Read more
Trở về Cội nguồn - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 3. Nó rất
sắc
Nam Tuyền, thiền sư Trung Quốc nổi tiếng, một
hôm vào rừng, gần am của ông ấy, chặt cây bằng chiếc rìu khổng lồ.
Một sư từ xa tới để bày tỏ sự kính trọng với
thầy, đi qua khu rừng và tới gần tiều phu. 'Lão tăng Nam Tuyền có nhà không?'
Ông ấy hỏi tiều phu.
Tiều phu đáp lại sư: Ta đã mua chiếc rìu
này bằng hai xu đồng. Và khua chiếc rìu trên đầu sư đang hoảng hồn này ông ấy
nói thêm: Nó rất sắc.
Sư này mất tinh thần chạy biến - về sau mới
khám phá ra rằng tiều phu đó là bản thân Nam Tuyền.
Điều thứ nhất cần được hiểu, và
được hiểu sâu nhất có thể được là ở chỗ Thiền không là cái gì đặc biệt. Nó
không là cái gì phi thường. Những người đang đi tìm tôn giáo bao giờ, gần như
bao giờ, cũng rất bản ngã. Chính việc tìm kiếm của họ bắt đầu vì bản ngã của họ
không được thoả mãn bởi thế giới này. Họ muốn cái gì đó quí giá hơn, nhiều phần
của điều Thiêng liêng hơn - cái gì đó phi thường. Người bản ngã bị hấp dẫn tới
tôn giáo dễ dàng hơn, và đây là vấn đề - vì tôn giáo nói rằng nếu bản ngã có
đó, không thể có trưởng thành. Và người bản ngã dễ dàng bị hấp dẫn hướng tới
tôn giáo nhưng tôn giáo chỉ bắt đầu khi bạn bỏ bản ngã.
Nhưng thế giới này là nhất thời;
không cái gì thường hằng ở đây và bản ngã muốn cái gì đó thường hằng, vĩnh hằng.
Mọi thứ trong thế giới này được làm từ cùng chất liệu như mơ, và bản ngã không
phải là nội dung. Bản ngã muốn các thứ được làm từ đá cứng. Cho nên bản ngã kết
án thế giới này và bắt đầu cuộc hành trình hướng tới vĩnh hằng. Nhưng vĩnh hằng
có điều kiện riêng của nó, và đây là điều kiện thứ nhất: nếu bạn không bỏ bản
ngã, bạn không thể vào cổng được.
Tôn giáo về căn bản là hiểu biết
rằng mọi trò bản ngã đều là mang tính vật chất. Ngay cả trò hướng tới Thượng đế
cũng mang tính vật chất. Vấn đề không phải là cái gì bạn tìm, vấn đề là người
tìm kiếm là ai. Nếu bản ngã là người tìm kiếm thế thì bất kì cái gì bạn tìm
cũng là vật chất, là của thế giới này. Bạn có thể gọi nó là Thượng đế, bạn có
thể gọi nó là moksha, bạn có thể gọi nó là bất kì cái gì bạn thích: Chân lí,
cái Tuyệt đối, brahma - không thành vấn đề. Nếu bản ngã là người tìm kiếm, thế
thì bất kì cái gì bạn tìm cũng là của thế giới này. Khi bản ngã không phải là
người tìm kiếm thế thì mọi thứ, tôi nói, đều là của thế giới kia.
Ngay cả bạn chẻ củi, ngay cả bạn
là người chủ tiệm nhỏ, thư kí, không ai cả nói riêng, chỉ bình thường; không ai
biết về bạn, không ai đã bao giờ nghĩ rằng bạn là người được chọn, không ai sẽ
bao giờ nghe nói về bạn - điều đó không thành vấn đề. Nếu bản ngã đã rơi rụng
đi bên trong, bất kì cái gì bạn làm đều là Thiêng liêng. Bằng không, bản ngã đầu
độc mọi thứ và bất kì cái gì bạn làm đều là của quỉ, và không của điều Thiêng
liêng.
Thiền chỉ là việc bình thường.
Và Thiền là bản chất của mọi tôn giáo, chỉ là bình thường. Nhận ra sự kiện rằng
bản ngã tạo ra địa ngục quanh nó, rằng bản ngã là cội nguồn của địa ngục, rằng
nó có mọi hạt mầm của khổ, phiền não, người ta đơn giản bỏ nó không ý nghĩ thứ
hai. Một khi người ta đơn giản nhận ra sự kiện rằng người ta khổ vì bản ngã,
người ta đơn giản bỏ nó - nhưng không trong việc tìm cái gì đó.
Bạn có thể bỏ bản ngã trong việc
tìm cái gì đó. Thế thì bạn đã không thực sự bỏ nó - bạn đang mặc cả. Nhận ra sự
kiện rằng bản ngã là xấu, cội nguồn của mọi khổ và bệnh, bạn đơn giản bỏ nó. Bạn
không hỏi: Tôi sẽ được gì từ điều đó nếu tôi bỏ bản ngã của mình? - vì mọi cái
thu được là việc tìm tinh vi của bản ngã. Bạn đơn giản bỏ nó vì nó là vô dụng,
có hại, độc.
Bạn đang đi qua rừng, bạn bắt gặp
một con rắn - bạn đơn giản nhảy ra khỏi đường. Bạn không hỏi: Tôi sẽ được gì từ
điều đó? Tôi sẽ không nhảy ra khỏi đường chừng nào tôi chưa chắc chắn về điều
tôi sẽ được từ việc đó. Bạn đơn giản nhảy không ý nghĩ thứ hai, vì nếu bạn có ý
nghĩ thứ hai về nó, đến lúc đó con rắn có thể đã tấn công bạn. Bạn đơn giản nhảy,
khi nhận ra sự kiện rằng rắn có đó; chết có đó, bạn đơn giản nhảy ra khỏi nó.
Nhà bị cháy. Bạn không hỏi: Tôi
sẽ được gì nếu tôi chạy ra khỏi nó? Bạn đơn giản chạy ra khỏi nó không ý nghĩ
thứ hai. Bạn nghĩ về nó khi bạn ở ngoài nó - thực ra, bạn chạy mà không nghĩ.
Khi bạn ở ngoài nguy hiểm, thế thì bạn ngồi dưới cây và bạn có cái nhìn; thế
thì bạn nghĩ lại mọi điều đã xảy ra - tại sao bạn đã chạy xa? Bạn nhận ra nó,
và việc nhận ra trở thành thay đổi, biến đổi, cách mạng.
Nếu bạn nhận ra rằng bản ngã là
nhà đang cháy của bạn, bạn bỏ nó. Bạn không hỏi: Tôi sẽ được gì từ nó? Bạn đơn
giản trở thành không ai cả, người bình thường. Và một khi bạn là bình thường, mọi
thứ bắt đầu xảy ra.
Thiền là bình thường - nó làm cho mọi người chỉ là không ai cả, và đây là cái đẹp của nó. Khi bạn trở thành không ai cả, khi bạn là bình thường, đây là hiện tượng phi thường nhất có thể có. Nghe đấy - mọi người đều muốn là phi thường. Cho nên khao khát là phi thường là rất bình thường vì mọi người đều muốn nó. Và trở thành bình thường là tuyệt đối phi thường vì không ai muốn điều đó; không ai khao khát về nó - nhớ điều này. Chỉ thế thì bạn có thể hiểu các Thiền sư.
Vì điều này, hạt mầm, hạt mầm của
im lặng, hạt mầm của trống rỗng bên trong mà Phật đã trao cho Ma ha ca diếp phải
được đem sang Trung Quốc. Vì ở Ấn Độ một tai nạn rất lớn đã xảy ra trong quá khứ,
và tai nạn đó là người brahmins. Bạn không thể tìm ra người bản ngã hơn người
brahmins; họ đã tạo ra toàn thể hệ thống cấp bậc ở Ấn Độ. Họ đã là những người
phi thường nhất, vài người được chọn, những người đứng đầu.
Họ thậm chí đã phân chia đẳng cấp
như họ làm cho thân thể. Họ nói: Những người là bình thường, công nhân làm việc
bằng tay, họ giống như chân - thấp nhất; những người là doanh nhân, họ giống
như bụng, họ giúp thân thể, họ là trung tâm của thân thể, phần vật lí, cũng giống
như bụng; thế rồi đến chiến binh, người lính, kshatriyas, họ giống như cánh tay
- để phòng thủ, để bảo vệ; và người brahmins, họ giống như đầu - nhà tư tưởng,
triết gia. Và đầu là cao nhất. Toàn thân tồn tại vì cái đầu; đầu không tồn tại
cho bất kì người nào, nó tồn tại cho bản thân nó. Đầu có đó để ra lệnh cho thân
thể, lập kỉ luật cho nó. Toàn thân phải tuân theo cái đầu và nếu chân nói
'không', nó phải bị chặt đi và vứt đi.
Những brahmins này là bản ngã
nhất. Và không phải là ngẫu nhiên mà Adolf Hitler đã chọn cái tên mà người
brahmins đã cho người Hindus, người Aryans. Hitler đã chọn cái tên đó cho người
riêng của ông ấy, 'người Aryans'. 'Aryan' ngụ ý cao quí nhất, giỏi nhất. Cho
nên người brahmins là cội nguồn của mọi chủ nghĩa phát xít trên thế giới; Adolf
Hitler chỉ là sản phẩm phụ, bộ phận. Thầy của Adolf Hitler, Friedrich Nietzsche
đã ca ngợi người brahmins rất nhiều. Và người brahmin vĩ đại nhất, và điên nhất
tất nhiên, hoàn toàn thần kinh, là Manu. Ông ấy đã cho bộ luật, hệ thống cấp bậc,
và phân chia xã hội cho người Hindus. Friedrich Nietzsche đã ca ngợi Manu và
ông ta nói: Manu là nhà tư tưởng vĩ đại nhất đã từng được sinh ra trên thế giới!
Và ông ấy là một trong những người điên nhất - ông ấy là cội nguồn của mọi chủ
nghĩa phát xít.
Cho nên rất khó cho Phật dạy mọi
người không là cái gì - điều đó gần như là không thể được. Phật bị bao quanh bởi
những người brahmins. Ý tưởng về là đặc biệt là bình thường tới mức nó ở trong
máu của mọi người, và người brahmins là rất, rất điên về bản ngã của họ; họ sẽ
không nghĩ về việc là bình thường. Người ta không thể hình dung được rằng người
brahmin sẽ sẵn sàng làm cái gì đó bằng tay. Nó là bẩn thỉu, và những người làm
điều đó là bẩn thỉu; họ là tiện nhân, sudras, họ không thể được chạm tới. Không
chỉ những người đó không được chạm tới, ngay cả cái bóng của cũng là không thể
được chạm tới.
Ngay cả bây giờ, trong thế kỉ
hai mươi này vẫn có những làng ở Ấn Độ nơi bất kì khi nào một người quét rác hay
người làm giầy đi qua phố, người đó phải công bố to: Tôi là một sudra, một tiện
dân - tôi đang đi qua phố này. Để cho nếu một brahmin nào đó sẵn sàng ra khỏi
nhà mình hay cái gì đó, người đó có thể dừng lại, vì một tiện dân đang đi qua
phố đó. Cả phố là bẩn vào khoảnh khắc đó. Và nếu một tiện dân đi qua và cái
bóng của người đó rơi vào một người brahmin đó là tội ác với người đó. Người đó
có thể bị trừng phạt về điều đó - bị trừng phạt; thậm chí tử hình! Họ đã giết
nhiều người trong quá khứ. Tội ác chỉ là ở chỗ người brahmin sẽ ngồi và một tiện
dân sẽ đi qua và cái bóng của người đó - không phải người đó, chỉ cái bóng của
người đó sẽ chạm vào, sẽ trùm qua.
Gần như Phật không thể nào làm
cho mọi người nhận ra cái đẹp của việc là bình thường. Ông ấy đã được sinh ra
giữa nhưng người tuyệt đối bản ngã. Đó là lí do tại sao Phật giáo không thể sống
sót được ở Ấn Độ. Chính vì ảnh hưởng của Phật, nhân cách của ông ấy, lực của
ông ấy, con người ông ấy, mà nó sống sót được một chút. Nhưng khoảnh khắc Phật
biến mất, sớm ngay sau đó, mọi thứ biến mất. Do đó, Bồ đề đạt ma phải đi sang
Trung Quốc. Nhưng tại sao Trung Quốc? - ông ấy có thể đi sang Miến Điện, ông ấy
có thể đi sang Srilanca, ông ấy có thể đi sang Afghanistan, ông ấy có thể đã đi
bất kì chỗ nào trên thế giới. Tại sao đặc biệt Trung Quốc?
Đã có lí do đặc thù - Trung Quốc
có mảnh đất đúng vào khoảnh khắc đó. Lão Tử và Trang Tử đã tạo ra mảnh đất ở
đó. Họ đã tạo ra một bầu không khí đặc thù, một hoàn cảnh, vì họ đã sống như
người bình thường. Nếu bạn đã bắt gặp Trang Tử bạn chắc đã không khả năng nhận
ra ông ấy trừ phi bạn đã trải qua tỏ ngộ, thoáng nhìn về cái Vĩnh hằng. Chỉ thế
thì bạn mới có khả năng nhận ra rằng một Trang Tử hay một Lão Tử đã có đó, bằng
không thì không đâu. Họ đã không có biểu lộ bên ngoài nào.
Bạn có thể nhận ra giáo hoàng,
ông ấy có đồ dùng cá nhân bên ngoài khắp quanh ông ấy; không có gì bên trong -
mọi thứ đều bên ngoài. Nếu một giáo hoàng tới trong một phòng trong bộ trang phục
bình thường không ai sẽ có khả năng nhận ra ông ấy. Nếu một Trang Tử tới, chỉ
vài người có chiều sâu hiểu biết nào đó chắc sẽ có khả năng nhận ra ông ấy.
Trang Tử đi như người bình thường: câu cá, chẻ củi, làm cái này cái nọ - bất kì
cái gì cuộc sống cần, ông ấy sẽ làm nó. Ông ấy không là ai đặc biệt. Giáo huấn
của Phật đã nở hoa ở Trung Quốc - nó đã đi tới hoàn thiện. Nam Tuyền là sự gặp
gỡ của Phật và Lão Tử, gặp gỡ của Phật giáo và Đạo giáo, và Thiền là gặp gỡ của
mọi điều đẹp trong Phật và mọi điều đẹp trong Lão Tử. Đó là lí do tại sao không
có cái gì giống như Thiền, vì hai dòng chảy, cực kì mạnh mẽ, cực kì đẹp, hoàn
toàn của cái Không biết, đi tới gặp gỡ. Đã không bao giờ có gặp gỡ như thế. Các
tôn giáo khác đã gặp gỡ, nhưng họ đã gặp gỡ như các kẻ thù. Họ đã xung đột, va
chạm với nhau. Cái gì đó đã xảy ra cho dù từ va chạm đó, nhưng nó không thể đẹp
thế. Nó đã không là sự trưởng thành tự nhiên.
Chẳng hạn, ở Ấn Độ điều đã xảy
ra là người Hindus và người Mô ha mét giáo gặp gỡ - họ đã va chạm. Một nhánh là
Sufi giáo - người Sufi được sinh ra; những người rất đẹp. Nhưng dường như đứa
trẻ được sinh ra từ cưỡng hiếp, không từ yêu.
Gặp gỡ này của giáo huấn của Phật
với Đạo giáo là từ yêu. Họ đơn giản rơi vào trong yêu, đã không có va chạm, dường
như họ phù với nhau một cách hoàn hảo. Cái gì đó thiếu trong Đạo giáo và cái gì
đó thiếu trong Phật giáo. Họ đơn giản bù lẫn nhau, họ trở thành hiện hữu mới.
Hai biến mất và cái gì đó mới được sinh ra. Cái mới đó là người này Nam Tuyền.
Bây giờ cố hiểu chuyện ngụ ngôn này.
Nam Tuyền, thiền sư Trung Quốc
nổi tiếng, một hôm vào rừng, gần ngôi đền, chặt cây bằng chiếc rìu khổng lồ.
Bạn không thể tin được, bạn
không thể quan niệm được! Bạn không thể quan niệm được về Phật chẻ củi hay chặt
cây. Ông ấy ngồi dưới cây, đúng - không bao giờ chặt nó. Bạn không thể hình
dung được Phật làm bất kì cái gì. Bạn đã thấy ảnh ông ấy. Ông ấy có hàng triệu ảnh
trên thế giới, nhưng bao giờ cũng ngồi im lặng với mắt nhắm: ảnh về bất hoạt, ảnh
về thiền, nhưng không có ảnh về thiền trong hành động, không. Và bạn không thể
tìm thấy một ảnh về bất kì Thiền sư nào ngồi với mắt nhắm - ông ấy bao giờ cũng
làm cái gì đó. Đó là thứ thiếu trong Phật giáo mà được Đạo giáo cung cấp.
Cuộc sống nên là sự cân bằng giữa
bất hoạt và hoạt động. Nếu bạn hoàn toàn hoạt động, bạn lỡ cái gì đó - bạn lỡ
cái bên trong. Nếu bạn hoàn toàn bất hoạt, bạn lại lỡ cái gì đó - cái bên
ngoài. Và cái bên ngoài có cái đẹp riêng của nó; không cái gì sai với nó. Ở
phương Tây họ cố là hoạt động, ngày càng nhiều hoạt động. Hoạt động trở thành
toàn thể hình mẫu của cuộc sống. Họ đã làm nhiều thứ - phép màu, nhưng cốt lõi
bên trong đã hoàn toàn bị mất, bị quên mất. Ở phương Đông họ đã từng quá bất hoạt.
Khi bạn nhìn ra ngoài, mọi thứ đã thành xấu. Nhìn, mở mắt ra ở Ấn Độ thực sự là
trải qua kinh nghiệm rất đau đớn.
Cho nên tôi biết tại sao Phật
đã nhắm mắt. Tại sao bạn bao giờ cũng thấy ông ấy với mắt nhắm ngồi dưới cây, sợ
mở mắt sao? - khắp nơi, nghèo, khổ. Nhưng nó là cái vòng luẩn quẩn. Nếu bạn nhắm
mắt, khổ sẽ không thay đổi chỉ bởi việc nhắm mắt của bạn. Cái gì đó phải được
làm về nó.
Phương Đông đã trở nên hướng nội
và đã đánh mất mọi tiếp xúc với sự tồn tại bên ngoài. Đây là mất cân bằng. Thiền
là cân bằng hoàn hảo. Thiền sư thiền, nhưng thế rồi ông ấy cũng đi vào rừng chặt
củi vì mùa đông sắp tới. Ông ấy làm nhiều thứ cũng giống như người bình thường.
Ông ấy không là cái gì đặc biệt. Nam Tuyền là một trong những người rất hiếm
hoi đã đạt tới đỉnh cao nhất, như Phật, Mohammed, Jesus, và liên tục chặt củi.
Khi Nam Tuyền đã rất già ai đó
hỏi: 'Thầy khoẻ không?' Ông ấy nói: 'Hoàn hảo.' Chặt củi, mang nước về đạo
tràng, nấu ăn, làm việc trong vườn; điều đó đẹp thế.
Xem đấy... chặt củi ông ấy vẫn
còn là bản thân ông ấy. Hoạt động có đó, nhưng tâm trí tuyệt đối im lặng. Mang
nước về đạo tràng, ông ấy mang nước, nhưng không có người nào bên trong.
Nếu bạn có thể hành động mà
không có ai đó bên trong, bạn sẽ đi vào cõi giới của cái đẹp vô cùng, vì hoạt động
xả ra năng lượng và im lặng tận hưởng việc xả ra. Với hoạt động, bạn lan toả
ra; bạn trở thành bầu trời bao la, và sâu bên trong - không ai cả, im lặng. Im
lặng lan toả cùng hoạt động của bạn. Nam Tuyền mang nước về đạo tràng là im lặng
mang nước về đạo tràng. Nam Tuyền chặt củi là im lặng chặt củi.
Bạn không thể hình dung được
phúc lạc nào là có thể nếu bạn có thể hành động mà không có người hành động
đang ở bên trong, không có bản ngã. Nếu bạn có thể đơn giản hành động và di
chuyển từ hành động sang hành động mà không tích luỹ bất kì đồng nhất nào: Đây
là tôi đang làm nó, đây là tôi; tôi đã làm cái này và tôi đã làm cái kia -
không tích luỹ bất kì cái gì - 'tôi' qua các hoạt động; nếu bạn có thể chuyển từ
hoạt động này sang hoạt động khác như im lặng, như trống rỗng, phúc lành không
thể hình dung được, phúc lành không thể tưởng tượng được trút lên bạn. Bạn cảm
thấy rằng toàn thể sự tồn tại chia sẻ bí mật của nó với bạn, vì qua hoạt động bạn
được kết nối với nó và qua im lặng bạn có năng lực thấy, nhìn, tận hưởng, chạm.
Qua im lặng bạn nhạy cảm, và
qua hoạt động bạn ở trong tiếp xúc. Nhạy cảm bên trong và tiếp xúc bên ngoài -
đây là cân bằng. Thế thì bạn có hai cánh. Bằng không, bạn sẽ bay với một cánh -
hoặc hoạt động hoặc im lặng. Nhưng một cánh là không đủ. Bạn có thể dập dờn
chút ít đây đó, nhưng một cánh không thể đưa bạn tới các chiều cao. Bạn không
thể di chuyển trên trời, bạn không thể đi xa - hai cánh được cần. Và chúng cân
bằng, hoạt động - bất hoạt; chúng cân bằng.
Nam Tuyền chặt củi - nhớ điều
đó. Và bất kì khi nào tâm trí bạn đi tới các cực đoan, cứ kéo nó lại chỗ giữa.
Hoặc tâm trí muốn hoạt động hoặc nó muốn bất hoạt, vì với cực đoan tâm trí có
thể tồn tại. Ở giữa, đích xác ở giữa, khi hoạt động và bất hoạt triệt tiêu lẫn
nhau, phủ định lẫn nhau - tâm trí biến mất.
Nam Tuyền đã chặt củi gần am của
ông ấy. Một sư từ xa tới để bày tỏ sự kính trọng với thầy, đi qua khu rừng và tới
gần tiều phu. 'Lão tăng Nam Tuyền...
Đạo tràng của ông ấy, thiền viện
của ông ấy cũng được gọi là thiền viện Nam Tuyền. Thực sự, Nam Tuyền không phải
là tên của ông ấy, về căn bản nó là tên của thiền viện và không ai biết tên của
Nam Tuyền. Cho nên dần dần ông ấy được gọi là Nam Tuyền, Lão tăng Nam Tuyền.
Không ai biết tên ông ấy, và điều này là tốt, vì không ai có tên cả. Mọi tên đều
là giả, cho nên tên nào cũng được. Mọi tên đều là vô nghĩa vì bạn tới thế giới
này không có tên, và khi bạn rời khỏi thế giới bạn đi mà không có tên. Tên chỉ
là cái thẻ được gắn vào bạn cho chủ định tiện dụng. Không có tên chắc sẽ khó,
khó cho người khác. Nhưng bạn không có tên.
Nam Tuyền không có tên; ông ấy
được biết tới bởi tên của cái am, thiền viện. Cho nên đệ tử này hỏi: 'Lão tăng
Nam Tuyền có nhà không?' Ông ta hỏi tiều phu điều này. Nếu ông ta thực sự là đệ
tử ông ta chắc đã nhận ra tiều phu này. Đã không có nhu cầu hỏi, vì người chứng
ngộ là ánh sáng lên bóng tối. Bạn không thể nhận ra ánh sáng lên bóng tối sao? Nếu
bạn không thể nhận ra ánh sáng lên bóng tôi, bạn mù.
Chính điều ông ta đã hỏi tiều
phu này: 'Thầy có nhà không?' - là ngu xuẩn. Điều đó là được cho khách thăm,
nhưng không tốt cho đệ tử. Và ông ta đã tới từ nơi xa để bày tỏ sự kính trọng.
Ông ta có thể đã biết Nam Tuyền trước đây, ông ta có thể đã thấy thầy trước
đây. Ông ta là đệ tử, ông ta phải đã thấy thầy! Nhưng ông ta không thể nghĩ được
về Nam Tuyền chặt củi. Ông ta phải đã thấy thầy bằng mắt nhắm khi ngồi dưới
cây; ông ta phải đã thấy thầy trong im lặng hay ông ta phải đã thấy thầy đang
giảng. Ông ta phải đã thấy thầy đang tôn thờ trong am. Ông ta không thể hình
dung được rằng Nam Tuyền sẽ chặt củi, vì ông ta không thể nhận ra được.
Bằng không bạn chắc sẽ nhận ra
người chứng ngộ ở bất kì chỗ nào ông ấy hiện hữu. Ông ấy có thể trong người ăn
xin - bạn sẽ nhận ra ông ấy nếu bạn có mắt, nếu bạn có cái nhìn, nếu bạn thậm
chí đã có một thoáng nhìn về người chứng ngộ là gì, bạn chắc sẽ nhận ra ông ấy ở
bất kì chỗ nào. Ông ấy không thể che giấu được. Làm sao bạn có thể che giấu chiếc
đèn? - nó không thể bị che giấu.
Nó là hiện tượng vô cùng thế, bạn
không thể che giấu được nó. Theo cả nghìn cách nó đi ra. Toàn thể khu rừng được
lấp đầy bởi Nam Tuyền vào ngày đó, và đệ tử này đã không thể nhận ra được.
Các đệ tử cũng nhận ra qua cái
bên ngoài. Bạn có khả năng nhận ra tôi không nếu tôi chặt củi ở đâu đó? - khó đấy.
Bạn sẽ có khả năng nhận ra tôi không nếu tôi là người ăn xin đã tới gõ cửa nhà
bạn? - không thể được. Vì bạn đã không đạt tới việc nhận ra bên trong riêng của
bạn, làm sao bạn có thể nhận ra tôi? Bạn có thể nhận ra tôi chỉ tới mức độ nào
đó nằm trong khoảng nhận ra bên trong riêng của bạn. Bạn có thể thấy thầy chỉ tới
chừng đó; cùng mức độ mà bạn có thể thấy bên trong bản thân bạn, vì thầy không là
gì ngoài cái bên trong của bạn, đứng ra bên ngoài. Thầy không là gì ngoài tương
lai của bạn đang đứng trong hiện tại. Thầy không là gì ngoài hình dạng được
hoàn thành của bạn. Bạn sẽ là cái gì khi bạn được hoàn thành? - đó là điều thầy
là vậy ngay bây giờ.
Cho nên nếu bạn không có cái
nhìn bên trong, bạn sẽ bỏ lỡ. Nếu bạn nhận ra chỉ qua hình tướng bên ngoài, thế
thì bạn sẽ có khả năng nhận ra Nam Tuyền trong am, không phải vì Nam Tuyền, mà
vì cái am. Bạn sẽ nhận ra ông ấy trong khi ông ấy ngồi trong thiền, không phải
vì thiền, mà vì tư thế. Nhưng bạn đã bao giờ nghe nói về người chứng ngộ chặt củi
chưa? - bạn sẽ bỏ lỡ.
Có lần chuyện xảy ra: một người
chứng ngộ đã ở đây, ở Ấn Độ, vài năm trước, Sai Baba. Ông ấy đã sống ngay gần
Poona. Ông ấy có một đệ tử lớn; bản thân ông ấy là người Mô ha mét giáo, đệ tử
là người Hindu. Đệ tử này thường tới Sai Baba mọi ngày, và khi Sai Baba ăn đồ
ăn, chỉ thế thì đệ tử này mới đi và ăn đồ ăn của mình. Khi Thầy không ăn, làm
sao anh ta có thể ăn được? Và bạn không thể tìm được một người thất thường hơn
Sai Baba.
Đôi khi vào buổi sáng điều đầu
tiên ông ấy làm là ăn đồ ăn, và đôi khi ăn cái gì đó vào ban đêm. Vào ngày nào
đó, ông ấy sẽ không ăn cả ngày và đệ tử Hindu này phải đợi, đôi khi muộn trong
đêm. Thầy sẽ ăn, thế thì anh ta sẽ ăn và chuẩn bị thức ăn của riêng mình. Vì
anh ta là người brahmin, anh ta sẽ không cho phép bất kì ai khác chạm tới đồ ăn
của mình, chỉ thế anh ta sẽ ăn.
Một hôm Sai Baba nói với anh
ta: 'Narayan,' - Narayan Swami là tên anh ta - 'ông không cần bận tâm về điều
này. Nếu ông là đệ tử thực, ông không cần tới, ta sẽ tới ông. Bất kì khi nào thức
ăn của ông sẵn sàng, ta sẽ tới và cho ông darshan-lời tâm tình- của ta ở đó
trong lều của ông. Ông không cần bận tâm tới đây, vì ông phải đi năm dặm tới và
thế rồi ông phải quay về. Bây giờ, ta sẽ làm điều này.' Narayan rất hạnh phúc
vì thầy đã chăm sóc nhiều thế cho anh ta. Anh ta trở về vừa nhảy múa. Khoảnh khắc
anh ta bước xuống từ nhà thờ Hồi giáo nơi Sai Baba sống, Sai Baba nói: 'Nhưng
nhớ nhận ra!' Narayan nói: 'Tất nhiên, điều đó cần nói rồi! Làm sao tôi có thể
bỏ lỡ được?'
Sáng hôm sau Narayan rất hạnh
phúc. Anh ta tắm, làm việc tôn thờ, chuẩn bị thức ăn - thầy sắp tới. Và thầy tới,
nhưng Narayan đuổi ông ấy ra khỏi nhà, vì đó không phải là thầy, đó là con chó.
Anh ta rất lo nghĩ - không ai tới. Cả ngày anh ta đã đợi và đợi, nhưng ngoại trừ
con chó đó, không ai tới. Thế là anh ta chạy tới nhà thờ Hồi giáo và nói: 'Sai
Baba, thầy đã quên sao?' Tôi đã chờ đợi và chờ đợi. Sai Baba cười và ông ấy
nói: 'Không, ta đã không quên. Ta không thể quên được bất kì cái gì. Ta đã tới,
nhưng ông đã đuổi ta ra.' Thế là Narayan trở nên nhận biết. Anh ta nói: 'Nhưng
đó là con chó!' Sai Baba nói: 'Nếu ông nhận ra ta, ông chắc đã nhận ra ta ngay
cả trong con chó. Điều đó tạo ra khác biệt gì? Nếu ông nhận ra ánh sáng, ông chắc
đã nhận ra nó trong bất kì hình tướng nào. Hình dạng của đèn là không liên
quan. Hay nó có liên quan, hình dạng của đèn? Nó không liên quan, vì ánh sáng
là ánh sáng dù hình dạng của đèn là bất kì cái gì. Nhưng ông nhận ra hình dáng
cái đèn, không nhận ra ánh sáng.'
Đệ tử này hỏi đích thân Nam Tuyền:
'Lão tăng Nam Tuyền có nhà không?' Và câu hỏi để hỏi mới kì làm sao, vì thầy
bao giờ cũng ở nhà! Bất kì chỗ nào thầy hiện hữu, thầy bao giờ cũng ở nhà. Đó là
phẩm chất của việc là thầy, rằng thầy bao giờ cũng ở nhà. Câu hỏi để hỏi mới kì
làm sao! Bạn không bao giờ ở nhà, điều đó là đúng. Ngay cả ở nhà bạn, bạn cũng
không bao giờ ở nhà, vì ở nhà là phẩm chất bên trong. Cho dù trong nhà bạn, bạn
vẫn cảm thấy là người lạ, cho dù trong nhà bạn, bạn vẫn cảm thấy cái gì đó đang
thiếu - bạn đang thiếu!
Bạn có thể đổi nhà, bạn có thể
có nhà tốt hơn, nhưng việc thiếu sẽ tiếp tục. Bạn cũng sẽ thiếu cái gì đó trong
nhà tốt hơn. Bạn liên tục chất chồng đồ đạc mới, tranh vẽ mới, trang hoàng,
nhưng lặp đi lặp lại bạn vẫn thấy cái gì đó thiếu. Bạn đang thiếu. Bạn không ở
nhà. Và đồ đạc không thể làm được điều đó. Không cái gì có thể có bất kì giúp đỡ
nào chừng nào bạn chưa về nhà; về nhà là toàn thể vấn đề, trở về cội nguồn là về
nhà. Thầy bao giờ cũng ở nhà.
Đệ tử này hỏi: 'Lão tăng Nam
Tuyền có nhà không?' Tiều phu đáp lại sư: 'Ta đã mua chiếc rìu này bằng hai xu
đồng.'
Ông ấy giơ chiếc rìu lên và
nói: 'Ta đã mua chiếc rìu này bằng hai xu đồng.' Ông ấy đang làm gì, người này
Nam Tuyền? Ông ấy có điên không? Nhưng ông ấy đang biểu lộ phẩm chất của việc ở
nhà. Đây là phẩm chất của việc ở nhà, ở trong hiện tại. Ông ấy đã đưa người này
về khoảnh khắc, và tại khoảnh khắc đó thầy tình cờ chặt củi, tại khoảnh khắc đó
thầy là tiều phu, tại khoảnh khắc đó chiếc rìu là thực tại duy nhất, tại khoảnh
khắc đó thầy ở trong chiếc rìu, trong hoạt động: rìu bổ lên cây, cây bị chặt -
thầy ở nhà. Ông ấy ở trong rìu ngay lúc đó, trong hoạt động. Đó là lí do tại
sao ông ấy giơ rìu lên.
Nếu đệ tử này thậm chí có chút
ít hiểu biết, ông ta chắc đã thấy điều thầy đang cố chỉ ra. Vì có những điều
không thể được nói, nhưng chỉ được chỉ ra. Và thầy đang nói với ông ta: 'Lại gần
hơn đi, lại gần hơn đi. Ta ở đây. Nhìn chiếc rìu này. Đừng cho phép tâm trí ông
vẩn vơ. Đừng đi bất kì đâu. Khoảnh khắc này là đủ. Ta ở đây, ngay bây giờ,
chính khoảnh khắc này. Nhìn vào chiếc rìu này và lại gần hơn, gần hơn với hiện
tại.' Cho nên ông ấy nói: 'Ta đã mua chiếc rìu này bằng hai xu đồng.'
Và chỉ Thiền sư có thể là ngớ
ngẩn thế. Câu trả lời quái gì! Đệ tử đang hỏi cái gì đó, ông ấy trả lời cái gì
đó khác. Đó là lí do tại sao Arthur Koestler quay về và nói với phương Tây: Các
Thiền nhân này rồ, điên hoàn toàn. Đừng rơi vào trong bẫy của họ, họ điên. Với
tâm trí Aristote, họ là vậy - với tâm trí logic, họ là vậy. Bạn hỏi về 'A' và họ
nói về 'B'. Nhưng điều họ nói là không quan trọng. Họ đang chỉ ra cái gì đó,
không nói cái gì đó. Đừng nghe điều họ nói, cứ nhìn điều họ làm.
Nam Tuyền này đang làm gì cho đệ
tử này? Ông ấy đang cho anh ta cú sốc. Đệ tử này đã hỏi một câu hỏi. Ông ấy
không trả lời câu hỏi đó, vì nếu câu hỏi đó được trả lời, tâm trí tiếp tục. Nếu
câu hỏi này được trả lời theo cách logic, có liên quan, liên quan tới câu hỏi,
tâm trí tiếp tục. Thầy chặt hoàn toàn. Thầy không chỉ chặt cây bằng rìu, thầy
đang cố chặt tâm trí bằng cái rìu nữa. Đưa chiếc rìu xuống, thầy đang cho cú sốc.
Trong một khoảnh khắc, đệ tử này lúng túng: Làm gì đây? Mình hỏi ai đây?.... Ít
nhất trong một khoảnh khắc sẽ không có ý nghĩ. Trong khoảnh khắc đó, việc nhận
ra là có thể.
Nhưng bạn có thể lỡ, vì việc nhận
ra không thể bị áp đặt lên bạn. Bạn phải nhận nó hay bỏ nó - điều đó là tuỳ bạn.
Thầy chỉ có thể tạo ra tình huống. Đó là tuỳ bạn liệu bạn trưởng thành qua tình
huống đó hay không. Bạn có thể không nhận nó, bạn có thể cố trốn thoát. Đây là
điều đệ tử này đã làm.
Ta đã mua chiếc rìu này bằng
hai xu đồng.
Thầy mang anh ta từ tâm trí về
thực tại. Thiền là tuyệt đối hướng đất. Phật giống như trời, và Lão Tử giống
như đất, và nơi đất và trời gặp gỡ, có Thiền. Nam Tuyền này là sự gặp gỡ của đất
và trời. Phật giống như cánh, và Lão Tử giống như rễ, và Nam Tuyền này giống
như cây có cả rễ và cánh. Thực tại hiếm hoi - đất, đất vững chãi, gặp bầu trời
bên trong. Điều đó có thể được nhận ra chỉ nếu bạn dùng tình huống này.
Tôi liên tục tạo ra hàng nghìn
tình huống cho bạn, và bạn liên tục bỏ lỡ. Nhưng nhớ, bạn sẽ không thắng đâu! Bạn
có thể bỏ lỡ một nghìn lần, tôi sẽ tạo ra tình huống lần thứ nghìn lẻ một. Bạn
có thể thoát theo cách này cách nọ, nhưng bạn không thể thoát được. Một khi một
người vào trong bẫy của người chứng ngộ, nỗ lực của người đó là vô tích sự, vì
bạn không thể vét cạn ông ấy, và bạn không thể vét cạn được kiên nhẫn của ông ấy.
Ta đã mua chiếc rìu này bằng
hai xu đồng.
Cơ hội vô hạn được trao cho vào
khoảnh khắc đó. Nam Tuyền với cái rìu giơ lên, nói điều vô nghĩa cho người này
để đem anh ta về nhận thức.... Và khua chiếc rìu trên đầu sư ông ấy nói
thêm:... nhưng thấy rằng anh ta đã bỏ lỡ, điều này sẽ không có tác dụng; đệ tử
này có hơi đần. Biết về những đệ tử đần đó!
Và khua chiếc rìu trên đầu sư
đang hoảng hồn này ông ấy nói thêm: 'Nó rất sắc.'
Sư này mất tinh thần chạy biến
- về sau mới khám phá ra rằng tiều phu đó là bản thân Nam Tuyền.
Cơ hội thứ hai - nhưng chiếc rìu
ở trên đầu anh ta, nó có thể rơi xuống bất kì khoảnh khắc nào; và người này có
vẻ điên. Bạn có thể đã nhận ra khoảnh khắc này, bạn có thể đã trở nên nhận biết
về tình huống này, vì trong nguy hiểm ngay cả người ngu cũng trở nên nhận biết.
Trong nguy hiểm - chiếc rìu đang treo trên bạn ở trong tay người điên...
Và ông ấy nói: 'Cái này sắc lắm.'
Nhưng đệ tử này đã làm điều bạn đã từng làm; anh ta đã mất tinh thần trốn biệt.
Đó là khoảnh khắc để hiện hữu ở đó. Đó là khoảnh khắc để hiện hữu ở đó một cách
hoàn toàn. Nếu như anh ta vẫn còn ở đó trong một khoảnh khắc không chạy trốn thế
thì tâm trí chắc đã biến mất, vì trong khoảnh khắc như vậy, không có gì để tâm
trí làm. Nó có thể làm được gì? Đó là tình huống chết; bất kì khoảnh khắc nào đệ
tử này đều có thể chết. Nếu như anh ta vẫn còn ở đó chỉ một khoảnh khắc thôi,
giá mà không chạy trốn đi, tâm trí chắc đã biến mất. Không cái gì để làm - đối
diện với chết, tâm trí biến mất.
Tình huống này tới với mọi người
đi vào thiền sâu: một khoảnh khắc tới khi cái rìu lơ lửng trên đầu bạn, và nó
bao giờ cũng sắc. Một khoảnh khắc tới, khi bạn đi sâu hơn - bạn đối diện với chết.
Đó là biên giới giữa bản ngã và bản thân bên trong của bạn, nơi bạn đối diện với
chết bên trong. Vì khi bạn đi sâu hơn, một khoảnh khắc tới khi biên giới của bản
ngã phải bị bước qua - bạn đi ra ngoài nó. Và bạn bị đồng nhất với bản ngã tới
mức bạn cảm thấy nó giống như chết.
Đệ tử riêng của tôi tới với tôi
và họ nói: 'Bây giờ, điều đó là khó. Chúng tôi đã đi tới địa hình bên trong nơi
nó cho cảm giác như chết, và chúng tôi đã tới đây để biết sống, không để chết;
chúng tôi đã tới để sống động hơn, không để là chết; chúng tôi đã tới trong việc
tìm cuộc sống dư thừa, không để biến mất.' Nhưng bạn phải biến mất. Chỉ thế thì
cuộc sống dư thừa mới xảy ra cho bạn.
Một khoảnh khắc tới bên trong
khi thiền thực sự tăng trưởng - bạn sẽ cảm thấy như bạn đang chết. Đừng mất
tinh thần bỏ trốn. Ở đó, chiếc rìu của tôi đang lơ lửng trên đầu bạn, và nó rất
sắc. Nếu bạn trốn khỏi đó, tâm trí vận hành trở lại; tâm trí bắt đầu nghĩ cả
nghìn thứ. Và một khi bạn trốn, thế thì tâm trí sẽ không cho phép bạn đi tới điểm
đó lần nữa, vì bạn bao giờ cũng sẽ bắt đầu run rẩy bên trong. Bất kì khi nào điểm
đó ở gần, bạn sẽ trở nên nghi ngờ về liệu có lấy thêm một bước nữa hay không -
hay trốn đi. Và chỉ về sau bạn sẽ nhận ra rằng vào khoảnh khắc đó khi bạn sắp
chết, thầy đã ở đó, thầy là bản thân Nam Tuyền - chỉ mãi về sau.
Nhưng thế thì bạn sẽ hối hận,
vì về sau bạn sẽ nhận ra khoảnh khắc này. Tâm trí có năng lực vô cùng để hiểu mọi
thứ khi chúng không hiện hữu. Khi bạn đã bỏ lỡ, thế thì tâm trí tiếp tục hối hận
về điều đó, nghĩ về cái gì đáng phải vậy. Tâm trí có năng lực vô cùng để nghĩ về
quá khứ, nghĩ về tương lai. Nó không có năng lực ở đây và bây giờ. Và đó là khoảnh
khắc: chiếc rìu lơ lửng trên đầu bạn... nó rất sắc.
Sư này mất tinh thần chạy biến
- về sau mới khám phá ra rằng tiều phu đó là bản thân Nam Tuyền.
Nhưng anh ta đã bỏ lỡ một cơ hội
lớn. Bạn cũng có thể bỏ lỡ - điều đó là có thể hơn. Và về sau bạn sẽ hối hận. Nhưng
bạn có thể làm được gì về quá khứ? - bạn không thể hoàn tác lại nó, bạn không
thể đi ngược lại. Và cho dù bạn đi ngược lại, nhớ, cùng tình huống đó sẽ không
được trao cho bạn lần nữa.
Nếu người này lại tới lần nữa,
anh ta sẽ không thấy Nam Tuyền đang chặt củi. Cho dù anh ta thấy Nam Tuyền đang
chặt củi, Nam Tuyền sẽ không nói về chiếc rìu mà ông ấy đã mua bằng hai xu đồng.
Thầy không bao giờ lặp lại tình huống, vì điều đó là vô dụng. Tình huống được lặp
lại sẽ không giúp ích vì tâm trí biết về nó, và tâm trí sẽ không bị sốc. Tâm
trí có thể nghĩ về nó.
Nghĩ xem: sư này lại tới khi nhận
ra rằng tiều phu là bản thân Nam Tuyền, đi tới cây, vì anh ta biết chỗ ông ấy sẽ
chặt củi và đợi anh ta. Nam Tuyền đang chặt củi và sư này hỏi: 'Thầy có nhà
không?' Bây giờ toàn thể việc này là tuyệt đối ngu xuẩn vì nó là việc lặp lại,
và anh ta biết rằng tiều phu là Nam Tuyền. Nhưng anh ta hỏi: 'Lão tăng Nam Tuyền
có nhà không?' Và thầy nói: 'Chiếc rìu này ta đã mua bằng hai xu đồng.' Đệ tử
biết rằng bây giờ điều thứ hai sẽ là ở chỗ thầy sẽ giơ rìu lên trên đầu anh ta
và thầy sẽ nói: 'Nó sắc,' và anh ta sẽ không chạy trốn lần này. Anh ta sẽ đứng
đó và nhìn điều xảy ra. Không cái gì sẽ xảy ra, vì toàn thể vấn đề bị mất.
Tâm trí, khi nó biết cái gì sẽ
xảy ra, lại tiếp tục. Đó là lí do tại sao mọi thầy phải liên tục phát minh ra
các tình huống khác nhau. Một khi một tình huống đã được biết, tâm trí trở
thành người chủ của nó. Tâm trí là người chủ của cái đã biết, chỉ cái không biết
mới có thể phá huỷ nó; cái đã biết - không bao giờ. Cái đã biết bao giờ cũng bị
thao túng. Tình huống không thể được lặp lại. Đó là lí do tại sao vào thời cổ đại,
thầy nhấn mạnh rằng bất kì cái gì đã được làm phải không được viết ra, vì nếu
nó được viết ra, tình huống đó sẽ mãi mãi bị đóng lại cho các đệ tử tương lai
cũng như các thầy tương lai. Nó được viết ra và mọi người sẽ đọc nó, và họ sẽ
biết phải làm gì. Và nếu bạn biết phải làm gì nếu bạn đã được chuẩn bị, nó là
vô dụng. Bạn phải bị bắt trong khoảnh khắc mà bạn không được chuẩn bị. Không được
chuẩn bị bạn phải bị bắt! Trong khoảnh khắc không được chuẩn bị đó, tâm trí
không có đó, vì mọi việc chuẩn bị là trong tâm trí.
Cho nên bất kì khi nào tôi yêu
cầu một người lấy cú nhảy vào trong tính chất sannyas và người đó nói: 'Tôi sẽ
nghĩ,' người đó đã bỏ lỡ cơ hội đó. Người đó sẽ nhận tính chất sannyas, nhưng
tôi sẽ phải tìm cái gì đó khác cho người đó. Nếu như tôi nói: 'Nhận tính chất
sannyas đi,' và người đó nói mà không có một ý nghĩ: 'Vâng,' thậm chí không hỏi
tính chất sannyas là gì, thậm chí không hỏi: 'Thầy đưa tôi đi đâu?' - thậm chí
không hỏi: 'Quần áo có thể làm được gì? Tên mới sẽ làm được gì?' - không hỏi bất
kì cái gì. Nếu tôi nói: 'Nhận tính chất sannyas đi,' và người đó nói: 'Vâng,
tôi được chuẩn bị rồi;' nếu người đó lấy cú nhảy, người đó đã dùng một cơ hội -
cánh cửa là mở vào khoảnh khắc đó. Nếu người đó nói: 'Tôi sẽ nghĩ về nó và tôi
sẽ tới sau,' người đó sẽ nghĩ. Người đó có thể tới hay người đó có thể không tới,
không thành vấn đề; cơ hội đó bị mất.
Người đó có thể tới đã được chuẩn
bị. Sau vài ngày người đó có thể tới và nói: 'Bây giờ tôi đã nghĩ kĩ về nó và
tôi bị thuyết phục về tiện ích của nó.' Nó không phải là thứ tiện dụng. Nó
không có tiện ích - không đâu. 'Tôi đã nghĩ về nó, và tôi đã nói chuyện với nhiều
sannyasin, và họ nói nó giúp ích, cho nên tôi sẵn sàng. Bây giờ cho tôi tính chất
sannyas.' Tôi sẽ trao nó cho người đó nữa, nhưng cơ hội bị mất; tôi sẽ phải tìm
cơ hội khác nào đó.
Tâm trí bạn là việc chuẩn bị của
bạn. Nam Tuyền đang làm gì? Ông ấy đang mang người này về khoảnh khắc của việc
không được chuẩn bị - và anh ta đã trốn đi, anh ta đã bỏ lỡ. Anh ta đã nhận ra
về sau, nhưng thế thì không cái gì có thể được làm. Nhớ điều này: trong khi bạn
đang ở cùng tôi nhớ rằng chỉ qua tình huống bạn sẽ trưởng thành, không qua giáo
huấn. Bất kì điều gì tôi nói sẽ không giúp gì mấy đâu; bất kì điều gì tôi tạo
ra quanh bạn sẽ là điều thực. Việc nói đơn giản giúp bạn treo quanh tôi, có vậy
thôi. Tôi liên tục nói với bạn; điều đó chỉ giống như đem kẹo cho trẻ con, để
cho chúng bâu quang.
Và đột nhiên trong một khoảnh
khắc không được chuẩn bị, tôi sẽ lấy chiếc rìu và tôi sẽ nói với bạn: 'Nó rất sắc
đấy!' Đừng trốn chạy trong khoảnh khắc đó. Về sau bạn có thể nhận ra, nhưng tôi
có thể không ở đây. Về sau bạn có thể nhận ra và quay lại, nhưng cùng tình huống
đó không thể được lặp lại. Và nếu bạn trở thành kẻ trốn thoát theo thói quen, bạn
có thể sẵn sàng cho tình huống cũ nhưng từ tình huống mới, bạn sẽ trốn lần nữa.
Và nếu nó xảy ra nhiều lần, bạn sẽ trở nên bị nghiện với trốn thoát. Thế thì bạn
không biết.
Bất kì khi nào bạn cảm thấy
không được chuẩn bị, bạn đơn giản thấy bản thân bạn chạy đi. Bất kì khi nào bạn
được chuẩn bị, bạn cảm thấy thoải mái, an ninh.
Nhưng bạn không ở đây để đi tìm
an ninh và tôi không ở đây để cho bạn an ninh. Tôi ở đây để lấy đi mọi an ninh
từ bạn - mọi đất dưới chân bạn, tôi phải lấy nó đi. Tôi phải ném bạn vào trong
vực thẳm. Chỉ trong việc rơi vào trong vực thẳm đó, bản ngã của bạn sẽ biến mất.
Và lần đầu tiên, qua bất an ninh, bạn sẽ đạt tới an ninh vĩnh hằng - nhưng con
đường đi qua bất an ninh. Con đường hướng tới sống đi qua chết. Chết đi, bạn sẽ
đạt tới. Níu bám lấy sống, bạn sẽ bỏ lỡ. Câu chuyện này nói lên cái gì? - nó
nói rằng Nam Tuyền đã tạo ra tình huống chết. Và bất kì khi nào có tình huống
chết, bạn trốn đi; bạn nói nó là bất an ninh.
Tâm trí bao giờ cũng sợ chết.
Nó níu bám - nó bám vào bất kì cái gì. Ở Ấn Độ, họ nói rằng người sắp chết bám
vào ngay cả cọng rơm. Anh ta biết rõ rằng nó không thể cứu được. Anh ta biết rõ
rằng cọng rơm không thể trở thành chiếc thuyền - không có an toàn trong nó, những
cứ bám lấy. 'Có thể phép màu nào đó sẽ xảy ra và mình có thể được cứu.'
Khi bạn bám lấy tiền, bạn đang
bám vào cọng rơm. Khi bạn bám lấy quyền và danh, bạn đang bám vào cọng rơm. Khi
bạn bám lấy tên, gia đình, số dư ngân hàng, bạn đang bám vào cọng rơm, vì không
cái gì có thể cứu được bạn. Chết đang tới. Chết đang xô lại bạn. Bất kì cái gì
bạn làm đều là vô dụng - nó sẽ không cứu bạn.
Và thầy làm gì? Thầy nói: 'Trước
khi chết bắt lấy ông, ông bắt lấy chết.' Tại sao đợi nó? Chờ đợi, bạn sẽ là nạn
nhân. Đi qua nó - bạn trở thành người chinh phục, vì người sẵn sàng chết đột
nhiên nhận ra rằng chết là không thể được. Người sẵn sàng chết đột nhiên nhận
ra: tâm trí sẽ chết, thân thể sẽ chết, bản ngã sẽ chết, nhưng bản thể, bản thể
đã từng hiện hữu trước khi tâm trí bước vào. Bản thể đã từng hiện hữu trước khi
thân thể bước vào. Bản thể đã từng hiện hữu trước việc sinh của bạn, và bản thể
sẽ hiện hữu sau cái chết của bạn. Khi trong thiền chiếc rìu được vung lên trên
đầu bạn và bạn cảm thấy một khoảnh khắc chết, đừng trốn đi. Để cái rìu rơi lên
bạn. Nó sắc, điều đó là tốt - điều tốt là nó sắc. Để đầu bạn bị chặt hoàn toàn.
Một khi bạn vô đầu.... Và đó là nghĩa của việc là không ai cả, vì bản ngã tồn tại
trong cái đầu, tâm trí tồn tại trong cái đầu, bộ não, bản ngã tồn tại trong cái
đầu. Và bạn liên tục kết án mọi thứ - bạn phải vậy. Người có xu hướng theo cái
đầu phải kết án mọi người, vì đó là cách người đó cảm thấy đặc biệt.
Tôi đã nghe nói rằng điều đó đã
xảy ra trong một làng nhỏ: Cộng đồng quyết định thay đổi tu sĩ cũ. Họ đuổi ông
ta, và họ mang tới một tu sĩ mới. Ngày thứ nhất, tu sĩ này cho buổi giảng lễ đầi
tiên. Toàn thể cộng đồng đã tụ tập. Cũng có một vị khách từ một làng khác. Ông ấy
hỏi ông trưởng cộng đồng sau buổi lễ: 'Tại sao? Tại sao ông đã đổi tu sĩ cũ?
Nhu cầu là gì?' Thế là ông trưởng cộng đồng nói: 'Tu sĩ cũ đã từng nói mọi ngày
và ông ấy sẽ nói cùng điều: Các ông sửa cách thức của các ông đi, bằng không
các ông sẽ xuống địa ngục!' Vị khách chưng hửng. Ông ấy nói: 'Ông nói gì? Cùng
điều này đã là buổi giảng lễ sáng nay - người này cũng đang nói rằng các ông sẽ
xuống địa ngục nếu các ông không sửa cách thức của các ông.' Ông trưởng nói:
'Vâng, ông ấy nói thế. Nhưng ông cũ bao giờ cũng hành động dường như ông ấy vui
mừng là chúng tôi tất cả sẽ xuống địa ngục. Điều đó là khác biệt, và điều đó là
quá nặng.'
Người brahmin bao giờ cũng vui
mừng rằng bạn sẽ trong địa ngục và họ sẽ ở trên cõi trời. Và các tu sĩ bao giờ
cũng vui mừng rằng bạn sẽ trong ngọn lửa địa ngục.
Tôi đã nghe nói rằng một người
thuyết giảng đã nói cho giáo đoàn của mình, và ông ấy nói: 'Các ông không biết
cái gì sẽ xảy ra ở địa ngục - sẽ có lửa, sẽ có ngày lạnh, lạnh cóng. Thân thể
ông sẽ run lên và răng các ông sẽ va lập cập.' Một người giơ tay và người đó
nói: 'Nhưng tôi không có răng.' Thế là ông ấy nói: 'Ông đừng lo. Răng giả sẽ được
cấp.'
Họ làm mọi thu xếp cho bạn ở địa
ngục. Bản ngã, người brahmin, cái đầu bao giờ cũng kết án mọi người; mọi người
là bình thường - chỉ bạn là phi thường. Chỉ bạn sẽ được cứu, không người nào
khác. Đó là lí do tại sao người Ki tô giáo liên tục thuyết giảng, 'Tới và đi
theo Jesus. Chỉ những người đi theo Jesus sẽ được cứu - mọi người khác bị bỏ
qua.' Đó là điều người Mô ha mét giáo liên tục nói, và người Hindus liên tục
nói. Dường như là một chính trị rất sâu trong sự tồn tại: nếu bạn theo ai đó và
nếu bạn đi nhà thờ này, bạn sẽ được cứu; nếu bạn đi theo ai đó khác và đi nhà
thờ khác, bạn sẽ bị diệt. Và cùng điều đó là tuyên bố của nhà thờ khác nữa. Và
Thượng đế phải trong thách đố! Làm gì nào?
Toàn thể kết án này bắt nguồn từ
cái đầu, bản ngã. Bản ngã rất tinh vi tô mầu cho bất kì điều gì bạn nói và tin:
việc kết tội của bạn, triết lí của bạn, mọi thứ đều được bản ngã tô mầu. Và Thiền
là cuộc sống đơn giản.
Và đó là giáo huấn của tôi nữa:
Là đơn giản và không ai cả. Không kết án bất kì ai. Không đặt bản thân bạn vào
tình huống mà bạn có thể cảm thấy linh thiêng hơn ngươi - không bao giờ. Chỉ là
bình thường. Và khi bạn là bình thường, mọi lo âu biến mất.
Khi bạn là bình thường, thế thì
toàn thể cảm nhận của bạn là khác toàn bộ. Thế thì chim hót trên cây là thông
điệp từ điều Thiêng liêng. Thế thì làn gió thoảng qua cây, và lá rung rinh
trong gió là tay của Ngài, chỉ dẫn của Ngài. Thế thì trời, và đất - mọi thứ là
đẹp, và mọi thứ bắt nguồn từ Ngài.
Khi bạn là bình thường, khi bạn
là không ai cả, mọi cánh cửa đều mở. Khi bạn là ai đó mọi cánh cửa là đóng. Là
bình thường, và sống cuộc sống im lặng. Không là chính khách. Điều đó là không
may duy nhất có thể xảy ra cho con người. Và chính trị và tôn giáo là các cực đối
lập. Chính trị là nỗ lực để là ai đó trong hệ thống cấp bậc, chỗ nào đó ở trên
đỉnh, và tôn giáo là việc tìm để đứng ngay ở chính đầu cuối của hàng đợi, chỉ
là không ai cả. Lão Tử nói: Không ai có thể xúc phạm ta, không ai có thể mang
ta xuống, vì ta đã ở đó rồi. Không ai có thể đánh bại tại, không phải vì ta rất
mạnh, mà vì ta đã bị đánh bại rồi. Không ai có thể đánh bại được ta.
Người bình thường là hiện tượng
đẹp nhất trên thế giới - chỉ sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, không mong đợi,
không đòi hỏi. Bất kì cái gì đến, chấp nhận. Bất kì cái gì đến, không chỉ chấp
nhận, mà chấp nhận với lòng cảm ơn sâu sắc, lòng biết ơn.
Khi bạn là bình thường, bất kì
cái gì đến đều nhiều hơn là bạn đã bao giờ mong đợi. Khi bạn là phi thường, khi
bạn nghĩ một cách phi thường, cái gì đó rất vĩ đại: một Napoleon, một Hitler,
thế thì mọi thứ bao giờ cũng là cái gì đó không hoàn thành. Mọi thứ là thấp hơn
mong đợi của bạn. Bạn là con người vĩ đại thế; bất kì cái gì xảy ra bao giờ
cũng ở dưới bạn. Khi bạn là bình thường, mọi thứ là nhiều hơn bạn đã từng mong
đợi, và khi cảm giác này đến, rằng nó là nhiều hơn bạn đã bao giờ mong đợi, bạn
cảm thấy biết ơn. Lòng biết ơn đó là điện thờ bên trong. Trong lòng biết ơn đó,
lần đầu tiên ánh sáng từ cõi Bên kia giáng xuống.
Tạo ta điện thờ này của lòng biết
ơn ở bên trong và bạn sẽ sớm thấy ánh sáng đã tới trong nó. Điện thờ này không
tối, và ánh sáng này không thuộc vào thế giới này. Nó tới từ Vĩnh hằng.
Xem tiếp Chương 4 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá