1001 Bí Mật Tâm Linh (0096) Nếu muốn được thay đổi, bạn cần tìm thầy, không tìm nhà trị liệu tâm lí

1001 Bí Mật Tâm Linh (0096) Nếu muốn được thay đổi, bạn cần tìm thầy, không tìm nhà trị liệu tâm lí

Price:

Read more



Phương Tây quá đông đúc các nhà trị liệu tâm lí và bệnh nhân của họ, nhưng sao không ai dường như được giúp đỡ?
Patrick, giúp đỡ là có thể chỉ qua vị phật. Giúp đỡ là có thể chỉ qua người đã thức tỉnh.

Các nhà trị liệu tâm lí cũng ngủ như bạn vậy; họ ở trong cùng một con thuyền. Không có khác biệt về chất giữa bạn và họ - thực tế họ có thể còn điên khùng hơn bạn. Họ có thể còn trong đống lộn xộn hơn bạn bởi vì họ thường xuyên phải giải quyết với người điên; hết ngày nọ tới ngày kia, họ bị bao quanh bởi người điên. Thay vì giúp người điên trở nên lành mạnh, chính điều đối lập xảy ra: thường xuyên tiếp xúc với người điên, dần dần, dần dần tự bản thân họ trở nên điên.
Điều này là tự nhiên. Họ chưa có nhận biết đó, điều có thể vẫn còn tách rời, không bị ảnh hưởng. Họ không có khoảng cách đó, sự bình thản đó, sự tách rời đó. Họ không sống trên đỉnh ánh sáng mặt trời; họ đang dò dẫm trong thung lũng tăm tối nơi bạn cũng đang dò dẫm. Họ mù như bạn mù, nhưng họ phải giả vờ rằng họ không mù - và điều đó còn nguy hiểm hơn.
Nếu một người mù và biết rằng mình mù và chưa bao giờ giả vờ khác đi, có mọi khả năng người đó sẽ bước đi thận trọng hơn. Nếu người đó giả vờ rằng người đó không mù, nếu người đó phóng chiếu rằng người đó không mù, nếu người đó thuyết phục người khác rằng người đó không mù, dần dần, dần dần người đó sẽ bị thôi miên bởi lời nói của riêng mình, tự thôi miên. Người đó sẽ bắt đầu tin rằng người đó không mù và người đó sẽ bắt đầu bước đi kém cẩn trọng. Và điều đó còn nguy hiểm hơn.
Tôi đã nghe:
Có lần một người mù tới thăm một Thiền sư. Khi người này ra về - lúc đó là đêm, đêm tối, không trăng, và nhiều mây thế - thầy nói với người mù, "Cầm chiếc đèn này đi theo ông."
Người mù này cười to. Người đó nói, "Thầy có đùa không đấy? Cái đèn giúp gì cho tôi? Tôi không thể nhìn được! Dù tôi có đèn hay không thì cũng vậy cả thôi."
Nhưng thầy nói, "Điều đó ta biết, rằng ông không thể thấy được, nhưng ít nhất người khác sẽ có khả năng nhìn trong bóng tối rằng ông đang tới cho nên họ sẽ không đâm quàng vào ông."
Biện luận này có vẻ đúng. Người mù cầm chiếc đèn, ra đi. Anh ta mới đi được trăm bước thì một người đâm sầm vào anh ta. Anh ta nói, "Có chuyện gì thế? Anh cũng mù sao? Anh không thể thấy được chiếc đèn này à?"
Nhiều nhà trị liệu tâm lí phát điên hơn bất kì nghề nào khác và nhiều nhà trị liệu tâm lí tự tử hơn bất kì nghề nào khác. Và điều đó là tự nhiên. Sống cùng người điên, người ta có thể hiểu được - họ trở nên bị nhiễm.
Vài cảnh sẽ giúp cho bạn....
Và người kia nói, "Tôi không mù. Tôi xin lỗi, nhưng đèn của ông có thắp đâu; lửa của nó tắt rồi."
Người mù này quay trở lại với Thiền sư và nói, "Thầy trông đấy, đừng bao giờ đưa đèn cho người mù khác nữa. Nếu không có đèn, tôi đã bước đi thận trọng hơn. Tôi bao giờ cũng bước đi thận trọng. Bởi vì có đèn tôi bước đi cứ dường như tôi không còn mù nữa - và chiếc đèn tắt ngấm. Nhưng làm sao tôi biết rằng chiếc đèn tắt rồi? Bởi vì chiếc đèn này, lần đầu tiên tôi đã bị một người làm bị thương. Bằng không, tôi đã bước đi cả đời mình trong mọi tình huống có thể, nhưng bởi vì tôi thận trọng thế, bao giờ cũng làm tiếng động với chiếc gậy trên đường, nên mọi người có thể cảm thấy rằng người mù nào đó có đó, bao giờ cũng dò dẫm bằng chiếc gậy trong bóng tối nên tôi biết tôi ở đâu, tôi đang đối diện với tường hay cửa... Đó là lần đầu tiên, tôi bước đi mà không sợ gì."
Và đó là điều đang xảy ra cho các nhà trị liệu tâm lí của bạn đấy, Patrick. Họ nghĩ họ biết - họ chẳng biết gì. Họ được thông tin nhiều, nhưng thông tin không phải là việc biết. Họ được giáo dục tốt, nhưng họ đã không có bản thể cao hơn bạn. Và giúp đỡ là có thể chỉ khi ai đó cao hơn bạn chìa tay cho bạn.
Bạn hỏi tôi, Patrick, "Phương Tây quá đông đúc các nhà trị liệu tâm lí và bệnh nhân của họ, nhưng sao không ai dường như được giúp đỡ?"
Giúp đỡ là có thể chỉ từ nguồn cao hơn. Người trên cùng mảnh đất như bạn không thể giúp gì được bạn. Giúp đỡ là có thể chỉ khi một người ý thức đầy đủ, cố gắng giúp cho người vô ý thức. Cũng dường như bạn đang ngủ; bạn có cho rằng ai đó khác đang ngủ có thể giúp bạn theo bất kì cách nào được không? Chỉ ai đó thức mới có thể đánh thức bạn được. Nếu bạn muốn được thức dậy vào một giờ đặc biệt, bạn không nói với ai đó khác còn đang ngủ, "Xin hãy thức tôi dậy lúc năm giờ sáng. Tôi phải đi tập cái thứ Thiền Động phải gió đó!" Bạn phải nhờ ai đó thức chứ. Chỉ ai đó thức mới có thể đánh thức bạn được. Thực tế, người đang ngủ có thể giúp bạn rơi vào giấc ngủ sâu hơn.
Bạn có thể đã quan sát điều đó xảy ra. Nếu vài người đang ngồi ngay cạnh bạn mà ngáp, bạn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Họ tạo ra rung động nào đó; họ tạo ra bầu không khí nào đó mà trong đó bất kì ai mong manh cũng sẽ bắt đầu cảm thấy tốt hơn cả là đi ngủ.
Cùng điều đó xảy ra với người thức tỉnh: vị phật tạo ra rung động hoàn toàn khác. Ông ấy lay bạn dậy, ông ấy đánh thức bạn dậy. Ông ấy cứ gây choáng cho bạn theo nhiều cách; ông ấy tìm ra phương cách để gây choáng cho bạn.
Kavita đã hỏi, "Thưa Thầy kính yêu, thỉnh thoảng thầy dùng những lời tới mức tôi cảm thấy choáng - và tôi hay nghĩ rằng không lời nào bao giờ có thể gây choáng cho tôi được. Thầy không có lời nào dịu sao?"
Kavita, tôi sẽ cứ dùng những lời này chừng nào bạn còn chưa thức dậy. Bạn thích nghe điệu ru con - nhưng bài ru con sẽ không ích gì. Cái hấp dẫn bạn, cái bạn thích sẽ không giúp ích gì cả. Cái gì đó gây choáng cho bạn.... Tôi sẽ dùng những lời dữ dội cho tới khi bạn dừng ngáp.
Bất kì khi nào tôi thấy ai đó ngáp ở đâu đó, lập tức tôi phải nói cái gì đó gây choáng cho bạn - và tôi có thể thấy cái ngáp của người đó biến mất. Khoảnh khắc tôi nói "chuyện nhảm nhí" - lập tức khi tôi nói điều đó người đó dừng ngáp! Xương sống người đó dựng thẳng dậy, kundalini của người đó vươn lên!
Chừng nào tất cả các bạn còn chưa thức tỉnh tôi sẽ không để các bạn yên đâu; tôi sẽ cứ đánh bạn theo đủ mọi cách có thể.
Giúp đỡ là có thể, Patrick này, chỉ từ người đã thức tỉnh. Bạn không cần các nhà trị liệu tâm lí, bạn cần chư phật.
Thứ hai: bạn đi tới nhà trị liệu tâm lí, nhưng bạn không thực sự muốn được giúp đỡ. Bạn có đầu tư lớn vào bệnh hoạn của mình.
Lại thêm vài cảnh.
Cảnh thứ nhất:
"Bác sĩ ơi, vợ tôi nghĩ cô ấy là tủ lạnh." "Sao anh không li dị cô ấy?"
"Tôi muốn đấy nhưng tôi cần đá."
Cảnh thứ hai:
"Bác sĩ ơi, con gái tôi nghĩ nó là thỏ."
"Đem nó tới đi. Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì." "Được, nhưng bất kì điều gì xảy ra, tôi hi vọng ông không chữa lành cho nó."
Không ai muốn thực sự được giúp. Mọi người chỉ chơi trò chơi. Họ đi tới nhà phân tâm với hi vọng rằng ông ta không thể làm gì được, rằng ông ta sẽ không thực sự thay đổi họ. Không ai muốn bị thay đổi; mọi người đều muốn vẫn còn như mình vẫn vậy. Bạn đã trở nên quen thuộc thế với khổ của mình, với bệnh hoạn của mình... nó là cuộc sống của bạn, nó là cách thức cuộc sống của bạn.
Nếu bạn muốn được thay đổi bạn sẽ tìm thầy, không tìm nhà trị liệu tâm lí.
Xem tiếp Tập 11 - Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post