Read more
Osho kính yêu,
Bài nói cho hội chúng (phần một)
Ông có muốn đạt tới cái một thực như thế của
tâm trí và đối thể không? Điều đó yêu cầu phá vỡ đột ngột, hoàn toàn: chọn ra
người bên trong sọ ông đang làm suy nghĩ giả, nhận tâm thức thứ tám, và cắt bỏ
nó bằng một nhát.
Ông không đọc lời của thầy Nham Đầu sao?
"Ngay khi có cái gì đó được coi là quan trọng, nó trở thành nơi ẩn
náu."
Tất cả các ông đã dành cả đời mình truy hỏi
theo vấn đề này - không có bất kì gắn bó nào - ngồi trong nơi ẩn náu của ông cả
đời mà không có khả năng đi ra, vô nhận biết toàn bộ về lỗi của ông.
Những người trở nên mê đắm với lời và câu của
cổ nhân lấy những lời ngạc nhiên và những câu tinh tế làm chỗ ẩn náu của họ. Những
người lấy vui mừng trong nghĩa nói ra của kinh sách lấy kinh sách làm nơi ẩn
náu của họ.
Tất cả những người trên có những điều họ
coi là quan trọng nơi chứa mê đắm của họ. Thiếu phẩm chất của người vĩ đại về sức
mạnh bước lùi lại và nhận ra lỗi của họ, họ nghĩ về điều họ coi là quan trọng
là phi thường, là diệu dụng và tinh tế, là an bình và an ninh, là điều tối thượng,
là giải thoát.
Với những người sẵn sàng xem xét các ý nghĩ
như vậy, cho dù Phật xuất hiện trên thế giới, điều đó sẽ không có ích lợi.
Với không cái gì được coi là quan trọng, một
cách tự nhiên ông đầy sức mạnh cốt tuỷ, không ham muốn hay lệ thuộc, và làm chủ
pháp.
Mọi người đều tạo ra an ninh
tâm lí nào đó, vô nhận biết về sự kiện rằng an ninh của người đó là nhà tù của
người đó. Mọi người bị bao quanh bởi đủ mọi loại bất an ninh; do đó ham muốn tự
nhiên là tạo ra bảo vệ. Bảo vệ này trở nên ngày càng lớn hơn khi bạn trở nên
ngày càng tỉnh táo với nguy hiểm bạn đang sống qua. Xà lim nhà tù của bạn trở
nên nhỏ hơn; bạn bắt đầu sống được bảo vệ nhiều tới mức bản thân cuộc sống trở
thành không thể được.
Sống là có thể chỉ trong bất an
ninh.
Đây là cái gì đó rất nền tảng cần
được hiểu: sống trong chính bản chất của nó là bất an ninh. Trong khi bạn đang
bảo vệ bản thân bạn, bạn đang phá huỷ chính cuộc sống của bạn. Bảo vệ là chết,
vì chỉ những người chết trong nấm mồ của họ mới tuyệt đối được bảo vệ. Không ai
có thể làm hại họ, không cái gì có thể đi sai cho họ. Không còn bất kì chết nào
cho họ - mọi điều đó đã xảy ra rồi. Bây giờ không cái gì thêm sẽ xảy ra.
Bạn có muốn an ninh của nghĩa địa
không? Một cách không chủ ý đó là điều mọi người đang cố gắng làm.
Cách thức của họ là khác nhau,
nhưng mục đích là như nhau. Bằng tiền, bằng quyền, bằng danh, bằng tuân thủ xã
hội, bằng thuộc về bầy đoàn - tôn giáo, chính trị - bằng việc là một phần của
gia đình, quốc gia, bạn đang tìm kiếm cái gì? Chỉ nỗi sợ không biết bao quanh bạn,
và bạn bắt đầu tạo ra thật nhiều rào chắn có thể giữa bạn và sợ. Nhưng cùng rào
chắn đó sẽ ngăn cản bạn khỏi sống.
Một khi điều này được hiểu, bạn
sẽ biết nghĩa của tính chất sannyas. Nó là chấp nhận cuộc sống như bất an ninh,
bỏ mọi phòng thủ và cho phép cuộc sống chiếm quyền sở hữu bạn. Đây là bước nguy
hiểm, nhưng những người có khả năng làm được nó thì được thưởng vô cùng, vì chỉ
họ mới sống. Những người khác chỉ sống mòn.
Có khác biệt giữa sống mòn và sống.
Sống mòn chỉ là kéo lê - kéo lê từ cái nôi tới nấm mồ. Nấm mồ sẽ tới khi nào?
Trong không gian giữa cái nôi và nấm mồ, tại sao sợ? Chết là chắc chắn - và bạn
không có cái gì để mất cả, bạn tới mà chẳng có cái gì. Sợ của bạn chỉ là phóng
chiếu. Bạn không có bất kì cái gì để mất, và một ngày nào đó điều bạn có nhất định
biến mất.
Nếu chết là không chắc chắn thì
chắc sẽ có thực chất nào đó trong việc tăng an ninh lên. Nếu bạn có thể tránh
được chết, thế thì một cách tự nhiên sẽ hoàn toàn đúng để tạo ra những rào chắn
giữa bạn và chết. Nhưng bạn không thể né tránh nó được. Đại Huệ đã nói trong lời
kinh trước của ông ấy, "Chấp nhận cái không thể tránh được là một trong những
điều nền tảng của việc đi tới chiếu sáng." Chết có đó; một khi được chấp
nhận nó mất mọi sợ, không cái gì có thể được làm về nó. Khi không cái gì có thể
được làm về nó, thế thì sao bị bận tâm?
Chính sự kiện nổi tiếng là những
người lính ra chiến trường đều run. Sâu bên dưới họ biết rằng mọi người sẽ không
trở về vào buổi tối. Ai sẽ trở về và ai sẽ không trở về là không được biết,
nhưng có thể là có lẽ bản thân họ có thể không trở về nhà. Nhưng các nhà tâm lí
đã từng quan sát một hiện tượng lạ: khi họ tới mặt trận, tất cả sợ của họ biến
mất. Họ bắt đầu chiến đấu rất vui đùa.
Một khi chết được chấp nhận, thế
thì nỗi day dứt trong nó ở đâu? Một khi họ biết rằng chết là có thể vào bất kì
khoảnh khắc nào - thế thì họ có thể quên tất cả về nó.
Tôi đã từng ở cùng nhiều quân
nhân - tôi có nhiều bạn - và điều kì lạ là thấy rằng họ là những người vui vẻ,
người thảnh thơi nhất. Bất kì ngày nào lệnh triệu tập có thể tới, "Gia nhập
lực lượng" - nhưng họ chơi bài, họ chơi golf, họ uống rượu, họ nhảy múa, họ
tận hưởng cuộc sống tới mức đầy đủ.
Một trong các tướng hay tới
tôi. Tôi hỏi ông ấy, "Ông được chuẩn bị gần như mọi ngày cho cái chết, và
dầu vậy... làm sao ông có thể xoay xở để hạnh phúc được?"
Ông ấy nói, "Cái gì khác
có đó mà làm? Chết là chắc chắn."
Một khi cái chắc chắn, cái
không tránh khỏi, cái không thoát khỏi được chấp nhận, thế thì thay vì kêu khóc
và phàn nàn và kéo lê bản thân bạn tới nấm mồ, sao không nhảy múa? Sao không nhảy
múa hầu hết thời gian bạn có giữa cái nôi và nấm mồ? Sao không sống mọi khoảnh
khắc một cách toàn bộ tới mức nếu khoảnh khắc tiếp tới, không có phàn nàn gì? Bạn
có thể chết một cách vui vẻ bởi vì bạn đã sống một cách vui vẻ.
Nhưng rất ít người đã hiểu cách
làm việc bên trong của tâm lí riêng của họ. Thay vì sống, họ bắt đầu bảo vệ.
Cùng năng lượng mà có thể đã trở thành bài ca và điệu vũ lại trở nên được tham
gia vào trong việc tạo ra nhiều tiền hơn, nhiều quyền hơn, nhiều tham vọng hơn,
nhiều an ninh hơn. Cùng năng lượng mà có thể đã là đoá hoa đẹp vô cùng của yêu
trở thành chỉ là việc giam cầm trong hôn nhân. Hôn nhân là an toàn - theo luật,
theo qui ước xã hội, theo ý tưởng riêng của bạn về kính trọng và điều mọi người
sẽ nói. Mọi người sợ mọi người khác... cho nên mọi người liên tục giả vờ.
Yêu biến mất; nó không trong
tay bạn. Nó tới như làn gió tới, và nó đi như làn gió đi. Những người tỉnh táo
và nhận biết thì nhảy múa cùng gió, thưởng thức nó tới tiềm năng sâu nhất của
nó, tận hưởng mát mẻ và hương thơm của nó, và khi nó qua rồi họ không tiếc và
buồn. Nó đã là món quà từ cái không biết, nó có thể tới nữa. Họ đợi... nó tới
đi tới lại. Họ học dần dần sự kiên nhẫn và chờ đợi sâu sắc.
Nhưng phần lớn mọi người suốt
nhiều thế kỉ đã làm chính điều đối lập. Sợ gió có thể đi ra, họ đóng mọi cửa ra
vào, mọi cửa sổ, mọi chỗ nứt có thể từ đó gió có thể thoát ra. Đây là thu xếp của
họ cho an ninh. Điều này được gọi là hôn nhân. Nhưng bây giờ họ bị choáng. Khi
mọi cửa sổ và cửa ra vào bị đóng lại và họ đã bít lại mọi chỗ nứt nhỏ, thay vì
có làn gió mát, thơm, lớn lao, họ chỉ có khí chết tù đọng.
Mọi người cảm thấy nó - nhưng
nó cần dũng cảm để nhận ra rằng họ đã phá huỷ cái đẹp của làn gió bằng việc bắt
lấy nó. Trong cuộc sống không cái gì có thể bị bắt giữ và cầm tù. Người ta phải
sống trong tính mở, cho phép mọi loại kinh nghiệm xảy ra, biết ơn đầy đủ chừng
nào chúng còn kéo dài, cám ơn - nhưng không sợ ngày mai.
Nếu hôm nay đã mang tới sáng đẹp,
mặt trời mọc đẹp, tiếng hót của chim, hoa lớn, tại sao lo nghĩ về ngày mai? -
vì ngày mai sẽ là ngày khác. Có thể mặt trời mọc sẽ có mầu sắc khác, có thể
chim chóc có thể tiếng hót của chúng một chút, có thể sẽ có mây mưa và điệu vũ
của mưa - nhưng cái đó có cái đẹp riêng của nó, cái đó có sự nuôi dưỡng riêng của
nó.
Điều tốt là mọi sự liên tục
thay đổi, là mọi tối không như nhau, là mọi ngày không đích xác là việc lặp lại.
Cái gì đó mới mẻ... cái là chính sự háo hức và cực lạc của cuộc sống; bằng
không con người sẽ chán thế. Và những người đã làm cho cuộc sống của họ an ninh
đầy đủ là chán. Họ chán với vợ họ, họ chán với con họ, họ chán với bạn họ. Chán
là kinh nghiệm của hàng triệu người, mặc dầu họ mỉm cười để che giấu nó.
Friedrich Nietzsche là đúng khi
ông ấy nói, "Đừng nghĩ tôi là người hạnh phúc. Tôi mỉm cười chỉ để ngăn nước
mắt của tôi. Tôi trở nên bận rộn trong việc mỉm cười để cho tôi có thể ngăn cản
nước mắt của tôi. Nếu tôi không mỉm cười, nước mắt nhất định tới." Thái độ
hoàn toàn sai đã được dạy cho mọi người: che giấu nước mắt của bạn, bao giờ
cũng vẫn còn ở một khoảng cách, giữ cho người khác cách xa ít nhất một sải tay.
Không cho phép người khác quá gần gũi, vì thế thì họ có thể biết được khổ bên
trong của bạn, chán của bạn, ưu phiền của bạn; họ có thể biết ốm yếu của bạn.
Toàn thể nhân loại ốm bởi lẽ
đơn giản là chúng ta đã không cho phép bất an ninh của cuộc sống là chính tôn
giáo của chúng ta. Các thượng đế của chúng ta là an ninh của chúng ta, đức hạnh
của chúng ta là an ninh của chúng ta, tri thức của chúng ta là an ninh của
chúng ta, mối quan hệ của chúng ta là an ninh của chúng ta. Chúng ta đang phí
hoài toàn thể cuộc sống trong tích luỹ gông cùm an ninh. Đức hạnh, khổ hạnh của
chúng ta không là gì ngoài nỗ lực để được an ninh thậm chí sau chết. Nó đang tạo
ra số dư ngân hàng trong thế giới khác.
Nhưng trong khi đó cuộc sống đẹp
vô cùng đang tuột khỏi tay bạn. Cây đẹp thế vì chúng không biết sợ bất an ninh.
Thú hoang có sự vĩ đại thế vì chúng không biết rằng có chết, có bất an ninh.
Hoa có thể nhảy múa trong ánh mặt trời và trong mưa vì chúng không quan tâm về
cái gì sẽ xảy ra buổi tối. Cánh hoa của chúng sẽ rụng, và cũng như chúng đã xuất
hiệu từ nguồn không biết, chúng sẽ biến mất trở lại vào cùng nguồn không biết.
Nhưng trong khi đó, giữa hai điểm của xuất hiện và biến mất, bạn có cơ hội để
nhảy múa hay để thất vọng.
Đại Huệ đang nói rằng mọi người
đi tới nhà thờ và tới đền chùa và tới nhà thờ hồi giáo, không phải vì họ có
tính tôn giáo, mà vì họ là người hèn. Vì họ không thể sống được, họ đang tìm
cách bảo vệ bản thân họ.
Tôi hay ở cùng một người bạn
trong một nhà ở Surat. Người bạn này thuộc vào một giáo phái Mô ha mét giáo kì
lạ, và Surat là tổng hành dinh của họ; tu sĩ cao của họ sống ở Surat. Tôi không
thể tin được người thông minh nào có thể làm... cộng đồng này rất giầu và rất
thông minh; tất cả đều là người có giáo dục. Chỉ nói chuyện với anh ấy tôi đi tới
biết rằng trong xã hội của họ, khi ai đó chết, bạn anh ta và gia đình anh ta
đem tiền đưa cho tu sĩ cao đó. Đôi khi hàng chục vạn ru pi được trao cho tu sĩ
xem như đại diện của Thượng đế; vì người này đang đi hành hương, cuộc sống sau
chết của anh ta phải được chăm nom tới.
Tu sĩ này viết một bức thư cho
Thượng đế, bức thư giới thiệu: "Người này phải được chăm nom. Một chỗ tốt"
- tương ứng với món cúng dường - "phải được thu xếp cho người này trên cõi
trời." Bức thư đó được đặt vào trong túi của người chết, người chết được đặt
vào trong mồ, còn tiền - tất nhiên - đi vào túi của tu sĩ này.
Tôi hỏi người bạn, "Anh có
nghĩ tiền đó lên tới Thượng đế theo cách kì lạ nào đó không?"
Anh ta nói, "Đó là niềm
tin."
Tôi bảo anh ta tới nghĩa địa một
đêm, tới một nấm mồ mới, còn tươi. Chúng tôi mở nó ra, và anh ta nói, "Điều
này rất báng bổ."
Tôi nói, "Tôi không thuộc
vào tôn giáo của anh; đừng lo nghĩ, mọi trách nhiệm là phần tôi." Và tôi
rút bức thư ra từ túi người chết. Tôi nói, "Bức thư đây. Anh chàng này đã
quên mang bức thư đi. Giờ anh ta sẽ làm gì?" Một chứng chỉ tính cách...
trong thế kỉ hai mươi! Chúng ta vẫn còn nguyên thuỷ.
Và tôi đã gặp đích thân tu sĩ
này. Ông ấy là người có giáo dục tốt, ông ấy có bằng tiến sĩ văn chương. Tôi bảo
ông ấy, "Ít nhất đó là trách nhiệm của ông, là người thông minh, có giáo dục,
đừng dẫn mọi người đi vào an ninh giả. Mọi người đang trao tiền bạc cả đời của
họ để có chỗ an ninh ở thế giới kia, nhưng họ đã không sống ở đây."
Ông ấy không thể phủ nhận điều
đó với tôi: "Điều này là không tốt - nhưng tôi chỉ là đại diện cho việc kế
thừa lâu dài. Bố tôi là tu sĩ, ông nội tôi là tu sĩ. Nó là nghề nghiệp gia đình
của chúng tôi."
Tôi nói, "Nó có thể là nghề
nghiệp gia đình của ông, nhưng nó phần nhiều là tội lỗi hơn là nghề nghiệp. Ông
là người thông minh, ông nên phơi bầy thói đạo đức giả này."
Nhưng ông ta, "Tôi đã nghĩ
về điều đó nhiều lần rồi. Khi có liên quan tới tôi, tôi đã quá giầu... nhiều thế
kỉ tích luỹ. Tôi có thể phơi bầy điều đó - rằng toàn thể tiền đi vào trong túi
của tu sĩ - nhưng tôi dừng bản thân tôi lại vì điều này cho mọi người an ủi và
an ninh. Tôi không muốn quấy rối an ủi của họ và an ninh của họ."
Tôi có thể hiểu mối quan tâm của
ông ấy và tôi không nghĩ ông ấy chỉ cố phòng thủ bản thân ông ấy. Ông ấy chân
thành. Nhưng những an ủi của chúng ta như thế được cho theo những cách khác
nhau bởi các tôn giáo khác nhau, các tu sĩ khác nhau, các chính khách khác
nhau. Mọi người đều làm cho cuộc sống của bạn thành an ninh - và mọi người đang
phá huỷ bạn.
Người tôn giáo đích thực đơn giản
bỏ ý tưởng về an ninh và bắt đầu sống trong bất an ninh hoàn toàn, vì đó là bản
chất của cuộc sống. Bạn không thể thay đổi được nó. Cái mà bạn không thể thay đổi
được, chấp nhận đi - và chấp nhận nó với niềm vui. Đừng đập đầu bạn vào tường một
cách không cần thiết; chỉ đi qua cửa ra vào.
Đại Huệ, trong lời kinh cuối của
ông ấy, đang cho bạn quan điểm của ông ấy. Ông có muốn đạt tới cái một thực như
thế của tâm trí và đối thể không? Điều đó yêu cầu phá vỡ đột ngột, hoàn toàn...
Đây là những lời cần được ghi
nhớ: Điều đó yêu cầu phá vỡ đột ngột, hoàn toàn. Nó yêu cầu sự gián đoạn cách bạn
đã từng sống mãi cho tới giờ. Bạn phải dừng sống theo logic đà điểu.
Đà điểu là con vật rất logic. Bất
kì khi nào đà điểu thấy bất kì kẻ thù nào, thợ săn, nó rúc đầu nó sâu vào trong
cát. Không thấy kẻ thù, nó cảm thấy an ninh đầy đủ. Thực ra, nó đã trở nên bất
an ninh hơn. Nếu nó nhìn vào kẻ thù, thế thì sẽ có cách thức có thể để thoát,
hay ít nhất một nỗ lực có thể được làm. Nhưng khi nó đứng đó, đầu vùi trong
cát, mắt nhắm, nó tuyệt đối mong manh.
Điều này đã trở thành phong
cách sống của nhiều người - phong cách đà điểu. Bất kì cái gì dường như nguy hiểm,
họ bỏ qua nó; họ không nhìn cách đó. Họ tin rằng nếu họ không nhìn nó, nó biến
mất.
Bạn đã bao giờ nhìn một cách có
ý thức vào chết chưa? Bạn đã bao giờ đi tới nghĩa địa và ngồi đó và nghĩ về những
người đang sống trong mồ của họ chưa? Không... bạn sẽ chỉ đi một lần và một chiều
- bạn sẽ không quay lại. Tại sao bãi tha ma và nghĩa địa và chỗ hoả táng được
làm bên ngoài thành phố, chỗ xa xôi hẻo lánh? - để cho bạn không phải bắt gặp họ.
Thực ra, bãi tha ma nên được làm đích xác ở giữa thành phố, để cho bạn phải bắt
gặp họ nhiều lần mọi ngày, biết hoàn toàn rõ rằng người đang ngủ trong những mồ
đó cũng đã một ngày nào đó sống hệt như bạn, và một ngày nào đó bạn cũng sẽ nằm
trong cùng loại mồ.
Bất an ninh phải được làm thành
tuyệt đối rõ ràng. Trong sáng tỏ đó có khả năng của chấp nhận; không có cách
khác. Bạn không thể thoát được, cho nên đừng phí thời gian vào việc thoát.
Cùng thời gian đó phải được
dùng trong việc đi tới biết cuộc sống sâu hơn, cái không biết tới chết, yêu sâu
hơn mà không phải là phù du, yêu mà không liên quan gì tới mê đắm thuộc bất kì
loại nào, yêu mà chỉ giống như nhịp tim đập của bạn, không đề cập tới bất kì ai
nói riêng. Nó không yêu ai đó, nó đơn giản là việc yêu, nó là yêu - cái là vĩnh
hằng.
Nhưng việc phá vỡ đột ngột và
hoàn toàn được cần trong phong cách sống của chúng ta. Phong cách sống của chúng
ta dựa trên thái độ sợ hãi, hèn nhát hướng tới sự sống.
Chọn ra người bên trong sọ ông
đang làm suy nghĩ giả, nhận tâm thức thứ tám, và cắt bỏ nó bằng một nhát.
Với phá vỡ đột ngột, hoàn toàn
Đại Huệ đơn giản ngụ ý rằng nếu bạn đủ thông minh, bạn sẽ thay đổi trong một
nhát. Bạn sẽ không nói, "Tôi sẽ thay đổi dần, từ từ, từng phần một;"
bạn sẽ không nói, "Thay đổi sẽ cần thời gian." Bạn sẽ nói, "Tôi
đã thấy nó; bây giờ không có vấn đề làm thay đổi. Tôi đã thay đổi."
Có một câu chuyện Phật giáo...
Một người đàn bà trong yêu sâu sắc với triết lí của Phật Gautam. Cô ấy là công
chúa, và Phật Gautam đang ở trong thị trấn. Cô ấy mới về từ bài nói; cô ấy đầy
các ý tưởng lớn mà Phật Gautam đã nói tới. Trong thời cổ đại ở Ấn Độ đó đã là tục
lệ... đó là cử chỉ đáng yêu nhưng có thể dần dần đã trở thành một phần của tình
trạng nô lệ của đàn bà. Cô ấy đang tắm cho chồng mình, kì cọ thân thể anh ta.
Cô ấy nói, "Nhân tiện"
- vì tâm trí cô ấy vẫn được chất đầy với Phật Gautam. Cô ấy nói, "Anh của
em đã từng nghĩ trở thành người đi theo Phật Gautam."
Chồng cô ấy cười. Anh ta nói,
"Điều đó là nực cười. Nghĩ sao? - anh ấy đã từng nghĩ bao nhiêu năm rồi?"
Người đàn bà nói, "Như em
biết, anh ấy đã từng nghĩ năm năm nay."
Người này nói, "Anh ấy sẽ
không bao giờ trở thành đâu... anh ấy sẽ liên tục nghĩ thôi. Một người có thể
nghĩ trong năm năm thì có thể nghĩ trong năm mươi năm."
Đây không phải là vấn đề để được
nghĩ về; hoặc bạn hiểu hoặc bạn không hiểu. Đây là cú nhảy lượng tử đột ngột.
Khoảnh khắc bạn thấy rắn trên đường bạn không nghĩ liệu đi tránh xa ra hay nhảy,
bạn làm cái gì đó đột ngột.
Khi bạn thấy nhà bị cháy, bạn
không ngồi đó trong năm năm để nghĩ về phải làm gì. Một khi bạn đã thấy nhà bị
cháy bạn thậm chí không bận tậm mặc quần áo cho chỉn chu. Nếu bạn đang tắm, bạn
sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ nhà tắm vẫn trần truồng. Đây không phải là lúc đi theo
xã giao xã hội. Không thành vấn đề liệu đó là Pune hay bất kì chỗ nào khác -
khi nhà bị cháy, bạn không nghĩ tới cảnh sát trưởng! Ý tưởng này đơn giản không
tới trong tâm trí bạn.
Người này nói, "Anh của em
đơn giản tận hưởng ý tưởng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành người đi
theo và có lẽ đạt tới trạng thái phúc lạc của phật tính. Nhưng anh có thể nói với
em điều đó sẽ không xảy ra đâu. Những điều này này xảy ra đột ngột."
Một cách tự nhiên người vợ bực
mình, vì anh của cô ấy đã bị chỉ trích. Để bảo vệ người anh, cô ấy nói với chồng,
"Anh có thể làm điều anh nói không? Anh có thể làm nó một cách đột ngột
không? - vì anh cũng nghe Phật Gautam mà."
Người này không trả lời; anh ta
đơn giản nhảy ra khỏi cửa sổ phòng tắm. Người đàn bà nói, "Anh làm cái gì
thế?"
Anh ta nói, "Quên mọi chuyện
đó đi."
Cô ấy nói, "Ít nhất mặc quần
áo vào đã...!"
Anh ấy nói, "Đột ngột là đột
ngột."
Mọi người trên phố không thể
tin được rằng hoàng tử trần truồng. Họ hỏi anh ta, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh ta nói, "Tôi đã trở
nên gián đoạn với cuộc sống quá khứ của tôi!"
Anh ta tới Phật Gautam, vẫn trần
truồng. Phật Gautam nói, "Ít nhất ông có thể mặc quần áo nào đó."
Anh ta nói, "Tình huống là
tới mức tôi phải làm nó một cách đột ngột. Khai tâm cho tôi chính khoảnh khắc
này!"
Vợ đuổi theo đằng sau, gia đình
đuổi theo đằng sau, nói "Anh làm gì vậy? Đấy chỉ là luận cứ chơi đùa thôi
mà."
Người này nói, "Điều tôi
đã làm không thể hoàn tác lại."
Và người này, vì dũng cảm và hiểu
biết bất thần của anh ta, đã trở thành một trong những đệ tử chứng ngộ của Phật
Gautam. Tên anh ấy là Xá Lợi Phất. Anh ấy là một trong những nhân vật đáng yêu
nhất trong truyền thống Phật giáo. Chắc chắn anh ấy là người xứng đáng được yêu
và được kính trọng.
Đại Huệ cũng đang gợi ý cho bạn...
phá vỡ đột ngột, hoàn toàn với phong cách sống của bạn, điều không là gì ngoài
an ủi, bảo vệ, an ninh, an toàn, đảm bảo, bảo hiểm.
Ông không đọc lời của thầy Nham
Đầu sao? "Ngay khi có cái gì đó được coi là quan trọng, nó trở thành nơi ẩn
náu." Khoảnh khắc bạn nghĩ cái gì đó là quan trọng - tiền, tri thức, quyền
- nó trở thành nơi ẩn náu ấm cúng, và bạn bắt đầu sống bên trong chỗ ẩn náu nhỏ
đó. Bạn trở thành tù nhân.
Con người của tham vọng không
thể là người tự do được. Con người của ham muốn không thể thưởng thức cái đẹp của
tự do. Ham muốn của người đó là xiềng xích của người đó. Và bất kì cái gì đã trở
thành quan trọng - Nham Đầu là đúng - chính cái đó trở thành trói buộc của bạn.
Không cái gì nên là quan trọng
với bạn hơn tâm thức riêng của bạn. Bất kì cái gì quan trọng hơn tâm thức của bạn
đều làm ra nhà tù cho bạn; bạn trở thành phụ. Bạn làm bẽ mặt bản thân bạn, bản
thân bạn sụp đổ trong con mắt riêng của bạn.
Tất cả các ông đã dành cả đời
mình truy hỏi theo vấn đề này - không có bất kì gắn bó nào - ngồi trong nơi ẩn
náu của ông cả đời mà không có khả năng đi ra, vô nhận biết toàn bộ về lỗi của
ông.
Lỗi là ở chỗ bạn đã làm cái gì
đó thành quan trọng hơn bản thể riêng của bạn, bạn đã để cái gì đó lên cao hơn
bản thân bạn. Nó có thể là thượng đế... Đừng để bất kì cái gì như mục đích, đừng
để bất kì cái gì cao hơn bạn. Bạn là điều tối thượng, không cái gì có thể cao
hơn bạn. Bạn phải thám hiểm bản thân bạn, vì khoảnh khắc bất kì cái gì trở thành
quan trọng với bạn, bạn dừng thám hiểm bản thân bạn; bạn bắt đầu chạy theo cái
là quan trọng với bạn, dù nó là bất kì cái gì.
Những người trở nên mê đắm với
lời và câu của cổ nhân lấy những lời ngạc nhiên và những câu tinh tế làm chỗ ẩn
náu của họ. Cái gọi là những người có học là gì? - bác học, giáo sĩ, học giả lớn.
Lời, những lời hay, đã trở thành quan trọng với họ tới mức họ đã quên bản thân
họ. Lời đã trở thành toàn thể cuộc sống của họ; họ liên tục tích luỹ ngày càng
nhiều những trích dẫn, phát biểu hay, nhưng chúng là gì? - chỉ bị cầm tù trong
kinh sách.
Những người lấy vui mừng trong
nghĩa nói ra của kinh sách lấy kinh sách làm nơi ẩn náu của họ. Không thành vấn
đề nó là gì - nó có thể là tiền, nó thậm chí có thể là chứng ngộ - nếu bạn làm
nó thành mục đích xa xa, cái gì đó để được đạt tới, bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Chứng
ngộ không phải là cái gì đó để được đạt tới; nó là cái gì đó xảy ra cho bạn khi
bạn ở trong tâm trạng không đạt tới, khi không có gì quan trọng với bạn, khi
không có tham, không ham muốn, không tham vọng - thậm chí không tham vọng về chứng
ngộ. Thế thì đột nhiên bạn lắng đọng bên trong bản thân bạn, không đi bất kì
đâu, vì mọi ham muốn đều đi xa khỏi bạn.
Khi không có đâu mà đi, tâm thức
bạn tập trung vào chính trung tâm của bản thể bạn... và bùng nổ. Bùng nổ này là
chứng ngộ, nhưng bạn không thể làm nó thành mục đích được. Bùng nổ này là giải
thoát, nhưng bạn không thể làm nó thành mục đích.
Tất cả những người trên có những
điều họ coi là quan trọng nơi chứa mê đắm của họ. Thiếu phẩm chất của người vĩ
đại về sức mạnh bước lùi lại và nhận ra lỗi của họ, họ nghĩ về điều họ coi là
quan trọng là phi thường, là diệu dụng và tinh tế, là an bình và an ninh, là điều
tối thượng, là giải thoát.
Con người là con vật rất tự lừa
dối; con người có thể xoay xở để lừa dối bản thân mình. Con người có thể gọi việc
giam cầm của mình là cung điện của mình, con người có thể gọi gông cùm của mình
là đồ trang sức của mình, con người có thể gọi tri thức vay mượn là kinh nghiệm
của mình. Lừa ai đó khác không phải là tội lớn, nhưng lừa bản thân người ta chắc
chắn là tội lớn nhất.
Người không thể lừa bản thân
mình cũng không thể lừa bất kì ai khác, và người có thể lừa ngay cả bản thân
mình thì nhất định lừa mọi người.
Với những người sẵn sàng xem
xét các ý nghĩ như vậy, cho dù Phật xuất hiện trên thế giới, điều đó sẽ không
có ích lợi. Những người bị mê đắm, chạy theo những phóng chiếu nào đó của tâm
trí, cho dù họ gặp Phật họ sẽ không nhận ra ông ấy, vì để nhận ra Phật người ta
cần tâm trí hồn nhiên, không tham vọng. Bạn có thể nhận ra ông ấy chỉ nếu bạn
cũng có cái gì đó có cùng phẩm chất. Nếu bạn không có bất kì cái gì tỉnh táo
nào trong bạn, làm sao bạn có thể nhận ra điều tối thượng của nhận biết? Bạn sẽ
bỏ qua nó.
Hàng nghìn chư phật đã xảy ra
và hàng triệu người đã đi qua họ, mà thậm chí không nhìn lại. Họ bị mê đắm thế,
mắt họ đầy những tham riêng của họ tới mức họ không thể thấy được rõ ràng. Và
phật chỉ có thể được thấy nếu mắt bạn không có bụi, nếu gương của bạn là sạch.
Với không cái gì được coi là quan
trọng, một cách tự nhiên ông đầy sức mạnh cốt tuỷ, không ham muốn hay lệ thuộc,
và làm chủ pháp.
Với một phát biểu rất đơn giản
ông ấy đã đưa ra lời mời lớn với bạn. Bạn là điều quan trọng nhất trong sự tồn
tại; đừng bao giờ để bất kì cái gì trên bạn, bằng không cái đó sẽ trở thành sự
lệ thuộc của bạn, chỗ ẩn nấp của bạn. Bao giờ cũng vẫn còn rõ ràng rằng điều vĩ
đại nhất đang đập rộn ràng trong tim riêng của bạn. Nó phải được thăm dò, được
truy hỏi, được trải nghiệm, nhưng viên Kohinoor là ở bên trong bạn.
Khoảnh khắc mắt bạn trở nên bị
cố định vào cái gì đó khác, bạn đã thu bản thân bạn thành cái gì đó phụ - và bạn
là chính.
Chuyện xảy ra là tôi phải có mặt
trong toà án vì tôi đã đưa ra một phát biểu và tình cảm tôn giáo của ai đó bị tổn
thương. Tôi không thể quan niệm được làm sao tình cảm tôn giáo của bất kì ai đó
có thể bị tổn thương; họ phải rất yếu đuối, họ phải không có nền tảng sâu sắc.
Và điều tôi đã nói người đó thậm chí đã không hiểu.
Tôi đã kể lại một sự vụ nhỏ
trong đời của Mahatma Gandhi. Mahatma Gandhi hay nghe kinh sách Hindu, Ramayana
- câu chuyện về Rama - và Acharya Vinoba Bhave, người là một học giả tiếng Phạn,
thường đọc nó. Đến một điểm trong câu chuyện chỗ Sita, vợ của Rama, bị đánh cắp,
bị lừa đem đi bởi kẻ thù, không tìm được cách khác, Sita dùng một chiến lược nhỏ
để một số dấu vết trên con đường, để cho Rama có thể tìm được nơi kẻ thù đã đem
cô ấy đi; cô ấy bắt đầu thả các đồ trang sức xuống. Cô ấy là hoàng hậu - Rama
là vua - cho nên cô ấy có nhiều đồ trang sức, có giá trị vô cùng, và cô ấy cứ
thả chúng dọc đường.
Rama tìm ra đường, nhưng có rắc
rối. Em trai ông ấy, Lakshmana, đi cùng ông ấy. Rama nói, "Ta không thể nhận
ra các đồ trang sức này." Luận cứ của ông ấy là rất rõ ràng; ông ấy nói,
"Ông nhìn đồ trang sức chỉ khi người này không đáng nhìn. Sita là đẹp tới
mức khi ta nhìn nàng ta hoàn toàn quên mất nhìn bất kì cái gì khác, cho nên ta
không nhận ra những đồ trang sức này. Lakshmana, có lẽ em có thể nhận ra chúng;
em bao giờ cũng đi theo sau Sita."
Lakshmana nói, "Anh sẽ phải
tha thứ cho em. Em chỉ có thể nhận ra đồ trang sức chị ấy thường đeo ở bàn chân
thôi."
Đây là sự vụ: Mahatma Gandhi đã
hỏi Bhave Vinoba, "Vấn đề là gì? Tại sao ông ấy không thể nhận ra được...?"
và Vinoba Bhave đã cho giải thích rằng vì Lakshmana là vô dục anh ta không thể
nhìn vào mặt Sita được. Nhưng vì vợ của anh trai tương đương với mẹ, Lakshmana
phải chạm chân Sita mọi ngày - vào buổi sáng - cho nên anh ta có thể nhận ra đồ
trang sức được đeo ở chân cô ấy.
Mahatma Gandhi rất bị ấn tượng
- nhiều tới mức trước khoảnh khắc này từ 'acharya' đã không được dùng cho
Vinoba Bhave. Từ đó được Mahatma Gandhi trao cho vì sự vụ này, có nghĩa là
"Ông là thầy giáo lớn" - acharya nghĩa là thầy giáo lớn - "Tôi
đã không thể nào nghĩ được về điều đó theo cách này, nhưng ông có cái nhìn rất
sâu."
Tôi đã nói ở Ahmedabad và tôi
nói, "Bản thân Vinoba Bhave là người bị kìm nén, cố gắng là vô dục, bằng
không tôi không thấy bất kì vấn đề nào. Tại sao bạn không thể nhìn người đàn bà
đẹp nếu bạn có thể nhìn hoa đẹp, nếu bạn có thể nhìn trăng đẹp? Đẹp không phải
là vấn đề; vấn đề là tính dục bị kìm nén của bạn. Bạn sợ nhìn mặt vì bạn biết rằng
nếu bạn nhìn mặt bạn sẽ bị mê đắm."
Và tôi nói, "Vinoba Bhave
là sai, và Mahatma Gandhi là sai trong việc chấp nhận giải thích này. Giải
thích này là ốm yếu."
Mahatma Gandhi chết rồi. Tôi đã
nói với toà án, "Tôi đã không đưa ra bất kì phát biểu nào của riêng tôi.
Tôi đơn giản đã nói rằng phát
biểu của Vinoba Bhave chỉ ra tâm lí riêng của ông ấy; nó không nói bất kì cái
gì về sự vụ này. Và nếu nó nói bất kì cái gì về sự vụ này, thế thì Lakshmana
cũng bị kìm nén dục. Và tôi không nói điều đó; đó là kết luận đơn giản từ điều
Vinoba nói. Vinoba còn sống, và - nếu toà đồng ý - ông ấy nên được triệu tới.
Tôi sẵn sàng tranh cãi về điểm này."
Nhưng toà án được thuyết phục:
điều đó là đơn giản - chừng nào bạn không bị kìm nén bạn không thể sợ việc nhìn
đàn bà người gần như là mẹ bạn. Và người có tình cảm tôn giáo bị tổn thương
này... Vụ kiện bị giải tán, nhưng có hàng nghìn người đứng bao quanh toà án.
Người này sợ ra khỏi toà án - vì mọi người chắc sẽ cho anh ta trận đòn đau - tới
mức người đó yêu cầu quan toà cho sự bảo vệ của cảnh sát.
Tôi nói với quan toà,
"Đáng ra tôi mới cần bảo vệ của cảnh sát vì tôi làm tổn thương tình cảm của
người Hindus, và những người vây quanh toà án toàn là người Hindus. Tại sao người
này phải sợ? Chắc chắn anh ta biết rằng anh ta đã mang vụ kiện ra chỉ để quấy rối
tôi - và mọi người bên ngoài báo thù."
Nhưng tôi nói với quan toà,
"Cho anh ta sự bảo vệ đi." Và tôi nói với người này, "Nhớ nhé, đừng
bao giờ để cho tình cảm tôn giáo của anh dễ dàng bị tổn thương thế."
Người tôn giáo không thể cảm thấy
tổn thương được. Cho dù cái gì đó được nói chống lại tôn giáo của người đó, người
đó sẽ xem xét điều đó: nó có thể đúng. Nếu nó đúng, người đó sẽ thay đổi; người
đó sẽ có dũng cảm để thay đổi bản thân người đó. Nếu nó không đúng, ai bận tâm?
- người đó sẽ bỏ qua nó.
Tại sao người tôn giáo dễ dàng
bị tổn thương? Họ đã có hàng tá vụ kiện chống tôi trên khắp Ấn Độ ở các toà án
khác nhau với cùng một lí do đơn giản: tình cảm tôn giáo của ai đó bị tổn
thương. Tại sao bạn liên tục mang những tình cảm tôn giáo tới mức bị tổn thương
dễ dàng thế? Đây không phải là tôn giáo; đây là an ninh của họ, an ủi của họ.
Và bởi vì tôi đã nói cái gì đó lấy đi an ủi này, an ninh này... đó là điều gây
tổn thương.
Dường như tôi đã lấy đi sự bảo
vệ đang che giấu vết thương của họ. Tôi đã không tạo ra vết thương này, tôi đã
đơn giản làm cho họ nhận biết về nó. Họ nên biết ơn tôi, không phải giận dữ, vì
nếu vết thương được mở ra cho mặt trời, cho không khí, có khả năng chữa lành của
nó. Nhưng chính việc nhận ra này đang thiếu và họ sống trong an ninh tưởng tượng.
Tôi về thị trấn của tôi và tôi
nghe nói rằng thầy giáo già của tôi, người đã dạy tôi ở trường học và người đã
rất yêu tôi, đang trên giường chết. Thế là tôi chạy tới gặp ông ấy, nhưng vợ
ông ấy nói, "Xin đừng quấy rầy ông ấy. Anh đã quấy rầy ông ấy nhiều thế rồi;
bất kì khi nào anh tới ông ấy không thể ngủ được trong vài đêm. Và đây là khoảnh
khắc rất găng: ông ấy đang trên giường chết."
Tôi nói, "Thế thì em không
thể quay lại được. Xin cho em quấy rầy thầy lần cuối cùng! Vì vẫn có thời gian
để thầy hiểu." Nỗi sợ của ông ấy đã là ở chỗ tôi sẽ phá huỷ an ninh của
ông ấy. Ông ấy thường tôn thờ bức tượng Hindu về Ganesha, thần voi. Tôi đã nói
với ông ấy, "Tượng Ganesha của thầy dường như giống truyện tranh hơn là thần.
Và thầy không thể thấy được rằng điều dường như là trò đùa nào đó sao?"
Thân thể là của người, cái đầu là của voi, và cái bụng là to tới mức Ganesha
không thể thấy được chân riêng của mình, và trên đỉnh của nó ông ấy cưỡi trên
con chuột! Tôi nói, "Người hay đùa thực tế nào đó phải đã làm ra tượng
này, và thầy liên tục tôn thờ mọi ngày..."
Ông ấy nói, "Đừng quấy rầy
tôi! Tôi là người già, và khi em nói những điều như vậy chúng đi vào trong tâm
trí tôi, thế thì việc tôn thờ của tôi thành nửa vời, vì tôi có thể thấy rằng điều
đó là đúng. Người nặng nề này không nên ngồi lên con chuột; ông ấy có thể tìm
ra phương tiện đi lại khác. Và cái bụng lớn thế..."
Nhưng an ninh cả đời... vì người
Hindu nghĩ rằng Ganesh là vị thần rất bảo vệ; trong các khó khăn của bạn ông ấy
sẽ là đấng cứu tinh của bạn. Cho nên khi tôi đẩy vợ ông ấy ra tôi nói,
"Xin cô tránh ra. Em phải gặp thầy."
Và khi ông ấy thấy tôi, ông ấy
nhắm mắt lại. Ông ấy nói, "Tha thứ cho tôi, đừng nói gì cả. Để tôi chết an
bình."
Tôi nói, "Vì chính chủ định
đó em đã tới. Nếu thầy có thể bỏ được mọi cái vô nghĩa, thầy có thể chết an
bình."
Ông ấy nói, "Cậu lại bắt đầu
rồi! Mọi điều tôi đã có đều là vô nghĩa theo cậu, và tôi không có bất kì hỗ trợ
hợp lí nào cho nó. Nhưng đây không phải là lúc để tranh cãi; để tôi chết đi mà
vẫn tin vào những thứ tôi bao giờ cũng tin. Cậu đã làm sao lãng tôi liên tục cả
đời tôi. Tôi yêu cậu, và tôi biết ý định của cậu là đúng, nhưng với ông già
đáng thương cậu phải biểu lộ chút ít từ bi chứ."
Tôi nói, "Đó là điều vì nó
em đã tới. Em thậm chí phải đẩy vợ thầy ra khỏi đường. Vẫn còn thời gian. Nếu
thầy có thể bất ngờ, trong một cú, bỏ mọi niềm tin của thầy, và không tin vào bất
kì cái gì, chết một cách im lặng và an bình, có lẽ khoảnh khắc cuối của đời thầy
sẽ là cao trào, đỉnh cao nhất của tâm thức. Đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc
này."
Nhưng bạn sẽ không tin điều đó:
ông ấy nhắm mắt lại, ông ấy khép cả tai lại. Ông ấy không sẵn sàng nghe tôi, vì
đây là khoảnh khắc để viện tới sự giúp đỡ của Thượng đế - chết đang đứng bên cạnh
giường.
Mọi người đang sống toàn thể cuộc
sống của họ trong nhà tù tâm lí. Cuộc cách mạng tôn giáo đích thực là cú nhảy bất
ngờ ra khỏi xà lim nhà tù của bạn. Không ai chắn đường. Bạn là người làm ra nó,
và nếu bạn đủ dũng cảm, bạn có thể nhảy ra khỏi nó.
Biết sự sống trong tính bất an
ninh của nó là biết sự sống trong cái đẹp mênh mông của nó, là biết sự sống
trong tính đích thực của nó. Biết sự sống trong tính bất an ninh của nó, không
sợ gì, là siêu việt lên trên chết, vì sự sống không bao giờ chết.
Bất kì cái gì chết là không sống;
nó chỉ là ngôi nhà trong đó sự sống đang sống. Ngọn lửa của sự sống liên tục
vĩnh hằng. Vì bất an ninh và an ủi và niềm tin của bạn mà bạn vẫn còn không
quen thuộc với kho báu lớn nhất. Bạn sống trong khổ, bạn chết trong khổ.
Có thể sống trong phúc lạc mênh
mông và chết một cách nhảy múa, thoải mái với sự tồn tại.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
0 Đánh giá