi với các đồ chơi, chẳng biết rằng
chẳng mấy chốc cái chết sẽ tới khi tất cả những cái là quan trọng với chúng ta
cho tới lúc đó đều trở thành tuyệt đối vô dụng.
Chỉ nếu việc thiền của
bạn đã đem cho bạn ánh sáng chiếu sáng lên trong mọi đêm thì ngay cả chết sẽ
không là chết cho bạn mà là cánh cửa tới điều thiêng liêng. Với ánh sáng trong
tim bạn, bản thân chết được biến đổi thành cánh cửa, và bạn đi vào trong tâm
linh vũ trụ; bạn trở thành một với đại dương. Và chừng nào bạn còn chưa biết tới
kinh nghiệm đại dương, bạn vẫn còn sống vô ích.
Sekiso đã viết một
bài thơ nhỏ:
Không bỏ lại công phu thiền đằng sau
trong lâu đài thiên đường,
tất cả bằng chính mình
bạn nhận ra cái thanh cao bên ngoài cái thanh cao.
cây thiền trượng cũ của bạn leng keng
trong làn sương lạnh
và sương giá
xuyên lên trời.
trong ngôi đền của rừng trí huệ
quả chín;
bây giờ đến lúc.
Bây giờ luôn luôn là
thời điểm và quả bao giờ cũng chín. Bạn chỉ cần thu lấy dũng cảm đi vào khu rừng
bên trong của mình. Quả bao giờ cũng chín và thời gian bao giờ cũng khớp. Không
có những điều như vậy khi sai thời điểm.
Maneesha đã hỏi,
Osho ơi,
Chúng tôi có nhận ra được khuôn mặt nguyên thuỷ của mình không,
khi chúng tôi bắt gặp nó?
Maneesha, bắt gặp
khuôn mặt nguyên thuỷ đơn giản có nghĩa là nhận ra cái gì là thực và cái gì là
phản xạ. Bạn trở thành sự phản xạ khi bạn thấy cái thực. Điều đó cũng giống như
đứng trước gương. Dường như là bạn đang đứng trong gương. Khi bạn nhận ra sự kiện
là bạn đứng ở ngoài gương - trong gương chỉ là sự phản xạ và sự phản xạ không
phải là chân lí - thế thì bạn bắt gặp cái ta nguyên thuỷ của bạn. Bỗng nhiên bạn
nhận ra rằng mãi cho tới giờ bạn đã sống với mặt giả, đây mới là mặt nguyên thuỷ
của bạn.
Mãi cho tới giờ bạn
đã sống như sự phản xạ, như cái bóng, cái không thực. Bạn biến mất, chỉ mặt
nguyên thuỷ còn lại. Câu hỏi của bạn là logic, có liên quan, bởi vì làm sao bạn
sẽ nhận ra rằng đây là mặt nguyên thuỷ của bạn? Bạn sẽ không có đó. Bạn sẽ biến
mất khi mặt nguyên thuỷ xuất hiện; bạn sẽ không phải nhận ra nó; bạn sẽ không
có đó chút nào. Bản thân mặt nguyên thuỷ sẽ biết rằng mãi cho tới giờ một nhân
cách giả tạo đã từng đại diện cho bạn.
Bây giờ cái giả đã biến
mất và chỉ chân lí còn lại. Không có vấn đề về nhận ra. Bạn là cái giả, làm sao
bạn có thể nhận ra được? Khi cái thực tới, cái giả biến mất: chúng chưa bao giờ
gặp nhau.
Đây là nỗi sợ của việc
tìm kiếm bản thân người ta, bởi vì khoảnh khắc bạn tìm thấy bạn, cách bạn biết
tới bạn bây giờ sẽ biến mất như cái bóng, cứ dường như nó chưa bao giờ có cả -
chỉ là mơ.
Tôi đã kể cho bạn...
Một người say đã đánh nhau trong quán rượu, và đã làm xước nhiều đường trên mặt
mình. Anh ta về nhà rất sợ vợ. Cho nên lẳng lặng cởi giầy cầm trong tay, anh ta
rón rén đi vào phòng, đi vào phòng tắm, soi gương nhìn vào mặt mình và nói,
"Trời! Nhiều vết xước thế! Làm sao mình giấu được chúng đây? Đến sáng thế
nào cô ta cũng phát hiện ra."
Thế là anh ta cố gắng
bằng cách nào đó che giấu. Anh không thể nào tìm được cái gì khác ngoài son bôi
môi của vợ. Cho nên anh ta che các vết xước bằng son bôi môi và im lặng đi về
giường. Đến sáng sớm vợ anh ta la lên trong nhà tắm, "Ai đã thử vẽ tranh bằng
son bôi môi của tôi lên gương thế?"
Anh chàng say đó cứ
tưởng rằng mình đã bôi son lên mặt mình, nhưng anh ta đã bôi son vào gương vì
đã có mặt ở đó. Anh ta không thể thấy được mặt riêng của mình!
Chúng ta gần như
trong đích xác cùng tình huống đó. Khi cái nguyên thuỷ xuất hiện, chúng ta bỗng
nhiên sẽ thấy cái giả biến mất đi. Chúng chưa bao giờ gặp nhau cho nên không có
vấn đề nhận ra.
Bây giờ trước khi
chúng ta thử đi gặp mặt nguyên thuỷ... Đó là cuộc hành trình nguy hiểm, bạn có
thể tìm thấy mặt nguyên thuỷ, nhưng xin quay lại; đừng bị mắc kẹt ở đó. Chúng
ta phải đem mặt nguyên thuỷ dần dần về chu vi.
Đó là một tiến trình
rất im lặng và duyên dáng: mọi ngày bạn đều đi vào. Mọi ngày bạn đều đi sâu
hơn. Mọi ngày bạn đều quay lại. Cái gì đó thay đổi, từng mảnh một, từng li một,
từng bước một. Một ngày nào đó bỗng nhiên bạn sẽ nhận ra rằng chẳng cần đi vào
trong. Mặt nguyên thuỷ đã hiện ra. Mây đã tan và trăng, không có bất kì vẩn mây
nào, đang chiếu sáng trong sự huy hoàng tối thượng của nó.
Sardar Gurudayal
Singh đang đợi đấy.
Giáo hoàng Polack quyết
định rằng ông ta muốn nhà thờ cơ đốc giáo thiêng liêng phải là tôn giáo hiện đại
nhất và mới nhất trên thế giới, và được tin học hoá.
"Đó hoàn toàn là
việc đơn giản," Cha Fungus giải thích cho Cha Fumble vài tuần sau đó trong
chỗ xưng tội.
"Mọi điều ông phải
làm là gõ lời xưng tội lên màn hình này, và ông sẽ được một bản in ra bằng máy
tính về sám hối. Bây giờ, quan sát khi ta gõ 'ăn cắp'. Và trông đây! Đây là lời
sám hối: ba lời kính chào đức mẹ Mary và hoá đơn mười lăm đô la. Bây giờ ông
cho rằng ông có thể làm được chứ?"
"Được chứ,"
Cha Fumble lo lắng, "Tôi sẽ thử nó." Và ông ấy bắt đầu thực hành khi
Cha Fungus ra khỏi nhà thờ.
Ngay lúc đó, Sally bước
vào phòng xưng tội. "Ôi, thưa Cha," Sally nói, "Con đã phạm tội!"
"Thật thế
sao?" Cha Fumble nói. "Nói cho ta mọi điều về nó đi!"
"Thế này, thưa
Cha," Sally giải thích, "Con đưa bạn trai về nhà cùng con."
"Khủng khiếp!"
Cha Fumble than. Và thế rồi ông ấy thì thầm khi ông ấy lập trình cho máy tính,
"Đưa bạn trai về nhà."
"Vâng, thưa
Cha," Sally tiếp tục, "nhưng thế chưa hết đâu. Anh ấy vào phòng ngủ của
con."
"Thật thế
sao?" Cha Fumble nói, gõ máy như điên. "Bạn trai vào phòng ngủ."
"Vâng, thưa
Cha," Sally nói, "nhưng thế chưa hết đâu. Anh ấy cởi quần áo con
ra."
"Lạy Chúa
tôi!" Cha Fumble nói vừa kiểm tra bản in ra.
"Nhưng hượm,
thưa Cha!" Sally nói. "Thế rồi anh ấy cởi quần áo anh ấy ra và đè lên
người con."
"Lạy Trời!"
Cha Fumble nói, khi ông ấy gõ, "Bạn trai đè lên."
"Vâng, thưa
Cha," Sally nói. "Và thế rồi anh ấy đưa đầu mút máy của anh ấy vào
trong con."
"Thật thế
sao?" Cha Fumble nói, vã mồ hôi và gõ, "Đầu mút máy đưa vào." Thế
rồi ông ta kiểm tra chi li bản in ra, nhưng nó trắng trơn; thế là ông ta gõ lại
nó lần nữa. Nhưng lần nữa, chẳng cái gì đưa ra cả.
"Dữ liệu sai
toét!" Cha Fumble nói cáu kỉnh, rất thất vọng. "Cái máy tính này
không làm việc với phân số. Con sẽ phải quay lại và để cho bạn trai đặt nó vào
lại vậy!"
George Bush, phó tổng
thống Mĩ, đi trong Phòng bầu dục một sáng để tìm Ronald Reagan đang cười như
điên.
"Thưa tổng thống,"
Bush hỏi, "Có cái gì mà buồn cười vậy?"
"Tôi vừa mới
phát hiện ra rằng Ed Meese đã trả hai mươi đô la mỗi lần ông ta đéo
Nancy," tổng thống điên cuồng đến nghẹt thở.
"Lạy trời"
Bush la lên. "Đấy không phải là buồn cười! Đấy là vụ bê bối quốc
gia!"
"Sao?"
Reagan cười, vừa chùi mắt. "Thằng ngốc đó! Tôi đã đéo bà ấy chẳng mất tiền
gì!"
Bác sĩ Sniff đưa ông
bạn cũ của mình, Fergus, tới buổi khiêu vũ từ thiện tại trường cao đẳng điếc và
câm. Vị bác sĩ cảnh báo với Fergus rằng nhảy với các cô trẻ là tốt, nhưng phải
nhớ rằng họ không thể nói với ông ấy hay nghe điều ông ấy nói.
"Nhưng làm sao
tôi mời được một cô vào nhảy?" Fergus hỏi.
"Ô, đừng lo về
điều đó," Sniff đáp. "Ông sẽ xoay xở được thôi."
Cho nên, được vũ
trang bằng ý định tốt, Fergus thấy một cô gái trẻ xinh xắn một mình trong góc
phòng, và anh ta hào hiệp nắm tay cô ấy và đưa cô ấy lên sàn nhảy.
Nửa giờ sau, anh ta vẫn
còn cố gắng tìm cách xin lỗi và đi ra ngồi nghỉ.
Ngay lúc đó, một
thanh niên bước tới và nói với cô gái. "Này, Lucy!" anh ta nói,
"khi nào em sẽ nhảy với anh nữa đây? Đã gần một giờ từ lúc chúng nhảy với
nhau lần cuối."
"Em biết,"
Lucy đáp, nhìn vào Fergus, "nhưng em không biết làm sao loại bỏ cái thằng
ngốc điếc và câm này!"
Nivedano...
(tiếng trống)
(nói lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn đông cứng. Bây giờ, nhìn vào bên trong bằng
toàn bộ tâm thức của bạn, với khẩn thiết lớn lao, dường như khoảnh khắc này sắp
là khoảnh khắc cuối của bạn trên trái đất.
Đi vào trung tâm của
con người bạn như mũi tên. Trung tâm này chứa tất cả mọi bí mật của sự tồn tại.
Bạn càng đi sâu hơn, bạn sẽ càng thấy sự huy hoàng của cuộc sống, cái đẹp của
cuộc sống, chân lí của cuộc sống. Hàng nghìn đoá hoa bỗng nhiên nở ra.
Bạn chỉ là nhân chứng
cho tất cả những điều đang xảy ra. Quan sát niềm vui này, phúc lạc này, cực lạc
này. Đừng bị lạc, đừng bị đồng nhất. vẫn còn tách rời, đỉnh Everest vĩ đại vượt
ra ngoài mọi đám mây. Trở thành cây cột trụ của việc chứng kiến đi.
Để làm cho điều đó rõ
ràng hơn,
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi. Buông bỏ.
Bạn không phải là thân thể. Bạn không phải là tâm trí. Bạn chỉ là nhân chứng.
Đi sâu hơn vào trong
việc chứng kiến này. Chứng kiến này là chính điểm khởi hành từ bình thường tới
phi thường, từ trần tục tới linh thiêng, từ hữu tử tới bất tử.
Buổi tối nay đẹp theo
cách riêng của nó. Nhưng bạn đã làm cho nó còn đẹp hơn. Im lặng của mười nghìn
chư phật, an bình của mười nghìn chư phật, chứng kiến của mười nghìn chư phật
trở thành đại dương. Các bạn tất cả đều tan biến trong đại dương đó.
Thấm đẫm trong nước
cam lồ này. Sũng nước cam lồ đi, bởi vì chẳng mấy chốc bạn sẽ được Nivedano gọi
quay lại.
Đem thật nhiều cái đẹp,
nhiều niềm vui, nhiều chân lí, nhiều tính đích thực nhất có thể được từ trung
tâm ra chu vi.
Nivedano...
(tiếng trống)
Quay lại, nhưng quay
lại như chư phật với duyên dáng lớn, với im lặng, với lòng biết ơn sâu sắc. Bạn
đang tới từ thế giới khác, từ chính cội nguồn của cuộc sống.
Ngồi xuống như chư phật
trong vài khoảnh khắc, để hồi tưởng lại con đường bạn phải theo lặp đi lặp lại
này.
Và bất kì điều gì bạn
đã thấy và kinh nghiệm, để cho nó trở thành cuộc sống bình thường của bạn. Để
cho nó được diễn tả trong lời của bạn, trong im lặng của bạn, trong cử chỉ của
bạn, trong hoạt động của bạn. Cái bình thường phải được biến đổi thành cái linh
thiêng.
Tôi đã gọi Nam Tuyền
là 'điểm khởi hành.' Kinh nghiệm này về lãnh thổ bên trong của bạn có thể trở
thành điểm khởi hành của bạn nữa.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Các bạn có hứa các bạn
sẽ mở hội khi tôi ra đi không?
Vâng, thưa Osho!
Kết Thúc Quyển 'Nam Tuyền (Nansen) – Điểm Khởi Hành – Quay Về Mục Lục
Đọc Miễn Phí Sách Thiền - Download Sách Thiền PDF
Nghe Miễn Phí Sách Nói Thiền Hoặc Download ê
0 Đánh giá