Chương 12. Phật ẩn trong túi giấy

Chương 12. Phật ẩn trong túi giấy

Price:

Read more

Thiền - Bước nhảy lượng tử từ Tâm trí sang Vô trí - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 12. Phật ẩn trong túi giấy


Osho kính yêu,
Một hôm Vân Nham bị ốm và Đạo Ngô hỏi ông ấy câu hỏi: "Khi ông lìa khỏi túi xương, tôi có thể gặp lại ông ở đâu?"
Vân Nham đáp, "Nơi không sinh, không diệt."
Đạo Ngô nói, "Đừng nói điều đó! Nói,`Nơi không không sinh và không diệt, và chúng ta không ham muốn lại gặp nhau.' "
Khi Bảo Vân sắp chết ông ấy nói với các sư, "Trong mười ngày qua sinh lực của ta đã giảm đi. Điều đó không là gì; đơn giản thời điểm đã tới."
Một sư nói, "Thời điểm đã tới cho thầy chết - điều đó là được chứ? Tiếp tục sống - điều đó là được chứ?"
Bảo Vân trả lời, "Nó là Đạo."
Sư hỏi, "Làm sao tôi có thể dừng bị xáo động?"
Bảo Vân nói, "Trời không bao giờ mưa nhưng nó trút nước." Với điều này, ông ấy ngồi trong tư thế thiền và qua đời.
Tào Sơn có lần nói với Chỉ Y Đạo Giả, “Ông chẳng phải Chỉ Y Đạo Giả sao?”
Chỉ Y Đạo Giả thưa: “Chả dám.”
Tào Sơn hỏi, “Thế nào là việc của Chỉ Y?”
Chỉ Y nói, “Chiếc áo cừu vừa khoác vào thân, muôn pháp thảy đều như.”
Tào Sơn nói, “Thế nào là dụng của Chỉ Y?”
Chỉ Y Đạo Giả lại gần Tào Sơn, làm như ông ấy được yêu cầu và đứng tịch.
Tào Sơn bảo, “Ngươi chỉ giỏi đi thế ấy, sao chẳng giỏi đến thế ấy?”
Chỉ Y Đạo Giả chợt mở mắt hỏi, “Một chân tính linh khi chẳng nương cái nhau bào thai thì thế nào?”
Tào Sơn bảo, “Chưa phải diệu.”
Chỉ Y Đạo Giả hỏi, “Thế nào là diệu?”
Tào Sơn nói, “Chẳng mượn! mượn!”
Chỉ Y Đạo Giả ngay sau đó nói, “Trân trọng” và liền tịch, vẫn ngồi.
Tào Sơn làm bài tụng:
Tính giác viên minh không tướng thân
Chớ đem thấy biết dối xa gần.
Niệm khác bèn lầm huyền thể ấy
Tâm sai sao được đạo chung thân.
Tình phân muôn pháp chìm cảnh trước
Thức biện lăng xăng mất bản chân.
Trong câu như thế toàn lãnh hội
Rõ ràng vô sự tích thời nhân.
Maneesha, mọi thầy đều trào nước mắt vì cái gì đó rất đặc biệt điều thường tồn tại trong thời cổ đại. Tuy nhiên, chính điều rất đặc biệt đó là ở đây ngay bây giờ: sự hiện diện, im lặng tuyệt đối; vì chỉ trong im lặng này bạn mới đi ra ngoài tâm trí và ra ngoài thời gian. Bạn đi vào trong vĩnh hằng.
Đây là điều con người đã đánh mất tiếp xúc. Và đánh mất tiếp xúc với vĩnh hằng là giống như cây bị bật rễ khỏi đất. Con người cũng là cây. Con người cũng có rễ, mặc dầu chúng là vô hình. Và tâm trí đương đại đã hoàn toàn quên tưới nước cho những rễ đó, để giữ cho cây tâm thức sống động, để cho hoa hồng có thể nở trong bản thể bạn.
Tôi hi vọng những giai thoại này sẽ lấy đi mọi cái vô nghĩa mà thời hiện đại đã áp đặt lên bạn và sẽ cho bạn hương vị của vĩnh hằng.
Một hôm Vân Nham bị ốm và Đạo Ngô hỏi ông ấy câu hỏi: "Khi ông lìa khỏi túi xương, tôi có thể gặp lại ông ở đâu?"
Vân Nham đáp, "Nơi không sinh, không diệt."
Đạo Ngô nói, "Đừng nói điều đó!"
Bây giờ đây là cái gì đó cần được hiểu. Chúng ta thường hiểu hai điều: khẳng định và phủ định. Tâm trí chuyển giữa khẳng định và phủ định, giữa ủng hộ và chống đối. Tâm trí không có cách tiếp cận nào, không có cách nào đi ra ngoài tính cực này, nhị nguyên này, biện chứng này. Và toàn thể kinh nghiệm của chư phật chỉ nhấn mạnh vào một điều này, cái ở bên ngoài nhị nguyên và biện chứng, bên ngoài có và bên ngoài không. Nếu bạn hiểu kinh nghiệm siêu việt này, thế thì phát biểu này của Đạo Ngô sẽ lập tức được hiểu.
Tại sao ông ấy đã nói, "Đừng nói điều đó"? Bởi vì Vân Nham đã dùng phủ định như cách diễn đạt cho điều tối thượng. Đó không phải ảo tưởng của chỉ Vân Nham, nó là ảo tưởng của toàn thể nhân loại. Ai đó tin vào thượng đế khẳng định, vào triết lí khẳng định; ai đó phủ định thượng đế, cõi trời, sáng tạo. Nhưng chân lí không là Cơ đốc giáo không là Cộng sản, không ở trong có, không ở trong không - nhưng bên ngoài cả hai, trong im lặng.
Khi Vân Nham đáp, "Tôi sẽ đi tới chỗ không sinh, không diệt," Đạo Ngô tuyệt đối đúng mà giận Vân Nham, khi ông ấy nói, "Đừng nói điều đó! Nói,`Nơi không không sinh và không diệt, và chúng ta không ham muốn lại gặp nhau.' "
Đạo Ngô là rất rõ ràng nhưng chỉ cho những người có kinh nghiệm nào đó về cái mà bạn không thể giới hạn vào trong từ `sống' hay `chết', điều bạn không thể giới hạn vào trong `có' hay `không', hữu thần hay vô thần, điều bạn đơn giản nói - qua im lặng của bạn, không qua lời. Bạn chỉ ra bằng sự hiện diện của bạn nhưng không bằng ngôn ngữ. Nếu bạn thử ngôn ngữ, bạn sẽ trở nên bị vướng vào khó khăn.
Đạo Ngô đang cố gắng nói cái không thể được nói. `Nơi không không sinh' - bây giờ nó là phủ định của phủ định. `Không sinh' là phủ định, và `không không sinh' là phủ định của phủ định. Đã có các triết gia có toàn thể triết lí dựa trên phủ định mọi thứ, kể cả phủ định. Chỉ phủ nhận mọi thứ và khi không cái gì còn lại đằng sau, im lặng đó, không gian đó là bản thể đích thực của bạn.
Và hiển nhiên ông ấy là đúng rằng, "Chúng ta không có ham muốn nào. Cho nên làm sao chúng ta có thể có ham muốn gặp lại nhau? Chúng ta đã gặp đủ rồi. Tôi được thoả mãn, ông được thoả mãn, phỏng có ích gì mà gặp lại nữa? Ông được hoàn thành, tôi được hoàn thành. Sao bận tâm, sao thậm chí hỏi nơi chúng ta sẽ gặp gỡ?"
Nói cách khác ông ấy đang nói: Khoảnh khắc ông đi ra ngoài tâm trí và thời gian, ông tản mác trong cái toàn thể. Ông không tồn tại như một thực thể tách biệt. Không có vấn đề gặp bất kì ai. Ông đã gặp cái toàn thể trong đó mọi người đều được bao hàm. Hòn đá nhỏ nhất trên bãi biển và ngôi sao lớn nhất trên trời - cả hai đang gặp gỡ trong không gian tối thượng đó. Tội nhân và thánh nhân, người tin và người không tin, đàn ông hay đàn bà... không thành vấn đề việc bạn đã từ hình tướng nào đi vào trong cái vĩnh hằng. Khoảnh khắc bạn bỏ hình tướng, bạn biến mất trong cái vô hình tướng. Vấn đề gặp gỡ không nảy sinh.
Khi Bảo Vân sắp chết ông ấy nói với các sư, "Trong mười ngày qua sinh lực của ta đã giảm đi. Điều đó không là gì; đơn giản thời điểm đã tới."
Một sư nói, "Thời điểm đã tới cho thầy chết - điều đó là được chứ? Tiếp tục sống - điều đó là được chứ?"
Bảo Vân trả lời, "Nó là Đạo."
Sống tới, chết tới; người ta trong hình tướng này, chuyển vào trong hình tướng khác và chung cuộc vào trong đại dương vô hình tướng của hiện hữu - đây là đạo.
Sư hỏi, "Làm sao tôi có thể dừng bị xáo động?"
Bảo Vân nói, "Trời không bao giờ mưa nhưng nó trút nước." Với điều này, ông ấy ngồi trong tư thế thiền và qua đời.
Ông ấy ngồi im lặng trong tư thế hoa sen như Phật Gautam, và qua đời. Trước khi qua đời ông ấy nói, " Trời không bao giờ mưa nhưng nó trút nước." Ông không cần bị xáo động. Ông không cần lo nghĩ. Đây là cách thức của mọi thứ. Người ta được sinh ra, người ta trở thành thanh niên, người ta trở nên già, người ta chết. Không có cái gì phải lo nghĩ. Mọi thứ đều trong thời của nó và mọi thứ là hoàn hảo. Và khi khoảnh khắc tới, cứ ngồi xuống trong im lặng và đi vào trong cái vô hình tướng.
Tào Sơn có lần nói với Chỉ Y Đạo Giả, “Ông chẳng phải Chỉ Y Đạo Giả sao?”
Ông ấy thường dùng cái tên đó Chỉ Y Đạo Giả `Người tìm đạo y phục giấy'. Chúng ta cũng toàn y phục giấy, che phủ cái gì đó không thể xác định được, không thể huỷ diệt được.
Chỉ Y Đạo Giả thưa: “Chả dám.” "Tôi chưa khám phá ra người đang ẩn đằng sau y phục giấy; tôi không dám."
Tào Sơn hỏi, “Thế nào là việc của Chỉ Y?”
"Tại sao ông nói ông không dám? Cứ tìm chút ít đằng sau y phục giấy đi." Đó là điều chúng ta đang làm mọi tối - tìm đằng sau y phục giấy, cố tìm ra cái gì được ẩn ở đó.
Tào Sơn hỏi, “Thế nào là việc của Chỉ Y?”
Chỉ Y nói, “Chiếc áo cừu vừa khoác vào thân, muôn pháp thảy đều như.”
Tào Sơn nói, “Thế nào là dụng của Chỉ Y?”
Ông ấy đã không hiểu câu trả lời mà Đạo Giả đã đưa ra. Khoảnh khắc bạn đi ra sau thân thể bạn, cái không là gì ngoài y phục giấy, cái bạn thấy là cái như như thuần khiết - tathata, cái đang đây: không gian đẹp vô cùng nhưng không có thực thể nào như bản ngã, không gian không có biên giới, đầy niềm vui, đầy an bình, đầy phúc lành.
Nhưng nó không phải là đồ vật, bạn không thể giữ nó trong tay bạn. Nó không phải là đối thể, nó là chính tính chủ thể của bạn. Nó là chính tâm thức bên trong nhất của bạn.
Chỉ Y Đạo Giả lại gần Tào Sơn, làm như ông ấy được yêu cầu, - ông ấy đã được Tào Sơn yêu cầu, "Thế nào là dụng của Chỉ Y?" Ông ấy đã đứng trước Tào Sơn và đứng tịch, bỏ thân thể, cái vẫn còn là tre hổng không có âm nhạc nào.
Tào Sơn bảo, “Ngươi chỉ giỏi đi thế ấy," - chắc chắn những người này là người kì lạ, đáng kính trọng và là chân giá trị của mọi thế kỉ. Đạo Giả đã chết để chỉ ra cái được ẩn bên trong. Ông ấy rời bỏ thân thể, nhưng Tào Sơn là thầy không kém hơn Đạo Giả.
Tào Sơn bảo, “Ngươi chỉ giỏi đi thế ấy...”
Trông đấy, một thân thể chết đang đứng trước ông ấy và ông ấy hỏi, "Ngươi chỉ giỏi đi thế ấy, sao chẳng giỏi đến thế ấy - việc sinh?"
Có lẽ chưa bao giờ có đối thoại như thế. Một người chết đang đứng trước bạn và bạn đang hỏi một câu hỏi. Nhưng điều này xảy ra mọi ngày ở đây khi tất cả các bạn đi vào trong chết... Tôi liên tục nói với người chết. Tôi nói, "Chết sâu sắc hơn đi," vì bạn chỉ chết có chút chút thôi. Bạn giữ rất gần bề mặt, để cho nếu bất kì cái gì đi sai, bạn có thể lập tức đi ra. Bạn chỉ cần tiếng trống của Rupesh và bạn quay lại. Chết sâu đi, để cho cho dù Rupesh đánh trống trên đầu bạn sẽ mất chút thời gian cho bạn quay lại.
Tào Sơn bảo, “Ngươi chỉ giỏi đi thế ấy, sao chẳng giỏi đến thế ấy?”
Chỉ Y Đạo Giả chợt mở mắt hỏi, “Một chân tính linh khi chẳng nương cái nhau bào thai thì thế nào?”
Những người này là chính vị mặn của đất. Đạo Giả mở mắt ra, quay lại trong thân thể và nói, "Một chân tính linh khi chẳng nương cái nhau bào thai thì thế nào?" - khi một chân tính linh không đi vào trong bụng mẹ khác để mượn nhau thì sao?
Tào Sơn bảo, “Chưa phải diệu.”
Chỉ Y Đạo Giả hỏi, “Thế nào là diệu?”
Tào Sơn nói, “Chẳng mượn! mượn!”
Phủ định của phủ định. Người ta mượn cái nhau ... nhau là kết nối giữa người mẹ và đứa con, cái bị cắt ra vào lúc sinh đứa trẻ. Khi người ta không mượn cái nhau... ngay cả ý tưởng về không mượn nhau là đủ để giữ ông xa khỏi cái vô hình tướng. Ông phải dừng ngay cả việc không mượn. Việc mượn ông đã dừng rồi, giờ dừng cả việc không mượn. Ông đơn giản quên đi mọi thứ về nó, cái phủ định và cái khẳng định, cả hai. Không nhìn lại, và biến mất vào trong đại dương.
Chỉ Y Đạo Giả ngay sau đó nói, “Trân trọng” và liền tịch, vẫn ngồi.
Chết dường như là trò chơi với những người này. Nó là trò chơi: sống cũng vậy. Đừng coi bất kì cái gì là nghiêm chỉnh. Sống hay chết, cả hai chỉ là trò chơi và bạn ở bên ngoài cả hai. Bạn có thể tham gia cả hai bên trận đá bóng, nhưng bạn ở bên ngoài hai bên. Với khoảnh khắc này bạn có thể chơi trò chơi này.
Tào Sơn nhân cái chết của Đạo Giả, làm bài tụng. Những người hay thế! Ai đó đang chết và bạn làm bài tụng.
Tính giác viên minh không tướng thân
Chớ đem thấy biết dối xa gần.
Niệm khác bèn lầm huyền thể ấy
Tâm sai sao được đạo chung thân.
Tình phân muôn pháp chìm cảnh trước
Thức biện lăng xăng mất bản chân.
Trong câu như thế toàn lãnh hội
Rõ ràng vô sự tích thời nhân.
Đây là toàn thể nỗ lực của tôi để giới thiệu bạn vào cùng kinh nghiệm này của các cổ phật, vì nó không thuộc vào thời gian. Nó là vấn đề chìm sâu vào trong bản thân bạn. Vị phật đang ẩn trong túi giấy. Túi giấy có thể có bất kì hình dạng nào: nó có thể là nam, nó có thể là nữ; nó có thể trẻ, nó có thể già; nó có thể đen, nó có thể trắng... nó không ngụ ý bất kì cái gì với tâm thức bên trong. Mọi phân biệt là vô nghĩa.
Bản thể bên trong nhất của bạn bao giờ cũng là hoàn hảo; chỉ mỗi điều bạn đã hoàn toàn quên không đi vào trong bản thân bạn. Bạn đi mãi, lòng vòng khắp thế giới, chẳng biết bạn đang đi tìm gì. Ai đó đang tìm quyền lực mà không biết rằng quyền lực không bao giờ thoả mãn được cho bất kì ai. Ai đó đang chạy theo tiền, biết hoàn toàn rõ rằng đã từng có hàng triệu người có số tiền cực nhiều, và điều đó chẳng giúp cho hiểu biết. Đây toàn là những cách vô ý thức để tìm cái gì đó mà bạn đã có bên trong bạn. Nhưng xu hướng của tâm trí là nhìn ra xa xôi, không bao giờ nhìn cái hiển nhiên.
Thiền là đi vào trong cái hiển nhiên. Nó thậm chí không gần, nó là bạn. Đó là lí do tại sao Tào Sơn nói, "Nó không xa không gần." Làm sao bạn có thể xa hay gần được? Bạn hiện hữu ở đây và bạn bao giờ cũng đã từng ở đây. Thế giới đã chuyển nhưng bạn đã không đi đâu cả, bạn không thể đi đâu được; bất kì chỗ nào bạn đi, bạn đều ở đó.
Thiền đơn giản là cách tìm ra cái vô thời gian, cái vĩnh hằng, bản thể tối thượng của bạn. Không có nó, khổ là số mệnh của bạn; không có nó, khổ là số phận của bạn; không có nó, bạn có thể có mọi của cải của thế giới hay mọi quyền lực mà bất kì vị trí nào cũng có thể cho bạn, nhưng bạn sẽ vẫn còn nghèo. Chỉ có một thứ có thể làm cho bạn thành hoàng đế và đó là bản thể riêng của bạn. Tìm cái đó đi - nó đang ẩn đằng sau túi giấy.
Điều đó không phải là việc lớn: nó rất đơn giản. Chỉ chút ít dũng cảm, chút ít mạo hiểm làm mất đi cái túi giấy. Nhiều nhất, cái gì có thể xảy ra? Khi Rupesh đánh tiếng trống để quay lại, nhiều nhất bạn có thể không tới. Tôi không nghĩ điều đó là rắc rối mấy. Chúng ta sẽ vẫn mở hội. Cho nên đi sâu vào mà không sợ gì.
Trước điều đó, để cho bạn có thể chết một cách hạnh phúc, vài tiếng cười đã, vì người ta không bao giờ biết, bạn có thể quay lại, bạn có thể không quay lại. Chỉ vì cuộc hành trình này, đi vào việc cười và nhảy múa, nếu bạn thực sự đi.
Bác sĩ Dagburt trẻ đi chơi cùng bác sĩ Bones, một bác sĩ đa khoa, để quan sát ông ấy trong việc đi khám bệnh tại gia đình. "Tôi sẽ tiến hành hai cuộc khám đầu," Bones nói. "Quan sát kĩ vào, rồi anh thử khám."
Tại nhà thứ nhất, họ được gặp một người đang lo lắng. "Vợ tôi bị co thắt dạ dầy khủng khiếp," ông ấy nói.
Bác sĩ Bones khám ngắn gọn, thế rồi chống tay và đầu gối và nhìn dưới gầm giường. "Thưa bà," Bones nói, "bà phải bỏ việc ăn kẹo và sô cô la kì cục của bà, và bà sẽ khoẻ trong một ngày." Dagburt lén nhìn dưới gầm giường và thấy giấy gói kẹo vứt bừa trên sàn.
Với chuyến thăm tiếp họ được gặp Becky Goldberg quẫn trí. "Đấy là Hymie, bác sĩ!" cô ấy kêu lên. "Anh ấy đã quên lãng cả ngày hôm qua, và hôm nay anh ấy đã bị ngã lộn nhiều. Khi tôi cho anh ấy lên giường, anh ấy bất tỉnh."
Khám Hymie, Bones quì trên sàn và nhìn xuống dưới gầm giường. "Đó là vấn đề rất đơn giản," Bones nói với Hymie. "Anh ấy uốn rượu quá nhiều!" Bác sĩ trẻ Dagburt lén nhìn dưới gầm giường và thấy bẩy chai rượu gin hết.
Tại nhà thứ ba, đến lượt Dagburt. Anh ta rung chuông và rất lâu mới thấy người đàn bà trẻ xúc động trả lời.
"Chồng cô yêu cầu chúng tôi tới thăm bệnh," Dagburt nói. "Anh ấy nói cô không phải là bản thân cô sáng nay, và yêu cầu chúng tôi khám cho cô."
Thế là họ lên tầng, và người đàn bà nằm ra. Dagburt khám cho cô ấy và thế rồi anh ta nhìn xuống dưới gầm giường. "Được," anh ta kết luận, "tôi kê đơn cho cô chế độ ăn kiêng không sữa và cô sẽ ổn."
Khi họ rời đi, Bones phân vân và hỏi, "Làm sao anh đi tới kết luận đó về chế độ ăn kiêng không sữa?"
"Thế này," Dagburt nói, "tôi làm theo gương ông và nhìn xuống dưới gầm giường - ở đó tôi thấy người đưa sữa!"
Slobovia gặp Kowalski tại quán rượu "Giáo hoàng và Người móc" để uống vài chầu bia lúc nửa đêm.
"Vợ anh nấu ăn thế nào?" Kowalski hỏi.
"Tôi về nhà đêm nay," Slobovia nói, "và vợ tôi đang kêu khóc vì con chó đã ăn miếng bánh cô ấy làm cho tôi. `Đừng khóc,' tôi bảo cô ấy, `Anh sẽ mua cho em con chó khác.'"
"Ông Klopman," bác sĩ Bones nói, "cho dù ông là người rất ốm, tôi nghĩ tôi sẽ có khả năng kéo ông qua khỏi."
"Bác sĩ ơi," Klopman kêu lên, "nếu ông làm điều đó, khi tôi khoẻ lại, tôi sẽ biếu năm nghìn đô la cho bệnh viện mới của ông."
Nhiều tháng sau, Bones gặp Klopman trên phố. "Ông cảm thấy thế nào?" ông ta hỏi.
"Kì diệu, bác sĩ, tốt mà!" Klopman nói. "Chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn!"
"Tôi đã từng ngụ ý vậy khi nói cho ông," Bones nói. "Thế số tiền cho bệnh viện mới thì sao?"
"Ông nói về cái gì vậy?" Klopman nói.
"Ông đã nói," Bones đáp, "rằng nếu ông khoẻ lại, ông sẽ biếu năm nghìn đô la cho bệnh viện mới."
"Tôi nói thế sao?" Klopman nói. "Điều đó chỉ chứng tỏ tôi đã ốm thế nào!"
Rupesh, đánh tiếng trống thứ nhất và mọi người phát rồ.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Rupesh...
(Tiếng trống)
Mọi người đi vào im lặng sâu.
Không chuyển động.
Trở nên đông cứng như tượng đá.
Nhắm mắt lại; đi vào trong.
Tìm đằng sau túi giấy.
Sâu hơn, sâu hơn, sâu hơn - không sợ.
Đây là lãnh thổ riêng của bạn;
Nó không thuộc vào người nào trừ bạn.
Thực ra đây là không gian duy nhất
thuộc vào bạn.
Nó là vĩnh hằng của bạn.
Để đưa bạn vào sâu hơn, Rupesh, đánh tiếng trống và mọi người chết.
(Tiếng trống)
Chết một cách hoàn toàn.
Đừng bận tâm về cái túi giấy.
Đây là nấm mồ đẹp nhất.
Nhiều tâm thức thế về tới nhà,
chạm tới chiều sâu riêng của họ.
Đây là điều tôi đã gọi là
bước nhảy lượng tử, từ tâm trí sang vô trí.
Hân hoan trong im lặng này,
để nó xuyên thấu tới chính trung tâm của bản thể bạn.
Đây là điều kì diệu nhất trên thế giới,
hiện tượng huyền bí nhất.
Rupesh, đem người chết trở lại sống.
(Tiếng trống)
Đây là phục sinh.
Quay lại với sáng suốt mới và sáng tỏ mới,
im lặng mới và bài ca mới,
điệu vũ mới trong bản thể bạn,
làm gió tươi tắn mới.
Nếu điều này có thể trở thành
kinh nghiệm mọi khoảnh khắc của bạn,
chạy dưới hoạt động cả đời của bạn,
bạn đã trở thành phật.
Là phật không phải là mục đích,
là phật là nghệ thuật của việc tỉnh táo,
nhận biết, an bình, yêu thương.
Đừng bỏ lỡ khoảnh khắc này
vì không ai biết về khoảnh khắc tiếp.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội vì nhiều người thế được phục sinh không?
Vâng!
Xem tiếp Chương 13Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post