Read more
Sống Thiền - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 5. Chữ kí trên
nước
Osho kính yêu
Obaku phát biểu với hội chúng và nói, "Các ông tất cả đều là những
người cùng có chung ngũ cốc để ủ bia. Nếu các ông liên tục học Thiền như thế,
các ông sẽ không bao giờ kết thúc nó. Các ông có biết rằng trong mọi vùng của
triều Đường không có thầy giáo về thiền không?"
Thế rồi một sư tiến lên và nói, "Nhưng chắc chắn có những người dạy
cho các đệ tử và chỉ huy hội chúng. Về điều đó thì sao?"
Obaku nói, "Ta không nói rằng không có Thiền, nhưng nói rằng không
có thầy giáo về Thiền."
Setcho nói:
Cách dạy uy nghi của ông ấy;
Nhưng ông ấy làm cho nó thành không công trạng gì.
Ngồi một cách oai vệ trên toàn thể vùng,
Ông ấy phân biệt rồng với rắn.
Hoàng đế Đại Chu có lần đương đầu với ông ấy
Và ba lần ngã vào trong nanh vuốt của ông ấy.
Osho ơi,
Obaku nói không có thầy giáo về Thiền. Do
đó điều đó với tôi dường như là không thể có đệ tử được. Vậy thầy là ai và
chúng tôi là ai?
Và câu hỏi thứ hai:
Obaku dường như nói rằng người ta không thể
biết được Thiền bằng việc kinh nghiệm một hạt ngũ cốc ủ bia. Nhưng tôi đã nghe
thầy nói, "Nếm một giọt của đại dương, và bạn biết toàn thể đại
dương."
Xin thầy bình luận?
Maneesha, Thiền là chính nguyên
lí của sự tồn tại. Dù có bất kì ai dạy nó hay không, dù có bất kì ai học nó hay
không, nó vẫn có đó. Thiền là chính nhịp tim đập của sự tồn tại. Nó không phụ
thuộc vào bất kì việc dạy nào, không phụ thuộc vào bất kì thầy nào, không phụ
thuộc vào đệ tử. Thầy tới và đi, đệ tử tới và biến mất; Thiền còn lại. Như nó vậy.
Nó bao giờ cũng như nó vậy.
Tôi đã làm xong bình luận của
tôi.
Bây giờ tôi sẽ lấy giai thoại
này:
Obaku phát biểu với hội chúng
và nói, "Các ông tất cả đều là những người cùng có chung ngũ cốc để ủ bia.
Nếu các ông liên tục học Thiền như thế, các ông sẽ không bao giờ kết thúc nó.
Các ông có biết rằng trong mọi vùng của triều Đường không có thầy giáo về thiền
không?"
Thế rồi một sư tiến lên và nói,
"Nhưng chắc chắn có những người dạy cho các đệ tử và chỉ huy hội chúng. Về
điều đó thì sao?"
Obaku nói, "Ta không nói rằng
không có Thiền, nhưng nói rằng không có thầy giáo về Thiền."
Tôi hi vọng mọi sự là rất đơn
giản...
Nếu không có nhà thờ Cơ đốc
giáo, không giáo hoàng, sẽ không có Ki tô giáo, vì Ki tô giáo chẳng liên quan
gì tới điều tinh tuý của sự tồn tại. Nếu không có shankaracharya và không có sư
Hindu, sự tồn tại sẽ vẫn còn hệt như nó vậy. Hiện hữu hay không hiện hữu của họ
không ảnh hưởng tới sự tồn tại. Chắc chắn các học thuyết của họ sẽ biến mất,
giáo đoàn của họ sẽ không được tổ chức thêm gì nữa. Thầy giáo của họ và thầy của
họ và đệ tử của họ sẽ không có đó. Và nếu những người này nghĩ Hindu giáo là phụ
thuộc vào những kinh sách này, những shankaracharyas, thế thì chắc chắn sẽ
không có Hindu giáo nữa.
Ngoại trừ Thiền, không tôn giáo
nào đã từng rõ ràng một cách mãnh liệt như vậy về tình trạng tồn tại riêng của
nó. Các tôn giáo khác chỉ nhận biết về thượng đế học của họ, kinh sách của họ,
thầy giáo của họ, thầy của họ, đệ tử của họ. Họ tất cả đều rất hời hợt - chỉ là
sóng trên đại dương. Nhưng Thiền chưa bao giờ bị đồng nhất với sóng cho dù một
khoảnh khắc. Nó liên tục nhấn mạnh, "Ta là đại dương. Sóng tới và đi; đại
dương còn lại. Nhiều con sóng nữa sẽ tới và đi; điều đó không ảnh hưởng tới đại
dương theo bất kì cách nào."
Obaku là đúng khi ông ấy nói rằng
không có Thiền. Có nhiều thầy giáo và nhiều tín đồ, nhưng họ không tạo nên thực
tại của Thiền.
Chẳng hạn, một ngày nào đó tôi
đã không hiện hữu và một ngày nào đó tôi sẽ lại không hiện hữu. Cùng điều đó là
đúng về từng người trong các bạn. Nhưng điều tinh tuý của sự tồn tại không biết
tới thay đổi; nó còn lại. Và điều tinh tuý đó của sự tồn tại được gọi là Thiền.
Nó không phải là tôn giáo thường như Hindu giáo, Ki tô giáo, Mô ha mét giáo, Phật
giáo, Jaina giáo, Do Thái giáo - tôi bao hàm ngay cả Phật giáo - vì Thiền là điều
tinh tuý; mọi thứ khác chỉ là phụ thêm. Thiền là kinh nghiệm; mọi thứ khác chỉ
là trang trí.
Obaku là đúng: cho dù có Thiền
sư và có tín đồ Thiền, vậy mà không có Thiền theo nghĩa rằng những giáo huấn
này tất cả đều là thừa không cần thiết và những thầy giáo này chỉ là những người
thông thái. Họ biết về Thiền, nhưng họ đã không sống nó, họ chỉ học về nó thôi.
Và khi bản thân thầy giáo không có Thiền như phẩm chất của bản thể bên trong nhất
của họ, làm sao họ có thể dạy cho bất kì ai được? Nhưng điều đó không có nghĩa
là không có Thiền.
Thiền là cái tên khác của sự tồn
tại - và thế thì bạn sẽ có khả năng hiểu Obaku rất dễ dàng.
Setcho nói:
Cách dạy uy nghi của ông ấy;
Nhưng ông ấy làm cho nó thành
không công trạng gì.
Ngồi một cách oai vệ trên toàn
thể vùng,
Ông ấy phân biệt rồng với rắn.
Hoàng đế Đại Chu có lần đương đầu
với ông ấy
Và ba lần rơi vào trong nanh vuốt
của ông ấy.
Setcho đang ca ngợi sáng suốt
vô cùng của Obaku, sự sáng tỏ của cách nhìn trong việc phân biệt giữa rắn và rồng,
năng lực lớn của ông ấy để là thầy:
Cách dạy uy nghi của ông ấy...
Nhưng ông ấy khiêm tốn tới mức ông ấy làm cho nó thành không công trạng gì.
Ngồi một cách oai vệ trên toàn
thể vùng... Ông ấy chỉ là người ăn xin khi có liên quan tới thế giới bên ngoài,
nhưng bởi vì cái nhìn sâu của ông ấy vào trong chính trung tâm của sự tồn tại
mà ông ấy là hoàng đế thực. Ngay cả hoàng đế lớn - Đại Chu có lần đương đầu với
ông ấy và ba lần rơi vào trong nanh vuốt của ông ấy.
Chúng ta không biết những nanh
vuốt này là gì. Chúng không được ghi lại nhưng chúng phải là cùng phẩm chất. Chẳng
hạn, khi ai đó nói, "Không có Thiền, mặc dầu có thầy giáo Thiền và đệ tử
Thiền," đồng thời người đó ngụ ý rằng những đệ tử này và những thầy giáo
này đều không làm ra khác biệt - Thiền mới làm khác biệt.
Thiền đúng hơn chính là tính hiện
hữu. Nó ở trong hoa và nó ở trong núi và nó ở trong mây. Nó ở trong bầu trời mở
và nó ở trong ánh sáng vô cùng của mặt trời và nó cũng ở trong bóng tối của
đêm.
Nó hiện hữu! Mọi thứ khác là
chú thích.
Thầy là đích thực khi thầy biết
nó như bản thể riêng của mình; thầy là không đích thức khi ông ấy không biết nó
như bản thể riêng của mình mặc dầu ông ấy biết tất cả kinh sách linh thiêng.
Ông ấy có thể là học sĩ có học và bởi vì việc học của mình mà ông ấy có thể tìm
ra đệ tử, nhưng tất cả đều đang ngồi trong con thuyền sai.
Bạn hỏi tôi, "Obaku nói
không có thầy giáo về Thiền. Do đó điều đó với tôi dường như là không thể có đệ
tử được. Vậy thầy là ai và chúng tôi là ai?"
Phát biểu của Obaku không liên
quan tới hội chúng này. Ít nhất nó không liên quan tới tôi. Ông ấy chỉ nói về
vùng đất của ông ấy, hàng thế kỉ trước đây: đất của triều Đường, một tỉnh nhỏ của
Trung Quốc. Ông ấy không nói về cái vĩnh hẳng - ông ấy không thể nói về tôi hay
bạn!
Tôi biết Thiền - không từ bất
kì kinh sách nào. Tôi không thuộc vào truyền thống Thiền; tôi thuộc vào những
đám mây này. Tôi thuộc vào sự tồn tại theo ý chí riêng của tôi. Tôi đã tìm ra
Thiền - không qua kinh sách. Đó là lí do tại sao tôi có thể nói, ngay cả ở Nhật
Bản chỉ có các thầy giáo và tín đồ, không có Thiền. Tôi gần như là người lạ với
truyền thống này; nhưng tôi đã tìm ra Thiền theo ý chí riêng của tôi. Nó là
khám phá của tôi, nó không phải là kế thừa từ truyền thống, kế thừa từ
Mahakashyapa, Bồ đề đạt ma, Obaku. Tôi không có cái gì từ những người này - tôi
không nợ cái gì với bất kì ai.
Nếu như Obaku mà ở đây, thế thì
Thiền sư Niskriya chắc sẽ véo mũi ông ấy. Xem như đại diện cho ông ấy, Thầy
Niskriya, véo mũi của Maneesha đi.
(Niskriya lấy chiếc lông công đã từng được
gắn trên máy quay của anh ấy, và ngoáy mũi của Maneesha.)
Đúng... Tốt!
Maneesha, câu hỏi thứ hai của bạn là:
"Osho ơi, Obaku dường như nói rằng người
ta không thể biết được Thiền bằng việc kinh nghiệm một hạt ngũ cốc ủ bia. Nhưng
tôi đã nghe thầy nói, "Nếm một giọt của đại dương, và bạn biết toàn thể đại
dương. Xin thầy bình luận?"
Về phát biểu của tôi, tôi bênh
vực nó, dù có Obaku hay không Obaku. Tôi nhắc lại lần nữa: Nếu bạn đã nếm một
giọt bạn đã nếm toàn thể đại dương. Bây giờ bạn biết vị mặn của nó. Nếu bạn đã
nếm một khoảnh khắc của im lặng, bạn đã nếm phúc lạc của nó, phúc lành của nó.
Tôi không quan tâm điều Obaku nói. Khi có liên quan tới phát biểu này ông ấy là
sai.
Tôi đồng ý với phát biểu thứ nhất
của ông ấy một cách vô điều kiện. Theo cùng cách, tôi bất đồng với phát biểu thứ
hai của ông ấy, cũng vô điều kiện luôn - không có khả năng nào cho thoả hiệp.
Và bạn có thể thấy lập trường của tôi là rõ ràng tới mức Obaku không nhất thiết
phải trở thành trò cười. Ông ấy đã làm hoàn toàn tốt, nhưng ông ấy đã đi hơi xa
quá một chút. Ông ấy quên mất rằng sẽ có những người với sáng suốt lớn hơn và
sáng tỏ sâu hơn sẽ tới, người sẽ kết án phát biểu thứ hai của ông ấy.
Tôi không phải là người đi theo
bất kì ai; tôi không là đệ tử của bất kì ai. Tôi đã nếm trải sự tồn tại và tôi
đã tuyên bố rằng tôi đã biết nó. Bất kì cái gì đi ngược lại kinh nghiệm của tôi
đều sai.
"Phật nhật diện, phật nguyệt
diện" của Basho
Osho kính yêu
Thầy lớn Basho bị ốm nặng. Tu
sĩ trưởng của ngôi đền tới bày tỏ sự kính trọng.
Ông ấy hỏi, "Thầy cảm thấy
thế nào trong những ngày này?"
Thầy nói, "Phật nhật diện,
phật nguyệt diện."
Setcho nói:
Phật nhật diện! Phật nguyệt diện!
Được so sánh với chúng,
Ba quốc trưởng, năm hoàng đế tổ
tiên mờ nhạt làm sao!
Trong hai mươi năm ta đã có cuộc
vật lộn dữ dội,
Đi xuống hang rồng vì các ông.
Gian khó thách thức việc mô tả.
Ông lau sạch mắt sư, không làm
ánh sáng từ nó.
Osho ơi,
Thầy hiếm khi nói về bất kì
gian khó nào thầy có thể kinh qua cho chúng tôi, và tôi biết rằng một số người
trong chúng tôi có xu hướng nghĩ thầy ở ngoài đau đớn hay không thoải mái vì thầy
có năng lực chứng kiến mọi thứ. Một số người đã diễn đạt ý tưởng rằng ốm bệnh của
thầy chỉ là phương cách cho chúng tôi. Thầy có thể bình luận được không?
Và câu hỏi thứ hai:
Tôi đã nghe thầy nói, "Chính thân này
là Phật," và tôi cũng nghe thầy nhắc nhở chúng tôi rằng chúng tôi không là
thân thể.
Xin thầy nói về những phát biểu dường như đối
lập này?
Maneesha, mây đã kéo tới rồi...
Phát biểu của Basho, "Phật
nhật diện, phật nguyệt diện" có vẻ giống như câu đố. Nó không phải vậy. Nó
đơn giản nói rằng Phật là Phật dù ông ấy được đối diện với mặt trời hay đối diện
mặt trăng; Phật là Phật dù ông ấy ngồi, đứng, đi hay nằm. Trong thế giới của
Thiền, phật đơn giản nghĩa là chính tự nhiên của bạn. Cho nên dù trời bắt đầu
mưa hay không, bạn sẽ vẫn như cũ, hay mây đưa tới sấm sét - bạn sẽ vẫn như cũ.
Trong ốm bệnh tâm thức của bạn không trở nên ốm; trong tuổi già tâm thức bạn
không trở nên già; trong chết bạn không chết. Phật tính của bạn, tự nhiên của bạn,
điều tinh tuý của bạn là bất tử. Đây là bình luận của tôi.
Thầy lớn Basho bị ốm nặng. Tu
sĩ trưởng của ngôi đền tới bày tỏ sự kính trọng.
Ông ấy hỏi, "Thầy cảm thấy
thế nào trong những ngày này?"
Chỉ một câu hỏi hình thức.
Nhưng bạn không hỏi câu hỏi hình thức cho một người như Basho, vì người như
Basho sẽ đáp lại cái gì đó mà bạn chưa bao giờ mong đợi. Thầy nói, "Phật
nhật diện, phật nguyệt diện", để đáp lại câu hỏi của tu sĩ này, Thầy cảm
thấy thế nào trong những ngày này?" khi thầy ốm.
Basho đang nói, "Dù ta ốm
hay khoẻ, sống hay chết, chẳng tạo ra khác biệt gì cho điều tinh tuý của ta.
Cho nên đừng hỏi câu hỏi ngu xuẩn thế." Và Basho chắc chắn là một trong những
người quí giá nhất đã được sinh ra trên trái đất.
Setcho nói:
Phật nhật diện! Phật nguyệt diện!
Được so sánh với chúng,
Ba quốc trưởng, năm hoàng đế tổ
tiên mờ nhạt làm sao!
Trong hai mươi năm ta đã có cuộc
vật lộn dữ dội,
Đi xuống hang rồng vì các ông.
Gian khó thách thức việc mô tả.
Ông lau sạch mắt sư, đừng làm
ánh sáng từ nó.
Setcho đã cải tiến thêm chút ít
rồi, nhưng anh giáo làng vẫn là anh giáo làng thôi. Thực sự rất không có khả
năng nào cho anh giáo làng trở nên được chứng ngộ - ít nhất tôi chưa bao giờ
nghe nói về bất kì sự cố nào như vậy khi mà một anh giáo làng đã trở thành vị
phật.
Setcho đang cố gắng và bởi vì
anh ta chỉ là một anh giáo làng, thông thái, anh ta sẽ có cuộc vật lộn lớn
trong việc tìm ra chân lí. Chân lí đã được tìm ra rồi, bạn chỉ không nhìn vào
nó thôi. Không có đau, không có vật lộn khi có liên quan tới việc biết bản thể
bạn. Nhưng đau và vật lộn bước vào khi bạn biết quá nhiều về bản thể bạn, chân
lí của bạn, chứng ngộ của bạn. Tất cả những tri thức đó trở thành cao như núi,
và thế thì bạn phải vật lộn với tri thức riêng của bạn.
Chính khó khăn lớn nhất là biết
và trở thành hồn nhiên. Tri thức của bạn ngăn cản bạn khỏi trở thành hồn nhiên.
Có vật lộn và có đau đớn và có phiền não, nhưng nó không liên quan gì tới chân
lí cả; nó có cái gì đó liên quan với tính thông thái của bạn.
Đầu tiên anh ta chỉ giống như
con vẹt khi anh ta lặp lại:
Phật nhật diện! Phật nguyệt diện!
Không cần lặp lại nó, Basho đã
nói nó rồi.
Trong hai mươi năm ta đã có cuộc
vật lộn dữ dội... Tôi tuyệt đối chắc chắn rằng anh ta phải đã vật lộn vất vả.
Nhưng vật lộn đó không trong việc tìm ra chân lí, vật lộn đó là để thoát ra khỏi
tri thức của bạn. Vật lộn đó là với tâm trí, không với bản thể.
Một khi bạn đã xoá đi mọi tri
thức của bạn và bạn đã trở thành chỉ là không việc biết, Thiền là trong tay trống
rỗng của bạn. Nó bao giờ cũng có đó rồi, nhưng bởi vì tri thức mắt bạn không có
khả năng thấy được nó. Cuộc vật lộn là với tất cả những lí thuyết đó, các thượng
đế học, triết học, cái đang che mắt bạn như bụi; do đó, tôi không nghĩ rằng anh
ta đưa ra phát biểu sai, nhưng anh ta hiểu sai lí do cho cuộc vật lộn của anh
ta. Vật lộn đã từng có đó - gần như là người ta đi xuống hang rồng và thế rồi
việc đi ra là gần như không thể được. Tri thức là con rồng lớn hơn nhiều.
Setcho là đúng rằng anh ta đã
tranh đấu trong hai mươi năm, nhưng anh ta không đúng rằng anh ta đã đi ra. Anh
ta vẫn phải tranh đấu thêm chút nữa. Anh ta trên đường đúng, nhưng cho dù đường
đúng thì vẫn không là mục đích.
Và bạn hỏi, Maneesha:
Thầy hiếm khi nói về bất kì
gian khó nào thầy có thể kinh qua cho chúng tôi, và tôi biết rằng một số người
trong chúng tôi có xu hướng nghĩ thầy ở ngoài đau đớn hay không thoải mái vì thầy
có năng lực chứng kiến mọi thứ. Một số người đã diễn đạt ý tưởng rằng ốm bệnh của
thầy chỉ là phương cách cho chúng tôi. Thầy có thể bình luận được không?
Chỉ là chuyện nhảm nhí,
Maneesha, chuyện nhảm nhí tươi...!
Tôi đã không vật lộn chút nào.
Tôi đã không khổ trong việc tìm ra chân lí. Vâng, tôi đã khổ nhiều trong việc
truyền nó cho bạn. Tôi đã lấy đi mọi đau có thể để làm cho bạn nhận biết về thực
tại của bạn. Theo một cách nào đó bạn là đúng rằng ốm bệnh của tôi hay gian khó
của tôi là vì bạn, không vì tôi.
Sự tồn tại đã là từ bi mênh
mông, khi có liên quan tới tôi. Tôi thậm chí đã không lấy một bước đi tìm nó.
Lí do là ở chỗ tôi chưa bao giờ lâm vào móng vuốt của tính thông thái; tôi chưa
bao giờ trở thành học giả có học, mặc dầu khó mà có một người nào đã đọc nhiều
như tôi đã đọc. Nhưng việc đọc của tôi không thể làm ô nhiễm tâm thức tôi được,
chúng không thể làm biến chất tâm thức tôi; chúng chỉ giống như chữ kí lên nước.
Tôi đã đọc mọi kinh sách, nhưng
tôi đã không cho phép bất kì cái gì được tích luỹ và rót đầy cái trống rỗng bên
trong của tôi. Cái trống rỗng đó là tuyệt đối thuần khiết và khi tôi nói, tôi
nói từ cái trống rỗng riêng của tôi, từ thuần khiết riêng của tôi, từ hồn nhiên
riêng của tôi. Thỉnh thoảng nó trùng lặp, đó là vấn đề khác, nhưng nó trùng lặp
chỉ khi cái gì đó sánh đúng với kinh nghiệm của tôi. Thế thì tôi có thể nói với
Bồ đề đạt ma, "Tôi đồng ý - trống rỗng, không linh thiêng, không việc biết."
Nhưng khi tôi thấy một khác biệt
nhỏ, không thành vấn đề với ai - chẳng hạn với Joshu, người được coi là một
trong những thầy lớn nhất trong truyền thống Thiền, tôi không thể đồng ý được,
mặc dầu điều ông ấy nói không phải là sai tuyệt đối. Ông ấy nói, "Con đường
là không khó." Nhưng ngay cả khác biệt ngần này thôi là đủ và tôi có thể
thấy rằng ông ấy đã bỏ lỡ vấn đề. Không có cách nào; do đó câu hỏi về việc là
khó hay dễ không nảy sinh. Bạn đã ở đó nơi bạn muốn ở.
Maneesha, tôi đã khổ bởi vì tôi
yêu bạn.
Chân lí đã rất dễ với tôi.
Yêu đã rất khó.
Chân lí đã có mà không có vật lộn
nào.
Không có cái gì để vật lộn với
- chỉ trống rỗng thuần khiết.
Nhưng truyền cái trống rỗng đó
cho bạn đã là cuộc vật lộn lớn. Trong ba mươi nhăm năm tôi đã từng liên tục vật
lộn theo cách này và cách nọ để tiếp cận tới bạn - bằng cách nào đó đánh thức bạn.
Vâng, trong việc đó tôi đã khổ
nhiều, và tôi sẽ khổ nhiều chừng nào bạn còn chưa quyết định không trốn tránh
mà phơi bày bản thân bạn, không vẫn còn là hạt mầm mà bắt đầu trưởng thành. Tôi
đã khổ bởi vì tôi phải nói nhiều điều chống lại truyền thống, tôn giáo, quốc
gia. Tôi đã làm ra nhiều kẻ thù thế trên thế giới tới mức bạn có thể gọi tôi là
thành công lớn, thành công lớn trong việc làm ra kẻ thù mặc dầu tôi đã muốn là
người bạn. Nhưng toàn thể việc truyền trao chân lí này tạo ra kẻ thù một cách dễ
dàng và rất hãn hữu mới tạo ra bạn bè.
Nhưng tôi đã tận hưởng cuộc vật
lộn này và sẽ tiếp tục tận hưởng, dù bất kì đau nào, bất kì phiền não nào nó
đem lại - có lẽ một người như tôi được mang số mệnh để bị đóng đinh. Và đó là
điều các chính khách trên toàn thế giới và những người đứng đầu tôn giáo của
toàn thế giới đang cố làm, nhưng họ không muốn máu tôi dính trên tay họ. Họ
đang cố theo mọi cách có thể để làm cho tôi im lặng.
Tổng chưởng lí Mĩ, sau khi quấy
nhiễu và hành hạ và đầu độc tôi đã nói trong một cuộc họp báo, "Mọi điều
chúng tôi muốn là ở chỗ Osho phải không được thấy ở bất kì đâu, không được nghe
bởi bất kì ai; không phương tiện thông tin nào được tường trình về ông
ta." Đó là tương đương với đóng đinh hiện đại và phức tạp. Nhưng họ đã
không có khả năng để thành công và họ sẽ không thành công được bởi vì không ai
đã bao giờ yêu các bạn nhiều như tôi yêu các bạn. Jesus yêu "cha" ông
ấy - bạn chỉ là tội nhân với ông ấy. Phật Gautam sợ ngay cả dùng từ 'yêu', bởi
vì điều đó nhắc nhở ông ấy về sự tù túng, về xiềng xích được tạo ra nhân danh
yêu.
Tôi là người đầu tiên theo nhiều
nghĩa. Tôi yêu các bạn nhiều tới mức tôi chắc chắn không chính phủ nào, không
nước nào, không quân đội nào, thậm chí cho dù họ liên thủ cùng nhau... Bây giờ
hai mươi bốn nước đã kết liên cùng nhau trong việc không cho phép tôi đi vào đất
của họ - nhưng tôi có những người yêu trong đất của họ.
Ngay cả đất nước riêng của tôi
cũng đã tạo ra mọi loại cản trở, rằng tôi phải không được làm cho quần chúng
nghe theo. Họ không cho phép tôi di chuyển từ nhà tôi, và họ đang cố ngăn cản mọi
người từ khắp thế giới tới đây. Nhưng chân lí không yếu và yêu còn mạnh hơn mọi
vũ khí hạt nhân.
Điều đó có thể tạo ra đau đớn
và trục trặc thể chất cho tôi, nhưng không ai có thể đặt khoá vào miệng tôi được.
Họ có thể đăt xiềng xích vào tay tôi - họ đã làm rồi; họ có thể đặt xiềng xích
vào chân tôi - họ đã làm rồi. Tôi đang sống trong một tình huống mà gần như có
thể được gọi là bị bắt ở nhà - nhưng tôi tin cậy vào yêu, rằng nó sẽ chiến thắng.
Cho dù họ giết tôi, tiếng nói của
tôi sẽ vẫn được nghe trên khắp thế giới chừng nào mà còn có một con người sống.
Maneesha, câu hỏi thứ hai của bạn là:
Tôi đã nghe thầy nói, "Chính thân này
là phật," và tôi cũng nghe thầy nhắc nhở chúng tôi rằng chúng tôi không là
thân thể.
Xin thầy nói về những phát biểu dường như đối
lập này?
Chúng chắc chắn chỉ là dường
như đối lập thôi. Khi tôi nói, "Chính thân này là Phật," và "Chính
đất này là thiên đường," nghĩa của tôi là, "Đừng nhìn đi bất kì chỗ
nào khác! Đừng nhìn ra kia - nhìn đây, nhìn vào trong."
Và để làm cho việc nhìn vào
trong là có thể, thỉnh thoảng tôi phải nói rằng chúng ta không là thân thể. Điều
thứ nhất là để đem bạn tới đây. "Thân này là Phật," chỉ là để đem bạn
tới đây, và một khi bạn ở đây rồi thì điều thứ hai là, "Nhìn vào trong; bạn
không là thân thể mà là cái gì đó mà thân thể chứa - cái trống rỗng, hư
không." Không có mâu thuẫn; chúng là hai bước của một quá trình.
Bây giờ vài khoảnh khắc được
dành cho tiếng cười. Tối nay các bạn quá nghiêm chỉnh...
Người đàn bà sung sướng khoe
chiếc áo choàng lông chồn với bạn mình. "Chồng chị thực tốt đi mua cho chị
cái áo choàng đẹp thế," người bạn nói.
"Anh ấy phải mua chứ,"
người đàn bà đáp. "Chị bắt được anh ta hôn cô hầu."
"Khủng khiếp làm
sao!" người bạn kêu lên. "Chị đuổi luôn cô ta đi chứ?"
"Chưa đâu," người đàn
bà đáp, "chị vẫn cần chiếc mũ mới."
Một nữ thanh niên vào ngân hàng
và đề nghị nhân viên ngân hàng đổi tờ một trăm đô la. Cô ta đưa tờ bạc nhưng
người nhân viên ngân hàng nhìn lại tờ bạc và nói, "Tôi rất tiếc thưa cô,
nhưng tờ một trăm đô la này là giả."
"Ôi, trời!" người đàn
bà kêu lên, "tôi bị cưỡng hiếp rồi."
Một hôm Giles Winterbottom,
nông dân, đưa con trai nhỏ của mình, Jasper, ra chợ.
Winterbottom đi xem bò cái và
vuốt ve chúng, kéo vú chúng và nói chung là mớn trớn chúng. "Sao bố làm thế?"
Jasper hỏi.
"Này, con thấy đấy, con
trai," Winterbottom nói, "nếu con muốn mua một con bò cái, đó là cách
tốt nhất để xem liệu nó có mạnh khoẻ không."
Vài ngày sau, Winterbottom đi
ra đồng thì Jasper chạy tới và nói, "Bố ơi, có người bán dạo trong nhà bếp,
và con nghĩ ông ấy muốn mua mẹ!"
Bà bà mẹ Do Thái già gặp nhau
trong bữa tiệc ở New York.
"Không có ai như con trai
tôi," người thứ nhất nói. "Mỗi mùa đông nó lại mua cho tôi một chiếc
áo choàng lông mới."
"Thế chưa là gì nhé,"
người thứ hai hể hả. "Con trai tôi đem tôi tới đại lí lữ hành tốt nhất
trong thành phố mọi năm và thu xếp kì nghỉ hè theo chọn lựa của tôi."
"Đó toàn là chuyện rác rưởi!"
người thứ ba cười. "Con trai tôi đi tới nhà tâm thần đắt nhất thế giới và
nó toàn nói về tôi!"
Bây giờ hai phút của tuyệt đối
im lặng.
Nhắm mắt lại, thu năng lượng của
bạn vào trong.
Bây giờ thảnh thơi.
Bây giờ, quay lại.
Được chứ Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
0 Đánh giá