Chương 2. Vũ trụ - Gia đình

Chương 2. Vũ trụ - Gia đình

Price:

Read more

Osho - Mặt trời tâm thức
Chương 2. Vũ trụ - Gia đình
17 tháng mười năm 1970, buổi tối tại Poona, Ấn Độ.

Yoga không có gì liên quan đến đạo Hồi, đạo Hindu, đạo Jain hoặc bất kỳ tôn giáo nào khác. Nhưng Jesus hoặc Mohammed, Zrathustra hoặc Đức Phật, Mahavira hoặc bất kỳ người nào đã nhận ra và hiểu rõ sự thật, họ đã không nhận ra điều đó mà không thông qua Yoga. Ngoại trừ Yoga, sẽ không có phương pháp nào khác để đạt được trạng thái thiên đường bên trong. Cái gọi là tôn giáo không là gì khác, mà chỉ là những hệ thống niềm tin. Yoga là phương pháp luận hệ thống của những thử nghiệm khoa học, được thực hiện trong việc tìm kiếm sự thật, tìm kiếm chân lý của cuộc sống, mà không phải cho hệ thống niềm tin. Đối với sự trải nghiệm Yoga bạn không cần phải tin vào bất kỳ điều gì. Thử nghiệm với yoga, bất kỳ sự mê tín nào cũng là không cần thiế. Người vô thần cũng có thể thử nghiệm nhiều như người hữu thần. Yoga không bận tâm về việc bạn là hữu thần hay vô thần.
Khoa học không phụ thuộc vào quan niệm của bạn. Ngược lại, bạn phải thay đổi quan niệm của mình vì khoa học. Khoa học không hy vọng bạn có bất kỳ lý lẽ ưu tiên nào hay bất kỳ niềm tin được chấp nhận nào, nó chỉ mong đợi bạn thực hiện thử nghiệm. Khoa học nói, làm và xem xét. Bởi vì chân lý khoa học là chân lý thực sự, chúng không cần bất kỳ niềm tin nào. Hai cộng hai bằng bốn, đó không phải là sự giả định. Và nếu một người nào đó không chấp nhận điều đó thì chính anh ta sẽ gặp rắc rối - không phải là sự thật hai cộng hai bằng bốn sẽ gặp rắc rối.
Khoa học không bắt đầu với sự chấp nhận, nó bắt đầu với sự nghiên cứu. Bằng cách tương tự, Yoga cũng không bắt đầu với sự chấp nhận, nó bắt đầu với sự nghiên cứ, sự truy tìm và điều tra. Do vậy, tất cả những điều được yêu cầu là khả năng thử nghiệm. Chỉ có khả năng thử nghiệm là cần thiết; chỉ có sự can đảm trong tìm kiếm, nghiên cứu là cần thiết và không cần gì khác nữa.
Khi tôi nói Yoga là khoa học, tôi muốn nói với bạn về một vài câu kinh mà nó là nền tảng cơ bản của khoa học Yoga. Những câu kinh này không dựa trên bất kỳ tôn giáo nào, nhưng không có chúng, không tôn giáo nào có thể sống sót. Những câu kinh này không cần sự hỗ trợ của bất kỳ tôn giáo nào, nhưng không có sự hỗ trợ của chúng thì không tôn giáo nào có thể tồn tại, thậm chí chỉ trong khoảnh khắc.
Câu kinh đầu tiên của Yoga là: cuộc sống là năng lượng. Trong thời gian dài, khoa học không đồng ý với điều này, nhưng bây giờ thì đã đồng ý. Trong thời gian dài, khoa học thường nghĩ rằng vũ trụ là vật chất. Có những người đã tuyên bố cách đây hàng nghìn năm rằng vật chất là không thật, là giả, là ảo ảnh, trước khi có sự khám phá của khoa học - điều đó không có nghĩa rằng nó không tồn tại - bằng ảo ảnh họ ngụ ý rằng nó không phải như là nó đang hiện diện, hoặc nó không xuất hiện như là nó.
Nhưng trong ba mươi năm qua, khoa học đã từng bước hòa hợp với Yoga. Trong thế kỷ mười tám, có tuyên bố của các nhà khoa học rằng Thượng đế là vô linh, linh hồn không tồn tại, tất cả chỉ là vật chất. Nhưng trong ba mươi năm qua, tình trạng đã thay đổi ngược lại. Khoa học đã phải nói rằng vật chất không tồn tại, nó chỉ biểu hiện cho sự tồn tại; năng lượng đi kèm là thật. Vì sự chuyển động quá nhanh của năng lượng đến mức làm cho vật chất xuất hiện.
Những bức tường là hiện hữu và nếu một người nào đó cố xuyên qua chúng thì đầu của anh ta sẽ bị vỡ - vậy thì làm cách nào để nói rằng những bức tường là ảo ảnh? Chúng hiện hữu quá rõ ràng. Có đất dưới chân bạn. Nếu không vậy thì làm cách nào bạn có thể đứng trên nó? Không, trong trường hợp này khoa học không nói rằng vật chất không tồn tại. Khoa học nói như vậy theo nghĩa rằng, mọi thứ không như những gì chúng đã hiện ra với chúng ta. Nếu chúng ta cho quạt điện chạy thật nhanh, ba cánh của nó sẽ dừng biểu hiện như là ba cánh riêng biệt, bởi vì các cánh sẽ quay nhanh đến nỗi khoảng trống giữa chúng sẽ bị lấp đầy trước khi nó được nhận ra bởi mắt của chúng ta. Nếu quạt quay quá nhanh thì từng cánh riêng biệt sẽ không được nhận ra, chỉ có vòng tròn là chỉ ra sự quay tròn của chúng. Bạn không thể đếm hoặc nói chúng có bao nhiêu cánh. Nếu thậm chí quạt có thể quay nhanh hơn thì bạn không thể ném viên đá xuyên qua khe hở giữa chúng. Hòn đá sẽ văng trở lại phia người ném. Nếu quạt có thể quay nhanh hơn nữa, nhanh như sự chuyển động của nguyên tử, vậy thì bạn có thể ngồi trên cái quạt một cách thoải mái. Bạn sẽ không cảm thấy khoảng trống hoặc sẽ bị ngã, hoặc bạn sẽ không nhận ra rằng phía dưới bạn cánh quạt đang quay. Bởi vì thời gian để cánh quạt điền vào chỗ trống sẽ ít hơn thời gian bộ não của bạn nhận ra khoảng trống. Trước khi chân bạn có thể thông báo cho bộ não rằng cánh đã để khoảng trống lại phía sau, thì cánh tiếp theo sẽ tới và lấp đầy khoảng trống. Vậy thì nếu khoảng trống có thể bắc cầu trước khi nó thực sự tồn tại đối với bạn, bạn có thể đứng trên nó một cách vui vẻ.
Bằng cách như vậy chúng ta đang đứng trên những bề mặt. Các điện tử trong nguyên tử đang quay với tốc độ khủng khiếp đến nỗi mọi thứ có vẻ như đang tĩnh tại. Nhưng không có gì tồn tại trong tĩnh tại, những vật thể có vẻ như tĩnh tại thì lại đang chuyển động. Đã từng có quan điểm rằng, chỉ những vật thể mới chuyển động, quan điểm này đã không gặp khó khăn nào. Nhưng khi khoa học liên tục khám phá ra nhiều vấn đề thì sau nguyên tử, vật chất không còn được giữ lại - chỉ còn lại những hạt năng lượng, những hạt điện. Thậm chí gọi chúng là hạt cũng không đúng, bởi vì hạt lại cho thấy ý tưởng của vật chất. Do vậy mà từ mới ‘quanta’ đã được người ta đặt ra trong ngôn ngữ tiếng Anh. Quanta có nghĩa là hạt và không-hạt trong cùng một thời điểm - hạt và sóng là đồng thời. Chỉ có thể là sóng của điện chứ không thể là của hạt. Năng lượng chỉ có thể có sóng mà không phải hạt. Nhưng bởi vì ngôn ngữ cũ của chúng ta vẫn gọi chúng là hạt. Không có gì giống hạt cả. Theo cách nhìn của khoa học thì toàn bộ vũ trụ là sự trải rộng của năng lượng, năng lượng điện. Và đây là câu kinh đầu tiên của Yoga: Cuộc sống là năng lượng tiềm tàng.
Câu kinh thứ hai của Yoga là: có hai khía cạnh của năng lượng, khía cạnh thứ nhất là sự tồn tại và khía cạnh thứ hai là không tồn tại.
Năng lượng có thể ở trong tồn tại cũng như trong không tồn tại. Khi năng lượng trong không tồn tại thì vũ trụ biến thành trống rỗng. Khi năng lượng trong tồn tại thì vũ trụ biến thành sáng tạo. Yoga hiểu rằng mọi thứ ‘là’ trở thành ‘không phải là’. Bất kỳ điều gì ‘là’ cũng kết thúc như ‘không phải là’. Bất kỳ điều gì có sinh ra thì cũng có chết đi. Bất kỳ điều gì có tồn tại thì cũng có không tồn tại. Bất kỳ điều gì có thể nhìn thấy thì cũng trở nên không nhìn thấy. Yoga hiểu rằng trong vũ trụ này, mọi vấn đề đều có hai khía cạnh, không có bất kỳ vấn đề gì là một khía cạnh. Chúng ta không thể nói con người sinh ra và không mất đi. Chúng ta có thể kéo dài cuộc đời của anh ta, chúng ta phải quay trở lại cùng vấn đề - anh ta phải chết vì một lý do nào đó hoặc anh ta sẽ chết vào một thời điểm nào dó. Thậm chí, không thể tưởng tượng rằng thái cực này của một cái gì đó là sinh ra và thái cực kia không thể là chết đi. Điều đó có thể là rất xa, có vẻ như khoảng cách là vô cùng, nhưng cực khác chắc chắn phải có. Mọi cực đều phải có cực đối diện của nó như đồng xu phải có hai mặt. Đồng xu có một mặt là điều không thể. Không thể có điều đó. Mặt thứ hai buộc phải có, bởi vì có một mặt thì chắc chắn phải có mặt thứ hai.
Câu kinh thứ hai của khoa học Yoga là: Mọi thứ đều là hai-khía cạnh. Một khía cạnh là của tồn tại, khía cạnh thứ hai là của không tồn tại. Vũ trụ cũng vậy, cũng có thể là ‘có-không’. Như chúng ta đây, chúng ta cũng có thể trở thành ‘có-không’. Tất cả cái ‘có’ đó đều có thể trở thành ‘không-có’. Vì ‘không-có’ mà bạn có thể cho rằng nó có thể tồn tại ở những dạng khác. Không, nó chỉ có thể trở thành không tồn tại. Tồn tại là một mặt, không tồn tại là mặt khác. Việc tưởng tượng tồn tại có thể sinh ra từ không tồn tại có vẻ như là điều khó khăn. Làm cách nào mà tồn tại trở thành không tồn tại? Nhưng nếu chúng ta nhìn vào cuộc sống xung quanh thì chúng ta sẽ nhận ra rằng, mỗi thời điểm những gì là không sẽ trở thành có và những gì là có - sẽ đi vào ‘có-không’.
Mặt trời của chúng ta sẽ trở nên già đi hàng ngày. Tia của nó đang biến vào hư không. Các nhà khoa học nói rằng nó có thể giữ cho nhiệt độ nóng khoảng bốn triệu năm nữa. Trong bốn triệu năm, các tia của nó sẽ bị tiêu tan trong không gian vô hạn, thế rồi chúng sẽ biến thành trống rỗng. Nếu các tia có thể biến vào trống rỗng thì chúng cũng còn phải nảy sinh từ trống rỗng, nếu không làm cách nào mà trống rỗng lại trở thành tồn tại? Khoa học nói rằng, mặt trời của chúng ta đang hấp hối, nhưng những mặt trời khác đang sinh ra ở một nơi nào đó khác. Chúng được sinh ra từ đâu? Chúng được sinh ra bởi trống rỗng.
Kinh Vêđa nói về thời điểm không có gì; Upanishad cũng nói có thời điểm mà không có gì tồn tại, Kinh Thánh cũng nói về thời điểm mà khi đó không có gì. Mọi cái ‘có’ được sinh ra bởi cái ‘không’, và cái ‘có’ đó tiếp tục biến vào cái ‘không’ ở mỗi thời điểm. Nếu chúng ta coi toàn bộ sự tồn tại là một, vậy thì chúng ta sẽ phải chấp nhận không tồn tại bên dưới nó.
Cho nên, câu kinh thứ hai của Yoga là: Mọi tồn tại đều kèm theo không tồn tại cùng nó.
Năng lượng có hai khía cạnh - tồn tại và không tồn tại. Năng lượng có thể ‘là’ và cũng có thể ‘không là’. Do vậy theo quan niệm của Yoga, sự sáng tạo chỉ là một khía cạnh, khía cạnh khác là sự hủy diệt. Không phải tất cả điều này sẽ tồn tại mãi mãi! Nó sẽ biến mất, nó sẽ bị phá hủy. Nó sẽ tiếp tục xảy ra và tiếp diễn. Ví dụ, nếu bạn đập vỡ hạt mầm và nhìn vào bên trong, không có bất kỳ dấu vết nào của cây. Không có vật chất mà bạn kỳ công tìm kiếm, bạn sẽ không tìm ra bất kỳ dấu vết nào của cây. Nhưng chắc chắn rằng cây sẽ mọc từ hạt mầm nhỏ bé đó. Bạn chưa bao giờ nghĩ đến những gì không được tìm thấy trong hạt mầm. Vậy thì cây mọc từ đâu? Một cây to lớn như vậy ẩn chứa trong một hạt mầm rất bé nhỏ! vậy mà sau khi sinh ra hạt mầm, cây sẽ tan rã, sẽ phân hủy. Hoàn toàn chính xác như vậy, toàn bộ tồn tại được sinh ra và sau đó biến đi. Năng lượng biến thành tồn tại và sau đó biến vào không tồn tại.
Việc nắm bắt không tồn tại là điều rất khó khăn. Tất nhiên tồn tại là hiển nhiên đối với chúng ta. Do vậy, theo Yoga thì những người chỉ chấp nhận tồn tại, những người nhận thức rằng tồn tại là tất cả thì họ chỉ đang nhìn thấy trò chơi. Và chỉ nhìn thấy trò chơi là sự ngu dốt. Ngu dốt không có nghĩa rằng người đó không biết.
Ngu dốt có nghĩa là người đó chỉ biết trò chơi. Sự hiểu biết có đó quá nhiều. Thậm chí nếu một người nào đó biết rằng người đó không biết, vậy thì sự hiểu biết vẫn còn đó. Cho nên sự hiểu biết đều có ở trong tất cả chúng ta. Do vậy, sự ngu dốt không có nghĩa là không hiểu biết. Sự ngu dốt nhất cũng còn biết một cái gì đó. Ý nghĩa của ngu dốt theo Yoga là biết chỉ một nửa.
Nên nhớ, một nửa sự thật còn tệ hơn giả dối. Bởi vì nó có thể độc lập khỏi giả dối, mà tự do khỏi nửa sự thật là vô cùng khó khăn. Nó có thể xuất hiện như là sự thật và nó không phải là sự thật. Nếu đó là hoàn toàn giả, chỉ là giả dối, vậy thì nó sẽ không có thời cơ để trở nên tự do. Nhưng nếu đó là một nửa sự thật, vậy thì sẽ là vô cùng khó khăn để trở nên tự do.
Còn một lý do nữa, điều giống như sự thật không thể bị chia thành hai nửa. Nó sẽ chết trong việc chia nó thành hai nửa. Bạn có thể chia tình yêu của bạn thành hai không? Liệu bạn có thể nói, “Tôi yêu một nửa” với một người nào đó không? Bạn chỉ có thể yêu hoặc không yêu mà nửa tình yêu là điều không thể. Liệu bạn có thể nói “Tôi ăn cắp một nửa”? không, có lẽ bạn ăn cắp một nửa rupi, nhưng ăn cắp một nửa rupi cũng là hoàn toàn ăn cắp, và ăn cắp một nửa paisa cũng là ăn cắp toàn bộ. Một nửa ăn cắp không thể thực hiện. Một nửa thứ gì đó có thể bị ăn cắp nhưng ăn cắp không thể là một nửa.
Nghĩa quan trọng của một nửa đó là bạn đang ở trong ảo ảnh.
Yoga nói rằng những người nhìn thấy chỉ một nửa chỉ đang nắm được một nửa. Và những người chỉ nắm được một nửa đang sống trong ảo ảnh, sống trong ngu dốt. Không, phương diện khác cũng còn đó. Con người nói, “Tôi sinh ra nhưng không muốn chết”, chết buộc phải xảy ra bởi vì một nửa khác không thể chia. Nếu bạn đã chấp nhận sinh ra thì cái chết là một nửa khác của nó, nó là cùng nhau. Con người nói tôi chỉ chọn niềm vui mà không chọn nỗi buồn thì sẽ rơi vào ảo tưởng, ngụy biện. Yoga nói, thời điểm bạn chọn chỉ một nửa, cũng là lúc bạn rơi vào sai lầm. Đau khổ chỉ là nửa khác của niềm vui, nó là một nửa. Do vậy, con người muốn trở nên hạnh phúc thì cũng sẽ trở nên lo lắng. Không có con đường nào khác.
Yoga nói, tránh một nửa là ngu ngốc. Chúng là cùng nhau. Nhưng chúng ta không nhìn thấy toàn bộ. Những gì chúng ta nhìn thấy đầu tiên, chúng ta giữ nó và tiếp tục từ chối mặt khác mà không nhận biết rằng, khi nắm giữ một nửa thì nửa kia đang chờ đợi phía sau. Nó chờ đợi cơ hội. Nó sẽ xuất hiện sớm. Yoga nói: Năng lượng có hai phương diện và con người hiểu cả hai phương diện đó có thể vào Yoga. Người cầm nắm một nửa sẽ trở nên không-yoga, là người tự thỏa mãn.
Người chỉ nắm giữ một nửa, chúng ta gọi là người tự thỏa mãn. Người nắm giữ toàn bộ thì chúng ta gọi là yogi.
Yoga có nghĩa là toàn bộ. Yoga có nghĩa là thêm vào, liên kết. Trong ngôn ngữ toán học, Yoga có nghĩa là toàn bộ. Trong ngôn ngữ tâm linh, Yoga có nghĩa là hợp nhất, là toàn bộ, là tất cả.
Chúng ta không gọi người tự thỏa mãn là kẻ thù của Yoga. Chúng ta gọi người tự thỏa mãn là người nắm giữ một nửa, người sống cuộc sống một nửa như là toàn bộ. Yogi đã biết toàn bộ, do vậy họ không nắm giữ điều gì.
Một điều vô cùng thú vị là người nắm giữ luôn luôn là người nắm giữ một nửa; người đã biết toàn bộ đơn giản là không nắm giữ bất kỳ điều gì. Người đã nhìn thấy sinh và tử là một thì tại sao bây giờ lại bám chặt vào sinh ra? Và tại sao anh ta lại bám chặt vào từ khi anh ta biết rằng cái chết là một phần của sinh ra. Nếu bạn biết rằng, hạnh phúc và đau khổ là không riêng biệt, tại sao lại chỉ bám chặt vào hạnh phúc? Thực tế, người biết rằng hạnh phúc và khổ đau là hai mặt của một đồng tiền, chúng không phải là hai vấn đề, chúng là hai khía cạnh của một vấn đề thì đó là yogi. Do vậy yogi ở bên ngoài sự bám giữ.
Điều đó là có ích để hiểu câu kinh thứ hai một cách đúng đắn. Năng lượng có hai dạng và chúng ta liên tục tạo ra nỗ lực để bám vào một dạng. Một người nào đó cứ bám vào thời tuổi trẻ và do vậy mà đau khổ vì tuổi già. Người đó không nhận ra rằng tuổi già là phần khác của tuổi trẻ. Thực tế, tuổi trẻ có nghĩa là trạng thái đang trong quá trình già đi. Tuổi trẻ có nghĩa là hành trình tới tuổi già. Nên nhớ, người già không trở nên già đi một cách nhanh chóng như là người trẻ.
Tuổi trẻ có nghĩa là năng lượng bắt đầu trở nên già. Tuổi già có nghĩa là phung phí hết năng lượng của tuổi trẻ, kết thúc năng lượng của tuổi trẻ. Chúng là hai mặt của đồng tiền. Cái này là cửa trước của ngôi nhà và cái kia là cửa sau của ngôi nhà đó.
Người vô thần và hữu thần đang bám vào một nửa của những cặp đối ngẫu của cuộc sống - sinh ra và tử, hạnh phúc và khổ đau, tồn tại và không tồn tại. Do vậy, theo cái nhìn của Yoga thì cả hai đều là ngu ngốc. Người hữu thần nói: có Thượng đế. Thậm chí người hữu thần không thể nghĩ rằng Thượng đế là không tồn tại. Nhưng người hữu thần rất đuối lý, không thuyết phục bởi vì họ đặt Thượng đế ngoài luật lệ. Luật được áp dụng như nhau cho tất cả mọi người. Nếu có Thượng đế thì sự không tồn tại của ngài cũng phải có đó. Người vô thần bám vào phần khác của nó. Họ nói, Thượng đế không tồn tại. Nhưng những gì không có đó vẫn có thể xuất hiện. Và việc chối bỏ điều đó chứng tỏ hùng hồn rằng có thể họ sợ. Nếu không thì cần phải từ chối. Khi người hữu thần khăng khăng rằng Thượng đế tồn tại và họ sẵn sàng đấu tranh về chuyện đó, thì họ cũng biểu hiện nỗi sợ hãi rằng Thượng đế có thể không tồn tại. Nếu không, tại sao đó lại là vật chất! Nếu một người nào đó nói rằng không có Thượng đế thì hãy để cho anh ta nói như vậy. Người hữu thần sẵn sàng tranh luận bởi vì họ bám vào một phần của Thượng đế. Nó là cùng một phần cho dù bạn chấp nhận sinh ra hoặc bạn chấp nhận sự tồn tại của Thượng đế, nhưng phần khác đang bị từ chối. Yoga chấp nhận cả hai, tồn tại và không tồn tại, rằng chúng là không riêng biệt.
Do vậy yogi chấp nhận vô thần bởi vì đó là một nửa sự thật, chấp nhận hữu thần bởi vì hữu thần cũng mang một nửa sự thật. Và một nửa sự thật còn nguy hiểm hơn giả dối. Kinh thứ hai là: Sự trải rộng của năng lượng giữa hai cực đối ngẫu.
Giữa bóng tối và ánh sáng có sự trải rộng của chỉ một vấn đề mà không phải là hai. Nhưng với chúng ta điều đó có vẻ như là hai vấn đề. Nếu bạn hỏi nhà khoa học, ông ta sẽ từ chối sự tồn tại của cả hai. Chúng ta gọi bóng tối là gì, nó không là gì mà là ít ánh sáng hơn, và chúng ta gọi ánh sáng là gì, nó không là gì mà là ít bóng tối hơn. Sự khác nhau là ở tỷ lệ. Do vậy có những con chim có thể nhìn trong bóng tối. Đối với bạn đó là bóng tối. Đối với chúng, đó không phải là bóng tối. Tại sao? mắt của chúng có thể nhìn ánh sáng rất mờ nhạt. Với mắt bạn, không chỉ khó khăn khi nhìn ánh sáng mờ nhạt mà thậm chí còn không có khả năng nhìn ánh sáng quá chói lòa. Nếu ánh sáng quá chói lòa chiếu vào mắt bạn, nó sẽ làm cho mắt bị mù thay vì nhìn thấy. Có dải ánh sáng có thể nhìn thấy. Dưới dải đó là bóng tối, bên trên nó cũng là bóng tối, bởi vì dải ảnh sáng có thể nhìn thấy là rất hạn hẹp. Nhưng bóng tối cũng có tỷ lệ với ánh sáng. Sự khác biệt không phải là chất lượng mà là định lượng. Không có gì khác nhau về chất lượng mà chỉ có khác nhau về định lượng.
Bạn đã bao giờ nghĩ về nóng và lạnh chưa? Chúng ta nghĩ rằng đó là hai vấn đề. Không, chúng không phải là hai. Hiểu về nóng và lạnh là điều rất dễ dàng. Nhưng chúng ta sẽ nói chúng là hai vấn đề; hơi nóng cho chúng ta cảm giác nóng - vậy thì làm cách nào chúng ta chấp nhận rằng chúng là một? Khi chúng ta ngồi dưới bóng râm, làm thế nào mà chúng ta chấp nhận rằng bóng râm là sức nóng của mặt trời? Không, tôi sẽ không nói rằng bạn nên chấp nhận chúng là một và dừng việc ngồi dưới bóng râm. Tất cả những gì tôi muốn nói là bạn gọi bóng râm không là gì cả mà chỉ là ít nóng hơn. Bạn gọi nóng rực không là gì mà chỉ là ít mát mẻ hơn.
Thỉnh thoảng hãy thực hiện thử nghiệm, làm cho tay bạn ấm bằng việc đặt nó gần lò sưởi và tay kia nhúng vào nước trong đá lạnh, sau đó nhúng cả hai tay vào xô đầy nước. Thế rồi bạn sẽ rất khó khăn để nói rằng xô nước là nóng hay lạnh! một tay sẽ nói là lạnh và tay kia nói là nóng. Nước trong cùng một xô không thể có hai nhiệt độ. Đôi tay bạn đưa ra hai luồng thông tin. Tay lạnh sẽ cảm thấy nước là nóng và tay nóng sẽ cảm thấy nước là lạnh. Nóng và lạnh liên quan đến nhau.
Câu kinh thứ hai của Yoga là: Sinh và tử, tồn tại và không tồn tại, bóng tối và ánh sáng, trẻ thơ và tuổi già, hạnh phúc và khổ đau, lạnh và nóng là những thuật ngữ liên quan đến nhau. Chúng là hai tên gọi của một vấn đề.
Nếu bạn hiểu thấu đáo câu kinh thứ hai này, vậy thì nhiều vấn đề sẽ trở nên dẽ dàng dễ hiểu hơn. Bất kỳ khi nào bạn chọn một mặt của vấn đề, giữ nó trong tâm trí, bạn cũng đã chọn mặt khác của nó. Khi bạn nói với ai đó một cách đằm thắm: “Bây giờ anh đã gặp em và không bao giờ muốn xa em nữa”, vậy thì hiểu rõ rằng sự chia ly đã hiện diện trong sự gặp mặt của bạn và nó chắc chắn sẽ xảy ra. Thực tế, thậm chí ở thời điểm gặp nhau, những người yêu nói, “Anh rất sợ phải mất em”. Họ đang nhận ra sự tồn tại của mặt khác, nếu không ngay thời điểm gặp nhau, câu hỏi về sự chia ly là ở đâu ra? Khi chúng ta gặp nhau, chúng ta chỉ đơn giản là gặp gỡ. Nhưng không phải như vậy, ở chính thời điểm gặp mặt, sự chia ly cũng hiện diện như là cái bóng. Khi bạn kết bạn với một người nào đó thì cũng phải hiểu rằng kẻ thù tiềm ẩn cũng đã sinh ra. Chắc chắn rằng, trừ khi bạn kết bạn với một người nào đó, anh ta không thể trở thành kẻ thù. Cho đến bây giờ, việc biến trực tiếp một người nào đó thành kẻ thù là điều không thể, dù bằng bất kỳ cách nào. Để trở thành kẻ thù con người phải trải qua quá trình là bạn bè. Thậm chí để trở thành kẻ thù, lộ trình đó phải thông qua tình bạn bè. Yoga nói, nên biết rằng, kẻ thù đang đứng đằng sau như cái bóng.
Trong mọi ước mong của cuộc đời, nếu bạn nhớ lại cực đối nghịch của nó thì sự quyến luyến sẽ biến mất. Nếu kẻ thù gõ cửa nhà bạn, bạn sẽ còn có khả năng nhìn thấy người bạn đồng hành cùng anh ta. Điều đó luôn diễn ra như vậy. Người bạn cũng còn là cái bóng của kẻ thù. Kẻ thù chưa bao giờ xuất hiện mà không có cái bóng là người bạn.
Cho nên, đối với người đã vào Yoga, nếu hạnh phúc xuất hiện thì họ cho phép nó xuất hiện một cách dễ dàng, họ không chào đón nồng nhiệt, bởi vì họ biết điều ẩn chứa được mang theo cùng nó. Khi đau khổ xuất hiện, họ cũng chào đón như vậy, bởi vì họ biết điều gì sẽ xuất hiện đằng sau nó. Họ duy trì trạng thái cân bằng, đó chính là sự hiểu biết rằng, mọi điều đều có sự liên hệ mật thiết với cực đối nghịch của nó. Không có gì tồn tại mà không có cực đối nghịch. Con người đã khắc sâu những hạt mầm của sự căm ghét vào cùng một con người mà anh ta yêu. Bất kỳ ai mà chúng ta đã gặp thì cuộc gặp đó cũng ẩn chứa sự chia ly. Bất kỳ ai là bạn bè của chúng ta thì chúng ta cũng nhận ra sự hiển hiện của việc trở nên xa lạ. Khi chúng ta hỏi người nổi tiếng thì họ chỉ biểu hiện những hạt mầm vô danh. Trong chiến thắng, con người chỉ mời gọi sự thất bại.
Có một lần, Lão Tử nói với những người bạn của mình rằng ông không thể bị đánh bại bởi bất kỳ người nào trong cuộc đời mình. Một cách tự nhiên những người bạn của ông ấy im lặng. Sau đó họ hỏi về điều bí mật, tại sao không ai có thể đánh bại ông ấy, bởi vì họ cũng không muốn bị đánh bại bởi bất kỳ ai. Nhưng Lão Tử bắt đầu cười lớn và nói, “Tôi sẽ không nói kinh nghiệm với những con người không phù hợp”. Họ hỏi, “Làm thế nào mà chúng tôi là sai, là không phù hợp? Ông phải nói cho chúng tôi làm cách nào để chúng tôi cũng không bị đánh bại”. Lão Tử nói, “Các ông buộc phải bị đánh bại, bởi vì một người không muốn bị đánh bại thì cũng đã mời gọi thất bại đến rồi. Đây là câu kinh của tôi, rằng không ai có thể đánh bại tôi bởi vì tôi chưa bao giờ muốn chiến thắng. Con người muốn chiến thắng thì anh ta sẽ bị đánh bại”.
Lão Tử đang băng qua khu rừng cùng với những môn đệ của mình. Toàn bộ khu rừng đã bị đốn. Hàng nghìn người thợ gỗ đã đốn hết cây nhưng có một cây vẫn còn đứng đó. Không ai chạm vào nó. Lão Tử nói, “Hãy đi và hỏi xem bí mật sống sót của nó là gì. Có phải bằng cách nào đó nó biết được kinh của Yoga? Có phải nó biết Đạo? Khi mà toàn bộ khu rừng bị đốn vậy thì tại sao một cây vẫn không bị đốn?” Từ lúc Lão Tử nói với họ, các môn đệ đã đi, nhưng họ đã ở vào tình thế khó khăn, hỏi cây điều gì đây? Họ đi xung quanh cây nhưng làm cách nào để hỏi? Đó là sự thật, không một cái lá nào bị rụng, không một cành nào bị cắt. Cành của nó vươn dài tới khoảng cách mà hàng nghìn con trâu có thể nghỉ dưới bóng của nó. Bóng râm quá dày. Vậy thì tại sao không hỏi những người thợ gỗ, họ đang đốn rất nhiều cây. Họ hỏi những người thợ gỗ, “Bí mật của việc cây này vẫn còn sống sót là gì? tại sao các ông lại không đón nó?”. Những người thợ gỗ nói với họ rằng, cái cây đó quá kỳ lạ. Gỗ của nó là hình chéo chữ thập cho nên không thể chế tạo được đồ gỗ. Các môn đệ của Lão Tử nói, “Ít nhất thì cây này cũng có thể dùng làm củi?” Những người thợ gỗ nói, “Cây này quá kỳ lạ, nó phát ra rất nhiều khói đến nỗi không thể dùng làm củi được”. Họ nói, “Cây này là vô dụng. Cắt nó chỉ lãng phí sức lực”. Các môn đệ quay lại và nói với Lão Tử, “Bí mật là, cây đó là vô dụng. Thớ của nó không thẳng và còn phát ra rất nhiều khói. Thậm chí là cũng không thể làm được lều. Thậm chí thú vật cũng không thể ăn lá. Cây đó hoàn toàn vô dụng”. Lão Tử nói với họ, “Cây đó quá thần thánh. Cành của nó không muốn mọc thẳng và do vậy chúng không bị cắt. Lá của cây này không muốn trở thành một cái gì đó, không muốn trở thành trang nhã do vậy mà chúng đang ở trong phúc lạc toàn bộ. Lão Tử nói, “Đây cũng là phương pháp của tôi. Không ai có thể đánh bại tôi bởi vì tôi không muốn chiến thắng. Mãi mãi tôi là người bị đánh bại cho nên đánh bại được tôi là rất khó khăn”.
Có một lần Lão Tử nói, “Có một người ở một ngôi làng, người đó nghe thấy không ai có thể đánh bại Lão Tử nên đã thách thức”. Lão Tử cũng đang nghỉ tại một ngôi làng. Ông ấy hẳn đã nói với mọi người rằng mình không thể bị đánh bại bởi bất kỳ người nào. Tin tức lan truyền trong khắp làng. Một đô vật nào đó được xem xét để trở thành người thách đấu! Anh ta đến trước cửa nhà Lão Tử và thách thức, “Tôi sẽ đánh bại ông”. Lão Tử nói, “Bạn không thể đánh bại tôi”. Đô vật nói, “Tôi sẽ đánh bại ông ngay bây giờ”. Đám đông đã tụ tập. Đô sĩ mặc trang phục thi đấu, nhớ lại vị thần của mình và bước ra đấu trường. Nhưng Lão Tử ngã rạp trước anh ta và nói, “Hãy đến và ngồi lên tôi”. Đô vật nói, “Ông là loại người gì vậy? Sự phấn khích trong việc đánh bại ông đã biến mất”. Lão Tử nói, “Tôi đã nói rằng, cho đến bây giờ không ai có thể đánh bại tôi bởi vì tôi đã hoàn toàn chấp nhận thất bại. Tôi không muốn chiến thắng. Hãy đến và ngồi lên ngực tôi, hãy đánh trống to lên cho đám đông biết rằng bạn đã đánh bại tôi. Đô vật nói, “Thật là vô nghĩa khi ngồi lên con người đó”. Đô vật chạm vào chân của Lão Tử và quay về nhà. Anh ta nói cuộc đấu là vô nghĩa.
Yoga nói, lựa chọn giữa các lưỡng cực là điều phù phiếm.
Yoga nói đừng lựa chọn những gì luôn luôn được nhìn thấy như là hai tỏng cuộc đời. Chúng là một và như nhau. Đó chỉ là sự dối trá. Giá trị của bộ mặt là một, vấn đề còn phía sau lưng còn có một cái gì đó khác. Tồn tại và không tồn tại, sinh và tử, hạnh phúc và khổ đau, tốt và xấu, đạo đức và thất đức, thầy tu và kẻ trộm, tín ngưỡng và không tín ngưỡng, tất cả đều là sự trải rộng của một vấn đề duy nhất. Hiểu chúng nhưng không lựa chọn.
Bằng việc hiểu chúng, con người sẽ siêu việt lên.
Câu kinh thứ hai của Yoga là: Có lưỡng cực trong năng lượng - tồn tại và không tồn tại. Khi năng lượng đạt tới đỉnh thì thác của năng lượng cũng được tạo ra. Ở đâu tồn tại được tạo ra thì ở đó không tồn tại cũng hiện diện. Ở đâu có sáng tạo thì ở đó có hủy diệt.
Do vậy, xứ sở này đã không nghĩ đến một mình khái niệm sáng tạo mà còn nghĩ rằng, hủy diệt cũng là một phần của nó. Sáng tạo đi cùng với hủy diệt. Tồn tại đi cùng với không tồn tại. Tất cả những điều tồn tại thì cũng đi vào không tồn tại. Và những điều đã trở thành không tồn tại cũng đang quay trở lại tồn tại.
Bạn đã nhận thấy sóng biển chưa? Sóng biển dâng cao sau đó lại xuống thấp. Và sự tan rã của sóng này lại hình thành nên đợt sóng dâng kế tiếp. Mỗi thời điểm, mỗi thứ đều đi vào cực đối nghịch của chúng. Con người đã nhìn thấy điều này thì mọi mong muốn, mọi ước mơ, mọi ham muốn đều biến mất. Họ không từ bỏ những ước mong, chúng chỉ đơn giản là biến đi, bởi vì ước mong không là gì ngoài ham muốn.
Câu kinh Yoga thứ ba...
Tôi đã nói với các bạn rằng, tồn tại có hai hình thái. Năng lượng là câu kinh thứ nhất. Thứ hai - năng lượng có hai hình thái - không-tồn tại và tồn tại. Và câu kinh thứ ba - tồn tại có hai hình thái. Một hình thái chúng ta gọi là ý thức và hình thái kia là vô thức. Nhưng chúng là hai hình thái mà không phải là hai thứ riêng biệt. Những người mà chúng ta gọi là tôn giáo đang coi chúng là hai thứ riêng biệt. Họ cho rằng ý thức là riêng biệt và vô thức là riêng biệt, thân thể là riêng biệt và linh hồn là riêng biệt. Nếu bạn hiểu một cách đúng đắn, phần linh hồn mà nó ở trong sự nắm giữ của các giác quan thì được gọi là thân thể, và phần của thân thể mà nó không nắm trong sự nắm giữ của các giác quan thì được biết đến như là linh hồn.
Ý thức và vô thức là hai khía cạnh của tồn tại. Tảng đá nằm đó. Nó tồn tại nhưng vô thức. Bạn đang đứng gần đó. Bạn cũng tồn tại. Không có gì khác biệt trong tồn tại, cả hai cùng tồn tại nhưng một này là ý thức và một kia là vô thức. Nhưng tảng đá có thể trở nên ý thức và bạn có thể trở thành tảng đá. Chúng có thể được thay đổi. Đó là lý do tại sao bạn ăn lúa mì và chúng biến thành máu. Đó là lý do tại sao chất sắt vào cơ thể và trở thành nguồn sống. Nếu chúng ta lấy tất cả mọi chất ra khỏi cơ thể của con người và đặt nó lên bàn thì nó sẽ có giá không hơn năm rupi. Một chút sắt, nhôm, phốt pho, đồng, sẽ sinh ra. Phần chủ yếu vẫn là nước. Các chất có thể được tìm ra trong cơ thể con người một cách khó nhọc chỉ có giá năm rupi. Nhưng trong cơ thể con người còn có một cái gì đó nhiều hơn, những thứ đã trở thành ý thức. Nếu tay bạn bị đứt, bạn sẽ cảm thấy đau, và nếu cũng tay đó mà nó không phải là một phần của cơ thể thì hẳn không cảm thấy đau. Ngày mai nó sẽ lại là một phần của cơ thể bạn.
Ở dưới nơi bạn đang ngồi có ít nhất là mười người đã bị chôn vùi. Những người đã từng sống trên toàn bộ trái đất này là quá nhiều đến mức bất kỳ ở đâu bạn đang đứng, trên mảnh đất một feet vuông đó cũng có ít nhất mười cơ thể người đã biến thành cát bụi. Tất cả mười người đó đã sống vào một thời điểm nào đó - ngày nay đang nằm như cát bụi dưới chân bạn. Ngày nay bạn đang sống, nhưng trong bao lâu? Ngày mai, bạn cũng nằm xuống như cát bụi.
Ý thức và vô thức là hai sắc thái của tồn tại. Không có hai sự tồn tại, nhưng là hai dạng của tồn tại. Do vậy chúng có thể thay đổi cho nhau. Do vậy vô thức có thể xuất hiện từ ý thức, và vô thức có thể di chuyển vào ý thức. Điều đó đang diễn ra hàng ngày. Chúng ta đang thực hiện điều đó hàng ngày. Hàng ngày chúng ta ăn những vật chất vô thức như là thức ăn, và nó trở thành ý thức bên trong chúng ta, hàng ngày tất cả các dạng chất bài tiết ra khỏi cơ thể và trở thành một phần của vô thức. Cho nên ở thời điểm kết thúc này con người là ý thức, và ở thời điểm kết thúc khác con người là vô thức. Và khi con người nhận sự vô thức vào thì nó biến thành ý thức bên trong.
Ý thức và vô thức cũng không phải là hai vấn đề. Đã có sự hiểu lầm nghiêm trọng về vd đó. Người vô thần nói rằng chỉ có vô thức là tồn tại, nhưng họ đã gặp phải khó khăn ghê gớm khi giải thích điều này. Họ cảm thấy khó khăn bởi vì nếu chỉ có vô thức vậy thì ý thức xuất hiện từ đâu? Bởi vậy, người vô thần đã phải nói rằng đó là sản phẩm phụ, ý thức không phải là bất kỳ cái gì đó thực. Điều này đã xảy ra như là kết quả của cuộc gặp gỡ và kết hợp của vật chất. Đó không phải là cái gì đó mà chỉ là khả năng xảy ra. Charvak phải nói rằng ý thức con người giống màu trầu không bằng việc nhai lẫn giữa vôi và lá trầu. Khi bạn nhai lá trầu không lẫn với vôi, màu đỏ được tạo ra. Màu đỏ đó không phải là của vôi, cũng không phải của lá trầu mà nó là sản phẩm tổng hợp của cả hai. Đó là kết quả của sự liên kết mật thiết của tất cả, đó là sản phẩm phụ. Nó giống như trường hợp rượu vang. Nếu bạn uống tất cả những thành phần cấu thành rượu vang một cách riêng rẽ thì bạn sẽ không bị say. Nhưng khi bạn uống chúng tổng hợp như là rượu vang, bạn sẽ bị say.
Cho nên ngôn ngữ của người vô thần, cho dù đó là của ai đi nữa thì cũng chẳng có gì khác nhau. Thực tế, khó khăn của họ là ý thức có thể nhìn thấy nhưng làm cách nào để giải thích nó? Họ chỉ có một con đường. Họ nói rằng những điều vô thức khi tổng hợp lại sẽ tạo ra ý thức. Nhưng đó là tuyên bố phi khoa học và có cảm giác như không phải từ miệng những người tự khẳng định là nhà khoa học. Bởi vì mọi thứ sinh ra từ một thứ phải ẩn chứa đâu đó bên trong nó, nếu không nó không thể được sinh ra. Nếu màu đỏ xuất hiện từ lá trầu, sự thực là như vậy, dù nó không ở trong từng thứ riêng biệt nhưng màu đỏ đã ẩn chứa trong tất cả chúng, nó trở nên rõ ràng thông qua chúng, nhưng nó không được nhìn thấy một cách riêng rẽ. Nếu chúng ta uống oxy và hydro một cách riêng biệt thì khát không thể được giải khát. Hydro không chứa nước hoặc oxy cũng không chứa nước, nhưng cả hai tổng hợp cùng nhau thì nước sẽ được tạo ra và cái khát sẽ được giải khát. Nước xuất hiện từ đâu? Nước này ở trong oxy và hydro, nhưng chỉ có thể xuất hiện khi hai chất này gặp nhau.
Bạn đang ngồi một mình trong phòng. Tôi đi vào phòng bạn và chúng ta bắt đầu nói chuyện. Bấy giờ, cuộc đối thoại này không phải từ trên trời rơi xuống mà nó ở trong tôi và bạn. Nhưng nếu bạn nói một mình trong phòng, mọi người nghĩ rằng bạn bị điên. Khi tôi đến, không ai cho rằng bạn bị điên; bấy giờ là lúc thuận lợi để chúng ta tự biểu cảm.
Bất kỳ thứ gì biểu lộ đều ẩn dấu trong cùng một thứ mà từ đó nó biểu lộ ra. Do vậy những tuyên bố của người vô thần, rằng ý thức được sinh ra bởi vật chất, ý thức không tồn tại, đó là điều cực kỳ phi khoa học. Yoga không sẵn sàng chấp nhận chúng. Người hữu thần lại chỉ nói về cực đối nghịch. Khó khăn của họ cũng tương tự, họ ca ngợi lẫn nhau. Họ nói vật chất không tồn tại, không có gì là vô thức, tất cả chỉ là, chỉ là Thượng đế. Vấn đề nảy sinh là, tất cả những điều được nhìn thấy xung quanh, chúng xuất hiện từ đâu? Cho nên, Shankara nói vật chất là ảo ảnh, nó không tồn tại, nó cũng chỉ là hiện tượng, là sự tồn tại giả tạo, thực tế nó không tồn tại.
Khó khăn là như nhau đối với những người hữu thần và vô thần. Khó khăn của họ là làm cách nào để giải thích khía cạnh khác. Bởi vì khía cạnh khác cũng tồn tại. Do vậy mà có khó khăn. Do vậy mà tất cả các loại lý luận phải được tạo ra. Nhưng họ chưa bao giờ có thể chứng minh được bất kỳ điều gì thông qua lý luận.
Yoga nói, cả hai đều tồn tại. Cho nên Yoga không liên quan đến bất kỳ lĩnh vực nào của logic. Nó nói, cả hai đều tồn tại. Và nó còn nói rằng cả hai không phải là hai, nếu không thì sẽ có rắc rối đối với sự tổng hợp của cả hai. Cả hai là hai khía cạnh của một vấn đề, ví dụ, giống như hai tay của tôi, trái và phải. Chúng xuất hiện là hai, nhưng với tôi chúng không phải là hai. Chúng xuất hiện là hai đối với bạn - chúng có vẻ hà hai. Với tôi, chỉ có một năng lượng lan truyền trong cả hai. Điều đó thật thú vị - nếu tôi muốn, tôi có thể làm cho hai tay đánh nhau! Và cả hai chỉ là cùng một năng lượng. Ý thức và vô thức chỉ là một tồn tại - chúng là hai giới hạn cuối cùng của một tồn tại. Ý thức có thể trở thành vô thức, vô thức có thể trở thành cơ sở cho ý thức. Đây là câu kinh thứ ba của Yoga.
Đó là điều cốt lõi để hiểu kinh, bởi vì theo những câu kinh này thì cấu trúc của toàn bộ bài thực hành Yoga là cơ bản. Bây giờ sự tồn tại của ý thức và vô thức được chấp nhận bởi khoa học. Bây giờ khoa học sử dụng từ mới: ‘tâm lý’. Trước kia người ta cho rằng, bệnh tật chỉ biểu hiện ở hai dạng, thể xác và tinh thần. Một loại bệnh tật là thể xác một loại là tinh thần, bởi vì tâm trí là riêng biệt và thể xác là riêng biệt. Bây giờ khoa học y khoa sử dụng thuật ngữ mới - tâm lý hoặc thể tâm lý. Bây giờ khoa học y khoa nói, không bệnh tật nào là hoàn toàn thể xác, không bệnh tật nào là hoàn toàn tinh thần. Bệnh tật là thể tâm lý. Cả hai là kết thúc của cùng một vấn đề.
Nếu tâm trí bạn trở nên bệnh tật, thì cơ thể bạn cũng trở nên bệnh tật. Nếu cơ thể bạn đổ bệnh thì tâm trí bạn cũng đổ bệnh. Khi tôi ép bạn uống rượu vang, vậy thì tôi không ép tâm trí bạn uống. Rượu vang đi vào dạ dày, nó đi vào gan. Rượu gan không đi vào tâm trí bạn. Nhưng rượu vang sẽ nhanh chóng đi vào cơ thể bạn, tâm trí bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Không nên như vậy, nhưng nó đã là như vậy. Rượu vang đã vào cơ thể nhưng ảnh hưởng của nó đã vươn tới tâm trí. Khi tâm trí bị ốm, lo lắng, chán nản, ngay lập tức, cơ thể trở nên buồn và ốm đau. Nếu bệnh tật bị nhiễm vào tâm trí thì cơ thể cũng bị ảnh hưởng theo.
Khoảng mười hoặc mười hai năm trước, nước Mỹ đã đưa ra một luật gọi là đạo luật chống thuốc ngủ. Luật được làm ra để chống lại thuốc ngủ, bởi vì có một điều kỳ lạ xảy ra trong một ký túc xá của một ngôi trường nhỏ. Bốn cậu con trai đang đọc sách về thuốc ngủ, trong cuốn sách đó người ta viết rằng bất kỳ điều gì thông qua tâm trí đồng ý đảm đương thì nó xuất hiện. Cả bốn quyết định quan sát điều đó thông qua thử nghiệm, và chúng bắt người bạn đồng niên thứ năm nằm xuống đất như cách được mô tả trong sách, chúng nói với cậu ta những hướng dẫn để trở nên vô thức. Sau khi tắt đèn trong phòng, bốn cậu con trai đã lặp lại rất to với cậu con trai kia trong mười phút: Bạn sẽ trở thành vô thức, bạn sẽ trở thành vô thức, bạn sẽ trở thành vô thức. Cậu bé đó đã ngủ rất sâu trong mười phút và trở nên vô thức. Chúng chích đinh ghim vào tay cậu ta nhưng cậu ta vẫn không nhận biết gì, khi chúng nhét đất sét vào mồm và nói với cậu ta rằng cậu ta đang ăn kẹo thì cậu ta ăn ngon lành như là ăn kẹo thật. Chúng trở nên tò mò hơn. Chúng thức cậu ta dậy và đề nghị nhảy múa, chúng nói với cậu ta rằng cậu ta là vũ công và cậu ta bắt đầu nhảy múa. Chúng nói với cậu ta rằng cậu ta đã trở thành điên khùng và cậu ta trở thành điên khùng. Thế rồi chúng yêu cầu cậu ta điều cuối cùng. Chúng nói với cậu ta rằng cậu ta đã chết, và cậu ta chết! Đó là lý do tại sao luật đã được ban hành, không ai có thể thôi miên bất kỳ ai khác mà không được phép của chính quyền, ngoại trừ những trường hợp nghiên cứu trong trường đại học, ở bệnh viện hay một vài thử nghiệm dưới sự giám sát của bác sĩ. Không phải rằng bất kỳ người nào cũng có thể thôi miên bất kỳ ai khác. Bấy giờ cậu con trai ấy đã chết. ở bệnh viện hay một vài thử nghiệm dưới sự giám sát của bác sĩ. Không phải rằng bất kỳ người nào cũng có thể thôi miên bất kỳ ai khác. Bấy giờ cậu con trai ấy đã chết.
Hiện tượng xảy ra vào năm 1952 đã làm cả thế giới ngạc nhiên. Khi nhà chiêm tinh nói với bạn rằng bạn sẽ chết vào một ngày cụ thể nào đó, vậy thì bạn có thể chết. Không phải vì nhà chiêm tinh nói đúng sự thật, không, không phải như vậy. Nhưng nếu ý nghĩ này ăn sâu trong tâm trí vậy thì cái chết có thể xảy ra. Bằng việc đặt ý nghĩ vào tâm trí thì tất cả các loại bệnh tật có thể được sinh ra, và nếu ý nghĩ có thể được đặt vào tâm trí thì tất cả các loại bệnh tật có thể được chữa trị.
Ngôi nhà của một người đàn ông bị cháy. Ông ta đã bị tê liệt trong hai năm và không thể ngồi dậy được. Ông ta gần như mê sảng. Vào lúc nửa đêm, căn nhà bốc cháy, tất cả thành viên của gia đình đã chạy ra ngoài. Khi họ chạy ra, họ bắt đầu lo lắng về những điều có thể xảy ra với ông già, bởi vì ông ta bị liệt và không thể ra ngoài. Nhưng vào thời điểm đó họ nhìn thấy không chỉ ông già đó đang ra ngoài mà ông ta còn mang theo cả cái hộp nhỏ của mình. Họ rất ngạc nhiên, bởi vì bình thường ra ông già thậm chí không thể ngồi dậy. Khi ông ta đến và đứng giữa họ, họ hỏi, “Ông - có thể tự đi bộ được sao?” thế rồi ông già nói, “Làm cách nào tôi có thể đi được ư?” rồi ông ta ngã xuống. Bệnh liệt lại quay trở lại. Điều gì xảy ra? Con người này không bị liệt. Con người này chỉ bị liệt tinh thần. Tâm trí của ông ta bị liệt và cơ thể bị nhiễm theo.
Ngược lại, cũng có thể xảy ra rằng, cơ thể của  người nào đó đã thực sự bị liệt, nếu tâm trí của người đó từ chối, đó sẽ là khó khăn để cơ thể mang bệnh liệt. Do vậy những người ý chí mạnh mẽ có thể đấu tranh với bât kỳ bệnh tật nào, những người ý chí yếu đuối có thể gặp rắc rối với bất kỳ loại bệnh tật nào.
Yoga nói, không phải có hai điều trong chúng ta như là ý thức và vô thức. Trong chúng ta chỉ có một sự tồn tại cùng hai cực của nó. Do vậy con người có thể bị ảnh hưởng bởi một trong hai cực.
Ở Tây Tạng, có bài thử nghiệm được biết đến như là Yoga-Nóng. Có hàng trăm thầy tu có thể ngồi trần trụi dưới tuyết, tuyết rơi xung quanh, gió tuyết đang thổi và cơ thể họ thì đổ mồ hôi! Điều gì đã xảy ra với họ?
Những con người này đang thử nghiệm với kinh Yoga. Họ đã từ chối chấp nhận trong tâm trí họ rằng tuyết đang rơi. Với đôi mắt nhắm họ đang nói rằng tuyết không rơi. Với đôi mắt nhắm họ đang nói rằng mặt trời đang chiếu sáng và hơi nóng của nó đang lan tỏa. Và với đôi mắt nhắm, họ đang nói, “Tôi đang bị đốt cháy bởi nhiệt”. Cơ thể họ tuân theo điều đó, chúng đang đổ mồ hôi.
Ở Nam Ấn Độ, có một nhà Yoga tên là Brahma. Ông ta biểu diễn một vài thử nghiệm trong ba trường đại học, trường đại học Calcutta, trường đại học Rangoon và trường đại học Oxford. Ông ta đã uống bất kỳ loại thuốc độc nào, và trong vòng nửa giờ ông ta đã tống tất cả chúng ra ngoài cùng với nước tiểu. Không có bất kỳ loại thuốc độc nào có thể hòa tan vào máu của ông ta. Tất cả các loại khám nghiệm bằng tia X đã được áp dụng nhưng thật khó khăn để hiểu vấn đề đó là gì. Con người đó chỉ nói rất nhiều về một điều, đó là tôi chỉ biết nói với tâm trí rằng, tôi sẽ không chấp nhận chất độc. Nhưng ở trường đại học Rangoon ông ta đã bị chết sau cuộc thử nghiệm; chất độc đã ngấm vào máu. Trong vòng nửa giờ, ông ta không thể duy trì quyền năng mạnh mẽ của mình. Sau nửa giờ ông ta trở nên nghi ngờ. Nghi ngờ là một điều rất kỳ lạ. Nó quá quyền năng đến nỗi có thể chế ngự con người giữ chất độc không nhiễm vào máu trong nửa giờ. Ông ta rời trường đại học Rangoon bằng xe hơi và muốn đến nơi mà ông ta đã từng nghỉ. Nhưng xe hơi đã bị hỏng dọc đường và ông ta không thể đến nơi trong vòng ba mươi phút, ông ta đến nơi sau bốn mươi lăm phút nhưng trong trạng thái bất tỉnh. Mười lăm phút đó trở thành nguyên nhân cái chết của ông ta.
Có hàng trăm nhà yoga đã tuyên bố rằng họ có thể kiểm soát sự tuần hoàn của máu. Bạn có thể cắt bất kỳ tĩnh mạch nào, ở bất cứ đâu, nhưng máu sẽ tuân theo lệnh của nhà yoga là chảy hay dừng. Sẽ là tốt nếu bạn thực hiện thêm một vài thử nghiệm nhỏ. Đếm nhịp đập của bạn và đợi trong năm phút. Bạn chỉ phải nghĩ trong tâm trí rằng, nhịp đập của bạn trở nên nhanh hơn. Sau năm phút bạn sẽ thấy rằng tốc độ của nhịp đập tăng lên. Nếu bạn thử nghiệm trong thời gian dài thì nhịp đập cũng có thể dừng, thậm chí cả nhịp tim, nhiều phần nhạy cảm cũng có thể bị dừng; sự tuần hoàn máu cũng có thể bị dừng. Cơ thể và tâm trí không phải là hai thứ riêng biệt.
Cơ thể và tâm trí là sự trải rộng của duy nhất một thứ, những phần khác nhau của cùng một thứ. Ý thức và vô thức là sự trải rộng của cùng một thứ. Tất cả các thử nghiệm của Yoga cơ bản dựa trên kinh này. Do vậy Yoga chấp nhận rằng có thể bắt đầu từ bất kỳ đâu. Hành trình có thể bắt đầu từ cơ thể hoặc từ tâm trí. Bệnh tật, sức khỏe, vẻ đẹp, năng lượng, tuổi tác, mọi thứ đều bị ảnh hưởng bởi cơ thể cũng như tâm trí.
Bernard Shaw đã chọn ngôi làng cách Luân Đôn hai mươi dặm để đặt ngôi mộ của mình. Ít ngày trước khi hấp hối, ông ta đã chuyển đến sống ở ngôi làng đó. Những người bạn của ông ta đã hỏi lý do tại sao ông ta lại chọn ngôi làng đó. Bernard Shaw đã nói với họ rằng, lý do để chọn ngôi làng đó là rất kỳ lạ. "Nếu tôi nói với các bạn", ông ta nói, "Các bạn sẽ cười tôi. Nhưng điều đó cũng không hại gì. Xin đừng cười nhé - tôi sẽ nói với các bạn lý do. Vào một ngày tôi đến ngôi làng này, đó chỉ là một cuộc thăm viến ngẫu hứng. Tôi lang thang ra nghĩa trang của làng. Ở đó tôi nhìn thấy phiến đá trên ngôi mộ và vì điều đó mà tôi quyết định ở lại ngôi làng này. Trên phiến đá đã khắc về kỹ niệm của người đàn ông quá cố: "Người đàn ông này đã sinh ra vào năm 1610 và ra đi vào đầu năm 1710". Cho nên Bernard Shaw nói, nếu con người muốn sống lâu thì tốt nhất là nên sống ở ngôi làng này, nơi mà mọi người thường sống hàng trăm tuổi. Ông ta nói điều đó như là chuyện hài hước, nhưng Bernard Shaw đã sống rất lâu. Thật khó để nói rằng ông ta sống lâu là vì ngôi làng đó, nhưng thật sự ông ta đã chọn vì phiến đá đó. Sự lựa chọn này của tâm trí ông ta chắc chắn là một phần của ước mong của ông ta để sống lâu.
Không đúng chút nào khi nghĩ rằng, ở những quốc gia có tuổi thọ trung bình thấp, con người chết vì họ ít tuổi sống hơn. Trong những quốc gia này, vì tuổi thọ trung bình thấp mà ước mong của chúng ta về quãng đời trở nên nhỏ hơn. Bất kỳ khi nào khi chúng ta bắt đầu già, chúng ta bắt đầu nghĩ về sự hấp hối. Chúng ta quyết định nhanh chóng rằng bây giờ thời gian đã hết. Trong những quốc gia mà sự mong chờ tuổi thọ dài hơn, con người không quyết định chết nhanh bởi vì thời gian còn dài. Cho nên, nếu ý nghĩ về hấp hối xuất hiện sớm thì kết quả là nó bắt đầu xuất hiện. Đất nước này đã sẵn sàng để hấp hối. Nếu tâm trí không sẵn sàng chết thì tuổi thọ có thể kéo dài hơn nhiều.
Toàn bộ vấn đề phụ thuộc vào thực tế rằng, có hai khía cạnh đối với tồn tại của chúng ta - ý thức và vô thức. Và vũ trụ cũng có hai khía cạnh - ý thức và vô thức. Chúng ta gọi vật chất là hai khía cạnh vô thức của vũ trụ; chúng ta gọi sự sống là khía cạnh ý thức của vũ trụ. Không có gì mâu thuẫn giữa ý thức và vô thức. Cả hai đều có mối liên hệ lẫn nhau.
Tôi đã nói với bạn, nếu một người nào đó đặt tay để bắt nhịp đập của mình thì sẽ thấy tốc độ của nó thay đổi. Thậm chí khi bác sĩ kiểm tra nhịp đập của bạn thì cũng thấy có sự dao động. Do vậy không bác sĩ nào có thể kiểm tra nhịp đập của bạn một cách chính xác. Khi bác sĩ kiểm tra chạm vào mạch, nó sẽ cho kết quả đọc khác nhau, bởi vì sự chờ đợi của bạn là khác nhau, nếu đó là bác sĩ nữ thì sự khác biệt sẽ càng rõ rệt hơn. Sự mong chờ của bạn gây ra sự rối loạn. Vì sự mong chờ mà tâm trí bạn sẽ khuấy động các mô. Do vậy bác sĩ thông minh do tốc độ nhịp đập ít hơn thực tế đọc được, bởi vì bạn hẳn đã tăng tốc độ lên một chút mà thực ra nó không tồn tại như vậy. Nhịp đập của chúng ta liên quan tới chúng ta và vì vậy nó bị ảnh hưởng. Nhưng tôi đang nói rằng trong thế giới bên ngoài, vật chất vô thức là hiển hiện đối với chúng ta - rằng nó cũng liên quan quá nhiều với tâm trí chúng ta. Người làm vườn yêu những bông hoa trong vườn của mình... bạn có thể nghĩ rằng những bông hoa của ông ta trở nên lớn hơn? Có thể bạn nghĩ rằng nói như vậy là điên khùng. Nhưng chỉ những người làm vườn nói điều đó, chúng ta có thể xem đó là điều điên khùng. Có một phòng thí nghiệm nhỏ ở trường đại học Oxford. Rất nhiều thí nghiệm đã được thực hiện trên các bông hoa và kết quả thật ngạc nhiên. Một linh mục Thiên chúa giáo nói, “Nếu tôi ban phúc cho hạt mầm thì nó sẽ nở những bông hoa lớn hơn”.
Trong phòng thí nghiệm đó, nhiều thí nghiệm đã được tiến hành. Từ cùng một túi, một số hạt mầm đã được gieo vào một chậu trồng hoa và một số gieo trong chậu khác. Một chậu hoa đã được ban phúc bởi vị linh mục. Ông ta đứng trước chậu hoa và nói với Thượng đế, “Cầu cho nó nở những bông hoa lớn hơn, hạt mầm của nó to hơn, cầu cho nó nảy mầm sớm hơn”. Ông ta không ban phúc cho chậu hoa kia. Các nhà khoa học đã nỗ lực để bảo đảm rằng cả hai chậu hoa được chăm sóc bởi những phương tiện, nước, ánh nắng mặt trời, phân bón hoàn toàn giống nhau. Kết quả thật đáng ngạc nhiên. Chậu hoa được ban phúc đã nảy mầm sớm hơn, ra nhiều hoa hơn và hoa tươi lâu hơn. Nguyên nhân là gì? Có phải tâm trí của con người cũng ảnh hưởng đến những hạt mầm?
Thực tế không có bức tường giữa ý thức và vô thức.
Và điều gì được vọng lại trong tâm thì cũng vươn tới mọi ngóc ngách của vũ trụ. Bất kỳ điều gì vọng lại từ bất kỳ ngóc ngách nào của vũ trụ cũng chạm tới trái tim. Tất cả chúng ta là cùng nhau.
Do vậy câu kinh thứ tư của Yoga... những kinh còn lại tôi sẽ nói vào ngày mai... kinh thứ tư của Yoga nói rằng, trong vũ trụ không có gì là không liên kết với nhau. Mọi thứ là liên kết, vụ trụ là một gia đình. Ở đây tất cả chúng ta đang cùng nhau, ở đây không có gì là riêng rẽ. Ở đây con người liên hệ với những tảng đá, mặt trăng và những ngôi sao liên hệ với trái đất, nhịp đập của trái tim chúng ta liên hệ với mặt trăng và những vì sao, ý nghĩ của chúng ta liên hệ với sóng đại dương. Tuyết chói sáng trên những đỉnh núi liên hệ với những giấc mơ của tâm hồn chúng ta. Ở đây không có gì là riêng biệt. Ở đây mọi thứ đều được liên hệ, tất cả đều tham gia cùng nhau. Ở đây không có con đường nào để trở thành riêng biệt, bởi vì không có khoảng trống mà ở đó mọi thứ có thể là riêng biệt. Trở thành riêng biệt chỉ là ảo ảnh.
Do vậy tôi nói với bạn kinh Yoga thứ tư - năng lượng là hợp nhất, năng lượng là một gia đình. Ý thức không riêng biệt với vô thức, tồn tại không riêng biệt với không tồn tại, vật chất không riêng biệt với ý thức, thể xác không riêng biệt với linh hồn, Thượng đế không riêng biệt đối với trần gian hoặc với tạo hóa. Chính từ ‘riêng biệt’ là giả dối. Tất cả đều hợp nhất, tất cả đều cùng nhau. Các từ hợp nhất và cùng nhau đã cho nghĩa rộng sai bởi vì chúng ta sử dụng những từ này cho những vấn đề riêng biệt. Chúng chỉ là một, chỉ như là đại dương có những con sóng tới vô hạn, những bến bờ vô tận mà thậm chí chúng không hiển hiện đối với bạn. Ở đây tất cả đều được liên kết với nhau. Mặt trời cách xa trái đất một trăm triệu dặm. Nếu mặt trời trở nên lạnh thì tất cả chúng ta sẽ chết. Chúng ta sẽ không có khả năng để hỏi, “Có gì liên quan đến mặt trời hi nó cách chúng ta đến hàng triệu dặm? cứ để cho nó lạnh”. Chúng ta sẽ không thể đốt cháy ngọn đèn trong nhà của chúng ta. Thậm chí chúng ta sẽ không có khả năng phát ra lời nói. Tất cả chúng ta sẽ chết bởi vì bạn đang lấy năng lượng sống từ mặt trời. Nhưng mặt trời này cũng liên quan đến những mặt trời khác lớn hơn. Các nhà khoa học nói rằng, cho đến bây giờ họ đã đếm được khoảng một trăm triệu mặt trời. Và tất cả chúng ta đều liên quan với nhau. Con số này sẽ không bao giờ là hoàn thiện, bởi vì vẫn đang có sự trải rộng ra bên ngoài, tới bên ngoài và mãi bên ngoài. Nó là vô hạn. Trong sự trải rộng vô hạn này, tất cả đều liên hệ và tham gia cùng nhau. Bông hoa nở và điều đó cũng liên quan tới chúng ta. Có tảng đá nằm bên đường - điều đó cũng liên quan tới chúng ta. Một ngày nào đó bạn sẽ hiểu được tiếng nói của cùng nhau, không chỉ nhịp đập sẽ bị ảnh hưởng, và hơn thế, những thứ có thể bị ảnh hưởng này là điều chưa một lần xuất hiện trong tưởng tượng của chúng ta.
Hãy làm thử nghiệm với cái kim. Đổ đầy nước vào cái ly thủy tinh nhỏ và bỏ ít dầu lên trên nó - một chút bơ tinh chế một chút dầu - một đinh ghim nhỏ nổi lên trên. Sau đó ngồi và nhìn vào cái ly trong vòng hai phút. Trong hai phút đó mắt bạn không được nháy, và nói với cái kim rằng, “hãy quay trái”. Bạn sẽ ngạc nhiên khi cái kim quay trái. Nói với nó, “Quay phải” và bạn sẽ ngạc nhiên rằng cái kim sẽ quay phải. Nói tiếp, “Dừng lại!” nó sẽ dừng và chuyển động theo chỉ dẫn của bạn.
Tôi nói ‘cái kim’ bởi vì bạn có một chút quyền năng nếu không thì thậm chí ngọn núi cũng có thể được dịch chuyển. Đó là lý do tại sao chỉ là cái kim. Nhưng nếu cái kim chuyển động thì sẽ không có vấn đề gì về việc ngọn núi không thể chuyển động, bởi vì sự khác nhau thực sự giữa cái kim và ngọn núi là gì? Đó là sự khác nhau về số lượng nhưng không khác nhau về nguyên lý.
Yoga nói, tất cả chúng ta liên hệ cùng nhau. Yoga nói, khi một người nào đó nghĩ một cái gì đó xấu, vậy thì mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó. Không cần phải biểu lộ ý nghĩ đó. Khi một người nào đó nghĩ một cái gì đó tốt, vậy thì trong không gian xung quanh sóng của ý nghĩ tốt bắt đầu lan tỏa. Không cần thiết phải bày tỏ ý nghĩ tốt. Bỗng nhiên, khi bạn đứng trước một người nào đó, bạn cảm nhận một cảm giác bình thản trong bạn. Bỗng nhiên bạn đứng trước một người nào đó, bạn cảm nhận sự thư giãn đang nảy sinh. Bạn đang đi ngang qua một nơi nào đó và bạn cảm nhận rằng tâm trí trở nên nhẹ nhàng hơn, sáng sủa hơn. Bạn đang đi ngang qua một nơi nào đó và bạn cảm thấy tâm trí trở nên nặng nề hơn. Bạn ngồi trong một ngôi nhà nào đó và cảm thấy sợ hãi. Bạn ngồi trong một ngôi nhà nào đó và cảm thấy tâm hồn phấn khởi hơn. Có những ảnh hưởng của sóng đến từ xung quanh. Những sóng này vây quanh từ rất nhiều hướng, chúng đã chạm vào bạn. Không phải rằng chỉ riêng bạn chạm vào những sóng đó. Điều đó xảy ra ở mọi thời điểm.
Ở giữa sự trải rộng của toàn bộ, chúng ta cũng còn là trụ của năng lượng. Tất cả xung quanh chúng là sự hoạt động rất mạnh mẽ. Số phận của vũ trụ cũng là số phận chung của chúng ta. Câu kinh Yoga thứ tư có nghĩa rằng, việc nhìn chính mình như là riêng biệt là điên khùng; hiểu chính mình là riêng biệt là ngu xuẩn. Nghĩ rằng cuộc sống của chính mình như là sự riêng biệt cũng chính là mang gánh nặng trên đầu mình.
Có một câu chuyện ngắn và tôi sẽ kết thúc bài nói của mình. Ngày mai tôi sẽ nói với các bạn về câu kinh tiếp theo. Tôi đã nghe rằng có một yoga lên tàu. Ông ta ngồi ở toa hạng ba. Ông ta đặt cái hộp lên đầu, đặt chăn, màn, gối lên trên cái hộp, và đặt cái ô lên trên những thứ đó. Khi người hành khách bên cạnh nói, “Ông đang làm gì vậy? ông hãy đặt hành lý dưới sàn và ngồi xuống cho thoải mái”. Vị Yoga nói, “Tôi đã mua vé chỉ cho mình tôi, do vậy tôi nghĩ rằng đặt thêm nhiều vật nặng trên tàu là không đạo đức. Do đó mà tôi đặt hành lý của mình trên đầu”. Họ nói, “Ông có bị điên không đấy? thậm chí nếu ông đặt hành lý trên đầu mình thì sức nặng cũng sẽ đặt trên toa tàu. Tại sao ông lại đặt hành lý trên đầu mình một cách không cần thiết như vậy? hãy đặt nó xuống sàn và ngồi cho thoải mái. Đoàn tàu này buộc phải chở theo hành lý đó cho dù ông đặt nó lên đầu hay xuống sàn”. Vị Yoga nói, “Tôi nghĩ có những người ngu ngốc trên tàu nhưng tôi lại nhìn thấy cũng có những con người thông minh ở đây”. Họ nói, “Chúng tôi không hiểu”. Sau đó vị Yoga nói, “Trong cuộc đời, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người mang gánh nặng trong đầu họ, gánh nặng đó có thể để lại cho Thượng đế. Tôi đã nhìn thấy mọi người mang gánh nặng của tất cả nỗi thống khổ trong đầu họ; hàng núi những lo âu chồng chất có thể để lại cho trăng và cho những vì sao, những điều có thể để cho gió mang đi. Toàn bộ vũ trụ có thể mang đi điều dó. Tôi nghĩ rằng, trong toa tàu này tất cả các vị có thể bực tức cho nên tôi phải để hành lý trên đầu mình. Nhưng ông cũng đủ thông thái đấy chứ!” Ông ta nói, “Chúng ta chỉ thông thái trên toa tàu này thôi, tất cả chúng ta đang cưỡi trên con tàu của cuộc đời chúng ta. Ở đó chúng ta vẫn giữ tất cả gánh nặng trong đầu mình. Ở đó chúng ta vẫn giữ tất cả gánh nặng trong đầu mình. Chúng ta phải giữ chúng trong đầu mình bởi vì ngoại trừ đầu của chúng ta, chúng ta sẽ giữ chúng trên đầu của ai?”
Yoga nói rằng không giữ gánh nặng trên đầu con người. Chỉ những người, mà đầu của họ đã trở nên nặng nề, là không biết được sự thật rằng sự sống là cùng nhau, là hợp nhất. Việc thở phụ thuộc vào không khí. Sức nóng của sự sống phụ thuộc vào mặt trời. Cuộc sống phụ thuộc vào mệnh lệnh của sáng tạo. Chết là khía cạnh khác của sinh ra. Tất cả điều đó xuất hiện bởi chính nó. Chúng ta nhấc nó lên và giữ nó trên đầu một cách không cần thiết.
Yoga nói, giá như chúng ta có thể nhìn thấy chúng ta không lớn hơn con chim trên chiếc máy bay lớn.
Trên dòng sông, hai cọng rơm đang nổi. Dòng sông chảy rất nhanh và một cọng rơm đang cố để đấu tranh với dòng chảy. Nó đang cố tạo ra ma quỷ để dừng dòng sông. Nó đã không tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào, nó bị cuốn theo dòng chảy. Nó chỉ là cọng rơm. Dòng sông không có thông tin về việc một cọng rơm nào đó đã nghĩ ra ma quỷ. Thậm chí dòng sông không nhận biết rằng có một cọng rơm nào đó đã đấu tranh chống lại nó. Làm sao mà dòng sông có thể biết? Dòng sông đang chảy ra đại dương. Cọng rơm đó đã bị cuốn theo và đã chống lại. Cũng có cọng rơm khác theo cùng, nó tự trôi theo dòng chảy và nghĩ rằng nó cũng có ích cho dòng sông. Nó nghĩ rằng dòng sông chảy rất nhanh nhờ một phần vào sự giúp sức của nó. Điều đó cũng không tạo ra sự khác biệt nào. Dòng sông không nhận sự giúp đỡ nào. Cả hai cọng rơm không tạo ra sự khác biệt nào. Dòng sông không nhận sự giúp đỡ nào. Cả hai cọng rơm không tạo ra sự khác biệt nào. Dòng sông không nhận sự giúp sức nào. Cả hai cọng rơm không tạo ra sự khác biệt nào đối với dòng sông, không có cái nào cản trở cũng không có cái nào giúp sức. Nhưng điều đó đã tạo ra sự khác biệt đối với những cọng rơm. Con người chống đối không hấp hối một cách không cần thiết; con người hòa nhập đang nhảy múa trong dòng sông. Cả hai cùng trôi theo dòng chảy - một chống đối, hấp hối, khốn cùng, và hưởng thụ niềm vui sướng.
Nhưng Yoga nói, ‘Đừng trở thành một trong hai cọng rơm đó bởi vì ảo ảnh của mỗi trong chúng bị liên kết với cái còn lại”. Chỉ nghĩ, dòng sông đang cuộn chảy, bạn không làm cho chảy mà bạn cũng không thể làm cho nó dừng. Hãy trở thành một phần của dòng sông. Đừng giữ nguyên là cọng rơm mà hãy là những con sóng. Thế rồi bạn sẽ trở nên không trọng lượng. Thế rồi sẽ không còn trọng lượng.
Toàn bộ vũ trụ là gia đình của năng lượng. Ở đó, chúng ta không là gì khác hơn làn sóng. Tất cả đều được liên kết cùng nhau. Do vậy, những gì xảy ra ở đây, sẽ trải rộng ra mãi, những gì trải rộng cũng sẽ vươn tới đây.
Trong vũ trụ này, bất kỳ điều gì xảy ra thì chúng ta cũng dự một phần trong đó. Sannyasin và nhà chính trị, họ không là riêng biệt. Nếu một người nào đó là kẻ trộm thì tôi cũng có phần trách nhiệm. Chắc là con quỷ trong tôi đã giúp anh ta trở thành kẻ trộm. Nếu một người nào đó là kẻ giết người thì tôi cũng có phần trách nhiệm. Nếu một người nào đó là thánh thì tôi cũng có phần trách nhiệm. Điều đó có nghĩa rằng không có vấn đề về bất kỳ trách nhiệm nào, bởi vì bất kỳ điều gì xảy ra ở bất kỳ nơi đâu thì tôi cũng tham dự trong đó. Và do vậy mà không có quỷ dữ, do vậy mà chúng ta không đơn độc.
Ở phương Tây có một từ mới - ‘bệnh tâm thần’. Mọi người đang cảm thấy rằng mình là người đơn độc, không có người đồng hành. Đã có lúc, những người vợ đã bị ảnh hưởng của ảo tưởng rằng những người chồng là những người đồng hành. Người chồng không chắc chắn rằng vợ của mình người đồng hành. Khi người chồng đang ân ái, điều đó thậm chí cũng không chắc chắn trong tâm trí rằng, anh ta vẫn chưa điền xong tờ đơn ly dị. Không có gì là chắc chắn. Đứa con trai chưa chắc đã phải là con của người cha. Người cha không chắc chắn rằng những người con trai của mình sẽ đồng hành cùng mình trong thời gian lâu dài. Không có gì là chắc chắn. Tất cả đều không chắc chắn và mọi người đã trở nên đơn độc. Do vậy mà có rất nhiều nỗi đau khổ và chán chường ở phương Tây. Mọi người đang trốn vào rừng và mọi người cũng đang trở nên điên khùng. Ở đây, điều tương tự cũng đang diễn ra.
Yoga nói, thật là ngốc nếu bạn nghĩ rằng bạn là đơn độc. Điều đó là vô nghĩa. Mọi cá thể được liên kết với nhau. Cái ngày mà con người hiểu rằng mình là một với toàn bộ thì ngay lập tức tất cả mọi gánh nặng lo âu của họ sẽ dễ dàng biến mất. Đây là câu kinh thứ tư.
Tôi sẽ nói với các bạn về một vài câu kinh tương tự. Liên quan đến điều này, nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào, bạn nên viết ra và đưa cho tôi vào ngày mai. Một vài người đã hỏi về thiền. Tôi sẽ nói về điều đó khi chúng ta ngồi thiền.
Một điều nữa mà tôi muốn nói với các bạn về thiền: tâm trí có đó và bạn chứng kiến nó.
Những người bạn muốn tham gia vào buổi thiền sáng... và tôi muốn mọi người đến, bởi vì kinh Yoga mà tôi đang nói không phải để hiểu bằng trí tuệ. Chúng ta phải trải nghiệm chúng. Cho nên, sáng mai phải có mặt. Buổi tối tôi sẽ nói với các bạn và buổi sáng chúng ta sẽ thử nghiệm lại điều đó. Cho nên, các bạn nghe vào buổi tối và thử nghiệm vào buổi sáng, như vậy sau đó sự nhận biết sẽ hoàn thiện hơn. Nếu không sẽ trở thành một nửa nhận biết, và một nửa nhận biết còn tệ hơn ngu dốt. Tôi biết ơn các bạn về việc các bạn đã nghe bài nói của tôi với tình yêu lớn lao như vậy! bây giờ cho tôi bày tỏ lòng tôn kính đối với phật tính, sự linh thiêng bên trong các bạn. Xin vui lòng chấp nhận sự tôn kính của tôi.

Ads Belove Post