Read more
Câu hỏi thứ nhất:
Xúc động mạnh nhất mà tôi có là ghét chết.
Tôi muốn giết nó! Một lần cho mãi mãi! Điều thứ hai là: tôi cảm thấy cực kì đau
khi tôi nhận ra rằng tôi sẽ không có khả năng cám ơn thầy. Có kết nối không?
Deva Bhakta, ghét chết là ghét
sống. Chúng là không tách rời và chúng không thể bị tách rời. Chết và sống tồn
tại cùng nhau, không có cách nào tách rời chúng. Việc tách rời chỉ là việc trừu
tượng hoá trong tâm trí; nó hoàn toàn giả. Sống ngụ ý chết, chết ngụ ý sống.
Chúng là các đối lập cực, nhưng bù lẫn cho nhau.
Chết là cao trào của sống. Nếu
bạn ghét chết làm sao bạn có thể yêu sống được. Và đó là hiểu lầm lớn. Mọi người
nghĩ rằng họ yêu sống bao giờ cũng ghét chết - và bằng việc ghét chết họ trở
nên không có khả năng sống. Năng lực để sống, năng lực để sống ở mức tối đa, chỉ
tới khi bạn sẵn sàng chết, và sẵn sàng chết ở mức tối đa. Nó bao giờ cũng theo
tỉ lệ. Nếu bạn sống theo cách hờ hững bạn sẽ chết theo cách hờ hững. Nếu bạn sống
mãnh liệt, toàn bộ, nguy hiểm, bạn cũng sẽ chết trong cực thích sâu sắc.
Chết là đỉnh cao. Sống đi tới đỉnh
của nó trong chết. Cực thích mà bạn biết qua yêu không là gì khi so sánh với cực
thích mà chết làm thành sẵn có. Tất cả mọi vui của sống đơn giản nhạt nhoà khi
so sánh với vui mà chết đem lại.
Chết đích xác là gì? Chết là việc
biến mất của thực thể giả trong bạn - bản ngã. Chết cũng xảy ra trong yêu, trên
qui mô nhỏ hơn, theo cách bộ phận. Do đó mới có cái đẹp của yêu. Trong một khoảnh
khắc bạn chết, trong một khoảnh khắc bạn biến mất, trong một khoảnh khắc bạn
không còn nữa, và cái toàn thể sở hữu bạn. Bạn biến mất như một bộ phận, bạn trở
thành nhịp nhàng với cái toàn thể. Bạn không tồn tại như gợn sóng trong đại
dương, bạn tồn tại như bản thân đại dương.
Đó là lí do tại sao mọi kinh
nghiệm cực thích đều là kinh nghiệm đại dương. Cùng điều đó xảy ra trong ngủ
say; bản ngã biến mất, tâm trí không vận hành nữa, bạn trở lại trong cội nguồn
niềm vui. Nhưng điều này không là gì khi so sánh với chết, đây là những thứ bộ
phận. Ngủ là chết rất tí hon, mỗi sáng bạn sẽ lại thức dậy. Dầu vậy, nếu bạn đã
ngủ say, niềm vui còn nán lại cả ngày - phẩm chất nào đó của thanh bình tiếp tục
sâu trong tâm bạn. Bạn sống ngày hôm đó khác hơn khi bạn đã ngủ ngon. Nếu bạn
không có khả năng ngủ ngon, ngày bị quấy rối. Bạn cảm thấy bực mình, cáu bẳn,
chẳng bởi lí do nào cả. Những thứ nhỏ bé trở thành gây rối lớn. Bạn giận -
không vào ai đó nói riêng, bạn đơn giản giận. Năng lượng của bạn không ở nhà,
nó bị làm sao lãng. Bạn cảm thấy bị bật rễ.
Chết là giấc ngủ lớn. Toàn thể
rối loạn của sống - rối loạn của bẩy mươi, tám mươi hay chín mươi năm - và mọi
khổ của sống và mọi kích động và sao lãng và lo âu, đơn giản biến mất, không
còn liên quan nữa. Bạn rơi lại vào trong sự thống nhất nguyên thuỷ của sự tồn tại.
Bạn trở thành một phần của đất. Thân thể bạn biến mất vào trong đất, hơi thở bạn
biến mất vào trong không khí, lửa của bạn quay trở lại mặt trời, nước của bạn
trở về đại dương, và bầu trời bên trong của bạn có sự gặp gỡ với bầy trời bên
ngoài. Đây là chết.
Làm sao người ta có thể ghét chết
được? Bạn phải đang mang hiểu nhầm. Bạn phải đang mang ý tưởng rằng chết là kẻ
thù. Chết không là kẻ thù, chết là người bạn lớn nhất. Chết phải được đón chào,
chết phải được chờ đợi với trái tim yêu thương. Nếu bạn nghĩ chết như kẻ thù, bạn
sẽ chết - mọi người đều phải chết, việc nghĩ của bạn không tạo ra khác biệt gì.
Nhưng bạn sẽ chết trong đau đớn - vì bạn sẽ chống lại, bạn sẽ tranh đấu. Trong
chống lại, trong tranh đấu, bạn sẽ phá huỷ mọi vui là chết, và chỉ chết, mới có
thể chuyển giao cho bạn. Chết mà có thể đã là cực lạc lớn sẽ chỉ là đau đớn.
Và khi cái gì đó là quá nhiều
đau đớn người ta rơi vào vô thức. Có giới hạn cho sự chịu đựng, người ta có thể
chịu ngần nấy thôi. Do đó chín mươi chín trong số một trăm người chết đi trong
trạng thái vô thức. Họ vật lộn, họ tranh đấu, tới chính tận cùng. Và khi việc
tranh đấu trở thành không thể được thêm nữa - họ đã để mọi năng lượng của họ
vào mạo hiểm - họ rơi vào trong một loại bất tỉnh. Họ chết cái chết vô thức.
Và chết cái chết vô thức là thảm
hoạ lớn, vì bạn sẽ không nhớ điều đã xảy ra. Bạn sẽ không nhớ rằng chết là cánh
cửa đi vào điều thiêng liêng. Bạn sẽ được mang qua cánh cửa đó, nhưng trên cáng
thương, vô thức. Bạn đã bỏ lỡ một cơ hội lớn lần nữa.
Đó là lí do tại sao chúng ta
liên tục quên về các kiếp sống quá khứ của mình. Nếu bạn chết một cách ý thức bạn
sẽ không quên, vì sẽ không có kẽ hở, sẽ có sự liên tục. Bạn sẽ nhớ kiếp sống
quá khứ của bạn - và nhớ kiếp sống quá khứ có tầm quan trọng lớn. Nếu bạn có thể
nhớ được kiếp sống quá khứ của bạn, bạn sẽ không phạm phải cùng sai lầm lần nữa.
Bằng không bạn sẽ liên tục chuyển đi trong vòng tròn luẩn quẩn - cùng chu trình
đó, cùng bánh xe đó sẽ chuyển đi chuyển lại. Bạn sẽ lại ấp ủ cùng tham vọng và
bạn sẽ cam kết với cùng cái ngu xuẩn lần nữa, vì bạn sẽ nghĩ đây là lần đầu
tiên bạn làm chúng...
Bạn đã làm chúng hàng triệu lần
rồi - nhưng mỗi lần bạn chết một kẽ hở lại xuất hiện, vì bạn vô thức. Bạn trở
nên gián đoạn với quá khứ của bạn. Thế thì cuộc sống bắt đầu lại từ ABC.
Đó là lí do tại sao bạn không
thể tiến hoá thành chư phật. Tiến hoá cần nhận biết liên tục về quá khứ, để cho
cùng sai lầm không còn bị phạm phải. Dần dần, dần dần, sai lầm biến mất. Dần dần,
dần dần, bạn trở nên nhận biết về cái vòng luẩn quẩn; dần dần, dần dần, bạn trở
nên có khả năng thoát ra khỏi nó nữa.
Nếu bạn chết một cách vô thức bạn
sẽ được sinh ra một cách vô thức - vì chết là một bên cửa, sinh là bên kia của
cùng một cánh cửa. Từ bên này cửa có viết 'Chết', từ bên kia cửa nó viết
'Sinh'. Nó là lối vào, nó là lối ra - nó là cùng một cánh cửa.
Đó là lí do tại sao bạn được
sinh ra nhưng không nhớ điều đó. Bạn không nhớ chín tháng đó trong bụng mẹ, bạn
không nhớ việc đi qua kênh sinh của bạn, bạn không nhớ đau đớn mà bạn đã trải
qua, bạn không nhớ chấn thương sinh. Và chấn thương sinh đó liên tục ảnh hưởng
tới bạn: cả đời bạn sẽ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chấn thương sinh của bạn.
Chấn thương đó phải được hiểu.
Nhưng cách duy nhất để hiểu nó là nhớ nó. Và làm sao nhớ nó? Bạn sợ chết thế, bạn
sợ sinh tới mức chính cái sợ đó ngăn cản bạn khỏi đi vào nó.
Deva Bhakta, bạn nói: Xúc động
mạnh nhất mà tôi có là ghét chết.
Đó là cuộc sống mang ghét của bạn.
Yêu cuộc sống đi, và thế thì yêu tự nhiên với chết cũng nảy sinh. Vì chính sống
đem tới chết. Chết không chống lại sống, chết là việc nở hoa của mọi điều mà sống
chứa trong nó như hạt mầm. Chết không tới từ trời xanh - nó phát triển trong bạn,
nó là việc nở hoa của bạn, bạn nở bung.
Bạn đã bao giờ thấy một người
thực sắp chết chưa? Rất hiếm khi thấy được một người thực sắp chết, nhưng nếu bạn
thấy, bạn sẽ ngạc nhiên là chết làm cho người này đẹp thế. Người đó chưa bao giờ
đẹp thế trước đây - không đẹp trong thời thơ ấu của người đó, vì thời đó người
đó là dốt nát, cũng không đẹp trong tuổi thanh niên, vì thời đó đam mê là quá
nhiều như sốt. Nhưng khi chết tới, mọi thứ được thảnh thơi. Cái ngu xuẩn của tuổi
thiếu thời không còn đó, và cái điên khùng của tuổi thanh niên cũng qua rồi, và
mọi khổ của tuổi già, ốm bệnh và những giới hạn của tuổi già, cũng đã qua rồi.
Người ta được tự do khỏi thân thể. Niềm vui lớn nảy sinh từ cốt lõi bên trong
nhất, lan toả ra khắp nơi.
Trong mắt của người thực sắp chết
bạn có thể thấy ngọn lửa không phải của thế giới này. Và trên mặt người đó bạn
có thể thấy sự vĩ đại của Thượng đế. Và bạn có thể cảm thấy cái im lặng, im lặng
vô vật lộn, im lặng vô kháng cự của người đang trượt, dần dần, dần dần, vào
trong chết với lòng biết ơn và sự chấp nhận sâu sắc, vì mọi điều mà cuộc sống
đã trao cho người đó và vì mọi điều mà Thượng đế đã từng hào phóng thế với người
đó. Lòng biết ơn bao quanh người đó.
Bạn sẽ thấy một không gian khác
toàn bộ quanh người đó. Người đó sẽ chết như người ta phải chết. Và người đó sẽ
xả ra tự do tới mức những người ở gần sẽ đơn giản say sưa với tự do đó, sẽ được
chở đi.
Ở phương Đông, điều đó bao giờ
cũng là điểm quan trọng: bất kì khi nào thầy chết, hàng nghìn đôi khi hàng triệu
người tụ tập để theo dõi hiện tượng lớn lao này - chỉ hiện hữu ở đó trong sự gần
gũi, ở cận kề, để thấy hương thơm tối thượng được thoát ra, để thấy bài ca cuối
cùng mà người này sẽ hát, và để thấy ánh sáng tới khi thân thể và linh hồn tách
ra. Nó làm loá mắt; nó là việc chói sáng lớn lao.
Bây giờ các nhà khoa học biết
hoàn toàn rõ rằng nếu bạn phân chia nguyên tử, năng lượng lớn được xả ra bằng
việc phân chia, việc tách ra. Năng lượng lớn hơn nhiều được xả ra khi thân thể
và linh hồn bị phân chia. Chúng đã từng gắn với nhau trong hàng triệu kiếp -
bây giờ đột nhiên khoảnh khắc tới khi chúng bị phân chia. Trong phân chia đó,
năng lượng lớn được xả ra. Năng lượng đó có thể trở thành con sóng triều cho những
người muốn cưỡi lên nó. Họ sẽ có kinh nghiệm cực lạc lớn lao.
Đừng sợ chết. Và tôi biết,
không chỉ là Deva Bhakta sợ chết, gần như mọi người đều sợ. Vì chúng ta đã từng
được dạy về một triết lí rất sai - chúng ta đã được bảo rằng chết là chống lại
sống. Nó không phải vậy. Chúng ta đã được bảo rằng chết tới và phá huỷ sống. Điều
đó là cực kì vô nghĩa. Chết tới và hoàn thành sống.
Nếu sống của bạn đã là đẹp, chết
làm đẹp nó tới điều tối thượng của nó. Nếu sống của bạn đã là cuộc sống của yêu
thế thì chết cho bạn kinh nghiệm tối đa về yêu. Nếu sống của bạn đã là cuộc sống
của thiền thế thì chết sẽ mang bạn tới samadhi. Chết chỉ tôn cao lên. Tất nhiên
nếu sống của bạn đã là cuộc sống sai thế thì chết cũng tôn cao điều đó nữa. Chết
là bộ khuếch đại lớn.
Nếu bạn đã sống chỉ trong giận
thế thì trong chết bạn sẽ thấy chỉ địa ngục bên trong bạn, chỉ lửa. Nếu bạn đã
sống trong hận thù thế thì chết sẽ khuếch đại hận thù lên. Chết có thể làm được
gì? Chết khuếch đại, nó soi gương - nhưng bạn là thủ phạm. Chết chỉ là hiện tượng
soi gương.
Đừng ghét chết. Bằng không bạn
sẽ bỏ lỡ chết và bạn sẽ bỏ lỡ sống nữa.
Bạn nói: Xúc động mạnh nhất mà
tôi có là ghét chết.
Bạn đang làm phí hoài xúc động
mạnh nhất của bạn một cách không cần thiết. Yêu sống đi. Đừng bao giờ có tính
phủ định, phủ định không dẫn tới đâu cả. Đừng ghét tối, yêu sáng. Để toàn bộ
năng lượng của bạn vào trong việc yêu đi. Và bạn sẽ ngạc nhiên, bạn sẽ sửng sốt:
nếu bạn yêu sáng, một ngày nào đó bạn sẽ đột nhiên nhận ra rằng tối không là gì
ngoài một pha của sáng, pha nghỉ ngơi của sáng.
Đừng ghét thế giới, như bạn đã
được nói cho lặp đi lặp lại trong quá khử bởi cái gọi là thánh nhân của bạn.
Yêu sống, yêu thế giới này, vì khi yêu của bạn đi tới tính mãnh liệt toàn bộ của
nó, bạn sẽ khám phá ra Thượng đế ở đây bây giờ. Ngài đang ẩn kín.
Ngài ẩn kín trong cây, trong
núi, trong sông, trong mọi người - trong vợ bạn, trong chồng bạn, trong con bạn.
Nếu bạn ghét sống, nếu bạn ghét thế giới và bạn trốn khỏi nó, bạn đang đi xa khỏi
Thượng đế.
Tôi dạy bạn việc khẳng định. Khẳng
định đi. Để năng lượng của bạn hội tụ vào khẳng định. Phủ định không phải là
cách sống; không ai có thể sống trong phủ định. Trong phủ định, mọi người chỉ tự
tử. Mọi phủ định đều là tự tử. Chỉ khẳng định, khẳng định toàn bộ, mới đem bạn
tới thực tại.
Bạn nói: Xúc động mạnh nhất mà
tôi có là ghét chết. Tôi muốn giết nó! một lần cho mãi mãi!
Bạn không thể làm điều đó được.
Không ai có thể làm được nó - điều đó là không thể được, nó không ở trong bản
tính của mọi vật. Ngày bạn được sinh ra, chết trở thành chắc chắn tuyệt đối.
Bây giờ không có né tránh. Chết có thể bị tan biến đi chỉ khi bạn làm tan biến
sinh. Bạn đã chết rồi. Ngày bạn được sinh ra, bạn đã chết - vì trong sinh, chết
được xác định.
Nếu bạn thực sự muốn không chết
lần nữa thế thì bạn sẽ phải làm cái gì đó để cho bạn không được sinh ra lần nữa.
Đó là toàn thể cách tiếp cận
phương Đông: làm sao không được sinh ra lần nữa. Có những cách để không được
sinh ra lần nữa. Nếu ham muốn biến mất bạn sẽ không tới lần nữa. Chính ham muốn
đem bạn vào trong thân thể; ham muốn là chất keo giữ bạn được dính vào thân thể.
Thân thể này biến mất, và ham muốn tạo ra thân thể khác, vân vân và vân vân.
Làm tan biến ham muốn đi, để
cho bạn sẽ không cần việc sinh nào. Nếu sinh biến mất, chết biến mất theo cách
riêng của nó. Thế thì có sống vĩnh hằng - không sinh, không chết.
Nhất Hưu nói đây là thuốc vĩ đại
nhất - thuốc về không sinh, không chết. Đây là hương vị của toàn thể cách tiếp
cận phương Đông, việc nhận ra của phương Đông, sáng suốt của phương Đông. Nhưng
nhớ lấy, bạn không thể tranh đấu với chết. Bạn có thể làm tan biến sinh, và thế
thì chết bị tan biến đi.
Nhưng điều xảy ra là ở chỗ bình
thường chúng ta thích sinh, chúng ta thích sống và đó là lí do tại sao chúng ta
ghét chết. Bây giờ bạn đang đi vào điều không thể được - bạn sẽ làm cho bản
thân bạn mất trí.
Tôi muốn giết nó!
Nếu bạn thực sự muốn giết chết,
chấp nhận nó đi. Chấp nhận nó một cách toàn bộ - và trong chính việc chấp nhận
đó chết biến mất. Vì bạn không bao giờ thực sự chết, chỉ bản ngã chết. Và nếu bạn
chấp nhận chết một cách toàn bộ, bạn đã từ bỏ bản ngã theo cách riêng của bạn.
Thế thì không có gì còn lại cho chết làm cả; bạn đã làm công việc của nó theo
cách của bạn.
Chết có thể lấy được cái gì từ
bạn? Nó sẽ lấy đi tiền của bạn, nó sẽ lấy đi vợ bạn, nó sẽ lấy đi chồng bạn, nó
sẽ lấy đi các mối quan hệ của bạn, nó sẽ lấy đi thế giới của bạn. Đừng bị gắn
bó với những thứ này - thế thì cái gì còn lại cho chết lấy đi từ bạn? Nó sẽ lấy
đi bản ngã của bạn, căn cước cái ngã của bạn. Ý tưởng rằng "Tôi tồn tại
như một sinh linh tách rời" - chết sẽ lấy nó đi.
Bạn có thể làm tan biến nó. Đó
là điều thiền tất cả là gì. Đó là điều tính chất sannyas là gì: quyết định có ý
thức, tự nguyện rằng "Tôi sẽ làm tan biến bản ngã này, tôi sẽ không níu
bám lấy nó." Nếu bạn không níu bám lấy bản ngã, cái gì còn lại? Bạn đã chết
rồi. Và chỉ những người đã chết rồi mới chinh phục được chết và đạt tới sống dư
thừa.
Điều thứ hai là, bạn nói, tôi cảm
thấy cực kì đau khi tôi nhận ra rằng tôi sẽ không có khả năng cám ơn thầy.
Điều đó nữa cũng là một phần của
bản ngã. Sao bạn phải lo nghĩ về cám ơn tôi? Việc nhận ra của bạn sẽ là đủ sự
biết ơn rồi, bạn không cần dùng lời. Lời là rất tí hon, tầm thường, trần tục.
Chúng không thể diễn đạt được bất kì cái gì thực sự là lớn lao, đích thực, thực,
bên trong. Làm sao bạn có thể diễn đạt được lòng biết ơn của bạn hướng tới tôi?
Và bất kì lời nào bạn dùng cũng
sẽ có vẻ không thích hợp, sẽ không đủ, sẽ không làm cho bạn cảm thấy được mãn
nguyện. Chúng sẽ có vẻ như nói dối. Lời bao giờ cũng không thích hợp trong diễn
đạt cái là vĩ đại, cái là vô hạn. Và lòng biết ơn là vĩ đại, và lòng biết ơn là
vô hạn - vì lòng biết ơn là điều tối thượng trong yêu.
Ngay cả yêu cũng không thể diễn
đạt được qua lời. Đó là lí do tại sao những người yêu phải phát minh và cách thức
để tránh lời và diễn đạt yêu. Họ cầm tay: đó là cách tránh lời. Hơi ấm truyền từ
tay này sang tay kia, năng lượng được trao đổi từ tay này qua tay kia - điểm gặp
gỡ của năng lượng đó, làm sao bạn có thể diễn đạt được nó trong lời?
Những người yêu phải ôm ghì
nhau - lời sẽ không làm điều đó. Những người yêu phải ngồi im lặng hàng giờ,
nhìn lên trăng hay các vì sao hay mặt trời lặn. Lắng nghe chim, chỉ im lặng
cùng nhau, im lặng có tính diễn đạt nhiều hơn bất kì cách diễn đạt nào có thể vậy.
Nếu điều này là vậy với yêu, phải
nói gì về lòng biết ơn? Không thể nào diễn đạt được nó.
Deva Bhakta, bạn là đúng. Bạn sẽ
không thể nào diễn đạt được lòng biết ơn của bạn. Duy nhất những người có thể
diễn đạt lòng biết ơn của họ người đã không thực sự cảm thấy bất kì cái gì - họ
có thể dễ dàng nói cám ơn. 'Cám ơn' là tốt cho những điều tầm thường: khăn tay
của bạn rơi xuống và ai đó nhặt nó lên trao lại cho bạn và bạn nói cám ơn - điều
đó là liên quan.
Nhưng nếu bạn tới gần ai đó và
người đó cho bạn mọi điều bạn đã từng khao khát, trong nhiều kiếp - làm sao bạn
có thể nói lời cám ơn được? Điều đó cho cảm giác không phải; điều đó có vẻ gần
như báng bổ, tục tĩu. Bạn chỉ có thể im lặng. Bạn có thể cúi mình, mắt bạn có
thể có nước mắt, mặt bạn có thể bùng cháy - nhưng sẽ có im lặng hoàn toàn. Một
điều.
Điều thứ hai: có bi kịch của
lòng biết ơn mà phải được hiểu.
Một người tới tôi; anh ta là một
nhà lãnh đạo chính trị. Anh ta chịu chứng mất ngủ, và anh ta nói, "Tôi
không quan tâm tới Thượng đế, tôi không tới thầy vì điều đó. Và tôi không quan
tâm tới thiền nữa. Toàn thể mối quan tâm của tôi là trong một điều: nếu tôi có
thể ngủ ngon tôi sẽ hoàn toàn được thoả mãn. Nếu thầy có thể giúp tôi ngủ ngon,
thầy sẽ làm cho tôi một ân huệ lớn."
Anh ta thực sự trong lộn xộn.
Không thuốc ngủ nào giúp được anh ta; anh ta đã uống những liều lớn và ngủ vẫn
xa xôi như bao giờ. Tôi nói với anh ta, "Thực thế hả, anh chỉ muốn điều
này sao?"
Anh ta nói, "Tuyệt đối điều
này, và không cái gì khác. Tôi sẽ biết ơn thầy cả đời tôi nếu tôi có thể có giấc
ngủ bốn năm giờ mọi đêm. Cả đêm tôi trở mình - nó là đau khổ, nó là địa ngục.
Và cả ngày tôi mệt mỏi. Tôi sắp điên - ngày đó không xa xôi gì, suy sụp thần
kinh tới gần hơn mọi ngày."
Tôi cho anh ta một cách thiền
nhỏ, chỉ là thiền tự thôi miên: anh ta chỉ phải khẳng định mười lần vào ban đêm
rằng giấc ngủ đang tới, và mười lần vào buổi sáng rằng giấc ngủ đang tới. Luật
lớn của khẳng định.
Anh ta có vẻ không tin tưởng,
anh ta ngần ngại. Anh ta nói, "Chỉ việc lặp lại này sẽ giúp ích sao?"
Tôi nói, "Cứ thử đi, và thế
rồi sau ba tuần tới tôi."
Sau ba tuần anh ta tới! Mặt anh
ta khác, anh ta có vẻ thảnh thơi.
Tôi nói, "Chuyện gì đã xảy
ra?" Anh ta nói, "Giấc ngủ đã bắt đầu xảy ra, nhưng không cái gì
khác."
Tôi nói với anh ta. "Anh
đã không hỏi cái gì khác. Anh có nhớ không?" Anh ta đã quên hoàn toàn về
điều đó.
Nhớ lấy, đây là bi kịch lớn của
lòng biết ơn. Khi bạn có vấn đề, nó có vẻ lớn thế. Khi nó biến mất, nó đơn giản
không thành vấn đề. Anh ta nói, "Chứng mất ngủ của tôi đã biến mất nhưng
không cái gì khác đã xảy ra."
Và tôi đã bắt gặp điều này lặp
đi lặp lại. Tôi đã từng giúp mọi người theo những cách khác nhau, nhưng bất kì
khi nào việc giúp đỡ đã đạt tới một người, bất kì khi nào một người đã được
giúp đỡ thực sự, người đó quên cảm thấy biết ơn. Và tôi hiểu - tôi không nói rằng
người đó là vô ơn, tôi hiểu. Bi kịch của lòng biết ơn là thế này: khi bạn có vấn
đề, đó là toàn thế giới của bạn. Khi một người không thể ngủ được cả đêm, đó là
toàn thể vấn đề của người đó - Thượng đế không liên quan, thiền chẳng có nghĩa
gì, mọi điều người đó cần là giấc ngủ ngon.
Nhưng khi bạn ngủ ngon, bạn có
nghĩ bạn đang làm cái gì đó lớn lao không? Mọi người khác đều ngủ ngon - không
ai cảm thấy biết ơn Thượng đế. Bạn có cảm thấy biết ơn Thượng đế vào buổi sáng
khi bạn đã ngủ một đêm ngon lành không? Bạn không cảm thấy biết ơn. Khi bạn có
thức ăn ngon để ăn và tủ lạnh để bao giờ cũng phụ thuộc vào, bạn không cảm thấy
biết ơn. Cứ bị đói ba hay bốn ngày và bạn sẽ nói, "Tôi sẵn sàng mất mọi thứ
nếu tôi có thể có bữa ăn ngon."
Nếu bạn bị lạc trong sa mạc và
bạn không thể tìm được nước, và ai đó cho bạn chỉ một cốc nước nhỏ, bạn sẽ nhìn
người đó như vị cứu tinh. Nhưng nước bao giờ cũng sẵn có cho bạn, và bạn thậm
chí không bao giờ một lần cám ơn Thượng đế: "Ngài đã cho tôi nhiều nước thế."
Và một khi bạn đã đạt tới nước bạn quên tất cả về nó; thế thì nó không thành vấn
đề.
Đó là điều đã từng xảy ra trong
tiến hoá xã hội nữa. Con người đã đạt tới nhiều điều lớn lao nhưng không ai cảm
thấy biết ơn. Hàng nghìn năm trước đã có chế độ nô lệ lớn trên thế giới; mọi
người bị bán như hàng hoá. Ngay cả trong những ngày mà mọi người nghĩ đã là đẹp
vàng son, vĩ đại - ngay cả ở Ramarajya Ấn Độ - nô lệ vẫn còn được bán ở chợ.
Mahatma Gandhi thường ca ngợi
Ramarajya rất nhiều; ông ấy muốn Ramarajya tới thế gian lần nữa. Và ông ấy vô
nhận biết một cách phúc lạc rằng ở Ramarajya đã có nô lệ, mọi người bị bán ở
bãi chợ như trâu bò. Bây giờ không ai bị bán, nhưng bạn có cảm thấy biết ơn về
điều đó không? Bạn thậm chí có nghĩ, "Thế giới đẹp làm sao, không còn nô lệ
nữa "? Không, bạn không cảm thấy biết ơn.
Đó là bi kịch của lòng biết ơn.
Khi nó không có, khi cái gì đó không có, bạn cảm về nó quá nhiều. Khi nó có đấy
bạn quên tất cả về nó.
Mọi người đã sống trong nghèo
đói hàng triệu năm, và họ bao giờ cũng đòi hỏi và bao giờ cũng cầu nguyện.
Vedas đầy những lời cầu nguyện của người nghèo: "Xin cho nhiều thức ăn
hơn. Xin cho bò của con nhiều sữa hơn. Xin cho nhiều cây trồng hơn cho cánh đồng
của con." Nhưng bạn có nghĩ nước Mĩ hạnh phúc không? Lần đầu tiên, một xã
hội sung túc đã nảy sinh trên trái đất. Nhưng Mĩ dường như là nước khổ nhất
trên thế giới. Cái gì đã xảy ra? Không có lòng biết ơn sao? Mọi người đã quên tất
cả về nó.
Ấn Độ đã ở dưới chế độ nô lệ
trong gần một nghìn năm. Và mọi người sôi lên - họ sẵn sàng cho mọi thứ họ có để
trở nên tự do. Bây giờ họ tự do, nhưng không ai dường như biết ơn rằng tự do đã
tới. Mọi người nói, "Vậy thì sao? Vâng, chúng ta tự do - vậy thì sao? Tự
do đã đem lại cho chúng ta cái gì?"
Tâm trí con người vận hành theo
cách đó. Có nhiều người ở đây đã được biến đổi tận gốc rễ. Nhưng họ đã quên họ
đã tới tôi trong đau đớn nào, và bây giờ họ đang sống trong cực lạc nào. Họ đã
hoàn toàn quên rồi; không có so sánh nào thêm nữa. Bây giờ họ lo nghĩ về khi nào
họ sẽ trở nên chứng ngộ.
Và tôi muốn nói với bạn, cho dù
bạn trở nên chứng ngộ - và bạn sẽ trở nên chứng ngộ một ngày nào đó này khác -
thế thì bạn sẽ nói, "Giờ thì sao? Giờ cái gì tiếp đây?" Đây là bi kịch
của lòng biết ơn.
Bạn hỏi tôi, Deva Bhakta: Điều
thứ hai là, tôi cảm thấy cực kì đau khi tôi nhận ra rằng tôi sẽ không có khả
năng cám ơn thầy.
Không cần lo nghĩ về điều đó.
Tôi sẽ biết. Khi bạn hạnh phúc, tôi cực kì hạnh phúc cùng bạn. Dù bạn nói điều
đó ra hay không thì cũng không thành vấn đề, việc nói của bạn sẽ không giúp ích
gì. Khi tôi thấy bạn hạnh phúc và nở hoa, rạng ngời, tôi hạnh phúc. Với từng đệ
tử tới gần chứng ngộ hơn, tôi trở nên chứng ngộ lặp đi lặp lại. Với từng đệ tử
ngày càng tới gần thực tại hơn, tôi tới gần thực tại hơn lặp đi lặp lại. Bạn
không cần nói điều đó chút nào - và đừng lo nghĩ về điều đó. Việc lo nghĩ này
cũng là một phần của trò chơi bản ngã: "Tôi muốn cám ơn thầy, tôi muốn làm
cái gì đó đền đáp lại." Chẳng có gì có thể được làm.
Và được thảnh thơi đi - vì tôi
không làm cái gì cho bạn. Bất kì cái gì sắp xảy ra cho bạn đều sẽ là lòng biết
ơn riêng của bạn cho bản thân bạn, món quà riêng của bạn cho bản thân bạn.
Bản ngã chơi nhiều trò chơi. Đầu
tiên nó nghĩ cách cho lời cám ơn, và trở nên lo nghĩ về điều đó. Và nếu khoảnh
khắc tới để cho lời cám ơn, thế thì bản ngã nghĩ, "Nhưng thầy đã làm gì
nào? Đấy là kinh nghiệm riêng của mình mà đã nở hoa trong mình - đằng nào nó
cũng sẽ nở hoa, thầy chỉ là điểm lẩy cò. Cho dù thầy không có đó, nó vẫn sẽ xảy
ra bằng cách này khác, ở đâu đó khác với ai đó khác - hay có thể nó đã xảy ra nếu
mình làm theo cách riêng của mình nữa."
Và thế rồi bản ngã rất tinh
ranh, nó nhảy lên mọi thứ. Cách thức của bản ngã là rất tinh vi...
Mới vài ngày trước đây, tôi đã
nói về Sarjano. Một tối anh ấy tới, và anh ấy trong trạng thái phúc lạc tới mức
tôi để chân tôi trong tay anh ấy và anh ấy có tỏ ngộ hay. Cánh cửa mở ra -
trong một khoảnh khắc anh ấy được mang đi. Trong một ngày anh ấy vẫn còn trong
cực lạc lớn. Nhưng ngày hôm sau bản ngã bắt đầu tới, giở trò với anh ấy.
Thực ra biết ơn thầy là rất
khó. Nếu bạn có thể đơn giản ở trong trạng thái khoan dung với thầy, điều đó
còn nhiều hơn có thể được trông đợi. Nếu bạn có thể khoan dung với thầy, điều
đó là đủ! Đó là mọi điều tôi mong đợi từ bạn. Rất khó khoan dung với thầy...
Sau hai mươi bốn giờ, Sarjano bắt
đầu phát điên. Anh ấy bắt đầu viết thư xấu về tôi như việc báo thù, vì
"Làm sao thầy dám? Thầy là ai để cho tôi kinh nghiệm này?" - không
đích xác đúng nhưng lời này. Anh ấy bắt đầu giả vờ là bạn tôi, không còn là đệ
tử nữa, vì anh ấy chứng ngộ rồi. Cửa sổ nhỏ đó đã mở ra nay tạo ra bản ngã lớn
trong anh ấy. Anh ấy bắt đầu dùng lời lẽ lăng mạ hướng tới tôi. Cho nên nói gì
tới lòng biết ơn? Anh ấy bắt đầu nghĩ rằng anh ấy bây giờ không còn là đệ tử nữa,
chỉ là bạn - anh ấy đã đạt tới cùng trạng thái, cho nên tại sao anh ấy phải là
đệ tử thêm nữa?
Và theo một cách tinh vi bản
ngã bắt đầu là bạo hành. Thư của anh ấy trở nên ngày càng xấu xa và khó chịu
hơn. Và mọi lúc trong khi đó anh ta phải đã nghĩ rằng anh ta chỉ là Thiền sinh.
Là Thiền sinh không dễ dàng thế đâu.
Nhiều lần điều xảy ra là tôi phải
cưỡng lại cám dỗ cho bạn thoáng nhìn. Nhiều lần tôi thấy bạn đang ngay trên bờ
- chỉ một cú đẩy nhỏ, và bạn sẽ có kinh nghiệm lớn. Nhưng nếu tôi thấy rằng bản
ngã vẫn còn nấn ná đằng sau, nếu tôi cho bạn cú đẩy và bạn đạt tới kinh nghiệm
nào đó, bản ngã sẽ ngay lập tức nhảy lên nó, sẽ chiếm quyền sở hữu nó, sẽ đưa bạn
tới nổi cáu.
Tôi phải đợi, tôi phải đợi lâu.
Dần dần, dần dần, cánh cửa đó phải được mở ra - bạn có thể không có khả năng hấp
thu ánh sáng, nhiều ánh sáng thế, một cách bất thần. Đó là điều đã xảy ra cho
Sarjano.
Quên mọi điều về lòng biết ơn
đi. Nếu bạn có thể khoan dung với tôi, điều đó là đủ, còn nhiều hơn tôi mong đợi
ở bạn. Khi bạn trở nên chứng ngộ, xin khoan dung với tôi.
Và bạn cũng hỏi: Có kết nối giữa
hai điều này không? - Ghét của tôi với chết và đau cực kì của tôi khi tôi nhận
ra rằng tôi sẽ không có khả năng cám ơn thầy.
Vâng, có kết nối đấy, bởi vì cả
hai đều là chết. Và cái đầu không phải là cái chết lớn thế như cái thứ hai. Đệ
tử phải chết đi trong thầy - và thế thì không còn lại ai cả để mà biết ơn. Đó
là chứng ngộ, khi không ai được tìm thấy bên trong bạn. Ai sẽ biết ơn đây? và
biết ơn với ai?
Đệ tử, khi người đó biến mất,
cũng đi tới biết rằng thầy chưa bao giờ có đó - thầy đã biến mất từ lâu trước
đây. Đây là hai cái trống rỗng gặp gỡ, ôm choàng lẫn nhau. Ai biết ơn? và biết
ơn ai?
Câu hỏi thứ hai:
Tại sao tôi liên tục nghĩ tới tự tử?
Bạn phải là thông minh. Chỉ người ngu mới không bao giờ nghĩ tới tự tử. Cuộc sống là xấu thế, cuộc sống là địa ngục thế. Rất khó tìm ra người thông minh mà không bao giờ tới tự tử. Bạn càng thông minh, ý tưởng này sẽ càng đến đi đến lại: Tại sao tiếp tục sống? để làm gì? Cho cùng đường mòn này sao? - đi tới văn phòng mọi ngày, làm cùng hồ sơ mọi ngày, quay về nhà mọi ngày, nói về cùng một điều, đọc cùng một tờ báo, nghe cùng một đài phát thanh ngu xuẩn... đi ngủ, chỉ để dậy sớm buổi sáng và lấy tầu hoả tới văn phòng...
Vân vân và vân vân, mọi ngày, hết năm nọ tới năm kia. Chỉ người rất rất xoàng xĩnh mới có thể tiếp tục sống. Bằng không, ngày nọ hay ngày kia, ý tưởng này nảy sinh: "Mình đang làm cái gì ở đây? Nếu đây là cách thức cuộc sống diễn ra, mình đã sống bốn mươi năm rồi lặp lại cùng một điều, mình có thể sống thêm bốn mươi năm nữa, lặp lại cùng một điều lần nữa - thế thì sao? Thế thì sao không dừng trò chơi này lại? Sao không trả lại vé cho Thượng đế và nói, "Tôi được kết thúc rồi. Thế là đủ!"
Ý tưởng về tự tử tới với mọi người. Đó là lí do tại sao chỉ con người mới nghĩ tới tự tử - không con vật khác. Duy nhất con người mới đắn đo với ý tưởng về tự tử, và đôi khi làm việc tự tử. Nó đơn giản chỉ ra thông minh và không gì khác.
Và đặc biệt trong xã hội hiện đại, con người nghĩ nhiều hơn về tự tử - vì xã hội hiện đại đã trở nên trưởng thành hơn, thông minh hơn, có giáo dục hơn, phức tạp hơn. Vào thời xưa, mọi người không nghĩ tới tự tử là mấy, bởi nhiều lí do. Vào thời xưa, mọi người không phải là cá nhân. Họ thuộc vào nhóm, đẳng cấp, tôn giáo, đất nước. Họ không có sự tồn tại cá nhân mấy - và chỉ cá nhân mới có thể tự tử, nhớ lấy.
Khi bạn có ý tưởng rằng bạn là cá nhân, thế thì khả năng này mở ra: bạn có thể phá huỷ bản thân bạn. Trong quá khứ, con người đã sống như một phần của tâm trí tập thể. Và tâm trí tập thể không phải là tâm trí rất thông minh. Tâm trí tập thể sống theo mẫu số thấp nhất - nó không thể đạt tới được những đỉnh cao nhất của hiểu biết, của cách nhìn, của việc thấy. Tâm trí tập thể sống trong đường mòn vô nghĩa, tưởng rằng đây là nghĩa - vì mọi người khác đang làm cùng điều, cho nên nó phải có nghĩa.
Tâm trí hiện đại lúng túng, nghĩa bị mất. Bạn phải quyết định nghĩa riêng của bạn. Vào ngày xưa, khi đứa con được sinh ra cho thợ mộc thế thì nó sẽ là thợ mộc. Điều đó đã được quyết định, được định sẵn. Bố mẹ nó, bố mẹ của bố mẹ nó… khi chúng ta có thể nhớ được việc lùi xa ra, họ bao giờ cũng là thợ mộc. Cho nên anh ta là thợ mộc - anh ta biết căn cước của mình, anh ta là ai. Anh ta biết anh ta phải làm gì. Xã hội qui định mọi qui tắc, mọi qui chế, anh ta đơn giản phải tuân theo nó. Đó là việc sống dưới mức cá nhân - và không ai có thể nghĩ tới tự tử khi bạn sống dưới mức cá nhân.
Khi bạn bắt đầu trở thành một cá nhân, khi bạn bắt đầu đứng theo cách riêng của bạn, thế thì đột nhiên bạn thấy ra vấn đề: "Chủ định của nó tất cả là gì? Mình đang làm gì ở đây?"
Thứ hai, trong thế giới hiện đại, mọi người đều phải chọn căn cước riêng của mình. Đó là nỗ lực lớn. Và khi bạn chọn căn cước riêng của bạn điều đó bao giờ cũng có hoài nghi - nó có thể đúng, nó có thể không đúng. Ngày xưa, khi con người được sinh ra trong gia đình brahmin anh ta biết rằng anh ta là người brahmin. Không có nhu cầu nghĩ về nó, nó đã được tiền định. Mọi thứ được trao cho anh ta như kịch bản - anh ta chỉ phải sống nó. Toàn thể câu trả lời được xã hội cung cấp, anh ta chỉ là một diễn viên trong vở kịch.
Bây giờ vấn đề phức tạp hơn. Bạn phải viết kịch bản, ban phải tạo ra sân khấu, bạn tìm diễn viên. Bạn là đạo diễn và diễn viên và người viết chuyện và người viết bài hát. Bạn là sân khấu - và không chỉ điều đó, bạn là khán giả nữa. Làm sao bạn có thể tuyệt đối chắc chắn bạn là ai? Con người hiện đại liên tục sống trong điều nhà phân tâm gọi là "khủng hoảng căn cước."
Vào thời xưa, thầm quyền có đó để bảo bạn cái gì là đúng và cái gì là sai. Bạn không được bỏ lại theo cách riêng của bạn để quyết định. Mọi sự đều rõ ràng: "Cái này là đúng và cái kia là sai." Mọi người tuân theo thẩm quyền.
Bây giờ thẩm quyền đã biến mất, thế giới đang sống trong một loại tự do. Xã hội càng tự do, mọi người sẽ càng nghĩ tới tự tử. Xã hội càng tự do, mọi người sẽ càng tự tự nhiều hơn.
Ở phương Đông, đặc biệt ở Ấn Độ, cái gọi là thánh nhân tôn giáo cảm thấy rất rất được tôn cao bởi ý tưởng rằng tỉ lệ tự tử ở Ấn Độ là rất thấp khi so với Mĩ. Và họ nghĩ Mĩ đang tự tử vì nó là duy vật. Họ hoàn toàn ngu - Mĩ tự tử nhiều hơn vì Mĩ có nhiều tự do hơn. Mĩ bị căng thẳng nhiều hơn, trong lo âu nhiều hơn, vì Mĩ đang tạo ra tính cá nhân. Ấn Độ còn chưa được tự do như thế; Ấn Độ vẫn sống trong quá khứ. Mĩ đang cố sống trong hiện tại và trong tương lai - do đó mới có vấn đề: phiền não.
Mĩ bị tê liệt. Vì khi bạn phải quyết định theo cách riêng của bạn về cái gì là đúng và cái gì là sai, và không có tiêu chí tuyệt đối hơn được bỏ lại - không Vedas, không Manu, không Moses, không Mahavira, không ai nói với bạn "Cái này là đúng" - bạn phải quyết định theo cách riêng của bạn. Do dự nảy sinh, hoang mang nảy sinh.
Tự do bao giờ cũng gây hoang mang. Người nô lệ sống theo cách thảnh thơi; người đó không lo nghĩ - bất kì cái gì chủ nói, người đó tuân theo. Người đó không có lo âu. Nếu nó là sai, chủ chịu trách nhiệm. Nếu nó là đúng, chủ biết. Người đó chỉ tuân theo. Người đó không hỏi tại sao - người đó phải làm và chết. Người đó là robot máy móc. Tôi đã nghe:
Trong tiểu thuyết Mother Night, Kurt Vonnegut phác hoạ người đàn bà tuyệt vọng Resi đi tìm người yêu của mình tới mức: "Thế thì nói cho tôi sống để làm gì - bất kì cái gì cũng được. Nó không phải là yêu. Bất kì cái gì cũng được!" Cô ấy khoát tay chỉ vào các vật quanh căn phòng tồi tàn, làm to chuyện một cách trang nhã về ý nghĩa của việc là cửa hàng đồ đồng nát của thế giới. "Tôi sẽ sống vì cái ghế kia, bức tranh kia, cái tẩu phun khói kia, tràng kỉ kia, vết nứt kia trên tường! Nói cho tôi sống vì nó, và tôi sẽ sống!" cô ấy kêu lên. "Cứ bảo tôi nó nên là gì!"
Không có ai bảo bạn cả. Thời xưa, mọi thứ đều được bảo cho bạn, không cái gì được bỏ lại cho bạn. Bố mẹ bảo bạn, "Lấy người đàn bà này." Các nhà chiêm tinh đã quyết định rằng đây là người đàn bà đúng cho bạn, và bạn lấy người đàn bà nào đó bởi vì bố mẹ bạn đã quyết định, nhà chiêm tinh đã quyết định, việc sinh của bạn đã quyết định. Bạn không tự mình quyết định. Khi bạn không quyết định, không có lo âu.
Bây giờ bạn phải đích thân quyết định. Có cả triệu đàn bà trên thế giới - chọn ai? Làm sao quyết định được liệu người đàn bà này sẽ là cõi trời hay địa ngục? Không có cách nào để dự đoán. Người ta trong rối loạn. Nghề nghiệp phải được quyết định - thuộc vào nghề nào? Tôn giáo không còn nắm giữ nữa; người Ki tô giáo không thực sự cảm thấy thích thuộc về nhà thờ. Bây giờ mọi mảnh đất dưới chân bạn đều đã biến mất.
Chừng nào bạn chưa là người tầm thường tuyệt đối, rất khó cho bạn không nghĩ tới tự tử. Tự tử dường như là việc giải thoát lớn - giải thoát khỏi lo âu, giải thoát khỏi chọn lựa, giải thoát khỏi các phương án.
Trong tiểu thuyết Cat's Cradle một nhân vật tin rằng "Chúng ta làm nguệch ngoạc, điều chúng ta phải làm một cách tù mù, cho tới khi chúng ta vỡ ra toàn bộ."
Nếu bạn là người như thế, thế thì không có vấn đề tự tử. Thông minh nghĩ về liệu cuộc sống có đáng sống không; thông minh không bao giờ coi bất kì cái gì là đương nhiên.
Cho nên điều đầu tiên tôi muốn nói với bạn... bạn hỏi: Tại sao tôi liên tục nghĩ tới tự tử... là ở chỗ bạn là người thông minh. Đừng cảm thấy mặc cảm, mọi người thông minh đều nghĩ theo cách đó. Đây là bắt đầu của thông minh, mặc dầu không phải là chỗ kết thúc. Và bằng tự tử, không cái gì được thay đổi. Bạn sẽ được sinh ra lần nữa, và và toàn thể cái vô nghĩa này sẽ bắt đầu, từ ABC. Điều đó là vô dụng. Khi bạn đang nghĩ về tự tử, điều đó đơn giản nói bạn đang nghĩ rằng cuộc sống này mà bạn đã sống tới giờ là không đáng sống.
Nhưng có các khả năng mà theo đó bạn vẫn còn chưa thử. Tôi nói với bạn: "Cuộc sống có thể trở thành niềm vui lớn. Nó đã trở thành niềm vui lớn cho Krishna, nó đã trở thành cực lạc lớn cho Christ, nó trở thành niềm hân hoan cho Phật, nó là phúc lành cho tôi - tại sao nó không thể là vậy cho bạn?
Và tất cả những người này đã từng nghĩ tới tự tử, nhớ lấy. Nghĩ về tự tử là dò dẫm vì tính chất sannyas. Nghĩ về tự tử đơn giản nghĩa là cuộc sống này được kết thúc - nhưng có khả năng có các cuộc sống thay thế. Người ta không cần phá huỷ món quà đẹp này của Thượng đế. Cuộc sống mà bạn đã sống không phải là phương án duy nhất. Nó có thể được sống theo cả nghìn lẻ một cách - có các cách khác để sống nó.
Bạn có thể đã sống cuộc sống không có yêu. Sao không thử yêu đi? Bạn có thể đã sống cuộc sống bị ám ảnh bởi tiền. Sao không sống cuộc sống của không bị ám ảnh bởi tiền? Bạn có thể đã sống cuộc sống với khao khát sở hữu. Bây giờ sống cuộc sống mà không lo nghĩ về sở hữu bất kì cái gì. Bạn có thể đã sống cuộc sống của sự kính trọng - bạn có thể bao giờ cũng xem xét điều mọi người nghĩ về bạn, ý kiến của họ là gì. Có cuộc sống để sống mà không bận tâm về điều người khác nghĩ về bạn; có cuộc sống để sống một cách cá nhân và nổi dậy.
Có cuộc sống để sống mà là của phiêu lưu và không theo tuân thủ xã hội. Có cuộc sống của thiền, của Thượng đế, của tìm kiếm, của việc đi vào trong. Bạn có thể đã sống cuộc sống bên ngoài, săn đuổi cái này và săn đuổi cái nọ. Tôi làm thành sẵn có cho bạn cuộc sống khác của không săn đuổi bất kì cái gì, nhưng ngồi im lặng, biến mất vào bên trong bản thể bạn. Cuộc sống của nội tâm.
Và bạn sẽ ngạc nhiên - toàn thể ý tưởng về tự tử biến mất như giọt sương trong ánh mặt trời buổi sáng, và bạn sẽ loạng choạng vớ phải cuộc sống vĩnh hằng.
Albert Camus đã nói: "Điều đáng quan tâm không phải là sống tốt nhất, mà là sống nhiều nhất. Hai người sống cùng số năm, thế giới bao giờ cũng cung cấp cùng tổng số kinh nghiệm. Điều đó là tuỳ ở chúng ta để trở nên ý thức tới chúng. Là nhận biết về cuộc sống của người ta, sự nổi dậy của người ta, tự do của người ta, và đi tới cực đại, là việc sống, và tới cực đại.
Trở nên tự do khỏi cái gọi là cuộc sống của bạn mà bạn đã từng sống mãi cho tới giờ. Đừng tự tử! Để cho quá khứ của bạn tự tử. Bắt đầu sống tươi tắn, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc đi. Đừng sống trong ham muốn, nhưng sống trong một loại vô ham muốn.
Bạn đã sống cuộc sống của căng thẳng, nỗ lực, vật lộn. Bây giờ bắt đầu sống cuộc sống của thảnh thơi, bình thản và yên tĩnh. Và bạn sẽ ngạc nhiên - bạn đã từng bỏ lỡ cuộc sống, không phải vì cuộc sống là vô giá trị. Bạn đã bỏ lỡ cuộc sống vì bạn đã được dạy sống loại cuộc sống vô giá trị.
Câu hỏi thứ ba
Tôi bây giờ là một sannyasin, nhưng tại sao tôi liên tục nghĩ theo cùng cách cũ?
Thói quen cũ khó chết. Chỉ trở thành sannyasin ở bên ngoài sẽ không làm thay đổi hình mẫu bên trong của việc sống, việc nghĩ, việc hiện hữu. Tính chất sannyas bên ngoài chỉ là cử chỉ - sự bắt đầu, không là kết thúc. Bạn sẽ phải làm nhiều.
Tính chất sannyas bên ngoài chỉ là cử chỉ rằng bạn sẵn sàng thay đổi. Bây giờ nhiều công việc ở phía trước bạn. Thói quen cũ không chỉ ở trên bề mặt. Nó không chỉ là vấn đề thay đổi quần áo của bạn - chúng giúp ích, chắc chắn chúng giúp ích, nhưng điều đó là không đủ. Bạn sẽ phải thay đổi chính động thái tâm thức của bạn.
Bằng không, mọi người liên tục sống theo cách cũ. Đằng sau cái nhãn mới, đằng sau cái tên mới, họ liên tục là người cũ.
Cho nên đừng cảm thấy thoả mãn với việc chỉ trở thành sannyasin. Bạn đã đi vào - giờ nhiều thứ phải được làm. Từng li một, quá khứ của bạn phải bị lấy đi khỏi bạn. Và từng li một, bạn phải phá huỷ các hình mẫu sống sai và cổ.
Tôi đã nghe:
Có ba đối tác cùng nhau trong hãng. Họ đang trong kinh doanh chế tạo áo quần, và dường như là không cái gì họ làm có thể đưa ra đúng. Đó là thảm hoạ. Họ mà cắt mẫu kẻ ô, nó sẽ thành hình khối vào mùa đó. Họ mà cắt len, và nó sẽ thành bông. Họ mà làm váy midi, nó sẽ thành tách rời. Họ có thể đánh cắp nguyên mẫu Paris, và nếu họ cắt nó, nó sẽ là thảm hoạ của năm.
Bạn có thể hình dung chán nản làm sao mà chỉ một tầng trên họ là "Công ti không thể đi sai." Ngay tầng trên là một công ti mà, nếu họ cắt cái gì đó, không thành vấn đề thứ đó kì quái thế nào, nó tự động thành công! Họ không thể làm được bất kì cái gì sai! Không thành vấn đề họ cắt cái gì, nó đều thành công.
Không ngạc nhiên là một trong ba đối tác của hãng thất bại, Harry - cầu Thượng đế cho linh hồn ông ấy an nghỉ - mất trí và quyết định tự tử từ trên mái. Tất nhiên, điều kì cục là ông ta phải rơi qua đối thủ cạnh tranh của mình ở trên một tầng lầu, và khi ông ta rơi qua cửa sổ của họ, ông ta tình cờ nhìn vào bên trong.
Đó là cách xảy ra, khi ông ta cắm nhào xuống đấy, hai đối tác kia có thể nghe thấy giọng nói ám ảnh của ông ta, kêu: "Nathan! Sam! Cắt nhung!"
Bây giờ, ông ấy sắp chết... Nhưng tâm trí cũ, thậm chí vào lúc chết, vẫn còn dai dẳng. Tâm trí không rời bỏ bạn dễ dàng thế. Làm sao nó có thể rời bỏ bạn dễ dàng thế được? - bạn đã từng trau dồi nó lâu thế rồi; cả đời bạn đã là việc trao dồi nó.
Dần dần, dần dần, bạn phải trở nên nhận biết về các hình mẫu cũ của bạn và bạn phải dừng hợp tác với chúng. Tâm trí sống theo sự hợp tác của chúng, ngần này là chắc chắn. Và đây là hi vọng duy nhất: nếu bạn không hợp tác với tâm trí, nó chết đi theo cách riêng của nó. Bạn nuôi dưỡng nó. Đừng nuôi dưỡng nó thêm nữa - đó là một điều.
Và điều thứ hai: nếu bạn không nuôi dưỡng nó thêm nữa và bạn không tạo ra động thái mới của bản thể, bạn sẽ ở trong khó khăn. Bạn sẽ bị bỏ lại với nhiều năng lượng tới mức nó sẽ trở thành bất ổn trong bạn, nó sẽ dẫn bạn tới phát rồ. Cho nên hai điều phải được ghi nhớ: không hợp tác với hình mẫu cũ, và bắt đầu tạo ra động thái mới trong bản thể bạn để cho năng lượng của bạn liên tục được hấp thu trong động thái mới đó.
Nhiều người cố thay đổi cái cũ, mà không hiểu cơ chế của năng lượng. Ai đó muốn đổi thói quen nào đó, và người đó tranh đấu với nó - nhưng người đó không biết rằng thói quen đó chứa nhiều năng lượng trong nó. Nếu năng lượng đó được xả ra người đó sẽ cảm thấy bất ổn.
Bạn đã không thử nó sao? Bạn đã từng hút thuốc lâu rồi, và bạn muốn thôi hút, vì Tổng Y sĩ nói rằng thuốc lá có hại cho sức khoẻ của bạn. Và tôi biết bản thân ông Tổng Y sĩ này hút thuốc, nhưng đó là chuyện khác. Chúng có hại cho sức khoẻ của bạn, cho nên bạn dừng hút thuốc. Nhưng có năng lượng lớn tham gia vào trong việc hút thuốc, bất ổn lớn được xả ra qua việc hút thuốc. Bạn đã không quan sát điều đó sao? Bất kì khi nào bạn cảm thấy bất ổn bạn bắt đầu hút thuốc - bất ổn của bạn có lối ra qua việc hút thuốc. Bất kì khi nào bạn bị dồn nén, bồn chồn, bạn bắt đầu hút thuốc - bồn chồn của bạn, dồn nén của bạn, được xả ra qua việc hút thuốc. Nếu bạn dừng hút thuốc, bạn sẽ để bồn chồn của bạn ở đâu? Bất ổn của bạn sẽ đi đâu? Nó sẽ sôi bên trong bạn.
Đó là điều được cảm thấy như thôi thúc. Bạn bắt đầu cảm thấy thôi thúc lớn để hút thuốc. Bạn sẽ phải để năng lượng này vào vào công việc sáng tạo hơn nào đó: bắt đầu vẽ, điêu khắc, chơi ghi ta, hát bài hát, hay nhảy múa, hay thiền - làm cái gì đó! bất kì khi nào bạn muốn thay đổi thói quen, tạo ra thêm động thái đẹp đi - sáng tạo hơn, tôn cao cuộc sống hơn, thiêng liêng hơn. Và bạn sẽ không bao giờ trong rắc rối.
Nếu bạn đơn giản muốn dừng hút thuốc bạn nhất định trong rắc rối. Bạn sẽ phải làm cái gì đó khác - bạn có thể bắt đầu nhai kẹo gum, điều là ngu xuẩn như hút thuốc. Hay bạn có thể bắt đầu nhai trầu, điều thậm chí còn ngu xuẩn hơn. Nhưng bạn sẽ phải làm cái gì đó này khác, bạn sẽ phải thay thế nó bằng cái gì đó, trừ phi bạn tìm được lối ra sáng tạo cho năng lượng này.
Cho nên quan sát điều bạn muốn thay đổi đi. Tôi không biết đích xác điều bạn muốn thay đổi...
Bạn nói: Tôi bây giờ là sannyasin, nhưng tại sao tôi liên tục nghĩ theo cùng cách cũ?
Vì bạn còn chưa tạo ra cách mới và tốt hơn để nghĩ. Tạo ra cách mới và tốt hơn để nghĩ đi. Cuộc sống cho các cơ hội mênh mông.
Người ta nói rằng Adolf Hitler lúc ban đầu muốn trở thành nghệ sĩ, ông ấy muốn trở thành hoạ sĩ. Nhưng ông ấy bị từ chối nhập học vào viện hàn lâm nghệ thuật và do vậy thảm hoạ lớn đã xảy ra trên thế giới. Nếu ông ấy mà được chấp nhận vào viện hàn lâm nghệ thuật ông ấy chắc đã trở thành hoạ sĩ. Nhưng ông ấy không thể sáng tạo được - và ông ấy có năng lượng, và năng lượng này sôi lên; nó giống như núi lửa trong ông ấy. Nó buột ra trong tính huỷ diệt.
Nếu bạn đi theo những thói quen sai, không lành mạnh, loạn thần kinh, huỷ diệt, lí do duy nhất là, bạn đã không có khả năng tìm ra lối ra sáng tạo nào đó cho năng lượng của bạn. Và thế thì cái quen thuộc vẫn còn dai dẳng - thế thì cái quen thuộc trở thành tự động, tự trị. Khi một người bắt đầu hút thuốc, điều đó trở thành tự trị. Người đó đơn giản rút điếu thuốc ra, bắt đầu hút nó, không nhận biết chút nào về điều mình đang làm. Điều đó đơn giản xảy ra như robot; nó là bệnh robot. Nếu người đó trở nên nhận biết về điều người đó làm, người đó có thể không hút thuốc. Nếu người đó trở nên nhận biết về tại sao người đó hút thuốc, điều là căn nguyên đằng sau nó, người đó có thể có khả năng thay đổi nó.
Các nhà phân tâm nói rằng mọi người hút thuốc, ít hay nhiều, đều vì họ không thể bú được từ vú mẹ họ đủ lâu. Hút thuốc là cái thay thế - người mẹ đã không cho phép đứa trẻ được bú từ vú, và đứa trẻ muốn được bú từ vú. Vú bị lấy đi khỏi đứa trẻ; giờ cái thay thế phải được tìm ra. Thuốc lá thực sự là hiện tượng rất đơn giản - nó có vẻ giống đầu vú khi bạn ngậm nó, và khói nóng đi vào có vẻ gần giống như sữa nóng. Điều đó làm bạn thảnh thơi.
Bạn đã không quan sát sao? Đứa trẻ khóc, bất ổn, người mẹ nhét vú vào mồm nó và nó ngủ say. Nó êm ái. Thuốc lá êm ái.
Quan sát, đi sâu hơn vào trong hình mẫu của bạn. Thế thì cái gì đó có thể được làm - cái gì đó có thể giúp đỡ mênh mông và hình mẫu này có thể được thay đổi. Kinh nghiệm riêng của tôi ở đây là ở chỗ bất kì khi nào ai đó hỏi tôi "Làm sao bỏ hút thuốc?" tôi bảo người đó, mọi đêm trước khi đi ngủ, ngậm bú cái vú giả, núm vú giả. Và ban ngày cũng vậy, khi thôi thúc nảy sinh, uống sữa từ chai - cũng hệt như bạn bú vú mẹ. Và nó có tác dụng kì diệu. Trong vòng vài ngày, ham muốn hút thuốc biến mất.
Bạn sẽ phải nhìn vào trong các hình mẫu của bạn. Tại sao bạn nghĩ theo cách nào đó? Tại sao thói quen nào đó chiếm quyền sở hữu bạn? Bạn không thể đơn giản bỏ nó đi được, vì nó có rễ trong bạn - và rễ ăn sâu và chúng còn dai dẳng. Tôi đã nghe:
Một người bắt đầu trong kinh doanh mãi dâm. Anh ta tìm ra ba người đàn bà làm việc cho anh ta. Người thứ nhất là người làm giải phẫu thẩm mĩ, người thứ hai là thao tác viên điện thoại, và hai người này rất xinh. Người thứ ba là một cô giáo trường công, khá thô. Anh ta có hoài nghi về cô này.
Sau một khoảng thời gian, anh ta để ý rằng phần lớn kinh doanh đều tới từ cô giáo, và điều đó thực sự làm anh ta phân vân. Thế là anh ta đi nghe trộm.
Đầu tiên anh ta nghe người làm giải phẫu thẩm mĩ nói với khách hàng của cô ta xin khách hàng cẩn thận vì anh ta làm lộn xộn tóc cô ấy và đồ trang điểm. Chắc chắn điều đó có thể đẩy anh ta ra.
Thế rồi anh ta nghe cô thao tác viên điện thoại nói với khách hàng, "Xin lỗi ngài, ba phút của ngài đã hết." Thái độ của cô ấy thậm chí còn tệ hơn.
Thế rồi anh ta nghe cô giáo trường công, và nghe thấy, "Không, không, không! Anh sẽ phải làm nó lặp đi lặp lại cho tới khi anh để nó đúng!"
Thói quen khó chết. Bạn có thể đã trở thành sannyasin - đừng nghĩ đây là kết thúc. Đây là bắt đầu của công việc; nhiều điều phải được làm bây giờ. Đừng nghỉ ngơi mãn nguyện với nó.
Tính chất sannyas chỉ là bắt đầu - nó đưa bạn vào rắc rối của biến đổi. Bây giờ bạn sẽ phải đi sâu vào trong thói quen tâm trí của bạn. Bạn sẽ phải nhìn sâu, sẽ phải thấy tại sao cái gì đó có đó - tại sao? Bạn sẽ phải tìm ra nguyên nhân của nó.
Và đôi khi nó xảy ra, chỉ biết nguyên nhân, chín mươi phần trăm vấn đề biến mất. Và với mười phần trăm còn lại, năng lượng của bạn sẽ cần lối ra thay phiên.
Và câu hỏi cuối cùng
Osho ơi, thầy có tin vào phép màu không?
Tôi là phép màu, bạn là phép màu, mọi thứ đều là phép màu. Chỉ phép màu tồn tại, không cái gì khác tồn tại. Nhìn lại đi, tươi mới, và bạn sẽ thấy toàn thể cuộc sống chỉ bao gồm phép màu.
Bạn có thấy bất kì cái gì trong cuộc sống mà không là phép màu không? Hạt mầm nhú ra - bạn còn muốn phép màu nào hơn nữa? Con chim tung cánh và sao trong đêm và nụ cười trên mặt trẻ thơ, và khả năng của yêu và khả năng của cực lạc và khả năng của việc biết Thượng đế - toàn phép màu và phép màu. Phép màu nhan nhản.
Nhưng bạn phải nghĩ về các thứ ngu xuẩn nào đó khác mà bạn gọi là phép màu.
Tôi đã nghe:
Một lần Jesus sắp cho bài giảng từ trên con thuyền trên hồ Galilee. Thuyền được dừng hơi xa một chút trong hồ.
Jesus đi vào vào hồ, bước đi trên nước, và bảo một số đệ tử của mình đi theo ông ấy hướng tới thuyền. Khi họ đi vào trong hồ, một đệ tử bắt đầu gặp rắc rối - tất cả những người khác đều theo Jesus bước đi trên nước, nhưng anh ta lại đang bị chìm.
Anh ta rất trung thực, và cứ di chuyển… và nước mỗi lúc một sâu hơn. Khi nước tới gần mồm và anh ta gần như mất đi, anh ta kêu lên: "Thầy ơi, thầy ơi, cứu tôi với!"
Jesus nhìn lại và nói, "Peter! Chỉ cho gã ngốc này con đường trên đá, bằng không anh ta sẽ bị chết đuối!"
Đây là câu chuyện thực, không liên quan gì tới Kinh Thánh. Nhưng tôi nói với bạn trên nguồn tin cậy, điều này là thực.
Phép màu ở khắp xung quanh. Bạn không cần bước đi trên nước, bạn không cần bước vào lửa.
Có một câu chuyện do Mark Twain kể về một người lên cõi trời. Khi anh ta tới, anh ta được trao cho đôi cánh và đàn hạc, và trong vài ngày anh ta dùng đôi cánh như cách di chuyển quanh, và gảy dây đàn hạc cố tạo ra nhạc trời từ nó. Đôi cánh gây khá phiền phức, và chung cuộc anh ta nhận ra rằng trên cõi trời bạn thực tế không cần cánh để đi bất kì chỗ nào; và đơn giản bằng việc ham muốn nhạc trời, các nhạc sĩ cõi trời xuất hiện và bắt đầu chơi nhạc. Thế là anh ta để đôi cánh và đàn hạc xuống, và bắt đầu tự mình tận hưởng.
Và điều này là câu chuyện thực của cuộc sống. Bạn không cần có cánh để bay, và bạn không cần chơi bất kì đàn hạc nào, bất kì đàn hạc ngu xuẩn nào, để tạo ra âm nhạc cõi trời. Mọi thứ đều sẵn có! Chỉ mở mắt ra thôi. Bạn đang trên đôi cánh, và âm nhạc đã có đó rồi. Chỉ mở mắt ra, mở tai ra, là sẵn có.
Và bạn sẽ ngạc nhiên - phép màu đang xảy ra mọi khoảnh khắc. Không cái gì khác đã bao giờ xảy ra.
0 Đánh giá