Chương 2. Ác mộng tối thượng

Chương 2. Ác mộng tối thượng

Price:

Read more

Niết bàn: Ác mộng cuối - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 2. Ác mộng tối thượng

Câu hỏi 1
Thầy bảo chúng tôi ở đây bây giờ, không mục đích và không chủ định, nhưng thế rồi thầy quyến rũ chúng tôi cũng bằng việc nói về cực lạc, chứng ngộ, tự do, và sự hoàn thành có thể. Điều đó có vẻ mâu thuẫn. Xin thầy giải thích.
Điều đó không mâu thuẫn chút nào; nó là sự kiện đơn giản. Nhưng tâm trí có xu hướng tạo ra vấn đề nơi chúng không tồn tại. Tâm trí là cái máy chuyên tạo vấn đề.
Khi tôi nói rằng cực lạc là đẹp, khi tôi nói rằng chứng ngộ là phúc lạc, tôi không nói về tương lai, tôi không cám dỗ bạn - tôi đơn giản phát biểu một sự kiện.
Khi tôi nói ở đây bây giờ mà không có chủ định và mục đích nào, tôi đang chỉ cho bạn cách thức chứng ngộ có thể xảy ra ngay bây giờ.
Chứng ngộ không phải là mục đích xa. Nó là khả năng hiện tại. Bạn có thể bỏ lỡ nó. Điều đó không có nghĩa là nó là xa xăm khỏi bạn; điều đó đơn giản có nghĩa rằng bạn đang ngủ say. Bạn có thể bỏ lỡ nó. Điều đó không có nghĩa rằng bạn phải làm việc vất vả để đạt tới nó; điều đó đơn giản có nghĩa là bạn không nhận biết về cái gì đó mà đã bao quanh bạn rồi.
Tôi sẽ liên tục nói về chứng ngộ, vì không có nó bạn không sống chút nào; không có nó bạn chỉ dường như tồn tại nhưng bạn không tồn tại; không có nó bạn liên tục bỏ lỡ.
Nhưng nhớ cho, tôi không tạo ra mục đích cho ham muốn của bạn. Chứng ngộ không bao giờ có thể là mục đích. Điều này phải được hiểu. Niết bàn không thể được ham muốn.
Để tôi giải thích điều đó cho bạn. Bất kì khi nào bạn ham muốn cái gì đó, bạn trở nên căng thẳng. Ham muốn tạo ra náo động. Bất kì khi nào bạn ham muốn cái gì đó, tất nhiên, bạn ham muốn trong tương lai. Trong hiện tại, làm sao bạn có thể ham muốn được? Không có đủ không gian cho ham muốn tồn tại trong hiện tại. Nó chỉ có thể tồn tại trong tương lai. Việc ham muốn chỉ có thể được liên quan tới cái gì đó trong tương lai, với cái gì đó còn không có đó. Cái đang ở đây thì không thể được ham muốn.
Bạn có thể vui mừng trong nó, nhưng bạn không thể ham muốn nó. Bạn có thể sống nó, bạn có thể nhảy múa nó, nhưng bạn không thể ham muốn nó.
Do đó mọi chư phật đều nói, 'Trở thành vô ham muốn.'
Nhưng vấn đề của con người là ở chỗ chúng ta hiểu điều đó dường như họ đang nói, 'Làm vô ham muốn thành mục đích của bạn đi.'
Chúng ta biến mọi thứ thành mục đích. Đặt bất kì cái gì vào trong tâm trí; nó lập tức thu cái đó thành mục đích và vấn đề nảy sinh ngay lập tức. Thế thì tâm trí hỏi 'làm sao?' - làm sao đạt tới cái này, làm sao có được nó, làm sao trở thành nó. Lần nữa bạn lại trên con đường mòn; lần nữa bạn đã bỏ lỡ.
Khi chư phật nói, 'Trở thành vô ham muốn đi,' họ không định tạo ra mục đích cho bạn. Họ đơn giản nói, 'Nhìn đi, nhìn vào trong việc ham muốn của bạn. Hiểu ham muốn của bạn và cái vô tích sự của nó. Nhìn sâu vào trong nó, và chính việc xuyên thấu đó sẽ giúp đỡ - ham muốn biến mất.'
Khi bạn có thể thấy cái vô tích sự toàn bộ của ham muốn, bạn có hỏi làm sao bỏ nó không? Nếu bạn thấy cái vô tích sự toàn bộ của nó, tự nó bỏ nó đi.
Bạn liên tục hỏi làm sao, bởi vì bạn vẫn muốn níu bám. Bạn vẫn muốn trì hoãn nó. Bạn vẫn nghĩ phải có cái gì đó trong nó. 'Có thể mình bỏ lỡ, có thể mình không làm đúng nỗ lực, có thể mình không đi đúng hướng - nhưng có cái gì đó.' Bạn vẫn còn hi vọng. Khi bạn nhìn vào trong bản chất của ham muốn, bạn sẽ hiểu rằng nó giống như đường chân trời. Nó dường như xa xăm, ở kia. Đi, di chuyển - nó di chuyển cùng bạn. Khi bạn đạt tới điểm mà bạn nghĩ rằng đất gặp trời, nó lại không gặp ở đó. Lần nữa, với cùng khoảnh cách xa, đường chân trời tồn tại. Lại di chuyển - đường chân trời di chuyển cùng bạn. Khoảng cách giữa bạn và đường chân trời vẫn còn lại như cũ.
Nếu bạn nhìn vào trong ham muốn, việc nhìn là đơn giản thế. Nếu bạn suy ngẫm về ham muốn, đây là sự kiện; đây không phải là lí thuyết về ham muốn.
Bạn có mười nghìn ru pi. Tâm trí đòi hai mươi nghìn ru pi. Tâm trí nói, 'Chừng nào mình chưa có hai mươi nghìn ru pi, làm sao mình có thể sống hạnh phúc được? Điều đó là không thể được.' Bạn có thể có được hai mươi nghìn ru pi. Bạn sẽ phí hoài thời gian dài cho nó; một ngày nào đó bạn sẽ có được nó. Đến lúc bạn có được hai mươi nghìn ru pi, ham muốn đã đi xa xôi thêm rồi. Bây giờ nó đòi bốn mươi nghìn ru pi.
Đến lúc bạn đạt tới hai mươi nghìn ru pi, bạn đã trở nên nghiện với tiện nghi; bây giờ nhiều tiện nghi hơn được cần tới. Bây giờ ngôi nhà cũ có vẻ nhỏ, xe hơi cũ có vẻ là điều sỉ nhục; nó phải bị bỏ đi. Xe mới được cần tới. Đến lúc bạn đạt tới đường bốn mươi nghìn, chân trời đã đi ra xa hơn rồi - nó đòi tám mươi nghìn. Nó liên tục gấp đôi lên. Khoảng cách vẫn còn như cũ.
Giữa ham muốn và hoàn thành, khoảnh cách vẫn còn như cũ. Nó không bao giờ thay đổi, thậm chí không đổi lấy một li. Người ăn xin và hoàng đế bao giờ cũng trong cùng một hoàn cảnh. Nếu bạn nhìn vào khoảng cách giữa ham muốn của họ và việc hoàn thành, bạn sẽ thấy họ đang đi trên cùng một con thuyền.
Một khi được hiểu, ham muốn tự nó rơi rụng đi, theo cách riêng của nó. Không phải là bạn bỏ nó đi, cho nên câu hỏi làm sao không bao giờ nảy sinh. Và khi ham muốn rơi rụng đi, có vô ham muốn. Không phải là bạn phải làm nỗ lực cho nó có đó; không phải là bạn phải làm việc vất vả để thu được vô ham muốn. Nó không là mục đích.
Khi ham muốn biến mất... Sự thiếu vắng của ham muốn là vô ham muốn.
Để tôi nói điều đó theo cách khác. Bình thường bất kì khi nào từ 'vô ham muốn' được dùng, bạn nghĩ nó lại là ham muốn. Nó không phải vậy. Vô ham muốn không phải là cái đối lập của ham muốn. Vô ham muốn đơn giản là thiếu vắng ham muốn, không phải là cái đối lập. Nếu nó là cái đối lập thế thì nó có thể trở thành mục đích. Nó không phải là cái đối lập. Bạn không thể làm ra mục đích từ nó.
Yêu không phải là đối lập của ghét. Nếu yêu là đối lập với ghét, trong yêu đó, ghét sẽ liên tục diễn ra, dòng chảy ngầm của hận thù sẽ liên tục chảy. Yêu đích thực không phải là đối lập của ghét. Yêu của phật không phải là đối lập của ghét. Nó đơn giản là việc thiếu vắng ghét.
Từ bi không chống lại giận. Khi giận biến mất, từ bi hiện hữu. Từ bi không là để tranh đấu; nó không chống lại đam mê. Khi đam mê biến mất, từ bi hiện hữu. Từ bi là bản tính của bạn.
Vô ham muốn là bạn. Khi mọi ham muốn đã rơi rụng đi rồi và bạn còn lại một mình, trong tính một mình đẹp đó, tính một mình thuần khiết, tính một mình trong như pha lê, có vô ham muốn. Thậm chí không một dấu vết của ham muốn... không mục đích, không đâu mà đi.
Thế thì lần đầu tiên bạn sống điều cuộc sống là gì, lần đầu tiên bài ca của bạn buột ra, lan toả khắp sự tồn tại. Lần đầu tiên bạn trở nên có khả năng mở hội.
Điều này được gọi là chứng ngộ, niết bàn.
Niết bàn không bao giờ có thể là mục đích. Khi bạn không có mục đích nào, niết bàn tới với bạn. Bạn không bao giờ đi tới niết bàn. Khi bạn không đi đâu cả, nó đi tới bạn. Hay, nếu bạn muốn dùng ngôn ngữ của bhaktas và người sùng kính, bạn có thể dùng từ ‘thượng đế’.
Bạn không đi hướng tới thượng đế. Người ta không bao giờ có thể đi hướng tới thượng đế. Bạn sẽ đi đâu? Hoặc ngài là ở không đâu cả hoặc ngài ở mọi nơi. Bạn sẽ đi đâu?
Bạn không thể làm ra một đối thể từ thượng đế. Bạn không thể làm ra mũi tên của ham muốn của bạn chuyển động tới mục tiêu về thượng đế. Hoặc thượng đế là ở mọi nơi - vậy thì bạn không thể làm ra mục tiêu được; hoặc ngài ở không đâu cả - thế nữa bạn cũng không thể làm ra mục tiêu.
Không ai đã bao giờ đạt tới thượng đế. Khi bạn dừng mọi việc tìm kiếm, khi bạn bỏ toàn thể cái vô nghĩa của đạt tới, đột nhiên thượng đế tới với bạn. Và khi ngài tới, ngài tới từ mọi nơi, từ mọi hướng. Ngài đơn giản đi vào trong bạn từ mọi lỗ chân lông của con người bạn. Bạn không bao giờ đạt tới ngài; ngài bao giờ cũng tới bạn.
Khi mọi người tới tôi và họ nói rằng họ đang đi tìm thượng đế, tôi nói, 'Xin đừng làm nỗ lực đó. Bạn đang trên con đường vô tích sự. Bạn đơn giản nghỉ ngơi, thảnh thơi, chờ đợi và cho phép thượng đế tới bạn. Chính việc tìm của bạn sẽ tạo ra rào chắn.'
Tâm trí tìm kiếm là tâm trí căng thẳng. Tâm trí tìm kiếm không nghỉ ngơi. Tâm trí ham muốn không ở nhà... bao giờ cũng vẩn vơ, đi đâu đó. Nếu bạn tới tôi, bạn có cho rằng tôi sẽ tìm thấy bạn ở đó không? Bạn có thể ở đâu đó khác chứ. Bạn bao giờ cũng ở chỗ nào đó khác. Bấ kì khi nào bạn dường như hiện hữu, bạn không ở đó. Nếu bạn đang ngồi trong đền chùa, hình tướng duy nhất của bạn là trong đền chùa. Bạn có thể ở bãi chợ. Bạn có thể ở trong cửa hàng hay trong cơ xưởng hay trong văn phòng.
Khi bạn đang ngồi trong văn phòng của bạn hay trong cửa tiệm của bạn, chỉ hình tướng của bạn là ở đó - bạn dường như là ở đó. Tâm trí bạn có thể ở bất kì chỗ nào; thế giới là bao la.
Bạn không bao giờ ở nơi bạn hiện hữu. Cứ ở đó đi. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, cứ ở chỗ đó. Đây là cánh cửa tới điều thiêng liêng và điều thiêng liêng đi vào trong bạn.
Niết bàn trở thành ác mộng nếu bạn đi tìm nó. Và thế thì niết bàn là ác mộng lớn nhất có đó. Của cải có thể được tìm thấy nếu bạn đi tìm nó. Quyền, danh có thể được tìm thấy nếu bạn đi tìm nó. Tất nhiên, mất thời gian lâu, nhiều nỗ lực, và gần như là vô dụng, vì khi bạn đã tìm thấy nó bạn thấy chẳng có gì ở đó. Nhưng bạn có thể tìm thấy nó. Nếu bạn đủ điên bạn có thể tìm thấy bất kì cái gì trên thế giới. Bạn chỉ phải đủ điên... gần như mất trí, điên rồ. Thế thì bạn sẽ thắng, vì không ai sẽ có khả năng cạnh tranh với bạn - trừ phi ai đó điên rồ hơn bạn tới để cạnh tranh với bạn.
Bạn có thể tìm ra bất kì cái gì trên thế giới mà bạn khao khát. Sẽ có ác mộng, nhưng có kết thúc cho nó.
Nhưng niết bàn là ác mộng cuối cùng và chung cuộc.
Một khi bạn bắt đầu tìm nó, nó sẽ không bao giờ xảy ra - vì chính bản chất của nó là tới mức chính bản chất này ngăn cản bạn khỏi đạt tới nó.
Cho nên khi tôi nói ở đây bây giờ, tôi đang nói xin giúp cho niết bàn tới với bạn. Ở nhà đi. Chỉ đợi thôi. Sớm hay muộn bạn sẽ thấy - thượng đế đã gõ cửa.
Jesus nói, 'Gõ cửa, và cửa sẽ mở cho ông.'
Tôi nói với bạn, 'Bạn cứ đợi thôi. Thượng đế sẽ gõ cửa. Bạn chỉ vẫn còn tỉnh táo và mở cửa khi ngài gõ cửa.'
Ngài đã liên tục, thường xuyên gõ cửa, nhưng bạn không có đó để nghe, để lắng nghe. Bạn không có đó để mở cửa. Khách bao giờ cũng đứng ở bậu cửa, nhưng chủ nhà lại vắng.
Là chủ nhà đi. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói ở đây bây giờ. Điều này đơn giản nghĩa là cứ là người chủ cuộc sống đi, là người chủ sự tồn tại đi. Vẫn còn sẵn có. Và mọi thứ sẽ xảy ra cho bạn. Không cái gì sẽ bị ngăn cản. Không có người nào cản trở con đường này ngoại trừ ham muốn riêng của bạn, ngoại trừ việc chạy liên tục riêng của bạn đi đây đó. Nghỉ ngơi một chút đi.
Và khi tôi nói nghỉ ngơi, tôi ngụ ý nghỉ ngơi ở đây bây giờ. Đừng trì hoãn nó - vì ai có thể nghỉ ngơi ngày mai được?
Và tôi sẽ liên tục ca về những cái đẹp của cực lạc, nhưng đừng hiểu lầm tôi. Tôi không định thuyết phục bạn rằng niết bàn phải được đạt tới. Nó không phải là mục đích. Nó không thể được làm thành mục đích. Nó không thể được làm thành đối thể của ham muốn. Nó là sẵn có. Chỉ nhìn thôi. Có cái nhìn tỉnh táo vào. Cuộc sống là đẹp vô cùng. Nó đang mưa rào lên bạn từ mọi nơi.
Điều này tôi gọi là thiền. Đây là điều thiền gọi là ngồi thiền - chỉ ngồi, trong chờ đợi vô hạn... quan sát, tỉnh táo, nhận biết, không đi đâu cả... và phép màu của phép màu xảy ra - cái mà bạn đã tìm kiếm và không thể nào tìm thấy, đột nhiên xảy ra.
Không có mâu thuẫn trong nó, nhưng tâm trí bạn sẽ làm ra mâu thuẫn, vì chừng nào tâm trí bạn chưa làm ra mâu thuẫn từ nó thế thì tâm trí không có chức năng nào để hoàn thành. Đầu tiên nó tạo ra vấn đề, thế rồi nó cố gắng tìm ra giải pháp. Đừng cho phép tâm trí tạo ra vấn đề nơi không cái gì tồn tại.
Tôi đã nghe nói về một bác sĩ trị liệu. Một người tới ông ấy; người đó đang bị cảm lạnh thông thường. Bác sĩ nói, 'Anh làm một điều này. Đêm trời rất lạnh. Vào nửa đêm, cởi trần truồng, anh đi ra hồ và nhảy xuống hồ.'
Người này nói, 'Ông điên rồi sao! Tôi đang bị cảm lạnh, và vào nửa đêm hồ sẽ chỉ toàn băng! Tôi sẽ bị viêm phổi gấp đôi.'
Bác sĩ nói, 'Anh đừng lo nghĩ. Tôi có thuốc hoàn hảo trị viêm phổi - nhưng với cảm thông thường tôi lại không có thuốc. Chắc chắn tôi sẽ chữa nó. Anh chỉ việc theo chỉ dẫn.'
Tâm trí liên tục tạo ra vấn đề và thế rồi nó liên tục cung cấp giải pháp. Bạn đã không quan sát điều vô nghĩa này sao?
Cắt tâm trí từ rễ đi. Đừng cho phép nó tạo ra vấn đề - đó là giải pháp.
Bằng không tâm trí sẽ cho bạn giải pháp. Ngay chỗ đầu tiên vấn đề là giả. Làm sao giải pháp có thể đúng được? Nếu bạn giải quyết một vấn đề giả, giải pháp sẽ là giả. Thế thì bạn bị mắc vào trong hồi qui vô hạn. Thế thì trong giải pháp tâm trí sẽ lại tìm thấy vấn đề. Thế thì lại các giải pháp phải được cung cấp. Và thế thì bạn cứ tiếp diễn mãi mãi.
Nếu tâm trí riêng của bạn không thể cho bạn giải pháp được, bạn đi tới các tâm trí lớn hơn; họ có thể cung cấp các giải pháp. Bạn đi tới các triết gia - những người có lí thuyết, học thuyết, kinh sách trong đầu. Nếu tâm trí của bạn không thể cung cấp giải pháp cho bạn thế thì bạn gặp các chuyên gia; thế thì họ cung cấp cho bạn giải pháp.
Nhưng chuyên gia chưa giúp được cho bất kì ai. Lịch sử triết học năm mươi thế kỉ thậm chí đã không cho một giải pháp cho bất kì vấn đề nào. Ngược lại, nó đã tạo ra ngày càng nhiều vấn đề hơn.
Cắt chính rễ đi.
Bất kì khi nào tâm trí cố tạo ra vấn đề, trước hết thử tìm ra xem liệu tâm trí có đang giở thủ đoạn cũ lần nữa không. Vì như tôi thấy, cuộc sống là tuyệt đối đơn giản. Nó không có vấn đề nào. Tôi không ngụ ý rằng cuộc sống không phải là điều bí ẩn. Tôi ngụ ý rằng cuộc sống không phải là câu đố. Bạn không thể giải được nó.
Cuộc sống là điều bí ẩn vô cùng - nhưng rất đơn giản. Bạn không thể giải được nó. Bạn có thể sống nó, bạn có thể tận hưởng nó, bạn có thể hội nhập vào trong nó... và hết cánh cửa nọ tới cánh cửa kia mở ra và nó là cuộc hành trình vô tận của khải lộ; những khải lộ ngày càng lớn hơn đang chờ đợi bạn... nhưng nó không phải là câu đố mà có thể được giải. Bạn càng đi vào trong nó, nó càng trở nên không thể biết được hơn. Bạn càng biết thêm, bạn càng biết rằng bạn không biết.
Một khoảnh khắc tới khi mọi tri thức dường như là vô tích sự. Đó là khoảnh khắc tâm thức đi đảo ngược lại - từ triết lí sang tôn giáo; từ các lí thuyết cũ rích, vô tích sự sang cội nguồn cuộc sống tươi tắn và vĩnh hằng.
Cuộc sống là điều bí ẩn; nó không thể được giải. Nó không có giải pháp, nó không có câu trả lời. Đừng cố giải nó.
Đó là điều tâm trí liên tục làm - cố giải quyết. Cắt rễ đi.
Bất kì khi nào tâm trí cố đem ra vấn đề, trước hết thử nhìn - có vấn đề thực không?
Nó là điều đơn giản tới mức tôi đã nói. Ở đây bây giờ đi - và chứng ngộ xảy ra cho bạn. Nó đã xảy ra rồi; bạn chỉ phải nhận ra nó thôi. Nó đã xảy ra ngay cả trước khi bạn được sinh ra. Nó đã xảy ra đồng thời với cuộc sống của bạn. Chính sự tồn tại của bạn là đã chứng ngộ. Chỉ quay vào trong, việc đảo ngược... và nhận ra.
Và nhận ra là có thể chỉ nếu bạn quay vào ở đây bây giờ. Nếu bạn liên tục di chuyển, săn đuổi cái bóng, thế thì bạn sẽ không có thời gian và không gian để đi vào bên trong. Mọi tương lai đều ở bên ngoài, và hiện tại ở bên trong.
Hiện tại không phải là một phần của thời gian. Hiện tại là vĩnh hằng. Nó là bây giờ - vĩnh hằng. Nó ở bên trong bạn.
Một khi bạn quay vào trong, bạn sẽ bắt đầu cười.
Tương truyền rằng khi Bồ đề đạt ma đạt tới, ông ấy bắt đầu cười, tiếng cười bụng sâu sắc. Ông ấy bắt đầu lăn lộn trên đất và các đệ tử tụ tập lại và họ nói, 'Chuyện gì xảy ra vậy? Thầy đã phát điên sao?' Ông ấy có vẻ thực sự điên rồ. Ông ấy đã ngồi trong chín năm và không ai đã bao giờ thấy ngay cả một nụ cười trên mặt ông ấy. Ông ấy là con người rất khắt khe và nghiêm nghị.
Trong chín năm liên tục ông ấy đã nhìn vào tường... liên tục ngồi gần tường và nhìn vào tường. Ông ấy thậm chí đã không quay ra nói chuyện với bất kì người nào trong chín năm - một người rất nghiêm chỉnh. Và ông ấy đã quyết định rằng ông ấy sẽ không đứng dậy chừng nào ông ấy chưa đi tới biết chân lí là gì. Truyền thống có nói rằng chân ông ấy bị teo đi. Chín năm là thời gian dài; có thể điều đó thực sự xảy ra. Nhưng điều đó không phải là vấn đề. Một điều là chắc chắn. Chân đại diện cho hoạt động, chuyển động, ham muốn, đi lại, mục đích. Chân là đại diện cho tất cả những điều đó. Chắc chắn trong chín năm đó, các mục đích đã biến mất. Không có đâu mà đi.
Mọi động cơ, mọi ham muốn để đạt tới đã biến mất. Chắc chắn chân đã teo đi.
Và thế rồi một ngày nào đó đột nhiên người này lăn lộn và cười - phải đã phát điên. Mọi người phải đã nghĩ rằng ngồi trong chín năm nhìn tường nhất định tạo ra chứng điên. Nhưng tại sao ông ấy cười? Ông ấy cười vào toàn thể cái ngớ ngẩn, chính cái nực cười của nó - rằng mọi điều ông ấy đã tìm kiếm, ông ấy đã có bên trong và ông ấy không nhận biết.
Kho báu của bạn đang ở cùng bạn. Kho báu của bạn đã ở bên trong bạn rồi. Tôi có thể thấy được nó nhưng bạn không thể thấy được nó. Ở cùng tôi chính là cơ hội để cho bạn cũng có thể thấy cái tôi đã thấy trong bạn.
Khi bạn tới tôi, bạn có giá trị chính xác cho tôi. Khi bạn tới tôi, tôi thấy vị phật đang tới.
Bạn không nhận biết.
Tôi muốn cúi mình và chạm chân bạn... nhưng điều đó có thể nguy hiểm cho bạn, cho nên tôi cưỡng lại cám dỗ này. Bạn đã điên rồi - bạn sẽ thậm chí còn điên hơn. Nhưng đó là điều tôi muốn làm...
Bạn đã ở đó nơi bạn muốn và ước muốn ở. Bạn được hoàn thành. Tôi có thể thấy hoa của bạn đã nở, nó bao giờ cũng nở bung ở đó, nhưng mắt bạn đang vẩn vơ ở đâu đó khác.
Cho nên khi tôi nói về chứng ngộ, tôi đơn giản phát biểu một sự kiện về bản thể bạn. Tôi không cho bạn mục đích để được ham muốn. Và thế rồi ngay lập tức tôi phải bảo bạn ở đây bây giờ, vì đó là cách bạn sẽ có khả năng để thấy việc nở hoa trong bản thể bạn.
Không có mâu thuẫn. Nếu nó có vẻ mâu thuẫn với bạn, nhìn lại đi. Tâm trí bạn đã lừa bạn đấy.
Cắt tâm trí từ chính gốc rễ đi. Câu hỏi thứ hai là từ một người tìm kiếm mới, Jim Crossland.
Câu hỏi 2
Osho ơi, tôi hiểu rằng không một đệ tử nào của thầy đã đạt tới. Làm sao tôi có thể xem xét chủ nghĩa lí tưởng về chuẩn bị cho bản thân tôi để làm rơi rụng đi bản ngã là tốt hơn chủ nghĩa lí tưởng về điều thầy đã nói hôm nay?
Ai đã bảo bạn rằng không đệ tử nào của tôi đã đạt tới? Tôi không thể thấy được một người nào đã không đạt tới. Họ tất cả đều là chư phật, người chứng ngộ đang tự lừa mình thôi, đang giở thủ đoạn với bản thân mình, đang trong trò chơi trốn tìm với bản thân họ.
Nhưng khó cho bạn để thấy. Chừng nào bạn chưa thấy chứng ngộ riêng của bạn, bạn không thể thấy được. Một khi bạn đã thấy chứng ngộ riêng của bạn, toàn thể thế giới đều chứng ngộ. Toàn thế giới, tôi nói đều chứng ngộ và khoảnh khắc bạn chứng ngộ.
Thế thì bạn biết rằng đó là chọn lựa của họ. Nếu họ muốn tự lừa mình điều đó là hoàn toàn được - đó là tự do của họ. Nếu họ muốn chơi trò chơi thêm chút nữa, điều đó là hoàn toàn được. Tại sao họ phải không chơi? Thêm vài kiếp sống nữa... điều đó dành cho bạn quyết định.
Không chỉ có chuyện các đệ tử của tôi đã chứng ngộ đâu - cuộc sống là chứng ngộ. Những cây này... có thể đang ngủ say, ngáy, nhưng chúng cũng đã chứng ngộ. Kể từ ngày tôi trở nên chứng ngộ, tôi đã không thấy bất kì cái gì mà không chứng ngộ. Tôi không thể thấy khác đi được.
Cho nên quên người khác đi. Đó là vấn đề chỉ về bạn thôi. Bạn có sẵn sàng để dừng việc lừa dối, trò chơi mà bạn đang chơi với bản thân bạn không? Chỉ ngần đó nên là mối quan tâm của bạn. Đừng lo nghĩ về người khác.
tôi hiểu rằng không một đệ tử nào của thầy đã đạt tới.
Người hỏi phải có một ham muốn bắt rễ rất sâu về thành đạt, một tâm trí thành đạt bắt rễ rất sâu. Cho nên anh ấy nhìn quanh qua tâm trí thành đạt - và tất nhiên, tâm trí thành đạt không thể tin được rằng bất kì người nào khác đã thành đạt. Ngay cả thừa nhận rằng tôi đã thành đạt, người đó cũng phải vật lộn vất vả. Thực ra, người đó không thể tin được vào điều đó nữa. Chỉ để lịch sự người đó đã nói rằng người đó sẽ ban điều đó cho người này - nhưng không cho người khác.
Điều đó là tự nhiên khi nó đã không xảy ra cho bạn. Làm sao nó có thể xảy ra được cho bất kì khác trước khi nó đã xảy ra cho bạn? Điều đó sẽ có vẻ không công bằng. Nếu nó phải xảy ra, nó phải xảy ra cho bạn trước hết. Đó là cách thức của bản ngã. Bản ngã liên tục phủ nhận.
Nhưng xin tỉnh táo chút ít, vì nếu bạn liên tục phủ nhận, nói rằng nó đã không xảy ra cho người khác, dần dần bạn sẽ trở nên được thuyết phục rằng nó không thể xảy ra được, điều đó là không thể được, và thế thì bạn đang đóng các cánh cửa cho chứng ngộ riêng của bạn nữa. Một khi bạn chấp nhận rằng nó đã xảy ra cho ai đó, khả năng cũng mở ra cho bạn nữa - rằng nó có thể xảy ra cho bạn.
Cứ nhìn lại đi, cái nhìn thứ hai. Quan sát mọi người. Thoát ra khỏi tâm trí thành đạt của bạn và có cái nhìn. Bạn có thể nghe thấy chim hót không? Chúng đã chứng ngộ... chư phật đang tán chuyện. Nó phải như vậy. Thượng đế không tách rời khỏi cuộc sống. Thượng đế là đồng nghĩa với cuộc sống. Tính thượng đế không phải là cái gì đó tách rời mà xảy ra hay không xảy ra. Nó bị ẩn kín trong mọi thứ đang đó. Trong đá, trong cây, trong chim...
Nhưng lần đầu tiên bạn phải nhận ra nó bên trong bản thân bạn, vì đó là thực tại gần nhất với bạn. Một khi bạn thấy nó ở đó, bạn thấy nó ở mọi nơi.
Và điều thứ hai:
Làm sao tôi có thể xem xét chủ nghĩa lí tưởng về chuẩn bị cho bản thân tôi để làm rơi rụng đi bản ngã là tốt hơn chủ nghĩa lí tưởng về điều thầy đã nói hôm nay?
Tôi không nói bạn chuẩn bị. Tôi không dạy bất kì chuẩn bị nào. Tôi đơn giản nói nhìn - đây là bản ngã, và đây là khối chắn đang cản trở con đường. Bỏ nó ngay bây giờ đi! Ai nói với bạn phải chuẩn bị?
Nếu bạn chuẩn bị, thế thì bạn sẽ chuẩn bị mãi mãi. Bạn đã không sống đủ lâu sao? Bạn đã không ở đây nhiều triệu lần rồi sao? Bạn đã lặp lại như vòng tròn, bánh xe... di chuyển lặp đi lặp lại - cùng cái bánh xe đó. Sinh ra, tuổi trẻ, tuổi già, chết, lại sinh ra. Nó liên tục di chuyển.
Khi tôi nói về bỏ bản ngã, tôi không nói chuẩn bị cho nó. Nếu bạn chưa được chuẩn bị, thế thì khi nào bạn sẽ được chuẩn bị? Thế là đủ rồi! Bỏ nó ngay bây giờ đi!
Hoặc bạn bỏ nó ngay bây giờ hoặc bạn không bỏ nó. Đừng lừa bất kì ai rằng bạn đang chuẩn bị. Chuẩn bị là thủ đoạn lừa dối người khác, và về căn bản hơn, lừa dối bản thân bạn ‘Tôi đang chuẩn bị đây. Một ngày nào đó tôi sẽ bỏ bản ngã.' Nhưng tại sao 'chuẩn bị', và tại sao ‘một ngày nào đó’? Tại sao không hôm nay? Nếu bạn đã thấy sự kiện này, thế thì nhu cầu là gì?
Khi bạn bắt gặp rắn trên đường, bạn có chuẩn bị nhảy không? Bạn đơn giản nhảy ra khỏi đường. Bạn không nói, 'Làm sao tôi có thể nhảy được ngay bây giờ? Tôi thấy rắn, tôi thấy nguy hiểm, tôi thấy cái chết đứng trước tôi, nhưng làm sao tôi có thể ngay lập tức nhảy được? Nó cần chuẩn bị, nó cần diễn tập. Tôi sẽ chuẩn bị và thế rồi tôi sẽ nhảy.'
Không, tâm trí bạn đơn giản dừng lại khi bạn thấy rắn trên đường. Tâm trí không có không gian để nghĩ, không có thời gian để phí hoài. Bạn nhảy đầu tiên và sau đó bạn nghĩ. Thế thì bạn có thể nghĩ nhiều tuỳ ý, nhưng trước hết bạn nhảy.
Điều tôi đang chỉ ra cho bạn là - rắn không nguy hiểm như bản ngã của bạn. Chính bản ngã của bạn mới là rắn thực.
Trong chuyện ngụ ngôn Ki tô giáo về Adam và Eve và rắn, rắc không là ai khác ngoài bản ngã. Rắn là biểu tượng vì rắn rất tinh ranh - bản ngã rất tinh ranh. Và rắn rất trơn - và bản ngã rất trơn. Và rắn di chuyển không chân - và bản ngã cũng di chuyển không chân. Đó là phép màu. Thực ra rắn không nên di chuyển. Nó là phép màu - không chân nó vẫn di chuyển. Bản ngã không có đó và nó liên tục di chuyển.
Trong chuyện ngụ ngôn Ki tô giáo, rắn đã thuyết phục Eve rằng cây tri thức đáng nếm. 'Thượng đế đã cấm vì ngài không muốn bạn trở nên thông thái; ngài không muốn bạn trở nên khôn ngoan, như ngài. Ngài ghen tị. Nếu bạn cũng trở nên khôn ngoan như ngài thế thì ai sẽ tôn thờ ngài? Ngài muốn bạn vẫn còn dốt nát để cho bạn vẫn còn phụ thuộc.' Đây là điều bản ngã đang làm. Bản ngã đã thuyết phục Eve. Eve thuyết phục Adam. Tại sao qua Eve? Điều đó phải được hiểu.
Tâm trí nữ tính thiên về việc có tính bản ngã hơn. Lí do là ở chỗ tâm trí nữ tính thiếu bản ngã. Tâm trí nam tính đã có tính bản ngã rồi, nhưng tâm trí nữ tính thiếu bản ngã - nó là tâm trí thụ động, không chủ động, không năng nổ. Tâm trí nam tính đã năng nổ rồi, tâm trí nam tính đã có tính bản ngã rồi. Nó đã đi ra ngoài. Tâm trí nam tính không thiếu nó.
Bất kì khi nào cái gì đó hấp dẫn bạn, nó chỉ hấp dẫn khi bạn thiếu nó.
Bạn thấy ai đó đẹp: nếu bạn xấu, điều đó hấp dẫn. Bạn thấy ai đó mạnh, và nếu bạn yếu, điều đó hấp dẫn. Sự hấp dẫn bao giờ cũng của cái đối lập, của cái bạn không vậy. Người nghèo bị hấp dẫn tới giầu có. Người giầu thực là những người từ bỏ giầu. Người nghèo không thể từ bỏ giầu được.
Tâm trí nữ tính không có tính bản ngã. Nó nhiều tính buông xuôi hơn, nhiều tính cảm nhận hơn, do đó mới có hấp dẫn.
Thủ đoạn này có tác dụng trên nó. Và một khi phần nữ tính được thuyết phục, rất khó cho phần nam tính không đi theo. Đàn ông bao giờ cũng là người đi theo đàn bà. Dù dáng vẻ bên ngoài là bất kì cái gì... Anh ta cố gắng biểu lộ rằng anh ta là chủ - điều đó nữa cũng bởi vì anh ta thiếu cái đó. Anh ta có thể là chủ trong thế giới, nhưng khoảnh khắc anh ta về nhà anh ta không còn là người chủ nữa. Ở nhà đàn bà vẫn còn là người chủ. Ngay cả một Napoleon hay một Alexander cũng không là gì trước người vợ. Ngay cả một Napoleon cũng trở thành kẻ hèn.
Tâm trí nam tính đi theo tâm trí nữ tính. Một khi bản ngã đã thuyết phục tâm trí nữ tính, sớm hay muộn Adam đi theo. Rắn là biểu tượng cổ cho bản ngã.
Tôi đang chỉ cho bạn con rắn thực trên đường của bạn.
Con rắn này đã thuyết phục bạn ăn quả tri thức, và mọi tôn giáo đều không là gì ngoài việc đi lui lại, dỡ bỏ. Tôn giáo không là gì ngoài việc nôn ra tri thức. Adam đã làm gì? - anh ấy ăn quả tri thức. Christ đã nôn ra cùng quả ấy. Adam đi xa xôi khỏi nguồn thiêng liêng, khỏi vườn Eden, khỏi vườn của thượng đế. Jesus đi vào nó lần nữa.
Khi tôi nói rằng bản ngã là độc, tôi chỉ phát biểu sự kiện. Tôi không nói chuẩn bị bỏ nó. Tôi đang nói nếu bạn hiểu tôi, nó sẽ được bỏ đi ngay bây giờ. Thậm chí không một khoảnh khắc nào phải bị phí hoài. Một khi bạn thấy ra vấn đề, trong chính việc thấy đó, bản ngã đã rơi rụng đi. Nếu nó không rơi rụng đi trong việc thấy thế thì bạn đã không thấy ra vấn đề. Thế thì bạn đang giở thủ đoạn. Thế thì bạn nghĩ bạn đã hiểu nhưng bạn đã không hiểu.
"Trò đùa buồn cười nhất tôi đã từng nghe trên radio chẳng bao gồm cái gì ngoài im lặng. Trong một trong những tiết mục radio của mình, Jack Benny, người ti tiện khét tiếng trên thế giới - ít nhất trong hình ảnh mà ông ấy đã xây dựng lên cho bản thân mình - bị một tên cướp chặn lại, nói, 'Tiền hay mạng sống!'
Tiếp theo đó là một im lặng kéo dài, và vào một lúc thích hợp thính giả, hiểu được, bắt đầu cười ngày một to hơn. Cuối cùng, ngay trong trường hợp có vài người không hiểu ra vấn đề, tên cướp nói, khi tiếng cười đã lắng xuống, 'Nào! Tiền hay mạng sống!'
Với điều đó ông Benny đáp, 'Tôi đang nghĩ. Tôi đang nghĩ.' "
Tiền hay mạng sống? Nếu mạng sống mất đi, bạn sẽ làm gì với tiền?
Nếu bạn đã hiểu tôi, trong chính việc hiểu đó là việc bỏ bản ngã.
Không phải là bạn bỏ nó. Làm sao bạn có thể bỏ được nó? Bạn bị bỏ chứ. Làm sao bạn có thể bỏ nó được? Nó bị rơi rụng đi. Đột nhiên bạn không có đó. Một phẩm chất năng lượng khác toàn bộ nảy sinh trong bạn, điều đã bị cản lại bởi bản ngã.
Vâng, bạn có đó và vậy mà bạn không có đó. Một kinh nghiệm rất kì lạ... kì lạ nhất, lạ nhất. Bạn hiện hữu và vậy mà bạn không phải là bạn.
Làm sao bạn có thể bỏ nó được? Nếu bạn bỏ nó, người bỏ sẽ vẫn còn bên trong. Bản ngã đã lừa bạn. Nó rơi rụng đi. Một khi được hiểu, nó rơi rụng đi. Không có vấn đề về chuẩn bị. Tôi không nói chuẩn bị bỏ nó. Nếu bạn chuẩn bị bỏ nó, bạn có thể trở nên khiêm tốn, ngày càng khiêm tốn hơn, nhưng thế thì bản ngã sẽ ẩn kín đằng sau tính khiêm tốn của bạn. Thế thì bạn sẽ bắt đầu nghĩ, 'Mình là người khiêm tốn nhất trên thế giới. Mình là người khiêm tốn nhất trên thế giới.' Cái ‘mình’ đó vẫn còn lại như cũ.
Bản ngã có thể trở nên ngoan đạo, nó có thể trở thành có tính tôn giáo. Bản ngã có thể trở thành thánh thiện - nhưng điều đó không tạo ra khác biệt nào. Nếu chất độc trở thành ngoan đạo điều đó không tạo ra khác biệt gì. Chất độc thuần khiết có thể trở thành độc hơn và bản ngã được làm thuần khiết chắc chắn là độc hơn bất kì bản ngã bình thường.
Nhìn người tôn giáo mà xem: họ có bản ngã rất tinh vi, rất tao nhã, có văn hoá, lịch sự. Khó bắt được nó. Nó láu cá hơn bản ngã thường, tinh vi hơn theo cách của nó, tinh ranh trong lừa dối của nó... được bảo vệ tốt hơn, có an ninh tốt hơn. Ngay cả việc nói về thượng đế của bạn có thể chỉ là chỗ ẩn nấp của nó.
Không, bạn không thể bỏ được nó. Được hiểu, nó rơi rụng đi theo cách riêng của nó. Đột nhiên bạn thấy nó tuột ra khỏi tay bạn. Không có nhu cầu bỏ nó; chỉ khi bạn không níu bám lấy nó, nó rơi rụng đi. Trong không níu bám nó rơi rụng đi. Và nếu bạn hiểu rằng bạn đang giữ rắn độc, có nhu cầu nào để chuẩn bị không?
Không, tôi không nói về việc chuẩn bị. Nếu bạn đã hiểu nó, để nó rơi rụng đi. Nếu bạn không hiểu nó, xin đừng chuẩn bị. Thế thì tốt hơn cả là nó cứ vậy. Đừng trang điểm cho nó. Điều đó sẽ làm cho nó được trang trí hơn, nhiều hoa hơn, và sẽ khó bỏ nó hơn. Nó sẽ trở nên quí giá hơn.
Con người của tính cách có nhiều khó khăn trong việc bỏ bản ngã của mình hơn là người vô tính cách. Người đạo đức có nhiều khó khăn trong việc bỏ bản ngã của mình hơn là người vô đạo đức. Bản ngã của người vô đạo đức đã bị tổn thương, ốm yếu. Bản ngã của người đạo đức được trang điểm bằng các huân chương. Bản ngã của người đạo đức vẫn cho ban thưởng tốt. Bản ngã của người đạo đức giống như hoa nhiều hơn và ít giống như gai. Khó bỏ nó hơn.
Chuyện xảy ra - nó có vẻ ngược đời, nhưng nó đã xảy ra nhiều lần thế - rằng tội nhân đã đạt tới thượng đế dễ dàng hơn cái gọi là thánh nhân. Tất nhiên, điều đó không được ghi lại mấy, vì mọi ghi chép đều do các thánh nhân làm. Tội nhân đã không bận tâm làm ra các ghi chép và lịch sử và thế này thế nọ.
"Một giáo sĩ chết - một người rất tôn giáo, rất đạo đức, luân lí - và cùng ngày một tội nhân cũng chết. Giáo sĩ không thể tin được điều đó - ông ta bị mang xuống địa ngục! Ông ta bắt đầu làm ồn ào nhặng sị lên. Ông ta nói, 'Cái gì đang xảy ra vậy? Tôi, một thánh nhân, và bị đem xuống địa ngục! Và kẻ tội nhân này tôi đã biết cả đời tôi - anh ta sống ngay trước giáo đường - và anh ta được đưa lên cõi trời! Phải đã có nhầm lẫn nào đó.'
Ông ta làm ồn ào tới mức cả hai người bị đem ra trình diện trước thượng đế. Và giáo sĩ nói, 'Ngài biết rõ mà - cả đời tôi đã từng cầu nguyện và cầu nguyện, và lặp lại tên ngài. Còn người này chưa bao giờ làm bất kì lời cầu nguyện nào, anh ta chưa bao giờ ở trong đền chùa, và anh ta đã làm mọi thứ sai - anh ta đã là người vô đạo đức nhất trong thị trấn - và anh ta được cho lên cõi trời còn tôi bị đưa xuống địa ngục! Điều này là bất công! Ngài giải thích điều đó đi!'
Thượng đế nói, 'Ừ, ta biết điều đó - nhưng anh ta chưa bao giờ làm ta khó chịu. Ông thì có, thường xuyên làm cho ta khó chịu. Ngay cả trong đêm cũng khó ngủ được vì việc nhớ của ông.' "
Hồn nhiên được cần - và hồn nhiên là chỗ bản ngã đã biến mất. Giản dị được cần - và giản dị là thứ không được trau dồi.
Khi mọi trau dồi biến mất, các phức cảm biến mất, người ta trở thành đơn giản. Người ta có thể đi tới đền chùa, có thể không đi - điều đó không thành vấn đề. Người ta có thể cầu nguyện, người ta có thể không cầu nguyện - điều đó là không liên quan.
Nhưng hồn nhiên, giản dị, buông xuôi sâu sắc... rằng người ta không còn là người làm, rằng người ta không còn nghĩ về bản thân mình là tôi, người ta đã buông xuôi cái tôi đó, người ta không còn giống như hòn đảo, người ta đã trở thành đất liền, lục địa, người ta đã nói, 'Để cái toàn thể sống. Tôi biến mất trong nó...'
Thế thì làm bất kì cái gì xảy ra cho bạn và điều đó là đúng. Để cho cái toàn thể sống qua bạn và đó là đạo đức.
Đạo đức không phải là cái gì đó mà bạn phải làm và thực hành. Nó là cái gì đó... khi bạn biến mất và cái toàn thể được phép tồn tại qua bạn, khi bạn tuôn chảy cùng dòng sông, khi bạn không đi ngược dòng. Nhớ điều này. Nếu bạn đã hiểu, quan sát bản ngã của bạn mất đi. Đừng níu bám nó, có vậy thôi. Cho phép nó được mất đi và tan tành.
"Có lần tôi biết một người. Ông ấy là một giáo sư, một người rất có học thức. Ông ấy tới gặp tôi. Ông ấy rất buồn, cho nên tôi hỏi ông ấy, 'Thầy có vẻ ỉu xìu thế. Có chuyện gì vậy?'
Ông ấy nói, 'Bác sĩ tâm thần của tôi nói tôi đang yêu cái ô của tôi, và đó là cội nguồn rắc rối cho tôi.'
'Yêu cái ô của thầy sao!' Tôi hơi kinh ngạc.
'Vâng,' ông ấy nói. 'Điều đó chẳng kì cục lắm sao! Tôi thích và kính trọng cái ô của tôi và thích thú việc bầu bạn với nó, nhưng yêu sao?..."'
Bạn có thể không nghĩ rằng bạn yêu bản ngã của bạn, nhưng bạn yêu nó đấy. Bạn có thể nói, 'Tôi thích và kính trọng cái ô của tôi và thích thú bầu bạn với nó, nhưng yêu sao?' - nhưng chỉ đổi lời không tạo ra khác biệt gì mấy. Bạn yêu nó. Bất kì khổ nào nó đem lại, dầu vậy bạn vẫn yêu nó. Bất kì rắc rối nào nó tạo ra, dầu vậy bạn vẫn yêu nó. Mặc cho mọi địa ngục mà bản ngã tạo ra, bạn liên tục yêu nó.
Và khi bạn tới tôi và bạn hỏi cách bỏ nó, tôi đơn giản ngạc nhiên, tôi không thể tin được. Nếu bản thân bản ngã đã không thuyết phục được bạn bằng việc tạo ra nhiều địa ngục, nhiều khổ cho bạn, tới mức nó không đáng mang theo, thế thì không ai có thể thuyết phục được bạn. Bản ngã đã làm mọi thứ mà có thể được làm để gây hại cho bạn, làm tổn thương bạn. Nó giống như ung thư. Bạn đang chết vì nó - nhưng bạn liên tục níu bám nó. Phải có lí do bắt rễ sâu nào đó trong nó.
Lí do bắt rễ sâu là ở chỗ bạn cảm thấy sợ không hiện hữu. Nếu bản ngã mất đi thế thì bạn bị mất đi. Nếu bản ngã mất đi điều đó giống như cái chết - cái chết tối thượng, chết hoàn toàn. Nỗi sợ việc không hiện hữu buộc bạn bám lấy bản ngã. Ít nhất... có thể nó tạo ra khổ đấy, nhưng bạn hiện hữu, ít nhất bạn hiện hữu.
Bạn thà khổ còn hơn là không hiện hữu. Đây là vấn đề. Bạn thà ở địa ngục còn hơn là không hiện hữu. Ít nhất người ta hiện hữu. Nếu có hai phương án cho bạn: một là bạn biến mất, và phương án kia là bạn sống vĩnh viễn trong địa ngục, nghĩ mà xem - và bạn sẽ chọn địa ngục. 'Ít nhất thì mình sẽ có đó. Nhưng sự biến mất hoàn toàn này sao? Việc không hiện hữu đầy đủ này sao?...'
Đó là điều Phật ngụ ý khi ông ấy nói niết bàn. Ông ấy liên tục chọn có ý thức việc không hiện hữu; chỉ thế thì bạn mới có khả năng bỏ được bản ngã. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi liên tục ca ngợi cái đẹp của cực lạc... phúc lạc, phúc lành của chứng ngộ. Tôi đang cố tạo ra tình huống trong đó vô hiện hữu có thể được chọn.
Không hiện hữu là khoảnh khắc đẹp nhất. Phật gọi nó là anatta, vô hiện hữu. Ông ấy bỏ từ cũ, atma, cái ngã. Ông ấy dùng từ ngược lại, vô ngã. Ông ấy nói khi bạn đi tới cái ngã của bạn, bạn sẽ đi tới vô ngã. Ở đó bạn sẽ không tìm thấy cái ngã nào.
Nhiều người trốn khỏi ông ấy vì họ nói, 'Chúng tôi đã đến đây để biết về cái ngã của chúng tôi, để là cái ngã của chúng tôi. Chúng tôi đã đến đây để trở thành sinh linh được kết tinh, còn thầy đang dạy vô hiện hữu.' Nhiều người đã trốn khỏi ông ấy.
Và đất nước này, chính đất nước tôn giáo này - ít nhất rõ ràng vậy - đã hoàn toàn quên về Phật. Phật đã được sinh ra ở đây, nhưng ông ấy đã không thể bắt rễ được ở đây. Chỉ một từ, anatta, vô ngã, đã tạo ra toàn thể rắc rối. Giá mà ông ấy dùng cái ngã, atma, chắc đã không có rắc rối, nhiều người chắc đã theo ông ấy, vì đằng sau từ atma, cái ngã, bản ngã liên tục ẩn giấu bản thân nó.
Phật đã cố gắng cắt chính rễ của vấn đề này. Ông ấy nói trở nên ý thức. Việc suy nghĩ này rằng bạn hiện hữu là toàn thể vấn đề của bạn và toàn thể khổ của bạn. Bỏ chính nỗ lực hiện hữu này đi. Chấp nhận vô hiện hữu - và mọi phúc lành là của bạn.
Vấn đề này sẽ đối diện với bạn. Bản ngã không phải là vấn đề. Vấn đề thực là hiện hữu hay không hiện hữu.
Và toàn thể giáo huấn của tôi là không hiện hữu, vì đó là cách duy nhất của hiện hữu, đó là cách duy nhất của hiện hữu đích thực. Ngược đời đấy, nhưng nó là vậy. Bạn càng nghĩ bạn hiện hữu, bạn càng ít hiện hữu.
Để tôi cố gắng giải thích điều đó cho bạn. Bạn có quan sát không? Khi bạn bị đau đầu, chỉ thế thì bạn mới có đầu. Với đau đầu, cái đầu tới. Khi đau đầu biến mất, cái đầu cũng biến mất. Nếu bạn liên tục cảm thấy cái đầu của bạn, điều đó có nghĩa là bạn phải đang mang một loại đau đầu nào đó, ít hay nhiều, nhưng đau đầu phải có đó; chỉ thế thì cái đầu mới được cảm thấy. Khi cái đầu là mạnh khoẻ hoàn hảo nó không được cảm thấy chút nào. Nó trở thành vô hiện hữu. Khi bạn ốm, bạn cảm thấy thân thể. Khi bạn mạnh khoẻ, bạn không cảm thấy thân thể chút nào. Đó là tiêu chí về thân thể mạnh khoẻ: rằng thân thể không được cảm thấy chút nào. Người ta hoàn toàn trở thành vô thân thể, thế thì người ta là mạnh khoẻ.
Khi mạnh khoẻ có đó, không cái gì có đó - thậm chí không có ý thức về mạnh khoẻ, vì điều đó nữa cũng thuộc vào người ốm. Bạn phải biết nhiều người, người mắc chứng nghi bệnh, người liên tục nói về sức khoẻ, thuốc thang, thế này thế nọ. Không phải là họ mạnh khoẻ đâu - chính việc nói của họ chỉ ra rằng họ không mạnh khoẻ. Người mạnh khoẻ không lo nghĩ về nó.
Tôi đã đọc về cuộc đời của Martin Luther, người sáng lập ra Ki tô giáo tin lành. Trong cả đời mình, ông ấy liên tục lo nghĩ về chứng táo bón của ông ấy. Tôi không nghĩ rằng ông ấy đã cầu nguyện khi ông ấy cầu nguyện; ông ấy đang nghĩ tới táo bón... liên tục nghĩ về nó - dạ dầy, táo bón, đi ngoài. Và người ta nói rằng satori đầu tiên của ông ấy đã xảy ra ở chỗ ngồi bồn cầu. Nó phải như vậy, nó nhất định là như vậy.
Ông ấy phải đã không là người mạnh khoẻ chút nào. Không chỉ ông ấy không là người mạnh khoẻ; tôi không thể nghĩ được rằng ông ấy thậm chí có tính tâm linh. Bạn có thể vẫn còn ốm, nhưng không có nhu cầu nghĩ về nó liên tục. Không có nhu cầu làm ồn ào về nó, và suy tư về nó. Ông ấy quá hướng thân thể.
Và ông ấy phải đã có tâm trí của người thành đạt, vì tất cả những người quá nhiều về tương lai đều bị táo bón trong hiện tại. Táo bón là bệnh rất tâm linh. Những người quá tham vọng bao giờ cũng bị táo bón. Bạn không thể tìm ra một chính khách mà không bị táo bón. Vì tâm trí căng thẳng thế, nó không thể làm thảnh thơi hệ thống ruột; mọi thứ đều bị giữ lại. Nếu bạn thực sự mạnh khoẻ, bạn quên thân thể.
Nếu bạn thực sự có đó, bạn quên bản ngã.
Khi người ta hiện hữu hoàn hảo, không có cái tôi; cái tôi không nảy sinh ra từ nó. Có hiện hữu nhưng không có cái tôi. Cái hiện hữu là vô hạn; nó không có biên giới. Cái tôi là thứ rất nguyên tử, bị co lại, là thứ bị táo bón, là thứ ốm yếu, bệnh tật.
Chuẩn bị bản thân bạn đi, đừng bỏ bản ngã, nhưng chuẩn bị bản thân bạn ngay bây giờ - không trong tương lai, không làm kế hoạch - để hiểu.
Và chuẩn bị gì được cần cho hiểu biết? Bạn sẽ phải làm nhiều yogasanas, các tư thế yoga, để hiểu chăng? Bạn sẽ phải đứng trên đầu trong nhiều năm để hiểu sao?
Để hiểu, duy nhất một điều được cần tới: lắng nghe đúng, không gì khác.
Xin lắng nghe điều được nói cho bạn. Điều tôi đang nói cho bạn, cứ lắng nghe nó. Nếu bạn có thể lắng nghe nó, trong chính việc lắng nghe này, việc thấy sẽ xảy ra; bạn sẽ có cái nhìn khác. Trong cái nhìn đó là biến đổi.
Câu hỏi 3
Vô vi và cách của trái tim - chúng liên thuộc nhau thế nào?
Chúng không liên thuộc; chúng là một và cùng một thứ - chỉ là hai cách nói cùng một thứ.
Vô vi có nghĩa là hành động mà không có hành động. Nó nghĩa là làm mà không làm. Nó có nghĩa là cho phép cái muốn xảy ra. Không làm nó, cho phép nó xảy ra. Và đó là cách của trái tim.
Cách của trái tim nghĩa là cách của yêu. Bạn có thể làm yêu được không? Không thể nào làm yêu được. Bạn có thể trong yêu nhưng bạn không thể làm nó được. Nhưng chúng ta liên tục dùng các cách diễn đạt, kiểu như ‘làm yêu', điều là ngu xuẩn. Làm sao bạn có thể làm yêu được? Khi yêu có đó, bạn không có đó. Khi yêu có đó, người thao túng, người làm, không có đó. Yêu không cho phép bất kì việc thao tác nào về phần bạn. Nó xảy ra. Nó xảy ra bất thần từ trời xanh. Nó là món quà. Cũng như cuộc sống là món quà, yêu là món quà.
Cách của trái tim hay cách của yêu hay cách của vô vi - tất cả chúng đều là một. Chúng nhấn mạnh rằng người làm phải bị bỏ đi, quên đi, và bạn phải sống cuộc sống của bạn không như người thao túng. Bạn phải sống cuộc sống của bạn như việc tuôn chảy của cái không biết. Đừng đi ngược dòng và đừng cố đẩy sông. Chảy cùng sông.
Sông đã đi ra biển. Bạn chỉ là một với sông và nó sẽ mang bạn ra biển. Không có nhu cầu ngay cả bơi. Thảnh thơi... và để cho sông đưa bạn đi. Thảnh thơi... và để cho thượng đế sở hữu bạn. Thảnh thơi... và để cho cái toàn thể lấy cái bộ phận.
Làm nghĩa là một phần của việc cố gắng làm cái gì đó chống lại cái toàn thể, cái bộ phận đang cố có ý chí riêng của nó chống lại cái toàn thể.
Vô vi nghĩa là cái bộ phận đã hiểu rằng nó chỉ là bộ phận và đã bỏ mọi vật lộn. Bây giờ cái toàn thể đang làm và cái bộ phận đang hạnh phúc. Cái toàn thể đang nhảy múa và cái bộ phận đang nhảy múa cùng nó. Hài hoà với cái toàn thể, ở trong cùng bước với cái toàn thể, ở trong mối quan hệ cực thích sâu sắc với cái toàn thể, là nghĩa của vô vi. Và đó là nghĩa của yêu.
Đó là lí do tại sao Jesus nói, 'Thượng đế là yêu.' Ngài đang tạo ra sự so sánh - vì trong kinh nghiệm của con người không có gì khác hơn yêu mà tới gần với thượng đế.
Lắng nghe đi. Bạn đã được sinh ra, nhưng thế thì bạn đã không nhận biết chút nào. Nó đã xảy ra, nhưng nó đã xảy ra rồi; không cái gì có thể được làm bây giờ. Bạn sẽ chết; một ngày nào đó điều đó sẽ xảy ra trong tương lai. Khoảnh khắc này bạn đang sống động. Việc sinh đã xảy ra, việc chết phải xảy ra. Giữa hai điều này chỉ có một khả năng - yêu.
Đây là ba điều cơ bản: sinh, yêu và chết. Tất cả chúng đều xảy ra. Nhưng sinh đã xảy ra rồi - bây giờ bạn không thể trở nên nhận biết về nó. Và chết đã không xảy ra - làm sao bạn có thể trở nên nhận biết về nó ngay bây giờ? Duy nhất yêu là khả năng ở giữa hai điều này, điều đang xảy ra ngay bây giờ. Trở nên nhận biết về nó đi và xem cách nó xảy ra.
Nó không là cái gì về phần bạn. Bạn không làm cái gì. Đột nhiên một ngày nào đó bạn cảm thấy nhiệt tình, đột nhiên một ngày nào đó bạn cảm thấy một năng lượng đang nảy sinh. Trong tay của cái không biết... Thượng đế của yêu đã gõ cửa. Đột nhiên bạn không còn như cũ nữa: cái đờ đẫn đã biến mất, cái buồn tẻ đã biến mất, cái nhạt nhẽo đã biến mất. Đột nhiên bạn đang hát và sôi nổi với niềm vui. Đột nhiên bạn không còn như cũ - đang ở đỉnh núi. Thung lũng bị quên đi, thung lũng tối... ánh mặt trời và đỉnh núi. Bạn có làm cái gì cho điều đó không?
Mọi người liên tục dạy về yêu. Làm sao bạn có thể yêu được? Vì việc dạy này, yêu đã trở thành không thể được. Mẹ liên tục nói với con, 'Yêu mẹ đi! Mẹ là mẹ của con mà.' Làm sao đứa trẻ được cho là yêu? Thực ra, nó được cho là làm cái gì? Đứa trẻ không thể tin được làm cái gì, làm sao làm nó. Và người mẹ cứ thúc giục. Người bố liên tục thúc giục, 'Khi bố về nhà, tình yêu được mong đợi đấy!' Dần dần đứa trẻ trở thành chính khách; nó bắt đầu trò chính trị của yêu - điều không phải là yêu chút nào. Nó bắt đầu giở thủ đoạn. Nó trở thành lừa dối. Nó mỉm cười khi người mẹ tới gần, và người mẹ cảm thấy ‘nó yêu mình'.
Nó phải làm những điều này vì nó tuỳ thuộc vào họ, sự sống còn của nó tuỳ thuộc vào họ. Nó bất lực. Nó trở thành nhà ngoại giao. Nó không cảm thấy yêu gì nhưng nó phải giả vờ. Dần dần việc giả vờ trở nên bắt rễ sâu nó liên tục giả vờ cả đời. Thế rồi anh ta yêu người đàn bà vì cô ấy là vợ anh ta; thế rồi cô ấy yêu người đàn ông vì anh ta là chồng cô ấy. Người ta phải yêu. Yêu trở thành nghĩa vụ. Bạn có thể nghĩ về khả năng ngớ ngẩn nào hơn không? Yêu trở thành nghĩa vụ; người ta phải làm nó. Nó là điều răn; người ta phải hoàn thành nó. Nó là trách nhiệm.
Bây giờ, yêu thực sẽ không bao giờ xảy ra cho người như vậy, cho tâm trí bị ước định như vậy, vì yêu bao giờ cũng là việc xảy ra. Bạn bao giờ cũng bị lấy đi mà không nhận biết. Đột nhiên, từ không đâu cả, nó tới bạn. Mũi tên tới, đâm vào tim, bạn cảm thấy đau, cái đau dịu ngọt của nó, nhưng bạn không biết từ đâu và làm sao nó xảy ra.
Yêu vẫn còn trong tay của thượng đế. Nó là việc xảy ra.
Mới hôm nọ tôi đã đọc một giai thoại:
"Fredrich Wilhelm, người cai trị Prussia vào đầu thế kỉ mười tám, là một người lập dị béo không hay giữ đúng nghi thức chút nào. Ông ấy bước đi trên phố Berlin mà không có người hộ tống, và khi bất kì ai làm ông ấy không hài lòng - và ông ấy dễ dàng bị không hài lòng - ông ấy không ngần ngại dùng gậy của của mình làm dùi cui." Nhà vua - và cư xử theo cách đó đấy!
"Thế rồi điều ngạc nhiên nhỏ là khi người Berlin thấy ông ấy từ xa, họ lặng lẽ rời khỏi vùng xung quanh. Đường phố trống rỗng. Bất kì khi nào họ thấy rằng ông ấy sắp tới, họ sẽ trốn đây đó.
Một lần khi Fredrich Wilhelm đang đi rầm rập trên một phố, một công dân nhận ra ông ấy, nhưng quá muộn, và nỗ lực của anh ta để yên lặng lẻn vào trong cửa cũng thất bại. 'Ông!' Fredrich Wilhelm gọi. 'Ông đi đâu vậy?'
'Đi vào nhà, thưa bệ hạ,' công dân nói, run bắn người.
'Nhà ông đấy à?'
'Dạ không, thưa bệ hạ.'
'Nhà ông sao?'
'Dạ không, thưa bệ hạ.'
'Thế thì sao ông vào đó?'
Và anh chàng công dân đáng thương, sợ mình có thể bị buộc tội ăn trộm, và vô phương kế, cuối cùng quyết định nói sự thật, và nói, 'Để tránh ngài, thưa bệ hạ.'
Fredrich Wilhelm cau mày. 'Tránh ta à? Tại sao?'
'Vì tôi sợ ngài, thưa bệ hạ.'
Fredrich Wilhelm mau chóng đỏ tía tai, và giơ chiếc gậy đánh lên vai người kia vừa nói, 'Ông không được cho là phải sợ ta! Ông được cho là phải yêu ta! Yêu ta đi, đồ cặn bã! Yêu ta đi!"'
Nhưng làm sao người ta được cho là yêu? Yêu không thể là nghĩa vụ. Không ai có thể được cho là phải yêu. Không ai có thể được ra lệnh phải yêu. Không ai có thể được bảo phải yêu. Nếu nó xảy ra, nó xảy ra. Nếu nó không xảy ra, nó không xảy ra. Chính khái niệm rằng bạn có thể làm cái gì đó về nó đã tạo ra tình huống mà yêu không xảy ra cho nhiều người. Hiếm khi nó xảy ra cho ai đó. Nó là hiếm hoi như thượng đế, vì thượng đế là yêu... vì yêu là thượng đế.
Nếu bạn sẵn có cho yêu, bạn sẽ sẵn có cho thượng đế nữa. Chúng là một. Yêu là bắt đầu và thượng đế là kết thúc. Yêu là bậu cửa của ngôi đền của thượng đế.
Con đường của yêu hay con đường của trái tim đơn giản có nghĩa là không có gì trong tay bạn. Đừng phí thời gian của bạn. Cái toàn thể sẽ chăm nom cho bản thân nó. Xin bạn thảnh thơi cho. Bạn cho phép cái toàn thể tiếp quản bạn.
Câu hỏi 4
Tôi không biết làm sao nó xảy ra, nhưng tôi ở đây với thầy. Cái gì đẩy tôi tới thầy - việc tìm kiếm cái gì đó chăng? Nhưng tôi không biết cả hai điều đó. Đó có phải là duy tâm không? Có mong đợi nào ẩn dưới điều đó không?
Đừng lo nghĩ. Không có nhu cầu về nguyên nhân nào đó để có đó. Không có nhu cầu về động cơ nào đó để có đó. Nó có thể chỉ xảy ra mà không có nguyên nhân chút nào. Và khi nó chỉ xảy ra, nó đẹp vô cùng. Thế thì nó có duyên dáng riêng của nó.
Nếu bạn đã tới tôi trong việc tìm cái gì đó, thế thì bạn sẽ dùng tôi. Thế thì tôi sẽ là phương tiện cho mục đích khác nào đó. Ở đó bạn sẽ bỏ lỡ tôi. Nếu bạn đã tới vì động cơ nào đó, chính động cơ đó sẽ là rào chắn giữa tôi và bạn. Tại sao bị lo nghĩ? Bạn ở đây, tôi ở đây. Thế là đủ.
Để chúng ta gặp gỡ và hội nhập. Để chúng ta trong sự cùng nhau tới mức bạn có thể nếm cái gì đó đang hiện diện ngay trước bạn... để cho bạn có thể ăn tôi chút ít, uống tôi chút ít.
Không có nhu cầu tìm ra bất kì nguyên nhân nào tại sao bạn ở đây. Chính việc tìm kiếm này để tìm ra nguyên nhân là hướng theo tâm trí. Bỏ nó đi. Bạn ở đây - thế là đủ. Đừng phí thời gian này. Bằng không, về sau khi bạn không ở đây, bạn sẽ nghĩ, 'Mình đã ở đó - và mình đã bỏ lỡ. Tại sao mình đã không thể tận hưởng khoảnh khắc đó? Tại sao mình đã không thể mở hội khoảnh khắc đó?'
Một người một lần tới tôi và anh ấy nói, 'Tôi bị hấp dẫn rất nhiều tới Phật, và tôi bao giờ cũng nghĩ rằng giá mà tôi đã từng ở đó vào thời của Phật, tôi chắc đã đi theo chân ông ấy và đã buông xuôi.'
Anh ấy ngồi gần tôi, gần như ngủ say. Tôi lay đầu anh ấy và tôi bảo anh ấy, 'Bạn đang nói về cái gì vậy? Tôi biết bạn đã ở đó. Tôi đã thấy bạn ở đó. Nhưng thế rồi bạn đã nói về chư phật khác nào đó và bạn đã nói, "Giá mà tôi ở vào thời của phật quá khứ nào đó..."'
Thế nữa anh ấy cũng không thể hiểu được. Tôi phải lay anh ấy lần nữa và tôi nói, 'Nhìn tôi đi. Tôi đang ở đây. Thế thì đừng nói về sau sau đây hai nghìn năm rằng bạn đã từng ở cùng với tôi bạn chắc đã buông xuôi.'
Anh ấy nói, 'Tôi sẽ nghĩ về điều đó.' Bạn cũng định nghĩ về điều đó sao? Nó có thể được làm. Nó có thể được phép xảy ra ngay bây giờ. Mọi suy nghĩ đều là trì hoãn. Đừng lo nghĩ tại sao bạn ở đây. Bạn đang ở đây. Biết ơn đi. Đừng bỏ lỡ cơ hội này trong lo nghĩ. Mở hội khoảnh khắc này đi.

Nếu bạn có thể mở hội khoảnh khắc này, bạn cũng sẽ trở thành hệt như tôi vậy. Nếu bạn có thể mở hội khoảnh khắc này, qua việc mở hội đó bạn sẽ đạt tới cái đã được đạt tới rồi. Bạn sẽ đạt tới cái đã được đạt tới rồi. Bạn sẽ đi tới biết kho báu được giấu kín riêng của bạn.
..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post