Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 8)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 3. Chứng
kiến thiên văn bên trong
28. Bằng việc thực hiện samyama trên mặt
trăng, tri thức liên quan tới việc bố trí các ngôi sao được thu lấy.
29. Bằng việc thực hiện samyama trên ngôi
sao cực, tri thức về chuyển động của các ngôi sao được thu lấy.
30. Bằng việc thực hiện samyama trên trung
tâm rốn, tri thức về tổ chức của thân thể được thu lấy.
31. Bằng việc thực hiện samyama trên họng,
có việc dừng lại của cảm giác đói và khát.
32. Bằng việc thực hiện samyama trên thần
kinh có tên là kurma-nadi, người yogi có khả năng bất động hoàn toàn.
Patanjali không phải là người
suy đoán. Ông ấy không phải là triết gia hão huyền, hư cấu, ông ấy rất trần tục.
Ông ấy ngụ ý công việc, như tôi ngụ ý công việc. Cách tiếp cận của ông ấy là
khoa học. Chính cách tiếp cận này làm cho ông ấy khác toàn bộ với những người khác.
Những người khác đã từng nghĩ về chân lí. Ông ấy không nghĩ về chân lí; ông ấy
chuẩn bị cho bạn cách đón nhận chân lí.
Chân lí không thể được nghĩ, nó
chỉ có thể được nhận. Nó đã có đó và không có cách nào nghĩ về nó. Bạn càng
nghĩ, bạn sẽ càng vẩn vơ xa khỏi nói. Suy nghĩ là vẩn vơ, lang thang trong mây;
khoảnh khắc bạn nghĩ, bạn đã đi xa rồi.
Chân lí phải được thấy, không
được nghĩ. Cách tiếp cận cơ sở của Patanjali là cách tạo ra sáng tỏ, đôi mắt,
mà có thể nhìn được nó. Tất nhiên nó sẽ là công việc gian nan; nó không phải chỉ
là thơ ca và mơ mộng. Người ta phải trở thành phòng thí nghiệm, người ta phải
biến đổi toàn thể cuộc sống của mình thành một thực nghiệm - chỉ thế thì chân
lí mới có thể được nhận ra.
Cho nên trong khi lắng nghe
kinh của Patanjali đừng bao giờ quên điều đó, rằng ông ấy không trao cho bạn lí
thuyết nào đó: ông ấy đang cho bạn phương pháp luận có thể biến đổi bạn. Nhưng
thế thì điều đó tuỳ thuộc vào bạn.
Có bốn kiểu người trở nên quan
tâm tới tôn giáo. Thứ nhất, đa số, chỉ là 'tò mò,' đang tìm kiếm cái gì đó vui
vui, cái gì đó là lạ, cái gì đó thú vị, cái gì đó hấp dẫn. Patanjali không dành
cho những người đó, bởi vì người tò mò không bao giờ quan tâm sâu sắc tới mức
người đó có thể bị thuyết phục để biến đổi cuộc sống của mình. Người đó đang
tìm cảm thụ. Patanjali không dành cho những người đó.
Thế rồi có kiểu thứ hai, chúng
ta sẽ gọi là "học trò." Người đó quan tâm về mặt trí tuệ; người đó muốn
biết người này Patanjali đang nghĩ, nói gì - nhưng người đó quan tâm tới tri thức.
Không trong việc biết, mà vào tri thức. Người đó quan tâm tới việc thu thập nhiều
thông tin. Người đó không sẵn sàng thay đổi bản thân mình, người đó muốn vẫn
còn là bản thân mình và thu thập thêm nhiều tri thức. Người đó đang trên hành
trình bản ngã. Patanjali không dành cho kiểu người đó.
Thế rồi có kiểu thứ ba, "đệ
tử." Đệ tử là người sẵn sàng tạo kỉ luật cho cuộc đời mình, người sẵn sàng
biến đổi toàn thể bản thể mình trong thực nghiệm, người đủ dũng cảm để đi tiếp
cuộc hành trình bên trong này - điều là vĩ đại nhất, điều là táo bạo nhất, bởi
vì không ai biết người ta đang đi đâu. Người ta đang đi vào cái không thể biết.
Người ta đang đi vào trong vực thẳm. Người ta đang đi vào trong chỗ chưa được
thăm dò. Yoga là dành cho đệ tử; đệ tử sẽ có khả năng hoà điệu cùng Patanjali.
Thế rồi có trạng thái thứ tư,
hay kiểu thứ tư, tôi sẽ gọi nó là "người sùng kính." Đệ tử sẵn sàng
thay đổi bản thân mình, nhưng dầu vậy không sẵn sàng hi sinh bản thân mình. Người
sùng kính sẵn sàng hi sinh bản thân mình. Đệ tử sẽ đi đủ xa cùng Patanjali,
nhưng không tới tận cùng, trừ phi người đó trở thành người sùng kính nữa, trừ
phi người đó đi tới nhận ra rằng việc biến đổi có liên quan tới tôn giáo không
phải là sửa đổi. Nó không chỉ sửa đổi bạn, làm cho bạn ngày càng tốt hơn; nó là
cái chết, và người ta phải hi sinh bản thân mình một cách toàn bộ. Nó là việc
gián đoạn với quá khứ của bạn.
Khi đệ tử sẵn sàng - không chỉ
để biến đổi bản thân người đó, mà để chết - người đó trở thành người sùng kính.
Nhưng đệ tử có thể đi đủ xa, và nếu người đó đi, ngày này hay ngày khác người
đó sẽ trở thành người sùng kính. Nếu người đó trở thành người sùng kính, chỉ thế
thì người đó sẽ hiểu toàn thể về Patanjali, toàn thể cái đẹp của nó, toàn thể
cái vĩ đại của nó, cánh cửa vô cùng mà Patanjali mở vào trong cái không biết.
Nhưng, nhiều người chỉ là tò
mò, họ đã viết nhiều sách về Patanjali. Nhiều người chỉ mới là học trò, họ đã tạo
ra những bộ sách lớn về học thuật, uyên bác, và họ đã làm nhiều điều hại. Họ đã
diễn giải và diễn giải lại Patanjali trong năm nghìn năm này. Không chỉ điều
đó, có những diễn giải của diễn giản của diễn giải. Toàn thể sự việc đã trở
thành gần như rừng rậm và rất khó tìm ra Patanjali ở đâu.
Thảm hoạ này đã xảy ra ở Ấn Độ
cho mọi người, những người đã mang bất kì tin cậy nào vào tâm thức con người. Mọi
người đã liên tục diễn giải, và họ tạo ra nhiều mây mù hơn là sáng tỏ, bởi vì
ngay chỗ đầu tiên họ không phải là đệ tử. Và cho dù họ là đệ tử, họ không trong
trạng thái của tâm trí mà họ có thể diễn giải đúng. Chỉ người sùng kính...
nhưng người sùng kính thường không bận tâm.
Do đó, tôi đã lấy Patanjali để
nói. Người này cần sự chăm chú lớn lao bởi vì có những người rất, rất hiếm hoi
mới có thể được so sánh với chiều cao của Patanjali, với thái độ khoa học của
ông ấy. Ông ấy đã làm cho tôn giáo gần là khoa học. Ông ấy đã mang tôn giáo ra
khỏi mọi tình trạng bí ẩn; nhưng các diễn giải đã từng cố gắng áp đặt mọi lời
kinh của ông ấy trở lại trong thế giới của điều bí ẩn. Đó là quyền lợi được đầu
tư. Nếu Patanjali quay lại và nhìn vào các diễn giải đã được làm trên kinh của
ông ấy, ông ấy sẽ không thể nào tin được vào điều đó.
Và lời là thứ rất nguy hiểm. Bạn
có thể chơi với chúng rất dễ dàng. Và lời giống như con đĩ; bạn có thể dùng
chúng nhưng bạn không bao giờ có thể tin cậy vào chúng. Và chúng đổi nghĩa với
mọi người diễn giải mới - chỉ hơi chút thay đổi, chỉ dấu phẩy đây đó. Và tiếng
Phạn là ngôn ngữ rất thơ ca - từng từ đều có nhiều nghĩa - cho nên rất dễ dàng
làm bí ẩn một thứ, rất dễ dàng.
Tôi đã nghe, có lần hai người bạn
ở trong một khách sạn. Họ đi du lịch trên núi và họ muốn đi từ sáng sớm - rất dễ
dàng, gần quãng ba giờ sáng - lên đỉnh gần nhất để xem mặt trời mọc, cho nên họ
để báo thức. Khi chuông báo thức kêu, một người, người lạc quan, nói,
"Chào buổi sáng, Thượng đế." Người kia, người bi quan, nói,
"Chào Thượng đế, sáng rồi à?"
Họ cả hai dùng cùng từ, nhưng
khác biệt vô cùng.
Tôi đã nghe một câu chuyện
Sufi. Hai đệ tử của một thầy đang ngồi trong vườn của tu viện, thiền.
Một người nói, "Nếu chúng
ta được phép hút thuốc thì tốt quá."
Người kia nói, "Điều đó chắc
không thể được, thầy sẽ không bao giờ cho phép điều đó."
Họ nói, "Sao không thử? Chẳng
mất gì. Chúng ta nên hỏi thầy."
Ngày hôm sau họ hỏi thầy. Với
người thứ nhất thầy nói, "Không, tuyệt đối không." Với người thứ hai
thầy nói, "Được, chắc chắn được."
Khi họ gặp nhau họ không thể
tin được đây là kiểu người gì. Thế rồi một người hỏi, "Anh làm ơn nói cho
tôi anh đã hỏi thế nào."
Người thứ nhất, người đã bị nói
không, tuyệt đối không, nói, "Tôi đã hỏi thầy, 'Thưa thầy, tôi có thể hút
trong khi thiền được không?' Thầy nói, 'Không, tuyệt đối không!'" Thế rồi
người đó hỏi, "Còn anh đã hỏi cái gì?"
Người này nói, "Bây giờ
tôi biết rồi. Tôi đã hỏi, 'Thưa thầy, tôi có thể thiền trong khi hút thuốc được
không?' Thầy nói, 'Được, chắc chắn được!'"
Điều đó tạo ra nhiều khác biệt.
Lời là con đĩ, và người ta có thể chơi với lời một cách vô hạn.
Tôi không phải là người diễn giải.
Bất kì cái gì tôi nói đều là theo thẩm quyền của riêng tôi - tôi không nói theo
thẩm quyền của Patanjali. Bởi vì kinh nghiệm của tôi và kinh nghiệm của ông ấy
là tương ứng, đó là lí do tại sao tôi nói về ông ấy. Nhưng tôi không cố chứng
minh thẩm quyền của Patanjali. Làm sao tôi có thể chứng minh được điều đó? Tôi
không cố gắng chứng minh rằng Patanjali là đúng. Làm sao tôi có thể chứng minh
được điều đó? Tôi chỉ có thể nói cái gì đó về bản thân mình. Thế thì tôi đang
nói gì? Tôi đang nói điều này: rằng tôi cũng đã kinh nghiệm cùng điều. Và
Patanjali đã cho nó ngôn ngữ và cách diễn đạt hay. Khó mà cải tiến Patanjali
khi có liên quan tới giải thích khoa học, diễn đạt khoa học. Nhớ điều này.
Nếu ông ấy quay lại, ông ấy sẽ
gần như trong trạng thái... Tôi mới đọc một câu chuyện và tôi nhớ tới ông ấy.
Chuyện xảy ra trên đường:
Trên đường ba tên trộm thấy một
người cưỡi lừa đi vào thị trấn. Theo sau con lừa là con dê với chuông leng keng
treo quanh cổ nó.
Một tên trộm nói một cách kiêu
căng, "Tao sẽ trộm con dê của nó."
Tên trộm thứ hai nói, "Việc
đó chẳng có gì lớn lao cả. Tao sẽ trộm con lừa mà nó đang cưỡi kia."
Tên trộm thứ ba nói, "Tao
sẽ đánh cắp bộ quần áo nó đang mặc."
Tên trộm thứ nhất đi theo người
này trên góc phố, thắt chuông vào đuôi con lừa và đánh cắp con dê. Chuông vẫn
kêu leng keng, và người dân làng cứ tưởng con dê vẫn theo sau.
Tên trộm thứ hai, đang đợi ở một
góc phố khác tới đối diện với người này và nói, "Tục lệ mới hả? treo
chuông lên đuôi lừa sao?"
Người này nhìn lại đằng sau và
kêu lên, "Dê của tôi mất rồi!"
Tên trộm nói, "Tôi vừa thấy
ai đó đi cùng con dê trên đường kia."
"Để mắt trông con lừa hộ
tôi nhé," người này nói và chạy đi tìm dê. Tên trộm cưỡi lên lừa trốn mất.
Người này tìm trên trộm đã đánh
cắp con dê của mình trên đường một cách vô vọng. Thế rồi anh ta quay lại với
con lừa và thấy điều đã xảy ra. Anh ta bước đi trong đau khổ mãi cho tới khi
anh ta bắt gặp ai đó đang ngồi cạnh giếng, khóc.
"Có chuyện gì với anh thế?
Chúng đã ăn trộm dê và lừa của tôi, sao anh rền rĩ thế này?"
"Tôi có một rương châu báu
bị rơi xuống giếng. Tôi quá sợ không dám xuống giếng. Nếu anh lấy được cái
rương, tôi sẽ chia cho anh một nửa."
Lo âu về bù lại mất mát, người
dân làng nhanh chóng cởi quần áo và nhảy xuống giếng. Khi anh ta lên, tay trắng,
anh ta thấy quần áo của mình mất rồi. Anh ta bắt đầu lấy một cái gậy lớn, xoay
tròn và xoay tròn quanh. Mọi người tụ lại để xem.
"Chúng lấy trộm mọi thứ mà
tôi có. Bây giờ tôi sợ chúng có thể đánh cắp cả tôi nữa!"
Đó sẽ là tình huống nếu
Patanjali quay lại: các diễn giải đã lấy đi mọi thứ. Chúng đã ăn trộm mọi thứ,
chúng thậm chí không để lại quần áo của ông ấy. Và chúng đã làm điều đó hay tới
mức thậm chí bạn sẽ không bao giờ nghi ngờ. Thực ra, sau năm nghìn năm, mọi điều
tôi nói sẽ có vẻ lạ lùng với những người đã từng đọc những người diễn giải,
bình chú về Patanjali. Những điều của tôi sẽ có vẻ rất kì lạ. Họ sẽ nghĩ tôi
đang cho nghĩa mới. Tôi không cho nghĩa mới, nhưng Patanjali đã bị diễn giải
sai lâu tới mức nếu tôi nói đích xác điều ông ấy ngụ ý, lời của tôi sẽ có vẻ rất
kì lạ, lạ lùng, gần như không thể tin được.
Lời kinh cuối cùng là về
"mặt trời." Điều có vẻ tự nhiên là nghĩ về mặt trời trong hệ thống mặt
trời, đó là cách mọi nhà bình luận đã diễn giải nó. Nó không phải vậy. "Mặt
trời" có liên quan tới cơ chế dục của bạn - cội nguồn của mọi sinh lực,
năng lượng, nhiệt bên trong bạn.
Trong tiếng Anh bạn có cách diễn
đạt và cái tên cho việc tổ hợp nào đó của thần kinh: bạn gọi nó là "búi mặt
trời." Nhưng mọi người nghĩ rằng búi mặt trời tồn tại bên trong rốn. Điều
đó là sai. Năng lượng mặt trời tồn tại trong trung tâm dục, không ở rốn, bởi vì
chính từ đó mà toàn thân bạn nhận được nhiệt, hơi ấm. Nhưng giải thích này có
thể có vẻ gượng gạo; cho nên để tôi giải thích nó thêm cho bạn. Và thế rồi có
những điều khác - mặt trăng, sao, ngôi sao cực.
Lời đơn giản chỉ ra dường như
Patanjali đang nói về chiêm tinh hay thuật ngữ chiêm tinh về hệ mặt trời. Ông ấy
đang nói về vũ trụ bên trong của bạn, và con người là một hệ thống toàn thể, và
tương ứng với mọi thứ ở bên ngoài, có tồn tại cái gì đó bên trong con người.
Con người gần như là một vũ trụ thu nhỏ.
Con người có thể được chia
thành hai kiểu: kiểu mặt trời và kiểu mặt trăng. Kiểu mặt trời là xông xáo, kiểu
mặt trời là bạo hành, đi ra, hướng ngoại. Kiểu mặt trăng là hướng nội, đi vào,
không xông xáo, thụ động, cảm nhận. Hay bạn có thể gọi họ là dương và âm; hay bạn
có thể gọi họ là nam và nữ. Nam là đi ra, nữ là đi vào. Nam là chủ động, nữ là
thụ động. Vận hành của họ là khác bởi vì họ vận hành từ những trung tâm khác.
Đàn ông vận hành từ trung tâm mặt trời, đàn bà vận hành từ trung tâm mặt trăng.
Cho nên, thực ra, khi đàn ông
trở nên điên, người đó không nên được gọi là "người trăng", chỉ khi
đàn bà trở nên điên, cô ấy mới nên được gọi là người trăng. "Trăng":
từ "lunatic-trăng" bắt nguồn từ "lunar" - moonstruck gàn,
hâm. Khi đàn ông trở nên điên, người đó là sunstruck - gàn hâm kiểu mặt trời;
người đó không phải là moonstruck. Và khi đàn ông trở nên điên người đó trở
thành xông xáo, bạo hành. Khi đàn bà trở nên điên cô ấy đơn giản dở hơi, lập dị.
Khi tôi dùng từ "đàn
ông" và "đàn bà," tôi không ngụ ý đích xác mọi đàn ông và mọi
đàn bà, bởi vì có đàn ông với nhiều nữ tính hơn là nam tính và có đàn bà nhiều
nam tính hơn là nữ tính. Cho nên đừng bị lẫn lộn. Đàn ông có thể hướng mặt
trăng và đàn bà có thể hướng mặt trời, điều đó là tuỳ năng lượng của họ lấy
cung cấp từ đâu, từ nguồn nào. Mặt trăng không có nguồn năng lượng riêng của
nó, nó đơn giản phản xạ mặt trời. Nó là cơ chế phản xạ, đó là lí do tại sao nó
mát mẻ thế. Nó biến đổi năng lượng từ nóng sang mát. Đàn bà cũng lấy năng lượng
từ trung tâm dục, nhưng nó chuyển qua mặt trăng.
Mặt trăng là hara - đan điền.
Ngay dưới rốn, quãng sáu phân dưới rốn, có một trung tâm, người Nhật Bản gọi nó
là hara. Từ của họ là hoàn hảo. Đó là lí do tại sao họ gọi tự tử là
"hara-kiri"; bởi vì trung tâm mặt trăng là trung tâm của cái chết -
cũng như trung tâm mặt trời là trung tâm của sự sống. Mọi sự sống đều tới từ mặt
trời; mọi cái chết đều tới từ mặt trăng.
Gurdjieff thường nói rằng con người
là thức ăn cho mặt trăng. Thực ra ông ấy nói cái gì đó rất gần với Patanjali -
và ông ấy là một trong những người rất gần gũi, nhưng ở phương Tây mọi người
không thể hiểu được ông ấy ngụ ý gì. Ông ấy thường nói rằng mọi thứ đều là thức
ăn cho cái gì đó khác. Mọi thứ phải là thức ăn cho cái gì đó khác trong sinh
thái của sự tồn tại. Bạn ăn cái gì đó: bạn phải bị ăn bởi cái gì đó khác, bằng
không sự liên tục sẽ bị phá vỡ và vòng tròn sẽ bị phá vỡ. Con người ăn quả, quả
ăn năng lượng mặt trời, đất, nước. Con người đến lượt mình phải bị ăn bởi cái
gì đó. Ai ăn con người? Gurdjieff thường nói rằng trăng ăn người. Ông ấy là người
rất lập dị. Cách diễn đạt của ông ấy không có tính khoa học, cách diễn đạt của
ông ấy rõ ràng rất ngớ ngẩn. Nhưng nếu người ta đi sâu vào trong chúng, người
ta sẽ thấy kim cương thuần khiết ở đó.
Bây giờ đến lời kinh:
Chandre tara vryuha gyanam.
Bằng việc thực hiện samyama
trên mặt trăng, tri thức liên quan tới việc bố trí các ngôi sao được thu lấy.
Cho nên mặt trăng là hara, ngay
sáu phân dưới rốn. Nếu bạn bị đánh mạnh vào đó, bạn sẽ chết. Cho dù không một
giọt máu nào chảy ra, và bạn sẽ chết. Và sẽ không có đau đớn. Đó là lí do tại
sao người Nhật Bản có thể chết dễ dàng thế, không ai khác có thể làm được điều
đó. Họ đơn giản đâm con dao vào hara - nhưng họ biết đích xác nó ở đâu - và họ
biến mất. Thân thể bị ngắt khỏi linh hồn.
Trung tâm mặt trăng là trung
tâm cái chết. Đó là lí do tại sao đàn ông sợ đàn bà nhiều thế. Họ tới tôi - nhiều
đàn ông thế - và họ nói rằng họ sợ đàn bà. Nỗi sợ là gì? Nỗi sợ là vì đàn bà là
hara, mặt trăng - cô ấy ăn đàn ông. Đó là lí do tại sao đàn ông bao giờ cũng cố
giữ đàn bà trong kiểm soát; bằng không cô ấy sẽ ăn, cô ấy sẽ phá huỷ họ. Đàn bà
bao giờ cũng bị buộc phải vẫn còn trong lệ thuộc nào đó. Cố hiểu hiện tượng
này.
Tại sao, trên khắp thế giới,
đàn ông bao giờ cũng để đàn bà vào sự nô lệ bắt buộc? Tại sao? Phải có nỗi sợ
nào đó, nỗi sợ sâu sắc nào đó về đàn bà, rằng nếu đàn bà được phép tự do, đàn
ông sẽ không có khả năng sống. Và có chân lí trong điều đó.
Đàn ông chỉ có thể có một cực
thích một lúc, đàn bà có thể có nhiều cực thích. Đàn ông có thể làm tình chỉ với
một đàn bà một lúc, đàn bà có thể làm tình với nhiều đàn ông tuỳ cô ấy muốn. Nếu
đàn bà được phép tự do toàn bộ, không đàn ông nào sẽ đủ thích hợp để thoả mãn
cô ấy - không đàn ông nào. Bây giờ các nhà tâm lí đồng ý với điều này. Mọi
nghiên cứu gần đây của Các thầy và Johnson và các báo cáo của Kinsey, tất cả họ
đều đi tới một điểm mà tuyệt đối chắc chắn: rằng không đàn ông nào là đủ thích
hợp để thoả mãn cho đàn bà về mặt dục. Nếu họ được phép tự do, một nhóm đàn ông
sẽ được cần để thoả mãn một đàn bà.
Một đàn ông, một đàn bà, không
thể sống cùng nhau được - nếu tự do toàn bộ là được phép. Thế thì đàn bà sẽ đòi
hỏi rằng cô ấy còn chưa được thoả mãn, và điều đó sẽ là cái chết.
Năng lượng dục cho bạn cuộc sống.
Bạn càng dùng năng lượng dục nhiều, cái chết càng tới gần hơn. Do đó, người
yogis trở nên sợ việc phát tiết năng lượng dục, và họ bắt đầu bảo tồn nó, bởi
vì họ muốn kéo dài cuộc sống để cho công việc của họ lên bản thân họ được hoàn
thành, để cho họ không chết trước khi công việc của họ được hoàn thành, bởi vì
thế thì họ sẽ phải bắt đầu lại nó lần nữa.
Dục cho bạn cuộc sống. Khoảnh
khắc năng lượng dục rời khỏi thân thể bạn, bạn đang đi tới cái chết. Có nhiều
loài sâu bọ nhỏ chết trong một cực thích dục. Có vài loài nhện chết trên bạn
gái của chúng, chỉ làm tình chúng chết. Chúng làm tình một lần, và không chỉ điều
đó, bạn sẽ ngạc nhiên, khi chúng chết - và chúng chết theo đôi cùng nhau - bạn
gái bắt đầu ăn chúng. Nó ăn chúng, thực tế đấy. Bởi vì phải làm gì với bạn trai
chết? Và điều này là đúng trong mọi quan hệ dục rằng đàn ông dần dần trở nên sợ.
Đàn bà lấy năng lượng từ tình dục,
đàn ông mất năng lượng, bởi vì hara của đàn bà vận hành. Cô ấy biến đổi năng lượng
nóng thành năng lượng mát. Cô ấy là sự cảm nhận, cô ấy là lối mở thụ động, sự
đón mừng. Cô ấy hấp thu năng lượng, đàn ông mất năng lượng.
Trung tâm hara này, hay gọi nó
là mặt trăng, tồn tại trong đàn ông nữa, nhưng nó không vận hành. Nó có thể vận
hành chỉ nếu nhiều nỗ lực được đưa vào để biến đổi nó, đem nó tới hoạt động.
Toàn thể khoa học của Đạo không
là gì ngoài việc làm trung tâm mặt trăng vận hành đầy đủ. Đó là lí do tại sao
thái độ của Đạo là cảm nhận, nữ tính, thụ động. Yoga cũng trên cùng con đường,
nhưng từ góc độ khác. Yoga cố gắng đem năng lượng mặt trời, năng lượng của mặt trời,
bên trong thân thể, làm việc trên năng lượng mặt trời và con đường theo đó năng
lượng mặt trời phải di chuyển, và đem nó tới mặt trăng. Đạo và mật tông, họ làm
việc trên mặt trăng, làm cho nó cảm nhận hơn, từ lực hơn, để cho nó kéo năng lượng
mặt trời hướng tới bản thân nó. Yoga là phương pháp mặt trời, Đạo và mật tông
là phương pháp mặt trăng, nhưng có tác dụng như nhau.
Mọi bài tập yoga là để đổi kênh
năng lượng mặt trời hướng tới mặt trăng, và mọi bài tập của Đạo và mật tông là
để làm mặt trăng có từ trường tới mức nó kéo mọi năng lượng được tạo ra bởi
trung tâm mặt trời và biến đổi nó.
Đó là lí do tại sao một Phật
hay một Mahavira hay một Patanjali hay Lão Tử, khi họ đạt tới việc nở hoa toàn
bộ, tuyệt đối của họ, trông có vẻ nữ tính hơn như đàn ông. Họ mất mọi gân guốc
mà đàn ông có, họ trở nên tròn trĩnh hơn. Thân thể họ trở nên nữ tính hơn. Họ đạt
tới duyên dáng nào đó, điều là nữ tính. Mắt họ, mặt họ, bước đi của họ, việc ngồi
của họ - mọi thứ trở thành gần nữ tính nhiều hơn. Họ không còn năng nổ, không
còn bạo hành.
"Bằng việc thực hiện
samyama trên mặt trăng, tri thức liên quan tới việc bố trí các ngôi sao được
thu lấy." Nếu bạn đem samyama của bạn, việc chứng kiến của bạn, tới trung
tâm hara, bạn sẽ có khả năng biết mọi vì sao trong thân thể bạn - mọi trung tâm
bên trong thân thể bạn - bởi vì khi bạn được hội tụ vào trung tâm mặt trời bạn
được kích động, bạn sốt tới mức bạn không thể đạt tới được sáng tỏ. Để đạt tới
sáng tỏ người ta phải đi tới mặt trăng trước nhất. Mặt trăng là hiện tượng biến
đổi năng lượng lớn.
Nhìn xem. Trên trời nữa, mặt
trăng nhận năng lượng từ mặt trời, thế rồi nó phản xạ năng lượng này. Nó không có
năng lượng của riêng nó, nó đơn giản phản xạ năng lượng, nhưng thay đổi phẩm chất
của năng lượng của nó toàn bộ thế. Nhìn vào trăng và bạn sẽ cảm thấy an bình,
nhìn vào mặt trời và bạn sẽ bắt đầu phát điên. Nhìn vào mặt trăng và bạn sẽ cảm
thấy bình thản bao quanh bạn. Phật đạt tới chứng ngộ cuối cùng của ông ấy vào
đêm trăng tròn.
Thực ra, tất cả những người đã
đạt tới bao giờ cũng đạt tới vào ban đêm. Không một người nào đã trở nên chứng
ngộ vào ban ngày. Mahavira trỏ nên chứng ngộ vào ban đêm. Đó là đêm không
trăng, amawas; đêm tối mù mịt. Phật đã trở nên chứng ngộ vào đêm trăng tròn,
purnima. Nhưng cả hai đã trở nên chứng ngộ trong đêm. Vậy mà đã không xảy ra việc
một người trở nên chứng ngộ ban ngày. Điều đó sẽ không xảy ra, bởi vì với chứng
ngộ cùng năng lượng phải đi từ mặt trời sang mặt trăng. Bởi vì chứng ngộ là việc
nguôi dần của mọi kích động, mọi căng thẳng. Nó là việc thảnh thơi lớn - thảnh
thơi tối thượng. Không có chuyển động trong nó.
Thử điều đó xem. Bất kì khi nào
bạn có thời gian, chỉ việc nhắm mắt lại... Lúc ban đầu, lấy ngón tay nhấn vào
điểm dưới rốn sáu phân để cảm thấy nó, và trở nên nhận biết về nó. Việc thở của
bạn đi tới điểm đó. Khi bạn thở một cách tự nhiên, bụng bạn phồng lên, xẹp xuống,
phồng lên, xẹp xuống. Dần dần bạn sẽ thấy rằng việc thở của bạn đích xác chạm tới
hara. Nó phải chạm tới đó. Đó là lí do tại sao khi việc thở dừng lại bạn chết,
việc thở không còn chạm tới hara. Hara bị ngắt ra, một khi hara bị ngắt ra bạn
chết. Cái chết tới từ hara.
Khi một người còn trẻ người đó
là mặt trời, khi một người già người đó trở thành mặt trăng. Khi người đàn bà
còn trẻ, cô ấy là mặt trăng; khi cô ấy trở nên già, bà ấy trở thành mặt trời.
Đó là lí do tại sao nhiều đàn bà sẽ bắt đầu mọc râu mép khi họ trở nên già, họ
đang trở thành mặt trời. Bánh xe quay. Nhiều đàn ông, khi họ trở nên già, trở
thành hay cằn nhằn. Người già rất hay cằn nhằn, cáu bẳn, liên tục trong giận dữ
- giận với mọi thứ và bất kì cái gì. Họ đang trở thành mặt trăng. Họ đã không
biến đổi năng lượng của họ, họ đã sống cuộc sống ngẫu nhiên. Đàn bà trở nên
năng nổ hơn trong tuổi già bởi vì mặt trăng bị cạn kiệt. Họ đã dùng nó, bây giờ
phần mặt trời vẫn còn tươi, mới, có thể được dùng.
Đàn ông trong tuổi giả bắt đầu
phong cách của đàn bà và họ bắt đầu làm những thứ mà chưa bao giờ được mong đợi
ở họ. Chẳng hạn, trong mọi thứ đàn bà và đàn ông khác nhau. Nếu đàn ông trở nên
giận, người đó muốn đánh; nếu đàn bà trở nên giận, cô ấy sẽ nói và cằn nhằn
và... nhưng cô ấy sẽ không đánh. Cô ấy không hung hăng, cô ấy thụ động. Tôi đã
nghe một giai thoại:
Một nữ giảng viên giảng bài thật
nhanh và hiệu quả. "Vâng," bà ấy kêu lên, "đàn bà đã chịu khổ cả
nghìn cách!" Bà ấy dừng lại để gây hiệu quả.
Một người đàn ông nhỏ thó nhu
mì ở hàng trước giơ tay lên. "Tôi biết một cách theo đó họ chưa bao giờ khổ
cả," anh ta nói.
Giảng viên nhìn chằm chằm một
cách lạnh lùng vào anh ta "Đó là cách gì?" bà ấy hỏi.
"Họ chưa bao giờ khổ trong
im lặng," người đàn ông nói.
Năng lượng thụ động trở thành cằn
nhằn. Bạn có quan sát không? Con gái bắt đầu nói trước khi con trai làm. Gần
như bao giờ chúng cũng trước con trai khi có liên quan tới ngôn ngữ, trong trường
phổ thông và cao đẳng, đại học, chúng bao giờ cũng ở trước con trai khi có liên
quan tới ngôn ngữ. Con gái bắt đầu nói từ sáu hay tám tháng trước khi con trai
bắt đầu nói. Và con gái trở nên rất thiện nghệ trong việc nói, rất sớm, gần như
hoàn hảo. Con gái có thể nói điều vô nghĩa, nhưng con gái nói một cách hiệu quả.
Con trai tụt lại sau. Nó có thể đánh nhau, nó có thể bỏ chạy, nó có thể hung
hăng, nhưng nó không nói giỏi.
Cả hai năng lượng đều vận hành
theo những cách khác nhau. Năng lượng mặt trăng, nếu cuộc sống không diễn ra tốt,
trở thành buồn. Năng lượng mặt trời, nếu cuộc sống không diễn ra tốt, trở thành
giận. Cho nên đàn bà trở nên buồn, đàn ông trở nên giận. Nếu đàn ông cảm thấy
cái gì đó sai, anh ta sẽ làm cái gì đó về nó. Đàn bà sẽ đợi.
Nếu đàn ông giận, anh ta sẽ muốn
giết ai đó. Nếu đàn bà giận, cô ấy sẽ muốn tự tử. Điều đầu tiên xảy tới cho đàn
ông trong giận là sát hại, giết hại. Điều đầu tiên xảy tới cho đàn bà trong giận
là tự tử, là phá huỷ bản thân cô ấy.
Bạn có thấy chồng và vợ đánh
nhau không? Chồng bắt đầu đánh vợ, vợ bắt đầu đánh bản thân cô ấy. Vận hành là
khác.
Nhưng một người hoàn hảo cần có
sự tổng hợp của cả hai năng lượng - mặt trời và mặt trăng. Khi cả hai năng lượng
này là năm mươi - năm mươi và cân bằng, người ta đạt tới sự thanh bình. Khi đàn
ông và đàn bà được cân bằng bên trong bạn, bạn đi tới có tĩnh lặng mà không của
thế gian này. Mặt trời xoá bỏ mặt trăng, mặt trăng xoá bỏ mặt trời, và bạn vẫn
còn đó không bị rối loạn... bạn vẫn còn đó trong hiện hữu tuyệt đối của bạn,
không chuyển động, không động cơ, không ham muốn.
Và một khi bạn có thể cảm thấy
hara vận hành và năng lượng mặt trời của bạn được biến đổi bởi hara, bạn sẽ thấy
nhiều điều bên trong bạn. Bạn sẽ thấy mọi vì sao. Những sao này là gì? Các
trung tâm của bạn là các vì sao.
Từng trung tâm là một ngôi sao
trong bầu trời bên trong của bạn, và từng trung tâm đều phải được biết tới và bạn
phải đem samyama của bạn lên nó, bởi vì nó có nhiều điều bí ẩn được giấu kín đằng
sau nó. Nó sẽ để lộ chúng cho bạn. Bạn là cuốn sách lớn - lớn nhất - và chừng
nào bạn còn chưa đọc bản thân bạn thì mọi việc đọc đều là vô dụng.
Khi Socrates và những người như
Socrates nói, "Biết bản thân ông," họ ngụ ý điều này. Họ ngụ ý rằng bạn
phải biết toàn thể lãnh thổ của bản thể bên trong của bạn, trong mọi chi tiết.
Mọi xó xỉnh ngóc ngách đều phải được thăm qua, ánh sáng phải được đem vào, và
thế thì bạn sẽ thấy bạn là gì - một vũ trụ, cũng vô hạn như vũ trụ bên ngoài;
và theo một cách nào đó còn lớn hơn nó vì bạn cũng là ý thức, bởi vì bạn không
chỉ sống động: bạn biết rằng bạn sống động bởi vì bạn có thể trở thành nhân chứng
nữa.
Dhruva tadgati gyanam.
Bằng việc thực hiện samyama trên
ngôi sao cực, tri thức về chuyển động của các ngôi sao được thu lấy.
Và ngôi sao cực là gì trong bản
thể bên trong của bạn? Ngôi sao cực là rất biểu tượng. Về mặt huyền thoại, người
ta nghĩ rằng ngôi sao cực là ngôi sao duy nhất tuyệt đối không chuyển động. Điều
đó là không đúng. Nó chuyển động chứ, nhưng rất chậm. Nhưng nó là biểu tượng:
cái gì đó trong bạn phải được tìm ra, cái không di chuyển chút nào. Duy nhất
cái đó có thể là bản tính của bạn, duy nhất cái đó có thể là bản thể của bạn:
cái gì đó như ngôi sao ở cực - dhruva - bất động, tuyệt đối bất động, bởi vì
khi không có chuyển động, vĩnh hằng là ở đó; khi có chuyển động, có thời gian.
Chuyển động cần thời gian;
không chuyển động nào là không cần thời gian. Nếu bạn di chuyển sẽ có bắt đầu
và kết thúc. Mọi di chuyển đều bắt đầu và kết thúc; sẽ có sinh và tử. Nhưng nếu
không có chuyển động, thế thì bạn là vô thuỷ, vô chung; thế thì không có sinh,
không có tử.
Cho nên ngôi sao cực ở đâu bên
trong bạn? Đó là điều yoga gọi là sakshin, nhân chứng. Nhân chứng là ngôi sao cực.
Đầu tiên đem samyama của bạn vào năng lượng mặt trời bởi vì đó là nơi bạn tồn tại
một cách bình thường, sinh học. Đó là nơi bạn tìm thấy bản thân bạn. Cái đó đã
được cho rồi. Biến đổi nó thành năng lượng mặt trăng: trở thành mát mẻ hơn, tự
chủ hơn, bình thản hơn. Để kích động, háo hức, nồng nhiệt mất đi, tản mát đi, để
cho bạn có thể quan sát bầu trời bên trong. Và thế rồi điều đầu tiên cần tìm
là: người quan sát là ai. Đó là ngôi sao cực bởi vì người quan sát là điều duy
nhất bất động bên trong bạn.
Bây giờ để tôi giải thích điều
đó cho bạn. Bạn giận, nhưng bạn không thể vẫn còn giận mãi được. Ngay cả người
giận nhất cũng thỉnh thoảng cười, phải vậy chứ. Việc giận dữ không thể trở
thành trạng thái sự việc thường hằng được. Ngay cả người buồn nhất cũng mỉm cười,
và ngay cả người cười liên tục thỉnh thoảng cũng kêu khóc và nước mắt trào ra
trong mắt người đó. Xúc động không thể là thường hằng được. Đó là lí do tại sao
chúng được gọi là "emotion - xúc động"; từ này bắt nguồn từ
"motion - động," chuyển động. Chúng chuyển động, do đó, chúng là xúc
động. Từ xúc động này sang xúc động khác, bạn liên tục thay đổi. Khoảnh khắc
này bạn buồn, khoảng khắc kia bạn hạnh phúc; khoảnh khắc này bạn giận, khoảnh
khắc kia bạn rất từ bi; khoảnh khắc này bạn yêu, khoảnh khắc khác đầy hận thù;
sáng là đẹp, tối là xấu. Điều này cứ tiếp diễn.
Điều này không thể là bản tính
của bạn được, bởi vì đằng sau tất cả những thay đổi này cái gì đó được cần. Như
sợi chỉ giữ tất cả chúng lại. Cũng như trong vòng hoa bạn thấy hoa, bạn không
thấy sợi chỉ, nhưng sợi chỉ là cái giữ mọi hoa. Cho nên những điều này toàn là
hoa: lúc thì hoa giận, lúc thì hoa buồn, lúc thì hạnh phúc, lúc thì đau đớn,
lúc thì buồn khổ. Nhưng đây toàn là hoa, và cả đời bạn là một vòng hoa. Phải có
chỉ chứ, bằng không bạn chắc đã rời ra từ lâu trước đây rồi. Bạn liên tục như một
thực thể, cho nên sợi chỉ là gì, ngôi sao cực chăng? Cái gì là thường hằng
trong bạn?
Đó là toàn thể việc tìm kiếm của
tôn giáo: cái gì là thường hằng trong bạn. Nếu bạn liên tục quan tâm và dính
líu với cái không thường hằng, bạn ở trong thế gian. Khoảnh khắc bạn thay đổi
chú ý hướng tới cái là thường hằng trong bạn, bạn trở thành có tính tôn giáo.
Sakshin, nhân chứng. Bạn có thể
chứng kiến giận của bạn. Bạn có thể chứng kiến buồn của bạn. Bạn có thể chứng
kiến phiền não của bạn. Bạn có thể chứng kiến phúc lạc của bạn. Nhân chứng còn
lại là một. Hay, chẳng hạn, trong đêm bạn ngủ. Ngày qua rồi và hình ảnh bạn
mang cả ngày, bạn là ai, cũng mất rồi. Bạn có thể đã từng là người rất giầu ban
ngày. Ban đêm, trong mơ, bạn có thể trở thành người ăn xin.
Hoàng đế có xu hướng trở thành
người ăn xin trong mơ của họ, người ăn xin có xu hướng trở thành hoàng đế trong
mơ của họ, bởi vì mơ là việc hoàn thành. Ngay cả hoàng đế thỉnh thoảng cũng cảm
thấy ghen tị với người ăn xin vì họ đi trên phố tự do thế, chẳng quan tâm, dường
như họ chẳng có gì làm và cả thế giới là để tận hưởng. Và ông ta quan sát họ ngồi
dưới ánh mặt trời và tận hưởng ánh sáng mặt trời, tia nắng mặt trời. Ông ta
không thể làm được điều đó; ông ta có quá nhiều điều khác phải làm. Ông ta bận
bịu thế. Ông ta nhìn họ hát trong đêm dưới các vì sao. Ông ta không thể làm được
điều đó; điều đó có vẻ không tốt cho một hoàng đế. Ông ta cảm thấy ghen tị.
Trong đêm, các hoàng đế đều mơ họ đã trở thành kẻ ăn xin. Người ăn xin mơ họ đã
trở thành hoàng đế vì họ ghen tị. Họ nhìn cung điện, của cải, sự vui chơi đang
diễn ra. Họ cũng muốn có điều đó.
Cho nên bất kì cái gì bị thiếu
đều kéo đến trong giấc mơ của bạn; mơ của bạn là thứ bổ sung. Nếu bạn nghiên cứu
mơ của bạn, bạn sẽ biết cái gì thiếu trong cuộc đời bạn. Khoảnh khắc không cái
gì thiếu, mơ biến mất. Cho nên người chứng ngộ không bao giờ mơ; người đó không
thể mơ được. Với người đó không thể nào mơ được vì chẳng cái gì thiếu. Người đó
được hài lòng, tuyệt đối hài lòng. Nếu người đó là người ăn xin, người đó hài
lòng tới mức người đó đã là hoàng đế trong sự ăn xin của mình rồi.
Có lần chuyện xảy ra, nhà huyền
môn Sufi vĩ đại, Ibrahim, sống cùng một người ăn xin. Ibrahim từ bỏ ngai vàng
vì ông ấy thấy cái giả dối và cái ngu xuẩn của nó, và ông ấy là người dũng cảm.
Ông ấy rời bỏ vương quốc và ông ấy trở thành người ăn xin. Thế rồi một người ăn
xin đi cùng ông ấy trong vài ngày. Người ăn xin này cầu nguyện mọi đêm tới Thượng
đế, "Lạy trời, ngài làm cái gì đó đi. Sao ngài đã làm cho con nghèo thế? Cả
thế giới đang tận hưởng. Chỉ con bị bỏ ra ngoài nó. Thậm chí không có miếng
bánh mì để ăn, không quần áo để mặc, không chỗ trú ngụ để sống. Ngài làm cái gì
đó đi! Thỉnh thoảng con bắt đầu hoài nghi liệu ngài có đó hay không vì lời cầu
nguyện của con vẫn không được đáp ứng."
Ibrahim nghe lời cầu nguyện này
một lần, hai lần, ba lần; thế rồi một hôm ông ấy nói, "Đợi đã. Dường như
là ông đã có cái nghèo mà không trả giá nào."
Người ăn xin nói, "Giá cho
nghèo sao? Ông ngụ ý gì? Ông đang nói về cái gì vậy? Nghèo mà cũng phải trả giá
sao!"
Ibrahim nói, "Vâng, tôi đã
trả giá cho nó bằng cả vương quốc của tôi và thế rồi tôi biết cái đẹp của nó.
Ông đã có nó được cho không, cho nên ông không biết nghèo là gì. Ông không biết
tự do mà nó đem lại; ông không biết sự vô trọng lượng mà nó đem lại. Ông không
biết nghèo là gì. Đầu tiên ông cần khổ như người giầu; thế thì ông sẽ biết. Tôi
đã biết cả hai... tôi được hài lòng."
"Thực ra," Ibrahim
nói, "Tôi không thể cầu nguyện được bởi vì tôi không thể tìm ra được cái
gì để cầu nguyện. Nhiều nhất tôi có thể nói, 'Xin chào Thượng đế. Cám ơn ngài
nhé.' Kết thúc. Chẳng có gì mà nói cả. Tôi hài lòng thế."
Người chứng ngộ không thể mơ được:
người đó hài lòng thế. Và tôi nói với bạn ông ấy thậm chí sẽ không nói,
"Xin chào Thượng đế. Cám ơn ngài nhé." Tại sao quấy rối ngài làm gì?
Hay ông ấy sẽ nói nó một lần, và mọi ngày ông ấy sẽ nói, "Như hôm trước."
Phỏng có ích gì mà nói điều đó? Và thực ra ông ấy đã biết rằng toàn thể trái
tim bạn đều nói xin chào, cám ơn. Phỏng có ích gì mà nói nó ra?
Trong đêm bạn mơ và bạn quên
hình ảnh bạn đã mang cả ngày. Bạn có thể là học giả lớn ban ngày; buổi tối bạn
quên. Bạn có thể là vua, và bạn quên. Hay bạn có thể là người khổ hạnh lớn, người
đã từ bỏ thế gian, và trong mơ đàn bà đẹp bao quanh bạn và bạn quên rằng bạn là
người khổ hạnh, là sư, và điều này là không tốt. Mọi thứ là tốt và xấu ban ngày
đều mất đi bởi vì bạn tuyệt đối là ai đó khác. Tâm trạng đã thay đổi, khí hậu
đã thay đổi. Nhưng một điều còn lại thường hằng. Ban ngày nếu bạn quan sát hoạt
động của bạn - bước đi trên phố, ăn thức ăn, đi tới văn phòng, về nhà, giận,
yêu - nếu bạn quan sát, thế thì trong đêm bạn cũng có thể quan sát, và bạn có
thể liên tục quan sát rằng đây là mơ. Vậy là trong mơ mình đã trở thành hoàng đế
sao? Tốt. Bạn có thể liên tục quan sát.
Trong hai mươi bốn giờ chỉ một
điều có thể là thường hằng, và đó là người quan sát, nhân chứng. Đó là ngôi sao
cực bên trong bạn.
"Bằng việc thực hiện
samyama trên ngôi sao cực, tri thức về chuyển động của các ngôi sao được thu lấy."
Và nhớ lấy, đầu tiên Patanjali nói thực hiện samyama trên mặt trăng, tri thức về
việc bố trí các ngôi sao được thu lấy - sao nào là sao nào, và ở đâu. Bằng việc
thực hiện samyama trên ngôi sao cực, sakshin, chuyển động của các sao được biết
tới. Bởi vì chuyển động này có thể được biết chỉ trong so với cái gì đó là thường
hằng. Nếu không cái gì là thường hằng, chuyển động không thể được biết tới; và
nếu mọi thứ đều chuyển động và bạn không có cơ sở thường hằng, cơ sở bất động,
làm sao bạn có thể biết được chuyển động?
Đó là lí do tại sao bạn không
thể cảm được chuyển động của trái đất. Trái đất đang chuyển động, nhanh như bạn
có thể hình dung. Nó là con tàu không gian. Nó liên tục chuyển động: xoay tít
quanh trung tâm của nó và, đồng thời, chạy nhanh quanh mặt trời. Hết ngày nọ tới
ngày kia, năm nọ tới năm kia, nó cứ quay liên tục và bạn chẳng bao giờ cảm thấy
nó - bởi vì mọi thứ khác đều đang chạy với cùng tốc độ: cây, nhà, bạn, mọi thứ.
Không thể nào cảm thấy nó được bởi vì không có điểm tương phản. Cứ nghĩ về bản
thân bạn dường như bạn có một chỗ nhỏ để đứng ra - cả trái đất chuyển động, bạn
không chuyển động - thế thì bạn sẽ biết. Bạn sẽ gần như bị chóng mặt; nó đi
nhanh thế. Thế thì bạn sẽ không thể ở Pune được. Lúc thì đó là Philadelphia
trôi qua, lúc thì đó là Tokyo trôi qua, lúc thì... và trái đất liên tục chuyển
động, quay.
Nó chuyển động nhanh thế, nhưng
để biết nó, bạn cần một cơ sở không chuyển động. Đó là lí do tại sao con người
sống trong nhiều thế kỉ trên trái đất và chỉ mới ba trăm năm trước, qua Galileo
và Copernicus, chúng ta mới đi tới biết rằng trái đất chuyển động. Ngoài ra,
trong hàng nghìn năm chúng ta đã từng nghĩ rằng trái đất là trung tâm, trung
tâm bất động, mọi thứ khác di chuyển trong thế giới - mọi vì sao, mặt trời và mặt
trăng - duy nhất trái đất không chuyển động: đây là trung tâm.
Bên trong cũng vậy, mọi thứ đều
chuyển động ngoại trừ sakshin, nhân chứng. Ngoại trừ nhận biết của bạn, mọi thứ
đều thường xuyên chuyển động. Một khi bạn biết nhân chứng này bạn sẽ có khả
năng thấy mọi thứ khác đang chuyển động nhanh thế nào.
Bây giờ một điều rất phức tạp
phải được hiểu. Chẳng hạn, tôi nói mãi cho tới giờ dưới dạng dường như các
trung tâm là tĩnh tại. Chúng không vậy đâu. Thỉnh thoảng trung tâm dục ở trong
đầu, chuyển động. Đó là lí do tại sao tâm trí trở nên dục thế. Bạn cứ nghĩ và
mơ màng. Thỉnh thoảng trung tâm dục ở trong tay bạn, và bạn muốn chạm vào đàn
bà. Thỉnh thoảng trung tâm dục ở trong mắt bạn, và bất kì cái gì bạn nhìn, bạn
biến nó thành đối thể có tính dục. Bạn trở thành khiêu dâm - bất kì cái gì bạn
thấy, ngay lập tức nó biến thành đối thể có tính dục. Thỉnh thoảng trung tâm
này ở tai; bất kì cái gì bạn nghe cũng làm cho bạn có tính dục.
Có thể đi tới đền chùa và nghe
bhajans, việc hát bài thiêng liêng, sùng kính, và cảm thấy dục nếu trung tâm dục
của bạn vào khoảnh khắc đó là ở tai. Và bạn sẽ rất lo nghĩ, "Cái gì đang xảy
ra đây? Mình ở trong đền chùa, mình đã tới như người sùng kính. Và cái gì đang
xảy ra?" Và thỉnh thoảng có thể, bạn có thể ngồi cạnh người bạn gái, vợ bạn,
và cô ấy sẵn có đấy - không chỉ sẵn có, mà còn đón chào, chờ đợi - và bạn không
cảm thấy dục chút nào: trung tâm dục không ở tại trung tâm dục nơi nó đáng phải
ở. Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là bạn mơ màng về dục bạn tận hưởng nhiều; khi bạn
làm tình với người đàn bà bạn chẳng tận hưởng gì - chẳng có chút nào.
Điều gì xảy ra? Bạn không biết
trung tâm của bạn ở đâu. Khi người ta trở thành sakshin, người ta trở nên nhận
biết trung tâm ở đâu, và thế thì nhiều điều là có thể.
Khi nó ở trong tai bạn, nó đem
năng lượng cho tai bạn. Đó là những khoảnh khắc bạn có thể huấn luyện cho tai
và bạn có thể trở thành nhạc sĩ. Khi nó ở trong mắt bạn, đó là những khoảnh khắc
bạn có thể trở thành hoạ sĩ, nghệ sĩ. Thế thì bạn nhìn vào cây và chúng sẽ xanh
hơn là chúng vậy. Thế thì hoa hồng sẽ có phẩm chất nở hoa khác cho chúng; bạn sẽ
phóng chiếu. Khi trung tâm dục ở trên lưỡi, bạn có thể trở thành nhà hùng biện
lớn - bạn có thể thôi miên mọi người. Một lời từ bạn, và nó đi vào chính trái
tim của người nghe bạn; họ bị thôi miên. Có những khoảnh khắc đúng... Nếu trung
tâm dục của bạn ở trong mắt bạn, bạn có thể nhìn vào ai đó và người đó sẽ bị
thôi miên. Bạn sẽ trở thành nhà thôi miên; bạn sẽ có quyền năng thôi miên. Khi
trung tâm dục của bạn ở trong tay bạn, chạm vào bất kì cái gì và nó trở thành
vàng. Bởi vì dục là năng lượng và cuộc sống. Và cùng điều đó cho mặt trăng.
Mãi cho tới giờ tôi đã nói về
các vị trí tĩnh của chúng. Bình thường, chúng được tìm thấy ở đó, nhưng không
cái gì là tĩnh tại. Mọi thứ đều xoay vòng.
Nếu trung tâm chết của bạn ở
trong tay bạn, và bạn là bác sĩ điều trị, cho thuốc và bệnh nhân sẽ chết. Làm bất
kì cái gì bạn muốn, bạn sẽ không có khả năng cứu được bệnh nhân. Ở Ấn Độ họ
nói, "Bác sĩ kia có bàn tay của bác sĩ điều trị: bất kì cái gì ông ấy chạm
vào đều trở thành thuốc." Và bác sĩ khác thì sao? "Đừng có lại gần
ông ấy: anh mang một bệnh nhỏ tới ông ấy, và ông ấy sẽ khuếch đại nó lên và anh
sẽ về còn bị nặng hơn là khi anh đi tới đó."
Người yogi trở nên tỉnh táo.
Trong ayurveda, môn y học đã tiến hoá bên cạnh yoga ở Ấn Độ cổ đại, bác sĩ điều
trị phải là người yogi nữa. Chừng nào bạn còn chưa là người yogi bạn không thể
là bác sĩ trị liệu thực thụ được. Bạn không thể là người chữa lành thực thụ được.
Bác sĩ trị liệu phải quan sát việc thu xếp bên trong riêng của mình trước khi
ông ấy đi tới bệnh nhân để thăm và điều trị cho người đó. Nếu trung tâm chết ở
trong tay, ông ấy sẽ không đi. Nếu trung tâm chết ở trong mắt, ông ấy sẽ không
đi. Trung tâm chết nên ở trong hara và trung tâm sống nên ở trong tay ông ấy,
thế thì ông ấy sẽ đi. Việc thu xếp đúng của mọi thứ.
Một khi bạn biết tới thế giới
bên trong của bạn, nhiều điều trở thành có thể. Thỉnh thoảng bạn cũng đã quan
sát nó, nhưng bạn không biết cái gì đang xảy ra. Thỉnh thoảng bạn không làm gì
cả, và bạn vẫn cứ thành công. Và thỉnh thoảng bạn làm công việc vất vả thế, và
chẳng cái gì thành công; mọi thứ đều thất bại. Thu xếp của bạn là không đúng. Bạn
vận hành qua trung tâm sai.
Khi một chiến binh đi vào cuộc
chiến, ra tiền tuyến, người đó phải đi khi trung tâm chết ở trong tay người đó.
Thế thì... thế thì người đó có thể giết rất dễ dàng. Thế thì người đó là hoá
thân của cái chết. Đó là nghĩa của "mắt quỉ" là gì: người có trung
tâm chết đã bị cố định vào trong mắt. Nếu người đó nhìn bạn, bạn sẽ bị rắc rối.
Chính cái nhìn của người đó là tai hoạ.
Và có những người có đôi mắt đã
trở nên được cố định với trung tâm sống. Họ nhìn, và bạn cảm thấy phúc lành; họ
nhìn, và bạn cảm thấy được ân huệ. Họ nhìn bạn, và cái gì đó, cái gì đó sống động
mưa rào lên bạn.
"Bằng việc thực hiện
samyama trên ngôi sao cực, tri thức về chuyển động của các ngôi sao được thu lấy."
Nabhi chakre kaya vyuha gyanam.
Bằng việc thực hiện samyama
trên trung tâm rốn, tri thức về tổ chức của thân thể được thu lấy.
Trung tâm rốn là trung tâm của
thân thể bạn, bởi vì chính qua trung tâm rốn mà bạn được nuôi dưỡng bởi mẹ bạn
trong bụng mẹ. Trong chín tháng bạn tồn tại chỉ bởi trung tâm rốn. Bạn được nối
với rốn; đó là lối chuyển, cây cầu. Và khi trung tâm rốn bị ngắt ra khỏi người
mẹ và dây rốn bị cắt đi, bạn trở thành sinh linh độc lập. Rốn của bạn cực kì có
ý nghĩa khi có liên quan tới thân thể.
"Bằng việc thực hiện
samyama trên trung tâm rốn, tri thức về tổ chức của thân thể được thu lấy."
Và thân thể là cái máy vĩ đại, phức tạp, rất tinh tế. Trong một thân thể của bạn
có hàng triệu tế bào; trong cái đầu nhỏ của bạn có hàng triệu thần kinh. Các
nhà khoa học đã phát triển nhiều máy phức tạp, nhưng không cái gì so sánh được
với thân thể con người - và dường như không có khả năng nào rằng họ bao giờ sẽ
có khả năng tạo ra cái máy phức tạp như thế, và hoạt động tốt thế. Nó là phép
màu. Và hoạt động tự động thế, và nó hoạt động liên tục trong bẩy mươi năm hay
thậm chí một trăm năm.
Mọi thứ đều được làm cứ dường
như nó là hoàn hảo. Nó là hệ thống tự duy trì: nó bảo ăn, bất kì khi nào bạn
đói, tạo ra cơn đói; khi bạn đã ăn đủ, nó cho bạn chỉ dẫn - dừng lại; tiêu hoá
đã; làm thành máu và xương và tuỷ; và liên tục dọn sạch bản thân nó bởi vì biết
bao nhiêu tế bào chết đi mọi khoảnh khắc chúng phải được tống ra. Tạo mới, dọn
sạch, duy trì bản thân nó, và mọi thứ đều tự động.
Nếu bạn theo cách thức tự nhiên
của cuộc sống, thân thể vận hành hay thế, nó chạy rù rù hay thế.
Bằng việc biết tới trung tâm rốn,
bạn sẽ có khả năng biết toàn thể cơ chế của thân thể. Đó là cách sinh lí học
yoga được biết tới. Nó đã được biết tới từ bên ngoài; nó không được biết tới bởi
các báo cáo khám nghiệm sau chết. Bởi vì yoga nói khi một người chết, bất kì
cái gì bạn biết về người đó đều không đúng về người đang sống. Bởi vì người chết
là khác toàn bộ với người sống. Bây giờ các nhà khoa học đang đi tới đoán ra điều
đó, rằng giải phẫu sau chết nhiều nhất chỉ là phỏng đoán; bởi vì khi một người
chết, thân thể vận hành theo cách này và khi một người còn sống nó vận hành
theo cách khác, cho nên bất kì cái gì chúng ta biết về thân thể chết, nhiều nhất,
là đúng xấp xỉ cho thân thể sống nhưng không đúng đích xác.
Yoga đi tới biết từ bên trong.
Yoga khám phá ra sinh lí với cuộc sống đầy đủ và nhận biết. Đó là lí do tại sao
có nhiều điều mà yoga nói tới và sinh lí học hiện đại sẽ không đồng ý, bởi vì
sinh lí học hiện đại là một phần của người chết, của cái xác, và yoga quan tâm
tới cuộc sống.
Nghĩ mà xem. Khi điện chạy qua
dây bạn cắt dây đi; thế thì bạn sẽ có một kinh nghiệm. Khi điện đã dừng chạy thế
rồi cắt dây; bạn sẽ có kinh nghiệm khác. Và những kinh nghiệm này là khác nhau
toàn bộ.
Bạn mổ xẻ một thân thể chết. Bạn
không thể mổ xẻ thân thể sống được bởi vì lúc bạn mổ xẻ, nó sẽ chết. Cho nên
ngày này hay ngày khác, các nhà sinh lí phải đồng ý với nghiên cứu yoga rằng nếu
bạn muốn biết về thân thể sống, khi điện đang chạy và người ta vẫn sống, thế
thì bằng cách nào đó người ta phải đi sâu vào bên trong bản thân mình và từ đó,
từ điểm nhìn lợi thế đó, người ta phải biết thân thể là gì, nó được thu xếp thế
nào.
Khi bạn đi vào trong thân thể
chết, đó là đi vào trong nhà mà người chủ đã bỏ lại nó. Bạn có thể bắt gặp đồ đạc,
nhưng bạn sẽ không bắt gặp người chủ. Khi bạn đi vào bên trong ngôi nhà mà người
chủ có đó, người đó lấp đầy, sự hiện diện của người đó lấp đầy, toàn thể ngôi
nhà. Khi bạn hiện diện trong thân thể, sự hiện diện của bạn làm cho mọi tế bào
khác hẳn về chất. Khi bạn đi rồi, thế thì chỉ thứ chết còn lại, chỉ vật chất.
Bằng việc thực hiện samyama
trên họng, có việc dừng lại của cảm giác đói và khát.
Có những khảo sát bên trong.
Yoga đi tới biết rằng nếu bạn đói, cơn đói không đích xác ở trong dạ dầy. Khi bạn
khát, không đích xác nó ở trong họng. Dạ dầy cho thông tin tới não, và thế rồi
não cho thông tin tới bạn; nó có chỉ dẫn nào đó. Chẳng hạn, khi bạn cảm thấy
khát, não làm cho họng của bạn cảm thấy khát. Khi nước được cần trong thân thể,
não tạo ra triệu chứng trong họng, và bạn cảm thấy khát. Khi bạn cần thức ăn,
não tạo ra cái gì đó trong dạ dầy, và bạn có sự giằn vặt của cơn đói.
Nhưng bạn có thể lừa não rất dễ
dàng: bạn có thể uống nước có đường. Bởi vì não chỉ hiểu ngôn ngữ của đường
thôi. Cho nên bạn ăn đường, uống đường, ngay lập tức não nghĩ bây giờ không có
nhu cầu; đói biến mất. Đó là lí do tại sao mọi người ăn quá nhiều kẹo làm mất
ngon miệng của họ. Chỉ một lượng đường nhỏ sẽ không nuôi dưỡng cho bạn, nhưng
não đã bị bạn lừa. Đường là ngôn ngữ. Ngay lập tức não nghĩ mức đường đã lên cao,
được kết thúc. Nó nghĩ dường như bạn đã ăn đủ và qua thức ăn mức đường đã lên
cao. Bạn đơn giản ăn viên đường vào, đó là lừa dối.
Yoga đi tới biết rằng bằng việc
đem samyama tới trung tâm nào đó mọi sự có thể biến mất. Chẳng hạn, nếu bạn đem
samyama tới họng, bạn sẽ cảm thấy cơn khát đã qua và cơn đói đã qua. Đó là cách
người yogis có thể nhịn ăn lâu thế. Chuyện kể về Mahavira rằng ông ấy thỉnh thoảng
nhịn ăn thậm chí tới ba tháng, bốn tháng, liên tục. Trong toàn thể thời kì mười
hai năm khi ông ấy thiền, ông ấy đã nhịn gần mười một năm. Ba tháng ông ấy sẽ
nhịn ăn, và thế rồi một hôm ông ấy sẽ ăn, thế rồi lại một tháng ông ấy sẽ nhịn,
và hai ngày ông ấy sẽ ăn theo cách này. Trong mười hai năm cộng lại chỉ một năm
là ông ấy ăn; điều đó nghĩa là trong mười hai ngày, một ngày ăn, mười một ngày
nhịn, trung bình.
Làm sao ông ấy làm được điều
đó? Làm sao ông ấy có thể làm được điều đó? Điều đó gần như là không thể được,
không thể được về mặt con người. Yoga có một số bí mật.
Nếu bạn tập trung vào họng...
Thử mà xem. Lần sau bạn cảm thấy khát, nhắm mắt lại, ngồi, và đem toàn bộ chú ý
của bạn vào họng. Một khi chú ý có đó, bạn sẽ thấy họng đang thảnh thơi. Bởi vì
bất kì khi nào chú ý toàn bộ của bạn dồn vào bất kì điểm nào, bạn trở nên tách
rời khỏi nó. Họng đang khát: bạn cảm thấy tôi đang khát. Nếu bạn đem ý thức chứng
kiến của bạn tới nó, đột nhiên bạn tách rời. Hợp tác của bạn bị phá vỡ. Bây giờ
bạn biết họng khát, không phải tôi khát. Và làm sao họng có thể khát mà không
có bạn được?
Làm sao thân thể có thể đói mà
không có bạn được? Bạn đã bao giờ thấy người chết mà đói hay khát không? Cho dù
mọi nước biến mất và bay hơi khỏi thân thể, người chết sẽ không cảm thấy khát.
Sự đồng nhất là được cần.
Thử nó xem sao. Lần sau bạn cảm
thấy đói thử nó đi. Nhắm mắt lại, đi sâu hơn vào trong họng... quan sát. Bạn sẽ
thấy họng tách rời khỏi bạn. Khoảnh khắc bạn thấy họng tách rời khỏi bạn, thân
thể sẽ dừng nói rằng thân thể đói. Thân thể không thể đói được, chỉ sự đồng nhất
của bạn với thân thể là đói thôi.
Bằng việc thực hiện samyama
trên thần kinh có tên là kurma-nadi, người yogi có khả năng bất động hoàn toàn.
Kurma-nadi là phương tiện của
prana, việc thở. Nếu bạn quan sát im lặng việc thở của bạn, không đổi nhịp của
nó theo bất kì cách nào, không làm cho nó nhanh hơn hay chậm hơn, chỉ để nó tự
nhiên và thảnh thơi, và nếu bạn đơn giản quan sát nó; bạn sẽ trở nên tuyệt đối
tĩnh lặng. Sẽ không có chuyển động trong bạn. Tại sao? Bởi vì mọi chuyển động tới
qua việc thở, prana. Mọi chuyển động tới qua việc thở. Chuyển động tồn tại
trong bạn qua việc thở. Khi việc thở dừng lại, người ta chết - người ta không
thể chuyển động được.
Nếu bạn thường xuyên đem
samyama của bạn tới việc thở, tới kurma-nadi, dần dần bạn sẽ đi tới trạng thái
mà bạn sẽ thấy việc thở đã gần như dừng lại. Người yogi làm việc thiền này khi
đối diện với tấm gương vì việc thở trở thành im lặng thế, họ không thể cảm thấy
nó được. Họ chỉ có thể thấy liệu có làn sương nào đó trên gương từ việc thở của
họ hay không. Thỉnh thoảng họ đã trở nên im lặng tới mức họ không thể quyết định
được liệu họ vẫn sống hay không. Trong thiền sâu thỉnh thoảng kinh nghiệm này
cũng xảy ra cho bạn. Đừng sợ. Việc thở gần như dừng lại.
Khi tâm thức là hoàn hảo, việc
thở gần như dừng lại, nhưng đừng lo nghĩ. Đó không phải là chết, đó đơn giản là
tĩnh lặng.
Toàn thể nỗ lực của yoga là đem
bạn tới tĩnh lặng tới mức nó không thể bị phá vỡ bởi bất kì cái gì, tới trạng
thái của tâm thức mà không thể bị quấy rối. Tôi đã nghe:
Một người điên về con đường dừng
lại một cửa hàng và hỏi doanh nhân, "Điều gì làm cho ông ngồi đây hết ngày
nọ tới ngày kia vậy?" "Để làm ra lợi nhuận." "Lợi nhuận là
gì?" người điên hỏi.
"Nó là làm một thành
hai," doanh nhân nói.
"Đây không phải là lợi nhuận,"
người điên nói. "Lợi nhuận là khi ông có thể làm hai thành một."
Người điên đó không phải là người
điên thường, người đó phải đã là người đã nhận ra. Người đó là một thầy Sufi.
Vâng, lợi nhuận là khi bạn làm
hai thành một. Lợi nhuận là khi mọi nhị nguyên biến mất, khi chỉ một còn lại.
Từ "yoga" nghĩa là
phương pháp trở thành một. Yoga nghĩa là cách gắn lại cùng nhau những cái đã rời
ra. Chính từ "yoga" nghĩa là "gắn lại cùng nhau." Từ
"yoga" nghĩa là unio mystica. Từ "yoga" nghĩa là "hợp
nhất." Vâng, lợi nhuận là khi bạn có thể làm hai thành một.
Và toàn thể nỗ lực là làm sao
tìm ra cái thường hằng, làm sao tìm ra cái một đằng sau cái nhiều, làm sao tìm
ra cái bất động đằng sau mọi thay đổi, luồng chảy - làm sao tìm ra cái bất tử,
làm sao tìm ra cõi bên kia. Thói quen của bạn sẽ tạo ra rắc rối bởi vì bạn đã sống
với thói quen sai lâu thế. Tâm trí bạn bị ước định theo thói quen sai - bạn bao
giờ cũng phân chia. Toàn thể trí tuệ của bạn đã được huấn luyện để phân chia và
cắt ra từng mảnh và làm ra nhiều từ một. Con người đã sống mãi cho tới giờ qua
trí tuệ, và con người đã quên cách gắn chúng lại cùng nhau.
Một người tới nhà huyền môn Mô
ha mét giáo, Farid, với chiếc kéo bằng vàng làm quà tặng; chiếc kéo thực sự rất
đẹp và rất có giá trị. Nhưng Farid cười, và ông ấy nói, "Ta làm gì với chiếc
kéo, vì ta chưa bao giờ cắt một thứ ra làm đôi? Ông lấy nó đi. Thay vì thế, đem
cho ta chiếc kim khâu - và không cần đem kim vàng làm gì, bất kì kim nào cũng
được - vì toàn thể nỗ lực của ta là để may các thứ lại với nhau."
Nhưng thói quen cũ là cắt ra từng
mảnh. Thói quen cũ là tìm ra cái liên tục thay đổi. Tâm trí bị kích động về cái
gì đó mới và cái thay đổi; cái không đổi dường như không đáng chú ý. Bạn sẽ phải
nhận biết về những thói quen này; bằng không chúng sẽ khẳng định bản thân chúng
theo cách này cách khác... và tâm trí là rất tinh ranh. Để tôi kể cho bạn một
câu chuyện:
Maulana Arshad Va'ez là một nhà
thuyết giảng lớn, rất giỏi nói, nhưng ông ấy cũng là người ăn xin.
Một lần nhà vua triệu ông ấy
vào triều đỉnh và nói, "Maulana, theo giới thiệu của các thượng thư của
ta, ta phái ông làm đại diện cho triều đình của Shah Shoja ở Shiraz. Tuy nhiên,
ta muốn ông hứa rằng ông sẽ kiềm chế việc ăn xin trong thời gian ông ở nước
ngoài - bởi vì ta không muốn người đại diện của ta lại ăn xin, cho nên ông phải
hứa." Maulana đã làm như được yêu cầu và được đưa tới Shiraz.
Sau khi đưa sứ mệnh của mình tới
kết thúc thành công, ông ấy được Shah của Shiraz nhắc tới, "Danh tiếng của
việc thuyết giảng của ông đã đạt tới mảnh đất của chúng tôi và đã làm cho chúng
tôi mong muốn được nghe một trong các buổi giảng của ông." Maulana đồng ý.
Vào ngày đã định, thứ sáu, ông ấy
trèo lên bục giảng và cho bài giảng xúc động, làm rơi nước mắt của khán giả.
Nhưng trước khi ông ấy rời khỏi bục, đột nhiên ông ấy không thể kìm được thói
quen ăn xin thêm nữa.
Ông ấy nói, "Hỡi những người
Hồi giáo! Mãi vài tuần trước tôi vẫn thường ăn xin. Nhưng trước khi tới đây họ
đã buộc tôi phải thề rằng tôi sẽ không ăn xin trong thời gian tôi ở thành phố
các bạn. Tôi đề nghị các bạn, những người anh em, nếu tôi đã thề kiềm chế việc
ăn xin, các bạn có thề không cho tôi cái gì không?"
Tâm trí rất tinh ranh. Nó sẽ
tìm cách thức và phương tiện: "Nếu tôi không thể ăn xin được, các bạn có
thể cho chứ."
Nhớ rằng tâm trí rất quen thuộc
với phân tích, và yoga là tổng hợp. Cho nên bất kì khi nào tâm trí đi tới phân
tích, gạt nó sang bên đi, để nó sang bên đi. Qua phân tích bạn sẽ đạt tới cái
cuối cùng, cái chi tiết nhất, nguyên tử; qua tổng hợp bạn sẽ đạt tới cái lớn
lao nhất, tới cái toàn thể. Khoa học đã đi tới khám phá ra nguyên tử, và yoga
đã đi tới khám phá ra atma. Nguyên tử nghĩa là cái nhỏ nhất, và atma nghĩa là
cái lớn nhất. Yoga đi tới biết cái toàn thể, nhận ra cái toàn bộ; và khoa học
đã đi tới biết cái ngày càng nhỏ hơn và nhỏ hơn, và chúng cứ tiếp diễn mãi.
Đầu tiên khoa học phân chia vật
chất thành phân tử, thế rồi họ nghĩ rằng phân tử là khó phân chia; thế rồi họ
thành công trong việc phân chia nó, thế rồi họ gọi nó là "nguyên tử."
Từ "nguyên tử" nghĩa là không phân chia được, cái không thể bị phân
chia thêm nữa - nhưng họ đã phân chia cả cái đó nữa. Thế rồi họ đi tới điện tử
và neutron và họ nghĩ bây giờ nó không thể được phân chia bởi vì nó đã trở
thành gần như không thể nào thấy được - nó không thể được nhìn thấy. Không ai
đã bao giờ thấy điện tử, cho nên làm sao bạn có thể phân chia được nó? Nhưng
bây giờ họ đã thành công trong phân chia cả nó. Chẳng nhìn thấy nó, họ đã thành
công trong phân chia.
Họ sẽ tiếp tục nữa và nữa... Mọi
thứ đã tuột khỏi tay.
Yoga chính là quá trình đối lập:
về việc tổng hợp, về việc gắn và gắn và gắn, để cho bạn đi tới cái toàn bộ. Cái
toàn bộ là một.
Tâm trí cũng bị phân chia thành
tâm trí mặt trời hay tâm trí mặt trăng. Tâm trí mặt trời có tính khoa học; tâm
trí mặt trăng có tính thơ ca. Tâm trí mặt trời có tính phân tích; tâm trí mặt
trăng có tính tổng hợp. Tâm trí mặt trời có tính toán học, logic, Aristotle;
tâm trí mặt trăng là khác toàn bộ - phi logic, bất hợp lí. Chúng vận hành khác
nhau tới mức không có ngôn ngữ nào giữa chúng.
Một người gypsy vừa cãi nhau với
con trai của mình. Anh ta nói với đứa con, "Mày lười chảy thây ra, đồ ăn
không ngồi rồi chả chịu làm gì cả! Bao nhiêu lần tao bảo mày rằng mày phải làm
việc và không để cuộc sống trôi qua trong sự lười biếng? Bao nhiêu lần tao bảo
mày rằng mày phải học tung hứng và đóng vai hề để cho mày có thể tận hưởng cuộc
sống của mày?"
Thế rồi anh ta giơ ngón tay lên
đe đoạ, nói, "Có Trời biết, nếu mày không nghe lời tao nữa, tao sẽ tống
mày vào trường học; thế thì mày sẽ thu thập cả đống tri thức ngu xuẩn, trở
thành người có học, và để cả đời còn lại của mày trong thiếu thốn và khổ sở đấy."
Đó là tâm trí của người gypsy -
không có tâm trí. Người gypsy nghĩ trở thành người lang thang, là quê mùa,
nhưng tận hưởng. Và người gypsy nói, "Tao sẽ tống mày vào trường học để
cho mày sẽ thu thập đủ đủ mọi loại tri thức ngu xuẩn và trở thành người có học
- và thế thì cả đời mày sẽ bị phí hoài. Mày sẽ sống trong khổ."
Cố nhìn nơi bạn đang ở: trong
tâm trí mặt trời - hợp lí, tranh biện, biện luận, logic; hay trong tâm trí mặt
trăng - thơ ca, tưởng tượng, mơ mộng. Bạn ở đâu?
Và nhớ, cả hai tâm trí này đều
là nửa-nửa. Người ta phải đi ra ngoài cả hai. Nếu bạn ở trong tâm trí mặt trời,
trước hết đi tới tâm trí mặt trăng đi, bởi vì con đường đi qua điều đó. Nếu bạn
là người chủ hộ, trước hết trở thành người gypsy.
Đó chính là tính chất sannyas
là gì. Tôi làm cho bạn thành dân gypsy, người lang thang. Nếu bạn quá logic,
tôi nói tin cậy, buông xuôi, hi sinh, qui phục. Nếu bạn quá biện luận, tôi nói
với bạn tôi không có luận cứ nào. Cứ nhìn vào tôi, và rơi vào tình yêu đi - nếu
bạn có thể. Đó là chuyện tình. Nếu bạn có thể tin cậy, bạn sẽ dịch chuyển năng
lượng của bạn từ mặt trời sang mặt trăng.
Một khi bạn dịch chuyển năng lượng
của bạn từ mặt trời sang mặt trăng, thế thì mở ra một khả năng mới: bạn có thể
đi ra ngoài mặt trăng nữa. Thế thì bạn trở thành nhân chứng. Đó là mục đích.
Xem tiếp Chương 4 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá