Chương 5. Linh hồn trở về và chạm tới thiên đường

Chương 5. Linh hồn trở về và chạm tới thiên đường

Price:

Read more

Osho - Bí mật của những bí mật (Tập 2)
Chương 5. Linh hồn trở lại và chạm trời
Ngày 31 tháng 8 năm 1978, buổi sáng tại thính đường Phật

Osho ơi,
Thầy Lữ Tử nói:
Bây giờ có ba kinh nghiệm xác nhận mà có thể được thử. Thứ nhất là ở chỗ, khi người ta đã đi vào trạng thái thiền, các thần ở trong thung lũng. Mọi người được nghe thấy đang nói dường như ở khoảng cách xa vài trăm bước, từng người đều rất rõ ràng. Nhưng âm thanh tất cả giống như tiếng vọng trong thung lũng. Người ta bao giờ cũng có thể nghe thấy chúng, nhưng không bao giờ nghe thấy bản thân người ta. Điều này được gọi là: ‘Sự hiện diện của các thần trong thung lũng’.
Vào nhiều lúc điều sau đây có thể được kinh nghiệm: ngay khi người ta yên tĩnh, ánh sáng của mắt bắt đầu bột phát, do vậy mọi thứ trước người ta trở nên hoàn toàn sáng dường như người ta ở trong mây. Nếu người ta mở mắt ra và tìm thân thể, nó không còn được tìm thấy nữa. Điều này được gọi là: ‘Trong phòng rỗng ánh sáng tăng lên’. Bên trong và bên ngoài, mọi thứ đều sáng tương đương. Đó là dấu hiệu rất thuận lợi.
Hay, khi người ta ngồi thiền, nhục thể trở nên hoàn toàn chiếu sáng như lụa hay ngọc bích. Dường như khó vẫn còn ngồi được: người ta cảm thấy dường như được kéo lên. Điều này được gọi là: ‘Linh hồn trở lại và chạm trời’. Theo thời gian, người ta có thể kinh nghiệm nó theo cách mà người ta thực nổi lên.
Và bây giờ, đã có thể có cả ba kinh nghiệm này. Nhưng không phải mọi thứ đều có thể được diễn đạt.
Các thứ khác nhau xuất hiện cho từng người theo tính khí của người đó. Nếu người ta kinh nghiệm những điều này, đó là dấu hiệu về năng khiếu tốt. Với những điều này cũng tựa như là khi người ta uống nước: người ta có thể tự nhủ mình liệu nước là ấm hay lạnh. Theo cùng cách con người phải thuyết phục bản thân mình về những kinh nghiệm này, chỉ thế thì chúng mới là thực.
Thầy Lữ Tử nói:
Khi có thành công dần dần trong việc tạo ra luân quang, người ta phải không từ bỏ công việc bình thường trong việc làm nó. Cổ nhân nói: Khi công việc tới với chúng ta, chúng ta phải chấp nhận chúng; khi mọi sự tới với chúng ta, chúng ta phải hiểu chúng từ nền trở lên. Nếu công việc được giải quyết đúng bởi ý nghĩ đúng, ánh sáng không bị rải rác bởi những điều bên ngoài, mà luân chuyển theo luật riêng của nó. Ngay cả việc luân quang vô hình tĩnh lặng cũng được bắt đầu theo cách này; nhiều hơn nữa, thì, đó là trường hợp với việc luân quang đúng điều đã tự biểu lộ bản thân nó một cách rõ ràng.
Khi trong cuộc sống bình thường người ta bao giờ cũng có năng lực phản ứng với mọi thứ bằng việc chỉ nhìn vào nội tâm, không trộn lẫn ý nghĩ này với ý nghĩ khác hay bản thân người ta, đó là luân quang nảy sinh từ hoàn cảnh. Đây là bí mật thứ nhất.
Nếu sáng sớm người ta có thể gạt bỏ bản thân mình ra khỏi mọi vướng mắc và thiền từ một tới hai giờ, và thế rồi có thể hướng bản thân người ta tới mọi hoạt động và các vật bên ngoài theo cách có suy ngẫm, khách quan thuần tuý, và nếu điều này có thể được tiếp tục mà không có ngắt quãng nào, thì sau hai hay ba tháng tất cả những điều hoàn thiện tới từ trời và chấp thuận hành vi như vậy.
Đó là một sáng đẹp. Nó phải đã là buổi sáng giống thế này. Làn gió thoảng mát rượi và đầy mùi ngọt ngào của đất ẩm. Chim hót vang và mặt trời đang lên trên đường chân trời. Những giọt sương long lanh trên lá cỏ như ngọc trai.
Trời bao giờ cũng đẹp. Mọi điều được cần là đôi mắt để thấy nó. Chim có đó, hót mọi sáng, nhưng ai có đó để nghe? Và cây đang nở hoa, nhưng ai có đó để ca ngợi? Trái tim thẩm mĩ vắng bóng, chỉ tâm trí tính toán vận hành. Do đó bạn sống trong thế giới xấu.
Tôi đang kể lại cho bạn một câu chuyện cổ:
Các sannyasin của Phật Gautam đang thiền trong rừng xoài...
Sáng là thời gian tốt nhất cho thiền. Sau khi nghỉ ngơi cả đêm bạn ở rất gần với trung tâm bản thể bạn. Sáng sớm là dễ dàng đi vào trung tâm một cách có ý thức hơn bất kì lúc nào khác - bởi vì cả đêm bạn đã ở đó tại trung tâm, bạn chỉ mới rời khỏi nó. Thế giới của cả nghìn lẻ một thứ còn chưa nảy sinh. Bạn chỉ mới trên đường, đi tới mọi thứ, đi vào trong thế giới bên ngoài, nhưng trung tâm bên trong còn rất cận kề, còn ở quanh góc này. Chỉ quay đầu và bạn sẽ có khả năng thấy cái đang đó: chân lí, Thượng đế, chứng ngộ. Bạn sẽ có khả năng nhìn vào trong điều bạn vừa trải qua khi mơ đã dừng lại và giấc ngủ là sâu. Nhưng thế thì bạn đã vô ý thức.
Ngủ say làm tươi lại vì mặc dầu vô ý thức bạn đi vào trong cốt lõi của bản thể bạn, nhưng bạn vẫn đi vào - và mọi mệt mỏi của thế giới bên ngoài bị lấy đi, và mọi vết thương được chữa lành, và mọi bụi bặm biến mất. Bạn đã tắm, bạn đã chìm sâu vào trong bản thể riêng của bạn.
Đó là lí do tại sao Patanjali nói: Ngủ say, không mơ gần giống như samadhi - nhưng gần như thôi, không đích xác là samadhi. Khác biệt là gì? - chỉ rất nhỏ hay rất lớn - nhưng khác biệt ngần này có đó: trong ngủ bạn vô ý thức, trong samadhi bạn có ý thức. Nhưng không gian là như nhau.
Cho nên vào buổi sáng khi bạn vừa mới thức dậy và bạn đang ở rất gần với trung tâm - chẳng mấy chốc ngoại vi sẽ chiếm lấy bạn, sẽ sở hữu bạn, bạn sẽ phải đi vào trong thế giới công việc - trước khi bạn đi vào trong cuộc hành trình bên ngoài đó, có cái nhìn đi, để cho bạn có thể thấy một cách có ý thức bạn là ai. Đây là điều thiền tất cả là gì. Do đó, suốt nhiều thời đại, buổi sáng, sáng sớm - khi đất đang thức tỉnh và cây đang thức tỉnh và chim đang thức tỉnh và mặt trời đang thức tỉnh - khi toàn thể bầu không khí đầy thức tỉnh, bạn có thể dùng tình huống này. Bạn có thể cưỡi lên con sóng triều của thức tỉnh và bạn có thể đi vào trong bản thể riêng của bạn, tỉnh thức, tỉnh táo, nhận biết, và toàn thể cuộc sống của bạn sẽ được biến đổi. Và cả ngày của bạn sẽ được biến đổi bởi vì thế thì bạn sẽ có định hướng khác.
Thế thì bạn có thể đi vào trong bãi chợ và dầu vậy bạn sẽ vẫn còn trong liên hệ với cốt lõi bên trong của bạn. Và đó là bí mật lớn nhất, Bí mật của Hoa Vàng.
Các sannyasin của Phật đang thiền trong rừng xoài sáng hôm đó... Như các bạn đã tụ tập quanh tôi, hàng nghìn người đã tụ tập quanh Phật. Không có gì khác để học ngoài thiền.
Chư phật không dạy, họ chỉ chia sẻ. Họ không cho bạn học thuyết, họ chắc chắn cho bạn kỉ luật. Họ không cho bạn niềm tin, họ chắc chắn cho bạn hương vị của tin cậy. Và chỉ một giọt của hương vị tin cậy và cuộc sống được chuyển hoá. Và để kết nối với người đã thức tỉnh, cách duy nhất là trở nên thức tỉnh chút ít về phần riêng của bạn nữa, bởi vì cái giống nhau có thể gặp cái giống nhau. Hiện hữu cùng vị phật là tỉnh táo hơn chút ít so với cuộc sống nói chung yêu cầu bạn tỉnh táo. Cuộc sống muốn bạn trở thành tự động hoá, như robot. Khi bạn đi tới Thầy, Thầy yêu cầu rằng bạn vứt bỏ thói quen tự động hoá của bạn, rằng bạn giải tự động hoá bản thân bạn, rằng bạn trở nên tỉnh táo thêm chút ít, rằng bạn không cứ nhìn vào mọi thứ... mà còn nhớ tới bản thể của bạn nữa.
Cho nên các đệ tử của Phật đã thiền... Buổi sáng đẹp thế không để bị bỏ lỡ! Và khi chim đang ca ngợi mặt trời buổi sáng, bạn cũng phải ca ngợi Thượng đế. Và khi cây đang đung đưa trong gió, bạn cũng phải tham gia vào trong điệu vũ vĩnh hằng này, bạn cũng phải mở hội. Ngày nữa được sinh ra - quên quá khứ đi, chết quá khứ đi - được sinh ra mới đi.
Phật có một đệ tử tên là Subhuti... Phật là một Thầy rất may mắn: ông ấy có các đệ tự có tiềm năng vô cùng. Vài người trong số họ đã thực sự là những người hiếm hoi. Subhuti là một trong những người hiếm hoi đó, người ở ngay trên bờ của phật tính - chỉ một bước thêm nữa và ông ấy sẽ là vị phật. Ông ấy sắp về tới nhà, mọi khoảng khắc đều sắp tới nhà, ngày càng gần hơn với trung tâm - nơi bản ngã biến mất và Thượng đế được sinh ra, nơi bạn chết đi và cái toàn thể được sinh ra. Khi bộ phận biến mất vào trong cái toàn thể, khi vũ trụ xảy ra và bạn không còn là thực thể tách rời, run rẩy, sợ chết, thế thì bạn là một phần của vở kịch vĩnh hằng này của sự tồn tại. Ông ấy ở ngay trên bờ.
Ông ấy là một trong những đệ tử im lặng nhất của Phật. Ông ấy im lặng tới mức kinh sách nói rằng ông ấy đã gần như vắng bóng. Ông ấy sẽ tới và không ai để ý tới ông ấy. Ông ấy sẽ đi qua và không ai sẽ trở nên nhận biết rằng ông ấy đã đi qua.
Ông ấy là làn gió thoảng rất im lặng... Bình thường bạn muốn được chú ý. Nếu bạn không được chú ý, bạn cảm thấy bị tổn thương. Bạn muốn được chú ý. Ai muốn sự chú ý? Chú ý là yêu cầu của bản ngã, bản ngã được nuôi dưỡng dựa trên điều đó. Cho nên nếu chú ý không được trao cho bạn, nếu bạn đi tới và không ai chú ý tới bạn, bạn đi qua và không ai nói, “Xin chào. Anh khoẻ không?” - cứ dường như bạn đã không đi qua - bạn sẽ cảm thấy tổn thương. Bạn sẽ bắt đầu nghĩ, “Vậy là, mình bị coi là chẳng ai cả, và mình sẽ cho những người này biết mình là ai!”
Bản ngã bao giờ cũng khao khát sự chú ý.
Subhuti đã im lặng thế... Ham muốn của ông ấy về chú ý đã biến mất. Và khoảnh khắc ham muốn về chú ý biến mất, mọi chính trị biến mất khỏi bản thể bạn. Thế thì bạn có tính tôn giáo. Thế thì bạn ở nhà hoàn hảo với tính không ai cả của bạn. Thế thì bạn sống một cuộc sống khác toàn bộ. Thế thì bạn sống im lặng tới mức bạn không làm ồn ào gì, tới mức bạn không tạo ra gợn sóng nào, tới mức bạn tới và bạn đi dường như bạn chưa bao giờ tới và bạn chưa bao giờ đi.
Ông ấy hiện hữu, và vậy mà ông ấy không hiện hữu... Thực ra, khoảnh khắc bạn thực sự hiện hữu, bạn vứt bỏ mọi ý tưởng về bản ngã của bạn. Mọi người mang ý tưởng về bản ngã bởi vì họ không hiện hữu. Cố hiểu điều ngược đời này: những người không hiện hữu, họ ba hoa về bản thân họ - họ phải ba hoa, họ phải chứng minh cho thế giới. Họ thường xuyên phô trương. Họ biết nếu họ không phô trương họ chẳng là ai cả. Họ phải phô trương, họ phải la hét, họ phải làm ồn ào, họ phải buộc người khác chú ý tới họ. Adolf Hitlers và Genghis Khans và Tamerlanes và tất cả những điều mà nhiều chính khách ngu xuẩn trong suốt nhiều thời đại - tất cả những điều mà họ đã từng làm là làm cho ngày càng có nhiều chú ý về họ. Đây là những người không hiện hữu.
Những người mà hiện hữu, là được mãn nguyện thế với hiện hữu của họ, ai chăm nom liệu bất kì ai chú ý tới hay không? Họ là nhiều thế với bản thân họ, đủ với bản thân họ rồi.
Cho nên đây là điều ngược đời: người không cố giả vờ rằng mình là nhiều, là ai đó đặc biệt, và người không giả vờ, không ba hoa, trở thành sự tồn tại rất im lặng.
Người đó tồn tại như sự vắng mặt... Và chỉ trong sự vắng mặt mà hiện diện thực nảy sinh: người đó biến mất nhưng hiện diện nảy sinh.
Người đó đã tan chảy dần và biến mất như một người... Và khi điều đó xảy ra, khi phép màu đó xảy ra, chính sự vắng mặt trở thành sự hiện diện rạng ngời.
Subhuti cũng ngồi dưới gốc cây, thậm chí không thiền... Những người khác đều thiền, ông ấy đơn giản ngồi đó không làm gì. Đó là dạng cao nhất của thiền. Hành thiền là chỉ dành cho người mới bắt đầu. Người mới bắt đầu phải hành thiền. Nhưng người đã hiểu thiền rồi thì thậm chí không thể nghĩ được dưới dạng làm, hành bởi vì khoảnh khắc bạn làm cái gì đó bạn bị khuấy động, khoảnh khắc bạn làm cái gì đó bạn căng thẳng, khoảnh khắc bạn làm cái gì đó bản ngã lại bước vào từ cửa sau - bởi vì với việc làm người làm tới. Thiền là trạng thái không làm. Chắc chắn lúc ban đầu người ta phải làm, nhưng dần dần, dần dần - khi thiền đi sâu, hiểu biết nảy sinh - việc làm biến mất. Thế thì thiền là hiện hữu, không làm.
Làm là một phần của thế giới về có. Làm là khía cạnh khác của có. Bạn phải làm nếu bạn muốn có, nếu bạn muốn có bạn phải làm. Và hàng triệu người vẫn còn trong thế giới của làm và có. Bên ngoài hai điều này có một thế giới khác, thế giới của hiện hữu, nơi bạn không có gì và bạn không phải là người làm - tất cả là im lặng hoàn toàn, tất cả đều là thụ động tuyệt đối, thậm chí không một gợn sóng.
Cho nên ông ấy không hành thiền, nhớ lấy. Ông ấy chỉ ngồi và không làm gì, và thế rồi đột nhiên, hoa bắt đầu rụng quanh ông ấy. Và đó không phải là hoa thường - không phải là hoa của thế giới này, không trần tục - chúng không rụng từ cây. Chúng rụng từ trời, từ không đâu cả, từ trời xanh. Ông ấy chưa bao giờ thấy cái đẹp như thế và cái tươi mát như thế và hương thơm như thế. Đó là hoa của cõi bên kia, Hoa Vàng. Ông ấy tự nhiên kính nể và kinh ngạc. Và thế rồi ông ấy nghe tiến thì thào của các thần với ông ấy, “Chúng tôi ca ngợi ông vì bài nói của ông về trống rỗng...”
Bây giờ ông ấy thực sự phân vân. “Bài nói về trống rỗng sao? Nhưng tôi có nói về trống rỗng đâu,” Subhuti nói.
“Ông đã không nói về trống rỗng, chúng tôi đã không nghe về trống rỗng,” các thần đáp. “Đây là trống rỗng thực.”
Và hoa trút xuống Subhuti như mưa.
Đây là một trong những chuyện hay nhất tôi đã từng bắt gặp. Một nghĩa lớn ẩn ở đó: nếu bạn im lặng, nếu bạn hoàn toàn im lặng, sự tồn tại bắt đầu trút xuống bạn - ân huệ trút xuống bạn như mưa. Nếu bạn im lặng, nếu bạn ở trong trạng thái thiền, chỉ hiện hữu và không làm gì, toàn thể sự tồn tại hội tụ lên bạn với mọi ân huệ của nó, với mọi cái đẹp và phúc lành của nó.
Đây là trạng thái Jesus gọi là trạng thái của cái đẹp. Lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết về cái huy hoàng của sự tồn tại. Từng khoảnh khắc đều là vĩnh hằng, và ngay cả thở cũng là niềm vui thế, mở hội thế. Khổ biến mất vào khoảnh khắc bạn biến mất. Khổ là cái bóng của bản ngã.
Và phúc lành là hiện tượng tự nhiên: nó xảy ra theo cách riêng của nó vào khoảnh khắc bạn thành trống rỗng - toàn thể sự tồn tại xô vào, bùng nổ.
Ludwig Wittgenstein đã nói, “Điều huyền thoại không phải là cái ‘làm sao’ của thế giới, mà là nó tồn tại.”
Chính điều nó tồn tại là điều bí ẩn. Không cần đi bất kì đâu khác. Điều huyền bí không bị giấu kín, điều huyền bí ở khắp mọi nơi. Chỉ điều nó tồn tại là điều huyền bí của nó rồi! Bạn không cần đào sâu để tìm điều huyền bí. Điều huyền bí có ở mọi nơi, trên bề mặt cũng nhiều như trong chiều sâu. Mọi điều được cần là trái tim biết cảm. Mọi điều được cần là một bản thể sẵn có, cởi mở. Mọi điều được cần là sự tỉnh táo - tỉnh táo không nỗ lực và căng thẳng nào. Mọi điều được cần là trạng thái của thiền, và thế thì ân huệ từ sự tồn tại bắt đầu trút xuống như mưa.
Lời kinh:
Thầy Lữ Tử nói:
Bây giờ có ba kinh nghiệm xác nhận mà có thể được thử. Thứ nhất là ở chỗ, khi người ta đã đi vào trạng thái thiền, các thần ở trong thung lũng. Mọi người được nghe thấy đang nói dường như ở khoảng cách xa vài trăm bước, từng người đều rất rõ ràng. Nhưng âm thanh tất cả giống như tiếng vọng trong thung lũng. Người ta bao giờ cũng có thể nghe thấy chúng, nhưng không bao giờ nghe thấy bản thân người ta. Điều này được gọi là: ‘Sự hiện diện của các thần trong thung lũng’.
Lữ Tử đang nói về ba dấu hiệu xác nhận. Dấu hiệu thứ nhất ông ấy gọi là ‘các thần trong thung lũng’. Những người đang di chuyển - và tất cả các bạn đều đang di chuyển tới thiền - đang đi tới bắt gặp những chỗ kì lạ này nhưng cực kì đẹp. Dấu hiệu đầu tiên rằng thiền đã bắt đầu trở thành một hiện tượng kết tinh trong bạn là "sự hiện diện của các thần trong thung lũng.”
Biểu dụ này ngụ ý gì? Nó ngụ ý khoảnh khắc thiền bắt đầu xảy ra trong bạn, toàn thể sự tồn tại trở thành thung lũng và bạn ở trên đỉnh núi. Bạn bắt đầu vươn lên và toàn thế giới trở thành thung lũng, xa xăm, đâu bên dưới kia - và bạn đang ngồi trên đỉnh núi đầy ánh mặt trời. Thiền đưa bạn đi lên - không phải về vật lí, mà về tâm linh - và hiện tượng này là rất rõ ràng khi nó xảy ra. Đây sẽ là những dấu hiệu.
Khi bạn đang đi vào nội tâm trong thiền, đột nhiên bạn sẽ thấy khoảng cách lớn nảy sinh giữa bạn và tiếng ồn quanh bạn. Bạn có thể ngồi ở bãi chợ và đột nhiên bạn sẽ thấy khe hở đang nảy sinh giữa bạn và tiếng ồn. Mới một khoảnh khắc trước những tiếng ồn đó đã gần như được đồng nhất với bạn; bạn ở trong chúng, bây giờ bạn đang xa khỏi chúng. Bạn có đó về mặt vật lí như bạn vẫn vậy trước đây, không cần đi lên núi. Đây là cách tìm ra núi thực của bên trong, đây là cách tìm ra Himalayas ở bên trong. Bạn bắt đầu đi vào trong im lặng sâu sắc và đột nhiên, mọi tiếng ồn mà đã từng gần gũi bạn thế, rối loạn thế đã từng có đó, bắt đầu đi xa hẳn ra, lùi dần về sau. Mọi thứ vẫn như nó trước đây, ở bên ngoài chẳng cái gì đã thay đổi, bạn đang ngồi ở cùng chỗ nơi bạn đã bắt đầu thiền - nhưng khi thiền sâu hơn điều này sẽ được cảm thấy: bạn sẽ cảm thấy khoảnh cách nảy sinh với các thứ bên ngoài.
Mọi người được nghe thấy đang nói dường như ở khoảng cách xa vài trăm bước...
Dường như đột nhiên thế giới đã mất đi khỏi bạn hay bạn đã đi xa khỏi thế giới, nhưng từng ý nghĩ là hoàn toàn sáng tỏ; bất kì cái gì được nói ở bên ngoài cũng hoàn toàn sáng tỏ, thực ra, còn rõ hơn nó trước đây. Đây là phép thần của thiền.
Bạn không trở nên vô ý thức, bởi vì trong vô ý thức nữa bạn sẽ thấy rằng tiếng ồn đang biến mất. Chẳng hạn, nếu bạn được cho thuốc gây mê, bạn sẽ cảm thấy cùng hiện tượng này xảy ra: tiếng động bắt đầu đi ra xa xăm, xa xăm, xa xăm... và chúng mất đi - nhưng bạn đã rơi vào vô ý thức, bạn không thể nghe được cái gì rõ ràng. Cùng điều đó xảy ra trong thiền, nhưng với khác biệt: tiếng động bắt đầu đi xa khỏi bạn, nhưng mọi tiếng động trở thành rất rõ ràng, còn rõ ràng hơn nó vậy trước đây, bởi vì bây giờ việc chứng kiến đang nảy sinh.
Đầu tiên bạn cũng đã là tiếng ồn trong mọi tiếng ồn, bạn đã bị mất hút trong nó. Bây giờ bạn là nhân chứng, người quan sát, và bởi vì bạn im lặng thế nên bạn có thể thấy mọi thứ một cách rõ ràng, rành mạch. Mặc dầu tiếng ồn là xa xăm, chúng còn rõ ràng hơn bao giờ trước đây. Từng giọng đều được nghe thấy.
Nếu trong thiền bạn lắng nghe âm nhạc điều này sẽ xảy ra. Đầu tiên bạn sẽ thấy âm nhạc đi ra xa xăm, và điều thứ hai, đồng thời cũng sẽ được cảm thấy: từng giọng đang trở nên rõ ràng thế và phân biệt thế như nó chưa bao giờ vậy trước đây. Trước kia, những giọng đó bị trộn lẫn với nhau, chèn lấp vào nhau. Bây giờ chúng tất cả đều là từng giọng rõ ràng, nguyên tử. Từng giọng đều tách bạch.
Mọi người được nghe thấy đang nói dường như ở khoảng cách xa vài trăm bước, từng người đều rất rõ ràng. Nhưng âm thanh tất cả giống như tiếng vọng trong thung lũng.
Và điều thứ ba sẽ được cảm thấy: rằng chúng không được nghe một cách trực tiếp nhưng dường như gián tiếp; dường như chúng là tiếng vọng của âm thanh thực, không phải là bản thân âm thanh này. Chúng trở nên không bản chất, bản chất của chúng bị mất. Chúng trở thành ít tính vật chất hơn, vật chất của chúng biến mất. Chúng không còn nặng, chúng nhẹ. Bạn có thể thấy tính vô trọng lượng của chúng - chúng giống như tiếng vọng. Toàn thể sự tồn tại trở thành tiếng vọng.
Đó là lí do tại sao các nhà huyền môn gọi thế giới này là maya, ảo tưởng. Ảo tưởng không có nghĩa là không thực, nó đơn giản nghĩa là tựa như cái bóng, như tiếng vọng. Nó không ngụ ý không tồn tại, nó đơn giản ngụ ý tựa mơ. Tựa cái bóng, tựa mơ, tựa tiếng vọng - điều đó sẽ là cảm giác: bạn không thể cảm thấy rằng những điều này là thực. Toàn thể sự tồn tại trở thành mơ - rất rõ ràng, rất nét, bởi vì bạn tỉnh táo - và rất tựa giấc mơ vì bạn tỉnh táo. Đầu tiên bạn bị mất đi trong mơ: bạn không tỉnh táo và bạn tưởng rằng đây là thực tại. Bạn bị đồng nhất với tâm trí của bạn, bây giờ bạn không còn bị đồng nhất với tâm trí; một thực thể tách rời đã nảy sinh trong bạn: tính quan sát, sakshi.
Người ta bao giờ cũng có thể nghe thấy chúng, nhưng không bao giờ nghe thấy bản thân người ta.
Và điều thứ tư trong nó sẽ được cảm thấy: bạn có thể nghe toàn thể sự tồn tại quanh bạn - mọi người nói, bước đi, trẻ con cười, ai đó khóc, chim kêu, xe chạy qua, máy bay, tầu hoả. Bạn sẽ có khả năng nghe thấy mọi thứ. Chỉ một điều, bạn sẽ không có khả năng nghe bản thân bạn: bạn đã hoàn toàn biến mất, bạn là cái trống rỗng - bạn trở thành một Subhuti. Bạn chỉ không có đó chút nào. Bạn không thể cảm thấy bản thân bạn như một thực thể. Mọi tiếng ồn đều có đó, chỉ tiếng ồn bên trong của bạn đã biến mất. Bình thường có nhiều tiếng ồn bên tron bạn hơn là bên ngoài - rối loạn thực là ở bên trong bạn, cái điên thực có đó - và khi cái điên bên ngoài và điên bên trong gặp nhau, địa ngục được tạo ra.
Điên bên ngoài sẽ tiếp tục, bởi vì bạn đã không tạo ra nó và bạn không thể phá huỷ được nó. Nhưng bạn có thể phá huỷ cái điên bên trong của bạn rất dễ dàng, nó là trong năng lực của bạn. Một khi cái điên bên trong không có đó, cái điên bên ngoài trở thành không bản chất; nó mất mọi thực tại, nó trở thành ảo tưởng: bạn không thể tìm ra tiếng nói riêng của bạn, không có ý nghĩ nảy sinh trong bạn cho nên không có âm thanh. Điều này được gọi là ‘các thần trong thung lũng’ - bạn đã trở thành trống rỗng và mọi thứ đều đã đi sâu xuống trong thung lũng - chỉ tiếng vọng được nghe thấy. Và khi tiếng vọng được nghe thấy, chắc chắn bạn không bị ảnh hưởng.
Mới hôm nọ một người điên đã cố cưỡng bức Anuradha. Anh ta bị bắt trước khi anh ta có thể làm điều hại gì. Tôi bảo Anuradha tới tôi, chỉ để xem liệu cô ấy có bị ảnh hưởng bởi điều đó hay không - và tôi đã cực kì hạnh phúc rằng cô ấy đã không bị ảnh hưởng chút nào - không chút nào, thậm chí không một dấu vết. Đó là cái đẹp của việc phát triển thiền: cho dù bạn bị giết bạn sẽ vẫn còn không bị ảnh hưởng.
Bây giờ, nỗ lực cưỡng bức cô ấy là sát hại. Và để Morarji Desai biết rằng đây là hình ảnh đúng của Ấn Độ của ông ấy - một người Ấn Độ đã thử điều đó! Và đây không phải là một trường hợp riêng lẻ, nó đã từng xảy ra gần như đều đặn. Nó đã trở thành nguy hiểm thế cho các sannyasin của tôi đi ra ngoài. Ấn Độ xấu xí này không phải là Ấn Độ của tôi. Ấn Độ xấu xí này thuộc về Morarji Desai và Charan Singh và Advani, và cả toán. Tôi đơn giản không công nhận Ấn Độ xấu xí này.
Nhưng có Ấn Độ khác: Ấn Độ của chư phật, Ấn Độ vĩnh hằng. Tôi là một phần của nó, bạn là một phần của nó. Thực ra, ở bất kì đâu, bất kì chỗ nào thiền đang xảy ra, người đó trở thành một phần của Ấn Độ vĩnh hằng đó. Ấn Độ vĩnh hằng đó không là về địa lí - nó là không gian tâm linh - và trở thành một phần của Ấn Độ vĩnh hằng đó là trở thành một sannyasin.
Và tôi sung sướng, cực kì sung sướng, khi thấy Anuradha: cô ấy vẫn còn tuyệt đối không bị ảnh hưởng, không một gợn sợ hãi, không gì cả - dường như không cái gì xảy ra, dường như nỗ lực này đã được làm trong mơ. Đây là cách người ta trưởng thành dần dần trong thiền: mọi thứ trở thành không bản chất, người ta có thể thấy mọi thứ.
Cô ấy đã gạt bỏ - cô ấy dũng cảm và bạo dạn, cô ấy đã làm bất kì cái gì được cần làm, cô ấy đã không chịu thua - nhưng tâm thức bên trong vẫn còn không bị ảnh hưởng.
Điều này được gọi là: ‘Sự hiện diện của các thần trong thung lũng’.
Vào nhiều lúc điều sau đây có thể được kinh nghiệm: ngay khi người ta yên tĩnh, ánh sáng của mắt bắt đầu bột phát, do vậy mọi thứ trước người ta trở nên hoàn toàn sáng dường như người ta ở trong mây. Nếu người ta mở mắt ra và tìm thân thể, nó không còn được tìm thấy nữa. Điều này được gọi là: ‘Trong phòng rỗng ánh sáng tăng lên’. Bên trong và bên ngoài, mọi thứ đều sáng tương đương. Đó là dấu hiệu rất thuận lợi.
Bây giờ, dấu hiệu thứ hai được gọi là ‘Trong phòng rỗng ánh sáng tăng lên’.
Chừng nào bạn chưa trở thành trống rỗng, bạn sẽ vẫn còn tối, bạn sẽ vẫn còn bóng tối. “Trong phòng rỗng ánh sáng tăng lên” - khi bạn hoàn toàn trống rỗng, khi không có ai bên trong bạn, thế thì ánh sáng xảy ra. Sự hiện diện của bản ngã tạo ra bóng tối. Bóng tối và bản ngã là đồng nghĩa. Vô ngã và ánh sáng là đồng nghĩa.
Cho nên mọi phương pháp thiền, dù hướng của chúng là bất kì cái gì, chung cuộc đều gộp vào trong phòng rỗng này của bản thể bên trong của bạn. Chỉ một không gian im lặng còn lại, và trong không gian đó bạn thấy ánh sáng nảy sinh, không có nguồn nào cả. Nó không giống như ánh sáng bạn thấy khi mặt trời lên, bởi vì ánh sáng tới từ mặt trời không thể vĩnh hằng được; trong đêm nó sẽ lại biến mất. Nó không giống như ánh sáng cần dầu, bởi vì khi dầu hết ánh sáng sẽ biến mất.
Ánh sáng này có phẩm chất huyền bí: nó không có nguồn gốc, không nguyên nhân. Nó không được gây ra ra, do đó một khi nó xuất hiện nó còn lại, nó không bao giờ biến mất. Thực ra, nó đã ở đó rồi, chỉ có điều bạn không đủ trống rỗng để thấy nó. Và khi ánh sáng này bắt đầu phát triển trong bạn sẽ có các kinh nghiệm, “ngay khi người ta yên tĩnh” - khoảnh khắc bạn ngồi im lặng và bạn trở thành yên tĩnh, tĩnh lặng, không chuyển động bên trong và bên ngoài, “ánh sáng của mắt bắt đầu bột phát.” Đột nhiên bạn sẽ thấy ánh sáng của bạn đang rót qua mắt bạn.
Đây là một kinh nghiệm mà khoa học đã chưa trở nên nhận biết tới. Khoa học nghĩ rằng ánh sáng đi vào trong mắt, nhưng không bao giờ khác đi. Ánh sáng tới từ bên ngoài, đi vào trong mắt, đi vào trong bạn - điều này mới chỉ là một nửa câu chuyện. Nửa kia được biết tới chỉ bởi các nhà huyền môn và các thiền nhân. Đây mới chỉ là một phần: ánh sáng đi vào trong bạn. Có phần khác: ánh sáng đổ ra từ mắt bạn. Và khi ánh sáng bắt đầu đổ ra từ mắt bạn “ánh sáng của mắt bắt đầu bột phát, do vậy mọi thứ trước người ta trở nên hoàn toàn sáng,” thế thì toàn thể sự tồn tại này sáng lên.
Thế thì bạn thấy rằng cây còn xanh hơn bao giờ, và cái xanh của chúng có phẩm chất chói sáng trong nó. Thế thì bạn thấy hoa hồng còn hồng hơn bao giờ. Cùng hoa hồng đó, cùng phố đó, nhưng cái gì đó từ bạn đang đổ vào trong chúng, làm chúng lộ ra rõ ràng hơn bao giờ. Thế thì những thứ nhỏ bé có cái đẹp thế. Chỉ đá mầu cũng đẹp đối với vị phật hơn viên kim cương Kohinoor của Nữ hoàng Elizabeth. Với Nữ hoàng Elizabeth, ngay cả viên Kohinoor, viên kim cương lớn nhất trên thế giới, cũng không đẹp thế như viên đá thường với vị phật. Tại sao? - vì mắt của vị phật có thể rót ánh sáng và trong ánh sáng đó, hòn đá thường trở thành Kohinoors, người thường trở thành chư phật. Với vị phật, mọi thứ đều đầy phật tính. Do đó Phật đã nói, “Ngày ta trở nên chứng ngộ, toàn thể sự tồn tại trở nên chứng ngộ. Cây và núi và sông và đá - tất cả đều trở nên chứng ngộ.” Toàn thể sự tồn tại đã được nâng lên sự đầy đủ cao hơn.
Điều đó tuỳ vào bạn: bạn có thể đưa bao nhiêu vào trong sự tồn tại, chỉ ngần ấy bạn sẽ nhận được. Nếu bạn không đưa cái gì vào trong nó, bạn sẽ không nhận được cái gì từ nó. Đầu tiên bạn phải đặt vào trong nó để lấy ra từ nó. Đó là lí do tại sao người sáng tạo biết nhiều đẹp hơn, nhiều yêu hơn, nhiều vui hơn người không sáng tạo, vì người sáng tạo đưa cái gì đó vào trong sự tồn tại - sự tồn tại đáp ứng... và đáp ứng một cách hào phóng.
Mắt bạn là trống rỗng: chúng không cho cái gì, chúng chỉ lấy. Chúng là kẻ tích trữ, chúng không chia sẻ. Cho nên bất kì khi nào bạn bắt gặp đôi mắt mà có thể chia sẻ, bạn sẽ thấy phẩm chất cực kì khác, đẹp vô cùng, im lặng, quyền năng, tiềm năng. Nếu bạn có thể thấy những đôi mắt đó mà có thể đổ ánh sáng của chúng vào bạn, toàn thể trái tim bạn sẽ bị khuấy động.
Nhưng ngay cả để thấy ánh sáng đó bạn sẽ phải tỉnh táo hơn chút ít so với bạn đang vậy. Mặt trời có thể lên và trời có thể là buổi sáng, nhưng bạn có thể ngủ say - nhưng thế thì không mặt trời nào lên cho bạn, và không có buổi sáng; bạn có thể lạc trong đêm tối, trong ác mộng. Bạn phải thức tỉnh thêm chút ít... nhưng điều này xảy ra!
Trong tâm thức hiện đại một kinh nghiệm của loại này đã tới qua việc tạo ảo giác - một chút ít. Nó là bị ép buộc, nó là bạo hành - nó không tự nhiên, bạn đang cưỡng bức hệ thống hoá chất của bạn - nhưng kinh nghiệm này đã xảy ra. Và nhiều người đã tới thiền qua ma tuý bởi vì ma tuý đã làm cho họ nhận biết về cái gì đó họ chưa bao giờ nhận biết tới.
Khi bạn đã dùng ma tuý nào đó, thế giới có vẻ đẹp hơn, những thứ bình thường có vẻ phi thường. Cái gì đang xảy ra? Ma tuý đang ép buộc ánh sáng bên trong nào đó từ mắt bạn đổ lên các đồ vật - nhưng điều đó là hiện tượng bị ép buộc, và nguy hiểm - và sau từng đợt dùng ma tuý bạn sẽ rơi vào trong bóng tối sâu hơn trước đây. Và trong người đã từng dùng ma tuý lâu, bạn sẽ thấy mắt người đó hoàn toàn trống rỗng - bởi vì người đó đã đổ ánh sáng ra ngoài mắt mình và người đó không biết cách tạo ra nó. Người đó không biết cách làm cho ánh sáng bên trong của mình luân chuyển để cho nhiều ánh sáng hơn được tạo ra; người đó đơn giản đổ ra. Cho nên người dùng ma tuý, dần dần, làm mất sự sống động của mắt người đó, sự trẻ trung của mắt người đó. Mắt người đó trở thành đờ đẫn, tăm tối, hố đen.
Chính điều đối lập xảy ra qua thiền: bạn càng trở nên im lặng, ánh sáng càng được tạo ra nhiều - và nó không phải là hiện tượng bị ép buộc. Bạn có nhiều tới mức nó bắt đầu tràn ra từ mắt bạn - nó đơn giản bắt đầu tràn ngập. Bởi vì bạn có quá nhiều nó phải được chia sẻ, như khi mây đầy hạt mưa, nó phải mưa xuống. Bạn đầy ánh sáng và nhiều ánh sáng đang tới, chảy vào mọi khoảnh khắc, và không có tận cùng cho điều đó - bây giờ bạn có thể chia sẻ: bạn có thể chia sẻ với cây và với đá và với mọi người, bạn có thể cho sự tồn tại. Đây là dấu hiệu rất thuận lợi.
Nhưng đừng bị lừa bởi ma tuý. Ma tuý cho bạn chỉ những kinh nghiệm giả, những kinh nghiệm bị ép buộc, và bất kì kinh nghiệm bị ép buộc nào cũng đều có tính huỷ diệt cho sinh thái bên trong của bạn, sự hài hoà bên trong của bạn, và chung cuộc bạn sẽ là người mất, không phải là người được.
Vào nhiều lúc điều sau đây có thể được kinh nghiệm: ngay khi người ta yên tĩnh, ánh sáng của mắt bắt đầu bột phát. Bạn sẽ thấy điều đó! - mắt bạn đang trở nên bắt lửa. Và với mắt trở thành ngọn lửa toàn thể sự tồn tại đang lấy mầu sắc mới, chiều sâu mới, chiều hướng mới, dường như mọi sự không còn ba chiều mà là bốn chiều. Một chiều hướng mới được thêm vào: chiều của chói sáng.
… ánh sáng của mắt bắt đầu bột phát, do vậy mọi thứ trước người ta trở nên hoàn toàn sáng dường như người ta ở trong mây.
Dường như mặt trời đang chiếu sáng trên mây và toàn thể mây rực cháy, và bạn ở trong mây và mây chỉ là lửa phản xạ mặt trời, người ta bắt đầu sống trong đám mây ánh sáng này. Người ta ngủ trong nó, người ta bước đi trong nó, người ta ngồi trong nó; mây này liên tục. Mây này đã từng được thấy như hào quang. Những người có mắt để thấy, họ sẽ thấy ánh sáng quanh các thánh nhân - ánh sáng quanh đầu họ, quanh thân thể họ. Một hào quang tinh tế bao quanh họ.
Bây giờ ngay cả khoa học cũng đồng ý với điều đó. Đặc biệt ở Nga, chụp ảnh Kirlian đã đi tới những kết luận rất có ý nghĩa. Một trong chúng là ở chỗ mọi thứ đều được bao quanh bởi hào quang tinh tế - chúng ta chỉ cần mắt để thấy - và trong các trạng thái khác nhau, hào quang thay đổi. Bây giờ đây là những kết luận khoa học. Khi bạn ốm bạn có hào quang khác - mờ, xỉn, không sáng. Nếu bạn sắp chết, trong vòng sáu tháng hào quang của bạn biến mất. Thế thì thân thể của bạn không có ánh sáng quanh nó. Và nếu bạn hạnh phúc, vui vẻ, thoả mãn, hài lòng, thế thì hào quang phát triển ngày càng lớn hơn, trở thành ngày càng sáng hơn.
Tất nhiên các thực nghiệm Kirlian chưa được thực hiện trên bất kì vị Phật nào - và rất khó tìm ra vị phật ở nước Nga xô viết, đặc biệt bây giờ. Điều đó là không may mắn, vì toàn thể đất nước đã rơi vào trong bẫy của điều hoàn toàn vô nghĩa. Toàn thể đất nước đã rơi vào trong bẫy của chủ nghĩa duy vật. Chưa bao giờ có trước đây một nước nào đã từng bị cai trị bởi những người duy vật. Chủ nghĩa duy vật bao giờ cũng còn dai dẳng, nhưng không bao giờ có một nước đã từng bị cai trị bởi người duy vật. Chưa bao giờ có một nước bị ước định là duy vật như nước Nga xô viết. Trẻ em được dạy không có Thượng đế, không có linh hồn; con người chỉ là thân thể. Không có vấn đề về lời nguyện, không có vấn đề về thiền, không có vấn đề trở nên im lặng.
Nếu người chụp ảnh Kirlian bắt gặp một người như Jesus hay Phật hay Subhuti, thế thì họ sẽ biết phép màu. Thế thì họ sẽ bắt gặp ánh sáng thuần khiết, ánh sáng mát mẻ nhất - điều là ánh sáng, điều là cuộc sống, điều là tình yêu.
Nếu người ta mở mắt ra và tìm thân thể...
Trong khoảnh khắc này, khi bạn đầy ánh sáng bên trong và mắt bạn rực cháy và toàn thể sự tồn tại bắt lửa với cuộc sống mới, nếu bạn mở mắt và cố tìm thân thể bạn, bạn sẽ không thấy nó. Trong những khoảnh khắc này vật chất biến mất. Thực ra, vật lí hiện đại nói rằng không có vật chất chút nào; nó là ảo tưởng, không có gì vững chắc trong thân thể bạn. Sâu bên dưới, vật lí hiện đại nói, thân thể bạn được cấu thành từ các điện tử. Điện tử nghĩa là nguyên tử ánh sáng, các nguyên tử của ánh sáng. Cho nên khi ngọn lửa bên trong này bùng cháy sáng, thực sự có đó, và bạn mở mắt ra, bạn sẽ không thấy thân thể vật lí của bạn. Không phải là nó không có đó đâu - nó vẫn có đó - nhưng bạn sẽ không thấy nó như bạn đã thấy nó trước đây. Nó sẽ chỉ là đám mây ánh sáng, bạn sẽ thấy hào quang. Động thái đã thay đổi. Bây giờ bạn sẽ thấy cái gì đó mà bạn chưa bao giờ thấy trước đây, và tất cả những điều bạn đã thấy trước đây đều đã biến mất. Nó phụ thuộc vào cách nhìn của bạn. Bởi vì bạn không có cách nhìn để nhìn linh hồn, bạn chỉ có thể thấy thân thể, thứ vật lí. Để thấy vật chất, không cái gì được cần - không thông minh, không tính thiền, không lời nguyện. Thấy vật chất là rất thô, thấy linh hồn là rất tinh.
Một khi bạn có khả năng thấy linh hồn, bạn sẽ có khả năng thấy rằng vật chất đã biến mất. Bạn không thể thấy cả hai đồng thời. Đó là lí do tại sao - lần nữa để tôi nhắc lại - các nhà huyền môn Hindu đã gọi thế giới này là ảo tưởng, bởi vì họ đã đi tới điểm mà họ đã thấy: vật chất không tồn tại, và mọi điều tồn tại là Thượng đế, mọi điều tồn tại là tâm thức.
Vật chất chỉ là sai lầm. Bạn đã không nhìn đúng, đó là cách vật chất nảy sinh. Nó là tâm thức. Chẳng hạn, khi tôi nhìn bạn tôi thấy bạn như tâm thức, không như vật chất. Khi tôi chạm bạn tôi không chạm vào thân thể bạn, tôi chạm vào cốt lõi bên trong nhất của bạn - tôi chạm vào năng lượng của bạn! Khi tôi nhìn vào trong mắt bạn tôi không nhìn vào mắt vật lí của bạn, tôi đang cố tiếp xúc với mắt tâm linh của bạn. Nó có đó! Với bạn nó chưa có đó, với tôi nó đã có đó. Và nếu bạn nghe tôi, và nếu bạn cố hiểu điều được chia sẻ với bạn, chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành thực tại cho bạn nữa.
Hoặc Thượng đế hiện hữu hoặc thế giới hiện hữu; cả hai không bao giờ được tìm thấy cùng nhau. Những người thấy thế giới không bao giờ thấy Thượng đế, và những người đã thấy Thượng đế, với họ thế giới đã biến mất, ‘thế giới’ chỉ là việc hiểu lầm. Nó cũng giống như bạn có thể phạm sai lầm khi tính hay làm phép toán số học: hai cộng với hai, và bạn có thể đặt năm vào, thế thì toàn thể vấn đề sẽ đi sai. Khi bạn quay lại và bạn thấy sai lầm và bạn sửa nó và hai cộng hai lại trở thành bốn, toàn thể sự việc thay đổi. Đích xác giống điều này, vật chất là một sai lầm của cách nhìn.
Nó cũng giống như các nhà huyền môn Hindu nói: Chiếc dây thừng được nhìn trong bóng tối và bạn đã tưởng nó là con rắn - và bởi vì bạn tưởng nó là rắn bạn bắt đầu chạy, và tim bạn đập thình thịch, và bạn hết hơi, và bạn run rẩy, và trời lúc đó là đêm mát mẻ nhưng bạn vã mồ hôi - bạn thậm chí có thể bị đau tim, và chẳng vì lí do chút nào cả! Và đến sáng, khi thấy ra đó chỉ là sợi dây thừng, điều đó có vẻ rất buồn cười.
Có lần tôi ở trong nhà cùng một người bạn. Có nhiều chuột nhắt trong nhà, và cả chuột to nữa. Chuyện xảy ra là đêm đó một con chuột phải đã vào giường của người bạn tôi khi chúng tôi đang ngủ. Chuột vừa định cắn, chỉ định cắn chân anh ta, và anh ta thức dậy. Anh ta nhảy ra khỏi giường, la hoảng; con chuột này chắc phải đã trốn mất. Không có gì bị hại - anh ta chỉ mới sắp bị cắn - nhưng anh ta trở nên rất sợ. Anh ta sợ rằng có thể đó là con rắn. Và tôi nói, “Anh ngu thì có! Làm gì có rắn, chả có gì cả” - và chúng tôi nhìn quanh - “và chúng tôi biết rằng có nhiều chuột trong nhà anh. Đó phải là chuột.” Cho nên anh ta được thoả mãn, chúng tôi đi ngủ. Mọi thứ đều tốt hoàn hảo.
Chúng tôi đi ra sông, chúng tôi bơi trong sông, chúng tôi quay lại. Sau bữa trưa người ta tìm thấy một con rắn trong nhà, và ngay lập tức bạn tôi trở nên bất tỉnh - chính ý tưởng này! Và tôi đã cố gắng vất vả, nhưng bây giờ anh ta đã bất tỉnh, vậy tôi phải làm gì?
Trong một giờ rưỡi anh ta vẫn còn bị ngất, trong một loại mê man. Các bác sĩ được gọi tới, họ khám. Họ nói, “Không có vấn đề gì, không có chất độc, không cái gì cả. Ngay cả chuột cũng không làm hại gì, và không có vấn đề về rắn nào cả.” Nhưng dầu vậy việc tiêm vẫn phải làm để đem anh ta trở lại... chỉ là ý tưởng! Nhưng ý tưởng có thể tạo ra thực tại.
Khi bạn nhìn thấy dây thừng và bạn bắt đầu chạy, việc chạy của bạn là thực tại, tim bạn đập thình thịch là thực tại. Và bạn có thể bị đau tim, bạn thậm chí có thể chết - đây là thực tại! Nhưng rắn không có đó. Đấy chỉ là ý tưởng.
Các nhà huyền môn nói thế giới này chỉ là ý tưởng: bạn sợ không cần thiết, bỏ chạy không cần thiết, lo nghĩ không cần thiết - nó chỉ là ý tưởng, sai lầm. Không có thế giới, chỉ có Thượng đế - cái toàn thể chỉ bao gồm tâm thức.
Nếu người ta mở mắt ra và tìm thân thể, nó không còn được tìm thấy nữa. Điều này được gọi là: ‘Trong phòng rỗng ánh sáng tăng lên’. Bên trong và bên ngoài, mọi thứ đều sáng tương đương. Đó là dấu hiệu rất thuận lợi.
Những điều này phải được hiểu bởi vì những điều này sẽ xảy ra cho bạn nữa, và việc hiểu sẽ giúp đỡ; bằng không một ngày nào đó bạn mở mắt ra và bạn không tìm thấy thân thể bạn ở đó, bạn có thể phát rồ. Bạn sẽ chắc chắn cảm thấy cái gì đó đã đi sai: hoặc bạn chết hay điên - và cái gì đã xảy ra cho thân thể? Nhưng nếu bạn hiểu những lời kinh này, chúng sẽ nhắc nhở bạn vào khoảnh khắc đúng. Đó là lí do tại sao tôi đang nói về nhiều kinh sách thế: để làm cho bạn nhận biết về mọi điều là có thể, để cho khi nó xảy ra bạn không bước lùi lại. Bạn biết, bạn có thể hiểu được. Bạn đã có bản đồ; bạn có thể hình dung ra bạn ở đâu và bạn có thể nghỉ ngơi trong việc hiểu biết đó.
Hay, khi người ta ngồi thiền, nhục thể trở nên hoàn toàn chiếu sáng như lụa hay ngọc bích. Dường như khó vẫn còn ngồi được: người ta cảm thấy dường như được kéo lên. Điều này được gọi là: ‘Linh hồn trở lại và chạm trời’. Theo thời gian, người ta có thể kinh nghiệm nó theo cách mà người ta thực nổi lên.
Dấu hiệu thứ ba: “Linh hồn trở lại và chạm trời.”
Điều này xảy ra rất sớm. Nó bắt đầu xảy ra ngay ở các giai đoạn rất sớm. Ngồi im lặng, đột nhiên bạn cảm thấy bạn có chút ít cao hơn mặt đất - có thể cao tới chục phân. Với ngạc nhiên lớn bạn mở mắt ra và bạn thấy bạn đang ngồi trên đất, cho nên bạn phải đã mơ, bạn nghĩ vậy.
Không, bạn không mơ đâu. Thân thể vật lí của bạn vẫn còn trên đất. Nhưng bạn có thể khác, thể ánh sáng, ẩn bên trong nó. Gọi nó là thể vía, thể tinh tế, thể sống, bất kì tên nào bạn muốn đặt - thể đó bắt đầu dâng lên cao hơn - và từ bên trong bạn có thể cảm thấy chỉ thể đó, bởi vì đó là bên trong bạn. Khi bạn mở mắt ra thân thể vật chất của bạn vẫn ngồi trên đất, hoàn hảo theo cùng cách như nó đã ngồi trước đó. Đừng nghĩ rằng bạn đã bị ảo giác - không chút nào đâu, nó là sự kiện thực: bạn đã nổi lên một chút ít - nhưng trong thể thứ hai của bạn không trong thể thứ nhất của bạn.
… nhục thể trở nên hoàn toàn chiếu sáng như lụa hay ngọc bích.
Và đồng thời, bất kì khi nào bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã vươn lên trên đất, dường như lực hút không còn ảnh hưởng tới bạn nữa, dường như một luật khác đã bắt đầu có tác dụng trên bạn, tôi gọi luật đó là ‘luật gia trì’. Một luật là luật của hấp dẫn: nó kéo bạn xuống. Tôi gọi luật khác, luật kia, ‘luật gia trì’: nó kéo bạn lên. Và chắc chắn, sớm hay muộn, khoa học phải khám phá ra nó, vì mọi luật đều phải được bù bởi cái đối lập của nó. Không luật nào có thể tồn tại một mình. Luật hấp dẫn phải có phần bù của nó. Cũng như ngày có đêm và mùa hè có mùa đông và đàn ông có đàn bà và yêu có ghét và sống có chết và phủ định có khẳng định, cho nên, đích xác như vậy, phải có luật mà phải bù lại, bổ sung cho cực đoan kia. Luật đó tôi gọi là ‘luật gia trì’: nó kéo bạn lên. Kinh nghiệm này của nhục thể bạn trở thành “hoàn toàn chiếu sáng như lụa hay ngọc bích”, xảy ra đồng thời bất kì khi nào bạn bắt đầu cảm thấy rằng nó ...
… khó vẫn còn ngồi được: người ta cảm thấy dường như được kéo lên. Điều này được gọi là: ‘Linh hồn trở lại và chạm trời’.
Bây giờ cuộc hành trình đi lên bắt đầu. Và nhớ lấy, đi lên và vào trong là đồng nghĩa, đi ra và đi xuống là đồng nghĩa. Bạn càng đi vào trong, bạn càng đi lên hơn. Bạn càng đạt tới sâu hơn đi lên, bạn càng đạt tới sâu hơn đi vào trong. Chúng là như nhau, một chiều; hai mặt của cùng một chiều.
Theo thời gian, người ta có thể kinh nghiệm nó theo cách mà người ta thực nổi lên.
Và điều đó nữa cũng xảy ra: khi thể bên trong này bắt đầu vươn lên cao và có sức mạnh vô cùng của nó, thế thì ngay cả thân thể vật lí cũng có thể bắt đầu nổi cùng nó. Điều đó là có thể, nhưng không có nhu cầu làm cho nó xảy ra. Điều đó là ngu xuẩn. Nếu điều đó xảy ra một ngày nào đó theo cách riêng của nó, tận hưởng nó và đừng ghi chép nhiều về nó. Những dấu hiệu xác nhận này phải được hiểu, không phải để ba hoa về nó. Đừng nói cho bất kì ai về chúng, bằng không bản ngã sẽ quay lại và sẽ bắt đầu khai thác những kinh nghiệm này. Và một khi bản ngã tới, các kinh nghiệm sẽ biến mất. Đừng bao giờ nói về chúng! Nếu chúng xảy ra chỉ hiểu chúng, ghi chép về chúng, và quên tất cả về chúng đi.
Và bây giờ, đã có thể có cả ba kinh nghiệm này. Nhưng không phải mọi thứ đều có thể được diễn đạt.
Những kinh nghiệm này là có thể, và cho dù bạn đã kinh nghiệm chúng, bạn sẽ không có khả năng diễn đạt chúng. Và bất kì cái gì được nói ở đây đều chỉ là biểu tượng, bởi vì kinh nghiệm thực không thể được nói. Mọi điều được nói đều trở thành dối trá: nói nó và bạn đã làm sai chân lí. Chân lí không thể được nói, nhưng dầu vậy chúng ta vẫn phải nói cái gì đó. Do đó những biểu dụ này đã được phát triển: ‘Các thần trong thung lũng’, ‘trong phòng rỗng nó sáng lên’, ‘linh hồn trở lại’, hay ‘linh hồn trở lại và chạm trời’. Đây chỉ là biểu tượng, biểu dụ - để chỉ ra cái gì đó. Nhưng kinh nghiệm là bao la!
Các thứ khác nhau xuất hiện cho từng người theo tính khí của người đó.
Và điều này nữa cũng phải được ghi nhớ: tất cả chúng không thể xảy ra cho bạn, hay có thể xảy ra theo thứ tự khác, hay có thể xảy ra theo cách khác. Và có cả nghìn lẻ một thứ là các điều có thể bởi vì mọi người khác nhau thế. Với ai đó những kinh nghiệm này có thể không xảy ra theo cách chúng đã được mô tả.
Chẳng hạn, với ai đó có thể là người đó không nâng lên, có thể là người đó trở nên lớn hơn - trở nên ngày càng lớn hơn, toàn thể căn phòng đầy người đó. Và thế rồi người đó liên tục trở nên ngày càng lớn hơn, bây giờ ngôi nhà ở bên trong người đó. Và điều đó làm cho rất phân vân. Người ta muốn mở mắt ra và nhìn cái gì đang xảy ra - “Mình có sắp điên không?” Và một khoảnh khắc là có thể khi người ta thấy rằng "Toàn thể sự tồn tại ở bên trong mình. Mình không ở ngoài nó, nó không ở ngoài mình. Nó ở bên trong mình và các vì sao đang di chuyển bên trong mình.” Hay với ai đó có điều có thể xảy ra là người đó trở thành ngày càng nhỏ hơn: trở thành một phân tử, gần như không thấy được, thế rồi thành nguyên tử, và thế rồi biến mất. Điều đó là có thể. Patanjali đã lập mục lục cho mọi kinh nghiệm có thể có.
Mọi người có các năng lực khác nhau, tài năng khác nhau, tiềm năng khác nhau, cho nên với mọi người chúng sẽ xảy ra theo cách cách khác nhau. Đây chỉ là chỉ dẫn rằng mọi sự như thế này xảy ra - đừng nghĩ rằng bạn sắp điên hay cái gì đó sắp thành kì dị.
Với những điều này cũng tựa như là khi người ta uống nước: người ta có thể tự nhủ mình liệu nước là ấm hay lạnh.
Nó là kinh nghiệm. Khi bạn uống nước, chỉ bạn mới biết liệu nó là lạnh hay ấm. Và nếu bạn khát, chỉ bạn mới biết liệu nó làm dịu cơn khát của bạn hay tạo ra khát nhiều hơn. Không ai khác ngồi bên ngoài quan sát bạn có thể biết cái gì đang xảy ra bên trong - liệu cơn khát được dịu đi hay được làm nhiều hơn, liệu nước là lạnh hay ấm - không ai có thể thấy được từ bên ngoài. Cho dù họ có thể thấy bạn uống nước, họ không thể trải qua được kinh nghiệm của bạn. Mọi người có thể thấy bạn thiền, nhưng họ không thể thấy được cái gì đang xảy ra bên trong.
Nhiều người tới đây và họ hỏi xin phép tôi được quan sát mọi người thiền. Và tôi nói, “Làm sao bạn sẽ quan sát được? Không ai đã bao giờ có khả năng quan sát. Bạn có thể thấy mọi người ngồi hay múa hay hát, nhưng đó không phải là điều thực. Thiền đang xảy ra bên trong họ. Không ai có thể thấy được ngoại trừ họ. Cho nên nếu bạn thực sự muốn thấy, bạn sẽ phải tham gia. Bạn sẽ phải trở thành thiền nhân - đó là cách duy nhất. Bạn không thể vay mượn được, không ai có thể thông tin cho bạn được.” Cho nên những người tới đây như khán giả chỉ phí thời gian của họ. Đây là những điều mà có thể được biết chỉ qua tham gia.
Theo cùng cách con người phải thuyết phục bản thân mình về những kinh nghiệm này, chỉ thế thì chúng mới là thực.
Và đừng bắt đầu tin bởi vì Lữ Tử đang nói vậy. Cố hiểu ông ấy đi, giữ nó được lưu trong kí ức của bạn. Không có nhu cầu tin vào những điều này, không cần không tin nữa. Cứ để chúng ở trong kí ức của bạn để cho bất kì khi nào thời gian chín muồi và cái gì đó bắt đầu xảy ra bạn sẽ có khả năng hiểu. Đây chỉ là cho bạn bản đồ để cho bạn không bị lạc - bởi vì ngay cả trong cuộc hành trình bên trong cũng có nhiều điểm từ đó người ta có thể bị lạc; người ta có thể hiểu lầm, người ta có thể trở nên sợ hãi, kinh hoàng. Người ta có thể trốn từ thế giới bên trong vào thế giới bên ngoài.
Và những kinh nghiệm này không kinh khủng gì. Nhưng diễn giải của bạn có thể làm cho chúng thành kinh khủng. Nghĩ mà xem, một ngày nào đó bạn mở mắt ra và bạn không thấy thân thể bạn - diễn giải của bạn có thể thành kinh khủng: “Điều này chắc chắn là dấu hiệu của điên.” Bạn sẽ dừng thiền, bạn sẽ trở nên sợ thiền, bởi vì ai biết cái gì sẽ xảy ra lần sau, và bạn đang di chuyển ở đâu, bạn đang đi đâu? Bạn sẽ trở nên nghi ngờ toàn thể kinh nghiệm này. Bạn sẽ nghĩ bạn đang trở thành thần kinh.
Mọi ngày mọi người tới tôi với kinh nghiệm của họ. Khi họ kể lại kinh nghiệm của họ, tôi có thể thấy nỗi sợ của họ, mặt họ, mắt họ - họ sợ. Khi tôi nói rằng đây là các dấu hiệu tốt, ngay lập tức bầu khí hậu thay đổi. Họ bắt đầu cười, họ sung sướng. Nếu họ có thể nghe tôi nói rằng “Điều này là đẹp,” rằng “Tôi sung sướng với bạn,” rằng “Bạn đang trưởng thành tốt,” ngay lập tức có thay đổi lớn. Từ buồn họ nhảy sang vui lớn lao. Không cái gì đã thay đổi, kinh nghiệm của họ vẫn như cũ; tôi chỉ mới cho họ một cách diễn giải khác. Họ sợ vì họ không biết.
Những điều này phải không được tin hay không tin, nhưng chỉ giữ được nhớ trong kí ức để cho nếu thời gian nảy sinh bạn sẽ có khả năng diễn giải đúng - và diễn giải đúng là có ý nghĩa lớn; bằng không cuộc hành trình bên trong trở thành rất khó khăn. Có nhiều điểm từ đó người ta muốn quay lại và trở lại trong thế giới và là bình thường.
Người ta bắt đầu cảm thấy cái gì đó bất thường đang xảy ra, và ‘bất thường’ là từ có tính kết án. Và nếu bạn nói với những người khác, người chưa bao giờ thiền, họ sẽ nói, “Anh đi tới nhà phân tâm hay nhà tâm thần đi. Tốt hơn cả là anh được khám bệnh. Anh đang nói điều vô nghĩa gì vậy - rằng anh đang trở nên lớn hơn sao? Anh có mất mọi lí trí không? Anh nói rằng anh nổi lên và lực hấp dẫn biến mất sao? Hay anh trở nên ngày càng nhỏ hơn và nhỏ hơn và anh biến mất? Anh đang ảo giác rồi, anh đã trở thành nạn nhân của ảo tưởng. Anh tới nhà phân tâm đi - ông ta sẽ đưa anh về đúng chỗ, ông ta sẽ chữa cho anh.”
Và nếu bạn đi tới nhà phân tâm hay nhà tâm thần, họ sẽ sửa cho bạn: họ sẽ nện búa vào đầu bạn bằng cái gọi là tri thức của họ. Họ không biết gì về thiền cả! Thiền chưa đi vào trong tâm thức của họ. Họ không biết gì về kinh nghiệm xảy ra trên Đường, nhưng họ biết nhiều về người điên. Và có một điều cần được lưu ý: rằng có nhiều kinh nghiệm tương tự - điều xảy ra cho thiền nhân và cũng xảy ra cho người điên - điều là tương tự tới mức nhà phân tâm nhất định nghĩ rằng bạn sắp mất trí, rằng cái gì đó phải được chữa trong bạn. Và ông ấy sẽ đối xử với bạn như người điên - ông ấy sẽ cho bạn thuốc hay tiêm hay sốc điện để đem bạn trở lại tâm trí bình thường của bạn. Ông ấy có thể phá huỷ toàn thể khả năng của thiền.
Điều này bây giờ là nguy hiểm lớn ở phương Tây: mọi người học thiền quay lại phương Tây, và nếu cái gì đó xảy ra mà không trong hiểu thấu của họ, và họ nói với linh mục - và các linh mục Ki tô giáo chẳng biết gì về thiền - ông ta sẽ gửi họ tới nhà tâm thần. Và nếu họ nói với nhà tâm thần, ông ta chỉ biết về người điên, ông ta chẳng biết gì về chư phật - và vài trong những kinh nghiệm của họ là tương tự. Ông ta nhất định diễn giải rằng bạn đã rơi xuống thấp hơn tính bình thường, bạn phải được kéo lại, và bất kì cái gì ông ta sẽ làm đều sẽ có tính phá huỷ, sẽ làm hại cho thân thể bạn, cho tâm trí bạn. Cái hại có thể nhiều tới mức chẳng bao giờ bạn sẽ có khả năng đi vào trong thiền lần nữa - ông ta có thể tạo ra rào chắn đến thế.
Cho nên nếu cái gì đó thỉnh thoảng xảy ra, bao giờ cũng đi tới những người có thiền. Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh nhiều thế vào việc mở các trung tâm ở khắp thế giới để cho các sannyasin có thể thiền, và nếu cái gì đó xảy ra họ có thể gặp các sannyasin, họ có thể đi và chia sẻ kinh nghiệm của họ. Ít nhất sẽ có ai đó thông cảm, ít nhất sẽ có ai đó không kết án bạn, người sẽ kính trọng kinh nghiệm của bạn, người sẽ chấp nhận kinh nghiệm của bạn, người sẽ cho bạn hi vọng và hứng khởi, và người sẽ nói, “Tốt. Anh đi tiếp lên đi. Nhiều điều nữa sẽ xảy ra.”
Thầy được cần chỉ bởi vì điều này - ai đó bạn có thể tin cậy và là người đơn giản nói “Điều đó là tốt, và bạn có thể tiến lên trước,” và bạn có thể đi lên trước. Cuộc hành trình này là gian truân.
Thầy Lữ Tử nói:
Khi có thành công dần dần trong việc tạo ra luân quang, người ta phải không từ bỏ công việc bình thường trong việc làm nó.
Đó cũng là nhấn mạnh của tôi nữa: rằng một sannyasin không nên từ bỏ thế giới. Thiền của bạn nên trưởng thành trong thế giới. Nó nên là một phần của kinh nghiệm hàng ngày. Bạn không nên trở thành kẻ trốn chạy. Tại sao?
Cổ nhân nói: Khi công việc tới với chúng ta, chúng ta phải chấp nhận chúng; khi mọi sự tới với chúng ta, chúng ta phải hiểu chúng từ nền trở lên. Nếu công việc được giải quyết đúng bởi ý nghĩ đúng, ánh sáng không bị rải rác bởi những điều bên ngoài, mà luân chuyển theo luật riêng của nó. Ngay cả việc luân quang vô hình tĩnh lặng cũng được bắt đầu theo cách này; nhiều hơn nữa, thì, đó là trường hợp với việc luân quang đúng điều đã tự biểu lộ bản thân nó một cách rõ ràng.
Đầu tiên, bất kì tình huống nào bạn đang ở, đều là tình huống do Thượng đế trao cho: đừng bác bỏ nó. Nó là cơ hội, là dịp để trưởng thành. Nếu bạn trốn khỏi cơ hội, bạn sẽ không trưởng thành. Những người đi lên hang động Himalaya và bắt đầu sống ở đó và trở nên gắn bó rất nhiều với các hang động đó vẫn còn không trưởng thành. Họ vẫn còn trẻ con. Họ đã không trở nên dày dạn. Nếu bạn đem họ về thế giới họ sẽ bị tan nát, họ sẽ không có khả năng chịu được nó.
Mới mấy hôm trước một sannyasin tới sau ba tháng sống trong Himalaya và cô ấy nói, “Nhưng bây giờ khó mà sống ở đây. Tôi muốn quay lại.” Bây giờ điều này không thu được sự trưởng thành. Bây giờ Himalayas sẽ trở thành nỗi ám ảnh của cô ấy, và bất kì cái gì cô ấy nghĩ là thiền của cô ấy, im lặng của cô ấy, đều không phải là của cô ấy; nó chỉ là sản phẩm phụ của im lặng của Himalaya. Tôi bảo cô ấy, “Bạn ở đây trong ba tuần và thế rồi bạn kể cho tôi điều xảy ra cho im lặng của bạn và thiền của bạn. Nếu nó biến mất, thế thì nó chẳng liên quan gì tới bạn. Và thế thì tốt hơn cả là không đi lên Himalayas. Trưởng thành trong thiền ở đây đi! Nếu bạn có thể có tính thiền ở đây, trong bãi chợ, và thế rồi bạn đi lên Himalayas, thiền của bạn sẽ được tôn cao cả nghìn lần. Nhưng đừng níu bám ở đó, bao giờ cũng quay lại thế giới. Nó là tốt như ngày nghỉ.”
Vâng, thỉnh thoảng điều tốt là đi lên núi, điều đó là hay. Nhưng trở nên bị nghiện, bắt đầu nghĩ về từ bỏ thế giới là hoàn toàn sai - bởi vì chính trong cơn bão của thế gian mà tính toàn vẹn nảy sinh, chính trong thách thức của thế giới mà bạn kết tinh.
Lữ Tử nói: Chấp nhận tình huống ông đang ở trong; nó phải là tình huống đúng cho ông, đó là lí do tại sao ông ở trong nó. Sự tồn tại chăm nom tới bạn. Điều đó được trao cho bạn không phải là không có lí do nào đâu. Điều đó không phải là ngẫu nhiên, chẳng cái gì là ngẫu nhiên cả. Bất kì cái gì là nhu cầu của bạn đều được trao cho bạn. Nếu như nhu cầu của bạn là ở trong Himalayas, bạn chắc đã ở Himalayas rồi. Và khi nhu cầu nảy sinh, bạn sẽ thấy rằng hoặc bạn đi tới Himalayas hoặc Himalayas đi tới bạn. Điều đó xảy ra: khi đệ tử sẵn sàng Thầy tới, và khi im lặng bên trong của bạn sẵn sàng Thượng đế tới. Và bất kì cái gì được cần trên con đường bao giờ cũng được cung cấp. Sự tồn tại chăm nom, làm mẹ.
Cho nên đừng lo. Thay vì thế, dùng cơ hội này đi. Thế giới thách thức này, rối loạn thường xuyên này ở bên ngoài, phải được dùng. Bạn phải là nhân chứng cho điều đó. Quan sát nó. Học cách không bị ảnh hưởng bởi nó. Học vẫn còn không bị ảnh hưởng, không bị động chạm bởi nó - như lá sen trong nước. Và thế thì bạn sẽ biết ơn, bởi vì chính là chỉ bởi việc có tính quan sát về mọi rối loạn mà một ngày nào đó, đột nhiên, “các thần trong thung lũng” - bạn thấy bãi chợ biến đi xa xăm, trở thành tiếng vọng. Đây là trưởng thành thực.
Và nếu bạn có thể có tính thiền đúng trong công việc bình thường của cuộc sống, không có gì mà không thể xảy ra cho bạn. Ánh sáng sẽ bắt đầu luân chuyển, bạn chỉ có tính quan sát.
Thiền vào buổi sáng và thế rồi giữ việc gần với trung tâm của bạn. Đi vào trong thế giới nhưng giữ gần với trung tâm của bạn; liên tục nhớ về bản thân bạn, vẫn còn ý thức về điều bạn đang làm.
Khi trong cuộc sống bình thường người ta bao giờ cũng có năng lực phản ứng với mọi thứ bằng việc chỉ nhìn vào nội tâm, không trộn lẫn ý nghĩ này với ý nghĩ khác hay bản thân người ta, đó là luân quang nảy sinh từ hoàn cảnh. Đây là bí mật thứ nhất.
Và khi mọi sự nảy sinh, hành động đi, nhưng không bị đồng nhất trong hành động. Vẫn còn là khán giả. Làm bất kì cái gì được cần, cũng giống như phản xạ. Làm bất kì cái gì được cần, nhưng không trở thành người làm, không bị dính líu trong nó. Làm nó, và được kết thúc với nó - như việc phản xạ.
Nếu sáng sớm người ta có thể gạt bỏ bản thân mình ra khỏi mọi vướng mắc và thiền từ một tới hai giờ, và thế rồi có thể hướng bản thân người ta tới mọi hoạt động và các vật bên ngoài theo cách có suy ngẫm, khách quan thuần tuý, và nếu điều này có thể được tiếp tục mà không có ngắt quãng nào, thì sau hai hay ba tháng tất cả những điều hoàn thiện tới từ trời và chấp thuận hành vi như vậy.
Hành xử theo cách khách quan vào. Ghi chép về tình huống này, và bất kì cái gì là cần, làm nó đi. Nhưng đừng trở nên bị gắn bó với việc làm, đừng trở nên lo nghĩ về nó, đừng nghĩ về kết quả. Cứ làm điều được cần và vẫn còn tỉnh táo và xa cách và cách rời và xa xăm trong trung tâm của bạn, được bắt rễ ở đó. Nhưng mọi sáng sớm, hướng bản thân bạn tới trung tâm bên trong để cho bạn có thể nhớ nó trong cả ngày của bạn.
Hai thời gian là tốt nhất. Thời gian tốt nhất là sáng sớm: hướng bản thân bạn vào trung tâm để cho bạn có thể sống ở chu vi nhưng vậy mà với việc nhớ đầy đủ về trung tâm. Và thời gian thứ hai là trước khi bạn đi ngủ: lại hướng bản thân bạn về trung tâm, để cho trong giấc ngủ của bạn nữa - ngay cả khi bạn đang mơ, khi bạn vô ý thức - bạn có thể vẫn còn ngày một nhiều hơn, ngày càng lại gần với trung tâm hơn. Hai thời gian này là tốt nhất. Và nếu bạn có thể thiền hai lần này, bạn không cần đi bất kì đâu khác. Bạn không cần đi tới bất kì tu viện nào, tới bất kì hang động nào, bạn không cần từ bỏ thế giới - và một hôm đột nhiên bạn sẽ thấy việc nở hoa đang trút lên bạn và các thần thì thào vào tai bạn.
Toàn thể sự tồn tại mở hội khoảnh khắc khi một linh hồn về tới nhà. Điều đã xảy ra cho Subhuti có thể xảy ra cho bạn. Khao khát về nó đi. Nó là quyền tập ấm của bạn, nó có thể được giành lấy.
Đủ cho hôm nay.

Ads Belove Post