Chương 12. Được ẩn đằng sau đôi mắt phản xạ

Chương 12. Được ẩn đằng sau đôi mắt phản xạ

Price:

Read more

Thiền - Chim đơn độc, chim cu cu của rừng
Bài nói về Thiền
Chương 12. Được ẩn đằng sau đôi mắt phản xạ



Osho kính yêu,
Một lần một sư làm bức hoạ Triệu Châu và đưa nó cho ông ấy.
Triệu Châu nói với sư, "Nói cho ta, bức hoạ này có vẻ giống ta hay không? Nếu nó giống ta, ta sẽ đánh ta tới chết; nếu nó không giống, ta sẽ thiêu ông tới chết!"
Sư chẳng có gì để nói.
Một trong các sư của Thuý Nham vẽ bức hoạ ông ấy và trình nó cho ông ấy.
Thuý Nham nói với sư, "Nó có giống ta hay không?"
Sư không đưa ra câu trả lời.
Thuý Nham, tự trả lời cho mình, nói, "Để hội chúng quyết định!"
Phổ Hoá là đại đệ tử của Bàn Sơn, và là người lập dị nhất trong mọi thiền sư.
Khi Bàn Sơn sắp tịch, gọi đệ tử tới bảo "Có người vẽ được chân dung ta chăng?" Mọi sư đều trình bản vẽ nhưng chẳng hợp ý Bàn Sơn.
Vào lúc đó, Phổ Hoá ra thưa "Tôi vẽ được." Bàn Sơn hỏi, "Sao chẳng trình lão tăng?"
Phổ Hoá lộn nhào rồi đi ra.
Bàn Sơn nói, "Người điên này sẽ làm hỏng Con đường Thực từ giờ trở đi."
Maneesha, Thiền nhiều cử chỉ hơn là giải thích tường minh. Nó là hương thơm rất tinh tế. Bạn cần nhạy cảm mênh mông để cảm thấy làn gió này và cái mát mẻ của nó.
Nó không nói to, nó thì thào - nhưng thì thào âm nhạc mênh mông, thơ ca lớn lao. Nó chỉ hướng dẫn, không có giải thích nào. Nếu bạn được định tâm trong bản thân bạn, hướng dẫn này là đủ; nếu bạn không được định tâm trong bản thân bạn, ngay cả toàn thể giải thích sẽ không hữu dụng. Nó sẽ cho bạn nhiều tri thức hơn, nhiều bản ngã hơn, nhiều nhân cách phức tạp hơn, nhưng nó sẽ không làm cho bạn trí huệ... vì trí huệ như đứa trẻ hồn nhiên, những đôi mắt sáng tỏ đó có thể nhìn mà không có phán xét nào...
Trong những giai thoại này bạn sẽ thấy đi thấy lại chỉ dẫn của vô lời.
Toàn thể quá trình của Thiền là ở chỗ không cái gì phải được tạo kỉ luật, không cái gì phải được đạt tới. Mọi điều phải xảy ra đã xảy ra; bạn chỉ phải thức tỉnh để nhìn nó. Bạn đã ở điểm nơi bạn muốn ở, nhưng bạn chưa bao giờ nhìn xuống bên dưới chân bạn.
Thiền chỉ là việc cảnh báo: "Đừng chạy, chỉ ngồi tĩnh lặng." Trong chính cái rất tĩnh lặng của bạn được ẩn kín toàn thể huy hoàng của sự tồn tại.
Từ hoàn cảnh này, những giai thoại Thiền sẽ có vẻ hơi chút dở hơi. Nhưng trong hoàn cảnh của Thiền chúng có nghĩa mênh mông, mặc dầu nghĩa là không logic. Nghĩa này có tính tồn tại.
Một lần một sư làm bức hoạ Triệu Châu và đưa nó cho ông ấy…
Triệu Châu là một trong những thầy vĩ đại nhất.
Triệu Châu nói với sư, "Nói cho ta, bức hoạ này có vẻ giống ta hay không? Nếu nó giống ta, ta sẽ đánh ta tới chết; nếu nó không giống, ta sẽ thiêu ông tới chết!"
Thiền đi ra ngoài tôi và bạn; bức hoạ chỉ có thể là về thân thể, cái không phải là bạn. Bức hoạ chỉ là về bộ xương của bạn nhưng không về tâm thức của bạn. Tất nhiên nó không thể giống Triệu Châu.
Tôi nhớ lại một hoạ sĩ lớn. Một quí bà trẻ đẹp tới thăm ông ấy. Hoạ sĩ bị ấn tượng mênh mông bởi vẻ đẹp của cô ấy - hoạ sĩ này không là ai khác ngoài Picasso. Và Picasso đã làm bức tự hoạ, đang treo trên tường đằng sau ông ấy. Quí bà trẻ hỏi, "Nó là bức tự hoạ của ông phải không?"
Đôi khi nhà thơ và hoạ sĩ và nhạc sĩ và vũ công, dù họ thuộc về phương Đông hay phương Tây, tới rất gần hiểu biết của Thiền.
Picasso nói, vừa nhìn vào bức hoạ, "Tôi nghĩ nó không phải là tôi."
Quí bà này nói, "Điều này là lạ... ông đã nói với mọi người rằng đây là bức tự hoạ của ông."
Picasso nói, "Nếu như nó là tôi, nó chắc đã hôn cô! Và kẻ ngốc này đơn giản treo trên tường. Làm sao nó có thể là tôi được?"
Triệu Châu đang hỏi, " Nói cho ta, bức hoạ này có vẻ giống ta hay không? Nếu nó giống ta, ta sẽ đánh ta tới chết."
Ta không phải là cuộc sống thực của bạn. Ta chỉ là từ tiện dụng: nó hữu dụng nhưng nó không là thực. Không có người nào bên trong có thể nói "Ta." Khoảnh khắc bạn im lặng không có ‘ta’, không có ‘tôi’, không có ‘người’.
Triệu Châu đang làm ra vấn đề, theo ngôn ngữ Thiền, rằng "nếu ông nói nó giống ta, ta sẽ đánh ta tới chết, vì chết của ta chỉ có thể là sống của ta." Trong chết của bản ngã bạn được phục sinh; bạn tìm ra không gian mới, con người mới, vĩnh hằng mới. ‘Ta' chỉ dành cho bãi chợ.
Và ông ấy nói, "Nếu nó không giống, ta sẽ thiêu ông tới chết" - vì ông và ta chỉ là một cực của cùng đối thể vô tồn tại nhưng tiện dụng.
Triệu Châu đang nói, "Cứ nói cho ta - bất kì điều gì ông nói, hoặc ta sẽ giết bản thân ta hoặc ta sẽ giết ông, nhưng việc giết sẽ xảy ra!"
Sư chẳng có gì để nói.
Sư này không phải là con người của hiểu biết lớn. Ông ấy có thể đã là hoạ sĩ giỏi, nhưng ông ấy không có cảm nhận về thực tại, cái là vô mặt, vô ngã, cái không phải là nhân cách.
Triệu Châu đang cố nhắc nhở ông ta, "Đừng phí thời gian trong việc hoạ lại các ảo vọng."
Tại sao bạn liên tục vẽ trăng được phản xạ trong nước? Khi trăng sẵn có, sao không nhìn lên? Nhưng bạn quá bị gắn bó với cái phản xạ trong nước, cho dù nó chỉ đem tới khổ... Cái phản xạ không thể cho bạn chất nuôi dưỡng; cái phản xạ liên tục thay đổi, nó là ở trong tay của gió. Bạn không thể bắt giữ được cái phản xạ của trăng trong nước.
Và đó là điều mọi người đang cố làm. Ai đó đang cố ôm giữ quyền lực - cái phản xạ của trăng trong nước. Ai đó đang ôm giữ danh vọng, kính trọng, giầu có. Bất kì cái gì ở bên ngoài bạn đều chỉ là cái phản xạ trong mắt bạn.
Mắt bạn vận hành như chiếc hồ nước yên lặng. Thay vì bận tâm về cái được phản xạ, đi vào trong và xem ai được ẩn đằng sau những con mắt đang phản xạ này.
Nhưng sư này không có khả năng nói bất kì cái gì.
Ông ta đã thất bại.
Một trong các sư của Thuý Nham vẽ bức hoạ ông ấy và trình nó cho ông ấy.
Thuý Nham nói với sư, "Nó giống ta hay không?"
Sư không đưa ra câu trả lời.
Thuý Nham, tự trả lời cho mình, nói, "Để hội chúng quyết định!"
Lời của ông ấy, "Để hội chúng quyết định!" ngụ ý rằng bất kì nhân cách nào bạn có đều được mọi người trao cho bạn, được hội chúng mọi người trao cho. Ai đó đã nói, "Bạn đẹp, rất đẹp," và đột nhiên nhân cách của bạn... bạn bắt đầu cảm thấy đẹp. Và nếu nhiều người thế liên tục lặp lại điều đó, bạn bắt đầu tin vào nó. Thực ra bạn muốn tin vào nó và bây giờ mọi người đang cho bạn mọi cơ hội để tin nó.
Nhưng, đẹp hay xấu, nhân cách là giả. Và mọi thứ là giả, dù chúng xấu hay đẹp, đều không thành vấn đề. Điều thành vấn đề là thực tại. Bất kì cái gì bạn nghĩ bạn là vậy chỉ là bức hoạ của bạn. Khi bạn đứng trước gương, bạn đang đứng trước bức hoạ của bạn. Cứ nhìn vào gương và thấy: bức hoạ này có là bạn không?
Mọi nhân cách đều được xã hội trao cho. Bạn vào thế giới này mà không có nhân cách nào, không có tên nào, không có danh nào. Bạn đơn giản tới như hoa hồng nở, như chim được sinh ra.
... Lắng nghe con chim cu cu.
Tiếng hót này mà con chim cu cu đang tạo ra, đang tới từ chính trung tâm của nó, nó không phải là nhân cách. Con chim cu cu đã không diễn tập việc đó, con chim cu cu không phải là diễn viên. Điều đang đi ra là tự nhiên.
Cái là tự nhiên bạn chỉ có thể tìm thấy trong im lặng sâu sắc. Lời của bạn, tâm trí của bạn, liên tục làm sao lãng bạn, đem bạn đi xa khỏi bản thân bạn.
Thuý Nham đang nói, Để hội chúng quyết định, vì ông không biết ta cũng không biết. Thế thì để cho mọi người quyết định, vì bức hoạ này, nhân cách nào xuất hiện ở bên ngoài, có thể được quyết định chỉ bởi những người khác. Cứ nghĩ một chút xem: bạn có bao giờ cảm thấy, từ bên trong, nhiều thứ bị áp đặt lên bạn bởi bên ngoài không?
Chẳng hạn, ở phương Đông, người già trở nên có trách nhiệm hơn. Người đó không cảm thấy bất kì vấn đề gì trong việc trở nên già; người đó càng trở nên cổ đại và già cả, càng nhiều kính trọng thành sẵn có cho người đó từ xã hội. Nhưng ở phương Tây, trở nên già bị coi là bệnh tật. Người ta né tránh nó nhiều nhất có thể được, bởi đủ mọi loại phương tiện - giải phẫu nhựa... Nhưng bất kì cái gì bạn làm... ngay cả những người đã trải qua giải phẫu nhựa một ngày nào đó sẽ phải đi vào mồ. Điều đó không thể tránh được; bạn không thể nói, "Điều này là không đúng - tôi đã trải qua giải phẫu nhựa và dầu vậy cái già vẫn tới." Và sau cái già là chết.

Phương Tây tôn thờ tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ lướt qua nhanh chóng. Phương Đông biểu lộ hiểu biết tốt hơn bằng việc kính trọng người già. Nó nói, cũng như cái già làm cho bạn khôn ngoan, chết sẽ làm cho bạn khôn ngoan hơn! Đừng lo nghĩ - mọi thứ này đều thay đổi, và cái thay đổi từ thời thơ ấu tới chết không phải là bạn. Bên trong tất cả thay đổi này có cái gì đó vẫn còn không thay đổi, và không ai có thể làm ra được bức hoạ về nó.
Phổ Hoá là đại đệ tử của Bàn Sơn, và là người lập dị nhất trong mọi thiền sư.
Khi Bàn Sơn sắp tịch, gọi đệ tử tới bảo "Có người vẽ được chân dung ta chăng?" Mọi sư đều trình bản vẽ nhưng chẳng hợp ý Bàn Sơn.
Vào lúc đó, Phổ Hoá ra thưa "Tôi vẽ được." Bàn Sơn hỏi, "Sao chẳng trình lão tăng?"
Phổ Hoá lộn nhào rồi đi ra.
Bàn Sơn nói, "Người điên này sẽ làm hỏng con đường thực từ giờ trở đi."
Bạn không nên nghĩ rằng Bàn Sơn kết án Phổ Hoá. Những lời này rất đáng yêu, và Bàn Sơn thực ra đang nói rằng điều những người khác đã học, cái gọi là người uyên bác đã không có khả năng làm, thì người bị coi là lập dị này xoay xở được. Ông ấy đơn giản lộn một vòng và đi ra. Ông ấy đang nói cái gì đó qua cử chỉ của mình - "Vào khoảnh khắc này của chết, sao thầy lo nghĩ về chân dung? Thầy sẽ làm gì với nó? Cứ làm cú lộn vòng và đi ra thôi!"
Thiền không bao giờ coi chết là nghiêm chỉnh. Những người biết, không ai có thể coi chết là nghiêm chỉnh Nó là hư cấu.
Bàn Sơn nói, "Người điên này sẽ làm hỏng con đường thực từ giờ trở đi."
Ông ấy không kết án Phổ Hoá, ông ấy đơn giản nói rằng người lập dị này đã chứng tỏ là trí huệ hơn những sư được gọi là trí huệ khác. Và từ giờ trở đi ông ấy sẽ được đi theo, nhưng đi theo là hư hỏng.
Thiền muốn bạn hàng động một cách đích thực.
Bạn phải không lặp lại, bạn phải không bắt chước.
Bây giờ bạn có thể hiểu điều Bàn Sơn nói. Ông ấy nói, "Người lập dị này đã làm một việc. Ông ấy đã chỉ cho ta cách thức - ‘Không bận tâm, cứ lộn một vòng và ra đi! Đó là lúc ra đi, thầy phải đã sống đủ trong thân thể rồi. Bây giờ thầy sẽ làm gì với bức hoạ chân dung?'"
Nhưng chỉ những người được nuôi dưỡng sâu sắc trong Thiền sẽ có khả năng hiểu tại sao Bàn Sơn nói rằng Phổ Hoá sẽ "làm hư hỏng Con đường Thực từ giờ trở đi " - vì nhiều người sẽ đi theo điều ông ấy đã làm. Tại khoảnh khắc này nó là tự phát; từ giờ trở đi, bất kì người nào làm nó sẽ chỉ là việc bắt chước. Ông ấy đã làm nó hoàn hảo tới mức có mọi khả năng ông ấy sẽ bị bắt chước, và việc bắt chước đó là làm hư hỏng Con đường Thực.
Khi Lâm Tế sắp chết ông ấy hỏi các đệ tử, "Ta đã sống cuộc đời ta bao giờ cũng đích thực và nguyên bản. Giờ ta không biết làm sao chết cho nguyên bản. Các ông là đệ tử của ta - ai đó có gợi ý cách nào không?"
Thấy ra vấn đề rằng ngay cả chết cũng chỉ là trò chơi: "Ai đó có gợi ý ta nên chết cách nào không? - để cho không ai có thể nói rằng ta đã không nguyên bản."
Các đệ tử nhìn nhau. Đó là câu hỏi rất khó. Gần như chín mươi chín chấm chín phần trăm mọi người chết đi đều nằm trên giường. Nhưng điều đó không phải là nguyên bản, điều đó là cách chết rất truyền thống.
Ai đó gợi ý rằng một sư cổ đại đã chết khi ngồi trong tư thế hoa sen... Lâm Tế nói, "Nếu ai đó đã chết khi ngồi trong tư thế hoa sen, bây giờ điều đó không còn là nguyên bản nữa. Các ông gợi ý cái gì đó nguyên bản đi."
Ai đó gợi ý, "Thầy có thể chết khi đứng."
Nhưng một sư nói, "Tôi đã nghe nói về một sư đã chết đứng, cho nên tôi nghĩ điều đó không là nguyên bản."
Lâm Tế nói, "Khó thế! Chẳng lẽ không ai có thể gợi ý cho ta, vào tuổi già của ta... Ta đã từng dạy các ông cả đời rồi và các ông thậm chí không thể giúp được ta chết một cách nguyên bản sao?"
Một đệ tử nói, "Điều duy nhất tôi có thể quan niệm được là chết đứng trên đầu. Tôi nghĩ không người nào đã làm điều đó trước đây."
Lâm Tế nói, "Điều này có vẻ được đây. Có phản đối nào không?"
Và không có phản đối nào từ cả nghìn đệ tử của ông ấy, cho nên ông ấy quyết định đứng trên đầu và chết. Và ông ấy đã đứng trên đầu và chết!
Bây giờ các đệ tử gặp khó khăn:
Làm gì với người như vậy? Ông ấy có chết thực không? Ai đó có thể chết và vẫn còn đứng trên đầu không? Chúng ta có nên chôn ông ấy, hay đợi? Có khi ông ấy không chết...
Họ thử đủ mọi cách để tìm ra: việc thở không có đó, nhịp tim không có đó, và trời đất, ông ấy vẫn đứng trên đầu! Ngay cả người sống và không thực hành yoga cũng thấy rất khó đứng trên đầu. Và người chết này không thực hành yoga.
Ai đó gợi ý, "Cách duy nhất để có được an toàn là ... bà chị của ông ấy là một ni cô, sống ở thiền viện lân cận. Tốt hơn cả là chúng ta mời bà ấy tới và bảo bà ấy, ‘Em trai của bà chết và ông ấy đem bản thân mình ra làm trò đùa, đứng trên đầu. Ông ấy tạo ra rắc rối cho chúng tôi.'"
Bà ấy tới và bà ấy nói với Lâm Tế, "Lâm Tế, ông bao giờ cũng giở trò tinh quái từ thời trẻ con. Giờ đây không phải là lúc tinh nghịch - đứng dậy và nằm ra và chết theo cách mọi người vẫn chết đi!"
Lâm Tế đứng dậy, cười... và toàn thể hội chúng cười - "Điều này thực lạ!" Và ông ấy nằm lên giường, và người chị đi mất. Bà ấy thậm chí không đợi, và ông ấy chết!
Bây giờ điều đó trở thành khó hơn để các đệ tử quyết định liệu ông ấy chết hay không. Ông ấy mở mắt ra và nói, "Đừng lo, ta chết đây. Các ông cứ chuẩn bị lễ tang đi; bằng không ni cô kia sẽ tới chuẩn bị và lúc đó sẽ là đêm. Các ông chuẩn bị lễ tang khi ta nghỉ ngơi."
Những người vĩ đại... vĩ đại một cách kì lạ. Nhưng họ đã chỉ xảy ra trên con đường của Thiền, vì Thiền không coi cái gì là nghiêm chỉnh - cả sống lẫn chết, cả tốt lẫn xấu. Sự kiên định của nó là rất đơn giản và duy nhất: chỉ tìm ra trung tâm bên trong của bạn, từ đó tâm thức bạn nảy sinh và toả sáng. Thế thì làm bất kì cái gì tới bạn một cách tự phát và nó là đúng. Cho dù toàn thế giới nói điều đó là sai, cũng chẳng thành vấn đề.
Ryokan đã viết:
Tôi dường như nghe thấy tiếng của ngài
trong tiếng hót của chim cu cu.
Trên núi,
một ngày nữa trôi qua.
Sống và chết không là gì cả; chúng chỉ giống như một ngày nữa trôi qua trên núi, hay tiếng hót của con chim cu cu đột nhiên vang lên và thế rồi biến mất. Bạn cũng vậy: bạn tới và bạn đi, không cái gì là nghiêm chỉnh trong nó.
Bài thơ khác đã viết:
Chỉ khi ông không có gì trong
tâm trí của ông và không tâm trí trong mọi vật,
ông mới trống vắng và tâm linh,
trống rỗng và tuyệt diệu.
Không thành vấn đề liệu bạn liên tục sống hay bạn dừng thở, nhưng đầu tiên hoàn thành một yêu cầu đơn giản:
Không cái gì trong tâm trí ông
và không tâm trí trong mọi vật.
Trống vắng, và bạn là tâm linh, trống rỗng, và bạn là tuyệt diệu.
Bây giờ bạn có thể sống hay bạn có thể chết; chúng chỉ là hai mặt của cùng một đồng tiền.
Maneesha đã hỏi một câu hỏi:
Ai có thể vẽ chân dung thầy?
Chẳng phải mọi bức tranh thực ra đều là bức chân dung tự hoạ sao?
Maneesha, người ta không thể hoạ chân dung thầy mà cũng không thể hoạ chân dung mình. Điều bạn gọi là chân dung tự hoạ không là gì ngoài phản xạ của trăng trong hồ.
... Trước khi chúng ta thực sự trở nên không nghiêm chỉnh, vài tiếng cười để làm cho bạn thành nhẹ nhàng, để làm cho im lặng này ít nặng nề đi.
Ba nhà giải phẫu đang trong quán rượu, buôn chuyện về kinh nghiệm của họ. Người thứ nhất nói, "Có lần một anh chàng tới tôi, người đã bị tai nạn xe hơi, và giờ anh ta là vận động viên chạy Olympic."
"Đáng nể!" người thứ hai nói. "Tôi có một bệnh nhân có lần đã bị tầu hoả đâm vào, và thân thể anh ta bị rời ra từng mảnh. Tôi đã làm giải phẫu cho anh ta, và hôm nay anh ta là vũ công nổi tiếng."
"Điều đó chưa là gì nhé," người thứ ba nói. "Một anh chàng tới tôi, người là một chuyên gia tháo bom. Một hôm một quả bom phát nổ và mọi thứ họ tìm thấy là lỗ đít và đôi răng giả... và hôm nay anh ta là tổng thống Mĩ!"
Paddy và Mickey, hai anh em nhà Dunn, sống cùng mẹ già của họ ở bờ tây của Ireland. Một hôm Paddy công bố rằng anh ta sẽ đi London để tìm kiếm vận may. "Jesus linh thiêng!" mẹ anh ta kêu lên. "Nếu con đi tới thành phố tồi tệ lớn đó, phải chắc mỗi tuần viết thư về cho mẹ già của con."
Thế là Paddy lên đường và họ không nghe thấy một điều nào từ anh ta trong nhiều tháng. Thế rồi một sáng một bức thư tới, nhưng mọi điều nó nói là, "Con ổn. Mẹ khoẻ chứ? Con của mẹ, Paddy Dunn." Không có địa chỉ trên nó, cho nên họ nhìn vào dấu bưu điện, có in "London W.C.1". Thế rồi bà già Dunn says nói với Mick, "Lên London và đưa anh con về."
Khi Mick tới London, anh ta lang thang một chốc để tìm "W.C.1" mãi cho tới khi anh ta đi tới Picadilly Circus, và ở đó anh ta thấy dấu hiệu viết "W.C."
"Đây phải là nó rồi," anh ta nghĩ, và thế rồi bước xuống các bậc. Khi anh ta tới đáy, có ba cửa đánh dấu "1 ...2 ...3". Thế là anh ta gõ vào số một và nói to, "Anh Dunn có trong đó không?"
"Chắc chắn, tôi xong rồi," một giọng nói vọng ra từ bên trong. "Nhưng không có giấy ở đây!"
"Jesus!" Mick kêu lên. "Đó không phải là cớ để không viết thư về cho mẹ!"
Mẹ của Swami Deva Sọ dừa, bà Cherrypit, đang buôn chuyện với người bạn ở bên ngoài siêu thị. "Bà phải gặp con trai tôi," bà Cherrypit nói. "Nó đã chọn thiền."
"Thật à?" bà bạn đáp. "Điều đó thật đáng thương, nhưng tôi đoán tốt hơn cả là ngồi quanh và không làm gì."
Rufus và Mabel - hai người Oregon, hiển nhiên là người thô thiển - vừa mới lấy nhau và trên đường trở lại trang trại của họ ở Clarno. Con ngựa già Daisy của họ đi mỗi lúc một chậm hơn, và mặc nỗ lực của Rufus, ngay trước lúc trời tối con ngựa già Daisy lăn ra chết. Chẳng còn gì để làm ngoài việc dựng trại nghỉ qua đêm dưới cái cây gần đó.
Những người mới lập gia đình này rúc vào dưới chăn và Rufus nói với Mabel, "Nào, về cái đó thì sao, em yêu?"
"Về cái gì, anh yêu?" Mabel đáp.
"Ồ, em yêu... đừng bận tâm," Rufus nói. Nhưng ngay sau đó, anh ta lại thử.
"Này... về cái đó thì sao, em yêu?" anh ta nói lắp.
"Về cái gì?" Mabel đáp.
"À," Rufus nói, "mẹ em không bao giờ nói cho em về hôn nhân để làm gì sao?"
"Em không biết anh ngụ ý gì, anh yêu," Mabel đáp.
"Thế này," Rufus nói, "à, em là đàn bà, còn anh là đàn ông. Và em thấy, đấy... em thấy đàn ông có cái này ở đây... và nó cho cuộc sống."
"Nó cho cuộc sống à?" Mabel kêu lên. "Này, vì Chúa, anh Rufus. Chúng ta hãy cắm nó vào trong con ngựa già Daisy đáng thương của anh, ngay bây giờ!"
Bây giờ, Nivedano ...
Nhớ, bước đầu tiên của thiền là nói lắp bắp. Và nói lắp bắp đơn giản ngụ ý tống ra cái điên khùng của bạn, cái đã có đó trong tâm trí, chồng chất trong nhiều thế kỉ. Khi bạn tống nó ra bạn sẽ thấy bản thân bạn trở nên nhẹ nhàng, trở nên sống động hơn, chỉ trong hai phút.
Bạn sẽ ngạc nhiên rằng khi Nivedano đánh tiếng trống thứ hai, để đi vào trong im lặng, bạn đi vào trong im lặng sâu như bạn chưa bao giờ làm trước đây. Chỉ hai phút đã dọn sạch con đường.
Thực ra trong hai phút đó, nếu bạn đưa toàn bộ năng lượng của bạn vào... bạn càng đưa nó vào nhiều, im lặng theo sau sẽ càng sâu hơn. Cho nên đừng là bộ phận, đừng là tầng lớp trung lưu. Cứ là ngươi điên hạng nhất!
Về đàn bà không có vấn đề gì, họ đánh bại mọi đàn ông mọi ngày.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
(Tiếng trống)
Im lặng, không chuyển động... đi vào trong.
Nhắm mắt lại.
Đây là bạn.
Không bức hoạ chân dung nào của nó là có thể có.
Nó chỉ là im lặng thuần khiết, không gian không biên giới.
Đây là mọi điều bạn đã mang vào trong thế gian, và đây là mọi điều bạn sẽ lấy đi khi bạn chết.
Trong sinh, trong sống, trong chết, đây là điều duy nhất thường xuyên còn lại như là một.
Chân lí tối thượng, không thay đổi.
Trải nghiệm nó đi mỗi lúc một sâu hơn.
Bỏ mọi sợ, vì nó là bản thể riêng của bạn, lãnh thổ không biết riêng của bạn mà bạn đang thám hiểm.
Không có vấn đề sợ.
Không ai khác có thể đi vào đó, nó là tuyệt đối riêng tư.
Do đó một cách bạo dạn giang cánh ra, cả bầu trời là của bạn.
Để đem nó tới tương phản sâu hơn...
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Mọi người chết - để thân thể chết, cho dù nó vẫn tiếp tục thở, không thành vấn đề.
Bạn đi vào.
Từ ‘trong' nhỏ bé này là toàn thể triết lí của chư phật.
Được định tâm trong tính hiện hữu là việc là phật theo quyền riêng của bạn.
Nhớ lấy!
Và để việc nhớ này chảy như dòng chảy ngầm hai mươi bốn giờ bên trong bạn.
Thế thì bạn sẽ hành động như vị phật, bạn sẽ bước đi như vị phật.
Mọi thứ bạn chạm vào bằng nhận biết sẽ biến thành vàng quí giá.
Đây là cội nguồn từ đó chim cu cu hót.
Đây là cội nguồn từ đó tre mọc.
Đây là cội nguồn từ đó sen nở.
Nó là một cội nguồn duy nhất, mặc dầu có cả triệu cách diễn đạt nó.
Nó không phải là tôi, nó không phải là bạn; nó đơn giản hiện hữu.
Tính hiện hữu này là Thiền.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Quay lại.
Ngồi như phật trong vài giây, chỉ là bức tượng im lặng, nhớ kinh nghiệm này về bản thể bên trong của bạn.
Bắt giữ lấy sợi chỉ này, để cho bạn có thể giữ nó dù bạn làm bất kì cái gì... nó bao giờ cũng có đó bên trong, như nhịp tim đập hay như việc thở.
Im lặng này phải trở thành tính toàn bộ của bạn.
Thế thì nó là âm nhạc của bạn và nó là điệu vũ của bạn.
Thế thì bạn không còn nhìn phản xạ của trăng, bạn đã trở thành trăng.
Không có phúc lạc nào lớn hơn và không có đỉnh cao nào của cực lạc cao hơn việc là vị phật.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội chư phật chứ?
Vâng!
Xem tiếp Chương 13 – Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post