Read more
Sống Thiền - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 8. Tiếng nói của
giọt mưa
Osho kính yêu
Kyosei hỏi một sư, "Tiếng ồn bên ngoài là gì?"
Sư nói, "Đó là tiếng giọt mưa."
Kyosei nói, "Suy nghĩ của con người bị lộn ngược. Bị lừa bởi cái
ta riêng của họ, họ theo đuổi các vật."
Sư hỏi, "Về thầy thì sao?"
Kyosei nói, "Ta đã ở gần nó nhưng ta không bị lừa."
Sư hỏi, "Thầy ngụ ý gì bởi 'Ở gần nó nhưng không bị lừa'?"
Kyosei nói, "Nói nó trong quyển nhận biết có thể là dễ, nhưng nói
nó trong quyển siêu việt là khó."
Setcho nói nó như thế này:
Phòng trống vang vọng tiếng giọt mưa.
Ngay cả thầy cũng không trả lời.
Nếu thầy nói thầy đã đổi hướng dòng chảy,
Thầy không có hiểu biết đúng.
Việc hiểu? Không việc hiểu?
Mờ mờ với mưa, núi bắc và núi nam.
Osho ơi,
Tôi ước là tôi có thể nói cho Setcho rằng
trong hội chúng của chúng ta, "Phòng trống vang vọng tiếng giọt mưa,"
là câu trả lời của thầy chúng tôi.
Và câu hỏi thứ hai:
Thầy chưa bao giờ không trả lời - hay ít nhất
bất kì khi nào tôi lắng nghe nó, tôi bao giờ cũng nghe thấy lời đáp. Bình luận
của thầy là gì?
Và câu hỏi thứ ba:
Khi tiếng nói riêng của người ta trở thành
tiếng nói của giọt mưa - đó có phải là hoàn cảnh thường xuyên của thầy không?
Maneesha, tiếng giọt mưa không
có đó hôm nay nhưng âm thanh của tre đang rót đầy toàn thể sự hiện hữu của hội
chúng này. Nó là như nhau.
Không thành vấn đề liệu đó là
tiếng róc rách của nước chảy hay tiếng tre cọ ken két - nếu bạn im lặng, bạn
không có đó; chỉ tiếng tre rót đầy toàn thể quyển này.
Cái gì khác còn lại? - chỉ là
nhận biết thuần khiết.
Bạn không thể nhận diện nhận biết
này bằng bản thân bạn. Nó là siêu việt lên bạn, nó là cao hơn bạn, nó là lớn
hơn bạn. Nó là kho báu cố hữu, nhưng hoa sen vẫn trong hạt mầm.
Giai thoại này rất hay làm ra vấn
đề, đừng bao giờ nhắc tới từ 'nhận biết'. Có lí do không nhắc tới từ này. Vì
thói quen cũ của tâm trí bạn, bạn lập tức nắm lấy bất kì cái gì - nhận biết,
tâm thức, chứng kiến - và ngay lập tức bạn nghĩ, "Nó là mình."
Kyosei hỏi một sư, "Tiếng ồn
bên ngoài là gì?"
Sư nói, "Đó là tiếng giọt
mưa."
Kyosei nói, "Suy nghĩ của
con người bị lộn ngược. Bị lừa bởi cái ta riêng của họ, họ theo đuổi các vật."
Sư hỏi, "Về thầy thì
sao?"
Kyosei nói, "Ta đã ở gần
nó nhưng ta không bị lừa."
Sư hỏi, "Thầy ngụ ý gì bởi
'Ở gần nó nhưng không bị lừa'?"
Kyosei nói, "Nói nó trong
quyển nhận biết có thể là dễ, nhưng nói nó trong quyển siêu việt là khó."
Bình thường, nếu bạn đã bắt gặp
một giai thoại như vậy, bạn chắc đã để trôi qua mà không chú ý gì tới nghĩa và
ý nghĩa của nó. Ai quan tâm tiếng ồn bên ngoài là gì? Nó có thể là giọt mưa, nó
có thể là tiếng chim hót, nó có thể là tre lay động trong gió.
Kyosei đang hỏi, Tiếng ồn bên
ngoài là gì?
Câu hỏi này có ngụ ý lớn. Bạn
có thể trả lời nó nếu bạn ở bên trong, bằng không ai sẽ trả lời? "Tiếng ồn
bên ngoài là gì?" có thể được trả lời chỉ bởi tâm thức bên trong. Nếu bạn
ngủ bạn không thể trả lời được, "Tiếng ồn bên ngoài là gì?" Nếu bạn
vô ý thức bạn không thể trả lời được, "Tiếng ồn bên ngoài là gì?"
Kyosei không thực sự quan tâm tới
tiếng ồn bên ngoài đâu, ông ấy quan tâm tới: "Ông có ở bên trong không?
Ông có nhận biết không?" Nhưng sư này bỏ lỡ, vì anh ta nói, Đó là tiếng giọt
mưa.
Kyosei không hỏi gì về thế giới
đối thể, thế giới bên ngoài, mặc dầu câu hỏi dường như là vậy. Nếu sư này vẫn
còn im lặng, cho phép giọt mưa tạo ra âm thanh, hay tre...
Trong khoảnh khắc này, ngoại trừ
im lặng của bạn không có câu trả lời. Im lặng là câu trả lời. Khoảnh khắc bạn
nói cho dù một lời thôi bạn đã bỏ lỡ.
Kyosei nói, "Suy nghĩ của
con người bị lộn ngược. Bị lừa bởi cái ta riêng của họ, họ theo đuổi các vật."
Kyosei đã không ghi chép, đã
không chú ý tới câu trả lời của sư này rằng đó là tiếng giọt mưa. Thay vào đó
ông ấy nói, Suy nghĩ của con người bị lộn ngược. Trong một câu nhỏ này có ẩn chứa
một bí mật lớn. Có lẽ bạn có thể chưa từng nghĩ về bạn...
Nếu trong căn phòng này mà
không có ai, bạn có nghĩ tre vẫn sẽ làm ra tiếng ồn không? Không có bạn, chúng
sẽ làm ra tiếng ồn cho ai? Tiếng ồn cần ai đó nghe nó. Nếu không ai nghe nó,
không có tiếng ồn. Khi mọi người đã đi vào giữa đêm, tre có thể cố gắng vất vả,
nhưng chúng không thể làm ra tiếng ồn được vì không có tai! Nhưng cho dù có ai
và tâm trí đầy ý nghĩ, tre đáng thương sẽ không được nghe thấy.
Bạn được cần và bạn được cần
theo cách dường như bạn không có. Sự hiện diện của bạn được cần; nhân cách của
bạn không được cần. Bạn được cần - tâm trí bạn không được cần. Thế thì có nhận
biết đơn giản về mưa rơi, hay nước chảy, hay gió luồn qua rặng thông, hay tre
đang nói Upanishadas.
Bạn có thấy, trong im lặng này
mây rót đầy bạn với lòng biết ơn mênh mông; niềm vui của chúng trở thành có
tính lây nhiễm. Làn gió tươi mát tới, chạm vào bạn và cho điệu vũ cho mọi thớ thịt
trong con người bạn.
... Và mưa đã tới.
Tre kêu lên vì nó đã không hiện
hữu vô ích.
Kyosei cần có bạn; khán giả của
ông ấy là những anh chàng nghèo. Anh ta không thể hiểu được rằng không phải là
mưa và âm thanh của nó là quan trọng; điều quan trọng là nhận biết của bạn. Sư
này phải hơi chút ngu. Thay vì hiểu điều Kyosei đã nói, rằng tâm trí bạn bị lộn
ngược, anh ta hỏi, Về Thầy thì sao?
Kyosei chắc chắn từ bi... bằng
không đó là lúc để gạt bỏ sư này. Ông ấy nói, Ta ở gần nó nhưng ta không bị lừa.
Đây là một câu trả lời rất tinh
tế. Ông ấy không nói, "Ta nhận biết về nó." Ông ấy nói, "Ta ở rất
gần nhận biết, nhưng ta không bị lừa; ta sẽ không nói rằng ta nhận biết"...
bởi vì khoảnh khắc bạn làm một phát biểu tĩnh bạn bắt đầu đi sai. Cuộc sống là
luồng liên tục; nhận biết cũng vật, toàn thể sự tồn tại cũng vậy. Bạn không thể
dùng từ làm cho nó thành tĩnh tại - và ngôn ngữ là rất chết; nó bao gồm chỉ các
từ chết.
Do đó Kyosei nói, "Ta ở gần
nó, ta vừa mới tới gần hơn, nhưng thậm chí ta đã không bị đồng nhất bằng nhận
biết của ta. Ta không nói rằng ta đã nhận biết. Ta chỉ có thể nói, dần dần ta
đã trở nên nhận biết về nó."
Nó là một điểm tinh tế, bởi vì
Phật Gautam - người là cội nguồn của Thiền Phật giáo - không tin rằng ngay cả
trong một khoảnh khắc bất kì cái gì là không đổi.
Một hôm một người hỏi Phật
Gautam một câu hỏi - mới buổi sáng - và Phật đã trả lời. Nhưng người này không
thể hiểu được câu trả lời, cho nên đến tối người đó lại hỏi nữa. Phật lại trả lời.
Người này ngẩn ngơ, vì buổi sáng nó đã là cái gì đó khác.
Phật nói, "Tất nhiên. Lúc
đó là buổi sáng và bây giờ là buổi tối, mặt trời đang lặn. Ta tuôn chảy cùng cuộc
sống và với việc tuôn chảy của ta, câu trả lời của ta sẽ thay đổi. Ta không thể
cho ông giáo điều tĩnh tại."
Bất kì con người đích thực nào
của kinh nghiệm cũng không bao giờ giáo điều. Người đó không thể nói rằng nó là
tuyệt đối như vậy vì ngay cả khi bạn nói nó, nó có thể đã thay đổi.
Một ngày nào đó bạn sẽ trở nên
già - khó mà nói ngày đó sẽ là ngày nào, nhưng chắc chắn nó phải là một trong bẩy
ngày. Vài người trở nên già vào thứ hai, vài người chọn chủ nhật... nhưng mọi
người tại thời điểm nào đó trở nên già.
Nhưng nhớ lấy, bạn không thể
đơn giản nhảy từ thanh niên sang tuổi già được. Không thể có chuyện vào chủ nhật
bạn là trẻ, và sáng sớm thứ hai bạn thấy bạn đã trở nên già. Bạn đang trở nên
già mọi khoảnh khắc; mọi khoảnh khắc dòng chảy cuộc sống lại đem bạn đi tới tuổi
già, tới cái chết, và tới bên ngoài cái chết.
Làm sao chúng ta có thể nói
chân lí là gì?
Kyosei nói, "Ta đã ở gần
nó." Thực ra người ta bao giờ cũng tới ngày càng gần hơn. Người ta không
bao giờ thực sự tới, người ta liên tục tới như sóng đại dương. Con sóng này tiếp
con sóng khác, chúng liên tục tới. Và chúng đã từng tới từ hàng triệu năm và
chúng đã không đạt tới đâu cả; chúng vẫn liên tục tới. Khoảng sống của chúng là
không rất lớn, chỉ vài triệu năm; khoảng sống của bạn là vô hạn, từ vĩnh hằng tới
vĩnh hằng bạn đều tới, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, ngày càng gần hơn.
Và đây là cái đẹp của cuộc sống,
rằng bạn bao giờ cũng tới gần nó hơn, nhưng bạn không bao giờ đi tới điểm chấm
hết; dấu chấm hết sẽ thực sự có nghĩa là chết. Thế thì bạn sẽ làm gì?
Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó
chưa? Nếu bạn trở nên nhận ra, chứng ngộ, thức tỉnh, thế thì... trở về bếp, nhìn
vào trong tủ lạnh mà xem! Bạn định làm gì sau đó?
Chứng ngộ không thể là điểm chấm
hết. Phật không có khả năng nào để mở tủ lạnh, nhưng theo cách kiểu cổ của ông ấy,
ông ấy lập tức bắt đầu với bình bát ăn xin - điều đó không khác biệt gì, chỉ là
một phiên bản cũ. Sau chứng ngộ tới bình bát ăn xin, và ông ấy đang đi từ nhà
này sang nhà khác.
Ngày nay điều đó sẽ khác. Bạn
trở nên chứng ngộ. Bạn đợi vài phút trong Phòng Phật, chờ đợi và suy nghĩ, Làm
gì bây giờ? Và thế rồi bạn bắt đầu đi tới quán ăn- trong một hàng đợi... những
người đã chứng ngộ!
Nó sao buồn cười thế nhưng có
tính người thế. Làm gì khác được?
Vài người đi sớm hơn chút ít chỉ
để ở phía trước hàng; vài người kiên nhẫn hơn, vài người thậm chí ở lại hàng giờ...
nhưng chả thành vấn đề, chung cuộc bạn phải đi tới tiệm ăn thôi.
Cuộc sống tiếp diễn dù bạn chứng
ngộ hay không.
Kyosei nói, "Ta ở gần nó,
rất gần nó. Ta gần như tìm ra nó nhưng ta sẽ không bị lừa đâu, ta sẽ không bị đồng
nhất. Ta sẽ không nói, ‘Ta đã tìm thấy nó.' Ta sẽ nói, ‘Gần như.'"
Chính thói quen thông thường của
Phật Gautam là bắt đầu câu nói của mình bằng "Có lẽ." Tính chắc chắn
chỉ dành cho kẻ ngốc. Với những người thậm chí tới gần chân lí mọi thứ trở
thành linh hoạt, mọi thứ trở thành "Có lẽ..."
Sư hỏi, "Thầy ngụ ý gì bởi
'Ở gần nó nhưng không bị lừa'?"
Kyosei nói, "Nói nó trong
quyển nhận biết có thể là dễ, nhưng nói nó trong quyển siêu việt là khó."
Ông ấy nói, "Nó có thể dễ
nếu ông sẵn sàng phạm phải sai lầm ngôn ngữ nhỏ. Ông có thể nói, 'Tôi đã đạt tới,'
nhưng trong thế giới thực của biến đổi điều đó là khó. Ông chỉ có thể nói, 'Tôi
đã tới rất gần, gần tới điểm tuyên bố,' nhưng có một điểm dừng."
Và tốt hơn cả là từ đó đi tới
tiệm ăn. Thay vì đầu tiên trở thành chứng ngộ và thế rồi đi tới tiệm ăn... điều
đó có vẻ không đúng...!
Setcho nói nó như thế này:
Phòng trống vang vọng tiếng giọt
mưa.
Ngay cả thầy cũng không trả lời.
Nếu thầy nói thầy đã đổi hướng
dòng chảy,
Thầy không có hiểu biết đúng.
Hiểu biết? Không việc hiểu?
Mờ mờ với mưa, núi bắc và núi
nam.
Thỉnh thoảng anh giáo làng này,
Setcho, cũng xoay xở để nói những điều có ý nghĩa.
Phòng trống... Phòng này có thể
được nói là trống nếu các bạn im lặng. Không phải là sự hiện hữu của bạn ở đây
quấy rối trống rỗng của nó, chính tâm trí huyên thuyên của bạn mới quấy rối trống
rỗng của nó. Nếu tâm trí thấy thoải mái thế thì nó vang vọng chỉ những giọt mưa
hay cây tre hay mây, nhưng căn phòng là trống rỗng.
Phòng trống vang vọng tiếng giọt
mưa.
Ngay cả thầy cũng không trả lời.
Có những câu hỏi mà có thể được
trả lời chỉ bởi việc không trả lời. Nếu ai đó hỏi bạn, "Anh đã dừng việc
đánh vợ anh chưa?" bạn sẽ bị choáng một khoảnh khắc vì bất kì cái gì bạn
nói đều sẽ có hệ luỵ nào đó. Nếu bạn nói, "Có, tôi đã dừng," điều đó
ngụ ý bạn đã từng đánh. Nếu bạn nói "Không" điều đó có nghĩa là bạn vẫn
đang đánh.
Một triết gia rất thông minh và
là nhà logic, thấy tình huống như thế đã phát triển ra một từ, 'po'. Khi bạn
không thể nói có và bạn không thể nói không, nói po. Po nghĩa là hư không; po
nghĩa là nó không thể được trả lời. Po là đóng góp mới cho ngôn ngữ. Có lẽ thay
vì po bạn thích - bởi vì nó nhắc nhở bạn về giáo hoàng và Ba Lan... Bạn có thể
dùng Yaa-Hoo! Đó là từ đặc biệt của bạn.
Và có những kẻ ngốc người đã bắt
đầu viết ra các bài báo chống lại Yaa-Hoo - trích dẫn Sushrut, một thầy lang cổ
đại - nói về ayurveda, chỉ tạo ra biệt ngữ, rằng từ này, 'Yaa-Hoo' sẽ phá huỷ
tâm trí của mọi người, sẽ phá vỡ hệ thần kinh của họ.
Tôi đã kể cho các bác sĩ của
tôi - chúng tôi có nhiều chuyên gia trong mọi thứ - để cho cú đánh đau vào hai
kẻ ngốc này. Ngay chỗ đầu tiên không người nào để Sushrut nhắc tới
"Yaa-Hoo" ở bất kì đâu mà nó cũng không được nhắc tới trong bất kì
kinh sách ayurvedic nào. Họ chỉ ném những cái tên lớn xung quanh.
Thực tại là ở chỗ nghiên cứu
khoa học ở Liên Xô và ở Mĩ cả hai đều ủng hộ rằng việc cười và khóc là lành mạnh
vô cùng, chữa lành và làm tươi lại các quá trình. Trên nền tảng khoa học từ nhiều
thực nghiệm người ta đã thấy rằng nếu bạn bắt đầu cười, toàn thể bản thể bạn
rung động với năng lượng chữa lành. Điều vẫn còn là bí ẩn là tại sao nó xảy ra,
nhưng cùng điều đó xảy ra với khóc.
Mọi người đều biết từ kinh nghiệm
riêng của mình rằng sau tiếng cười, tiếng cười thật sảng khoái, tiếng cười bụng,
bạn gần như cảm thấy rằng bạn đã tắm nước băng lạnh; an bình, im lặng, tươi
mát...
Cùng điều đó là đúng về việc
khóc, nhưng rất ít người biết bí mật của việc khóc vì nó bị kìm nén nhiều hơn
tiếng cười.
Cả hai người này, những người
đã viết bài báo - mới hôm nay tôi đã gặp họ - là các bác sĩ ayurvedic. Điều tuyệt
đối chắc chắn là họ hiểu rằng nếu bằng tiếng cười mọi người có thể chữa lành
cho bản thân họ, nếu bằng việc khóc mọi người có thể chữa lành cho bản thân họ,
điều đó đi ngược lại nghề nghiệp của họ. Không phải là ngẫu nhiên mà chỉ hai
bác sĩ vaidyas, ayurvedic, phải viết ra bài báo này - và không có bất kì thực
nghiệm nào. Họ phải tới đây và tham gia vào trong các nhóm.
Họ phải đã từng sợ rằng điều
này sẽ là đáp ứng của tôi, cho nên trong bài báo của mình họ nói, "Chúng
tôi muốn là người quan sát, nhưng không là người tham gia."
Nếu bạn chỉ là người quan sát
và không tự mình uống thuốc, làm sao bạn sẽ biết thuốc làm cái gì? Nếu bản thân
bạn không cười, làm sao bạn sẽ biết gợn sóng mạnh khoẻ, lành mạnh nào được tạo
ra bởi nó? Nhưng họ phải sợ: nếu bạn hợp tác và bạn cảm thấy thoải mái, bạn khóc
và bạn cảm thấy thoải mái, và sau toàn thể nhóm bạn bước ra rạng ngời hơn, điều
đó sẽ phá huỷ nghề nghiệp của bạn. Thế thì thay vì cho mọi người thuốc, bạn có
thể phái họ tới đây để được chữa lành mà không cần thuốc nào cả.
Thuốc có hiệu quả phụ: chúng có
thể chữa lành một thứ này và chúng có thể tạo ra quá trình ốm khác. Tiếng cười
không thể làm được điều đó, và duy nhất nghiên cứu này được thực hiện mà đã
không được làm bởi Sushrut, đã không được làm bởi các bác sĩ ayurvedic; nó đã
được thực hiện ở Liên Xô và ở Mĩ và những người thực nghiệm đều đồng ý rằng mọi
người nên cười nhiều hơn, nên khóc nhiều hơn. Điều này sẽ giữ họ trẻ trung hơn,
điều này sẽ cho họ cuộc sống dài lâu hơn.
Nhưng hai bác sĩ này thậm chí
đã không ở quanh đây để xem chỉ âm thanh về Yaa-Hoo và niềm vui vô biên, im lặng
lan toả trong trái tim của những người tham gia. Không người quan sát - người
quan sát không được đón chào, người quan sát sẽ là việc quấy rối. Khi mọi người
khác được thảnh thơi họ sẽ ngồi như tảng đá trong những người thảnh thơi. Chính
sự hiện diện của họ sẽ có tính biến chất.
Tôi sẽ không cho phép bất kì ai
được ở đây chỉ là người quan sát. Quan sát thực là bên trong bản thân bạn: cái
gì xảy ra khi bạn buông bỏ, khi bạn thảnh thơi, khi bạn cười mà chẳng có lí do
nào cả, hay bạn khóc và kêu chỉ từ quá trình làm nhẹ gánh sâu sắc - điều đã được
lẩy cò bởi từ 'Yaa-Hoo'. Và khi tôi đã dùng từ này, tôi đã không dùng từ này mà
không đi qua nó và mọi hệ luỵ của nó.
Cho nên tôi sẽ không cho phép bất
kì kẻ ngốc nào được phê bình điều đó mà không có thực nghiệm. Người đó có thể
làm thực nghiệm trong nhà riêng của mình. Mọi bác sĩ ayurvedic có thể tới cùng
nhau và khóc nếu họ không thể tới đây - điều đó sẽ là tốt hơn - và nếu nó phá
huỷ tâm trí, chừng ấy là tốt.
Setcho nói,
Phòng trống vang vọng tiếng giọt
mưa.
Ngay cả thầy cũng không trả lời.
Không phải là thầy không thể trả
lời được, nhưng bởi vì duy nhất im lặng mới là câu trả lời.
Jesus đang đứng trước thống đốc
La Mã của vùng Judea, Pontius Pilate. Pontius Pilate cảm thấy tiếc cho anh
thanh niên này. Anh ta mới chỉ ba mươi ba, còn chưa thấy mấy cuộc sống, đã
không phạm tội nào. Đóng đinh anh ta dường như là tuyệt đối bất công, nhưng
toàn thể đám đông, quần chúng đang đòi hỏi rằng anh thanh niên này phải bị đóng
đinh "vì anh ta đang làm biến chất tâm trí người của chúng ta."
Đây là lời quở trách cổ đại, dồn
lên bất kì ai đem sáng suốt vào trong cuộc sống. Một sáng suốt dù nhỏ tới đâu -
để thay đổi, để đem cái mới vào, để mở ra cánh cửa mới, những điều huyền bí mới,
và ngay lập tức lính gác của cái cũ sẵn sàng tiêu diệt người này.
Pontius Pilate là người rất văn
hoá, và là một người La Mã ông ta không phải là một phần của đám đông người Do
Thái; ông ta là người nước ngoài, ông ta không có mối quan tâm vào việc đóng
đinh anh thanh niên này. Ông ta lại gần Jesus và hỏi anh ta, "Ta biết anh
là người hồn nhiên và ta biết đám đông đơn giản điên, định kiến; anh theo cách
nào đó đã xúc phạm những người này. Ta đã nghe nói nhiều lần, đặc biệt vợ ta đã
nghe anh nói đây đó, và cô ấy đã báo cáo lại ta. Ta bao giờ cũng muốn hỏi, chân
lí này là gì mà anh nói tới? Nói cho ta, chân lí là gì?"
Và Jesus nhìn vào mắt của
Pontius Pilate không trả lời.
Bạn có thể nói mà không trả lời,
hay bạn có thể nói ông ấy đang trả lời bằng đôi mắt im lặng của ông ấy.
Chân lí là kinh nghiệm im lặng.
Không có cách nào đem nó vào
trong ngôn ngữ.
Cho nên khi Setcho nói, Ngay cả
thầy cũng không trả lời, điều đó không có nghĩa là thầy là dốt nát, nó đơn giản
nghĩa là thầy biết rằng bất kì câu trả lời nào cũng sẽ phá huỷ bản thân nó, sẽ
tự nó tự tử chính bản thân nó. Có các câu hỏi mà là nền tảng; chúng có thể được
trả lời chỉ bằng việc không trả lời chúng.
Nếu thầy nói thầy đã đổi hướng
dòng chảy - nếu thầy đã đi ngược lại sự tồn tại - Thầy không có hiểu biết đúng.
Việc hiểu? Không việc hiểu?
Mờ mờ với mưa, núi bắc và núi
nam.
Thầy thực sẽ đơn giản ngồi im lặng,
lắng nghe gió thổi tới từ núi, lắng nghe những cây tre này huyên thuyên giữa
chúng.
Setcho là đúng.
Maneesha đã hỏi:
"Osho ơi, tôi ước là tôi có thể nói cho
Setcho rằng trong hội chúng của chúng ta, "Phòng trống vang vọng tiếng giọt
mưa," là câu trả lời của thầy chúng tôi."
Maneesha, nếu bạn gặp Setcho ở
đâu đó, ngày nào đó... và điều đó là gần như có thể đấy. Trong vĩnh hằng chúng
ta bắt gặp cùng mọi người lặp đi lặp lại; không có nhiều người đâu, họ chỉ tới
với mặt thay đổi, đôi khi để râu, đôi khi cạo râu...
Nếu bạn gặp Setcho, chắc chắn
nói điều bạn đang nói: "Phòng trống vang vọng tiếng giọt mưa là câu trả lời
của thầy chúng tôi." Nó không chỉ là câu trả lời của thầy bạn, nó là câu
trả lời.
Câu hỏi thứ hai của cô ấy là:
"Osho ơi, Thầy chưa bao giờ không trả
lời - hay ít nhất bất kì khi nào tôi lắng nghe nó, tôi bao giờ cũng nghe thấy lời
đáp. Bình luận của thầy là gì?"
Nghe tre này...
(Osho đợi tre, nhưng vào khoảnh khắc đó
chúng hát rất yên tĩnh.)
Những cây tre này là các cậu
chàng tinh quái! Khi bạn sẵn sàng nghe chúng, chúng trở thành im lặng. Và khi
không ai lắng nghe chúng đang nói chân lí lớn.
(Tre trả lời - rất to!)
Tốt hoàn hảo!
Câu hỏi thứ ba của cô ấy là:
"Osho ơi, khi tiếng nói riêng của người
ta trở thành tiếng nói của giọt mưa - đó có phải là hoàn cảnh thường xuyên của
thầy không?"
Maneesha, khi người ta biến mất,
bỏ lại đằng sau chỉ một tâm thức thuần khiết, thế thì giọt sương hay không giọt
sương, thế thì tre hay không tre, chỉ nhận biết thuần khiết về bất kì cái gì
đang diễn ra xung quanh chắc chắn là chỗ của tôi - và tôi muốn nó là chỗ của bạn
nữa.
Chính không khí, chính sự hiện
diện của bạn nên là im lặng thường xuyên, bởi vì chỉ trong im lặng này nở ra mọi
loại hoa hồng.
Bây giờ cái gì đó đặc biệt cho
tre; và kẻ trong chúng là chuối...
Một người và con chó của anh ta
đang xem phim. Con chó sủa nhân vật chính, gầm gừ với nhân vật phản diện, và
tru lên trong phần buồn.
Người ở chỗ ngồi bên cạnh
nghiêng người sang, "Sửng sốt thế!" ông ta nói với người chủ chó,
"Chó của ông thực sự có vẻ tận hưởng bộ phim này!"
"Đáng sửng sốt thực,"
người chủ nói, "nó ghét sách!"
Hymie và Becky đang mở hội mừng
kỉ niệm đám cưới lần thứ hai mươi của họ bằng việc đi xem phim. Đó là bộ phim
say đắm, bốc hơi, cảnh nóng và nó làm khơi dậy bản năng con vật trong Becky.
Khi họ về nhà đêm đó, cô ấy rúc lại gần Hymie, nhưng anh ta bỏ qua cô ấy.
"Sao lại thế," Becky
khóc, "Anh chẳng bao giờ làm tình với em giống như nhân vật nam đó trong
phim?"
"Đừng có ngu xuẩn,"
Hymie cắn cảu. "Em có biết họ trả bao nhiêu cho những anh chàng kia để làm
điều đó không?!"
Mẹ Bề trên đang nói với ba cô
gái tuổi teen những người sắp ra khỏi trại mồ côi của bà ấy.
"Các con sắp đi vào trong
một thế giới xấu xa!" bà ấy nói. "Đàn ông sẽ cố gắng lợi dụng các
con. Họ sẽ mua cho các con đồ uống, đem các con về căn hộ của họ, và làm những
điều kinh khủng với các con. Thế rồi họ sẽ cho các con hai mươi đô la và đá các
con ra!"
"Con xin lỗi, thưa Mẹ linh
thiêng," một trong các cô gái tuổi teen nói, "nhưng mẹ ngụ ý những
người đàn ông đó sẽ lợi dụng chúng con và cho chúng con tiền sao?"
"Đúng, con ta," xơ thở
dài. "Sao các con hỏi vậy?"
"Thế này," cô gái
đáp, "các linh mục chỉ cho chúng con kẹo thôi."
Kowalski muốn đi săn nai sừng tấm
ở khu hoang dã của Canada. Thế là anh ta tới một vị trí thương mại nhỏ để mua một
số trang thiết bị.
Ông chủ tiệm khuyên Kowalski
thuê Bruno, người gọi nai sừng tấm giỏi nhất nước.
"Đúng là," ông chủ tiệm
nói, "thuê Bruno đắt đấy, nhưng anh ta có phẩm chất dục trong giọng của
mình tới mức nai sừng tấm thấy không thể cưỡng lại được!"
"Anh ta làm gì?"
Kowalski hỏi.
"Thế này," ông chủ tiệm
giải thích, "Bruno sẽ làm lời gọi đầu tiên của anh ta khi nai sừng tấm còn
cách xa năm trăm mét. Khi nai nghe thấy nó, nai sẽ được trút đầy với ham muốn
và tiến tới hai trăm mét.
"Thế rồi Bruno sẽ gọi lần
nữa, chỉ lần này, anh ta sẽ làm cho nó nhiều gợi dục hơn. Nai sẽ xô tới gần
hơn, và thế rồi Bruno sẽ làm lời gọi có tính dục nhất. Nai sẽ trở nên bị bốc lửa
với ham muốn xác thịt và tới điểm chỉ cách vài mét.
"Và đó là lúc, anh bạn ơi,
anh bắn đấy!"
"Thế nếu tôi bắn trượt?"
Kowalski nói.
"A," ông chủ tiệm thở
dài, "điều đó sẽ là thảm hoạ đấy!"
"Nhưng tại sao?"
Kowalski hỏi.
"Thế này," ông chủ tiệm
đáp, "thế thì Bruno sẽ bị giao cấu!"
Bây giờ, hai phút im lặng.
Nhắm mắt lại, được đông cứng
tuyệt đối, giữ năng lượng bên trong bản thân bạn...
Bây giờ thảnh thơi.
Được rồi, quay lại.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
0 Đánh giá