Chương 1. Làm chủ năm yếu tố

Chương 1. Làm chủ năm yếu tố

Price:

Read more

Yoga: Alpha và Omega (Tập 9)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 1. Làm chủ năm yếu tố

Quyền năng của việc tiếp xúc với trạng thái của tâm thức nằm ở bên ngoài thân thể tâm trí và do đó điều không thể quan niệm được được gọi là mahavideha. Qua quyền năng này mà việc bao bọc ánh sáng bị phá huỷ.
Thực hiện samyama trên trạng thái thô, thường xuyên, tinh tế, tràn ngập khắp và vận hành của chúng đem tới việc làm chủ trên panchabhutas - năm yếu tố.
Từ điều này có kéo theo việc đạt tới anima, v.v., sự hoàn hảo của thân thể, và việc loại bỏ quyền năng của các yếu tố này khỏi che khuất thân thể.
Cái đẹp, duyên dáng, sức mạnh, và tính cứng rắn như kim cương thiết lập nên thân thể hoàn hảo.
Hệ thống yoga của Patanjali không phải là hệ thống triết lí. Nó có tính kinh nghiệm. Nó là công cụ để làm việc. Nhưng dầu vậy nó vẫn có triết lí. Điều đó nữa chỉ để cho hiểu biết trí tuệ về nơi bạn đi, điều bạn tìm. Triết lí là tuỳ tiện, tiện dụng, chỉ để cho bức tranh toàn diện về lãnh thổ bạn sắp khám phá, nhưng triết lí phải được hiểu.
Điều đầu tiên về triết lí của Patanjali: ông ấy chia nhân cách con người thành năm hạt mầm, năm thể. Ông ấy nói bạn không có chỉ một thân thể, bạn có các tầng nọ tiếp tầng kia các thể, và chúng có năm. Thể thứ nhất ông ấy gọi là annamay kosh - thể thức ăn, thể đất, được tạo nên từ đất và thường được nuôi dưỡng bởi thức ăn. Thức ăn tới từ đất. Nếu bạn dừng nhận thức ăn, annamay kosh của bạn sẽ khô héo đi. Cho nên người ta phải rất tỉnh táo về điều người ta ăn bởi vì cái đó làm nên bạn và nó sẽ ảnh hưởng tới bạn theo cả triệu cách, bởi vì sớm hay muộn thức ăn của bạn không chỉ là thức ăn. Nó trở thành máu, xương, chính tuỷ của bạn. Nó tuần hoàn trong con người bạn và liên tục ảnh hưởng tới bạn. Cho nên sự thuần khiết của thức ăn tạo ra annamay kosh thuần khiết, thân thể thức ăn thuần khiết.
Và nếu thể thứ nhất là thuần khiết, nhẹ, không nặng, thế thì dễ dàng đi vào thể thứ hai, bằng không sẽ là khó - bạn sẽ bị chất tải nặng. Bạn có quan sát khi bạn đã ăn quá nhiều và thức ăn nặng không. Ngay lập tức bạn bắt đầu cảm thấy một loại buồn ngủ, một loại uể oải. Bạn muốn đi ngủ, nhận biết lập tức bắt đầu biến đi. Khi thể thứ nhất bị tải nặng thì khó tạo ra nhận biết. Do đó nhịn ăn trở thành quan trọng thế trong mọi tôn giáo. Nhưng nhịn ăn là khoa học và người ta không nên đùa cợt quanh nó.
Mới đêm hôm nọ một sannyasin tới và cô ấy bảo tôi rằng cô ấy đã từng nhịn ăn và bây giờ toàn thân cô ấy, toàn thể con người cô ấy, bị rối loạn - cực kì rối loạn. Bây giờ dạ dầy không làm việc tốt. Và khi dạ dầy không làm việc tốt, mọi thứ đều bị yếu đi, tính sống bị mất, và bạn không thể nào sống động được. Bạn trở nên ngày càng không nhạy cảm và chết.
Nhưng nhịn ăn là quan trọng. Nó nên được làm rất cẩn thận, người ta nên hiểu vận hành của annamay kosh - chỉ vậy thôi. Và nó nên được thực hiện dưới hướng dẫn đúng - hướng dẫn của người đã trải qua mọi pha của annamay kosh. Không chỉ vậy - người đã đi ra ngoài nó và người có thể nhìn vào annamay kosh như một nhân chứng. Bằng không việc nhịn ăn có thể là nguy hiểm.
Thế thì chỉ khối lượng đúng thức ăn và khối lượng đúng thức ăn phải được thực hành, nhịn ăn là không cần.
Nhưng điều này là quan trọng bởi vì đây là thể đầu tiên của bạn và, dù nhiều hay ít, mọi người vẫn níu bám lấy thể thứ nhất, họ chưa bao giờ đi sang thể thứ hai. Hàng triệu người thậm chí không nhận biết rằng họ có thể thứ hai, thể sâu hơn, ẩn đằng sau lớp vỏ thứ nhất. Vỏ bao bọc thứ nhất là rất thô.
Thể thứ hai Patanjali gọi là pranamay kosh - thể năng lượng, thể điện. Thể thứ hai bao gồm các trường điện. Đó là điều châm cứu tất cả là gì. Thế thứ hai này tinh tế hơn thể thứ nhất, và những người bắt đầu đi từ thể thứ nhất sang thể thứ hai trở thành các trường năng lượng, cực kì hấp dẫn, có từ lực, thôi miên. Nếu bạn đi tới gần họ, bạn sẽ cảm thấy được sống động, được nạp đầy.
Nếu bạn tới gần một người chỉ sống trong thể thức ăn của người đó, bạn sẽ bị rút ra - người đó sẽ hút của bạn. Nhiều lần bạn bắt gặp những người và bạn cảm thấy rằng họ hút bạn. Sau khi họ đã ra đi, bạn cảm thấy bị kiệt sức, bị tiêu tán, dường như ai đó đã khai thác năng lượng của bạn. Thể thứ nhất là kẻ bú hút, và thể thứ nhất là rất thô. Cho nên nếu bạn sống quá nhiều với người có xu hướng thể thứ nhất, bạn bao giờ cũng sẽ cảm thấy bị nặng gánh, căng thẳng, chán, buồn ngủ, không có năng lượng nào, bao giờ cũng ở điểm bậc thang thấp nhất của năng lượng của bạn, và bạn sẽ không có khối lượng năng lượng nào có thể được dùng cho trưởng thành cao hơn.
Kiểu này, kiểu thứ nhất này, người có xu hướng annamay-kosh sống vì thức ăn. Người đó ăn và ăn và ăn, và đó là cả đời của người đó. Người đó vẫn còn theo cách trẻ con. Điều thứ nhất mà trẻ con làm trong thế giới là bú không khí, và thế rồi bú sữa. Điều thứ nhất trẻ con phải làm trong thế giới là giúp cho thân thể thức ăn, và nếu một người vẫn còn bị nghiện thức ăn, người đó vẫn còn trẻ con. Trưởng thành của người đó bị ảnh hưởng lớn.
Thể thứ hai, pranamay kosh, cho bạn tự do mới, cho bạn không gian nhiều hơn. Thể thứ hai là lớn hơn thể thứ nhất; nó không bị giới han bởi thân thể vật lí của bạn. Nó ở bên trong thể vật lí và nó ở bên ngoài thể vật lí. Nó bao quanh bạn như bầu khí hậu tinh tế, hào quang năng lượng. Bây giờ ở nước Nga xô viết họ đã khám phá ra rằng có thể chụp ảnh được thể năng lượng. Họ gọi nó là bioplasma, plasma sinh học, nhưng nó đích xác nghĩa là prana. Năng lượng, lực sống, hay điều Đạo nhân gọi là khí, nó có thể được chụp ảnh bây giờ. Bây giờ nó đã trở thành gần như khoa học.
Và một khám phá rất lớn đã được thực hiện ở nước Nga xô viết, và đó là trước khi thân thể vật lí của bạn bị bệnh nào đó, thể năng lượng bị bệnh đó - sáu tháng trước. Thế rồi nó xảy ra cho thân thể vật lí. Nếu bạn sắp bị lao, hay ung thư, hay bất kì bệnh nào, thể năng lượng của bạn bắt đầu chỉ ra chỉ báo về nó từ sáu tháng trước. Không khám bệnh, không xét nghiệm nào về thân thể vật lí chỉ ra được cái gì, nhưng thể điện bắt đầu chỉ ra nó. Đầu tiên nó xuất hiện trong pranamay kosh, thế rồi nó đi vào trong annamay kosh. Cho nên bây giờ họ nói rằng phải có khả năng chữa trị cho một người trước khi người đó rơi vào bệnh. Một khi điều đó trở thành như vậy, thế thì không cần cho nhân loại bị ốm. Trước khi bạn trở nên nhận biết rằng bạn ốm, ảnh chụp của bạn theo phương pháp Kirlian sẽ chỉ ra rằng bệnh nào đó sắp xảy ra cho thể vật lí của bạn. Bệnh đó có thể được ngăn cản trong pranamay kosh.
Đó là lí do tại sao yoga nhấn mạnh rất nhiều vào sự thuần khiết của việc thở, bởi vì pranamay kosh được làm từ năng lượng tinh tế mà đi vào bên trong bạn bằng việc thở. Nếu bạn thở đúng, pranamay kosh vẫn còn mạnh khoẻ và toàn thể và sống động. Người như vậy không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, người như vậy bao giờ cũng sẵn có để làm bất kì cái gì, người như vậy bao giờ cũng có tính đáp ứng với khoảnh khắc, sẵn sàng nhận thách thức. Người đó bao giờ cũng sẵn sàng. Bạn sẽ không bao giờ thấy người đó không được chuẩn bị vào bất kì khoảnh khắc nào. Không phải là người đó lập kế hoạch cho tương lai, không. Nhưng người đó có nhiều năng lượng tới mức bất kì cái gì xảy ra người đó đều sẵn sàng đáp ứng. Người đó có năng lượng tràn ngập. Thái cực làm việc trên pranamay kosh, pranayam làm việc trên pranamay kosh.
Và nếu bạn biết cách thở tự nhiên, bạn sẽ làm tăng trưởng thể thứ hai của bạn. Và thể thứ hai là mạnh hơn thể thứ nhất. Và thể thứ hai sống lâu hơn thể thứ nhất.
Khi ai đó chết, trong gần ba ngày bạn có thể thấy bioplasma của người đó. Thỉnh thoảng điều đó bị coi lầm là hồn người đó. Thân thể vật lí chết, nhưng thể năng lượng vẫn tiếp tục di chuyển. Và những người đã kinh nghiệm sâu sắc về cái chết, họ nói rằng trong ba ngày này rất khó cho người đã chết tin rằng người đó đã chết bởi vì cùng hình dạng - và sống động hơn bao giờ, mạnh khoẻ hơn bao giờ, đẹp hơn bao giờ - bao quanh người đó. Điều đó tuỳ vào bạn có bioplasma lớn thế nào; thế thì nó có thể tiếp tục trong mười ba ngày hay thậm chí còn hơn.
Quanh samadhis của người yogis... Ở Ấn Độ chúng ta thiêu xác của mọi người ngoại trừ thân thể của người đã đạt tới samadhi. Chúng ta không thiêu thân thể người đó, bởi lí do nào đó. Một khi bạn thiêu thân xác, bioplasma bắt đầu di chuyển khỏi trái đất. Bạn có thể cảm thấy nó trong vài ngày, nhưng thế rồi nó biến mất trong vũ trụ. Nhưng nếu thân thể vật lí được để lại, thế thì bioplasma có thể bám lấy nó. Và một người đã đạt tới samadhi, người đã trở nên chứng ngộ, nếu bioplasma của người đó có thể vẫn còn ở đâu đó quanh mồ của người đó samadhi, nhiều người sẽ được lợi bởi nó. Đó là cách nhiều người tới để gặp hình dạng của guru của họ.
Trong đạo tràng Aurobindo, thân xác của Aurobindo được đặt trong một mồ samadhi, không bị phá huỷ, không bị thiêu. Nhiều người đã cảm thấy dường như họ đã thấy Aurobindo quanh nó. Hay thỉnh thoảng họ đã nghe thấy cùng tiếng bước chân như cách Aurobindo vẫn thường bước. Và thỉnh thoảng ông ấy ở đó đứng trước họ. Đây không phải là Aurobindo; đây là bioplasma. Aurobindo mất rồi, nhưng bioplasma, pranamay kosh, có thể vẫn còn trong hàng thế kỉ. Nếu người này đã từng thực sự trong hài hoà với pranamay kosh của người đó, nó có thể bền vững. Nó có thể có sự tồn tại riêng của nó.
Việc thở tự nhiên phải được hiểu. Quan sát trẻ nhỏ, chúng thở một cách tự nhiên. Đó là lí do tại sao trẻ nhỏ đầy năng lượng. Bố mẹ mệt mỏi, nhưng chúng không mệt.
Một đứa trẻ nói với đứa trẻ khác, "Tớ đầy năng lượng tới mức tớ làm rách đôi giầy trong bẩy ngày." Đứa kia nói, "Chưa là gì nhé. Tớ đầy năng lượng tới mức tớ làm rách quần áo trong ba ngày."
Đứa thứ ba nói, "Điều đó nữa cũng chưa là gì. Tớ đầy năng lượng tới mức tớ làm bố mẹ tớ kiệt sức trong một giờ."
Ở Mĩ họ đã làm một thực nghiệm: một người rất mạnh mẽ, với thân hình lực sĩ, với năng lượng cực kì nhiều, được bảo phải làm theo một đứa nhỏ và bắt chước nó. Bất kì cái gì đứa trẻ làm, lực sĩ này phải làm, chỉ bắt chước trong tám giờ. Trong vòng bốn giờ lực sĩ này tiêu, nằm sóng soài trên sàn, vì đứa trẻ thích thú điều đó lắm và nó bắt đầu là nhiều điều - nhảy nhót, nhảy lùi, la hét, kêu la. Và nhà lực sĩ phải lặp lại. Đứa trẻ đầy năng lượng hoàn hảo sau bốn giờ. Nhà lực sĩ tiêu, anh ta nói, "Nó sẽ giết tôi mất. Những tám giờ! Kết thúc rồi! Tôi không thể làm cái gì thêm nữa." Anh ta là một nhà quyền anh lớn, nhưng đấm bốc là một thứ thôi. Bạn không thể tranh đua được với đứa trẻ.
Năng lượng tới từ đâu? Nó tới từ pranamay kosh. Đứa trẻ thở một cách tự nhiên, và tất nhiên, thở nhiều prana vào, nhiều khí vào, và tích luỹ nó trong bụng. Bụng là chỗ tích luỹ, kho chứa. Xem đứa trẻ, đó là cách thở đúng. Khi đứa trẻ thở, ngực nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Bụng nó phồng lên xẹp xuống. Nó thở dường như từ bụng. Mọi trẻ con đều có bụng bé, bụng đó có đó bởi vì việc thở của chúng và kho chứa năng lượng.
Đó là cách đúng để thở; nhớ đừng dùng ngực của bạn quá nhiều. Thỉnh thoảng nó có thể được dùng - trong thời kì khẩn cấp. Bạn chạy để cứu mạng, thế thì ngực có thể được dùng. Nó là phương cách cho khẩn cấp. Thế thì bạn có thể dùng việc thở nông, nhanh, và chạy. Nhưng bình thường ngực không nên được dùng. Và một điều cần được nhớ: ngực được ngụ ý chỉ cho những tình huống khẩn cấp vì trong tình huống khẩn cấp khó mà thở một cách tự nhiên, bởi vì nếu bạn thở một cách tự nhiên bạn vẫn còn bình thản và yên tĩnh bạn không thể chạy được, bạn không thể đánh nhau. Bạn bình thản và bình tĩnh, bạn như vị phật. Và trong trường hợp khẩn cấp - nhà bị cháy - nếu bạn thở tự nhiên bạn sẽ không có khả năng cứu được cái gì. Hay hổ nhảy lên bạn trong rừng và nếu bạn cứ thở tự nhiên bạn sẽ không bị bận tâm; bạn sẽ nói, "Được, để nó làm bất kì cái gì nó muốn làm." Bạn sẽ không có khả năng bảo vệ bản thân bạn.
Cho nên tự nhiên đã cho một phương cách khẩn cấp. Khi hổ tấn công bạn, bạn phải vứt việc thở tự nhiên và bạn phải thở từ ngực. Thế thì bạn sẽ có nhiều năng lực để chạy, đánh nhau, để đốt năng lượng nhanh. Và trong tình huống khẩn cấp chỉ có hai phương án - chạy hay đánh. Cả hai đều cần năng lượng rất nông nhưng mạnh - nông, nhưng trạng thái rất rối loạn, căng thẳng.
Bây giờ nếu bạn liên tục thở từ ngực, bạn sẽ có căng thẳng trong tâm trí bạn. Nếu bạn liên tục thở từ ngực, bạn bao giờ cũng sợ. Bởi vì việc thở ngực được ngụ ý chỉ cho những tình huống hoảng sợ. Và nếu bạn đã làm nó thành thói quen thế thì bạn sẽ liên tục sợ hãi, căng thẳng, bao giờ cũng trong trốn chạy. Kẻ thù không có đó, nhưng bạn sẽ tưởng tượng kẻ thù ở đó. Đó là cách bệnh hoang tưởng được tạo ra.
Ở phương Tây nữa vài người đã bắt gặp hiện tượng này - Alexander Lowen hay những người năng lượng sinh học, người đã làm việc trên sinh năng. Đó là prana. Họ đã đi tới cảm thấy rằng những người sợ hãi, ngực của họ căng thẳng và họ thở hơi thở rất nông. Nếu việc thở của họ có thể được làm thành sâu hơn, đi và chạm tới bụng, trung tâm đan điền hara, thế thì sợ của họ biến mất. Nếu hệ thống cơ bắp của họ có thể được thảnh thơi, như khi nó được làm trong Rolfing... Ida Rolf đã phát minh ra một trong những phương pháp hay nhất để thay đổi cấu trúc bên trong của thân thể. Bởi vì nếu bạn đã từng thở sai trong nhiều năm, bạn đã phát triển hệ thống cơ bắp, và hệ thống cơ bắp đó sẽ đi theo một cách nào đó và sẽ không cho phép bạn thở đúng hay thở sâu. Và cho dù bạn nhớ được trong vài giây - bạn sẽ thở sâu - lần nữa khi bạn mắc mứu vào công việc bạn sẽ bắt đầu thở theo việc thở ngực nông. Hệ thống cơ bắp phải được thay đổi. Một khi cơ bắp được thay đổi, sợ biến mất và căng thẳng biến mất. Rolfing là cực kì có ích, nhưng làm việc là trên pranamay kosh, thể thứ hai - bioplasma, thể sinh năng, thể khí, hay bất kì cái gì bạn muốn gọi nó.
Xem đứa trẻ và đó là cách thở tự nhiên, và thở theo cách đó. Để cho bụng của bạn phồng lên khi bạn hít vào, để cho bụng bạn xẹp xuống khi bạn thở ra. Và để nó theo nhịp điệu như vậy nó gần như trở thành bài ca trong năng lượng của bạn, điệu vũ - với nhịp điệu, với hài hoà - và bạn sẽ cảm thấy thảnh thơi, sống động, sinh động tới mức bạn không thể hình dung được sự sinh động như thế là có thể.
Thế rồi có thể thứ ba, manomay kosh - thể trí. Thể thứ ba là lớn hơn thể thứ hai, tinh tế hơn thể thứ hai, cao hơn thể thứ hai. Con vật có thể thứ hai nhưng không có thể thứ ba. Con vật cũng sinh động thế. Xem sử tử bước đi. Đẹp làm sao, duyên dáng làm sao, vĩ đại làm sao. Con người bao giờ cũng cảm thấy ghen tị. Xem hươu chạy. Vô trọng lượng làm sao, năng lượng làm sao, hiện tượng năng lượng lớn làm sao. Con người bao giờ cũng cảm thấy ghen tị. Nhưng năng lượng của con người đi lên cao hơn.
Thể thứ ba là manomay kosh, thể trí. Đây là nơi lớn hơn, nhiều không gian hơn thể thứ hai. Và nếu bạn không làm tăng trưởng nó, bạn sẽ vẫn còn gần như chỉ là một khả năng của con người nhưng không là con người thực. Từ "man - con người" bắt nguồn từ man, manomay. Từ tiếng Anh cũng bắt nguồn từ gốc tiếng Phạn man. Từ Hindu cho con người là manushya; từ đó nữa cũng bắt nguồn từ cùng gốc man, tâm trí. Chính tâm trí làm bạn thành con người. Nhưng, ít hay nhiều, bạn không có nó. Điều bạn có trong chỗ của nó chỉ là cơ chế được ước định. Bạn sống bằng bắt chước: thế thì bạn không có tâm trí. Khi bạn bắt đầu sống theo cách riêng của mình, tự phát, khi bạn bắt đầu trả lời các vấn đề cuộc sống của bạn theo cách riêng của bạn, khi bạn trở nên có trách nhiệm, bạn bắt đầu trưởng thành trong manomay kosh. Thế thì thân tâm trưởng thành.
Bình thường nếu bạn là người Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo, bạn có tâm trí được vay mượn; nó không phải là tâm trí của bạn. Có thể Christ đã đạt tới sự bùng nổ lớn của manomay kosh; và thế rồi mọi người đã đơn giản lặp lại nó. Việc lặp lại đó sẽ không trở thành trưởng thành trong bạn. Việc lặp lại đó sẽ là cản trở. Đừng lặp lại, thay vì thế cố hiểu. Trở nên ngày càng sống động hơn, đích thực, đáp ứng. Cho dù có khả năng đi lạc lối, cứ đi lạc lối đi. Bởi vì không có cách nào để tăng trưởng nó nếu bạn sợ phạm phải sai lỗi nhiều thế. Sai lỗi là tốt. Sai lầm phải bị phạm phải. Đừng có phạm cùng một sai lầm lặp lại, nhưng đừng bao giờ sợ phạm sai lầm. Những người trở nên sợ phạm sai lầm nhiều thế sẽ không bao giờ trưởng thành. Họ cứ ngồi tại chỗ của họ, sợ di chuyển. Họ không sống động.
Tâm trí trưởng thành khi bạn đối diện, đương đầu với những tình huống theo cách riêng của bạn. Bạn đem năng lượng riêng của bạn vào giải quyết chúng. Không đi hỏi lời khuyên mãi mãi. Bắt mạch cuộc sống của bạn trong tay riêng của bạn; đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói làm việc của bạn. Bạn sẽ trong rắc rối - điều an toàn hơn là đi theo người khác, điều thuận tiện là đi theo xã hội, đi theo thường lệ, truyền thống, kinh sách. Điều đó rất dễ bởi vì mọi người đều theo - bạn chỉ trở thành phần chết của bầy đoàn, bạn chỉ phải đi cùng đám đông tới bất kì chỗ nào nó đi; đó không phải là trách nhiệm của bạn. Nhưng thể trí của bạn, manomay kosh của bạn, sẽ thiệt hại vô cùng, nó sẽ không trưởng thành một cách vượt bậc. Bạn sẽ không có tâm trí riêng của bạn, và bạn sẽ bỏ lỡ cái gì đó rất, rất đẹp và cái gì đó mà vận hành như chiếc cầu cho trưởng thành cao hơn.
Cho nên bao giờ cũng nhớ, bất kì cái gì tôi nói với bạn, bạn có thể nhận nó theo hai cách. Bạn có thể đơn giản nhận nó theo thẩm quyền của tôi - “Osho nói thế, nó phải đúng" - thế thì bạn sẽ khổ, thế thì bạn sẽ không trưởng thành. Bất kì cái gì tôi nói, nghe nó, cố hiểu nó, thực hiện nó trong đời bạn, nhìn cách nó làm việc, và thế rồi đi tới kết luận riêng của bạn. Chúng có thể là như nhau, chúng có thể không như nhau. Chúng có thể không bao giờ đích xác là như nhau bởi vì bạn có nhân cách khác, bản thể duy nhất. Bất kì điều gì tôi nói đều là của riêng tôi. Nó nhất định được bắt rễ theo cách sâu sắc trong tôi. Bạn có thể đi tới kết luận tương tự, nhưng chúng không thể đích xác là như nhau. Cho nên kết luận của tôi không nên được làm thành kết luận của bạn. Bạn nên cố hiểu tôi, bạn nên cố học, nhưng bạn không nên thu thập tri thức từ tôi, bạn không nên thu thập kết luận từ tôi. Thế thì thân tâm bạn sẽ trưởng thành.
Nhưng mọi người lấy lối tắt. Họ nói, "Nếu thầy đã biết, xong rồi. Cần gì cho chúng tôi thử và thực nghiệm?
Chúng tôi sẽ tin vào thầy." Người tin không có manomay kosh. Người đó có manomay kosh giả, điều không tới từ bản thể riêng của người đó mà đã bị áp đặt từ bên ngoài.
Thế rồi cao hơn manomay kosh, lớn hơn manomay kosh, là vigyanamay kosh - nó là thể trực giác. Nó rất, rất thoáng đãng. Bây giờ không có lí do trong nó, nó đi ra ngoài lí trí, nó đã trở thành rất, rất tinh tế; nó là việc hiểu thấu trực giác. Nó là việc thấy trực tiếp vào bản chất của mọi sự. Nó không thử nghĩ về điều đó. Cây bách trong sân: bạn chỉ nhìn nó. Bạn không nghĩ về nó, không có "về" trong trực giác. Bạn đơn giản trở nên sẵn có, cảm nhận, và thực tại lộ ra cho bạn bản chất của nó. Bạn không phóng chiếu. Bạn không tìm bất kì biện luận nào, vì bất kì kết luận nào, không cái gì dù bất kì cái gì. Bạn thậm chí không tìm. Bạn đơn giản chờ đợi, và thực tại để lộ ra - nó là khải lộ. Thể trực giác đưa bạn tới rất xa ngoài đường chân trời, nhưng dầu vậy vẫn có một thể nữa.
Đó là thể thứ năm, anandmay kosh - thể phúc lạc. Điều đó mới thực là tuyệt diệu. Nó được làm từ phúc lạc thuần khiết. Ngay cả trực giác cũng bị siêu việt lên.
Năm hạt mầm này chỉ là hạt mầm, nhớ lấy. Bên ngoài năm hạt mầm này là thực tại của bạn. Đây chỉ là nhưng hạt mầm bao quanh bạn. Hạt mầm thứ nhất là rất thô, bạn gần như bị giới hạn trong thân thể mét tám. Hạt mầm thứ hai có lớn hơn nó, hạt mầm thứ ba còn lớn hơn nữa, hạt mầm thứ tư lại lớn hơn nữa, hạt mầm thứ năm là rất lớn, nhưng dầu vậy đây là những hạt mầm. Tất cả đều bị giới hạn. Nếu tất cả các hạt mầm đều bị bỏ đi và bạn đứng trần trụi trong thực tại của bạn, thế thì bạn là vô hạn. Đó là điều yoga nói: bạn là Thượng đế - aham brahmasmi. Bạn là chính Brahman. Bây giờ bạn là bản thân thực tại tối thượng, bây giờ mọi rào chắn đều bị loại bỏ.
Cố hiểu điều này. Rào chắn có đó bao quanh bạn trong các vòng tròn. Rào chắn thứ nhất là rất, rất cứng. Thoát ra khỏi nó là rất khó. Mọi người vẫn còn bị giới hạn vào thể vật lí của họ và họ nghĩ cuộc sống vật lí của họ là tất cả mọi thứ có đó cho cuộc sống. Đừng lắng đọng. Thể vật lí chỉ là một bước đi tới thể năng lượng. Thể năng lượng lại chỉ là một bước cho thể trí. Cái đó nữa đến lượt nó lại là một bước cho thể trực giác. Cái đó nữa lại là một bước cho thể phúc lạc. Và từ thể phúc lạc bạn lấy cú nhảy - bây giờ không có thêm các bước nữa - bạn lấy cú nhảy vào vực thẳm của bản thể bạn, cái đó là vô hạn, vĩnh hằng.
Đây là năm hạt mầm. Tương ứng với năm hạt mầm này, yoga có học thuyết khác về năm bhutas, năm yếu tố lớn. Cũng như thân thể bạn được làm từ thức ăn, đất; đất là yếu tố thứ nhất. Nó chẳng liên quan gì tới đất cả, nhớ lấy. Yếu tố này đơn giản nói bất kì chỗ nào có vật chất đó đều là đất; vật chất là đất, cái thô là đất. Trong bạn nó là thân thể, bên ngoài nó là thân thể của mọi người. Các vì sao được làm từ đất. Mọi thứ tồn tại đều được làm từ đất. Cái vỏ thứ nhất là bằng đất. Năm bhutas nghĩa là năm yếu tố lớn: đất, lửa, nước, không khí, ê te.
Đất tương ứng với thể thứ nhất của bạn, annamay kosh, thể thức ăn. Lửa tương ứng với thể thứ hai của bạn, thể năng lượng, bioplasma, khí, pranamay kosh; nó có phẩm chất của lửa. Yếu tố thứ ba là nước, nó tương ứng với thể thứ ba, thể manomay, thể trí. Nó có phẩm chất của nước. Xem tâm trí, cách nó diễn ra như một luồng, bao giờ cũng chuyển động, chuyển động như dòng sông. Yếu tố thứ tư là không khí, gần như vô hình. Bạn không thể thấy được nó, nhưng nó có đấy, bạn chỉ có thể cảm thấy nó. Điều đó tương ứng với thể trực giác, vigyanamay kosh. Và thế rồi có akash, ê te; bạn thậm chí không thể cảm thấy nó - nó đã trở thành thậm chí còn tinh tế hơn không khí. Bạn có thể đơn giản tin vào nó, tin rằng nó có đó. Nó là không gian thuần khiết, cái đó là phúc lạc.
Nhưng bạn là thuần khiết hơn không gian thuần khiết, tinh tế hơn không gian thuần khiết. Thực tại của bạn là gần như dường như nó không có. Đó là lí do tại sao Phật nói anatta - vô ngã. Cái ngã của bạn giống như vô ngã, bản thể của bạn gần như vô bản thể. Tại sao vô bản thể? Bởi vì nó đã đi xa khỏi các yếu tố thô. Nó là cái đây thuần khiết. Không cái gì có thể được nói về nó, không mô tả nào sẽ là thích hợp cho nó.
Đây là năm bhutas, năm yếu tố lớn, tương ứng với năm koshs, thể, bên trong bạn.
Thế rồi đến học thuyết thứ ba. Tôi muốn bạn hiểu tất cả những điều này bởi vì chúng sẽ có ích trong việc hiểu lời kinh mà chúng ta sẽ thảo luận bây giờ. Thế thì có bẩy luân xa. Từ chakra - luân xa không thực sự nghĩa là "trung tâm"; từ "trung tâm" không thể giải thích được nó hay mô tả cho nó hay dịch nó một cách đúng đắn bởi vì khi chúng ta nói "trung tâm," nó dường như là cái gì đó tĩnh tại. Và luân xa nghĩa là cái gì đó động. Từ chakra - luân xa nghĩa là "bánh xe" bánh xe chuyển động. Cho nên luân xa là trung tâm động trong con người bạn, gần giống như xoáy nước, xoáy lốc, trung tâm của cơn xoáy lốc. Nó là động, nó tạo ra trường năng lượng quanh nó.
Bẩy luân xa. Luân xa thứ nhất là chiếc cầu và luân xa cuối cùng cũng là chiếc cầu; năm luân xa còn lại tương ứng với năm mahabhutas, các yếu tố lớn và năm hạt mầm. Dục là chiếc cầu, chiếc cầu giữa bạn và cái thô nhất - prakriti, tự nhiên. Sahasrar, luân xa thứ bẩy, cũng là chiếc cầu, chiếc cầu giữa bạn là vực thẳm, điều tối thượng. Đây là hai chiếc cầu. Năm trung tâm còn lại tương ứng với năm yếu tố và năm thể.
Đây là khuôn khổ của hệ thống của Patanjali. Nhớ lấy nó là tuỳ tiện. Nó phải được dùng như một công cụ, không được thảo luận như một giáo điều. Nó không phải là học thuyết trong bất kì thượng đế học nào. Nó chỉ là bản đồ tiện dụng. Bạn đi tới lãnh thổ nào đó, tới quốc gia lạ nào đó, không biết, và bạn đem bản đồ theo mình. Bản đồ không thực sự đại diện cho lãnh thổ này; làm sao bản đồ có thể biểu thị cho lãnh thổ được? Bản đồ là nhỏ thế, lãnh thổ là lớn thế. Trên bản đồ các thành phố chỉ là các điểm. Làm sao những điểm đó có thể tương ứng với những thành phố lớn được? Trên bản đồ đường chỉ là những đường vẽ? Núi chỉ được đánh dấu, sông chỉ được đánh dấu - và những núi sông nhỏ hơn bị bỏ ra ngoài. Chỉ những núi sông lớn mới được đánh dấu. Đây là bản đồ, nó không phải là học thuyết.
Không chỉ có năm thể, có nhiều thể chứ, bởi vì giữa hai thể có cái khác nối nó, vân vân và vân vân. Bạn giống như củ hành, hết tầng nọ tới tầng kia, nhưng năm thể nào sẽ có tác dụng. Hmm?... đây là các thể chính, các thể chủ. Cho nên đừng quá lo nghĩ về nó, hmm? Bởi vì các Phật tử nói có bẩy thể và người Jainas nói có chín thể. Không cái gì sai và không có mâu thuẫn bởi vì đây chỉ là bản đồ. Nếu bạn nghiên cứu bản đồ toàn thế giới, thế thì ngay cả các thành phố lớn cũng biến mất, ngay cả những con sông lớn cũng biến mất. Nếu bạn nghiên cứu bản đồ một quốc gia, thế thì nhiều thứ mới xuất hiện mà không có trên bản đồ thế giới. Và nếu bạn nghiên cứu bản đồ của một tỉnh, thế thì nhiều thứ nữa xuất hiện. Và nếu bạn nghiên cứu bản đồ của một quận, tất nhiên có nhiều thứ thêm nữa. Và nếu chỉ về một thành phố, thế thì nhiều thứ thêm nữa. Và nếu chỉ một nhà, thế thì tất nhiên... Mọi thứ cứ xuất hiện ra, điều đó là tuỳ.
Người Jainas nói chín, Phật tử nói bẩy, Patanjali nói năm. Có những trường phái nói chỉ có ba. Và tất cả họ đều đúng bởi vì họ không thảo luận bất kì luận cứ nào. Họ chỉ cho bạn vài công cụ để làm việc.
Và tôi nghĩ năm gần như số lượng hoàn hảo. Bởi vì nhiều hơn năm là quá nhiều, ít hơn năm là quá ít. Năm dường như là hoàn hảo nhất. Và Patanjali là nhà tư tưởng rất cân bằng.
Bây giờ đôi điều về những lời kinh này. Luân xa thứ nhất, trung tâm động thứ nhất, là dục - muladhar. Nó nối bạn với tự nhiên, nó nối bạn với quá khứ, nó nối bạn với tương lai. Bạn được sinh ra từ trò chơi dục của hai người. Trò chơi dục của bố mẹ bạn trở thành nguyên nhân của việc sinh của bạn. Bạn có liên quan tới bố mẹ bạn qua trung tâm dục, và với bố mẹ của bố mẹ bạn và cứ như vậy mãi vân vân và vân vân. Với toàn thể quá khứ bạn đều có quan hệ thông qua trung tâm dục; sợi chỉ chạy qua trung tâm dục. Và nếu bạn cho sinh ra đứa trẻ nào đó, bạn sẽ có quan hệ với tương lai.
Jesus nhấn mạnh nhiều lần, theo cách rất thô thiển, "Nếu ông không ghét mẹ ông và bố ông, ông không thể tới và theo ta được." Điều đó có vẻ gần như cay nghiệt, gần như không thể nào tin được rằng một người như Jesus - sao ông ấy phải dùng những từ gay gắt thế? Và ông ấy là hoá thân của từ bi, và ông ấy là tình yêu. Sao ông ấy nói, "Ghét mẹ ông, ghét bố ông nếu ông muốn theo ta"? Nghĩa là: vứt bỏ hoàn cảnh dục. Điều ông ấy nói có tính biểu tượng là: đi ra ngoài trung tâm dục. Thế thì ngay lập tức bạn không còn quan hệ với quá khứ, không còn quan hệ với tương lai.
Chính dục làm bạn thành một phần của thời gian. Một khi bạn đi ra ngoài dục, bạn trở thành một phần của vĩnh hằng, không của thời gian. Thế thì đột nhiên chỉ hiện tại tồn tại. Bạn là hiện tại, nhưng nếu bạn nhìn bản thân bạn qua trung tâm dục, bạn là quá khứ nữa bởi vì mắt bạn sẽ có mầu sắc của mẹ bạn và bố bạn và thân thể bạn sẽ có nguyên tử và tế bào từ hàng triệu thế hệ. Toàn thể cấu trúc của bạn, cấu trúc sinh học, là một phần của sự liên tục dài. Bạn là một phần của dây chuyền lớn.
Ở Ấn Độ họ nói món nợ của bạn với bố mẹ bạn không thể được hoàn thành chừng nào bạn còn chưa sinh ra trẻ con. Nếu bạn muốn rằng món nợ của bạn phải được hoàn thành với quá khứ, bạn phải tạo ra tương lai. Nếu bạn thực sự muốn trả lại, không có cách khác. Mẹ bạn yêu bạn, bố bạn yêu bạn - bạn có thể làm gì bây giờ, họ đã mất rồi? Bạn có thể trở thành mẹ, bố, thành con và trả lại nó cho tự nhiên, cho cùng kho dự trữ mà từ đó bố mẹ bạn đã tới, bạn đã tới, con bạn sẽ tới.
Dục là dây chuyền vĩ đại. Nó là toàn thể dây chuyền của thế giới - samsar, và nó là mối nối với người khác. Bạn có quan sát điều đó không? Khoảnh khắc bạn cảm thấy dục bạn bắt đầu nghĩ tới người khác. Khi bạn không cảm thấy dục bạn không bao giờ nghĩ tới người khác. Người ở bên ngoài dục là ở bên ngoài người khác. Người đó có thể sống trong xã hội, nhưng người đó không ở trong xã hội. Người đó có thể bước đi trong đám đông, nhưng người đó bước một mình. Và người có tính dục, người đó có thể ngồi trên đỉnh Everest, một mình, nhưng người đó sẽ nghĩ về người khác. Người đó có thể được phái lên mặt trăng để suy tư, nhưng người đó sẽ suy tư về người khác.
Dục là chiếc cầu tới người khác. Một khi dục biến mất dây chuyền này bị đứt. Lần đầu tiên bạn trở thành một cá nhân. Đó là lí do tại sao mọi người có thể bị quá ảm ảnh với dục, nhưng họ chưa bao giờ hạnh phúc với nó - bởi vì nó là hai lưỡi. Nó móc nối bạn với người khác, nó không cho phép bạn là cá nhân. Nó không cho phép bạn là bản thân mình. Nó buộc bạn vào hình mẫu, thành nô lệ, tù túng. Nhưng nếu bạn không biết cách siêu việt lên trên nó, đó là cách duy nhất để dùng năng lượng của bạn. Nó trở thành cái van an toàn.
Những người sống ở trung tâm thứ nhất, muladhar, chỉ sống với một lí do rất ngu xuẩn. Họ liên tục tạo ra năng lượng, và thế rồi họ bị quá nặng gánh với nó; thế rồi họ cứ ném nó đi. Họ ăn, họ làm việc, họ ngủ, họ làm nhiều điều để tạo ra năng lượng. Thế rồi họ nói, "Làm gì với nó đây? Nó rất nặng." Thế rồi họ tống nó ra. Dường như là cái vòng rất luẩn quẩn. Khi họ ném nó ra họ lại cảm thấy trống rỗng. Họ chất đầy bằng nhiên liệu mới, bằng thức ăn mới, bằng công việc mới, và lần nữa khi năng lượng có đó họ lại "cảm thấy quá đầy," họ nói. Ở đâu đó nó phải được xả ra. Và dục trở thành chỉ là việc xả ra: cái vòng luẩn quẩn của tích luỹ năng lượng, ném năng lượng ra, tích luỹ năng lượng, ném năng lượng ra. Nó có vẻ gần như ngớ ngẩn.
Chừng nào bạn chưa biết rằng có các trung tâm cao hơn bên trong bạn mà có thể nhận năng lượng đó, dùng nó theo cách sáng tạo, bạn sẽ vẫn còn bị dấn sâu vào cái vòng luẩn quẩn dục. Đó là lí do tại sao mọi tôn giáo đều nhấn mạnh vào một loại kiểm soát dục nào đó. Nó có thể trở thành kìm nén, nó có thể trở thành nguy hiểm. Nếu các trung tâm mới không mở ra và bạn cứ kiếm chế năng lượng, kết án, kìm nén, thế thì bạn ở trên miệng núi lửa. Bất kì ngày nào bạn sẽ bị nổ tung, bạn sẽ trở thành thần kinh. Bạn sẽ điên. Thế thì tốt hơn cả là làm nhẹ nó đi. Nhưng có các trung tâm mà có thể hấp thu năng lượng này, và hiện hữu lớn hơn và những khả năng lớn hơn có thể được lộ ra cho bạn.
Nhớ lấy, chúng ta đã nói trong vài ngày qua rằng trung tâm thứ hai, ở gần trung tâm dục, là đan điền hara, trung tâm của chết. Đó là lí do tại sao mọi người sợ đi ra ngoài dục bởi vì khoảnh khắc năng lượng đi ra ngoài dục nó chạm tới trung tâm hara và người ta trở nên sợ. Đó là lí do tại sao mọi người sợ đi sâu vào trong yêu bởi vì khi bạn đi sâu vào trong yêu trung tâm dục tạo ra những gợn sóng mà gợn sóng đó đi vào trong trung tâm hara và sợ nảy sinh.
Cho nên nhiều người tới tôi và họ nói, "Sao chúng tôi cảm thấy sợ nhiều thế vào dục của người khác?" - của đàn ông hay đàn bà. "Sao chúng tôi cảm thấy sợ nhiều thế?" Đó không phải là việc sợ dục của người khác. Đó là sợ bản thân dục bởi vì nếu bạn đi sâu vào trong dục, thế thì trung tâm này trở nên động hơn, tạo ra trường năng lượng lớn hơn, và những năng lượng đó bắt đầu chờm lấp lên trung tâm hara. Bạn có quan sát không? Trong cực thích dục cái gì đó bắt đầu chuyển động ngay bên dưới rốn bạn, đập rộn ràng. Việc đập rộn ràng đó là chờm lấp của trung tâm dục với hara. Đó là lí do tại sao mọi người sợ dục nữa. Đặc biệt mọi người trở nên sợ thân mật sâu sắc, về bản thân cực thích.
Nhưng trung tâm thứ hai đó phải được đi vào, được xuyên thấu, được mở ra. Đó là nghĩa khi Jesus nói chừng nào bạn còn chưa sẵn sàng chết bạn không thể được tái sinh.
Mới hai, ba ngày trước, vào ngày lễ Phục sinh, ai đó đã hỏi một câu hỏi rằng, "Hôm nay là ngày Phục sinh. Osho ơi, thầy có gì để nói không?" Tôi chỉ có một điều để nói, rằng mọi ngày đều là ngày Phục sinh, bởi vì Phục sinh là ngày sống lại của Jesus - việc đóng đinh của ông ấy và việc phục sinh, cái chết của ông ấy và việc được tái sinh của ông ấy. Từng ngày đều là ngày Phục sinh nếu bạn sẵn sàng đi vào trong trung tâm hara. Bạn sẽ bị đóng đinh trước hết - cây chữ thập có đó bên trong trung tâm hara của bạn. Bạn đã mang nó; bạn chỉ phải di chuyển nó và bạn phải chết đi qua nó, và thế thì có phục sinh.
Một khi bạn chết đi trong trung tâm hara, chết biến mất; thế thì lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết về một thế giới mới, một chiều hướng mới. Thế thì bạn có thể thấy trung tâm cao hơn hara, đó là trung tâm rốn. Và trung tâm rốn trở thành việc phục sinh, bởi vì trung tâm rốn là trung tâm bảo toàn năng lượng nhất. Nó là chính kho dự trữ năng lượng.
Và một khi bạn biết rằng bạn đã đi từ trung tâm dục tới hara, bây giờ bạn biết rằng có khả năng của việc đi vào bên trong. Bạn đã mở một cánh cửa. Bây giờ bạn không thể nghỉ ngơi chừng nào bạn chưa mở mọi cánh cửa. Bây giờ bạn không thể vẫn còn ở hành lang; bạn đã đi vào cung điện. Thế thì bạn có thể mở cánh cửa khác và cánh cửa khác nữa.
Ngay ở giữa là trung tâm của tim. Trung tâm tim phân chia phần thấp hơn và phần cao hơn. Đầu tiên là trung tâm dục, thế rồi đến hara, thế rồi đến rốn, và thế rồi tới trung tâm tim. Ba trung tâm ở dưới nó, ba trung tâm ở trên nó. Tim đích xác ở giữa.
Bạn phải đã thấy dấu ấn của Solomon. Trong Do Thái giáo, đặc biệt trong tư duy Cabalistic, dấu ấn đó của Solomon là một trong những biểu tượng có ý nghĩa nhất. Dấu ấn đó của Solomon là biểu tượng của trung tâm tim. Dục đi xuống dưới, cho nên dục giống như tam giác trỏ xuống dưới. Sahasrar di chuyển lên trên. Cho nên sahasrar là tam giác trỏ lên trên. Và tim ở chính giữa, nơi tam giác dục tới gặp tam giác sahasrar. Cả hai tam giác gặp gỡ, hội nhập vào nhau, và nó trở thành ngôi sao sáu điểm, đó là dấu ấn của Solomon. Tim là dấu ấn của Solomon.
Một khi bạn đã mở trái tim, thế thì bạn sẵn có cho những khả năng cao nhất. Dưới tim bạn vẫn còn là người, bên ngoài tim bạn đã trở thành siêu nhân.
Sau trung tâm tim có trung tâm họng, thế rồi có trung tâm con mắt thứ ba, và thế rồi sahasrar.
Tim đang cảm nhận tình yêu. Tim đang hấp thu tình yêu, trở thành tình yêu. Họng là việc diễn đạt, trao đổi, chia sẻ, trao nó cho người khác. Và nếu bạn trao tình yêu cho người khác, thế thì trung tâm con mắt thứ ba bắt đầu vận hành. Một khi bạn bắt đầu cho, bạn đi lên ngày càng cao hơn. Người liên tục lấy càng ngày càng đi xuống thấp hơn và thấp hơn. Người liên tục cho càng ngày càng đi lên cao hơn và cao hơn. Người keo kiệt là khả năng tồi nhất mà một người có thể rơi vào, và người chia sẻ là khả năng lớn nhất mà con người có thể trở nên sẵn có.
Năm thể, năm mahabhutas, và năm trung tâm cộng với hai cầu. Đây là khuôn khổ, tấm bản đồ. Đằng sau khuôn khổ này là toàn thể nỗ lực của Yogin, của việc đem samyama tới mọi ngõ ngách, để cho người ta trở nên chứng ngộ, đầy ánh sáng. Bây giờ tới lời kinh.
Quyền năng của việc tiếp xúc với trạng thái của tâm thức nằm ở bên ngoài thân thể tâm trí và do đó điều không thể quan niệm đươc được gọi là mahavideha. Qua quyền năng này mà việc bao bọc ánh sáng bị phá huỷ.
Một khi bạn ở bên ngoài thân thể tâm trí, lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết rằng bạn không là tâm trí nhưng là nhân chứng. Bên dưới tâm trí bạn vẫn còn bị đồng nhất với nó. Một khi bạn biết rằng các ý nghĩ, hình ảnh tâm trí, ý tưởng, chúng chỉ là các đối thể, mây nổi trong tâm thức của bạn, bạn là tách rời khỏi chúng - ngay lập tức.
"Quyền năng của việc tiếp xúc với trạng thái của tâm thức nằm ở bên ngoài thân thể tâm trí và do đó điều không thể quan niệm đươc được gọi là mahavideha." Bạn trở nên ở bên ngoài thân thể, mahavideha nghĩa là người ở bên ngoài thân thể, người không còn bị giới hạn vào bất kì thể nào, người biết rằng mình không phải là thân thể, thô hay tinh, người biết rằng mình là vô hạn, không biên giới nào. Mahavideha nghĩa là người đã đi tới cảm thấy rằng mình không có biên giới nào. Mọi biên giới đều là việc giam hãm, cầm tù; và người đó có thể phá vỡ chúng, vứt chúng đi, và có thể trở thành một với bầu trời vô hạn.
Khoảnh khắc này của việc nhận ra bản thân mình là vô hạn chính là khoảnh khắc: "Qua quyền năng này mà việc bao bọc ánh sáng bị phá huỷ." Thế thì việc bao bọc bị loại bỏ, cái đã từng che giấu ánh sáng của bạn. Bạn giống như ánh sáng bị che giấu dưới hết vỏ bọc nọ tới vỏ bọc kia. Dần dần và bởi vì từng và mọi vỏ bọc phải được lấy đi, nhiều ánh sáng hơn sẽ xuyên ra từ nó.
Manomay kosh, thể trí, một khi bị loại bỏ, bạn trở thành việc thiền, bạn trở thành vô trí. Mọi nỗ lực ở đây là làm sao đi ra ngoài manomay kosh - làm sao trở nên nhận biết rằng tôi không là quá trình suy nghĩ.
Thực hiện samyama trên trạng thái thô, thường xuyên, tinh tế, tràn ngập khắp và vận hành của chúng đem tới việc làm chủ trên panchabhutas - năm yếu tố.
Đây là một trong những lời kinh tiềm năng nhất của Patanjali, và rất có ý nghĩa cho khoa học tương lai. Ngày này hay ngày khác, khoa học sẽ khám phá ra nghĩa của lời kinh này. Khoa học đã trên đường hướng tới nó. Lời kinh này nói rằng mọi yếu tố trong thế giới, pancha mahabhutas - đất, không khí, lửa, v.v. - chúng tới từ cái không, và chúng lại đi vào tính không để nghỉ ngơi. Mọi thứ tới từ cái không và khi mệt mỏi lại quay về và nghỉ ngơi trong tính không.
Bây giờ khoa học, đặc biệt các nhà vật lí, đồng ý với điều đó, rằng vật chất đã tới từ cái không. Họ càng đi sâu hơn vào trong vật chất, họ càng khám phá ra nhiều hơn rằng chẳng có gì giống như vật chất cả. Họ càng đi sâu hơn, vật chất càng trở nên ngày càng khó nắm bắt và chung cuộc nó tuột khỏi ngón tay của họ. Cái không còn lại, chỉ trống rỗng, chỉ không gian thuần khiết. Từ không gian thuần khiết mọi thứ được sinh ra. Có vẻ rất phi logic, nhưng cuộc sống là phi logic. Toàn thể khoa học hiện đại đã trở thành phi logic bởi vì nếu bạn khăng khăng vào logic của bạn thì bạn không thể đi vào trong thực tại được. Nếu bạn đi vào trong thực tại bạn phải vứt bỏ logic. Và tất nhiên khi có chọn lựa giữa logic và thực tại, làm sao bạn có thể chọn logic được? Bạn phải bỏ logic.
Mới năm mươi năm trước, khi các nhà khoa học đi tới nhận ra rằng quanta, các hạt điện tử, hành xử theo cách rất buồn cười - hành xử như Thiền sư, không thể nào tin được, ngớ ngẩn... Thỉnh thoảng chúng có vẻ như sóng và thỉnh thoảng chúng có vẻ như hạt. Bởi vì trước đó chính hiểu biết ngầm ẩn là cái gì đó có thể hoặc là hạt hoặc là sóng. Một và cùng một điều không thể là cả hai cùng nhau, đồng thời. Hạt hay sóng? Điều đó nghĩa là cái gì đó có thể là một điểm và đường cùng nhau, đồng thời. Không thể được. Euclid sẽ không đồng ý. Aristotle sẽ đơn giản phủ nhận, bạn đã phát điên. Điểm là điểm, và đường là nhiều điểm trên một hàng, cho nên làm sao một điểm có thể là đường mà cũng đồng thời vẫn còn là điểm được? Có vẻ ngớ ngẩn. Và Euclid và Aristotle chiếm ưu thế. Mới năm mươi năm trước, toàn thể dinh thự của họ sập đổ bởi vì các nhà khoa học đi tới biết rằng lượng tử, hạt điện tử, hành xử theo cả hai cách - đồng thời.
Các nhà logic nêu ra luận cứ, và họ nói, "Điều này là không thể được." Các nhà vật lí nói, "Chúng tôi có thể làm được gì? Vấn đề không phải là có thể hay không thể. Nó là vậy! Chúng tôi không thể làm được gì cả. Nếu lượng tử không đi theo Aristotle, chúng tôi có thể làm được gì? Và nếu lượng tử hành xử theo cách phi Euclid và không tuân theo hình học Euclid, chúng tôi có thể làm được gì? Nó hành xử theo cách đó đấy, và chúng tôi phải nghe theo hành vi của cái thực và thực tại." Đây là một trong những khoảnh khắc rất gay cấn trong lịch sử tâm thức con người.
Thế rồi người ta bao giờ cũng tin rằng cái gì đó có thể tới chỉ từ cái gì đó. Đơn giản và tự nhiên, hiển nhiên là vậy. Làm sao cái gì đó có thể thoát ra từ cái không được? Thế rồi vật chất biến mất, và các nhà khoa học phải kết luận rằng mọi thứ được sinh ra từ cái không, và mọi thứ lại biến mất trong cái không. Bây giờ họ đang nói về lỗ đen. Lỗ đen là lỗ của tính không vô cùng. Tôi phải gọi nó là tính không "vô cùng" bởi vì tính không đó không chỉ là sự vắng mặt. Nó tràn đầy năng lượng, nhưng năng lượng là của tính không. Chẳng có gì để tìm, nhưng có năng lượng. Bây giờ họ nói tồn tại lỗ đen trong sự tồn tại. Chúng là song song với các sao. Sao là tích cực, và song song với từng ngôi sao là có lỗ đen. Sao hiện hữu, lỗ đen không hiện hữu. Và tại từng sao khi bị cháy hết, bị cạn kiệt, đều trở thành lỗ đen. Và từng lỗ đen, khi được nghỉ ngơi, lại trở thành sao.
Vật chất, phi vật chất liên tục thay đổi, Vật chất trở thành phi vật chất, phi vật chất trở thành vật chất. Sống trở thành chết, chết trở thành sống. Yêu trở thành ghét, ghét trở thành yêu. Các cực liên tục thay đổi.
Lời kinh này nói, "Thực hiện samyama trên trạng thái thô, thường xuyên, tinh tế, tràn ngập khắp và vận hành của chúng đem tới việc làm chủ trên panchabhutas - năm yếu tố." Patanjali đang nói rằng nếu bạn đã đi tới hiểu bản chất đúng của việc chứng kiến, và thế thì nếu bạn tập trung, bạn đem samyama vào bất kì vật chất nào, bạn có thể làm cho nó xuất hiện hay biến mất. Bạn có thể giúp mọi thứ được vật chất hoá - bởi vì chúng tới từ tính không. Và bạn có thể giúp mọi thứ mất vật chất hoá.
Bây giờ điều đó vẫn còn phải đợi các nhà vật lí xem liệu nó là có thể hay không. Điều xảy ra là vật chất thay đổi và trở thành phi vật chất, phi vật chất thay đổi, trở thành vật chất. Họ đã đi tới cảm thấy nhiều điều ngớ ngẩn trong năm mươi năm này. Đó là một trong những thời đại tiềm năng nhất đã từng có, nơi nhiều thứ đã bùng nổ tới mức đã trở thành không thể nào giới hạn được chúng vào trong một hệ thống. Làm sao làm ra một hệ thống? Năm mươi năm trước đây điều đó đã rất dễ dàng trước khi tạo ra một hệ thống tự bao hàm. Bây giờ thì không thể được. Thực tại đã chọc mũi nó vào mọi nơi và phá huỷ mọi học thuyết, hệ thống, giáo điều. Thực tại đã chứng minh là quá nhiều.
Các nhà khoa học nói điều đó đang xảy ra. Patanjali nói nó có thể được làm cho xảy ra. Nếu nó đang xảy ra, thế thì tại sao nó không thể được làm cho xảy ra? Nhìn mà xem. Bạn đun nước, tại một trăm độ nó trở thành hơi. Điều đó bao giờ cũng xảy ra, trước khi lửa được khám phá ra. Tia sáng mặt trời làm bay hơi nước từ biển và sông và mây hình thành và nước lại tới trong sông, lại bay hơi. Thế rồi con người khám phá ra lửa, và thế rồi con người bắt đầu đun nước, làm bay hơi nó.
Bất kì cái gì đang xảy ra, cách thức và phương tiện có thể được tìm thấy để làm cho nó xảy ra. Nếu nó đã xảy ra rồi, thế thì nó không chống lại thực tại. Thế thì bạn chỉ phải biết cách làm cho nó xảy ra. Nếu vật chất trở thành phi vật chất, phi vật chất trở thành vật chất, nếu mọi sự thay đổi theo các cực, mọi sự biến mất vào trong tính không và mọi sự xuất hiện từ tính không - nếu điều này đã xảy ra - thế thì Patanjali nói cách thức và phương tiện có thể được tìm ra qua đó nó có thể được làm cho xảy ra. Và điều này ông ấy nói là cách thức: nếu bạn đã đi tới nhận ra bản thể của bạn, bên ngoài năm hạt mầm, bạn trở nên có khả năng vật chất hoá các thứ hoặc làm mất vật chất hoá các thứ.
Điều này vẫn còn để cho các công nhân khoa học tìm ra liệu điều đó là có thể hay không, nhưng nó dường như là được tán thưởng. Dường như không có vấn đề logic trong nó.
Từ điều này có kéo theo việc đạt tới anima, v.v., sự hoàn hảo của thân thể, và việc loại bỏ quyền năng của các yếu tố này khỏi che khuất thân thể.
Và thế rồi tới tám siddhis, tám quyền năng, của người yogis. Quyền năng thứ nhất là anima, và thế rồi có laghima và garima, v.v. Tám quyền năng của người yogi là ở chỗ họ có thể làm cho thân thể họ biến mất, hay họ có thể làm cho thân thể họ thành nhỏ, thành nhỏ tới mức nó trở thành gần như vô hình, hay họ có thể làm cho thân thể họ thành lớn thế, lớn như họ muốn. Điều đó là dưới kiểm soát của họ, làm cho thân thể thành nhỏ, lớn, hay biến mất hoàn toàn, hay xuất hiện ở nhiều chỗ đồng thời.
Có vẻ không thể được, nhưng mọi sự mà có vẻ không thể được dần dần trở thành có thể được. Điều không thể được với con người là bay, không ai đã bao giờ tin. Anh em nhà Wright bị coi là điên, không lành mạnh. Khi họ lần đầu tiên phát minh ra máy bay đầu tiên của họ, họ sợ nói với mọi người - rằng nếu mọi người đi tới biết họ sẽ bị bắt và bị đưa vào bệnh viện. Chuyến bay đầu tiên được thực hiện hoàn toàn không được bất kì ai biết tới - chỉ hai anh em này. Và họ đã phát minh ra máy bay đầu tiên giấu kín trong tầng ngầm, để cho không ai tới biết họ đang làm cái gì. Mọi người đều tin rằng họ đã hoàn toàn điên - ai đã bao giờ bay đâu? Chuyến bay không trung đầu tiên của họ chỉ sáu giây - chỉ sáu mươi giây thôi - nhưng nó làm thay đổi vô cùng toàn thể lịch sử, tính toàn thể của nhân loại. Điều đó trở thành có thể. Không ai đã bao giờ nghĩ rằng nguyên tử có thể bị chẻ ra. Nó đã bị chẻ ra, và bây giờ con người không bao giờ còn có thể như cũ lần nữa được.
Nhiều điều đã xảy ra mà chúng bao giờ cũng đã bị coi là không thể được. Chúng ta đã lên tới mặt trăng. Đó là biểu tượng của điều không thể được. Trong mọi ngôn ngữ của thế giới đều có cách diễn đạt như, "Đừng khao khát mặt trăng." Điều đó nghĩa là đừng khao khát điều không thể được. Bây giờ chúng ta phải thay đổi cách diễn đạt này. Và thực ra một khi chúng ta đã lên tới mặt trăng, bây giờ chẳng cái gì chắn đường. Bây giờ mọi thứ đã trở thành sẵn có; vấn đề chỉ còn là thời gian.
Einstein đã nói rằng nếu chúng ta có thể phát minh ra được phương tiện đi với tốc độ ánh sáng, thế thì một người có thể cứ du hành và anh ta sẽ không bao giờ già. Nếu anh ta đi trên con tàu không gian đó, đi với tốc độ ánh sáng khi anh ta ba mươi tuổi và quay về sau ba mươi năm, người đó sẽ vẫn còn ba mươi tuổi. Bạn của người đó và anh em sẽ già hơn ba mươi tuổi, vài người trong họ sẽ chết, nhưng người này sẽ vẫn còn ở tuổi ba mươi. Bạn đang nói điều vô nghĩa gì vậy? Einstein nói thời gian và hiệu quả của nó biến mất khi người ta đi với tốc độ của ánh sáng. Một người có thể đi du hành không gian vô hạn và có thể quay lại sau năm trăm năm. Mọi người ở đây sẽ mất rồi, không ai sẽ nhận ra người đó, và người đó sẽ không nhận ra bất kì ai, nhưng người đó sẽ vẫn còn cùng một tuổi. Bạn đang già đi bởi vì tốc độ của trái đất. Nếu tốc độ này lớn như ánh sáng, điều thực sự lớn, thế thì bạn sẽ không già chút nào.
Patanjali nói rằng nếu bạn đã đi ra ngoài tất cả năm thể, bạn đã đi ra ngoài tất cả năm yếu tố. Bây giờ bạn ở trong trạng thái từ đó bạn có thể kiểm soát được bất kì cái gì bạn muốn. Chỉ bằng ý tưởng mà bạn muốn trở thành nhỏ, bạn sẽ thành nhỏ; nếu bạn muốn trở thành lớn, bạn sẽ trở thành lớn; nếu bạn muốn biến mất, bạn có thể biến mất.
Không nhất thiết là vậy, rằng người yogis phải làm điều đó. Chư phật chưa bao giờ được biết tới làm điều đó. Bản thân Patanjali đã không được biết tới làm điều đó. Điều Patanjali nói là: ông ấy để lộ mọi khả năng.
Thực ra người đã đạt tới bản thể bên trong nhất của mình, người đó sẽ nghĩ trở thành nhỏ để làm gì? Để làm gì? Người đó không thể ngu xuẩn thế được. Để làm gì cơ chứ? Người đó muốn trở thành con voi để làm gì? Phỏng có ích gì trong điều đó? Và tại sao người đó phải muốn biến mất? Người đó không thể quan tâm tới việc giải trí cho mọi người, sự tò mò của họ. Người đó không phải là nhà ảo thuật. Người đó không quan tâm tới mọi người tán thưởng mình. Để làm gì? Thực ra khoảnh khắc một người đạt tới đỉnh cao nhất của bản thể người đó, mọi ham muốn đều biến mất. Siddhis xuất hiện khi ham muốn biến mất. Đây là thế lưỡng nan: quyền năng tới khi bạn không muốn dùng chúng. Thực ra chúng tới chỉ khi người ta đã biến mất, người bao giờ cũng muốn có chúng.
Cho nên Patanjali không nói rằng người yogi sẽ làm những điều như vậy. Họ chưa bao giờ được biết làm những điều như vậy. Và vài người đang cố làm chúng thì không phải là người yogis. Và vài người làm chúng, thực ra không thể làm được chúng; họ chỉ là những kẻ lừa đảo.
Bây giờ kiểu người Satya Sai Baba cứ vật chất hoá đồng hồ Thuỵ Sĩ. Đây toàn là thủ đoạn, và không ai nên được ca ngợi bởi những thủ đoạn này. Bất kì điều gì Satya Sai Baba đã từng làm đều có thể được làm bởi hàng nghìn nhà ảo thuật trên khắp thế giới, rất dễ dàng, nhưng bạn chưa bao giờ đi tới các nhà ảo thuật và chạm chân họ bởi vì bạn biết rằng họ đang giở thủ thuật. Nhưng nếu ai đó được coi là tôn giáo mà làm cùng thủ đoạn đó, thế thì bạn nghĩ đó là phép màu.
Phần này của Kinh Yoga của Patanjali là để làm cho bạn nhận biết rằng những điều này trở thành có thể nhưng chúng không bao giờ được thực tại hoá bởi vì người muốn làm nó, người bao giờ cũng thích đi cuộc hành trình bản ngã qua những quyền năng này, không còn có đó nữa. Quyền năng huyền bí xảy ra cho bạn khi bạn không quan tâm tới chúng. Đây là kinh tế của sự tồn tại.
Nếu bạn ham muốn, bạn vẫn còn bất lực; nếu bạn không ham muốn, bạn trở thành có hiệu lực vô hạn. Điều này tôi gọi là luật ngân hàng: nếu bạn không có tiền, không ngân hàng nào sẽ cho bạn vay; nếu bạn có tiền, mọi ngân hàng đều sẵn sàng cho bạn vay. Khi bạn không cần, mọi thứ là sẵn có, khi bạn cần, chẳng cái gì sẵn có.
Cái đẹp, duyên dáng, sức mạnh, và tính cứng rắn như kim cương thiết lập nên thân thể hoàn hảo.
Patanjali không nói về thân thể này. Thân thể này có thể đẹp, nhưng không bao giờ có thể đẹp hoàn hảo. Thể thứ hai có thể đẹp hơn thể này, thể thứ ba thậm chí còn hơn nữa, bởi vì chúng đang đi ngày càng gần tới trung tâm. Cái đẹp là của trung tâm. Nó càng phải du hành xa hơn, nó càng trở nên bị giới hạn hơn. Thể thứ tư thậm chí còn đẹp hơn. Thể thứ năm là gần chín mươi chín phần trăm hoàn hảo.
Nhưng cái là bản thể bạn, bạn thực, là đẹp, duyên dáng, mạnh mẽ, và cứng như kim cương. Nó là cứng như kim cương và đồng thời mềm như hoa sen. Nó là đẹp nhưng không mảnh mai - mạnh. Nó là mạnh, nhưng không cứng. Mọi thứ đối lập gặp gỡ trong nó... dường như hoa sen được làm bằng kim cương hay kim cương được làm bằng hoa sen. Bởi vì đàn ông và đàn bà gặp gỡ ở đó và siêu việt lên. Bởi vì mặt trời và mặt trăng gặp gỡ ở đó và siêu việt lên.
Thuật ngữ cũ cho yoga là hatha. Từ này là rất, rất có ý nghĩa. Ha nghĩa là mặt trời, tha nghĩa là mặt trăng; và hatha nghĩa là sự gặp gỡ của mặt trời và mặt trăng. Sự hợp nhất của mặt trời và mặt trăng là yoga - unio mystica.
Trong thân thể con người, tương ứng theo hatha yogis, có ba kênh năng lượng. Một kênh được biết tới là pingala; đó là kênh phải, được nối với não trái - kênh mặt trời. Thế rồi có kênh khác ida; kênh trái, được nối với não phải - kênh mặt trăng. Và thế rồi có kênh thứ ba, kênh giữa, sushumna; trung tâm, được cân bằng - nó được là từ mặt trời và mặt trăng cùng nhau.
Bình thường năng lượng của bạn di chuyển theo pingala hay theo ida. Năng lượng của người yogi bắt đầu di chuyển qua sushumna. Cái đó được gọi là kundalini, khi năng lượng di chuyển ở ngay giữa hai kênh này, phải và trái. Tương ứng với xương sống của bạn những kênh này tồn tại. Một khi năng lượng di chuyển ở kênh giữa, bạn trở nên được cân bằng. Thế thì một người không là đàn ông không là đàn bà, không cứng không mềm; hay cả hai - đàn ông và đàn bà, cứng và mềm. Mọi cực biến mất trong sushumna; và sahasrar là đỉnh cao của sushumna.
Nếu bạn sống ở điểm thấp nhất của bản thể bạn, đó là muladhar: trung tâm dục, thế thì hoặc bạn di chuyển bằng ida hoặc bạn di chuyển bằng pingala, kênh mặt trời hay kênh mặt trăng; và bạn vẫn còn bị phân chia. Và bạn cứ đi tìm người kia, bạn cứ hỏi về người khác. Bạn cảm thấy không đầy đủ bên trong bản thân bạn, bạn phải phụ thuộc vào người khác.
Một khi năng lượng riêng của bạn gặp gỡ bên trong và xảy ra cực thích lớn, cực thích vũ trụ, khi ida và pingala tan biến trong sushumna; thế thì người ta được xúc động, xúc động vĩnh hằng. Thế thì người ta cực lạc, cực lạc liên tục. Thế thì cực lạc đó không biết tới kết thúc. Thế thì người ta không bao giờ đi xuống, thế thì người ta không bao giờ xuống thấp. Người ta vẫn còn ở cao. Điểm cao đó trở thành cốt lõi bên trong nhất của người ta, chính bản thể của người ta.
Lại nhớ, tôi muốn nói với bạn, đây là khuôn khổ. Chúng ta không nói về những điều thực tại. Có những người ngu người thậm chí đã cố gắng mổ xẻ thân thể người để xem ida và pingala và sushumna ở đâu, và họ chẳng thấy chúng ở đâu cả. Đây chỉ là những chỉ dẫn, biểu tượng. Có những người ngu đã cố gắng mổ xẻ thân thể và tìm các trung tâm, chúng ở đâu. Thậm chí một bác sĩ đã viết một cuốn sách chứng minh trung tâm nào là ở đích xác phức hợp nào trong thân thể tương ứng với các nhà sinh lí học. Đây toàn là những nỗ lực ngu xuẩn.
Yoga không phải theo cách khoa học đó. Nó là có tính chất biểu tượng; nó có tính chất biểu tượng lớn. Nó đang chỉ ra cái gì đó, và nếu bạn đi vào bên trong bạn sẽ thấy nó, nhưng không có cách nào để tìm ra nó bằng việc mổ xẻ thân thể. Bằng khám nghiệm tử thi bạn sẽ không tìm thấy những điều này. Đây là các hiện tượng sống. Và những lời này đơn giản là chỉ dẫn - đừng bị giới hạn vào chúng, và đừng làm ra ám ảnh cố định và học thuyết từ chúng. Vẫn còn linh động. Nhận hướng dẫn, và đi tiếp cuộc hành trình.
Một từ nữa, nó là urdhvaretas. Nó có nghĩa là cuộc hành trình đi lên của năng lượng. Ngay bây giờ bạn đang tồn tại ở trung tâm dục, và từ trung tâm đó năng lượng cứ rơi xuống. Urdhvaretas nghĩa là năng lượng của bạn bắt đầu đi lên. Một hiện tượng tinh tế, rất tinh tế, và người ta phải rất tỉnh táo để làm việc với nó. Nếu bạn không tỉnh táo có mọi khả năng bạn sẽ trở thành người đồi bại. Điều đó là nguy hiểm; đó là lí do tại sao người yogi gọi nó là "quyền năng rắn." Nó là nguy hiểm. Nó giống như con rắn, bạn đang chơi với rắn. Nếu bạn không biết phải làm gì, có nguy hiểm. Bạn đang chơi với chất độc.
Và nhiều người đã trở nên đồi bại bởi vì họ cố kìm nén năng lượng dục của họ để trở thành urdhvaretas, để đi lên. Họ chưa bao giờ đi lên cả. Họ thậm chí trở nên hư hỏng hơn người thường. Tôi mới đọc một giai thoại.
"Vâng," Abe nói với anh bạn Issy, "tôi sợ đứa con của tôi đã biến thành nỗi thất vọng lớn. Anh biết chúng tôi đã vật lộn thế nào để cho nó sự giáo dục mà chúng tôi chưa bao giờ có. Tôi đã cho nó vào trường kinh doanh tốt nhất nước, và bây giờ cái gì xảy ra? Nó xuất hiện ở xưởng quần áo của tôi lúc mười giờ sáng, lúc mười một giờ nó khề khà uống trà, mười hai giờ nó đi ăn trưa, nó không trở lại mãi tới hai giờ chiều, và từ hai giờ tới bốn giờ nó lãng phí thời gian khắp xung quanh với các người mẫu. Nó đã biến thành thứ rác rưởi nào không biết."
"Abe," Issy đáp, "Rắc rối anh gặp phải chưa là gì nhé, rắc rối của tôi còn tệ hơn cả nghìn lần. Anh biết chúng tôi đã vật lộn thế nào để cho con trai tôi giáo dục mà chúng tôi chưa hề có. Tôi đã cho nó vào trường kinh doanh tốt nhất nước, và bây giờ cái gì xảy ra? Nó xuất hiện ở xưởng của tôi lúc mười giờ sáng, lúc mười một giờ nó khề khà uống trà, mười hai giờ nó đi ăn trưa, nó không trở lại mãi tới hai giờ chiều, và từ hai giờ tới bốn giờ nó lãng phí thời gian khắp xung quanh với các người mẫu. Nó đã biến thành thứ rác rưởi nào không biết!"
"Nhưng, Issy này, từ khi nào mà điều đó thành tồi tệ hơn tôi cả nghìn lần? Đấy vẫn là cùng câu chuyện điều anh đã kể cho tôi."
"Abe, anh quên mất một điều: tôi đang trong bộ đồ quần áo đàn ông."
Hiểu không? Nếu bạn không biết làm gì với năng lượng dục, và bạn bắt đầu lãng phí với nó, hoặc năng lượng của bạn trở thành thủ dâm hoặc đồng dục hoặc có cả nghìn lẻ một sự đồi bại khác. Thế thì tốt hơn cả là bỏ nó như nó vậy.
Đó là lí do tại sao thầy được cần - người biết bạn đang ở đâu, bạn đang đi đâu, và cái gì sẽ xảy ra tiếp; người có thể nhìn thấy tương lai của bạn và người có thể thấy liệu việc chuyển kênh đúng có đang xảy ra hay không. Bằng không toàn thế giới là trong đống lộn xộn của đồi bại dục.
Đừng bao giờ kìm nén. Tốt hơn cả là cứ bình thường và tự nhiên hơn là bị đồi bạn. Nhưng chỉ bình thường là không đủ. Nhiều điều nữa là có thể. Biến đổi đi. Kìm nén không phải là cách thức của urdhvaretas - biến đổi mới là cách thức. Và điều đó có thể được thực hiện chỉ nếu bạn làm thuần khiết thân thể bạn, bạn làm thuần khiết tâm trí bạn; bạn ném đi mọi rác rưởi mà bạn đã thu thập vào trong thân thể và tâm trí. Chỉ với sự thuần khiết, nhẹ nhàng, vô trọng lượng, bạn mới có khả năng giúp cho năng lượng đi lên.
Bình thường nó giống như con rắn cuộn lại, đó là lí do tại sao chúng ta gọi nó là kundalini, hay kundali. Kundali nghĩa là "được cuộn lên." Khi nó vươn đầu của nó và đi lên, đó là kinh nghiệm vô cùng. Bất kì khi nào nó đi qua một trung tâm cao hơn, bạn sẽ có những kinh nghiệm ngày càng cao hơn. Trên từng trung tâm nhiều thứ sẽ được để lộ ra cho bạn, bạn là cuốn sách lớn. Nhưng năng lượng phải đi qua các trung tâm, chỉ thế thì những trung tâm đó mới có thể làm lộ ra cái đẹp của bạn, cách nhìn của chúng, thơ ca của chúng, bài ca của chúng, điệu vũ của chúng. Và từng trung tâm đều có cực thích cao hơn trung tâm thấp hơn.
Cực thích dục là thấp nhất. Cao hơn là cực thích của hara. Cao hơn điều đó là cực thích của nabhi, rốn. Cao hơn điều đó là cực thích của yêu, trái tim. Thế rồi cao hơn điều đó là cực thích của họng, tính sáng tạo, chia sẻ. Thế rồi cao hơn điều đó là cực thích của con mắt thứ ba, cách nhìn cuộc sống như nó thực sự là vậy, không có phóng chiếu nào - sự trong trẻo để nhìn không bị che mờ. Và cao nhất là cực thích của sahasrar, trung tâm thứ bẩy.
Đây là bản đồ. Nếu bạn muốn, bạn có thể đi lên, trở thành urdhvaretas. Nhưng đừng bao giờ cố gắng trở thành urdhvaretas cho siddhis, quyền năng; chúng toàn là ngu xuẩn. Cố trở thành urdhvaretas để biết bạn là ai. Không vì quyền năng, mà vì an bình. Để an bình là mục đích, không bao giờ là quyền năng.
Chương này có tên là vibhuti pada. Vibhtuti nghĩa là "quyền năng." Patanjali đưa vào chương này để cho các đệ tử của ông ấy và những người sẽ đi theo ông ấy phải được làm cho tỉnh táo rằng nhiều quyền năng xảy ra trên đường nhưng bạn không bị mắc mứu với chúng. Một khi bạn trở nên bị mắc mứu với quyền năng, một khi bạn trên con đường quyền năng, bạn ở trong rắc rối. Bạn sẽ bị trói buộc xuống tới điểm đó - và chuyến bay của bạn sẽ bị dừng lại. Và người ta phải liên tục bay và bay cho tới chính tận cùng, khi vực thẳm mở ra và bạn bị hấp thu ngược trở lại trong linh hồn vũ trụ. Để an bình là mục đích của bạn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post