Read more
Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 1. Tẩy
rửa và Thiền: Các bước trên đường
Tâm trí con người hướng theo nỗ
lực, hướng theo hành động, bị ám ảnh với hoạt động - vì bạn càng hoạt động, bản
ngã của bạn càng được đáp ứng, bạn càng có thể nói 'tôi'. Mọi hoạt động về căn
bản là thức ăn cho nhân cách bản ngã của bạn.
Thiền không phải là nỗ lực, nó
không phải là hoạt động. Thay vì thế, nó là việc buông xuôi sâu sắc. Nó là vô
hoạt động. Về căn bản, chỉ hiện hữu là thiền - không làm cái gì, không ham muốn
cái gì, không khao khát đi tới đâu đó; chỉ hiện hữu ở đây và bây giờ, đơn giản
hiện hữu ở đây và bây giờ. Đó là điều tôi gọi là thiền. Nhưng điều đó rất khó
quan niệm. Ngay cả suy tư về nó cũng là khó. Tâm trí không thể quan niệm được
cái gì mà không phải là nỗ lực. Chính ngôn ngữ của tâm trí, chính khuôn khổ,
chính cấu trúc là dựa trên nỗ lực: làm cái gì đó, đạt tới cái gì đó, đi đâu đó.
Tâm trí rất nghiêm chỉnh, và
thiền là tuyệt đối không nghiêm chỉnh. Khi tôi nói điều này bạn có thể ngẩn
ngơ, vì mọi người liên tục nói về thiền rất nghiêm chỉnh. Nhưng thiền không phải
là thứ nghiêm chỉnh. Nó chỉ giống như chơi. Không nghiêm chỉnh. Chân thành,
nhưng không nghiêm chỉnh. Nó không phải là cái gì đó như công việc; nó giống
chơi hơn. Chơi không phải là hoạt động. Ngay cả khi nó là hoạt động, nó cũng
không phải là hoạt động. Chơi chỉ cho vui. Hoạt động này không đi bất kì chỗ
nào; nó không có động cơ. Thay vì thế, nó chỉ là năng lượng tuôn chảy, thuần
khiết.
Nhưng điều đó là khó, vì chúng
ta bị dính líu nhiều thế vào hoạt động. Chúng ta bao giờ cũng hoạt động tới mức
hoạt động trở thành ám ảnh bắt rễ sâu. Ngay cả trong khi ngủ chúng ta cũng hoạt
động. Ngay cả khi chúng ta đang nghĩ về thảnh thơi chúng ta cũng hoạt động.
Chúng ta thậm chí làm cho thảnh thơi thành hoạt động; chúng ta làm nỗ lực để thảnh
thơi. Điều này là ngớ ngẩn! Nhưng nó xảy ra bởi vì thói quen tựa robot của tâm
trí.
Vậy phải làm gì? Chỉ vô hoạt động
mới đưa bạn tới trung tâm bên trong, nhưng tâm trí không thể quan niệm được
cách vô hoạt động. Vậy phải làm gì?
Tôi đã phát minh ra một phương
tiện. Và phương tiện này là hoạt động đẩy tới cực đoan để hoạt động đơn giản dừng
lại; hoạt động điên dại tới mức tâm trí khao khát hoạt động bị ném ra khỏi hệ
thống của chúng ta. Chỉ thế thì, sau tẩy rửa sâu sắc, bạn mới có thể rơi xuống
và không hoạt động và có thoáng nhìn về thế giới không phải là thế giới của nỗ
lực.
Một khi bạn biết thế giới này,
bạn có thể đi vào trong nó mà không nỗ lực nào. Một khi bạn đã có cảm giác về
nó - cách chỉ ở đây và bây giờ, không làm cái gì -bạn có thể đi vào trong nó bất
kì khoảnh khắc nào; bạn có thể vẫn còn trong nó bất kì chỗ nào. Chung cuộc, bạn
có thể hoạt động bên ngoài và không hoạt động sâu sắc bên trong. Nhưng lúc ban
đầu, bạn sẽ phải là điều rất ngược đời. Điều ngược đời là: bạn đầu tiên phải hoạt
động, hoạt động điên cuồng, hoạt động một cách bạo hành, để cho mọi thứ được xả
hết ra, kìm nén của bạn được xả ra.
Bạn đã đè nén nhiều thứ thế. Bạn
chỉ là một đống những kìm nén. Những kìm nén này bao giờ cũng có đó làm việc
trong vô thức, thường xuyên quấy rối bạn, đầu độc bạn. Chừng nào chúng chưa được
xả ra, bạn không thể nào cảm thấy thoải mái với bản thân bạn. Và nếu bạn không
thể cảm thấy thoải mái với bản thân bạn, làm sao bạn có thể cảm thấy thoải mái
với vũ trụ được? Nếu bạn không thể cảm thấy như ở nhà với bản thân bạn, làm sao
bạn có thể cảm thấy như ở nhà với vũ trụ? Nhưng chừng nào bạn chưa thoải mái
sâu sắc với cái toàn thể, bạn đã không nếm trải điều tôn giáo là gì.
Bạn đã không trong tiếp xúc với
bản thân bạn lâu thế, trong nhiều kiếp. Bạn bị xa lạ với bản thân bạn, bạn đã
trở thành người lạ với bản thân bạn, vì thái độ kìm nén này. Bạn liên tục kìm
nén mọi thứ. Bạn đã không la hét, không cười, không khóc một cách đích thực. Bạn
đã không làm bất kì cái gì một cách đích thực, sâu sắc; bạn đã không làm bất kì
cái gì trong đó có bao hàm tính toàn bộ của bạn.
Sâu bên dưới, bạn đã từng thu
thập tính điên. Nó có thể bùng phát vào bất kì khoảnh khắc nào. Không ai là
bình thường vì, ngay đằng sau cái gọi là sự bình thường, cái bất thường, người
điên, đang ẩn kín. Vô thức bị kìm nén, bất thường đó là núi lửa liên tục quấy rối
cuộc sống của bạn. Nó liên tục quấy rối cảm nhận của bạn, nó liên tục quấy rối
mọi thứ. Nó là chất độc phải được xả ra nếubạn đã bao giờ cảm thấy ở nhà với bản
thân bạn. Đó là bước đầu tiên phải được làm. Chỉ thế thì bạn mới có thể thoải
mái với vũ trụ.
Và một khi vũ trụ trở thành nhà
bạn cho dù một khoảnh khắc, bạn đã trở nên có tính tôn giáo. Nó là việc biến đổi.
Thế thì bạn sẽ không bao giờ ở bất kì đâu khác hơn ở nhà. Bạn có thể đi bất kì
chỗ nào, bạn có thể là bất kì ai hay làm bất kì cái gì, và bạn sẽ vẫn còn ở
nhà, thoải mái. Nhưng cảm giác này tới chỉ khi mọi cái vô nghĩa được tích luỹ
bên trong bạn được xả ra và ném ra.
Chúng ta liên tục gìn giữ nó.
Chúng ta bao giờ cũng cảnh giác để cho nó không được xả ra; chúng ta thường
xuyên bảo vệ nó.
Nếu bạn liên tục bảo vệ điều vô
nghĩa được tích luỹ của bạn ngay cả trong trại thiền này, không cái gì sẽ xảy
ra. Nhưng nếu bạn sẵn sàng hất ra bất kì cái gì bị kìm nén trong hệ thống của bạn,
thế thì nhiều điều là có thể. Bạn sẽ có khả năng rời khỏi đây là một con người
mới toàn bộ; một sinh linh mới có thể xảy ra cho bạn. Nhưng bạn sẽ phải táo bạo,
diễn cảm, đích thực và vui đùa.
Chúng ta sẽ làm ba buổi thiền:
vào sáng, vào trưa và vào đêm. Tôi sẽ nói cho bạn cái gì đó về thiền sáng để
cho bạn có thể sẵn sàng cho nó.
Thiền sáng là thiền điên, điên
có phương pháp. Bất kì cái gì bị kìm nén trong bạn đều phải được mang ra. Một
khi nó được mang ra rồi, bạn sẽ được giảm nhẹ về nó, không bị nặng gánh từ nó.
Như tôi thấy bạn, bạn bị nặng gánh thế. Mọi người đều đang mang Himalayas trên
đầu mình. Bạn không thể di chuyển một li với mọi trọng lượng này trên đầu bạn.
Vứt nó đi! Đó là điều tôi gọi là bạo dạn. Cho nên, dũng cảm lên.
Trong thiền sáng có bốn bước.
Bước thứ nhất là mười phút thở hỗn độn. Tôi nói 'hỗn độn'. Không hệ thống nào
được áp dụng, không cách thở nào. Chỉ thở hỗn độn: thở vào và thở ra. Quên mọi
thứ khác mà chỉ thở. Dùng việc thở như việc nện búa và thở nhanh, thở sâu và thở
hỗn độn tới mức bạn trở thành như tiếng bò rống: thở vào, thở ra. Điều này sẽ
có tác dụng như phép màu. Nó sẽ giúp bạn xả ra các xúc động bị kìm nén của bạn.
Việc thở đã giúp cho bạn kìm nén chúng cho nên chỉ qua việc thở chúng mới có thể
được xả ra.
Bạn có thể không nhận biết về
điều đó, nhưng bạn càng kìm nén, việc thở của bạn sẽ càng nông. Đàn ông hay đàn
bà kìm nén không thể lấy hơi thở sâu được. Người đó sợ. Hơi thở của người đó
không thể đi sâu xuống rốn, nó nông. Người đó hít nó vào và tống nó ra. Nó chưa
bao giờ đi tới chính gốc rễ bản thể người đó. Người đó sợ gốc rễ, người đó sợ
là toàn bộ, vì nếu người đó là toàn bộ thế thì người đó sẽ phải xả ra kìm nén của
mình. Người đó sẽ phải hành động khác đi; người đó sẽ không có khả năng kiểm
soát bản thân mình. Người đó sẽ bị ném vào trong dòng sông sâu của sự tồn tại.
Sự tồn tại sẽ kiểm soát người đó; người đó sẽ không có khả năng kiểm soát sự tồn
tại. Chúng ta kiểm soát việc thở của mình trong nỗ lực ở trong kiểm soát.
Nhìn đứa trẻ. Nó thở khác. Nó
còn chưa có văn hoá, chưa văn minh, đó là lí do tại sao. Nhưng toàn thể xã hội
đang làm việc để trau dồi nó, và một khi nó trở nên nhận biết về xã hội, việc
thở của nó sẽ thay đổi.
Việc thở thay đổi vào khoảnh khắc
đặc biệt. Khi đứa trẻ trở nên nhận biết về dục của nó - hay xã hội, bố mẹ, gia
đình làm cho nó nhận biết về dục của nó - việc thở thay đổi. Việc thở trở nên
nông, vì thở sâu cọ sát trung tâm dục của bạn từ bên trong; nó kích động trung
tâmdục; nó đi sâu xuống và giúp năng lượng dục di chuyển. Xã hội, tôn giáo, cái
gọi là tôn giáo, tất cả đều sợ dục. Gia đình, văn hoá, văn minh tất cả đều sợ dục.
Cho nên đứa trẻ này... Một khi đứa trẻ bị kết án về dâm dục của nó, nó sẽ không
bao giờ thở lại một cách tự nhiên. Việc thở của nó sẽ trở thành nông vì nếu hơi
thở đi sâu xuống, trung tâm dục sẽ bị kích động. Nó không thể cho phép việc thở
đi sâu thế. Đó là lí do tại sao việc thở của mọi người đều nông.
Cho nên bước đầu tiên của kĩ
thuật này chỉ để tạo ra tình huống đối lập với điều xã hội đã tạo ra. Bạn phải
thở sâu tới mức trung tâm dục bị đập vào từ bên trong, và đập một cách cưỡng bức
tới mức năng lượng được xả ra từ đó.
Trung tâm dục có thể bị đập vào
theo hai cách. Nó có thể bị đập từ bên ngoài. Khi bạn bị hấp dẫn tới dục đối lập,
nó bị đập từ bên ngoài. Thế thì năng lượng đi ra ngoài. Nếu bạn lấy hơi thở sâu
và đập trung tâm này từ bên trong, năng lượng đi vào bên trong - cùng năng lượng
đó. Dục là cả hai. Nó có thể đi ra; nó có thể đi vào. Nó có thể đi xuống; nó có
thể đi lên. Cả hai đại lộ có đó. Theo hướng này hay hướng khác, năng lượng phải
được xả ra. Hệ thống bên trong tồn tại mà trong đó năng lượng dục có thể di
chuyển. Chúng ta đã gọi nó là kundalini. Kundalini không là gì ngoài năng lượng
dục đi vào bên trong.
Cho nên trong mười phút bạn phải
tranh đấu với nền văn minh, với việc thở nông. Thở hỗn độn! Điều này sẽ làm điều
khác nữa. Nó sẽ xả ra năng lượng thân thể bạn, điện thân thể bạn. Đây là điều
được biết như điện sinh học. Một khi điện sinh học được xả ra trong thân thể bạn
có thể dùng nó như phương tiện để đi ra ngoài - đi ra ngoài thân thể.
Chúng ta sợ thân thể, cho nên
chúng ta không cho phép nó thực sự sống động. Chúng ta đã làm nó nửa chết. Nếu
nó là nửa chết, nó là kiểm soát được. Nếu nó là sống động toàn bộ, nó là không
kiểm soát được.
Chúng ta sợ nó. Tâm trí bao giờ
cũng sợ. Và sợ chỉ một điều: cái gì sẽ xảy ra nếu tâm trí không trong kiểm
soát? Tâm trí có thể kiểm soát chỉ thân thể chết hay thân thể nửa chết. Nếu
thân thể sống động đầy đủ, tâm trí trở nên sợ. Năng lượng nhiều tới mức tâm trí
bị tống ra.
Mười phút thở hỗn độn này sẽ
giúp năng lượng thân thể bạn được xả ra. Mọi tế bào của thân thể sẽ trở nên sống
động và múa. Và khi những tế bào này bắt đầu múa bên trong, bản thân bạn cũng sẽ
có cảm giác về múa. Toàn thân bạn sẽ bắt đầu múa và nhún nhảy. Cho phép nó đi.
Đây là cách người ta đi vào trong dòng sông của sự tồn tại.
Trong bước thứ hai, trong mười
phút bạn phải hành động từ mọi điên khùng của bạn. Đừng xấu hổ, vì ở đây chúng
ta đã không tụ tập vì điều đó. Đừng sợ người khác. Cứ nghĩ rằng bạn một mình ở
đây. Đây là con đường của sự đơn độc; người ta phải du hành qua nó một mình.
Nhiều người khác sẽ làm thiền này, mọi người sẽ làm nó, nhưng bạn chỉ liên quan
tới bản thân bạn thôi. Nếu bạn bận tâm tới người khác bạn sẽ không di chuyển một
li từ chỗ bạn đang hiện hữu và toàn thể thời gian của bạn ở đây sẽ bị phí hoài.
Cho nên đừng quan tâm tới người khác. Vẫn còn tuyệt đối quan tâm tới bản thân bạn.
Và nhớ, bạn có nhiều cái điên
bên trong bạn. Bạn đã biết điều đó; đó là lí do tại sao bạn sợ. Xả chúng ra! Nếu
bạn muốn la hét, la hét đi. Nếu bạn muốn khóc, khóc đi. Nếu bạn muốn nhảy, nhảy
đi. Nếu bạn muốn múa, múađi. Nếu bạn chỉ muốn như đứa trẻ - chơi với thân thể bạn,
nhảy, múa, la hét - làm điều đó đi!
Và làm điều đó một cách vui
đùa; đừng nghiêm chỉnh về nó. Nếu bạn nghiêm chỉnh bạn không thể xả ra một cách
toàn bộ được. Vui đùa đi. Tận hưởng cái điên đang thoát ra từ bạn. Giúp nó, tận
hưởng nó, hợp tác với nó. Nếu bạn thực sự quan tâm tới việc đi ra ngoài cái
điên của bạn, đây là cách thức. Khi cái điên được xả ra bạn sẽ cảm thấy được nhẹ
gánh, bạn sẽ cảm thấy vô trọng lượng, bạn sẽ cảm thấy cái mới tinh tế đi vào
trong bạn, dường như thời thơ ấu của bạn đã quay lại. Bạn lại là đứa trẻ. Mới
sinh, tươi tắn. Tươi tắn này là rất bản chất, hồn nhiên này là rất bản chất nếu
bạn định đi xa hơn.
Trong bước thứ ba, chúng ta sẽ
dùng âm thanh hoo như mật chú. Bạn phải nói, "Hoo, Hoo, Hoo," thật
to, cưỡng bách, đem toàn bộ năng lượng của bạn ra cho nó dường như toàn thể cuộc
sống của bạn lâm nguy. Trong mười phút bạn phải liên tục la to, hét lên,
"Hoo! Hoo!" Hoo này sẽ làm cái gì?
Nó sẽ làm hai điều. Khi bạn la
to hoo, toàn bộ hơi thở của bạn được tống ra. Bạn càng la to, càng tốt. Thở ra
cùng âm thanh này để cho toàn thể hơi thở của bạn được cho ra. Điều này tạo ra
không gian bên trong bạn. Trong không gian đó, năng lượng dục có thể đi lên.
Hoo là để giúp cho năng lượng dục đi lên. Khi bạn nói hoo, trung tâm dục của bạn
co lại, hơi thở đi ra, và không gian được tạo ra bên trong bạn ngay gần trung
tâm dục. Trong không gian đó, trong trống rỗng đó, năng lượng dục có thể đi
lên.
Ba bước này là được thực hiện với
nhiều năng lượng và lực tới mức không cái gì bị bỏ lại đằng sau. Bạn không giữ
lại bất kì cái gì; bạn toàn bộ ở trong nó. Thế rồi, sauba mươi phút, khi tôi cảm
thấy rằng bạn đã xả ra cái điên của bạn và năng lượng của bạn đang di chuyển, đột
nhiên tôi sẽ nói, "Dừng lại!" Thế thì bạn phải dừng hoàn toàn, như bạn
vậy. Thế thì không chuyển động, không làm bất kì cái gì. Nếu tay bạn đang giơ
lên, nếu bạn đang trong tư thế múa hay bạn đang nhảy khi bạn nghe tôi gọi bạn dừng
lại, dừng luôn ở đó. Khoảnh khắc bạn nghe thấy tôi, cảm thấy dường như bạn
không còn nữa, dường như bạn đã trở thành chỉ là hòn đá, bức tượng. Ai đó sẽ
đang đứng, ai đó sẽ đang ngồi, ai đó sẽ đang nằm. Không chuyển động, không
khóc. Không tiếng ồn, không chuyển động. Đột nhiên cứ dường như là mọi người đã
trở nên chết. Ngay cả nếu bạn ngã... Nếu bạn đang đứng và tư thế của bạn là tới
mức bạn không thể còn lại theo cách đó, đừng làm bất kì điều chỉnh nào với thân
thể bạn; cứ để thân thể ngã ra. Nhưng không giúp cho nó ngã. Không làm bất kì
điều chỉnh nào; không thay đổi thân thể bạn theo bất kì cách nào.
Điều rất bản chất là việc dừng
lại này phải được hiểu sâu sắc, vì bạn có thể tự lừa bản thân mình. Nếu tư thế
của bạn vụng về, nếu bạn cảm thấy nó gây rắc rối, bất tiện, tâm trí bạn có thể
lừa bạn. Vì tôi không có đó để nhìn nó, bạn ngĩ rằng bạn có thể thay đổi tư thế
của bạn một chút và được thuận tiện. Thế thì, bạn đã bỏ lỡ vấn đề.
Không làm bất kì cái gì. Khoảnh
khắc tôi nói, "Dừng lại!" dừng mọi chuyển động. Cái gì sẽ xảy ra?
Trong việc dừng lại bất thần này, bạn sẽ bị ném về trung tâm. Chỉ một khoảnh khắc
trước, bạn đã chuyển động như xoáy lốc, trong hoạt động điên cuồng. Đột nhiên
tôi nói, "Dừng lại!" Mọi thứ dừng lại. Bạn bị ném vào trung tâm, bạn
trở thành người quan sát. Nhưng bạn phải dừng ngay lập tức. Nếu bạn làm bất kì
cái gì chút xíu, bạn sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Không làm bất kì cái gì. Một
khoảnh khắc và bạn có thể bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Khi bạn nghe thấy tôi gọi bạn
dừng lại, dừng lại ngay. Dù bất kì cái gì xảy ra! Thân thể của bạn có thể ngã
xuống. Để cho nó ngã. Nhưng không giúp nó. Một cách có ý thức, bạn không định
làm bất kì cái gì.
Trong mười phút bạn vẫn còn
trong trạng thái như đá này. Mười phút này sẽ là kinh nghiệm mới. Bạn sẽ đi vào
không gian mới bên trong; cái gì đó ở bên ngoài bạn, bạn chưa bao giờ biết tới
nó. Và ngay cả một thoáng nhìn về nó sẽ rót đầy bạn với phúc lạc. Trong mười
phút này - trong trạng thái chết, như đá này - bạn sẽ thực sự sống động lần đầu
tiên. Bạn sẽ trở thành người quan sát, nhân chứng của thân thể riêng của bạn.
Việc chứng kiến này là thiền.
Trong việc chứng kiến này bạn sẽ cảm thấy ánh sáng rót vào bạn, phúc lạc đi vào
bạn và sự hiện diện thiêng liêng ở khắp mọi nơi: khắp xung quanh, bên trong,
bên ngoài. Nhưng bạn chỉ là nhân chứng cho mọi thứ - về ánh sáng, về phúc lạc,
về sự hiện diện thiêng liêng. Chỉ là nhân chứng.
Điều này sẽ là buổi thiền sáng.
Thế rồi, vẫn còn là nhân chứng cho cả ngày. Vẫn còn ngày càng im lặng hơn, chứng
kiến bản thân bạn. Nếu, trong ngày, bạn cảm thấy thích la hét, nhảy nhót, múa,
bạn có thể tự mình làm điều đó. Và nếu ai đó khác đang làm nó, đừng chú ý tới
người đó; để người đó làm điều đó. Nhưng không quấy rối người khác. Không nói
nhiều, không phán xét. Trong tám ngày này của trại, dẹp bỏ mọi phán xét. Ai đó
có thể đi trần truồng. Bạn không phán xét. Chỉ nhớ một điều: rằng bất kì cái gì
bạn đang làm, làm nó chỉ với bản thân bạn. Không chạm tới thân thể của bất kì
ai khác và không quan tâm tới bất kì ai khác.
Trong thiền sáng, nếu bạn cảm
thấy rằng khoả thân là tốt cho bạn, bạn được phép. Ngay cả ở giữa lúc thiền, nếu
bạn cảm thấy rằng quần áo đang cản trở bạn, bạn có thể vứt chúng ra.
Trong tám ngày tới, cảm thấy dường
như bạn chỉ là đứa trẻ - không phán xét bất kì ai không kết án bất kì ai. Không
đánh giá. Tồn tại ở đây như trẻ con: không đạo đức, không các khái niệm đạo đức
nào. Chỉ thuần khiết, hồn nhiên. Đạo đức là không thuần khiết vì nó có thái độ
kết án trong nó. Nó không hồn nhiên; nó tính toán. Là hồn nhiên như trẻ con, và
giúp người khác cũng ở trong hồn nhiên như vậy.
Không quấy rối bất kì ai. Vẫn
còn ngày càng im lặng hơn. Không đọc, không nói, không dùng tâm trí mấy. Tốt
hơn cả là dùng thân thể ngày càng nhiều hơn và tâm trí ngày càng ít hơn. Vẫn
còn quan tâm chỉ với một điều: rằng bạn đã tới đây để thiền.
0 Đánh giá