Read more
Osho kính yêu,
Ở phương Tây, phần lớn các phương pháp trưởng
thành của chúng tôi đều có khuynh hướng theo nhóm kiểu như tham gia vào các
nhóm và môi trường tâm lí.
Ở phương Đông, mặc dầu cũng có các tu viện
nơi những người tìm kiếm sống cùng nhau, nhưng căng thẳng dường như chỉ ở mỗi
cá nhân. Xin thầy nói cho chúng tôi về hai cách tiếp cận này.
Có hai kiểu phương pháp trưởng
thành. Bạn có thể theo đuổi trưởng thành tâm linh của mình theo cách một mình,
hay bạn có thể làm việc thông qua nhóm, qua trường phái. Cả hai kiểu này bao giờ
cũng tồn tại ngay cả ở phương Đông. Phương pháp của Sufi là theo nhóm. Phương
pháp theo nhóm cũng tồn tại cả ở Ấn Độ, nhưng chưa bao giờ được phổ biến như đạo
Hồi hay Sufi. Nhưng đây là hiện tượng mới khi có liên quan tới số lượng - đó là
việc phương Tây hoàn toàn hướng theo nhóm. Trước đây chưa bao giờ có nhiều
phương pháp theo nhóm sống động như vậy, và cũng khá nhiều người làm việc qua
chúng, như phổ biến hiện nay ở phương Tây.
Cho nên theo một cách ta có thể
nói rằng phương Đông vẫn còn duy trì những nỗ lực cá nhân, còn phương Tây bây
giờ phát triển hướng về phương pháp theo nhóm. Tại sao điều này lại như vậy và
sự khác biệt là gì? Và tại sao lại có sự khác biệt?
Phương pháp theo nhóm chỉ có thể
tồn tại nếu bản ngã của bạn đã đi tới điểm nó trở thành gánh nặng phải mang.
Khi bản ngã đã trở thành nặng nề đến mức một mình là khổ sở, thế thì phương
pháp nhóm trở thành có nghĩa, bởi vì trong nhóm bạn có thể hội nhập bản ngã của
mình.
Nếu bản ngã không tiến hoá lắm thì
phương pháp cá nhân có thể có ích cho bạn. Bạn có thể lên núi, bạn có thể ở cô
lập, hay thậm chí sống trong hang động với thầy và bạn làm việc một mình: bạn
thiền kiểu của bạn, người khác thiền kiểu của họ, các bạn chẳng bao giờ làm việc
với nhau.
Ở Ấn Độ, người Hindu không bao
giờ cầu nguyện theo nhóm. Với người Mô ha mét giáo, cầu nguyện theo nhóm đã vào
Ấn Độ. Người Mô ha mét giáo cầu nguyện theo nhóm; người Hindu bao giờ cũng cầu
nguyện một mình; cho dù họ có đến đền thờ, họ cũng đi một mình. Đấy là quan hệ
một-một - bạn và Thượng đế của bạn.
Điều này là có thể nếu bản ngã
còn chưa được giúp đỡ để phát triển tới điểm nó trở thành gánh nặng. Ở Ấn Độ nó
chưa bao giờ được giúp đỡ để trưởng thành - ngay từ ban đầu chúng ta đã chống lại
bản ngã. Cho nên bạn trưởng thành trong bản ngã nhưng bản ngã vẫn còn mơ hồ, mờ
mịt; bạn vẫn còn khiêm tốn, bạn không thực sự là người bản ngã. Nó chưa lên được
tới đỉnh trong bạn, nó mới ở đất bằng. Bạn là người có bản ngã, bởi vì mọi người
đều phải thế, nhưng không là bản ngã tuyệt đối. Bạn bao giờ cũng nghĩ điều đó
sai và cứ tự kéo mình xuống. Trong những tình huống nào đó, bạn có thể bị khiêu
khích và bản ngã trở thành đỉnh - nhưng thông thường nó không ở đỉnh, nó là đất
bằng.
Ở Ấn Độ bản ngã giống như cơn
giận - nếu ai đó khiêu khích bạn, bạn trở nên giận; nếu không ai khiêu khích bạn,
bạn không giận. Ở phương Tây bản ngã đã trở thành chất liệu thường xuyên. Nó
không giống giận, bây giờ nó giống như việc thở. Không cần phải khêu gợi nó -
nó có đó, nó là hiện tượng thường xuyên. Vì bản ngã này, nhóm trở thành điều rất
có ích. Trong nhóm, làm việc với một nhóm, hội nhập bản thân bạn vào nhóm, bạn
có thể dễ dàng gạt bản ngã mình sang bên. Đó là lí do tại sao không chỉ trong tôn
giáo mà cả trong chính trị, một vài hiện tượng chỉ có thể tồn tại ở phương Tây.
Chẳng hạn, chủ nghĩa phát xít có thể tồn tại, có thể trở thành hiện thực ở nước
Đức, đất nước bản ngã nhất ở phương Tây, phương Tây nhất. Trên khắp thế giới
không còn gì có thể giống như bản ngã Đức. Đó là lí do tại sao Hitler có thể trở
thành hiện thực - bởi vì mọi người đều bản ngã thế, mọi người đều cần sự hội nhập.
Quốc xã tụ hội, hàng triệu người
tuần hành - bạn có thể mất bản thân mình, cái ta của bạn không cần có đó. Bạn
trở thành đoàn tuần hành, nhóm chơi nhạc, gây ồn ào, Hitler thôi miên, một cá
tính có sức lôi cuốn quần chúng. Mọi người đều nhìn vào Hitler, toàn bộ đám
đông bao quanh bạn tựa như đại dương - bạn trở thành một con sóng. Bạn cảm thấy
sung sướng, bạn cảm thấy tươi tắn, bạn cảm thấy trẻ trung, bạn cảm thấy hạnh
phúc. Bạn quên mất khổ của mình, phiền não, đơn độc, ghét bỏ của mình. Bạn
không còn đơn độc nữa. Một đám đông vĩ đại như vậy cùng với bạn và bạn cùng với
nó. Những lo nghĩ cá nhân của bạn bị vứt bỏ. Bỗng nhiên có một khoảng mở - bạn
cảm thấy ánh sáng dường như bạn đang bay.
Hitler trở nên thành công không
phải bởi vì ông ta có triết học rất có ý nghĩa - triết học của ông ta ngớ ngẩn,
nó ấu trĩ, chưa chín muồi - không phải bởi vì ông ta có thể thuyết phục người
dân Đức rằng ông ta là đúng... đấy không phải là vấn đề. Rất khó để thuyết phục
người dân Đức, một trong những điều khó nhất, bởi vì họ là những người logic, họ
có logic trong tâm trí, lập luận theo đủ mọi cách. Rất khó thuyết phục họ, và bị
thuyết phục bởi Hitler là điều không thể có được. Không, ông ta chưa bao giờ cố
gắng thuyết phục họ. Ông ta đã tạo ra một hiện tượng thôi miên nhóm; điều đó đã
thuyết phục họ.
Vấn đề không phải là ở điều
Hitler nói; vấn đề là ở điều họ đã cảm thấy khi họ trong nhóm, trong đám đông.
Đó là một kinh nghiệm nhẹ gánh đến mức người ta thấy đáng đi theo con người này
lắm. Dù ông ta có nói cái gì - trái hay phải - logic, phi logic, ngu xuẩn - cứ
theo ông ta là tốt rồi. Họ đã quá chán với chính mình đến mức họ muốn được cuốn
hút trong đám đông. Đó là lí do tại sao chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa quốc xã
và mọi kiểu điên khùng theo nhóm lại trở thành có thể ở phương Tây.
Ở phương Đông, chỉ Nhật Bản bản
mới theo được điều đó, bởi vì Nhật Bản là phần tương ứng của nước Đức ở phương
Đông. Nhật Bản là quốc gia Tây phương nhất ở phương Đông. Cùng một hiện tượng
có đó, cho nên Nhật Bản có thể trở thành đồng minh với điên khùng Hitler. Điều
tương tự cũng xảy ra trong các lĩnh vực khác - trong tôn giáo, tâm lí nữa. Thiền
theo nhóm đang xảy ra, và chỉ có thiền theo nhóm sẽ xảy ra trong thời gian dài
sắp tới. Khi hàng trăm người cùng nhau - bạn sẽ ngạc nhiên, đặc biệt là với những
người không biết về tâm trí phương Tây sẽ ngạc nhiên - chỉ cầm tay nhau, một
trăm người ngồi tay nắm tay, cảm lẫn nhau, và họ cảm thấy phấn chấn.
Không người Ấn Độ nào cảm thấy
phấn chấn cả. Người đó sẽ nói: Vô nghĩa làm sao! Chỉ có nắm tay nhau hàng trăm
người ngồi theo vòng tròn, làm sao như thế lại phấn chấn được? Làm sao bạn có
thể trở nên cực lạc? Nhiều nhất bạn cũng chỉ có thể cảm thấy mồ hôi tay người
khác. Nhưng ở phương Tây hàng trăm người nắm tay nhau lại là phấn chấn, cực lạc.
Tại sao? - bởi vì bình thường ngay cả việc nắm tay cũng trở thành không thể được
bởi bản ngã. Ngay cả vợ và chồng cũng không thể cùng nhau. Gia đình nối liền đã
biến mất. Đó là hiện tượng nhóm. Xã hội đã biến mất. Ở phương Tây hiện nay thực
tế không tồn tại xã hội. Bạn đi đơn độc.
Ở Mĩ - tôi đã đọc bản thống kê
- mọi người đều chuyển nhà trong vòng ba năm sang thành phố khác. Bây giờ, một
người ở nông thôn Ấn Độ vẫn còn ở lại đó - không chỉ có người đó, cả gia đình
người đó còn ở lại đó hàng nghìn năm. Người đó bắt rễ sâu trên mảnh đất đó. Người
đó có quan hệ với mọi người, người đó biết mọi người, mọi người đều biết người
đó. Người đó không phải là người lạ, người đó không đơn độc. Người đó sống như
một phần của thôn làng, người đó bao giờ cũng có thôn làng. Người đó đã sinh ra
ở đó, người đó sẽ chết ở đó.
Ở Mĩ, cứ ba năm một người trung
bình lại chuyển nhà. Đây là nền văn minh du mục nhất đã từng có từ trước đến
nay: người lang thang - không nhà cửa, không gia đình, không thành phố, không
làng quê, không tổ ấm thực sự. Trong ba năm làm sao bạn có thể bắt rễ được? Dù
bạn có đi đâu bạn cũng vẫn là người lạ. Đám đông bao quanh bạn nhưng bạn chẳng
có quan hệ với nó. Bạn vô quan hệ, toàn bộ gánh nặng trở thành cá nhân.
Ngồi trong một nhóm, trong nhóm
đương đầu hay trong nhóm trưởng thành, chạm vào thân thể nhau, bạn trở thành một
phần của cộng đồng. Chạm tay nhau, nắm tay nhau, chỉ nằm gần nhau, hay nằm đầu
người nọ nối chân người kia thành một hàng, bạn cảm thấy cái một, sự phấn chấn
tôn giáo xảy ra. Một trăm người nhảy múa, chạm lẫn nhau, đi vòng quanh nhau, trở
thành một. Họ hội nhập, bản ngã tan biến trong giây lát. Hội nhập đó trở thành
điều cầu nguyện. Các chính khách lợi dụng nó cho mục đích phá hoại, tôn giáo có
thể dùng nó cho hiện tượng rất sáng tạo - nó có thể trở thành thiền.
Ở phương Đông mọi người trong cộng
đồng quá nhiều, cho nên bất kì khi nào người ta muốn mang tính tôn giáo, họ muốn
đi lên Himalaya. Xã hội đã quá nhiều quanh họ rồi. Họ đã không chán với chính
mình, họ chán với xã hội. Đây là khác biệt. Ở phương Tây bạn chán với chính
mình và bạn muốn chiếc cầu nào đó, cách truyền cảm với xã hội, với người khác;
cách tạo ra cây cầu, cách đi tới người khác sao cho bạn có thể quên đi bản thân
mình. Ở phương Đông mọi người chán với xã hội. Họ đã sống ở đó quá lâu, và xã hội
bao quanh họ quá nhiều đến mức họ không cảm thấy bất kì tự do nào. Cho nên bất
kì khi nào ai đó muốn được tự do, được im lặng, người đó chạy lên Himalaya.
Ở phương Tây bạn chạy vào xã hội,
ở phương Đông mọi người chạy ra khỏi xã hội. Đó là lí do tại sao phương pháp
đơn độc, phương pháp cá nhân tồn tại ở phương Đông; phương pháp nhóm đang tồn tại
ở phương Tây.
Tôi đang làm gì? Phương pháp của
tôi là sự tổng hợp. Trong những bước đầu của Thiền Động, bạn là một phần của
nhóm; trong phần sau, nhóm biến mất, bạn chỉ còn một mình. Tôi làm điều này
theo những lí do đặc biệt... bởi vì bây giờ Đông và Tây đã trở nên không liên
quan. Đông đang quay sang Tây; Tây đang quay sang Đông. Đến cuối thế kỉ này sẽ
không Đông, không Tây nữa - chỉ còn một thế giới. Phân chia địa lí đã tồn tại
quá lâu; điều này không thể tồn tại thêm được nữa.
Công nghệ đã làm tan biến nó;
nó đã hết thời, nhưng bởi vì thói quen thường lệ trong tâm trí nên nó còn tiếp
tục. Nó còn tiếp tục chỉ như hiện tượng tinh thần; thực tế nó không còn nữa. Đến
cuối thế kỉ này sẽ không Đông, không Tây - chỉ là một thế giới. Nó đã có đó. Những
người có thể thấy, có thể thấy điều đó đã có đây. Sự tổng hợp sẽ là cần thiết -
cả nhóm và cá nhân. Bạn làm việc trong nhóm lúc đầu; đến lúc cuối bạn trở thành
một mình toàn bộ.
Bắt đầu từ xã hội và đạt tới bản thân bạn. Đừng trốn khỏi cộng đồng - sống trong thế giới nhưng đừng là một phần của nó. Có quan hệ nhưng vẫn giữ đơn độc. Yêu và thiền, thiền và yêu.
Bất kì cái gì xảy ra trước đều không thành vấn đề; bất kì cái gì xảy ra sau cũng không thành vấn đề. Thiền và yêu nếu bạn là đàn ông, yêu và thiền nếu bạn là đàn bà - nhưng đừng chọn lựa. Yêu cộng thiền là khẩu hiệu của tôi.
0 Đánh giá