Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Sống Thiền – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 16. Ông Đã Dùng Bữa Tối Chưa?
Nghe hoặc Tải MP3 'Sống Thiền' ê
Osho kính yêu
Tanka hỏi một sư, "Ông từ đâu tới?"
Sư đáp, "Từ chân núi."
Tanka nói, "Ông đã dùng bữa tối chưa?"
Sư nói, "Tôi đã dùng rồi."
Tanka nói, "Người đó có mở mắt không, người mang thức ăn tới
cho anh chàng như ông và để ông ăn nó?"
Sư này không thể đưa ra lời đáp lại được.
Về sau Chokei hỏi Hofuku, "Đem thức ăn cho người khác chắc
chắn là có giá trị. Làm sao anh ta có thể không mở mắt được?"
Hofuku nói, "Cả người cho và người nhận đều mù."
Chokei nói, "Ông vẫn còn mù, cho dù ông Cạn kiệt mọi phương
tiện sao?"
Hofuku nói, "Làm sao ông có thể gọi tôi là mù?"
Bình luận của Setcho là:
Cạn kiệt mọi phương tiện, và ông sẽ không mù;
Ông giữ đầu bò để nó ăn cỏ.
Bốn lần bẩy, hai lần ba,
Tốp theo sau
Đã truyền trao kho báu pháp,
Tung bụi và rắc rối để làm cho mọi người bị nhấn chìm lên đất.
Giai thoại này, điều
liên quan tới việc Tanka hỏi một sư, 'Ông đã dùng bữa tối chưa?' là cách thức
trong Thiền để hỏi ai đó, "Ông có hiểu nó không? Ông có được đáp ứng
không? Mãn nguyện có xảy ra cho ông không? Ông có thức tỉnh không? Ông có chứng
ngộ không?" Thiền dùng các từ thông thường như ăn tối và nâng chúng lên những
chiều cao không thể tưởng tượng nổi.
Tanka hỏi một sư,
"Ông từ đâu tới? ... Ông đã dùng bữa tối chưa?"
Trong Thiền bạn tới từ
không đâu cả và bạn đi vào không đâu cả. Bạn chỉ là bây giờ, ở đây, không tới
không đi. Mọi thứ đều trôi qua cạnh bạn; tâm thức bạn phản ánh nó nhưng tâm thức
không bị đồng nhất. Khi sư tử gầm trước gương, bạn có cho rằng gương gầm không?
Hay khi sư tử đi rồi và đứa trẻ tới nhảy múa, gương hoàn toàn quên về sư tử và
bắt đầu nhảy múa cùng đứa trẻ - bạn có cho rằng gương nhảy múa cùng đứa trẻ
không? Gương không làm gì cả, nó đơn giản phản xạ.
Tâm thức bạn chỉ là tấm
gương.
Bạn không tới, bạn
không đi.
Mọi thứ tới và đi.
Bạn trở thành trẻ, bạn
trở thành già; bạn sống, bạn chết.
Tất cả những trạng
thái này đơn giản là phản xạ trong cái ao tâm thức vĩnh hằng.
Chừng nào bạn chưa hiểu
nó, những giai thoại này sẽ có vẻ tuyệt đối ngớ ngẩn.
Đầu tiên hỏi ông ấy,
"Ông đã dùng bữa
tối chưa?"...
Nếu như bạn gặp Tanka
- và Tanka là một trong những Thiền sư hiếm hoi - bạn sẽ trả lời gì cho ông ấy?
Bạn sẽ thậm chí không hiểu ông ấy ngụ ý gì bởi bữa tối. Thiền đã phát triển một
ngôn ngữ đặc biệt của riêng nó: Ông đã dùng bữa tối chưa?
Sư này vẫn còn im lặng.
Có lẽ ông ta không thể hiểu nổi: "Ông ấy ngụ ý gì? - ông ấy hỏi mình, mời
mình ăn tối sao?" Loại tra hỏi gì vậy, khi bạn gặp ai đó - đột nhiên, câu
hỏi thứ nhất, "Ông đã dùng bữa tối chưa?"
Thấy sư này, Tanka đã
hỏi, Ông từ đâu tới? Đó là một nỗ lực của Tanka để khiêu khích người này xem có
hiểu ngôn ngữ này không.
"Tanka hỏi một
sư, "Ông từ đâu tới?"
Sư đáp, "Từ chân
núi."
Ông ta bỏ lỡ. Ông ấy
không hỏi về chỗ từ đó bạn tới, ông ấy đang hỏi câu hỏi tối thượng: "Tâm
thức của ông tới từ đâu? Ông có hiểu rằng ông là vô tận, rằng ông không tới từ
đâu cả, ông đơn giản hiện hữu không?"
Tanka nói, "Ông
đã dùng bữa tối chưa?"
Tanka đang hỏi sư này
câu hỏi khác để cho anh ta cơ hội hiểu. Ăn tối không có nghĩa là ăn tối, nó đơn
giản nghĩa là, "Ông có được hoàn thành không? Ông có là đầy đủ trong bản
thân ông không? Ông có tìm thấy trung tâm của ông không? Ông có được sự tồn tại
nuôi dưỡng không? Ông có tìm thấy nhà ông không?"
Sư nói, "Tôi đã
dùng rồi."
Anh chàng đáng thương
này vẫn nghĩ về bữa tối, nhưng do từ bi lớn của ông ấy - về điều đó ông ấy được
nổi tiếng - Tanka nói, "Người đó có mở mắt không, người mang thức ăn tới
cho anh chàng như ông và để ông ăn nó?"
Đương đầu với một Thiền
sư nghĩa là đương đầu với sư tử. Ông ấy sẽ đánh bạn từ phía này và phía kia, từ
điểm này và điểm kia.
(Đột nhiên mọi người
bị ném vào bóng tối vì mất điện. Vài khoảnh khắc vô thời gian của im lặng cùng
Osho trước khi thầy tiếp tục bài nói.)
Bây giờ, hỏi sư này,
"Người đó có mở mắt không - người đó có là người thức tỉnh không, người đó
có chứng ngộ không - người đem thức ăn cho ông? Ông có thầy nuôi dưỡng ông
không?" Nhưng ngôn ngữ kì lạ... và những ngày đó kì lạ và những người đó
kì lạ...
"Người đó có mở
mắt không, người mang thức ăn tới cho anh chàng như ông và để ông ăn nó?"
Sư này không thể đưa
ra lời đáp lại được.
Ông ta không thể hiểu
được cái gì đang diễn ra. Bây giờ ông ta hoàn toàn phân vân và hoang mang. Mọi
việc nói này về ăn tối dường như là về cái gì đó khác.
Về sau Chokei hỏi
Hofuku, "Đem thức ăn cho người khác chắc chắn là có giá trị. Làm sao anh
ta có thể không mở mắt được?"
Một hiểu biết thường
là ở chỗ đem thức ăn cho những người đói, nuôi dưỡng họ, là hành động đức hạnh.
Hiển nhiên hành động đức hạnh như vậy có thể được thực hiện bởi người được thức
tỉnh. Tại điểm này người Cơ đốc giáo và những người Ki tô giáo khác chắc chắn đồng
ý với Chokei, người đang nói, Đem thức ăn cho người khác chắc chắn là có giá trị.
Làm sao anh ta có thể không mở mắt được?
Trong những phát biểu
thông thường như thế nhiều điều được ẩn kín. Điều có thể với bạn là nuôi người
đói và vậy mà không thức tỉnh. Bạn có thể nuôi người đói vì lí do riêng của bạn.
Có thể nhất đó là vì tham - tham cõi trời, vì những vui thú cõi trời. Nếu bạn
có thể tích luỹ đủ đức hạnh, bạn sẽ được Thượng đế đón nhận. Và nếu bạn không đức
hạnh, kẻ tội nhân, ngọn lửa địa ngục đang đợi bạn trong đó bạn sẽ bị tống vào
vĩnh viễn; không có giải thoát.
Người đạo đức bình
thường sẽ đồng ý với Chokei, nhưng bất kì ai hiểu nghĩa của thức tỉnh bên trong
đều biết điều đó hoàn toàn rõ: nuôi ai đó không có nghĩa là hành động đức hạnh
vì nó xuất phát từ vô ý thức, từ tham, từ động cơ nào đó, tham vọng nào đó, sợ
nào đó. Làm sao bạn có thể được gọi là người thức tỉnh? Người thức tỉnh cũng
nuôi dưỡng, nhưng không bởi vì bất kì lợi nhuận nào được thu lấy ở đây hay sau
đây. Người thức tỉnh cũng nuôi dưỡng không chỉ thân thể mà còn linh hồn, từ từ
bi thuần khiết, không bao giờ mong đợi cái gì đáp lại.
Hofuku nói, "Cả
người cho và người nhận đều mù."
Đây là những đối thoại
vĩ đại giữa những người vĩ đại. Bản thân Chokei là chứng ngộ. Bạn có thể không
hiểu việc hỏi của ông ấy, "Làm sao một người như vậy có thể không mở mắt,
người nuôi người khác?" Đây là cái lưới được tung ra để bắt Hofuku. Nếu
Hofuku nói, "Vâng, ông là đúng," ông ấy chắc đã bỏ lỡ vấn đề, nhưng
Hofuku đứng trên cùng mảnh đất như Chokei. Ông ấy đưa ra phát biểu, Cả người
cho và người nhận đều mù - nghĩ rằng "Ta đang cho" là lấy bản ngã làm
trung tâm và nghĩ rằng "Ta đang nhận" cũng là lấy bản ngã làm trung
tâm. Không có khác biệt; cả hai đều mù.
Chokei nói, "Ông
vẫn còn mù, cho dù ông cạn kiệt mọi phương tiện sao?"
Hofuku nói, "Làm
sao ông có thể gọi tôi là mù?"
Trước khi chúng ta
nghĩ về bình luận của Setcho, cái gì đó nhiều hơn về Tanka phải được hiểu, bởi
vì đối thoại này là về việc Tanka hỏi một sư, "Ông đã dùng bữa tối
chưa?" và "Ông tới từ đâu?"
Ai là anh chàng Tanka
này? Ông ấy đứng cao như bất kì người chứng ngộ nào đã vươn lên bao giờ - và với
tính duy nhất của riêng ông ấy.
Tanka là người đương
đại với Nansen, Ryutan, Ho Koji và Yakusan... toàn những thầy vĩ đại, nhưng
không người nào trong số họ có phẩm chất phi thường của Tanka. Ông ấy đầu tiên
học Thiền với Basho.
Chỉ học cùng Basho là đủ cho bạn cách nhìn mới về mọi thứ. Chỉ ngồi bên cạnh ông ấy là đủ làm cho bạn thành duy nhất. Basho là một trong những người thức tỉnh vĩ đại. Basho đứng trong lịch sử của Nhật Bản, cũng như Phật Gautam đứng trong lịch sử của Ấn Độ; cùng chiều cao, cùng đỉnh cao, và cái gì đó thêm nữa. Basho cũng là nhà huyền môn, nhà thơ, hoạ sĩ. Chính sự kiện là ông ấy đã chấp nhận Tanka làm đệ tử là việc xác nhận tính duy nhất trong bản thân điều đó. Basho không dành cho quần chúng, ông ấy chỉ dành cho vài người được chọn.
Và thế rồi với gợi ý
của Basho, Tanka đi tới Sekito.
Sekito rất đơn độc,
không đệ tử nào, một nhà huyền môn sống sâu trong núi. Vài lần Basho phái vài đệ
tử tới Sekito vì ông ấy có thể thấy rằng họ cần một loại nuôi dưỡng khác. Với
Basho họ sẽ trở nên chứng ngộ, nhưng chỉ được chứng ngộ là không đủ. Được chứng
ngộ và vẫn còn duy nhất cần bầu không khí nào đó, một loại không khí khác.
Đây là cái gì đó cần
được hiểu về Thiền. Trong các tôn giáo khác không thầy nào phái đệ tử của mình
sang thầy khác, không bao giờ. Trong mọi tôn giáo của thế giới mọi thầy đều là
kẻ cạnh tranh với các thầy khác. Họ tranh đấu về đệ tử vì bất kì ai có nhiều đệ
tử hơn sẽ là thầy lớn hơn. Điều đó là cực kì chính trị, chính trị về con số - mặc
dầu trò chơi của họ là tôn giáo, ẩn đằng sau từ 'tôn giáo' là chính trị thuần
khiết.
Sekito rất chống đối
với đệ tử. Chỉ để tránh họ, ông ấy đã đi xa vào sâu trong rừng. Nhưng Basho có
thể thấy trong Tanka sự tương tự nào đó, cái gì đó có thể rơi vào trong hài hoà
sâu với Sekito. Không có cạnh tranh. Vấn đề không phải là bạn có nhiều đệ tử
hơn, vậy thì bạn vĩ đại hơn. Các Thiền sư liên tục phái người sang các thầy
khác.
Đó là hiện tượng hiếm
hoi: không cạnh tranh, và mặt khác, hiểu biết sâu về đệ tử. Nếu Basho thấy rằng
"ai đó khác có thể giúp Tanka nhiều hơn ta có thể giúp, vì người đó không
thuộc vào cùng loại năng lượng," thế thì tốt hơn cả là không ngăn cản người
đó và làm phí hoài thời gian của người đó nhưng phái người đó tới người đúng.
Tanka sống với Sekito
trong ba năm và cuối cùng trở về ngôi đền của Basho. Trước khi bày tỏ sự kính
trọng với Basho, ông ấy đi vào phòng của các sư và trèo lên vai của bức tượng của
Văn Thù (Manjushri).
Manjushri là một
trong những đệ tử của Phật Gautam, đệ tử đầu tiên trở nên chứng ngộ; do đó, trạng
thái của ông ấy chỉ sau trạng thái của Phật Gautam. Sư mà tôi đã kể cho bạn về
người đã trở nên chứng ngộ khi ngồi dưới gốc cây, và hoa đã mưa rào và mưa rào
lên, không ai khác chính là Manjushri.
Bây giờ điều này là rất
kì lạ của Tanka, quay lại nơi bức tượng của Manjushri được tôn thờ. Basho yêu
Manjushri, cảm thấy tính đồng bộ nào đó giữa bản thân mình và Manjushri. Tanka
đi vào trong đền và trèo lên vai của Manjushri.
Các sư kinh sợ và đi
nói với Basho, ông ấy đi xuống phòng này. Ông ấy thấy Tanka và nói, "Con
trai ta, Tennen."
Tanka trèo xuống khỏi
vai Manjushri và cúi chào Basho, nói, "Cám ơn thầy, vì cho con tên
pháp." Và từ đó về sau ông ấy được gọi là Tennen, nghĩa là con trai của tự
nhiên.
Tanka là dạng khác của
Tennen.
Thay vì giận ông ấy,
thay vì bị khó chịu, "Ông đang làm loại trò vô nghĩa gì vậy? Điều đó là
xúc phạm Manjushri và điều đó xúc phạm ta!" Thay vì nói điều đó, ông ấy
nói, "Con trai ta, Tennen." Ông ấy đã khai tâm cho ông này bằng tình
yêu thế - "Con trai ta" - và cũng cho ông ta cái tên Tennen.
Tanka trèo xuống khỏi
vai Manjushri và cúi chào Basho, nói, "Cám ơn thầy, vì cho con tên
pháp."
Những giai thoại này
bạn sẽ không thấy trong bất kì truyền thống tôn giáo nào trên khắp thế giới.
Nghĩa của việc Tanka trèo lên vai bức tượng của Manjushri là gì? Trong cử chỉ
này ông ấy tuyên bố mà không nói một lời, "Ta đã đạt tới chiều cao hơn
Manjushri. Các ông có nhận ra điều đó hay không?"
Basho nhận ra điều
đó. Ông ấy nói, "Con trai ta, xuống đi. Con sẽ được biết với cái tên
Tennen." Cho tên pháp, tên mang tính chất sannyas, là chấp nhận đệ tử.
Đó cũng chính là
Tanka người là nhân vật trong câu chuyện về dùng tượng Phật bằng gỗ để đốt lên
trong ngôi đền trong đêm để giữ cho bản thân mình được ấm.
Đêm thì lạnh, và ở Nhật
Bản có những tượng gỗ. Khi tu sĩ đi ngủ - Tanka chỉ là khách; đêm thì lạnh -
ông ấy đem một trong các tượng Phật ra và đốt nó. Bây giờ điều này chắc sẽ là
hoàn toàn bất kính đối với bất kì ai trên thế giới - nhưng không trong thế giới
của Thiền, và bạn sẽ thấy tại sao.
Tu sĩ của đền thức dậy,
thấy rằng trong đền có lửa. Và khi ông ta tới nơi, ông ta không thể tin được
vào mắt mình - ông ta là tu sĩ duy nhất - ông ta nói, "Ông điên à? Ông đã
đốt tượng Phật!" Tanka cầm cây thiền trượng và bắt đầu khời trong tro cháy
của tượng để tìm cái gì đó.
Tu sĩ nói, "Ông
tìm gì vậy?"
Ông ấy nói, "Tôi
đang tìm xương Phật."
Tu sĩ nói, "Ông
thực sự điên rồi! Đây là tượng gỗ; tượng gỗ không có xương."
Tanka nói, "Ông
là người rất thông minh, ông đã hiểu. Đem tượng khác lại đây! Đêm còn dài và rất
lạnh, và ông có nhiều tượng thế... và thay vì chăm sóc cho phật sống, ông đang
bận tâm về phật gỗ. Ông muốn gì? Phật sống phải run cầm cập trong cái lạnh và
phật gỗ phải ngồi trên ngai của chúng sao?"
Tu sĩ này nghĩ rằng
không thể bỏ người này một mình trong đền - ông ấy sẽ đốt những tượng kia và
chúng rất giá trị. Nhưng bây giờ ông ấy đã chứng minh quan điểm của mình: làm
sao gỗ có thể là phật được? Bạn có thể chạm khắc nó thành tượng phật, dầu vậy
nó là gỗ. Phật là ở bên trong bạn. Ông ấy đang nói với tu sĩ này, "Ta ở
đây, và ông đang ngăn cản một người thức tỉnh khỏi đốt các tượng thường."
Tu sĩ này xô ông ấy
ra khỏi đền và khoá cửa đền lại. Tanka nói nhiều lần, "Điều này là không
đúng. Ông không cư xử như ông đáng phải vậy."
Ông ta nói, "Tôi
không muốn nghe cái gì cả, cút ra ngay! Tôi không thể để ông một mình bên trong
đền được, và tôi sẽ đi ngủ - tôi sẽ không làm phí hoài cả đời tôi ngồi đấy,
theo dõi rằng ông không làm điều ngu xuẩn nào."
Đến sáng, khi tu sĩ
này mở cửa đền, ông ta nói, "Chắc chắn người này điên." Vì Tanka vẫn
đang ngồi bên vệ đường, nơi có một cột cây số. Ông ấy đã hái vài đoá hoa dại và
để những hoa dại đó lên cột cây số và ông ấy tôn thờ, làm thiền buổi sáng của
mình. Tu sĩ nói, "Trong đêm ông đã đốt một Phật và đến sáng ông tôn thờ cột
cây số! Ông có còn ý thức gì không?"
Tanka mở mắt ra và
ông ấy nói, "Nếu gỗ có thể là phật, đá cũng có thể là phật; nó chỉ không
được đục đẽo, vị phật được ẩn kín. Cần có nhà điêu khắc và vị phật có thể được
tìm thấy. Tôi có thể thấy phật ở trong tảng đá này. Vị phật mà tôi đã đốt trong
đêm phải đã chỉ là một khúc gỗ và nghệ sĩ nào đó phải đã khắc tạc ra nó. Đây là
chất liệu thô; nó có thể trở thành một phật. Và vấn đề lại không... tôi không
quan tâm tới gỗ hay đá, tôi quan tâm tới phật tính, cái là bản tính của mọi thứ.
Tôi là một phật, ông là một phật... Trong đêm một phật sống đốt một phật chết,
đến sáng một phật sống đang tôn thờ một phật chết bởi lẽ đơn giản là không ai
tôn thờ vị phật đáng thương này. Từ từ bi, ít nhất cho người đó sự thoả mãn rằng
một người đã nhận ra bản thể bên trong nhất của người đó."
Hơn nữa, người ta lưu
ý về Tanka rằng khi ông ấy già tám mươi mốt tuổi, ông ấy ở ẩn dật trong ngôi đền
của ông ấy ở núi Tanka tỉnh Hồ Nam. Bốn năm sau một hôm ông ấy nói với các đệ tử
của mình, "Ta bắt đầu cuộc hành trình của ta đây."
Ông ấy tự trang bị
cho bản thân mình mũ, xà cạp, tất và gậy, và đi giầy vào. Trước khi chân ông ấy
chạm vào chiếc thứ hai, ông ấy đã chết.
Bạn có thể thấy con
người này không? - một người vĩ đại làm sao! Ông ấy sắp đi vào cuộc hành trình
vĩnh hằng, cho nên ông ấy sẵn sàng.
Đây là lí do tại sao
các Thiền sư hỏi đi hỏi lại, "Gợi ý cách chết độc đáo nào đó." Bây giờ
đây là một cách thức độc đáo, tự trang bị cho mình với mũ, xà cạp, tất và gậy,
và đi giầy. Trước khi chân ông ấy chạm đất ông ấy đã chết. Ông ấy đã bỏ lại mọi
thứ đằng sau; tâm thức ông ấy đã đi trên cuộc hành hương lớn.
Nếu bạn hiểu Tanka,
thế thì sẽ dễ dàng cho bạn hiểu việc hỏi của ông ấy... Ông đã dùng bữa tối
chưa?
Ông ấy không phải là
người thường.
Ông từ đâu tới?
Ông ấy phải đã làm
cho sư này hoảng hồn. Sư này nói,
"Từ chân
núi."
Tanka nói, "Ông
đã dùng bữa tối chưa?"
Sư nói, "Tôi đã
dùng rồi."
Tanka nói, "Người
đó có mở mắt không, người mang thức ăn tới cho anh chàng như ông và để ông ăn
nó?"
Sư này không thể đưa
ra lời đáp lại được.
Ông ấy đang nói,
"Ông có là đệ tử, người học không? Ông có say sưa từ cội nguồn của người
đã thức tỉnh không? Ông có ăn từ cội nguồn chân lí và tình yêu và an bình
không?"
Bây giờ bình luận của
Setcho là:
Cạn kiệt mọi phương
tiện, và ông sẽ không mù;
Thỉnh thoảng, anh ta
đi tới câu trả lời đúng. Cạn kiệt mọi phương tiện; bất kì cái gì bạn có thể
làm, làm đi.
Và khi bạn không thể
làm được gì, bạn sẽ thấy bản thân bạn.
Làm mọi nỗ lực, vét cạn
mọi phương tiện đi, bởi vì chừng nào bạn chưa vét cạn mọi phương tiện, một hoài
nghi dai dẳng sẽ vẫn còn trong tâm trí bạn: "Có lẽ giá mà mình đã đi theo
đường này, mình chắc đã đạt tới." Cho nên liên tục đi mọi con đường đi,
vét cạn mọi khả năng, rút ra mọi nỗ lực. Đi tới điểm mà bạn có thể là vô nỗ lực,
nơi bạn không biết phải làm gì. Trong việc không làm này, trong buông bỏ này,
trong thảnh thơi này bạn sẽ thấy cái ta riêng của bạn nở hoa trong vinh quang
và huy hoàng mênh mông của nó.
Ông giữ đầu bò để nó
ăn cỏ.
Ông ấy đang nói,
"Ông có giữ đầu bò để nó ăn cỏ không? Nếu bò có đó và cỏ có đó, bò đi ăn cỏ,
ông đợi đấy. Ông có đó, khao khát của ông để biết bản thân ông có đó, đợi đấy!"
Bốn lần bẩy, hai lần
ba,
Tốp theo sau
Đã truyền trao kho
báu pháp,
Tung bụi và rắc rối để
làm cho mọi người bị nhấn chìm lên đất.
Một phát biểu hay. Bốn
lần bẩy là hai tám sư tổ Ấn Độ, bắt đầu với Mahakashyapa - họ được gọi là bốn lần
bẩy.
Hai lần ba là các sư
tổ Trung Quốc, bắt đầu với Bồ đề đạt ma.
Tốp theo sau... sau
đó, ở Nhật Bản, hàng trăm sư đã trở nên chứng ngộ. Bây giờ không có vấn đề về
con số nữa; nó đơn giản được gọi là "tốp theo sau."
Tất cả họ đều có cùng
kinh nghiệm chứng ngộ, nhưng dầu vậy vẫn có những khác biệt và những khác biệt
đó là rất nhỏ và rất tinh tế.
Chẳng hạn trong phòng
tối với một chiếc nến, căn phòng đầy ánh sáng. Với hai chiếc nến căn phòng đầy
ánh sáng. Với ba chiếc nến căn phòng đầy ánh sáng. Với bốn chiếc nến căn phòng
đầy ánh sáng. Bạn cứ tăng số nến lên, căn phòng vẫn chỉ đầy ánh sáng. Điều một
chiếc nến có thể làm sẽ được làm bởi một trăm chiếc nến, không gì hơn, vì ánh
sáng có thể trở nên ngày càng sáng hơn nhưng phẩm chất cố hữu của nó về xua đuổi
bóng tối là một.
Do đó tôi đã nói với
bạn, chỉ nếm một giọt sương và bạn đã biết toàn bộ các đại dương.
Nhưng Setcho lần đầu
tiên làm ra một phát biểu rất đáng yêu: Bốn lần bẩy, hai lần ba, và toán theo
sau đã truyền trao kho báu pháp. Họ đã trao kinh nghiệm về chân lí, tung bụi và
rắc rối để làm cho mọi người bị nhấn chìm lên đất.
Một cách tự nhiên điều
này sẽ giải thích cho bạn tại sao Jesus bị đóng đinh, tại sao Socrates bị đầu độc,
tại sao Al-Hillaj Mansoor bị ném đá tới chết. Những người này tạo ra rắc rối.
Tôi bị kết án trên khắp
thế giới. Bạn có thể hiểu; bạn có thể không hiểu. Hai mươi tư nước không cần bận
tâm tới một người chưa bao giờ rời khỏi phòng của mình. Dầu vậy, hai năm sau
khi tôi rời Mĩ, nghị viện của họ vẫn đang thảo luận liệu luật pháp có nên được
rút lại, hay luật pháp nên được giữ, điều ngăn cản tôi khỏi vào các nước của họ.
Mới hai ngày trước đây nghị viện Đức đã quyết định tiếp tục giữ luật của họ -
tôi vẫn còn sống...
Nhưng nỗi sợ là gì?
Những người này, Setcho nói, tạo ra rắc rối lớn. Đầu tiên họ làm cho mọi người
nhận biết về dốt nát của mình. Đó là rắc rối lớn. Bạn có thể bị ung thư, bạn
không nhận biết về nó. Bạn hoàn toàn hạnh phúc đi câu cá nhưng bác sĩ tạo ra rắc
rối. Ông ấy nói, "Anh bị ung thư và anh không có sống được lâu đâu."
Bạn đang đi đâu? Bạn
có vẫn đi câu cá không? Bây giờ toàn thể ham muốn này, toàn thể niềm vui đi câu
cá này bị kết thúc, bạn trở về nhà với mặt buồn. Không phải là bệnh ung thư đã
làm cho mặt bạn buồn đâu, đó là bác sĩ.
Khi một Phật Gautam nảy
sinh, ông ấy tạo ra nhiều rắc rối thế trong tâm trí của nhiều người thế, trong
gia đình của nhiều người thế, trong trái tim của nhiều người thế. Ông ấy là kẻ
gây rắc rối vì ông ấy liên tục nói với bạn, gõ cửa nhà bạn, rằng bạn đang ngủ
say trong khi nếu bạn thức bạn sẽ thấy kho báu lớn ẩn bên trong bạn. Mọi khổ và
mọi phiền não sẽ biến mất; cực lạc sẽ là phần thưởng của bạn. Phúc lành sẽ mưa
rào lên bạn. Nhưng thức dậy đi!
Bất kì ai đánh thức bạn
dậy đều dường như giống kẻ thù, ngay cả trong việc đánh thức bình thường. Sáng
sớm, khi làn gió thoảng còn mát và bạn muốn trở mình và trốn trong chăn và ai
đó liên tục kéo chân bạn - "Dậy đi, đến giờ thiền rồi!" - bạn cảm thấy
thế nào? Bạn cảm thấy thích giết người này! Và nếu bạn không nghe người đó, người
đó bắt đầu Thiền Động lúc đó và ở đó trong phòng bạn. Đằng nào người đó cũng sẽ
không cho phép bạn ngủ.
Setcho là đúng. Những
người này tạo ra nhiều bụi thế nơi mọi người an bình thế trong phiền não của họ,
mọi người hạnh phúc thế với rắc rối của họ - nơi mọi người đang sống trong tính
ngu xuẩn hoàn toàn nhưng không có việc hỏi nào, không có truy tìm nào. Những
ngươời này tới và họ lay bạn: "Anh đang làm gì vậy? Anh không được ngụ ý
làm những điều này. Đây không phải là số mệnh của anh, đây không phải là điều
anh đang giữ kín bên trong bản thân anh. Đây không phải là hoa và hương thơm của
bản thể anh."
Một cách tự nhiên loại
chư phật này bao giờ cũng bị kết án, đầu độc, giết chết. Mọi nỗ lực đã được thực
hiện bằng cách nào đó - những người này nên đi và làm Thiền Động của họ ở chỗ
nào đó khác: "Tại sao anh quấy rối chúng tôi? Chúng tôi đang ngủ ngon - mặc
dầu chúng tôi khổ trong ác mộng và đau nửa đầu. Nhưng chúng tôi đều rất quen với
điều đó; chúng tôi bao giờ cũng khổ vì đau nửa đầu cho nên không có vấn đề
trong nó."
Nhưng những người này
nói, "Anh đang nói về đau nửa đầu; chúng tôi nói cho anh việc vứt bỏ bản
thân tâm trí. Với tâm trí bị bỏ đi chứng đau nửa đầu cũng sẽ ra đi. Không có
tâm trí anh không thể có đau nửa đầu được."
Không ai đã từng có
khả năng làm điều đó mãi cho tới giờ, không có tâm trí và chỉ có đau nửa đầu.
Nhưng không có đau nửa đầu sẽ có vẻ cô đơn thế. Nó đã từng là người bạn tốt,
người quen cũ, bao giờ cũng cùng với bạn. Bất kì chỗ nào bạn đi nó đều đi theo
như con chó riêng của bạn, và bây giờ ai đó nói, "Loại bỏ con chó này
đi."
Bạn có thể cảm thấy rằng
điều đó là không thể được. Không ai tin rằng vị phật là có thể.
Trong sự hiện diện của
vị phật, người ta trở nên được say mê, người ta trở nên đầy tin cậy rằng chắc
chắn có một khả năng, một việc mở ra mới của sự tồn tại và kinh nghiệm mới về
cuộc sống. Nhưng khi bạn về nhà, ngay trên đường, hoài nghi nọ tiếp nối hoài
nghi kia nảy sinh... có lẽ người đó đã thôi miên bạn. Có lẽ với nhiều người thế
lắng nghe im lặng thế, bạn bị mắc vào trong im lặng của bạn. Một mình chứng đau
nửa đầu quay lại; một mình hoài nghi cũ quay lại. Mọi người né tránh...
Mới vài ngày trước
tôi bị nhiễm khuẩn ở tai và Bác sĩ Jog, chuyên gia giỏi nhất ở Poona, được mời
tới để khám cho tôi. Anh ta tới. Anh ta không thể nào tin nổi rằng ở đây có
hàng nghìn người với niềm vui thế, sống động vui chơi, chăm sóc vườn, thiền hay
chỉ ngồi im lặng, làm mọi loại việc làm, nhưng không có lo âu nào.
Anh ta bảo tôi,
"Ông sẽ phải tha thứ cho tôi."
Tôi nói, "Về cái
gì?"
Anh ta nói, "Tôi
đã nhiều lần đi qua cổng này. Cái cổng hấp dẫn, nhưng tâm trí nói, 'Thận trọng
vào! Mọi người bên trong đều bị thôi miên.' Tên của ông là cái tên mà nếu tôi
nói cho bất kì ai về ông, người đó nhìn tôi dường như tôi có chút hâm hâm dở
hơi."
Vào ngày thứ hai anh
ta đem vợ tới. Ngày thứ ba họ tới nghe, và anh ta nói với tôi vào ngày thứ tư,
"Tôi nói với mọi người về nghề nghiệp bên ngoài của tôi, nói cho các bác
sĩ khác, rằng quan niệm của chúng tôi là tuyệt đối sai, và họ nên đi và xem bằng
chính mắt họ điều đang xảy ra ở đây: một thực nghiệm lớn trong tâm thức. Nó là
rõ ràng thế; im lặng có tính diễn đạt thế, và phúc lạc. Anh có thể gần như cảm
thấy nó trong không trung, trong bầu không khí." Tất cả họ đều nói với anh
ta, "Jog, anh lạc lối rồi. Đừng tới đó nữa! Anh bị thôi miên rồi, chúng
tôi có thể thấy."
Và anh ta bảo tôi,
"Mọi người trong nghề tôi bắt đầu né tránh tôi chỉ bởi vì tôi đã điều trị
tai cho thầy."
Và khi anh ta tới
cùng vợ, anh ta hỏi tôi, "Vợ tôi muốn tới gặp thầy một mình trong năm
phút."
Tôi nói, "Hoàn
toàn được" - và tôi đợi. Cả hai biến mất. Jog chắc phải đã sợ rằng nếu vợ
trở nên quá quan tâm tới đoàn lữ hành của tôi thì cô ấy bị mất! Và có những ví
dụ về mọi người...
Một bác sĩ khác, Bs.
Modi đã bỏ lỡ Zareen. Zareen ở đây; Bs. Modi đang ngồi một mình trong ngôi nhà
bao la. Một người đàn ông tốt và tử tế, anh ấy tới đạo tràng này - và một con người
của hiểu biết. Anh ấy đã không tạo ra rắc rối nào cho Zareen. Cô ấy muốn tới đạo
tràng; anh ấy cho phép cô ấy, và anh ấy vẫn tới đạo tràng. Nhưng mọi người
trong nghề anh ấy phải đã nói với anh ấy, "Trông đấy, đó là cái gì xảy ra.
Anh đã mất vợ rồi. Sao ngay chỗ đầu tiên anh đem cô ấy tới đó? Bất kì ai đi vào
bên trong cổng bằng cách nào đó đều biến mất."
Tôi chẳng làm gì chút
nào, và các nghị viện ở các nước khác nhau thảo luận hàng giờ liệu tôi có được
phép vào nước họ hay không và tôi chưa bao giờ hỏi họ! Tôi không muốn đi bất kì
chỗ nào. Tôi đã làm rõ ràng điều đó cho mọi người, "Không sợ. Tôi không đi
đâu cả" - nhưng ai mà biết được...?
Họ đang duy trì một
luật rằng tôi thậm chí không thể bước ra ngoài tại sân bay của họ; đi vào nước
đó là thành vấn đề. Tôi thậm chí không thể bước ra khỏi sân bay! Nỗi sợ là gì?
Chắc chắn, tôi phải tạo ra rắc rối nào đó trong tâm trí họ.
Tôi đang tạo ra rắc rối.
Cuộc sống của họ được lắng đọng và bất kì cái gì tôi nói đều sẽ làm đảo lộn cuộc
sống của họ. Không ai muốn bị đảo lộn, không ai muốn bị đám đông bỏ lại một
mình. Nỗi sợ như vậy tồn tại rằng ngay cả các trung tâm riêng của tôi...
Jayantibhai phải ở đây; hôm qua anh ấy đã ở đây. Trung tâm Ahmedabad đã hỏi,
"Chúng tôi có thể bỏ tên thầy khỏi tên trung tâm được không, vì tên thầy tạo
ra rắc rối."
Nó là trung tâm của
tôi, nhưng bởi vì tên tôi không ai muốn tới đó. Thế là tôi bảo họ, "Các bạn
bỏ tên tôi đi. Để mọi người tới. Tên tôi không quan trọng; thông điệp của tôi mới
quan trọng."
Tanka đã tạo ra im lặng
đúng. Chỉ có ít thời gian để có tiếng cười bụng thoải mái. Chúng ta đón nhận và
đón chào im lặng này với tiếng cười của chúng ta - và tiếng cười của chúng ta
giúp mở những cánh cửa sâu hơn của im lặng và điều huyền bí.
Một người da đen đang
có cuộc đối thoại với Thượng đế: "Xin Trời nói cho con," anh ta nói,
"làm sao con đen thế?"
"Con đen,"
Thượng đế đáp, "là để cho con có thể trụ được với mặt trời châu Phi
nóng."
"Xin Trời nói
cho con," người da đen tiếp tục, "làm sao tóc con xoăn, quăn và ngắn
thế?"
"Để cho con sẽ
không chảy mồ hôi trong khí hậu châu Phi nóng nực," Thượng đế đáp.
"Xin Trời nói
cho con," người da đen cầu khẩn, "làm sao chân con dài thế?"
"Để cho con có
thể trốn thoát khỏi thú hoang đang đi lang thang trong rừng rậm châu Phi,"
Thượng đế đáp.
"Thế thì xin Trời
nói cho con," người da đen la lên, "con làm cái chết tiệt gì ở
Chicago?"
"Noah!" tiếng
trầm trầm của Thượng đế cất lên.
"Cái gì?"
Noah kêu to vừa nhìn quanh. "Ngài muốn gì ạ?"
"Con phải lấy một
trong những con voi kia ra và đem con khác vào."
"Để làm gì ạ?"
Noah kêu lên.
"Vì," cái
giọng trầm trầm, "con đã lấy hai con đực và con cần một con đực và một con
cái."
"Con không đem
cái gì vào đâu!" Noah kêu lên. "Ngài chỉ chuyển giới cho một trong
chúng thôi."
"Này,
Noah," giọng trầm trầm cất lên, "con biết ta không làm việc như thế."
"Dạ, con ốm và mệt
mỏi rồi," Noah nói, "Con đã có đủ điều này. Con đã làm việc nhiều
ngày rồi. Con hiện hữu cùng nó!"
"Noah à?"
giọng này lại hỏi.
"Dạ!" Noah
kêu to đáp lại.
"Noah," giọng
này vọng tới, "con có thể bơi được bao xa?"
Hamish MacTavish đi
câu cá hồi và đến cuối ngày anh ta bắt được một con cá tí hon, thậm chí không đủ
lớn cho một miếng. Hamish vừa định giết con cá thì nó nói với anh ta.
"Hamish
MacTavish!" con cá kêu ồng ộc, "tôi là cá thần, và nếu ông tha mạng
tôi, tôi sẽ ban cho ông ba điều ước."
"Hay đấy!"
Hamish nói.
"Nhưng,"
con cá tiếp tục, "vì ông là một người Scotsman già thế, nhớ lấy, mọi thứ
ông xin, kẻ tù tồi tệ nhất của ông Fergus MacPherson sẽ được gấp đôi."
"Được!"
MacTavish đồng ý, "tôi muốn một gia sản bằng vàng!"
"Xong!" con
cá ồng ộc nói, "Nhưng MacPherson được gấp đôi."
"Và,"
Hamish tiếp tục, "tôi muốn một tá đàn bà đẹp cho hoan lạc của tôi."
"Đồng ý!"
con cá ồng ộc nói, "Nhưng MacPherson được hai tá!"
"Được,"
MacTavish nói, vừa cười toe toét, "và điều ước cuối cùng cho mi là loại bỏ
không đau đớn một hòn của ta!"
Đó là một bí mật được
canh gác cẩn mật rằng toà thánh Vatican có một khu nghỉ cuối tuần cho các thành
viên cao cấp của nhà thờ.
Các xơ sống trong khu
nghỉ đặc biệt này được thề giữ im lặng, nhưng họ đã làm ra ngôn ngữ mã hoá
riêng của họ.
Một kì cuối tuần, khu
nghỉ được ân huệ đón Giáo hoàng Polack linh thiêng, cùng với hồng y giáo chủ và
đức giám mục. Sau khi ăn tối ba người đàn ông của nhà thờ lui về phòng họ nơi họ
được giải trí bởi các nữ chiêu đãi viên.
Sáng hôm sau vào lúc
ăn sáng, xơ Margaret, người đã giải trí cho giám mục, cầm một miếng bánh mì nướng
và với phô trương lớn phết bơ lên nó bốn lần.
Xơ Gloria, người đã
dành cả đêm giải trí cùng với hồng y giáo chủ, lấy bánh mì nướng của mình, và với
nụ cười thoả mãn, phết bơ lên nó năm lần.
Xơ Theresa đã dành cả
đêm trong phòng của Giáo hoàng Polack, và trông có hơi xanh xao và mệt mỏi. Chậm
rãi, xơ với lấy miếng bánh mì nướng của mình. Xơ lấy một chút bơ, và phết lên
nó ba lần.
Hai xơ kia bắt đầu cười
khúc khích. Nhưng thế rồi, xơ Theresa lật chiếc bánh mì lên, và phết bơ vào nó
ba lần ở đằng sau.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Bây giờ nhắm mắt lại.
Tuyệt đối tĩnh lặng -
không chuyển động.
Thu mọi năng lượng của
bạn vào bên trong.
Bây giờ buông bỏ.
Được rồi, quay lại
đi.
Xem Tiếp Chương 17 - Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá