Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 Chương 33. Tính tâm linh của hành động dục Mật Tông

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 Chương 33. Tính tâm linh của hành động dục Mật Tông

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 - Osho
Sách về các Bí mật: Bình luận mới
Chương 33. Tính tâm linh của hành động dục Mật Tông


Vào lúc ban đầu của hợp nhất dục, dồn chăm chú vào ngọn lửa ở lúc bắt đầu, và liên tục như vậy, tránh đám tro tàn lúc kết thúc.
Khi trong ôm nhau các giác quan của ông bị run lên như lá, đi vào việc run lên này.
Thậm chí nhớ tới việc hợp nhất, không ôm nhau, biến đổi.
Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu, thấm vào niềm vui này.
Khi ăn hay uống, trở thành hương vị của thức ăn hay đồ uống, và được rót đầy.
Sigmund Freud đã nói ở đâu đó rằng con người được sinh ra đã bị thần kinh. Đây mới là một nửa chân lí. Con người được sinh ra không bị thần kinh, nhưng con người được sinh ra trong nhân loại bị thần kinh và xã hội bao quanh đưa mọi người tới thần kinh sớm hay muộn. Con người được sinh ra là tự nhiên, thực, bình thường, nhưng khoảnh khắc đứa trẻ mới sinh trở thành một phần của xã hội, chứng thần kinh bắt đầu làm việc.
Như chúng ta vậy, chúng ta bị chứng thần kinh, và chứng thần kinh bao gồm việc chia chẻ - chia chẻ sâu sắc. Bạn không là một: bạn là hai hay thậm chí nhiều. Điều này phải được hiểu sâu; chỉ thế thì chúng ta mới có thể tiến vào Mật Tông. Cảm và nghĩ của bạn đã trở thành hai thứ khác nhau: đây là chứng thần kinh cơ bản. Phần nghĩ của bạn và phần cảm của bạn đã trở thành hai, và bạn bị đồng nhất với phần nghĩ, không với phần cảm. Và cảm là thực hơn nghĩ; cảm là tự nhiên hơn nghĩ. Bạn đã tới với cái tâm cảm, nhưng nghĩ được trau dồi; nó được xã hội trao cho. Và cảm của bạn đã trở thành thứ bị đè nén. Ngay cả khi bạn nói bạn cảm, bạn chỉ nghĩ rằng bạn cảm. Việc cảm đã trở thành chết, và điều này đã xảy ra vì những lí do nào đó.
Khi đứa trẻ được sinh ra, nó là sinh linh cảm: nó cảm mọi thứ. Nó chưa là sinh linh nghĩ. Nó là tự nhiên, cũng giống như bất kì cái gì tự nhiên trong tự nhiên - cũng giống như cây hay như con vật. Nhưng chúng ta bắt đầu tạo khuôn nó, trau dồi. Nó phải đè nén việc cảm của nó vì không đè nén việc cảm, nó bao giờ cũng bị rắc rối. Khi nó muốn khóc nó không thể khóc được vì bố mẹ nó sẽ không chấp thuận điều đó. Nó sẽ bị kết án. Nó sẽ không được khen ngợi, nó sẽ không được yêu. Nó không được chấp nhận như nó vậy. Nó phải cư xử: nó phải cư xử tương ứng theo ý thức hệ đặc biệt, các lí tưởng. Chỉ thế thì nó sẽ được yêu.
Yêu không dành cho nó như nó vậy. Nó có thể được yêu chỉ nếu nó tuân theo những qui tắc nào đó. Những qui tắc đó bị áp đặt; chúng không tự nhiên. Sinh linh tự nhiên này bắt đầu trở nên bị đè nén, và cái phi tự nhiên, cái không thực, bị áp đặt lên nó. Cái không thực này là tâm trí của bạn, và một khoảnh khắc tới khi việc chia chẻ là lớn tới mức bạn không thể bắc cầu qua nó được. Bạn liên tục quên hoàn toàn tự nhiên thực của bạn đã là gì - hay đang là gì. Bạn là bộ mặt giả; mặt nguyên bản bị mất. Và bạn cũng sợ cảm thấy cái nguyên bản, vì khoảnh khắc bạn cảm thấy nó toàn thể xã hội sẽ chống lại bạn. Cho nên bản thân bạn chống lại tự nhiên thực của bạn.
Điều này tạo ra trạng thái rất thần kinh. Bạn không biết bạn muốn gì; bạn không biết nhu cầu đích thực, thực của bạn là gì. Và thế rồi bạn đi theo những nhu cầu không thực vì chỉ cái tâm cảm mới có thể cho bạn hướng, chiều của nhu cầu thực của bạn là gì. Khi chúng bị đè nén, bạn tạo ra nhu cầu biểu tượng. Chẳng hạn, bạn có thể liên tục ăn ngày càng nhiều, tọng vào bản thân bạn thức ăn, và bạn có thể không bao giờ cảm thấy rằng bạn được no đầy. Nhu cầu là về yêu; không phải là về thức ăn. Nhưng thức ăn và yêu có quan hệ sâu sắc, cho nên khi nhu cầu về yêu không được cảm thấy, hay bị đè nén, nhu cầu giả về thức ăn được tạo ra và bạn có thể liên tục ăn. Vì nhu cầu này là giả, nó không bao giờ có thể được hoàn thành, và chúng ta sống trong những nhu cầu giả. Đó là lí do tại sao không có việc đáp ứng.
Bạn muốn được yêu; đó là nhu cầu cơ bản - tự nhiên. Nhưng nó có thể bị làm trệch hướng sang chiều giả. Chẳng hạn, yêu được cần, nhu cầu được yêu, có thể được cảm thấy như nhu cầu giả nếu bạn cố làm trệch sự chú ý của người khác sang bản thân bạn. Bạn muốn rằng người khác phải chú ý tới bạn, để cho bạn có thể trở thành người lãnh đạo chính trị. Đám đông lớn có thể chú ý tới bạn, nhưng nhu cầu cơ bản thực là được yêu. Và cho dù toàn thể thế giới đang chú ý tới bạn, nhu cầu cơ bản đó không thể được hoàn thành. Nhu cầu cơ bản đó có thể được hoàn thành ngay cả bởi một người yêu bạn, chú ý tới bạn vì yêu.
Khi bạn yêu ai đó, bạn chú ý tới người đó. Chú ý và yêu có quan hệ sâu sắc. Nếu bạn đè nén nhu cầu về yêu, thế thì nó trở thành nhu cầu biểu tượng; thế thì bạn cần sự chú ý của người khác. Bạn có thể có được nó, nhưng thế nữa sẽ không có hoàn thành. Nhu cầu này là giả, bị gián đoạn khỏi nhu cầu cơ bản, tự nhiên. Phân chia này trong nhân cách là thần kinh.
Mật Tông là quan niệm rất cách mạng - cổ nhất vậy mà mới nhất. Mật Tông là một trong những tín ngưỡng cổ nhất và vậy mà phi tín ngưỡng, thậm chí phản tín ngưỡng, vì Mật Tông nói chừng nào bạn chưa là toàn thể và là một, bạn đang bỏ lỡ toàn thể cuộc sống. Bạn không nên vẫn còn ở trạng thái chia chẻ: bạn phải trở thành một. Phải làm gì để trở thành một? Bạn có thể liên tục nghĩ, nhưng điều đó sẽ không giúp gì vì nghĩ là kĩ thuật để phân chia. Suy nghĩ là phân tích. Nó phân chia; nó chia chẻ mọi thứ. Việc cảm hợp nhất lại, tổng hợp lại, làm mọi thứ thành một. Cho nên bạn có thể liên tục nghĩ, đọc, nghiên cứu, suy ngẫm. Điều đó sẽ không giúp gì chừng nào bạn chưa rơi trở lại vào trung tâm cảm. Nhưng điều đó là rất khó, vì ngay cả khi chúng ta nghĩ về trung tâm cảm, chúng ta nghĩ thôi!
Khi bạn nói với ai đó, "Anh (em) yêu em (anh)”, nhận biết về liệu nó chỉ là ý nghĩ hay liệu nó là việc cảm. Nếu nó chỉ là ý nghĩ, thế thì bạn đang bỏ lỡ cái gì đó. Việc cảm là của cái toàn thể: toàn thân thể, tâm trí của bạn, mọi thứ bạn đang là, đều được tham gia. Trong suy nghĩ, chỉ cái đầu của bạn được tham gia, và điều đó nữa cũng không toàn bộ, mà chỉ một mảnh của nó thôi. Chỉ có một ý nghĩ trôi qua; nó có thể không có đó ở khoảnh khắc tiếp. Chỉ một mảnh được tham gia, và điều đó tạo ra nhiều khổ trong cuộc sống - vì với một ý nghĩ mảnh mẩu, bạn cho lời hứa mà bạn không thể hoàn thành được. Bạn có thể nói, "Anh yêu em và anh sẽ yêu em mãi mãi." Tuy nhiên, phần thứ hai là lời hứa mà bạn không thể hoàn thành được vì nó được cho bởi một ý nghĩ mảnh mẩu. Toàn thể con người bạn không được tham gia vào trong nó. Và bạn sẽ làm gì ngày mai khi mảnh này đã đi qua và ý nghĩ này không còn đó nữa? Bây giờ lời hứa này sẽ trở thành sự lệ thuộc.
Sartre đã nói ở đâu đó rằng mọi lời hứa đều sẽ là giả. Bạn không thể hứa được vì bạn không là toàn thể. Chỉ một phần của bạn hứa, và khi phần đó không còn đó trên ngai vàng và phần khác đã tiếp quản, bạn sẽ làm gì? Ai sẽ hoàn thành lời hứa? Đạo đức giả được sinh ra bởi vì khi bạn liên tục cố gắng hoàn thành, giả vờ rằng bạn đang hoàn thành, thế thì mọi thứ trở thành giả. Mật Tông nói rơi sâu xuống bên trong tới trung tâm cảm đi. Làm cái gì và làm sao rơi trở lại? Bây giờ tôi sẽ đi vào lời kinh. Những lời kinh này, từng lời kinh, đều là nỗ lực để làm cho bạn thành toàn thể.
Lời kinh thứ nhất:
“Vào lúc ban đầu của hợp nhất dục, dồn chăm chú vào ngọn lửa ở lúc bắt đầu, và liên tục như vậy, tránh đám tro tàn lúc kết thúc.”
Dục có thể là sự hoàn thành rất sâu, và dục có thể ném bạn trở lại tính toàn thể của bạn, sự tự nhiên của bạn, con người thực, bởi nhiều lí do. Những lí do đó phải được hiểu.
Một, dục là hành động toàn bộ. Bạn bị ném ra khỏi tâm trí của bạn, khỏi sự cân bằng. Đó là lí do tại sao có nhiều sợ hãi về dục thế. Bạn bị đồng nhất với tâm trí, và dục là hành động vô trí. Bạn trở thành không đầu; bạn không có bất kì cái đầu nào trong hành động này. Không có lập luận, không có quá trình tâm trí. Và nếu có bất kì quá trình tâm trí nào, không có hành động dục thực, đích thực. Thế thì không có cực thích, không có hoàn thành. Thế thì hành động dục tự nó trở thành thứ cục bộ, cái gì đó thuộc não, và nó đã trở thành như vậy.
Trên khắp thế giới, nhiều khao khát, nhiều thèm khát thế về dục, không phải vì thế giới đã trở thành nhiều tính dục hơn. Đó là vì bạn thậm chí không thể tận hưởng được dục như hành động toàn bộ. Trước đây thế giới đã có nhiều tính dục hơn. Đó là lí do tại sao không có khao khát thế về dục. Việc khao khát này chỉ ra rằng cái thực bị thiếu và chỉ có cái giả. Toàn thể tâm trí hiện đại đã trở thành có tính dục vì hàng động dục bản thân nó không còn có đó. Ngay cả hành động dục cũng được chuyển cho tâm trí. Nó đã trở thành có tính tâm trí; bạn nghĩ về nó.
Nhiều người tới tôi: họ nói họ liên tục nghĩ về dục; họ tận hưởng suy nghĩ về nó, đọc, xem ảnh, ảnh khiêu dâm. Họ thích thú điều đó, nhưng khi khoảnh khắc thực tại cho dục tới họ đột nhiên cảm thấy họ không quan tâm. Họ thậm chí cảm thấy họ đã trở thành bất lực. Họ cảm thấy sinh lực khi họ nghĩ. Khi họ muốn đi vào hành động thực tại, họ cảm thấy không có năng lượng, thậm chí không có ham muốn. Họ cảm thấy rằng thân thể đã trở thành chết.
Cái gì đang xảy ra cho họ? Ngay cả hành động dục đã trở thành có tính tâm trí. Họ chỉ có thể nghĩ về nó; họ không thể làm nó vì việc làm sẽ bao gồm toàn thể con người họ. Và bất kì khi nào có bất kì sự tham gia nào của cái toàn thể, cái đầu trở thành không thoải mái vì thế thì nó không còn có thể là người chủ; nó không còn có thể trong kiểm soát.
Mật Tông dùng hành động dục để làm cho bạn thành toàn thể, nhưng thế thì bạn phải chuyển vào trong nó một cách rất có tính thiền. Thế thì bạn phải chuyển vào trong nó mà quên đi mọi điều bạn đã nghe nói về dục, đã học về dục, mọi điều mà xã hội đã bảo bạn: nhà thờ, tôn giáo, thầy giáo. Quên mọi thứ và được tham gia vào trong nó trong tính toàn bộ của bạn. Quên kiểm soát đi! Kiểm soát là rào chắn. Thay vì thế, bị nó sở hữu đi; không kiểm soát nó. Chuyển vào trong nó dường như bạn đã trở thành điên. Trạng thái "vô trí" có vẻ giống như điên. Trở thành thân thể, trở thành con vật, bởi vì con vật là toàn thể. Và như con người hiện đại vậy, chỉ dục dường như là khả năng dễ nhất để làm cho bạn thành toàn thể vì dục là sâu nhất, trung tâm sinh học bên trong bạn. Bạn được sinh ra từ nó. Mọi tế bào của bạn đều là tế bào dục; toàn thân bạn là hiện tượng năng lượng dục.
Lời kinh thứ nhất này nói, "Vào lúc ban đầu của hợp nhất dục, dồn chăm chú vào ngọn lửa ở lúc bắt đầu, và liên tục như vậy, tránh đám tro tàn lúc kết thúc." Và điều này làm nên toàn thể sự khác biệt. Với bạn, hành động dục là việc xả ra. Cho nên khi bạn chuyển vào trong nó bạn vội vàng. Bạn chỉ muốn xả ra. Năng lượng tràn ngập sẽ được xả ra; bạn sẽ cảm thấy thoải mái. Sự thoải mái này chỉ là một loại yếu đuối. Năng lượng tràn ngập tạo ra căng thẳng, kích động. Bạn cảm thấy cái gì đó phải được làm. Khi năng lượng được xả ra, bạn cảm thấy yếu. Bạn có thể coi việc yếu này là thảnh thơi. Vì kích động không còn nữa, năng lượng tràn ngập này không còn nữa, bạn có thể thảnh thơi. Nhưng việc thảnh thơi này là thảnh thơi phủ định. Nếu bạn có thể thảnh thơi chỉ bằng việc tống ra năng lượng, nó là chi phí rất lớn. Và thảnh thơi này chỉ có thể mang tính vật lí. Nó không thể đi sâu hơn và không thể trở thành tâm linh.
Lời kinh thứ nhất này nói đừng vội vàng và không khao khát phần cuối: vẫn còn với phần đầu. Có hai phần của hành động dục - đầu và cuối. Vẫn còn lại với phần đầu. Phần đầu là thảnh thơi hơn, ấm áp hơn. Nhưng không vội vàng để chuyển tới phần cuối. Quên phần cuối hoàn toàn đi.
"Vào lúc ban đầu của hợp nhất dục, dồn chăm chú vào ngọn lửa ở lúc bắt đầu." Trong khi bạn đang tràn ngập, đừng nghĩ dưới dạng xả ra: vẫn còn cùng với năng lượng tràn ngập này. Đừng tìm kiếm xuất tinh: quên nó hoàn toàn đi. Là toàn thể trong phần đầu ấm áp này. Vẫn còn với người yêu của bạn dường như các bạn đã trở thành một. Tạo ra vòng tròn.
Có ba khả năng. Hai người yêu gặp gỡ có thể tạo ra ba hình ảnh - hình ảnh hình học. Bạn thậm chí có thể đọc về điều đó hay thậm chí thấy hình ảnh giả kim thuật cổ trong đó một người đàn ông và một người đàn bà đứng trần truồng bên trong ba hình hình học. Một hình là hình vuông, hình nữa là hình tam giác và hình thứ ba là hình tròn.
Đây là một trong những phân tích Mật Tông và giả kim thuật cổ về hành động dục. Bình thường, khi bạn ở trong hành động dục, có bốn người, không phải hai, và đây là hình vuông: bốn góc có đó vì bản thân bạn bị chia làm đôi - thành phần nghĩ và phần cảm. Bạn tình của bạn cũng bị chia làm đôi; các bạn là bốn người. Hai người không gặp gỡ ở đó, bốn người gặp gỡ. Nó là đám đông, và thực sự không thể có gặp gỡ sâu sắc. Có bốn góc, và việc gặp gỡ chỉ là giả. Nó có vẻ giống như việc gặp gỡ, nhưng nó không phải vậy. Không thể có giao cảm vì phần sâu hơn của bạn bị ẩn kín và phần sâu hơn của người yêu của bạn cũng bị ẩn kín. Và chỉ hai cái đầu gặp gỡ, chỉ hai quá trình nghĩ gặp gỡ - không phải hai quá trình cảm. Chúng bị ẩn kín.
Kiểu găp gỡ thứ hai là tam giác. Các bạn là hai - hai góc của một đáy. Trong một khoảnh khắc bất thần các bạn trở thành một, như góc thứ ba của tam giác. Trong một khoảnh khắc bất thần tính hai của các bạn bị mất đi và các bạn trở thành một. Điều này là tốt hơn việc gặp gỡ hình vuông vì ít nhất trong một khoảnh khắc có tính một. Tính một đó cho bạn mạnh khoẻ, sinh khí. Bạn cảm thấy sống động và trẻ lại.
Nhưng kiểu thứ ba là tốt nhất và kiểu thứ ba là gặp gỡ Mật Tông: các bạn trở thành vòng tròn. Không có góc, và việc gặp gỡ không phải cho một khoảnh khắc. Việc gặp gỡ thực sự là không có tính thời gian; không có thời gian trong nó. Và điều này có thể xảy ra chỉ nếu bạn không tìm kiếm xuất tinh. Nếu bạn đang tìm kiếm xuất tinh, thế thì nó sẽ trở thành gặp gỡ tam giác - vì khoảnh khắc có xuất tinh, điểm tiếp xúc bị mất.
Vẫn còn với phần đầu; không chuyển sang phần cuối. Làm sao vẫn còn ở phần đầu? Nhiều thứ cần được ghi nhớ. Thứ nhất, không coi hành động dục như cách đi bất kì chỗ nào. Không coi nó như phương tiện: nó là mục đích trong bản thân nó. Không có phần cuối cho nó; nó không phải là phương tiện. Thứ hai, không nghĩ về tương lai; vẫn còn với hiện tại. Và nếu bạn không thể vẫn còn trong hiện tại ở phần đầu của hành động dục, thế thì bạn không bao giờ có thể vẫn còn trong hiện tại - vì chính bản chất của hành động này là tới mức bạn bị ném vào trong hiện tại.
Vẫn còn trong hiện tại. Tận hưởng việc gặp gỡ của hai thân thể, hai linh hồn, và hội nhập vào nhau, tan chảy trong nhau. Quên rằng các bạn đang đi bất kì đâu. Vẫn còn trong khoảnh khắc không đi đâu cả, và tan chảy. Ấm áp, yêu thương nên được làm thành tình huống cho hai người tan chảy vào nhau. Đó là lí do tại sao, nếu không có yêu, hành động dục là hành động vội vàng. Bạn đang dùng người kia; người kia chỉ là phương tiện. Và người kia đang dùng bạn. Các bạn đang khai thác nhau, không hội nhập vào trong nhau. Với yêu các bạn có thể hội nhập. Việc hội nhập này ở phần đầu sẽ cho nhiều cái nhìn sâu mới.
Nếu bạn không vội vàng để kết thúc hành động này, hành động này, dần dần, trở nên mỗi lúc một ít tính dục hơn và nhiều tính tâm linh hơn. Cực thích dục cũng tan chảy vào trong nhau. Giao cảm sâu, im lặng xảy ra giữ hai năng lượng thân thể, và thế thì bạn có thể vẫn còn với nhau trong nhiều giờ. Sự cùng nhau này chuyển vào mỗi lúc sâu hơn khi thời gian qua đi. Nhưng đừng nghĩ. Vẫn còn với khoảnh khắc được hội nhập sâu này. Nó trở thành cực lạc, samadhi, ý thức càn khôn. Và nếu bạn có thể biết điều này, nếu bạn có thể cảm thấy và nhận ra điều này, tâm trí dục của bạn sẽ trở thành vô dục. Brahmacharya, vô dục rất sâu có thể được đạt tới. Vô dục có thể được đạt tới qua nó!
Điều này có vẻ ngược đời vì chúng ta đã từng nghĩ dưới dạng rằng nếu một người phải vẫn còn vô dục, người đó phải không nhìn vào giới kia, người đó phải không gặp gỡ giới kia. Người đó phải tránh né, trốn đi. Thế thì vô dục rất sai xảy ra: tâm trí liên tục nghĩ về giới kia. Và bạn càng trốn khỏi người khác, bạn càng phải nghĩ, vì đây là nhu cầu sâu sắc, cơ bản.
Mật Tông nói không cố trốn thoát; không trốn thoát nào là có thể. Thay vì thế, dùng bản thân tự nhiên để siêu việt lên.
Không tranh đấu: chấp nhận tự nhiên để siêu việt trên nó. Nếu giao cảm này với người yêu của bạn được kéo dài không có kết thúc trong tâm trí, thế thì bạn chỉ có thể vẫn còn ở phần đầu. Kích động là năng lượng. Bạn có thể đánh mất nó; bạn có thể đi tới đỉnh. Thế thì năng lượng bị mất và chán sẽ theo sau, yếu đuối sẽ theo sau. Bạn có thể coi nó là thảnh thơi, nhưng nó có tính phủ định.
Mật Tông cho bạn một chiều của thảnh thơi cao hơn mà là khẳng định. Cả hai bạn tình tan chảy với nhau trao sinh năng cho nhau. Họ trở thành vòng tròn, và năng lượng của họ chuyển trong vòng tròn. Họ đang cho nhau sự sống, làm mới lại sự sống. Không năng lượng nào bị mất. Thay vì thế, nhiều năng lượng được thu lấy vì qua tiếp xúc với giới đối lập mọi tế bào của bạn được thách thức, được kích động. Và nếu bạn có thể hội nhập vào trong kích động đó mà không đưa nó tới đỉnh, nếu bạn có thể vẫn còn trong phần đầu mà không trở thành nóng, chỉ vẫn còn ấm áp, thế thì hai cái “ấm áp” đó sẽ gặp gỡ và bạn có thể kéo dài hành động này trong thời gian rất dài. Không xuất tinh, không ném năng lượng ra, nó trở thành thiền, và qua nó bạn trở thành toàn thể. Qua nó nhân cách chia chẻ của bạn không còn bị chia chẻ: nó được bắc cầu.
Mọi chứng thần kinh đều là sự "chia chẻ." Nếu bạn lại được bắc cầu, bạn lại trở thành đứa trẻ - hồn nhiên. Và một khi bạn biết sự hồn nhiên này bạn có thể liên tục cư xử trong xã hội như nó yêu cầu. Nhưng bây giờ hành vi này chỉ là đóng kịch, diễn kịch. Bạn không bị dính líu vào trong nó. Nó là một yêu cầu, cho nên bạn làm nó. Nhưng bạn không ở trong nó; bạn chỉ đóng kịch.
Bạn sẽ phải dùng các bộ mặt không thực vì bạn sống trong một thế giới không thực; bằng không thế giới sẽ nghiền nát bạn và giết bạn. Chúng ta đã giết nhiều bộ mặt thực. Chúng ta đã đóng đinh Jesus vì ông ấy bắt đầu cư xử như một người thực. Xã hội không thực sẽ không dung thứ điều đó. Chúng ta đã đầu độc Socrates vì ông ấy bắt đầu cư xử như một người thực. Cư xử như xã hội yêu cầu đi; đừng tạo ra rắc rối không cần thiết cho bản thân bạn và người khác. Nhưng một khi bạn biết con người thực của bạn và tính toàn thể, xã hội không thực không thể lái bạn thành thần kinh được; nó không thể làm cho bạn thành điên.
" Vào lúc ban đầu của hợp nhất dục, dồn chăm chú vào ngọn lửa ở lúc bắt đầu, và liên tục như vậy, tránh đám tro tàn lúc kết thúc." Nếu xuất tinh có đó, năng lượng bị tản mác đi. Thế thì không còn lửa. Bạn đơn giản làm nhẹ năng lượng của bạn mà không thu được bất kì cái gì.
Lời kinh thứ hai:
“Khi trong ôm nhau như vậy các giác quan của ông bị run lên như lá, đi vào việc run lên này.”
Khi trong ôm nhau như vậy, trong giao cảm sâu như vậy với người yêu, các giác quan của bạn bị run lên như lá, đi vào việc run lên này. Chúng ta thậm chí đã trở nên sợ hãi: trong khi làm tình bạn không cho phép thân thể bạn chuyển động mấy, vì nếu thân thể bạn được phép chuyển động nhiều hành động dục lan toả khắp thân thể bạn. Bạn có thể kiểm soát nó khi nó được cục bộ hoá ở trung tâm dục. Tâm trí có thể vẫn còn trong kiểm soát. Khi nó lan rộng khắp thân thể bạn, bạn không thể kiểm soát được nó. Bạn có thể bắt đầu run lên, bạn có thể bắt đầu la lên, và bạn sẽ không có khả năng kiểm soát thân thể bạn một khi thân thể tiếp quản.
Chúng ta đè nén chuyển động. Đặc biệt, trên khắp thế giới, chúng ta đè nén mọi chuyển động, mọi việc run lên với đàn bà. Họ vẫn còn chỉ như xác chết. Bạn đang làm cái gì đó cho họ; họ không làm bất kì cái gì cho bạn. Họ chỉ là bạn tình thụ động. Tại sao điều này xảy ra? Tại sao trên khắp thế giới đàn ông đè nén đàn bà theo cách như vậy? Có nỗi sợ - vì một khi thân thể đàn bà trở nên rạo rực, rất khó cho đàn ông thoả mãn được cô ấy: vì đàn bà có thể có cả loạt cực thích; đàn ông không thể có được. Đàn ông chỉ có thể có một cực thích; đàn bà có thể có cả loạt cực thích. Có những trường hợp đa cực thích được báo cáo. Bất kì đàn bà nào cũng có thể có ít nhất ba cực thích theo một loạt, nhưng đàn ông chỉ có thể có một. Và với cực thích của đàn ông, đàn bà bị khuấy động và sẵn sàng cho các cực thích nữa. Thế thì khó rồi. Thế thì làm sao quản lí được?
Cô ấy cần người đàn ông khác ngay lập tức, và dục nhóm là điều cấm kị. Trên khắp thế giới chúng ta đã tạo ra các xã hội một vợ một chồng. Chúng ta dường như cảm thấy rằng đè nén đàn bà là tốt hơn cả. Cho nên, thực tại, tám mươi tới chín mươi phần trăm đàn bà chẳng bao giờ biết cực thích là gì. Họ có thể cho sinh ra con cái; đó là chuyện khác. Họ có thể thoả mãn cho đàn ông; đó cũng là chuyện khác. Nhưng bản thân họ không bao giờ được thoả mãn. Cho nên nếu bạn thấy những cay đắng thế trong đàn bà trên khắp thế giới - buồn, cay đắng, thất vọng - điều đó là tự nhiên. Nhu cầu cơ bản của họ không được đáp ứng.
Việc run lên là điều kì diệu vì khi bạn run lên trong hành động dục năng lượng bắt đầu chảy khắp thân thể, năng lượng rung động khắp thân thể. Mọi tế bào của thân thể đều được tham gia vào. Mọi tế bào trở thành sống động vì mọi tế bào đều là tế bào dục.
Khi bạn được sinh ra, hai tế bào dục gặp gỡ và con người của bạn được tạo ra, thân thể bạn được tạo ra, hai tế bào dục đó có ở mọi nơi trong thân thể bạn. Chúng đã nhân lên và nhân lên và nhân lên, nhưng đơn vị cơ bản của bạn vẫn còn là tế bào dục. Khi bạn run lên khắp thân thể bạn, đó không chỉ là việc gặp gỡ của bạn với người yêu của bạn. Bên trong thân thể bạn nữa, từng tế bào đang gặp gỡ với tế bào đối lập. Việc run lên này biểu lộ điều đó. Nó sẽ có vẻ tựa con vật, nhưng con người là con vật và không có gì sai trong điều đó.
Lời kinh thứ hai này nói, "Khi trong ôm nhau như vậy các giác quan của ông bị run lên như lá..." Một cơn gió lớn thổi qua và cây run lên. Ngay cả rễ cũng run lên, mọi lá đều run lên. Là giống như cây đi. Cơn gió lớn thổi, và dục là gió lớn - năng lượng lớn thổi qua bạn. Run lên đi! Rung động! Cho phép mọi tế bào của thân thể bạn nhảy múa, và điều này phải là cho cả hai người. Người yêu cũng nhảy múa, mọi tế bào rung động. Chỉ thế thì cả hai bạn mới có thể gặp gỡ, và thế thì việc gặp gỡ đó không phải là của tâm trí. Nó là gặp gỡ của sinh năng của bạn.
Đi vào việc run lên này, và trong khi run đừng vẫn còn đứng tách rời. Đừng là khán giả, vì tâm trí là khán giả. Đừng đứng tách rời! Là việc run lên, trở thành việc run lên. Quên mọi thứ và trở thành việc run lên. Không phải là thân thể bạn đang run lên: đó là bạn, toàn thể con người bạn. Bạn trở thành bản thân việc run lên. Thế thì không có hai thân thể, hai tâm trí. Phần đầu, có hai năng lượng rung, và đến cuối chỉ một vòng tròn - không hai.
Cái gì sẽ xảy ra trong vòng tròn này? Một, bạn sẽ là một phần của lực tồn tại - không phải tâm trí xã hội, mà là lực tồn tại. Bạn sẽ là một phần của toàn thể càn khôn. Trong việc run lên đó bạn sẽ là một phần của toàn thể càn khôn. Khoảnh khắc đó là của việc sáng tạo lớn lao. Bạn bị tan biến như các thân thể vững chắc. Bạn đã trở thành lỏng - chảy vào trong nhau. Tâm trí bị mất đi, phân chia bị mất đi. Bạn có tính một.
Đây là advaita, đây là bất nhị. Và nếu bạn không thể cảm thấy tính bất nhị này, thế thì mọi triết lí về bất nhị là vô dụng. Chúng chỉ là lời. Một khi bạn biết khoảnh khắc tồn tại bất nhị này, chỉ thế thì bạn mới có thể hiểu được Upanishads. Chỉ thế thì bạn mới có thể hiểu được các nhà huyền bí - họ đang nói về cái gì khi họ nói về tính một càn khôn, tính toàn thể. Thế thì bạn không tách rời khỏi thế giới, không xa lạ với nó. Thế thì sự tồn tại trở thành nhà bạn. Và với cảm giác đó rằng "Bây giờ mình ở nhà trong sự tồn tại," mọi lo nghĩ mất đi. Thế thì không có phiền não, không vật lộn, không xung đột. Đây là điều Lão Tử gọi là Đạo, điều Shankara gọi là advaita. Bạn có thể chọn từ riêng của bạn cho nó, nhưng qua ôm yêu sâu sắc dễ cảm thấy nó. Nhưng sống động đi, run lên, và trở thành bản thân việc run.
Lời kinh thứ ba:
“Thậm chí nhớ tới việc hợp nhất, không ôm nhau, biến đổi.”
Một khi bạn biết điều này, ngay cả bạn tình cũng không được cần tới. Bạn có thể đơn giản nhớ lại hành động này và đi vào trong nó. Nhưng trước hết bạn phải có việc cảm này. Nếu bạn biết việc cảm này, bạn có thể đi vào trong hành động này mà không có bạn tình. Điều này hơi chút khó khăn, nhưng nó xảy ra. Và chừng nào nó chưa xảy ra, bạn liên tục bị phụ thuộc, sự phụ thuộc được tạo ra. Bởi nhiều lí do thế nó xảy ra. Nếu bạn đã có việc cảm này, nếu bạn đã biết khoảnh khắc khi bạn đã không có đó nhưng chỉ có năng lượng rung động, đã trở thành một và đã có vòng tròn với bạn tình, trong khoảnh khắc đó đã không có bạn tình. Trong khoảnh khắc đó chỉ bạn hiện hữu, và với bạn tình, bạn không hiện hữu: chỉ anh ấy hay cô ấy hiện hữu. Tính một đó được định tâm bên trong bạn; bạn tình không còn đó nữa. Và có việc cảm này là dễ hơn đối với đàn bà vì họ bao giờ cũng làm tình với mắt nhắm.
Trong kĩ thuật này, điều tốt là bạn nên để mắt nhắm. Chỉ thế thì việc cảm bên trong về vòng tròn, chỉ việc cảm bên trong về tính một, có đó. Thế thì cứ nhớ lấy nó. Nhắm mắt lại; nằm ra dường như bạn đang ở cùng với bạn tình. Chỉ nhớ lại và bắt đầu cảm nó. Thân thể bạn sẽ bắt đầu run lên và rung động. Cho phép nó run! Quên hoàn toàn rằng người kia không có đó. Chuyển động dường người kia đang hiện diện. Chỉ lúc đầu nó là “dường như.” Một khi bạn biết, thế thì nó không là “dường như”, thế thì người kia có đó.
Chuyển động dường như bạn thực tại đi vào trong hành động dục. Làm bất kì cái gì bạn chắc đã làm với bạn tình của bạn. La hét, chuyển động, run lên. Vòng tròn sẽ sớm có đó, và vòng tròn này là huyền diệu. Bạn sẽ sớm cảm thấy rằng vòng tròn được tạo ra, nhưng bây giờ vòng tròn này không được tạo ra bởi người đàn ông và người đàn bà. Nếu bạn là đàn ông, thế thì toàn thể vũ trụ đã trở thành đàn bà; nếu bạn là đàn bà, thế thì toàn thể vũ trụ đã trở thành đàn ông. Bây giờ bạn ở trong giao cảm sâu với bản thân sự tồn tại, và cánh cửa, người kia, không còn đó.
Người kia đơn giản là cánh cửa. Trong khi làm tình với người đàn bà, bạn thực sự làm tình với bản thân sự tồn tại. Người đàn bà chỉ là cánh cửa, người đàn ông chỉ là cánh cửa. Người kia chỉ là cánh cửa cho cái toàn thể, nhưng bạn vội vàng bạn không bao giờ cảm thấy điều đó. Nếu bạn vẫn còn trong giao cảm, trong ôm sâu sắc trong nhiều giờ cùng nhau, bạn sẽ quên người kia và người kia sẽ chỉ trở thành việc mở rộng của cái toàn thể. Một khi kĩ thuật này được biết tới bạn có thể dùng nó một mình, và khi bạn có thể dùng nó một mình nó cho bạn tự do mới - tự do khỏi người kia.
Điều thực sự xảy ra là toàn thể sự tồn tại trở thành người kia - người yêu của bạn - và thế thì kĩ thuật này có thể được dùng liên tục, và người ta có thể vẫn còn trong giao cảm thường xuyên với sự tồn tại. Và thế thì bạn có thể làm nó theo các chiều hướng khác nữa. Đi dạo buổi sáng, bạn có thể làm nó. Thế thì bạn ở trong giao cảm với không khí, với mặt trời mọc và các ngôi sao và cây cối. Nhìn lên sao ban đêm, bạn có thể làm điều đó. Nhìn vào trăng, bạn có thể làm điều đó. Bạn có thể trong hành động dục với toàn thể vũ trụ một khi bạn biết cách nó xảy ra.
Nhưng điều tốt là bắt đầu với con người vì họ là gần bạn nhất - phần gần nhất của vũ trụ. Nhưng họ là có thể được bỏ qua. Bạn có thể lấy cú nhảy và quên cánh cửa hoàn toàn - "Thậm chí nhớ tới việc hợp nhất, không ôm nhau, biến đổi" - và bạn sẽ được biến đổi, bạn sẽ trở thành mới.
Mật Tông dùng dục như phương tiện. Nó là năng lượng; nó có thể được dùng như phương tiện. Nó có thể biến đổi bạn, và nó có thể cho bạn trạng thái siêu việt. Nhưng khi chúng ta dùng dục, nó có vẻ khó với chúng ta - vì chúng ta đang dùng nó theo cách rất sai, và cách sai là không tự nhiên. Thậm chí con vật còn giỏi hơn chúng ta: chúng dùng nó theo cách tự nhiên. Cách của chúng ta bị hư hỏng. Việc gõ búa thường xuyên vào tâm trí con người rằng dục là tội lỗi đã tạo ra rào chắn sâu bên trong bạn. Bạn không bao giờ cho phép bản thân bạn việc buông bỏ toàn bộ. Cái gì đó bao giờ cũng đứng tách rời kết án, ngay cả với thế hệ mới. Họ có thể nói họ không bị nặng gánh, không bị ám ảnh, nói rằng dục không là điều cấm kị cho họ, nhưng bạn không thể làm nhẹ gánh cho vô thức của bạn một cách dễ dàng thế. Nó đã được dựng qua hàng thế kỉ và thế kỉ; toàn thể quá khứ nhân loại có đó. Cho nên trong khi bạn có thể không kết án nó là tội lỗi một cách có ý thức, vô thức có đó thường xuyên kết án nó. Bạn không bao giờ là toàn bộ trong nó. Cái gì đó bao giờ cũng bị bỏ ra ngoài. Cái bị bỏ ra ngoài đó tạo ra chia chẻ.
Mật Tông nói chuyển vào trong nó một cách toàn bộ đi. Cứ quên bản thân bạn, nền văn minh, tôn giáo, văn hoá, ý thức hệ của bạn. Quên mọi thứ. Chỉ chuyển vào hành động dục: chuyển vào nó một cách toàn bộ; không bỏ bất kì cái gì ra ngoài. Trở thành tuyệt đối vô suy nghĩ. Chỉ thế thì nhận biết mới xảy ra rằng bạn đã trở thành một với ai đó. Và việc cảm này về tính một này do đó có thể được tách rời khỏi bạn tình và nó có thể được dùng với toàn thể vũ trụ. Bạn có thể trong hành động dục với cây, với trăng, với bất kì cái gì. Một khi bạn biết cách tạo ra vòng tròn này, nó có thể được tạo ra bằng bất kì cái gì - ngay cả với không có cái gì.
Bạn có thể tạo ra vòng tròn này bên trong bản thân bạn vì đàn ông là cả đàn ông và đàn bà, và đàn bà là cả đàn bà và đàn ông. Bạn là cả hai vì bạn đã được tạo ra bởi hai người. Bạn đã được tạo ra bởi người đàn ông và người đàn bà cả hai, cho nên một nửa của bạn vẫn còn là người kia. Bạn có thể quên mọi thứ hoàn toàn, và vòng tròn này có thể được tạo ra bên trong bạn. Một khi vòng tròn được tạo ra bên trong bạn - người đàn ông của bạn đang gặp gỡ người đàn bà của bạn, người đàn bà trên trong đang gặp gỡ với người đàn ông bên trong - bạn ở trong cái ôm bên trong bản thân bạn. Và chỉ khi vòng tròn này được tạo ra là thực, thì vô dục mới được đạt tới. Bằng không mọi vô dục đều chỉ là suy đồi, và thế thì họ tạo ra vấn đề riêng của họ. Khi vòng tròn này được tạo ra bên trong, bạn được tự do.
Đây là điều Mật Tông nói: "Dục là lệ thuộc sâu sắc nhất, vậy mà nó có thể được dùng như phương tiện cho tự do cao nhất." Mật Tông nói chất độc có thể được dùng như thuốc, nhưng trí huệ được cần tới. Cho nên đừng kết án bất kì cái gì. Thay vì thế, dùng nó. Và đừng chống lại bất kì cái gì. Tìm ra những cách thức làm sao nó có thể được dùng và được biến đổi. Mật Tông là việc chấp nhận sống toàn bộ, sâu sắc. Nó là cách tiếp cận duy nhất thuộc loại của nó. Trên khắp thế giới, trong mọi thế kỉ đã trôi qua, Mật Tông là duy nhất. Nó nói đừng vứt bất kì cái gì đi và đừng chống lại bất kì cái gì và đừng tạo ra bất kì xung đột nào, vì với bất kì xung đột nào bạn sẽ có tính phá huỷ với bản thân bạn.
Mọi tôn giáo đều chống lại dục, sợ nó, vì nó là năng lượng lớn thế. Một khi bạn ở trong nó bạn không còn nữa, và thế thì dòng chảy sẽ đem bạn đi tới bất kì chỗ nào. Đó là lí do tại sao có sợ. Cho nên tạo ra rào chắn trong đó bạn và dòng chảy trở thành hai, và không cho phép năng lượng sống này có bất kì sở hữu nào trên bạn: là người chủ của nó.
Duy nhất Mật Tông nói rằng việc làm chủ này sẽ là giả, là bị bệnh, bệnh hoạn, vì bạn thực sự không thể bị phân chia với dòng chảy này. Bạn là nó! Cho nên mọi phân chia sẽ là giả, tuỳ tiện, và về căn bản, không phân chia nào là có thể bởi vì bạn là dòng chảy này - một phần của nó, chỉ là con sóng trong nó. Bạn có thể trở nên bị đông cứng và bạn có thể tách rời bản thân bạn khỏi dòng chảy này, nhưng việc đông cứng đó sẽ là chết. Và nhân loại đã trở thành chết. Không người nào thực sự sống động; bạn chỉ là trọng lượng chết nổi trong dòng chảy. Tan ra đi!
Mật Tông nói cố tan chảy đi. Đừng trở thành giống như núi băng: tan chảy và trở thành một với sông. Trở thành một với sông, cảm thấy là một với sông, hội nhập trong sông, nhận biết và sẽ có biến đổi. Có biến đổi. Biến đổi không qua xung đột; nó là qua nhận biết. Ba kĩ thuật này là rất, rất khoa học, nhưng thế thì dục trở thành cái gì đó khác hơn điều bạn biết. Thế thì nó không phải là việc giảm nhẹ tạm thời; thế thì nó không phải là ném năng lượng ra. Thế thì không có kết thúc cho nó. Nó trở thành vòng tròn thiền.
Vài kĩ thuật có liên quan thêm:
“Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu, thấm vào niềm vui này.”
Đi vào niềm vui này và trở thành một với nó - bất kì niềm vui nào, bất kì hạnh phúc nào. Đây chỉ là một ví dụ: "Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu..." Đột nhiên bạn thấy một người bạn mà bạn đã không gặp trong nhiều, nhiều ngày hay nhiều, nhiều năm. Một niềm vui bất thần nắm bắt bạn. Nhưng sự chú ý của bạn sẽ là vào người bạn, không vào niềm vui của bạn. Thế thì bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, và niềm vui này sẽ là nhất thời. Sự chú ý của bạn được hội tụ vào người bạn: bạn sẽ bắt đầu nói, nhớ lại mọi thứ, và bạn sẽ bỏ lỡ niềm vui này và niềm vui này sẽ đi.
Khi bạn gặp một người bạn và đột nhiên cảm thấy niềm vui nảy sinh trong tâm bạn, tập trung vào niềm vui này đi. Cảm nó và trở thành nó, và gặp gỡ người bạn trong khi vẫn nhận biết và được rót đầy với niềm vui của bạn. Để người bạn chỉ ở ngoại vi, và bạn vẫn còn được định tâm trong việc cảm nhận hạnh phúc của bạn.
Điều này có thể được làm trong nhiều tình huống. Mặt trời đang mọc, và đột nhiên bạn cảm thấy cái gì đó dâng lên bên trong bạn. Thế thì quên mặt trời đi; để nó vẫn còn ở ngoại vi. Bạn được định tâm trong việc cảm riêng của bạn về năng lượng dâng lên. Khoảnh khắc bạn nhìn vào nó, nó sẽ lan toả. Nó sẽ trở thành toàn thể thân thể bạn, toàn thể con người bạn. Và đừng chỉ là người quan sát nó; hội nhập vào trong nó đi. Có rất ít khoảnh khắc mà bạn cảm thấy vui, hạnh phúc, nhưng bạn liên tục bỏ lỡ chúng vì bạn trở thành định tâm vào vật bên ngoài.
Bất kì khi nào có niềm vui, bạn cảm thấy rằng nó đang tới từ bên ngoài. Bạn đã gặp một người bạn: tất nhiên, dường như là niềm vui đang tới từ người bạn của bạn, từ việc gặp người đó. Điều đó không phải là hoàn cảnh thực tại. Niềm vui bao giờ cũng ở bên trong bạn. Người bạn chỉ trở thành tình huống. Người bạn đã giúp cho nó đi ra, đã giúp cho bạn thấy rằng nó có đó. Và điều này không chỉ là với niềm vui, mà với mọi thứ: với giận, với buồn, với khổ, với sướng, với mọi thứ, nó là vậy. Người khác chỉ là tình huống trong đó điều được ẩn kín bên trong bạn được diễn đạt ra. Chúng không phải là nguyên nhân; chúng không gây ra cái gì đó trong bạn. Bất kì cái gì đang xảy ra, đều xảy ra cho bạn. Nó bao giờ cũng có đó; chỉ có điều việc gặp gỡ đó với người bạn này đã trở thành tình huống trong đó bất kì cái gì bị ẩn kín đã đi ra chỗ mở - đã đi ra. Từ những nguồn ẩn kín nó đã trở thành rõ ràng, biểu lộ. Bất kì khi nào điều này xảy ra, vẫn còn được định tâm trong việc cảm bên trong đi, và thế thì bạn sẽ có thái độ khác về mọi thứ trong cuộc sống.
Ngay cả với xúc động tiêu cực, làm điều này đi. Khi bạn giận, đừng bị định tâm vào người đã khuấy động nó lên. Để người đó ở ngoại vi. Bạn chỉ trở thành cơn giận. Cảm thấy giận trong tính toàn bộ của nó; cho phép nó xảy ra bên trong. Không hợp lí hoá; không nói rằng người đó đã tạo ra nó. Không kết án người đó. Người đó chỉ trở thành tình huống. Và cảm thấy biết ơn hướng tới người đó rằng người đó đã giúp cho cái gì đó bị ẩn kín đi ra chỗ mở. Người đó đã điểm vào bạn ở đâu đó, một vết thương đã có đó được ẩn kín. Bây giờ bạn biết nó, cho nên trở thành vết thương đi.
Với xúc động tiêu cực hay tích cực, với bất kì xúc động nào, dùng điều này đi, và sẽ có thay đổi lớn trong bạn. Nếu xúc động này là tiêu cực, bạn sẽ được tự do khỏi nó bằng việc nhận biết rằng nó là ở bên trong bạn. Nếu xúc động này là tích cực, bạn sẽ trở thành bản thân xúc động này. Nếu nó là vui vẻ, bạn sẽ trở thành vui vẻ. Nếu nó là giận, cơn giận sẽ tan biến.
Và đây là khác biệt giữa các xúc động tiêu cực và tích cực: nếu bạn trở nên nhận biết về xúc động nào đó, và bằng việc trở nên nhận biết, xúc động đó tan biến, nó là tiêu cực. Nếu bằng việc trở nên nhận biết về xúc động nào đó, rồi bạn trở thành xúc động đó, nếu xúc động đó lan toả và trở thành con người bạn, nó là tích cực. Nhận biết làm việc khác nhau trong cả hai trường hợp. Nếu nó là xúc động độc hại, bạn được làm nhẹ khỏi nó qua nhận biết. Nếu nó là tốt, phúc lạc, cực lạc, bạn trở thành một với nó. Nhận biết làm sâu sắc nó.
Cho nên với tôi đây là tiêu chí: nếu cái gì đó được làm sâu sắc thêm bởi nhận biết của bạn, nó là cái gì đó tốt. Nếu cái gì đó bị tan biến đi qua nhận biết, nó là cái gì đó xấu. Cái mà không thể còn lại trong nhận biết là tội lỗi và cái phát triển trong nhận biết là đức hạnh. Đức hạnh và tội lỗi không phải là các khái niệm xã hội, chúng là việc nhận ra bên trong.
Dùng nhận biết của bạn đi. Điều đó dường như là có bóng tối và bạn mang ánh sáng vào: tối sẽ không còn đó nữa. Chỉ bằng việc mang ánh sáng vào, tối không còn đó nữa, vì, thực sự, nó không hiện hữu. Nó là phủ định, chỉ là thiếu vắng ánh sáng. Nhưng nhiều thứ sẽ trở nên biểu lộ cái đang có đó. Chỉ bằng việc mang ánh sáng vào, những giá sách này, những sách này, những tường này, sẽ không biến mất. Trong tối chúng không hiện hữu; bạn không thể thấy được chúng. Nếu bạn mang ánh sáng vào, tối sẽ không còn đó nữa, nhưng cái là thực sẽ được lộ ra. Qua nhận biết mọi thứ là tiêu cực giống như bóng tối sẽ tan biến - hận thù, giận dữ, buồn bã, bạo hành. Thế rồi yêu, vui, cực lạc, lần đầu tiên sẽ trở nên được hiển lộ cho bạn. Cho nên, "Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu, thấm vào niềm vui này."
Kĩ thuật thứ năm:
“Khi ăn hay uống, trở thành hương vị của thức ăn hay đồ uống, và được rót đầy.”
Chúng ta liên tục ăn mọi thứ; chúng ta không thể sống mà không có chúng. Nhưng chúng ta ăn chúng một cách rất vô ý thức, tự động, như robot. Nếu hương vị không được sống, bạn chỉ tọng vào. Ăn chậm thôi, và nhận biết về hương vị. Và chỉ khi bạn ăn chậm bạn mới có thể nhận biết. Đừng chỉ liên tục nuốt mọi thứ. Thưởng thức chúng một cách không vội vàng và trở thành hương vị. Khi bạn cảm thấy ngọt, trở thành vị ngọt đó. Và thế thì nó có thể được cảm trên khắp thân thể - không chỉ trong mồm, không chỉ trên lưỡi, nó có thể được cảm thấy trên khắp thân thể! Vị ngọt nào đó - hay bất kì cái gì khác - đang lan toả theo những gợn sóng. Bất kì cái gì bạn ăn, cảm thấy hương vị và trở thành hương vị.
Đây là cách Mật Tông dường như mâu thuẫn hoàn toàn với các tín ngưỡng khác. Người Jaina nói, "Không hương vị - aswad." Mahatma Gandhi đã làm nó thành qui tắc trong đạo tràng của ông ấy - "Aswad: không thưởng thức bất kì cái gì. Ăn, nhưng không thưởng thức; quên hương vị đi. Việc ăn là cần thiết, nhưng làm nó theo cách máy móc. Thưởng thức là ham muốn, cho nên không thưởng thức." Mật Tông nói thưởng thích nó nhiều nhất có thể được; là nhạy cảm hơn, sống hơn. Và không chỉ nhạy cảm - trở thành hương vị.
Với aswad, với không hương vị, các giác quan của bạn sẽ bị làm đờ đẫn đi. Chúng sẽ trở nên ngày càng ít nhạy cảm. Và với ít nhạy cảm, bạn sẽ không có khả năng cảm thấy thân thể bạn, bạn sẽ không có khả năng cảm thấy cảm giác của bạn. Thế thì bạn sẽ chỉ vẫn còn được định tâm trong đầu. Việc được định tâm này trong đầu là chia chẻ. Mật Tông nói đừng tạo ra bất kì phân chia nào bên trong bản thân bạn. Thưởng thức là hay; có nhạy cảm là hay. Và nếu bạn nhạy cảm hơn bạn sẽ sống động hơn, và nếu bạn sống động hơn, thế thì nhiều sự sống hơn sẽ đi vào trong con người bên trong của bạn. Bạn sẽ mở hơn.
Bạn có thể ăn mọi thứ mà không thưởng thức; điều đó không khó. Bạn có thể chạm ai đó mà không chạm; điều đó không khó. Chúng ta đã làm điều đó. Bạn bắt tay ai đó mà không chạm vào người đó vì để chạm, bạn phải đi tới tay, bạn phải chuyển tới tay. Bạn phải trở thành ngón tay và lòng bàn tay của bạn dường như bạn, linh hồn của bạn, đã đi tới tay. Chỉ thế thì bạn mới có thể chạm. Bạn có thể cầm tay ai đó trong tay bạn và bạn rút lại. Bạn có thể rút lại; thế thì bàn tay chết có đó. Nó dường như là chạm, nhưng nó không chạm.
Chúng ta không chạm! Chúng ta sợ chạm vào ai đó bởi vì một cách biểu tượng cái chạm đã trở thành có tính dục. Bạn có thể đứng trong đám đông, trong tầu điện, trong khoang xe lửa, chạm vào nhiều người, nhưng bạn không chạm vào họ và họ không chạm vào bạn. Chỉ thân thể có đó trong tiếp xúc, nhưng bạn được rút lại. Và bạn có thể cảm thấy sự khác biệt: nếu bạn thực sự chạm ai đó trong đám đông, người đó sẽ cảm thấy khó chịu. Thân thể bạn có thể chạm, nhưng bạn phải không di chuyển vào thân thể đó. Bạn phải vẫn còn tách rời - dường như không trong thân thể này, dường như chỉ có thân thể chết chạm vào.
Sự vô nhạy cảm này là xấu. Nó là xấu bởi vì bạn đang phòng thủ bản thân bạn chống lại sự sống. Bạn sợ chết quá nhiều, và bạn sẵn sàng chết. Bạn không cần thực sự sợ vì không ai sẽ chết; bạn đã chết rồi. Và đó là lí do tại sao bạn sợ - vì bạn đã không sống. Bạn đã bỏ lỡ sống và chết đang tới.
Một người là “sống động” sẽ không sợ chết vì người đó đang sống. Khi bạn thực sự sống không có sợ chết. Bạn thậm chí có thể sống cái chết. Khi chết tới, bạn sẽ nhạy cảm với nó tới mức bạn sẽ thích thú nó. Nó sẽ là kinh nghiệm lớn. Nếu bạn sống động bạn thậm chí có thể chết, và thế thì chết không còn đó nữa. Nếu bạn thậm chí có thể sống cái chết, nếu bạn thậm chí có thể nhạy cảm với thân thể chết của bạn khi bạn rút về trung tâm và tan biến, nếu bạn có thể sống ngay cả điều này, thế thì bạn đã trở thành bất tử.
"Khi ăn hay uống, trở thành hương vị của thức ăn hay đồ uống, và được rót đầy bởi hương vị này:" Khi uống nước, cảm thấy cái mát mẻ. Nhắm mắt lại, uống nó thật chậm, thưởng thức nó. Cảm thấy cái mát và cảm thấy rằng bạn đã trở thành cái mát đó, vì cái mát đang được truyền sang bạn từ nước; nó đang trở thành một phần của thân thể bạn. Mồm bạn đang chạm, lưỡi bạn đang chạm, và cái mát được truyền qua. Cho phép nó xảy ra cho toàn thể thân thể bạn. Cho phép các gợn sóng của nó lan toả, và bạn sẽ cảm thấy cái mát khắp thân thể bạn. Theo cách này sự nhạy cảm của bạn có thể phát triển, và bạn có thể trở nên sống động hơn và được rót đầy hơn.
Chúng ta bị thất vọng, cảm thấy trống vắng, trống rỗng, và chúng ta liên tục nói rằng cuộc sống là trống rỗng. Nhưng chúng ta là lí do tại sao nó trống rỗng. Chúng ta không rót đầy nó và chúng ta không cho phép bất kì cái gì rót đầy nó. Chúng ta có áo giáp quanh chúng ta - áo giáp phòng thủ. Chúng ta sợ là mong manh, cho nên chúng ta liên tục phòng thủ chống lại mọi thứ. Và thế thì chúng ta trở thành những nấm mồ - thứ chết.
Mật Tông nói là sống động, sống động hơn đi, vì sống là Thượng đế. Không có Thượng đế khác hơn sự sống. Sống động hơn đi, và bạn sẽ thiêng liêng hơn. Là sống động toàn bộ, và không có chết cho bạn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post