Read more
Câu hỏi
Osho ơi, Ts. Abraham Kovoor đã công kích thầy
trong một bài báo được xuất bản bởi tờ tuần báo Current. Thầy phải nói gì về nó
chứ?
Tôi thích bài đó. Đó là vui mừng
cực kì. Nó đơn giản phiêu diêu. Tôi tận hưởng nó bởi vì không ai khác đã ca tụng
tôi cao thế như ông ấy đã làm. Tôi không thể tin được rằng ai đó sẽ ca ngợi tôi
cao thế. Nghe ca tụng của ông ấy này.
Ca tụng thứ nhất: ông ấy nói rằng
Osho mất trí. Đúng quá, thưa ngài. Tôi tuyệt đối đồng ý. Thực ra, không có cách
nào cho Thượng đế chừng nào bạn còn chưa mất trí hoàn toàn. Chỉ những người đủ
dũng cảm mới đi ra ngoài các biên giới của cái gọi là việc đạt tới tính thánh
nhân. Chỉ những người đã sẵn sàng gạt tâm trí của họ sang bên, chỉ những người
đã sẵn sàng chặt đầu họ hoàn toàn, họ mới đạt tới. Tôi mất trí. Phật cũng thế,
Jesus cũng thế.
Có những cuốn sách viết chống lại
Jesus trong đó mọi người đã cố gắng chứng minh rằng ông ấy điên. Và tất nhiên
khi Mahavir bước đi trên phố, trần trụi, cực lạc, mọi người phải đã nghĩ ông ấy
điên. Ông ấy bị đuổi ra khỏi các thị trấn, thành phố; chỗ trú ngụ không được
dành cho ông ấy. Trong nhiều thế kỉ con người của Thượng đế bao giờ cũng bị coi
là điên. Lí do là đơn giản: nếu ông ấy lành mạnh thế thì tất cả các bạn đều
không lành mạnh, thế thì đa số là điên khùng. Đa số không thể chấp nhận được sự
kiện này. Điều dễ hơn, thuận tiện hơn là gọi ông ấy là điên.
Nhưng nhớ cái gì đó mà George
Bernard Shaw có lần đã nói. Ai đó nói, "Hàng triệu người tin vào điều này.
Làm sao họ có thể sai được?" Và George Bernard Shaw nói, "Nếu cả triệu
người tin vào điều đó, làm sao họ có thể đúng được?" Hàng triệu người và
là đúng sao? - không thể được. Đám đông càng lớn, càng ít có khả năng của chân
lí.
Chân lí đã là sẵn có chỉ cho
vài cá nhân. Tại sao? Vì chỉ vài người mới dám đi vào trong tính điên đó. Chỉ
vài người mới dám gạt suy luận, sự tinh ranh, biện luận của họ sang bên. Cuộc sống
không logic; nó đi ra ngoài logic.
Và không chỉ các nhà huyền môn
nói vậy đâu; bây giờ ngay cả các nhà vật lí - người không là nhà huyền môn chút
nào - điều họ nói là lạ thường. Để tôi trích dẫn đôi điều. Các nhà vật lí bây
giờ nói cùng những điều vô nghĩa cũ như các nhà huyền môn đã nói trong thời cổ
đại. Cái gọi là những người hợp lí hoá bao giờ cũng gọi các nhà huyền môn đó là
điên. Chắc chắn bất kì cái gì họ nói đều không tuân theo lí trí bình thường; nó
là cái gì đó bên ngoài. Bây giờ lắng nghe điều các nhà vật lí đang nói; họ nói
về một vũ trụ là hữu hạn nhưng không bị hạn chế. Họ nói vũ trụ đang mở rộng,
nhưng mở rộng trong hư không. Họ cũng bảo chúng ta rằng điện tử có khả năng đi
qua không gian mà không dùng thuật ngữ "quark" để mô tả hạt cần bất
kì thời gian nào để làm điều đó. Họ bây giờ còn đề nghị thuộc tính bản chất là ở
chỗ khi ba hạt trong chúng tổ hợp lại, trọng lượng tập thể của chúng là bé hơn
trọng lượng của bất kì bản thân hạt nào trong chúng, mặc dầu chẳng cái gì đã bị
mất đi bởi việc kết nối chúng.
Điều đó là ngớ ngẩn. Nó không
thể là như vậy tương ứng với logic thông thường. Nhưng nếu bạn hỏi nhà vật lí
ông ấy nói, "Chúng ta có thể làm gì được? Chúng ta bất lực. Nó là vậy
thôi. Chúng ta không thể thay đổi được thực tại. Chỉ điều chỉnh lại logic của
chúng ta, chúng ta không đổi được thực tại đâu. Và thực tại không tin vào các
Aristotles của bạn. Nó không bị tính chất Aristotle. Nó không bận tâm về logic
của bạn nói gì; nó cứ đi theo cách riêng của nó." Cho nên nhà vật lí nói,
"Chúng ta có thể làm được gì? Đổi logic của chúng ta thôi. Nếu nó có vẻ
điên, có thể vũ trụ là điên."
Nó có vẻ điên, nhưng các nhà
huyền môn bao giờ cũng nói vậy. Trong Upanishads có nói, "Lấy cái toàn thể
ra khỏi cái toàn thể, và cái toàn thể còn lại đằng sau." Bây giờ, Ts.
Abraham Kovoor sẽ gọi người này là điên. Nếu bạn lấy cái toàn thể ra khỏi cái
toàn thể, chẳng cái gì còn lại đằng sau chứ! Đây là toán học và logic thông thường.
Nhưng Upanishads nói, "Ông lấy cái toàn thể ra khỏi cái toàn thể, và cái
toàn thể vẫn còn lại đằng sau. Ông liên tục lấy ra bao nhiêu cái toàn thể tuỳ
thích, và dầu vậy cái toàn thể vẫn còn lại đằng sau." Các nhà huyền môn cũng
đã loạng choạng vớ được tính phi logic này của thực tại.
Bây giờ, bạn nói gì về
"quark" này? Nó khớp tuyệt đối với ý tưởng Upanishad. Nó không khớp với
Aristotle. Tệ cho Aristotle đáng thương! Và tệ cho Ts. Abraham Kovoor!
Tôi mất trí mà. Tôi đã thấy thực
tại cái không khớp với tâm trí. Thực ra, tâm trí là rào cản duy nhất cho thực tại.
Nó không cho phép bạn thấy thực tại. Bạn càng bị giới hạn trong tâm trí, càng
ít có khả năng biết. Và nếu bạn khăng khăng rằng bạn sẽ biết chỉ qua tâm trí,
thế thì bạn sẽ không bao giờ biết.
Tâm trí là rất bình thường. Nó
là tốt cho việc dùng thường ngày, nhưng để xuyên thấu vào cái vô hạn, để xuyên
thấu vào cái vĩnh hằng, xuyên thấu vào cái đang đó - điều bí ẩn tối thượng -
tâm trí là vô tích sự dường như bạn đang cố làm trống rỗng đại dương bằng chiếc
thìa nhỏ. Nó chỉ là không liên quan.
Thực tại là bất hợp lí, thực tại
là vô nghĩa, thực tại là ngớ ngẩn.
Bây giờ, Abraham Kovoor có thể
chống lại các nhà huyền môn, nhưng ông ấy sẽ làm gì chống lại các nhà vật lí?
Và tại sao họ cả hai đều đi tới cùng kết luận? Khoa học đã xuyên thấu vào trong
thực tại từ một cánh cửa khác, nhưng thực tại là một. Các nhà huyền môn đã làm
như vậy: họ đã xuyên thấu từ cánh cửa khác, nhưng họ đã đi vào trong cùng không
gian.
Bây giờ các nhà khoa học nói vũ
trụ đang mở rộng. Vào cái gì? Vì khi chúng ta nói "vũ trụ," chúng ta
bao gồm mọi thứ có đó. Khi chúng ta nói "vũ trụ" chúng ta ngụ ý cái
toàn thể, cái toàn bộ. Bây giờ bạn nói vũ trụ đang mở rộng. Vào cái gì? Không
thể có cái gì bên ngoài vũ trụ được. Chúng ta đã bao gồm, bởi chính định nghĩa
của từ "vũ trụ," rằng mọi thứ đều ở trong nó. Cho nên chẳng cái gì ở
bên ngoài nó. Vũ trụ đang mở rộng vào trong cái gì? Ngay cả bạn nói "vào
trong tính không," thế thì tính không là ở bên ngoài vũ trụ. Thế thì tính
không là rất thực trong đó vũ trụ có thể mở rộng. Thế thì tính không không chỉ
là tính không. Thế thì bạn đã không quyết định đúng về vũ trụ là gì.
Khái niệm này về vũ trụ mở rộng
là điên rồ, nhưng đó là điều các nhà huyền môn đã từng nói qua nhiều thời đại.
Người Hindu đã chọn từ "Brahman"; Brahman nghĩa là "cái liên tục
mở rộng".
Bây giờ, Abraham Kovoor nói rằng
ông ấy chỉ tin vào cái gì đó được chứng minh một cách khách quan. Thượng đế
không được chứng minh một cách khách quan. Cái gì được chứng minh một cách
khách quan? Điện tử có được chứng minh không? Neutron có được chứng minh không?
Proton có được chứng minh không? Cái gì được chứng minh một cách khách quan?
Không ai đã từng thấy điện tử, không ai đã từng thấy neutrons, không ai đã từng
thấy protons, nhưng các nhà khoa học nói chúng hiện hữu. Nếu không ai đã từng
thấy chúng, không ai đã nhìn vào chúng, không ai đã quan sát chúng như các đối
thể, thế thì tại sao bạn nói chúng hiện hữu? Các nhà khoa học nói, "Vì
chúng ta có thể thấy hậu quả. Chúng ta không thể thấy chúng, nhưng chúng ta có
thể thấy hậu quả của chúng." Các nhà huyền môn nói cùng điều này:
"Thượng đế không được quan sát một cách khách quan, nhưng chúng ta có thể
thấy hậu quả."
Bạn không thấy vũ trụ vận hành
thông minh thế sao? Bạn không thể thấy thông minh vô cùng tràn ngập khắp cái
toàn thể sao?
Và không chỉ các nhà huyền môn
nói vũ trụ đầy thông minh đâu. Mới hôm nọ tôi đọc và tôi bắt gặp một trích dẫn
của Albert Einstein. Ông ấy nói, "Cảm giác tôn giáo của nhà khoa học lấy dạng
kinh ngạc vô ngần với sự hài hoà của luật tự nhiên, điều làm lộ ra thông minh của
tính ưu việt tới mức khi được so sánh với nó, mọi tư duy và hành động hệ thống
của con người chỉ là sự phản xạ hoàn toàn vô nghĩa."
"Thông minh của tính ưu việt
như vậy"! Và đây không phải là Jakob Bohme, Ramkrishna, hay Osho. Đây là
Albert Einstein nói như vậy. Thông minh của tính ưu việt tới mức thông minh của
con người bị qui lại thành trạng thái vô nghĩa hoàn toàn! Thế giới đang vận
hành theo cách hài hoà sâu sắc thế; hài hoà đó chỉ ra rằng có một sự thống nhất
trong nó, rằng nó không phải là vũ trụ chết, rằng nó không phải là "vũ trụ"
ngu, rằng nó là thông minh.
Vật lí đã lại trở thành siêu
hình. Các nhà vật lí thậm chí nói về nguyên tử có ý chí tự do. Albert Einstein
đã nói rằng không một biến cố nào có thể được coi như là đúng mà không có sự hiện
diện của người quan sát chứng kiến. Và Eddington nói: "Tôn giáo đầu tiên
trở thành có thể đối với con người khoa học hợp lí vào quãng năm 1927."
Nhưng Ts. Kovoor dường như đã không sống từ đó! Eddington cũng nói: "Chúng
tôi bắt đầu nghi ngờ rằng chất liệu của thế giới là chất liệu tâm trí. Vũ trụ
có vẻ giống như ý nghĩ hơn là vật." Và đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói có
thông minh, thông minh lớn trong sự tồn tại hay Thượng đế. Gần đây một nhánh mới
của khoa học, sinh học phân tử, đã chứng minh một cách thuyết phục rằng "vật
chất" của cuộc sống hữu cơ, chính thịt chúng ta, thực sự là chất liệu tâm
trí. Eddington, Jeans, Einstein, Schrodinger tất cả đều đồng ý về điều này.
Nhưng vấn đề với Ts. Kovoor có học là ở chỗ ông ấy liên tục tranh đấu chống lại
tôn giáo lỗi thời với sự giúp đỡ của cái gọi là khoa học lỗi thời của ông ấy!
Bạn có thể hỏi chủ định của vũ
trụ thông minh này là gì. Nhà khoa học David Foster nói: "Để trở nên thông
minh hơn." Tôi thích câu trả lời này. Đây là điều các nhà huyền môn bao giờ
cũng đề xuất. Từ vô nhận biết tới nhận biết... từ không thông minh tới thông
minh... có con đường và có mục đích. Upanishads nói: "Tamsoma
jyotingamay" - "Hỡi các thầy của Vũ trụ, xin đưa tôi từ bóng tối ra
ánh sáng."
Chúng ta làm gì khi chúng ta
nói "Thượng đế hiện hữu"? Chúng ta chỉ ngụ ý rằng thế giới là thông
minh, không gì khác.
Bây giờ, Ts. Kovoor có một ý tưởng
rất trẻ con về Thượng đế, và ông ấy liên tục đánh đổ ý tưởng đó - và thậm chí
không bận tâm về sự kiện rằng điều đó không phải là ý tưởng của tôi. Dường như
ông ấy đã không đọc cái gì dù là bất kì cái gì tôi đã từng nói. Qua bài báo của
ông ấy tôi có thể thu thập được rằng ông ấy đã không đọc gì cả. Ông ấy là kiểu
người theo duy lí nào vậy? Ông ấy thực sự kết án tôi và phê bình tôi, và thậm
chí đã không đọc cái gì. Nhiều nhất, dường như là ông ấy đã đọc vài báo cáo của
các phóng viên trong báo chí - và điều đó nữa cũng dường như là từ nhiều năm
trước vì trong nhiều năm tôi đã không hướng dẫn các phiên thiền và ông ấy nói
tôi hướng dẫn các phiên thiền và tôi thôi miên mọi người! Ông ấy không nhận biết
về điều tôi đang làm ở đây. Đây không phải là cách tiếp cận duy lí.
Và ông ấy nói ông ấy chỉ tin
vào điều được chứng minh một cách khách quan. Trong bài báo này, ông ấy nhắc tới
rằng năm mươi năm trước, vợ ông ấy đã thụ thai con trai từ ông ấy, và bây giờ đứa
con trai đó vẫn còn sống và vẫn mạnh khoẻ và "vẫn lớn lên và tăng trưởng độc
lập với Ts. Aries Kovoor". Bây giờ, ông ấy nói ông ấy chỉ tin vào chân lí
khách quan. Người mẹ biết; người bố chỉ tin. Đứa con chưa bao giờ là sự kiện
khách quan cho người bố. Vợ của Ts. Kovoor có thể biết đứa con trai thuộc vào
ai, nhưng Ts. Kovoor thì không. Ts. Kovoor, ông có thể bị vợ ông xúi bậy đấy!
Và đàn bà là sinh vật rất kì lạ. Ông có bằng chứng khách quan nào rằng đây là
con trai của ông không? Không có khả năng cho bất kì bằng chứng nào. Ông tin cậy,
ông tin thôi.
Thượng đế không thể được chứng
minh một cách khách quan, điều đó là đúng. Không ai cố chứng minh ngài một cách
khách quan cả. Thực ra, nếu Thượng đế được chứng minh một cách khách quan, ngài
sẽ không còn là Thượng đế. Thế thì ngài sẽ trở thành một vật. Thế thì bạn có thể
giải phẫu Thượng đế trong phòng thí nghiệm, bạn có thể giải phẫu Thượng đế
trong phòng thí nghiệm của nhà khoa học. Bạn có thể phân tích; thế thì nó sẽ
không là Thượng đế chút nào.
Chúng ta không nói rằng Thượng
đế tồn tại như một con người; ít nhất, tôi chưa bao giờ nói như vậy.
Bây giờ, ông ấy liên tục nói
"Osho giữ quan điểm ngu xuẩn rằng qua thiền con người có thể cảm được
chính cốt lõi của sự tồn tại." Nếu đây là quan điểm ngu xuẩn, thế thì Phật
là kẻ ngu và Krishna cũng vậy và Christ cũng vậy, Lão Tử cũng vậy, Trang Tử
cũng vậy, Zarathustra cũng vậy, và Mohammed cũng vậy, vì tất cả họ đều giữ quan
điểm rằng qua thiền bạn có thể đi tới chính cốt lõi của sự tồn tại - vì qua thiền
bạn đi tới cốt lõi thông minh bên trong nhất của bạn. Qua thiền bạn trở thành
im lặng tới mức thông minh riêng của bạn được khải lộ cho bạn. Trong chính khải
lộ đó, Thượng đế được lộ ra.
Nếu tôi thông minh trong cốt
lõi bên trong nhất của tôi, thế thì sự tồn tại không thể là không thông minh được,
vì tôi được sinh ra từ sự tồn tại này. Tôi là sản phẩm phụ của sự tồn tại này.
Nếu tôi thông minh, thế thì vũ trụ phải là thông minh; bằng không thông minh của
tôi sẽ tới từ đâu? Ts Kovoor là người thông minh. Và đó là đủ bằng chứng rằng
có Thượng đế. Bằng không thông minh này tới từ đâu?
Ông ấy liên tục nói rằng cuộc sống
không là gì ngoài các hoá chất; sống "được duy trì bởi phản ứng hoá học ô
xít hoá... Phản ứng hoá học này được duy trì bởi việc thở và tuần hoàn máu của
tôi. Nó không khác theo bất kì cách nào với việc tạo ra nhiệt và năng lượng ánh
sáng trong việc đốt cháy hydrocarbon trong cây nến đang cháy." Nhưng cây nến
cháy không có thông minh. Ông ấy nói không có khác biệt theo bất kì cách nào giữa
cuộc sống của con người và cây nến cháy. Cây nến cháy là không thông minh.
Tôi đã thử vì tôi nghĩ "có
thể" - cho nên tôi đã phê bình cây nến cháy đêm qua. Nhưng tôi không thể
khiêu khích được nó. Tôi đã thành công với Ts. Kovoor. Tôi đã "nhấn nút của
ông ấy"; ông ấy rất giận. Bạn có thể nhấn nút của cây nến cháy, và cây nến
cháy có chỉ trích bạn không? Dường như là có hơi khác đấy, Ts. Kovoor. Nó không
thể chỉ là cây nến đang cháy. Ông ấy bị tổn thương; ông ấy nhảy lên để bảo vệ bản
thân ông ấy. Ông ấy đã từng tranh cãi chống lại tôi; ông ấy đã từng gọi tôi
theo các cái tên - mọi cái tên có thể được gọi. Ông ấy nói Ohso là "ngu dốt,"
Osho là "đồ ngu," Osho là "đồ ngốc," Osho là "mất
trí," Osho là "điên," Osho là "ngớ ngẩn," Osho - vân
vân và vân vân. Ông ấy đã vét cạn toàn thể từ vựng.
Bây giờ, tôi đã cố gắng vất vả
với cây nến cháy. Chẳng cái gì xảy ra. Cây nến cháy tiếp tục cháy. Có khác biệt
nào đó. Khác biệt là khác về thông minh.
Và nếu bạn nói rằng cuộc sống
được sinh ra từ hoá chất, thế thì bạn nữa cũng sẽ phải chấp nhận rằng bằng cách
nào đó hoá chất đang mang một thông minh tiềm tàng. Bằng không thông minh này sẽ
tới từ đâu? Từ trời xanh sao? Từ đâu?
Ông ấy nói cuộc sống không là
gì ngoài việc ô xi hoá, việc thở - thở vào, thở ra. Nhưng bạn không thể trở
thành nhân chứng cho việc thở của bạn sao? Bạn không thể ngồi im lặng được sao?
Các Phật tử đã từng làm như vậy nhiều thời đại rồi. Bạn không thể thấy việc thở
đi vào, đi ra sao? Bạn thở vào; bạn có thể quan sát. Bạn thở ra; bạn có thể
quan sát. Giữa hai điều này có một kẽ hở; bạn có thể quan sát kẽ hở đó nữa. Chắc
chắn ai đó khác có đó ẩn đằng sau quá trình thở: một thông minh chứng kiến.
Đó là điều thiền tất cả là gì:
để biết nhân chứng, để biết sakshin, để biết người quan sát.
Cho dù cuộc sống đi ra từ hoá
chất, từ việc ô xi hoá, cho dù cuộc sống được kéo dài bởi việc ô xi hoá, một điều
là chắc chắn: rằng cuộc sống là cao siêu hơn nhiều so với những điều này. Có
thông minh, có nhận biết. Nhận biết này không thể được chứng minh theo cách đối
thể, vì tôi không thể để nhận biết này lên bàn cho việc kiểm tra của bạn. Nhận
biết này có tính chủ thể. Khi một nhà khoa học cố phân tích cái gì đó, có hai
điều: cái mà người đó đang phân tích và người đang ẩn đằng sau và đang phân
tích nó. Cái được phân tích không phải là người phân tích; và người phân tích
không phải là cái được phân tích. Người quan sát, tính chủ thể, có đó đứng đằng
sau.
Đối thể đương đầu với bạn. Đó
là lí do tại sao chúng ta gọi nói là "đối thể", cái đương đầu với bạn.
Làm sao tôi có thể đương đầu với bản thân tôi được? Tôi bao giờ cũng sẽ vẫn còn
là tính chủ thể. Mọi thứ có thể đương đầu với tôi; tôi bao giờ cũng là người
đương đầu với mọi thứ. Tôi không thể là một vật. Người không thể bị qui giản
thành vật được.
Và nếu tâm thức con người không
thể bị qui giản lại là một đối thể, vậy nói gì về tâm thức toàn bộ của sự tồn tại?
Đó là điều Thượng đế là gì.
Ông ấy nói, "Tôi là người
vô thần vì tôi không tin vào Thượng đế, và tôi không tin vào các Thượng đế vì
tin vào cái gì đó mà với nó không có bằng chứng khách quan là không hợp
lí." Không có bằng chứng khách quan cho tính chủ thể. Đó là lí do tại sao
chúng ta gọi nó là "tính chủ thể." Bởi chính bản chất của nó không có
bằng chứng khách quan, nhưng suy diễn là có thể. Cây nến là cây nến. Cây nến
không phải là Kovoor. Và có khác biệt! Và đó không phải là hơi khác biệt đâu.
Khác biệt là lớn vì khác biệt này là khác biệt của tính chủ thể. Cây nến không
có tính chủ thể; nó không có tính bên trong. Cây nến không có ý định. Nó cháy ở
đó; nó không có cốt lõi bên trong nhất. Nếu Kovoor đang đứng đó, ông ấy có một
ý định, một tính bên trong. Tính bên trong đó, ý định đó, tính chủ thể đó không
thể bị làm thành đối thể, và nếu chúng ta không thể làm thành đối thể cho tâm
thức của một người, làm sao chúng ta có thể làm thành đối thể cho tâm thức của
cái toàn bộ? Nhưng cái toàn bộ đầy thông minh.
Nhìn cây, chim, cuộc sống đang
phát triển, tiến hoá. Nhìn sao dời... Trong hài hoà tuyệt đối như thế, với nhịp
điệu như thế - nó không thể chỉ là ngẫu nhiên được.
Chỉ có hai khả năng. Hoặc sự tồn
tại chỉ là điều ngẫu nhiên hoặc nó có cái gì đó cai quản trong nó mà gắn nó lại
cùng nhau. Chúng ta gọi sợi chỉ đó là Thượng đế cái chạy trong mọi thứ và gắn
và giữ toàn thể sự tồn tại lại cùng nhau. Thượng đế không phải là người, không
phải là vật. Thượng đế chỉ là thông minh của sự tồn tại.
Ông ấy nói, "Không giống
Osho, tôi không là kẻ ngu mà đi tin vào đấng sáng tạo vũ trụ, cái đã không được
sáng tạo ra. Vũ trụ là vật chất và năng lượng trong không gian và thời gian. Vật
chất, năng lượng, không gian và thời gian không có bắt đầu không có kết
thúc." Bây giờ, tôi chưa bao giờ nói rằng Thượng đế đã tạo ra vũ trụ. Đó
là lí do tại sao tôi nói ông ấy chưa bao giờ đọc cái gì tôi đã nói. Ông ấy liên
tục phóng chiếu ý tưởng riêng của ông ấy và tranh cãi chống lại chúng! Tôi chưa
bao giờ nói rằng Thượng đế đã tạo ra vũ trụ. Tôi nói đi nói lại rằng sự sáng tạo
là đấng sáng tạo, rằng thế giới là Thượng đế, rằng không có tách rời, rằng nó
không giống như hoạ sĩ và bức hoạ - rằng nó giống như vũ công và điệu vũ. Thượng
đế là sự tồn tại. Không có tách rời. Không phải là Thượng đế đã tạo ra nó; Thượng
đế đã trở thành nó. Bạn không thể tìm thấy Thượng đế ở bất kì đâu khác hơn
trong sự tồn tại của ngài, và bạn không thể tách rời chúng được.
Bạn có thể tìm thấy điệu vũ khi
vũ công đã mất rồi không? Hay bạn có thể gọi một người là "vũ công"
khi người đó không múa không? Chúng bao giờ cũng cùng nhau; điệu vũ và vũ công
là cùng nhau. Chúng là hai mặt của một năng lượng. Việc sáng tạo và đấng sáng tạo
là cùng nhau.
Thực ra, chọn lựa riêng của tôi
là ở chỗ tôi không thích việc gọi Thượng đế là "đấng sáng tạo". Tôi gọi
Thượng đế là "tính sáng tạo". Nó là quá trình tiếp diễn. Không phải
là một ngày nào đó Thượng đế đã tạo ra thế giới này. Việc sáng tạo tiếp diễn.
Nó là từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, chuyển động, nó là quá trình, nó là động,
nó là như dòng sông. Và Thượng đế là không tách rời.
Nhưng thế rồi ông ấy sẽ nói, "Thế
thì sao đem Thượng đế vào? Sao chúng ta không đơn giản nói 'sự tồn tại' đó là đủ?"
Có lí do. Nếu ông không thích từ "Thượng đế," không có vấn đề gì với
tôi. Ông có thể bỏ từ "Thượng đế". Tôi đem từ "Thượng đế"
vào chỉ để chỉ ra rằng sự tồn tại không chỉ là vật chất, nó có thông minh; rằng
sự tồn tại không chỉ là ngoại vi bên ngoài, nó có nội vi; rằng có chuyển động ý
định lớn, rằng nó không hiện hữu nếu không có linh hồn.
Nếu ông muốn từ khác nào đó,
ông có thể dùng một từ, Ts. Kovoor. Tôi không cuồng tín về từ; từ nào cũng được.
Ông có thể gọi nó là "năng lượng X". Nếu ông bị ám ảnh thế với ý tưởng
về chống Thượng đế, vứt từ đó đi; điều đó không thành vấn đề. Phật chưa bao giờ
dùng nó, Mahavir chưa bao giờ dùng nó. Không có nhu cầu; nó có thể bị bỏ đi. Nếu
ông chấp nhận rằng sự tồn tại là thông minh, vứt từ "Thượng đế" đi.
Chúng ta không lo nghĩ về nó. Nhưng nếu ông chấp nhận thông minh trong sự tồn tại,
ông đã chấp nhận Thượng đế rồi. Đó là mọi điều chúng ta ngụ ý bởi "Thượng
đế". Nó là cách nói rằng mọi thứ đã không chỉ xảy ra một cách ngẫu nhiên.
Tôi ngụ ý gì khi tôi nói có
"ý định"? Nếu tôi đưa cho bạn chiếc đồng hồ đeo tay và bạn mở nó ra,
bạn sẽ lập tức nói, "Ai đó đã làm một việc hay." Nếu tôi nói với bạn,
"Chẳng ai làm điều này. Nó bắt nguồn từ sự tồn tại, từ hàng triệu năm của
sự tồn tại, chỉ là ngẫu nhiên. Mọi thứ gắn với nhau; bằng cách nào đó nó biến
thành chiếc đồng hồ," bạn sẽ cười tôi. Bạn đã cười rồi! Bạn thậm chí sẽ
không tin một chiếc đồng hồ nhỏ có thể có mà không có ai làm nó, không có thông
minh nào đằng sau nó. Điều đó sẽ là phép màu lớn. Bạn không thể tin được ngay cả
một chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ có thể bắt nguồn từ những ngẫu nhiên, và bạn có
thể tin rằng chúng ta chưa có khả năng biết điều huyền bí của nó - tinh tế,
tinh vi, phức tạp tới mức chúng ta chưa thể nào biết điều huyền bí của nó - đã
tới chỉ từ những ngẫu nhiên sao?
Cứ dường như bạn đưa chiếc máy
chữ cho một con khỉ và nó liên tục gõ ngẫu nhiên, và một hôm nào đó đột nhiên một
cuốn sách lớn như Kinh Thánh xảy ra. Từ ngẫu nhiên. Con khỉ liên tục gõ, liên tục
gõ. Cái gì đó sẽ xảy ra. Và bạn thấy Bài giảng trên núi đang được gõ ra! Chỉ một
cách ngẫu nhiên sao? Điều đó là không có thể được. Điều đó là không thể được.
Không có khả năng nào về điều đó đã bao giờ xảy ra.
Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi
nói "thông minh", "ý định". Sự tồn tại đang vận hành cùng
nhau thế, đẹp thế, và tiến hoá đang đi lên những đỉnh cao hơn. Tất cả những điều
này chỉ ra rằng sự tồn tại là đầy thông minh.
Vẫn còn bị giới hạn vào thông
minh của bạn là vẫn còn bị giới hạn trong việc tù túng. Thoát ra khỏi giới hạn
này và nhìn vào trong thông minh của vũ trụ, của thông minh vũ trụ, có cảm giác
về nó, đó là điều tôn giáo là gì. Nhưng người ta cần thất vọng trên nó.
Ts. Kovoor nói, "Cuộc sống
phải đã khởi nguồn trên các hành tinh khác vào những thời điểm khác bởi tiến
hoá hoá học trước nhất và rồi mới đến tiến hoá sinh học..." Nhưng điều đó
chẳng tạo ra khác biệt gì. Nếu nó bắt đầu trên hành tinh khác nào đó, nó đã bắt
đầu thế nào? Dù nó đã bắt đầu ở đây trên trái đất hay trên hành tinh khác nào
đó, nó đã bắt đầu thế nào? Những người vô thần, những người duy vật phải đồng ý
về một điều: rằng nó đột nhiên bắt đầu chẳng vì lí do nào cả; nó đã không có đó
và nó bắt đầu. Nó đã không bị giấu kín, nó đã không tiềm tàng, nó đã không
trong dạng hạt mầm. Nếu bạn nói nó bị giấu kín, nó tiềm tàng, nó ở trong dạng hạt
mầm, đó là điều tôn giáo nói. Họ nói, "Thượng đế được ẩn kín và đang ngày
càng được diễn đạt ra."
Con người là cách diễn đạt cao
nhất của thông minh đó. Cây là cách diễn đạt thấp hơn; đá là cách diễn đạt còn
thấp hơn nữa. Nhưng tất cả đều là diễn đạt của cùng một thông minh. Con người,
như chúng ta biết trên trái đất này, là cách diễn đạt cao nhất của thông minh
đó. Có những khả năng cao hơn, bởi vì con người không phải là chỗ cuối. Và khả
năng cao nhất mà chúng ta đã thấy là điều chúng ta gọi là "chứng ngộ".
Một người đi tới đỉnh cao mà mọi ý nghĩ biến mất và chỉ nhận biết thuần khiết
còn lại - không mây, chỉ bầu trời thuần khiết của hiện hữu; không khói ý nghĩ
nào, chỉ ngọn lửa bùng cháy sáng, của cuộc sống và nhận biết thuần khiết, của
năng lượng thuần khiết.
Chúng ta đã thấy trong Phật
cách diễn đạt tối thượng của thông minh đó. Đó là lí do tại sao chúng ta gọi Phật
là "Bhagwan," bởi vì ông ấy tới gần nhất với thông minh tối thượng.
Có thể có những khả năng cao hơn. Người ta có thể không bao giờ bị đóng với khả
năng đó; có thể có những khả năng cao hơn. Không thể nào quan niệm được, nhưng
có thể. Không thể nào quan niệm được về nó bởi vì khi mọi ý nghĩ đã bị bỏ đi
thì không còn cái gì làm ô nhiễm tâm thức, cho nên cái gì nữa là có thể? Đó là
lí do tại sao chúng ta đã gọi Phật là "Bhagwan". "Bhagwan"
đơn giản nghĩa là ông ấy đã trở thành phương tiện của thông minh, và bây giờ
phương tiện này không can thiệp chút nào.
Khi tôi nói "Thượng đế hiện
hữu" tôi không ngụ ý Thượng đế là đấng sáng tạo. Tôi ngụ ý Thượng đế là
năng lượng ẩn của sự tồn tại. Vật chất là Thượng đế thấy được, và linh hồn là
Thượng đế không thấy được.
Ông ấy không tin vào Thượng đế,
nhưng thay vì thế ông ấy tin vào bốn Thượng đế. Bốn Thượng đế đó là vật chất,
năng lượng, không gian và thời gian. Bây giờ, ông ấy dường như là vô nhận biết
hoàn toàn. Vì ông ấy đã rời khỏi trường - ông ấy tám mươi rồi, cho nên ông ấy
phải đã rời khỏi trường đâu đó sáu mươi năm trước - dường như từ khi ông ấy rời
khỏi trường ông ấy đã không trong tiếp xúc với điều đã xảy ra trong khoa học,
trong thế giới khoa học. Ts. Kovoor ơi, nhiều nước đã chảy xuôi sông Hằng rồi.
Bây giờ vật chất không tồn tại mà! Và ông nói về vật chất. Friedrich Nietzsche
đã tuyên bố, "Thượng đế chết," và Thượng đế không chết. Ngài vẫn sống
và đang đá chân đấy. Nhưng vật chất, ngược lại, chết rồi. Vật chất đã được tìm
ra là không tồn tại.
Khi các nhà vật lí đi sâu hơn
vào trong các thành tố của vật chất, họ thấy không có vật chất chút nào; chỉ có
năng lượng. Thế thì "vật chất" mà chúng ta thấy trong tảng đá là gì?
Nó chỉ là năng lượng cô đọng lại. Vật chất là hình tướng. Nó chỉ có vẻ vậy.
Không có tính cứng chắc. Tính cứng chắc chỉ là hình tướng. Người Hindu có từ
đúng dành cho nó; họ gọi nó là "maya". Maya nghĩa là cái chỉ có vẻ mà
không có thật. Vật chất đã được chứng minh là maya! Và đó là điều Shankara đã từng
nói ở Ấn Độ và Phật đã từng nói và Nagarjuna đã từng nói: rằng vật chất là ảo
tưởng. Khoa học đã tuyệt đối chứng minh điều đó, rằng vật chất là ảo tưởng.
Khi bạn đi sâu hơn vào trong vật
chất và khi bạn đi tới điện tử, vật chất không có. Đó là hiện tượng năng lượng
phi vật chất. Nhưng năng lượng di chuyển nhanh tới mức nó tạo ra ảo tưởng về
tính ổn định, tính cứng chắc. Dường như bạn cho chiếc quạt máy chạy rất nhanh,
nhanh tới mức bạn không thể thấy được các cánh quạt một cách tách rời và bạn
không thể thấy được kẽ hở giữa hai cánh. Bây giờ các nhà khoa học nói nếu quạt
chạy với cùng tốc độ như điện tử chạy, bạn có thể ngồi lên quạt và bạn sẽ không
cảm thấy các cánh chuyển động. Chúng sẽ chuyển động nhanh thế. Tia sáng mặt trời
chuyển động, trong một giây, 186,000 dặm - trong một giây - và đó là tốc độ của
năng lượng điện tử. Đó là tốc độ của điện tử đấy. Bây giờ, trong một không gian
nhỏ điện tử đang chuyển động với tốc độ lớn tới mức bạn không thể thấy được kẽ
hở. Đó là lí do tại sao bức tường dường như cứng chắc và bạn không thể đi qua
nó được. Thực ra, nó không cứng chắc. Thực ra, tường có thể được thu lại tới
kích cỡ nhỏ tới mức nó sẽ trở thành không thấy được - nó có nhiều không gian
trong nó.
Các nhà khoa học nói toàn thể
trái đất có thể được thu lại kích cỡ của quả cam. Nó rất xốp. Toàn thể sự tồn tại
- mọi vật chất tồn tại trong toàn thể sự tồn tại - có thể được thu lại tới kích
thước nhỏ tới mức bạn có thể mang nó trong va li của bạn. Tất cả đều xốp; nhiều
không gian tồn tại.
Và những phần tử nhỏ đó mà liên
tục chạy lại không phải là vật chất. Chúng chỉ là "điện tử" - năng lượng
điện. Bây giờ, Kovoor liên tục nói về vật chất. Vật chất không tồn tại, Tiến sĩ
ơi. Tốt hơn cả là ông bắt đầu nhìn vào trong khoa học hiện đại lần nữa đi.
Và điều thứ hai. Ông ấy cứ nói
mãi về không gian và thời gian, và Albert Einstein đã chứng minh rằng chúng
không phải là hai. Thời gian cũng không tồn tại tách rời khỏi không gian; nó là
một chiều của không gian. Cho nên Einstein dùng "không thời gian";
ông ấy chưa bao giờ nói "không gian và thời gian".
Bây giờ vật chất đã biến mất.
Thời gian đã biến mất như một thực thể tách biệt; nó đã trở thành một chiều của
không gian. Cho nên có hai thứ: năng lượng và không gian.
Bây giờ, Albert Einstein cũng
nói để giữ năng lượng và không gian này cùng nhau, thông minh được cần tới.
Thông minh lớn được cần tới; bằng không chúng sẽ rời ra. Ai sẽ giữ chúng cùng
nhau? Làm sao chúng sẽ được giữ cùng nhau? Thông minh đó là Thượng đế.
Cho nên ba thứ: không gian,
thông minh, năng lượng. Ba thứ.
Đó là ba ngôi Ki tô giáo, chính
ý tưởng về ba: Thượng đế Cha, Christ Con, và Thánh thần linh thiêng. Và đó là ý
tưởng của ba ngôi Hindu: Brahma, Vishnu, Mahesh. Ba bộ mặt của một thực tại.
Đây là những biểu dụ, vì các nhà huyền môn không nói về toán học. Các nhà huyền
môn nói trong thơ ca; cùng một chân lí được diễn đạt trong thơ ca. Đây là toàn
thể ý tưởng về ba gunas (ấn) của Sankhyas: sattva, rajas, tamas, Ba gunas, ba
thuộc tính, có đó, nhưng chúng là các bộ mặt của một thực tại. Thực tại đó là
Thượng đế.
Bạn có thể gọi nó là X, Y, Z, bất
kì cái tên nào bạn thích. Không thành vấn đề. Hoa hồng là hoa hồng là hoa hồng.
Bạn gọi nó bằng bất kì cái tên nào cũng không tạo ra khác biệt gì.
Nhưng ông ấy liên tục nói dường
như vật chất, năng lượng, không gian và thời gian là bốn thứ. Ông ấy không nhận
biết về khoa học hiện đại.
David Foster, nhà khoa học điều
khiển học, nói: "Không cái gì dù là bất kì cái gì được biết tới về hiện tượng
khá bản chất sau: khối lượng, điện, từ, không thời gian, vân vân và vân vân...
Sự tồn tại vẫn còn là điều huyền bí, nó không sẵn có cho tri thức... về bản chất
nó là không thể biết được." Tôi gọi yếu tố không thể biết được này là Thượng
đế.
Vật chất là gì? Các nhà vật lí
nói không có vật chất như vậy. Điều chúng ta biết là vật chất được tạo ra do
sóng hay lượng tử. Lượng tử là hiện tượng huyền bí. Nó là một điểm và một đường
đồng thời! Ngớ ngẩn. Phi logic. Kì quái. Và nếu bạn hỏi đây là loại sóng gì,
câu trả lời là: "sóng là xác suất". Thậm chí không phải là sóng về
"cái gì"! Hiểu biết hiện đại của khoa học là huyền bí và ảo thuật.
Nếu chúng ta nghĩ sâu vào trong
bất kì cái gì, chúng ta nhất định vớ phải Thượng đế vì Thượng đế là chiều sâu của
sự tồn tại. Nếu bạn đi sâu vào trong tảng đá bạn sẽ bắt gặp Thượng đế. Nếu bạn
đi sâu vào trong bản thân bạn, bạn sẽ bắt gặp Thượng đế. Thượng đế là chiều sâu
này. Nếu chúng ta nghĩ đủ chín theo bất kì một chiều nào chúng ta bao giờ cũng
đạt tới cái không thể nghĩ được. Nếu chúng ta hỏi đủ các câu hỏi theo một đường
truy hỏi, chúng ta đi tới cuối tới câu hỏi không thể trả lời được. Câu hỏi
không thể trả lời được đó là "Tôi là ai?" Câu hỏi không thể trả lời
được đó là công án của Thiền nhân. Câu hỏi không thể trả lời được đó là điều
thiền tất cả là gì.
Lời khen thứ hai: ông ấy nói
Osho là người ngu dốt. Hoàn toàn đúng, thưa ông. Tôi không tuyên bố bất kì tri
thức nào. Tôi chỉ tuyên bố dốt nát, hoàn toàn dốt nát... nhưng đó la điều
Upanishads đã từng nói: nhưng người nói họ biết, họ không biết đâu. Đó là điều
Socrates đã từng nói: "Tôi biết chỉ một điều: rằng tôi không biết
gì."
Đây toàn là những kẻ ngu dốt,
và tôi hạnh phúc với toán người này - Upanishads, Đạo nhân, Thiền nhân, người
Sufis. Tôi cực kì hạnh phúc với toán này.
Thực ra, để biết thực tại, để
biết bản thân bạn, bạn phải dỡ bỏ. Tri thức là tốt, nhưng tốt chỉ cho thế giới
thực hành, tốt chỉ cho thế giới đối thể. Nó không tốt cho việc biết bản thân bạn.
Bạn không cần biết gì để biết bản thân bạn. Điều bạn cần là đi vào trong. Bạn
có thể đi vào trong bản thể bạn. Không cần biết cái gì trước. Tri thức phải bị
vứt bỏ.
Một triết gia Đức tới gặp Raman
Maharshi và nói với ông ấy, "Thưa thầy, tôi đã tới để học từ thầy, và tôi
đã đi lâu và tôi đã từng ham muốn và ham muốn tới, và bây giờ tôi hạnh phúc là
tôi đã tới." Và Raman nói, "Xin ông, Nguyên lí thứ nhất là ở chỗ ông
sẽ phải dỡ bỏ. Tôi không ở đây để giúp ông học! Ông đã biết quá nhiều rồi! Nếu
ông muốn học nữa, xin đi đâu đó khác. Ở đây toàn thể công việc là dỡ bỏ, giải ước
định. Tôi là người dốt nát, và tôi giúp mọi người trở thành dốt nát lần nữa, để
cho họ có thể trở thành hồn nhiên, như trẻ con."
Và vâng, Jesus là đúng. Chỉ những
người giống như trẻ con sẽ có khả năng vào trong vương quốc của Thượng đế. Phẩm
chất đó của hồn nhiên phải được đạt tới.
Lời khen thứ ba: Osho là kẻ khờ.
Tốt. Đúng. Nếu tôi không phải là kẻ khờ, sao tôi phải đi tìm và kiếm Thượng đế?
Chỉ người khờ mới làm điều đó. Người láu lỉnh tìm tiền, quyền, danh. Người tinh
rang tìm cái gì đó của thế giới này. Chỉ người khờ mới cố tìm điều tối thượng.
Trong tiếng Hindi chúng ta có
cùng một từ cho "khờ" cũng như cho "người đã chứng ngộ".
Chúng ta gọi người khờ là buddhu; nó được dẫn ra từ "buddha-Phật". Mọi
người phải đã coi Phật là kẻ khờ. Ông ấy có vẻ khờ dại. Ông ấy có mọi thứ mà
người ta có thể ham muốn - cung điện, đàn bà đẹp, vương quốc - đủ mọi tiện nghi
- và đột nhiên ông ấy từ bỏ. Đám đông phải đã gọi ông ấy là buddhu, kẻ khờ. Đây
là những thứ người ta muốn có, và ông ấy từ bỏ chúng. Và ông ấy định tìm và kiếm
cái gì? Cái gì hơn cái này có đó? Thánh Francis đã bị coi là kẻ khờ dại.
Ts. Kovoor đã để tôi vào trong
toán lớn những người vĩ đại nhất đã từng bước đi trên trái đất này. Tôi xin cám
ơn.
Lời khen thứ tư: Osho là nguy
hiểm. Tôi vậy đấy. Những người tới tôi đều sẽ bị tôi tiêu diệt, vì đó là cách
duy nhất để cho họ tái sinh. Nếu ông tới tôi, tôi sẽ phá huỷ ông bởi vì chỉ qua
phá huỷ đó mới có phục sinh. Thầy phải là cái chết cho đệ tử. Ông sẽ không bao
giờ còn như cũ nữa. Nguy hiểm có đó. Tôi sẽ nhận mọi thứ ông bao giờ cũng có. Mọi
ảo tưởng đều phải bị lấy đi. Tôi sẽ để ông trần trụi và khoả thân, trống rỗng.
Nhưng trong cái trống rỗng đó xảy ra cái là thực, xảy ra cái là vĩnh hằng. Tôi
là nguy hiểm.
Và lời khen thứ sáu: Osho là
người tọc mạch. Hay. Các nhà tâm lí nói rằng có hai kiểu người: người tọc mạch
và người phô trương. Đàn ông là người tọc mạch, đàn bà là người phô trương. Và
từ tính tọc mạch của đàn ông, mọi thứ đã xảy đều đã xảy ra. Nó là việc truy tìm
vào trong chân lí. Chính do tọc mạch mà có xuyên thấu vào trong thực tại, vào
trong điều bí ẩn của thực tại. Chính do tọc mạch để đi lên Everest và để xem
cái gì có đó. Chính do tọc mạch mà đi lên mặt trăng. Đàn bà đã không rất sáng tạo
theo cách đó vì họ không là người tọc mạch; họ là người phô trương. Họ được thoả
mãn khi phô trương bản thân họ. Được kết thúc. Công việc của họ được kết thúc.
Đàn ông là người tọc mạch. Và nhà huyền môn là người tọc mạch đệ nhất. Họ xuyên
thấu vào chính điều huyền bí của Thượng đế.
Bạn có thể hỏi Sigmund Freud.
Ông ấy nói rằng năng lượng nam bắt đầu đi tìm năng lượng nữ. Điều đó là tự
nhiên. Đó là lí do tại sao đàn bà chờ đợi và đàn ông lấy bước khởi đầu. Ngay cả
trẻ nhỏ cũng sẽ chơi trò chơi bác sĩ. Và đàn bà sẽ là bệnh nhân và con trai sẽ
là bác sĩ - người tọc mạch! Nó muốn xem cách đứa con gái này cho sinh ra, cái
gì làm ra việc sinh của cô bé, cái gì ở bên trong cô ta. Bây giờ nhà khoa học
được sinh ra - và nhà huyền môn nữa.
Từ tò mò tính dục này, mọi sự
tò mò được sinh ra. Mọi tò mò về căn bản đều có tính dục. Nhưng không cái gì
sai. Tôi thích nhìn người đàn bà đẹp nhiều như tôi thích nhìn hoa hồng đẹp. Tôi
thích nhìn khuôn mặt đẹp nhiều như tôi thích nhìn mặt trời lên đẹp. Tôi thích
nhìn thân thể đẹp nhiều như tôi thích nhìn con chim đẹp đang tung cánh. Tôi yêu
cái đẹp. Tôi là người tọc mạch. Và tôi yêu cái đẹp nhiều tới mức tôi muốn tìm
ra cách toàn thể sự tồn tại này sinh ra. Trong chính việc tìm kiếm đó, người ta
loạng choạng vớ phải Thượng đế.
Và tôi muốn biết cách tôi sinh
ra, thông minh này là gì trong tôi. Và chỉ bởi vì việc tìm kiếm đó mà người ta
đi tới bản thể riêng của người ta.
Không cái gì sai trong việc là
người tọc mạch. Và tôi chắc đã nghĩ rằng Ts. Kovoor là người tọc mạch. Tên của
ông ấy khớp với âm thanh của "voyeur" - "Kovoor". Nó phải
là ngẫu nhiên, bởi vì ông ấy tin vào ngẫu nhiên. Nhưng nó có nhịp điệu ghê.
Nhưng theo bản thân ông ấy, dường như là ông ấy là người phô trương. Điều đó
không phải là tốt lắm. Ông ở trong hình dạng kém đấy, Ts. Voyeur ơi. Tôi bao giờ
cũng nghĩ ông là đàn ông cơ! Bây giờ ông đã tạo ra nghi ngờ trong tôi.
Phẩm chất của tính tọc mạch là
phẩm chất của truy hỏi. Không cái gì sai trong nó. Mọi người nên là người tọc mạch.
Và tôi muốn ngay cả đàn bà cũng trở thành người tọc mạch; chỉ thế thì họ mới có
khả năng trở nên sáng tạo hơn; chỉ thế thì họ mới có khả năng xuyên thấu vào
trong những điều huyền bí của cuộc sống. Chúng ta nên thử biết nó là gì! Chính
tính tò mò giúp bạn trưởng thành hướng tới những đỉnh cao hơn của thông minh.
Lời khen thứ sáu: Osho là người
hư hỏng dục. Đó là điều tuyệt vời. Đi ra ngoài dục chắc chắn là hư hỏng rồi. Nó
là phi tự nhiên. Cho nên nó là hư hỏng! Nó không phải là một phần của tiến hoá
vô thức. Nó là tiến hoá có ý thức. Nó xảy ra chỉ qua biến đổi vô thức thành ý
thức. Khi thậm chí không một dấu vết của vô thức còn lại người ta được tự do khỏi
mọi ham muốn. Đây là brahmacharya thực. Nhưng có mắt trong thung lũng của người
mù thì chắc chắn là hư hỏng rồi. Ts. Kovoor, người không phải là người tọc mạch,
đơn giản biểu lộ ám ảnh của ông ấy với dục. Chỉ là lão già dơ dáy đẹp!
Và lời khen cuối cùng: Osho là
ngớ ngẩn. Tôi thực sự lúng túng không biết làm sao mà cám ơn Ts. Voyeur. Đây là
những từ tôi thích! Tôi là thiên tài của ngớ ngẩn, và đó là điều cao nhất mà
người ta có thể đạt tới. Tertullian, một nhà huyền môn, nhà huyền môn Ki tô
giáo, tương truyền đã nói, "Tôi tin vào Thượng đế vì Thượng đế là ngớ ngẩn."
Tôi cũng tin vào Thượng đế vì Thượng đế là ngớ ngẩn. Tôi tin vào sự tồn tại vì
sự tồn tại này thực sự ngớ ngẩn. Điều đó là không thể nào tin được. Nó đẹp thế.
Nó tuyệt vời thế. Nó dị thường thế. Nó phiêu diêu thế. Và nó bao hàm mọi mâu
thuẫn. Nó cực kì trong hài hoà tới mức các mâu thuẫn không mâu thuẫn! Đêm và ngày,
mùa hè và mùa đông, sống và chết - còn mâu thuẫn nào bạn có thể tìm ra và còn
cái gì ngớ ngẩn hơn? Nhưng bằng cách nào đó mọi thứ khớp với nhau. Tính ngớ ngẩn
làm cho cuộc sống thành vui đùa hơn.
Nếu Thượng đế mà chỉ là kiểu
người Aristotle, cuộc sống chắc đã không có vui đùa rồi. Nó chắc đã quá nghiêm
chỉnh - và đờ đẫn và chán. Thượng đế không đờ đẫn, không chán. Cuộc sống đầy niềm
vui và sung sướng. Có tình yêu và có bài ca và có mở hội.
Tôi ngớ ngẩn đây.
Bạn sẽ nghĩ rằng Ts. Kovoor
dùng tất cả những từ này theo nghĩa rất kết án. Đó là việc của ông ấy - đó là vấn
đề của ông ấy. Tôi là người tôn giáo. Nếu tôi có thể tìm ra một đoá hồng, tôi
không bận tâm về gai. Nếu tôi có thể thấy rằng mây đen có chút mây trắng, mây bạc,
tôi nhảy múa vì mây bạc; và tôi cảm thấy cám ơn mây đen nữa vì không có nó chút
mây bạc không thể tồn tại được. Tôi nhìn qua con mắt tôn giáo. Ngay cả điều phủ
định cũng biến thành khẳng định. Cho nên có thể ông ấy đã cố kết án tôi, nhưng
đó là chuyện của ông ấy. Sao tôi phải nhận nó như lời kết án? Tôi nhận nó như lời
ca ngợi; ông ấy đã khen ngợi tôi. Và đây là lời của tôi mà tôi thích, mà tôi tận
hưởng.
Bây giờ, vài điều mà tôi lấy
làm tiếc phải nói rằng tôi không thể đồng ý với Ts. Kovoor.
Điều thứ nhất: ông ấy nói rằng
con người không có linh hồn. Điều đó nghĩa là con người không có tính nội tâm,
không có ý định. Điều đó nghĩa là con người không có nghĩa.
Ông ấy liên tục ném các lí thuyết
lên tôi điều tôi chưa bao giờ đề xuất, và thế rồi ông ấy kết án chúng. Ông ấy
đang đánh nhau với ma - và bản thân ông ấy đã tạo ra chúng. Tôi chưa bao giờ
nói rằng con người có một linh hồn riêng lẻ. Chúng ta có thân thể riêng biệt,
nhưng linh hồn của chúng ta là vũ trụ. Ở ngoại vi chúng ta là khác nhau; ở
trung tâm chúng ta là một.
Bây giờ, ông ấy liên tục kết án
và phê phán, "Làm sao điều đó là có thể được? Khi thân thể chết, linh hồn
có thể đi đâu? Không ai đã bao giờ thấy linh hồn đi." Tôi chưa bao giờ nói
rằng linh hồn đi bất kì đâu. Không có chỗ nào mà đi! Thực ra, thân thể không là
gì ngoài mặt thấy được của linh hồn, và linh hồn không là gì ngoài mặt không thấy
được của thân thể. Con người là thân thể được linh hồn hoá và là linh hồn được
thân thể hoá. Đây là hai mặt của năng lượng nào đó: X hay Thượng đế. Một mặt là
thân thể, mặt kia là là linh hồn. Khi một người chết đi không phải là linh hồn
đi đâu đó. Khi một người chết đi linh hồn đi vào trong cái không biểu lộ.
Bây giờ, ông ấy nói một người,
một Peter nào đó, đã được làm sống lại bẩy lần. Người đó chết vì đau tim; qua
những kĩ thuật nhân tạo người đó được làm sống lại lần nữa. Người đó chết đi lại
sau vài ngày hay vài giờ; người đó lại được làm sống lại. Tất cả, bẩy lần. Cho
nên Ts. Kovoor hỏi tôi nói gì về điều đó. Linh hồn có đi và quay lại không, đi
và quay lại lần nữa không? Không. Không có đâu mà đi. Linh hồn trở nên không biểu
lộ khi tình huống biểu lộ nó không còn đó. Khi tình huống có đó lần nữa, nó trở
thành biểu lộ.
Nó cũng giống như hạt mầm. Cây
đã biến đi đâu? Bạn không thể tìm ra nó trong hạt mầm. Nó đã biến mất trong hạt
mầm. Nó đã trở thành không biểu lộ trong hạt mầm. Để hạt mầm vào đất, và lần nữa
cây lại có đó. Và lần nữa cây sẽ chết đi một ngày nào đó và sẽ để lại nhiều hạt
mầm.
Cái biểu lộ trở thành không biểu
lộ, cái không biểu lộ trở thành biểu lộ. Đây là hai cánh của thực tại. Không ai
đi đâu cả. Không có người nào đi và không có đâu mà đi.
Tôi không tin vào linh hồn
riêng biệt. Tôi tin vào đại dương tâm thức vũ trụ. Một con sóng nảy sinh; thế rồi
con sóng biến mất. Nó đã đi đâu? Nó đã đi vào cùng cội nguồn từ đó nó đã nảy
sinh ngay chỗ đầu tiên. Nó đã nảy sinh ra từ đại dương; bây giờ nó đã đi lại
vào đại dương.
Có một câu chuyện hay về
Junaid, nhà huyền môn Sufi. Ông ấy đi qua một làng nhỏ. Lúc đó là buổi tối, và
một cậu bé đang mang một chiếc nến nhỏ. Nó định đi tới nhà thờ Hồi giáo để đặt
chiếc nến ở đó. Nhà thờ tối và lúc đó là đêm tối, và đêm đang buông xuống.
Junaid cười, đùa hỏi cậu bé, "Bản thân cháu đã thắp cây nến này à?"
Và cậu bé nói, "Dạ vâng, thưa bác." Và Junaid nói, "Thế thì nói
cho bác một điều. Ngọn lửa này tới từ đâu? Từ chỗ nào? Và cháu nói bản thân
cháu đã thắp sáng cây nến, cho nên cháu phải đã thấy ngọn lửa này đã tới từ
đâu." Cậu bé chắc phải là một thiên tài. Nó cười và thổi tắt ngọn nến, và
nó nói, "Ngay bây giờ nó mất rồi. Chỗ nào? Bác đã thấy nó! Nó đã đi
đâu?"
Việc tới và đi không phải là từ
đâu đó tới đâu đó. Chúng ta nảy sinh ra từ tâm thức vũ trụ; chúng ta rơi lại trở
về tâm thức vũ trụ. Chúng ta lại nảy sinh; chúng ta lại rơi lại.
Quan niệm của tôi về linh hồn
là đích xác hệt như quan niệm của Phật Gautam. Không có linh hồn riêng biệt,
không có bản ngã. Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh nhiều thế: vứt bỏ bản ngã.
Thế thì bạn sẽ bắt đầu sống cuộc sống - cuộc sống vũ trụ, cuộc sống thiêng
liêng. Thế thì bạn sẽ sống như Thượng đế - vì Thượng đế sẽ sống qua bạn. Bạn sẽ
không có đó.
Điều thứ hai: ông ấy gọi tôi là
kẻ lừa gạt. Tôi chắc đã thích điều đó nếu tôi có thể đã đồng ý với ông ấy. Tôi
thì không thể đồng ý được. Tôi lấy làm tiếc. Ông ấy gọi tôi là kẻ lừa gạt bởi
vì ông ấy nói tôi tuyên bố các quyền năng huyền bí. Tôi đơn giản chưng hửng.
Tôi có bao giờ tuyên bố cái gì đâu. Ông ấy đang đánh nhau với ai vậy? Với Satya
Sai Baba sao? Tôi chưa bao giờ tuyên bố bất kì quyền năng huyền bí nào, và ông ấy
nói tôi tuyên bố quyền năng huyền bí. Đó là lí do tại sao tôi là kẻ lừa gạt, vì
không có quyền năng huyền bí. Toàn thể nhấn mạnh của tôi là ở chỗ toàn thể sự tồn
tại là huyền bí! Không có quyền năng huyền bí, nhưng toàn thể cuộc sống là huyền
bí. Và tôi không tuyên bố quyền năng nào. Tôi là người bình thường nhất. Tôi
không tuyên bố cái gì. Tôi không có tuyên bố.
Khi tôi nói rằng tôi là người
bình thường nhất, tôi ngụ ý đích xác điều đó. Tôi không phải là đặc biệt; tôi
không "linh thiêng hơn ngươi". Thế thì tôi đang làm gì ở đây với mọi
người? Tôi chỉ giúp họ quay trở lại với thực tại của họ, với cái bình thường của
họ, với nguyên lí thứ nhất của họ. Nếu bạn bắt đầu sống và tận hưởng cái bình
thường của bạn, bạn là thiêng liêng, bởi vì cái bình thường là cái thiêng
liêng.
Ông ấy phóng chiếu cái gì đó,
thế rồi ông ấy phá huỷ nó, và ông ấy nghĩ ông ấy đã phá huỷ tôi.
Và điều thứ ba. Bởi vì tôi nói
rằng không có Thượng đế sẽ không có nghĩa và tôi đã hỏi Ts. Kovoor, "Cuộc
sống của ông sẽ có nghĩa gì nếu không có Thượng đế?" ông ấy đã trả lời rằng
cuộc sống của ông ấy có mục đích, và mục đích đó là để truyền đạt lại bất kì
cái gì ông ấy đã biết cho loài người. Nhưng điều đó dường như rất không liên
quan. Một chiếc nến truyền đạt cho những chiếc nến khác! Nghĩa của điều đó là
gì? Không có khác biệt. Và tại sao ông nói "loài người"? Và vấn đề là
gì? Cho dù ông làm chiếc nến có rất nhiều thông tin - ông nói và nói và nói - vấn
đề là gì? Chiếc nến là chiếc nến - không có khác biệt, thưa ông. Và đây là toàn
thể mục đích đời ông! Bất kì cái gì ông đã biết trong cuộc sống, ông phải dạy
cho người khác. Điều này dường như không phải là mục đích gì mấy. Nó dường như
giống một nghĩa vụ - và là một nghĩa vụ máy móc.
Và tại sao giúp những cây nến
này - những hoá chất này, các quá trình ô xi hoá - tại sao giúp? Nếu chúng vẫn
còn dốt nát, nếu những chiếc nến là dốt nát, cái gì bị mất? Và ông nói, "Mục
đích của tôi trong đời là giúp mọi người để cho họ trở nên nhận biết và không
ai có thể khai thác họ được." Nhưng phỏng có ích gì nếu một chiếc nến khai
thác chiếc nến khác? Chút ít sáp đi từ đây qua kia - phỏng có ích gì? Điều đó
dường như chẳng có nghĩa gì mấy.
Và thế rồi, cuối cùng, ông ấy
nói, "Ngoại trừ việc tạo ra xáo trộn tinh thần và các ảo giác... tuyệt đối
không có giá trị ích lợi gì trong thiền... thiền là... kĩ thuật gây ra tự thôi
miên." Bây giờ, ông ấy nói thiền chỉ tạo ra "xáo trộn tinh thần,"
"ảo giác," và chỉ "những kẻ điên tôn giáo" mới hành thiền,
và những người "ốm yếu tinh thần". Điều đó có nghĩa là mọi Vedas đều
được viết ra bởi những người ốm yếu tinh thần. Và Kinh Thánh và Koran và
Dhammapada và Đạo Đức Kinh và Zend-Avestaall đã được viết bởi những người ốm yếu
tinh thần. Thế thì mọi điều đã từng có giá trị gì trên trái đất này cũng đều là
ốm yếu! Thế thì Phật không có lành mạnh; thế thì Phật không có mạnh khoẻ. Thế
thì ai khác có thể mạnh khoẻ? Thế thì Nagarjuna và Shankara và Vasubandhu và Bồ
đề đạt ma và Bokuju và Lin Chi, tất cả đều là "kẻ điên tôn giáo". Thế
thì Jalaluddin và Bahauddin và Junaid và Mansur toàn là những người ốm yếu tinh
thần.
Nếu có người ốm yếu, thế thì ai
khoẻ mạnh? Adolf Hitler? Mao Trạch Đông? Genghis Khan? Tamurlane? Nadir Shah?
Ai mạnh khoẻ?
Ông ấy nói thiền chỉ tạo ra xáo
trộn. Ông ấy không biết ngay cả ABCD về thiền. Ông ấy thậm chí không đọc về nó.
Kinh nghiệm không phải là vấn đề chút nào; ông ấy thậm chí đã không đọc về nó.
Hay bất kì cái gì ông ấy đã đọc đều phải đã tới từ những người nào đó cũng giống
như ông ấy. Có thể ông ấy đã đọc Karl Marx về thiền! Hay Betrand Russell về thiền.
Nếu bạn muốn biết về thiền, hỏi
các thiền nhân mà xem. Nếu bạn muốn biết về thiền, thì cách thực tế, hợp lí là
đi vào trong thiền và xem cái gì xảy ra vì bằng chứng về bánh pudding là trong
việc nếm nó.
Ông ấy không có ý tưởng về thiền
là gì. Ông ấy gọi nó là kĩ thuật thôi miên. Nó chính là điều đối lập lại, để
tôi nói cho ông. Thôi miên nghĩa là ngủ, ngủ bị kích thích. Từ hypnos (- thôi
miên) nghĩa là "ngủ". Thôi miên nghĩa là "gợi ý để bạn rơi vào
giấc ngủ". Thiền nghĩa là nhận biết. Thiền nghĩa là giúp bạn trở nên nhận
biết hơn. Thiền không phải là thôi miên. Thiền là quá trình giải thôi miên; nó
là việc giải thôi miên. Bạn đã bị thôi miên bởi xã hội, bởi nhà trường, bởi tu
sĩ và các chính khách. Thiền là cách giải thôi miên cho bạn, giải ước định cho
bạn, để cho bạn có thể đạt tới sự hồn nhiên thơ ấu của bạn lần nữa. Và khác biệt
là sống động và rõ ràng và phân biệt tới mức chừng nào người ta không tuyệt đối
bị đóng với hiểu biết thì không có cách nào bỏ lỡ nó được.
Thôi miên là ngủ; khi bạn thôi
miên một người, người đó rơi vào giấc ngủ, người đó mất ý thức. Khi một người
thiền người đó trở nên có ý thức - người đó đạt tới ý thức. Người đó trở nên ý
thức nhiều hơn. Thực ra thiền nhân dần dần bắt đầu cảm thấy rằng mình ít cần ngủ
hơn trước đây; và với ít ngủ hơn người đó cảm thấy sống động hơn. Nếu người đó
ngủ tám hay mười tiếng trước đây, bây giờ người đó cảm thấy năm hay sáu hay thậm
chí bốn tiếng là đủ; điều đó cho người đó nghỉ ngơi đủ. Và thiền nhân dần dần
đi tới biết rằng nay cả trong giấc ngủ cái gì đó vẫn còn thức trong người đó.
Nhưng đây là kinh nghiệm, Ts.
Kovoor ơi. Tôi không thể mời ông vào trong giấc ngủ của tôi được. Tôi bất lực.
Bằng không tôi chắc đã mời ông vào trong giấc ngủ của tôi để xem cái gì đang xảy
ra. Cách duy nhất để biết là thiền.
Và tôi không nói cái gì đó lần
đầu tiên đâu. Trong suốt nhiều thời đại hàng nghìn nhà huyền môn đã từng nói
cùng một điều. Krishna nói trong Gita, "Khi mọi người đang ngủ say, người
yogi thức tỉnh." Đệ tử của Phật, Ananda đã hỏi Phật, "Tôi có cảm giác
là trong giấc ngủ thầy vẫn còn tỉnh táo." Phật nói, "Ông đúng đấy.
Thân thể đi vào giấc ngủ, tâm trí đi vào giấc ngủ; ta vẫn còn nhận biết."
Thực ra tâm lí học hiện đại nói rằng một tầng của ý thức có đó mà bao giờ cũng
tỉnh táo, bao giờ cũng thức.
Bạn chẳng đã quan sát đó sao?
Người mẹ đang ngủ. Có mây giông trên trời, hay máy bay bay qua, và giấc ngủ của
cô ấy sẽ không bị quấy rối. Nhưng đứa con nhỏ của cô ấy - chỉ một cử động nhỏ
hay đứa trẻ bắt đầu khóc - và cô ấy thức tỉnh đầy đủ. Cái gì đã xảy ra? Cô ấy
đã không bị quấy rối bởi máy bay bay qua, cô ấy đã không bị quấy rối bởi tiếng
sấm trong mây. Cái gì đã xảy ra? Chỉ một tiếng động nhỏ từ đứa trẻ, và cô ấy thức
tỉnh đầy đủ. Một phần của bản thể cô ấy thức và giữ việc chăm nom cho đứa trẻ.
Cô ấy đóng bản thân mình lại với mây giông, nhưng cô ấy không thể đóng nhận biết
của cô ấy với đứa trẻ. Cô ấy tỉnh táo.
Nếu bạn rơi vào giấc ngủ ở đây
và tôi tới và tôi đột nhiên gọi tên, "Ram có đây không?" không ai sẽ
lắng nghe, nhưng người có tên là Ram sẽ nói, "Ai quấy rầy giấc ngủ của
tôi? Vâng, tôi đây anh muốn gì?" Mọi người đều nghe điều đó, nhưng không
ai đáp ứng; chỉ mỗi Ram đáp ứng. Một phần của tâm trí anh ấy - ngay cả trong giấc
ngủ - biết đây là cái tên, ai đó đã gọi anh ấy.
Ngay cả trong giấc ngủ bạn vẫn
liên tục đuổi muỗi. Nếu một con bọ bò lên bạn, bạn ném nó đi, và giấc ngủ không
bị quấy rối. Cái gì đó giữ tỉnh táo, bao quanh bạn.
Đây là cuộc sống bình thường.
Khi bạn trở thành thiền nhân, nhận biết này trở nên sâu hơn, được kết tinh hơn.
Một điểm tới khi bạn có thể ngủ và vậy mà vẫn còn thức.
Tôi muốn mời Kovoor vào trong
giấc ngủ của tôi, nhưng giấc ngủ của tôi có tính chủ thể. Tôi biết nó, nhưng
tôi không thể để nó ra trước ông được, Ts. Kovoor, để cho ông có thể xem xét nó
một cách đối thể.
Nhưng có cách: ông có thể học
thiền. Ông có thể thiền, và ông có thể thấy khác biệt giữa thôi miên và thiền
là gì. Chúng là đối lập đối xứng đấy!
Và ông ấy nói "Tuyệt đối
không có giá trị ích lợi gì trong thiền." Bây giờ, điều này đi quá xa rồi.
Bao nhiêu đại học đang làm thực nghiệm, và bây giờ có bằng chứng chắc chắn từ đại
học y, nghiên cứu y, nghiên cứu tâm lí rằng thiền có ích lợi mênh mông. Ông ấy
dường như hoàn toàn không nhận biết về điều đang xảy ra trên thế giới.
Tôi mời ông, Ts. Kovoor. Ông
nên tới đây. Chúng tôi có hàng nghìn cuốn sách ở đây - sách mới nhất. Dường như
là ông chưa nhìn sách trong sáu mươi năm nay.
Và bất kì cái gì ông ấy nói
trong bài báo của ông ấy chỉ là sinh học tiểu học, sinh học trung học. Khi tôi
đọc tôi nghĩ, "Trời đất, tri thức gì thế này!"
Bây giờ có bằng chứng tuyệt đối
rằng thiền nhân ít bị ung thư hơn, ít bị đau tim hơn, ít bị cao huyết áp hơn.
Thiền nhân ít bị nhiều bệnh bình thường xảy ra cho mọi người. Thiền nhân ít bị
điên, ít mất trí, ít thần kinh, ít bệnh tâm thần. Và thiền nhân chắc chắn yên
tĩnh hơn, bình thản hơn, và bình tĩnh hơn. Thiền nhân có trách nhiệm hơn. Thiền
nhân đáng yêu hơn. Và có bằng chứng dứt khoát rằng thiền nhân sống lâu hơn người
không thiền. Thiền nhân có chỉ số I.Q. cao hơn, thông minh hơn, người không thiền,
sống động hơn, sáng tạo hơn.
Thiền có tính trị liệu. Thực
ra, "meditation-thiền" và "medicine-thuốc" bắt nguồn từ
cùng một gốc. Thiền là lực chữa lành, vì nó làm bạn thảnh thơi và cho phép tự
nhiên chữa lành cho bạn. Nhưng đó không phải là ích lợi chính của thiền. Nó chỉ
là hiệu quả phụ. Ích lợi cơ bản là việc đi vào trong điều thiêng liêng. Tự nhận
ra. Nhận ra Thượng đế. Ồ! Cực lạc của nó, ân huệ và phúc lành.
Và đây không phải là khẳng định
của các nhà huyền môn. Bây giờ phòng thí nghiệm khoa học đang tạo ra những bài
báo, công trình nghiên cứu, các luận án, luận văn. Qua trang thiết bị khoa học,
theo cách đó, theo cách thức và phương tiện, bây giờ điều gần chắc chắn là tâm
trí có thể tồn tại trong nhiều chiều dài sóng và thiền làm thay đổi chiều dài
sóng. Thiền tạo ra nhiều sóng "alpha" hơn - và sóng alpha toả ra niềm
vui, hạnh phúc, phúc lạc, phúc lành. Quên điều nhà huyền môn nói đi, nhưng bạn
có thể lắng nghe các nhà khoa học.
Đến cuối, tôi cầu nguyện cho
ông già này. Xin bạn, bạn cũng cầu nguyện cho ông ấy. Ngày của ông ấy không thể
nhiều được và tôi không muốn ông ấy chết mà vẫn tin rằng ông ấy không là gì
ngoài quá trình hoá học và o xi hoá! Điều đáng thương!
Và chung cuộc Ts. Kovoor yêu cầu
chính phủ ngăn cản công việc của tôi. Điều này hay đây! Đây là kiểu biện luận
gì vậy? Điều này không bao giờ thất bại đâu, Ts. Kovoor! Bản thân ông không thể
tranh cãi được, cho nên bây giờ ông cần sự hỗ trợ của nhà nước sao?
Và ông nghĩ ông là người hợp lí
và ông có cái nhìn khoa học. Tôi không thấy tính hợp lí hay cái nhìn khoa học
gì. Tôi đơn giản thấy thái độ giáo điều, đóng kín, dường như ông đã quyết định
một lần cho tất cả cái gì là chân lí và ngoan cố không nghe bất kì cái gì có thể
quấy rối các ý tưởng giáo điều, các ý thức hệ giáo điều của ông.
Bây giờ, vài câu hỏi không
nghiêm chỉnh.
Câu hỏi
Osho ơi, cuộc sống là đẹp, nhưng tôi bất hạnh.
Thầy đang cho nhiều tình yêu, nhưng tôi không thể nhận được nó. Điều thầy nói
là đúng, nhưng tôi không thể theo được nó. Tôi muốn được biến đổi, nhưng cái gì
đang ngăn cản tôi?
Tôi sẽ kể cho bạn một giai thoại:
Sau khi đi qua một nhóm đàn bà
đang nói chuyện gần nhà thờ, ông mục sư quyết định đọc bài thuyết giảng về tán
gẫu.
"Các thành viên của giáo
đoàn," ông ấy bắt đầu, "khi tôi đi vào trong nhà thờ hôm nọ trước một
trong những cuộc họp của nhóm Ladies' Aid của các ông bà, trong một nhóm ai đó
nói, 'Bà Wilson là người đàn bà tuyệt vời, nhưng...' Ở nhóm khác tôi nghe nói,
'Cô Brown thực sự là người đàn bà xinh, nhưng...' Ở nhóm khác nữa ai đó nói,
'Đôi Arnolds dường như là đôi đáng yêu, nhưng...' Và tôi bảo các ông ba ngay
bây giờ, rằng nếu các ông bà không cẩn thận, các ông bạn sẽ trượt thẳng xuống địa
ngục trên những cái nhưng của ông bà đấy!"
Câu hỏi
Osho ơi, tôi bao giờ cũng sợ phí thời gian.
Thời gian là có giá trị, và tôi muốn dùng nó cho đúng. Thầy có thể hướng dẫn
cho tôi về tôi phải làm gì để cho không phạm phải sai lầm nào không?
Thứ nhất, thời gian là không có
giá trị. Đã từng có những người nói "thời gian là tiền bạc." Họ là những
người thần kinh. Họ đã tạo ra nhiều chứng thần kinh trên thế giới. Thời gian là
không có giá trị, bởi vì vĩnh hằng sẵn có. Không có chỗ kết thúc cho thời gian
và không có chỗ bắt đầu cho thời gian. Cho nên đừng lo nghĩ về nó. Bạn càng lo
nghĩ, bạn càng làm lãng phí. Chỉ người không lo nghĩ mới biết cách sống một
cách vui vẻ, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Ý thức tới thời gian là bệnh lớn...
và toàn thể phương Tây đang khổ về điều đó. Và bệnh này đang lan sang phương
Đông nữa. Nó thậm chí còn lan sang con vật. Tôi vừa đọc một giai thoại...
Một bà già nuôi một con vẹt,
bao giờ cũng chửi thề. Mọi chủ nhật bà ấy đều đậy nắp phủ lên trên cái lồng, bỏ
nắp ra vào sáng thứ hai, do vậy ngăn cản con chim khỏi chửi thể vào ngày
Sabbath. Vào thứ hai bà ấy thấy một mục sư đi tới nhà; cho nên bà ấy lại đặt nắp
phủ lên chiếc lồng. Khi tu sĩ vừa định bước vào trong phòng khách, con vẹt nhận
xét, "Đây là tuần ngắn chết tiệt!"
Bạn có đủ thời gian. Và đừng sợ
phạm sai lầm! Đó là sai lầm duy nhất người ta phải tránh - sai lầm duy nhất,
tôi nói, rằng con người có thể phạm trong cuộc sống - và đó là: trở nên sợ phạm
sai lầm. Thế thì bạn không bao giờ trưởng thành, thế thì bạn chưa bao giờ đi bất
kì đâu, thế thì chưa bao giờ làm bất kì cái gì. Thế thì dần dần bạn sẽ trượt
vào trong tính đờ đẫn và tính chết. Bạn sẽ trở nên bị mắc kẹt, tù đọng. Cứ phạm
sai lầm đi. Cái gì sai trong việc phạm sai lầm?
Nhớ một điều: đừng phạm cùng
sai lầm lặp lại. Phạm sai lầm mới mọi ngày. Có tính phát minh đi. Phát kiến đi.
Con người chỉ học khi người đó phạm nhiều, nhiều sai lầm. Đi lạc lối xa nhất bạn
có thể đi được. Thượng đế là ở mọi nơi. Bạn có thể đi đâu? Và bạn càng đi lạc lối
xa hơn, hiểu biết trở về nhà của bạn càng sâu hơn; và khi bạn về nhà, bạn hiểu
điều bạn bỏ lỡ.
Không cái gì sai. Bạn quá sợ và
quá hèn. Bỏ cái sợ này đi và bỏ tính hèn này đi.
Hỏi
Osho ơi, xin giúp tôi với.
Tôi không thể làm điều đó được.
Tôi không phải là kẻ thù của bạn. Tôi không phải là người làm việc tốt. Tôi
không "giúp," vì việc giúp, chính ham muốn được giúp, là ham muốn để
tiếp tục như bạn vậy. Bạn muốn cái nạng nào đó, hỗ trợ nào đó. Bạn muốn được an
ủi, thoải mái. Không, tôi là người cuối cùng cho bạn an ủi. Tôi sẽ rút đi mọi
cái nạng, để cho bạn ngã sóng soài trên đất. Từ đó bắt đầu một cuộc sống mới, sự
bắt đầu mới.
Henry Thoreau có lần quan sát rằng
nếu ông ấy biết chắc chắn rằng một người đang trên đường tới gặp ông ấy với một
chủ định đơn giản để cố giúp cho ông ấy, ông ấy sẽ chạy chối chết.
Đó nên là thái độ hướng tới những
người giúp đỡ. Nếu ai đó tới giúp bạn, chạy trốn đi! Đời bạn đang lâm nguy.
Tránh những người làm điều tốt ra, cái gọi là các thánh nhân và mahatmas.
Tôi không ở đây để an ủi bạn, để
làm yên lòng bạn, để làm cho bạn an ninh. Tôi ở đây để phá huỷ bạn hoàn toàn, bởi
vì chỉ thế thì cái mới mới sinh ra - con người mới, tâm thức mới. Nếu tôi giúp,
cái cũ sẽ tiếp tục. Mọi giúp đỡ đều là giúp cho cái cũ. Mọi việc giúp đều giữ
cho cái cũ sống sót; việc đó nuôi dưỡng nó. Không, tôi không giúp theo bất kì
cách nào.
Tôi biết bạn muốn giúp. Bạn
không muốn phục sinh. Bạn muốn giúp. Bạn không muốn chết, bạn không muốn cuộc sống
mới. Nhưng nếu bạn ở quanh tôi đủ lâu, dần dần tôi sẽ rút đi mọi sự hỗ trợ của
bạn. Tôi thậm chí sẽ lấy đi mảnh đất dưới chân bạn, để cho bạn ngã vào trong vực
thẳm không đáy của sự tồn tại. Bạn biến mất vào trong vực thẳm đó... và trong
chính việc biến mất đó, Thượng đế xuất hiện cho bạn. Khi bạn hoàn toàn vô dụng,
giúp đỡ của Thượng đế trở thành sẵn có.
Tôi sẽ không giúp bạn đâu. Tôi
sẽ làm cho bạn bất lực hoàn toàn để cho trong bất lực đó lời nguyện nảy sinh, để
cho trong bất lực đó, buông xuôi trở thành có thể, và thế thì giúp đỡ của Thượng
đế tới. Chỉ Thượng đế mới có thể giúp được. Và mọi giúp đỡ khác đều là rào chắn
giúp đỡ của Thượng đế.
Một câu chuyện hay mà tôi bao
giờ cũng thích... Krishna vừa ngồi vào bàn ăn và ngay giữa bữa ăn trưa ông ấy
chạy xô ra cửa, và vợ ông ấy, Rukamani, nói, "Ông đi đâu thế?" Nhưng
ông ấy đang vội vã tới mức ông ấy không trả lời. Tại cửa đột nhiên ông ấy dừng
lại, thế rồi chậm rãi quay lại, chút ít buồn, ngồi lại, bắt đầu ăn. Rukamani hỏi,
"Có chuyện gì vậy?Điều gì đã xảy ra? Ông vừa đi đâu bất thần thế, dường
như có khẩn cấp gì đó? Và bây giờ đột nhiên ông quay lại từ cửa và ông buồn.
Cái gì đã xảy ra?"
Krishna nói, "Một trong những
người yêu của tôi, một trong những người sùng kính của tôi, đang đi qua một
kinh đô và mọi người ném đá vào người đó và máu chảy ra từ đầu người đó và người
đó bị nhiều vết thương, nhưng người đó vẫn còn hoàn toàn bất lực - không một lời
kết án trên môi người đó, thậm chí không có trong tâm trí người đó. Buông xuôi
của người đó là toàn bộ. Tôi phải chạy tới giúp người đó. Người đó bất lực thế!"
Thế rồi Rukamani thậm chí còn
ngạc nhiên hơn. "Thế thì sao ông đã quay lại?"
Krishna nói, "Lúc tôi tới
cửa, người đó đã cầm hòn đá trong tay rồi. Bây giờ người đó sẵn sàng trả lời
cho bản thân mình. Bây giờ tôi không được cần. Bây giờ người đó không còn bất lực
nữa."
Nhớ lấy, mọi giúp đỡ của con
người đều trở thành rào chắn cho sự giúp đỡ của điều thiêng liêng. Chủ định của
tôi ở đây là làm cho bạn thực sự bất lực, hoàn toàn bất lực, để cho Thượng đế
xô về bạn và rót đầy trống rỗng của bạn. Đó sẽ là ngày của hân hoan, cực lạc thực.
Đừng hỏi về giúp đỡ của tôi. Hỏi
rằng tôi phá huỷ mọi thứ bạn đã thu xếp quanh bản thân bạn như sự giúp đỡ, chăm
lo, an ủi. Hỏi rằng tôi giết bạn. Hỏi rằng tôi chặt đầu bạn. Khoảnh khắc đầu bạn
lăn trên đất, bạn sẽ mọc ra cái đầu mới, và cái đầu đó sẽ là thiêng liêng. Cái
đầu đó sẽ là đầu của Thượng đế.
..............................
0 Đánh giá