Read more
Câu hỏi
Kinh nghiệm của tôi về tôi là kinh nghiệm
sâu lắng nhất của đời tôi. Nó cũng là tầm thường nhất. Xin làm sáng tỏ.
Câu hỏi này là từ Dhruva, và
câu hỏi này thực sự có ý nghĩa. Câu hỏi này đã nảy sinh từ sự sáng suốt, gần
như một tỏ ngộ nhỏ.
Đó là cách cuộc sống vậy, sâu lắng
và tầm thường cùng lúc, đồng thời. Không có mâu thuẫn đâu, Dhruva, trong sự sâu
sắc của cuộc sống và tính tầm thường của nó. Bạn đã được dạy rằng điều thiêng
liêng là xa xăm và không bao giờ là điều trần tục. Bạn đã được dạy phân biệt giữa
điều trần tục và điều thiêng liêng, giữa điều sâu lắng và điều tầm thường. Thực
ra, không có phân biệt. Cái tầm thường là cái sâu lắng, cái bình thường là cái
phi thường, và cái nhất thời là cái vĩnh hằng.
Cho nên đây là sáng suốt lớn. Đừng
đánh mất cái nhìn về nó. Nhiều khả năng có đó rằng bạn sẽ đánh mất nó, bởi vì
nó sẽ trái ý muốn. Toàn thể huấn luyện của bạn đã từng là tới mức bạn bao giờ
cũng phân chia: cái tốt và cái xấu, cái thuần khiết và cái không thuần khiết,
cái hoàn hảo và cái bất toàn, đức hạnh và tội lỗi, linh thiêng và không linh
thiêng. Bạn bao giờ cũng làm những phân biệt này, và vì các phân biệt bạn đã bỏ
lỡ thực tại của cái đang đó.
Tiếng con chim cúc cu này ở đó
và tiếng Christ nói với bạn là không khác nhau. Lá rơi khỏi cây và lời buông ra
từ môi Phật là không khác nhau. Chính hạt bụi là thiêng liêng. Phân biệt do con
người tạo ra, nó là thủ đoạn của tâm trí.
Và bởi vì những phân biệt này,
những phân loại này, chúng ta không bao giờ cùng nhau, chúng ta không thể cùng
nhau được. Làm sao bạn có thể cùng nhau nếu bạn làm ra kẽ hở không thể bắc cầu
qua được giữa cái sâu lắng và cái tầm thường? Thế thì bạn sẽ thấy cả đời bạn là
tầm thường. Ăn, uống, ngủ, bước, đi tới văn phòng hay nông trang - toàn là thứ
tầm thường.
Thế thì bạn sẽ tìm ra cái sâu lắng
ở đâu? Trong nhà thờ, trong đền chùa, đôi khi cầu nguyện và thiền, đôi khi lắng
nghe tôi sao? Thế thì cái sâu lắng sẽ chẳng là mấy trong đời bạn, và cái sâu lắng
sẽ là giả, theo một cách nào đó. Nó sẽ không lan toả toàn thể cuộc đời bạn. Nó
sẽ không có đó luôn luôn cùng với bạn. Nó sẽ không bao quanh bạn như bầu khí hậu.
Đôi khi bạn sẽ phải làm nỗ lực để có phẩm chất đó của tính sâu lắng, và lặp đi
lặp lại bạn sẽ đánh mất nó. Và bạn sẽ trở nên bị phân chia, phân liệt; bạn sẽ
trở thành hai, bị chia chẻ, và bạn sẽ bắt đầu kết án bản thân bạn.
Bất kì khi nào bạn thấy cái gì
đó tầm thường bạn sẽ kết án bản thân bạn, rằng "Mình chỉ là kẻ tầm thường,
bình thường." Và bất kì khi nào bạn thấy cái gì đó sâu lắng bạn sẽ bắt đầu
cảm thấy linh thiêng hơn ngươi; bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rất bản ngã. Cả hai đều
là nguy hiểm.
Cảm thấy rằng bạn là tầm thường
là việc kết án. Nó tạo ra phức cảm thấp kém. Nó kéo bạn xuống vào trong nỗi buồn.
Nó buộc bạn vẫn còn buồn phiền. Và, một cách tự nhiên, bạn không thể yêu bản
thân bạn được: bạn tầm thường thế. Bạn tầm thường thế, làm sao bạn có thể yêu bản
thân bạn được? Bạn không đáp ứng được lí tưởng về hoàn hảo. Cho nên một kết án
lớn nảy sinh trong con người bạn, và khoảnh khắc bạn kết án bản thân bạn, bạn ở
trong địa ngục. Thế thì không ai có thể đưa bạn ra khỏi nó được. Cho dù ai đó tới
và nói bạn là đẹp, bạn sẽ không tin cậy người đó. Bạn sẽ nghĩ người đó đang cố
lừa bạn, hối lộ bạn. Người đó đang cố khai thác bạn. Làm sao bạn có thể đẹp được?
Bạn biết bản thân bạn rõ hơn người đó biết bạn. Bạn không đẹp; bạn xấu. Bạn là
người xấu nhất trên thế giới.
Vì kết án này, yêu sẽ không xảy
ra. Làm sao bạn có thể yêu được người nào nếu bạn cảm thấy bị kết án thế trong
bản thân bạn? Và làm sao bạn có thể cho phép ai đó yêu bạn nếu bạn cảm thấy bị
kết án thế? Yêu là không thể được. Khi bạn sống trong tự kết án bạn sống trong
địa ngục. Địa ngục không phải ở đâu đó khác: nó là trong thái độ của bạn; nó là
thái độ kết án.
Khi bạn chấp nhận bản thân bạn
và bạn tận hưởng bản thân bạn, bạn ở trong cõi trời. Cõi trời cũng là thái độ.
Và bạn có thể đi từ cõi trời và
địa ngục bất kì khoảnh khắc nào bạn quyết định! Và bạn liên tục di chuyển; bạn
chuyển giữa cõi trời và địa ngục. Cứ hiểu rằng đó là sáng tạo của bạn.
Cho nên nếu bạn cảm thấy bị kết
án bởi vì sự tầm thường của bạn, bạn sẽ ở trong địa ngục. Và thế rồi thỉnh thoảng
bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rất linh thiêng vì bạn đã làm cái gì đó lớn lao. Bạn đã
cứu một mạng sống - ai đó chết đuối trong đại dương và bạn cứu người đó, và đứa
trẻ bị mắc trong nhà đang cháy và bạn nhảy vào và bạn liều đời bạn, bạn đã làm
cái gì đó lớn lao - thế thì bạn sẽ cảm thấy rất bản ngã. Bản ngã lại là địa ngục.
Cảm thấy cao siêu là ở trong địa
ngục, cảm thấy thấp kém là ở trong địa ngục. Vứt bỏ moi tính cao siêu, tính thấp
kém, và chỉ hiện hữu là ở trong niết bàn.
Ý tưởng về kết án cũng là hướng
bản ngã. Mọi người có các lí tưởng không thể được. Mới đêm hôm nọ Vishnu tới;
anh ấy viết đi viết lại rằng "Tôi không hoàn hảo. Tôi phải làm gì?" rằng
"Tôi bất toàn," rằng "Bất kì cái gì tôi làm cũng đều bất
toàn." Anh ấy tự hành hạ bản thân anh ấy vì anh ấy là bất toàn. Nhưng ai
không bất toàn? Chính ý tưởng rằng "Mình phải hoàn hảo," là rất bản
ngã. Chính nỗ lực này là có tính bản ngã. Không ai là hoàn hảo.
Thực ra, hoàn hảo không thể tồn
tại được, bởi chính bản chất của nó. Là hoàn hảo có nghĩa là chết. Thế thì sẽ
không có tiến hoá, khi bạn là hoàn hảo. Thế thì làm sao bạn có thể sống sót được?
Để làm gì? Nếu Thượng đế là hoàn hảo thế thì Thượng đế chết. Nếu Thượng đế là bất
toàn chỉ thế thì ngài mới sống động và có thể sống động.
Tôi giảng về Thượng đế bất
toàn, và tôi giảng về kinh nghiệm bất toàn, và tôi giảng về cái đẹp của bất
toàn và cuộc sống là bất toàn. Chính ý tưởng rằng "Mình phải hoàn hảo,"
rằng "Không thiếu sót nào được có trong đời tôi" là có tính bản ngã.
Và chắc chắn bạn sẽ thấy cả nghìn lẻ một thiếu sót.
Cho nên một mặt bạn đang trên
cuộc hành trình bản ngã, điều tạo ra rắc rối, làm cho bạn khổ, bởi vì bạn không
hoàn hảo; và mặt khác cùng cuộc hành trình đó tạo ra kết án. Bạn muốn là cao
siêu và bạn biết rằng bạn thấp kém: cả hai đều là hai mặt của cùng một đồng tiền.
Bạn vẫn còn trong địa ngục.
Tận hưởng bất toàn của bạn đi.
Tận hưởng cách bạn đang vậy đi.
Và bỏ mọi phân biệt giữa linh
thiêng và không linh thiêng, tội lỗi và đức hạnh, tốt và xấu, Thượng đế và quỉ.
Phá huỷ mọi phân biệt đó đi. Đó là những cái bẫy bạn bị mắc vào. Đó là những
cái bẫy không cho phép bạn sống, không cho phép bạn tự do. Bạn không thể nhảy
múa được: một chân bị nhốt vào trong tính thấp kém, chân kia bị nhốt vào trong
tính cao siêu. Bạn bị xích lại. Làm sao bạn có thể nhảy múa? Bỏ mọi xiềng xích
này đi.
Đó là điều Thiền nhân nói:
"Một phân biệt bằng sợi tóc, cõi trời và địa ngục đã chia lìa." Đó là
điều Tilopa nói. Một phân biệt chút ít, phân biệt bằng sợi tóc, và địa ngục và
cõi trời đã chia lìa, và bạn bị mắc vào trong nhị nguyên. Không phân biệt, và bạn
tự do. Không phân biệt là tự do.
Tính sâu lắng của cái tầm thường
và tính tầm thường của cái sâu lắng, đó là điều tôi dạy.
Ăn là tầm thường nếu bạn nhìn từ
bên ngoài. Nếu bạn nhìn từ bên trong nó là sâu lắng, nó phép màu - rằng bạn có
thể ăn bánh mì và bánh mì biến thành máu, rằng nó trở thành thịt của bạn, rằng
nó trở thành xương của bạn, rằng nó thậm chí trở thành tuỷ của bạn. Bạn ăn bánh
mì, và bánh mì trở thành ý nghĩ, giấc mơ của bạn. Nó là phép màu. Nó là điều
sâu lắng nhất đang xảy ra. Khi bạn ăn, nó không phải là điều bình thường. Thượng
đế đang trong công việc. Nó là sáng tạo. Trong khi nhai bánh mì bạn đang tạo ra
cuộc sống, một cách vô tình, vô ý thức. Bạn đang làm cả nghìn lẻ một thứ có thể.
Ngày mai bạn có thể vẽ: và bánh mì đó mà bạn đã ăn đã trở thành bức tranh. Ngày
mai bạn có thể hát, hay ngay bây giờ bạn có thể làm cái gì đó mà đã không có thể
nếu như bánh mì không có đó.
Lời nguyện Ki tô giáo là hay;
nó nói, "Cầu Chúa, xin cho chúng con bánh mì hàng ngày." Có vẻ rất tầm
thường! Jesus ngụ ý gì khi ông ấy nói, "Cầu nguyện mọi ngày, 'Cho chúng
con bánh mì hàng ngày"'? Ông ấy không thể nghĩ được cái gì sâu sắc hơn
sao? Bánh mì sao? Bạn chỉ đổi từ "bánh mì" và nói mọi ngày trong lời
nguyện của bạn, "Cầu Trời, cho chúng con trà hàng ngày," và bạn sẽ thấy
nó có vẻ ngu xuẩn làm sao. Nhưng bánh mì hay trà hay cà phê - hay Coca-Cola!...
vâng, Coca-Cola nữa là thiêng liêng.
Mọi thứ đều thiêng liêng - vì
làm sao nó có thể là khác được?
Lời nguyện nói, "Xin cho
chúng con bánh mì hàng ngày." Nó nâng cái tầm thường lên thành cái sâu lắng.
Nó là một phát biểu lớn. Người Hindus bao giờ cũng nói, "Annam
Brahma" - "Thức ăn là Thượng đế." Nâng cái tầm thường thành cái
sâu lắng. Nhìn vào trong cái tầm thường sâu tới mức nó đổi thành cái sâu lắng.
Bạn đang tắm hoa sen. Nó là tầm
thường, việc mọi ngày, nhưng nó có thể trở thành sâu lắng. Nhìn sâu vào trong
nó đi. Đứng dưới vòi hoa sen, và nước liên tục chảy ra, và thân thể cảm thấy
tươi tắn và trẻ trung và sống động, và nước là ân huệ. Vì chúng ta được làm ra
từ nước. Con người gần tám mươi phần trăm là nước, và thoáng nhìn đầu tiên của
cuộc sống đã xảy ra trong biển. Điều đầu tiên đã tồn tại là cá, và ngay cả bây
giờ, trong bụng mẹ, đứa trẻ nổi trong nước biển, với gần như cùng chất liệu,
cùng độ mặn. Đó là lí do tại sao khi đàn bà mang thai cô ấy ăn nhiều muối hơn;
cô ấy cần nhiều muối vì đứa trẻ cần nước biển quanh nó. Đứa trẻ vẫn là cá lúc
ban đầu, giai đoạn chủ yếu. Nước là cuộc sống, và khi bạn tắm cuộc sống đang
phun nước lên bạn - tám mươi phần trăm cuộc sống đang xối nước lên bạn, yếu tố
cần thiết nhất cho cuộc sống. Không cuộc sống nào là có thể nếu không có nước.
Những cây này sẽ không có đó nếu nước không có, và những con chim này sẽ không
hót, và những con vật này sẽ không có đó và những người này sẽ không có đó. Mọi
cuộc sống sẽ biến mất nếu nước biến mất.
Có kinh nghiệm sâu lắng khi bạn
được nước chạm vào. Bạn có thể làm nó thành sâu lắng thế! Điều đó là tuỳ ở bạn,
cách bạn đi vào trong nó. Nó có thể trở thành thiền, lời nguyện. Bạn có thể cảm
thấy biết ơn, rằng Thượng đế là vĩ đại, rằng nước vẫn sẵn có.
Thở là tầm thường thế, ai bận
tâm về nó? Nhưng hơi thở là cuộc sống của bạn. Mọi ngôn ngữ đều có từ cho
"sống" mà thực sự có nghĩa là "thở ". Tiếng Phạn có prana
dành cho "sống"; nó có nghĩa là "thở". Từ "soul-linh hồn"
nghĩa là "thở"; từ "psyche-tâm thần" nghĩa là "thở".
Và Kinh Thánh nói Thượng đế đã
làm ra con người và thổi cuộc sống vào trong anh ta. Sống đã bắt đầu bằng việc
thổi vào con người; bằng không con người chỉ là bụi. "Adam" nghĩa là
"bụi," "đất". Thượng đế đã làm ra Adam từ bùn.
"Adam" là từ Do Thái cho "đất". Thế rồi ngài thổi cuộc sống
vào trong anh ta. Và đó là cách cuộc sống bao giờ cũng xảy ra. Đứa trẻ được
sinh ra và điều đầu tiên chúng ta chờ đợi một cách mong đợi là ở chỗ nó phải
khóc. Tại sao? Vì chỉ qua việc khóc nó sẽ bắt đầu thở. Trong hai, ba giây ngay
cả bác sĩ cũng không thể thở được, các y tá không thể thở được. Liệu đứa trẻ
này có thở hay không, ai biết? Nó có thể không thở. Nếu nó không thở thế thì sẽ
không có sự sống. Nếu nó thở sẽ có sự sống. Dầu vậy cùng điều này xảy ra như nó
xảy ra với Adam: Thượng đế thở trong đứa trẻ, trong từng đứa trẻ.
Thượng đế là lực vô hình, sinh
lực bao quanh bạn. Nó đi vào qua việc thở vào trong bạn, và ngày bạn chết bạn sẽ
chết qua thở ra. Bạn bắt đầu cuộc sống với thở vào, bạn chấm dứt cuộc sống với
thở ra; thế rồi bạn sẽ không thở thêm nữa. Lần nữa Adam là adam, lần nữa bụi là
bụi, bụi về với bụi.
Thở là sự sống, nhưng bạn có
nhìn vào trong nó không? Đứng dưới mặt trời buổi sáng, thở đi. Bạn đang thở vào
chính Thượng đế đấy. Và thế thì điều đó trở thành sâu lắng. Nó là thái độ của bạn.
Cái tầm thường và cái sâu lắng
không phải là hai thứ tách rời. Chúng là một, chúng là cùng nhau, chúng là hai
mặt của cùng một năng lượng. Cuộc sống của bạn là tầm thường nếu bạn không nhìn
sâu. Nếu bạn bắt đầu nhìn sâu, cuộc sống của bạn là sâu lắng.
Cho nên Dhruva, đó là sáng suốt
lớn. Bạn nói, "Kinh nghiệm của tôi là kinh nghiệm sâu lắng nhất của đời
tôi. Nó cũng là điều tầm thường nhất. Xin làm sáng tỏ." Đừng bị lẫn lộn.
Không có gì để làm sáng tỏ cả. Đó là cách cuộc sống vậy: cái tầm thường là cái
sâu lắng.
Câu hỏi này đã nảy sinh bởi vì
Dhruva phải đã từng nghĩ đây là những mâu thuẫn, cái tầm thường và cái sâu lắng.
Không, chúng không mâu thuẫn; chúng là bù nhau.
Cái tầm thường che giấu cái sâu
lắng. Cái tầm thường vận hành như cái vỏ che, như lớp vỏ; nó bảo vệ cái sâu lắng.
Nó gần giống như hạt mầm. Hạt mầm đang bảo vệ khả năng của cây. Khả năng đó là
rất mềm; hạt mầm là cứng. Hạt mầm cứng, lớp vỏ cứng của hạt mầm, đang bảo vệ
cho khả năng mềm mại nhất, của hoa, của cây lớn. Và hạt mầm sẽ bảo vệ nó cho tới
khi hạt mầm tìm được mảnh đất đúng. Thế rồi hạt mầm biến mất, thế rồi lớp vỏ
che biến mất, thế rồi lớp vỏ cứng tan biến vào trong đất và sự sống mềm mại nảy
sinh.
Cái sâu lắng được ẩn kín trong
cái tầm thường, cho nên nhìn sâu vào. Bất kì chỗ nào có cái tầm thường đều có
cái sâu lắng. Đừng trốn cái tầm thường; bằng không bạn sẽ trốn khỏi cái sâu lắng.
Và đừng tìm cái sâu lắng ngược với cái tầm thường; bằng không bạn sẽ không bao
giờ tìm thấy nó.
Câu hỏi
Một câu hỏi chơi: Nếu như thầy tới đây bây
giờ ở đạo tràng này như một người chưa chứng ngộ, thầy sẽ đáp ứng thế nào? Thầy
có trở thành một phần của đạo tràng không? Thầy sẽ làm công việc gì? Thầy sẽ ngồi
đâu?
Câu hỏi này là từ Somendra. Một
câu hỏi hay.
Đầu tiên, anh ấy hỏi, " Nếu
như thầy tới đây bây giờ ở đạo tràng này như một người chưa chứng ngộ, thầy sẽ
đáp ứng thế nào?"
Cho dù tôi không chứng ngộ, tôi
chắc đã không là không chứng ngộ đến mức tới đạo tràng này. Chừng ấy là chắc chắn.
Vợ của Mulla Nasrudin sắp chết,
và tất nhiên anh ấy đang an ủi cô ấy theo mọi cách, và cô vợ mở mắt ra và nói,
"Dường như chắc chắn rằng đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của em. Em sẽ không
thể thấy được mặt trời lên lần nữa. Mulla ơi, anh sẽ phảnh ứng với cái chết của
em thế nào?"
Mulla nói, "Anh sẽ phản ứng
với cái chết của em thế nào á? Anh sẽ phát điên!"
Ngay cả trong khoảnh khắc
nghiêm trọng đó cô vợ bắt đầu cười; cô ấy nói, "Anh là anh chàng tinh
ranh. Anh sẽ không phát điên đâu. Em biết trong vòng một tuần anh sẽ cưới vợ."
Và Mulla nói, "Không. Anh
sẽ phát điên đấy - nhưng anh sẽ không điên đến thế đâu."
Cho nên ngay cả tôi không chứng
ngộ tôi sẽ không là không chứng ngộ đến thế đâu.
Điều thứ hai, bạn nói, "Thầy
có trở thành một phần của đạo tràng không?"
Ngay cả bây giờ tôi cũng không
là một phần của đạo tràng. Tôi không thể là một phần của bất kì thể chế hay bất
kì tổ chức nào, ngay cả của riêng tôi. Và nếu tôi đã tới như một người không chứng
ngộ, một cách tự nhiên, đạo tràng sẽ không là của tôi, sẽ là của ai đó khác.
Tôi không thể là một phần ngay cả của tổ chức của tôi, cho nên làm sao tôi có
thể là một phần của tổ chức của ai đó khác được? Không thể được.
Và thế rồi bạn hỏi, "Thầy
sẽ làm việc gì?"
Tôi chưa bao giờ làm bất kì việc
gì. Tôi là người lười nhất thế giới bạn có thể tìm ra.
Và cuối cùng, bạn hỏi, "Thầy
sẽ ngồi đâu?"
Tôi sẽ trốn ngay lập tức! Tôi sẽ
thấy tổ chức nào đó, đạo tràng nào đó và tôi sẽ chạy! Bạn hỏi, "Thầy sẽ ngồi
đâu?" Tôi sẽ không ngồi chút nào đâu.
Câu hỏi
Thường thì tôi là "cách này" hay
"cách nọ". Nhưng đôi khi tôi đã kinh nghiệm mọi loại mâu thuẫn, một
cách đồng thời. Tôi thấy đàn bà như đối thể của sự tôn thờ, và đồng thời tôi
thèm khát họ. Tôi bằng lòng để cuộc sống tuôn chảy, và tôi sợ tương lai. Tôi
khao khát được một mình, và tôi khao khát bao giờ cũng cùng với mọi người. Tôi
cảm thấy kì lạ vì những mâu thuẫn này tất cả dường như thực và đúng ngang nhau.
Liệu có gì để được hiểu hay được làm về điều này không?
Bất kì khi nào bạn bắt gặp mâu
thuẫn, theo dõi rất cẩn thận vào. Nhất định có cái gì đó có ý nghĩa lớn lao. Đừng
bao giờ né tránh mâu thuẫn, vì cuộc sống là mâu thuẫn. Cuộc sống tồn tại qua giằng
co của mâu thuẫn. Cho nên bất kì khi nào bạn bắt gặp mâu thuẫn bạn ở rất gần với
cội nguồn của cuộc sống. Để điều đó bao giờ cũng được nhớ tới.
Phản ứng bình thường là bất kì
khi nào bạn bắt gặp mâu thuẫn bạn bắt đầu cố giải quyết nó, bắt đầu tìm những
giải thích cho nó, hay bắt đầu vứt nó vào trong vô thức để cho bạn không cần lo
nghĩ về nó. Bạn bắt đầu làm cái gì đó về nó ngay khoảnh khắc bạn cảm thấy mâu
thuẫn nào đó vì bạn đã được dạy sống phi mâu thuẫn. Bạn đã được dạy một điều rất
nguy hiểm. Không ai có thể sống phi mâu thuẫn được. Nếu bạn muốn sống bạn phải
sống qua mâu thuẫn, như mâu thuẫn.
Bạn đã được dạy phải nhất quán;
đó là lí do tại sao bạn đã trở thành giả. Đây là toàn thể thủ đoạn đó. Làm sao
thói đạo đức giả lớn thế tồn tại trên thế giới này? Tại sao? Tại sao toàn thể
thế giới đã biến thành đạo đức giả? Có thủ đoạn cho điều đó, một thủ đoạn lớn;
một công nghệ lớn ở đằng sau nó. Công nghệ đó là: dạy mọi người phải nhất quán,
và họ sẽ trở thành đạo đức giả. Vì cuộc sống tồn tại qua mâu thuẫn.
Cuộc sống là không nhất quán.
Khoảnh khắc này thế này, khoảnh khắc khác thế khác; cuộc sống là theo cách đó.
Khoảnh khắc này bạn cảm thấy yêu, khoảnh khắc khác bạn ghét cùng người đó; cuộc
sống là giống điều đó. Bây giờ, bạn đã được dạy nếu bạn yêu, thế thì bao giờ
cũng yêu. Cái gì xảy ra? Bạn không thể bao giờ cũng yêu được, cho nên chỉ một
điều là có thể: khi ghét tới bạn che giấu ghét, bạn kìm nén ghét, và bạn cứ giả
vờ yêu. Đây là điều đạo đức giả là gì. Khi bạn không yêu, bạn giả vờ.
Bạn ghét vợ bạn đầy người,
nhưng bạn về nhà và bạn ôm cô ấy và bạn hôn cô ấy và bạn hỏi, "Em khoẻ
không, cưng?" và mọi điều như thế. Và sâu bên dưới bạn ghét cô ấy và bạn
muốn giết cô ấy. Thực ra, cả ngày bạn đã từng mơ tưởng làm sao giết người đàn
bà này. Nhưng bạn đã được dạy phải nhất quán. Cho nên, một khi bạn đã rơi vào
tình yêu, và bạn đã nói những điều trong những khoảnh khắc yêu đó và bạn đã hứa
rằng "Anh sẽ yêu em mãi mãi và mãi mãi" - bây giờ bạn phải nhất quán.
Bạn sẽ làm gì với ghét của bạn
mà nhất định nảy sinh? Từng đối thể yêu nhất định là đối thể ghét nữa. Nếu bạn
muốn không ghét, thế thì bạn sẽ phải dừng yêu. Nếu bạn thực sự muốn không ghét
bất kì ai, thế thì bạn sẽ phải dừng yêu, nhưng bạn không thể yêu một cách nhất
quán được. Sự không nhất quán sẽ tới đi tới lại mãi.
Dường như ai đó đã bảo bạn,
"Nếu anh thấy ngày rồi, đừng thấy đêm. Điều đó là không nhất quán."
Cho nên bạn sẽ làm gì? Ban ngày bạn giữ cho mắt bạn mở, trong đêm bạn giữ cho mắt
bạn nhắm và tin rằng nó là ngày. Nhưng đêm tới; nó không tuân theo ý tưởng của
bạn. Nó phải tới. Đêm tiếp sau ngày; ngày tiếp sau đêm.
Bạn đã được dạy, "Phải nhất
quán." Cái gọi là tính cách của bạn không là gì ngoài nỗ lực để nhất quán.
Con người thực không thể có
tính cách được. Con người thực nhất định là vô tính cách vì có tính cách nghĩa
là có nhất quán. Vô tính cách nghĩa là tự do.
Tôi nói cái gì đó hôm qua. Bây
giờ, nếu tôi có tính cách, tôi sẽ cố nhất quán với quá khứ của tôi; bất kì điều
gì tôi đã nói hôm qua, tôi phải nói cùng điều đó hôm nay. Nhưng thế thì tôi phải
lặp lại quá khứ của tôi. Tôi không thể sống được trong khoảnh khắc này và tôi
không thể sống được trong hiện tại.
Thực ra, người nhất quán là người
cứ đổi quá khứ của mình thành tương lai của mình, người cứ đặt quá khứ của mình
làm tương lai của mình, đi trước bản thân mình.
Đó là con người của tính cách,
con người nhất quán. Người không nhất quán là người không bao giờ cho phép quá
khứ trở thành tương lai của mình, người vẫn còn tự do cho tương lai, người
không có lời hứa nào phải giữ, người không có cam kết nào với quá khứ. Bất kì
khi nào nó là vậy, người đó sống nó một cách toàn bộ; cái đã qua, là qua rồi.
Một người thực sẽ yêu bạn và sẽ
ghét bạn nữa. Và đôi khi người đó sẽ nói, "Anh bao giờ cũng yêu em";
và đôi khi người đó sẽ nói, "Anh không thể yêu em nữa. Không thể được."
Đôi khi người đó sẽ trong tuần trăng mật sâu sắc với bạn và đôi khi trong li dị
sâu sắc, và cả hai điều này sẽ diễn ra như ngày và đêm. Hôn nhân thực là tuần
trăng mật và li dị, tuần trăng mật và li dị liên tục. Tuần trăng mật nhỏ, li dị
nhỏ; tuần trăng mật lớn, li dị lớn. Nó liên tục như ngày và đêm.
Cho nên bất kì khi nào bạn bắt
gặp mâu thuẫn, có tính quan sát đi, rất tỉnh táo đi. Bạn ở rất gần với cuộc sống.
Và khi bạn nhất quán bạn chỉ là giả, thứ đồ nhựa, bạn không thực.
Tôi không dạy nhất quán. Tôi dạy
tự do của việc không nhất quán. Tôi dạy tự do của việc là mâu thuẫn. Đó là toàn
thể cách tiếp cận của tôi hướng tới cuộc sống.
Tất nhiên, bạn sợ việc bị mâu
thuẫn vì thế thì bạn sẽ không biết bạn là ai. Với tính cách có cái gì đó, cái
gì đó rất an ninh: bạn biết bạn là ai. Bạn có cái nhãn: người tốt, người xấu, thánh
nhân, tội nhân. Bạn có thể tin vào căn cước của bạn khi bạn nhất quán - rằng bạn
là người chồng tốt, người Ki tô giáo tốt, người đi nhà thờ, và thế này và thế nọ.
Với không nhất quán căn cước của bạn biến mất; bạn không biết bạn là ai. Bạn trở
thành lỗ hổng, bạn không còn đóng nữa, bạn có tương lai mở. Bạn không biết bạn
sẽ làm gì khoảnh khắc tiếp; chỉ khoảnh khắc tiếp mới biết. Sống trong bất an
ninh đó cần dũng cảm.
Tính chất sannyas là điều tôi đề
nghị. Tính chất sannyas nghĩa là vẫn còn trong bất an ninh; tính chất sannyas
nghĩa là không cho phép quá khứ của bạn ảnh hưởng tới tương lai của bạn, không
cho phép quá khứ của bạn phóng chiếu bản thân nó vào tương lai. Để người chết
chôn người chết. Quá khứ qua rồi, là qua rồi. Đừng níu bám lấy nó, và đừng giúp
nó bám lấy bạn.
Khoảnh khắc cái gì đó đã đi
qua, nó đã đi qua rồi. Hoàn toàn được gột sạch nó và được tự do và tươi tắn lại
lần nữa; thế thì bạn sẽ là thực, đích thực, và sẽ có niềm vui, và sẽ có mở hội
và bài ca. Tôi không nói bạn sẽ không bao giờ buồn, không. Bạn sẽ buồn. Người
giả không bao giờ buồn - vì người đó không bao giờ hạnh phúc. Người giả chỉ vẫn
còn ở giữa, không bao giờ hạnh phúc, không bao giờ buồn. Người đó đơn giản lờ
phờ, hờ hững; người đó không bao giờ quá lạnh và không bao giờ quá nóng. Người
đó chỉ "làng nhàng". Bằng cách nào đó người đó xoay xở. Người đó có
cuộc sống thoải mái, nhưng không phải cuộc sống thực.
Tôi không nói rằng người thực
bao giờ cũng hạnh phúc. Tôi nói người thực bao giờ cũng thực. Khi người đó buồn
người đó sẽ thực sự buồn. Người đó sẽ hát bài ca - về nỗi buồn. Người đó sẽ chấp
nhận nỗi buồn của mình như một phần của cuộc sống, như một phần của trưởng
thành. Người đó sẽ không bác bỏ nó. Nếu người đó cảm thấy muốn khóc người đó sẽ
khóc; người đó sẽ không nói, "Mình làm gì thế này? Điều này là không tốt.
Chỉ đàn bà mới khóc, và mình là đàn ông." Người đó sẽ không nói điều đó.
Người đó sẽ nói, "Nếu mắt tôi muốn khóc và nước mắt rơi xuống, tốt. Tôi phải
là thực. Tôi chỉ là bất kì cái gì tôi đang là." Người đó sẽ khóc. Nước mắt
của người đó sẽ là thực.
Nụ cười của bạn là giả, nước mắt
của bạn là giả. Bạn xoay xở để mỉm cười, và bạn xoay xở để khóc nữa. Cho nên bạn
sống cuộc sống trống rỗng. Cuộc sống của người thực sẽ tràn đầy, đôi khi đầy niềm
vui và đôi khi đầy nỗi buồn.
Và người thực một ngày nào đó
trở nên chứng ngộ. Người không thực không bao giờ trở nên chứng ngộ. Khi người
thực trở nên chứng ngộ, thế thì không có vui và không có buồn. Thế thì bản thể
người đó chỉ là nhân chứng. Vui tới: người đó quan sát nó. Buồn tới: người đó
quan sát nó.
Bây giờ, đây là ba giai đoạn.
Người giả: vui của người đó chỉ là giả bộ, là mặt nạ, buồn của người đó cũng vậy,
người đó giả vờ. Người thực, giai đoạn thứ hai: người đó là tự nhiên, tự phát;
vui của người đó là thực, buồn của người đó là thực. Bạn có thể tin cậy người
đó. Khi người đó khóc, toàn thể trái tim người đó khóc; và khi người đó mỉm cười,
toàn thể trái tim người đó mỉm cười. Và giai đoạn thứ hai này là điều phải có để
đạt tới giai đoạn thứ ba, người chứng ngộ. Người chứng ngộ không buồn không hạnh
phúc. Người đó đạt tới linh hồn chứng kiến; người đó đơn giản quan sát. Người
đó biết buồn đã tới, hạnh phúc đã tới, nhưng những điều này giống như khí hậu tới
và đi và thay đổi, còn người đó vẫn được định tâm.
Người giả không thể nhảy lên trạng
thái chứng ngộ được; do đó tôi dạy người thực, nhưng người thực không phải là mục
đích.
Đó là lí do tại sao công việc của
tôi đi ra ngoài tư tưởng của nhóm Đương đầu, tư tưởng của nhóm Động thái. Tư tưởng
của nhóm Động thái hay tư tưởng của nhóm Đương đầu dừng lại ở con người thực. Tốt.
Tốt hơn là người không thực. Nhưng không đủ. Cái gì đó còn chưa xảy ra. Tôi
dùng nhóm Đương đầu, nhóm Động thái, và mọi cách trị liệu mà đã trở thành sẵn
có ở phương Tây. Chúng là hoàn toàn đẹp; chúng đem bạn từ trạng thái đầu tiên,
giả tới trạng thái đích thực, thực. Nhưng công việc của tôi đi ra ngoài chúng.
Nhưng tôi có thể đi ra ngoài chỉ nếu bạn đã trải qua giai đoạn thứ hai. Từ giai
đoạn thứ nhất không có cách nào, từ người giả không có cách nào, tới chứng ngộ;
chỉ từ người thực mới có cách.
Bạn sẽ phải đi qua cực lạc của
người thực và đau khổ của người thực. Khi bạn đã sống sâu sắc mọi thực tại của
cuộc sống, nhân chứng sẽ nảy sinh. Nó nảy sinh một cách tự nhiên, từ việc là
người thực.
Cho nên bạn nói, "Thường
thì tôi là "cách này" hay "cách nọ". Đó không phải là cách
tốt. Bạn bị cố định với một thứ, cách này hay cách nọ. Trở nên linh động hơn
đi, vẫn còn linh động hơn đi, vì cuộc sống không cứng nhắc; nó linh động, nó
tuôn chảy. Và đó là điều đang xảy ra và làm lẫn lộn bạn.
"Nhưng đôi khi tôi đã kinh
nghiệm mọi loại mâu thuẫn, một cách đồng thời." Tốt. Bạn được ân huệ đấy.
Lẫn lộn này là bắt đầu của cuộc hành trình lớn, cuộc hành hương lớn. Nếu bạn trở
nên sợ bạn sẽ quay lại người giả.
Người giả là an ninh. Để tôi nhắc
bạn lặp đi lặp lại: người giả là thoải mái. Cách tốt để chết là người giả,
nhưng không phải là cách tốt để sống. Ngay cả chết của bạn sẽ là giả, vì làm
sao chết có thể là thực được? Khi bạn đã không sống thực, làm sao bạn có thể chết
thực được?
Cho nên nhiều người chết, nhưng
hiếm khi cái chết thực xảy ra. Khi vị Phật chết đó là cái chết thực, hay khi Lin
Chi chết đó là cái chết thực. Có rất ít cái chết là thực, vì rất ít người sống
thực. Bạn chỉ giả vờ sống, và thế rồi một ngày nào đó bạn giả vờ chết.
Tôi đã nghe, một người gặp một
bạn già trên đường, và người bạn già này là nhà Khoa học Ki tô giáo rất, rất cuồng
tín. Người bạn già hỏi người này, "Bố anh bây giờ thế nào rồi?" và
người này nói, "Bố tôi ốm lắm." Nhà Khoa học Ki tô giáo, tất nhiên,
là nhất quán với triết lí của mình, nói, "Ông ấy không ốm đâu. Ông ấy chỉ
nghĩ là ông ấy ốm thôi."
Đó là ý thức hệ của Nhà khoa học
Ki tô giáo, rằng bạn chỉ nghĩ rằng bạn ốm, đó là lí do tại sao bạn ốm. Bạn
không ốm thực. Ông ấy nói, "Ông ấy chỉ nghĩ là ông ấy ốm thôi. Ông ấy
không ốm thực."
Sau tám ngày, hai người này lại
gặp nhau, và nhà khoa học Ki tô giáo lại hỏi, "Bố anh bây giờ thế nào rồi?"
Và anh thanh niên ngần ngại một
chút, và thế rồi anh ta nói, "Bây giờ ông ấy nghĩ là ông ấy chết." -
để nhất quán với ý thức hệ của ông già này.
Người bố đã chết, nhưng đây là
thực tại.
Bạn liên tục sống trong thế giới
giả tưởng. Cuộc sống của bạn không là gì ngoài suy nghĩ của bạn, một thứ giả;
và cái chết của bạn cũng vậy. Ốm của bạn, khoẻ của bạn, sướng của bạn, buồn của
bạn tất cả đều là hư huyễn tới mức làm sao bạn có thể chết cái chết thực được?
Cái chết thực phải được kiếm lấy. Người ta phải trở nên xứng đáng với cái chết
thực. Và người ta trở nên xứng đáng chỉ bằng việc sống thực.
Bây giờ bạn ở rất gần với cội
nguồn ánh sáng vĩ đại. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy mọi loại mâu thẫn đồng
thời. Điều đó nghĩa là tính cứng chắc của bạn đang tan chảy. Ghét và yêu của bạn
không được phân loại thành hai nữa. Chúng không được đặt vào trong những cái hộp
tách rời nữa; chúng đang hội nhập với nhau. Cái sâu lắng và cái tầm thường đang
đi tới nhau, và bạn bị lẫn lộn bởi vì bây giờ bạn không thể dán nhãn cái gì là
cái gì.
"Tôi đã kinh nghiệm mọi loại
mâu thuẫn, một cách đồng thời. Tôi thấy đàn bà như đối thể của sự tôn thờ, và đồng
thời tôi thèm khát họ." Đó là điều đã xảy ra qua nhiều thời đại. Có hai điều
đàn ông đã làm với đàn bà: hoặc anh ta đã tôn thờ đàn bà như nữ Thượng đế hoặc
anh ta đã kết án đàn bà như phù thuỷ. Hoặc anh ta đã khai thác đàn bà cho sự
thèm khát của mình hoặc anh ta chạm chân cô ấy và nói, "Bà là thiêng
liêng. Mẹ thiêng liêng." Hoặc đàn bà đã là gái mãi dâm hoặc là mẹ thiêng
liêng. Đàn ông đã không chấp nhận đàn bà như con người.
Và đàn bà là con người, như bạn
là con người. Cô ấy không là mẹ thiêng liêng không là gái mãi dâm, nhưng đó là
cách tâm trí diễn ra. Tâm trí làm mọi thứ thành khác biệt, tách rời, đặt chúng
vào các phân loại. Bạn đã giết chết người đàn bà thực, bởi vì người đàn bà thực
là cả hai, gái mãi dâm và mẹ thiêng liêng, cùng nhau, đồng thời. Nếu bạn rơi
vào tình yêu với gái mãi dâm bạn sẽ thấy mẹ thiêng liêng. Ngay cả gái mãi dâm sẽ
biến thành mẹ thiêng liêng nếu bạn yêu cô ấy; bạn sẽ không thấy gái mãi dâm. Và
rơi vào yêu với mẹ thiêng liêng và bạn sẽ thấy gái mãi dâm nữa.
Điều tôi đang nói là ở chỗ cuộc
sống không nhỏ thế như được đặt vào trong những cái hộp - ở chỗ đây là gái mãi
dâm và đây là mẹ thiêng liêng. Cuộc sống là bao la, lớn thế. Nó chứa các mâu
thuẫn. Và đó là cái đẹp của cuộc sống và đó là cái giầu có của cuộc sống.
Đàn ông đã thay đổi giữa các cực
này. Đôi khi anh ta gọi đàn bà là mẹ thiêng liêng. Điều đó nữa cũng là không
tính người, vì thế thì bạn để đàn bà ở trên bệ và bạn không cho phép cô ấy là
con người. Quan sát mà xem. Khi bạn ép buộc người đàn bà là mẹ thiêng liêng, bạn
đang làm gì? Bạn không cho phép cô ấy là con người. Và cô ấy sẽ giả vờ rằng cô ấy
là mẹ thiêng liêng, cho nên nếu bạn muốn làm tình với cô ấy, cô ấy sẽ ngần ngại
không sẵn sàng. Cô ấy sẽ nói không, và cô ấy sẽ ngụ ý có. Cô ấy phải nói không;
cô ấy là mẹ thiêng liêng.
Người đàn bà tốt phải là người
đàn bà chết. Ngay cả khi bạn làm tình, cô ấy sẽ nằm ra như cái xác. Hơi chút
chuyển động, và bạn sẽ trở nên sợ: vậy là bạn sai, cô ấy không tốt thế, không đức
hạnh thế sao? Nếu cô ấy bắt đầu tận hưởng việc làm tình của bạn, bạn sẽ nghĩ rằng
cô ấy là người đàn bà xấu. Chỉ đàn bà xấu mới tận hưởng làm tình, không phải
đàn bà tốt. Đàn bà tốt sao? Họ không nghĩ tới dục chút nào.
Nhìn thủ đoạn này đi. Bạn để
người đàn bà lên cao thế; thế rồi bạn không cho phép cô ấy là con người. Bạn đã
làm cho cô ấy thành "siêu nhân". Đó là cách để làm cô ấy thành không
có tính người. Hay bạn buộc cô ấy là gái mãi dâm; đó lại là một cách, để cô ấy ở
dưới con người, làm cho cô ấy lại không có tính người. Thế rồi bạn đi tới gái
mãi dâm, bạn cho cô ấy tiền, bạn làm tình với cô ấy - mà không có trách nhiệm,
không yêu. Nó là thèm khát đơn giản, thuần khiết, nhưng bạn biết rằng người đàn
bà đó là người đàn bà xấu. Làm sao bạn có thể yêu cô ấy được? Bạn cảm thấy tốt,
không có vấn đề gì. Bạn có thể thèm khát người đàn bà này và bạn có thể dùng cô
ấy như một vật. Cô ấy chỉ là gái mãi dâm, không phải là con người; bạn không có
quan hệ với cô ấy. Bạn chỉ đi và làm các thứ với cô ấy, trả giá, và bạn được kết
thúc. Ngày hôm sau ở bãi chợ, bạn thậm chí sẽ không nhận ra cô ấy.
Trong cả hai cách này bạn đều
đã biến người đàn bà thành sinh linh vô nhân. Cả hai đều xấu.
Đàn bà là cả hai: mẹ thiêng
liêng và gái mãi dâm. Cũng như bạn là cả hai: Thượng đế và con vật.
Để tôi nhắc lại: điều trần tục
là điều linh thiêng, luân hồi là niết bàn.
Qua những phân loại này... Thực
tại là phức tạp thế và sâu sắc thế nó không thể được phân loại, nó không thể bị
phân ranh giới trong các định nghĩa. Không đàn bà nào chỉ là gái mãi dâm và
không đàn bà nào chỉ là mẹ thiêng liêng. Và điều đó là đúng về đàn ông, theo
cùng cách. Một khi bạn thấy điều này, bạn được tự do khỏi các phân loại, các hộp
logic, các ngăn kéo, và bạn có thể thấy thực tại như nó vậy.
Người đàn bà là một con người,
như bạn là một con người. Vậy mà thỉnh thoảng cô ấy là mụ phù thuỷ; cũng như thỉnh
thoảng bạn là hèn hạ, xấu xí, kinh khủng, cô ấy cũng thế. Và thỉnh thoảng cô ấy
cực lạc, cực lạc thuần khiết. Thỉnh thoảng cô ấy là hiện tượng đẹp nhất trên
trái đất, cũng như bạn vậy.
Ở Ấn Độ chúng ta có cách biểu
diễn đúng, biểu tượng về Kali. Bạn phải đã thấy bức hình của Kali hay bức tượng
của Kali. Đó thực sự là hiểu biết lớn về đàn bà. Kali được vẽ đen, đen như quỉ
- "kali" nghĩa là "đen" - và vậy mà bà ấy là người mẹ
thiêng liêng. Và bà ấy là đẹp nhất. Bà ấy đen, đen như quỉ, nhưng hình dạng của
bà ấy là hình dạng của điều thiêng liêng. Bà ấy có mặt đẹp, thân thể đẹp, tuyệt
đối theo tỉ lệ; nhưng bà ấy đen. Và thế rồi, bà ấy đang nhảy múa trên ngực chồng
bà ấy, gần như giết chết ông ấy. Shiva là chồng bà ấy, và bà ấy đang múa trên
ngực ông ấy gần như giết chết ông ấy. Và bà ấy yêu ông ấy nữa. Bà ấy yêu và giết
cùng nhau. Mọi mâu thuẫn đặt cùng nhau.
Người mẹ cho bạn việc sinh ra,
người đàn bà cho bạn việc sinh ra, và dần dần người đàn bà giết bạn nữa. Bà ấy
đem cái chết của bạn tới gần hơn; do đó có hấp dẫn và nỗi sợ. Bạn bị hấp dẫn tới
điều thiêng liêng, và bạn sợ điều hiểm ác.
Cho nên bạn nói, "Tôi thấy
đàn bà như đối thể của tôn thờ, và đồng thời tôi thèm khát họ." Cả hai đều
là những phần bù. Chấp nhận chúng đi. Đó là cách thực tại như vậy. Đàn bà là cả
hai, và bạn là cả hai. Và nếu bạn chấp nhận thực tại mâu thuẫn này, một ngày
nào đó bạn sẽ đi ra ngoài nó, bạn sẽ siêu việt lên trên nó.
Có một yếu tố siêu việt nữa,
nhưng yếu tố siêu việt đó có thể được hiểu chỉ khi bạn đi qua các mâu thuẫn. Nếu
bạn né tránh mâu thuẫn bạn sẽ không bao giờ đạt tới cái siêu việt. Đi qua mâu
thuẫn đi, và dần dần bạn sẽ trở thành chỉ là nhân chứng cho cả hai chúng.
Việc đó làm việc như thế nào?
Nó làm việc theo cách đơn giản. Nếu bạn nghĩ bạn tốt, bạn bị đồng nhất với tốt.
Nếu bạn nghĩ bạn xấu, bạn bị đồng nhất với xấu. Nhưng nếu bạn cho phép cả hai tốt
và xấu cùng nhau, bạn không thể bị đồng nhất với cả hai. Bạn vẫn còn không bị đồng
nhất, và đó là điều nền tảng, thay đổi triệt để. Bạn vẫn còn không bị đồng nhất.
Bạn không thể hình dung ra bạn là ai, tốt hay xấu, ngày hay đêm, sống hay chết,
đẹp hay xấu. Bạn không thể đồng nhất với bất kì cái gì, cho nên bạn vẫn còn
không bị đồng nhất.
Tốt tới và đi qua, và bạn biết
bạn không thể là tốt, vì xấu đang tới. Và xấu tới và đi qua, và bạn biết bạn
không thể là xấu. Không là nó, bởi vì tốt đang tới. Cho nên bạn không thể là tốt
và bạn không thể là xấu; thế thì bạn là ai? Bạn là nhân chứng, nhân chứng quan
sát mọi thứ tới rồi đi, người quan sát trên núi.
"Tôi bằng lòng để cuộc sống
tuôn chảy, và tôi sợ tương lai." Vẫn cùng một điều thôi. Cùng mâu thuẫn ở
trên nhiều mức độ.
"Tôi khao khát được một
mình, và tôi khao khát bao giờ cũng cùng với mọi người." Cùng điều đó.
"Tôi cảm thấy kì lạ vì những
mâu thuẫn này tất cả dường như thực và đúng." Chúng là vậy. Và khi lần đầu
tiên bạn nhận ra rằng chúng là đúng và thực, người ta cảm thấy kì lạ. Đó là điều
Thiền nhân nói: đầu tiên sông là sông và núi là núi, thế rồi sông không còn là
sông và núi không còn là núi - kì lạ, lẫn lộn, mọi thứ lộn tùng phèo, mọi thứ rối
tung - và thế rồi một ngày núi lại là núi và sông lại là sông, mọi thứ lại được
lắng đọng, trên bình diện cao hơn tất nhiên, trên bình diện siêu việt tất
nhiên.
Bạn sẽ phải đi qua sự kì lạ
này. Để lành mạnh người ta phải trải qua nhiều sự không lành mạnh.
"Liệu có gì để được hiểu
hay được làm về điều này không?" Chỉ hiểu thôi, chẳng cái gì được làm về
nó. Tôi không dạy làm. Không cái gì phải được làm cả. Bạn chỉ quan sát. Quan
sát ngày càng cẩn thận hơn, quan sát chi tiết vào. Quan sát sắc thái tinh tế nhất
của bất kì thay đổi nào trong bạn. Quan sát tất cả - mà không định kiến, không
phán xét. Và việc quan sát đó sẽ tích hợp bạn, sẽ làm cho bạn ngày càng nhận biết
hơn.
Và đó là toàn thể chủ định của
cuộc sống: để tạo ra thông minh hơn, tạo ra nhận biết hơn.
Câu hỏi
Có cái gì tôi có thể cho lại thầy không?
Hư không, vì đó là điều tôi cho
bạn. Tôi cho bạn hư không, và chỉ hư không bạn mới có thể cho lại tôi thôi.
Thực ra, đừng nghĩ về việc cho
lại tôi cái gì, vì tôi không cho bạn cái gì cả. Tôi đơn giản làm cho bạn nhận
biết về mọi thứ mà bạn đã có rồi. Bạn không nợ tôi cái gì cả, thâm chí không một
lời cám ơn. Nếu bạn cám ơn tôi, điều đó đơn giản là sự hào phóng của bạn, bạn
chỉ lễ phép và lịch sự thôi; bằng không thì chẳng có gì cả. Bạn không nợ tôi bất
kì cái gì. Tôi đã không cho bạn cái gì và tôi sẽ không cho bạn cái gì, và không
cái gì có thể được cho, trong chính bản chất của mọi sự.
Thực ra, nếu bạn không giận
tôi, tôi sẽ đủ sung sướng rồi. Vì tôi lấy đi nhiều thứ. Tôi không cho bạn cái
gì. Tôi lấy đi bản ngã của bạn, và thay vào đó tôi không cho lại cái gì cả. Tôi
lấy đi cả nghìn lẻ một thứ. Và khi cả nghìn lẻ một thứ đã bị lấy đi, đột nhiên
bạn trở nên nhận biết về cái bao giờ cũng có đó từ chính lúc ban đầu.
Cho nên để tôi nói điều đó theo
cách này: Tôi cho bạn cái mà bạn đã có rồi, và tôi lấy đi những thứ mà bạn
không có nhưng bạn tưởng bạn có. Tôi lấy đi cái không có đó nhưng bạn tin là có
đó. Tôi lấy đi ảo tưởng của bạn.
Nhưng tôi không thể cho cái có
thực được. Cái có thực là cái mà không thể được cho; nó đã có đó rồi. Tôi loại
bỏ đi ảo tưởng, và cái thực là có đó. Tôi đơn giản cho bạn trở lại bản thân bạn.
Không cần lo nghĩ - "Có
cái gì tôi có thể cho lại thầy không?" Chỉ nếu bạn không giận, điều đó sẽ là
đủ. Nếu bạn có thể tha thứ cho tôi, điều đó sẽ là đủ.
Tôi biết rất khó tha thứ cho
tôi. Đó là nguy hiểm lớn nhất mà thầy nhận lên vai mình. Rất khó để cho đệ tử
tha thứ cho thầy, và họ bao giờ cũng liếc nhìn từ khoé mắt để tìm lỗi nào đó. Họ
bao giờ cũng đợi để tìm ra chỗ hở nào đó để họ có thể nhảy vào nó và họ có thể
nói, "Vậy đấy, tôi đã tìm ra cái thực. Người này là hư không," và họ
có thể đi và kết án. Nó là trò chơi rất nguy hiểm.
Đệ tử liên tục quan sát. Họ giống
như gián điệp, do thám về thầy, nếu họ có thể tìm ra cái gì đó.
Mới ngày Hỏi-Đáp hôm nọ, khi
tôi nói về Ts. Kovoor, hai, ba người gần phát điên về tôi. Họ đã viết các bức
thư rằng "Sao thầy đã làm điều này? Nó rẻ mạt!" Và tôi liên tục bảo
các bạn đồ rẻ là đắt đấy! Và cái tầm thường là cái sâu lắng! Và thế giới, luân
hồi, là niết bàn! Bạn có nghe tôi, hay không? Và họ đã đòi hỏi, gần như đó là
đòi hỏi, rằng "Thầy phải trả lời điều đó, sao thầy công kích ông ấy."
Tôi có công kích ông ấy đâu; tôi đã công kích ba người này, những người đã viết
cho tôi. Tôi phải làm gì với Kovoor? Ông ấy không định tới đây, tôi không định
tới đó. Chúng tôi không định gặp nhau theo bất kì cách nào. Tôi đã công kích ba
người này, và tôi đã có họ, bẫy họ, họ bị mắc bẫy. Tôi đã công kích ý tưởng của
họ về tôi.
Một người đã viết, "Không
thể nào quan niệm được rằng một người ở chiều cao như thầy lại đi xuống thấp thế."
Nhưng ngay chỗ đầu tiên ai đã bảo bạn rằng tôi là người của chiều cao? Bản thân
bạn phóng chiếu, và nếu phóng chiếu của bạn bị phá huỷ, bạn giận tôi sao?
Tôi liên tục lặp lại, chỉ để an
toàn, rằng tôi là người rất bình thường. Bằng không bạn sẽ treo tôi lên trời. Bạn
sẽ nói, "Thầy cao thế."
Nếu bạn thấy tôi ăn hay nếu bạn
thấy tôi tắm... Bạn có biết không? Ở cõi trời không có dự liệu cho nhà tắm của
Thượng đế. Không có dự phòng đâu. Tôi đã đọc qua mọi kinh sách rồi.
Bạn có thể tin được Thượng đế
đánh rắm không? Không thể được. Cao thế, mà đánh rắm sao? Ợ sao? Những điều này
là tốt cho con người, không cho Thượng đế.
Ai đã bảo bạn tôi cao thế?
Nhưng bạn phóng chiếu.
Và tôi không ngu xuẩn mà đi chấp
nhận phóng chiếu của bạn đâu. Nếu bạn muốn phóng chiếu những điều như thế, bạn
sẽ phải tìm người khác nào đó. Bạn không được phép phóng chiếu cái gì lên tôi.
Tôi sẽ liên tục vứt nó đi. Tôi không ở đây để đáp ứng cho bất kì mong đợi nào của
bạn. Đó là chính rắc rối bạn phải chịu với tôi. Bạn muốn tôi chết và ngồi trên
ngai vàng, và thế thì bạn có thể tôn thờ tôi một cách dễ dàng. Nhưng tôi sống động.
Và tôi liên tục làm những điều
tôi thích. Tôi không quan tâm điều bạn nghĩ. Nếu bạn bị rối loạn đó là vấn đề của
bạn; nó không phải là việc của tôi. Thế thì bạn phải nhìn vào trong bản thân bạn
và tìm cách không bị rối loạn.
Những điều này tới đi tới lại
trong tâm trí bạn, và bạn không thấy rằng chúng là vấn đề của bạn.
Ai đó khác đã hỏi, "Tại
sao chúng tôi phải trả tiền ở đây?" "Tôi không có tiền," người
đó nói, "và tôi muốn ở đây." Nhưng thế thì ai sẽ trả tiền cho bạn? Bạn
sẽ cần tiền, bạn sẽ cần thức ăn, bạn sẽ cần chỗ ở, bạn sẽ cần quần áo, đôi khi
bạn sẽ ốm, bạn sẽ cần bệnh viện: ai sẽ trả tiền cho bạn? Bây giờ, người đó nghĩ
rằng đạo tràng này bị ám ảnh với tiền. Nếu những người không có tiền mà được
phép, thế thì Laxmi thậm chí sẽ phải bị ám ảnh về tiền nhiều hơn vì với họ cô ấy
cũng phải thu xếp. Chỉ để tránh ám ảnh tiền, tiền phải được thu xếp. Có nhiều
người muốn ở đây, nhưng thế thì ai sẽ thu xếp cho họ? Và nếu ai đó khác thu xếp
cho họ, người đó sẽ đòi được cái gì đó đáp lại.
Người này nói, "Ngay cả
người Ki tô giáo cũng không hỏi về tiền; ngay cả họ cũng không trơ tráo thế."
Tôi biết họ không trơ tráo thế. Họ cần không cần vậy; họ có đủ tiền. Toà thánh
Vatican có đủ tiền; đó là nhóm giầu nhất thế giới. Nhưng thế thì bạn phải trả -
không bằng tiền, tiền có đó rồi - bạn phải trả bằng các thứ khác: bạn phải trả
bằng tự do của bạn.
Ở đây tôi muốn bạn tự do. Tôi
không muốn cản trở tự do của bạn.
Nếu bạn muốn ở đây mà không có
tiền, thế thì tôi sẽ phải yêu cầu người nào đó có tiền cho đạo tràng tiền.
Nhưng thế thì họ có điều kiện của họ. Thế thì điều kiện của họ phải được đáp ứng.
Bằng không tại sao họ phải cho tiền của họ? Họ cho tiền để được lại cái gì đó.
Thế thì bạn sẽ không tự do ở đây. Và tôi sẽ không tự do ở đây. Tôi sẽ không thể
nói điều tôi muốn nói. Thế thì họ sẽ chỉ đạo tôi rằng cái này phải được nói và
cái này phải không được nói.
Không ai bị ám ảnh về tiền.
Nhưng người hỏi bị ám ảnh về tiền: người đó không có tiền và người đó muốn ở
đây. Nhưng tiền là gì? Tiền chỉ là cái bạn phải trả cho mọi thứ. Bạn ăn: bạn phải
trả cho điều đó. Bạn sống: bạn phải trả cho điều đó. Bạn cần quần áo: bạn phải
trả cho điều đó.
Và tại sao bạn phải không trả?
Thế thì ai đó khác sẽ phải trả cho bạn. Sao khai thác ai đó khác?
Nếu bạn không có tiền, thế thì
đi và kiếm tiền và quay lại. Bạn là người bị ám ảnh về tiền! Nhưng bạn nghĩ rằng
Osho đang đòi tiền. Đó là vấn đề của bạn.
Ai đó đã nói, "Tôi không
thể thấy được vấn đề tại sao tôi phải trả tiền khi tôi tới nghe bài giảng. Khi
tôi phải trả mười ru pi để nghe bài giảng, thế thì tôi không thể nghĩ thầy là
Thượng đế được." Vậy cái giá cho việc nghĩ tôi là Thượng đế là mười ru pi!
Nếu người đó không phải trả tiền, người đó sẽ nghĩ tôi là Thượng đế. Bạn nghĩ
gì? Bạn đang cố hối lộ tôi sao? Trả hai mươi ru pi đi và nghĩ tôi là quỉ, hoàn
toàn tốt!
Sao bạn phải không trả tiền?
Sao bạn thích khai thác?
Và đây là hiểu biết của tôi, rằng
bạn nghe chỉ khi bạn trả tiền; bằng không bạn không nghe. Khi bạn không có gì để
trả tiền, không cần nghe. Bạn càng trả nhiều, bạn càng tỉnh táo hơn - vì mười
ru pi đó mất rồi. Nếu bạn không nghe đó là việc của bạn; bạn vẫn còn chút tỉnh
táo. Tôi biết bạn mang tâm trí hướng tiền; mười ru pi đó sẽ giữ bạn thức.
Và tính Thượng đế của tôi không
bị nguy hiểm gì, vì tôi không quan tâm tới điều bạn nghĩ về tôi. Điều đó không
phải là vấn đề chút nào. Không phải là bạn đã làm cho tôi thành Thượng đế. Đây
là tuyên bố của tôi; nó không phải là thừa nhận của bạn. Nếu không ai tin tôi,
thế nữa tôi vẫn là Thượng đế. Nếu chỉ tôi tin vào tôi, điều đó là đủ. Tôi không
cần một nhân chứng. Đây là hiểu biết của tôi.
Thế rồi lần nữa, khoảnh khắc bạn
nghĩ rằng người này là Bhagwan, thế thì người đó phải cư xử theo cách như vậy
và cách như vậy. Thế thì người đó phải ở trên đài cao. Người đó phải không cư xử
như con người.
Thế thì bạn không hiểu quan niệm
của tôi về một Bhagwan. Quan niệm của tôi về một Bhagwan không phải là Bhagwan
là một người đặc biệt, rằng Bhagwan là người hoàn chỉnh, rằng một Bhagwan không
phải là của thế giới này. Quan niệm của tôi về Bhagwan là ở chỗ Thượng đế là một
phẩm chất thông thường của sự tồn tại. Chỉ bằng việc hiện hữu, bạn là Thượng đế.
Bạn không là hoạ sĩ bởi việc hiện
hữu. Để vẽ, bạn sẽ phải học kĩ năng nào đó, bạn sẽ phải đi tới trường nghệ thuật.
Và thế nữa việc là hoạ sĩ của bạn sẽ phụ thuộc vào nhiều việc thừa nhận - mọi
người sẽ thừa nhận, mà có thể không thừa nhận; phê bình sẽ là ca ngợi, mà có thể
không ca ngợi; cả nghìn lẻ một thứ. Nếu bạn muốn là nhạc sĩ, chỉ bởi việc hiện
hữu, bạn không là nhạc sĩ. Bạn sẽ phải học; đây là cái gì đó phải được học.
Khi tôi nói Thượng đế, tôi ngụ
ý bạn là Thượng đế, chỉ bởi việc hiện hữu. Nó không phải là việc đặc biệt hoá.
Thế thì cái gì là khác giữa tôi
và bạn? Khác biệt duy nhất là ở chỗ tôi thừa nhận tính Thượng đế của tôi và bạn
không thừa nhận tính Thượng đế của bạn. Bằng không thì không có phân biệt. Tôi
là bất toàn như bạn vậy! Thế thì khác biệt là gì giữa tôi và bạn? Khác biệt là ở
chỗ tôi tận hưởng cái bất toàn của tôi và bạn không tận hưởng cái bất toàn của
bạn, ở chỗ tôi hoàn toàn hạnh phúc với mọi cái bất toàn của tôi và bạn không hạnh
phúc với cái bất toàn của bạn. Bạn có khái niệm về hoàn hảo và tôi không có.
Tôi hoàn hảo trong cái bất toàn của tôi. Tôi đã chấp nhận chúng một cách toàn bộ,
trong tính toàn bộ. Tôi không cố cải tiến bản thân tôi; tôi đơn giản là cách
tôi đang vậy. Và tôi hạnh phúc theo cách tôi vậy.
Ngày bạn cũng hạnh phúc về cách
bạn vậy, ngày bạn cũng hạnh phúc với mọi cái bất toàn của bạn, bạn là Thượng đế.
Bạn vẫn là Thượng đế, dù bạn thừa nhận điều đó hay bạn không thừa nhận điều đó,
nhưng bạn có các ý tưởng của bạn về Thượng đế, và thế rồi bạn phóng chiếu các ý
tưởng đó. Và nếu thỉnh thoảng, chúng bị tan tành - và chúng sẽ bị làm tan tành
lặp đi lặp lại vì tôi không thể giữ các mong đợi của bạn được...
Tôi là người tự do. Tôi sống
theo cách tôi sống. Và thấy toàn thể vấn đề đi: Tôi không mong đợi cái gì từ bạn;
dầu vậy bạn liên tục mong đợi các thứ từ tôi. Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là
để giúp bạn là bản thân bạn, và toàn thể nỗ lực của bạn ở đây là để làm tôi
thành cái gì đó mà bạn muốn tôi là vậy. Vứt mọi điều vô nghĩa này đi.
Đó là lí do tại sao tôi nói ngay
cả bạn có thể tha thứ cho tôi, điều đó sẽ là đủ. Bạn thậm chí không cần nói cám
ơn.
Rất khó được an toàn trong các
đệ tử; do đó tôi cần vệ sĩ. Bởi vì một đệ tử đã "buông xuôi," bây giờ
người đó sẽ trả thù. Và tất nhiên, nếu người đó buông xuôi theo tôi, người đó sẽ
trả thù lên tôi. Người đó còn trả thù lên chỗ nào khác được?
Quan sát mọi xu hướng này trong
bạn đi.
Không phải là Kovoor, không phải
là phê phán của tôi về Kovoor, mà đã làm bạn tổn thương. Chính ý tưởng của bạn
về tôi, chính mong đợi của bạn về tôi, cái đó mới gây đau. Cho nên vứt bỏ các
mong đợi đi; bằng không bạn sẽ cảm thấy đau đi đau lại mãi - tôi sẽ tìm ra các
Kovoor khác. Đôi khi, cho dù họ không có đó, tôi có thể bịa ra chứ! Nhưng tôi định
phá huỷ mọi mong đợi của bạn về tôi vì nếu bạn không thể bỏ được các mong đợi về
tôi, làm sao bạn có thể bỏ được các mong đợi về bản thân bạn? Điều đó sẽ là
không thể được.
Và toàn thể công việc của tôi
bao gồm trong một điều đơn giản: sống một cuộc sống mà không mong đợi, không hi
vọng, sống một cuộc sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, không có ý tưởng nào.
Hai người đang tán gẫu thì cái
tên của một người bạn chung được nhắc tới. "Anh có là bạn của Harry
không?" người thứ nhất hỏi.
"Chúng tôi có là bạn không
sao?" người này nói. "Chúng tôi đã là bạn trong hai mươi năm. Không
có gì mà tôi sẽ không làm cho Harry và không có gì mà anh ấy sẽ không làm cho
tôi. Thực ra, trong hai mươi năm chúng tôi đã đi qua cuộc sống cùng nhau, tuyệt
đối không làm cái gì cho nhau."
Tôi không làm cái gì cho bạn.
Xin bạn, đừng làm cái gì cho tôi. Ngay cả nếu điều này có thể xảy ra, sẽ nảy
sinh tình bạn lớn. Bạn không cần cảm thấy biết ơn; bạn không nợ cái gì với tôi.
Câu hỏi
Meher Baba vẫn còn im lặng trong bốn mươi
nhăm năm cuối đời ông ấy. Xin thầy bình luận về hậu của của nó.
Chẳng có gì mấy trong điều đó.
Ông ấy chỉ chán ngán với các câu hỏi của đệ tử của ông ấy.
Và thỉnh thoảng ý tưởng này nảy
sinh trong tôi nữa. Cho nên quan sát đi.
Câu hỏi
Osho ơi, Có vài từ thầy bao giờ cũng phát
âm sai. Sao vậy?
Để cho bạn có thể nói với mọi
người rằng ít nhất trong một thứ Osho là nhất quán.
Tiếng Anh của tôi không phải là
tiếng Anh của người Anh; tiếng Anh của tôi không phải là tiếng Anh của người
Mĩ; nó thậm chí không phải là tiếng Anh của người Ấn Độ. Tiếng Anh của tôi chỉ
là của tôi. Cho nên bạn phải dung thứ điều đó. Và tôi rất ngần ngại cải tiến về
bất kì cái gì.
Và tiếng Anh của tôi đã từng là
sự giúp đỡ lớn cho tôi. Tôi hay sống ở Jabalpur, trong nhiều năm. Ngày đầu tiên
tôi lái xe tới đại học, một người đàn bà, sống bên nhà tôi, người đàn bà Mĩ, cô
ấy muốn đi nhờ xe. Bây giờ, điều này sẽ là nguy hiểm. Đây là ngày đầu tiên - và
mọi ngày thế thì tôi sẽ phải chở cô ấy và chịu đựng huyên thuyên của cô ấy
trong gần nửa giờ, đi tới đại học và trở về.
Tôi đã nghe cách diễn đạt Mĩ
"Tôi có thể thả cô ở đâu đó được không?" nhưng tôi xoay xở câu đó
trong tiếng Anh của tôi và tôi hỏi cô ấy, "Tôi có thể tống cô xuống ở đâu
đó được không?" Và được kết thúc! Cô ấy không bao giờ hỏi đi nhờ nữa.
Một lần, lần khác, một phụ nữ
Anh, quan tâm tới tôi. Tôi không biết cô ấy thấy cái gì trong tôi, nhưng cô ấy
gần như trong tưởng tượng. Cô ấy là giảng viên trong cùng đại học, trong khoa
tiếng Anh. Cô ấy theo đuổi tôi. Tôi đơn giản ngạc nhiên về điều cô ấy thấy
trong tôi vì tôi không thấy cái gì trong tôi cả; nó chỉ là trống rỗng ở đó.
Nhưng tiếng Anh của tôi đã giúp ích.
Bạn có biết cách diễn đạt
không...? Tôi đã đọc ở đâu đó, trong tiểu thuyết, rằng người thanh niên nhìn
chăm chú vào mắt của người đàn bà của mình và nói với cô ấy rằng "Mặt em,
cái đẹp của em, niềm vui của em, sự hiện diện của em làm cho thời gian đứng lặng."
Thế là tôi đã làm cùng điều đó với người đàn bà này.
Tôi bảo cô ấy, "Em có
khuôn mặt mà nó sẽ làm dừng đồng hồ lại." Và được kết thúc! Tiếng Anh của
tôi đã giúp tôi.
Đôi khi bạn sẽ thấy điều đó là
khó nữa, vì cấu trúc câu của tôi là của tôi, và đôi khi nghĩa tôi đặt vào trong
lời là của tôi, cách phát âm là của tôi; đôi khi bạn thậm chí không thể đoán được
tôi đang nói gì. Điều đó giúp bạn giữ tỉnh thức. Bạn phải lắng nghe một cách
chăm chú; bạn có thể bỏ lỡ. Bạn không thể coi tôi như đương nhiên được cho
không.
Một người đang thảo luận với
tôi về một chính khách, và tôi bảo người này, "Chính khách đó là một S.O.B
đặc phiệt."
Người này phân vân; người đó
nói, "Tôi đã bắt gặp nhiều S.O.B. trong đời tôi. Nhưng thầy ngụ ý gì bởi
'đặc phiệt'?"
"Tôi ngụ ý," tôi nói
với người đó, "ông ấy là một S.O.B. theo bất kì cách nào ông nhìn vào ông ấy."
"Đặc phiệt," đó là từ
riêng của tôi.
Và tiếng Anh của tôi có danh tiếng
nào đó, và tôi sẽ không phá huỷ nó.
Một quí bà nhỏ nhắn từ Fresno,
tới thăm San Franscisco, rất xúc động khi tham dự bữa tiệc đầy thách thức ở
Bohemia được biết là Đồi Điện tín.
Một người bạn đang chỉ cho bà ấy
các cảnh tượng trỏ lên một đôi thanh nhiên trông quen quen và thì thào, "Đừng
nhìn bây giờ, nhưng đôi nghệ sĩ đó đang sống trong tội lỗi đấy."
"Tội lỗi, trong an bum
"my foot" à!" bà Fresno kêu lên. "Tôi biết họ. Đấy chính là
Lois và Maurice, và họ đã lấy nhau ở nhà thờ Fresno Baptist năm năm trước rồi."
Đôi thanh niên nghe thấy và
nhanh chóng kéo tới bên cạnh bà Fresno. "Vì Chúa đừng nói với ai là chúng
tôi đã lấy nhau," anh thanh niên nói trong giọng khẽ khàng bồn chồn.
"Điều đó sẽ làm thui chột danh tiếng nghệ sĩ của chúng tôi."
Tôi có danh tiếng nào đó về tiếng
Anh của tôi, hmm? Và tôi không định thay đổi nó theo bất kì cách nào.
Câu hỏi
Khiêu dâm là gì, và tại sao nó có hấp dẫn
nhiều thế?
Khiêu dâm là sản phẩm phụ của
kìm nén tôn giáo. Toàn thể công trạng thuộc vào các tu sĩ. Khiêu dâm không liên
quan gì tới người bán sách báo khiêu dâm. Khiêu dâm được tạo ra, được quản lí bởi
Nhà thờ, bởi người tôn giáo.
Trong trạng thái nguyên thuỷ, tự
nhiên, con người không có tính khiêu dâm. Khi con người ở trần truồng và đàn
ông biết thân thể đàn bà và đàn bà biết thân thể đàn ông, bạn không thể bán được
tạp chí playboy. Điều đó là không thể được. Ai sẽ mua playboy? Và ai sẽ nhìn
vào trong tất cả những chuyện tào lao đó?
Họ đã kìm nén nhiều tới mức tạo
ra sự quan tâm của đàn ông tới khiêu dâm. Toàn thể công trạng phải tính vào cho
họ. Họ đã kìm nén nhiều tới mức tâm trí đàn ông sôi lên. Đàn ông muốn nhìn thân
thể đàn bà. Không cái gì sai trong điều đó, một ham muốn đơn giản, ham muốn có
tính người. Và đàn bà muốn biết về thân thể đàn ông. Một ham muốn đơn giản,
không cái gì sai về nó.
Cứ nghĩ về một thế giới mà cây
được che phủ bằng quần áo. Có những người... Tôi đã nghe nói về một số quí bà
Anh đã che phủ chó và mèo của họ bằng quần áo. Nghĩ mà xem, bò và ngựa và chó mặc
quần áo. Thế thì bạn sẽ thấy khiêu dâm mới nảy sinh. Ai đó sẽ xuất bản những ảnh
trần của cây - và bạn sẽ che giấu nó trong Kinh Thánh và nhìn vào nó!
Toàn thể cái ngu xuẩn này bắt
nguồn từ kìm nén tôn giáo.
Làm con người tự do đi, cho
phép mọi người được trần truồng. Tôi không nói họ phải liên tục trần truồng,
nhưng việc khoả thân nên được chấp nhận. Trên bãi biển, ở bể bơi, ở nhà... khoả
thân nên được chấp nhận. Con cái nên tắm cùng mẹ, cùng bố, trong nhà tắm. Không
cần để bố khoá cửa buồng tắm khi ông ấy đi vào. Con cái có thể tới và nói chuyện
và tán gẫu và đi ra. Khiêu dâm sẽ biến mất.
Từng đứa con đều muốn biết.
"Bố mình trông thế nào nhỉ?" Từng đứa con đều muốn biết, "Mẹ
mình trông thế nào nhỉ?" Và đây đơn giản là thông minh, tò mò. Và con cái
không thể biết được người mẹ trông như thế nào, và con cái không thể biết được
người bố trông như thế nào; bây giờ bạn đang tạo ra ốm yếu trong tâm trí con
cái. Chính bạn, rằng bạn ốm, và ốm yếu này sẽ được phản xạ trong tâm trí con
cái.
Tôi không nói ngồi khoả thân
trong văn phòng hay trong cơ xưởng. Nếu trời nóng, điều đó là được, nhưng không
cần phải khoả thân, nó không nên là một ám ảnh; nhưng ám ảnh liên tục này của
việc che giấu thân thể bạn chỉ là xấu.
Và một điều nữa. Vì quần áo,
thân thể đã trở thành xấu, vì thế thì bạn không chăm nom. Bạn chăm nom chỉ về
cái mặt. Nếu bụng bạn cứ ngày càng trở nên lớn hơn, ai bận tâm? Bạn có thể che
giấu nó. Thân thể bạn đã trở nên xấu bởi vì nó không được phơi ra; bằng không bạn
sẽ nghĩ một chút: bụng đang to ra quá. Cứ để một trăm người đứng trần truồng,
và tất cả họ sẽ xấu hổ, và họ sẽ cảm thấy lúng túng và họ sẽ bắt đầu che giấu bản
thân họ. Cái gì đó sai. Tại sao nó vậy? Họ biết chỉ về mặt họ. Mặt thì họ chăm
nom; toàn thân bị bỏ quên lãng.
Điều này là xấu. Điều này là
không tốt. Thân thể không được yêu mến nữa.
Bất kì nước nào mà mọi người được
phép chút ít tự do khoả thân đều trở nên đẹp hơn; mọi người có thân thể đẹp
hơn. Nếu đàn bà Mĩ đang ngày càng đẹp hơn và có thân thể đẹp hơn thì không có
gì ngạc nhiên trong điều đó. Đàn bà Ấn Độ sẽ phải đợi lâu; họ có thể che giấu
thân thể xấu của họ trong các bộ sari rất cẩn thận. Các bộ sari là giúp đỡ lớn.
Khoả thân nên tự nhiên, nên tự
nhiên như con vật, như cây cối, vì mọi thứ khác đều khoả thân. Thế thì khiêu
dâm sẽ biến mất.
Khiêu dâm có đó như một loại thủ
dâm tinh thần; nó là thủ dâm tâm trí. Bạn không được phép yêu người đàn bà, bạn
không được phép yêu người đàn ông, bạn không được phép làm bất kì tiếp xúc nào
có thể; tâm trí sôi lên và bắt đầu một loại thủ dâm bên trong. Khiêu dâm giúp bạn;
nó cho bạn cái nhìn về những đàn bà đẹp và đàn ông đẹp, để mơ tới, và nó cho bạn
xúc động.
Vợ sống của bạn không cho bạn
xúc động nào. Với vợ sống bạn đột nhiên thành chết. Có những người, ngay cả khi
làm tình với vợ họ, họ đang tưởng tượng người đàn bà khác nào đó; họ đang tưởng
tượng bức hình playboy nào đó. Họ có thể làm tình với người đàn bà của họ chỉ
khi trong tưởng tượng của họ có người đàn bà khác nào đó, một hình dung nào đó.
Thế thì họ được xúc động. Họ không làm tình với người đàn bà của họ, và người
đàn bà không làm tình với họ. Họ có thể nghĩ tới nam diễn viên nào đó hay anh
hùng nào đó hay ai đó. Có bốn người trong mỗi cái giường! Tất nhiên, nó quá
đông đúc, và bạn không bao giờ tiếp xúc với người thực; những người tưởng tượng
đó đang đứng ở giữa.
Bạn nên biết rằng thủ dâm - dù
là tinh thần hay vật lí đều là hư hỏng. Nó không tồn tại trong tự nhiên. Đồng dục
không tồn tại trong tự nhiên, nhưng trong vườn bách thú nó đi vào trong sự tồn
tại. Trong vườn bách thú con vật bắt đầu làm thủ dâm. Trong vườn bách thứ con vật
thậm chí bắt đầu trở nên quan tâm tới đồng dục. Bất kì chỗ nào tình huống là
phi tự nhiên, hư hỏng phi tự nhiên bước vào. Trong quân sự, trong quân đội, mọi
người trở thành đồng dục, vì nó là câu lạc bộ "toàn con trai", không
đàn bà nào được phép. Năng lượng bị dồn nén của họ bắt đầu làm cho họ thành
không lành mạnh; họ nghĩ họ sẽ phát điên nếu họ không cho phép lối ra nào đó.
Trong các nhà tập thể của con trai, trong các nhà tập thể của con gái, nơi
không con trai nào có thể tới, không con gái nào có thể tới, dục khác giới là
không được phép, một cách tự nhiên khiêu dâm sẽ được tận hưởng nhiều. Nó sẽ
giúp cho thủ dâm.
Nhưng những điều này đã không
được nói một cách trực tiếp. Bây giờ nhiều người sẽ bị khó chịu - sao tôi nói về
những chuyện này? Tôi ở đây để làm cho mọi thứ thành rõ ràng cho bạn để cho bạn
có thể trở thành ngày một tự nhiên hơn. Hấp dẫn tới khiêu dâm đơn giản nói rằng
tâm trí bạn ở trạng thái bất thường. Điều hoàn toàn tốt là quan tâm tới người
đàn bà đẹp, không cái gì sai, nhưng có bức hình người đàn bà trần truồng và được
kích động về nó thì chỉ là ngu xuẩn. Đó là điều mọi người đang làm với khiêu
dâm.
Tôi đã nghe một chuyện đùa hay.
Nghe chăm chú vào, đừng bỏ lỡ nó.
Một anh chồng nghi ngờ về vợ
mình, cho nên anh ta thuê một thám tử tư để tìm ra liệu cô ấy có người yêu hay không.
Thám từ này, một người di cư Trung Quốc, tới báo cáo chỉ sau hai ngày. Tay và
mũi anh ta bị gãy và đầu anh ta được băng kín.
"Có chuyên gì vậy?"
anh chồng hăm hở hỏi. "Có bằng chứng gì chưa?"
"Thế này," thám tử
đáp, "Tôi ẩn bên ngoài nhà ông khi ông ra đi buổi sáng. Sau nửa giờ một
người đàn ông tới và đi vào với một chìa khoá. Tôi trèo lên cây để nhìn vào
phòng ngủ, và ở đó anh ta ôm cô ấy và cô ấy hôn anh ta. Thế rồi anh ta chơi với
cô ấy và cô ấy chơi với anh ta; tôi chơi với tôi và tôi ngã khỏi cây."
Đó là điều khiêu dâm là gì.
Cảnh giác với mọi loại hư hỏng
đi. Yêu là tốt; mơ về nó là xấu. Tại sao? Khi cái thực đang sẵn có, sao đi theo
cái không thực? Ngay cả cái thực cũng không bao giờ thoả mãn! Cho nên làm sao
cái không thực có thể thoả mãn được? Ngay cả cái thực, trong phân tích cuối
cùng, cũng chứng tỏ là ảo tưởng, vậy nói gì về ảo tưởng?
Để tôi nhắc lại: Ngay cả cái thực,
một ngày nào đó, cũng chứng tỏ chỉ là không thực, cho nên nói gì về cái không
thực?
Đi vào trong yêu thực đi, và một
ngày nào đó bạn sẽ trở nên nhận biết rằng ngay cả yêu thực, cái gọi là yêu thực,
sẽ biến mất. Và khi một người hoàn toàn ở bên ngoài tính dục... Không phải tôi
đang nói "cố đi ra ngoài" đâu, không, không chút nào, Thượng đế cấm đấy.
Điều tôi ngụ ý khi tôi nói khi một người "đi ra ngoài" là ở chỗ khi một
người đã đi sâu hơn vào trong dục, trong yêu, và đã biết và đã thấy rằng không
có gì cả, chính việc thấy đó đưa người đó lên trên. Người đó bắt đầu nổi trên đất,
người đó phát triển cánh. Siêu việt đó là brahmacharya, siêu việt đó là vô dục.
Nó không liên quan tới nỗ lực của bạn; nó không liên quan tới kìm nén.
Người kìm nén không bao giờ có
thể đạt tới brahmacharya; người đó sẽ trở thành có tính khiêu dâm. Và có cả
nghìn lẻ một cách để có tính khiêu dâm. Trong kinh sách cổ Ấn Độ có những mô tả
về các rishis lớn ngồi thiền và đàn bà đẹp cố cám dỗ họ, nhảy múa quanh họ, trần
truồng. Và câu chuyện nói những đàn bà này được Thượng đế của cõi trời phái tới
để làm hư hỏng họ vì Thượng đế trên trời sợ nếu họ đạt tới samadhi, họ sẽ trở
thành đối thủ cạnh tranh. Thượng đế trên trời sợ cạnh tranh của họ, cho nên khi
họ sắp đạt tới ngày càng gần hơn, tới gần samadhi hơn, ngài phái đàn bà đẹp tới
cám dỗ họ.
Bây giờ, chả có Thượng đế, và
chả có đàn bà đẹp nào tới từ cõi trời cả; đây là khiêu dâm tâm trí. Những
rishis này, cái gọi là những người thấy, đã kìm nén dục nhiều tới mức ở khoảnh
khắc cuối cùng, khi họ thực sự đang tới gần hơn trung tâm bên trong nhất của họ,
dục bị kìm nén đó bùng phát ra, bùng nổ ra. Và trong bùng nổ đó là những hình ảnh
riêng của họ, ảnh tâm trí... Nó là toàn cảnh tâm trí, nó rất mầu sắc, và nó đầy
mầu sắc, và có vẻ thực tới mức ngay cả họ cũng bị lừa; họ nghĩ đàn bà thực có
đó.
Cứ đi vào hang trong ba tháng
mà xem vô dục và ép buộc vô dục. Sau ba tháng bạn sẽ là người thấy vĩ đại - và
bạn sẽ bắt đầu nhìn thấy mọi thứ. Đó là điều người thấy vĩ đại là gì. Bạn sẽ bắt
đầu thấy các trinh nữ và các apsara đẹp từ trên trời tới và nhảy múa quanh bạn
cám dỗ bạn. Họ chỉ là hình ảnh tâm trí của bạn thôi. Khi bạn bị tước đi thực tại,
mơ của bạn bắt đầu gần như có vẻ giống thực tại. Đó là điều chúng ta gọi là ảo
giác.
Vào những ngày xưa đó còn chưa
có tạp chí Playboy, cho nên Rishimunis phải tuỳ thuộc vào cái riêng của họ. Bây
giờ bạn có thể có hỗ trợ nào đó từ bên ngoài.
Nhưng cảnh giác vào: ngay cả
cái thực, chung cuộc, được chứng minh là không thực. Cho nên đừng chuyển vào
trong các cõi của cái không thực. Đi vào trong cái thực đi, để cho nó là kinh
nghiệm lớn lao. Tôi không chống lại nó, tôi ủng hộ tất cả cho nó, đi vào trong
nó đi, vì chỉ bằng việc đi vào trong nó, một ngày nào đó, brahmacharya, một
ngày nào đó, bạn đơn giản ra khỏi nó.
Không phải là yêu sẽ biến mất
đâu. Thực ra, lần đầu tiên yêu sẽ xuất hiện, nhưng một loại yêu khác toàn bộ.
Phật gọi nó là từ bi - yêu dịu mát, không có nồng nhiệt của dục trong nó. Hiện
hữu của bạn sẽ trở thành phúc lành. Chính sự hiện diện của bạn sẽ làm cho mọi
người cảm thấy yêu của bạn. Yêu của bạn sẽ trút xuống và mưa rào lên họ. Trong
chính sự hiện diện của bạn mọi người sẽ bắt đầu đi vào trong cái không biết.
Vâng, từ bi lớn sẽ nảy sinh
trong bạn. Nó là cùng năng lượng dục, được xả ra từ các đối thể dục. Không bị
kìm nén. Được xả ra. Không bị kìm nén một cách ép buộc, nhưng được xả ra có hiểu
biết. Cùng năng lượng dục trở thành yêu, từ bi.
Và khi yêu, từ bi nảy sinh, bạn
được hoàn thành. Phật đã nói hai điều là mục đích: nhận biết và từ bi. Và cả
hai tới từ năng lượng dục; cả hai được sinh ra từ nó. Hai điều đó là hoa, hoa tối
thượng, của năng lượng dục.
Hoa sen đó đang đợi trong bạn để
nở hoa. Đừng phí hoài năng lượng của bạn. Dùng năng lượng của bạn để hiểu
chúng, đi vào trong chúng sâu sắc, có tính thiền, để cho một ngày nào đó hoa
sen đó nở ra.
..............................
0 Đánh giá