Read more
(Prem
Udgita - Bài hát tình yêu)
Tình yêu là hát ca, bài ca của
trái tim, bài ca của chính cốt lõi bên trong bạn; và trừ khi tình yêu được sinh
ra, con người không được sinh ra. Thông qua tình yêu mà con người đạt được linh
hồn. Chỉ thông qua tình yêu mà con người bắt đầu cảm nhận một cái gì đó bên
ngoài cơ thể, bên ngoài vật chất, bên ngoài hình dạng, bên ngoài lời nói: và
cái bên ngoài đó là đấng cao cả linh thiêng. Cho nên tình yêu là cây cầu giữa bạn
và điều đó, giữa bờ này và bờ kia. Và chỉ thông qua tình yêu mà con người có thể
đi để gặp Thượng đế.
Bạn có thể thực hiện hàng nghìn
lẻ một thứ và nếu vẫn lỡ tình yêu thì cây cầu giữa bạn và đấng linh thiêng sẽ vẫn
không được tạo ra. Con người có thể trở nên rất thánh thiện, nhưng tất cả những
sự thánh thiện đó chỉ giống như cái xác mà không có linh hồn, đó sẽ là cây đèn
không được thắp sáng.
Nên nhớ điều đó, bởi vì đó là
điều đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời. Và nếu con người ghi nhớ điều đó thì
chính sự ghi nhớ bắt đầu thay đổi con người một cách tự nguyện. Dần dần bạn bắt
đầu nghiêng về những thái độ yêu thương, những sự tiếp cận đằm thắm nhiều hơn.
Dần dần, cuộc sống bình thường, cuộc sống nhàm chán bắt đầu thay đổi thành cuộc
sống kỳ diệu, thành cuộc sống mang chất thơ. Bỗng nhiên, vào một ngày khi chất
thơ đã đủ để biến thành sự sống thì nó bất ngờ bùng nổ thành bài ca.
Đó là ý nghĩa của udgita: khi
tình yêu bùng nổ như bài ca.
Deva Hiromi... sẽ có nghĩa là
không gian đẹp, linh thiêng, rộng mở.
Bầu trời rộng mở hẳn phải là đẹp
và không gian rộng mở hẳn phải là linh thiêng. Không gian đóng là xấu, không
gian đóng là tê liệt, không gian đóng trở nên tù đọng, hôi thối. Khép kín có
nghĩa là chúng ta đã tách biệt chúng ta với tồn tại, chúng ta đã dựng bức tường
quanh chúng ta, chúng ta không còn giao tiếp với tồn tại. Rộng mở có nghĩa là
trong giao tiếp với toàn bộ, không bức tường nào chia cách. Chúng ta đang gặp mặt,
đang hòa vào toàn bộ và toàn bộ liên tục rót chính mình vào chúng ta. Việc trao
đổi là tuyệt đối rộng mở mà không có điều kiện nào, không ràng buộc nào và khi
con người hoàn toàn cởi mở, con người biến đi. Như bản ngã, như tính cách, con
người không được tìm ra nữa.
Phật đã gọi trạng thái rộng mở
đó là anatta: không-cái-tôi. Nhưng đó là cái tôi thực sự, đó là siêu cái tôi.
Phật đã bị hiểu sai rất nhiều. Bởi vì người đã cho nó cái tên tiêu cực. Trong
nhiều thời đại, họ đã cho rằng, người đã từ chối cái tôi. Làm cách nào mà người
có thể từ chối cái tôi? Bởi người là một trong số ít người đã biết cái tôi
trong ánh hào quang tráng lệ, trong vẻ đẹp tuyệt đỉnh. Cái mà người đã từ chối
dưới tên cái tôi, đó là bản ngã, là tính cách cá nhân; đó chính là điều mà
chúng ta nghĩ là cái tôi. Chúng ta nghĩ rằng, những bức tường đang tạo ra ở nhà
tù cho chúng ta là những cái tôi của chúng ta, ngôi nhà của chúng ta. Khi đó
chúng ta đồng dạng với những bức tường.
Để giúp mọi người có thể bỏ rơi
sự nhận dạng, người đã nói với họ: bỏ rơi cái tôi. Không có cái tôi. Bạn hãy
hoàn toàn quên rằng bạn là bạn; hãy ở trong trạng thái không-cái-tôi.
Về mặt này cái tôi giả biến mất
như bóng tối, về mặt khác cái tôi thực ngay lập tức nảy sinh trong bạn như là
ánh sáng. Nhưng cái tôi thực không có trung tâm trong nó; đó là ánh sáng thuần
khiết, bạn không thể cầm giữ nó. Đó là ánh sáng vô hạn, đó chính là phần hồn của
ánh sáng, cốt lõi của ánh sáng.
Rõ ràng, điều đó trở thành sự
khởi đầu của hành trình thực của cuộc đời. Bây giờ bạn biết tồn tại này bao gồm
những thứ gì. Khi bạn đã biết chính mình, bạn biết cái tôi thực của toàn bộ tồn
tại. Biết nó, mọi nỗi sợ hãi biến mất; biết nó, mọi sự ngu dốt biến mất; biết
nó, mọi đau khổ biến mất; biết nó, cái chết biến mất - bởi vì tất cả, cái chết,
đau khổ, ngu ngốc, đều là một phần của tính cách chúng ta.
Cho nên, bỏ rơi tính cách và
hãy trưởng thành! Tất cả những ý tưởng về chính bạn mà bạn đã mang cho đến bây
giờ, hãy bỏ rơi chúng, bởi vì chúng chỉ là giả. Cho nên đừng cầm giữ bất kỳ điều
gì, hãy để chúng biến đi. Thế rồi bỗng nhiên bạn sẽ nhìn thấy sự tỉnh táo tinh
khiết nảy sinh trong bạn. Nó có thể được gọi là không-cái tôi, bởi vì nó không
bản ngã; nó có thể được gọi là siêu cái tôi, bởi vì nó là linh thiêng, nó là
vĩnh hằng. Nó có ở đó trước khi sinh ra và nó sẽ ở đó sau khi chết: đó là bộ mặt
nguyên thủy.
Anand có nghĩa là phúc lạc,
dino có nghĩa là tôn giáo: tôn giáo của phúc lạc, triết lý của phúc lạc.
Phúc lạc là thông điêp cơ bản của
tôi. Nếu bạn có thể là người phúc lạc, vậy thì bạn sẽ tự động là người tử tế.
Trong quá khứ, có người đã từng nói đi nói lại rằng, nếu bạn là người tử tế thì
bạn sẽ được tặng thưởng bởi phúc lạc. Điều đó tuyệt đối sai. Phúc lạc không phải
là phần thưởng; tử tế là hậu quả. Khi con người là phúc lạc thì sẽ là tử tế một
cách tự nhiên, họ không cần thực hành về điều đó, bởi vì con người phúc lạc
không thể tạo ra bất kỳ đau khổ nào cho người khác, bởi vì chúng ta chỉ có thể
trao cho người khác những gì chúng ta có và những gì là chúng ta. Khoảnh khắc bạn
đang cảm nhận phúc lạc, bạn có thể ban phúc cho toàn bộ tồn tại.
Cho nên quá khứ và những thuyết
giảng của nó rất lộn xộn. Do vậy mà con người đã giữ nguyên không thay đổi.
Chúng ta phải đặt mọi thứ một cách hợp lý.
Hãy học cách là phúc lạc. Và đừng
bận tâm về đức hạnh, lòng tốt, thần thánh. Quên toàn bộ chúng đi! Nếu bạn có thể
thu xếp chỉ một điều - phúc lạc bao la, khác thường, phúc lạc là từ thời điểm đến
thời điểm - thế thì tất cả những phẩm chất đó sẽ theo sau bạn như cái bóng.
Từ "dino" xuất phát từ gốc Arập: din.
Din có thể có nghĩa là tôn giáo; nó cũng có nghĩa là niềm tin, nó cũng có nghĩa
là lòng trung thành, nhưng tất cả những điều đó đều bao gồm trong từ “tôn
giáo“. Deva có nghĩa là linh thiêng, thần thánh, madita có nghĩa là điên khùng:
điên khùng thần thánh. Và đó là con đường thực sự tới điều cao cả linh thiêng.
Lý lẽ phải bị bỏ rơi. Lý lẽ là
dụng cụ tốt nhất nếu bạn hoạt động trên thế gian, nếu bạn hướng tới những mục
đích bên ngoài; nhưng điều tương tự trở thành rào cản nếu bạn đang hướng vào
trong. Với hành trình bên ngoài, đó là phương tiện cực kỳ quan trọng, nhưng với
hành trình bên trong, nó là rào cản. Với hành trình bên trong thì con người cần
lòng dũng cảm để bỏ rơi lý lẽ và đó là ý nghĩa của việc trở nên điên khùng.
Tất cả những người đã đạt được
điều cao cả linh thiêng đã không là lành mạnh trong hoàn cảnh thông thường. Tất
cả họ đều điên khùng trong tình yêu, họ sẵn sàng hy sinh mọi thứ và tất cả vì
điều cao cả linh thiêng. Chỉ khi con người sẵn sàng với phạm vi đó thì đấng
linh thiêng xuất hiện - không phải là con người cần hy sinh mà chỉ cần sự sẵn
sàng hy sinh là đủ. Không phải là đấng linh thiêng đòi hỏi sự hy sinh; thế thì
hẳn Thượng đế sẽ rất sai, một dạng tàn bạo, bệnh hoạn. Không, Thượng đế không cần
bạn hy sinh, ngài không yêu cầu điều đó. Nhưng nếu bạn không đặt toàn bộ năng
lượng của bạn vào việc tìm kiếm, vậy thì sự tìm kiếm của bạn vẫn giữ nguyên là
nhạt nhẽo, tầm thường. Đó chưa bao giờ là sự mãnh liệt để có thể biến bạn như
mũi tên lao tới điều vô hạn. Sự tìm kiếm của bạn càng mãnh liệt thì bạn càng trở
nên giống như mũi tên; và khi bạn phóng như mũi tên tới thẳng Thượng đế thì
trong tình yêu sâu sắc thì điều vĩ đại xuất hiện.
Jesus là điên khùng, Francis là
điên khùng, Ekhardt là điên khùng, Phật là điên khùng, Mohammed là điên khùng -
điên trong hoàn cảnh rằng họ không chạy theo những thứ trần tục, những thứ mà
chỉ những kẻ được gọi là khôn ngoan và ranh mãnh chạy theo; điên trong hoàn cảnh
rằng họ không làm rủi ro một cái gì đó quen thuộc, đã biết một cái gì đó chưa
biết; điên trong hoàn cảnh rằng họ đang bỏ rơi một cái gì đó mà có thể họ có hoặc
không, không có gì bảo đảm.
Trở thành người mộ đạo cần lòng
dũng cảm thực sự. Thử thách lớn lao nhất trong cuộc đời là trở nên mộ đạo. Tôn
giáo không dành cho những kẻ hèn nhát; nó không dành cho những người liên tục tự
phòng vệ mình theo cách này hay cách khác. Không dành cho những người chưa bao
giờ thực hiện một bước vào bóng tối, vào nguy hiểm.
Trở nên mộ đạo là sống nguy hiểm;
và tất cả những điều đó được ngụ ý trong từ "madita".
Udbodha có nghĩa là thức tỉnh.
Sannyas không là gì mà là sự khai tâm vào một dạng thức tỉnh mới. Chúng ta chỉ
biết một dạng thức tỉnh đó là thức tỉnh hướng ngoại. Chúng ta không biết dạng
thức tỉnh khác, thức tỉnh hướng nội. Chúng ta biết làm cách nào mở mắt mình ra
với thế giới bên ngoài; chúng ta không biết làm cách nào mở mắt mình ra với thế
giới bên trong và khi bạn trở nên có khả năng nhìn thấy cả hai thì bạn vẫn giữ
nguyên trong bóng tối. Khi con người có khả năng vào và ra dễ dàng, con người vẫn
giữ nguyên tắc nghẽn với bên ngoài. Bên ngoài là ngoại vi, hời hợt, đó chỉ là bề
ngoài của mọi thứ. Đó không phải là trung tâm của tồn tại, không có ý nghĩa gì.
Ý nghĩa xuất hiện chỉ khi con
người đã thấm vào thế giới bên trong. Thế thì ý nghĩa xuất hiện như dòng chảy
và thế thì những thứ bên ngoài cũng xuất hiện với ý nghĩa phi thường. Thế thì
đá cuội bình thường cũng giá trị như kim cương; khi bạn có mắt bên trong để
nhìn nó thì nó là dạ quang tỏa sáng.
Lúc đó thế giới bao giờ không
còn là bình thường nữa, nó lâng lâng, nhiều màu sắc. Nhưng sự thay đổi không xảy
ra trên thế gian; sự thay đổi xảy ra trong bạn. Và đây là sự thay đổi: có khả
năng nhìn thấy bản thể thực tại bên trong con người.
Khởi đầu, đó hoàn toàn là bóng
tối và con người đơn giản là muốn tránh bóng tối đó. Chính vì vậy mọi người
liên tục giữ nguyên bận rộn với bên ngoài, đó là cách tránh chính mình. Vào lúc
khởi đầu, con người chỉ tình cờ gặp những con rắn, những con nhện và những thứ
giống như vậy, bởi vì chúng ta đã ngăn chặn chúng cho nên chúng đã trở thành một
phần của thế giới vô thức của chúng ta. Thời điểm bạn nhìn vào trong, tất cả
chúng bắt đầu ngóc đầu dậy. Tất cả điều đó là xấu xa và nó là xấu xa bởi vì
chúng ta đã kìm nén nó; ngược lại nó không xấu. Nó đã trở thành cay đắng, chua
chát, Nó hẳn là tuyệt vời nếu nó được biểu cảm, nhưng văn hóa của chúng ta chuẩn
bị cho chúng ta kìm nén mà không phải biểu cảm. Văn hóa của chúng ta không phải
là sáng tạo, về cơ bản nó là hủy diệt. Và con người kìm nén là con người hủy diệt.
Chỉ con người biểu cảm mới là con người sáng tạo.
Cho nên lúc khởi đầu nó là bóng
tối và không chỉ bóng tối mà còn có mọi dạng quái vật. Cho nên con người cảm thấy
sợ hãi, kinh sợ; con người không muốn vào trong. Con người muốn gắn bó với bên
ngoài ở một nơi nào đó, cầm giữ lấy một cái gì đó để không cần vào trong. Điều
này đã trở thành trạng thái bình thường của mọi người trên khắp thế giới, việc
tránh xa của chính con người đã gần như trở thành tiêu chuẩn; và điều đó phải bị
phá bỏ.
Tất cả điều đó chính là sannyas
- chọc thủng phòng tuyến. Sự chạm trán với cái không, với bóng tối của con người
phải xảy ra; con người phải đối mặt với nó và con người phải đi cùng nó. Bạn
càng vào sâu hơn thì ánh sáng càng trở nên tràn đầy hơn. Khi bạn đã đạt tới lõi
sâu nhất thì tất cả bóng tối biến mất, mọi con yêu quái biến mất. Thực tế, tầm
nhìn mới hoàn toàn nảy sinh. Tất cả những thứ nhìn giống yêu quái thì bây giờ bạn
có thể nhìn với viễn cảnh tốt đẹp hơn, trong ánh sáng tuyệt diệu hơn. Lúc đó
chúng là năng lượng của bạn và chúng chưa được sử dụng, bị bóp nghẹt, bị áp chế,
nhưng chúng là năng lượng của bạn. Những năng lượng đó có thể được giải phóng,
và khi chúng được giải phóng cùng sự nhận biết thì chúng là sáng tạo. Và chỉ cuộc
sống sáng tạo mới là cuộc sống mộ đạo.
Udgatha là một dạng thơ ca. Cuộc
sống phải trở thành một dạng thơ ca. Con người có thể sống cuộc đời bằng lặng,
nhàm chán hoặc như thơ ca. Những người sống cuộc đời bằng lặng, nhàm chán sẽ bị
lỡ toàn bộ ý nghĩa của nó. Khi cuộc đời được sống như thơ ca thì bạn sẽ biết được
vẻ đẹp rực rỡ huy hoàng của nó.
Tôi ngụ ý gì khi nói sống như
thơ ca? Tôi ngụ ý là vứt logic đi và chấp nhận tình yêu, tôi ngụ ý vứt nghiêm
trọng đi và chấp nhận vui chơi hoan hỉ, về cơ bản tôi ngụ ý bỏ rơi cái đầu và
là trái tim. Thế thì sẽ có ân huệ vĩ đại, đấng cao cả linh thiêng không xa mà rất
gần. Con người bắt đầu thở cùng ngài, con người bắt đầu nghe thấy tiếng chân
ngài trong cùng nhịp đập của mình.
Bởi vì mọi người đang sống cuộc
đời bằng lặng, nhàm chán, như bài toán, logic, tính toán, thế thì đấng cao cả
linh thiêng nhìn rất xa. Tâm trí tính toán không thể biết đấng cao cả linh
thiêng; chỉ người yêu là biết. Tình yêu là tri thức thực, mọi thứ khác chỉ là
thông tin.
Một sannyasin mới nói, cô ấy bị ung thư,
các bác sĩ không có khả năng cứu chữa.
Bạn nên điều trị, nhưng một vài
điều có thể thực hiện ở đây, chúng sẽ vô cùng có ích...
Không, chỉ một điều sẽ có ích:
thực hiện một số buổi châm cứu và một số buổi thôi miên cá nhân; bạn có thể đi
vào cuối tháng giêng. Nhưng nếu những buổi đó có ích với bạn và bạn bắt đầu cảm
thấy tốt hơn, thế thì ở thêm một tháng nữa. Có nhiều khả năng rằng, châm cứu và
thôi miên cùng nhau sẽ có ích cho bạn và sẽ không cần điều trị. Nhưng chúng ta
phải nỗ lực và nhìn xem điều gì là có thể.
Cho nên hãy thực hiện hai điều,
nếu bạn cảm thấy tốt, thế thì ở lại một tháng nữa. Và đừng lo lắng bởi có một
cái gì đó luôn là điều có thể!
Một sannyasin hỏi: làm cách nào tôi duy trì
hành trình vào trong, trong khi suốt ngày vẫn phải liên quan tới nhiều việc bên
ngoài. Tôi nhận ra mình đang bị lạc lối.
Dần dần bạn sẽ nhận ra rằng bạn
không lạc lối. Đó chỉ là mánh khóe để không bị lạc lối. Con người phải tiếp tục
thực hiện những điều sau: con người không từ bỏ thế gian. Thế giới là tuyệt vời,
một cái gì đó phải được bổ sung vào nó; phẩm chất của nhận biết, phẩm chất của
tự ghi nhớ sao cho bạn không bị lạc lối - tận tụy, để hết tâm lực nhưng không lạc
lối. Và đó là toàn bộ nghệ thuật sống.
Bỏ trốn không làm gì là dễ
dàng; thế thì chắc chắn rằng con người không bị lạc lối, điều đó là quá dễ. Hoặc
điều khác là quá dễ khi ngập chìm vào thế gian và hoàn toàn mất dạng. Cả hai đều
là tầm thường. Con người trần tục và thầy tu đều chọn con đường ít trở ngại nhất.
Nhưng điều vĩ đại không nảy sinh từ con đường đó; bạn phải chọn con đường của
thử thách.
Đây là điều được ngụ ý bởi
sannyas của tôi: tận tâm đối với hàng nghìn lẻ một thứ và không bị lạc lối. Nhiều
lần bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã quên. Hãy nhớ lại, dần dần thủ thuật sẽ được
tìm ra. Thử thách và gặp sai lầm là cách học hỏi duy nhất, không còn con đường
nào khác. Con người phải bị chệch hướng nhiều lần và phải quay trở lại đúng hướng.
Thực tế mỗi lần bạn chệch hướng và bạn quay trở lại, vậy thì mỗi lần quay trở lại
đó có phẩm chất khác; bạn đã học được một cái gì đó từ việc bị chệch hướng và
khi bạn quay trở lại, nhận biết của bạn mãnh liệt hơn, sáng sủa hơn, cứng rắn
hơn.
Mỗi sai lầm đều hữu ích trong
việc tìm kiếm sự thật, cho nên đừng bao giờ phạm sai lầm. Không có cách nào gõ
lên cửa đúng trừ khi bạn gõ hàng nghìn lẻ một cửa sai.
Osho nói với sannyasin sắp đi.
Bạn phải chia sẻ nhiều và bạn
càng chia sẻ bạn càng có nhiều. Cho nên đừng bủn xỉn trong việc chia sẻ. Nhiều
người phải được giúp đỡ và nhiều người đang gặp khó khăn. Bởi vì tôi sẽ không tới
bất kỳ đâu cho nên các sannyasin của tôi phải thực hiện công việc.
Thông qua bạn, thông qua
sannyasin của tôi mà tôi có thể chạm tới hàng triệu người. Nên nhớ rằng đó là
cách duy nhất mà tôi có - sử dụng cánh tay của mọi người.
Sannyasin khác nói: tôi cảm nhận rằng tôi
đã trở nên tĩnh lặng hơn, nhưng cùng thời điểm tôi cũng cảm thấy trống rỗng, đần
độn. Giống như tôi đang trong cái thúng, rất khó khăn để ra ngoài với những người
khác và với thiên nhiên.
Điều đó tuyệt đối tốt; bạn
không nên cố để ra khỏi đó. Hãy vào sâu hơn và sau đó bạn sẽ ra khỏi đó, nhưng
bạn đang không tạo ra bất kỳ nỗ lực nào. Nếu bạn nỗ lực thì bạn sẽ lỡ một cái
gì đó giá trị.
Bất kỳ khi nào tĩnh lặng bắt đầu
xuất hiện thì sẽ cảm thấy buồn, bởi vì không có gì hào hứng trong đó. Và nhìn
cũng đần độn bởi vì không có gì thử thách, trí thông minh của bạn lúc này là
không cần thiết, do vậy bạn cảm thấy đần độn. Và tĩnh lặng chỉ có duy nhất một
nếm trải: không cảm giác nào xuất hiện trở lại, không có gì mới xuất hiện;
không có gì mới trong tĩnh lặng. Họ nói rằng trên thiên đường không có gì mới,
chỉ địa ngục mới có cái mới; không có gì mới đã từng xuất hiện ở thiên đường.
Cho nên tĩnh lặng là không cảm giác, do vậy bạn cảm thấy buồn. Và bạn đã luôn sống
cuộc đời có cảm giác.
Mọi người đói - cảm giác. Hàng
ngày một cái gì đó mới là cần thiết, chỉ điều đó mới giữ cho họ lăn tròn, động
đậy. Tĩnh lặng nhìn đần độn bởi vì không có thử thách cho trí tuệ, cho nên trí
tuệ đi ngủ, không có gì làm cho nó thức. Nhưng lúc khởi đầu, đây là điều tốt;
đó là cách nó phải như vậy.
Hướng sâu hơn vào nó và bạn sẽ
nhanh chóng nhìn thấy nỗi buồn biến mất; ngược lại, độ sâu được cảm nhận. Nhưng
chỉ ở những giai đoạn sau đó, khi bạn hướng sâu vào thì nỗi buồn biến thành sâu
sắc. Có thể bạn mới biết rằng mọi cảm giác là rất hời hợt, nông cạn. Thế thì sự
sâu sắc tạo ra thử thách mà nó không giống như thử thách cũ, những rắc rối cũ
mà bạn đã từng giải quyết và chống lại, điều đó đã từng làm sắc nhọn trí tuệ bạn.
Đây là thử thách hoàn toàn mới. Nó không thách thức trí khôn bạn nhưng nó chắc
chắn thách thức sự sáng suốt, sự thấu hiểu của bạn. Nhưng đó là hiện tượng hoàn
toàn khác và bạn không nhận biết về nó.
Trí khôn được làm sắc thêm bởi
những thử thách bên ngoài và sự sáng suốt nảy sinh thông qua những thử thách
bên trogn; nhưng những thứ đó sẽ chỉ diễn ra từ từ. Nếu bạn cố ra khỏi nó, bạn
sẽ hủy hoại toàn bộ vấn đề, bạn sẽ giết hại một cái gì đó tuyệt đẹp đang phát
triển. Và khi bạn đã thực sự chạm tới nó, sẽ không còn ước mong nào cho bất kỳ
điều gì khác, bạn quá mãn nguyện, vì sự mãn nguyện đó mà bạn bắt đầu liên hệ với
mọi người.
Mối liên hệ đó cũng hoàn toàn
khác đối với những gì bạn đã từng biết. Nó sẽ là sự chia sẻ, nó sẽ không là nhu
cầu. Nếu một người nào đó sẵn sàng, bạn sẽ có khả năng chia sẻ; nếu không người
nào sẵn sàng, bạn vẫn sẽ giữ nguyên mãn nguyện. Chia sẻ hoặc không chia sẻ sẽ
không tạo ra sự khác biệt nào với bạn - mặc dù bạn muốn chia sẻ, bởi vì mong muốn
mãnh liệt được chia sẻ với mọi người nảy sinh một cách tự nhiên, với những người
không có gì liên quan. Nhưng đó là mong muốn tự nhiên, đó không phải là một cái
gì đó giống như nỗi ám ảnh.
Tôi có thể hiểu rắc rối của bạn:
bạn có thể cảm thấy hơi cô đơn, rằng bạn đã không chạm tới mọi người, không
liên hệ với mọi người, không bao giờ cảm thấy giống như mối liên hệ. Ở giai đoạn
ban đầu thì điều này là hoàn toàn tốt. Khi năng lượng thay đổi cấu trúc, khi nó
bắt đầu di chuyển từ ngoài vào trong, thì điều này xuất hiện. Đây chỉ là giai
đoạn tạm thời, giai đoạn chuyển tiếp. Bạn sẽ phải có một chút kiên nhẫn; nó sẽ
diễn ra.