Chương 24. Không thể thoát được

Chương 24. Không thể thoát được

Price:

Read more

Thiền sư lớn Đại Huệ - Tập 2 - Osho
Suy nghĩ về biến đổi từ trí thức sang chứng ngộ
Chương 24. Không thể thoát được
Osho kính yêu,
Không thể thoát được
Mỗi khi gặp náo động không thể thoát được, thường tự kiểm điểm mà chưa thấy thiền đắc lực." Ngay bản thân cái không thể thoát được đó đã là thiền rồi, nếu còn muốn kiểm điểm nữa lại càng xa xôi.
Chính đương lúc ông không thể thoát được đó, rất kỵ khởi tâm động niệm để kiểm điểm. Tổ sư nói, "Phân biệt nếu chẳng sinh, Hư minh tự chiếu soi." Bàng Cư sĩ nói, "Hàng ngày việc không khác. Duy ta tự hài hòa. Mỗi mỗi chẳng lấy bỏ. Nơi nơi đừng chống trái. Gánh nước và bổ củi. Tía điều là cao quí? Thần thông cùng diệu dụng. Núi non bặt trần ai."
Chính đương lúc không thể thoát được, hốt nhiên đánh mất cái túi vải (của ảo tưởng), bất giác vỗ tay cười lớn.
Không thể thoát được... đó là một trong những vấn đề có ý nghĩa nhất cho mọi thiền nhân.
Có những điều sẽ biến mất khi thiền của bạn đi sâu. Mọi cái là giả sẽ mất đi, mọi cái là ảo tưởng sẽ không còn tồn tại; mọi cái bạn đã phóng chiếu, mong đợi, hay mơ sẽ không có thực tại. Nhưng dầu vậy sẽ vẫn có cái gì đó còn lại mà không phải là mơ của bạn, cái không phải là phóng chiếu của bạn, cái không phải là bịa đặt của tâm trí bạn: cái này được gọi là cái không thể thoát được. Nói cách khác, cái thực sẽ còn lại - chỉ cái giả sẽ mất đi.
Thiền nhân phải học hai điều: thứ nhất, có đủ khả năng, sức mạnh để cho phép cái giả biến mất. Nhưng điều này không phải là vấn đề lớn. Mọi sáng khi bạn thức dậy, bạn cho phép mơ biến mất. Bạn không khao khát chúng, dù chúng có thể dịu ngọt thế nào, bạn thậm chí không nghĩ về chúng. Chỉ trong hai hay ba giây bạn bắt đầu quên, và sau vài phút dường như chúng không bao giờ tồn tại chút nào. Bạn không khóc vì trong mơ ai đó chết, và bạn không cảm thấy rất buồn vì trong mơ bạn trở nên bị phá sản. Bất kì cái gì đã xảy ra trong mơ, khoảnh khắc bạn thức dậy nó trở thành vô nghĩa.
Cho nên cái giả được biết là cái giả ngay lập tức không còn là vấn đề. Bây giờ vấn đề khác nảy sinh mà lớn hơn nhiều, sâu sắc hơn nhiều: cái thực còn lại. Mãi cho tới giờ, vì bạn bị lạc trong ảo tưởng bạn đã không nhận biết về cái thực. Đột nhiên bạn trở nên nhận biết về cái thực; bây giờ bạn phải chấp nhận cái thực.
Thế giới vẫn còn bên ngoài - cùng thế giới, cùng mọi người, mặc dầu phóng chiếu của bạn sẽ không có đó. Bạn đã nghĩ về ai đó như đẹp vô cùng, ai đó là người trí huệ lớn, ai đó là người tôn giáo nhất: nếu những điều này là phóng chiếu của bạn, chúng sẽ biến mất, nhưng người mà bạn đã nghĩ là đẹp hay có tính tôn giáo hay đã chứng ngộ sẽ còn lại. Bây giờ bạn sẽ phải đương đầu với thực tại của người đó. Và cách duy nhất để đương đầu với thực tại là tạo ra hài hoà vô cùng với cái thực. Bạn không thể né tránh nó, nó là không thể thoát được, không có cách nào để làm tiêu tan nó.
Cái mà có thể lan truyền được, bạn đã lan truyền; gần chín mươi phần trăm thế giới của bạn sẽ lan truyền, và chín mươi phần trăm này là phóng chiếu của bạn. Nhưng mười phần trăm không phải là phóng chiếu của bạn, và bạn phải hiện hữu cùng nó trong sự hài hoà toàn bộ.
Đại Huệ làm một phát biểu rất đáng để ý. Bình thường ở trong hài hoà có nghĩa là đi cùng, không phải là đi ngược lại. Nhưng Đại Huệ làm hài hoà là cái gì đó sâu hơn nhiều - không đi cùng, không đi ngược. Ngay cả trong đi cùng, có ngần ngại nào đó: bạn vẫn đang nghĩ về bản thân bạn như tách rời, rằng bạn đang đi cùng dòng chảy, bạn không còn tranh đấu với dòng chảy. Nhưng bạn có đó - và chính con người bạn là việc chống cự. Chính ý nghĩ rằng bạn đang đi cùng dòng chảy là đủ cho việc quấy rối trong hài hoà.
Đại Huệ đang làm một điểm quan trọng mênh mông, và chỉ người đã đi tới kinh nghiệm này mới có thể làm ra phát biểu đó. Bằng không nó rất đơn giản, hỏi bất kì ai: đi cùng nghĩa là ở trong hài hoà, và đi ngược là ở trong bất hoà.
Nhưng Đại Huệ nói, "Ngay cả đi cùng cũng là bất hoà, rất tinh vi, rất ẩn kín, nhưng ông đang giữ bản thân ông tách rời. Hài hoà thực thì không đi cùng không đi ngược. Để thực tại sở hữu ông. Chỉ được tràn ngập bởi cái mà là không thể thoát được, và ông sẽ thấy an bình mênh mông."
Những lời kinh này là quan trọng cho mọi thiền nhân trên con đường đạo. Mỗi khi gặp náo động không thể thoát được, thường tự kiểm điểm mà chưa thấy thiền đắc lực."
Điểm thứ nhất: thiền của bạn phải là không nỗ lực nào về phần bạn, vì mọi nỗ lực đều là của tâm trí, và tâm trí không có cách nào đạt tới thiền. Cho nên nếu bạn đang làm nỗ lực nào đó, chính nỗ lực của bạn là rào chắn việc đạt tới không gian bạn muốn tới.
Thiền đơn giản là hiểu biết thuần tuý rằng nếu bạn có thể quan sát tâm trí mà không làm nỗ lực nào - và nhớ lấy, quan sát không phải là nỗ lực, quan sát là năng lực tự nhiên của bạn. Nỗ lực là cái gì đó bạn phải làm; quan sát là cái gì đó bạn không phải làm. Nó đã có đó. Nó là chính việc thở của bạn, nó là chính nhịp đập trái tim của bạn, bạn chỉ không bao giờ nhìn vào nó.
Đại Huệ đang nói rằng thiền phải không có nỗ lực nào, và điều đó là điểm được đồng ý trong mọi thiền nhân của thế giới. Dầu vậy, nỗ lực sẽ quấy rối và mang tâm trí vào, cho nên với nỗ lực không có thiền, chỉ tâm trí. Không nỗ lực, không tâm trí... và nhận biết tự phát, cái không phải là công việc của bạn. Bạn đơn giản khám phá ra nó như bản tính cố hữu của bạn.
Cho nên đây là điều đầu tiên về thiền. Và điều thứ hai ông ấy muốn nhắc nhở bạn là việc thiền của bạn phải không là cái gì đó mà bạn để ra một giờ mỗi ngày vào buổi sáng, hay như người Mô ha mét giáo làm, năm lần một ngày. Các tôn giáo khác nhau có các thời gian đặc biệt khác nhau cho thiền, nhưng ý tưởng về có thời gian đặc biệt cho thiền nghĩa là thời gian còn lại bạn sẽ vẫn còn không có tính thiền.
Một giờ thiền và hai mươi ba giờ không thiền... bạn nghĩ có hi vọng nào là thiền sẽ thắng lúc cuối không? Hai mươi ba giờ đó sẽ chùi sạch bất kì cái gì bạn nghĩ bạn đang làm trong thiền.
Thứ hai, một người mà hai mươi ba giờ trong trạng thái không thiền, làm sao người đó có thể đột nhiên trở nên có tính thiền trong một giờ được? Điều đó là không thể được. Điều đó giống như một người ốm trong hai mươi ba giờ và đột nhiên trong một giờ trở nên mạnh khoẻ hoàn toàn và thế rồi lại ốm, dường như nó ở trong tay riêng của người đó - bất kì khi nào người đó quyết định rằng đó là lúc trở nên mạnh khoẻ, người đó trở nên mạnh khoẻ, và khi thời gian đi tới là ốm, người đó trở nên ốm.
Thiền là mạnh khoẻ bên trong của bạn. Hai mươi ba giờ một ngày ốm, ốm tâm linh, đầy giận, ghét, ghen tị, cạnh tranh, bạo hành, và đột nhiên trong một giờ bạn trở thành một Phật Gautam - làm sao bạn có thể xoay xở làm điều đó được? Điều này là không thể được.
Mọi tôn giáo đã từng lừa mọi người. Vì mọi người muốn có cái gì đó tâm linh, họ đã cho đồ chơi - một giờ làm cái này và bạn đang hành thiền - nhưng họ đã không nhìn vào tâm lí của việc đó. Nó chỉ không ở trong bản chất của mọi thứ, bạn không thể làm được nó theo cách này. Hoặc bạn phải có tính thiền hai mươi bốn giờ một ngày hoặc bạn phải có tính không thiền hai mươi bốn giờ một ngày, chọn lựa là của bạn. Nhưng bạn không thể phân chia cuộc sống của bạn thành hai phần - trong đền chùa bạn sẽ có tính thiền và trong cửa hiệu, trong văn phòng, bạn sẽ không có tính thiền.
Phật Gautam và những người đã hiểu ông ấy suốt nhiều thế kỉ nhấn mạnh thiền đi vào mọi hành động, với bất kì cái gì bạn làm. Nó đi theo bạn như cái bóng. Nó chạy bên trong tâm thức của bạn như dòng chảy ngầm.
Bạn có thể ở chợ, bạn có thể ở đền chùa - bạn có thể ở bất kì đâu, và im lặng bên trong của bạn vẫn còn không bị quấy rối, không bị xáo trộn. Đây là thiền đúng duy nhất.
Cho nên đầu tiên, không nỗ lực nào phải được làm, chỉ hiểu biết phải được thức tỉnh. Nếu giận có đó, quan sát. Không làm bất kì nỗ lực nào để đẩy nó đi, chỉ vẫn còn như một khán giả, dường như nó không phải là việc của bạn để được tham gia vào. Nếu ghét có đó, quan sát. Và đây là những đám mây rất mỏng; nếu bạn có thể vẫn còn có tính quan sát, trong vòng vài phút chúng sẽ mất đi. Chúng sẽ mất đi theo cách riêng của chúng.
Đừng thúc đẩy chúng, vì bạn càng đẩy chúng, bạn càng chấp nhận thực tại của chúng. Bạn càng đẩy chúng, bạn càng rơi vào mức của chúng. Bạn càng đẩy chúng... chúng có thói quen kì lạ. Bạn có thấy sâu bọ không? - bạn ném một con bọ đi, và nó sẽ lập tức quay lại và chạy tới bạn. Một ý tưởng rất kì lạ: toàn thế giới là sẵn có, nhưng nó sẽ không đi bất kì chỗ nào khác. Nó nhận thách thức, "Ông là ai...?" Bất kì con sâu bọ nhỏ nào, bất kì con gián nào - cứ ném nó đi và quan sát điều xảy ra: nó quay lại ngay lập tức với lực mạnh cực kì.
Cùng điều này là tình huống với tâm trí bạn. Thực ra, tâm trí của gián và tâm trí bạn không rất khác nhau. Cấu trúc cơ bản của chúng là như nhau. Tâm trí chúng có nhỏ hơn chút ít, cái thu nhỏ lại; tâm trí bạn lớn hơn chút ít, nhưng chúng có cùng năng lực như bạn có.
Các nhà khoa học đã rất phân vân rằng bất kì chỗ nào tìm thấy người, gián bao giờ cũng được tìm thấy, hay ngược lại: bất kì chỗ nào tìm được gián, bao giờ cũng tìm được người. Họ đơn giản không bao giờ sống tách rời; họ là những đồng hành cổ đại nhất trong sự tồn tại. Con người được coi là có khả năng thích nghi với bất kì hoàn cảnh nào - lạnh, nóng, mưa - và gián có cùng năng lực này.
Ngay cả khi con người lên mặt trăng, gián cũng được tìm thấy trong tên lửa. Họ không thể tin được vào số phận kì lạ này. Họ đi lên mặt trăng và họ được chuẩn bị kĩ càng, họ có huấn luyện lâu dài, và gián đã đi mà chẳng có huấn luyện gì. Nhưng chúng đã xoay xở; chúng quay lại cùng mọi người trong cùng tên lửa, không có huấn luyện nào. Chúng đã chứng tỏ cao siêu hơn nhiều! Chúng không có huấn luyện, và chúng xoay xở một tình huống mà không con gián nào trước chúng đã từng xoay xở.
Bạn không nhận ra... tình huống này là rất mới: không trọng lực, và gián đã bay. Con người ít nhất còn có đai lưng ở chỗ ngồi, nhưng gián không có đai lưng, cho nên chúng thực sự bay, và lần đầu tiên. Chúng không bị bối rối bởi phi trọng lực; chúng mất mọi trọng lượng, nhưng chúng không làm bất kì ồn ào nào về điều đó. Và trên mặt trăng không có ô xi, nhưng gián đã xoay xở hoàn toàn tốt. Chúng có tâm trí thu nhỏ, nhưng cùng mô hình như tâm trí của người.
Khoảnh khắc bạn làm bất kì nỗ lực nào để ném đi chất liệu tâm trí của bạn, nó đơn giản chạy lại. Bạn có thể thử điều đó. Cứ ngồi trong năm phút và thử không nghĩ về khỉ và thế rồi xem điều gì xảy ra. Mọi khỉ của thế giới sẽ trở nên quan tâm tới bạn. Và bạn thậm chí đã không bảo chúng; bạn chỉ ngồi trong phòng của bạn với ý tưởng rằng bạn không nghĩ về khỉ - và điều đó là đủ. Điều đó đã là loan truyền cho mọi khỉ, và bất kì cái gì bạn làm chúng sẽ có đó cho tới khi bạn nói, "Bây giờ năm phút hết rồi. Bây giờ nếu mày muốn mày có thể ở lại, nếu mày không muốn ở lại đó là tuỳ mày. Tao không còn quan tâm nữa." Chúng sẽ đi mất... nhưng nếu bạn muốn chúng đi điều đó là chống lại lòng tự hào của chúng.
Từng ý nghĩ một, từng xúc động một, từng cảm giác, đều có bản ngã riêng của nó, dường như vậy. Đó là lí do tại sao những người cố tranh đấu với chúng đều bị thất bại. Đừng tranh đấu, chỉ quan sát. Không có hại gì nếu chúng có đó. Giận không thể làm bất kì hại gì chừng nào bạn chưa trở nên bị đồng nhất với nó - thế thì bạn có thể làm cái gì đó mà có thể là có hại cho ai đó. Bản thân giận không thể làm được bất kì cái gì; nó là tuyệt đối bất lực, chỉ là một ý tưởng. Để nó ở đó, và quan sát, quan sát một cách vui vẻ, và xem nó có thể kéo dài được bao lâu mà không có hỗ trợ của bạn. Nó thậm chí không kéo dài vài phút. Nó sẽ mất đi.
Thiền phải chỉ là tính quan sát, thế thì có thể có nó hai mươi bốn giờ một ngày. Ngay cả khi đi ngủ, vẫn có tính quan sát. Tới khoảnh khắc cuối cùng, khi bạn thấy rằng bây giờ giấc ngủ đang tiếp quản bạn - bóng tối đang tăng lên, thân thể thảnh thơi và một điểm tới khi đột nhiên từ thức bạn đi vào trong ngủ - quan sát tới khoảnh khắc đó. Và điều đầu tiên trong buổi sáng, khi bạn trở nên nhận biết rằng giấc ngủ đã kết thúc, lập tức bắt đầu quan sát; bạn sẽ sớm có khả năng quan sát ngay cả khi bạn ngủ. Tính quan sát sẽ trở thành ngọn đèn liên tục cháy cả ngày và đêm bên trong bạn.
Đây là thiền đích thực duy nhất. Mọi thứ khác đã từng được nói cho bạn nhân danh thiền đơn giản là đồ chơi để chơi, để lừa bản thân bạn rằng bạn đang làm cái gì đó tâm linh. Với thiền này bạn sẽ bắt gặp điều không thể thoát được. Mọi thứ ảo tưởng sẽ biến mất.
Nhưng mọi thứ trong sự tồn tại không phải là ảo tưởng. Cái mà không phải là ảo tưởng là cái không thể thoát được? có lẽ bạn chưa bao giờ nghĩ về nó. Chính tính không thể thoát được này bản thân nó là thiền.
Nếu bạn liên tục quan sát ngay cả cái không thể thoát được, bạn sẽ có khả năng thấy rõ ràng rằng cái biến mất khi quan sát là ảo tưởng; cái thậm chí trở thành rõ ràng hơn, trong như pha lê hơn, cái trước đó bị giấu kín đằng sau mây của mơ ảo tưởng của bạn, bây giờ đứng đó tuyệt đối rõ ràng.... Đại Huệ nói, Ngay bản thân cái không thể thoát được đó đã là thiền rồi.
Khoảnh khắc bạn thấy rằng đây là cái thực không có vấn đề là cùng nó hay đi ngược lại nó. Cái thực là bao la, mênh mông; thực ra chúng ta đơn giản là những giọt sương trong đại dương của cái thực. Không có vấn đề về chúng ta đi cùng với nó hay không đi cùng với nó - quan sát một cách im lặng bạn sẽ thấy hài hoà sâu sắc nảy sinh giữa bạn và cái thực. Cho nên thiền làm hai việc: một, nó phá huỷ cái không thực, và hai, nó tạo ra hài hoà với cái thực.
Nếu còn muốn kiểm điểm nữa lại càng xa xôi. Không cần đi xa hơn. Bạn đã đi tới chỗ việc hội nhập có thể xảy ra. Đi xa hơn là nguy hiểm. Bạn có thể bắt đầu lại từ cửa sau đem vào ý nghĩ, phóng chiếu; mọi điều bạn đã bác bỏ từ cửa trước sẽ bắt đầu vào từ cửa sau.
Cần nhớ rằng khoảnh khắc bạn bắt gặp cái gì đó mà trở nên rõ ràng hơn trong thiền, đúng hơn, vững chắc hơn, thế thì đó là lúc cho phép hài hoà xảy ra. Không có nhu cầu nghĩ phải làm gì về nó. Bạn không phải nghĩ về cái giả, vì cái giả biến mất với thiền; bạn cũng không phải nghĩ về cái thực, vì cái thực trở thành trong như pha lê, chắc chắn, rõ ràng tới mức không có hoài nghi trong bạn. Không có nhu cầu đi tiếp. Đó là lúc, đúng khoảnh khắc để cho phép việc hội nhập xảy ra.
Chính đương lúc ông không thể thoát được đó, rất kỵ khởi tâm động niệm để kiểm điểm... vì điều đó sẽ là đi ngược trở lại. Tổ sư nói, "Phân biệt nếu chẳng sinh, Hư minh tự chiếu soi."
Cho nên đừng làm cho tâm trí lại yên lòng, đừng bắt đầu nghĩ liệu nó là thực hay không thực, đừng mang phân biệt vào lại, vì với phân biệt tâm trí quay lại. Đơn giản nhớ triệu chứng: rằng cái là không thực sẽ lập tức mất đi, giống như mơ ra đi buổi sáng khi bạn thức dậy.
Trong ngủ bạn có thể đã ngủ trong cung điện; khi bạn thức dậy, tất nhiên cung điện không có đó, chỉ có ngôi nhà xấu cũ của bạn. Cái không thực đã biến mất, và cái thực - mà đã hoàn toàn bị lãng quên vì cái không thực - là rõ ràng. Khi bạn ở trong cung điện bạn thậm chí không tự hỏi cái gì đã xảy ra cho ngôi nhà. Nó đã hoàn toàn bị che phủ bởi ảo tưởng.
Một khi bạn thấy cái thực, thế thì chỉ nhớ một điều: Bồ đề đạt ma nói, "Phân biệt nếu chẳng sinh, Hư minh tự chiếu soi." Cứ đợi... không bắt đầu lại khuấy động tâm trí bạn, cái là thói quen cũ của bạn. Có mọi khả năng bạn có thể có cám dỗ khuấy động tâm trí bạn. Nếu bạn không khuấy động tâm trí bạn, "Hư minh tự chiếu soi."
Bàng Cư sĩ nói - và ông ấy đã nói điều cực kì hay - Hàng ngày việc không khác. Duy ta tự hài hòa. Mỗi mỗi chẳng lấy bỏ. Nơi nơi đừng chống trái. Gánh nước và bổ củi. Tía điều là cao quí? Thần thông cùng diệu dụng. Núi non bặt trần ai."
Từng câu của Bàng cư sĩ đều có ý nghĩa: Hàng ngày việc không khác - chỉ vẫn còn im lặng và làm bất kì cái gì được cần làm - Duy ta tự hài hòa. Vì không có phân biệt, không có rào chắn để ngăn cản người ta khỏi việc hài hoà. Gánh nước hay bổ củi hay nấu ăn, không có tâm trí giữa hoạt động và tâm thức của bạn. Một loại hoạt động hoàn toàn mới nảy sinh - hoạt động của hài hoà. Hành động của bạn trong hài hoà và không thành vấn đề loại hoạt động nào...
Một trong những vũ công vĩ đại nhất, Nijinsky, đã được các nhà khoa học hỏi đi hỏi lại, "Chúng tôi không thể tin được vào điều đó. Ông đã xoay xở thế nào?" - vì điệu vũ của ông là phép màu. Khi ông ấy đi tới đỉnh của điệu vũ, ông ấy lấy cú nhảy xa tới mức không thể được theo luật hấp dẫn. Ngay cả những người thi tài ở Olympics về nhảy xa cũng không thể nhảy được theo cách Nijinsky thường nhảy.
Nijinsky đã nhảy cao tới mức điều đó là không thể được theo luật của khoa học. Nhìn vào trọng lượng của ông ấy và trọng lực, người ta chỉ có thể nhảy xa chừng nấy và không nhiều hơn - có giới hạn nào đó - nhưng ông ấy đã phá mọi kỉ lục. Đây là vấn đề đầu tiên cho nhà khoa học.
Vấn đề thứ hai thậm chí còn khó hơn. Khi mọi thứ rơi, chúng rơi với tốc độ; trọng lực kéo mọi thứ nhanh. Bạn thấy trong đêm điều bạn gọi là sao băng, sao rơi. Sao không rơi - sao là quá lớn. Nếu chúng rơi chúng ta chắc đã bị kết thúc từ lâu trước đây. Hành tinh của chúng ta nhỏ tới mức cho dù một ngôi sao đi qua mà không đâm vào chúng ta, chúng ta sẽ bị kết thúc - chỉ nhiệt của nó sẽ là đủ thiêu cháy mọi thứ sống.
Cái liên tục rơi xuống - và nó không phải là số nhỏ đâu, ít nhất sáu nghìn sao rơi mọi ngày, hai mươi bốn giờ, quanh trái đất - không phải là sao, chúng là những tảng đá nhỏ. Những tảng đá này xảy ra bởi vì... theo quan niệm của các nhà khoa học vào thời gian về trước - quãng hai triệu năm trước - một ngôi sao lớn đi qua gần trái đất, và vì việc đi qua của nó, nó kéo mặt trăng ra.
Trăng là một phần của trái đất, nhưng sức hút của ngôi sao này là tới mức nơi Thái bình dương tồn tại bây giờ đã có thời được lấp đầy bởi vật chất mà bây giờ là trăng. Nó đã bị kéo ra xa. Ngôi sao đã đi qua, nhưng vì ngôi sao này đi với tốc độ ánh sáng, nó đã kéo ra một chùm lớn mà trở thành trăng. Khi chùm vật chất lớn này bị kéo ra khỏi trái đất, hàng triệu mảnh nhỏ của trái đất cũng đi vào bầu trời, bên ngoài phạm vi hai trăm dặm của lực hấp dẫn.
Hàng triệu tảng đá đó và trái đất vẫn lang thang quanh không gian. Bất kì khi nào tình cờ chúng tới gần và rơi vào trong giới hạn của trọng lực - tức là nếu chúng tới gần quãng hai trăm dặm - thế thì trái đất lập tức kéo chúng lại. Nhưng lực qua đó chúng bị kéo lại là tới mức nhiệt sinh ra từ cọ sát với không khí thiêu cháy chúng. Bạn thấy chúng cháy qua ánh sáng, và đó chỉ là cọ sát từ tốc độ chúng đang rơi.
Phần lớn trong chúng biến mất trong không trung, chúng không bao giờ tới trái đất. Vài tảng xoay xở tới được đất nếu chúng đủ lớn - chúng là một loại đá khác. Vì chúng đã tồn tại trong không gian bên ngoài trọng lực của trái đất trong hai triệu năm, chúng đã phát triển các đặc trưng khác.
Ở Mecca, cái người Mô ha mét giáo tôn thờ là một tảng đá lớn đã rơi xuống từ trên trời. Những tảng đá đó có thể được nhận ra - chúng đã tăng trưởng các đặc trưng khác - và chúng được gọi là thiên thạch.
Cho nên bất kì khi nào một thứ rơi xuống, nó rơi xuống với tốc độ lớn - nhưng Nijinsky thường rơi xuống hệt như chiếc lông, vẩn vơ, xuống từ từ theo cách này cách nọ, không theo đường thẳng bị kéo bởi trọng lực. Điều này gần như là phép thần, và Nijinsky đã không thể nào giải thích được nó vì nó không phải là cái gì đó ông ấy làm. Chung cuộc ông ấy chấp nhận rằng "Bất kì khi nào tôi thử làm nó tôi đều thất bại. Bất kì khi nào tôi quên mất bản thân tôi hoàn toàn, bất kì khi nào vũ công bị quên đi và điệu vũ một mình còn lại, điều đó xảy ra. Không chỉ các ông ngạc nhiên, tôi cũng ngạc nhiên. Tôi đã không làm nó; tôi không còn nữa, chỉ điệu vũ có đó."
Thiền nhân hài hoà một cách tự nhiên. Mọi hoạt động của người đó là một loại điệu vũ, người đó là một với chúng. Gánh nước người đó không tách rời khỏi nước đang gánh; bổ củi người đó không tách rời, người đó đơn giản là việc bổ. Từng hành động không còn có phẩm chất cũ, nơi bạn đã là người làm. Bây giờ người làm bị mất đi, chỉ việc làm còn lại.
Và bởi vì duy nhất việc làm còn lại, vũ công không còn nữa, chỉ điệu vũ còn lại, và nảy sinh hài hoà tự nhiên - không nắm giữ. Mặc dầu nó là phúc lạc vô cùng, không có ham muốn nắm giữ nó, không có sợ rằng "Mình có thể mất nó." Người ta được ngập tràn và nhận biết tới mức nó là tự nhiên, không cần nắm giữ nó. Nó là tự nhiên riêng của bạn, Bạn nắm giữ các thứ khác; bạn không phải nắm giữ tự nhiên riêng của bạn.
Mỗi mỗi chẳng lấy bỏ. Nơi nơi đừng chống trái - tất cả những câu hỏi này về ủng hộ và chống đối đều thuộc vào tâm trí. Khi tâm trí không còn đó nữa, bạn không ủng hộ không chống đối: bạn đơn giản có đó, và việc hài hoà tự nhiên xảy ra. Nó không phải là việc làm của bạn.
Tía điều là cao quí? Bàng là Phật tử - cũng như Bồ đề đạt ma là Phật tử và Đại Huệ là Phật tử - và trong Phật giáo, mầu tía và mầu điều được chấp nhận về truyền thống như mầu linh thiêng.
Bàng nói, Tía điều là cao quí? Núi non bặt trần ai. Mọi điều có thể ngăn cản cái nhìn của bạn, mọi điều có thể ngăn cản sự sáng tỏ của bạn không còn tồn tại nữa - thậm chí Núi non bặt trần ai.
Và ai quan tâm cái gì là cao quí và cái gì không cao quí? - vì tâm trí hay phân biệt không còn đó.
Thần thông cùng diệu dụng không còn khác với Gánh nước và bổ củi. Cho nên dù bạn tôn thờ trong đền chùa hay gánh củi, nó tất cả là như nhau, vì cả hai đều được làm trong hài hoà và tính thiền sâu sắc. Cả hai có cùng hương thơm và cùng âm nhạc và cùng điệu vũ.
Chính đương lúc không thể thoát được, hốt nhiên đánh mất cái túi vải (của ảo tưởng), bất giác vỗ tay cười lớn.
Ông ấy đang nói rằng khoảnh khắc ai đó trở nên chứng ngộ - ngay khi bạn không thể thoát được, ngay khi bạn là một với thực tại tới mức không có lối thoát, khi bạn không thể tìm ra bất kì phân tách nào khỏi đại dương của sự tồn tại - đột nhiên bạn gạt bỏ cái túi vải của ảo tưởng. Bạn chỉ bị tách ra bởi cái túi vải đó, và cái đó nữa cũng là ảo tưởng - nó chỉ là ý tưởng. Bất giác vỗ tay cười lớn - và bạn sẽ không nhận biết điều bạn đang làm, bạn sẽ vỗ tay và cười lớn.
Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện nhỏ để giải thích điều đó. Hai sư, thầy và đệ tử, đang đi qua khu rừng và trời đang muộn dần. Họ lạc đường, và người già, thầy, liên tục hỏi, "Phải mất bao lâu mới tới làng bên? Vẫn còn trong đêm tối trong khu rừng hoang này là nguy hiểm - có thú hoang." Và ông ấy liên tục giữ chặt cái túi của mình.
Người trẻ, đệ tử của ông ấy, có hơi chút bận tâm: Điều gì đã xảy ra với ông già này? - vì nhiều lần họ đã lạc đường và nhiều lần họ đã phải ở lại trong rừng, nhưng trước đây ông ấy không bao giờ sợ thú hoang. Ông ấy không sợ chết nữa, đó là cái gì đó mới. Và tại sao ông ấy liên tục giữ chặt cái túi của ông ấy lặp đi lặp lại? Và dường như ông ấy cố cảm thấy cái gì trong túi....
Họ bước đi cả ngày, và chung cuộc, khi mặt trời lặn, họ dừng lại tại một cái giếng chỉ để tắm táp chút ít, lau sạch thân thể đầy bụi bặm, và thế rồi kiếm cái gì đó để ăn trước khi mặt trời lặn.
Thầy đưa cái túi cho đệ tử và bảo anh ta, "Cẩn thận về nó." Điều này nữa cũng là mới. Ông ấy đã đưa cho anh ta cái túi đó nhiều lần trong khi họ đi lang thang nhưng ông ấy không bao giờ nói, "Cẩn thận vào!"
Thế là đệ tử nói: "Dạ vâng, tôi sẽ cẩn thận " - và anh ta nhìn vào trong túi và thấy hai viên gạch bằng vàng thỏi. Anh ta nói, "Giờ thì mình có thể hiểu vấn đề là gì. Khi ông già đang kì cọ mình đệ tử này ném hai viên gạch đó vào trong cái rãnh sâu hàng trăm mét bên dưới, và đặt hai hòn đá gần như cùng trọng lượng vào trong túi.
Ông già tắm xong nhanh chóng và điều đầu tiên ông ấy nói là, "Đưa cho ta chiếc túi." Ông ấy cầm lấy túi, cảm trọng lượng và được thoả mãn. Họ ăn bữa tối và đến lúc mặt trời lặn, rồi họ đi. Nhưng vẫn không có dấu hiệu về bất kì làng nào gần đó, và ông già rất lo lắng. Đi hai dặm từ giếng anh thanh niên nói, "Bây giờ, thưa thầy, bỏ lo nghĩ đi." Ông già nói, "Ông ngụ ý gì với 'bỏ lo nghĩ đi'? Lo nghĩ gì?"
Đệ tử nói, "Thực ra tôi đã bỏ lo nghĩ của thầy ở cái rãnh gần giếng rồi."
Ông già lập tức mở cái túi ra và lôi ra hai viên đá kia. Ông ấy nói, "Trời đất, mày đã vứt hai viên gạch vàng kia đi rồi?"
Đệ tử nói, "Vâng, vì chúng làm cho thầy sợ hãi lần đầu tiên. Và điều kì diệu nhất là ở chỗ trong hai dặm, mặc dầu không có gì để sợ, dầu vậy thầy vẫn sợ. Chỉ ảo tưởng rằng có viên gạch vàng trong túi là để làm cho thầy sợ." Ông ấy đã liên tục chạm vào cái túi và cảm....
Mọi ảo tưởng của chúng ta - tình bạn của chúng ta, gia đình chúng ta, xã hội của chúng ta, tiền bạc của chúng ta, quyền lực của chúng ta - đột nhiên biến mất vào khoảnh khắc bạn thấy không có lối thoát, bây giờ giọt sương đã rơi vào trong đại dương.
Và trong khoảnh khắc này, không có việc nghĩ của bạn, bạn bắt đầu vỗ tay và tiếng cười lớn bùng ra từ bản thể bạn: "Mình là đại dương. Mình đã từng nghĩ mãi cho tới giờ rằng mình là giọt sương, và cảm thấy lo nghĩ không cần thiết rằng nếu bởi ngẫu nhiên nào đó mình rơi vào trong đại dương đó sẽ là cái chết của mình. Bây giờ, rơi vào trong đại dương, mình đã thấy chính cái đối lập. Nó là cuộc sống vĩnh hằng của mình."
Đó là lúc cho giọt sương vỗ tay và có tiếng cười sảng khoái. Bất kì ai đã trở nên chứng ngộ - hành động đúng đầu tiên là vỗ tay và có tiếng cười sảng khoái.
Nếu bạn có thể làm điều đó cho dù không trở nên chứng ngộ, ai biết được? - bạn có thể trở nên chứng ngộ. Cứ cho nó việc thử đi!
Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

0 Đánh giá

Ads Belove Post