Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 10)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 1. Vứt bỏ
tâm trí giả tạo
Bây giờ bắt đầu phần cuối cùng
của kinh của Patanjali, Kaivalya Pada.
1. Quyền năng được lộ ra vào lúc sinh, hay
thu được qua ma tuý, bằng việc lặp lại lời linh thiêng, khổ hạnh, hay samadhi.
2. Biến đổi từ một lớp, loài, hay loại này
thành loại khác, là bởi việc tuôn tràn của các xu hướng tự nhiên của những tiềm
năng.
3. Nguyên nhân ngẫu nhiên không khuấy động
xu hướng tự nhiên trong hoạt động; nó đơn thuần loại bỏ các chướng ngại - như
nông dân tưới ruộng: người đó loại bỏ chướng ngại, và thế rồi nước tự nó chảy tự
do.
4. Tâm trí được tạo ra một cách giả tạo xuất
phát từ một mình bản ngã.
5. Qua các hoạt động của nhiều tâm trí giả
tạo biến thiên, một tâm trí nguyên thuỷ kiểm soát tất cả chúng.
Con người gần điên - điên bởi
vì con người đang tìm cái gì đó mà con người đã có rồi, điên vì con người không
nhận biết mình là ai; điên vì con người hi vọng, ham muốn, và thế rồi chung cuộc,
cảm thấy thất vọng. Thất vọng nhất định có đó vì bạn không thể tìm được bản
thân bạn bằng việc tìm kiếm, bạn đã ở đó rồi. Việc tìm kiếm phải dừng lại, việc
tìm phải bị bỏ đi: đó là vấn đề lớn nhất phải được đối diện, đương đầu.
Vấn đề là ở chỗ bạn có cái gì
đó và bạn đang đi tìm nó. Bây giờ làm sao bạn tìm thấy nó được? Bạn quá bận bịu
với việc tìm, và bạn không thể thấy được cái mà bạn đã có rồi. Chừng nào mọi việc
tìm kiếm còn chưa dừng lại, bạn sẽ không có khả năng thấy được nó. Tìm kiếm làm
cho tâm trí bạn hội tụ đâu đó trong tương lai, và cái bạn đang tìm lại đã ở
đây, bây giờ, chính khoảnh khắc này. Cái mà bạn đang tìm ẩn bên trong bản thân
người tìm: người tìm là cái được tìm. Do đó mới nhiều chứng thần kinh thế, nhiều
điên khùng thế.
Một khi tâm trí bạn được hội tụ
vào đâu đó, bạn có ý định nào đó. Ngay lập tức, chú ý của bạn không còn tự do.
Ý định làm tê liệt chú ý. Nếu bạn định tìm cái gì đó, tâm thức của bạn đã làm hẹp
lại. Nó sẽ loại trừ mọi thứ khác. Nó sẽ chỉ bao hàm ham muốn của bạn, hi vọng của
bạn, mơ của bạn. Và để nhận ra cái mà bạn đang là, bạn không cần ý định nào, bạn
cần chú ý, chỉ chú ý thuần khiết: không định đi đâu, tâm thức không hội tụ, tâm
thức ở đây-bây giờ, không ở bất kì đâu khác. Đây là vấn đề cơ bản: con chó đuổi
bắt đuôi của nó. Nó bị thất vọng, nó trở thành gần điên vì từng bước, và không
cái gì tới trong tay nó - chỉ thất bại, thất bại, thất bại.
Mới hôm nọ một sannyasin bảo
tôi rằng anh ta bây giờ cảm thấy thất vọng. Tôi trở nên hạnh phúc vô cùng. Bởi
vì khi bạn cảm thấy thất vọng, cái gì đó mở ra bên trong bạn. Khi bạn cảm thấy
thất vọng, nếu thực sự thất vọng, thế thì tương lai biến mất. Tương lai có thể
tồn tại chỉ với hỗ trợ của mong đợi, ham muốn, ý định. Tương lai không là gì
ngoài tính có chủ định. Tôi trở nên cực kì hạnh phúc rằng một người đã bị thất
vọng.
Fritz Perls, một trong những
người rất nhạy cảm của thế kỉ này, đã nói rằng toàn thể công việc của người trị
liệu không là gì ngoài việc gây thất vọng khéo léo, tạo ra thất vọng.
Ông ấy ngụ ý gì? Ông ấy ngụ ý rằng
chừng nào bạn còn chưa thực sự bị thất vọng với ham muốn, hi vọng, mong đợi của
bạn, bạn sẽ không bị ném trở lại bản thể riêng của bạn. Thất vọng thực là phúc
lành lớn lao. Đột nhiên bạn hiệu hữu, và không có gì khác. Sannyasin này nói,
"Tôi cảm thấy thất vọng. Dường như chẳng có gì xảy ra. Tôi đã làm đủ mọi
cách thiền, đủ mọi trị liệu nhóm, và chẳng cái gì xảy ra." Đó là toàn bộ vấn
đề của mọi cách thiền và mọi trị liệu nhóm: làm cho bạn nhận biết rằng không
cái gì có thể xảy ra. Mọi thứ đã xảy ra rồi. Trong thất vọng sâu sắc, năng lượng
của bạn trở về cội nguồn. Bạn rơi vào bản thân bạn.
Bạn sẽ cố tạo ra hi vọng mới.
Đó là lí do tại sao mọi người cứ thay đổi người trị liệu, cách trị liệu, thầy của
họ, các guru, các tôn giáo. Họ liên tục thay đổi bởi vì họ nói, "Bây giờ
tôi cảm thấy thất vọng ở đây; ở đâu đó khác, tôi sẽ lại gieo hạt mầm mới nào đó
của hi vọng." Thế thì bạn sẽ liên tục bỏ lỡ. Nếu bạn hiểu, vấn đề là: làm
sao ném bạn về bản thân bạn, làm sao làm cho bạn thất vọng trong ham muốn của bạn.
Tất nhiên, sẽ phải rất khéo léo.
Đó là điều tôi đang làm ở đây.
Nếu bạn không có ham muốn này, đầu tiên tôi tạo ra chúng. Tôi cho bạn hi vọng.
Tôi nói, "Vâng, chẳng mấy chốc cái gì đó sẽ xảy ra" - vì tôi biết rằng
ham muốn có đó, nhưng không chính thức. Nó có đó ẩn dưới dạng hạt mầm, nó phải
đâm chồi ra, nó phải nở hoa. Và khi ham muốn nở hoa, những hoa đó là thất vọng.
Thế thì đột nhiên bạn vứt bỏ
toàn thể cái vô nghĩa, toàn thể chuyến đi. Và một khi bạn đã bị thất vọng đích
thực - và khi tôi nói đích thực, thất vọng thực, tôi ngụ ý rằng bây giờ bạn
không bắt đầu bất kì hi vọng nào khác lần nữa, bạn đơn giản chấp nhận nó và bạn
trở về nhà - bạn sẽ bắt đầu cười. Đây là điều bạn bao giờ cũng tìm. Và nó bao
giờ cũng ở bên trong bạn, nhưng bạn quá bận rộn với việc tìm kiếm.
Có một phim rất hay có tên là
Vua trái tim. Hoàn cảnh là cuộc thế chiến thứ nhất, và người Đức và người Anh
đánh nhau trên một thị trấn Pháp. Người Đức đặt quả bom hẹn giờ và bỏ thị trấn
đó, và người Pháp biết về quả bom này và cũng bỏ thị trấn.
Mọi người trong nhà thương điên
thoát ra, tiếp quản thị trấn trống rỗng, và có một thời gian tuyệt vời - vì
không ai còn ở đó, chỉ toàn người điên của nhà thương điên. Ngay cả người canh
gác cũng đã trốn đi, cho nên họ được tự do. Họ vào trong thị trấn và mọi thứ đều
trống rỗng: cửa hàng trống rỗng, văn phòng trống rỗng. Thế là họ tiếp quản thị
trấn, họ tiếp quản thị trấn trống rỗng, và có thời gian tuyệt vời. Tất cả họ mặc
quần áo khác và đích thân họ tận hưởng. Cái điên của họ đơn giản biến mất, họ
không còn điên nữa. Bất kì cái gì họ bao giờ cũng muốn trở thành và đã không thể
trở thành được, bây giờ họ đơn giản trở thành nó, chả phải nỗ lực gì. Ai đó trở
thành tướng, và ai đó trở thành quận công, và ai đó là Bà, và ai đó khác là bác
sĩ, giám mục, hay bất kì ai người đó muốn trở thành. Mọi thứ đều tự do. Họ mặc
quần áo khác và bản thân họ tận hưởng toàn bộ. Mọi người đều nắm vai trò nào đó
trong thị trấn: tướng, quận công, quí bà, Bà, giám mục v.v. Một anh chàng trở
thành thợ cạo râu, và anh ta trả tiền cho khách hàng bởi vì anh ta tận hưởng là
người cạo râu, và anh có nhiều khách hàng hơn theo cách đó.
Tất cả họ đang sống các vai
này, sống trong khoảnh khắc và tận hưởng nó hoàn toàn, toàn bộ.
Một lính Anh được phái tới thị
trấn này để làm vô hiệu hoá quả bom. Anh ta bị thất vọng vì anh ta không thể
tìm được bom ở đâu để mà phá. Anh ta bắt đầu nguyền rủa và kêu to, "Tất cả
chúng ta sắp chết rồi!" Thế là mọi người, mọi người: tướng, quận công,
giám mục - những người điên - mọi người đem ghế dài ra xem anh ta biểu diễn. Họ
vỗ tay và họ vui vẻ. Tất nhiên, anh ta thậm chí còn điên hơn.
Ngày hôm sau cả lính Đức và
lính Anh hành quân trở lại thị trấn này và tất những người điên coi nó như cuộc
diễu binh. Thế rồi các lính nhìn thấy nhau, bắn và giết nhau. Quận công, đứng
cao trong ban công, nhìn xuống một cách khinh khỉnh vào tất cả các xác chết và
nói, "Bây giờ họ cường diễn rồi." Một thanh nữ nhìn xuống một cách buồn
bã và nói với sự hoang mang, "Những người nực cười." Giám mục nói,
"Những người này chắc chắn đã phát điên."
Bạn nghĩ người điên là điên...
cứ nhìn vào bản thân bạn đi, vào điều bạn đang làm. Bạn nghĩ khi người điên giả
vờ rằng người đó là thủ tướng hay tổng thống rằng người đó là điên sao? Thế thì
tổng thống và thủ tướng của bạn đang làm gì vậy? Thực ra, họ có thể còn điên
nhiều hơn. Người điên đơn giản tận hưởng tưởng tượng, người đó không bận bâm
làm cho nó thành thực tại, nhưng các thủ tướng, tổng thống và tướng lĩnh đã
không được thoả mãn với tưởng tượng của họ; họ đã cố gắng hiện thực nó. Tất
nhiên, nếu bất kì người điên nào đều là một Alexander hay một Genghis Khan, người
đó không bao giờ giết ai, người đó đơn giản hiện hữu. Người đó không đi chứng
minh rằng người đó thực sự hiện hữu. Người đó không nguy hiểm, người đó hồn
nhiên. Nhưng khi cái gọi là người lành mạnh có ý tưởng về việc là một
Alexander, một Genghis Khan, một Tamerlane, thế thì họ không còn bằng lòng với
ý tưởng. Họ cố gắng hiện thực hoá nó. Các Adolf Hitler của bạn còn điên hơn,
các Mao Trạch Đông của bạn còn điên hơn bất kì người điên nào trong bất kì nhà thương
điên nào.
Vấn đề là ở chỗ toàn thể nhân
loại tồn tại dường như dưới thôi miên nào đó.
Dường như là bạn ở trong số người
bị thôi miên và bạn không biết làm sao thoát ra khỏi điều đó. Tất cả các phong
cách sống của chúng ta đều mất trí, thần kinh. Chúng tạo ra nhiều khổ hơn là
chúng tạo ra hạnh phúc. Chúng tạo ra nhiều thất vọng hơn là chúng tạo ra sự
hoàn thành. Toàn thể cách chúng ta sống đem bạn ngày càng nhiều, ngày càng gần,
ngày càng cận kề với địa ngục. Cõi trời chỉ là ham muốn, địa ngục gần như là thực
tại. Bạn sống trong địa ngục và bạn mơ về cõi trời. Thực ra, cõi trời là một loại
thuốc ngủ: nó cho bạn hi vọng - nhưng mọi hi vọng đều đơn giản tạo ra địa ngục
của thất vọng. Nhớ điều này, chỉ thế thì bạn mới có khả năng hiểu được chương
cuối của Patanjali, Kaivalya Pada.
Nghệ thuật giải thoát là gì?
Nghệ thuật giải thoát không là gì ngoài nghệ thuật giải thôi miên: cách vứt bỏ
trạng thái thôi miên này của tâm trí, cách trở nên được hoá giải ước định, cách
nhìn vào thực tại mà không có ý tưởng nào tạo ra rào chắn giữa bạn và cái thực,
cách đơn giản nhìn mà không có ham muốn nào trong đôi mắt, cách đơn giản hiện hữu
mà không có bất kì động cơ nào. Đó là mọi điều yoga là gì. Thế thì đột nhiên
cái vẫn ở bên trong bạn từ chính lúc đầu, được lộ ra.
Lời kinh thứ nhất:
Janmausadhi-mantra-tapah-samadhijah
siddhayah.
Quyền năng được lộ ra vào lúc
sinh...
Đây là lời kinh rất hàm chứa,
và tôi chưa bắt gặp lời bình đúng nào về kinh này. Nó hàm chứa tới mức chừng
nào bạn chưa xuyên thấu nó tới chính cốt lõi, bạn sẽ không có khả năng hiểu được
nó.
Quyền năng được lộ ra vào lúc
sinh, hay thu được qua ma tuý, bằng việc lặp lại lời linh thiêng, khổ hạnh, hay
samadhi.
Bạn là bất kì cái gì, điều đó
được lộ ra vào lúc sinh mà không có nỗ lực nào. Mọi đứa trẻ, khi nó được sinh
ra, đều biết chân lí, bởi vì nó còn chưa bị thôi miên. Nó không có ham muốn, nó
vẫn còn hồn nhiên, trong trắng, không bị biến chất bởi bất kì ý định nào. Chú ý
của nó là thuần khiết, không hội tụ. Đứa trẻ tự nhiên có tính thiền. Nó là một
loại samadhi; nó đang ra từ bụng mẹ của Thượng đế. Dòng sông cuộc sống của nó
còn tuyệt đối tươi tắn, chỉ mới từ cội nguồn. Nó biết chân lí, nhưng nó không
biết rằng nó biết. Nó biết điều đó, trong khi không biết rằng nó biết điều đó.
Tri thức này là tuyệt đối đơn giản. Làm sao nó có thể biết rằng nó biết được -
bởi vì chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào của việc biết. Để cảm thấy dường như
bạn biết cái gì đó, bạn phải có một kinh nghiệm nào đó về vô tri thức. Không có
dốt nát bạn không thể cảm thấy tri thức được. Không có tối bạn không thể thấy
được các vì sao. Ban ngày bạn không thể thấy được, cần có tối, tương phản được
cần. Đứa trẻ được sinh ra trong ánh sáng hoàn hảo: nó không thể cảm thấy rằng
đây là ánh sáng. Để cảm điều đó, nó sẽ phải trải qua kinh nghiệm về tối. Thế
thì nó sẽ có khả năng so sánh và thấy, và biết rằng nó biết. Tri thức của nó
còn chưa là nhận biết. Đó là hồn nhiên. Nó đơn giản có đó, như một sự kiện. Và
nó không tách rời khỏi tri thức của nó, nó là tri thức của nó. Nó không có tâm
trí, nó đơn giản hiện hữu.
Điều Patanjali nói là thế này:
điều bạn tìm kiếm bạn đã biết trước rồi. Không biết nó, bạn đã biết nó trước rồi.
Bằng không, sẽ không có cách nào để tìm nó bởi vì chúng ta chỉ có thể tìm cái
gì đó mà chúng ta đã biết theo cách nào đó - có thể rất mờ mờ, mơ hồ. Có thể nhận
biết này không rõ ràng: nó bị che mờ trong sương, nhưng làm sao bạn có thể tìm
cái gì đó mà bạn đã không biết trước? Làm sao bạn có thể tìm Thượng đế? Làm sao
bạn có thể tìm phúc lạc? Làm sao bạn có thể tìm chân lí? Làm sao bạn có thể tìm
cái ta, cái ta tối cao? Bạn phải đã nếm trải cái gì đó của nó, và hương vị đó,
kí ức về hương vị đó vẫn còn được giữ gìn ở đâu đó bên trong bản thể bạn. Bạn bỏ
lỡ cái gì đó, đó là lí do tại sao việc tìm, kiếm nảy sinh.
Kinh nghiệm đầu tiên về
samadhi, kinh nghiệm đầu tiên về quyền năng vô hạn, siddhi, về tiềm năng, về việc
là thượng đế, được lộ ra vào lúc sinh. Nhưng mọi lúc, bạn không thể làm ra tri
thức từ nó được. Để có điều đó bạn sẽ phải trải qua đêm tối của linh hồn, bạn sẽ
phải đi lạc lối. Để có điều đó, bạn sẽ phải phạm tội. Từ 'tội lỗi' là rất hay.
Nó đơn giản nghĩa là đi ra ngoài đường, bỏ lỡ con đường đúng, hay bỏ lỡ mục
tiêu cần tới, bỏ lỡ mục đích.
Adam phải đi ra khỏi Vườn Eden.
Đó là điều cần thiết. Chừng nào bạn chưa bỏ lỡ Thượng đế, bạn sẽ không có khả
năng biết Ngài. Chàng nào bạn chưa đi tới điểm mà bạn không biết liệu có Thượng
đế hay không, chừng nào bạn chưa đi tới điểm mà bạn khổ sở, đau đớn và phiền
não, bạn sẽ không bao giờ có khả năng biết được phúc lạc là gì. Phiền não là
cánh cửa tới cực lạc.
Lời kinh thứ nhất của Patanjali
đơn giản nói rằng bất kì cái gì được người yogi đạt tới đều không có gì mới. Nó
là việc phục hồi lại cái gì đó bị mất. Nó là việc nhớ lại. Đó là lí do tại sao ở
Ấn Độ một khi ai đó đạt tới samadhi, chúng ta gọi việc đó là tái sinh, người đó
được tái sinh. Chúng ta gọi người đó là dwija: được sinh ra hai lần. Một lần
sinh là vô ý thức, lần sinh thứ hai là có ý thức. Người đó đã khổ, đi lạc lối,
và đã quay về nhà. Khi Adam trở về nhà, anh ta là Jesus. Mọi Jesus đều phải đi
xa xôi khỏi nhà, thế thì anh ta là Adam. Khi Adam bắt đầu cuộc hành trình quay
về, anh ta là Jesus. Adam là người đầu tiên, Jesus là người cuối cùng. Adam là
bắt đầu, alpha, và Jesus là kết thúc, omega, và vòng tròn được đầy đủ.
"Các quyền năng được lộ ra
vào lúc sinh.:.." Thế thì nảy sinh 'thế giới,' điều người Hindus gọi là
maya. Nó đã được dịch thành ảo tưởng, ảo thuật, nhưng cách tốt nhất để dịch nó
là như thôi miên. Thế thì nảy sinh thôi miên, Cả nghìn lẻ một thôi miên ở khắp
xung quanh: ở đây nó được dạy rằng nó là người Hindu - bây giờ đó là thôi miên,
nó được dạy rằng nó là người Ki tô giáo - bây giờ đó là thôi miên. Bây giờ tâm
trí nó bị ước định và làm hẹp lại. Nó là người Mô ha mét giáo - đó là thôi
miên. Thế rồi nó được dạy rằng nó là đàn ông hay đàn bà - đó là thôi miên.
Chín mươi phần trăm tính đàn
ông và tính đàn bà của bạn đơn giản là thôi miên, nó chẳng liên quan gì tới
sinh học của bạn. Khác biệt sinh học giữa đàn ông và đàn bà là rất đơn giản,
nhưng khác biệt tâm lí là rất phức tạp và phức hợp. Bạn phải dạy đứa con trai
nhỏ là con trai và đứa con gái nhỏ là con gái, và bạn rẽ nhánh chúng. Bạn tạo
ra một ý định: con gái sẽ trở thành đàn bà đẹp, và con trai sẽ trở thành đàn
ông rất mạnh mẽ. Con gái sẽ bị hạn chế trong gia đình: nội trợ, làm vợ, làm mẹ;
và con trai tiến hành cuộc phiêu lưu lớn trong thế giới: tiền, quyền, danh,
tham vọng. Bạn tạo ra các ý định khác biệt trong chúng.
Trong các xã hội khác nhau, các
ước định khác nhau được cho. Có những xã hội mẫu hệ, đàn bà chi phối. Thế thì bạn
sẽ thấy chân lí không thể tin được ở đó: bất kì khi nào có xã hội mà đàn bà chiếm
ưu thế, đàn ông trở nên yếu và đàn bà trở nên mạnh. Cô ấy quản lí mọi thứ bên
ngoài và đàn ông đơn giản chăm nom nhà cửa.
Nhưng bởi vì chúng ta sống
trong xã hội đàn ông chi phối, đàn ông trở thành mạnh mẽ và đàn bà trở thành yếu
và mong manh. Nhưng đây là thôi miên, nó không phải là tự nhiên. Nó không như vậy
trong tự nhiên. Bạn cho chiều hướng nào đó, thế rồi cả nghìn lẻ một thôi miên xảy
ra xung quanh.
Ở Ấn Độ, nếu một người được
sinh ra trong gia đình tiện dân, nghèo, là một sudra, người đó bị giới hạn là một
sudra trong cả đời người đó. Người đó thậm chí không thể đổi việc làm của mình
được. Người đó không thể trở thành một brahmin được. Người đó bị hạn chế: một lỗ
rất hẹp, một lỗ như đường hầm được trao cho người đó. Người đó phải đi qua đường
đó, không phương án khác nào là sẵn có. Và người đó sẽ nghĩ theo những điều đó,
người đó sẽ sống một phong cách sống nào đó. Và từng việc ước định tâm trí đều
là tự duy trì: nó cứ tạo ra bản thân nó ngày càng nhiều và khéo léo hơn. Thế rồi
bạn được cho các ý tưởng về Thượng đế. Ở nước Nga xô viết, bạn được cho ý tưởng
rằng không có Thượng đế.
Con gái của Stalin, Svetlana,
đã viết trong hồi kí của cô ấy rằng từ chính lúc bắt đầu, tất nhiên, vì cô ấy
là con gái của Stalin, cô ấy đã dược dạy rất nghiêm khắc phải là người vô thần.
Nhưng dần dần, cô ấy bắt đầu cảm thấy, "Tại sao? Nếu không có Thượng đế, tại
sao có nhiều truyên truyền thế chống lại Ngài? Vấn đề là gì? Chẳng có vấn đề
nào trong nó, nếu Thượng đế không có đó, kết thúc. Tại sao lo nghĩ? Tại sao tạo
ra tuyên truyền chống Thượng đế, văn học, thế này thế nọ, tại sao cố chứng
minh? Chính nỗ lực này chỉ ra rằng cái gì đó dường như có đó, cái gì đó có thể
có đó." Cô ấy trở nên hoài nghi, và khi Stalin chết, cô ấy nổi dậy. Cô ấy
trở thành người tôn giáo, nhưng tâm trí cô ấy đã bị làm hẹp lại rồi. Cô ấy phải
là người rất hiếm hoi, bởi vì là người hữu thần ở nước Nga Xô viết là khó như
là người vô thần ở Ấn Độ.
Những điều này không được dạy,
những điều này bị nhiễm vào - qua máu của người mẹ, qua sữa của người mẹ, qua
việc thở của người mẹ. Toàn thể bầu không khí bao quanh bạn như việc ước định
tinh vi. Những điều này không được dạy. Không ai dạy bạn những điều này nói
riêng, bạn nhiễm chúng. Điều đầu tiên trẻ con Hindu nghe khi nó mở mắt và tai
nó ở đây, điều đầu tiên là mật chú, hay cái gì đó từ Bhagavadgita. Nó không hiểu
cái gì cả, nhưng tác động đầu tiên là tiếng Phạn, tác động đầu tiên là của kinh
sách tôn giáo nào đó. Thế rồi nó bắt đầu lớn lên, nó thấy mẹ nó cầu nguyện, các
tượng thần, và hoa và hương, và nó cứ bò ở đó, xem và nhìn điều đang xảy ra. Nó
có thể thấy rằng mẹ nó khóc, nước mắt trào ra, và mẹ nó có vẻ hạnh phúc thế và
biết ơn thế. Cái gì đó cực kì lớn lao đang xảy ra, nó không thể biết được cái
đó là gì, nhưng cái gì đó đang xảy ra. Nó bị tiêm nhiễm. Thế rồi đền chùa, thế
rồi tu sĩ, thế rồi áo thụng sặc sỡ, và toàn thể bầu không khí, nó cứ uống bầu
không khí này. Điều đó trở thành một phần của con người của nó. Hoặc từ bầu vú
mẹ hoặc từ bầu vú của quốc gia, nhưng những thứ này tiêm nhiễm trong khi nó
không nhận biết. Bạn trở thành người Ki tô giáo: đến lúc bạn trở nên tỉnh táo bạn
đã là người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Jaina, Phật tử,
và rất khó để giải ước định cho bạn.
Toàn thể nỗ lực của Patanjali
là làm sao giải ước định cho bạn, làm sao giúp bạn để cho bạn có thể giải ước định
cho bản thân bạn. Mọi điều đã được trao cho bạn đều phải được loại bỏ để cho lần
nữa bạn lại có thể đi ra từ sự tồn tại nhỏ bé tựa đường hầm này của việc là người
Hindu, người Mô ha mét giáo, người cộng sản, thế này và thế nọ; làm sao tìm ra
bầu trời mở lần nữa - vô chiều. Không tôn giáo, đặc biệt không tôn giáo có tổ
chức nào, thiên về điều đó. Họ trang điểm cho đường hầm của họ. Họ ép buộc mọi
thứ lên mọi người, dường như các thứ của họ là cách duy nhất để đạt tới Thượng
đế.
Tôi nghe nói về một người, người
Tin lành, đã chết và lên tới cõi trời. Ông ấy hỏi thánh Peter, "Trước hết,
trước khi tôi định cư ở đâu đó, tôi muốn có một chuyến đi thăm. Tôi muốn xem
toàn thể cõi trời." Thánh Peter nói, "Tính tò mò của ông là hiểu được,
nhưng một điều ông sẽ phải nhớ: Ta sẽ đưa ông đi thăm một vòng, nhưng đừng nói,
phải yên tĩnh hoàn toàn. Và bước đi sao cho không tạo ra tiếng ồn nào."
Người Tin lành có chút ít lo âu, "Sao nhiều thế...?" nhưng họ đã bước
đi. Bất kì khi nào ông ấy muốn nói cái gì, thánh Peter lại để ngón tay lên môi
và nói, "Suỵt! Giữ yên tĩnh." Khi chuyến đi kết thúc ông ấy hỏi,
"Có vấn đề gì vậy? Sao yên tĩnh nhiều thế?" Peter nói, "Mọi người
ở đây đều tin. Chẳng hạn, người Cơ đốc giáo chỉ tin họ mới ở trong cõi trời,
người Tin lành tin chỉ họ mới ở trên cõi trời, người Hindu chỉ tin họ mới ở đấy,
người Mô ha mét giáo chỉ tin họ mới ở đấy. Cho nên họ cảm thấy rất bị xúc phạm
nếu họ đi tới biết rằng ai đó khác cũng ở đó. Điều đó là không thể được đối với
họ để mà tin."
Trên trái đất mọi người sống
trong đường hầm, và trên cõi trời cũng vậy.
Không tôn giáo có tổ chức nào
có thể thiên về tâm trí cởi mở toàn bộ. Đó là lí do tại sao tôn giáo có tổ chức
không phải là tôn giáo chút nào, nó là chính trị.
Mới hôm nọ tôi nhận được bức
thư từ Amida. Cô ấy ở châu Phi. Bây giờ cô ấy đã tới đây, cho nên những người
châu Phi kia bị bối rối nhiều lắm. Cô ấy đã trở thành một sannyasin, cho nên họ
đã viết một bức thư xua đuổi. Cô ấy bị trục xuất. Điều này có vẻ như vô nghĩa.
Điều này dường như là chính trị. Bây giờ cô ấy không thể được phép tham dự các
cuộc họp của họ nữa, hay tham gia cùng họ. Trong cách nói của họ, họ đã nói,
"Bây giờ cô đã bị nhúng vào nước rồi." Cô ấy bị kết án. Cùng điều đó
diễn ra ở mọi nơi. Khoa học học làm cùng điều cho mọi người. Một khi bạn ở
trong khoa học học và bạn bỏ đi, cũng như Amida đã bị nhúng vào nước, họ cho một
thông báo rằng bây giờ bạn là kẻ thù. Kẻ thù đấy!
Nhưng đây là cách nó bao giờ
cũng xảy ra. Bao giờ cũng nhớ, bất kì chỗ nào tâm trí bạn bị làm hẹp lại, trốn
ngay khỏi chỗ đó. Nó không phải là tôn giáo, nó là chính trị. Nó là trò bản
ngã. Tôn giáo mở rộng bạn.
Tôn giáo mở rộng bạn nhiều tới
mức toàn thể nhà quanh bạn, dần dần, biến mất. Bạn ở dưới bầu trời, tuyệt đối
trần trụi, trong trao đổi toàn bộ với sự tồn tại. Không cái gì tồn tại giữa bạn
và sự tồn tại. Điểm này được đạt tới dễ dàng, tự nhiên, tự phát, vào lúc sinh.
Quyền năng được lộ ra vào lúc sinh - mọi thứ được lộ ra vào lúc sinh. Chính vấn
đề duy nhất là giành lại nó. Chính vấn đề là nhớ lại nó lần nữa. Nó sẽ không là
khám phá, nó sẽ là khám phá lại.
Nhiều người tới tôi và họ hỏi,
"Nếu samadhi xảy ra, nếu chứng ngộ xảy ra, làm sao chúng tôi sẽ nhận ra
nó, rằng nó là cái đó?" Tôi nói với họ, "Đừng lo nghĩ, bạn sẽ nhận ra
nó bởi vì bạn biết nó là gì. Bạn đã quên mất. Một khi nó xảy ra, đột nhiên,
trong tâm thức của bạn, kí ức sẽ nảy sinh, trồi lên, và ngay lập tức bạn sẽ nhận
ra."
Và điều này cũng có thể thu được
theo bốn cách. Cách thứ nhất là qua ma tuý. Người Hindu đã làm ra ma tuý trong
hàng nghìn năm. Ở phương Tây chứng mất trí dùng ma tuý là rất mới, ở Ấn Độ nó
là rất cổ đại.
Patanjali nói,
Nó có thể thu được qua ma tuý,
bằng việc lặp lại lời linh thiêng, khổ hạnh, hay samadhi.
Ông ấy ủng hộ duy nhất cho
samadhi, nhưng ông ấy là một người rất, rất khoa học. Ông ấy đã không bỏ cái gì
ra ngoài.
Vâng, nó có thể thu được qua ma
tuý, nhưng đó là thoáng nhìn thấp nhất về nó. Qua hoá chất, bạn có thể có
thoáng nhìn nào đó, nhưng điều đó gần như là bạo hành, gần như là hãm hiếp Thượng
đế - bởi vì bạn không trưởng thành trong thoáng nhìn đó, thay vì thế, bạn đang
ép buộc thoáng nhìn lên bản thân bạn. Bạn có thể dùng LSD, hay cần sa, hay cái
gì đó khác: bạn đang ép buộc hệ thống hoá chất của bạn. Nếu hệ thống hoá chất bị
ép buộc quá nhiều, trong vài khoảnh khắc nó trở nên bị lỏng ra khỏi ước định của
tâm trí. Từ phong cách kiểu đường hầm của cuộc sống của bạn, nó trở nên chùng lỏng
ra. Bạn có thoáng nhìn nào đó, nhưng thoáng nhìn đó đi với cái giá rất lớn. Bây
giờ bạn sẽ trở nên bị nghiện với ma tuý. Bất kì khi nào bạn cần thoáng nhìn này
bạn sẽ phải đi tới ma tuý, và mỗi lúc bạn đi tới ma tuý, ngày càng nhiều lượng
ma tuý sẽ được cần tới. Và bạn sẽ không trưởng thành chút nào, bạn sẽ không
chín chắn lên chút nào. Chỉ ma tuý sẽ tăng trưởng về số lượng, và bạn sẽ vẫn
còn như cũ: Đây là việc có được thoáng nhìn về điều thiêng liêng với giá rất lớn.
Điều đó không xứng đáng với nó. Nó đang phá huỷ bản thân bạn. Nó là tự tử,
nhưng Patanjali nêu nó ra đó như một khả năng. Nhiều người đã thử điều đó, và
nhiều người đã thành gần mất trí qua nó. Điều nguy hiểm là thử bất kì bạo hành
nào lên sự tồn tại. Người ta phải trưởng thành một cách tự nhiên. Nhiều nhất,
nó có thể giống như giấc mơ, nhưng nó không thể là thực tại. Người đã dùng LSD
lâu vẫn còn là cùng người đó. Người đó có thể nói về không gian mới mà người đó
đã đạt tới và người đó sẽ nói về 'kinh nghiệm vượt ra ngoài', nhưng bạn có thể
thấy rằng người này vẫn còn như cũ. Người đó đã không thay đổi. Người đó đã
không đạt tới bất kì duyên dáng nào. Nó có thể là sự ngược lại: người đó có thể
đã mất mọi duyên dáng mà người đó đã có trước đây. Người đó đã không trở nên hạnh
phúc và phúc lạc hơn. Vâng, dưới tác động của ma tuý người đó có thể cười,
nhưng tiếng cười đó ốm yếu: nó không nảy sinh một cách tự nhiên, nó không nở
hoa một cách tự nhiên. Và sau tác động của ma tuý người đó sẽ đờ đẫn, người đó
sẽ có cảm giác buồn nản, và người đó sẽ tìm đi tìm lại, người đó sẽ tìm và kiếm
mãi cùng thoáng nhìn đó. Bây giờ người đó sẽ trở nên bị thôi miên bởi kinh nghiệm
về ma tuý. Nó là khả năng thấp nhất.
Thứ hai, tốt hơn điều này, là mật
chú. Nếu bạn lặp lại một mật chú nào đó trong một thời gian dài, điều đó nữa
cũng tạo ra thay đổi hoá chất tinh tế trong con người bạn. Nó là tốt hơn ma
tuý, nhưng dầu vậy, cái đó nữa lại là ma tuý tinh vi. Nếu bạn lặp lại, Aum,
Aum, Aum, liên tục, chính việc lặp lại tạo ra sóng âm thanh bên trong bạn. Dường
như là bạn liên tục ném đá vào hồ và sóng nổi lên và cứ lan rộng, tạo ra nhiều
hình mẫu. Cùng điều đó xảy ra khi bạn dùng mật chú, việc lặp liên tục của bất
kì từ nào. Nó không liên quan gì tới Aum, Ram, Ave Maria hay Allah; nó chẳng liên
quan gì tới chúng. Bạn có thể nói, “Blah, blah, blah"; điều đó sẽ có tác dụng.
Nhưng bạn phải lặp lại cùng từ, cùng âm thanh với cùng giọng, cùng nhịp. Nó
liên tục rơi vào cùng trung tâm lặp đi lặp lại, và tạo ra các gợn sóng, rung động,
đập rộn ràng. Chúng đi vào bên trong bản thể bạn và lan rộng ra. Chúng tạo ra
vòng tròn năng lượng. Nó là tốt hơn ma tuý, nhưng nó vẫn là cùng phẩm chất.
Đó là lí do tại sao
Krishnamurti liên tục nói rằng mật chú là ma tuý. Nó là ma tuý, và ông ấy không
nói gì mới; Patanjali nói cùng điều. Nó là tốt hơn ma tuý: bạn không cần tiêm
chích gì, bạn không phụ thuộc vào bất kì đại lí bên ngoài nào. Bạn không phụ
thuộc vào kẻ buôn ma tuý vì người đó có thể không cho bạn thứ đúng. Người đó có
thể đưa cho bạn cái gì đó hư huyễn. Bạn cần không phụ thuộc vào bất kì ai. Nó độc
lập nhiều hơn là ma tuý. Bạn có thể lặp lại câu mật chú của bạn ở bên trong, và
nó còn hài hoà nhiều hơn với xã hội. Xã hội sẽ không phản đối rằng bạn lặp lại:
Aum, Aum, Aum, nhưng nếu bạn dùng LSD xã hội sẽ phản đối. Tụng là tốt hơn, đáng
kính hơn, nhưng dẫu sao vẫn là ma tuý. Chính là qua âm thành mà hệ thống hoá chất
của thân thể bạn được thay đổi.
Bây giờ, nhiều thực nghiệm đang
được tiến hành với âm thanh, âm nhạc, tụng. Nó chắc chắn làm thay đổi hệ thống
hoá chất. Cây mọc nhanh hơn nếu nó được bao quanh bởi âm nhạc - bởi âm nhạc nào
đó tất nhiên - cổ điển hay Ấn Độ; không bởi âm nhạc phương Tây. Bằng không, sự
trưởng thành dừng lại, hay, cây phát rồ. Với rung động tinh tế, với nhịp điệu lớn
lao và hài hoà, cây mọc nhanh hơn. Trưởng thành gần như gấp đôi và hoa tới to
hơn, nhiều mầu sắc hơn; chúng sống lâu hơn và chúng có nhiều hương thơm hơn.
Bây giờ đây là chân lí khoa học. Nếu cây bị ảnh hưởng nhiều thế bởi âm thanh,
nhiều điều hơn sẽ xảy ra cho con người. Và nếu bạn có thể tạo ra âm thanh bên
trong, rung động liên tục, nó sẽ thay đổi sinh lí của bạn, hệ thống hoá chất của
bạn - tâm trí bạn, thân thể bạn - nhưng nó vẫn là sự giúp đỡ bên ngoài. Nó vẫn
là nỗ lực: bạn đang làm cái gì đó. Và bởi việc làm bạn đang tạo ra một trạng
thái mà phải được duy trì. Nó là không tự phát một cách tự nhiên. Nếu bạn không
duy trì nó trong vài ngày, nó sẽ biến mất. Cho nên, điều đó nữa cũng không là sự
trưởng thành.
Có lần một người Sufi tới thăm
tôi. Trong ba mươi năm ông ấy đã từng làm mật chú Sufi, và đã làm nó thực sự
chân thành. Ông ấy đầy rung động - rất sống động, rất hạnh phúc, gần như cực lạc
cả ngày, dường như trong samadhi... say sưa. Đệ tử của ông ấy mang ông ấy tới
tôi. Ông ấy ở cùng tôi trong ba ngày. Tôi bảo ông ấy, "Làm một điều: trong
ba mươi năm ông đã từng làm việc tụng nào đó, dừng lại trong ba ngày đi."
Ông ấy nói, "Tại sao?" Tôi nói, "Chỉ để biết liệu nó đã xảy ra
cho ông hay không thôi. Nếu ông liên tục tụng ông sẽ không bao giờ biết. Ông có
thể tạo ra sự say sưa này bằng việc tụng liên tục. Ông bỏ nó trong ba ngày rồi
xem." Ông ấy trở nên hơi sợ, nhưng ông ấy đã hiểu ra vấn đề.
Bởi vì chừng nào cái gì đó còn
chưa trở thành tự nhiên tới mức bạn không cần làm nó, bạn đã không đạt tới nó.
Chỉ trong ba ngày, mọi thứ biến
mất; chỉ trong ba ngày thôi! Nỗ lực ba mươi năm, và sau ngày thứ ba người này bắt
đầu khóc và ông ấy nói, "Ông đã làm gì vậy? Ông đã phá huỷ toàn thể
sadhana của tôi!" Tôi nói, "Tôi chẳng phá huỷ cái gì cả, ông có thể bắt
đầu lại. Nhưng bây giờ nhớ cho, nếu ông lặp lại trong thậm chí ba mươi kiếp,
ông sẽ không đạt tới. Đây không phải là cách. Sau ba mươi năm, ông không thể đi
nghỉ ba ngày được sao? Điều đó dường như là tù túng, và nó vẫn chưa trở thành tự
phát. Nó chưa trở thành một phần của ông, ông đã không trưởng thành. Ba ngày
này đã làm lộ ra cho ông rằng trong ba mươi năm toàn thể nỗ lực là theo chiều
hướng sai. Bây giờ điều đó là tuỳ ở ông. Nếu ông muốn tiếp tục, cứ tiếp tục đi.
Nhưng nhớ lấy, bây giờ đừng quên rằng bất kì ngày nào nó cũng có thể biến mất,
nó là giấc mơ mà ông đang ông giữ qua tụng liên tục. Nó là rung động nào đó mà
ông đang giữ, nhưng nó không nảy sinh ở đó. Nó được trau dồi, nó chưa phải là bản
tính của ông."
Cách thứ ba là bằng khổ hạnh, bằng
việc thay đổi cách sống của bạn, không khao khát tiện nghi, thuận tiện: về thức
ăn, về giấc ngủ, về dục; vứt bỏ mọi điều mà tâm trí tự nhiên ham muốn và làm
chính cái đối lập. Điều đó vẫn là cao hơn một chút so với mật chú. Nếu tâm trí
nói đi ngủ, con người của khổ hạnh nói, "Không, ta sẽ không đi ngủ. Ta sẽ
không là nô lệ cho ngươi. Khi ta muốn đi ngủ, ta sẽ đi, bằng không thì không
đâu." Tâm trí nói, "Mình cảm thấy đói rồi, bây giờ đi và xin
ăn"; con người của khổ hạnh nói, "Không!" Con người của khổ hạnh
nói không liên tục với tâm trí người đó. Đó là điều khổ hạnh là gì: nói không với
tâm trí. Tất nhiên, nếu bạn liên tục nói không với tâm trí, ước định trở nên
chùng lỏng ra. Thế thì tâm trí không còn mạnh mẽ trên bạn được, thế thì bạn được
thả ra một chút. Nhưng cái không đó phải được nói lại liên tục. Cho dù bạn lắng
nghe tâm trí một ngày thôi, lần nữa quyền lực của tâm trí sẽ trở lại chi phối
và sở hữu bạn. Cho nên chỉ đi lạc một khoảnh khắc, và mọi thứ đều bị mất.
Con người của khổ hạnh làm tốt
hơn, người đó đang làm cái gì đó thường hằng hơn là người tụng - bởi vì khi bạn
tụng, phong cách sống của bạn vẫn còn không thay đổi. Ngay bên trong, bạn cảm
thấy thoải mái: sự ổn thoả nào đó. Đó là lí do tại sao Thiền siêu việt của
Maharishi Mahesh Yogi có nhiều hấp dẫn thế ở phương Tây, vì ông ấy không đòi hỏi
bạn thay đổi phong cách sống. Ông ấy nói, "Bất kì cái gì, bất kì cái gì bạn
đang là, điều đó là được." Ông ấy không muốn bạn làm ra cuộc sống có kỉ luật,
đơn giản lặp lại mật chú thôi, hai mươi phút buổi sáng và hai mươi phút buổi tối,
và điều đó sẽ có tác dụng. Tất nhiên, nó sẽ cho bạn giấc ngủ ngon hơn, ăn ngon
miệng hơn. Bạn sẽ bình thản và yên tĩnh hơn. Trong các tình huống mà giận dữ là
dễ dàng, nó sẽ không dễ dàng thế. Nhưng bạn phải liên tục tụng mọi ngày. Nó sẽ
cho bạn việc tắm bên trong nào đó trong sóng âm thanh. Nó sẽ cho bạn chút ích
lau sạch, nhưng nó sẽ không giúp bạn trưởng thành. Khổ hạnh giúp nhiều hơn vì
cuộc sống của bạn bắt đầu thay đổi.
Nếu bạn quyết định không làm việc
gì đó, tâm trí sẽ khăng khăng rằng bạn làm nó. Nếu bạn liên tục phủ nhận tâm
trí, toàn thể hình mẫu cuộc sống của bạn thay đổi. Nhưng, điều đó nữa cũng là bị
ép buộc. Những người đang trong khổ hạnh mất quá nhiều duyên dáng, trở thành hơi
xấu. Thường xuyên vật lộn và tranh đấu, và thường xuyên kìm nén và nói không tạo
ra một vết nứt rất sâu trong bản thể họ. Họ có thể có nhiều những thoáng nhìn
thường xuyên hơn người tụng hay người nghiện ma tuý. Họ sẽ có nhiều kết quả thường
hằng hơn là Timothy Leary và Mahesh Yogi, nhưng dầu vậy, nó không phải là nở
hoa tự phát. Nó vẫn không phải là Thiền, không phải là Yoga thực, không phải Mật
tông.
... hay samadhi.
Thế rồi tới điều thứ tư mà
Patanjali đã từng cố giải thích cho bạn. Qua samyama, qua samadhi, mọi thứ phải
được đạt tới. Bất kì điều gì ông ấy đã từng dạy cho tới giờ đều qua samyama,
samadhi - đem nhận biết của bạn vào nó. Con người của ma tuý làm việc qua hoá
chất; con người của khổ hạnh làm việc qua sinh lí học; con người của tụng niệm
làm việc qua cấu trúc âm thanh của bản thể người đó, nhưng tất cả họ đều là bộ
phận. Tính toàn thể của người đó còn chưa được họ đụng tới. Và tất cả họ sẽ tạo
ra một loại thiên lệch. Phần này sẽ phát triển quá lớn, và phần khác sẽ tụt lại
sau, và người đó sẽ trở thành xấu. Samadhi là việc trưởng thành của cái toàn thể.
Và trưởng thành phải tự nhiên,
tự phát, không bị áp đặt. Trưởng thành phải là qua nhận biết, không qua hệ thống
hoá chất, không qua sinh lí, không qua âm thanh. Trưởng thành phải là qua nhận
biết, chứng kiến: đó là điều samadhi là gì. Samadhi sẽ đem bạn tới cùng điểm
nơi bạn đã được sinh ra. Đột nhiên, nó sẽ làm lộ bản thể của bạn cho bạn, bạn
là ai.
Bây giờ, vài điều về samadhi sẽ
phải được hiểu.
Một: nó không phải là mục đích
để được đạt tới, nó không phải là ham muốn để được đạt tới. Nó không phải là
mong đợi, nó không phải là hi vọng, nó không phải là trong tương lai; nó là ở
đây bây giờ. Đó là lí do tại sao điều kiện duy nhất cho samadhi là vô ham muốn
- thậm chí không có ham muốn về samadhi.
Nếu bạn ham muốn samadhi, bạn
liên tục làm xói mòn bản thân bạn bởi samadhi. Bản chất của ham muốn phải được
hiểu, và trong việc hiểu biết đó tự nó rơi rụng đi, theo cách riêng của nó. Đó
là lí do tại sao tôi nói khi hi vọng của bạn bị làm thất vọng, bạn ở trong
không gian đẹp; dùng nó đi. Đó là khoảnh khắc khi bạn có thể đi vào trong
samadhi dễ dàng hơn.
Được ân huệ là những người vô vọng:
để điều đó được thêm vào cho cái đẹp khác của Jesus.
Ông ấy nói, "Được ân huệ
là người nhu mì, bởi vì họ sẽ kế thừa trái đất này." Tôi nói với bạn: được
ân huệ là người vô vọng, vì họ sẽ kế thừa cái toàn thể.
Cố thấy cách hi vọng đang phá
huỷ bạn. Với hi vọng sợ nảy sinh. Sợ là phía kia của cùng đồng tiền. Bất kì khi
nào bạn hi vọng bạn cũng trở nên sợ. Bạn trở nên sợ liệu bạn có hoàn thành được
hi vọng của bạn hay không. Hi vọng chưa bao giờ tới một mình, nó luôn đồng hành
với sợ. Thế thì, giữa sợ và hi vọng bạn bị căng ra. Hi vọng là trong tương lai
và sợ cũng ở trong tương lai, và bạn bắt đầu đánh đu giữa hi vọng và sợ hãi. Thỉnh
thoảng bạn cảm thấy, "Ừ, nó sẽ được đáp ứng"; và thỉnh thoảng bạn cảm
thấy, "Không, điều đó dường như là không thể được," và sợ nảy sinh.
Giữa sợ và hi vọng, bạn làm mất bản thể của bạn. Để tôi kể cho bạn một câu chuyện
cổ Ấn Độ rất nổi tiếng.
Một kẻ ngu được cử đi mua bột
mì và muối. Anh ta mang một cái bát để đựng các thứ anh ta mua. Anh ta được bảo
không được trộn lẫn hai thứ này, mà phải để chúng tách rời. Sau khi người chủ
tiệm đã đổ đầy bột mì vào bát, người ngu, nghĩ tới chỉ dẫn, bèn lật ngược bát
và bảo đổ muối vào trôn bát. Do đó bột mì rơi mất, nhưng anh ta có muối. Anh ta
đem nó về cho ông chủ, ông này hỏi, "Nhưng bột mì đâu?" Người ngu lật
bát lại để tìm nó, thế là muối cũng đi tong. Giữa hi vọng và sợ, toàn thể bản
thể bạn bị mất.
Đó là cách bạn đã trở nên bị mất
tích hợp, bị chia chẻ, tinh thần phân liệt. Nhìn vấn đề của nó này: nếu bạn
không có hi vọng nào, bạn sẽ không tạo ra sợ nào - bởi vì sợ không thể tới mà
không có hi vọng. Hi vọng là một bước của sợ trong bạn. Hi vọng tạo ra cánh cửa
cho sợ đi vào. Nếu bạn không có hi vọng nào thế thì không có điểm nào trong sợ.
Và khi không có hi vọng và không có sợ, bạn không thể đi xa khỏi bản thân bạn
được. Bạn đơn giản là cái bạn đang vậy. Bạn ở đây-bây giờ. Khoảnh khắc này trở
thành sống động mãnh liệt.
Lời kinh thứ hai:
Jaty-antara-parinamah
prakrty-apurat.
Biến đổi từ một lớp, loài, hay
loại này thành loại khác, là bởi việc tuôn tràn của các xu hướng tự nhiên của
những tiềm năng.
Rất có ý nghĩa... Nếu bạn là
người khổ hạnh bạn sẽ không tuôn tràn. Bạn sẽ kìm nén năng lượng của bạn. Sợ dục,
sợ giận, sợ yêu, sợ cái này và cái nọ, bạn sẽ phải kìm nén mọi năng lượng của bạn,
bạn sẽ không trong việc tuôn tràn. Và Patanjali nói rằng chỉ qua tuôn tràn mới
có biến đổi. Nó là một trong những luật cơ sở nhất của cuộc sống.
Bạn có quan sát rằng khi bạn cảm
thấy năng lượng xuống thấp, đột nhiên yêu biến mất không? Khi bạn cảm thấy năng
lượng xuống thấp, tính sáng tạo biến mất. Bạn không thể vẽ được, bạn không thể
viết bài thơ. Nếu bạn viết, thơ của bạn sẽ không bước đi; việc nhảy múa thành
xa xăm. Nó thậm chí sẽ không bước; nó có thể, nhiều nhất, chạy rề rề. Nó sẽ
không mấy là thơ đâu. Nếu bạn vẽ khi bạn ở năng lượng thấp, việc vẽ của bạn sẽ ốm
yếu. Nó sẽ không mạnh khoẻ. Nó không thể thế được bởi vì nó là việc vẽ của bạn
và bạn cảm thấy đang ở năng lượng thấp. Thực ra, việc vẽ là bạn lan toả trên vải
vẽ. Nó sẽ u ám, buồn, chết.
Tôi đã nghe về một hoạ sĩ lớn,
ông này đã mời một trong những bạn của mình, một bác sĩ, tới và xem tranh của
ông ấy. Bác sĩ ngắm, nhìn từ bên này sang bên kia. Người bạn, hoạ sĩ, rất hạnh
phúc về việc ông ấy được ca ngợi nhiều làm sao. Thế rồi cuối cùng ông ấy hỏi, bởi
vì ông ta thấy rằng bác sĩ trông có vẻ phân vân - thậm chí không phải phân vân
mà lo nghĩ. Người bạn nói, "Có chuyện gì vậy? Ông nghĩ gì về bức tranh
này?" Ông ấy nói, "Viêm ruột thừa." Ông ấy đã vẽ chân dung của
ai đó và bác sĩ đang nhìn mọi nơi, bởi vì mặt xanh mướt thế và thân thể trông
trong đau đớn tới mức ông ấy cảm thấy nó phải là bệnh viêm ruột thừa. Về sau,
người ta mới phát hiện ra rằng hoạ sĩ này bị viêm ruột thừa, ông ấy đã đau từ bệnh
đó.
Bạn lan toả bản thân bạn vào
trong thơ của bạn, vào trong tranh của bạn, và trong hình điêu khắc của bạn. Bất
kì cái gì bạn làm, nó là bạn, nó phải là vậy.
Hoa tới trên cây chỉ khi chúng
đang tuôn trào; năng lượng quá nhiều. Chúng không thể đảm đương được nó. Khi
cây không có mấy năng lượng, nó sẽ không nở hoa bởi vì nó thậm chí không có đủ
năng lượng cho lá. Nó thậm chí không có đủ năng lượng cho rễ - làm sao nó có thể
đảm đương được việc có hoa? Hoa sẽ gần như là thứ xa hoa. Khi bạn đói, bạn
không bận tâm mua tranh cho nhà bạn. Khi bạn không có quần áo, bạn nghĩ tới quần
áo; bạn không nghĩ tới việc có vườn đẹp. Đây là xa hoa. Khi năng lượng tuôn
tràn, chỉ thế thì nó mới là lễ hội, biến đổi. Khi bạn tuôn tràn với năng lượng
bạn muốn hát, bạn muốn múa, bạn muốn chia sẻ.
Biến đổi từ một lớp, loài, hay
loại này thành loại khác, là bởi việc tuôn tràn...
Bình thường, như con người vậy,
người đó bị chặn thế và có nhiều vấn đề bị kìm nén tới mức năng lượng không bao
giờ đi tới điểm mà nó có thể tuôn tràn và chỉ được chia sẻ với người khác. Và
sahasrar của bạn, chính là việc nở hoa của bạn, hoa sen trong đỉnh đầu bạn, sẽ
không nở hoa chừng nào năng lượng còn chưa tuôn tràn, chừng nào nó còn chưa
tuôn tràn nhiều tới mức nó cứ vươn lên ngày càng cao hơn. Mức độ này cứ dâng
lên ngày càng cao hơn; nó đạt tới trung tâm thứ hai, trung tâm thứ ba, trung
tâm thứ tư, và bất kì trung tâm nào được chạm tới bởi năng lượng tuôn tràn đều
mở ra, nở hoa. Luân xa thứ bẩy là hoa của nhân loại: sahasrar. Sahasradal
kamal: hoa sen một nghìn cánh mà sẽ nở hoa chỉ khi bạn ở trong việc tuôn tràn.
Đừng bao giờ kìm nén và đừng
bao giờ tạo ra khối chắn nào trong bản thể bạn. Đừng bao giờ trở nên cứng rắn
quá. Đừng bị đông cứng. Tuôn chảy đi. Để cho năng lượng của bạn bao giờ cũng
còn là luồng chảy. Đó là toàn thể mục đích của phương pháp yoga: rằng các khối
chắn của bạn bị phá vỡ. Các tư thế yoga không là gì ngoài phương pháp luận để
phá vỡ các khối chắn mà bạn tạo ra bên trong thân thể bạn.
Bây giờ, cái gì đó đích xác giống
điều đó đã xảy ra ở phương Tây. Nó là Rolfing, được sáng lập bởi Ida Rolf. Bởi
vì ở phương Tây tâm trí nhiều tính công nghệ hơn, mọi người không muốn làm các
thứ riêng của họ. Họ muốn nó được thực hiện bởi ai đó khác, do đó mới có
Rolfing. Rolfer sẽ làm công việc này. Ông ấy sẽ cho bạn thông điệp sâu, và ông ấy
sẽ cố làm tan chảy các khối chắn của bạn. Hệ thống cơ bắp đã trở thành cứng sẽ
được làm thư dãn.
Cùng điều đó có thể được thực
hiện với yoga, và dễ dàng hơn, bởi vì bạn là người chủ riêng của bạn. Bạn có thể
cảm thấy bản thể bên trong của bạn đúng hơn, chính xác hơn. Bạn có thể cảm thấy
chỗ có khối chắn của bạn. Nếu bạn nhắm mắt lại và ngồi im lặng mọi ngày, bạn có
thể cảm thấy chỗ thân thể bạn có cảm giác không thoải mái, chỗ thân thể bạn cảm
thấy căng thẳng. Thế thì có các tư thế asana yoga cho phần thân thể đặc thù đó
để thư dãn. Những asanas đó sẽ giúp làm tan biến cơ bắp đã bị làm cứng lại và sẽ
cho phép năng lượng di chuyển. Nhưng một điều là chắc chắn: rằng người bị kìm
nén chưa bao giờ nở hoa.
Người bị kìm nén vẫn còn với
năng lượng bị kiềm chế lại, năng lượng bị dồn nén. Và nếu bạn không tạo kênh
cho năng lượng của bạn theo hướng đúng, năng lượng của bạn có thể trở thành có
tính phá huỷ và tự tử với bạn. Chẳng hạn: nếu năng lượng của bạn không di chuyển
tới tình yêu, nó sẽ trở thành giận dữ. Nó sẽ thành chua ra, đắng ra. Bất kì khi
nào bạn thấy một người giận, nhớ lấy, bằng cách nào đó năng lượng của người đó
đã bỏ lỡ tình yêu. Bằng cách nào đó, người đó đã đi lạc lối; do đó, người đó giận.
Người đó không giận bạn, người đó đơn giản giận, bạn có thể chỉ là cái cớ. Người
đó là cơn giận. Năng lượng bị chắn và cuộc sống đang cảm thấy gần như vô nghĩa,
không có ý nghĩ nào, người đó trong trong cuồng nộ.
Có một bài thơ rất nổi tiếng của
Dylan Thomas. Bố ông ấy chết, và trong đêm đó ông ấy đã viết bài thơ này. Trong
bài thơ này có dòng,
Cuồng nộ, cuồng nộ chống lại việc
chết của ánh sáng: Không đi nhẹ nhàng trong đêm tốt đó!
Ông ấy đang nói với bố ông ấy
"Tranh đấu với cái chết, cuồng nộ chống lại nó. Không đầu hàng, không
buông bỏ. Cho một trận đánh hay cho dù bố bị thất bại, nhưng không đi mà không
tranh đấu."
Nếu tình yêu không được hoàn
thành, người ta trở nên giận dữ. Nếu cuộc sống không được hoàn thành, người ta trở
nên giận vào cái chết. Một người có cuộc sống là sự hoàn thành sẽ không cuồng nộ
chống lại cái chết, người đó sẽ đón chào. Và người đó sẽ không nói rằng đó là
đêm tối, người đó sẽ nói, "Đẹp thế, nghỉ ngơi thế." Tối là nghỉ ngơi.
Nó gần như ấm áp, giống như bụng mẹ. Người ta lại đi vào trong bụng mẹ vĩ đại
hơn của Thượng đế. Tại sao cuồng nộ? Những người đã nở hoa, đều buông xuôi. Những
người bị thất vọng không thể buông xuôi được. Từ thất vọng của họ, họ tạo ra
nhiều hi vọng hơn, và từng hi vọng đều đem đến nhiều thất vọng hơn - và cái
vòng luẩn quẩn cứ diễn ra mãi, phát ngán.
Nếu bạn muốn không bị thất vọng,
vứt bỏ hi vọng đi - thế thì sẽ không có thất vọng. Và nếu bạn muốn thực sự trưởng
thành, đừng bao giờ kìm nén. Tận hưởng năng lượng đi. Cuộc sống là hiện tượng
năng lượng. Tận hưởng năng lượng - nhảy múa, ca hát, bơi, chạy - để năng lượng
chạy khắp bạn, để năng lượng lan toả khắp bạn. Để nó là dòng chảy. Một khi bạn ở
trong dòng chảy, việc nở hoa trở thành rất dễ dàng.
Nguyên nhân ngẫu nhiên không
khuấy động các xu hướng tự nhiên trong hoạt động; nó đơn thuần loại bỏ các chướng
ngại - như nông dân tưới ruộng: người đó loại bỏ chướng ngại, và thế rồi nước tự
nó chảy tự do.
Patanjali đang nói rằng, thực
ra, nếu bạn không có khối chắn nào thì mọi thứ sẽ được đạt tới một cách tự
nhiên. Vấn đề không phải là tạo ra cái gì, vấn đề là chỉ loại bỏ sự chắn lối. Cứ
dường như là dòng suối có đó, và tảng đá đang chắn lối của nó. Nó vẫn chảy đằng
sau tảng đá, nhưng không thể bỏ được tảng đá ra. Dòng suối, nước, phải không được
tạo ra, nó đã có đó rồi; bạn đơn giản bỏ tảng đá ra và dòng nước ùa chảy ra. Nó
cũng giống như đài phun nước: bạn chỉ bỏ tảng đá ra và nó ùa ra, nó nở hoa. Đứa
trẻ có điều đó một cách tự nhiên, bạn phải đạt tới nó bằng hiểu biết. Và, bạn
phải bỏ mọi khối chắn mà xã hội đã áp đặt lên bạn.
Xã hội chống lại dục: nó đã tạo
ra một khối chắn, ngay gần trung tâm dục. Bất kì khi nào dục nảy sinh bạn đều cảm
thấy bất ổn, bạn cảm thấy mặc cảm, bạn cảm thấy sợ. Bạn co lại, bạn không bơi,
bạn không tuôn chảy. Xã hội chống lại giận dữ: nó đã tạo ra khối chắn ở đó. Cho
nên giận tới, nhưng bạn không thể đi vào trong nó một cách toàn bộ được. Bạn sẽ
phải vứt bỏ mọi khối chắn này.
Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh
vào phương pháp động: chúng sẽ làm tan chảy các khối chắn của bạn. Nếu bạn giận,
hét lên, gào lên đi. Không cần phải la và hét vào bất kì ai, chỉ cái gối cũng
có tác dụng. Đánh gối, nhảy lên nó, giết gối - không cần giết bất kì ai. Chỉ ý
tưởng rằng bạn đang giết gối là đủ. Cứ phát rồ lên, đi vào trong giận là đủ; khối
chắn bị phá vỡ. Nếu bạn muốn giết ai đó, hay nếu bạn muốn giận ai đó, bạn không
bao giờ có thể là toàn bộ trong việc đó - không thể được - bởi vì người khác sẽ
bị tổn thương, bị thương, và bạn là con người: bạn có từ bi và tình yêu nữa.
Cho nên người ta kìm lại.
Đánh gối đi. Dùng dao sắc và giết
gối. Khi gối chết, chôn cái xác và được kết thúc với nó. Đột nhiên, bạn sẽ cảm
thấy rằng cái gì đó đã vỡ ra bên trong bạn. Tảng đá đã bị loại bỏ. La lên, nhảy,
nhảy lùi. Nếu dục nảy sinh, giúp cho nó nảy sinh. Quên mọi thứ xã hội đã dạy bạn.
Tận hưởng chính cảm giác về nhục dục nảy sinh trong bạn. Hợp tác với nó. Đừng
co lại và đừng chống lại nó, hợp tác với nó. Chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy rằng nhục
dục đang biến đổi. Khi vũng này đầy, nó bắt đầu chảy tràn. Nhục dục chảy tràn
trở thành nhạy cảm. Những người kìm nén dục của họ trở thành không nhạy cảm, đờ
đẫn. Họ không có cuộc sống. Họ trở thành cứng đơ.
Nguyên nhân ngẫu nhiên không
khuấy động các xu hướng tự nhiên trong hoạt động; nó đơn thuần loại bỏ các chướng
ngại.
Toàn thể nỗ lực của yoga là để
bỏ đi các chướng ngại, qua việc phủ định. Không cái gì thực sự được làm bởi vì
bạn có mọi thứ rồi, nó chỉ không tuôn chảy. Vài tảng đá đã bị đặt lên con đường.
Bạn đã bị làm sao lãng. Điều đó giống như nông dân tưới nước cho cánh đồng. Bạn
có thấy nông dân tưới nước cho cánh đồng không? Nước chảy ra từ một kênh, người
đó bỏ đi chút đất và nước bắt đầu chảy vào trong con đường đó. Khi phần đó được
tưới rồi người đó để chút đất trở lại cổng, nước dừng chảy theo con đường đó.
Thế rồi người đó mở kênh đi đâu đó khác, nước bắt đầu chảy ở đó. Nước có đó rồi,
nó cần việc khơi kênh. Năng lượng bạn có rồi, đơn giản cần khơi kênh để cho nó
đạt tới sahasrar, tới đỉnh cao nhất, cực đỉnh của bản thể bạn.
Tâm trí được tạo ra một cách giả
tạo xuất phát từ một mình bản ngã.
Và tất cả chúng ta đều có tâm
trí giả tạo. Đó là điều tôi gọi là thôi miên mà xã hội đã làm cho bạn.
Chúng ta có một nhóm trong đạo
tràng, và tôi đã từng nghĩ về điều đó. Nó được gọi là 'Thôi miên liệu pháp',
nhưng tôi muốn gọi nó là 'giải thôi miên liệu pháp' - bởi vì nỗ lực cơ bản là
giải thôi miên bạn, hay phá huỷ thôi miên cho bạn, hoá giả ước định cho bạn.
Mọi tâm trí đều là tâm trí được
tạo ra bởi con người: nirman cittani asmita-matrat. Tâm trí được tạo ra bởi con
người xuất phát từ một mình bản ngã: Tôi là người Hindu, tôi là người Mô ha mét
giáo, tôi là người da đen, tôi là người da trắng, tôi là thế này, thế nọ -
chúng toàn là tâm trí giả tạo. Mặt nguyên thuỷ, tâm trí nguyên thuỷ, không do
con người tạo ra, phải được biết tới và được nhận ra.
Tôi đã nghe: Một cậu bé da mầu
ngẫu nhiên làm đổ một thùng sơn trắng lên người nó. Khi nó về nhà, bố nó cho nó
một trận đòn nên thân và bảo nó lên thẳng giường. Vừa nức nở trên đường ra khỏi
phòng nó nói, "Con chỉ mới trắng ra được hai mươi phút, và con đã ghét cả
lũ đen nhà bố!"
Ngay cả đứa bé qua hai mươi
phút đã bắt đầu tích luỹ tâm trí giả tạo. Ngay cả đứa bé qua hai mươi phút nhìn
vào mẹ nó với nhiều tình yêu hơn tới bất kì ai khác, bởi vì nó đã học được một
thủ thuật. Ước định đã bắt đầu: cô ấy là thức ăn, và sự sống sót phụ thuộc vào
thức ăn. Cho nên dù người mẹ xấu thế nào, người mẹ bao giờ trông cũng đẹp. Đó
là việc sống sót, và đứa trẻ đã bắt đầu học ngoại giao. Nó sẽ không mỉm cười
nhiều thế với bố. Nó không biết người này là ai. Nó sẽ học điều đó về sau. Dần
dần, nó sẽ thấy rằng người này là quan trọng. Tất nhiên, ông ấy không được coi
là mấy trong nhà, nhưng quan trọng đấy. Hiếm hoi, vào chủ nhật ông ấy mới có
đó, nhưng ngay cả mẹ cũng phụ thuộc vào ông ấy, ngay cả mẹ cũng mỉm cười với
ông ấy. Thế thì đứa trẻ này cũng mỉm cười với bố. Nó đang học tâm trí giả tạo.
Nó đang tạo ra quan hệ, thu xếp sự sống sót của nó, tạo ra tình huống - ngoại
giao, chính trị - nhưng tâm trí giả tạo này mà là sự giúp đỡ trong sống sót lúc
ban đầu, trở thành vấn đề lớn nhất ở chỗ cuối.
Khi bạn đã sống sót và bạn đã
dùng tâm trí giả tạo, thế thì nó treo quanh bạn như tảng đá quanh cổ bạn. Nó trở
thành bản ngã. Nó phải được học, không cái gì có thể được làm về nó. Mọi đứa trẻ
sẽ phải đi vào trong tâm trí giả tạo. Nhưng khi bạn trở nên tỉnh táo và nhận biết,
và khi bạn bắt đầu nghĩ và suy ngẫm về cuộc sống, thế thì đó là lúc, dần dần, bỏ
nó đi. Và bỏ bản ngã, bởi vì bản ngã không là gì ngoài tâm trí giả tạo. Trung
tâm của tâm trí giả tạo là bản ngã. Và mọi tâm trí giả tạo có thể được tiếp tục
nếu bạn liên tục tôn cao bản ngã của bạn.
Người Hindu sẽ nói rằng họ có
tôn giáo lớn nhất trên thế giới, rằng họ là người tôn giáo nhất trên thế giới.
Thực ra, nếu như họ mà là tôn giáo thực, họ chắc đã không thốt ra điều vô nghĩa
như thế, bởi vì tâm trí tôn giáo là khiêm tốn, giản dị. Đây là bản ngã. Thế thì
mọi nước đều có bản ngã riêng của nó. Người Nga, người Trung Quốc, người Mĩ,
người Đức, người Anh - mọi người đều có bản ngã riêng của mình, và mọi nước
liên tục cảm thấy rằng, "Chúng tôi là tuyệt vời, người được chọn." Mọi
nước đều tìm cách thức và phương tiện để cảm thấy được tôn cao, cũng như với mọi
giống nòi, mọi nhóm, và mọi đàn ông và đàn bà.
Tôi đã nghe: Con voi nhìn xuống
và thấy một con chuột bé tẹo, rất tí hon đang đứng cạnh chân nó. "Bạn yêu
dấu," voi nói, "bạn rất tí hon đấy." "Vâng," chuột đồng
ý, "mới đây tôi không khoẻ lắm." Ngay cả chuột cũng có bản ngã riêng
của nó sao? - nó bị ốm, đó là lí do tại sao.
Tâm trí giả tạo sống qua bản
ngã, cho nên nếu bạn bắt đầu bỏ bản ngã của bạn, tâm trí giả tạo sẽ bắt đầu tan
rã. Hay, nếu bạn bỏ tâm trí giả tạo, bản ngã sẽ bắt đầu tan rã. Và nếu bạn thực
sự muốn gạt bỏ tảng đá này, bắt đầu cả hai cách cùng nhau đi. Đừng bao giờ tôn
cao bản ngã theo bất kì cách nào. Cách thức là rất tinh vi.
Nhớ rằng tâm trí nguyên thuỷ là
vô ngã. Nó không biết tới cái 'tôi', vì 'tôi' là việc co lại. Tâm trí nguyên
thuỷ là vô hạn, như bầu trời.
Và một vấn đề nảy sinh liên tục
khi có liên quan tới bản ngã. Lúc ban đầu bạn cố gắng lừa người khác về bản
thân bạn, nhưng, dần dần, bạn tự lừa chính mình. Khi bạn bắt đầu thuyết phục
người khác rằng bạn là ai đó đặc biệt, bạn trở nên bị thuyết phục cho bản thân
mình.
Có một qui tắc nghiêm ngặt
trong nhà thương điên: không vật nuôi. Giám thị nhà thương điên nghe anh chàng
Harry đáng thương đang nói với con chó tên là Rover, và đi vào trong buồng của
người điên. Có Harry, đang dẫn một ống thuốc đánh răng bị buộc quanh một mẩu
dây. "Cái đó là gì vậy?" viên giám thị hỏi. Harry nhìn ông ta với vẻ
ngạc nhiên. "Chắc chắn bất kì thằng ngu nào cũng có thể thấy nó chỉ là ống
thuốc đánh răng trên một mẩu dây!" anh ta nói. Được thoả mãn, viên giám thị
bỏ đi. Ngay khi anh ta đóng cửa đằng sau ông ta, Harry thở hơi dài nhẹ nhõm.
"Anh bạn tốt, Rover. Chúng ta chắc chắn đã lừa được lão ta lúc đó."
Bạn càng cố lừa người khác, để
chứng tỏ rằng bạn là ai đó đặc biệt, ngoại lệ, thế này thế nọ - toàn ý tưởng thần
kinh - bạn càng thành công trong việc chứng minh điều đó cho người khác, bạn sẽ
càng chỉ thành công hơn trong việc tự lừa mình. Nhìn vào toàn thể cái vô nghĩa
của nó.
Không ai là phi thường, hay, mọi
người đều phi thường. Không ai là đặc biệt, hay, mọi người đều đặc biệt. Nhưng
chẳng có ích gì mà đi chứng minh bất kì cái gì theo cách nào - không có nhu cầu.
Tâm trí được tạo ra một cách giả
tạo bắt nguồn từ một mình tính ích kỉ, cho nên nếu bạn muốn đi tới tâm trí
nguyên thuỷ - điều là toàn thể nỗ lực của Yoga, Mật tông, Thiền - thế thì bạn sẽ
phải bỏ tâm trí giả tạo, tâm trí đã được xã hội tạo ra và trao cho bạn, tâm trí
đã được tạo ra từ bên ngoài và bị áp đặt lên bạn. Dần dần, bỏ nó đi. Bạn càng
thấy nhiều, bạn sẽ càng có khả năng bỏ. Bất kì khi nào bạn bắt đầu cảm thấy bị
gắn bó với tâm trí giả tạo: bất kì khi nào bạn nói, "Tôi là người Hindu,
và tôi là người Ấn Độ; hay, tôi là người Anh, tôi là liên hiệp vương quốc
Anh"; hay thế này thế nọ, bắt quả tang ngay đi. Sâu bên trong, tát vào mặt
bạn, và nói "Vô nghĩa làm sao!" Dần dần, đừng bị xã hội xác định. Thế
thì bạn sẽ tìm ra cái không thể xác định được, cái là bản thể đích thực, thực của
bạn.
Qua các hoạt động của nhiều tâm
trí giả tạo biến thiên, một tâm trí nguyên thuỷ kiểm soát tất cả chúng.
Cho nên dù tâm trí giả tạo của
bạn là bất kì cái gì, thực ra, trong thực tại, tâm trí nguyên thuỷ đang ẩn kín
đằng sau nó kiểm soát tất cả chúng. Tìm ra kẻ kiểm soát đi. Cố gắng tìm ra bạn
là ai ở cội nguồn trước khi xã hội làm biến chất bạn, ô nhiễm bạn, trước khi xã
hội đi vào, cấy trồng bạn, và phá huỷ cái hoang sơ của bạn. Trong Thiền họ gọi
nó là: tìm ra mặt nguyên thuỷ, bản lai diện mục, điều bạn có từ trước khi bạn
được sinh ra, và cái bạn sẽ có khi bạn sẽ lại chết đi; mặt nguyên thuỷ, không bị
xã hội chạm tới. Đó là bản tính của bạn, linh hồn bạn, bản thể bạn.
Tìm ra khuôn mặt nguyên thuỷ, bạn
sẽ được tái sinh, bạn sẽ trở thành một dwij, người được sinh hai lần. Bạn sẽ thực
sự trở thành một brahmin, người biết. Thế thì lần nữa mọi thứ sẽ được lộ ra cho
bạn như nó đã được lộ ra vào lúc sinh, bởi vì bạn sẽ được sinh ra lần nữa.
Nhưng lần này, sẽ có khác biệt lớn: bạn sẽ tỉnh táo. Lần thứ nhất bạn đã bỏ lỡ,
bạn sẽ không bỏ lỡ lần này. Lần thứ nhất nó đã xảy ra một cách tự nhiên, lần
này nó sẽ xảy ra với tỉnh táo của bạn, nhận biết của bạn. Bạn sẽ ý thức về nó.
Bạn sẽ thấy bản thân bạn được tái sinh lần nữa, được sinh ra lần nữa, nảy sinh
từ quá khứ, từ những đám mây và lẫn lộn - ý nghĩ, định kiến, bản ngã, tâm trí,
ước định - nảy sinh ra từ chúng, trong trắng, thuần khiết. Thế thì bạn sẽ lại
thấy quyền năng bạn đang vậy, bản thể bạn đang vậy.
Cho nên đầu tiên, nó xảy ra vào
lúc sinh, thứ hai nó xảy ra tại samadhi; ở giữa, nó có thể được kiểm soát bởi
ba phương pháp - thuốc, tụng, khổ hạnh - nhưng ba phương pháp này là những cách
thức lừa dối, dối trá. Và bạn không thể lừa Thượng đế được, bạn có thể lừa bản
thân bạn; nhớ điều đó.
0 Đánh giá