Read more
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Thanh Nguyên nói: Nếu bây giờ ông hiểu thấu
điều đó, cái mà ông đã không hiểu thấu trước đây là ở đâu? Điều ông đã ảo tưởng
trước đây là điều ông bây giờ được chứng ngộ ra, và điều ông bây giờ được chứng
ngộ ra, là điều ông đã ảo tưởng trước đây. Chỉ có hai bệnh: một bệnh là cưỡi lừa
để tìm lừa; bệnh kia là cưỡi lừa và không sẵn lòng xuống lừa. Ông nói rằng cưỡi
lừa để tìm lừa là đần độn, và rằng người làm điều đó phải bị trừng phạt. Đây là
bệnh rất nguy kịch. Nhưng ta bảo ông, không tìm lừa chút nào đi. Người thông
minh, hiểu nghĩa của ta, dừng lỗi của mình về việc tìm lừa, và do vậy trạng
thái ảo tưởng của tâm trí người đó dừng tồn tại. Nhưng nếu, đã tìm thấy lừa người
ta không sẵn lòng xuống lừa, bệnh này là khó chữa nhất. Ta nói với ông, không
cưỡi lừa chút nào đi. Bản thân ông là lừa rồi. Núi, sông và đồng bằng toàn là lừa
cả. Tại sao ông cưỡi lên nó? Nếu ông cưỡi, ông không thể chữa được bệnh của
ông. Nhưng nếu ông không cưỡi, vũ trụ theo mọi hướng trở thành một mở rộng. Với
hai bệnh này bị tống ra, không cái gì còn lại để ảnh hưởng tới tâm trí ông. Đây
là trau dồi tâm linh. Ông không cần làm gì hơn.
Maneesha, Thanh Nguyên đang nêu
ra một câu hỏi rất quan trọng. Và ông ấy không chỉ nêu ra câu hỏi, ông ấy cũng
cho câu trả lời. Đó là cách thức của thầy. Nêu ra câu hỏi là rất dễ, nhưng cho
câu trả lời đúng là rất khó, vì câu trả lời đúng chỉ là một. Hàng triệu câu hỏi
là có thể, nhưng hàng triệu câu trả lời không có đó.
Trước khi tôi đọc cho bạn lời
kinh này, tôi muốn nói cho bạn điều tinh tuý của nó. Vì nó là ngôn ngữ Thiền cổ,
nó có vẻ phức tạp, nhưng nó không vậy.
Mọi điều ông ấy đang nói là ở
chỗ việc tìm kiếm cái ta là ngu xuẩn. Nó là bệnh, và gần như không chữa được.
Nhưng nếu tình cơ bạn tìm ra cái ta và trở nên chứng ngộ, bạn đã nhảy từ bệnh
này sang bệnh khác.
Chứng ngộ của bạn không phải là
việc chữa. Chứng ngộ của bạn bây giờ là của cải khác. Bây giờ bạn sẽ ba hoa về
nó. Nó sẽ không cho bạn tự do mà cho giam cầm mới - chỉ hào nhoáng hơn, đẹp
hơn, cập nhật hơn.
Thanh Nguyên đang nói rằng bạn
phải tự do khỏi dốt nát và bạn phải tự do khỏi chứng ngộ. Điều này được gọi là
tiếng gầm của sư tử. Ngay cả chứng ngộ cũng sẽ không là tù túng của ông ấy. Ông
ấy muốn toàn thể vũ trụ không có giới hạn nào.
Người chứng ngộ có ngọn lửa tí
hon. Nhưng nếu ngọn lửa tí hon đó làm cho người đó cảm thấy đặc biệt, lớn hơn
và giỏi hơn người khác, nó đã trở thành giam cầm. Đây không phải là đại ngộ. Nó
đơn giản đổi xiềng xích mầu tối thành xiềng xích mầu sáng. Đại ngộ là không có
xiềng xích nào.
Cho nên chung cuộc người chứng
ngộ, người thức tỉnh, phật, bỏ phật tính của mình nữa. Người đó trở thành tuyệt
đối bình thường và đơn giản. Trong tính đơn giản của người đó toàn thể vũ trụ
toả sáng. Trong im lặng của người đó có chứa mọi âm nhạc và mọi cầu vồng và nọi
hoa có thể có. Bản thân người đó là vũ trụ, không có phân chia thêm.
Bây giờ người đó không thể phân
biệt được giữa người dốt nát và người chứng ngộ. Với người đó bây giờ toàn thể
vũ trụ không là gì ngoài chứng ngộ mênh mông trong đó mọi thứ đều được nhấn
chìm. Điệu vũ lớn hơn là không thể được.
Thanh Nguyên nói: Nếu bây giờ
ông hiểu thấu điều đó, cái mà ông đã không hiểu thấu trước đây là ở đâu? Điều
ông đã ảo tưởng trước đây là điều ông bây giờ được chứng ngộ ra, và điều ông
bây giờ được chứng ngộ ra, là điều ông đã ảo tưởng trước đây.
Đối thể của ảo tưởng của bạn và
đối thể của chứng ngộ của bạn vẫn còn là một. Nó không phải là biến đổi lớn khi
có liên quan tới tính chủ thể của bạn.
Chỉ có hai bệnh... Không ai
trong toàn thể lịch sử đang mang vấn đề này tới sáng tỏ thế.
Chỉ có hai bệnh: một bệnh là cưỡi
lừa để tìm lừa; bệnh kia là cưỡi lừa và không sẵn lòng xuống lừa.
Một bệnh là đi tìm chứng ngộ, bệnh
kia là tìm thấy nó và không buông ra.
Như bạn đã ba hoa về cái gọi là
tri thức dốt nát, bây giờ bạn ba hoa về chứng ngộ của bạn. Nhưng bản ngã của bạn
vẫn còn là một. Xuống lừa đi! Xuống khỏi chứng ngộ của bạn đi và trộn lẫn với sự
tồn tại đơn giản cái là vĩnh hằng và bất tử. Đừng giữ bản thân bạn tách rời.
Bệnh thứ hai là khó hơn. Bệnh
thứ nhất bản thân bạn muốn bỏ. Bệnh thứ hai là khó, vì bây giờ xiềng xích được
làm bằng vàng. Bỏ xiềng xích bằng vàng dường như bạn đang bỏ đồ trang sức đẹp của
mình, và không ai muốn bỏ đồ trang sức của họ. Thoát ra khỏi cái lồng làm bằng
vàng trở thành khó khăn hơn vì ngay cả cái lồng cũng dường như có giá trị thế.
Và cái gì có đó bên ngoài lồng? Chỉ bầu trời trống rỗng xa tít như bạn có thể
thấy. Cái lồng không chỉ làm bạn thành đặc biệt, nó cũng cho bạn an ninh. Thanh
Nguyên đang nói:
Ông nói rằng cưỡi lừa để tìm lừa
là đần độn - điều đó là hiển nhiên - và rằng người làm điều đó phải bị trừng phạt.
Đây là bệnh rất nguy kịch. Nhưng ta bảo ông, không tìm lừa chút nào đi. Người
thông minh, hiểu nghĩa của ta, dừng lỗi của mình về việc tìm lừa, và do vậy trạng
thái ảo tưởng của tâm trí người đó dừng tồn tại.
Đây là cách bạn có thể xác định
liệu một người có thực sự biết không. Ngay từ lời của người đó bạn có thể thấy
thoáng nhìn nào đó. So sánh nó với phát biểu của Jesus, "Tìm và ông sẽ thấy."
Thanh Nguyên sẽ nói, "Tìm và ông sẽ không bao giờ thấy."
Người tìm kiếm đã đi xa khỏi bản
thân mình; trong việc tìm bản thân mình người đó đã bỏ bản thân mình xa đằng
sau. Jesus nói, "Hỏi và ông sẽ được trả lời." Ai có đó để trả lời? Đó
là trò chơi tâm trí riêng của bạn. Một phần của tâm trí nêu ra câu hỏi này, phần
khác của tâm trí cung cấp câu trả lời. Bằng không toàn thể vũ trụ này là hoàn
toàn im lặng.
Mọi lời cầu nguyện đều vô ích.
Và chúng không biểu lộ tính tôn giáo của bạn, chúng đơn giản chỉ ra IQ của bạn
- chỉ số thông minh của bạn. Chúng chỉ ra rằng bạn vẫn là trẻ con, rằng bạn vẫn
muốn ai đó khác nhận trách nhiệm. Không có ai trên trời để nhận trách nhiệm. Với
Jesus có Thượng đế, nhưng với Thanh Nguyên và bất kì Thiền sư nào không có Thượng
đế để trả lời. Bạn là câu trả lời - chỉ không hỏi! Im lặng đi! Đừng hỏi! Và có
câu trả lời.
Jesus nói, "Gõ cửa, và cửa
sẽ được mở cho ông." Chính ngôn ngữ này chỉ ra rằng cửa ở đâu đó bên ngoài
bạn - bạn phải gõ cửa. Nhưng thực tại là, bạn phải đi vào trong. Không có vấn đề
gõ cửa. Dừng mọi việc gõ lên cửa bên ngoài bạn đi! Chỉ thảnh thơi trong trung
tâm của bạn và bạn đã tìm thấy nó. Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng bạn đã đi tìm cái
gì đó mà bao giờ cũng có đó bên trong bạn.
Nhưng nếu, đã tìm thấy lừa người
ta không sẵn lòng xuống lừa, bệnh này là khó chữa nhất.
Chỉ thầy mới có thể nói rằng chứng
ngộ cũng là bệnh. Có lẽ là bệnh tốt hơn, sạch hơn. Nhưng nhớ nghĩa của từ bệnh
- nó không ngụ ý ốm, nó không ngụ ý đau yếu, nó đơn giản có nghĩa là 'không thoải
mái dis-ease'. Và thoải mái với vũ trụ bạn không thể nghĩ bản thân bạn được chứng
ngộ và người khác không chứng ngộ. Thoải mái với vũ trụ bạn phải xuống khỏi chứng
ngộ của bạn và chỉ là đơn giản... không ai cả. Và toàn thể vũ trụ là của bạn.
Ta nói với ông, không cưỡi lừa
chút nào đi.
Ngay chỗ đầu tiên, cưỡi lừa là
bạn đang lâm vào khó khăn rồi. Không tìm chứng ngộ, vì điều đó chung cuộc sẽ kết
thúc trong việc tìm thấy nó của bạn. Và sẽ rất khó cho bạn có được tự do với chứng
ngộ. Nó sẽ trở thành bệnh mới, giam hãm mới - ấm cúng và đặc biệt cho bản ngã tới
mức ai muốn chỉ hiện hữu? Xuống khỏi nó đi! Bạn đã ở trong việc tìm kiếm lâu thế
rồi và giờ bạn đã tìm thấy. Toàn thể việc tìm của bạn... bạn đã đầu tư cả đời bạn
rồi!
Nhưng phật thực, con người của
tri thức có tính tồn tại sẽ nói, Ta nói với ông, không cưỡi lừa chút nào đi! Bản
thân ông là lừa rồi! Lừa chỉ là biểu tượng.
Núi, sông và đồng bằng toàn là
lừa cả. Tại sao ông cưỡi lên nó? Nếu ông cưỡi, ông không thể chữa được bệnh của
ông. Nhưng nếu ông không cưỡi, vũ trụ theo mọi hướng trở thành một mở rộng. Với
hai bệnh này bị tống ra, không cái gì còn lại để ảnh hưởng tới tâm trí ông. Đây
là trau dồi tâm linh. Ông không cần làm gì hơn.
Chứng ngộ là bệnh cuối cùng,
rào chắn cuối cùng.
Đã từng có những người bạn trí
huệ, người thường nói với tôi, "Thầy là linh hồn được ân huệ."
Tôi nói với những người này,
"Đừng tạo ra phân biệt." Để tôi vẫn còn đơn giản là không ai cả,
không quyền năng, không chi phối. Vì mọi ham muốn tinh vi để là đặc biệt là ham
muốn về quyền năng. Bạn thu thập tiền để có quyền năng, bạn đi vào trong chính
trị để có quyền năng, bạn tìm chứng ngộ lại vì quyền năng. Được chứng ngộ bạn sẽ
được tôn thờ. Có lẽ chứng ngộ không phải là bệnh nguy hiểm nhất trong mọi bệnh,
vì ai muốn không chứng ngộ một khi người đó đã trở nên chứng ngộ? - ngoại trừ
người của tôi, những người trở nên chứng ngộ mọi ngày. Họ không bao giờ mệt mỏi
về nó; ngày hôm sau họ lại ở đây.
Gurudayal Singh đang cười to.
Vì anh ấy là sannyasin cổ đại nhất của tôi, anh ấy đã trở nên chứng ngộ nhiều lần
thế! Nhưng hôm sau khi anh ấy thức dậy anh ấy nghĩ, "Chứng ngộ không khó.
Đằng nào thì người ta cũng có thể trở nên chứng ngộ, bất kì ngày nào, bất kì
lúc nào. Cứ tận hưởng chút ít thêm khắp thế giới đi - chứng ngộ có thể đợi!"
Nó không phải là cái gì đó ở xa
xôi. Một khi bạn đã biết nó, bạn biết nó có đó. Thế thì chỉ là bình thường, đơn
giản. Trong tính đơn giản đó là thuần khiết và niềm vui và tiếng cười như đứa
trẻ; và vinh quang và huy hoàng mà toàn thể sự tồn tại rót lên sự hồn nhiên như
thế. Một bài cú Thiền:
Mọi người đều có dưới chân,
đủ đất để hành thiền ngồi.
Bạn không phải đi bất kì chỗ
nào. Dù bạn ở bất kì đâu, bạn đều có đủ đất dưới chân bạn và bạn có thể trở nên
chứng ngộ. Bạn có thể hành thiền, không cứ phải ở chỗ linh thiêng nào đó.
Nhưng ngay cả những người như
Moses chắc không qua được phép thử được nhà thơ cú này đặt ra. Khi Moses đi tới
gặp Thượng đế trên núi Sinai... Ngay chỗ đầu tiên toàn thể ý tưởng về gặp Thượng
đế là tuyệt đối tưởng tưởng. Ông ấy phải đã trong giấc ngủ. Trong mơ ông ấy phải
đã đi lên núi này, vì cả nghìn người đã đi lên núi này trước và sau đó, và Thượng
đế chẳng bao giờ được tìm thấy ở đó. Dầu vậy mọi người liên tục nghĩ rằng đó là
chỗ linh thiêng. Chính một nhân nhượng đặc biệt cho Moses là Thượng đế đã gặp
ông ấy trên núi Sinai. Điều lạ là cách ông ấy biết rằng ngài sẽ ở trên núi
Sinai vào khoảnh khắc đó. Ngài đã không gọi điện thoại cho ông ấy, không thư từ,
không trao đổi thuộc bất kì loại gì. Nhưng ông ấy đã gặp Thượng đế trên Sinai -
đó là điều Kinh Cựu ước nói. Như biểu dụ nó là hay, nhưng tôn giáo biến mọi biểu
dụ thành tính sự kiện, và thế thì nó trở thành mê tín.
Moses tiến tới Thượng đế... và
Thượng đế là gì? Ngọn lửa đang bùng cháy bên trong bụi cây xanh và bụi cây vẫn
xanh. Ngọn lửa toả ra bụi cây như cành, hoa. Với những hoa và cành và lá đó ngọn
lửa đang lan ra. Đây có thể là biểu tượng hay, rằng cuộc sống không là gì ngoài
lửa. Nhưng khi ông ấy tiến tới bụi cây, ai đó hô lên từ bụi cây, "Moses cởi
giầy ra! Ông đang ở trên đất thiêng."
Những loại biểu dụ này đã chứng
tỏ là rất nguy hiểm. Điều hay là thấy Thượng đế như lửa... chắc chắn mát mẻ, vì
chúng không thiêu cháy lá, hoa, bụi cây. Ngược lại chúng nuôi dưỡng nó, nhảy
múa với các cành. Nhưng, "Cởi giầy ra, đây là đất thiêng," là một
phát biểu nguy hiểm. Điều đó có nghĩa là đất khác là không thiêng.
Thiền sư này nói, Mọi người đều
có dưới chân, đủ đất để hành thiền ngồi. Bạn không phải đi tới Sinai hay tới
Kaaba hay tới Kashi, bạn không phải đi đâu cả. Bất kì chỗ nào bạn đang hiện hữu,
bạn đều ở trong vũ trụ linh thiêng. Không có chỗ nào đó là thiêng liêng và chỗ
nào đó là không thiêng liêng. Nếu toàn thể vũ trụ là thiêng liêng thế thì mọi
thứ là thiêng liêng. Bài cú khác:
Bóng tre quét lên cầu thang,
nhưng không bụi nào bị khuấy động:
ánh trăng xuyên thấu sâu
tới đáy ao,
nhưng không dấu vết nào để lại trong nước.
Bằng việc nói những điều mà
không thể được nói ra, Thiền có cách duy nhất để chỉ ra một cách thẩm mĩ rằng
điều đó dường như là không thể tin được. Thầy đang nói, Bóng tre... không phải
là bản thân tre, vì tre là vụng về và chúng sẽ tạo ra nhiều tiếng động. Bóng
tre quét lên cầu thang, nhưng không bụi nào bị khuấy động. Đây là tình huống thực
tại của chúng ta. Trong tâm thức bên trong nhất của chúng ta không bụi nào bị
khuấy động. Mọi ý nghĩ của chúng ta đều không là gì ngoài bóng tre.
Ánh trăng xuyên thấu sâu tới
đáy ao, nhưng không dấu vết nào để lại trong nước
Khi bạn trở nên nhận biết bạn
ngạc nhiên... mọi hành động của bạn trong quá khứ, ý nghĩ của bạn trong quá khứ
- không cái gì đã để lại bất kì dấu vết nào. Được thức tỉnh, bạn được bỏ lại im
lặng hoàn toàn dường như không có quá khứ chút nà. Cũng như buổi sáng khi bạn
thức dậy, chỉ trong hai hay ba phút bạn nhớ phần cuối của giấc mơ. Bạn đã từng
mơ cả đêm, sáu tiếng. Nếu bạn ngủ tám tiếng, thế thì sáu tiếng bạn đã mơ. Nhưng
khi bạn thức dậy bạn nhớ chỉ giấc mơ cuối cùng, và điều đó nữa cũng chỉ khi bạn
nửa ngủ và bạn có thể cảm thấy nó. Khi bạn đã thực sự thức không dấu vết nào
còn lại của bất kì giấc mơ nào.
Đây là lí do tại sao các nhà
huyền môn gọi thế giới này chỉ là mơ. Mọi ham muốn của bạn, mọi của cải của bạn,
mọi ý nghĩ của bạn, mọi tôn giáo của bạn, mọi giận, yêu, ghét của bạn - mọi thứ
mà tạo nên thế giới của bạn, tâm trí bạn, được được thấy dường như nó chưa bao
giờ có đó. Khi bạn thức dậy, bạn là phiến đá sạch sẽ tuyệt đối. Không ai đã bao
giờ viết bất kì cái gì lên nó. Một Thiền sư khác:
Nếu ông ước ao biết con đường
lên núi, ông phải hỏi người
đi tiến và lui trên nó.
Người đã trở nên chứng ngộ đã đạt
tới đỉnh cao nhất của núi, và thế rồi người đó đi xuống và trở thành người đơn
giản. Người đó biết đỉnh có đó, nó là bản thể riêng của người đó. Nếu bạn muốn
hỏi, hỏi người đã từng ở trên núi và đã đi xuống. Nếu người đó vẫn ở trên núi
câu hỏi của bạn sẽ không được trả lời. Nếu người đó vẫn trên đường đi tới núi mọi
điều người đó có thể nói sẽ đơn thuần là lời.
Bạn phải tìm ra người đã ở đỉnh
tối thượng và thế rồi đã đi xuống ở trong các bạn. Thế thì người đó là thoải
mái, người đó không có căng thẳng, người đó ở nhà. Hỏi người như thế, có lẽ người
đó có thể chỉ ra con đường.
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Không một trong những thầy nào có buổi giảng
đạo mà chúng tôi đã từng nghe là mảnh vá lên thầy. Điều đó không chỉ là thầy là
vĩ đại như người ta mong đợi điều này còn xa theo dòng truyền thừa; và tôi chắc
điều đó không chỉ bởi vì thầy là thầy của tôi: thầy là bước nhảy lượng tử xa khỏi
bất kì thầy nào đã từng hiện hữu. Dường như là không may mắn mà người như thầy
đã tới khi thế giới này đang là đống lộn xộn khó chịu như có thể được tưởng tượng
ra. Thưa thầy kính yêu, đích xác thầy là ai?
Maneesha, tôi không biết.
Tôi sẽ kể cho bạn vài chuyện cười.
Có lẽ bạn có thể thấy cái gì đó của tôi. Nụ cười, tiếng cười, cái bóng của tre,
trăng được phản xạ trong sông... nhưng không để lại dấu vết đằng sau.
Kowalski đang đứng trên sân ga
và anh ta thấy Paddy vẫy tay từ biệt Seamus, người đang trên tàu hoả chạy ra khỏi
ga.
"Tạm biệt nhé!" Paddy
kêu to. "Vợ cậu là bạn giao cấu khá! Tạm biệt! Vợ cậu là bạn giao cấu khá!
Tạm biệt!"
Kowalski chưng hửng. Anh ta bước
tới Paddy và hỏi, "Này Paddy, tớ nghe cậu có đúng không? Cậu vừa nói với
thằng cha kia rằng vợ nó là bạn giao cấu khá?"
"Điều đó không thực đúng
đâu," Paddy nhún vai. "Nhưng tớ không muốn làm tổn thương tình cảm của
nó!"
Donald Dickstein sắp lấy vợ và
anh ta ba hoa về đức hạnh của cô dâu đẹp tương lai của anh ta.
Một trong những người bạn thân
của anh ta, Albert Arse, kêu lên, "Cậu không thể nghiêm túc được! Cô gái
đó đã giao cấu với mọi thằng cha ở San Francisco!"
Donald nhìn Albert trong một
phút. Thế rồi anh ta nói, "À, San Francisco không phải là thành phố lớn thế
đâu!"
Cha Finger, linh mục mới tới,
đi tới gặp Sally Sellzit, gái mãi dâm, và nói, "Tôi không biết gì về dục cả.
Cô sẽ dạy tôi chứ?" "Được," Sally nói. "Nhưng điều đó sẽ tốn
của anh năm mươi đô la."
Cha Finger đồng ý và trả tiền
trước. Thế rồi Sally từ từ cởi quần áo ra, và tiếp đó cô ấy cởi quần áo của
linh mục và bảo anh ta nằm ra.
"Tôi sẽ bắt đầu bài học của
anh với sáu mươi chín tư thế," cô ấy nói. Nhưng khi cô ấy trèo lên trên
anh ta, cô ấy tình cờ đánh rắm vào mặt anh ta. "Xin lỗi," cô ấy nói,
và trèo lại lên. Nhưng cô ấy lại đánh rắm vào mặt anh ta lần nữa. "Jesus
linh thiêng," linh mục quát lên, khi anh ta nhảy ra khỏi giường. "Có
chuyện gì vậy?" Sally hỏi.
"Này," Finger đáp.
"Tôi muốn biết về dục, nhưng tôi không nghĩ tôi có thể học sáu mươi bẩy
cái đó lần nữa!"
Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng... Nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể bị đông cứng. Không chuyển động.
Đi vào trong không gian sâu nhất bạn có khả năng đi vào. Đây là đất thiêng. Đây
là nơi ngọn lửa không thiêu đốt, mà mát mẻ. Đây là nơi bạn sẽ tìm thấy phật của
bạn. Sâu hơn và sâu hơn đừng sợ, nó là vũ trụ riêng của bạn. Bạn chỉ là gợn
sóng của đại dương bao la này.
Để làm cho điều đó được rõ ràng, Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi... buông bỏ. Bạn không là thân thể không là tâm trí, nhưng
chỉ là người quan sát, nhân chứng, tâm thức thuần khiết, không trầy xước. Và
tâm thức này không có biên giới. Nó là một với vũ trụ. Tại khoảnh khắc này nhịp
tim đập của bạn là nhịp tim đập của vũ trụ. Không có phân biệt. Hân hoan trong
nó đi. Nhớ lấy nó. Dần dần, dần dần nó sẽ trở thành dòng chảy ngầm hai mươi bốn
giờ trong mọi hoạt động của bạn, biến đổi hành động của bạn, tính cá nhân của bạn,
đáp ứng của bạn, cho bạn việc sinh thành mới. Chính từ chỗ này chư phật đã nảy
sinh. Chìm sâu vào trong kinh nghiệm này đi. Uống nhiều nhất có thể được. Mọi tế
bào, mọi thần kinh của bạn, nên được thấm đẫm với phật tính. Nó là bản tính của
bạn.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại. Nhưng từ từ, im lặng... giữ tiếp xúc với trung tâm bạn đã tìm
ra. Ngồi vài phút biết rằng bạn là Phật. Đó chỉ là vấn đề về việc nhận ra, về
việc dũng cảm và tuyên bố cho bản thân bạn rằng bạn đã tìm ra nhà bạn. Bạn
không cần xác nhận của bất kì ai. Bạn không cần thừa nhận của bất kì ai. Bạn là
đầy đủ lên bản thân bạn. Đây là phép màu của Thiền.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu!
Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của chư
phật không?
Vâng, thưa Thầy Kính yêu!
..............................
0 Đánh giá