Read more
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Động Sơn nói:
Giáo huấn về tính như vậy đã từng được trao
đổi thân thiết bởi chư phật và các sư tổ. Bây giờ ông có nó, cho nên giữ chắc
nó vào.
Rót tuyết vào bình bát bạc, giấu con diệc
trong ánh trăng - khi ông bố trí chúng, chúng không như cũ. Khi ông trộn lẫn
chúng, ông biết chúng ở đâu. Nghĩa không ở trong lời, vậy mà nó đáp ứng cho sự
thôi thúc truy hỏi. Nếu ông kích động, nó trở thành cạm bẫy; nếu ông bỏ lỡ nó,
ông rơi vào trong ngần ngại hồi tưởng.
Quay đi và chạm cả hai đều sai, vì điều đó
giống như đống lửa. Chỉ mô tả nó dưới dạng văn chương là hạ nó thành ô uế.
Nó sáng chói ngay nửa đêm. Nó không biến mất
lúc bình minh. Nó hành động như người hướng dẫn cho bản thể -việc dùng của nó
loại bỏ mọi đau đớn.
Mặc dầu nó không được bịa ra, nó không có nếu
không nói ra. Nói giống như đối diện với tấm gương báu: hình dạng và hình ảnh
nhìn lẫn nhau. Ông không là nó, nó thực tại là ông.
Nó giống như trẻ sơ sinh trong thế giới,
trong sự đầy đủ năm khía cạnh. Nó không đi hay tới, không dâng lên không đứng lại.
Chung cuộc nó không thấy rõ cái gì, bởi vì
việc nói nó là chưa đúng. Nó giống như sáu đường của hình lục giác bị chẻ đôi:
tương đối và tuyệt đối tích hợp. Được chồng chất lên, chúng làm ra ba; biến đổi
đầy đủ làm thành năm. Nó giống như vị của cỏ ngũ vị, như tia sét kim cương.
Maneesha, Thiền giống nhiều với
thơ ca, giống âm nhạc, giống điệu vũ. Nó không phải là triết lí; do đó, không
suy nghĩ quan niệm nào có thể hiểu thấu nó. Tâm trí là tuyệt đối bất lực khi có
liên quan tới Thiền. Bạn phải đi ra ngoài tâm trí để có vị nào đó của Thiền. Đi
ra ngoài tâm trí đơn giản có nghĩa là bỏ mọi ý nghĩ, tạo ra chân không - cái
không. Nhưng cái không đó là không trống rỗng; nó giống như bầu trời. Nó đầy
cái không.
Và khi mắt bạn không có bụi nào
và tâm trí bạn không có ý nghĩ nào, bạn nhìn rõ ràng, thẳng vào trong thực tại.
Vấn đề không phải là niềm tin. Bạn không phải tin vào điều bạn sẽ thấy, chỉ phải
đơn giản lau sạch mắt bên trong của bạn, cách nhìn của bạn, và thực tại sẽ xuất
hiện theo cách riêng của nó, không tương ứng với niềm tin của bất kì ai. Do đó,
những người có niềm tin không bao giờ đạt tới thực tại.
Tôi đang đưa ra phát biểu chống
lại mọi tôn giáo. Họ tất cả đều dựa trên niềm tin - tin trước, thế rồi ông sẽ
biết. Nhưng một khi bạn tin bạn đã đóng cánh cửa của truy hỏi, một khi bạn tin
bạn đã chấp nhận dốt nát của bạn, mù quáng của bạn. Bạn đã chấp nhận rằng ai đó
khác đã biết - "Tôi cần gì biết? Tôi chỉ phải tin vào Jesus Christ hay
Krishna hay Phật." Nhưng khi Phật uống nước, cơn khát của bạn không được dịu
đi; và khi Jesus ăn, cơn đói của bạn không biến mất. Ngay cả những điều bình
thường này, trần tục này, bạn phải kinh nghiệm một cách cá nhân - nói gì tới
kinh nghiệm tối thượng? Và Thiền là cái tên của kinh nghiệm tối thượng.
Bạn không thể phụ thuộc vào bất
kì ai. Bạn không thể tin được vào kinh nghiệm của bất kì ai. Bạn phải bỏ mọi niềm
tin, mọi ý nghĩ, mọi triết lí, mọi tôn giáo, và bạn phải đi, hoàn toàn hồn
nhiên, vào bên trong bản thể riêng của bạn.
Từ đó cánh cửa mở ra và cuộc sống
lấy mầu sắc mới, toả sáng mới, niềm vui mới. Lời của bạn không còn trống rỗng nữa,
chúng chứa ý nghĩa tuôn tràn. Cử chỉ của ban trở nên có nghĩa lần đầu tiên.
Hành động của bạn có thơ ca của riêng chúng. Chính cử động của bạn là điệu vũ
vì bạn đã biết phúc lạc bên trong nhất. Nó bắt đầu tuôn tràn bạn trong hành động
của bạn, trong lời của bạn, trong im lặng của bạn. Nó bắt đầu tuôn tràn và đạt
tới người khác. Bạn trở thành gần như đài phun nước, phun nước khắp xung quanh.
Hay bạn có thể nói bạn trở
thành việc lan toả hoa sen đẹp, toả ra hương thơm khắp không gian; dù bất kì ai
có đó hay không thì cũng không phải là vấn đề. Cho dù trong rừng xa xôi hoa hồng
sẽ lan toả niềm vui của nó, hương thơm của nó. Có lẽ một người qua đường có thể
được giầu có hơn bởi nó, nhưng đó không phải là vấn đề, dù bất kì ai có nó hay
không.
Khi chân lí được nhận ra, việc
tuôn tràn của nó là cố hữu. Điều này bạn phải hiểu trước khi tôi nói tới Động Sơn,
vì Động Sơn là một trong những bậc thầy vĩ đại. Mọi phát biểu của ông ấy đều chỉ
là việc tuôn tràn của kinh nghiệm của ông ấy; ông ấy không trích dẫn kinh sách,
ông ấy đơn giản chia sẻ kinh nghiệm của ông ấy.
Và bất kì khi nào ai đó đang
chia sẻ kinh nghiệm riêng của người đó, đấy không phải là vấn đề tin hay không
- cứ tận hưởng nó đi. Có lẽ trong việc tận hưởng của bạn mà bạn có thể có được
thoáng nhìn nào đó, rất vô hình... cái nhoáng lên nào đó, không sẵn có cho thế
giới bên ngoài. Có lẽ trong một khoảnh khắc nhịp tim đập dừng lại, hay lấy nhịp
điệu khác toàn bộ.
Nếu Thiền mà là triết lí thì chắc
đã rất dễ dàng truyền đạt nó. Nếu nó mà là tôn giáo thì nó sẽ không khó - có
hàng nghìn kinh sách mô tả tôn giáo. Nhưng nó là cái gì đó còn kì diệu hơn bất
kì cái gì khác trên thế giới. Bạn có thể nếm nó, bạn có thể uống nó, bạn có thể
thưởng thức nó, bạn có thể nhảy múa từ niềm vui vô cùng, nhưng bạn không thể
nói được nó.
Đó là khó khăn duy nhất với Thiền
- bạn không thể nói được nó. Và không may con người đã trở nên hướng ngôn ngữ
quá nhiều; con người đã quên mất các cách thức trao đổi khác. Có nhiều cách
trao đổi khác. Ý tưởng rằng ngôn ngữ là cách trao đổi duy nhất đã làm cho nhân
loại thành rất nghèo nàn, rất buồn tẻ. Nó đã đánh mất điều huyền bí của thơ ca,
nó đã đánh mất cái vô nghĩa, nhưng hoàn toàn có ý nghĩa, âm nhạc của sự tồn tại.
Bây giờ nhảy múa đã trở thành kỉ luật, được thực hành bên ngoài, được diễn tập,
nhưng không phải là cái gì đó trưởng thành từ bên trong bạn và lan toả ra.
Khi thảo luận về Động Sơn, bạn
sẽ phải nhớ rằng ông ấy đang cố hết sức để nói cái mà không thể được nói ra. Mọi
thầy đều đã cố gắng để nói điều đó; không ai đã bao giờ thành công. Người ta tự
hỏi tại sao, nếu nó không thể được nói ra, tại sao mọi người phải cố nói nó. Một
trong những triết gia lỗi lạc nhất của thế giới hiện đại, Wittgenstein, đã viết
có lẽ là cuốn sách sâu sắc nhất của thế kỉ này. Trong một cuốn sách của ông ấy,
Tractatus, ông ấy đi tới điểm ông ấy gần như biến thành nhà huyền môn. Ông ấy
nói, "Điều không thể được nói ra không nên được nói ra."
Tôi hồi đó là sinh viên - ông ấy
vẫn còn sống - và tôi đã viết cho ông ấy một bức thư nói, "Ông đã tự mâu
thuẫn rồi: ‘Điều không thể được nói ra không nên được nói ra.' Ông cũng đang
nói cái gì đó về nó."
Ông ấy phải là con người cực kì
trung thực; ngay lập tức một thư gửi tới với lời xin lỗi. Ông ấy nói, "Điều
đó là đúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó, rằng ngay cả nói rằng không cái
gì nên được nói ra, tôi đã nói cái gì đó rồi."
Người ta phải hiểu rằng mọi nhà
huyền môn của thế giới đều đã ở trong khó khăn vô cùng. Họ biết nó không thể được
nói ra, nhưng dầu vậy họ vẫn nói - họ cố gắng ít nhất là bằng hết sức họ. Hiểu
biết riêng của tôi là, nó có thể không được nói ra nhưng nó có thể được nghe thấy.
Đó là lí do tại sao các nhà huyền môn liên tục nói, vẫn biết hoàn toàn rõ không
thể nào đưa nó vào ngôn ngữ được, nhưng vẫn hi vọng rằng ai đó có thể nghe thấy
nó giữa các lời, giữa các dòng, trong các cử chỉ, trong mắt của thầy, trong sự
hiện diện của thầy, trong sự thân thiết của thầy.
Có lẽ cũng như ngọn lửa có thể
nhảy sang ngọn nến chưa thắp khác nếu bạn đem chúng tới đủ gần, đủ thân thiết...
Công việc của thầy là mang đệ tử tới đủ gần với ngọn lửa bên trong của thầy, mà
chính là lửa. Vì nó là lửa, chỉ người bạo dạn mới tới rất gần thầy, vì nó sẽ
thiêu cháy bạn hoàn toàn và toàn bộ. Nó sẽ là cái chết của bạn - và việc phục
sinh.
Kinh sách tiếng Phạn cổ đại, cổ
xưa nói rằng thầy là cái chết, nhưng điều đó là không đầy đủ. Thầy cũng là cuộc
sống vĩnh hằng, bên ngoài cái chết. Nhưng tất nhiên, đầu tiên cái chết tới. Đệ
tử tới gần thầy và chết trong lửa của thầy, trong tình yêu của thầy, và được
tái sinh trong một con người mới toàn bộ: tươi tắn, hồn nhiên, và là đứa trẻ của
vĩnh hằng. Đó là điều phát biểu đầu tiên của Động Sơn là gì.
Động Sơn nói:
Giáo huấn về tính như vậy đã từng
được trao đổi thân thiết bởi chư phật và các sư tổ. Bây giờ ông có nó, cho nên
giữ chắc nó vào.
Mọi lời đều đầy ý nghĩa thế.
Giáo huấn về tính như vậy...
Đó là cách thức rất kì lạ, đặc
biệt với những người không quen với thế giới của Thiền. Tính như vậy là quan trọng,
hay có lẽ quan trọng hơn cái gọi là các thượng đế của mọi tôn giáo. ‘Tính như vậy'
có nghĩa là khoảnh khắc này sự tồn tại im lặng của bạn là tất cả mọi thứ có đó
để khám phá.
Sự huy hoàng của nó là lớn,
nhưng bạn sẽ phải trả giá cho nó. Bạn sẽ phải trả giá cho nó bằng tâm trí bạn,
bằng nhân cách của bạn. Bạn sẽ phải đi ra ngoài vẻ ngoài của bạn, cái gọi là
nhân cách có văn hoá của bạn, tri thức của bạn được người khác vun trồng và từ
người khác. Bạn sẽ phải mất mọi thứ rác rưởi này... bạn sẽ phải hoàn toàn trống
rỗng. Trong cái trống rỗng đó lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy kinh nghiệm về tính
như vậy.
Tính như vậy cũng có thể được dịch
thành ‘tính cái này'. Nó cũng có thể được dịch thành ‘như thế’. Từ nguyên gốc
được Phật Gautam dùng là tathata. Chỉ ở trong khoảnh khắc này - không quá khứ,
không tương lai - chỉ ở đây, một điểm, và cánh cửa của mọi điều huyền lí của sự
tồn tại mở ra.
Giáo huấn về tính như vậy là
giáo huấn của mọi thầy vĩ đại, và nó đã được trao đổi một cách thân mật vì
không có cách khác. Tôi đang trao đổi điều đó chính khoảnh khắc này, nhưng
không qua lời tôi, trong im lặng, trong các kẽ hở. Khi bạn đơn giản cảm thấy
khoảnh khắc này trong sự thuần khiết hoàn toàn của nó, bạn đã trở nên thân thiết
với mọi chư phật - quá khứ, hiện tại, tương lai.
Từ ‘phật' là rất có ý nghĩa; nó
có nghĩa là người đã đạt tới tính như thế. Chỉ bởi vì tính như thế mà có cái
tên khác của Phật là Tathagat- Như Lai. ‘Tathagat' nghĩa là người sống từ khoảnh
khắc sang khoảnh khắc, người không biết gì về quá khứ và người không biết gì về
tương lai, người hoàn toàn được lắng đọng và định tâm ở đây và bây giờ.
Khoảnh khắc bạn được định tâm ở
đây và bây giờ bạn là thân thiết với thực tại, bạn là người thân thiết của mọi
chư phật. Khoảnh khắc bạn thân thiết với thực tại, hiển nhiên bạn thân thiết với
mọi thầy và mọi nhà huyền môn.
Chính khoảnh khắc này bạn được
kết nối với sự tồn tại, nhưng bạn liên tục lang thang trong tâm trí và bạn hoàn
toàn quên mất rằng đằng sau tâm trí và bên ngoài tâm trí có nhân chứng đang
quan sát một cách im lặng.
Bạn bắt gặp những kinh nghiệm
này mọi ngày nhưng bạn không chú ý mấy tới nó.
Chẳng hạn, tôi đã là học sinh của
một thầy giáo Mô ha mét giáo và ông ấy rất nghiêm khắc; ông ấy nổi tiếng ở trường
là người nghiêm khắc nhất. Ngày đầu tiên của lớp ông ấy, ông ấy vào và nói với
chúng tôi, "Tôi muốn các em bao giờ cũng nhớ, đừng xin tôi ra ngoài vì các
em bị đau đầu hay đau bụng. Bất kì cái gì tôi không thể thấy được, tôi không
tin đâu." Học sinh làm điều đó liên tục: "Em bị đau đầu cho nên em muốn
về nhà."
Chính tối hôm đó... Ông ấy thường
đi dạo buổi tối, và ngay trước nhà ông ấy có hai cây kadamb, hai cây rất đẹp,
cho nên tôi chờ đợi trên một cây cầm sẵn hòn đá lớn. Ông ấy trở về - lúc đó trời
đã tối dần - và tôi ném hòn đá vào đầu ông ấy. Ông ấy hoảng hồn.
Tôi nói, "Im ngay! Bây giờ
thầy tin vào đau đầu không?"
Ông ấy nhìn tôi ngạc nhiên, hơi
chút bị choáng. Ông ấy nói, "Nghe đây, chúng ta có thể thương lượng. Nếu
em bị đau đầu cứ giơ một ngón tay lên và thầy sẽ cho phép em ra, nhưng đừng làm
nó thành việc công cộng. Tôi sẽ không nói gì về hòn đá này mà em đã ném vào
tôi. Nó là thoả hiệp."
Tôi nói, "Em không bao giờ
thoả hiệp. Ngay chỗ đầu tiên, em không tin rằng thầy đã bị thương."
Ông ấy nói, "Em thật lạ..."
Tôi nói, "Thầy mới lạ. Thầy
nhớ buổi sáng, lúc bắt đầu lớp, thầy đã nói thầy không tin vào đau đầu? Em sẽ
làm sự vụ này thành hiểu biết công."
Nhưng đó là cái gì đó quan trọng
hơn nhiều việc chỉ là sự vụ. Khi bạn đau đầu, làm sao bạn biết? Phải có người
quan sát đứng đằng sau cái đầu, người biết việc đau đầu. Bản thân việc đau đầu
không thể biết được; phải có một nhân chứng, người quan sát, người biết cái đau
đầu, người biết cái đau bụng, người cảm thấy các xúc động và có thể quan sát những
xúc động đó.
Khi bạn đầy giận dữ, nếu bạn ngồi
xuống và quan sát, bạn có thể quan sát đám mây giận bao quanh khắp bạn, bóng tối.
Khi bạn trong yêu bạn có thể quan sát hương thơm nào đó, cái đẹp nào đó, phúc lạc
nào đó tất cả bao quanh bạn. Mọi khoảnh khắc trong cuộc sống bình thường bạn đều
bắt gặp nhân chứng nhưng bạn chưa bao giờ nhận ra nó, bạn đã không để ý tới nó.
Tại chính khoảnh khắc này khi tôi đang nói với bạn, bạn đang nghe tôi. Cứ nhìn
lại sau một chút thôi - có nhân chứng người biết rằng bạn đang nghe. Nhân chứng
đó là cái vĩnh hằng của bạn.
"Bởi mọi nhà huyền môn
này, thông điệp này đã được chuyển trao một cách thân thiết" nghĩa là, họ
đã mang mọi người tới gần họ hơn. Mọi lời của họ không là gì ngoài chiếc lưới bắt
cá. Qua lời họ, họ mang bạn tới gần hơn. Nếu lời của họ làm lẩy có cái gì đó
trong bạn, bạn cảm thấy bị kéo lại, bị hút vào, và bạn càng tới gần hơn bạn
càng ít có hơn. Và khi bạn trở nên thực sự thân thiết, bạn biến mất - bạn, như
bạn đã biết bản thân mình - và người ở đằng sau, người mà bạn chưa bao giờ chú
ý tới, bước lên trước. Lần đầu tiên bạn biết bạn chỉ là tâm thức chứng kiến, mọi
thứ khác đều là quần áo.
Trung tâm bên trong của bạn,
cái là móc nối đang kết nối với trung tâm vũ trụ, từ đó bạn có cuộc sống của bạn,
tình yêu của bạn, niềm vui của bạn, là được tìm ra trong việc chứng kiến. Thầy
là nhân chứng. Trở nên thân thiết với thầy, ngọn lửa của việc chứng kiến đơn giản
nhảy vào khoảnh khắc tức thời. Nơi đã có mọi bóng tối đột nhiên trở thành sáng;
nơi đã có mọi khổ sở đột nhiên trở thành niềm vui vô cùng tuôn tràn bạn, niềm
khao khát lớn lao nảy sinh trong bạn.
Cũng như trước đây bạn muốn nhiều
tiền hơn, nhiều quyền hơn, nhiều danh hơn, bây giờ chỉ có một khao khát - làm
sao lan toả ngọn lửa này. Vì chừng nào người ta còn chưa bị thiêu cháy hoàn
toàn, mọi cái giả của người ta chưa mất đi, người ta sẽ không bao giờ biết cái
đẹp và chân lí và sự huy hoàng của sự tồn tại, điều sẵn có cho người đó mọi khoảnh
khắc.
Giáo huấn về tính như vậy đã từng
được trao đổi thân thiết bởi chư phật và các sư tổ. Bây giờ ông có nó...
Động Sơn phải đang nói cho đệ tử
của ông ấy.
Tôi đang nói cho bạn, bạn có
nó. Tôi không đơn giản đọc Động Sơn. Theo cách riêng của tôi, tôi đang nói với
bạn: bạn có nó. Lưu ý về nó đi và đừng quên nó. Trong cuộc sống bình thường cứ
liên tục nhớ rằng bạn là phật. Không cái gì khác được cần, chính việc nhớ lại
này rằng bạn là phật sẽ biến đổi mọi hoạt động của bạn.
Tôi nhớ tới một nhà huyền môn lớn,
Nagarjuna. Ông ấy thường sống trần trụi, và ngay cả các vua và hoàng hậu cũng
thường tới chạm chân ông ấy. Ông ấy tuyệt đối là kẻ ăn xin - ông ấy thậm chí
không có bình bát ăn xin. Cho nên trong khi ông ấy tới thăm kinh đô, hoàng hậu
đã tặng ông ấy một bình bát xin ăn bằng vàng nạm kim cương. Tràn đầy nước mắt
bà ấy xin ông ấy đừng bác bỏ nó.
Nagarjuna nói, "Tôi sẽ
không bác bỏ nó, tôi sẽ không làm tổn thương tình cảm của bà, nhưng sẽ rất khó
cho tôi giữ được nó lâu - một người trần trụi, và tôi cũng phải ngủ chứ. Bất kì
ai cũng có thể đánh cắp nó. Tôi ngủ dưới trời, tôi ngủ dưới cây... Nó sẽ không ở
cùng tôi lâu đâu."
Nhưng hoàng hậu nói,
"Không hề gì, tôi sẽ chuẩn bị bình bát khác tốt hơn cái này. Bây giờ đó là
vấn đề về danh giá của tôi. Cho nên nếu nó bị mất, bất kì khi nào tôi gặp lại
thầy, thầy sẽ có chiếc khác."
Nagarjuna nói, "Tôi không
phản đối."
Một kẻ trộm nghe thấy mọi điều
này và nói, "Trời. Bình bát bằng vàng trị giá hàng triệu ru pi, được nạm
kim cương, và người trần trụi này... nó là tuyệt đối không phù hợp, nó không khớp."
Thế là anh ta đi theo Nagarjuna vừa nghĩ, "Cứ để cho chàng này đi ngủ
đã..." Nagarjuna đang ngụ trong một căn nhà hoang phế bên ngoài thị trấn,
cửa mất sạch, tường đã đổ sập - và kẻ trộm này đang nấp đằng sau bức tường.
Nagarjuna quan sát - "Ai
đó đang theo mình. Hiển nhiên anh ta không thể theo mình tới căn nhà hoang phế
này. Anh ta phải theo chiếc bình bát ăn xin." Thế rồi ông ấy thấy kẻ trộm
này nấp đằng sau bức tường. Ông ấy ném bình bát ăn xin ra ngoài và nói với người
này, "Lấy nó đi. Ta sẽ không buộc anh trở thành kẻ trộm đâu, ta trao nó
cho anh như món quà."
Bạn có thấy chư phật cư xử
không? "Ta sẽ không buộc anh trở thành kẻ trộm vì điều đó sẽ là tội của
ta, không phải tội của anh. Ta trao nó cho anh như món quà. Lấy nó và chạy
đi." Người này không thể nào chạy đi được, không thể tin được vào điều đó.
Anh ta gần như bị cứng đờ. Anh ta chưa bao giờ thấy một người như vậy, người có
thể ném đi một thứ trị giá hàng triệu ru pi dường như nó chẳng là gì cả, và người
đó cứu anh ta khỏi là kẻ trộm. Người đó đang trao nó cho anh ta dường như người
đó cho người bạn món quà.
Cái gì đó được bật ra trong tim
kẻ trộm. Anh ta nói, "Tôi có thể vào trong và chạm chân ông và ngồi bên cạnh
ông chỉ vài phút được không? Tôi chưa bao giờ thấy một người như ông."
Nagarjuna nói với người đó,
"Đó đích xác là chủ định của việc ném bình bát ra, để đem anh vào. Vào đi,
ngồi xuống."
Anh ta làm theo mọi thứ. Anh ta
hỏi Nagarjuna, "Làm sao ông có thể xoay xở ném đi một thứ quí giá thế? Tôi
là kẻ trộm, nói thực vậy. Tôi không thể không thực với người như ông. Và ông đã
từ bi tới mức ông không muốn tôi là kẻ trộm, nhưng đó là nghề của tôi."
Nagarjuna nói, "Không hại
gì, anh cứ tiếp tục là kẻ trộm đi. Chỉ nhớ một điều thôi, rằng anh là phật."
Anh ta nói, "Trời đất, tôi
là kẻ trộm và ông lại bảo tôi phải nhớ rằng tôi là phật!"
Nagarjuna nói, "Điều này
là đủ. Anh cứ thử, và ta sẽ ở đây trong hai tuần. Anh có thể tới bất kì lúc
nào, ngày hay đêm đều được, để nói cho ta kết quả, cái gì xảy ra."
Sau ngày thứ ba anh ta đã ở có
với chiếc bình bát ăn xin, hỏi Nagarjuna, "Xin ông nhận lại nó; bằng không
tôi sẽ bị sát hại. Bây giờ cả thành phố đều biết tôi đã có nó. Tôi đã giấu nó
chỗ nọ chỗ kia nhưng nó chỉ có thể được bảo vệ bởi hoàng hậu hay nhà vua."
Nagarjuna nói, "Anh cứ để
nó ở đây, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là cái gì đã xảy ra cho kỉ
luật mà ta đã cho anh?"
Anh ta nói, "Ông đã cho
tôi một kỉ luật vô cùng. Đầu tiên tôi nghĩ, ‘Nhớ rằng mình là phật thì dễ ợt
à.' Nhưng ông rất ranh ma, vì khi tôi đi ăn trộm cái gì đó, cứ nhớ rằng ‘Mình
là phật’ và tôi sẽ bị cứng người lại, tay tôi không cử động để lấy được cái gì.
Trong ba ngày tôi đã không lấy được một thứ nào. Điều này chưa hề có trong đời
tôi. Và tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể nào ăn trộm được. Đây là điều nguy hiểm
mà ông đã nói với tôi, vì khoảnh khắc tôi tìm ra một cơ hội để ăn trộm cái gì
đó, việc nhớ rằng tôi là phật... tôi đơn giản thảnh thơi, tôi trốn mất - điều
đó là không phải với phật. Tôi không thể hạ ông xuống hay hạ phật xuống được."
Nagarjuna nói, "Đó là vấn
đề của anh. Nhưng cầm bình bát ăn xin này đi vì ai đó sẽ lấy nó đấy, và chả thành
vấn đề ai lấy nó."
Anh ta nói, "Quên mọi thứ
về nó đi. Cũng như ông nhớ, tôi cũng nhớ: tôi là phật."
Chính việc nhớ về bạn là ai sẽ
làm biến đổi toàn thể đời bạn. Bạn không thể làm cái gì chống lại tâm thức của
bạn được. Bạn đã từng làm điều đó bởi vì bạn đã không nhận biết. Bí mật duy nhất
là đạt tới việc nhận ra rằng bên trong bạn có cái ta chứng kiến. Tên của cái ta
chứng kiến là phật. Trong mọi hành động, trong mọi lời nói, cứ nhớ tới bản thể
bên trong của bạn - phúc lạc của nó, im lặng của nó, vĩ đại của nó, vĩnh hằng của
nó - và bạn không thể là người cũ được.
Điều này được gọi là việc truyền
ngọn đèn. Nó xảy ra trong sự thân thiết của thầy và đệ tử. Không cái gì được
nói nhưng cái gì đó được hiểu. Chính năng lượng của thầy, chính sự hiện diện đó
đơn giản xuyên thấu vào bạn và thức tỉnh bạn, đem bạn ra khỏi giấc mơ và giấc
ngủ của bạn. Đó là nghĩa của từ ‘phật’: người thức tỉnh.
Bây giờ ông có nó, cho nên giữ
chắc nó vào.
Rót tuyết vào bình bát bạc, giấu
con diệc trong ánh trăng - khi ông bố trí chúng, chúng không như cũ. Khi ông trộn
lẫn chúng, ông biết chúng ở đâu. Nghĩa không ở trong lời, vậy mà nó đáp ứng cho
sự thôi thúc truy hỏi. Nếu ông kích động, nó trở thành cạm bẫy; nếu ông bỏ lỡ
nó, ông rơi vào trong ngần ngại hồi tưởng.
Quay đi và chạm cả hai đều sai,
vì điều đó giống như đống lửa.
Khi bạn đi vào trong, bạn đang
đi vào trong đống lửa. Việc chạm vào nó là nguy hiểm. Quay đi khỏi nó là nguy
hiểm. Chỉ việc nhớ nó, rằng thế giới bên trong của bạn không tối mà là việc toả
sáng với hàng nghìn mặt trời, sẽ làm biến đổi cuộc sống của bạn trong mọi chi
tiết.
Chỉ mô tả nó dưới dạng văn
chương là hạ nó thành ô uế.
Nó sáng chói ngay nửa đêm. Nó
không biến mất lúc bình minh. Nó hành động như người hướng dẫn cho bản thể -việc
dùng của nó loại bỏ mọi đau đớn.
Mặc dầu nó không được bịa ra,
nó không có nếu không nói ra. Nói giống như đối diện với tấm gương báu: hình dạng
và hình ảnh nhìn lẫn nhau. Ông không là nó, nó thực tại là ông.
Khi bạn đối diện với tấm gương,
bạn thấy bản thân bạn trong gương. Động Sơn đang nói,
Ông không là nó, nó thực tại là
ông.
Đó là hiện tượng phức tạp. Khi
bạn đứng trước gương, một tia sáng đi tới gương, làm ra phản xạ của bạn trong
gương; tia sáng khác đang đi tới bạn để cho bạn có thể chứng kiến rằng gương
đang phản xạ bạn.
Nhưng bạn không là người được
phản xạ cũng không là việc phản xạ. Bạn là nhân chứng, mà không gương nào có thể
phản xạ được. Nhân chứng bao giờ cũng đơn giản là nhân chứng. Nó không thể là bất
kì cái gì, thậm chí không là việc phản xạ.
Nó giống như trẻ sơ sinh trong
thế giới, trong sự đầy đủ năm khía cạnh. Nó không đi hay tới, không dâng lên
không đứng lại.
Nó đơn giản hiện hữu. Nó không
đi không tới, nó không sinh không diệt, nó không trẻ không già, nó không đàn
ông không đàn bà. Nó đơn giản là việc chứng kiến, quan sát thuần khiết.
Bạn không thể đi ra sau nó, hay
đi ra ngoài nó. Bạn không thể quan sát việc quan sát riêng của bạn được. Điều
đó sẽ tạo ra việc hồi qui logic - điều họ gọi trong logic là ‘hồi qui vô hạn’.
Nếu bạn nói rằng bạn có thể quan sát người quan sát của bạn, điều đó nghĩa là
người quan sát số một đang được quan sát bởi người quan sát số hai - thế số ba
thì sao? Bạn sẽ dừng ở đâu? Bất kì chỗ nào bạn dừng... bạn sẽ phải dừng ở đâu
đó chứ. Bạn sẽ phát mệt - hàng triệu và hàng tỉ, tất cả việc quan sát cái tiếp.
Chung cuộc bạn sẽ phải nói rằng "Cái này là cuối cùng." Nhưng sao đi
xa xôi thế? Cái đầu tiên là cái cuối cùng! Bạn không thể đi ra đằng sau nó được.
Bạn có thấy trẻ nhỏ khi lần đầu
tiên chúng nhìn vào gương không? Nếu bạn không nhìn, bạn có thể làm thực nghiệm
này. Một đứa trẻ nhỏ còn chưa đứng được vậy mà bò trên bốn chi, cứ để gương trước
nó mà xem. Đầu tiên nó sẽ rất tìm hiểu - đứa bé kia có đó... Nó không thể nghĩ
được rằng đó là phản xạ riêng của nó; nó chưa bao giờ thấy phản xạ riêng của
nó. Nó không biết rằng gương tồn tại.
Đầu tiên nó sẽ cố gắng chạm vào
đứa bé kia. Nhưng thật là lạ, đứa bé kia cũng chạm vào nó. Nó cười, đứa bé kia
cũng cười; nó nhại, đứa bé kia cũng nhại. Đứa bé kì lạ! Và khi nó chạm chẳng có
gì ngoài kính. Không ngoại lệ nào, mọi đứa trẻ sẽ nhìn ra sau gương - đứa trẻ
kia trốn ở đâu? Nó sẽ bò qua bên kia và nhìn ra sau.
Một câu chuyện về Mulla
Nasruddin... Bên vệ đường ông ấy tìm thấy một cái gương nhỏ. Ông ấy nhìn vào
gương, và ông ấy nói, "Trời, người này giống bố mình. Mình chưa bao giờ
nghĩ rằng bố mình cũng thời thượng thế." Ông ấy không thể quan niệm được rằng
đó là phản xạ của riêng mình, ông ấy chưa bao giờ thấy gương trước đây - đây là
lần đương đầu đầu tiên.
Và tất nhiên nó có vẻ… cách duy
nhất cho ông ấy quan niệm nó là, nó có vẻ giống như bố ông ấy. Bố ông ấy chết rồi;
bản thân ông ấy đã trở nên rất già. Nó thực sự giống như bố ông ấy. Nhưng ông ấy
nói, "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy lại thời thượng thế. Ông ấy là người
rất truyền thống, rất chính thống. Nhưng dẫu sao đi chăng nữa, điều tốt là mình
đã tìm thấy nó. Mình sẽ giữ nó như kí ức của mình."
Thế là ông ấy đi về nhà, nhưng
ông ấy không muốn vợ mình biết về điều đó. Nhưng không người đàn ông nào đã bao
giờ có khả năng che giấu bất kì cái với vợ mình. Chỉ với cách ông ấy đi vào bà
vợ đã nói, "Dường như ông đã làm cái gì đó sai."
Ông ấy nói, "Trời, tôi chả
làm cái gì sai cả."
Bà ấy nói, "Tôi sẽ thấy
ngay. Mặt ông dường như là mặt của người phạm tội."
Ông ấy đi lên cầu thang và để
cái gương vào trong một cái hòm cổ. Và khi ông ấy đã đi ra ngoài làm việc bà vợ
đi lên, mở hộp ra và lấy chiếc gương ra. Bà ấy nhìn vào trong nó và bà ấy nói,
"Trời. Vậy là ông ấy đã có chuyện tình với mụ đàn bà xấu xí, đồ giẻ rách.
Giờ cứ để ông ấy quay lại..."
Nếu bạn chưa bao giờ thấy
gương, điều đó là hiển nhiên - bạn không thể ngay lập tức nghĩ rằng đó là phản
xạ của bạn.
Một người say về nhà. Để không
gây ra rắc rối, anh ta đi rất im lặng vào trong phòng của vợ. Anh ta phải đi
vào nhà tắm, cho nên anh đi vào nhà tắm và ở anh ta thấy trong gương khuôn mặt
mình có những vết xước và máu, vì anh ta đã đánh nhau ở quán rượu.
Anh ta nói, "Điều sẽ là rắc
rối vào buổi sáng đây. Khi vợ thấy nó, mình sẽ bị bắt quả tang." Thế là
anh ta cố gắng bằng cách nào đó che giấu những vết xước đó, nhưng anh ta không
thể tìm được cái gì khác hơn son bôi môi. Anh ta xoay xở để che mọi vết xước và
rất sung sướng khi thành công.
Sáng sớm, khi cô vợ dậy đi và
nhà tắm, cô ấy la lên, "Ai là người này...? Đó phải là anh, anh ngốc! Anh
đã phá hỏng son môi của em và anh đã phá hỏng cả chiếc gương." Vì anh ta
đã bôi mọi đường đó trên gương, nơi mặt anh ta đã có đó. Khuôn mặt này ở trong
trạng thái say. Ngay cả chừng ấy cũng đã là thông minh lớn, để tìm ra rằng đây
là mặt anh ta.
Tất cả chúng ta đều là người
say, gần như sống trong giấc ngủ. Hành động của chúng ta đi sai; ý định của
chúng ta đi sai; cuộc sống của chúng ta trở thành khổ sở, đau đớn, phiền não.
Nhưng lí do và nguyên nhân tối thượng là ở chỗ chúng ta không nhận biết về bản
thể của chúng ta. Chỉ một điều hàm chứa tất cả điều tinh tuý của mọi tôn giáo:
nhận biết về bản thân người ta. Và thế thì bạn không thể nào làm được cái gì
sai.
Chung cuộc nó không thấy rõ cái
gì, bởi vì việc nói nó là chưa đúng. Nó giống như sáu đường của hình lục giác bị
chẻ đôi: tương đối và tuyệt đối tích hợp. Được chồng chất lên, chúng làm ra ba;
biến đổi đầy đủ làm thành năm. Nó giống như vị của cỏ ngũ vị, như tia sét kim
cương.
Kinh nghiệm Thiền chắc chắn là
tia sét kim cương. Nó tới như tia sét, và đột nhiên mọi thứ đã tối trở thành
sáng. Và một khi bạn đã thấy bản thân bạn, bạn không thể quên được, cho dù bạn
muốn quên. Bạn đã thử một điều này không: bạn có thể quên được tên bạn không? Cứ
thử đi. Bạn càng cố quên nó, bạn sẽ càng nhớ nó, vì mỗi lần, để quên bạn phải
nhớ.
Chúng ta chưa bao giờ nhìn vào
trong. Một khi bạn nhìn, tia sét chói loà... và việc nhận ra mặt phật bên trong
bạn, mặt nguyên thuỷ của bạn. Thế thì cho dù bạn muốn quên nó bạn không thể
quên được. Một lần phật, mãi mãi phật. Nó là cái ta tinh tuý của bạn. Nó không
phải là thành tựu; nó không phải là cái gì đó xa xăm, mà bạn phải du hành để có
được nó. Nó chỉ là vấn đề nhìn vào trong, nơi bạn chưa bao giờ nhìn tới trước
đây.
Mọi thiền của chúng ta đều được
cống hiến cho một việc thôi, nhìn vào trong.
Một bài thơ của Kanzan:
Tâm trí tôi hệt như
trăng thu,
dưới nó ao xanh
dường như trong thế,
sáng và thuần khiết.
Thực ra, mọi tương đồng và
so sánh là không thích hợp.
Tôi có thể mô tả nó bằng lời nào?
Không lời nào có thể mô tả được
cái đẹp của trăng được phản xạ trong ao.
Daio viết:
Không còn nhận biết về
tâm trí và đối thể,
tôi thấy đất, núi, sông
cuối cùng.
Tam thân ở mọi nơi.
Phàn nhân, đối diện nó,
không thể hiểu được nó.
Tam thân (Dharmakaya) nghĩa là
thân thể mang tính tôn giáo của bạn. Những người đang nhìn ra ngoài không thể
tìm thấy nó; những người nhìn vào trong, họ lập tức nhảy vào trong nó. Nó đã ở
đó rồi.
Câu hỏi 1
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Những tia sét kim cương đó thầy đánh toé
quanh thầy khi thầy nhảy múa cùng chúng tôi mỗi tối - với tốc độ chúng tôi đang
đi, ai đó có thể có ý thức bị đánh ngã!
Nhưng xin thầy đừng dừng lại!
Maneesha, tôi muốn tất cả các bạn
đều có ý thức bị đánh ngã. Nhưng các bạn là những diễn viên láu lỉnh thế, hoàn
hảo tới mức bạn thậm chí diễn cả việc thiền. Bạn theo tiếng trống của Nivedano
hệt như các diễn viên. Nivedano đánh trống và bạn bắt đầu nói lắp bắp hệt như bạn
là robot, chỉ đợi cho Nivedano nhấn nút. Nhưng bạn không toàn bộ. Nếu bạn toàn
bộ, nó sẽ không là diễn kịch thêm gì.
Bạn làm, và bạn cố là toàn bộ,
nhưng việc cố sẽ không có tác dụng - bạn phải toàn bộ. Tôi có thể nghe và tôi
có thể thấy: mọi người đang cố gắng làm, theo mọi cách, nhưng họ biết bên trong
rằng đó tất cả chỉ là diễn kịch. Đó là chỗ họ bỏ lỡ vấn đề.
Làm nó thành thực tại đi, vứt mọi
rác rưởi của bạn đi. Đừng nói những điều liên quan; rằng bạn đang làm mọi ngày,
cả ngày. Chỉ hai phút thôi, phát điên lên mà không sợ gì. Khi bạn tự làm cho
mình phát điên lên, bạn có thể quay lại bất kì khoảnh khắc nào. Khi Nivedano
đánh trống bạn sẽ trở nên im lặng.
Nhưng nhớ một điều: mọi thứ đều
phải đích thực, chân thành. Bằng không bạn sẽ làm mọi ngày cùng một điều; nó sẽ
trở thành tự động. Bạn sẽ trở thành diễn viên giỏi, nhưng không là thiền nhân.
Tôi muốn bạn thực sự là ý thức bị đánh ngã, vì đó là cách duy nhất để tìm ra
nghĩa, và chân lí của cuộc sống.
Tối nay, đừng diễn, cứ thực và
toàn bộ nhất có thể được đi. Ném ra mọi câu nói lắp bắp - và bạn có đủ. Đừng lo
rằng bạn sẽ bỏ lỡ nó, nó sẽ quay lại đấy! Khi bạn ném nó ra, điều đó cũng giống
như là ném bóng. Nó đập vào tường hay cây và bật lại bạn. Ở đây, khắp xung
quanh, mọi người đang ném rác rưởi của họ ra. Thỉnh thoảng nó sẽ bị lộn xộn, rối
tung; tôi có thể thấy điều đó, rằng bạn đang nhận rác của ai đó khác.
Nhưng rác là rác... và đó là lí
do tại sao tôi cảnh báo bạn, đừng ngồi im lặng. Ném mọi thứ nhanh nhất có thể
được, vì bạn phải ném mọi thứ của bạn và bạn phải tránh các thứ tới từ người
khác - vì mọi người đang ném vào bạn. Nếu bạn ngồi im lặng, bạn sẽ thu thập những
đống rác to tới mức sẽ rất khó cho bạn di chuyển cùng rác đó - một xe tải!
Tôi liên tục thấy, khi mọi người
đang ném ra rác của họ, nó liên tục trượt từ đầu của Niskriya Đầu đá; nó rơi khắp,
nhảy đi. Nhưng anh ấy thực sự là đầu đá. Anh ấy vẫn còn im lặng, không cho phép
cái gì đi vào trong anh ấy.
Đừng vẫn còn im lặng. Nói lắp bắp
là một trong những cách thức khoa học nhất để lau sạch tâm trí bạn. Và nếu ai
đó muốn có rác đó, người đó có thể nhận nó; nhưng ở đây không ai muốn nó cả.
Cho nên khi bạn ném ra, phải chân thực, đừng diễn kịch. Khi bạn im lặng, phải
im lặng thực. Khi bạn nhìn vào trong, thế thì đừng mở mắt cho dù là một phần
giây chỉ để xem cái gì đang xảy ra cho người khác. Điều đang xảy ra cho họ
không phải là mối quan tâm của bạn. Để cho họ giải quyết vấn đề của họ; bạn quản
lí vấn đề của bạn.
Và khi tôi nói - và Nivedano
đánh trống - thảnh thơi và buông bỏ, cứ đổ xuống như cây đổ; đừng cố làm cho bạn
được thoải mái. Đó là điểm bạn bỏ lỡ. Tôi thấy mọi người làm cho bản thân họ được
thoải mái. Từ chính lúc ban đầu họ nhìn quanh - họ sẽ phải thảnh thơi ở đâu? Đổ
sang bên nào? Bạn cứ đổ dường như bạn đang rơi vào chết. Và chẳng có hại gì nếu
bạn không quay lại. Chúng tôi sẽ thiếu bạn, nhưng bạn sẽ cho chúng tôi cơ hội
khác để mở hội!
Trước khi việc đánh ngã này xảy
ra, cười vài tiếng chỉ để chuẩn bị con đường. Cho dù bạn phải chết, chết mà
đang cười. Và người ta chẳng bao giờ biết... mọi người đều phải chết. Ngày nào
đó ai đó sẽ chết ở đây, nhưng ở đây sẽ là hiện tượng khác toàn bộ. Nó sẽ là cái
chết có ý thức. Và chết một cách có ý thức là thành tựu vĩ đại nhất trong cuộc
sống vì thế thì bạn không bao giờ được sinh ra nữa, bạn đi vào trong cội nguồn
vĩnh hằng của cuộc sống.
Đó là lí do tại sao tôi kể vài
chuyện cười cho bạn để ghi nhớ trong sự vĩnh hằng của bạn. Thỉnh thoảng bạn có
thể gặp sannyasin khác. Và bạn sẽ có khả năng nhận ra các sannyasin khi họ kể
chuyện cười; không ai khác sẽ đi kể chuyện cười. Bạn sẽ gặp những sannyasin bộ
xương khô, kiểu cổ, mốt cổ. Đây sẽ là phân biệt của bạn, bạn sẽ được biết tới bởi
tiếng cười của bạn.
Jablonski muốn có cuộc hẹn với
Sally-May, cho nên anh ta đi tới hiệu thuốc. Đằng sau quầy là Lucy Go-Good
xinh.
"E hèm!" Jablonski
nói, đằng hắng. "Tôi có thể gặp người quản lí hay người bán hàng nam được
không?"
"Tôi là người quản lí bây
giờ," Lucy mỉm cười, "và chúng tôi không có người bán hàng nam. Cứ
nói cho tôi điều anh cần."
"Thế này," Jablonski
nói, một cách bồn chồn. "Tôi muốn mua vài bao cao su."
"Được," Lucy nói.
"Cỡ nào?"
"Kì chưa!" Jablonski
nói. "Tôi không biết. Chúng còn có cỡ à?"
"Vào đây," Lucy nói,
đưa anh ta ra sau rèm ở đằng sau cửa hàng. "Cho nó vào trong," cô ấy
nói, vừa nằm ngửa trên tràng kì và kéo váy lên.
Jablonski choáng, nhưng thấy
tình huống này, quyết định ngay rằng điều đó là được. Khi anh ta cho máy của
mình vào, Lucy mỉm cười và nói, "Cỡ bẩy. Lấy nó ra đi. Giờ anh cần bao
nhiêu bao cao su?"
Sững sờ, Jablonski loạng choạng
đi ra khỏi cửa hàng, với gói bao cao su trong tay, và đi lang thang trên phố.
Anh ta chạy tới Paddy.
"Anh có gì thế?"
Paddy hỏi, vừa yên tĩnh kết thúc chai whisky.
Jablonski kể cho Paddy điều vừa
xảy ra trong cửa hàng thuốc, và mắt Paddy sáng lên. Anh ta đi thật nhanh và loạng
choạng vào trong cửa hiệu nơi Lucy vẫn đang đợi đằng sau quầy.
"Tôi xin lỗi," Paddy
nhỏ dãi, "nhưng cô có bao cao su không?"
"Có chứ," Lucy mỉm cười.
"Cỡ nào?"
"Cỡ à?" Paddy mỉm cười,
cố gắng không cười to. "Kì chưa, tôi không biết."
"Được," Lucy lưu ý một
cách dễ dàng, "đi cùng tôi."
Họ đi ra đằng sau tấm màn, Lucy
kéo váy lên, nằm dài lên tràng kỉ và nói, "Cho nó vào." Paddy làm, và
làm và làm nữa, cho tới khi anh ta được làm xong.
"Anh lấy cỡ tám,"
Lucy nói vừa đứng dậy. "Anh muốn lấy mấy chiếc?"
"Này," Paddy đáp,
"thực tại, tôi chẳng muốn lấy cái nào. Tôi chỉ tới để cho vừa thôi!"
Fergus Fillup tự làm cho mình một
máy chưng cất rượu nhỏ và bắt đầu chế một chút rượu lậu Sét Trắng. Rượu của anh
ta mạnh tới mức Fergus khoe khoang nó có thể đốt cháy đĩa thép theo cách của
nó.
Một hôm, Fergus uống hơi nhiều
chút ít thứ rượu tự chế của mình, và anh ta thấy nhiều con vật chạy quanh phòng
anh ta tới mức anh ta làm một biển hiệu bên ngoài nhà mình viết: "Rạp xiếc
của Fergus Fillup."
Sĩ quan cảnh sát O'Leary và
lính của anh ta tới điều tra. Fergus mời O'Leary vào trong phòng của mình và đặt
một cốc lớn thứ rượu Sét Trắng vào tay viên cảnh sát.
Khi viên sĩ quan O'Leary loạng
choạng bước ra nửa giờ sau đó, lính của anh ta tụ tập quanh anh ta, háo hức hỏi
anh ta điều gì đã xảy ra.
Sĩ quan O'Leary giơ tay ra dấu
im lặng.
"Mọi thứ đều phải, các
anh," anh ta nói sùi bọt mép, "điều tồi tệ nhất qua rồi. Anh ta đã đồng
ý bán cho tôi một nửa số voi!"
Ivan Ivanovitch đang ngồi ở nhà
trong căn hộ của anh ta ở Moscow, thì anh ta nghe thấy một tiếng gõ cửa to.
"Ai đấy?" Ivan bồn chồn
hỏi.
"Thần Chết đây!" một
giọng nói âm vang.
"À, cám ơn thần,"
Ivan nói. "Tôi cứ tưởng đó là KGB."
Paddy và Sean đang đi săn vịt.
Họ bò thấp bên mép ao nhà nông dân Chuối và thấy nhiều vịt đang bơi quanh con
bò cái của Chuối.
"Này," Paddy nói.
"Những con vịt kia không sợ con bò kia."
"Tôi có thể thấy điều
đó," Sean đáp, "nhưng nếu anh bắn vịt anh có thể bắn trúng bò đấy."
"Vâng, anh bạn,"
Paddy nói. "Nhưng nghĩ mà xem - điều gì xảy ra nếu như chúng ta ở trong bộ
da của bò cái?"
Ngày hôm sau họ đi tới nhà cung
cấp vật dụng cho nhà hát và thuê bộ đồ làm bò cái. Paddy chui vào đằng trước và
Sean ở đằng sau. Khi họ tiến tới ao, lũ vịt không di chuyển chút nào. Đột
nhiên, có sự hoảng hốt ở phía đầu bò, khi Paddy cố bắt đầu chạy.
"Dừng lại đi, Paddy,"
Sean rít lên. "Anh sẽ làm cho lũ vịt hoảng hồn đấy."
"Được," Paddy nói,
"nhưng tốt hơn cả anh phải gắng hết sức lên. Có con bò đực ngay đằng sau
anh đấy!"
Bây giờ, Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể bạn bị đông cứng.
Đi vào bên trong. Nhìn sâu,
dường như bạn đang nhìn vào giếng
sâu.
Ngày càng sâu hơn...
Cho tới khi bạn tìm ra trung
tâm của cuộc sống của bạn đang phát sáng, chiếu sáng lên bản thân nó. Khoảnh khắc
bạn cảm thấy ánh sáng này, niềm vui lớn và im lặng lớn nảy sinh trong bạn.
Trung tâm này kết nối bạn với vũ trụ.
Để thân thiết hơn với vũ trụ,
Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi... buông bỏ. Chỉ
quan sát. Thân thể có đó, tâm trí có đó, nhưng bạn không là tâm trí hay thân thể.
Bạn chỉ là nhân chứng. Nhân chứng
này là phật.
Nhớ lấy, cả ngày, rằng bạn đang
mang phật bên trong bạn. Hành động tương ứng, đáp ứng tương ứng. Việc nhớ lại
nhỏ bé này về phật bên trong bạn sẽ làm biến đổi bạn một cách toàn bộ thành con
người mới:
toả sáng và nhảy múa cùng niềm
vui,
biết ơn vũ trụ,
hoàn toàn khiêm tốn, an bình và
đáng yêu.
Đây là khoảnh khắc mà Động Sơn
phải đã nói, Giáo huấn về tính như vậy đã từng được trao đổi thân thiết bởi chư
phật và các sư tổ. Bây giờ ông có nó, cho nên giữ chắc nó vào..
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại... nhưng không hệt như
bạn đã đi vào. Quay lại như phật, không ngần ngại gì, một cách im lặng, an
bình, duyên dáng.
Ngồi xuống trong vài khoảnh khắc
chỉ để nhắc nhở bản thân bạn rằng bạn là phật. Và để việc nhớ này liên tục suốt
cả ngày, và bạn sẽ thấy cuộc cách mạng vô cùng đang xảy ra bên trong bạn và bên
ngoài bạn.
Mọi hành động của bạn sẽ trở
thành thơ ca,
mọi chuyển động của bạn sẽ trở
thành điệu vũ,
chính việc thở của bạn sẽ trở
thành âm nhạc,
chính trái tim bạn sẽ đập
trong tính đồng bộ sâu sắc cùng
vũ trụ.
Bạn sẽ không tách rời,
bạn sẽ là một với tâm thức đại
dương
cái bao quanh tất cả chúng ta.
Được chứ, Maneesha?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội mười nghìn chư phật
chứ?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
..............................
0 Đánh giá