Read more
Osho - Chim
tung cánh
Bài giảng về Thiền
Chương 1. Làm rỗng
chén đi
Thầy Nhật Bản Nan-in cho một giáo sư triết
học yết kiến.
Mời trà, Nan-in rót nước vào chén của
khách,
Và cứ rót mãi.
Vị giáo sư quan sát nước tràn cho tới khi
ông ta không thể kìm được mình thêm nữa:
Dừng lại đi! Chén quá đầy rồi, không rót
thêm được đâu.
Nan-in nói:
Giống cái chén này,
Ông đầy các ý kiến và suy xét.
Làm sao tôi có thể chỉ Thiền cho ông
Trừ phi ông làm trống rỗng chén của ông trước
hết?
Bạn đã tới một người thậm chí
còn nguy hiểm hơn Nan-in, vì chiếc chén rỗng sẽ không có tác dụng; chén phải bị
đập vỡ hoàn toàn. Cho dù trống rỗng, nếu bạn có đó, thế thì bạn là đầy. Cho dù
tính trống rỗng rót đầy bạn, nếu bạn cảm thấy rằng bạn là trống rỗng, bạn vẫn
không là trống rỗng chút nào, bạn có đó. Chỉ cái tên đã thay đổi: bây giờ bạn gọi
bản thân bạn là sự trống rỗng. Chiếc chén sẽ không có tác dụng chút nào; nó phải
bị đập vỡ hoàn toàn. Chỉ khi bạn không hiện hữu thì trà mới có thể được rót vào
trong bạn. Chỉ khi bạn không hiện hữu thì mới không có nhu cầu thực để rót trà
vào trong bạn. Khi bạn không hiện hữu toàn thể sự tồn tại bắt đầu rót vào, toàn
thể sự tồn tại trở thành việc trút xuống từ mọi chiều, từ mọi hướng. Khi bạn
không hiện hữu, điều thiêng liêng hiện hữu.
Câu chuyện này hay. Nó nhất định
xảy ra cho giáo sư triết học. Câu chuyện này nói về một giáo sư triết học tới gặp
Nan-in. Ông ta phải đã tới vì lí do sai, vì giáo sư triết học, như vậy, bao giờ
cũng sai. Triết học nghĩa là trí tuệ, suy luận, suy nghĩ, biện luận. Và đây là
cách thức để là sai, vì bạn không thể trong tình yêu với sự tồn tại được nếu bạn
có tính biện luận. Biện luận là rào chắn. Nếu bạn tranh luận, bạn bị đóng; toàn
thể sự tồn tại đóng với bạn. Thế thì bạn không mở và sự tồn tại không mở với bạn.
Khi bạn tranh luận, bạn khẳng định.
Khẳng định là bạo hành, hung hăng, và chân lí không thể được biết tới bởi tâm
trí hung hăng, chân lí không thể được khám phá bằng bạo hành. Bạn có thể đi tới
biết chân lí chỉ khi bạn trong yêu. Nhưng yêu không bao giờ tranh luận. Không
có biện luận trong yêu, vì không có hùng hổ. Và nhớ lấy, không chỉ người đó là
giáo sư triết học, bạn cũng là cùng người đó. Mọi người đều mang triết lí riêng
của mình, và mọi người theo cách riêng của mình đều là giáo sư, vì bạn nói ra ý
tưởng của bạn, bạn tin vào chúng. Bạn có ý kiến, quan niệm và bởi vì các ý kiến
và quan niệm đó, mắt bạn đờ đẫn, chúng không thể thấy được; tâm trí bạn ngu xuẩn,
nó không thể biết được.
Ý tưởng tạo ra sự ngu xuẩn vì ý
tưởng càng có đó, tâm trí càng bị nặng gánh. Và làm sao tâm trí bị nặng gánh biết
được? Ý tưởng càng có đó, nó càng trở thành giống như bụi tụ lại trên gương.
Làm sao gương có thể cho soi gương được? Thông minh của bạn bị phủ kín bởi các
ý kiến, bụi, và mọi người có ý kiến thì nhất định là ngu xuẩn và đờ đẫn. Đó là
lí do tại sao các giáo sư triết học bao giờ cũng gần như là ngu xuẩn. Họ biết
quá nhiều đến mức chẳng biết chút nào. Họ bị nặng gánh quá nhiều. Họ không thể
bay trên trời được, họ không thể có cánh được. Và họ ở trong tâm trí nhiều thế,
họ không thể có rễ trong đất được. Họ không được bắt vào trong đất và họ không
tự do để bay trên trời.
Và nhớ lấy, tất cả các bạn đều
là như nhau. Có thể có khác biệt về số lượng, nhưng mọi tâm trí đều là như nhau
về định tính, vì tâm trí nghĩ, tranh luận, thu thập và tập hợp tri thức và trở
nên đờ đẫn. Chỉ trẻ con mới thông minh. Và nếu bạn có thể giữ lại thời thơ ấu của
bạn, nếu bạn liên tục giảnh lại thời thơ ấu của bạn, bạn sẽ vẫn còn hồn nhiên
và thông minh. Nếu bạn thu thập bụi, thời thơ ấu bị mất, hồn nhiên không còn nữa;
tâm trí đã trở nên đờ đẫn và ngu xuẩn. Bây giờ bạn có thể có các triết lí. Bạn
càng có nhiều triết lí bạn càng xa xôi khỏi điều thiêng liêng.
Tâm trí tôn giáo là tâm trí vô
triết lí. Tâm trí tôn giáo là tâm trí hồn nhiên, thông minh. Tấm gương trong trẻo,
bụi đã không tụ lại; và mọi ngày việc lau sạch liên tục tiếp diễn. Đó là điều
tôi gọi là thiền.
Ông giáo sư triết học này đã tới
Nan-in. Ông ta phải đã tới vì những lí do sai: ông ta phải đã tới để nhận câu
trả lời nào đó. Những người đó bị chất đầy với các câu hỏi và bao giờ cũng đi
tìm câu trả lời. Và Nan-in không thể cho câu trả lời được. Điều ngu xuẩn là bị
dính líu với câu hỏi và câu trả lời. Nan-in có thể cho bạn tâm trí mới, Nan-in
có thể cho bạn bản thể mới, Nan-in có thể cho bạn sự tồn tại mới trong đó không
câu hỏi nào nảy sinh, nhưng Nan-in không quan tâm tới việc trả lời bất kì câu hỏi
đặc biệt nào. Ông ấy không quan tâm tới việc cho câu trả lời. Tôi cũng chẳng
quan tâm.
Bạn phải đã tới đây với nhiều
câu hỏi. Nó nhất định là vậy, vì tâm trí cho sinh ra câu hỏi. Tâm trí là cái
máy tạo câu hỏi. Nạp bất kì cái gì vào trong nó, câu hỏi tòi ra, và nhiều câu hỏi
theo sau. Cho một câu trả lời cho nó, và lập tức nó chuyển câu trả lời đó thành
nhiều câu hỏi. Bạn ở đây được rót đầy với nhiều câu hỏi, cái chén của bạn đã đầy
rồi. Không cần Nan-in rót trà nào vào trong nó, bạn đã tràn rồi.
Tôi có thể cho bạn sự tồn tại mới
- đó là lí do tại sao tôi đã mời bạn tới đây - tôi sẽ không cho bạn câu trả lời
nào. Mọi câu hỏi, mọi câu trả lời, đều vô dụng, chỉ phí năng lượng. Nhưng tôi
có thể biến đổi bạn, và đó là câu trả lời duy nhất. Và một câu trả lời đó giải
cho mọi câu hỏi.
Triết học có nhiều câu hỏi, nhiều
câu trả lời - hàng triệu. Tôn giáo chỉ có một câu trả lời; dù câu hỏi là bất kì
cái gì câu trả lời vẫn là một. Phật thường nói: Ông nếm nước biển ở bất kì chỗ
nào, vị vẫn còn như nhau, vị mặn của nó.
Bất kì cái gì bạn hỏi đều thực
sự không liên quan. Tôi sẽ trả lời cùng một câu vì tôi đã chỉ có một câu trả lời.
Nhưng một câu trả lời đó là giống như chìa khoá chủ; nó mở mọi cánh cửa. Nó
không liên quan tới bất kì ổ khoá đặc thù nào - bất kì ổ khoá nào và chìa khoá
này mở nó. Tôn giáo chỉ có một câu trả lời và câu trả lời đó là thiền. Và thiền
nghĩa là cách làm trống rỗng bản thân bạn.
Ông giáo sư này phải đã mệt mỏi,
đi bộ đường dài, khi tới lều của Nan-in. Và Nan-in nói, "Đợi chút
nhé." Ông ta phải đã trong vội vàng. Tâm trí bao giờ cũng trong vội vàng,
và tâm trí bao giờ cũng trong tìm kiếm việc hiểu ra tức khắc. Chờ đợi, với tâm
trí, là rất khó, gần như không thể được. Nan-in nói, "Tôi sẽ pha trà cho
ông. Ông có vẻ mệt. Đợi chút nhé, nghỉ chút đi, và uống chén trà. Và thế rồi
chúng ta có thể thảo luận."
Nan-in đun sôi nước và bắt đầu
pha trà. Nhưng ông ấy phải đã quan sát ông giáo sư này. Không chỉ nước sôi, ông
giáo sư cũng đang sôi bên trong. Không chỉ ấm trà tạo ra âm thanh, ông giáo sư
còn làm ra nhiều âm thanh hơn ở bên trong, huyên thuyên, liên tục nói. Ông giáo
sư này phải đã trở nên sẵn sàng - hỏi cái gì, hỏi thế nào, bắt đầu từ đâu. Ông ấy
phải đã ở trong độc thoại sâu. Nan-in phải đã mỉm cười và quan sát: Người này
quá đầy, nhiều tới mức không cái gì có thể thấm được vào trong ông ta. Câu trả
lời không thể được cho bởi vì không có người để nhận nó. Khách không thể vào
nhà được - không có chỗ. Nan-in phải đã muốn trở thành khách trong ông giáo sư
này.
Do từ bi, vị phật bao giờ cũng
muốn trở thành khách bên trong bạn. Ông ấy gõ cửa từ mọi nơi nhưng không có cửa.
Và cho dù ông ấy có phá ra một cửa, điều là rất khó, vẫn không có chỗ. Bạn đầy
thế bên trong bản thân bạn và với rác rưởi và đủ mọi kiểu vật liệu linh tinh mà
bạn đã thu thập trong nhiều, nhiều kiếp, bạn thậm chí không thể đi vào trong bản
thân bạn được; không có chỗ, không có không gian. Bạn sống chỉ ở bên ngoài bản
thể riêng của bạn, chỉ ở bậc cửa. Bạn không thể đi vào bên trong bản thân bạn
được, mọi thứ đều bị khoá lại.
Thế rồi Nan-in rót trà vào
trong chén. Ông giáo sư trở nên không thoải mái vì Nan-in cứ liên tục rót trà.
Nó tràn ra; chẳng mấy chốc nó sẽ chảy tràn ra sàn. Thế rồi ông giáo sư nói,
"Dừng lại đi! Ông làm gì vậy? Bây giờ chiếc chén này không thể giữ được
thêm trà nữa, thậm chí không thể thêm một giọt. Ông điên sao? Ông đang làm gì vậy?"
Nan-in nói, "Hệt như thế
là hoàn cảnh của ông đấy. Ông tỉnh táo thế để quan sát và trở nên nhận biết rằng
chiếc chén đầy rồi và không thể chứa được thêm nữa, sao ông không nhận biết thế
về cái ta riêng của ông? Ông đang tràn đầy với các ý kiến, triết lí, học thuyết,
kinh sách. Ông đã biết quá nhiều; tôi không thể cho ông được cái gì. Ông đã du
hành vô tích sự rồi. Trước khi tới tôi ông phải làm trống rỗng chiếc chén của
ông đã, thế thì tôi có thể rót cái gì đó vào trong nó."
Nhưng tôi bảo bạn, bạn đã tới một
người còn nguy hiểm hơn đấy. Không, chén rỗng tôi không cho phép đâu, vì nếu
chén rỗng có đó bạn sẽ làm đầy nó. Bạn bị nghiện thế và bạn đã trở nên quen tới
mức bạn không thể cho phép chén được rỗng cho dù một khoảnh khắc. Khoảnh khắc bạn
thấy sự trống rỗng ở bất kì chỗ nào bạn bắt đầu rót đầy nó. Bạn sợ trống rỗng
thế, bạn sợ thế: trống rỗng dường như giống cái chết. Bạn sẽ rót đầy nó bằng bất
kì cái gì, nhưng bạn sẽ rót đầy nó. Không, tôi đã mời bạn tới đây để đập vỡ chiếc
chén này hoàn toàn, để cho cho dù bạn muốn bạn cũng không thể rót đầy được nó.
Trống rỗng nghĩa là không còn
chiếc chén nào còn lại. Mọi bức tường phải biến mất, đáy đã rơi xuống; bạn đã
trở thành vực thẳm. Thế thì tôi có thể rót bản thân tôi và trong bạn.
Nhiều điều là có thể, nếu bạn
cho phép. Nhưng cho phép là gian nan, vì để cho phép bạn sẽ phải buông xuôi. Trống
rỗng nghĩa là buông xuôi.
Nan-in đang nói với ông giáo sư
kia: Cúi mình xuống, buông xuôi đi, làm trống rỗng cái đầu của ông đi. Tôi sẵn
sàng rót vào. Ông giáo sư kia thậm chí đã không hỏi câu hỏi và Nan-in đã cho
câu trả lời, vì thực sự không cần hỏi câu hỏi. Câu hỏi vẫn còn là một.
Bạn hỏi tôi hay không, tôi biết
câu hỏi là gì. Biết bao nhiêu người trong các bạn ở đây nhưng tôi biết câu hỏi
này, vì sâu bên dưới câu hỏi là một: lo âu, đau khổ, vô nghĩa, tính vô tích sự
của toàn thể cuộc đời này - không biết bạn là ai. Nhưng bạn được rót vào. Cho
phép tôi phá vỡ cái chén này đi. Trại này sẽ là việc phá huỷ, cái chết. Nếu bạn
sẵn sàng để bị phá huỷ, cái gì đó mới sẽ bước ra từ nó. Mọi phá huỷ đều có thể
trở thành việc sinh sáng tạo. Nếu bạn sẵng sàng chết bạn có thể có cuộc sống mới,
bạn có thể được tái sinh.
Tôi ở đây chỉ để là bà đỡ. Đó
là điều Socrates thường nói - rằng thầy chỉ là bà đỡ. Tôi có thể giúp, tôi có
thể bảo vệ, tôi có thể hướng dẫn, có vậy thôi. Hiện tượng thực tại, việc biến đổi,
sẽ xảy ra cho bạn. Đau khổ sẽ có đó, vì không việc sinh nào là có thể mà không
có đau. Nhiều đau đớn sẽ kéo tới, vì bạn đã tích luỹ nó và nó phải bị vứt đi.
Việc lau sạch và tẩy rửa sâu sắc sẽ được cần tới.
Sinh là giống như chết, nhưng
đau khổ này là xứng đáng nhận. Từ bóng tối của đau khổ một buổi sáng mới nảy
sinh, mặt trời mới mọc lên. Và bình minh không còn rất xa khi bạn cảm thấy bóng
tối quá nhiều. Khi đau khổ là không thể chịu đựng nổi, phúc lạc là rất gần. Cho
nên đừng cố trốn chạy khỏi đau khổ - đó là điểm bạn có thể bỏ lỡ. Đừng cố né
tránh nó, đi qua nó đi. Đừng cố tìm cách nào đó đi vòng quanh - không, điều đó
sẽ không có tác dụng đâu - đi qua nó đi. Đau khổ sẽ thiêu cháy bạn, phá huỷ bạn,
nhưng thực sự bạn không thể bị phá huỷ. Mọi thứ mà có thể bị phá huỷ chỉ là rác
rưởi mà bạn đã thu thập. Mọi thứ có thể bị phá huỷ là cái gì đó không phải là bạn.
Khi tất cả nó bị phá huỷ đi, thế thì bạn sẽ cảm thấy rằng bạn là không thể bị
phá huỷ, bạn là bất tử. Đi qua cái chết, đi một cách có ý thức qua cái chết,
người ta trở nên nhận biết về cuộc sống vĩnh hằng.
Những ngày này bạn sẽ ở đây
cùng tôi, nhiều điều là có thể, nhưng bước đầu tiên cần ghi nhớ là đi qua đau
khổ. Nhiều lần tôi tạo ra đau khổ cho bạn; nhiều lần tôi tạo ra tình huống
trong đó mọi thứ bị đè nén bên trong bạn trồi lên. Đừng đẩy nó xuống, đừng kìm
nén nó. Cho phép nó, làm tự do nó. Nếu bạn có thể tự do với đau khổ của bạn,
đau khổ bị đè nén của bạn, bạn sẽ trở nên tự do với nó. Và bạn có thể đi tới trạng
thái phúc lạc chỉ khi mọi đau khổ đã được trải qua, bị vứt đi, bị bỏ đi một
cách hoàn toàn. Và tôi có thể thấy được qua bạn: ngọn lửa của phúc lạc ở gần
ngay góc kia. Một khi được thoáng nhìn thấy, ngọn lửa đó trở thành của bạn. Tôi
sẽ đẩy bạn theo nhiều cách để có thoáng nhìn về nó. Nếu bạn bỏ lỡ bạn sẽ chịu
trách nhiệm, không ai khác. Sông đang chảy, nhưng nếu bạn không thể cúi mình, nếu
bạn không thể bước xuống từ trạng thái tâm trí bản ngã của bạn, bạn có thể quay
lại vẫn khát. Đừng trách sông. Sông có đó nhưng bạn đã bị bản ngã của bạn làm
cho tê liệt.
Làm trống chiếc chén - đó là điều
Nan-in đã nói. Điều đó nghĩa là làm trống rỗng tâm trí. Bản ngã có đó, tràn đầy
và khi bản ngã tràn đầy không cái gì có thể được làm. Toàn thể sự tồn tại ở
quanh bạn nhưng không cái gì có thể được làm. Từ không đâu cả điều thiêng liêng
xuyên thấu bạn, bạn đã tạo ra thành trì thế. Làm trống rỗng chiếc chén. Thay vì
thế, ném chiếc chén đi hoàn toàn. Khi tôi nói ném chiếc chén đi hoàn toàn tôi
ngụ ý làm trống rỗng tới mức bạn thậm chí không có cảm giác rằng "Tôi trống
rỗng."
Có lần điều đó xảy ra, một đệ tử
tới Bồ đề đạt ma và nói, "Thưa thầy, thẩy bảo tôi phải trống rỗng. Bây giờ
tôi đã trở nên trống rỗng. Bây giờ thầy nói cái gì khác?"
Bồ đề đạt ma đánh một cú rõ đau
vào đầu anh ta bằng cây thiền trượng, và ông ấy nói, "Đi và vứt cái trống
rỗng này ra."
Nếu bạn nói "Tôi trống rỗng,"
cái "tôi đây" có đó, và cái "tôi" không thể nào trống rỗng
được. Cho nên trống rỗng không thể nào tuyên bố ra được. Không ai có thể nói,
"Tôi trống rỗng," cũng như không ai có thể nói, "Tôi khiêm tốn."
Nếu bạn nói, "Tôi khiêm tốn," bạn không là vậy. Ai tuyên bố sự khiêm
tốn này? Tính khiêm tốn không thể được tuyên bố. Nếu bạn khiêm tốn, bạn khiêm tốn,
nhưng bạn không thể nói được nó. Bạn không chỉ không nói nó, bạn không thể cảm
thấy rằng bạn khiêm tốn vì chính việc cảm đó sẽ lại cho sinh ra bản ngã lần nữa.
Là trống rỗng, nhưng không nghĩ rằng bạn là trống rỗng bằng không bạn đã tự lừa
dối bản thân bạn.
Bạn đã mang nhiều triết lí đi
cùng bạn. Bỏ chúng đi. Chúng đã không giúp bạn chút nào, chúng đã không làm cái
gì cho bạn. Đủ thời gian rồi, đúng lúc rồi. Bỏ chúng cả đống đi; không theo bộ
phận, không theo mảnh mẩu. Trong vài ngày này bạn sẽ ở đây cùng tôi chỉ hiện hữu
mà không có suy nghĩ nào. Tôi biết điều đó là khó nhưng dầu vậy tôi nói điều đó
là có thể. Và một khi bạn biết mẹo về nó, bạn sẽ cười vào toàn thể cái ngớ ngẩn
mà bạn đã mang lâu thế.
Tôi đã nghe nói về một người lần
đầu tiên đi du hành trên tầu hoả, một dân làng. Anh ta đội hành lí của mình
trên đầu, nghĩ, "Để nó xuống sẽ nặng quá cho tầu hoả phải chở, và mình chỉ
trả tiền cho bản thân mình thôi. Mình đã mua vé nhưng mình đã không trả tiền
cho hành lí." Thế là anh ta đội hành lí trên đầu. Tầu hoả đang chở anh ta
và hành lí của anh ta, và bất kì khi nào anh ta đội nó trên đầu hay để nó xuống
tầu thì cũng chẳng tạo ra khác biệt gì cho tầu hoả. Tâm trí bạn là hành lí
không cần thiết. Nó không tạo ra khác biệt gì cho sự tồn tại này mà đang mang bạn;
bạn bị nặng gánh không cần thiết. Tôi nói bỏ nó đi.
Cây tồn tại mà không có tâm trí
và tồn tại còn đẹp hơn bất kì người nào; chim tồn tại mà không có tâm trí và tồn
tại trong trạng thái cực lạc hơn bất kì người nào. Nhìn trẻ con vẫn còn chưa được
văn minh hoá, vẫn còn hoang dã. Chúng tồn tại không có tâm trí, và ngay cả một
Jesus hay một Phật sẽ cảm thấy ghen về sự hồn nhiên của chúng. Không cần tâm
trí này. Toàn thể thế giới vẫn đang diễn ra mà không có nó. Tại sao bạn mang
nó? Bạn có nghĩ rằng điều đó sẽ là quá nhiều cho Thượng đế, cho sự tồn tại
không? Một khi bạn có thể thả nó xuống, cho dù một phút thôi, toàn thể sự tồn tại
của bạn sẽ được biến đổi. Bạn sẽ đi vào trong chiều hướng mới, chiều hướng của
vô trọng lượng.
Đó là điều tôi sẽ cho bạn: đôi
cánh trong bầu trời, trong cõi trời - vô trọng lượng cho bạn đôi cánh này - và
rễ trong đất, việc bắt đất, định tâm. Đất này và trời kia: chúng là hai phần của
cái toàn thể. Trong cuộc sống này, cái gọi là cuộc sống bình thường của bạn, bạn
phải được bắt rễ; và trong không gian bên trong của bạn, trong cuộc sống tâm
linh, bạn phải vô trọng lượng và bay và chảy và nổi.
Rễ và cánh tôi sẽ cho bạn - nếu
bạn cho phép, vì tôi chỉ là bà đỡ. Tôi không thể ép buộc đứa con ra khỏi bạn. Đứa
con bị ép buộc sẽ xấu, và đứa con bị ép buộc có thể chết. Chỉ cho phép tôi. Đứa
con có đó, bạn đã mang thai. Mọi người đều mang thai với Thượng đế. Đứa con có
đó bạn đã mang từ quá lâu rồi. Từ lâu trước đây, thời kì chín tháng đã qua rồi.
Điều đó có thể là căn nguyên cho đau đớn của bạn - rằng bạn đang mang cái gì đó
trong bụng mình mà cần việc sinh ra, cái cần được đi ra, cái cần được sinh ra.
Nghĩ về người đàn bà, người mẹ, mang đứa cơn sau chín tháng. Thế thì điều đó trở
nên ngày một nặng gánh hơn, và nếu việc sinh không xảy ra người mẹ sẽ chết, vì
nó sẽ là quá nhiều không thể mang nổi. Đó có thể là lí do tại sao bạn lo âu nhiều
thế, đau khổ, căng thẳng. Cái gì đó cần được sinh ra từ bạn; cái gì đó cần được
tạo ra từ bụng bạn.
Tôi có thể giúp. Trại Samadhi
Sadhana Shibir này cho cực lạc bên trong và chứng ngộ chính là để giúp bạn để
cho cái mà bạn đã mang như hạt mầm mãi cho tới giờ có thể thoát ra khỏi mảnh đất
của bạn và trở thành thứ sống, cây sống. Nhưng điều cơ bản sẽ là ở chỗ nếu bạn
muốn hiện hữu cùng tôi, bạn không thể hiện hữu cùng với tâm trí bạn được. Cả
hai điều này không thể xảy ra đồng thời. Bất kì khi nào bạn hiện hữu cùng tâm
trí bạn, bạn không hiện hữu cùng tôi; bất kì khi nào tâm trí không có đó, bạn
hiện hữu cùng tôi. Và tôi có thể làm việc chỉ nếu bạn hiện hữu cùng tôi. Làm rỗng
chiếc chén đi. Ném chiếc chén đi hoàn toàn; phá huỷ nó.
Trại này sẽ là khác theo nhiều
cách. Đêm nay tôi bắt đầu một pha mới hoàn toàn cho công việc của tôi. Bạn may
mắn được ở đây vì bạn sẽ là nhân chứng cho một kiểu mới về công việc bên trong.
Tôi phải giải thích nó cho bạn vì sáng mai cuộc hành trình bắt đầu.
Thiền thứ nhất, mà bạn sẽ làm
vào buổi sáng có liên quan tới mặt trời mọc. Nó là thiền sáng. Khi giấc ngủ bị
phá vỡ toàn thể tự nhiên trở thành sống động. Đêm đã qua rồi, bóng tối không
còn nữa, mặt trời đang lên, và mọi thứ trở nên có ý thức và tỉnh táo. Cho nên
việc thiền thứ nhất là thiền trong đó bạn phải liên tục tỉnh táo, ý thức, nhận
biết, dù bạn làm bất kì cái gì. Bước đầu tiên, thở; bước thứ hai, tẩy rửa; bước
thứ ba, mật chú, mahamantra: hoo.
Vẫn còn là nhân chứng. Đừng bị
mất hút. Dễ dàng bị mất hút. Trong khi bạn thở bạn có thể quên; bạn có thể trở
thành một với việc thở nhiều tới mức bạn có thể quên nhân chứng. Nhưng thế thì
bạn bỏ lỡ vấn đề. Thở nhanh, sâu nhất có thể được, đem toàn thể năng lượng vào
cho nó, nhưng vẫn còn là nhân chứng. Quan sát điều đang xảy ra dường như bạn chỉ
là khán giả, dường như toàn thể sự việc đang xảy ra cho ai đó khác, dường như
toàn thể sự việc đang xảy ra trong thân thể và tâm thức chỉ được định tâm và
nhìn. Việc chứng kiến này phải được tiến hành trong cả ba bước. Và khi mọi thứ
dừng lại - và trong bước thứ tư bạn đã trở nên hoàn toàn bất hoạt, đông cứng -
thế thì việc tỉnh táo này sẽ đi tới đỉnh của nó.
Trong thiền trưa - kirtan, nhảy
múa, ca hát - một công việc bên trong khác phải được thực hiện. Vào buổi sáng bạn
phải ý thức đầy đủ; trong thiền trưa bạn phải nửa ý thức, nửa vô ý thức. Nó là
thiền ban trưa - khi bạn tỉnh táo, nhưng bạn cảm thấy buồn ngủ. Nó cũng giống
như một người đang dưới ảnh hưởng của chất say nào đó. Người đó bước đi, nhưng
không thể bước đúng được; người đó biết chỗ người đó đi, nhưng mọi thứ đều mờ ảo.
Người đó có ý thức và không có ý thức. Người đó biết người đó đã uống rượu, người
đó biết chân mình đang vẩn vơ, nhưng người đó biết việc nửa ngủ nửa tỉnh này.
Cho nên vào thiền trưa nhớ điều này - hành động dường như bạn đang bị say, say
sưa, cực lạc. Đôi khi bạn sẽ quên mất bản thân bạn hoàn toàn như người say, đôi
khi bạn sẽ nhớ, nhưng đừng cố có ý thức như buổi sáng, không. Đi cùng ngày - nửa-nửa
vào buổi trưa. Thế thì bạn hoà điệu cùng tự nhiên.
Và ban đêm, chính cái đối lập với
buổi sáng - hoàn toàn vô ý thức; không bận tâm chút nào. Đêm đã tới, mặt trời
đã lặn, bây giờ mọi thứ đang di vào trong vô ý thức. Đi vào trong vô ý thức đi.
Việc xoay tít này, xoay tít Sufi, là một trong những kĩ thuật cổ đại nhất, một
trong những lực mạnh nhất. Nó sâu tới mức ngay cả một kinh nghiệm cũng có thể
làm cho bạn khác toàn bộ. Bạn phải xoay tít với mắt mở, cũng giống như trẻ con
liên tục xoay tròn, dường như con người bên trong của bạn đã trở thành trung
tâm và toàn thân bạn đã trở thành giống như bánh xe, bánh xe xoay tròn của thợ
gốm, chuyển động. Bạn ở trung tâm, nhưng toàn thân đang chuyển động. Bắt đầu chậm,
theo chiều kim đồng hồ. Nếu ai đó cảm thấy rất khó để quay theo chiều kim đồng
hồ thế thì theo chiều ngược kim đồng hồ, nhưng qui tắc là chuyển động theo chiều
kim đồng hồ. Nếu vài người thuận tay trái thế thì họ có thể cảm thấy nó là khó;
họ có thể quay ngược chiều kim đồng hồ. Và gần mười phần trăm mọi người là thuận
tay trái, cho nên nếu theo chiều kim đồng hồ bạn cảm thấy không thoải mái, thì
quay theo ngược chiều kim đồng hồ; nhưng bắt đầu với chiều kim đồng hồ, thế rồi
cảm. Âm nhạc sẽ có đó, chậm rãi, chỉ để giúp bạn. Lúc bắt đầu quay rất chậm; đừng
quay nhanh, nhưng rất chậm, tận hưởng. Và thế rồi, dần dần, quay nhanh hơn. Mười
lăm phút đầu, quay chậm; mười lăm phút thứ hai, nhanh; mười lăm phút thứ ba,
nhanh hơn; mười lăm phút thứ tư, hoàn toàn phát điên. Và thế rồi toàn thể năng
lượng của bạn, bạn, trở thành xoáy nước, xoáy nước năng lượng, mất hút hoàn
toàn trong nó: không chứng kiến, không nỗ lực để quan sát. Đừng cố nhìn; là
xoáy nước, là xoáy lốc. Một giờ.
Lúc ban đầu bạn có thể không có
khả năng đứng lâu thế, nhưng nhớ một điều, đừng dừng lại bởi bản thân bạn, đừng
dừng việc xoay tít. Nếu bạn cảm thấy điều đó là không thể được thân thể sẽ đổ
nhào một cách tự động, nhưng bạn không dừng lại. Nếu bạn ngã xuống ở giữa giờ
thì cũng không có vấn đề gì; quá trình này là đầy đủ. Nhưng đừng giở thủ đoạn với
bản thân bạn, đừng lừa dối; đừng nghĩ rằng bây giờ bạn mệt mỏi cho nên tốt hơn
cả là dừng lại. Không, đừng làm nó thành quyết định về phần bạn. Nếu bạn mệt,
làm sao bạn có thể tiếp tục được? Bạn sẽ tự động ngã ra. Cho nên đừng tự bản
thân bạn dừng lại; cứ để bản thân việc xoay tít đi tới điểm mà bạn ngã xuống.
Khi bạn ngã xuống, ngã lên phía bụng; và điều sẽ là tốt là nếu bụng bạn chạm trực
tiếp vào đất. Thế rồi nhắm mắt lại. Nằm dài ra trên đất dường như nằm ra trên
ngực mẹ bạn, đứa trẻ nhỏ nằm trên ngực người mẹ. Trở nên hoàn toàn vô ý thức.
Và việc xoay tít này sẽ giúp ích.
Việc xoay tít sẽ làm ngất ngây
thân thể. Nó là thứ hoá học, nó cho bạn ngất ngây, là chính xác vậy. Đó là lí
do tại sao đôi khi bạn có thể cảm thấy chóng mặt hệt như người say. Cái gì xảy
ra cho người say? Ẩn đằng sau tai bạn là giác quan thứ sáu, giác quan thăng bằng.
Khi bạn uống bất kì rượu mào, bất kì thứ cồn nào, bất kì chất gây say nào, nó
đi thẳng vào trung tâm cân bằng trong tai và quấy rối trung tâm đó. Đó là lí do
tại sao người say không thể bước đi được, cảm thấy chóng mặt. Cùng điều đó xảy
ra trong xoay tít. Nếu bạn xoay tít, thực sự, hiệu ứng sẽ là một: bạn sẽ cảm thấy
ngất ngây, say. Nhưng tận hưởng việc say này cũng là xứng đáng cái gì đó. Việc ở
trong trạng thái say này là điều người Sufis đã từng gọi là cực lạc, masti. Lúc
ban đầu bạn có thể cảm thấy chóng mặt, lúc ban đầu đôi khi bạn có thể cảm thấy
buồn nôn, nhưng trong hai, ba ngày, những cảm giác này sẽ biến mất và đến ngày
thứ tư bạn sẽ cảm thấy một năng lượng mới trong bạn mà bạn chưa bao giờ biết
trước đây. Thế thì cái chóng mặt này sẽ biến mất, và chỉ một cảm giác say sưa
êm ả sẽ có đó. Cho nên đừng cố tỉnh táo về điều đang xảy ra. Để cho nó xảy ra
và trở thành một với cái đang xảy ra.
Vào buổi sáng, tỉnh táo; vào buổi
trưa, nửa tỉnh nửa không tỉnh; vào buổi đêm, hoàn toàn không tỉnh táo. Vòng
tròn là đầy đủ.
Và thế rồi ngã xuống đất trên bụng.
Nếu bất kì ai cảm thấy bất kì loại đau đớn nào trong trung tâm rốn khi nằm trên
đất, thì người đó có thể lật người nằm trên lưng, bằng không thì đừng. Nếu bạn
cảm thấy cái gì đó, cảm giác rất đau ở bụng, thế thì lật người nằm trên lưng, bằng
không thì đừng. Rốn trong tiếp xúc với đất sẽ cho bạn cảm giác phúc lạc thế -
cũng cùng cảm giác như có thời bạn đã có, nhưng bây giờ bạn đã quên, khi bạn
còn là đứa trẻ nằm trên ngực mẹ bạn, hoàn toàn vô nhận biết về bất kì lo nghĩ,
bất kì lo âu bào, là một thế với người mẹ, tim bạn đập cùng tim mẹ, hơi thở của
bạn trong hoà điệu với hơi thở của mẹ. Cùng điều đó sẽ xảy ra bởi vì đất là mẹ.
Đó là lí do tại sao người Hindu đã từng gọi đất là mẹ và trời là bố. Được bắt rễ
trong nó đi. Cảm thấy sự hội nhập dường như bạn đã tan biến. Thân thể đã trở
thành một với đất; hình dạng không còn đó. Chỉ đất tồn tại; bạn không có đó.
Đây là điều tôi ngụ ý khi tôi nói đập vỡ chiếc chén hoàn toàn: quên rằng bạn hiện
hữu. Đất hiện hữu, và tan biến vào trong nó.
Trong một giờ xoay tít, âm nhạc
sẽ tiếp tục. Nhiều người sẽ ngã trước giờ này nhưng mọi người phải ngã vào lúc
nhạc dừng lại. Cho nên nếu bạn cảm thấy rằng bạn vẫn không trong trạng thái ngã
thế thì quay ngày càng nhanh hơn. Sau bốn mươi nhăm phút quay hoàn toàn điên dại,
để cho đến lúc giờ này là đầy đủ bạn đã ngã ra. Và cảm thấy việc ngã là hay,
cho nên đừng thao túng nó. Ngã ra, và khi bạn đã ngã thế thì ngã nằm trên bụng,
được hội nhập, nhắm mắt lại. Việc hội nhập này phải có đó trong một giờ.
Cho nên thiền đêm sẽ là trong
hai giờ, từ bẩy giờ tới chín giờ. Không ăn gì trước điều đó. Vào chín giờ gợi ý
sẽ được cho để thoát ra khỏi việc say sưa này, cực lạc này. Cho dù ra khỏi nó bạn
có thể không có khả năng bước đúng, nhưng đừng bị quấy rối, tận hưởng nó. Thế rồi
ăn thức ăn và đi ngủ.
Điều mới khác, tôi sẽ không có
đó; chỉ chiếc ghế trống rỗng của tôi sẽ có đó. Nhưng đừng bỏ lỡ tôi vì theo một
nghĩa nào đó tôi sẽ có đó, và theo một nghĩa nào đó bao giờ cũng có chiếc ghế
trống rỗng trước bạn. Ngay bây giờ ghế là trống rỗng vì không ai ngồi trong nó.
Tôi đang nói với bạn nhưng không có người nào đang nói với bạn. Điều đó là khó
hiểu, nhưng khi bản ngã biến mất các quá trình có thể tiếp tục. Việc nói có thể
tiếp tục, việc ngồi và bước và ăn có thể tiếp tục, nhưng trung tâm này đã biến
mất. Ngay cả bây giờ, chiếc ghế là trống rỗng. Nhưng tôi bao giờ cũng cùng với
bạn mãi cho tới giờ trong mọi trại vì bạn không sẵn sàng. Bây giờ tôi cảm thấy
bạn sẵn sàng. Và bạn phải được giúp đỡ để được sẵn sàng hơn để làm việc trong sự
vắng mặt của tôi, vì cảm giác rằng tôi có đó bạn có thể cảm thấy nhiệt tình nào
đó điều đó là giả. Cứ cảm thấy rằng tôi đang hiện diện bạn có thể làm nhiều điều
mà bạn chưa bao giờ muốn làm; chỉ để gây ấn tượng cho tôi mà bạn có thể cố gắng
thêm. Điều đó không giúp gì mấy, vì duy nhất điều có thể giúp ích là điều tới từ
bản thể bạn. Chiếc ghế của tôi sẽ có đó, tôi sẽ quan sát các bạn, nhưng bạn cảm
thấy hoàn toàn tự do. Và đừng nghĩ rằng tôi không có đó vì điều đó có thể làm bạn
chán nản, và thế rồi chán nản đó sẽ quấy rối thiền của bạn.
Tôi sẽ có đó, và nếu bạn thiền
đúng bất kì khi nào thiền của bạn được hoà điệu đích xác, bạn sẽ thấy tôi. Cho
nên đó sẽ là tiêu chí về liệu bạn có thực sự thiền hay không. Nhiều người trong
các bạn sẽ có khả năng thấy tôi mãnh liệt hơn bạn có thể thấy tôi ngay bây giờ,
và bất kì khi nào bạn thấy tôi, bạn có thể chắc chắn rằng mọi sự đang xảy ra
theo chiều hướng đúng. Cho nên đây sẽ là tiêu chí. Đến cuối trại này tôi hi vọng
chín mươi phần trăm các bạn sẽ thấy tôi. Mười phần trăm có thể bỏ lỡ vì tâm trí
họ. Cho nên nếu bạn thấy tôi đừng bắt đầu nghĩ về nó, cái gì đang xảy ra, đừng
bắt đầu nghĩ liệu nó là tưởng tượng hay phóng chiếu hay tôi thực sự có đó. Đừng
nghĩ, vì nếu bạn nghĩ lập tức tôi sẽ biến mất; suy nghĩ sẽ trở thành rào chắn.
Bụi sẽ tới trên gương và sẽ không có phản xạ. Bất kì khi nào bụi không có đó, đột
nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết về tôi nhiều hơn bạn có thể nhận biết ở đây ngay
bây giờ. Nhận biết về thân thể vật lí không mấy là nhận biết; nhận biết về bản
thể phi vật lí mới là nhận biết thực.
Bạn phải học làm việc với tôi.
Bạn không thể bao giờ cũng ở đây, bạn sẽ phải đi xa xôi; bạn không thể treo
quanh tôi mãi mãi được, bạn có công việc khác để làm. Bạn đã tới từ các nước
khác trên khắp thế giới; bạn sẽ phải đi. Trong vài ngày bạn sẽ ở đây cùng tôi,
nhưng nếu bạn trở nên bị nghiện với sự hiện diện vật lí của tôi thế thì thay vì
có ích nó có thể trở thành việc quấy rối, vì thế thì khi bạn đi xa, bạn sẽ bỏ lỡ
tôi. Thiền của bạn nên ở đây tới mức nó có thể xảy ra mà không có sự hiện diện
của tôi, thế thì bất kì chỗ nào bạn đi, thiền sẽ không bị ảnh hưởng theo bất kì
cách nào.
Và điều này nữa cũng phải được
ghi nhớ: tôi không thể bao giờ cũng trong thân thể vật lí này cùng bạn; một
ngày nào đó này khác phương tiện vật lí này phải bị bỏ đi.
Công việc của tôi là đầy đủ khi
có liên quan tới tôi. Nếu tôi mang phương tiện vật lí này, điều đó chỉ là vì bạn;
một ngày nào đó, nó phải bị bỏ đi. Trước khi điều đó xảy ra bạn phải sẵn sàng để
làm việc trong sự vắng mặt của tôi, hay trong sự hiện diện phi vật lí của tôi,
điều có cùng nghĩa. Và một khi bạn có thể cảm thấy tôi trong sự vắng mặt của
tôi, bạn được tự do với tôi, và thế thì cho dù tôi không ở đây trong thân thể
nào, mối tiếp xúc sẽ không bị mất.
Điều đó bao giờ cũng xảy ra khi
vị Phật có đó: sự hiện diện vật lí của ông ấy trở thành có nghĩa thế, và thế rồi
ông ấy chết. Mọi thứ bị tan nát. Ngay cả một đệ tử như Ananda, đệ tử thân thiết
nhất của ông ấy, bắt đầu than và khóc khi Phật nói, "Bây giờ ta phải rời
khỏi thân thể này." Trong bốn mươi năm Ananda đã ở cùng Phật, hai mươi bốn
giờ, hệt như cái bóng. Ông ấy bắt đầu than và khóc như trẻ con; đột nhiên ông ấy
trở thành con côi.
Phật hỏi," Ông đang làm
gì?"
Ananda nói, "Bây giờ tôi
không thể nào trưởng thành được. Tôi không thể trưởng thành được khi thầy đã có
đó cho nên làm sao tôi có thể trưởng thành được bây giờ? Bây giờ có thể phải
hàng triệu kiếp nữa tôi mới bắt gặp lại vị Phật, cho nên tôi bị lạc."
Phật nói, "Hiểu biết của
ta là khác, Ananda. Khi ta không có đó ông có thể trở nên chứng ngộ ngay lập tức,
vì đây đã từng là cảm giác của ta - ông đã trở nên quá bị gắn bó với ta, và gắn
bó đó có tác dụng như khối chắn. Ông đã trở nên bị gắn bó quá nhiều với ta;
chính gắn bó đó đang có tác dụng như rào chắn." Và điều này xảy ra như Phật
đã nói. Ngày Phật chết, Ananda đã trở nên chứng ngộ. Không có gì để níu bám nữa.
Nhưng tại sao chờ đợi? Khi tôi chết, thế thì bạn sẽ trở nên chứng ngộ? Tại sao
đợi?
Ghế của tôi có thể trống rỗng;
bạn có thể cảm thấy sự vắng mặt của tôi. Và nhớ lấy, chỉ khi bạn có thể cảm thấy
sự vắng mặt của tôi, bạn mới có thể cảm thấy sự hiện diện của tôi. Nếu bạn
không thể thấy tôi trong khi phương tiện vật lí của tôi không có đó, bạn đã
không thấy tôi chút nào. Đây là lời hứa của tôi: Tôi sẽ có đó trong chiếc ghế
trống rỗng, chiếc ghế trống rỗng sẽ không thực sự là trống rỗng, nhưng tốt hơn
cả là bạn học ở trong tiếp xúc với con người phi vật lí của tôi. Đó là cái chạm
và tiếp xúc sâu hơn, thân thiết hơn.
Đó là lí do tại sao tôi nói một
pha mới của công việc của tôi bắt đầu với trại này, và tôi đang gọi nó là
Samadhi Sadhana Shibir. Nó không chỉ là thiền, nó là cực lạc tuyệt đối mà tôi sẽ
dạy cho bạn. Nó không chỉ là bước đầu tiên, nó là bước cuối cùng. Chỉ không tâm
trí về phần bạn là được cần và mọi thứ là sẵn sàng. Chỉ tỉnh táo không nghĩ mấy.
Thời gian còn lại giữa ba phiên thiền này, vẫn còn ngày càng im lặng hơn, đừng
nói. Nếu bạn muốn làm cái gì đó, cười, múa: làm cái gì đó mãnh liệt và về vật
lí không về tinh thần. Đi dạo lâu, nhảy trên đất, nhảy dưới mặt trời, nằm dài
ra trên đất, ngắm bầu trời, tận hưởng, nhưng không cho phép tâm trí vận hành mấy.
Cười, khóc, than, nhưng không nghĩ. Nếu bạn có thể vậy mà không nghĩ trong ba
phiên thiền này và thời gian ở giữa chúng, thế thì sau ba, bốn ngày bạn sẽ đột
nhiên cảm thấy gánh nặng đã biến mất. Trái tim đã trở nên nhẹ, thân thể vô trọng
lượng và bạn sẵn sàng để lấy cú nhảy vào cái không biết.
Cái gì thêm nữa không?
Câu hỏi 1
Osho ơi,
Phần cuối cùng của điều thầy đã nói cho chúng
tôi là rất hay và phúc lạc, nhưng phần thứ nhất là rất đáng sợ - đập vỡ chén,
đau khổ, ngã ra trên đất, thầy không hiện hữu ở đó.
Thế rồi tâm trí chúng tôi bước vào và chúng
tôi giở thủ đoạn với thân thể chúng tôi.
Chúng tôi nói, "Tôi có đau này. Tôi có
phỏng rộp này."
Thầy có thể cho chúng tôi manh mối nào đó
như cách chúng tôi có thể vượt qua các rào chắn mà chúng tôi tạo ra cho bản
thân mình khi chúng tôi đi tới đối diện với sợ không?
Bất kì xung đột nào đều sẽ tạo
ra nhiều rào chắn hơn. Nếu có sợ và bạn bắt đầu làm cái gì đó về nó, thế thì sợ
mới đã đi vào: sợ về cái sợ đó. Nó đã trở nên phức tạp hơn. Cho nên một điều cần
được làm là, nếu sợ có đó, chấp nhận nó đi. Đừng làm bất kì cái gì về nó vì việc
làm sẽ không giúp ích. Bất kì cái gì mà bạn làm từ sợ sẽ tạo ra nhiều sợ hơn; bất
kì cái gì bạn làm từ lẫn lộn sẽ gia tăng thêm lẫn lộn. Không làm gì cả. Nếu sợ
có đó, lưu ý rằng sợ có đó và chấp nhận nó. Bạn có thể làm được gì? Không cái
gì có thể được làm; sợ có đó. Trông đấy, nếu bạn có thể chỉ lưu ý sự kiện rằng
sợ có đó, vậy sợ ở đâu? Bạn đã chấp nhận nó; nó đã tan biến đi. Việc chấp nhận
làm tan biến; duy nhất chấp nhận, không cái gì khác. Nếu bạn tranh đấu bạn tạo
ra rối loạn khác và điều này có thể liên tục tới vô hạn, thế thì không có chỗ
cuối cho nó. Mọi người tới tôi và họ nói, "Chúng tôi rất sợ, chúng tôi phải
làm gì?" Nếu tôi cho họ cái gì đó để làm họ sẽ làm nó với bản thể đầy sợ
hãi, cho nên hành động sẽ bắt nguồn từ sợ của họ. Và hành động bắt nguồn từ sợ
không thể là bất kì cái gì khác hơn sợ.
Tôi đã nghe nói rằng Adolf
Hitler chịu chứng suy nhược sâu, u sầu, và các nhà tâm lí đã nói rằng đó là do
phức cảm kém cỏi ẩn kín nào đó. Cho nên mọi nhà tâm lí học Aryan được triệu tới.
Họ cố gắng nhưng họ không thể giúp được, không cái gì đưa ra từ phân tích của họ.
Thế là họ gợi ý rằng một nhà phân tâm Do Thái nên được triệu tới. Hitler không
sẵn sàng lúc đầu để triệu người Do Thái, nhưng thấy không có cách nào thoát ra
khỏi nó cho nên ông ta phải nhân nhượng. Một nhà phân tâm lớn người Do Thái được
triệu tới. Ông ấy phân tích, xuyên sâu vào trong tâm trí của Hitler, các giấc
mơ, và thế rồi ông ấy gợi ý, "Không cái gì mấy thành vấn đề đâu. Đơn giản
lặp lại một điều liên tục, 'Tôi là quan trọng, tôi có ý nghĩa, tôi không thể
thiếu được.' Để cho nó là câu mật chú. Đêm, ngày, bất kì khi nào ông nhớ ra, lặp
lại 'Tôi là quan trọng, tôi có ý nghĩa, tôi không thể thiếu được.'"
Hitler nói, "Thôi đi! Ông
đang cho ta lời khuyên tồi tệ."
Nhà phân tâm không thể hiểu nổi.
Ông ấy nói "Ông ngụ ý gì? Sao ông gọi đây là lời khuyên tồi tệ?"
Hitler nói, "Vì bất kì cái
gì ta nói, ta là kẻ dối trá thế, ta không thể tin được vào nó. Ta là kẻ dối trá
thế, bất kì điều gì ta nói, ta không thể tin được nó. Nếu ông nói: Lặp lại 'Ta
không thể thiếu được,' ta biết rằng điều này là dối trá. Ta đang nói nó. Ta là
kẻ nói dối."
Từ dối trá, nếu bạn lặp lại cái
gì đó nó sẽ trở thành dối trá; từ sợ, nếu bạn làm cái gì đó, nó sẽ lại trở
thành sợ lần nữa. Từ ghét, nếu bạn cố yêu, yêu đó sẽ chỉ là ghét ẩn kín; nó
không thể là bất kì cái gì khác được - bạn đầy những ghét. Đi tới nhà thuyết giảng
và họ sẽ nói, "Cố yêu đi." Họ đang nói điều vô nghĩa vì làm sao một
người đầy ghét cố yêu được? Nếu người đó cố yêu, yêu này sẽ bắt nguồn từ hận
thù; nó đã bị đầu độc rồi, đầu độc từ chính cội nguồn. Và đây là điều khổ của mọi
người thuyết giảng là gì.
Gandhi nói với những người có
tính bạo hành: Cố là bất bạo hành. Thế thì bất bạo hành của họ tới từ bạo hành,
cho nên bất bạo hành của họ chỉ là mẽ ngoài, chỉ là cái mặt để nghênh ra. Sâu
bên dưới, họ đang sôi lên với bạo hành. Nếu brahmacharya của bạn, vô dục của bạn,
bắt nguồn từ dâm dục quá nhiều, nó sẽ là dục suy đồi, không gì khác.
Cho nên xin đừng tạo ra xung đột
nào. Nếu bạn có vấn đề này, đừng tạo ra vấn đề khác; vẫn còn với vấn đề này,
"không tranh đấu và tạo ra vấn đề khác. Dễ giải quyết vấn đề này hơn là giải
quyết vấn đề khác; và vấn đề thứ nhất là gần cội nguồn, vấn đề thứ hai sẽ bị dời
đi. Càng bị dời đi, vấn đề càng trở nên không thể nào giải quyết được.
Nếu bạn có sợ, bạn có sợ - tại
sao làm ra vấn đề từ nó? Thế thì bạn biết rằng bạn có sợ, cũng như bạn có hai
tay. Sao tạo ra vấn đề từ nó - dường như bạn chỉ có một mũi, không có hai? Sao
tạo ra vấn đề từ nó? Sợ có đó: chấp nhận nó, lưu ý tới nó. Chấp nhận nó, không
bận tâm về nó. Cái gì sẽ xảy ra? Đột nhiên bạn sẽ cảm thấy nó đã biến mất. Và
đây là giả kim thuật bên trong - vấn đề biến mất nếu bạn chấp nhận nó, và vấn đề
phát triển ngày càng phức tạp hơn nếu bạn tạo ra bất kì xung đột nào với nó.
Vâng, đau khổ có đó, và đột nhiên sợ tới - chấp nhận nó đi. Nó có đó và không
cái gì có thể được làm về nó. Và khi tôi nói không cái gì có thể được làm về
nó, đừng nghĩ rằng tôi đang nói về bi quan với bạn. Khi tôi nói không cái gì có
thể được làm về nó tôi đang cho bạn chìa khoá để giải quyết nó.
Đau khổ có đó. Nó là một phần của
cuộc sống và một phần của trưởng thành; không cái gì là xấu trong nó. Đau khổ
trở thành ác chỉ khi nó đơn giản có tính phá huỷ và không sáng tạo chút nào;
đau khổ trở thành xấu chỉ khi bạn khổ và không cái gì được thu lại từ nó. Nhưng
tôi bảo bạn điều thiêng liêng có thể được thu lấy qua đau khổ; thế thì nó trở
thành tính sáng tạo. Bóng tối là đẹp nếu bình minh sớm tới từ nó; bóng tối là
nguy hiểm nếu nó là vô tận, không dẫn tới bình minh, đơn giản tiếp tục và tiếp
tục và bạn liên tục đi trên đường mòn, trong vòng tròn luẩn quẩn. Đây là điều
đang xảy ra cho bạn. Chỉ để trốn khỏi đau khổ này bạn tạo ra đau khổ khác; thế
rồi trốn khỏi khổ khác, khổ khác. Và điều này tiếp diễn mãi và mọi đau khổ đó
mà bạn đã không sống vẫn đang chờ đợi bạn. Bạn đã trốn nhưng bạn trốn từ khổ
này sang khổ khác, vì tâm trí đang tạo ra khổ sẽ tạo ra khổ khác. Cho nên bạn
có thể trốn từ khổ này sang khổ kia, nhưng khổ sẽ có đó vì tâm trí bạn là lực bịa
đặt.
Chấp nhận khổ và trải qua nó
đi; đừng trốn chạy. Đây là chiều khác toàn bộ để làm việc. Khổ có đó: đương đầu
với nó, đi qua nó. Sợ sẽ có đó, chấp nhận nó đi. Bạn sẽ run, run thế. Tại sao tạo
ra mẽ ngoài rằng bạn không run, rằng bạn không sợ? Nếu bạn là kẻ hèn, chấp nhận
điều đó đi.
Mọi người đều là kẻ hèn. Mọi
người bạn gọi là bạo dạn chỉ là mẽ ngoài. Sâu bên dưới họ là hèn như bất kì ai
khác, thay vì thế, còn hèn hơn vì chỉ che giấu tính hèn đó họ đã tạo ra sự bạo
dạn quanh họ, và đôi khi họ hành động theo cách mà mọi người đều biết họ không
là kẻ hèn. Bạo dạn của họ chỉ là màn ảnh. Làm sao con người có thể bạo dạn được
- vì chết có đó. Làm sao con người có thể bạo dạn được - vì con người chỉ là
chiếc lá trong gió. Làm sao lá có thể đừng không run được? Khi gió thổi lá sẽ
run. Nhưng bạn không bao giờ nói với lá, "Mày là đồ hèn." Bạn chỉ nói
rằng lá sống động. Cho nên khi bạn run và sợ nắm bắt bạn, bạn là chiếc lá trong
gió. Đẹp - tại sao tạo ra vấn đề từ nó? Nhưng xã hội đã tạo ra vấn đề từ mọi thứ.
Nếu đứa trẻ sợ bóng tối, chúng
ta nói, "Đừng sợ, bạo dạn vào." Tại sao? Đứa trẻ là hồn nhiên - một
cách tự nhiên nó cảm thấy sợ trong bóng tối. Bạn ép buộc nó: "Bạo dạn
vào." Thế là nó cũng ép buộc, thế thì nó trở thành căng thẳng. Thế thì nó
cam chịu bóng tối nhưng bây giờ căng thẳng; bây giờ, toàn thể con người nó sẵn
sàng run và nó kìm nén điều đó. Việc run bị kìm nén này sẽ theo nó từ giờ trong
suốt cả đời nó. Điều tốt là run trong bóng tối, không cái gì sai. Điều tốt là
khóc và chạy, không cái gì sai. Đứa trẻ sẽ đi ra khỏi bóng tối có kinh nghiệm
nhiều hơn, biết nhiều hơn. Và nó sẽ nhận ra, nếu nó trải qua bóng tối mà run và
than và khóc, rằng chẳng có gì để sợ. Bị đè nén, bạn không bao giờ kinh nghiệm
được sự việc trong tính toàn bộ của nó, bạn không bao giờ thu được cái gì từ
nó. Trí huệ tới qua đau khổ và trí huệ tới qua chấp nhận. Dù bất kì hoàn cảnh
nào, cứ thoải mái với nó.
Đừng nhìn vào xã hội và kết án
của nó. Không ai định phán xét bạn ở đây và không ai có thể giả vờ là quan toà.
Đừng phán xét người khác và đừng bị xáo trộn bởi phán xét của người khác. Bạn một
mình và bạn là duy nhất. Bạn không bao giờ là vậy trước đây, bạn không bao giờ
sẽ lại là vậy. Bạn là đẹp. Chấp nhận điều đó đi. Và bất kì cái gì xảy ra, cho
phép nó xảy ra và đi qua nó. Chẳng bao lâu, đau khổ sẽ là việc học; thế thì nó
đã trở thành tính sáng tạo.
Sợ sẽ cho bạn can đảm. Từ giận
từ bi sẽ tới. Từ hiểu về ghét, yêu sẽ được sinh ra cho bạn. Nhưng điều này xảy
ra không trong xung đột, điều này xảy ra trong việc đi qua với nhận biết tỉnh
táo. Chấp nhận, và đi qua nó. Và nếu bạn làm nó thành điểm để trải qua mọi kinh
nghiệm, thế thì sẽ có chết, kinh nghiệm mãnh liệt nhất. Sống không là gì trước
nó vì sống không thể mãnh liệt như chết.
Sống là việc trải ra qua một thời
gian dài - bẩy mươi năm, một trăm năm. Chết là mãnh liệt vì nó không trải ra -
nó là trong một khoảnh khắc. Sống phải trải qua một trăm năm hay bẩy mươi năm,
nó không thể mãnh liệt như vậy được. Chết tới trong một khoảnh khắc; nó tới
toàn thể, không mảnh mẩu. Nó sẽ mãnh liệt thế bạn không thể biết được cái gì
mãnh liệt hơn. Nhưng nếu bạn sợ, nếu trước khi chết tới bạn đã trốn đi, nếu bạn
đã trở nên vô ý thức bởi vì sợ, bạn đã bỏ lỡ một trong những cơ hội vàng, cổng
vàng. Nếu toàn thể cuộc sống của bạn đã từng chấp nhận mọi thứ, khi chết tới, một
cách kiên nhẫn, một cách thụ động bạn sẽ chấp nhận và đi vào trong nó không có
nỗ lực nào để chạy trốn. Nếu bạn có thể đi vào chết một cách thụ động, im lặng,
không có nỗ lực nào, chết biến mất. Khi Krishna, Christ, Phật, Mahavir nói bạn
là bất tử, họ không nói về học thuyết, họ đang nói về kinh nghiệm của riêng họ.
Điều này có thể xảy ra ở đây
trong trại này nữa, vì samadhi là chết, dhyan là chết, thiền là chết. Nhiều lần
sẽ có những khoảnh khắc mà bạn sẽ đột nhiên cảm thấy bạn đang chết. Đừng trốn
chạy, cho phép nó xảy ra. Nếu bạn cho phép nó xảy ra, chết đã đi qua, chết
không còn đó nữa, và ngọn lửa bên trong, vô thuỷ, vô chung, đã đi vào trong hiện
hữu. Nó bao giờ cũng có đó, bây giờ bạn có thể cảm thấy nó. Cho nên đây nên là
lời kinh. Với sợ, ghét, ghen, dù là bất kì cái gì, không tạo ra vấn đề từ nó.
Chấp nhận nó, cho phép nó, đi qua nó, và bạn sẽ đánh bại mọi khổ, mọi chết. Và
bạn sẽ trở thành người Jaina - người chiến thắng.
Có gì nữa không?
Câu hỏi 2
Osho ơi,
Khi thầy nói về việc phải chịu khổ của
chúng tôi, thầy bảo chúng tôi phải đồng thời vui vẻ. Cố gắng thoả hiệp hai điều
này dường như là khó.
Khi tôi nói chịu khổ một cách
vui vẻ, điều đó có vẻ ngược đời và tâm trí bạn bắt đầu nghĩ cách thoả hiệp cả
hai, vì với bạn chúng là mâu thuẫn. Chúng không phải vậy, chúng chỉ là dường
như mâu thuẫn thôi. Bạn có thể tận hưởng việc khổ.
Bí mật là gì - làm sao tận hưởng
khổ được? Điều thứ nhất là: nếu bạn không trốn chạy, nếu bạn cho phép khổ có
đó, nếu bạn sẵn sàng đối diện nó, nếu bạn không cố gắng bằng cách nào đó để quên
nó, thế thì bạn khác. Khổ có đó nhưng chỉ ở quanh bạn; nó không ở trong trung
tâm, nó ở trên ngoại vi. Ở trong trung tâm không thể nào khổ được; nó không phải
là bản chất của mọi thứ. Nó bao giờ cũng ở trên ngoại vi và bạn ở trung tâm.
Cho nên khi bạn cho phép nó xảy ra, khi bạn không trốn, bạn không chạy, bạn
không trong hoảng loạn, đột nhiên bạn trở nên nhận biết rằng khổ có đó ở trên
ngoại vi, dường như xảy ra cho ai đó khác, không cho bạn, và bạn nhìn vào nó.
Niềm vui tinh tế lan toả khắp bản thể bạn vì bạn đã nhận ra một trong những
chân lí cơ bản của cuộc sống: rằng bạn là phúc lạc và không khổ.
Cho nên khi tôi nói điều đó tôi
không ngụ ý trở thành kẻ tự bạo; tôi không ngụ ý tạo ra khổ cho bản thân bạn và
tận hưởng nó. Tôi không ngụ ý: cứ đi tiếp đi, ngã xuống từ mỏm đá, gẫy xương và
thế rồi tận hưởng điều đó - không. Có những người thuộc kiểu đó và nhiều người
trong số họ đã trở thành người khổ hạnh, tapasvis, và họ đang tạo ra khổ cho bản
thân họ. Họ là những kẻ tự bạo, họ ốm yếu. Họ là những người rất nguy hiểm. Họ
muốn làm cho người khác khổ nhưng họ không dũng cảm thế. Họ muốn giết người
khác, bạo hành với người khác, làm què quặt người khác, nhưng họ không dũng cảm
thế, cho nên toàn thể bạo hành của họ đã quay vào bên trong. Bây giờ họ đang
làm què quặt bản thân họ, hành hạ bản thân họ, và tận hưởng điều đó.
Tôi không nói là kẻ tự bạo; tôi
đơn giản nói khổ có đó, bạn không cần tìm kiếm nó. Đủ khổ đã có đó rồi, bạn
không cần đi tìm. Khổ đã có đó rồi; sống bởi chính bản chất của nó tạo ra khổ. Ốm
bệnh có đó, chết có đó, thân thể có đó - bởi chính bản chất của chúng, khổ được
tạo ra. Thấy nó, nhìn vào nó với con mắt rất thản nhiên đi. Nhìn vào nó - nó là
gì, cái gì đang xảy ra. Đừng trốn chạy. Ngay lập tức tâm trí nói, "Trốn khỏi
đây, không nhìn vào nó." Nhưng nếu bạn trốn thế thì bạn không thể phúc lạc
được.
Lần sau bạn bị ốm và bác sĩ gợi
ý vẫn nằm trên giường, coi điều đó như phúc lành đi. Nhắm mắt lại và nghỉ ngơi
trên giường và chỉ nhìn vào ốm bệnh. Quan sát nó, nó là gì. Không phân tích nó,
không đi vào các lí thuyết, chỉ quan sát nó, nó là gì. Toàn thân mệt mỏi, sốt -
quan sát nó. Đột nhiên, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn được bao quanh bởi cơn sốt
nhưng có một điểm rất mát mẻ bên trong bạn; cơn sốt không thể chạm vào nó được,
không thể ảnh hưởng tới nó được. Toàn thân có thể nóng bỏng nhưng điểm mát mẻ
đó không thể bị chạm tới.
Tôi đã nghe nói về một Thiền
ni. Bà ấy chết, nhưng trước khi bà ấy chết bà ấy hỏi các đệ tử của mình,
"Các ông gợi ý gì? Ta nên chết thế nào?" Chính một truyền thống cổ
trong Thiền là thầy hỏi; họ có thể chết một cách có ý thức, cho nên họ có thể hỏi.
Và họ vui đùa thế ngay cả về cái chết, khôi hài thế về nó, đùa, cười, họ tận hưởng
các phương pháp được phát minh ra về cách chết. Cho nên các đệ tử có thể gợi ý,
"Thưa thầy, điều này sẽ là hay, nếu thầy chết mà đứng trên đầu." Hay
ai đó gợi ý, "Bước đi, vì chúng tôi chưa bao giờ thấy bất kì ai chết khi
đang bước đi." Thế là Thiền ni này hỏi,"Các ông gợi ý gì?"
Họ nói, "Sẽ là hay nếu
chúng tôi chuẩn bị lửa, và thầy ngồi trong nó và chết trong khi thiền."
Bà ấy nói, "Điều này hay,
và chưa bao giờ nghe nói trước đây." Thế là họ chuẩn bị dàn thiêu, ni này
tìm tư thế cho bản thân mình thoải mái trong nó, ngồi theo tư thế Phật, và thế
rồi họ châm lửa.
Một người từ đám đông hỏi,
"Thầy cảm thấy ở đó thế nào? Nó nóng tới mức tôi thậm chí không thể nào tới
gần để hỏi thầy - đó là lí do tại sao tôi phải hô to lên. Thầy cảm thấy ở đó thế
nào?"
Ni này cười và nói, "Chỉ kẻ
ngu mới có thể hỏi câu hỏi như vậy - thầy cảm thấy ở đó thế nào? Bao giờ cũng
có cảm giác mát mẻ, hoàn toàn mát mẻ." Bà ấy đang nói về bản thể bên trong
của bà ấy, trung tâm của bà ấy. Bao giờ cũng có mát mẻ và chỉ người ngu mới có
thể hỏi. Điều đó là hiển nhiên. Khi một người sẵn sàng ngồi trong dàn thiêu vừa
thiền, và thế rồi dàn thiêu bùng cháy và bà ấy vẫn ngồi im lặng, hiển nhiên điều
đó chỉ ra rằng người này phải đã đạt tới điểm mát mẻ bên trong nhất điều không
thể bị quấy rối bởi bất kì lửa nào. Bằng không, điều đó là không thể được.
Cho nên khi bạn đang nằm trên
giường, sốt, hừng hực, toàn thân nóng cháy, chỉ quan sát điều đó. Quan sát, bạn
sẽ lùi về cội nguồn. Quan sát, không làm gì cả... Bạn có thể làm được cái gì? Sốt
có đó, bạn phải trải qua nó; không hữu dụng gì mà đi đánh nhau một cách không cần
thiết với nó. Bạn đang nghỉ ngơi, và nếu bạn tranh đấu với sốt bạn sẽ trở nên sốt
hơn, có vậy thôi. Cho nên quan sát nó. Quan sát sốt, bạn trở nên mát; quan sát
nhiều hơn, bạn trở nên mát hơn. Chỉ quan sát, bạn đạt tới đỉnh, đỉnh mát mẻ thế,
ngay cả Himalayas sẽ cảm thấy ghen tị; ngay cả các đỉnh của nó cũng không mát
thế. Đây là Gourishankar, đỉnh Everest bên trong. Và khi bạn cảm thấy rằng sốt
đã biến mất... Nó chưa bao giờ thực sự có đó; nó chỉ ở trong thân thể, rất, rất
xa xôi.
Không gian vô hạn tồn tại giữa
bạn và thân thể bạn - không gian vô hạn, tôi nói. Một kẽ hở không bắc cầu được
tồn tại giữa bạn và thân thể bạn. Và mọi đau khổ tồn tại chỉ ở trên ngoại vi.
Người Hindu nói đó là giấc mơ vì khoảng cách là bao la, không bắc cầu được. Nó
cũng giống như mơ xảy ra ở đâu đó khác - không xảy ra cho bạn - trong thế giới
khác nào đó, trên hành tinh khác nào đó.
Khi bạn quan sát khổ đột nhiên
bạn không phải là người khổ, và bạn bắt đầu tận hưởng. Qua khổ bạn trở nên nhận
biết về cực đối lập, bản thể phúc lạc bên trong. Cho nên khi tôi nói tận hưởng,
tôi đang nói: Quan sát đi.
Trở về cội nguồn, được định
tâm. Thế thì, đột nhiên không có đau đớn; chỉ cực lạc tồn tại.
Những người đang ở trên ngoại
vi tồn tại trong đau đớn. Với họ, không có cực lạc. Với những người đã đi tới
trung tâm của họ, không đau đớn nào tồn tại. Với họ, chỉ có cực lạc.
Khi tôi nói đập vỡ cái chén, đó
là đập vỡ ngoại vi. Và khi tôi nói là trống rỗng toàn bộ đó là đang đi trở lại
cội nguồn nguyên thuỷ, vì qua trống rỗng chúng ta được sinh ra, và trong trống
rỗng chúng ta trở lại. Trống rỗng là từ tốt hơn, thực sự, từ Thượng đế, vì với
Thượng đế chúng ta bắt đầu cảm thấy có người nào đó. Cho nên Phật không bao giờ
dùng từ "Thượng đế" ông ấy bao giờ cũng dùng từ sunyata - trống rỗng,
hư không. Ở trung tâm bạn là vô hiện hữu, cái không, chỉ là không gian bao la,
mát mẻ vĩnh hằng, im lặng, phúc lạc. Cho nên khi tôi nói tận hưởng tôi ngụ ý
quan sát, và bạn sẽ tận hưởng. Khi tôi nói tận hưởng, tôi ngụ ý không trốn chạy.
0 Đánh giá