Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Thiền – Con Đường Của Nghịch Lý – Osho
Bài nói về Thiền
Tập 2
Chương 4. Trượt từ lười vào tính thiêng liêng
Câu hỏi 1
Thầy thường nói về cái thực, đàn ông đích
thực. Thầy có thể nói cái gì đó về cái thực và đàn bà đích thực không... hay thậm
chí người đàn bà lí tưởng của thầy?
Thói quen cũ rích này
về việc nghĩ tới đàn ông và đàn bà tách rời phải bị bỏ đi. Họ không tách rời.
Tính đích thực là tính đích thực - không thành vấn đề liệu đàn ông là đích thực
hay đàn bà là đích thực. Tính tự phát là tính tự phát - nó không trở thành nữ
tính, nó không là nam tính.
Chính ý tưởng về việc
nghĩ tới đàn ông và đàn bà như những người tách rời đã tạo ra sự chia chẻ trong
tâm trí con người. Con người là cả nam lẫn nữ. Từng đàn ông là đàn bà và từng
đàn bà là đàn ông nữa. Chúng ta là con người. Không ai là đàn ông như vậy và
không ai là đàn bà như vậy.
Một khi bạn phân
chia, bạn ở trong rắc rối. Một khi bạn phân chia, thế thì cả nghìn lẻ một câu hỏi
nảy sinh: ai là cao siêu hơn? và ai sẽ chi phối? và ai sẽ bị chi phối? Thế thì
nhân loại bị khổ lâu dài từ thái độ kẻ cả nam. Và có khả năng rằng sớm hay muộn
nhân loại sẽ khổ nữa - từ thái độ kẻ cả nữ. Những người của phong trào giải
phóng phụ nữ đang làm việc vất vả vì điều đó. Họ muốn làm mọi điều xấu mà đàn
ông đã làm cho họ - họ muốn làm điều đó cho đàn ông. Điều này sẽ không giúp gì!
Bạn liên tục thay thế bệnh này bằng bệnh khác.
Đàn bà đã chịu khổ
nhiều, điều đó là đúng. Nhưng chỉ bằng việc để mọi sự lộn ngược lại, không cái
gì sẽ xảy ra. Thế thì đàn ông sẽ bắt đầu khổ. Và theo cách này bánh xe liên tục
chuyển động. Nếu chúng ta thực sự muốn dừng mọi điều vô nghĩa này thế thì chúng
ta phải bắt đầu nghĩ về con người, không về đàn ông và đàn bà. Điều đó phải là
chính cách tiếp cận cơ bản.
Cho nên khi tôi đang
nói về tính đích thực hay tính tự phát hay yêu, tôi không xem đàn ông và đàn bà
là tách rời. Họ là một. Họ là các bộ phận của một toàn thể, họ là cùng nhau. Đó
là lí do tại sao có hấp dẫn thường xuyên giữa đàn ông và đàn bà - vì họ cả hai
cảm thấy là một nửa. Đàn ông một mình cảm thấy thiếu thốn, cái gì đó bị thiếu.
Đàn bà một mình cảm thấy thiếu thốn, cái gì đó bị thiếu.
Và điều đó là như vậy
trên nhiều bình diện. Đã từng có đàn ông, đã từng có đàn bà, chúng ta có thể
nghĩ về họ dường như họ không ở trong bất kì nhu cầu nào về người kia. Chẳng hạn,
một Phật hay một Mahavir. Bây giờ, chúng ta có thể nghĩ về Phật rằng ông ấy
không cần đàn bà, nhưng điều đó là không đúng. Điều đó chỉ là như vậy trên bề mặt.
Động thái của ông ấy đã thay đổi - giờ ông ấy là thầy, và ông ấy cần đệ tử. Bây
giờ các đệ tử hoạt động như tính nữ - chủ động và thụ động. Ông ấy không cần vợ
- điều đó là đúng, điều đó chắc chắn là đúng - nhưng điều đó không có nghĩa là
ông ấy không cần tính nữ. Điều đó đơn giản ngụ ý rằng trên bình diện khác tính
nữ đã bắt đầu khẳng định bản thân nó. Bây giờ thầy cần đệ tử, nếu không, thầy cảm
thấy cái gì đó bị thiếu.
Đệ tử là có tính nữ.
Ngay cả đệ tử nam cũng mang tính nữ, vì thái độ của đệ tử là thái độ của người
nhận và thái độ của thầy là thái độ của người cho. Thầy cho, đệ tử nhận - đó là
nam/nữ khẳng định trên bình diện mới.
Điều đó vẫn diễn ra
theo cách đó. Nó bao giờ cũng sẽ là như vậy. Đừng bị lừa bởi sự kiện rằng Phật
không còn cần đàn bà. Bây giờ ông ấy nhận năng lượng nữ tính trên bình diện
tinh tế hơn. Và đừng nghĩ rằng một Meera không cần đàn ông. Bây giờ người đàn
ông trong mộng của cô ấy đã trở thành bản thân Krishna. Cô ấy có thể không cần
chồng - ai bận tâm về chồng thông thường khi bạn có thể có Krishna là chồng bạn?
Bây giờ cô ấy sống trên bình diện khác; chồng thông thường đã biến mất, người
yêu thông thường không ngụ ý bất kì cái gì. Nhưng tính nam có đó. Bây giờ tính
nam đang vận hành như năng lượng thuần khiết - như Krishna.
Điều này là vậy.
Không bao giờ điều đó xảy ra, không bao giờ điều đó có thể xảy ra, rằng đàn ông
có thể một mình đầy đủ hay đàn bà có thể một mình đầy đủ, vì đàn ông-đàn bà là
một thể thống nhất. Hành động-thụ động là một thể thống nhất, ngày-đêm là một
thể thống nhất, sống và chết là một thể thống nhất. Sống không thể tồn tại mà
không có chết, và chết tất nhiên không thể tồn tại mà không có sống. Và cứ thế
mãi.
Cho nên bất kì khi
nào tôi nói về tính tự phát, tính đích thực, yêu, tôi không nói về đàn ông, tôi
không nói về đàn bà - tôi không phân chia họ. Đó là cách tiếp cận nền tảng của
tôi. Mọi phân chia là nguy hiểm, và mọi phân chia đều tạo ra một loại tinh thần
phân liệt. Đủ về nó rồi! Bỏ chính ý tưởng đó đi! Đừng bắt đầu đi sang cực đoan
kia. Con người đã khổ nhiều - với 'con người' tôi ngụ ý 'người' - nhân loại đã
khổ nhiều vì phân chia này. Những người nghĩ họ đang cố đem lại một thế giới mới,
nhân loại mới, vẫn liên tục nghĩ theo cùng cách cũ rích của sự phân chia.
Nghĩ về nhân loại đi.
Đừng nghĩ về đông và tây, đừng nghĩ về đen và trắng, và đừng nghĩ về người bị
áp bức và kẻ áp bức. Bắt đầu nghĩ dưới dạng tính một. Chính cách tiếp cận đó sẽ
làm tan biến nhiều vấn đề.
Nhưng câu hỏi này có
ý nghĩa: Thầy có thể nói cái gì đó về cái thực và đàn bà đích thực không... đàn
bà hay đàn ông - điều đó không thành vấn đề… hay thậm chí người đàn bà lí tưởng
của thầy?
Tôi không có lí tưởng
nào. Tôi là người không có lí tưởng nào. Tôi hoàn toàn là người bài trừ thánh
tượng - tôi phá hủy các lí tưởng. Tôi tin rằng khi không có lí tưởng, con người
sẽ tự do. Khi không có mục đích, con người sẽ tự do - không bao giờ trước điều
đó.
Mọi lí tưởng đều tạo
ra sự nô lệ - vì lí tưởng đứng đó trong tương lai, nó bắt đầu chi phối bạn từ
tương lai. Nó bắt đầu kết án hiện tại của bạn. Nó bắt đầu bảo bạn rằng bạn
không đạt: Trở nên hoàn hảo đi! là cái này! là cái nọ! Nó đem tới cả nghìn lẻ một
cái phải và không phải. Với mọi cái phải và không phải đó, làm sao bạn có thể
tưởng tượng được sống trong tự do? Chúng gõ búa lên bạn từ mọi nơi, chúng giới
hạn bạn theo mọi cách có thể - vì chúng kết án hiện tại của bạn. Và chỉ có một
cách sống và đó là trong hiện tại.
Chỉ có một cuộc sống
và đó là trong khoảnh khắc này. Nếu khoảnh khắc này bị kết án theo bất kì cách
nào, bởi bất kì phương pháp nào, cuộc sống của bạn bị phá hủy. Đó là lí do tại
sao có hàng triệu người trên trái đất nhưng rất ít người là sống động. Các lí
tưởng đã đầu độc cuộc sống của họ. Và những người lí tưởng là những kẻ đầu độc
lớn.
Tôi không là người lí
tưởng, tôi tin vào thực tế. Và thật ra bạn không cần tin vào thực tế; nó là vậy.
Tin tưởng được cần chỉ dành cho lí tưởng. Với thực tế, tin tưởng nào được cần?
Mặt trời mọc - bạn không nói, 'Tôi tin vào mặt trời mọc.' Và chim hót - bạn
không nói, 'Tôi tin vào chim.' Bạn tin vào Thượng đế vì bạn không thể thấy được
Thượng đế, vì Thượng đế không là thực tại. Tôi không tin vào Thượng đế, vì với
tôi Thượng đế là thực tại như mặt trời mọc và những con chim này đang hót và những
hoa này và những cây này và những người này, các bạn.
Tôi không tin vào Thượng
đế. Tin tưởng hàm ý rằng bạn không biết; tin tưởng hàm ý dốt nát. Chính từ 'tin
tưởng' làm một điều là chắc chắn - rằng nó là không thực. Tôi ủng hộ tất cả cho
thực tại. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói tôi tin vào thực tế. Tôi không đặt bất
kì lí tưởng nào tương phản với thực tại.
Suốt nhiều thời đại,
lí tưởng đã từng là thủ đoạn tinh vi nhất để thao túng con người - vì lí tưởng
tạo ra mặc cảm. Bạn liên tục nghĩ bạn không đạt tới mục đích - bạn không tới, bạn
ở dưới mức, bạn không phải như bạn đáng phải. Và điều này trở thành tảng đá đè
lên tim bạn. Nó làm bạn què quặt, nó làm bạn tê liệt. Nó không cho phép bạn đi
vào tự do, nó không cho phép bạn múa.
Làm sao bạn có thể mở
hội cuộc sống khi có nhiều lí tưởng thế ở mọi nơi? Và ở mọi nơi bạn cảm thấy bị
giới hạn - những giới hạn đó được tạo ra bởi các lí tưởng. Bất kì cái gì bạn
làm đều không bao giờ hoàn hảo. Cho nên bất kì cái gì bạn làm, nó không bao giờ
làm cho bạn hạnh phúc. Thật ra, bất kì khi nào bạn làm cái gì đó nó làm cho bạn
bất hạnh - lần nữa bạn đã chứng tỏ sự bất toàn của bạn. Lần nữa bạn thất bại, lần
nữa có mặc cảm, lần nữa có kết án, lần nữa bạn ghét bản thân bạn. Từng hành động
đều mang tới nhiều hận thù hơn, từng hành động đều mang tới ngày càng nhiều việc
tự kết án, bác bỏ.
Và nếu bạn không yêu
bản thân bạn, bạn là chết thực - còn tồi tệ hơn là chết! Nếu bạn không yêu bản
thân bạn, không ai sẽ yêu bạn. Làm sao bất kì ai có thể yêu bạn nếu bạn không
yêu bản thân bạn?
Và người lí tưởng
không thể yêu bản thân người đó được; người đó rất nghiêm khắc, người đó là người
tự bạo. Và khi một người là tự bạo, khi một người liên tục hành hạ bản thân
mình nhân danh lí tưởng - 'Mình phải giống cái này'... và người đó không vậy,
cho nên người đó tự hành hạ bản thân mình. Và người đó liên tục kéo bản thân
mình hướng tới lí tưởng không thể được này. Và tất cả những lí tưởng đó là
không thể được - chính bản chất của chúng là như vậy, chúng không thể được hoàn
thành. Đó là toàn thể thủ đoạn; nếu chúng có thể được hoàn thành, chúng sẽ không
là lí tưởng.
Lí tưởng theo nhu cầu
bên trong là không thể hoàn thành được; không thể nào đạt tới được nó. Do đó,
nó vẫn còn là củ cà rốt treo lủng lẳng trước mắt bạn. Và con lừa liên tục di
chuyển... và củ cà rốt liên tục lủng lẳng. Nó là ảo vọng. Nó giống như đường
chân trời xa xôi - bạn liên tục đi, nhưng bạn không bao giờ đạt tới; đường chân
trời cũng chuyển.
Tôi là người thực tế.
Tôi là rất trần tục. Tôi muốn bạn được tiếp đất, nó là nhà bạn. Nó là cách thức
Thượng đế hiện hữu - Thượng đế là rất trần tục. Không có thế giới khác, đây là
thế giới duy nhất. Và không có cách khác để hiện hữu, đây là cách duy nhất để
hiện hữu. Việc chấp nhận này, niềm vui hoàn toàn này trong việc là bản thân người
ta - đó là điều tôi gọi là đàn ông của thực tại hay đàn bà của thực tại. Vui vẻ
hoàn toàn trong việc là bản thân người ta, như người ta vậy - không có mặc cảm
bao quanh nó, không kết án nào nảy sinh, không ý tưởng về bạn sẽ phải thế nào.
Đây là cách bạn là vậy; đây là cách duy nhất bạn có thể là vậy. Cho nên bạn đừng
mang bất kì sự đối lập nào - bạn không tạo ra xung đột, bạn không tạo ra va chạm
giữa thực tại của bạn và lí tưởng.
Từ va chạm, chỉ bản
ngã được sinh ra và không cái gì khác. Bản ngã tồn tại qua va chạm. Có lí tưởng,
và bạn sẽ trở thành người bản ngã. Người lí tưởng là người bản ngã. Có lí tưởng
lớn hơn, và bạn sẽ là bản ngã lớn hơn. Lí tưởng càng lớn, bản ngã càng lớn, vì
va chạm càng lớn. Bản ngã được tạo ra bởi va chạm giữa cái thực và lí tưởng.
Bây giờ bạn có thể có lí tưởng về vô ngã - điều đó không thành vấn đề. Bạn có
thể nói, 'Nhưng tôi có lí tưởng là vô ngã' - điều đó không thành vấn đề, lí tưởng
đem tới bản ngã. Bây giờ lí tưởng của bạn về vô ngã sẽ đem tới bản ngã lớn. Cho
nên những bản ngã thực là những người nghĩ họ là người khiêm tốn, người giả vờ
rằng họ là vô ngã.
Người là vô ngã là
người không có lí tưởng nào. Để điều này là tiêu chí, và bạn đã tình cờ bắt gặp
điều nền tảng. Người không có bản ngã là người không có lí tưởng. Thế thì làm
sao bản ngã có thể được tạo ra? - chính năng lượng này bị thiếu. Năng lượng bắt
nguồn từ va chạm, xung đột, ý chí.
Khi bạn chấp nhận cuộc
sống của bạn - khi bạn ăn sáng, và khi bạn ngủ và khi bạn bước và khi bạn tắm -
làm sao bạn có thể tạo ra bản ngã từ những điều này? Ngủ khi cảm thấy buồn ngủ,
ăn khi cảm thấy đói, làm sao bạn có thể tạo ra bản ngã của bạn? Không - nếu bạn
nhịn ăn, bạn có thể tạo ra bản ngã. Nếu bạn cảnh giác cả đêm, và bạn nói, 'Tôi
sẽ không ngủ,' bạn có thể tạo ra bản ngã.
Đến sáng, người đã ngủ
ngon sẽ không có bản ngã, còn bạn sẽ có bản ngã lớn. Bạn đã thức cả đêm, và giấc
ngủ đã cố và cố nhưng bạn tranh đấu với nó. Bạn là chiến binh. Bạn đã chứng
minh cho thân thể bạn, 'Tâm trí trên vật chất.' Bạn đã chứng minh rằng 'Tôi là
chủ. Ngủ không thể vượt qua tôi.' Thế thì bạn có thể có bản ngã. Ai đó đang ăn
ngon - làm sao bạn có thể có bản ngã? Bạn đang nhịn ăn. Bạn là sư Jain, bạn
đang nhịn ăn, nhịn hai mươi mốt ngày. Mọi ngày, bản ngã đang trở nên ngày càng
lớn hơn. Và cùng với bản ngã, hiển nhiên, mọi người khác trở thành tội nhân. Tất
cả những người đang ăn và tận hưởng thức ăn của họ đều là tội nhân. Bạn kết án
họ. Chỉ kết án họ bạn có thể cảm thấy thoải mái. Chỉ qua kết án bạn có thể cảm
thấy bản ngã nảy sinh trong bạn.
Cho nên xung đột, va
chạm đầu tiên mang tới bản ngã. Và bản ngã mang tới kết án người khác, và bạn bắt
đầu cảm thấy 'linh thiêng hơn ngươi'.
Người đã hiểu rằng lí
tưởng mang tới bản ngã sẽ bỏ mọi lí tưởng. Người đó sẽ sống cuộc sống rất tự
nhiên. Vâng, tự nhiên, tôi nói vậy - không tôn giáo. Với tôi, có tính tự nhiên
tức là có tính tôn giáo. Nếu tôn giáo của bạn đi ngược lại tự nhiên, nó không
phải là tôn giáo, bạn đơn giản trong phục vụ cho bản ngã - bạn có thể gọi nó là
bất kì cái gì bạn thích.
Cho nên tôi ủng hộ tất
cả cho cái thực, cho cái đang hiện hữu. Và dù bạn là bất kì cái gì, tôi muốn bạn
chấp nhận nó với lòng biết ơn, và tận hưởng, và mở hội rằng bạn hiện hữu. Đừng
yêu cầu điều không thể được. bằng việc đòi hỏi điều không thể được bạn bỏ lỡ điều
có thể được nữa. Tôi nói: Sống điều có thể được. Và bằng việc sống điều có thể
được, một ngày nào đó điều không thể được đơn giản được đạt tới mà không có nỗ
lực nào.
Nếu bạn nghĩ về điều
không thể được, bạn bỏ lỡ điều có thể được, vì năng lượng của bạn bắt đầu hướng
tới điều không thể được. Nếu bạn không nghĩ về điều không thể được chút nào, nếu
bạn không có gì để nghĩ chút nào, nếu bạn sống điều có thể được - cuộc sống đơn
giản, tự nhiên, hồn nhiên - làm sao điều không thể được có thể thoát khỏi bạn
được? Toàn thể năng lượng của bạn chuyển vào trong hiện tại. Và ở trong hiện tại
là ở tại cánh cửa của Thượng đế.
Toàn thể năng lượng của
bạn liên tục gõ cửa... hết ngày nọ tới ngày kia, như trận lụt bạn đi vào điều
thiêng liêng. Và điều không thể được trở thành có thể được.
Ý tưởng của tôi về
đàn ông hay đàn bà thực, đích thực là ý tưởng về con người tự nhiên. Đơn giản,
không phức tạp. Phức tạp tới từ các lí tưởng. Hồn nhiên đi. Và đừng làm hồn
nhiên thành lí tưởng - nhớ, tôi không nói về lí tưởng. Tôi đơn giản nói: Là như
đứa trẻ hay như con vật, như cây và đá.
Và nhớ, tôi phải dùng
ngôn ngữ cái bị ô nhiễm rất nhiều. Cho nên xin đừng hiểu lầm tôi. Khi tôi nói
là tự nhiên, đừng tạo ra lí tưởng ngay lập tức trong tâm trí bạn - 'Vậy bây giờ
mình phải là tự nhiên.' 'Phải là vậy'? - bạn lỡ rồi. Bạn bị móc bởi ngôn ngữ cũ.
Tôi phải dùng ngôn ngữ, cho nên tôi nói: Là giống như cây - nhưng tôi không nói
đi và đứng bên ngoài trong vườn và trở thành cây. Bằng không, lần nữa bạn đã tạo
ra lí tưởng. Và lần nữa bạn sẽ nhìn... lá không mọc ra! Cho nên bạn bắt đầu cảm
thấy mặc cảm. Và người ta chẳng bao giờ biết - một ngày nào đó đột nhiên bạn thấy
lá mọc ra. Thế thì bạn trở nên rất bản ngã. Thế thì bất kì ai không có lá mọc
ra đều là tội nhân, mang định mệnh bị tống vào lửa địa ngục. Và bạn sẽ đi thẳng
lên cõi trời - bạn đang mọc lá.
Trông đấy! Cả hai đằng
bạn sẽ lâm vào rắc rối. Nếu bạn không mọc lá bạn sẽ trong rắc rối, nếu bạn mọc
lá bạn sẽ trong rắc rối. Theo cả hai cách bạn sẽ trong địa ngục. Nếu bạn không
mọc lá bạn cảm thấy mặc cảm, thất vọng - lặp đi lặp lại bạn mở mắt ra, và chúng
vẫn chưa mọc ra. Hay, một ngày nào đó - và phép màu xảy ra, nhớ lấy - đột nhiên
bạn thấy lá mọc ra. Có thể chúng không mọc, bạn đơn giản đã tưởng tượng. Bạn đã
đứng đó thật lâu, hết năm nọ tới năm kia, chỉ nghĩ về một điều -làm sao mọc ra
lá, bạn phải trở thành cây. Và một cách tự nhiên, dần dần, tâm trí trở nên bị tự
thôi miên. Một gợi ý, gợi ý liên tục... dần dần bạn bắt đầu tưởng tượng các thứ.
Một ngày nào đó bạn thấy lá đang mọc ra. Bạn đã phát điên - phép màu đã xảy ra!
Lần nữa bạn ở trong địa ngục, vì bây giờ bạn điên.
Các thánh nhân của bạn
là người điên. Và các tội nhân của bạn bị khổ vì những người điên này. Những
người điên này là những người lí tưởng. Nếu bạn tận hưởng thức ăn, có những người
sẽ kết án. Mahatma Gandhi kết án - ông ấy thuyết giảng aswad, không nếm. Bây giờ
nếu bạn nếm bạn là tội nhân. Một niềm vui đơn giản thế như nếm bị kết án. Nếu bạn
đang trong yêu với người đàn bà của bạn, bạn là tội nhân. Suốt nhiều thời đại,
các thánh nhân điên của bạn đã từng kết án yêu. Nếu bạn yêu con bạn, bạn là tội
nhân.
Tôi đã nghe nói về một
thánh nhân Hồi giáo, ông ta phải đã là thần kinh hoàn toàn. Một hôm ông ta đang
ngồi cùng với đứa cháu ở trong lòng - ông già nói chuyện với cậu bé, cậu nhỏ,
chắc phải là bốn hay năm tuổi. Và cậu bé hỏi, 'Ông ơi, ông yêu Thượng đế hơn,
hay yêu cháu?' Vì nó thấy ông già này liên tục tụng 'Allah, Allah, Allah!' Thế
là nó hỏi, 'Ông yêu Allah hơn, hay yêu cháu?'
Và người này sẽ nói,
'Tất nhiên ông yêu cháu!' Ý tưởng đã nảy sinh và thế rồi ông ta trở nên sợ - ông
ta đang nói gì! Thế là ông ta đẩy đứa bé ra, ném đứa trẻ ra xa khỏi bản thân
ông ta, và nói, 'Mình là gã xấu xí! Quỉ đang nói qua mình. Mình yêu Thượng đế!'
Và người ta nói, kể từ
hôm đó ông ta không bao giờ nói chuyện với cậu bé. Và điều đó được ca ngợi
trong các sách - rằng ông ta là thánh nhân lớn. Ông ta đã sống trong hai mươi
năm tĩnh lặng, nhưng ông ta không bao giờ chạm tới cậu bé lần nữa. Cậu bé đã trở
thành quỉ, quỉ dữ.
Và câu chuyện này nói
ông ta đã lên cõi trời khi ông ta chết. Tôi nghi ngờ; tôi không thể tin được điều
này. Ông ta phải ở trong địa ngục. Chẳng lẽ ông ta không thể thấy một điều đơn
giản - rằng yêu của Thượng đế không phủ nhận bất kì yêu nào khác sao? Thật ra,
yêu của Thượng đế là mọi yêu của các bạn gắn lại với nhau. Đây là hiện tượng
đơn giản. Bạn yêu vợ bạn, bạn yêu con bạn, bạn yêu mẹ bạn, bạn yêu anh em bạn,
bạn yêu bạn của bạn. Những yêu này không chống lại Thượng đế, những yêu này là
cách tiếp cận tới Thượng đế qua những hướng khác nhau.
Với tôi, người đó là
tôn giáo, người có thể thấy điều đó theo cách này. Với người đó, yêu chỉ giống
như các con sông đổ vào trong cùng đại dương. Từ mọi hướng yêu tới và đổ vào
trong cùng đại dương.
Nếu như tôi mà ở đó
thay chỗ cho ông già đó, tôi chắc đã ôm ghì cậu bé, hôn cậu bé. Và tôi sẽ bảo
nó, 'Ông yêu cháu, và đó cách của ông yêu Thượng đế. Cháu là một phần của Thượng
đế - không có xung đột giữa cháu và Thượng đế!'
Hai người yêu nhau
không bao giờ trong xung đột, không thể vậy. Nếu họ ở trong xung đột, thế thì
nhớ, họ không là những người yêu. Yêu không bao giờ trong xung đột. Những thứ
khác ở trong xung đột: bản ngã, ghen tị, sở hữu - vâng, họ là trong xung đột.
Nhưng yêu không bao giờ trong xung đột.
Yêu không biết xung đột.
Tôi không kết án bất kì cái gì. Khi bạn ăn, ăn với việc thưởng thức lớn và nhạy
cảm, và để việc thưởng thức đó là Thượng đế trong khoảnh khắc đó. Nó là Thượng
đế trong khoảnh khắc đó. Nếu bạn ăn táo bạn đang ăn Thượng đế, và điều này sẽ
là cực kì xúc phạm nếu bạn không ăn với việc thưởng thức. Các mahatma của bạn
bao giờ cũng chống lại Thượng đế - đó là cách của tôi nhìn vào mọi thứ. Nếu bạn
đang ăn táo, ăn nó với việc thưởng thức toàn bộ đi. Được cuốn hút vào trong việc
thưởng thức - vì chính Thượng đế đã tới với bạn dưới dạng quả táo. Chính Thượng
đế đấy! được kết tinh lại như quả táo. Nước ngọt của quả táo là nước ngọt của
Thượng đế: nhận nó với lòng biết ơn, tình yêu, niềm vui, lễ hội sâu sắc.
Cầm quả táo trong tay
bạn, ngửi quả táo. Để quả táo sát má bạn và cảm thấy cái mát rượi của nó. Nhảy
múa cùng quả táo một chút xíu... quả táo sẽ sớm trở thành bạn. Nhận nó. Nhận nó
với lời cầu nguyện và tình yêu và lòng biết ơn, để tim bạn ở trong sự biết ơn
toàn bộ. Thượng đế đã tới với bạn như quả táo, và Thượng đế muốn trở thành bạn.
Bạn sẽ sớm tiêu hóa Thượng đế, và ngài sẽ chạy trong máu của bạn, và ngài sẽ trở
thành xương của bạn và tủy của bạn, và ngài sẽ trở thành ý nghĩ của bạn và mơ của
bạn và thiền của bạn và yêu của bạn và lời cầu nguyện của bạn.
Nhìn theo cách này
đi! Đây là điều tôi ngụ ý bởi việc là thực. Thượng đế, với tôi, không phải là
lí tưởng. Thượng đế, với tôi, là thực tại nền tảng của sự sống.
Cho nên, với tôi,
không có đàn ông lí tưởng và không có đàn bà lí tưởng. Đàn ông lí tưởng và đàn
bà lí tưởng là thần kinh - họ cần được đưa vào bệnh viện. Tôi không mang bất kì
ý tưởng nào về hoàn hảo. Tôi rất chống lại ý tưởng hoàn hảo, vì đó là thảm loại
lớn nhất đã xảy ra cho con người. Tôi ủng hộ cho tính toàn bộ. Là toàn bộ trong
hành động của bạn đi. Là toàn bộ, bất kì cái gì bạn đang làm. Và đừng bao giờ
nghĩ về hoàn hảo - vì tính toàn bộ là trong hiện tại, và hoàn hảo là trong
tương lai.
Khoảnh khắc bạn mang
tương lai vào, bạn mang xung đột vào. Khoảnh khắc bạn mang tương lai vào, bạn
mang căng thẳng, đau đớn, lo âu vào. Khoảnh khắc bạn mang tương lai vào, bạn mở
cánh cửa của địa ngục. Chỉ ở đây và bây giờ! Là thực, và ở đây bây giờ, và sống
cuộc sống của bạn từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc trong lòng biết ơn sâu sắc.
Và dù bạn là đàn ông
hay đàn bà, làm sao điều đó thành vấn đề? Tính đích thực, tự phát, toàn bộ,
không là nữ tính không là nam tính.
Câu hỏi 2
Này Thượng đế! Chúng ta đang làm cái chết
tiệt gì ở đây?
Tôi không biết bất kì
cái gì về bạn. Tôi chỉ biết điều tôi đang làm ở đây. Về bạn, bạn sẽ phải biết bạn
đang làm gì ở đây. Bạn có thể hỏi chỉ một điều - tôi đang làm gì ở đây.
Tôi muốn bạn suy ngẫm
về bài thơ hay này của Eustace Owen: Con bướm. Đó là điều tôi đang làm ở đây. Lắng
nghe nó một cách cẩn thận vào.
Bướm đậu trên hoa,
vui và nhẹ như bông tuyết,
và ở đó nó thấy một sâu bướm
đang thổn thức dường như tim tan vỡ;
bướm hạnh phúc đau lòng
khi thấy sâu bướm khóc.
Nó nói, 'Có chuyện gì vậy?
Tôi có thể giúp bạn theo cách nào không?'
'Tôi đã mất người anh,' sâu bướm khóc,
'Anh ấy đã không khỏe nhiều ngày rồi;
Giờ tôi khám phá ra, thật buồn mà nói,
Anh ấy chỉ là cái vỏ chết và trống rỗng.'
'Ấu trùng bất hạnh ơi, thôi khóc đi,
anh ốm yếu của bạn không chết đâu:
thân thể anh ấy mạnh hơn và không bò như
sâu,
nhưng thay vào đó là bay.
Anh ấy nhảy múa suốt nhiều giờ nắng
và uống mật ngọt từ hoa.'
'Cút đi, cút đi đồ đểu lừa dối,
đi theo gió nơi anh thuộc vào.
Tôi sẽ không tiếc gì khi anh ra đi,
cho nên đem lời dối trá đi.
Tôi là con sên ngu,
mà nuốt những chuyện cổ tích thế sao?'
'Tôi sẽ chứng minh lời tôi, anh là người
hoài nghi,
giờ nghe cho rõ, và nhìn tôi.
Tôi không là gì khác hơn anh của anh,
sống động và khỏe mạnh và tự do tưởng tượng.
Anh sẽ sớm ở cùng tôi trong bầu trời
Giữa những con bướm đùa giỡn.'
'A!' sâu bướm đau thương kêu lên,
'Rõ ràng tôi phải thấy mọi thứ.
Anh chỉ là bóng ma hút mật,
Chấp chới đôi cánh trang sức,
và nói nhiều điều vô nghĩa.
Tôi sẽ không nghe lời khác nữa.'
Bướm từ bỏ nỗ lực này.
Nó nói 'Tôi không nói nữa đâu.'
Nó giang đôi cánh sặc sỡ và bay lên
vào không trung và bay mất.
Và trong khi nó vẫy cánh đi xa,
sâu bướm ngồi và khóc.
Tôi biết điều tôi
đang làm, tôi không biết điều bạn đang làm. Các bạn toàn là sâu bướm. Và tôi biết
bạn không tin cậy tôi, và tôi biết bạn không thể tin cậy tôi - và tôi hiểu.
Không thể nào tin cậy vào tôi được. Làm sao sâu bướm có thể tin cậy vào bướm?
Sâu bướm đã không biết
bất kì cái gì giống điều đó, đó không phải là kinh nghiệm của nó. Nó sống trong
một hướng khác toàn bộ, trên bình diện khác, trong thực tại tách rời. Làm sao
sâu bướm có thể tin được rằng một ngày nào đó nó sẽ bay trong bầu trời? Nó chỉ
biết bò trên đất. Nó bị giam trong cái vỏ của nó, nó không biết gì về đôi cánh
có thể của nó. Nó không biết gì về tiềm năng của nó. Và con người là phôi thai,
còn chưa được sinh ra, chưa trong bụng mẹ.
Và khi ai đó - một bướm,
một Phật, một Christ - tới và bảo bạn, điều đó giống như chuyện cổ tích. Điều
đó có vẻ dường như Phật đang nói dối. Nếu tôi bảo bạn 'Tôi là Thượng đế' điều
đó có vẻ là dối trá, chuyện cổ tích. Và tôi biết tại sao. Bạn không thể tin được
rằng bạn có thể là một Thượng đế - đó là lí do tại sao. Bạn không thể tin được
rằng bạn có thể có cánh. Khi bạn không thể có cánh, làm sao bạn có thể tin vào
ai đó khác có cánh? Và tôi có vẻ gần giống bạn...
Đó là vấn đề với Phật,
đó là vấn đề với Jesus. Khi Jesus nói 'Ta là con trai của Thượng đế' mọi người
trở nên rất tức giận - sâu bướm giận bướm. Và sâu bướm tập hợp lại với nhau, và
chúng giết chết bướm.
Khi Phật nói 'Ta là
Bhagwan' người Hindus rất tức giận. Họ nhổ bật rễ toàn thể Phật giáo khỏi Ấn Độ;
họ phá hủy nó hoàn toàn. Theo cách đó người Hindus là tinh ranh hơn người Do
Thái. Người Do Thái đã giết Jesus - điều đó không mấy là tổn thất, vì Ki tô
giáo được bắt rễ. Người Hindu đã không giết Phật - họ là những người tinh ranh
hơn - họ đã giết Phật giáo. Họ đã cho phép Phật. Họ nói, 'Được, để ông ấy một
mình đi. Chỉ dửng dưng với ông ấy, không để ý gì tới ông ấy. Nếu bạn để ý, ông ấy
trở thành quan trọng. Nếu bạn tranh đấu chống lại ông ấy, bạn cho năng lượng. Nếu
bạn giết ông ấy, mọi người sẽ nhớ ông ấy trong hàng nghìn năm.'
Đó là điều đã xảy ra
cho câu chuyện của Jesus - ông ấy đã bị giết. Và đó là lí do tại sao hai nghìn
năm đã trôi qua, nhưng Jesus còn sống động hơn bất kì người nào khác - sống động
hơn Phật, sống động hơn Mahavir, sống động hơn Krishna. Jesus nắm giữ nhiều
trái tim gần ông ấy hơn bất kì người nào khác. Tại sao? Ông ấy đã bị giết. Nếu
như ông ấy mà được sinh ra ở Ấn Độ, người Hindus chắc đã đơn giản bỏ quên ông ấy.
Và điều đó đã là cái chết chắc chắn.
Không thể nào tin được
điều mà đã không xảy ra cho bạn. Cho nên tôi biết, nếu bạn tin cậy tôi, điều đó
là phép màu. Nếu bạn không tin cậy tôi, điều đó chỉ là tự nhiên. Nếu bạn tin cậy
tôi, bạn đang biểu lộ dũng cảm lớn - bạn có tính phiêu lưu, bạn là người táo bạo.
Nếu bạn không tin cậy tôi, nếu bạn hoài nghi, bạn đơn giản là người bình thường.
Không cái gì sai với điều đó; nó là bình thường, đó là cách tâm trí bình thường
hoạt động.
Tôi biết điều tôi
đang làm ở đây. Tôi đang cố đem ý thức tới cho bạn rằng bạn là bướm - rằng cả bầu
trời là của bạn, rằng mọi mật ngọt của mọi hoa là của bạn. Nhưng tôi không biết
bạn đang làm gì ở đây - điều bạn phải quyết định. Nếu bạn tin cậy tôi, thế thì
bạn đang dùng thời gian của bạn theo cách sáng tạo. Nếu bạn không tin cậy tôi,
thế thì bạn đơn giản làm phí hoài thời gian của bạn và phí hoài năng lượng của
bạn.
Ở đây chỉ nếu bạn tin
cậy tôi.
Trong một trường nhỏ,
cô giáo hỏi lũ trẻ, 'Nói cho cô một ví dụ về điều các con ngụ ý khi các con nói
"phí năng lượng".' Nhiều ví dụ được nêu ra, nhưng tôi thích một ví dụ.
Một cậu nhỏ đứng dậy và nói, 'Kể chuyện dựng tóc gáy cho người hói đầu. Điều đó
là phí năng lượng.'
Tôi thích nó... đúng.
Đừng phí hoài năng lượng
của bạn. Nếu bạn có thể tin cậy tôi, ở đây đi, tới cùng tôi, cho phép tôi đưa bạn
tới mảnh đấy không biết nào đó. Nếu bạn không tin cậy tôi thế thì ở đâu đó khác
đi, làm cái gì đó khác. Nếu bạn đã quyết định vẫn còn là sâu bướm, đó là quyết
định của bạn và tôi kính trọng nó. Nếu bạn không hài lòng với việc là sâu bướm
và bạn mơ về là bướm, thế thì tới cùng tôi. Điều đó là có thể - nó đã xảy ra
cho tôi, nó có thể xảy ra cho bạn. Bạn chỉ phải thoát ra khỏi cái vỏ của bạn, bạn
chỉ phải bỏ việc bám của bạn vào lớp vỏ. Bạn phải bỏ việc phòng thủ của bạn, áo
giáp của bạn. Bạn phải thoát ra khỏi cái trứng của bạn, bản ngã.
Câu hỏi 3
Khác biệt gì giữa việc phân tích và việc hiểu?
Có cần phải nhìn vào quá khứ để cho việc hiểu xảy ra không?
Có nhiều khác biệt -
không chỉ khác biệt, chúng là đối lập đối xứng.
Việc phân tích là hiện
tượng tâm trí, việc hiểu là hiện tượng vô tâm trí. Phân tích, bạn vẫn còn trong
tâm trí, vì bạn phải nghĩ. Phân tích là suy nghĩ. Phân tích là đi vào trong lí
trí, phân tích là dựa trên lí trí. Việc hiểu chẳng liên quan gì tới lí trí, việc
hiểu chẳng liên quan gì tới suy nghĩ. Việc hiểu treo trên lí trí, ở ngoài lí
trí. Việc hiểu là cái nhìn thuần khiết - chỉ là cái nhìn thuần khiết, không có
ý tưởng nào về làm bất kì cái gì. Phân tích không phải là cái nhìn thuần khiết;
có mối bận tâm, bạn phải phân tích nó.
Và đó là toàn thể
khác biệt giữa phân tâm và tôn giáo. Phân tâm dạy bạn phân tích, tôn giáo dạy bạn
việc hiểu. Nếu bạn đi tới một Freud hay một Jung, ông ấy sẽ dạy bạn cách phân
tích giấc mơ của bạn, cách phân tích ý nghĩ của bạn, cách giải quyết mọi sự về
nó. Nếu bạn đi tới vị phật, ông ấy sẽ đơn giản dạy bạn cách nhìn, không có bất
kì ý tưởng về làm bất kì cái gì - cách chỉ nhìn vào mơ.
Thậm chí đừng gọi nó
là mơ, vì nếu bạn gọi nó là mơ bạn đã bắt đầu việc phân tích. Nếu bạn gọi nó là
mơ bạn đã mang vào một loại lí trí. Bạn nói nó là mơ, nó không còn là thực tại
- phân tích đã bắt đầu. Bạn đã phân loại nó, bạn đã đặt nó vào phân lớp nào đó,
phân tích đã bắt đầu. Thậm chí không gọi nó là mơ. Và nếu bạn gọi nó là mơ đẹp,
phân tích nhiều hơn. Nếu bạn gọi nó là ác mộng, phân tích nhiều hơn. Không nói
bất kì cái gì về nó, không làm bất kì phán xét nào. Chỉ quan sát nó, không quan
tâm; chỉ nhìn vào trong nó.
Và trong khi nhìn vào
trong nó mà không có bất kì quan tâm nào, một kinh nghiệm lớn, kinh nghiệm lạ
thường, nảy sinh. Khi bạn đơn giản nhìn, thậm chí không một lời đứng giữa bạn
và đối thể mà bạn đang nhìn vào, đối thể bắt đầu biến mất. Như mây nó bắt đầu
biến mất. Nó đi xa và xa xăm, nó lùi lại sau lại sau lại sau, và một khoảnh khắc
tới, đột nhiên nó không có đó. Bạn bị bỏ lại một mình, không có bất kì nội dung
nào.
Đây là điều thiền tất
cả là gì - là ý thức mà không có nội dung. Và cách thức để bỏ nội dung không phải
là cách thức của phân tích, nó là cách thức của cái nhìn thuần khiết.
Cho nên không có nhu
cầu phân tích. Nếu bạn phân tích, bạn đang đi vào trong quá trình mà có thể tiếp
diễn tới vô hạn. Không có tận cùng cho nó - điều này dẫn tới điều khác. Nếu bạn
phân tích một giấc mơ bạn sẽ phải phân tích cả đời bạn. Và thế nữa quá trình
này sẽ không kết thúc; bạn sẽ phải đi lui vào trong các kiếp quá khứ của bạn.
Điều đó đã xảy ra - ở Ấn Độ điều đó đã xảy ra.
Freud đã bắt đầu cái
gì đó mà không phải là khám phá, mà là khám phá lại. Freud đã bắt đầu phân
tích, và thế rồi sớm hay muộn nhiều thứ khác đi tới trong việc đánh thức của
nó: trị liệu nguyên thủy. Một khi bạn bắt đầu phân tích một giấc mơ mà bạn có
đêm hôm trước, sớm hay muộn bạn sẽ phải đi tới chính tiếng khóc khi sinh để hiểu
giấc mơ nhỏ này. Vì mọi thứ được kết nối; giấc mơ này không chỉ xuất hiện từ trời
xanh. Giấc mơ mà bạn đã thấy đêm qua được kết nối với nhiều thứ trong quá khứ -
bạn sẽ phải phân tích chúng. Và chúng được kết nối theo lượt riêng của chúng với
cái gì đó khác - bạn sẽ phải phân tích chúng... và cứ như thế mãi.
Nếu bạn thực sự muốn
phân tích một người, bạn sẽ phải phân tích toàn thể sự tồn tại. Vì nếu bố bạn
không có đó trên thế giới, bạn chắc đã không ở đây. Và bố của bạn có thể đã gặp
mẹ bạn chỉ một cách ngẫu nhiên, vì họ đã tình cở học trong một trường. Nếu trường
đó không có đó, bạn chắc đã không ở đây.
Cho dù trường này đã
có đó nhưng không có việc dạy học chung con trai con gái, bạn có thể đã không ở
đây. Vì khi không có dạy học chung con trai con gái mọi người rơi vào yêu nhiều
hơn - khi có dạy học chung con trai con gái, ai bận tâm? Khi có dạy học chung
con trai con gái, có ít lãng mạn hơn. Khi trẻ em được giữ tách rời - con trai
tách khỏi con gái - con gái trở nên đẹp mơ tưởng, con trai trở nên đẹp mơ tưởng.
Việc tách rời tạo ra ảo vọng.
Và cứ thế mãi - bạn
có thể quay ngược lại tới chính lúc bắt đầu của vũ trụ. Không chỉ tiếng khóc đầu
tiên, bạn sẽ phải đi tới tiếng hét của Thượng đế - tiếng hét đầu tiên, khi ông ấy
nói: 'Để có ánh sáng!' Cảm giác riêng của tôi là ở chỗ khi ông ấy thốt ra lời đầu
tiên, chúng không là 'Để có ánh sáng' - ai đó đã hiểu lầm. Ông ấy nói, 'Để có
logic!' Và kể từ đó con người đã trong rắc rối. Ánh sáng không rắc rối thế: 'Để
có logic.'
Thế giới này mà chúng
ta đang sống là kết cấu logic. Phân tích sẽ không giúp gì; bạn có thể tiếp diễn
tới mãi mãi. Đó là lí do tại sao phân tích được kéo dài. Nếu bạn rơi vào cái bẫy
của một người theo Freud, ba năm, sáu năm, mười năm, nó có thể tiếp tục - điều
đó tùy bạn có thể đảm đương được bao nhiêu. Phân tích không bao giờ kết thúc,
chỉ số dư ngân hàng của bạn kết thúc. Khi số dư được kết thúc nhà phân tích
nói, 'Bây giờ nó được kết thúc.' Bằng không nó tiếp tục, vì phân tích không có
bắt đầu và không có kết thúc. Nó là vòng tròn - bạn có thể tiếp tục đi mãi.
Nhìn là phá vòng tròn
này. Chỉ nhìn, nhìn chăm chăm vào mọi sự. Không hình dung ra cái gì là cái gì,
chỉ nhìn vào trong mọi sự như chúng vậy. Chỉ nhìn, cái nhìn thuần khiết... và đột
nhiên mọi mây bắt đầu tan đi, bay hơi. Và cái nhìn thuần khiết của bạn đã sớm tạo
ra không gian thuần khiết quanh bạn.
Khác biệt gì giữa việc
phân tích và việc hiểu?
Phân tích là của tâm
trí; nó là bài tập về logic, suy luận, suy nghĩ. Việc hiểu không phải là của
tâm trí chút nào; nó là việc chứng kiến thuần khiết. Bạn đơn giản thấy. Tâm trí
có đó khắp quanh bạn, và bạn thấy từ trung tâm. Tâm trí khắp quanh bạn, nhiều mây
di chuyển, lưu thông, giờ cao điểm... bạn thấy nó, nhưng bạn là người thấy. Bạn
không bị nó làm phiền; không có gì để bị làm phiền. Vài ý nghĩ trống rỗng trôi
nổi quanh bạn - sao bị làm phiền? Và tại sao lâm vào phân tích? Những ý nghĩ trống
rỗng đó chỉ là ý nghĩ trống rỗng, các hình dạng rung rinh quanh. Để chúng rung
rinh. Bạn vẫn còn được lắng đọng trong con người bạn, bạn vẫn còn được định
tâm, bạn vẫn còn ở chính trung tâm.
Đây là điều được gọi
là chứng kiến. Và chứng kiến là kĩ thuật, kĩ thuật tối thượng, của mọi việc hiểu
tâm linh. Chỉ thấy.
Các thiền sư kết thúc
việc nói bằng tiếng hét: 'San!' San! ngụ ý Nhìn! Đó là cái chạm cuối cùng của mọi
bài nói của họ - và với tiếng hét, để cho không người nào được phép vẫn còn buồn
ngủ. Nó gần như tiếng gầm của sư tử: Nhìn! Vào cái gì? - cái đó không phải là vấn
đề. Chỉ nhìn - bất kì cái gì sẽ có tác dụng. Khi bạn nhìn vào cây, chỉ nhìn.
Không nói đây là cây vô ưu và kia là cây bách. Không nói rằng cây là đẹp và
không nói cây là xanh, rất xanh, và không nói rằng phượng vĩ đang nở hoa. Không
nói bất kì cái gì, rằng hoa mầu đỏ... không nói chút nào. Chỉ nhìn!
Để lời biến mất. Để
có bạn và hiện tượng về cây. Hay bạn và hiện tượng về người đàn bà của bạn hay
người đàn ông của bạn, bạn của bạn - mọi người. Để chỉ có thực tại. Và có cái
nhìn. Và đột nhiên bạn sẽ bắt đầu có vài khoảnh khắc, những khoảnh khắc lớn
lao. Những khoảnh khắc lớn lao của vô thời gian, những khoảnh khắc lớn lao của
cái nhìn, sáng tỏ, trong suốt. Những khoảnh khắc lớn lao khi đột nhiên mọi thứ
dừng lại. Và khi bạn đơn giản thấy, cái nhìn thuần khiết nổi lên - cùng cái
nhìn mà có thể đã có đó khi bạn được sinh ra, và lần đầu tiên mở mắt ra...
Không có lời. Bạn phải
đã thấy các mầu sắc, hiển nhiên. Bạn phải đã thấy người đang đứng đó, bác sĩ. Bạn
phải đã thấy mẹ bạn, hay cô y tá. Bạn phải đã thấy đồng hồ trên tường, bạn phải
đã thấy ánh sáng điện - nhưng không có cách nào dùng bất kì lời nào. Bạn đã
không thể nói, 'Đây là điện.' Điện có đó, nhưng đã không có lời hình thành
trong bạn. Bạn không thể nói, 'Đẹp! căn phòng là tốt, đủ đồ đạc' - bạn không thể
nói điều đó. Bạn không thể nói với bác sĩ, 'Chào bác sĩ, bác sĩ khỏe không?'
Mọi thứ có đó - chỉ lời
bị thiếu. Nhưng bạn phải đã thấy - mắt không thiếu. Đó là điều tôi ngụ ý bởi
'nhìn', đó là điều các Thiền sư ngụ ý khi họ hét: San!
Mang cái nhìn đó trở
lại đi. Nó có thể được mang lại, vì bạn biết nó. Bạn có nó - bạn chỉ quên, bạn
đã gạt nó sang bên. Bạn đang bám vào đồ đồng nát, và bạn đã gạt sang bên viên
kim cương.
Tôi đã nghe nói về một
nhà vua rất lớn. Một hôm trên đường, đi qua trên đường, ông ấy bắt gặp một người
ăn xin. Ông ấy đột nhiên nhận ra rằng ông này là bạn của mình - họ đã học trong
cùng trường. Cái gì đã xảy ra cho người này?
Ông ấy đưa ông này về
nhà. Người nghèo này được cho xoa bóp chu đáo, tắm táp sạch sẽ, thức ăn ngon -
và bản thân nhà vua phục vụ cho ông này - và đồ uống có giá trị. Và người nghèo
ăn quá nhiều và uống quá nhiều và rơi vào giấc ngủ trên bàn.
Và khoảnh khắc đó nhà
vua cảm thấy rất tiếc cho ông này. Họ đã sống cùng nhau, họ đã học cùng nhau
trong trường khi họ còn là trẻ con... ông ấy lấy ra một viên kim cương lớn từ
túi và thả nó vào trong túi của người ăn xin.
Đến sáng, khi người
này trở lại từ giấc ngủ dài, người ăn xin ra đi rất hạnh phúc. Nhà vua không nói
bất kì cái gì về viên kim cương vì điều đó có thể gây bối rối cho người ăn xin.
Và ông ấy biết người này, người rất kiêu hãnh - ông này chắc không thích ý tưởng
này. Thế là ông ấy đơn giản để nó vào trong túi và không nói gì cả.
Sau ba, bốn ngày ông ấy
lại bắt gặp người ăn xin này, và ông này đang xin ăn ở bãi chợ. Thế là ông ấy tới
ông này, và ông ấy nói, 'Sao ông đi ăn xin? Phỏng có ích gì về điều đó?'
Và người ăn xin nói,
'Tôi phải làm gì? Chỉ bởi vì một hôm ông đã cho tôi thức ăn và đồ uống ngon và ngủ
ngon, tôi không thể sống điều đó mãi mãi được. Tôi phải đi ăn xin, tôi là người
nghèo.'
Và nhà vua nói, 'Cái
gì đã xảy ra? Tôi đã thả viên kim cương vào trong túi của ông rồi.'
Và người nghèo này
nhìn vào trong túi và nó đã có đó. Nhưng trong ba ngày này người này đã không
nhìn vào trong túi chút nào. Điều không tốt là nhìn vào trong túi bạn khi bạn
không có cái gì, điều đó rất gây lúng túng - bạn cứ thò tay đi thò tay lại vào
túi và chẳng tìm thấy cái gì, trống rỗng. Cho nên người này đã không nhìn, anh
ta đã không bận tâm. Chẳng có gì; anh ta biết rõ điều đó, chẳng có gì cả.
Đích xác đó là hoàn cảnh:
bạn đã gạt sang bên viên kim cương. Bạn đã mang nó cùng bạn. Khi bạn tới từ nhà
của Thượng đế, ngài đã bỏ viên kim cương vào trong bạn. Ngài bao giờ cũng cho
viên kim cương cho mọi người tới thế gian - có giá trị lớn tới mức mọi thứ là
có thể qua viên kim cương đó. Mọi kho báu của thế giới là có thể qua viên kim
cương đó, con người có thể trở thành phật qua viên kim cương đó. Viên kim cương
đó có phép thần nào đó trong nó. Bạn đã tới cùng nó - bạn đã không nhìn vào bên
trong bản thân bạn.
Không, phân tích
không được cần đây. Nếu bạn phân tích, bạn sẽ bỏ lỡ viên kim cương này. Chỉ
nhìn, chỉ nhìn thôi. Trở nên có tính quan sát đi, trở nên rất tỉnh táo đi -
mang nhiều nhận biết hơn, nhưng không phân tích. Chỉ thấy. Và dần dần, những
khoảnh khắc nhỏ sẽ tới - những khoảnh khắc có giá trị, những khoảnh khắc quí
giá, tựa kim cương. Và chúng liên tục tăng lên. Một khi bạn có nếm trải này, nó
trở nên dễ dàng hơn. Một khi bạn biết chúng có đó, chúng tới nhiều hơn - vì bạn
nhận ra chúng nhiều hơn. Thế thì chúng bắt đầu tăng trưởng. Thế thì những khoảng
hở nhỏ tới - nửa giờ, và không ý nghĩ nào nảy sinh. Một giờ trôi qua, và bạn
đơn giản ngồi đó và không ý nghĩ nào nảy sinh.
Đó là điều thiên đường
là gì! Đó là điều cõi trời là gì! Bạn đang đi vào trong một chiều hướng khác:
sâu bướm đang mọc cánh.
Nhưng nhìn đấy. Việc
hiểu chẳng liên quan gì tới phân tích.
Câu hỏi 4
Những bài giảng về Thiền làm tôi thích thú
không dứt. Tôi cảm thấy bản thân tôi đang rơi vào hòa điệu với nó ngày càng nhiều
hơn. Nhưng nó dường như dễ dàng thế. Tôi có trở nên lười không? Tôi tưởng tâm
linh được cho là gian truân - không phải là tự do và dễ dàng buông bỏ.
Vâng, nó đã được coi
là như vậy - bởi những kẻ tàn bạo, bởi những người thích hành hạ người khác. Thật
ra, bạn đã được nuôi lớn lên cùng với ý tưởng này, bạn đã được nạp ý tưởng này
vào từ sữa của mẹ bạn - rằng mọi thứ là vui vẻ phải được kiếm bởi nỗ lực lớn.
Niềm vui phải được kiếm lấy, phúc lạc là con đường dài xa xăm. Người ta phải du
hành, và cuộc hành trình là gian nan và lên dốc.
Điều đó cực kì vô
nghĩa. Niềm vui là ở đây bây giờ! Và người ta chỉ cần một thứ để là vui vẻ, và
đó là: Là vui vẻ. Không cái gì khác, không yêu cầu nào khác.
Niềm vui không phải
là mục đích. Thượng đế không phải là mục đich, Thượng đế đã là hoàn cảnh rồi.
Thượng đế đã xảy ra cho bạn - bạn đang mang ngài bên trong bản thân bạn. Đây là
nhấn mạnh của Thiền. Thiền không nói rằng bạn phải đi đâu đó để tìm ra ngài.
Ngài không trốn, ngài không chơi trốn tìm. Ngài không ngồi đâu đó trong hang động
của Himalayas, ngài đang ngồi trong hang của tim bạn đấy! Đừng đi lên
Himalayas, nhìn vào bên trong bản thân bạn đi. Và việc nhìn đó không cần chuẩn
bị, việc nhìn đó không cần yêu cầu. Không cái gì được giả định trước; như bạn vậy,
bạn có khả năng về điều đó. Đây là nhấn mạnh của Thiền, đây là cách mạng của
Thiền.
Thiền không dạy rằng
chân lí là khó. Dối trá là khó, vì chúng là dối trá - bạn phải duy trì chúng. Với
một lời nói dối, bạn phải nói một nghìn lời nói dối. Để bảo vệ một lời nói dối
bạn phải trở thành kẻ nói dối, bạn phải tạo ra toàn thể cuộc sống của bạn tương
ứng với một lời nói dối. Nói một lời dối trá, và thế rồi xem cái gì xảy ra - bạn
đang nói cả nghìn lẻ một lời nói dối để bảo vệ một lời nói dối. Và thế thì cái
gì sẽ xảy ra cho nghìn lẻ một lời dối trá này? Từng lời nói dối sẽ được bảo vệ
bởi nghìn lẻ một lời nói dối khác.
Dối trá là khó, chân
lí là đơn giản. Chân lí đã là hoàn cảnh rồi. Chân lí có đó - chân lí đang trút
xuống trong mặt trời, chân lí đang mưa xuống khắp mọi chỗ. Dù bạn ở bất kì chỗ
nào, chân lí là sẵn có. Bạn không phải đi, bạn thậm chí không phải lấy một bước!
- và cuộc hành trình được kết thúc. Bạn chỉ phải trở nên im lặng và nhận biết về
nó.
Vâng, buông bỏ là
cánh cửa. Bỏ mọi rác rưởi đó đi điều bạn đã từng được dạy.
Xã hội bị những kẻ
tàn bạo chi phối - họ bao giờ cũng nói nó là khó; họ làm cho mọi thứ thành khó.
Nếu cái gì đó là dễ, nó là vô giá trị. Nếu cái gì đó là dễ, tại sao nó là vô
giá trị? Vì thứ dễ dàng không cho bạn cảm giác về bản ngã. Cho nên mọi thứ phải
được làm thành khó. Sống được làm thành cuộc đua vượt rào - khó khăn phải được
tạo ra trên con đường của bạn để cho bạn có thể có cảm giác rằng bạn đã đạt tới.
Bản ngã có thể nảy
sinh chỉ khi có khó khăn, và bản ngã là rào chắn lớn nhất cho Thượng đế. Cho
nên Thượng đế không thể là khó - một điều là chắc chắn, toán học là rất đơn giản.
Bản ngã cần khó khăn, bản ngã được nuôi bằng khó khăn. Thứ càng khó, bản ngã
càng cảm thấy sức kéo tới nó - càng được thu hút hơn, bị kéo một cách hấp dẫn.
Khó khăn, gian khổ, không thể tiếp cận được, không thể được, và bản ngã trở nên
cực kì kích động. 'Đây là thứ để làm, vì không ai khác có thể làm được nó. Nếu
mình có thể làm nó, mình sẽ ở trên đỉnh.'
Bản ngã cần khó khăn,
và toàn thể xã hội của chúng ta được cấu trúc tương ứng theo bản ngã. Triết lí
sâu nhất của mọi nền văn hóa trên thế giới là bản ngã. Bất kì cái gì họ nói, bất
kể điều gì, sâu bên dưới mọi xã hội tồn tại quanh ý tưởng về bản ngã: làm mọi
thứ thành khó khăn, làm mọi thứ thành khó nhất có thể. Cho nên ý tưởng này đã bắt
rễ trong bạn.
Chân lí không khó,
yêu không khó, vui không khó. Bạn chỉ phải bắt đầu sống nó. Và không cái gì bị
thiếu, không một thứ nào bị thiếu. Mọi thứ là sẵn sàng, bạn chỉ phải bắt đầu.
Đừng cảm thấy phân
vân vì nó dường như dễ thế. Nó là thứ dễ nhất trên thế giới - nếu bạn là đơn giản,
nó là thứ dễ nhất trên thế giới. Nếu bạn là khó khăn, thế thì tất nhiên bạn làm
cho nó thành khó; nếu bạn là phức tạp, bạn làm cho nó thành phức tạp.
Tôi có trở nên lười
không? Lười cũng bị kết án rất nhiều. Nó đáng phải không bị kết án nhiều thế.
Người lười đã không làm bất kì cái gì sai trên thế giới - bạn có thể nhìn vào
trong lịch sử. Người lười đã từng là loại người tốt nhất trên thế giới. Người
lười không thể trở thành một Adolf Hitler hay một Khan. Người lười không thể trở
thành Thiết Mộc Nhi, người lười không thể trở thành một Nadirshah, người lười
không thể trở thành thế này và thế nọ. Người lười chỉ có thể trở thành Lão Tử.
Nếu người đó muốn trở thành bất kì cái gì, người đó chỉ có thể trở thành Lão Tử.
Tính lười, trong bản
thân nó, chẳng có gì sai trong nó. Nhưng chúng ta bị chi phối bởi đặc tính về
hành động, làm việc, năng nổ. Chúng ta bị chi phối bởi những người phải được gọi
là 'người thành đạt'. Tất nhiên, nếu bạn muốn đạt tới cái gì đó bạn không thể
lười, chắc chắn. Nếu bạn muốn có nhiều tiền hơn người khác, bạn không thể lười
- tiền sẽ không tới theo cách đó. Tiền không bao giờ tới với người lười, điều
đó là chắc chắn.
Nếu bạn muốn trở
thành thủ tướng, điều đó không xảy ra dễ dàng; bạn phải làm việc vất vả vì nó.
Bạn phải vào nhà tù, bạn phải bị cảnh sát đánh, và mọi điều đó là đang trên đường.
Mm? Đó là cách người ta đạt tới Delhi. Đó là cách Morarji trở thành thủ tướng.
Bạn phải liên tục nhịn ăn, và làm cả nghìn lẻ một thứ và tạo ra rắc rối và hỗn
độn. Bạn phải học nhiều thứ. Bạn phải liên tục tạo ra rối loạn cho những người
đang nắm quyền - bạn phải tạo ra những khó khăn tới mức họ bắt đầu nghĩ, 'Tốt
hơn cả là quyền lực này được lấy đi khỏi chúng ta.' Bạn phải tạo ra tình huống
tới mức họ sẽ cảm thấy được nhẹ nhõm nếu ai đó khác nhận quyền lực này từ họ. Nếu
bạn muốn đi tới Delhi hay tới Washington hay tới London, bạn phải làm việc vất
vả; bạn không thể lười được. Nếu bạn muốn trở thành một Rockefeller hay một
Morgan, bạn phải làm việc vất vả.
Nhưng để đạt tới Thượng
đế, bản thân tâm trí của người đạt tới là không được cần. Bạn có thể lười và bạn
có thể trượt vào tính thiêng liêng. Thật ra bạn có thể trượt vào trong tính
thiêng liêng dễ dàng hơn nếu bạn lười. Với tôi tính lười không là gì sai cả.
Tôi không nói với bạn 'Trở thành lười đi' - tôi đơn giản nói rằng không có ‘vô
giá trị’ trong lười. Nếu bạn cảm thấy hòa hợp với lười, là lười đi. Nếu bạn cảm
thấy hòa hợp với hành động, là chủ động đi.
Nếu người chủ động muốn
trở thành lười điều đó sẽ là khó, rất khó, với người đó. Nếu một người lười muốn
trở thành chủ động điều đó sẽ là rất khó - điều đó sẽ là nhiệm vụ không thể được.
Tôi không thiên về việc
bạn phải trở thành bất kì ai khác mà bạn không là vậy. Tôi chấp nhận bạn như bạn
vậy. Nếu bạn là lười, hoàn toàn tốt, có cách cho người lười nữa. Bạn phải chọn
đúng người hướng dẫn của bạn - Lão Tử hay tôi. Thế thì đừng chọn Mahavira, ông ấy
sẽ không giúp đâu. Ông ấy là chiến binh, ông ấy là một kshatriya, và ông ấy chỉ
biết cách tranh đấu. Cho nên chung cuộc khi ông ấy bắt gặp Thượng đế, ông ấy đã
tranh đấu với Thượng đế nữa. Do đó có tên của ông ấy, Mahavira - 'người bạo dạn
vĩ đại'. Do đó hệ thống của ông ấy được gọi là 'Jaina' - nó ngụ ý 'hệ thống
giúp bạn chinh phục'. 'Mahavira' ngụ ý người chinh phục, và 'Jaina' ngụ ý
phương pháp luận để chinh phục. Ngay cả với chân lí ông ấy là kẻ chinh phục,
chiến binh. Đó là con đường của ý chí và hành động.
Nếu bạn về căn bản là
một kshatriya trong môi trường của bạn, một võ sĩ đạo, một chiến binh, thế thì
chọn Mahavir - thế thì ông ấy là người hướng dẫn đúng. Nhưng bạn không cần cảm
thấy buồn phiền nếu bạn không là một kshatriya. Nếu bạn là người lười, hoàn
toàn tốt - có những người hướng dẫn sẵn có cho bạn nữa. Và cảm giác riêng của
tôi là ở chỗ nhiều người đã đạt tới Thượng đế qua buông xuôi hơn là qua ý chí.
Điều không ngẫu nhiên là Mahavira không thể có được nhiều người đi theo; điều
không ngẫu nhiên là qua Mahavira nhiều người đã không đạt tới chân lí. Nhiều
người hơn đã đạt tới qua Lão Tử, nhiều người hơn đã đạt tới qua Phật.
Phật là trường hợp kì
lạ. Trong sáu năm ông ấy đã chỉ như Mahavira. Trong sáu năm ông ấy đã cố gắng vất
vả, ông ấy đã đi gần nửa con đường của ý chí. Mahavira đã làm việc trong mười
hai năm và đã đạt tới. Trên cùng con đường này, Phật đã làm việc sáu năm và đã
đi tới hiểu ra rằng 'Cái này không dành cho mình.' Ông ấy đã làm việc chăm chỉ.
Ông ấy cũng đã, ít nhất bởi việc sinh, là một kshareiya bẩm sinh, một chiến
binh bẩm sinh. Nhưng ông ấy dường như là một loại người khác; điều đó không phải
là yếu tố tự nhiên của ông ấy. Sau sáu năm ông ấy đã hiểu ra rằng mọi nỗ lực
này là vô nghĩa. Ông ấy đã thảnh thơi. Và đêm ông ấy thảnh thơi, ông ấy đã đạt
tới. Cho nên ông ấy là trường hợp kì lạ. Ông ấy đã làm việc trong sáu năm, cần
mẫn - và thế rồi một đêm ông ấy bỏ mọi nỗ lực, ông ấy đã thảnh thơi, ông ấy đã
trở thành lười. Đêm đó ông ấy đã ngủ, không có bất kì ham muốn đạt tới bất kì
cái gì; ông ấy đã chấp nhận trạng thái vô hi vọng của mình. Và trong sự vô hi vọng
đó, chứng ngộ của ông ấy được sinh ra. Ông ấy là một nửa Mahavira và một nửa
Lão Tử.
Và Phật đã giúp cho
hàng triệu người - nhiều hơn bất kì ai khác. Lí do có thể là thế này, rằng với
vài người sáu năm đó có thể giúp ích - cho nên họ tiếp tục điều đó, và con đường
này được gọi là hinayana (tiểu thừa) được tạo ra. Đó là con đường của ý chí. Với
những người khác, ông ấy có cách tiếp cận khác cũng là sẵn có, cánh cửa khác
cũng là sẵn có - mahayana (đại thừa). Những người không thể vật lộn gian khó,
những người không thể cảm thấy thích tranh đấu cùng chân lí - những người muốn
buông xuôi và trở nên cảm nhận, những người muốn là nữ tính, như bụng mẹ, và muốn
nhận chân lí bất kì khi nào nó tới, và sẵn sàng thảnh thơi và chờ đợi - vâng, họ
cũng có thể đạt tới qua Phật.
Mahavira là một cực,
ý chí. Lão Tử là cực khác, buông xuôi. Phật ở chính giữa - nửa Mahavira, nửa
Lão Tử. Đó là lí do ông ấy đã có khả năng giúp cho nhiều người hơn - nhiều người
hơn Lão Tử, nhiều người hơn Mahavira. Ông ấy là việc tổng hợp lớn. Vài người muốn
vật lộn, họ đi theo sáu năm đầu của ông ấy, họ không nói về đêm cuối cùng. Do
đó, có hai loại câu chuyện.
Mới hôm nọ, Maitreya
đã hỏi một câu hỏi - tôi đã đợi cho tới khoảnh khắc đúng để trả lời nó. Có hai
câu chuyện về cách Phật đã đạt tới. Một chuyện, chuyện của Hinayana Tiểu thừa -
người đi theo con đường của ý chí, đó là chuyện của họ. Họ nói: Sau sáu năm ông
ấy đã ngồi dưới cây Bồ đề, với quyết tâm tuyệt đối rằng nếu chứng ngộ không xảy
ra bây giờ, ông ấy sẽ không rời khỏi chỗ này. Ông ấy sẽ không chuyển động, ông ấy
sẽ không mở mắt ra, ông ấy sẽ không đi ăn xin. Ông ấy sẽ chết, đang ngồi ở chỗ
này, nếu chứng ngộ không xảy ra. Ông ấy mạo hiểm mọi thứ. Và đến trước sáng ông
ấy đã trở nên chứng ngộ.
Đây là câu chuyện Tiểu
thừa, con đường của ý chí. Trong sáu năm ông ấy đã làm việc chăm chỉ, nhưng nó
đã không toàn bộ. Cao trào tối thượng tới với quyết tâm toàn bộ, với ý chí toàn
bộ - rằng bây giờ ông ấy sẽ chết. Hoặc nó xảy ra, hoặc ông ấy sẽ chết - nhưng
ông ấy sẽ không đi khỏi đây. Quyết tâm hoàn toàn này là một câu chuyện.
Câu chuyện khác là
chuyện của Mahayana Đại thừa - chuyện của người lười, chuyện của những người đi
theo con đường của buông xuôi, vô nỗ lực. Họ nói: Sau sáu năm, cùng đêm đó, ông
ấy đã trở nên chứng ngộ. Đêm này là cùng một nhưng câu chuyện thì khác; nó tùy
theo cách diễn giải. Cùng đêm này, họ nói, sau sáu năm - sáu năm này thì không
có khác biệt về ý kiến. Đêm cuối cùng là vấn đề, điều thực tại đã xảy ra. Và Phật
đã không nói bất kì cái gì thực tại đã xảy ra. Hai câu chuyện này bao giờ cũng
đã có đó. Và với những câu chuyện này, Phật giáo được phân chia thành hai tông
phái, tiểu thừa và đại thừa - con đường gian truân, và con đường của buông
xuôi.
Chuyện Đại thừa là ở
chỗ Phật, sau sáu năm, đã đi tới nhận ra rằng mọi nỗ lực là vô nghĩa. Chân lí
không thể được đạt tới bằng việc giành được, vì trong chính ý tưởng của giàng
được, bản ngã còn lại - người đạt tới vẫn còn. Hiểu điều này, ông ấy đã bỏ
chính ý tưởng này. Ông ấy quên mọi thứ về giành được, ông ấy đã thảnh thơi. Ông
ấy nói: 'Không thêm nữa.' Ông ấy đã bỏ thế giới một ngày nào đó; tiền, quyền,
danh - ông ấy đã bỏ những mục đích đó. Thế rồi ông ấy đã để toàn thể năng lượng
của mình vào một mục đích - chứng ngộ, niết bàn. Bây giờ ông ấy thấy ra vấn đề,
rằng đây lại là mục đích bản ngã, lại là trò bản ngã: 'Mình đang cố đạt tới cái
gì đó.' Thấy ra điều này, ông ấy phải đã cười. Ông ấy bỏ cả ý tưởng đó nữa; ông
ấy thảnh thơi.
Đêm đó một người đàn
bà đã tới tôn thờ cái cây. Cô ấy là người tôn thờ cây này, người thờ nhiều thần.
Và hôm đó là đêm trăng tròn và cô ấy đã tới với kheer, một loại đồ uống ngọt
làm bằng gạo và sữa, để đổ vào rễ cây. Trăng tròn có đó, và cô ấy thấy người
đàn ông đẹp này, người đàn ông cực kì đẹp này, đang ngồi đó. Và cô ấy nghĩ, cô ấy
tưởng tượng, 'Đó chắc phải là Thần cây đã lấy hình tướng này, người đã trở
thành thực cho mình.' Trong nhiều năm cô ấy đã từng tôn thờ cây này, và cô ấy
nghĩ, 'Lời cầu nguyện của mình đã được chấp nhận.'
Thế là cô ấy đưa
kheer cho Phật. Nếu như cô ấy mà đi tới một ngày trước, chắc ông ấy đã vứt nó
đi - kheer là xa xỉ với người khổ hạnh, người khổ hạnh không ăn các thứ như
kheer. Ông ấy chắc đã nói không. Ông ấy chắc đã không nhìn ngay cả người đàn bà
này - người khổ hạnh không nhìn đàn bà. Nhưng ông ấy đã chấp nhận nó, ông ấy đã
uống kheer. Thân thể ông ấy phải đã cảm thấy, sau nhiều năm, rất được thỏa mãn.
Và thế rồi ông ấy rơi vào giấc ngủ lớn.
Khi bạn quá ham muốn
đạt tới cái gì đó, giấc ngủ bao giờ cũng bị rối loạn, vì ham muốn liên tục làm
rối nó - ham muốn vẫn còn là dư vị thường xuyên ở đó. Phật đã ngủ lần đầu tiên.
Không ham muốn nào còn lại, không mơ nào là có thể có thêm nữa - vì mơ có đó chỉ
vì bạn có ham muốn nào đó để hoàn thành. Ham muốn của bạn khuấy động mơ trong ý
thức của bạn.
Đêm đó, thân thể được
thỏa mãn vô cùng, sau nhiều năm... làn gió thoảng mát dịu, đêm trăng tròn, bóng
cây... ông ấy đã rơi vào giấc ngủ, không mơ, không rối loạn. Giấc ngủ đó đã là
toàn bộ. Và đến sáng khi ông ấy mở mắt ra... Kinh đại thừa không nói đích xác
'Ông ấy đã mở mắt ra', kinh đại thừa nói 'Khi ông ấy thấy mắt mình mở ra' - được
thảnh thơi tới mức ông ấy sẽ thậm chí không mở mắt mình thêm nữa.
Khi ông ấy thấy mắt
mình mở ra - vì từ nghỉ ngơi, một cách tự nhiên một khoảnh khắc tới khi mắt sẽ
mở ra - khi ông ấy thấy mắt mình mở ra, ông ấy thấy ngôi sao cuối cùng biến mất
trên bầu trời. Buổi sáng đang tới, ngôi sao cuối cùng đã biến mất... và với việc
biến mất của ngôi sao cuối cùng, bản ngã của ông ấy cũng biến mất. Ông ấy trở
nên chứng ngộ.
Chứng ngộ đã xảy ra
vào cùng đêm trăng tròn. Nó đã xảy ra thế nào, có hai cách diễn giải. Chọn lựa
riêng của tôi là cho cách thứ hai. Nhưng nếu bạn là con người của ý chí và hành
động, bạn có thể chọn cách thứ nhất - không cái gì sai trong nó. Chọn lựa riêng
của tôi là về cách thứ hai.
Câu hỏi 5
Tôi đã tới thăm nhiều đạo tràng, nhưng ở mọi
nơi đàn ông và đàn bà được giữ tách rời - ngoại trừ ở đây. Tại sao vậy?
Vì đây là đạo tràng
cho con người. Không cho đàn ông, không cho đàn bà, - chúng tôi không làm bất
kì phân biệt nào. Khác biệt có đó giữa đàn ông và đàn bà, nhưng không có phân
biệt. Khác biệt có đó, và những khác biệt đó là đẹp. Vì những khác biệt đó họ vẫn
còn quan tâm lẫn nhau, và toàn thể trò chơi sự sống tiếp tục.
Bạn có thể đã tới
thăm các đạo tràng, những đạo tràng đó không thuộc vào thế kỉ này. Những đạo
tràng đó là dư tồn từ quá khứ, chúng không đương đại. Chúng đáng phải biến mất
ít nhất ba nghìn năm trước. Chúng là tàn tích của quá khứ, các mảnh bảo tàng,
hoàn toàn vô nghĩa.
Đạo tràng này thuộc
vào khoảnh khắc này. Và đạo tràng này là đạo tràng của tương lai nữa. Ở đây,
cái gì đó mới đang mở ra, cái gì đó hoàn toàn mới - cái gì đó được cần, cái gì
đó mà nhân loại cần bây giờ. Đạo tràng này là nơi đương đại.
Cho nên, từ đạo tràng
của Sivananda ở Rishikesh tới đạo tràng này bạn không chỉ du hành bằng tầu hỏa,
bạn du hành trong thời gian. Ba nghìn năm bạn đã du hành từ Rishikesh tới
Poona! Điều đó là khó - cuộc hành trình tầu hỏa chỉ hai mươi bốn giờ, nhưng du
hành ba nghìn năm là điều khó. Chừng nào bạn chưa rất rất tỉnh táo, bạn sẽ
không có khả năng đi vào trong chỗ này.
Chỗ này là chỗ mới.
Nó không phải là chỗ truyền thống, nó là chỗ tiềm năng. Nó không phải là sản phẩm
phụ của quá khứ, nó là hạt mầm cho tương lai và là cội nguồn.
Những người sợ đàn bà
là sợ thực tại, sợ bản thân họ. Những người sợ đàn bà thực sự sợ bản thân sự sống
- vì đàn bà là sự sống. Những người sợ đàn bà là sợ yêu. Loại người này về căn
bản là không thông minh, ngu. Họ không có bất kì khả năng nào để trưởng thành
trong thông minh, nhận biết, trong tỏa sáng. Họ không thể trở thành người mở hội.
Họ có thể trở thành độc thân nhưng họ không thể trở thành người mở hội, họ
không thể mở hội sự sống.
Và, với tôi, vô dục
chỉ tới sau việc mở hội. Nó là cao trào của việc mở hội. Khi các bạn đã yêu lẫn
nhau, khi đàn ông đã biết đàn bà và đàn bà đã biết đàn ông - biết một cách tuyệt
đối - thế thì đi tới siêu việt. Thế thì đàn ông không còn là đàn ông, và đàn bà
không còn là đàn bà. Đây là điều chúng ta gọi là trạng thái Phật, trạng thái chứng
ngộ. Thế thì bạn không còn là một phần của bất kì nhị nguyên nào; bạn đã trở
thành cái toàn thể.
Và bao giờ cũng nhớ,
bất kì khi nào có sự sống đều có yêu. Và bất kì chỗ nào có sự sống, và mọi trò
chơi sự sống, và leela của sự sống, đàn ông và đàn bà phải cùng nhau. Đàn ông một
mình trở nên buồn, đàn bà một mình trở nên buồn. Cùng nhau, năng lượng chảy.
Cùng nhau, năng lượng nhảy múa. Cùng nhau, điều tự nhiên là năng lượng phải
tuôn chảy.
Tôi đã nghe:
Ông giáo sư là kẻ thù
không đội trời chung với việc dạy học chung cho con trai và con gái. 'Không thể
nào,' ông ấy nói với một nhóm bạn bè, 'dạy một anh thanh niên về toán nếu có một
cô gái trong lớp.'
'Này, thưa giáo sư,'
ai đó phản đối, 'chắc chắn phải có ngoại lệ cho điều đó chứ?'
'Có thể có,' ông giáo
sư ngắt lời, 'nhưng anh ta sẽ không đáng dạy.'
Vâng, điều đó là
đúng. Nếu một đàn ông không quan tâm tới đàn bà, anh ta không quan tâm tới cái
đẹp, anh ta không quan tâm tới duyên dáng, anh ta không quan tâm tới tính thụ động,
anh ta không quan tâm tới thư thái. Anh ta không đáng dạy; anh ta không là người
thông minh chút nào.
Người thông minh
không bao giờ trốn khỏi bất kì chỗ nào. Bất kì cái gì Thượng đế trao cho người
đó, người đó dùng cơ hội đó, người đó dùng nó tới chính cốt lõi của nó. Người
đó dùng mọi cơ hội theo cách tích cực. Và thế thì mọi hòn đá trên đường đều trở
thành bước đi hướng tới Thượng đế.
Xem tiếp Chương 5 – Quay về Mục Lục Tập 2