Chương 14. Tôi cũng là thợ ống nước

Chương 14. Tôi cũng là thợ ống nước

Price:

Read more

Coi nó là dễ (Tập 1) - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 14. Tôi cũng là thợ ống nước


Câu hỏi thứ nhất
Nhà huyền bí là gì?
Tôi không biết đâu, Purna, và không người nào khác biết cả. Đó là lí do tại sao nhà huyền bí được gọi là huyền bí. Cái gì đó không thể định nghĩa được, cái gì đó rất khó nắm được, cái gì đó mà không thể hiểu thấu được, cái gì đó không thể được lĩnh hội. Không phải nó là cái gì đó đặc biệt đâu - nó rất thông thường. Điều đó làm cho điều huyền bí gấp cả nghìn lần lên.
Nhà huyền bí ở trong trạng thái hiện hữu tự nhiên. Ông ấy là người bình thường nhất, ông ấy đã từ bỏ mọi ham muốn phi thường. Mọi ham muốn về căn bản đều là trở thành phi thường, để trở thành ai đó. Nhà huyền bí là người hiện hữu và là người không có ham muốn nào để trở thành bất kì ai khác. Nhà huyền bí ở trong trạng thái của mãn nguyện hoàn toàn, trạng thái của không chuyển động. Ông ấy không đi bất kì đâu, ông ấy không có mục đích, không có động cơ. Ông ấy đơn giản hiện hữu. Ông ấy đã dừng mọi ham muốn để biết; thay vì thế, ông ấy đã bắt đầu sống.
Có những người liên tục tìm tri thức. Họ là người phản huyền bí; toàn thể nỗ lực của họ là làm sao giải huyền bí cuộc sống. Đó là điều tri thức nghĩa là gì. Tri thức nghĩa là cách biết từng và mọi thứ - để cho cuộc sống có thể được giải huyền bí, để cho điều ngạc nhiên về cuộc sống bị giết chết và con người có thể trở thành ông chủ, kẻ thao túng một cách tuyệt đối. Để cho con người có thể kiểm soát mọi thứ.
Tri thức là nỗ lực để kiểm soát, tri thức là quyền lực. Mọi tò mò, mọi ham muốn về tri thức, đều là ham muốn về quyền lực.
Khoa học là phi huyền bí. Nhà khoa học chỉ là phản cực, cực đoan kia, của việc là nhà huyền bí. Ông ấy đang cố chọc mũi vào trong thực tại, tìm ra các bí mật của nó. Ông ấy đang cố lột trần thực tại. Ông ấy đang cố nhìn thực tại để cho thực tại có thể bị thao túng.
Nhà huyền bí là người đã đi tới thấy ra vấn đề rằng không có cách nào để biết thực tại, vì chúng ta là một phần của nó - và làm sao người biết có thể biết bản thân mình được? Không có khả năng nào. Điều đó là việc tìm kiếm không thể được, nó mang định mệnh thất bại.
Nhà huyền bí là người đã trở nên đủ trưởng thành để có khả năng sống mà không có tri thức, có khả năng sống trong dốt nát, sẵn sàng sống. Ông ấy không lo nghĩ về việc biết. Ông ấy không làm cho nó thành điều kiện rằng "Đầu tiên mình phải biết, thế rồi mình sẽ sống. Làm sao mình có thể sống mà không có việc biết? Nếu tôi định yêu, điều đầu tiên tôi phải biết yêu là gì - chỉ thế thì tôi mới có thể yêu. Nếu tôi định tận hưởng, đầu tiên tôi phải biết tận hưởng là gì, bằng không làm sao tôi có thể tận hưởng được?"
Ông ấy làm các câu hỏi từ những hiện tượng đơn giản. Ông ấy liên tục tạo ra câu hỏi, ông ấy biến đổi mọi thứ thành vấn đề. Đó là trạng thái của người phi huyền bí.
Người huyền bí là người đã thảnh thơi, người nói, "Không có nhu cầu để biết yêu là gì - dầu vậy ông vẫn có thể yêu." Tri thức chẳng có cách giúp nào - ngược lại, nó cản trở. Nếu bạn biết mọi thứ về yêu bạn sẽ không bao giờ có khả năng yêu. Chính phúc lành là bạn không có khả năng biết yêu là gì. Chính phúc lành là Thượng đế đã làm nó thành điều huyền bí hoàn toàn, bằng không chẳng ai sẽ bao giờ yêu. Một khi bạn biết, yêu sẽ biến mất. Kính nể sẽ biến mất khỏi cuộc sống; mắt bạn sẽ không biết phẩm chất đó của ngạc nhiên. Bạn sẽ trở thành thiển cận tự mãn, bạn sẽ trở nên được thoả mãn với tri thức của bạn. Bạn sẽ trở thành đần độn - tri thức làm cho mọi người thành đần độn. Người càng thông thái, người đó càng đần độn, người đó càng không nhạy cảm.
Nhà huyền bí đã đi tới thấy ra vấn đề là tri thức là không thể được. Rằng cuộc sống, sự tồn tại, Thượng đế, hay bất kì cái gì bạn gọi nó, về căn bản không chỉ là không biết mà là không thể biết. Mọi nỗ lực để biết đều là vô tích sự. Thảnh thơi và sống đi.
Người huyền bí sống, người phi huyền bí nghĩ. Người phi huyền bí nghĩ, "Làm sao sống? Làm sao hiện hữu?" Người huyền bí đơn giản hiện hữu. Ông ấy bận bịu với sống nhiều tới mức ông ấy không có năng lượng nào dành cho việc biết. Và điều ngược đời: vì ông ấy không bận tâm tới việc biết, ông ấy đi tới biết theo cách sâu hơn. Nó không phải là tri thức, nó là kinh nghiệm.
Và người cố biết, chẳng bao giờ đi tới biết. Chính nỗ lực của người đó có tính bản ngã. Người tìm kiếm tri thức là kẻ cưỡng hiếp; người đó bạo hành, hung hăng.
Người huyền bí yêu cuộc sống, và trong yêu đó những điều huyền bí được mở ra, hết màn nọ tới màn kia được loại bỏ. Nhưng điều huyền bí lại sâu sắc thêm; nó không bị kết thúc. Một cánh cửa mở, và bạn thấy cánh cửa khác. Cửa đó mở, và bạn thấy cánh cửa khác nữa. Bạn đi ngày càng sâu hơn, nhưng không có tận cùng cho chiều sâu. Tôi đã đọc:
Một nông dân Nam Tư, đang đọc báo, thường xuyên gặp phải từ 'biện chứng' muốn biết từ này nghĩa là gì, nhưng không ai có thể nói được cho anh ta...
Người cộng sản nói quá nhiều về biện chứng - chủ nghĩa duy vật biện chứng, tiến hoá biện chứng. Những người theo Hegel cũng nói về biện chứng - rằng cuộc sống chuyển qua chính đề, phản đề, tổng hợp; rằng mọi thứ chuyển động qua tranh đấu, xung đột với cái đối lập. Và từng tổng hợp lại trở thành chính đề, và nó cứ tiếp diễn mãi...
Thế là người nông dân này đi tới tu sĩ, tu sĩ nói, "Cái đó là đơn giản và tôi sẽ giải thích nó cho ông - trong một ví dụ cụ thể. Hai người, một người sạch và một người bẩn, đang cùng bước đi ra sông. Người nào sẽ tắm?"
"Người bẩn," anh nông dân nói. "Không, tại sao người đó phải tắm? Người đó đã quen với cái bẩn của mình rồi. Chính người sạch sẽ muốn vẫn còn sạch. Chúng ta hãy xem điều đó một lần nữa. Hai người, một bẩn, một sạch, cùng bước ra sông. Người nào sẽ tắm?"
"Chuyện đơn giản," anh nông dân nói. "Người sạch tắm vì người đó sẽ muốn tiếp tục sạch."
"Không," tu sĩ nói. "Tại sao người đó phải tắm, vì người đó đã sạch rồi? Chính người bẩn sẽ muốn trở thành sạch. Chúng ta hãy xét điều đó thêm một lần nữa. Hai người bước ra sông. Người nào sẽ tắm?"
"Cả hai," anh nông dân nói - tự tin chung cuộc mình đã hiểu được 'biện chứng'. "Không người nào cả," tu sĩ nói. "Vì tại sao họ phải tắm? Người sạch đã sạch rồi và người bẩn đã quen với bẩn." Vân vân và vân vân...
Đó là cách người đi tìm tri thức chuyển động - cách này, cách kia; cách kia, cách này... người đó đi dích dắc. Người đó liên tục biện minh ủng hộ, và thế rồi người đó bắt đầu biện minh chống lại, thế rồi người đó bắt đầu biện minh ủng hộ - vì từng cái ủng hộ dẫn tới cái chống đối, và từng cái chống đối dẫn tới cái ủng hộ.
Người vô thần trở thành người hữu thần, người hữu thần trở thành người vô thần, người Ki tô giáo trở thành người Hindu, người Hindu trở thành người Ki tô giáo... và điều này diễn ra, việc tìm kiếm tri thức này. Phương Tây tới phương Đông, phương Đông tới phương Tây - thấy cái ngớ ngẩn của nó đi. Người tìm kiếm phương Đông về tri thức đi sang các đại học phương Tây. Người đó khao khát đi tới Oxford, tới Cambridge, tới Harvard. Và người tìm kiếm phương Tây về tri thức đang tới phương Đông, tới Himalayas.
Mọi điều vô nghĩa này là gì? Luận đề trở thành phản đề. Mọi người đều thay đổi và biến thành cái đối lập của người ta sớm hay muộn, vì bạn phát mệt với lập trường này và thế rồi bạn bắt đầu nghĩ tới lập trường đối lập. Cái đối lập dường như cám dỗ, mới, không quen thuộc, dường như giống cuộc phiêu lưu. Thế rồi bạn phát mệt về điều đó và bạn bắt đầu lại chuyển đi. Đến lúc đó bạn đã quên rằng bạn đã từng ở lập trường đầu tiên trước đây. Đó là cách mọi người liên tục chuyển đổi.
Đây đã là quan sát của tôi, rằng nếu bạn là đàn ông trong kiếp này thì có mọi khả năng rằng bạn đã là đàn bà trong kiếp quá khứ của bạn. Nếu bạn là đàn bà, có mọi khả năng rằng bạn đã là đàn ông trong kiếp quá khứ. Đàn ông trở nên mệt mỏi về việc là đàn ông và bắt đầu nghĩ rằng phải có niềm vui nào đó mà không sẵn có cho anh ta nhưng lại sẵn có cho đàn bà. Và đàn bà trở nên mệt mỏi vì là đàn bà và mọi người liên tục thay đổi.
Bây giờ khoa học đang làm điều đó thành sẵn có; thậm chí trong một kiếp bạn có thể thay đổi được. Sớm hay muộn, đến cuối thế kỉ này, mọi người sẽ không chờ đợi lâu thế cho kiếp khác - sao phải bận tâm? Ba năm bạn đã là đàn ông, thế là đủ rồi. Giờ sao không thử là đàn bà? Và điều đó là có thể về mặt hoá học bây giờ, có thể về mặt sinh lí; bạn có thể được thay đổi. Thế thì bạn có thể thử là đàn bà. Thế rồi trong vòng vài năm bạn sẽ mệt mỏi và bạn sẽ bắt đầu nghĩ lại là đàn ông. Đó là cách mọi sự diễn ra.
Mọi người phát mệt về dị dục, họ trở thành đồng dục. Người đồng dục trở nên mệt mỏi về đồng dục, họ trở thành dị dục. Chính đề, phản đề. Và có sự tổng hợp nữa - lưỡng dục.
Theo mọi cách có thể, con người liên tục di chuyển từ cực đoan này sang cực đoan khác. Và đôi khi con người phát mệt với cả hai, thế thì thử sự tổng hợp nào đó.
Nhà huyền bí là người đã bỏ toàn thể cuộc tìm kiếm, toàn thể dự án. Người đó không tìm chân lí nào. Người đó đơn giản tận hưởng những điều đơn giản của cuộc sống. Bữa sáng vào buổi sáng, tắm, đi dạo buổi sáng, đứa trẻ ríu rít cười trên phố, con chó, con quạ kêu - người đó tận hưởng những điều nhỏ bé này. Người đó không quan tâm tới cái xa xôi: toàn thể mối quan tâm của người đó là ngay lập tức.
Và đó là toàn thể cách tiếp cận của Thiền. Hiểu Thiền, bạn sẽ trở thành nhà huyền bí. Thế thì từng khoảnh khắc đều là niềm vui thế, vinh quang thế, huy hoàng thế. Và từng khoảnh khắc là quí giá thế. Một khi khao khát về tri thức bị bỏ đi, mọi thứ mang vẻ vĩ đại. Chỉ hòn đá cuội trên bãi biển mà đẹp thế...
Nhìn hoa loa kèn trên cánh đồng mà xem, chúng đẹp làm sao. Thậm chí ngay cả Solomon được trang điểm, trong mọi vinh quanh của ông ấy, chỉ như một trong những hoa này.
Thế thì khoảnh khắc này là tất cả. Nhà huyền bí là người không biết tới thời gian; thời gian đã biến mất khỏi tâm trí ông ấy. Ông ấy sống trong khoảnh khắc này và trong vĩnh hằng. Ông ấy không bị lo nghĩ về sinh, ông ấy không bị lo nghĩ về chết, ông ấy không bị lo nghĩ về trở thành. Chính việc trở thành giữ cho bạn xa khỏi bản thân bạn - ông ấy đã bỏ mọi ý tưởng về trở thành. Ông ấy không cố gắng trở thành. Ông ấy đơn giản hiện hữu. Và khi việc trở thành biến mất, hiện hữu được hiển lộ ra.
Việc hiển lộ đó của hiện hữu là trạng thái của việc là người huyền bí.
Mọi người đang cố điều không thể được. Việc trở thành là điều không thể được nhất. Bạn hiện hữu - làm sao bạn có thể trở thành được? Làm sao bạn có thể trở thành cái mà bạn không là vậy? Và nhu cầu là gì để trở thành cái mà là bạn? Cứ thấy ra tính không thể được của nó đi. Bạn không thể trở thành cái mà bạn không là vậy; bạn không cần trở thành cái mà bạn đang là vậy. A là A, và A không thể trở thành B được. Và, tất nhiên, A không có nhu cầu trở thành A; nó đã là A rồi. Hiểu biết đơn giản này là huyền bí. Tôi đã nghe:
Ngày xưa có một người sở hữu mảnh vườn đẹp. Một hôm anh ta bẫy được con chim ruồi vào ăn quả chín. Con chim hứa cho anh ta ba lời dạy xem như cái giá cho việc thả nó ra. Người này đồng ý.
An toàn thoát ra khỏi tầm với của anh ta, con chim nói, "Đừng hối tiếc điều không thể huỷ bỏ được. Đừng tin vào điều không thể được. Đừng tìm điều không thể đạt tới được," và buột ra tiếng cười. "Nếu ông mà không thả tôi ra, ông chắc đã thấy bên trong tôi là viên ngọc to bằng quả chanh."
Phát rồ, người này trèo lên cây đuổi theo con chim. Khi anh ta tới gần hơn, con chim lại bay lên cao hơn. Với người này theo đuổi điên cuồng, con chim bay lên cành cao nhất trong tất cả các cành và đậu ở chính đầu mỏm. Người này trườn theo sau; cành gãy, chim bay mất, người này rơi uỵch xuống đất.
Bị thâm tím mình mẩy, anh ta ngồi dậy và nhìn chăm chăm một cách buồn bã vào kẻ chòng ghẹo mình.
"Trí huệ dành cho người trí huệ," con chim khuyên bảo. "Tôi đã bảo ông đừng hối tiếc điều không thể huỷ bỏ được, nhưng ngay khi ông thả tôi ra ông lại đuổi theo tôi lần nữa. Tôi đã bảo ông đừng tin vào điều không thể được, vậy mà ông đã tin rằng con chim cỡ tôi có thể chứa được viên ngọc to bằng quả chanh. Và tôi đã bảo ông đừng tìm kiếm điều không thể đạt tới được, vậy mà ông vẫn trèo lên cây để bắt chim. Ông là đồ ngu!"
Người huyền bí là người trí huệ. Ông ấy là hoá thân trí huệ. Không tri thức, nhớ lấy - trí huệ. Tri thức là việc tìm cái không thể được. Trí huệ tới từ thảnh thơi trong bản thể bạn. Người huyền bí là người thảnh thơi, ông ấy ở trong buông bỏ. Niềm vui là mênh mông, phúc lạc là không diễn đạt được. Thảnh thơi và nhìn. Hiện hữu và nhìn...
Câu hỏi thứ hai
Tại sao thầy cho phép đàn bà giữ quyền lực trên tôi, để chấp nhận hay bác bỏ tôi? Lối mòn cũ này chẳng tạo ra nghĩa gì ở tâm. Tôi muốn thoát ra.
Abhiyana, bạn có biết không? - đàn bà yêu đàn ông mơ tưởng. Họ bao giờ cũng tìm người đàn ông mơ tưởng, ai đó điên điên và hâm hâm. Vì người hâm hâm rất hấp dẫn: người điên điên, người mơ tưởng, có từ lực nào đó. Người đó đầy những triển vọng, mơ. Đàn bà yêu người mơ.
Còn đàn ông thì sao? Đàn ông yêu đàn bà lành mạnh - bằng không, họ sẽ thực sự phát điên - để giữ cho họ trở lại trên đất. Đàn bà đại diện cho đất. Đàn ông cần đàn bà vì anh ta không có rễ trong bản thể riêng của anh ta. Anh ta cần đàn bà, đất ấm, đất tối, nơi anh ta có thể mọc rễ của mình và vẫn còn được bắt rễ trong đất. Anh ta sợ - anh ta có cánh nhưng không có rễ. Và anh ta sợ rằng nếu anh ta không giữ lấy đất anh ta có thể bị mất đi, anh ta có thể biến mất vào bầu trời vô hạn và có thể không có việc quay lại. Nỗi sợ đó giữ mọi đàn ông chạy theo đàn bà.
Và đàn bà không có cánh. Cô ấy có rễ, rễ lớn; đàn bà là đất thuần. Và cô ấy sợ rằng nếu cô ấy vẫn còn một mình cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng bay vào trong cái không biết. Đàn bà không thể là người mơ như đàn ông. Không chỉ là ngẫu nhiên mà đàn bà đã không tạo ra thơ ca hay âm nhạc lớn. Họ không có cánh, họ rất trần tục, rất thực chứng, rất thực - và lành mạnh, tất nhiên. Họ lành mạnh thế, đó là lí do tại sao họ không làm thơ. Bạn phải có mất trí nào đó để làm thơ. Bạn phải có ảo tưởng nào đó, mơ tưởng nào đó, chỉ thế thì bạn mới có thể làm thơ.
Đàn bà làm ra danh sách đồ giặt, không phải bài thơ - danh sách đồ đi chợ. Mối quan tâm của cô ấy là gần gũi. Cô ấy nói về nhà hàng xóm; cô ấy không lo nghĩ về Việt Nam hay Israel. Cô ấy đơn giản cười vào mọi người, vào đàn ông - sao họ quan tâm nhiều thế? Và họ lâm vào kích động thế! Nếu cái gì đó đang xảy ra ở Israel, nó đang xảy ra ở Israel - sao anh lo nghĩ? Và đàn bà ở nhà hàng xóm đã trốn đi với ai đó khác - cái đó mới là điều thực; nó gần gũi thế.
Đàn bà không quan tâm tới gospel - cẩm nang, họ quan tâm tới gossip - chuyện tầm phào. Cả hai từ này đều bắt nguồn từ cùng một gốc. Khi nói về cái xa xôi, nó là gospel - cẩm nang, khi nói về cái cận kề nó là gossip - chuyện tầm phào. Khi nói về cái gần gũi nó là gossip, khi nói về cái tối thượng nó là gospel.
Đàn ông không thể sống thiếu đàn bà, vì thế thì anh ta mất rễ. Anh ta đơn giản trở thành kẻ lêu lổng. Thế thì anh ta không thuộc vào chỗ nào cả. Cứ nhìn người đàn ông không có đàn bà mà xem: anh ta không thuộc vào đâu cả, anh ta không có nhà, anh ta trở thành mảnh gỗ trôi giạt, chỉ sóng đưa anh ta đi bất kì chỗ nào - trừ phi anh ta vướng vào người đàn bà ở đâu đó; thế thì nhà nảy sinh.
Các nhà nghiên cứu nói rằng nhà là sáng tạo của đàn bà. Nếu đàn ông mà sống một mình, chắc đã không có nhà và không có cả nền văn minh. Anh ta chắc đã là kẻ lang thang, thợ săn; anh ta chắc đã đi từ góc này sang góc khác. Trông đấy: đàn ông đang cố đi tới tới hành tinh khác; không ai đã lên tới mặt trăng. Và đàn bà đơn giản cười vào toàn thể cái hâm hấp này. Mm? Đàn ông phải là kẻ hâm hâm, họ quan tâm nhiều thế tới việc lên mặt trăng, chị hằng. Để làm gì? Bạn không thể đi mua bán ở đó được. Dường như chẳng quan trọng chút nào! Và chẳng có người, không chuyện tầm phào, không cái gì như thế - chỉ sa mạc trống rỗng.
Đàn ông không có đàn bà là kẻ lang thang, kẻ lêu lổng. Do đó, sớm hay muộn, anh ta cần được bắt rễ. Đàn bà trở thành đất của anh ta. Chừng nào đàn ông chưa tìm ra cái gì đó trong anh ta mà có thể trở thành đất của anh ta, chừng nào đàn ông chưa tìm thấy người đàn bà bên trong riêng của mình, anh ta sẽ phải tìm người đàn bà bên ngoài.
Vâng, đã từng có đàn ông người đã sống mà không có đàn bà - một Phật, hay một Jesus. Nhưng họ nữa đã không thực sự sống mà không có đàn bà - họ đã tìm ra người đàn bà sâu sắc hơn trong bản thể riêng của họ. Vì đàn ông là cả đàn ông và đàn bà, và đàn bà cũng là cả đàn bà và đàn ông. Nó phải là như vậy, vì bạn bắt nguồn từ hai người - bố và mẹ bạn. Bố bạn đã đóng góp người đàn ông trong bạn, mẹ bạn đã đóng góp người đàn bà trong bạn. Từng người đều là đàn ông năm mươi phần trăm, đàn bà năm mươi phần trăm.
Chừng nào bạn chưa quay vào bên trong bản thân bạn và tìm ra người đàn bà hay đàn ông ở đó, bạn sẽ phải nhìn ra ngoài. Cái bên ngoài là cái thay thế. Bạn hỏi tôi:
Tại sao thầy cho phép đàn bà giữ quyền lực trên tôi?
Vì không có họ bạn sẽ không lành mạnh. Và cùng điều đó là đúng về đàn bà - không có đàn ông họ sẽ quá lành mạnh, và quá lành mạnh cũng là một loại không lành mạnh. Là quá lành mạnh trở thành nặng nề; là quá lành mạnh, thế thì bạn không thể hát được, bạn không thể múa được. Cho nên đàn bà cần ai đó có thể mơ về cô ấy, và đàn ông cần ai đó có thể trở thành nhà cho anh ấy.
Đây là điều phải có - chừng nào bạn còn chưa tìm thấy cực kia của bạn bên trong bản thân bạn. Khi đàn ông đã tìm ra cực kia bên trong, anh ta trở thành cực thích toàn bộ. Thế thì không có nhu cầu nhìn ra ngoài. Dầu vậy bạn vẫn có thể tiếp tục yêu đàn bà, nhưng sẽ không có níu bám. Và bạn sẽ không trở nên có tính sở hữu hay bị sở hữu. Khi bạn đã tìm ra sự thống nhất của bạn ở bên trong, bạn sẽ vẫn yêu đàn ông nhưng nó sẽ không là ám ảnh, nó sẽ chỉ là việc chia sẻ. Và thế thì yêu là niềm vui. Thế thì yêu có phẩm chất khác toàn bộ; bằng không, nó sẽ có cái gì đó của bồn chồn trong nó. Bồn chồn phải có đó, bởi lí do tâm lí nào đó.
Nếu bạn không thể một mình được, một cách tự nhiên bạn cảm thấy bất lực trước đàn bà hay trước đàn ông. Nếu bạn không thể một mình được, thế thì người đàn bà của bạn là nhu cầu của bạn, thế thì bạn phụ thuộc vào cô ấy. Và bạn khó chịu - độc lập của bạn bị mất. Bạn khó chịu vì cô ấy có nhiều quyền lực thế lên bạn. Bạn không thể tha thứ cho cô ấy được. Và người đàn bà này cũng không thể tha thứ cho bạn được, vì không có bạn cô ấy đơn giản là đất. Bầu trời biến mất, các vì sao biến mất. Không có bạn cô ấy chỉ là đất - tối tăm, chờ đợi ai đó. Chờ đợi ai đó tới và nở hoa trong bản thể cô ấy, chờ đợi ai đó làm thoát ra hương thơm của cô ấy.
Bạn có thấy người đàn bà không yêu và người đang yêu không? Họ mang mùi vị khác - thực tại, họ mang mùi vị khác; hương thơm của họ là khác. Khi người đàn bà một mình, cô ấy có nỗi buồn quanh cô ấy: buồn phiền, đơn độc, hoang vắng, trong thất vọng, chỉ lo âu. Khoảnh khắc cô ấy rơi vào trong yêu cô ấy bắt đầu nở hoa. Cái gì đó lập tức mở ra. Thế thì cô ấy có cái đẹp.
Đàn bà không trong yêu thì co lại, đóng lại; cô ấy bắt đầu sống trong câm lặng. Cô ấy đóng các cửa ra vào và cửa sổ. Không có ai để chờ đợi - sao để cửa sổ mở hay cửa ra vào mở? Cô ấy bắt đầu sống trong một loại nấm mồ; cô ấy không còn sống động nữa. Cô ấy bắt đầu chết, cô ấy trở thành tự tử. Chỉ toán học, chỉ số học, chỉ lành mạnh, là không đủ. Thơ ca nào đó được cần để giữ cân bằng.
Và đàn ông một mình có vẻ lạc lõng; anh ta không biết mình là ai. Chừng nào anh ta còn chưa thấy bản thân mình trong mắt của người đàn bà yêu, anh ta sẽ không bao giờ biết mình là ai. Anh ta có thể liên tục làm Tăng cường chứng ngộ của Amida và liên tục hỏi "Tôi là ai? Tôi là ai?" Và không câu trả lời nào sẽ tới - trừ phi anh ta nhìn vào trong mắt của yêu. Chỉ thế thì anh ta sẽ được phản xạ, chỉ thế thì trong tấm gương đó anh ta sẽ thấy anh ta là ai.
Đàn bà cho anh ta hình dạng, bản chất. Đàn bà làm anh ta nhận biết về anh ta là ai. Bằng tình yêu của mình, cô ấy tạo ra người đàn ông. Không chỉ có việc bạn được tạo ra bởi mẹ bạn trong bụng mẹ đâu; bạn được tạo ra bởi từng người đàn bà bất kì khi nào bạn rơi vào yêu. Bất kì khi nào bạn rơi vào yêu, người đàn bà đều cho bạn hình dạng, mầu sắc, sự tinh tế; cô ấy làm cho bạn thành con người. Bằng không, đàn ông sẽ rất rất man rợ, bạo hành, hung hăng, thiếu trắc ẩn, không từ bi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ cả hai phụ thuộc lẫn nhau và cả hai cảm thấy tổn thương - không ai muốn phụ thuộc. Và cho dù bạn phụ thuộc vào bất kì ai, bạn sẽ không bao giờ có khả năng tha thứ cho người đó. Bạn sẽ báo thù.
Đó là lí do tại sao những người yêu liên tục đấu tranh. Đấu tranh không là gì ngoài việc chỉ ra rằng "Tôi vẫn còn độc lập đấy - anh nghĩ sao?" Đấu tranh chỉ để cảm thấy rằng "Tôi vẫn còn độc lập. Nếu tôi muốn tôi có thể bỏ cô ấy." Đấu tranh chỉ là... người đàn bà nghĩ, "Tôi không phụ thuộc thế vào anh ta đâu. Tôi vẫn có thể nở hoa một mình. Tôi vẫn sẽ hạnh phúc mà không có anh - anh nghĩ gì về bản thân anh?"
Do đó họ đấu tranh, chỉ để kiểm tra sự độc lập của họ. Nhưng trong vòng vài giờ cuộc đấu tranh qua đi, và họ lại ôm nhau. Vì khoảnh khắc họ bắt đầu tách nhau ra, họ bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, đói, khát. Họ bắt đầu mất đi bất kì cái gì họ đã có. Hơi ấm bị thiếu, người đàn ông bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo. Và nếu không có ai ôm người đàn bà bắt đầu cảm thấy tuyệt đối cô đơn.
Nếu không có yêu, tất cả chúng ta đều một mình. Nếu yêu là không thể được, thế thì đơn độc là chân lí và phải được chấp nhận. Chỉ yêu mới cho bạn những thoáng nhìn rằng đơn độc không phải là tối thượng. Bạn hỏi tôi:
Tại sao thầy cho phép đàn bà giữ quyền lực trên tôi?
Đó không phải là câu hỏi cá nhân đâu, Abhiyana. Mọi đàn ông đều cho phép quyền lực đó. Và chống lại nó. Mọi anh chồng đều trở thành chồng sợ vợ - mọi người, tôi nói vậy. Không có loại chồng khác. Dù với bất kì giả vờ nào, loại chồng duy nhất thực sự tồn tại là chồng sợ vợ.
Khi cây lấy nhiều chất nuôi dưỡng thế từ đất, nó trở thành phụ thuộc; nó không thể vẫn còn độc lập được. Đó là hiện tượng đơn giản. Và khi đất thấy niềm vui riêng của nó, mở hội của nó, tiềm năng của nó, được diễn đạt bởi cây - tán lá xanh và hoa đỏ, và các cành vươn cao trên trời - điều đất bao giờ cũng muốn, có cánh, và giờ chúng có đó - làm sao đất có thể vẫn còn độc lập được?
Đàn ông và đàn bà tồn tại trong một loại liên thuộc. Độc lập, họ là một nửa - đói, chết đói vì người kia. Liên thuộc là chân lí - nhưng thế thì độc lập bị mất.
Không phải ngẫu nhiên mà mọi sư trên thế giới, suốt nhiều thời đại, đã từng trốn khỏi đàn bà. Đàn bà đại diện cho thế giới. Họ thực trốn khỏi cảm giác rằng họ là phụ thuộc; họ muốn độc lập. Đây là hiện tượng con người, không có tính cá nhân chút nào.
Đàn bà không thể cảm thấy hạnh phúc mà không có đàn ông. Không có đàn ông cô ấy không thể tuôn chảy trong mơ. Người đàn ông mơ tưởng là hấp dẫn hơn người đàn ông thường. Đó là lí do tại sao đàn bà rơi vào yêu với những người có ảo tưởng lớn về bản thân họ. Đàn ông bình thường là người không có ảo tưởng; không đàn bà nào bị hấp dẫn tới đàn ông bình thường. Đàn ông mơ tưởng có vẻ lôi cuốn. Anh ta có sức lôi cuốn. Mắt anh ta loé lên với cái gì đó không biết, và đó là ham muốn về đàn bà. Anh ta có chiều hướng về tính có thể - chiều hướng về tính có thể đó cho anh ta phẩm chất lôi cuốn.
Trong tự nhiên, quan sát xem: chim với điệu múa hay nhất và tiếng hót hay nhất có được con cái tốt nhất. Và đó cũng là trường hợp với con người nữa. Quan sát bao nhiêu đàn bà dễ nhìn bâu quanh các nhạc sĩ, ca sĩ và diễn viên? Để làm gì? Cái gì đó lôi cuốn, cái gì đó không của trái đất này, cái gì đó của cõi bên kia - và họ lập tức trở nên bị hấp dẫn. Đây là hấp dẫn tự nhiên; cả hai đáp ứng lẫn cho nhau. Và điều này sẽ còn lại. Bạn hỏi tôi:
Tôi muốn thoát ra.
Bạn sẽ phải thoát vào. Bạn không thể thoát ra được dễ dàng thế đâu - mọi thứ đều có giá cả đấy. Thoát vào đi, sâu nhất có thể được. Đừng trong vội vàng thế. Nếu bạn thoát ra, và bạn không đủ trưởng thành để thoát ra, bạn sẽ phải thoát vào lần nữa. Đi qua toàn thể số phận này đi, đi tới chính tận cùng của nó. Nhìn nó thấu suốt đi.
Trong khi đó, liên tục thiền và nhìn hiện tượng này đi. Đừng hiểu nó theo cách con người, nó không mang tính người. Nếu bạn hiểu nó theo cách con người, bạn hiểu lầm toàn thể sự việc từ chính lúc ban đầu. Nó là cái gì đó giữa đàn ông và đàn bà, không có gì giữa bạn và người đàn bà của bạn. Nó là cái gì đó giữa năng lượng đàn ông và năng lượng đàn bà, nó là cái gì đó giữa năng lượng nam và năng lượng nữ.
Cứ quan sát nó như người quan sát tách rời. Đừng đem các bản ngã nhỏ bé của bạn vào trong nó - chúng là không liên quan. Chúng tạo ra đống lộn xộn, chúng không giúp cho việc hiểu nào. Chỉ thấy cái đang xảy ra với năng lượng của bạn. Và, dần dần, dần dần, chính việc thiền đó sẽ giúp bạn có khả năng tìm ra người đàn bà bên trong bạn - cô ấy có đó.
Và ngày điều đó xảy ra và bạn bắt đầu quay vào trong, thế thì bạn có thể thoát ra. Bằng việc thoát vào bản thân bạn tới chiều sâu mà bạn có thể tìm ra người đàn bà bên trong của bạn... nó có đó. Nếu bạn là đàn ông, thế thì ý thức của bạn là nam tính, vô thức của bạn là nữ tính. Nếu bạn là đàn bà, thế thì ý thức của bạn là nữ tính, vô thức của bạn là nam tính. Cứ chìm sâu vào trong vô thức đi.
Và đó là điều thiền tất cả là gì. Liên tục yêu, liên tục trải nghiệm vui và khổ mà yêu mang tới. Chúng tất cả đều được cần để làm cho bạn chín chắn và trưởng thành. Và trong khi đó liên tục thiền. Cả hai quá trình này, yêu và thiền, nếu chúng liên tục đồng thời, dần dần sẽ làm cho bạn nhận biết rằng bất kì cái gì bạn đang tìm ra ở bên ngoài đều có thể được tìm ra ở bên trong theo cách tốt hơn nhiều.
Và một khi điều đó xảy ra, thế thì vô thức và ý thức của bạn gặp gỡ, bạn trở thành ardhanarishwar - bạn trở thành đàn ông và đàn bà cùng nhau. Thế thì có khác biệt, khác biệt toàn bộ; phẩm chất của bạn không còn như cũ nữa. Thế thì bạn có thể vẫn yêu người đàn bà, nhưng nó không còn là sự phụ thuộc nữa. Bây giờ nó là việc chia sẻ. Bạn có thể vẫn yêu người đàn ông, nhưng nó chỉ là niềm vui thuần khiết, nó chỉ là năng lượng tràn ngập. Bạn có nhiều tới mức bạn phải trao nó cho ai đó. Nhưng bạn có thể một mình nữa - và hạnh phúc như việc cùng nhau.
Khi người đàn ông có khả năng ở một mình và hạnh phúc như khi người đó ở cùng, thế thì người đó sẽ không bao giờ trong nắm giữ của bất kì người nào khác. Người đó sẽ không cảm thấy rằng "Ai đó nắm giữ quyền lực trên tôi." Thế thì bạn sẽ không tranh đấu với người đàn bà hay người đàn ông của bạn, vì thế thì không có vấn đề tranh đấu. Thế thì bạn là hai người độc lập chia sẻ độc lập của bạn, chia sẻ tự do mênh mông của bạn. Nhưng không có sự cần thiết phải chia sẻ, nó không dành cho động cơ khác - chỉ bởi vì bạn đang tràn ngập. Thế thì bạn không cảm thấy tổn thương, thế thì bạn không cảm thấy rằng bạn đã trở thành nô lệ. Thế thì bạn vẫn còn là người chủ và cô ấy vẫn còn là người chủ. Và không ai sở hữu bất kì ai. Mọi sở hữu biến mất.
Tại sao tính sở hữu này tới trong tâm trí lặp đi lặp lại mãi? Tại sao bạn ghen tuông thế và bạn sở hữu thế? Lí do là: bạn phụ thuộc, bạn sợ. Nếu người đàn bà của bạn bỏ bạn vào ngày mai, bạn sợ bạn sẽ mất đất của bạn. Và bạn sẽ làm gì trong đêm lạnh, cô đơn? Bạn không thể tưởng tượng được bản thân bạn cô đơn. Điều đó gây hoảng hốt. Do đó bạn sợ: nếu người đàn bà của bạn cười cùng ai đó khác, nói chuyện với ai đó khác, bạn trở nên nghi ngờ. Hay nếu người đàn ông của bạn đi xem phim với người đàn bà khác, bạn sôi lên, bạn trở nên bồn chồn. Bạn đang ngồi trên núi lửa, bạn đã sẵn sàng bùng nổ vào trong cái xấu. Tại sao? Tại sao nhiều tính sở hữu, ghen tuông thế? Sợ đấy. Ai biết được? Anh ấy yêu bạn, anh ấy có thể yêu người đàn bà khác. Anh ấy yêu bạn như người đàn bà, tình yêu của anh ấy với người đàn bà vẫn còn sống động - anh ấy có thể tìm ra người đàn bà khác. Và có thể người mới hấp dẫn hơn người cũ - tự nhiên thôi - cái không quen thuộc nhiều hấp dẫn hơn cái quen thuộc. Anh ấy đã trở nên nhận biết đầy đủ về bạn. Giờ đó là một loại lặp lại, bạn biết điều đó. Anh ấy vẫn yêu bạn, nhưng đó là một loại lặp lại. Nó đã mất sức quyến rũ đó, nó đã mất những ngày bắt đầu tươi đẹp đó; những ngày trăng mật đó không còn đó nữa. Mọi thứ đã lắng đọng trong thường lệ. Bây giờ bạn sợ. Anh ấy có thể rơi vào tình yêu của ai đó khác và có thể lại có những ngày trăng mật đó lần nữa. Và bạn sẽ bị bỏ lại một mình.
Sợ nảy sinh. Chết nảy sinh trong bạn. Bạn phải dừng nó lại - bạn phải tạo ra bức trường thành quanh người đàn ông của bạn hay quanh người đàn bà của bạn. Bạn phải không cho phép anh ấy hay cô ấy có bất kì loại quan hệ nào với bất kì người nào, bất kì tình bạn nào với bất kì người nào, để cho bạn có thể chắc chắn rằng ngày mai nữa anh ấy sẽ sẵn có cho bạn.
Nhưng bạn càng trở nên có tính sở hữu, mối quan hệ càng trở nên xấu hơn, mối quan hệ càng trở nên chống đối hơn. Bạn càng trở nên có tính sở hữu, mối quan hệ càng trở nên chán hơn. Và người đàn ông ít nhất sẽ bắt đầu mơ về người đàn bà khác, người đàn bà sẽ bắt đầu mơ về người đàn ông khác. Sâu bên trong, họ không còn cùng nhau nữa; chỉ về mặt vật lí là họ cùng nhau.
Và bạn càng thấy nó xảy ra, bạn càng trở nên hoảng hốt hơn và bạn càng sở hữu hơn. Tính sở hữu là chất độc giết chết tình yêu. Nhưng điều đó dường như nhất định xảy ra, gần như không tránh khỏi. Trong trạng thái phụ thuộc này nó nhất định xảy ra.
Bạn chỉ có thể vô sở hữu, vô ghen tuông, khi một loại yêu khác đã nảy sinh trong bạn mà không còn phụ thuộc nữa, điều không cần người nào, điều đơn giản liên tục tràn ngập. Nếu ai đó cùng chia sẻ, tốt, bạn biết ơn. Nếu không ai cùng chia sẻ, rất tốt, bạn một mình, tuyệt đối hạnh phúc.
Câu hỏi thứ ba
Hôm qua thầy đã bình luận về tính sáng tạo của tôn giáo của Phật. Từ khi tới thầy, thôi thúc của tôi để sáng tạo đã dần dần rơi rụng đi, trong khi tôi trở nên nhạy cảm hơn, mở hơn, sống động hơn. Mọi thứ đều cảm thấy tốt như nó vậy, quá đủ, và thêm vào nó bằng việc làm bất kì cái gì khác dù là cái gì, cũng dường như giống việc vẽ lên sông.
Rishi, điều đó là đúng. Tính sáng tạo mà bạn thường biết không phải là tính sáng tạo mà tôi đang nói tới. Tính sáng tạo bình thường không là gì ngoài trò bản ngã. Bạn muốn chứng tỏ cho thế giới rằng bạn là ai đó - hoạ sĩ, nhà điêu khắc, thi sĩ, nhạc sĩ. Bạn muốn chứng tỏ cho thế giới rằng bạn là ai đó. Tính sáng tạo của bạn không thực là sáng tạo, nó chỉ là cái nạng cho bản ngã.
Khi bạn tới tôi, loại tính sáng tạo đó sẽ bắt đầu biến đi - vì ngay chỗ đầu tiên nó không là tính sáng tạo thực. Mọi tính sáng tạo đó sẽ đơn giản biến mất khỏi tâm trí bạn. Nhưng bạn sẽ trở nên nhạy cảm hơn, mở hơn, sống động hơn. Cứ đợi - từ tính sống động, tính nhạy cảm, tính mở này, một loại tính sáng tạo khác sẽ chẳng mấy chốc nắm quyền sở hữu bạn. Bạn sẽ bị sở hữu bởi cái gì đó từ cõi bên kia. Nó sẽ không là trò bản ngã của bạn; bạn sẽ chỉ là phương tiện, cây trúc hổng. Và nhạc sẽ tuôn chảy qua bạn - nó sẽ không là của bạn, nó sẽ chỉ tuôn chảy qua bạn. Bạn sẽ chỉ là cây trúc hổng, chiếc sáo. Bạn chỉ phải cho phép nó.
Và vì điều đó tôi đang chuẩn bị cho bạn. Tính mở, tính sống động, tính nhạy cảm, không là gì ngoài việc làm cho cây trúc của bạn thành hổng nhất có thể, để cho khi Thượng đế bắt đầu hát qua bạn, bạn không cản trở ngài.
Thượng đế là đấng sáng tạo duy nhất. Tính sáng tạo bình thường tới từ bản ngã: "Tôi là người sáng tạo." Đó là lí do tại sao bạn thấy nhà thơ và hoạ sĩ thường bản ngã thế. Khó mà tìm được người bản ngã hơn là các nghệ sĩ; họ rất bản ngã. Bao giờ cũng có tranh đấu giữa họ như chó - chỉ trích lẫn nhau và cắn và sủa, và mọi người đều giả vờ rằng mình là người đích thực, nguyên bản, sáng tạo duy nhất, và mọi người khác đều chỉ là rởm. Tại sao điều này xảy ra cho các nghệ sĩ?
Lí do là đơn giản: tính sáng tạo chưa phải là từ cõi bên kia, nó không phải là của cái siêu việt. Nó rất tí hon. Họ đơn giản ba hoa về bản thân họ.
Điều này xảy ra ở đây cho nhiều người mọi ngày. Nhiều người thế tới tôi. Họ nói, "Chúng tôi muốn trở thành nhà trị liệu, chúng tôi muốn trở thành người chữa lành, chúng tôi muốn trở thành thế này và thế nọ..." Thấy rằng nhà trị liệu là người quan trọng, người chữa lành là người quan trọng, họ đang làm cái gì đó phi thường, mọi người tới đây sớm hay muộn đều bắt đầu nghĩ rằng mình phải trở thành nhà trị liệu hay người chữa lành.
Đây không phải là tính sáng tạo. Đây chỉ là tìm ra cách thức, phương tiện, cho việc đáp ứng bản ngã. Và nếu bản ngã có đó, bạn không thể là nhà trị liệu thực sự được. Nhà trị liệu thực là hiếm. Nhà trị liệu thực là người sẵn sàng để Thượng đế làm việc qua người đó - và đó là định nghĩa của người chữa lành thực. Liệu pháp nghĩa là chữa lành. Người chữa lành không phải là người chữa lành; người chữa lành chỉ là lối chuyển cho lực chữa lành của Thượng đế tuôn chảy qua. Người đó không thể tuyên bố được.
Cho nên nếu bạn đi tới việc chữa lành với ý tưởng rằng "Tôi phải trở thành người chữa lành, thế thì tôi sẽ là ai đó quan trọng, làm phép màu lớn quanh đây," bạn sẽ không bao giờ là người chữa lành. Làm sao bạn có thể là người chữa lành được? Vì chính điều kiện của việc là người chữa lành là bỏ bản ngã.
Rất hiếm khi tìm được người chữa lành, rất hiếm khi tìm được nhà trị liệu. Tôi đang huấn luyện các nhà trị liệu của tôi, người chữa lành của tôi, ở đây. Toàn thể huấn luyện là ở chỗ họ phải biến mất. Họ phải không có đó, họ phải trở nên vắng mặt. Và qua việc vắng mặt của bản ngã, sự hiện diện nào đó, sự hiện diện không biết nào đó, bắt đầu làm việc qua bạn. Điều đó mang tới phép màu cho cuộc sống. Đó là hiện tượng thật, không phải là thứ được bịa ra, được tin vào.
Cho nên khi bạn tới tôi, dù bạn đang làm bất kì cái gì, nếu nó không phải là thực nó sẽ biến mất. Và điều tốt là nó biến mất. Nếu nó là thực, thế thì nó sẽ được tôn cao ngay lập tức. Điều đó nữa cũng là tốt. Nhưng tôi không ở đây để hỗ trợ cho bất kì cái gì không thực.
Phật trường này sẽ lấy đi mọi thứ khỏi bạn mà lấy bản ngã làm trung tâm, hướng theo bản ngã. Thế rồi, dần dần, dần dần, một ngày nào đó bạn sẽ ngạc nhiên bởi việc tới của năng lượng mới đang gõ cửa nhà bạn. Mặt trời đã mọc, bạn không được tìm thấy, và thơ ca nảy sinh và bức tranh xảy ra. Bạn thậm chí không thể kí lên nó; bạn không thể nói, "Cái này là của tôi." Nhiều nhất, bạn có thể biết ơn rằng "Thượng đế đã chọn tôi như phương tiện, như trung gian."
Câu hỏi thứ tư
Khác biệt gì giữa con lợn mãn nguyện, Socrates không mãn nguyện và thiền nhân tự nhiên?
Bạn sẽ phải hiểu năm phân loại này. Thứ nhất, lợn mãn nguyện. Nó chẳng liên quan gì tới lợn đâu, nhớ lấy: tất cả những phân loại này đều về con người cả đấy. Lợn mãn nguyện là người đàn ông hay đàn bà sống theo cách vô ý thức; người đơn giản sống thực vật, người không có nhận biết - do đó mới không có bất mãn. Bất mãn hàm ý một chút ít nhận biết.
Nếu bạn vô ý thức và ai đó đang làm giải phẫu trên bạn, bạn sẽ không cảm thấy đau gì. Làm sao bạn có thể cảm thấy đau được? Để cảm thấy đau, ý thức được cần tới. Đó là lí do tại sao trong giải phẫu chúng ta phải cho thuốc mê, để cho người này rơi hoàn toàn và giấc ngủ trong cơn mê. Thế thì bạn có thể cắt, loại bỏ các bộ phận thân thể mà không đau gì. Bằng không, cái đau sẽ trở thành không thể chịu nổi.
Lợn mãn nguyện là loại người sống trong cuộc sống tuyệt đối như robot, sống dở chết dở. Người ăn, bước, đi làm, về nhà, làm tình, sinh sản con cái, và chết, không bao giờ trở nên nhận biết về điều thực sự đang xảy ra. Chỉ đi từ thứ này sang thứ khác trong một loại mê mẩn.
Loại thứ hai là lợn bất mãn. Người đó vẫn còn vô ý thức, chín mươi chín phần trăm vô ý thức, nhưng một phần trăm của ý thức đang nảy sinh. Tia sáng đầu tiên của ý thức đã xuyên vào; người ta đang trở nên nhận biết về đau và khổ và lo âu của cuộc sống. Mọi người né tránh trạng thái thứ hai; họ muốn sống trong trạng thái thứ nhất.
Trạng thái thứ nhất là trạng thái của người duy vật. Không nghĩ, không suy tư, không thiền về bất kì cái gì. Không trở nên có ý thức - ý thức là nguy hiểm. Vẫn còn vô ý thức. Và nếu đôi khi mặc cho bạn, ý thức nào đó xảy ra - vì cuộc sống có nhiều đau đớn tới mức đôi khi việc xảy ra là chỉ đau mới có thể cho bạn chút ít ý thức - thế thì đi và dùng ma tuý, thuốc an thần cho bản thân bạn. Hay rượu còn có đó là các chất gây say khác có đó. Làm đờ đẫn bản thân bạn lần nữa, trở lại trong cuộc sống gây mê của bạn, vào trong vô ý thức của bạn. Lại rơi vào trong việc mê đó.
Lợn bất mãn là người đang thoát ra khỏi việc mê này. Bạn đã bao giờ ở trong việc mê đó không? Từ từ, từ từ, khi bạn bắt đầu thoát ra khỏi nó, bạn bắt đầu nghe thấy vài tiếng ồn xung quanh - tiếng ồn giao thông, các bác sĩ bước đi, các hộ lí nói chuyện. Từ từ, từ từ, bạn bắt đầu cảm thấy đau nào đó ở những phần đó của thân thể nơi việc mổ đã được tiến hành. Từ từ, từ từ bạn quay lại.
Lợn bất mãn là người đang thoát ra khỏi cơn mê của cuộc sống, người đang trở thành con người. Điều đó là đau đớn - là con người là đau đớn, vẫn còn là lợn là rất không đau gì. Hàng triệu người đã quyết định vẫn còn là lợn.
Khi bất mãn nảy sinh, bạn đang trở nên có tính tôn giáo: cách tiếp cận đầu tiên hướng tới Thượng đế.
Và trạng thái thứ ba là Socrates bất mãn. Bạn tỉnh táo đầy đủ về đau, và bạn bị phân chia. Bạn là hai bây giờ: đau có đó và bạn có đó. Và cuộc sống trở thành gần như không thể sống được, đau của nó nhiều thế. Cái gì đó phải được làm - hoặc bạn rơi trở lại và lại trở thành lợn, hoặc bạn bắt đầu chuyển đi và trở thành phật.
Socrates bất mãn chỉ là điểm giữa. Bên dưới, ở chỗ thấp nhất, là lợn. Bên trên, tại chỗ cao nhất, là phật, con người thực, tự nhiên của Thiền. Socrates bất mãn chỉ ở giữa, ở giữa chiếc cầu. Và có mọi khả năng rằng bạn sẽ rơi trở lại - vì cái cũ đã được biết rồi, và tương lai là không được biết. Ai biết được? Nếu bạn đi lên trước, đau có thể tăng lên thậm chí còn nhiều hơn - ai biết? Bạn chưa bao giờ biết trạng thái đó. Nhưng bạn biết một điều - rằng ở đằng sau có một khoảnh khắc không có đau. Tại sao không rơi trở lại vào trong nó?
Đó là chỗ mọi người bắt đầu trở nên quan tâm tới ma tuý. Đó là việc rơi trở lại, đó là thoái lui. Con người không thể được tự do khỏi rượu cồn và những chất gây say như thế chừng nào con người chưa hiện hữu theo cách khác hướng tới Phật tính. Không chính phủ nào có thể ngăn cản mọi người khỏi rượu; họ sẽ tìm ra cách. Vì cuộc sống trở thành không thể chịu đựng được thế, người ta phải quên nó đi. Hoặc người ta phải trở thành phật hoặc người ta phải trở thành lợn. Người ta không thể vẫn còn ở giữa được - ở giữa là bị hành hạ thế.
Trạng thái thứ tư là Socrates mãn nguyện. Bạn bắt đầu đi lên trước, bạn không quay lui. Bạn đi ngày một nhiều vào trong nhận biết, bạn đi ngày càng nhiều vào thiền. Suy nghĩ của bạn được biến đổi nhiều vào trong một loại tính thiền. Cho nên giai đoạn thứ tư là Socrates mãn nguyện: ý thức và vô ý thức được bắc cầu.
Và trạng thái thứ năm là: không mãn nguyện, không bất mãn; không lợn, không Socrates. Mọi thứ đều mất đi, mọi giấc mơ đó đều đã biến mất. Không ý thức không vô ý thức, nhưng một điều mới, siêu việt, đã nảy sinh. Đây là Phật tính. Đây là điều Thiền nhân gọi là trạng thái tự nhiên của con người. Được thanh lọc mọi đồ đồng nát, được lau sạch mọi bụi. Được thanh lọc mọi chất độc và quá khứ và kí ức, sanskars, các ước định. Bạn đã về nhà.
Lợn là hoàn toàn vô ý thức. Con người tự nhiên của Thiền là có ý thức hoàn toàn. Giữa hai điều này là ba trạng thái khác kia. Năm trạng thái này phải được nghiền ngẫm kĩ càng. Tìm ra xem bạn ở đâu, và bắt đầu đi từ đó.
Mục tiêu là không xa xôi. Đôi khi nó có thể được đạt tới trong một bước, trong một cú nhảy. Mọi điều được cần là dũng cảm. Chính từ sợ mà mọi người rơi lại trong đường mòn cũ.
Nếu tôi có thể dạy bạn dũng cảm, tôi đã dạy bạn mọi điều. Nếu tôi có thể giúp bạn là dũng cảm, thế thì tôi đã làm cho bạn có tính tôn giáo. Với tôi, dũng cảm là phẩm chất tôn giáo quan trọng nhất. Còn quan trọng hơn chân lí, quan trọng hơn chân thực, quan trọng hơn bất kì cái gì khác. Vì không có dũng cảm, không cái gì trở thành có thể - không chân lí, không yêu, không Thượng đế.
Câu hỏi thứ năm.
Khi nào tâm trí chống lại bản thân nó?
Bao giờ cũng vậy.
Câu hỏi cuối cùng
Trong bài nói hôm qua của thầy, thầy đã nói về cách chúng tôi có thể đi từ bản thể như băng để trở thành như nước, thế rồi bốc hơi. Lời của thầy nhắc tới một cảm giác mà tôi đã từng có được trong vài tháng bây giờ - cảm giác về sự lôi cuốn lớn lao và hấp dẫn tới nước. Tôi thực sự thích tắm và đi bơi là ý tưởng của tôi về thiên đường. Tôi muốn trở thành nước và hội nhập với nó. Nhưng tôi thoát ra khỏi nước với cảm giác thất vọng - tôi không thể hoàn toàn làm ra nó. Nó là cùng điều với việc nhìn vào dòng sông hay hồ - ham muốn về sự hợp nhất có đó, nhưng việc thực hiện dường như gần gũi thế và vậy mà xa xăm thế. Điều này liệu có thể nói cho tôi cái gì về bản thân tôi không? Nhân tiện, tôi là thợ đường ống nước.
Chaitanya Sattva, biểu dụ là biểu dụ - đừng hiểu chúng theo nghĩa đen. Khi tôi nói: Tan chảy ra, để cho băng của bạn trở thành nước, và bay hơi, để cho nước của bạn trở thành hơi - tôi đang nói theo biểu dụ. Mọi điều tôi đang nói với bạn là có tính biểu dụ, vì đó là cách duy nhất để nói nó. Nhưng đừng trở nên bị gắn bó quá nhiều với biểu dụ, bằng không bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề.
Nước là đẹp! và thích bơi là hay. Nhưng nếu bạn lấy biểu dụ này quá nghiêm chỉnh và nếu bạn căng nó ra quá xa, bạn sẽ tạo ra rắc rối cho bản thân bạn. Đó là điều đã xảy ra cho bạn, đó là điều đã xảy ra cho nhiều người ở đây. Họ nghe tôi, họ nhảy lên một biểu dụ hấp dẫn với họ, họ nắm giữ nó, và họ bắt đầu nghĩ rằng họ đã có được cái gì đó của chân lí.
Biểu dụ phải được hiểu và được bỏ đi! và quên đi! Biểu dụ là nguy hiểm. Nếu bạn coi nó là quá nghiêm chỉnh, bạn bỏ lỡ vấn đề. Biểu dụ chỉ là chỉ báo, nó là cách nói.
Nếu bạn hiểu điều tôi ngụ ý bởi 'tan chảy', điều đó là tốt. Bạn không phải là băng, chắc chắn không phải. Nếu như bạn là băng thì điều đó chắc đã dễ thế - bạn sẽ tan ra trong nhiệt của Pune một cách tự động! Bạn không phải là băng, chắc chắn không. Mọi thứ là khó khăn hơn.
Biểu dụ là đơn giản. Chúng phải đơn giản, vì chúng muốn quan hệ với cái gì đó mà không thể được quan hệ theo bất kì cách khác nào. Việc tan chảy phải được hiểu. Nhưng với 'tan chảy' tôi ngụ ý trở thành việc yêu - vì yêu làm tan chảy. Ấm áp của yêu - không phải nhiệt của Pune - ấm áp của yêu làm tan chảy bạn. 'Trở thành nước' - tôi ngụ ý gì bởi việc nói điều đó? Tôi ngụ ý trở thành dòng chảy, như sông, nhưng không phải là điều bạn phải trở thành dòng sông. Bạn đã là dòng sông đâu đó cả triệu kiếp trước rồi. Bạn đã đánh mất điều đó, bạn đã đi xa khỏi nó, và không có nhu cầu quay lại nó. Bạn đã tiến hoá nhiều rồi.
Do đó, ham muốn này còn lại đó. Khi bạn đi ra biển và bạn cảm thấy hấp dẫn lớn hướng tới biển, gần như sức hút, việc lôi kéo, bạn có biết nó tới từ đâu không? Hàng triệu kiếp trước, bạn đã từng ở trong biển, bạn đã là cá, sự sống đã bắt đầu ở đó. Và thân thể chúng ta chưa quên điều đó; chúng không bao giờ quên bất kì cái gì, kí ức của chúng là tuyệt đối.
Thân thể biết tới xúc động, tự do, sự tuôn chảy của đại dương. Cho nên khi bạn thấy sóng đại dương, bạn không thể cưỡng lại được. Cái gì đó lôi kéo bạn: "Có vào trong đại dương không? Đó là con cá bên trong của bạn.
Bạn có biết rằng trong bụng người mẹ trong chín tháng bạn bơi trong gần như cùng một loại nước như trong biển không - với cùng hoá chất, theo cùng tỉ lệ? Bạn có biết không? Bên trong thân thể bạn, tám mươi phần trăm là nước biển. Chỉ không ăn muối trong vài ngày và bạn sẽ cảm thấy mệt thế, vì nước biển đó không có được nhiều muối như nó cần, và cá cảm thấy khát, mệt, lo nghĩ.
Tám mươi phần trăm người bạn vẫn là nước! Và nước là đích xác cùng loại như nước biển. Đó là lí do tại sao, tại sao lúc trăng tròn bạn cảm thấy dâng lên năng lượng lớn trong bạn! Đích xác như đại dương - khi trăng tròn đại dương bị ảnh hưởng. Tám mươi phần trăm người bạn cũng là đại dương! Bạn nhất định bị ảnh hưởng.
Trong đại dương nhỏ của bạn, trong chén trà của bạn, bão nảy sinh. Nhiều người phát điên vào đêm trăng tròn hơn bất kì đêm nào khác. Đó chỉ là một phía của câu chuyện: nhiều người trở nên chứng ngộ nữa vào cùng đêm này! Phật đã trở nên chứng ngộ vào đêm trăng tròn. Ông ấy được sinh ra vào đêm trăng tròn, ông ấy trở nên chứng ngộ vào đêm trăng tròn, ông ấy chết vào đêm trăng tròn. Ông ấy phải đã là con cá lớn.
Cho nên khi bạn bị hấp dẫn tới đại dương... cái gì đó sâu trong kí ức của bạn được ăn sâu. Đó là điều xảy ra khi bạn đi tới hồ và tới sông, tới bể bơi - hay nếu bạn không thể đi bất kì đâu được, thế thì chỉ ngồi dưới vòi hoa sen. Nước rơi lên bạn làm khuấy động kí ức trong thân thể. Thân thể cảm thấy thảnh thơi, hạnh phúc. Thân thể cảm thấy được nuôi dưỡng, được bắt rễ, được định tâm.
Nhưng đó không phải là điều tôi ngụ ý. Tận hưởng tất cả những điều này đi, đây là những điều đẹp - tôi không chống lại chúng, tôi ủng hộ tất cả cho chúng. Nhưng biểu dụ của tôi có nghĩa khác nào đó. Khi tôi nói 'tan chảy' tôi ngụ ý yêu. Tạo ra thật nhiều nhiệt yêu nhất có thể được trong bạn đi. Chỉ điều đó mới có thể làm tan chảy bạn được. Khi tôi nói 'trở thành nước' tôi ngụ ý trở thành dòng chảy - không vẫn còn tù đọng. Di chuyển, và di chuyển như nước.
Lão Tử nói: Cách thức của Đạo là cách thức của dòng nước. Nó di chuyển như nước. Chuyển động của nước là gì? Hay của sông? Chuyển động này có vài điều đẹp về nó. Một là, nó bao giờ cũng di chuyển hướng tới chiều sâu, nó bao giờ cũng tìm mảnh đất thấp nhất. Nó không tham vọng; nó không bao giờ khao khát là kẻ đầu tiên, nó muốn là kẻ cuối cùng.
Nhớ lấy, Jesus nói: Những người là cuối cùng ở đây sẽ là người đầu tiên trong vương quốc Thượng đế của ta. Ông ấy đang nói về cách thức dòng nước chảy của Đạo - không nhắc tới nó, nhưng nói về nó. Là người cuối cùng, người không tham vọng. Tham vọng nghĩa là đi lên dốc. Nước đi xuống tìm mảnh đất thấp nhất, nó muốn là vô thực thể. Nó không muốn tuyên bố bản thân nó là duy nhất, ngoại lệ, phi thường. Nó không có ý tưởng bản ngã.
Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói trở thành nước: bỏ bản ngã. Bỏ tham vọng. Không vật lộn vì đỉnh núi và không bắt đầu đi ngược dòng. Đi cùng dòng chảy, xuôi theo dòng chảy, tìm và kiếm chỗ thấp nhất - vì chỉ ở chỗ thấp nhất bạn mới tìm thấy an bình và yên tĩnh và im lặng. Và chỉ trong chỗ thấp nhất bạn mới tìm thấy trống rỗng bên trong mà tôi đã từng nói tới trong mọi ngày này. Khi bạn bắt đầu cố gắng là ai đó, bạn sẽ không trống rỗng. Bạn sẽ trở nên đầy những chuyện phiếm, bạn sẽ trở thành rác rưởi. Đi xuống đi. Tìm chiều sâu sâu nhất và biến mất ở đó... một điều.
Điều thứ hai: nước nhẹ nhàng, nữ tính. Nước không hung hăng, nó không bao giờ tranh đấu - nó làm theo cách nó mà không tranh đấu. Chính từ nước mà người Trung Quốc và người Nhật Bản học nghệ thuật bí mật của nhu đạo hay jujitsu. Thắng mà không tranh đấu, chinh phục qua buông xuôi - vi vô vi.
Học từ nước một điều: rằng nó đi qua từng tảng đá lớn, tường đá granit. Nó không tranh đấu, nó liên tục chảy một cách im lặng. Nếu đá quá lớn nó tìm cách khác, nó đi vòng qua đá. Nhưng dần dần, dần dần đá granit bị tan biến trong nước, trở thành cát. Hỏi cát của đại dương xem chúng đã tới từ đâu. Chúng đã tới từ núi. Chúng sẽ nói cho bạn một bí mật lớn: "Nước chung cuộc thắng. Và chúng tôi đã cứng rắn, và chúng tôi biết... làm sao nước có thể thắng được. Cho nên chúng tôi đã rất rất chắc chắn. Chúng tôi không thể tin được rằng nước nhỏ mọn này, mềm yếu thế, không gây hại, không gây tổn thương, bất bạo hành... làm sao nó có thể phá huỷ được chúng tôi? Nhưng nó đã phá huỷ chúng tôi."
Đó là cái đẹp của năng lượng nữ tính. Đừng như tảng đá! Hãy như nước - mềm mại, nữ tính. Và thắng lợi là của bạn.
Lại nhớ về Jesus: được phúc lành là người nhu mì, vì vương quốc của họ là vương quốc của Thượng đế.
Người nhu mì sao? - cách thức của dòng nước đấy - họ sẽ là vậy. Mất thời gian, nhưng họ có kiên nhẫn. Họ không có ý tưởng về thắng, đó là lí do tại sao họ thắng. Người muốn thắng bị thua bởi chính ý tưởng của họ, vì họ bắt đầu vật lộn, và trong vật lộn họ làm tiêu tán năng lượng của họ.
Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói 'trở thành nước' - tan chảy, trở thành nước.
Và tôi ngụ ý gì khi tôi nói 'bay hơi'? Đó là điều tối thượng - đó là học cách không hiện hữu, đó là việc học nghệ thuật vắng mặt. Hơi đơn giản biến mất, bạn không thể bắt giữ được nó, bạn thậm chí không thể thấy được nó. Bạn có thể thấy nó chỉ khi nó đang biến thành hơi - và ngay khi nó đi rồi, và ngay khi nó thành không thấy được.
Vị phật được thấy chỉ khi ông ấy ở trong thân thể. Một khi thân thể bị bỏ đi, bạn sẽ không có khả năng bắt giữ ông ấy. Ông ấy đơn giản mất đi, ông ấy đã trở thành một phần của bầu trời tối thượng. Đó là điều tối thượng - biến mất. Phật gọi nó là anatta, vô ngã. Shunyata - trống rỗng, tính không. Niết bàn - việc dừng lại.
Cho nên khi tôi dùng những biểu dụ này, bao giờ cũng nhớ chúng là biểu dụ. Cách thức thơ ca của việc nói, những điều mà không thể được nói theo bất kì cách nào khác.
Bạn hỏi:
Trong bài nói hôm qua của thầy, thầy đã nói về cách chúng tôi có thể đi từ bản thể như băng để trở thành như nước, thế rồi bốc hơi. Lời của thầy nhắc tới một cảm giác mà tôi đã từng có được trong vài tháng bây giờ - cảm giác về sự lôi cuốn lớn lao và hấp dẫn tới nước.
Bị hấp dẫn tới nước, cảm thấy sự lôi cuốn với bất kì yếu tố nào của tự nhiên - nước, lửa, trời, đất, khí - có ích mênh mông. Nhưng đó không phải là điều tôi ngụ ý.
Tôi thực sự thích tắm và đi bơi là ý tưởng của tôi về thiên đường.
Sattva, bạn là người tốt. Đó là cách người ta nên nghĩ về thiên đường. Bạn có biết về các sư Jaina không? Họ không tắm vòi sen, họ không tắm. Đừng bao giờ đi tới thiên đường của người Jaina, bằng không bạn sẽ gặp khó khăn. Sẽ không có tắm đâu. Và thợ đường nước, tất nhiên, sẽ không được cần tới. Họ chống lại thân thể tới mức ngay cả niềm vui đơn giản như tắm cũng dường như là xa hoa quá nhiều.
Thấy tâm trí bệnh hoạn, cách nó vận hành đấy. Sợ rằng nếu họ tắm họ sẽ tận hưởng thân thể - niềm vui sẽ tới, và sung sướng sẽ lan toả khắp thân thể. Họ chống lại thân thể thế, làm sao họ có thể tắm được? Họ bốc mùi hôi. Họ không đánh răng vì đó là một loại làm đẹp cho thân thể. Và để làm gì? Thân thể phải bị bỏ đi, càng sớm càng tốt. Thân thể phải được cảm thấy như sự kinh khiếp, cho nên làm cho nó thành kinh khủng nhất có thể được. làm nó thành kinh khủng cho bản thân bạn và cho người khác nữa!
Điều đó thường xảy ra trong quá khứ: sư và ni Jaina thường tới gặp tôi. Giờ họ đã trở nên quá sợ, họ không tới. Và cho dù họ muốn tới, tín đồ của họ sẽ không cho phép họ đi. Họ thường tới; nói chuyện với họ là điều khó thế, vì hơi thở của họ mang mùi hôi nồng nặc tới mức người ta thực sự cảm thấy rằng thân thể là kinh tởm. Thân thể họ bốc mùi hôi lắm.
Mọi người đã từng làm gì trên trái đất này? Phủ định cuộc sống.
Cách tiếp cận của tôi là cách tiếp cận của khẳng định. Tôi đang trong yêu với cuộc sống. Nó là thoáng qua, nó là nhất thời đấy - nhưng ai nói rằng nó không phải là nhất thời và nó không phải là thoáng qua? Dầu vậy bạn có thể yêu nó chứ - thậm chí còn nhiều hơn vậy vì nó đang thoáng qua. Bạn có thể rót ra mọi tình yêu của bạn. Ngày mai nó có thể không có đó.
Liên tục yêu, liên tục hiện hữu nhiều nhất có thể được trong mở hội, theo mọi cách có thể.
Bạn nói:
Tôi thực sự thích tắm và đi bơi là ý tưởng của tôi về thiên đường. Tôi muốn trở thành nước và hội nhập với nó.
Điều đó là đang lấy biểu dụ đi quá xa. Tốt! - khi bơi trong sông cảm thấy là một với sông đi. Cảm thấy sông đi xuyên qua bạn. Nhưng xin đừng trở thành bản thân nước, bằng không làm sao bạn sẽ quay lại được? Và ai sẽ làm việc bơm nước trong đạo tràng? Xin đừng làm điều đó; bạn phải quay lại nữa.
Và điều đó sẽ không là điều thực đâu. Nếu ai đó nghĩ người đó đã trở thành nước, người đó đơn giản phát điên. Nếu ai đó nghĩ rằng mình đã trở thành cây, người đó đã phát điên. Nó là như nhau - ai đó nghĩ người đó đã trở thành Napoleon và ai đó đã trở thành Alexander Đại đế... nó là như nhau! Bây giờ bạn đang làm cùng thủ đoạn với nước, nhưng nó là tính điên thôi.
Tận hưởng sự thống nhất, sự giống nhau, sự đồng bộ với nước, sự hài hoà! Nhưng không có nhu cầu trở thành nước - không cần.
Tôi muốn trở thành nước và hội nhập với nó. Nhưng tôi thoát ra khỏi nước với cảm giác thất vọng…
Tự nhiên thôi. Nếu bạn muốn hội nhập với nó và thế rồi bạn phải thoát ra khỏi nó, thất vọng tới. Chính ý tưởng của bạn về được hội nhập với nước tạo ra thất vọng này. Bạn phải thoát ra khỏi nó như bạn đã đi vào trong nó! Tận hưởng việc hiện hữu cùng nó nhưng đừng trở nên bị ám ảnh, và thế thì thất vọng sẽ biến mất.
Tôi không thể hoàn toàn làm ra nó.
Không có nhu cầu.
Nó là cùng thứ với việc nhìn vào dòng sông hay hồ - ham muốn về sự hợp nhất có đó, nhưng việc thực hiện dường như gần gũi thế và vậy mà xa xăm thế.
Điều đó nhất định là như vậy. Bạn đang cố sống một biểu dụ. Biểu dụ phải được hiểu, không được sống! Sống cuộc sống đi! hiểu biểu dụ đi.
Từ 'Thượng đế' không phải là Thượng đế. Đừng bắt đầu sống từ 'Thượng đế' - đó là điều mọi người đang làm. Từ 'yêu' không phải là yêu - đừng bắt đầu sống từ 'yêu' - đó là điều mọi người đang làm. 'Yêu' chỉ là kí hiệu để chỉ hướng tới cái gì đó còn rắc rối hơn nhiều, đơn giản hơn nhiều, lớn hơn nhiều và vô hạn hơn nhiều, so với từ này có thể chứa. Chỉ im lặng mới có thể chứa được nó.
Điều này liệu có thể nói cho tôi cái gì về bản thân tôi không?
Chắc chắn rồi. Nó nói một điều - rằng bạn coi lời là quá nghiêm chỉnh. Rằng bạn không hiểu là cái được ẩn giấu đằng sau lời, rằng bạn không hiểu cái ở giữa hai lời - trong các khoảng hở và kẽ hở. Bạn nhảy lên lời và bạn cố mang chúng vào cuộc sống của bạn. Cuộc sống của bạn sẽ trở thành giả, rởm. Tránh nó ra.
Nhân tiện, tôi là thợ ống nước, bạn nói.

Nhân tiện, tôi cũng là thợ ống nước. Tôi bơm vào chiều sâu của bản thể bạn, Và khi ai đó bắt đầu rò rỉ, tôi phải sửa họ. Và khi các chi tiết của ai đó trở nên lỏng ra, tôi phải làm cho chúng chặt lại. Hay khi các chi tiết của ai đó quá chặt tôi phải làm cho chúng lỏng ra. Nhân tiện, tôi cũng là thợ ống nước...

Kết thúc quyển 'Coi nó là dễ' Tập 1 - Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post