Read more
Câu hỏi thứ nhất:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi cảm thấy như người-nói-không thế. Có hi
vọng gì cho người-nói-không không?
Prem Jinesh, nói-không là sự bắt
đầu tốt, nhưng không phải là mục đích tốt. Nói-không là hạt mầm; nói- có là việc
nở hoa của nó. Có phải tới qua không - không là bụng mẹ của có. Nếu bạn không
thể nói được không, có của bạn sẽ bất lực. Nó sẽ không có nghĩa nào hết cả, nó
sẽ không biến đổi cuộc sống của bạn. Nó sẽ chỉ là trên môi bạn, không trong tim
bạn.
Đó là điều đã xảy ra cho toàn
thể nhân loại. Mọi người đã từng bị ép buộc trở thành người nói-có, người hữu
thần, người tin Thượng đế, mà chẳng bao giờ biết tới hương vị của không. Có đã
bị ép buộc lên họ. Họ đã không đi tới có, có đã bị trao cho họ, nó bị vay mượn.
Nó là niềm tin đơn thuần, và mọi
niềm tin đều mù quáng. Họ giữ bạn mù, họ giữ bạn trong bóng tối. Họ giữ bạn bị
mắc kẹt và tù đọng.
Chẳng có gì sai trong nói không.
Không có nhiều cái đẹp như có. Không là cách đi tới có. Dùng không làm bậc đá
bước lên. Đừng để nó trở thành thói quen; có ý thức về nó, có vậy thôi. Tôi
không thể nói bạn bắt đầu nói có được, bởi vì điều đó sẽ chưa là việc chín muồi
cho bạn. Cứ nói không chừng nào không vẫn còn có ý nghĩa cho bạn. Không sẽ phá
huỷ tất cả những cái giả, vay mượn. Nó sẽ phủ định mọi niềm tin. Nó sẽ tạo ra
không gian trống rỗng trong bạn.
Ở phương Đông chúng ta gọi toàn
thể quá trình này là neti, neti - không cái này không cái nọ. Chúng ta chưa bao
giờ kết án nó.
Nó lau sạch bạn mọi rác rưởi,
nó làm thuần khiết bạn. Nó là lửa. Đi qua nó là bước cần thiết bạn không thể né
tránh được. Những người né tránh đi qua nó, cái có của họ chỉ như vẹt. Bạn có
thể dạy vẹt bất kì cái gì và nó sẽ cứ lặp lại điều đó. Nó không ngụ ý điều đó.
Nó không có trái tim bên trong điều đó, nó đơn giản nói từ này - những từ trống
rỗng, những từ hổng hoác.
Một người mua một con vẹt. Anh
ta tới cửa hàng bán con vật nuôi. Anh ta thích một con vẹt - rất đẹp. Anh ta hỏi
giá. Giá dường như hơi nhiều chút ít: người này đang đòi một nghìn đô la.
Người mua hỏi, "Con vẹt đó
có đáng ngần ấy tiền không?"
Ông chủ hiệu nói, "Ông có
thể hỏi đích thân con vẹt."
Anh ta hỏi con vẹt, và con vẹt
nói, "Không hoài nghi gì về điều đó."
Nó nói thuyết phục thế. Điều đó
dường như tự nhiên thế. Người này mua con vẹt, và anh ta rất kích động khoe nó
với vợ mình, với con mình. Anh ta đem con vẹt về nhà.
Anh ta hỏi vẹt, "Tên mày
là gì?"
Nó nói, “Không hoài nghi gì về
điều đó. “Người này nói, "Cái gì?"
Nó nói, “Không hoài nghi gì về
điều đó!"
Người này hỏi, "Mày có biết
cái gì khác hay không?"
Nó nói, “Không hoài nghi gì về
điều đó."
Người này nói, "Trời đất,
tao phải đã là thằng ngu mà đi mua mày!"
Con vẹt nói, "Không hoài
nghi gì về điều đó!"
Đó là tất cả những gì con vẹt
biết. Bạn hỏi bất kì câu hỏi nào, câu trả lời vẫn là một. Nó chẳng liên quan gì
tới câu hỏi cả, nó chẳng liên quan gì tới thực tại, nó không phải là đáp ứng.
Nó giống như máy ghi âm. Nó cứ lặp lại một cách vô nghĩa.
Những người đã được ước định để
nói có - có với Thượng đế, có với tôn giáo, có với xã hội, có với cha mẹ - có của
họ là hư huyễn, nó không có thực chất. Nó thậm chí không có cái bóng. Ngay cả
bóng cũng phải có cái gì đó trong chúng, nhưng có này tuyệt đối vô thực thể.
Cha mẹ dạy bạn kính trọng cha mẹ, nói có với họ, vâng lời. Tất nhiên, đó là quyền
lợi được đầu tư của họ. Và các tu sĩ nói: Kính trọng tu sĩ, kính trọng Kinh
Thánh, Koran, Gita, kính trọng tín ngưỡng, kính trọng tục lệ. Đó là quyền lợi
được đầu tư của người đó. Vân vân và vân vân.
Ai đó hỏi George Gurdjieff,
"Tại sao kính trọng cha mẹ lại được nhấn mạnh, trong mọi tôn giáo, trong mọi
nước, trong mọi xã hội? Có cái gì đó thiêng liêng trong nó sao? “Gurdjieff cười
và nói, "Có chứ. Thượng đế biết hoàn toàn rõ rằng nếu mọi người được huấn
luyện nói có với cha mẹ, chỉ thế thì họ sẽ nói có với Thượng đế. Ông ấy có quyền
lợi được đầu tư trong đó “- bởi vì Thượng đế là nhân vật người cha, cha tối thượng.
Và Gurdjieff cũng nói, "Cha mẹ chẳng chóng thì chầy rồi sẽ chết, và thế rồi
sẽ có chân không. Bạn kính trọng cha mẹ mình, bạn vâng lời cha mẹ mình, bạn bao
giờ cũng tuân theo, bắt chước bất kì điều gì họ nói. Bạn chỉ là bản sao. Bạn sẽ
cảm thấy rất trống rỗng - nhiều tới mức bạn muốn rót đầy cái trống rỗng của
mình bằng cái gì đó. Và đó là chỗ Thượng đế sẽ bắt đầu rót vào bạn."
Ông ấy đang nói đùa đấy. Đó
không phải là quyền lợi được đầu tư của Thượng đế đâu. Tất nhiên nó là quyền lợi
được đầu tư của các tu sĩ. Thượng đế không có quyền lợi được đầu tư vào cái gì.
Thực tế không có Thượng đế như một người; Thượng đế chỉ là tính thượng đế.
Người ta không cần tin vào Thượng
đế, người ta không cần là người nói-có. Người ta phải học quá trình nói không.
Cho nên Jinesh này, đừng lo. Cứ
mạnh dạn, dũng cảm nói không đi. Mạo hiểm mọi thứ vì nói không. Dần dần, dần dần
bạn sẽ trở nên nhận biết rằng cái không là có giới hạn. Có những điểm mà bạn
không thể nói không được. Khi bạn thám hiểm các khả năng của nói không, bạn sẽ
bắt gặp những chỗ nào đó mà nói không là không thể được và có nảy sinh bên
trong tim bạn theo cách riêng của nó, không như việc ước định, không phải bởi
vì ai đó đã bảo bạn. Bây giờ nó là việc nở hoa của riêng bạn. Và thế thì cái có
đó có cái đẹp, thế thì cái có đó có chân lí, cái có đó làm bạn thành người tôn
giáo. Bằng không bạn vẫn chỉ là kẻ bắt chước. Bạn có thể bắt chước người Ki tô
giáo hay người Hindu giáo hay người Mô ha mét giáo - chả thành vấn đề bạn bắt
chước ai.
Tôi đã thấy những người Ki tô
giáo trở thành người Hindu, người Hindu trở thành người Ki tô giáo - họ là cùng
người đó thôi. Mà không chỉ thế, tôi đã thấy người Cơ đốc giáo trở thành người
cộng sản - họ vẫn là cùng người đó thôi. Tôi đã thấy người cộng sản trở thành
người tôn giáo - nhưng dầu vậy họ vẫn là cùng người đó. Chỉ đối tượng của việc
tôn thờ là thay đổi. Thượng đế cứ thay đổi. Thượng đế này thất bại, Thượng đế
khác được thay thế vào - nhưng người tôn thờ vẫn là người cũ. Dù bạn tôn thờ
Mohammed hay Marx, Mahavira hay Moses, điều đó cũng chẳng tạo ra khác biệt gì.
Nếu có của bạn đã không tới như
việc trưởng thành cho bạn, thế thì nó tuyệt đối vô dụng. Đi qua lửa này của
nói-không đi, nhưng nhớ chỉ một điều thôi: đừng để nó trở thành thói quen. Nó
có thể trở thành thói quen, điều đó là nguy hiểm. Nguy hiểm không phải ở việc
nói- không. Nguy hiểm là ở chỗ nói-không của bạn có thể trở thành máy móc. Cho
nên nói có một cách có ý thức, đó là tất cả những gì tôi có thể khuyên bạn -
nói có một cách có ý thức! Đừng cứ nói có bởi vì bạn đã trở thành quen thuộc. Sẽ
là ngu xuẩn khi nói có một cách vô nghĩa. Nếu bạn nói có như thói quen, nó là
vô nghĩa.
Có những người hữu thần và có
những người vô thần, và họ tất cả đều trong cùng một con thuyền. Ai đó đã được
bảo từ chính lúc ban đầu rằng có Thượng đế - nói có và bạn sẽ được cứu. Và ai
đó đã được bảo không có Thượng đế - nói không và bạn được cứu. Và họ cả hai đều
lặp lại. Bạn đang bắt chước ai là không liên quan.
Một người vào một nhà hàng và gọi
một chén trà.
Ông ta nói, "Xin-xin cho
tôi-tôi một chén-chén trà."
Một người khác đang ngồi đối diện
qua bàn cũng lặp lại hệt như vậy, "Xin-xin cho tôi-tôi một chén-chén
trà."
Người thứ nhất nhìn người thứ
hai một cách giận dữ nhưng không nói gì. Thế rồi người thứ ba bước vào và ông
ta yêu cầu đem cho ông ta một chén trà.
Và người thứ hai nói,
"Vâng, đem chén trà khác cho tôi nữa."
Bây giờ người thứ nhất thực sự
tức giận. Ông ta nói, "Ông-ông đã bắt-bắt chước tôi!"
Và người thứ hai nói,
"Không-không. Tôi đang bắt chước ông ấy."
Nhưng bạn đang bắt chước ai? Có
thành vấn đề không? Bắt chước là bắt chước.
Mọi người đều là kẻ bắt chước.
Toàn thế giới đầy những kẻ bắt chước đó. Bạn cho rằng những kẻ bắt chước đó là
người nói-có sao? Bạn cho rằng những kẻ bắt chước đó là người nói-không sao? Họ
chẳng nói gì cả, họ đơn giản lặp lại bất kì cái gì họ đã được bảo lặp lại.
Cho nên Jinesh này, cứ nhớ một
điều thôi: đừng để nó thành thói quen. Có ý thức về nó và bạn sẽ được ích lợi
mênh mông.
Tôi đã nghe:
Một cựu đảng viên quốc xã đang
cố che giấu sự kiện là ông ta đã từng là quân xung kích quốc xã. Ông ta quyết định
trở thành ca sĩ nhạc kịch.
Khi đêm trình diễn lần đầu tới
ông ta bước lên sâu khấu, nhìn vào khán giả và tuyên bố, "Tôi sẽ hát - và
các bạn sẽ nghe!"
Những điều này trở thành vô ý
thức. Bạn không thể che giấu được chúng. Mọi người khác sẽ có khả năng thấy ngoại
trừ bạn. Nếu bạn cũng có thể thấy thói quen của mình, bạn bắt đầu tách rời ra
chút ít, không bị đồng nhất với chúng, một chút ít rời xa. Và chính việc rời xa
đó là siêu việt. Thế thì bạn sẽ có khả năng nói khi nào không được cần tới - bạn
sẽ nói không. Và bạn sẽ có khả năng nói có khi có được cần tới. Bạn sẽ không bị
cố định.
Bị cố định là không lành mạnh.
Tôi không muốn bạn trở thành người nói-có; tôi muốn bạn có ý thức, tỉnh táo,
quan sát, đáp ứng. Có những khoảnh khắc khi toàn bộ bản thể bạn muốn nói không.
Thế thì nói không. Nếu mọi thứ phải được mạo hiểm, thì mạo hiểm, nhưng đừng giả
dối với bản thể riêng của mình. Và sẽ có những khoảnh khắc khi toàn thể bản thể
bạn nói, "Nói có. “Và thế nữa, có thể có nguy hiểm lớn trong nói có, nhưng
cứ nói nó. Đó là cách thức của sannyasin, người thực sự tôn giáo.
Đừng trở nên bị cố định. Bạn có
thể đi từ nói-không sang nói-có, và bạn có thể vẫn còn vô ý thức và bị cố định.
Thế thì chẳng cái gì xảy ra cả. Việc không tin của bạn đã trở thành niềm tin,
nhưng bạn vẫn là cùng con người cũ.
Ira Schwartzbaum nghĩ mình là
Thượng đế. Cha mẹ lo lắng của anh ta, không thể nào thuyết phục được anh ta
khác đi, chung cuộc đưa anh ta tới gặp một nhà tâm thần nổi tiếng thế giới. Ira
nằm trên tràng kỉ và nhắm mắt lại.
"Kể cho tôi, “nhà tâm thần
hỏi anh ta bằng một giọng thông cảm, động viện, "tất cả những điều đó bắt
đầu thế nào?"
"Thế này, “Ira nói,
"vào ngày đầu tiên ta đã tạo ra trái đất, thế rồi...."
Bạn có thể bị cố định. Và một
khi bạn bị cố định vào điều nào đó, khi bạn không thể có cái nhìn tách rời nó,
khi bạn không thể tạo ra khoảng cách giữa nó và bạn - bạn là không lành mạnh.
Việc cố định của bạn là gì không quan trọng. Bạn có thể là người cộng sản hay
người Cơ đốc giáo, người Hindu hay người Mô ha mét giáo, người tin/người không
tin, nói-không/nói-có - điều đó tất cả đều như nhau.
Do đó, Jinesh này, đừng lo về
việc nói-không của bạn. Có ý thức về nó đi. Lần sau bạn nói không, đừng chỉ nói
nó từ thói quen, từ hình mẫu quá khứ. Suy ngẫm, quan sát, chờ đợi... và để đáp ứng
nảy sinh trong bạn. Và bạn có thể ngạc nhiên - có nảy sinh. Và nó sẽ được sinh
ra trong bạn, nó sẽ không bị áp đặt từ bên ngoài.
Tự do của bạn có giá trị tối
cao. Không cái gì cao hơn điều đó. Nhưng tự do của bạn là có thể chỉ nếu bạn
không bị cầm tù trong thói quen của mình, các hình mẫu vô thức của việc sống.
Thay đổi động thái của bạn từ vô thức sang ý thức đi. Và tôi biết rằng khi bạn
trở nên có ý thức bạn sẽ có khả năng nói có nhiều hơn nói không.
Chung cuộc một khoảnh khắc tới
khi cuộc sống trở thành chỉ có. Nhưng nó không phải là cố định. Bạn vẫn có khả
năng nói không, không phải là bạn đã trở nên không có khả năng nói không. Thực
tế, có của bạn càng lớn, khả năng của bạn nói không cũng lớn theo cùng tỉ lệ. Bạn
có thể không nói... điều đó có thể không được cần tới. Hiểu biết của bạn về cuộc
sống, chuyện tình của bạn với cuộc sống có thể đã đem bạn tới niềm vui vô cùng
tới mức bạn có thể không muốn nói không. Bạn có thể thấy tính trẻ con của nó,
cái ngu xuẩn của nó, cái ương ngạnh của nó. Bạn có thể thấy chất độc của nó và
bạn có thể không nói không, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn đã trở thành
không có khả năng nói nó. Bạn càng có khả năng nói có, theo cùng tỉ lệ bạn sẽ
có khả năng nói không nữa. Nhưng bây giờ mọi thứ sẽ được quyết định bởi đáp ứng
có ý thức của bạn.
Chung cuộc người thức tỉnh dừng
nói không. Không phải là người đó cố ý quyết định không nói không... nó đơn giản
khô héo đi như lá khô rụng khỏi cây.
Câu hỏi thứ hai:
Thưa Thầy kính yêu,
Tại sao lại khó thế và sợ bày tỏ tình cảm của
mình và chỉ là bản thân mình?
Prem Deven, khó bày tỏ tình cảm
của bạn và chỉ là bản thân bạn bởi vì trong hàng nghìn năm bạn đã từng được bảo
kìm nén tình cảm của mình. Nó đã trở thành một phần của vô thức tập thể của bạn.
Trong hàng nghìn năm bạn đã từng được bảo đừng là bản thân mình. Là Jesus, là
Phật, là Krishna, nhưng đừng bao giờ là bản thân bạn. Là ai đó khác. Trong nhiều
thời đại bạn đã được dạy liên tục tới mức, dai dẳng tới mức nó đã đi vào trong
máu bạn, trong xương bạn, trong chính tuỷ bạn.
Tự bác bỏ sâu sắc đã trở thành
một phần của bạn. Mọi tu sĩ đã từng kết án bạn. Họ đã từng bảo bạn rằng bạn là
tội đồ, bạn sinh ra trong tội lỗi. Hi vọng duy nhất của bạn là ở chỗ Jesus có
thể cứu bạn, hay Krishna có thể cứu bạn, nhưng không có hi vọng khi có liên
quan tới bạn - bạn không thể tự cứu mình được, ai đó khác sẽ cứu bạn. Bạn mang
định mệnh thất bại, bạn chỉ có thể cầu Jesus, cầu Krishna, cứu bạn. Khi có liên
quan tới bạn, bạn chỉ là vô dụng, bạn chỉ là cát bụi chứ không gì nhiều hơn. Bạn
không có giá trị, bạn đã bị thu về những điều xấu xí, thành người kinh tởm.
Chính bởi vì điều này, Deven này, mà người ta thấy rất khó và sợ bầy tỏ tình cảm
thực của mình. Bạn đã được dạy cho thái độ đạo đức giả.
Thái độ đạo đức giả mang lợi,
và bất kì cái gì mang lợi cũng dường như có giá trị. Họ nói trung thực là chính
sách tốt nhất - nhưng nhớ, chính sách tốt nhất. Ngay cả trung thực cũng đã trở
thành chỉ là chính sách bởi vì nó mang lại lợi. Nếu nó không mang lợi, thì sao?
- thế thì không trung thực là chính sách tốt nhất. Toàn thể vấn đề phụ thuộc
vào cái gì có tác dụng, cái gì mang lợi, cái gì làm bạn giầu hơn, đáng kính
hơn, cái gì làm bạn thoải mái hơn, an toàn hơn, an ninh hơn, cái gì cho bạn nhiều
nuôi dưỡng hơn cho bản ngã - đó là chính sách tốt nhất. Nó có thể là trung thực,
nó có thể là không trung thực... dù nó là bất kì cái gì, dùng nó như phương tiện;
nó không phải là mục đích.
Tôn giáo cũng đã trở thành
chính sách tốt. Nó là một loại bảo hiểm cho thế giới kia. Bạn đang chuẩn bị bằng
việc là đức hạnh, bằng việc đi tới nhà thờ, bằng việc ban tặng cho người nghèo,
cho thế giới kia. Bạn đang mở tài khoản ngân hàng trên thiên đường, để cho khi
bạn tới đó bạn sẽ được đón nhận với niềm vui lớn, các thiên thần kêu
"Alleluia!", nhảy múa, chơi đàn hạc. Tài khoản ngân hàng bạn có ở đó
lớn bao nhiêu sẽ tuỳ thuộc vào bao nhiêu hành vi đức hạnh bạn làm.
Tôn giáo nữa cũng đã trở thành
kinh doanh, và thực tại của bạn bị kìm nén. Và người kìm nén đã từng được kính
trọng nhiều thế. Bạn gọi họ là thánh nhân; họ thực sự bị tinh thần phân liệt. Họ
đáng phải được chữa trị, họ cần trị liệu - và bạn tôn thờ họ. Trong một trăm
thánh nhân của bạn, cho dù chỉ một người là thánh nhân thực, điều đó sẽ là phép
màu. Chín mươi chín người kia chỉ là kẻ bịp bợm, kẻ giả vờ, kẻ lừa dối. Và tôi
không nói họ đang lừa bạn... họ đang lừa bản thân họ nữa. Họ là những người kìm
nén.
Tôi đã biết nhiều mahatmas trên
nước này, được quần chúng kính trọng như bất kì cái gì. Tôi đã từng rất thân
thiết với những người này, và ở chỗ riêng tư của mình họ đã cởi mở trái tim họ
cho tôi. Họ còn xấu hơn điều bạn thấy ở người thường.
Tôi thường tới thăm các tù
nhân, để dạy họ cách thiền, và quan sát của tôi là.... Tôi đã ngạc nhiên lúc
ban đầu rằng các tù nhân đó - ngay cả những người bị xử chung tân - còn hồn
nhiên hơn nhiều so với các thánh nhân của bạn, là những người tốt hơn nhiều so
với thánh nhân của bạn, đơn giản hơn nhiều, hồn nhiên hơn nhiều. Thánh nhân của
bạn tinh ranh, láu cá, và thánh nhân của bạn chỉ có một phẩm chất: rằng họ có
khả năng kìm nén bản thân mình. Họ cứ kìm nén. Thế thì một cách tự nhiên, họ trở
thành chia chẻ. Thế thì họ có hai loại cuộc sống: một cuộc sống họ sống ở cửa
trước, và cuộc sống kia họ sống ở cửa sau; một cuộc sống họ sống như phòng
trưng bày hàng, và cuộc sống kia - cuộc sống thực - cái họ không bày ra cho bất
kì ai xem. Họ sợ ngay cả tự mình thấy nó.
Và đó là trường hợp với bạn nữa,
trên qui mô nhỏ hơn, tất nhiên, bởi vì, Deven này, bạn không là thánh nhân. Bệnh
của bạn còn chưa phải là không chữa được, nó có thể được chữa lành. Nó còn chưa
cấp tính thế, nó còn chưa kinh niên. Bệnh của bạn cũng giống như cảm thông thường:
nó có thể biến mất dễ dàng.
Nhưng mọi người đều bị ảnh hưởng
bởi cái gọi là thánh nhân này, người thực sự là những người không lành mạnh. Họ
kìm nén quá nhiều - họ đã kìm nén dục của họ, họ đã kìm nén tham lam của họ, họ
đã kìm nén giận của họ - và họ đang sôi lên bên trong bản thân mình. Cuộc sống
bên trong của họ rất ác mộng. Không có an bình, không có im lặng. Tất cả nụ cười
của họ đều tô vẽ.
Tôi đã nghe nói về một người
đàn bà đẹp tới từ phương Tây để tìm kiếm an bình. Bà ấy đi lên Himalayas. Bà ấy
đã nghe nói về một thánh nhân lớn thường sống trong hang động. Khó mà tới được
những hang động đó, nhưng bạn biết người Mĩ đấy: thứ gì càng khó, họ càng quan
tâm hơn; nó trở thành thách thức.
Cho nên bà Mĩ này lên tới đỉnh
đó nơi vị thánh sống. Ông ấy đã sống ở đó ba mươi năm tuyệt đối một mình. Không
một người nào đã từng tới thăm ông ấy mọi lúc này, bởi vì người Ấn Độ rất lười;
họ không bận tâm đi xa tới đó. Họ đã xoay xở theo cách khác: cứ mười hai năm họ
lại tụ tập ở Allahabad và tất cả thánh nhân từ mọi hang động đều xuống cho nên
họ có thể có tất cả các thánh nhân cùng nhau. Họ không bận tâm nhiều tới việc
đi lên Himalayas. Những người muốn được tôn thờ tới theo cách của họ.
Nhưng bà người Mĩ này đã tới với
nỗ lực gian nan, và bà ấy nói với thánh nhân này - ông ấy rất già, cổ đại - bà ấy
bảo thánh nhân này, "Tôi đã tới đây để tìm an bình. Tôi muốn an bình tâm
trí và an bình trái tim."
Thánh nhân nói, "Vâng, bà
đã tới đúng chỗ rồi. Bà sẽ được cho cả hai điều đó. Đừng lo, con gái của ta.
Điều đó không khó. Bà sẽ có an
bình của tâm trí và an bình của trái tim."
Bà ấy rất sung sướng. Ít nhất
ai đó cũng là chắc chắn thế. Bà ấy đã gặp nhiều nhà tâm thần và nhà trị liệu; họ
tất cả đều nói rằng sẽ phải mất bẩy năm, mười năm phân tích, mà thế nữa cũng chẳng
có bảo đảm gì. Người này chắc chắn thế, và ông ấy trông im lặng thế, hạnh phúc
thế... một người từ thế giới hoàn toàn khác, phi phàm thế.
Nhưng nửa đêm thánh nhân này nhảy
vào giường của người đàn bà. Bà ấy choáng, trong vài giây bà ấy không thể thốt
ra được lời nào. Và thánh nhân này bắt đầu làm tình, với tình yêu hoang dã, với
người đàn bà.
Và người đàn bà nói, "Ông
làm gì thế? Ông đã hứa làm cho tôi an bình tâm trí và an bình trái tim! Mà ông
lại đang làm gì?"
Ông ta nói, "Điều đầu
tiên: giao hợp đã! Chúng ta sẽ chăm lo các việc khác sau. Người ta phải bắt đầu
từ đầu chứ."
Nếu bạn kìm nén.... Đó là vấn đề
của ông ấy. An bình tâm trí và an bình trái tim không phải là vấn đề của ông ấy;
ông ấy phải đã kìm nén trong ba mươi năm, và ông ấy đã không gặp ngay cả một
người đàn bà. Và tôi không biết liệu người đàn bà này có thực đẹp hay không, bởi
vì nếu bạn không thấy đàn bà trong ba mươi năm, bất kì đàn bà nào trông cũng đẹp!
Bất kì đàn bà nào trông cũng như cô ấy tới từ các thần.
Kinh sách Hindu đầy những chuyện
rằng bất kì khi nào một thánh nhân lớn đạt tới rất gần chứng ngộ, đàn bà đẹp từ
các thần tới để quấy rối ông ấy. Tôi vẫn chưa có khả năng tìm ra tại sao các thần
lại quan tâm tới việc quấy nhiễu những anh chàng đáng thương này. Một số người
khổ hạnh, nhịn ăn nhiều năm, kìm nén, đứng trên đầu, hành hạ bản thân mình...
người đó không gây hại gì cho bất kì ai ngoại trừ bản thân người đó. Tại sao
các thần lại phải quan tâm thế tới việc làm sao lãng người đó? Họ đáng phải
giúp người đó chứ! Và họ phái đàn bà đẹp tới... trần truồng... và những đàn bà
này nhảy múa xung quanh và làm những cử chỉ khiêu dâm cho anh chàng đáng thương
này. Một cách tự nhiên anh ta trở thành nạn nhân, anh ta bị cám dỗ, sa ngã khỏi
ân huệ - cứ dường như các thần chống lại bất kì ai sắp đạt tới gần chứng ngộ
hơn. Điều này dường như lố bịch thế. Họ đáng phải giúp đỡ chứ. Thay vì giúp đỡ
họ tới phá huỷ.
Nhưng những câu chuyện đó không
nên được hiểu theo từng từ; chúng là biểu tượng, chúng là biểu dụ. Chúng rất có
nghĩa. Nếu mà Sigmund Freud bắt gặp những câu chuyện này, ông ấy chắc đã hoàn
toàn thích thú chúng. Nó sẽ là kho báu cho ông ấy. Nó đã hỗ trợ cho phân tâm của
ông ấy chứ không cái gì khác. Không ai tới cả; những người bị kìm nén đó đã
phóng chiếu. Đây là ham muốn của họ, ham muốn bị kìm nén - bị kìm nén lâu tới mức
bây giờ chúng đã trở nên mạnh tới mức ngay cả với mắt mở họ cũng mơ.
Cho nên tôi không biết liệu người
đàn bà này có thực đẹp không, nhưng bà ta phải đã có vẻ đẹp cho cái gọi là
thánh nhân này.
Ở Ấn Độ, nếu người đàn bà ngồi ở
một chỗ, các thánh nhân được dạy chớ có ngồi vào cùng chỗ đó sau khi người đàn
bà này đã đi rồi trong một khoảng thời gian nào đó, bởi vì chỗ đó rung động với
nguy hiểm. Bạn có thấy cái ngu xuẩn của điều đó không? Và đây đã là những thầy
giáo của nhân loại đấy. Và đây là những người đã làm cho bạn, Deven này, sợ
tình cảm riêng của bạn - bởi vì bạn không thể chấp nhận được tình cảm riêng của
mình. Bạn bác bỏ chúng, do đó mới có sợ.
Chấp nhận chúng đi, chẳng cái
gì sai cả, chẳng cái gì sai với bạn! Tất cả mọi cái được cần là không kìm nén
hay phá huỷ. Bạn phải học nghệ thuật tạo ra hài hoà trong năng lượng của mình.
Bạn phải trở thành dàn nhạc. Vâng, nếu bạn không biết cách chơi nhạc cụ, bạn sẽ
tạo ra tiếng ồn, bạn sẽ làm cho hàng xóm của mình phát điên. Nhưng nếu bạn biết
nghệ thuật chơi nhạc cụ bạn có thể tạo ra âm nhạc hay, bạn có thể tạo ra âm nhạc
tinh tú. Bạn có thể mang cái gì đó của cõi bên kia vào thế gian.
Cuộc sống cũng là nhạc cụ lớn.
Bạn phải học cách chơi nói. Chẳng cái gì phải bị cắt bỏ, phá huỷ, kìm nén, bác
bỏ. Tất cả mọi cái Thượng đế đã trao cho bạn đều đẹp. Nếu bạn không có khả năng
dùng nó một cách đẹp đẽ, điều đó đơn giản chứng tỏ rằng bạn còn chưa đủ nghệ
thuật. Chúng ta đã coi các kiếp sống của mình như được cho không, và điều đó là
sai. Chúng ta được cho chỉ khả năng thô thôi. Chúng ta được cho chỉ một tiềm
năng về cuộc sống; chúng ta phải học cách hiện thực nó.
Đó là điều tính chất sannyas tất
cả là gì, Deven này. Đó là điều tất cả những phương cách này đang là: thiền, trị
liệu - tất cả các nguồn có thể phải được dùng để cho bạn có thể biết cách dùng
giận dữ của mình theo cách nó trở thành từ bi, cách dùng dục của bạn theo cách
nó trở thành tình yêu, cách dùng tham lam của bạn theo cách nó trở thành chia sẻ.
Mọi năng lượng bạn có đều có thể trở thành cực đối lập của nó, bởi vì cực đối lập
bao giờ cũng được chứa trong nó.
Thân thể bạn chứa linh hồn, vật
chất chứa tâm trí. Thế giới chứa Thượng đế. Cát bụi chứa điều thiêng liêng. Bạn
phải khám phá nó, và bước đầu tiên hướng tới khám phá là chấp nhận bản thân
mình, hân hoan trong việc là bản thân mình. Bạn không phải là một Jesus, không,
bạn không phải là một Phật. Bạn không phải là tôi hay bất kì ai khác. Bạn phải
là chính bản thân mình. Thượng đế không muốn các bản sao; ngài yêu tính duy nhất
của bạn. Và bạn có thể cúng dường bản thân mình cho Thượng đế chỉ như một hiện
tượng duy nhất. Bạn có thể được chấp nhận như một thứ cúng dường nhưng chỉ như
một hiện tượng duy nhất. Bắt chước Jesus, Krishna, Christ, Phật, Mohammed - những
người này sẽ không có tác dụng. Những người bắt chước nhất định bị bác bỏ.
Là bản thân mình, đích thực là
bản thân mình. Kính trọng bản thân mình. Nếu Thượng đế đã trao cuộc sống cho bạn,
ngài kính trọng bạn đấy. Và bạn có chuẩn cao hơn bản thân Thượng đế không? Yêu
bản thân mình đi. Thượng đế yêu bạn. Và thế rồi bắt đầu quan sát mọi loại năng
lượng trong bạn - bạn là vũ trụ bao la!
Và dần dần, dần dần khi bạn trở
nên ý thức nhiều hơn, bạn sẽ có khả năng để mọi thứ đúng, vào đúng chỗ. Bạn
đang lộn ngược, điều đó đúng, nhưng không cái gì sai với bạn. Bạn không phải là
tội đồ - chỉ chút ít thu xếp lại và bạn sẽ trở thành hiện tượng đẹp.
Câu hỏi thứ ba:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi có bị phí hoài năng lượng bằng việc
nhìn vào huyền bí như cách thám hiểm không gian bên trong không?
Mark, huyền bí dành cho người
ngu. Thượng đế không bị giấu kín; Thượng đế được biểu lộ rất nhiều. Ngài ở khắp
chốn: việc hót của chim, việc nở trong hoa. Ngài là mầu lục trong cây cối, mầu
đỏ trong hoa hồng. Ngài đang thở trong bạn. Ngài đang nói qua tôi và đang nghe
qua bạn ngay chính khoảnh khắc này. Nhưng bạn không muốn thấy điều hiển nhiên.
Con người có mối quan tâm rất bệnh
hoạn vào điều huyền bí. Huyền bí nghĩa là cái bị giấu kín. Con người muốn quan
tâm vào cái bị giấu kín - và chẳng có gì bị giấu kín cả! Khi có liên quan tới
Thượng đế thì chẳng cái gì bị giấu kín. Cứ mở mắt bạn ra và ngài đang đứng trước
bạn. Im lặng và bạn sẽ nghe thấy tiếng nói tĩnh lặng, nhỏ bé bên trong bản thân
mình. Sao phải đi vào huyền bí để thám hiểm không gian bên trong? Sao không đi
thẳng vào không gian bên trong? Huyền bí vô nghĩa nhiều thế, và chẳng có tận
cùng cho nó bởi vì nó tất cả đều là bịa đặt. Nó là hư cấu tôn giáo. Cũng như có
hư cấu khoa học, huyền bí là hư cấu tôn giáo. Nếu bạn yêu hư cấu, điều đó hoàn
toàn tốt. Nhưng thế thì đừng nghĩ rằng bằng việc đọc hư cấu khoa học bạn đang
nghiên cứu khoa học. Và đừng tin vào hưu cấu khoa học, và đừng hành động từ niềm
tin đó; bằng không bạn sẽ chấm dứt trong nhà thương điên.
Huyền bí đích xác giống như hư
cấu khoa học. Mọi người thích hư cấu; không có gì sai trong nó, nhưng bạn nên
biết rằng nó là hư cấu. Tận hưởng đi, nhưng đừng coi nó là nghiêm chỉnh.
Vào thời Phật đã có tám bậc thầy
vĩ đại. Mahavira là người nổi tiếng - ông ấy là bậc thầy chứng ngộ cuối cùng của
tín ngưỡng của người Jainas. Ông ấy thường nó có ba địa ngục. Một trong các đệ
tử của ông ấy trở thành kẻ phản đạo, đã phản bội ông ấy, tự tuyên bố bản thân
mình là thầy, và ông ta bắt đầu nói về bẩy địa ngục. Ông ấy hay nói với mọi người,
"Mahavira không biết nhiều; ông ấy chỉ biết có ba địa ngục còn tôi biết bẩy.
“Và một cách tự nhiên mọi người bị ấn tượng. Mahavira chỉ nói ba địa ngục còn
ông ấy nói về bẩy!
Một bậc thầy lớn là Sanjay
Belattiputta, người đương đại khác của Phật. Ông ấy phải đã là một người kiểu
gì đó giống tôi - không nghiêm chỉnh. Ông ấy bắt đầu nói về bẩy trăm địa ngục.
Ông ấy nói, "Cái ông Gosalak này đang nói về cái gì vậy? - chỉ có bẩy thôi
sao? Có bẩy trăm đấy, và có bẩy trăm cõi trời nữa."
Ông ấy đùa, nhưng mọi người rất
ấn tượng. Đây dường như là người đúng, người đã đi sâu thế vào trong huyền bí.
Có lần một tín đồ của
Radhaswami, một giáo phái nhỏ bị giới hạn trong khu vực gần Agra, tới gặp tôi.
Tôi ở Agra. Ông ta là một loại tu sĩ, và ông ta nói, "Ông có biết không? -
thầy chúng tôi đã nói có mười bốn bình diện của sự tồn tại."
Tôi nói, "Có mười bốn thôi
à?"
Ông ta nói, "Ông ngụ ý gì,
'Có mười bốn thôi à'?
Còn có nữa à?"
Tôi nói, "Chắc chắn."
Ông ta nói, "Nhưng thầy
chúng tôi đã nói chỉ có mười bốn thôi. Mohammed đã đạt tới chỉ tầng mười ba,
“ông ta nói - ông ấy đã mang tới tấm bản đồ - "Kabir và Nanak đã đạt tới tầng
thứ năm. Và Mahavira và Phật lên tới tầng thứ bẩy, “vân vân và vân vân. Nhưng
chưa bao giờ có người khác đã đạt tới tầng thứ mười bốn ngoại trừ cái gọi là thầy
của ông ta.
Tôi nói, "Tôi biết thầy
ông. Tôi đã thấy ông ấy đang vật lộn ở tầng thứ mười bốn. Ông ấy cố vất vả đấy,
nhưng ông ấy không thể ra khỏi tầng đó được. Tôi biết điều đó bởi vì tôi ở tầng
thứ mười lăm. Có mười lăm bình diện của sự tồn tại."
Ông ta nói, "Nhưng thầy là
người đầu tiên.... “Và ông ta ấn tượng lắm. Khi ông ta ra đi ông ta chạm chân
tôi và ông ta nói, "Thầy đã để lộ bí mật mới."
Tôi nói, "Đừng có ngu. Tôi
chỉ đùa đấy! Chỉ có hai loại người: người không nhận biết và người nhận biết.
Người nhận biết không có cấp bậc rằng người này nhiều nhận biết hơn người khác,
rằng ai đó ở tầng thứ năm, ai đó ở tầng thứ bẩy, ai đó ở tầng thứ chín, ai đó ở
tầng mười bốn. Không có cao hơn và thấp hơn trong nhận biết. Nhận biết đơn giản
là nhận biết."
Nhưng ông ta không mấy quan tâm
tới điều đó. Ông ta quan tâm nhiều hơn tới việc tôi ở bình diện thứ mười lăm.
Mọi người quan tâm tới hư cấu
tôn giáo.
Mark, đừng phí thời gian của bạn
vào huyền bí, trừ phi bạn quan tâm tới tiểu thuyết, hư cấu. Thế thì điều đó là
được, thế thì không có vấn đề gì....
Diễn giả về môn huyền bí đang cảnh
báo chủ đề của mình về biểu hiện siêu nhiên. "A, các bạn ơi, “ông ta kêu
lên, một cái nhìn sốt sắng tận tuỵ làm sinh động khuôn mặt ông ta. "Nếu
các bạn có thể được làm cho tin tưởng! Nếu duy nhất thế giới này dừng việc đùa
cợt của nó và đi tới nhận ra rằng sự trừng phạt từ Bến bờ Huyền ảo xảy ra mọi
lúc."
Diễn giả này nhìn qua các khuôn
mặt thính giả để tìm những linh hồn thông cảm, người đồng ý với triết lí của
ông ta.
"Tôi đã kể cho các bạn về
kinh nghiệm riêng của tôi, “ông ta tiếp tục, "nhưng chắc chắn một trong
các bạn cũng đã có trao đổi trực tiếp với linh hồn người đã khuất. Nếu có người
nào như vậy ở đây trong khán giả này, người đã có tiếp xúc với ma, tôi rất ngưỡng
mộ nếu người đó đứng dậy."
Từ chỗ ngồi của mình ở hàng trước,
bà Faigel Frume đứng lên trên bàn chân mình. "Tôi, “bà ấy nói to.
"Kinh nghiệm như thế tôi có mà các ông sẽ không tin được."
"Điều này rất đáng hài
lòng, “diễn giả vui sướng nói khi tiếng vỗ tay đã giảm xuống. "Chú ý, một
nhân chứng tình nguyện; một người hoàn toàn xa lạ với tôi, đứng lên để đưa ra bằng
chứng của người đó. Thưa quí bà thân mến, tôi hiểu bà nói rằng bà đã trong tiếp
xúc với ma phải không ạ?"
"Tiếp xúc với nó sao? “bà
Frume nói vọng lại. "Thậm chí còn hơn thế. Khi tôi còn là cô gái nhỏ ở Nga
một trong chúng đâm đầu vào tôi làm cho tôi thâm tím đen."
"Ma đâm vào bà sao?"
"Ma à, ông nói thế à? Kì
quái chưa! Tôi tưởng ông nói con mã!"
Đừng phí thời gian của bạn vào
ma và dê. Nếu bạn muốn thám hiểu không gian bên trong, thì thám hiểm không gian
bên trong. Làm sao huyền bí vào được? Đó là cách trốn khỏi không gian bên
trong, không phải là thám hiểm nó. Đó là cách giữ bản thân bạn dính líu vào cái
cực kì vô nghĩa! Và thượng đế học, đặc biệt trong thời đại này, đã để lộ ra nhiều
điều vô nghĩa thế: hàng trăm cuốn sách và đủ mọi thứ ngu xuẩn. Mọi người khờ dại
tới mức họ sẵn sàng tin vào bất kì cái gì.
Con người ngày nay tồn tại
trong một loại chân không. Tôn giáo cũ đã chết hay gần như chết. Hoặc chúng đã
chết hoặc chúng đang hấp hối; do đó những tín ngưỡng mới đang mọc lên ở mọi
nơi, và tất cả những tín ngưỡng mới này đều cần hư cấu mới để cám dỗ bạn.
Tôi không thể cho bạn hư cấu
huyền bí nào được. Tôi không quan tâm tới bất kì cái gì huyền bí. Tôi là người
ngay trên đất bằng. Tôi đơn giản phát biểu các sự kiện. Tôi không muốn trang điểm
chúng. Tôi không muốn tạo ra ảo tưởng trong tâm trí bạn; tôi không muốn tạo ra
phóng chiếu trong tâm trí bạn. Nỗ lực của tôi ở đây là để giúp bạn vượt ra
ngoài tâm trí và mọi điều huyền bí và bí truyền, thượng đế học, nhân loại học -
và có nhiều trường phái thế. Bạn có thể tạo ra trường phái riêng của mình;
không cần tin vào trường phái của bất kì ai khác, bạn có thể tạo ra trường phái
riêng của mình. Tất cả những gì bạn cần chỉ là bút chì và giấy; bạn có thể cứ
viết ra hư cấu riêng của mình. Điều đó sẽ là chứng ngộ xa hơn nhiều. Ít nhất nó
sẽ là cái gì đó sáng tạo. Thế rồi đưa bản sao của bạn cho ai đó, và bạn sẽ tìm
thấy vài người tin. Thế thì bạn sẽ biết cách mọi người cứ tin vào đủ mọi thứ.
J. Krishnamurti được các nhà
thượng đế học nuôi lớn. Ông ấy được cho ăn uống, được bón bằng thìa với đủ mọi
loại huyền bí. Ông ấy trở nên chán ngán tới mức khi các nhà thượng đế học sắp sửa
tuyên bố ông ấy là thầy giáo của thế giới.... Cái ngày họ tụ tập từ khắp thế giới
- sáu nghìn người lãnh đạo của thượng đế học - khi họ yêu cầu Krishnamurti
tuyên bố, ông ấy đứng dậy và nói, "Tôi giải tán tổ chức này. Tôi không là
thầy giáo của ai cả. Tôi được kết thúc với nó rồi, và tôi không muốn nói gì
thêm nữa!"
Họ bị choáng, nhưng khi tôi xem
xét điều đó, đó là kết luận logic. Trong nhiều năm ông ấy đã được dạy đủ mọi loại
vô nghĩa bởi đủ mọi loại người ngu. Ông ấy phát chán với toàn thể vấn đề. Nhưng
những bà già, và đặc biệt những người già về hưu, lại rất quan tâm. Họ chiếm đa
số trong các nhà thượng đế học - người về hưu và những bà già người bây giờ chẳng
có gì khác để làm - và họ tụ tập lại và nói những điều vô nghĩa về ma và về các
bậc thầy Tây Tạng, người tới từ không trung, và về các bức thứ mà Thầy K.H....
Bây giờ không ai biết
K.H. này là ai cả. Tên đầy đủ của
ông ấy là Koot Humi. Cái đó nữa, chẳng ai biết nó nghĩa là gì. Bạn càng ít hiểu,
càng tốt.
Koot Humi - viết tắt K.H. - thường
hay viết các lá thư, đến cuối cùng người ta mới tìm ra rằng những thư đó đã được
đích thân bà Blavatsky viết. Một người phục vụ thường ẩn mình trên mái nhà - cứ
nghĩ mà xem, ở ngay trên mái của Phòng Phật! - và có những lỗ nhỏ từ đó, khi
các nhà thượng đế học đang ngồi với mắt nhắm chờ đợi Koot Humi, ông ta sẽ thả bức
thư xuống.
Bây giờ, mọi người ngu thế...
Chỉ tờ giấy thường - họ có thể đã thấy nhãn hiệu nó là gì, nó đã được chế tạo ở
xưởng nào - mực thường, và chữ viết tay là của Blavatsky. Thế rồi bức thư này sẽ
được đọc, và những bức thư đó được thu thập lại, và chúng là kho báu lớn. Nhưng
ở toà thượng thẩm đã có vụ kiện chống lại một trong những nhà thượng đế học lớn,
Leadbeater. Ông ấy là đồng sự của Annie Besant, và ông ấy đã bị nghi ngờ đồng dục.
Chỉ là lão già dơ dáy, có vậy thôi!
Cho nên có vụ kiện ở toà thượng
thẩm chống lại ông ta, và trong vụ kiện đó người phục vụ của ông ta đã thú nhận
rằng mình là người thường ẩn trên mái nhà. Người này tới và chỉ cái lỗ và chỗ
người đó thường ẩn, và mọi thứ bị khám phá ra. Dầu vậy, mọi người cứ đọc những
bức thư đó tin rằng Koot Humi đã viết chúng.
Khi mọi người muốn tin, khi họ
cảm thấy trống rỗng, niềm tin nào đó được cần tới. Họ níu bám lấy bất kì cái
gì, họ không lắng nghe... họ không lắng nghe trái tim riêng của họ. Họ chỉ cần
niềm tin; cho nên bất kì ai đều sẵn sàng cung cấp điều đó. Bất kì chỗ nào có cầu
đều có cung. Mọi người cần hư cấu, cho nên có những người khác - người láu cá,
tinh ranh - người cứ cung cấp hư cấu.
Ở một trường Cơ đốc giáo, bé
Hans được yêu cầu cho ví dụ về mệnh đề phụ thuộc.
"Mèo nhà con mới đẻ mười
mèo con, “nó đáp, "tất cả chúng đều là người Cơ đốc giáo tốt."
"Tuyệt vời, “thầy giáo nó.
"Con hiểu sâu về văn phạm cũng như tôn giáo của chúng ta."
Tuần sau giám mục tới thăm trường
và thầy giáo gọi Hans.
"Mèo nhà con mới đẻ mười
mèo con, “Hans nói, "tất cả chúng đều là sannyasin tốt."
"Đó không phải là điều con
đã nói tuần trước! “thầy giáo cáu kỉnh nói.
"Dạ vâng, “Hans đáp,
"nhưng mèo con nhà con bây giờ mở mắt rồi."
Tỉnh táo hơn chút ít, quan sát
hơn chút ít. Có những người lừa dối khắp xung quanh; bạn có thể dễ dàng bị lừa.
Morrissey, người có tài nói tiếng
bụng, đang trên đường đi xuống quán rượu để uống rượu thì một con chó xù lớn đi
vào cạnh anh ta.
Họ đi vào, người nói tiếng bụng
gọi một cốc rượu scotch, và để gây cười anh ta nhìn vào con chó và nói,
"Này, mày có thứ uống thường lệ không?"
"Không, cám ơn, tôi đã ăn
đủ buổi sáng rồi, “con chó nói.
Ông chủ quán sửng sốt. Ông ấy đề
nghị mua con vật năm mươi đô la.
"Dạ không, thưa ông!
“Morrissey nói. "Tôi đã mua nó từ khi nó là chó con."
"Tôi sẽ mua nó một trăm đô
la! “người đứng quầy nói.
Morrissey lắc đầu. Khi đề nghị
lên tới năm trăm đô là thì người nói tiếng bụng vồ lấy tiền và nhắm ra cửa.
"Thôi được, “anh ta nói
thêm, "chăm sóc nó cho cẩn thận vào. “Và với cái nhìn cuối cùng vào con
chó, "Vĩnh biệt, anh bạn cũ! “anh ta kêu lên.
"Anh bạn cũ, kẻ lừa đảo
ơi! “con chó nói. "Sau điều anh vừa làm tôi sẽ không bao giờ nói với người
khác chừng nào tôi còn sống!"
Cẩn thận về người tinh ranh, họ
ở khắp xung quanh. Đừng bị khai thác. Nhân loại đã bị khai thác đủ lâu rồi bởi
những người tinh ranh và người láu cá; đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho điều đó.
Chín chắn lên thêm chút ít đi.
Nếu bạn muốn thám hiểu không
gian bên trong, thiền đi. Lắng nghe điều Phật nói: Làm yên tĩnh tâm trí, phản
ánh, quan sát, và mọi bóng tối sẽ biến mất theo cách riêng của nó, và bạn sẽ đầy
ánh sáng.
Câu hỏi thứ tư:
Thưa Thầy kính yêu,
Chuyện đùa của thầy làm chúng tôi xa ra các
tu sĩ hơn một chút.
Thưa Thầy kính yêu, tôi hân hoan với sự tồn
tại bởi vì chứng ngộ của thầy! Tôi cảm thấy thoải mái được ở đây, ở nhà sau nhiều
năm tìm kiếm.
Deva Chintana, tôi tiếc nếu điều
đó làm tổn thương bạn. Tôi biết.... Deva Chintana đã từng là một ni. Cô ấy đã
dũng cảm. Cô ấy đã vứt bỏ tu viện và trở thành sannyasin. Và chuyện đùa của tôi
về các tu sĩ phải có vẻ hơi chút khắc nghiệt với cô ấy, cũng là tự nhiên. Tôi
phải nghĩ tới cô ấy. Tôi sẽ cẩn thận hơn trong tương lai, Chintana.
Chuyện đùa cho bạn:
Giáo hoàng chết... và một cách
tự nhiên được giả định là ông ấy sẽ lên cõi trời. Cho nên, ăn vận trong bộ quần
áo lộng lẫy của giáo hoàng, ông ấy bước thẳng tới Ngọc Môn, lướt qua Thánh
Peter, và thẳng tới lối vào.
"Này, ông! Ông đi đâu đấy?
“Thánh Peter quát lên, và hai thiên thần gác bước tới cản đường.
"Trông-a đây, “giáo hoàng
nói. "Ta-a là giáo-a hoàng và ta...."
"Ai?"
"Giáo-a hoàng!!! Ta-a là
giáo-a hoàng nhà-a thờ Cơ đốc giáo-a và ta muốn lên cõi trời."
"Giáo hoàng á? “Thánh
Peter nói. "Chưa bao giờ nghe thấy ông. Chúng tôi không có ai có tên đó
trong sổ, có không, Gabriel? Không, rất tiếc thưa ngài, ông không thể vào được."
"Này, lại đây! Ta-a là
giáo-a hoàng! Ông để ta vào đi. Hỏi-a Thượng đế-a Cha mà xem - ông ấy biết
ta!"
Thánh Peter gọi Thượng đế Cha:
"Này, Thượng đế, đây là Thánh Peter - bảo vệ gác cổng. Rất tiếc quấy rầy
ông nhưng có một anh chàng ở đây tự xưng mình là giáo hoàng và muốn vào bên
trong - nói xem ngài biết ông ta không."
"Ai thế? “Thượng đế Cha hỏi.
"Giáo hoàng."
"Ai?"
"Tôi nghĩ đó là điều ông ấy
nói. “"Không, chưa bao giờ nghe tới ông ấy."
"Rất tiếc, giáo hoàng -
Thượng đế Cha nói ông ấy không biết ông."
"Cái gì? Nhưng nghe đây,
tôi-a là giáo-a hoàng-a. Ông ấy phải biết tôi chứ! Nhìn-a đây, ông hỏi Thượng đế
Con xem. Chắc chắn ông ấy biết tôi - tôi-a là đại diện của ông ấy ở thế gian-a
- ông ấy phải-a biết tôi!"
Thánh Peter gọi Thượng đế Con,
nhưng câu trả lời vẫn như thế: "Giáo hoàng à? Không, tôi chưa bao giờ nghe
nói về ông ta!"
Giáo hoàng thất vọng:
"Thôi-a, ông giúp tôi-a đi. Gọi-a Thánh thần linh thiêng - chắc là ông ấy
biết tôi! Tôi-a là giáo-a hoàng-a - giáo hoàng của nhà thờ-a Cơ đốc giáo-a, đại
diện tâm linh của Jesus Christ-a ở thế gian-a!! Ông ấy phải biết tôi!"
Thánh Peter gọi Thánh thần linh
thiêng. "Hừmmm, giáo hoàng, ông nói thế à! “Thánh thần linh thiêng đáp.
"Hừm, vâng, ta đã nghe nói cái tên đó đâu đó trước đây.... Đợi một phút!
Ông ta là đồ con hoang cứ lan truyền tin đồn về ta và Mary Đồng trinh. Bảo ông
ta xuống địa ngục!"
Chintana, tôi sẽ cố gắng hết sức
mình. Nhưng tu sĩ là tu sĩ; họ là những người xấu nhất trên thế gian, tinh ranh
nhất và thấp kém nhất, mặc dầu dáng vẻ của họ là hoàn toàn khác.
Và tôi không nói rằng không có
vài người tốt. Vài người tốt cũng bị mắc vào mạng, nhưng những người tốt đó đều
ngây thơ. Những người tốt đó đều khờ dại, những người tốt đó đều dễ bị khai
thác.
Nhân loại phải gạt bỏ giới tu
sĩ, chỉ thế thì mới có thể có tôn giáo. Họ đã rất phá hoại. Chính bởi vì họ mà
thế giới này vẫn chưa có tính tôn giáo. Họ đã phân chia nhân loại thay vì làm
nhân loại thành một toàn thể. Nhiều máu đã bị chảy ra nhân danh tôn giáo hơn
nhân danh bất kì cái gì khác. Thực tế, tôi không thực khắt khe với họ đâu, tôi
rất mềm mỏng với họ. Họ cần bị đánh mạnh hơn. Và khi tôi đánh họ, tôi không thực
sự đánh họ đâu, mà chỉ đơn giản đánh vào ước định của bạn.
Tôi phải làm gì với giáo hoàng
hay shankaracharya hay imam hay Ayatollah Khomeiniac? Tôi chẳng có liên quan gì
tới những người này. Nhưng khi tôi đánh họ tôi đơn giản đánh vào xiềng xích bên
trong bạn, điều giữ bạn trong tù túng. Chuyện đùa của tôi về các tu sĩ chỉ để
giúp bạn thoát ra khỏi nhà tù, cười lên. Tôi không muốn việc thoát khỏi nhà tù
trở thành chuyện nghiêm chỉnh, bởi vì nếu nó trở thành chuyện nghiêm chỉnh bạn
sẽ bị ảnh hưởng bởi nghiêm chỉnh của mình và bạn sẽ mang tải trọng đó đi cùng bạn.
Và có mọi nguy cơ rằng bạn sẽ bắt đầu phóng chiếu nghiêm chỉnh của bạn lên tôi.
Tôi có thể giải phóng bạn khỏi
tu sĩ rất dễ dàng, nhưng nguy hiểm là ở chỗ bạn có thể bắt đầu phóng chiếu mọi
thứ bạn đã từng phóng chiếu lên tu sĩ, nay lên tôi. Điều đó không phải là tự do
chút nào; duy nhất xiềng xích của bạn được thay đổi.
Ai đó khác đã hỏi tôi:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi là kẻ hèn nhát và tôi không thể nhận
tính chất sannyas được. Điều gì sẽ xảy ra cho tôi?
Jesus đang trên cây thánh giá,
các kẻ trộm ở bên cạnh ông ấy. Bỗng nhiên lính gác biến mất và họ có một mình.
Thấy rằng không có ai xung quanh, Jesus nói với hai tên trộm.
"Ăn năn đi, người anh em của
ta! “ông ấy nói. "Ăn năn đi, và vương quốc của Thượng đế sẽ được mở ra cho
các ông. Ta sẽ đưa các ông đi cùng ta tới Nhà của Cha ta. Ăn năn đi!"
Một trong những kẻ trộm cúi
mình trước Jesus, nói, "Con ăn năn, lạy Chúa! Xin đưa con đi cùng thầy vào
Vương quốc của Thượng đế!"
Kẻ trộm kia quay đầu đi một
cách khinh bỉ. "Chấm dứt chuyện tào lao này đi! “người đó kêu lên.
Jesus khăng khăng, "Ăn năn
đi! Tới chân ta! “"Đéo cần! “trên trộm đáp.
Jesus nhìn anh ta một cách từ
bi, và nói, "Không may rồi, anh bạn! Ông sẽ không có trong bức tranh lưu
niệm, có vậy thôi!"
Cho nên đừng lo nếu bạn không
là sannyasin. Nếu bạn không thể thu được dũng cảm để là sannyasin, bạn sẽ không
ở trong bức tranh lưu niệm đâu, có vậy thôi. Đừng coi điều đó là nghiêm chỉnh.
Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây
là để làm cho tính chất sannyas là không nghiêm chỉnh nhất có thể được. Tôi
không muốn trở thành giáo hoàng hay shankaracharya. Tôi không muốn trở thành
cái thay thế cho bạn, vật thay thế cho bạn. Tôi không muốn trở thành hình ảnh
người cha của bạn. Tôi đơn giản là người bạn.
Do đó bài nói của tôi không phải
là thuyết giảng tôn giáo bình thường. Tôi chỉ tán gẫu. Chúng không phải là cẩm
nang, chỉ là tán gẫu!
Đủ cho hôm nay.