Chương 3. Mổ Và Gõ

Chương 3. Mổ Và Gõ

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Sống Thiền – Osho

Bài Nói Về Thiền

Chương 3. Mổ Và Gõ











Nghe hoặc Tải MP3 'Sống Thiền' ê


Osho kính yêu

Một sư nói với Kyosei, "Tôi muốn mổ từ bên trong. Xin thầy gõ từ bên ngoài?"

Kyosei nói, "Ông có thể đạt tới sống hay không?"

Sư này nói, "Nếu tôi không thể đạt tới sống tôi sẽ trở thành trò cười."

Kyosei nói, "Ông nữa cũng là một anh chàng trong cỏ dại."

Setcho nói nó như thế này:

Phật già có cách thức của ông ấy về dạy,

Câu trả lời của sư này không được ca ngợi.

Người lạ với nhau, gà mái và gà con,

Ai có thể mổ khi việc gõ tới?

Bên ngoài, việc gõ được cho;

Bên trong, gà con còn lại.

Việc gõ được cho một lần nữa;

Các sư trên toàn thế giới thử thủ đoạn này vô ích.

Osho ơi,

Giai thoại này gợi nên hình ảnh đẹp thế của điều truyền giữa thầy và đệ tử.

Thầy có thể nói về mổ và gõ mà chúng tôi gọi là mối quan hệ với thầy được không?

Maneesha, trước khi tôi nói về Kyosei và phát biểu của ông ấy, tôi nhớ lại một người đã thức tỉnh rất có ý nghĩa. Ông ấy là thợ gốm; tên ông ấy là Gora. Ông ấy dùng hình ảnh này rất có ý nghĩa, bởi vì khi thợ gốm làm bình ông ấy phải làm hai thứ: bên trong ông ấy mổ và bên ngoài ông ấy gõ. Đó là toàn thể nghệ thuật làm đồ gốm, nhưng điều đó cũng là toàn thể nghệ thuật của mối quan hệ thầy và đệ tử.

Mặc dầu ông ấy đã trở nên chứng ngộ, Gora vẫn còn là thợ gốm. Ông ấy gây hứng khởi cho hàng triệu người - những người rất giầu, ngay cả các vua, đã là đệ tử của ông ấy. Và họ hỏi đi hỏi lại ông ấy, "Điều này có vẻ không tốt. Thầy thôi chuyện kinh doanh đồ gốm đi. Chúng tôi cảm thấy xấu hổ."

Gora nói, "Cho dù ta có bỏ việc kinh doanh thấy được về làm lọ, việc là thầy của các ông thì sao? Ta làm gì với các ông? - mổ và gõ."

Vâng, Maneesha, đây là toàn thể nghệ thuật của thầy. Nếu thầy không thể mổ từ bên trong khi thầy bắt đầu gõ từ bên ngoài, thầy sẽ phá huỷ đệ tử. Và phần lớn cái gọi là các thầy giáo của thế giới đều làm đích xác điều đó. Họ thậm chí không biết tới bên trong riêng của họ - làm sao họ có thể giúp cho sự trưởng thành của ai đó khác với nghệ thuật mổ từ bên trong và gõ từ bên ngoài?

Gõ từ bên ngoài là rất dễ, ngay cả Thiền sư Niskriya cũng có thể làm điều đó. Nhưng vấn đề thực là hỗ trợ từ bên trong. Những điều lớn lao có thể được nói cho bạn mà sẽ không giúp ích gì, mà ngược lại có thể làm ô nhiễm bạn và đầu độc bạn, bởi vì chúng sẽ làm cho bạn thành thông thái. Thầy là kẻ thù của bạn nếu ông ấy làm cho bạn thành thông thái. Nhưng từ bên ngoài chỉ tri thức có thể được trao. Bạn trở nên ngày càng bị chất đầy với tri thức.

Thầy thực chẳng liên quan gì tới tri thức. Thầy đánh sâu bên trong bạn. Từ bi của thầy thỉnh thoảng dường như rất khắc nghiệt, nhưng thầy liên tục mưa rào từ bên ngoài, với tình yêu lớn lao. Bên trong thầy phải là nhà giải phẫu; bên ngoài thầy phải mưa rào hoa của phúc lành. Chừng nào một thầy chưa thể làm được cả hai điều này, người đó không phải là thầy, người đó chỉ là thầy giáo.

Một sư nói với Kyosei, "Tôi muốn mổ từ bên trong. Xin thầy gõ từ bên ngoài?"

Kyosei nói, "Ông có thể đạt tới sống hay không?"

Sư này nói, "Nếu tôi không thể đạt tới sống tôi sẽ trở thành trò cười."

Kyosei nói, "Ông nữa cũng là một anh chàng trong cỏ dại."

Như tôi đã nhớ tới Gora, thợ gốm, Kyosei đang lấy một chiều hướng khác cho nó, chiều hướng của quả trứng. Bạn có thể gõ từ bên ngoài, nhưng con chim bên trong quả trứng phải mổ ra, bản thân nó. Điều này đưa giải thích của Gora tới sáng suốt sâu sắc hơn nhiều. Thầy thực thực ra không cần mổ cho bạn từ bên trong; chính sinh lực của bạn sẽ làm điều đó. Đó là lí do tại sao Kyosei chắc chắn và đột nhiên dường như hỏi mà không có tham khảo hay ngữ cảnh nào, Ông có thể đạt tới sống hay không?

Ông ấy đang nói, "Khi có liên quan tới gõ, ta sẵn sàng, nhưng ông có đủ năng lượng để đạt tới cuộc sống không? - bởi vì phần kia, việc mổ, ông sẽ phải làm. Ông sẽ phải nhận hiểm nguy để thoát ra khỏi cái vỏ, để đi ra khỏi quả trứng." Chắc chắn, Kyosei vượt xa hơn nhiều hiểu biết của Gora.

Sư này nói, "Nếu tôi không thể đạt tới sống tôi sẽ trở thành trò cười."

Ông ấy đã hiểu tại sao thầy Kyosei hỏi ông ấy, "Ông có thể đạt tới sống...? Ông có đầy năng lượng và dư thừa để cho nếu ta gõ ông, ông sẽ không bị giết chết không? Ông có đủ chín chưa, được định tâm, tới mức việc gõ của ta từ bên ngoài sẽ không phá huỷ ông, mà sẽ cho ông bầu trời mở, tự do bay? Tất cả mọi điều đều phụ thuộc vào ông có bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu sinh lực. Nếu ông không có cuộc sống đó, thế thì ông chỉ là một anh chàng trong cỏ dại."


Không hoa hồng nào sẽ nở trong cỏ dại. Cỏ dại không cho bất kì hoa nào, chúng không có sự dư thừa năng lượng mà nở ra trong hoa. Đoá hoa là hiện tượng bí ẩn. Từ đất, bạn không thể tìm thấy bất kì cái gì giống như hoa hồng sẽ mọc ra từ nó. Cả trong bụi hồng bạn cũng không thể tìm thấy cái gì giống vậy - cho dù là tiếng vọng xa xăm của cái đẹp, của mầu sắc, của sự tinh tế của đoá hồng. Nó không ở trong đất, nó không ở trong rễ, nó không ở trong bụi cây... nhưng nó phải có đó, bằng không đoá hoa không thể nở được. Hoa là dư thừa năng lượng. Nhiều năng lượng được dùng bởi lá và tán lá. Chừng nào cây còn chưa có nhiều năng lượng hơn là được hấp thu bởi tán lá, bởi cành, bởi lá, hoa hồng là không thể có được.





Sư này là đúng khi ông ấy nói, Nếu tôi không thể đạt tới sống tôi sẽ trở thành trò cười. Bạn gõ trứng và bạn giết chết con chim bên trong bằng việc gõ của bạn. Sư này nói, "Tôi sẽ là trò cười." Và nhiều đệ tử trên thế giới... gần như toàn thế giới theo cách nào đó này khác đều theo dòng nào đó của Hindu giáo, Phật giáo, Jaina giáo, Ki tô giáo mà không biết họ là đệ tử. Nhưng không hoa hồng nào nở - họ toàn là những trò cười.

Một nhà truyền giáo Ki tô giáo, Stanley Jones, thường ở cùng tôi. Ông ấy là người nổi tiếng thế giới. Sáu tháng đầu ông ấy đi về phương Tây để dạy về Ki tô giáo, thượng đế học của nó, trong các đại học và sáu tháng sau ông ấy thường tới Ấn Độ. Bất kì khi nào ông ấy ở trong thành phố của tôi, ông ấy lại ở cùng tôi. Một hôm tôi hỏi ông ấy, "Ông đã là một người Ki tô giáo trong gần sáu mươi năm, nhưng tôi thậm chí không thấy một tiếng vọng yếu ớt của một Jesus trong ông. Ông biết nhiều, nhưng tri thức không phải là vấn đề. Trái tim ông đã không nở hoa, cái đầu ông nặng nề. Khi nào ông sẽ mọc hoa hồng?"

Ông ấy nhìn tôi hơi choáng, vì đây không phải là cách nói trong bất kì tham chiếu nào khác hơn là Thiền. Trong mọi hoàn cảnh tôn giáo khác mọi thứ đều có tính lí thuyết, triết lí, chúng là các học thuyết. Thiền không phải là học thuyết. Nó là chính cách tiếp cận trực tiếp tới vấn đề tồn tại về tại sao con người đã không nở hoa, tại sao hàng triệu người đã không trưởng thành hoa hồng trong vườn của họ, tại sao họ chỉ là cỏ dại, trò cười.

Setcho bình luận về đối thoại nhỏ này. Lần đầu tiên anh ta có chút ít nhạy cảm. Anh ta vẫn là anh giáo làng, nhưng có lẽ sống trong nhóm các nhà huyền môn, các thầy, anh ta đã học được cái gì đó. Tôi vẫn ngờ rằng đó chỉ là tri thức, nhưng lần này anh ta tới rất gần chân lí.

Nhưng nhớ lấy, rất gần chân lí vẫn là rất xa. Chừng nào bạn chưa là chân lí thì không ích gì mà biết bạn đang xa khỏi nó bao nhiêu. Một dặm, một triệu dặm, thậm chí một li, một lời, và bạn đã đánh mất chân lí.

Dẫu sao đi chăng nữa, anh ta đã tới rất gần. Lần đầu tiên anh ta biểu lộ khả năng này; có lẽ đến cuối bản thân anh ta có thể biến thành hoa hồng.

Setcho nói:

Phật già có cách thức của ông ấy về dạy,

Câu trả lời của sư này không được ca ngợi.

Người lạ với nhau, gà mái và gà con,

Ai có thể mổ khi việc gõ tới?

Bên ngoài, việc gõ được cho;

Bên trong, gà con còn lại.

Việc gõ được cho một lần nữa;

Các sư trên toàn thế giới thử thủ đoạn này vô ích.

Chỉ gõ từ bên ngoài sẽ không giúp ích gì, chừng nào năng lượng bên trong chưa trở thành niềm khao khát vô cùng để đi ra. Thế thì, ngay cả không có việc gõ nào từ bên ngoài con chim sẽ tự nó phá vỏ ra.

Đã từng có nhiều thầy mà không có thầy nào. Niềm khao khát riêng của họ về chân lí là mênh mông tới mức họ không cần sự giúp đỡ. Năng lượng tràn ngập riêng của họ cho họ tự do để bay trên trời. Vỏ trứng rất mỏng; nó không phải là bức tường Trung Quốc. Bạn không bị cầm tù trong cái gì đó được làm bằng sắt; bạn bị cầm tù trong cái gì đó được làm từ các ý nghĩ. Tờ giấy gạo, bức rèm Nhật Bản, mỏng tới mức bạn không thể bước ra được bất kì lúc nào bạn muốn. Bạn không phải đợi ai đó gõ cửa từ bên ngoài. Và nếu bạn không có năng lượng, cho dù ai đó gõ điều đó sẽ không giúp ích.

Có một bài thơ rất hay của Rabindranath Tagore, "Vua Đêm":

Có một ngôi đền dành riêng cho Vua Đêm - rất cổ kính, khổng lồ, với một nghìn tu sĩ. Một tu sĩ cấp cao một đêm mơ thấy rằng Vua Đêm đã xuất hiện và nói với ông ấy, "Ngày mai ta sẽ tới thăm đền. Lau dọn sạch sẽ nó đi, chuẩn bị cho nó đi. Ta đã không ở đó hàng thế kỉ rồi. Ta phải đi tới nhiều ngôi đền khác nữa."

Ông ta thức dậy, vã mồ hôi mặc dầu ông ta đã từng cầu nguyện mọi ngày chỉ vì sự kiện này, rằng "Ngài nên xuất hiện, ngài nên cho chúng tôi một thoáng nhìn về bản thể ngài, niềm huy hoàng của ngài."

Và bây giờ giấc mơ này đã tới, nhưng một giấc mơ...? Vào giữa đêm, ông ta gọi mọi tu sĩ từ giường trở dậy và nói, "Tôi xin lỗi quấy rầy các ông, nhưng vấn đề này thực sự nghiêm trọng. Tôi đã thấy Vua Đêm trong mơ, ngài nói, 'Chuẩn bị đi, dọn sạch đền, ta sẽ tới thăm ngày mai.'"

Các tu sĩ khác bắt đầu cười. Họ nói, "Dường như ông đã trở nên quá già rồi, lão suy rồi. Chỉ là gấc mơ và ông đã quấy rối chúng tôi một cách không cần thiết."

Ông già nói, "Ta hiểu rằng các ông sẽ cười ta. Ta nghĩ về điều đó trước khi ta đánh thức các ông dậy, nhưng không có hại gì trong việc chuẩn bị. Dẫu sao đi chăng nữa ngôi đền cũng cần sơn lại trong hàng thế kỉ."

Ngôi đền này đã bị mọi người bỏ hoang hoàn toàn. Nó ở xa khu dân cư trong rừng sâu. Và các tu sĩ cũng dần dần trở nên ngần ngại. Nhiều người trong số họ đã thôi cầu nguyện.

Nhiều người trong số họ đã trở nên đối kháng: "Ai biết liệu có Vua Đêm hay không? Chúng tôi đã từng ở đây - chúng tôi chưa bao giờ thấy ông ấy. Bố mẹ chúng tôi đã từng ở đây - họ chưa bao giờ thấy cả. Bố mẹ họ đã từng ở đây - họ đã không có khả năng thấy ông ấy. Nhiều thế kỉ đã trôi qua và chúng ta đã từng phục vụ cho những tượng đá này và bây giờ đột nhiên ông muốn chúng tôi tin vào giấc mơ của ông sao?"

Tu sĩ trưởng nói, "Bản thân tôi không tin vào nó, nhưng cũng chẳng có hại gì. Cứ nghĩ về khả năng khác nếu ngài tới... Không có khả năng nào, tôi biết, nhưng chỉ cho một phần trăm khả năng thôi. Chính một trăm phần trăm là không có khả năng rằng ngài sẽ tới. Nó chỉ là giấc mơ, nhưng cứ cho một phần trăm đi... nếu ngài tới và thấy chúng ta không được chuẩn bị, không hoa dành cho ngài, không kẹo để đón chào ngài, không âm nhạc, không nhảy múa, không nến, thế thì chúng ta sẽ thực sự trong sự sắp đặt tồi. Một nghìn tu sĩ... các ông đang làm gì ở đây?

"Và dẫu sao đi chăng nữa, nếu chúng ta dọn sạch ngôi đền, đem hoa tới, thắp nến dường như ngài đang tới và ngài không tới, chẳng hại gì. Nó là ngôi đền của chúng ta và chúng ta sống trong nó, chúng ta đã mở hội nó. Vị khách đã hứa nhưng không quay lại. Chẳng hại gì trong chuẩn bị, nhưng không chuẩn bị có rủi ro vô cùng, và tôi không thể nhận rủi ro đó."

Đến lúc đó đêm đã gần qua và mọi người nhượng bộ ý nghĩ theo tu sĩ già này - ông ấy có lí. Ngôi đền được lau dọn. Nó có hàng trăm tượng, bao nhiêu là bụi, trong hàng thế kỉ không ai chăm nom. Họ mang hoa và hương tới, và họ đem bánh kẹo và họ chuẩn bị thức ăn đặc biệt.

Nửa ngày trôi qua và nghi ngờ bắt đầu nảy sinh: "Nửa ngày qua rồi và ngài vẫn chưa tới. Chúng ta bị bận tâm không cần thiết bởi giấc mơ của cụ già lẩm cẩm này. Ai đã bao giờ nghe nói rằng bất kì thần nào tới bất kì đền nào đâu? Điều đó ngược lại mọi tính sự kiện, mọi lịch sử, và chúng ta đã vào giấc mơ và tự mình làm mệt mình một cách không cần thiết. Và chúng ta không thể ăn được, chừng nào vị khách còn chưa tới."

Đó là qui tắc đơn giản trong đền. Đầu tiên thần phải được phục vụ và thế rồi các tu sĩ có thể chia nhau thức ăn. Mãi cho tới giờ điều đó đã là dễ dàng, vì các thần chỉ là thần đá. Hôm nay thì khó khăn. Trời xế chiều rồi, mặt trời đã bắt đầu xuống và mọi người đều giận cụ tu sĩ này: "Chúng ta đã phí hoài nhiều tiền một cách không cần thiết vào hoa này, tranh này... Chúng ta đã phải đem bao nhiêu người phục vào lau dọn, vì điều đó gần như không thể được, công việc khổng lồ thế."

Cụ tu sĩ nói, "Xin lỗi các ông, nhưng ta có thể nói được gì? Ngài có thể vẫn tới chứ."

Ngày trôi ra và chung cuộc họ quyết định, cho dù ngược với tu sĩ trưởng, "Bây giờ thật vô dụng mà chờ đợi - mặt trời đã lặn. Cả ngày chúng tôi đã đói mèn và làm việc và bây giờ chúng tôi mệt rồi. Chúng tôi muốn ăn và đi ngủ."

Cụ già nói, "Tốt hơn cả là cứ đợi một đêm nữa vì ngài là Vua Đêm - điều đó chúng ta đã quên hoàn toàn. Ngài sẽ không tới vào ban ngày; ngài sẽ tới vào ban đêm, nếu như ngài tới."

Họ nói, "Bây giờ chúng tôi sẽ không bị thuyết phục bởi cái ngu xuẩn này để vẫn còn bị đói và thức cả đêm, đợi giấc mơ của ông."

Họ nổi loạn...

Cụ tu sĩ nói, "Không cần nổi loạn. Bản thân ta già và mệt và đói; ta sẽ gia nhập cùng các ông... có lẽ nó chỉ là giấc mơ thôi."

Và tất cả họ đều ăn những thứ ngon mà họ đã thu xếp cho thần của ngôi đền. Họ mệt tới mức họ cảm thấy buồn ngủ rất chóng, ngay đầu đêm.

Đến nửa đêm một chiếc xe bằng vàng cùng Vua Đêm tới, thần của ngôi đền này. Chiếc xe tới trên con đường bùn để lại dấu vết trên bùn đi thẳng tới cổng lớn của ngôi đền. Đã có một nghìn bậc để lên tới cổng chính.

Tiếng động của chiếc xe trên con đường bùn được nghe thấy. Tu sĩ nào đó, nửa thức nửa ngủ nói, "Dường như là ngài đã tới, vì tôi nghe thấy tiến xe lớn."

Ai đó khác quát anh ta - "Đừng quấy rối chúng tôi bây giờ. Mọi thứ vô nghĩa này thế là đủ rồi! Không có xe nào cả; đó chỉ là mây bay qua thôi."

Ai đó khác nói, "Nhưng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân - ai đó đang đi lên cổng chính."

Từ cả nghìn tu sĩ đó nhiều người nhảy lên anh ta và buộc anh ta nói: "Im đi, câm đi. Đấy chẳng là gì cả ngoài gió mạnh đập vào cửa. Đừng bị lừa; đừng nghĩ rằng thần sẽ gõ lên cửa."

Đến sáng tất cả họ đều kêu khóc vì đã có những dấu hiệu này về dấu chân để lại trên một nghìn bậc và trên đường bùn còn có dấu hiệu của chiếc xe, tới và quay lại.

Thần đã tới - nhưng họ đã ngủ...

Có thể tìm ra một thầy, người có thể gõ bạn, nhưng nếu bạn ngủ say, trong giấc ngủ bạn sẽ thấy cả nghìn lẻ một giải thích và tiếp tục trở lại ngủ. Có lẽ đó là mây, có lẽ đó là gió... Bạn có thể tìm ra bất kì lí do nào để né tránh; bạn sẽ lật mình và đi vào giấc ngủ... chả ai tới cả.

Tất cả đều phụ thuộc vào năng lượng bên trong của bạn để chờ đợi tại cửa cho khách tới, thức tỉnh đầy đủ, trong tin cậy sâu sắc, trong yêu lớn lao.

Thực ra tin cậy của bạn và yêu của bạn là thành phần của vị khách.

Yêu của bạn tạo ra, tin cậy của bạn tạo ra - chẳng ai tới cả.

Chỉ tin cậy của bạn và yêu của bạn nở hoa và hương thơm bao quanh bạn. Hàng nghìn ánh sáng bắt đầu cháy sáng quanh bạn.

Nó là năng lượng của bạn, năng lượng dư thừa của bạn - không có thần khác.

Maneesha, bạn hỏi,

Giai thoại này gợi nên hình ảnh đẹp thế của điều truyền giữa thầy và đệ tử.

Thầy có thể nói về mổ và gõ mà chúng tôi gọi là mối quan hệ với thầy được không?

Thực ra, gõ không phải là không tránh khỏi nhưng mổ mới là không tránh khỏi. Nếu bạn tràn ngập với năng lượng thế thì ngay cả một người không biết gì cũng có thể cho bạn cái gõ và bạn sẽ được tự do khỏi giấc ngủ của bạn, khỏi bóng tối của bạn, khỏi vô thức của bạn.

Có lần chuyện xảy ra với một thánh nhân lớn người Tây Tạng lớn, Milarepa... Ông ấy là một người giản dị và hồn nhiên và ông ấy đã theo một thầy, người chẳng phải là thầy chút nào, mà chỉ là một học sĩ lớn, rất thông thái, có người theo rất đông. Nhưng Milarepa không quan tâm tới tri thức. Ông ấy yêu con người này, ông ấy tin cậy vào ông này. Mặc dù ông này không đáng tin cậy, ông này không phải là thầy, Milarepa đã chấp nhận ông ta như thầy tới mức độ - câu chuyện này rất hay, phải là biểu tượng - mà ông ấy bước đi được trên nước.

Các đệ tử khác những người già hơn và thâm niên hơn ông ấy không thể nào tin được vào điều đó; họ thử. Họ hỏi Milarepa, "Bí mật là gì?"

Ông ấy nói, "Chả bí mật gì cả; tôi đơn giản tin cậy thầy tôi. Tôi nhớ tới thầy và tôi nói với thầy rằng tôi muốn đi qua sông này, có vậy thôi. Tôi không biết thầy xoay xở thế này."

Một cách tự nhiên, ghen tị nảy sinh bởi vì ông ấy là người mới tới và ông ấy đột nhiên trở thành người lỗi lạc nhất vì những việc làm của ông ấy. Ông ấy sẽ nhảy xuống từ núi mà không bị thương... Và lí do ông ấy bao giờ cũng đưa ra là, "Đó là thầy tôi."

Điều đó được báo tới thầy ông ấy. Thầy ngạc nhiên lắm. Bản thân thầy không dám bước trên nước. Thầy là học sĩ thông thái, nhưng điều đó không làm cho bạn có khả năng bước đi trên nước được. Thầy không thể nhảy từ trên núi vào trong thung lũng mà không bị đau. Nhưng bây giờ ông ta trong khó khăn. Ông ta không thể nói, "Ta không chịu trách nhiệm chút nào, đó phải là tin cậy riêng của người đó" - ngược lại ông ta đã chứng tỏ là một người rất bình thường. Ông ta nói, "Phải, đó là tên ta và quyền năng của tên ta."

Thế là các đệ tử hỏi, "Thế thì thầy chỉ cho chúng tôi đi: bước trên nước."

Ông ta nói, "Rồi ta sẽ chỉ."

Ông ta nghĩ trong đầu, "Nếu tên mình có thể làm được điều đó, thế thì tất nhiên tự mình, mình sẽ thử."

Và sau bước thứ nhất ông ta bắt đầu kêu lên, "Cứu tôi với! Cứu tôi với!" vì ông ta đang chìm. Bằng cách nào đó ông ta được kéo ra.

Các đệ tử hỏi, "Điều gì xảy ra vậy?"

Ông ta nói, "Ta không biết, ta chưa bao giờ thử điều đó trước đây. Milarepa kia đâu rồi?"

Milarepa đang ở bên kia sông, thế là ông chạy trên nước qua bên này.

Thầy nói, "Trời, ông đã lột trần ta rồi. Ta không thể làm được điều đó, tên ta cũng không thể làm được điều đó; nó phải là tin cậy của ông. Chả thành vấn đề tin vào cái gì, tin vào ai."

Cho nên thỉnh thoảng chuyện xảy ra là một thầy, mà không phải là thầy, đã giúp cho ai đó trở nên thức tỉnh, chứng ngộ. Và điều ngược lại cũng đã xảy ra, rằng thầy được thức tỉnh hoàn toàn, thầy liên tục hét vào tai bạn... nhưng bạn nghĩ bạn không thể bay được, rằng cả bầu trời không phải là của bạn, rằng bạn không thể được tự do khỏi tù túng mà bản thân bạn đã tạo ra về các quan hệ, về thành công, về quyền lực, về danh tiếng... Hàng nghìn cái tên của Quỉ, nhưng điều bản chất là ở chỗ nó cầm tù bạn, nó xiềng xích bạn.

Việc phá vỡ xiềng xích này là trong quyền năng của bạn, vì những xiềng xích đó được làm chỉ từ tưởng tượng của bạn.

Maneesha, bài học bản chất nhất trên con đường là việc có trái tim yêu thương, có tin cậy vào sự tồn tại - là việc ở trong buông bỏ rằng nếu sự tồn tại chăm nom cho tất cả vũ trụ bao la này, nó cũng sẽ chăm nom cho bạn. Và bất kì cái gì xảy ra đều phải là đúng vì không cái gì có thể xảy ra ngược lại sự tồn tại được.

Tim cậy mênh mông này là khó lúc ban đầu, bởi vì bạn không thể chạm vào sự tồn tại được, bạn không thể hình dung ra được sự tồn tại là gì.

Thầy đơn giản là sợi chỉ rất mỏng giữa bạn và sự tồn tại. Thầy có thể cho bạn bằng chứng rõ ràng về tin cậy và yêu. Nếu thầy trở thành bằng chứng, câu trả lời, thế thì cái gì đó trong bạn sẽ bắt đầu mở ra. Thầy không làm gì cả, thậm chí không gõ.

Cho nên tôi không đồng ý với Kyosei và Setcho và Gora. Điều họ nói là có ý nghĩa nhưng không có đủ ý nghĩa.

Thầy không làm gì cả.

Hiện hữu của thầy là đủ.

Im lặng của thầy xuyên thấu vào tim của đệ tử.

Không có nỗ lực; nó chỉ là việc xảy ra.

Chính sự hiện diện của thầy cho bạn tin cậy rằng cuộc sống là nhiều hơn nhiều so với bạn đã biết mãi tới giờ, sâu hơn nhiều, bao la hơn nhiều; rằng cuộc sống không chỉ là lệ thường hàng ngày, trần tục này; rằng cuộc sống có thế giới bên trong, vương quốc bên trong, kho báu mà bạn đang mang mà chẳng biết gì về nó.

Thầy đơn giản khiêu khích bạn, thách thức bạn.

Im lặng của thầy là thách thức, lời của thầy là thách thức. Sự hiện diện của thầy là lời mời.

Những người sống động và những người muốn sống động hơn đều đi theo con đường này; không may họ là số rất ít người. Phần lớn mọi người quyết định vẫn còn trong trứng của họ. Trứng dường như rất có tính bảo vệ - ai biết bên ngoài là cái gì? Trứng là an ninh - ai biết, bên ngoài có thể bất an ninh, không an toàn. Thầy đơn giản cho việc đảm bảo bằng sự hiện diện của thầy - không bằng lời, nhưng chỉ bằng sự hiện hữu của thầy: "Ra khỏi trứng đi, ra khỏi nhà tù của bạn đi dù cái tên của nhà tù của bạn là bất kì cái gì - và bạn có khả năng làm điều đó."

Không cái gì được cần làm từ bên ngoài; nó là việc bùng nổ bên trong. Người làm vườn không mở cánh hoa ra; nụ mở các cánh theo cách riêng của nó. Vâng, người làm vườn giúp theo nhiều cách khác, nhưng kinh nghiệm trung tâm và bản chất xảy ra từ bên ngoài.

Tôi gọi một người là thầy là người có thể làm cho bạn an ninh trong thế bất an ninh này, người có thể cho bạn dũng cảm để thoát ra khỏi cái hố ấm cúng của bạn, người có thể cho bạn cái nhìn sâu sắc rằng bạn có đôi cánh.

Tôi đã kể cho bạn một chuyện ngụ ngôn cổ đại... Một con sư tử cái mang thai và nó nhảy từ cồn đất này sang cồn đất khác và cho sinh ra một sư tử con, ngã xuống đất giữa bầy cừu.

Con sư tử con này được lũ cừu nuôi lớn, mặc dầu nó trở thành sư tử. Nhưng chúng đã trở nên quen với con sư tử này và hơn thế nữa, nó cũng là kẻ ăn cây cỏ hệt như mọi con cừu. Và mặc dầu cừu và sư tử không có gương, chúng cảm thấy rằng cái gì đó kì lạ với con cừu này... dài quá, to quá, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Rắc rối nảy sinh một hôm khi một con sư tử già thấy đám cừu này đi qua và, trong số chúng, có một con sư tử, non, khoẻ - và lũ cừu không sợ nó! Con sư tử già không thể tin được vào mắt mình - điều đó ngớ ngẩn thế! Nó chạy đuổi theo con sư tử con, vì con sư tử con bắt đầu chạy cùng lũ cừu. Sư tử già gọi nó nhiều lần, "Dừng lại đã!"

Nhưng con sư tử con chưa bao giờ nghĩ rằng nó là bất kì ai khác hơn cừu - một kẻ ăn chay hoàn hảo, ăn cây cỏ, có bạn bè, chuyện tình, bạn gái, tận hưởng cuộc sống - tại sao nó phải dừng lại? Và kẻ đuổi theo này dường như nguy hiểm!

Nhưng con sư tử già không thể cưỡng lại được cám dỗ. Nó chạy theo và bắt giữ con sư tử non và nói, "Cháu ngốc vừa vừa chứ, cháu đã quên mất rằng cháu là sư tử sao?"

Con sư tử non bắt đầu rùng mình vì sợ và nó nói, "Cho cháu đi đi, mọi người đều đi cả. Nếu họ đi mất cháu sẽ bị lạc. Đừng cản cháu. Xin bác tha cho cháu, để cháu đi. Mọi người đều sắp có bữa trưa ngon lành; ngay bên cạnh con sông có nhiều cỏ ngon thế. Nếu bác muốn bác có thể tới, nhưng đừng cản cháu."

Sư tử già nói, "Cháu ngốc này... cháu đi cùng ta. Cháu đã bắt đầu ăn cỏ sao?"

Sư tử già bắt sư tử non đi theo nó, vì sư tử non không động đậy. Nó muốn đi tới người của nó và cái ông này làm phiền hà một cách không cần thiết. Sư tử già đem nó ra sông và bảo nó, "Nhìn xuống sông và nhìn mặt bác và mặt cháu đi!"

Chẳng cái gì được nói, chẳng cái gì được làm, và một tiếng gầm lớn thoát ra từ sư tử non. Đột nhiên, một sự biến đổi: nó không phải là cừu.

Nhưng không cái gì được nói. Chỉ tấm gương được dùng, tấm gương của dòng sông im lặng.

Thầy chỉ là tấm gương.

Thầy không làm gì cả.

Thầy đơn giản cho phép bạn nhìn vào trong gương của mắt thầy, nhìn vào trong gương của cử chỉ thầy, trong gương của im lặng của thầy, và có lẽ có thể tiếng gầm của sư tử vang ra.

Bạn có thể đánh thức thực tại của bạn.

Nó im lặng thế và đẹp thế, nhưng tôi muốn có chút ít tiếng cười trước khi chúng ta kinh nghiệm im lặng sâu sắc hơn. Từng tiếng cười đều đem tới việc đánh thức im lặng sâu sắc hơn, im lặng tươi tắn hơn...

Một diễn viên trẻ vừa mới được thuê cho vai đầu tiên của mình trong một vở kịch được biểu diễn ở Broadway.

"Anh chỉ phải nói một dòng thôi," đạo diễn bảo anh ta, "nhưng nó là dòng cực kì quan trọng. Khi anh nghe tiếng súng tắt đi anh nói, `Nghe đây! Tôi nghe thấy tiếng súng ca nông gầm thét!' Anh có hiểu không?"

"Tất nhiên," chàng diễn viên đáp một cách tự tin, "Nghe đây! Tôi nghe tiếng súng ca nông gần thét! Không vấn đề gì, tôi đã biết điều đó rồi."

Đêm hôm sau rạp hát được khoanh lại và chàng diễn viên trẻ sải bước ở hậu trường lặp đi lặp lại câu, "Nghe đây! Tôi nghe thấy tiếng súng ca nông gầm thét."

Thế rồi khán giả yên tĩnh khi vở kịch bắt đầu. Đạo diễn ra dấu cho anh thanh niên ra sân khấu và màn kéo lên.

Đột nhiên một tiếng ồn to như sấm lan qua rạp hát. Anh chàng diễn viên giật mình xoay tròn xung quanh và kêu to, "Cứt thật! Đó là cái đéo gì vậy?"

Một người Texas ở Anh đi vào trong một toa xe lửa đông đúc. Ông ta thấy rằng duy nhất một ghế trống bị chiếm bởi một con chó có vẻ gầy còm với bà chủ béo mặt đỏ.

Ông ta hỏi một cách lễ phép liệu con chó có thể ngồi lên sàn thay vì trên ghế được không.

"Xin ông để cho con chó của tôi được một mình!" người đàn bà cắn cảu.

Người Texas tìm cả tầu mà không thấy chỗ nào, cho nên anh ta quay lại và ném con chó ra ngoài cửa sổ.

Người đàn bà thất kinh. "Mọi người ngồi ở đây," bà ta la lên với mọi người, "và cho phép một thằng Mĩ đối xử với một quí bà như thế này sao?"

Một người đàn ông đội mũ quả dưa hạ thấp tờ báo TIMES xuống, "Người Mĩ toàn bọn khùng, thưa bà," ông ta giải thích. "Họ cầm dĩa sai tay, họ lái xe sai bên trên đường, và bây giờ gã ngốc ngày đã đi và ném đồ chó đẻ ra ngoài cửa sổ!"

Một linh mục Cơ đốc giáo ở Rome tới thăm một nhà thổ. Khi ông ta đã hoàn thành, thay vì phải trả tiền ông ta được cho mười đô la. Linh mục xô về nhà kể cho hồng y giáo chủ về điều này.

Để đủ chắc, hôm sau hồng y giáo chủ đi tới cùng nhà thổ đó. Khi ông ta đã hoàn thành, thay vì phải trả tiền ông ta được cho một trăm đô la. Hồng y giáo chủ không thể tin được vào vận may của mình. Thế là ông ta chạy lên để kể cho giáo hoàng Polack về chuyện không thể nào tin được này.

Đêm hôm say giáo hoàng Polack lén đi xuống quận đèn đỏ và tìm tới cùng chỗ. Khi ông ta đã hoàn thành họ cho ông ta một cái séc một nghìn đô la.

"Xin một phút," giáo hoàng kêu lên, "điều này là không thể nào tin được! Làm sao các vị trả tiền cho khách hàng ở đây được?"

"Thế này," má mì nói, "điều đó giống thế này. Chúng tôi làm tấm ảnh lớn về vị linh mục đang trong hành động. Chúng tôi làm bộ phim lớn về hồng y giáo chủ. Và ngay bây giờ ông đang xuất hiện trên ti vi vệ tinh truyền hình trực tiếp."

Một cô gái trẻ vừa lấy chồng hỏi mẹ cô ta về đêm tân hôn. Mẹ cô ta là một người cổ hủ bảo cô ta, "Nó sẽ đem con lên giường, xé quần áo con ra và thế rồi nó sẽ nằm bên cạnh con và thế rồi... e hèm, làm con sợ! Nhưng con sẽ chỉ phải chịu đựng điều đó."

Sau lần thứ nhất cô dâu trẻ nhìn chồng một cách bẽn lẽn. "Cưng ơi," cô ta nói, "làm em sợ nữa đi."

Anh ta làm cho cô ta sợ vài lần trong đêm, và khi mặt trời lên cô dâu lay anh chồng và nói, "Cưng ơi, làm em sợ nữa đi."

Người đàn ông mở mắt hấp háy, chậm rãi lấy hơi thở sâu và kêu lên, "YAA-CÚT RA NGAY!"

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Được rồi... bây giờ trong hai phút nhắm mắt lại, không chuyển động, chỉ bị đông cứng....

Bây giờ thảnh thơi.

Quay lại.

Xem Tiếp Chương 4 - Quay Về Mục Lục

Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post