1001 Bí Mật Tâm Linh (0050) Từ bỏ mối quan hệ bên trong với mọi người

1001 Bí Mật Tâm Linh (0050) Từ bỏ mối quan hệ bên trong với mọi người

Price:

Read more



Mỗi cá nhân như là thực tướng của họ. Mỗi cá nhân khi sinh ra đã là vua. Không có gì thiếu. Bạn không cần cải thiện. Mọi người cố gắng cải thiện bạn, họ hủy hoại bạn. Họ thật sự là những cá nhân nguy hại. Có người giống như mèo rình chuột. Bạn gần họ, họ vồ lấy bạn, khởi sự cải thiện bạn. Họ là các nhà cải thiện. Vì vậy, thế gian này mới hỗn loạn như vậy. Có quá nhiều người muốn cải thiện bạn. Đừng cho phép ai cải thiện bạn. Bạn đã là chữ cái cuối cùng. Bạn không chỉ là Alpa, mà bạn cũng là Omega. Bạn toàn vẹn, và hoàn hảo. Thậm chí, nếu bạn cảm giác bất toàn, Mật Tông dạy sự bất toàn là toàn hảo rồi. Bạn không cần lo lắng. Có vẻ lạ lùng khi cho rằng sự bất toàn là toàn hảo. Không có gì thiếu trong nó. Thật ra, bạn có vẻ bất toàn, không bởi bạn bất toàn, nhưng bởi bạn là sự tăng trưởng toàn hảo. Điều này có vẻ phi lý, lố bịch, chỉ bởi vì chúng ta cho rằng sự toàn hảo là không thể tăng trưởng. Ý của chúng ta là sự toàn hảo đã đến mức tột cùng của sự tăng trưởng. Nếu vậy, sự toàn hảo này sẽ là sự chết. Nếu nó không thể phát triển, sự toàn hảo đó sẽ chết.
Thượng Đế tiếp tục tăng trưởng. Thượng Đế sẽ bất toàn theo cách ngài không tăng trưởng. Ngài toàn hảo bởi ngài không thiếu gì hết. Ngài chuyển động từ một toàn hảo này đến toàn hảo khác, sự phát triển vẫn tiếp diễn. Thượng Đế là sự tiến hoá, không phải từ bất toàn đến bất toàn, nhưng từ toàn hảo đến toàn hảo hơn, càng ngày càng toàn hảo nhiều hơn. Khi sự toàn hảo không có tương lai, nó đã chết.
Khi toàn hảo có tương lai, vẫn mở rộng, vẫn vận hành, vì vậy, nó vẫn có vẻ bất toàn. Tôi xin phép nói với bạn rằng: Hãy bất toàn và phát triển. Sự sống là vậy. Đừng nỗ lực toàn hảo, nếu không, bạn sẽ không thể phát triển. Bạn sẽ giống pho tượng Phật, tảng đá, nhưng chết rồi. Bởi hiện tượng này… sự toàn hảo vẫn tăng trưởng… Bạn cảm giác bất toàn. Hãy để nó như là… Cho phép nó… hiện hữu như chính nó là… Đây là con đường Hoàng Đế…
Đồng nhất luôn sẵn đó khi bạn đánh mất ý thức, lần nữa, và lần nữa. Bạn tham thiền. Bạn tĩnh tọa để tham thiền. Một tư tưởng đến. Lập tức, bạn quên mất bạn. Bạn theo sau tư tưởng. Bạn liên hệ với nó. Mật Tông dạy rằng chỉ có một điều phải chế ngự, đó là đồng nhất. Bạn sẽ làm gì? Chỉ một điều: Khi một tư tưởng đến, bạn vẫn là một chứng nhân. Nhận biết nó. Quan sát nó. Có lẽ nó là tư tưởng xấu. Cho phép nó vượt qua bản thể bạn, nhưng đừng vướng mắc vào nó bằng cách này hay cách khác.
Đừng chống đối. Có lẽ đó là tư tưởng, tư tưởng muốn giết người nào đó… Đừng thúc đẩy nó. Đừng bảo “Đây là tư tưởng xấu.” Giây phút bạn nói như vậy về nó, bạn đã vướng mắc. Bạn đã bị đồng nhất. Bây giờ, tư tưởng đó sẽ lôi kéo bạn, từ tư tưởng này đến tư tưởng khác. Tư tưởng tốt đến, với lòng từ bi: Đừng bảo. “Aha! Thật tuyệt diệu quá! Ta là một đại thánh nhân. Các tư tưởng vi diệu này đến với ta rằng ta muốn cứu rỗi toàn thế gian. Ta muốn giải thoát tất cả.” Đừng nói như vậy. Bạn luôn giữ mình là một chứng nhân.
Lúc bắt đầu, có nhiều lần bạn bị quấy nhiễu. Làm gì bây giờ? Nếu bạn bị quấy nhiễu, để nó quấy nhiễu. Đừng lo lắng nhiều. Nếu không, sự lo lắng trở thành một ám ảnh. Hãy bị quấy nhiễu! Trong một vài giây phút, bạn sẽ bị quấy nhiễu. Đột ngột, bạn nhớ ra “Ta bị quấy nhiễu.” Như vậy thì không sao. Quay về thôi. Đừng tuyệt vọng. Đừng bảo “Thật là tệ hại, ta bị quấy nhiễu.” Lần nữa, bạn lạc vào sự đối lập nhị nguyên: Tốt và xấu. Bị quấy nhiễu? Tốt lắm… Chấp nhận nó, quay về lại. Thậm chí với sự quấy nhiễu, bạn không tạo nên xung đột. Đó là điều mà Jiddu Kristnamurti luôn dạy. Ông sử dụng một khái niệm vô cùng nghịch lý. Ông bảo nếu bạn không chú ý, hãy chú ý sự không chú ý.
Điều đó cũng tốt! Đột nhiên, bạn nhận biết bạn không chú ý, chú ý nó và trở về. Kristnamurti không được hiểu bởi đa số người. Lý do là ông tu tập con đường Hoàng Đế. Nếu ông là một Yogi, ông sẽ được hiểu rất dễ dàng. Vì vậy, ông luôn luôn nhắc nhở là không có phương tiện. Trên con đường Hoàng Đế, không có phương tiện. Ông luôn nhắc nhở rằng, không có kinh tạng nào giúp bạn.
Trên con đường Hoàng Đế, không có kinh tạng. Phiền nhiễu? Giây phút bạn nhớ, giây phút sự chú ý tìm đến bạn rằng “Ta đã bị quấy nhiễu.” Trở về lại. Chỉ có vậy. Đừng tạo nên xung đột! Đừng bảo: “Điều đó xấu.” Đừng thất vọng, chán nản là bạn bị đồng nhất lần nữa. Không có gì sai lầm trong sự đồng nhất này… Hãy tận hưởng nó… Nếu bạn tận hưởng sự đồng nhất này, nó xảy ra mỗi lúc một ít dần đi. Rồi có một ngày, không còn sự quấy nhiễu…
Không là một thắng lợi. Bạn không dồn ép chiều hướng đồng nhất của ý thức bạn, vào cõi thật sâu của vô thức. Không, hãy cho phép nó. Nó quá tốt. Đây là tâm thức của Mật Tông. Mọi sự đều hoàn hảo và thánh thiện. Thậm chí nếu có sự Đồng nhất, bằng cách này hay cách khác, nó cần có. Có lẽ, bạn không nhận biết tại sao nó cần có. Nếu bạn cảm giác mọi sự xảy ra đều hoàn hảo, chỉ như vậy, bạn trên con đường Hoàng Đế. Nếu bạn khởi sự tranh đấu với bất cứ cái gì, bạn lại rơi xuống từ con đường Hoàng Đế, bạn trở thành một người lính tầm thường, một dũng sĩ…
Làm gì bây giờ? Nếu con đường Vô Hành là pháp, vậy phải làm gì? Chỉ sống tự tại. Sợ hãi là gì? Tại sao bạn sợ hãi sống tự tại? Dĩ nhiên, sẽ có nhiều nguy hiểm. May rủi ở đó… nhưng điều đó tốt! Sự sống không phải là đường rầy xe lửa, xe lửa mãi vận hành trên đường rầy đó, lần nữa và lần nữa. Sự sống như một dòng sông. Nó tạo nên con đường của riêng nó. Nó không phải là một thông lộ. Thông lộ không tốt. Thông lộ có nghĩa là sự sống của thói quen. Nguy hiểm nơi đó, nhưng nguy hiểm là sự sống. Nó quan hệ sự sống. Chỉ có kẻ chết là vượt trên nguy hiểm. Vì vậy, con người trở thành sự chết.
Ngôi nhà của bạn là nấm mồ. Bạn quan tâm quá độ về sự an toàn. Quan tâm quá độ sẽ hủy hoại nó, bởi sự sống là bất ổn. Nó phải như vậy. Không có gì có thể an toàn. Không ai có thể giúp nó an toàn hơn. Mọi sự an toàn là giả tạo. Tất cả mọi an toàn là tưởng tượng. Một người con gái yêu bạn hôm nay… ngày mai, không ai biết được?
Làm sao bạn cảm giác an toàn về ngày mai? Có lẽ bạn đến tòa án để đăng ký. Có lẽ nên đặt mua trái phiếu an toàn để cô sẽ mãi là người vợ của bạn. Có lẽ cô mãi là vợ bạn qua trái phiếu an toàn, nhưng tình yêu chấm dứt. Tình yêu không nhận biết luật pháp. Khi tình yêu chấm dứt, vợ vẫn là vợ, chồng vẫn là chồng. Có đặc tính chết giữa họ…
Qua sự bảo đảm, chúng ta tạo ra hôn nhân. Bởi sự an toàn, chúng ta tạo ra xã hội. Bởi sự an toàn, chúng ta luôn vận hành trên thông lộ. Sự sống là hoang dã. Thượng Đế tuyệt đối hoang dã. Ngài sẽ không bao giờ viếng thăm vườn hoa của bạn. Chúng quá nhân tính. Ngài sẽ không viếng nhà bạn. Chúng quá nhỏ bé. Ngài sẽ không gặp gỡ bạn trên các thông lộ. Ngài là sự phóng túng. Nên nhớ, Mật Tông cho rằng sự sống là hoang dã. Hành giả phải sống xuyên suốt qua mọi hiểm nguy, mọi may rủi.
Nó vô cùng vi diệu bởi sự sống là một cuộc thám hiểm. Đừng cố gắng tạo ra khuôn mẫu nào trong sự sống của bạn. Cho phép nó lưu hành trong sự hài hoà của nó. Bạn sẽ đạt đến… Nhất định bạn sẽ đạt đến… “Nhất định” này, tôi bảo, không giúp cho bạn an toàn hơn… Đây là một sự thật. Vì vậy tôi mới chia sẻ với bạn. Điều này không phải nhất định an toàn. Những con người hoang dã luôn đắc ngộ…
“Quả vị Vô Chứng…” Lời kinh này phải được thấu hiểu thật sâu sắc, bởi sự hiểu lầm có thể xảy ra. Có quá nhiều sự hiểu lầm về Tilopa… về lời kinh này. Tất cả những hành giả đã bình phẩm trước tôi, họ đã hiểu lầm quan điểm. Có lý do. Lời kinh dạy rằng: Thế gian vô thường này… Thế gian này được cấu tạo bởi các giấc mộng.
Trong mọi giấc mộng và trong thế gian này không có gì khác biệt. Tỉnh táo hoặc mê ngủ, bạn sống trong thế giới mộng ảo của riêng bạn. Nên nhớ rằng không chỉ có một thế gian… Có hằng hà sa số thế giới như có hằng hà sa số người. Mọi người đều chìm đắm trong thế giới của riêng họ. Có đôi lúc, các thế giới chúng ta gặp gỡ và xung đột. Có đôi lúc hợp nhất vào nhau, nhưng chúng ta nhốt kín chúng ta trong các thế gian của riêng chúng ta.
Thế gian vô thường này… tâm tạo… Như ảo ảnh và giấc mộng, thực chất vốn là không… Đây là những gì mà các nhà vật lý đề cập qua… Thực chất vốn là không… Vật thể hoàn toàn biến mất khỏi từ điển của các nhà vật lý trong ba mươi năm, bốn mươi năm gần đây. Bảy mươi năm về trước, Friedrich Nietzsche tuyên bố “Thượng Đế Đã Chết!” Ông tuyên bố như vậy để nhấn mạnh là chỉ có vật thể hiện hữu… Một thế kỷ vẫn chưa qua. Sau hai mươi năm, Friedrich Nietzsche qua đời rồi…
Friedrich Nietzsche mất năm 1900… năm 1925 các nhà vật lý mới thấu hiểu được rằng, chúng ta không biết gì về Thượng Đế, nhưng có một điều chắc chắn: Vật thể đã chết. Không có thực chất chung quanh bạn. Mọi thứ chỉ là sự dao động. Những tần số dao động ngang dọc, dọc ngang tạo nên ảo tưởng vật thể.
Cũng giống như khi bạn xem phim. Không có gì trên màn ảnh. Chỉ có những đường ánh sáng ngang dọc, dọc ngang. Chúng tạo nên trọn vẹn ảo tưởng ba chiều. Thế gian này cũng vậy: giống chính xác như trên màn ảnh này. Tất cả đều là hiện tượng dao động… Chỉ có BẠN là thật. Chỉ có chứng nhân là thật. Mọi thứ đều là mộng ảo. Phật tánh có nghĩa là bạn chuyển hóa mọi giấc mộng, không còn gì để thấy… chỉ có nhân chứng trong vắng lặng. Không còn gì. Không có đối tượng để thấy. Chỉ nhân chứng còn lại… Từ đó, bạn đạt được Phật tánh..., thực tại…
Các từ ngữ này:Hãy từ bỏ rời xa những ràng buộc từng bị hiểu lầm. Có lý do tại sao… Tất cả đều là người từ bỏ. Họ tưởng Tilopa nói lên những gì mà họ đang tin. Tilopa không thể nói lên bởi nó đối nghịch toàn bộ với truyền thống của ngài. Nếu chúng như ảo ảnh và giấc mộng thì cái ý tưởng từ bỏ chúng nghĩa là gì? Bạn chỉ có thể từ bỏ thực tại.
Bạn không thể từ bỏ ảo ảnh và giấc mộng… Nó quá vô minh. Bạn từ bỏ thế giới không thực chất. Bạn không thể từ bỏ một thế giới mộng ảo. Vào buổi sáng, bạn tuyên bố “Tôi từ bỏ mọi giấc mộng! Tối hôm qua, tôi mơ nhiều quá, tôi tuyên bố từ bỏ chúng!” Họ sẽ cười. Họ tưởng bạn điên. Không có ai từ bỏ ảo ảnh và giấc mộng. Hành giả đơn thuần tỉnh thức. Không có ai từ bỏ những giấc mộng.
Có một buổi sáng, một Thiền sư tỉnh giấc. Ngài hỏi một trong các môn đồ của ngài, “Tối hôm qua, ta có mơ một giấc mơ. Các ngươi có thể diễn giải cho ta xem nó có ý nghĩa gì không?” Người môn đồ đáp. “Xin sư phụ đợi một chút. Con đi rót chung trà cho thầy.” Vị Thiền sư cầm chung trà rồi hỏi, “Còn về giấc mộng thì sao?” Người đệ tử đáp, “Xin sư phụ quên nó đi. Giấc mơ là giấc mơ. Không cần phải diễn giải. Chung trà đã diễn giải nó rồi… Xin ngài tỉnh giấc đi…” Thiền sư đáp, “Đúng rồi. Tuyệt đối đúng! Nếu ngươi diễn giải giấc mơ của ta, ta sẽ ném ngươi ra khỏi thiền viện của ta đó. Ngươi giỏi lắm. Nếu không thì ngươi bị ném ra ngoài rồi. Ta sẽ không nhìn mặt ngươi nữa.”
Khi có giấc mộng nào, bạn cần một tách trà, và hãy kết thúc với nó. Freud, Jung, và Adler sẽ lo lắng cực độ nếu họ biết giai thoại này. Họ đã phí phạm cuộc đời họ để diễn giải các giấc mơ của người khác. Một giấc mơ cần chuyển hóa. Đơn thuần nhận biết giấc mơ và bạn đang chuyển hóa… Đấy là sự từ bỏ…
Tilopa bị hiểu lầm bởi có quá nhiều người từ bỏ thế gian này. Những người hay kết án. Họ tưởng rằng ngài dạy từ bỏ thế gian. Ngài không nói như vậy. Ngài chỉ nói, “Nhận biết sự chuyển hóa này… Và đấy là sự từ bỏ.” “Từ bỏ nó,” Ngài bảo. Ý của ngài là, nhận biết đây là mộng ảo.
Rời xa những ràng buộc… Đã từng được mọi người tưởng rằng ngài đang nói “Hãy rời xa gia đình của ngươi, các mối quan hệ, mẹ bạn, cha bạn, con cái của bạn.” Không. Ngài không dạy như vậy. Ngài không thể dạy như vậy. Không thể nào Tilopa lại dạy bạn như vậy. Ngài khuyên nên từ bỏ mối quan hệ bên trong với mọi người. Bạn không nên tư duy rằng người đó là vợ của bạn… “Đặc tính Của…” là một hồn ma. Nó là giấc mộng. Bạn không nên nói “Đứa bé này là con trai của tôi”… Đặc tính “Của tôi” là một giấc mộng. Không có ai là của bạn…, chồng, vợ, thân hữu, kẻ thù; từ bỏ tất cả thái độ đó. Đừng nối chiếc cầu… “Của tôi”, “Thuộc về tôi”… những từ ngữ này… từ bỏ chúng…
Bỗng nhiên, nếu bạn xả bỏ các từ này, bạn đã từ bỏ mọi ràng buộc… Không một ai là của bạn. Không có nghĩa là bạn trốn chạy. Bạn chạy trốn vợ bạn. Sự chạy trốn chỉ cho thấy là bạn nghĩ cô ấy nông cạn. Chạy trốn sẽ cho thấy là bạn vẫn suy nghĩ cô ấy là của bạn. Nếu không, tại sao bạn lại chạy trốn?
Đã xảy ra. Một hành giả Ấn, Swami Ramateertha, trở về từ Hoa Kỳ. Ông cư trú tại Hi Mã Lạp Sơn. Vợ ông đến tìm ông. Ông có một chút phiền nhiễu. Đệ tử của ông, Sardar Poorn Singh, tĩnh tọa bên cạnh ông. Người đệ tử này quan sát. Ông cảm giác thầy của ông đang bị phiền nhiễu. Khi người vợ đến, đột nhiên, Ramateertha ném chiếc áo tăng bào mầu cam. Poorn Singh hỏi, “Sư phụ có sao không? Con đang quan sát. Thầy có một chút phiền nhiễu. Con cảm giác ngài không tự tại được nữa.”
Ông đáp, “Chính vì vậy, ta mới ném chiếc áo tăng bào đi. Ta đã gặp qua nhiều phụ nữ. Ta chưa bao giờ phiền não. Không có gì đặc biệt ở người phụ nữ này... ngọai trừ bà là vợ của ta. Cái ‘của ta’ vẫn còn tồn tại. Ta không xứng đáng mặc chiếc áo tăng bào đó. Vợ ta không là vấn đề. Không có người phụ nữ nào khác làm cho ta phiền não. Ta đã du hành khắp trái đất, nhưng khi vợ ta tìm đến… bà tầm thường như tất cả các phụ nữ khác… Đột nhiên, ta bị phiền não. Chiếc cầu vẫn còn đó.”
Ông chết trong trang phục bình dân. Ông không bao giờ mặc mầu vàng nữa. Ông bảo “Ta không xứng đáng.” Tilopa không dạy là phải từ bỏ vợ bạn, con cái bạn và mối quan hệ của bạn. Không. Ngài dạy hãy từ bỏ mọi chiếc cầu, từ bỏ chúng… Đó là sự giao dịch của bạn. Nó không liên quan đến vợ bạn. Nếu cô ấy tiếp tục cho rằng bạn là chồng cô ấy, đó là vấn đề của cô ấy, không phải của bạn. Nếu con trai của bạn vẫn cho rằng bạn là cha của nó, đó là vấn đề của nó. Nó là một đứa trẻ. Nó cần sự trưởng thành. Tôi xin phép cho bạn biết. Ý của Tilopa là bạn từ bỏ các giấc mộng bên trong, các sự dính mắc, những thế giới nội tại…
Điều này nữa. Ngài không dạy rằng phải trốn tránh trong núi cao rừng sâu. Lời kinh đã được diễn giải như vậy. Có nhiều người đã trốn tránh vợ họ, con cái của họ và tìm đến rừng sâu núi thẳm… Tuyệt đối sai lầm. Những gì mà Tilopa dạy sâu sắc hơn. Nó không quá nông cạn. Bạn có thể tìm đến núi cao, hoặc là sống trong bãi chợ, tâm bạn mới là vấn đề. Có lẽ bạn tĩnh tọa trên Hi Mã Lạp Sơn, nhưng vẫn tơ tưởng đến bãi chợ, vợ bạn, con cái của bạn… và những gì xảy ra chung quanh họ.
Đã xảy ra. Một người từ bỏ vợ, con cái, gia đình, tìm đến Tilopa để được tâm ấn thành đệ tử của ngài. Tilopa đang cư ngụ trong một tu viện ngoài thị trấn. Người này tìm đến. Khi ông vào trong rồi, chỉ có ông và Tilopa. Tilopa nhìn chung quanh ông, nói. “Ngươi đã đến rồi. Tốt lắm. Nhưng sao còn có một đám đông?” Ông quay lưng lại nhìn đàng sau. Không có ai cả. Tilopa nói. “Đừng quay đầu lại! Nhìn vào trong! Đám đông đang ở đó kìa!”
Người này nhắm mắt lại. Đám đông đang ở đó. Người vợ vẫn còn khóc. Con cái của ông cũng đang khóc lóc và buồn bã. Chúng đều đang đứng tại đó. Họ đưa ông đến biên giới thị trấn… Thân hữu, gia đình, con cái. Mọi người đang ở đó. Tilopa nói, “Hãy ra đi! Rời bỏ đám đông đó! Ta chỉ điểm đạo một số người thôi, không phải nguyên một đám đông.”
Không, Tilopa không có ý là bạn phải từ bỏ thế gian, và tìm đến rừng sâu núi thẳm. Ngài không vô minh như vậy. Ngài không thể có ý đó. Ngài là con người tỉnh thức. Ý của ngài là như thế này: Nếu bạn từ bỏ các giấc mộng, những vướng mắc, những mối quan hệ… Nếu bạn từ bỏ tâm, đột nhiên, bạn sẽ thấy bạn đang trong rừng sâu núi thẳm. Có lẽ bạn đang ở xóm chợ, xóm chợ không còn nữa. Có lẽ bạn đang tĩnh tọa ở nhà. Ngôi nhà cũng không còn đó nữa.
Đột nhiên, bạn trong rừng sâu núi thẳm. Đây là hiện tượng của nội tại. Rừng sâu núi thẳm là nội tại. Tilopa không thể nói gì khác hơn về rừng sâu núi thẳm ở ngoại cảnh: Chúng là những giấc mộng. Một Hi Mã Lạp Sơn cũng là một giấc mộng như xóm chợ ở Poona, bởi Hi Mã Lạp Sơn cũng là hiện tượng bên ngoài như xóm chợ.
Rừng sâu cũng là giấc mộng. Bạn phải tìm đến nội tại, thực tại nơi đó. Bạn phải vận hành sâu hơn và sâu hơn nữa, trong chiều sâu của bản thể bạn. Từ đó, bạn sẽ nhận biết ngọn Hi Mã Lạp Sơn thực thụ. Từ đó, bạn sẽ tìm thấy rừng sâu của bản thể, những đỉnh núi cao và thung lũng của bản thể, chiều cao và chiều sâu của bản thể. Ý của Tilopa là vậy.
Ngài phải có ý như vậy bởi ngài ủng hộ trạng thái buông bỏ và tự nhiên. Trốn tránh vợ và con không phải là tự nhiên. Nó không hề là buông bỏ. Một người từ bỏ vợ, con, gia đình, thân hữu, và thế gian sẽ trở nên căng thẳng. Ông không thể buông thả. Trong chính sự nỗ lực của sự từ bỏ, căng thẳng tìm tới… Tự nhiên có nghĩa là hiện hữu nơi bạn đang là… Tự nhiên có nghĩa là: Bất cứ nơi nào bạn tìm thấy chính bạn. Hãy hiện diện nơi đó. Nếu bạn là người chồng, tốt lắm! Nếu bạn là người vợ, tuyệt diệu! Nếu bạn là người mẹ. Đúng! Nó phải như vậy. Chấp nhận bất cứ nơi nào bạn đang hiện diện, bất cứ bạn là gì, và bất cứ những gì xảy ra cho bạn.
Chỉ có vậy, bạn mới buông bỏ và tự nhiên. Nếu không, bạn sẽ không buông bỏ và tự nhiên. Những người được xưng tụng là tăng sĩ, Sudhus, người đã trốn tránh thế gian, thật sự, thật sự là những con người thiếu dũng khí, tham thiền trong thiền viện của họ, không thể buông bỏ và tự nhiên. Họ luôn căng thẳng. Họ đã tu tập những gì bất tự nhiên. Họ đã đối nghịch với dòng chảy tự nhiên.
Vâng, có một vài người có thể tự nhiên. Vì vậy, tôi không nói rằng phải cưỡng ép chính bạn hiện diện trong xóm chợ. Nếu vậy, bạn sẽ phạm thêm một cực đoan khác. Bạn sẽ lần nữa rơi vào vòng vô minh. Có một vài người tuyệt đối tự nhiên khi sống trong thiền viện. Như vậy, họ sống trong thiền viện.
Đối với một vài người, tuyệt đối tự nhiên tu hành trên những ngọn hoang sơn. Họ phải tu hành ở các ngọn hoang sơn đó. Nếu bạn tự tại ở xóm chợ, tuyệt diệu… xóm chợ cũng thánh thiện. Tiêu chuẩn là buông bỏ và tự nhiên… Nếu bạn cảm giác buông bỏ và tự nhiên trên Hi Mã Lạp Sơn, tuyệt diệu! Không có gì sai lầm cả.
Nên nhớ chỉ một điều: Hãy buông bỏ và tự nhiên. Đừng căng thẳng. Đừng nỗ lực để tạo nên sự căng thẳng bên trong bản thể bạn. Yên nghỉ…
Vẫn buông bỏ và tự nhiên, không sớm thì muộn, bạn sẽ đạt đến đỉnh Tối thượng Cực lạc với vạn hữu…
Bạn sẽ đạt được những gì không thể đạt được. Tại sao? Tại sao nó không thể đạt được? Bởi nó không thể là một mục tiêu. Nó không thể đạt được qua tâm mục tiêu. Nó không thể đạt được qua tâm thành tựu.
Có nhiều người ở đây vẫn theo chiều hướng của tâm thành tựu. Họ căng thẳng bởi họ đặt ra mục tiêu, điều mà không thể là mục tiêu. Nó Xảy Ra với bạn. Bạn chỉ có thể thụ động, buông bỏ và tự nhiên, đợi chờ thời gian chín muồi. Mọi sự đều có vụ mùa của nó. Nó sẽ xảy ra trong lý do riêng của nó.
Tại sao lại vội vã? Nếu bạn trong sự vội vã, bạn sẽ căng thẳng. Vì vậy, bạn sẽ luôn trong sự chờ đợi. Vì vậy, Tilopa dạy… Và đạt được quả vị Vô Chứng… Nó không phải là mục tiêu. Bạn không thể biến nó thành tiêu điểm “Ta sẽ đạt được nó.” Bạn không thể tìm đến nó như một mũi tên. Tâm hướng về mục tiêu là một cái tâm căng thẳng. Đột nhiên, nó đến, khi bạn sẵn sàng… Thậm chí, tiếng chân bước đi cũng không nghe thấy. Đột ngột, nó tìm đến. Thậm chí bạn không nhận biết là nó đang tìm đến. Nó đã khai hoa. Đột nhiên, bạn khai hoa. Đột nhiên, bạn nhận biết sự đang khai hoa... Bạn tràn đầy hương hoa…

0 Đánh giá

Ads Belove Post