Chương 3. Tiếng vọng núi này

Chương 3. Tiếng vọng núi này

Price:

Read more

Coi nó là dễ (Tập 2) - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 3. Tiếng vọng núi này

Bất kì cái gì chạy ngược
với tâm trí và ý chí của người thường
đều cản trở luật của người
và luật của phật.
Ta muốn
cúng dường cho ông cái gì đó,
nhưng trong giáo phái của Bồ đề đạt ma
chúng ta không có cái gì cả.
Như Nhất Hưu không nghĩ về thân thể ông ấy
dường như nó đã là thân thể ông ấy,
ông ấy sống ở cùng chỗ,
dù nó là thị trấn hay làng quê.
Tâm trí của người không âm thanh,
không mùi vị;
ông ấy, người trả lời khi được gọi
không là gì ngoài kẻ cắp.
Nếu chúng ta nói "Có đấy,"
mọi người nghĩ "Có đấy ";
nhưng mặc dù điều đó trả lời,
nó không có,
tiếng vọng của núi này.
Nếu chúng ta nói, "Không có đâu,"
mọi người nghĩ "Không có đâu,"
mặc dù điều đó trả lời,
tiếng vọng của núi này.
Chuyện ngụ ngôn:
Một nhà vua muốn chọn ra người trí huệ nhất trong các thần dân của ông ta làm thừa tướng.
Khi việc tìm kiếm chung cuộc đã được làm hẹp xuống còn ba người, ông ấy quyết định cho họ phép thử tối thượng. Theo đó, ông ấy cho họ vào một căn phòng trong cung điện của mình, và lắp một ổ khoá với sự khéo léo cơ khí bậc nhất thời đó. Các ứng cử viên được cho biết rằng bất kì người nào có khả năng mở cánh cửa đó trước nhất sẽ được bổ nhiệm vào vị trí danh dự này.
Ba người này ngay tức khắc lao vào nhiệm vụ. Hai người trong số họ lập tức bắt đầu làm việc trên những công thức toán học phức tạp để khám phá ra tổ hợp ổ khoá đúng. Tuy nhiên, người thứ ba chỉ ngồi trong ghế mà chả làm gì. Chung cuộc, không bận tâm tới bút và giấy, ông ta đứng dậy, bước tới cửa, vặn nắm đấm, và cửa mở ra. Cửa đã không được khoá mọi lúc!
Đây là tình huống. Không cái gì bị khoá cả, cửa mở. Và mọi người đang suy nghĩ về cách thức và phương tiện để mở khoá ổ khoá. Mọi người đang thử các phương pháp luận khác nhau, thực hành cả nghìn lẻ một thứ, để đi ra. Và thực ra họ ở ngoài. Chừng nào họ chưa dừng việc suy nghĩ này họ sẽ không biết chân lí của tình huống này.
Con người không trong tù túng, chỉ nghĩ vậy thôi. Vì người đó nghĩ thế, người đó ở trong tù túng. Không có khác biệt giữa phật và người thường. Nhưng người thường nghĩ có khác biệt - thế thì có thật.
Bạn tạo ra nhà tù, các ổ khoá. Và thế rồi bạn cố tìm ra cách để thoát ra khỏi chúng.
Phật giáo chặt các cái nút bằng một nhát. Phật giáo nói: Không có ổ khoá, không có nút để chặt. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói Phật giáo chặt cái nút bằng một nhát kiếm. Không có đâu mà đi, không có gì để được làm. Bạn đã ở đó rồi, và bạn đã là cái đó rồi: chỉ mở mắt ra thôi. Nghĩ về hai nhà tư tưởng lớn kia - họ phải đã là các nhà toán học, họ phải đã là các kĩ sư - một cách tự nhiên họ suy diễn rằng ổ khoá phải được chế tạo cơ khí khéo léo lắm và họ phải tìm ra tổ hợp đúng. Họ bắt đầu làm việc.
Bây giờ, họ có thể liên tục làm việc đến vĩnh hằng - bạn có cho rằng họ sẽ tìm ra giải pháp không? Không có khả năng của bất kì giải pháp nào, vì vấn đề không tồn tại ngay chỗ đầu tiên.
Thực ra họ sẽ ngày càng bị vướng víu hơn. Họ sẽ ngày càng bị dính líu nhiều hơn - không vào trong vấn đề, vì không có vấn đề, nhưng vào trong câu trả lời mà họ sẽ bịa ra.
Đó là chỗ mọi người bị mắc kẹt. Ai đó là người Hindu, người đó bị mắc kẹt với câu trả lời của mình. Ai đó là người Ki tô giáo, người đó bị mắc kẹt với câu trả lời của mình. Mọi người bị mắc kẹt trong triết lí, và không triết lí nào được cần tới. Cuộc sống là đủ lên bản thân nó. Nó không cần dàn dựng, nó không cần giải thích, nó không cần phân tích.
Nhưng nếu bạn trở thành một phần của trò chơi phân tích thế thì nó có thể tiếp diễn mãi mãi. Điều này sẽ dẫn tới điều khác, và điều khác lại dẫn tới điều khác nữa, và bạn ở trong dây chuyền. Và vì vấn đề sẽ không bao giờ được giải, vì không có vấn đề nào để được giải, bạn sẽ phải liên tục tìm câu trả lời.
Phật giáo đem bạn xuống đất. Nó nói: Trước hết nhìn để thấy xem liệu ổ khoá có bị khoá không, liệu có bất kì ổ khoá nào trên cửa không. Chẳng có cái nào. Cửa mở.
Làm sao có thể có ổ khoá trên cánh cửa của sự tồn tại? Chúng ta là một phần của nó - ai sẽ khoá nó? để làm gì? Ai sẽ tạo ra vấn đề? và để làm gì? Chúng ta là sự tồn tại: chúng ta hiện hữu trong nó, nó hiện hữu trong chúng ta. Thấy điều này, người ta thảnh thơi. Trong thảnh thơi đó, cái nhìn nảy sinh.
Đó là điều đã xảy ra cho người thứ ba. Người đó không trầm ngâm, suy nghĩ, phân tích, phát minh, suy diễn. Người đó đơn giản ngồi đó trong ghế chẳng làm gì cả. Đó là điều thiền tất cả là gì.
Từ tiếng Anh 'meditation' không phải là từ đúng, vì trong tiếng Anh 'meditation' cũng có nghĩa là 'nghĩ về, suy tư về'. Tiếng Anh không có từ đúng cho dhyana để được dịch ra, vì dhyana đích xác có nghĩa là 'không suy ngẫm về', dhyana đích xác nghĩa là 'không nghĩ về'. Dhyana nghĩa là không làm cái gì cả, chỉ thảnh thơi và hiện hữu.
Khi bạn chỉ im lặng và không làm gì, cảnh quan của bạn là vô hạn, cảm nhận của bạn là rõ ràng, bạn có thể thấy thấu suốt. Ngồi im lặng trong ghế không làm gì, người này có thể thấy rằng không có ổ khoá trên cửa. Người đó đơn giản đi tới, vặn nắm đấm và bước ra.
Đây là kinh nghiệm của tôi nữa. Chuyện ngụ ngôn này không chỉ là ngụ ngôn, không phải là chuyện ngụ ngôn được bịa ra. Nó là chuyện ngụ ngôn của mọi chư phật: đây là cách nó vậy. Đây không chỉ là chuyện bịa ra; nó là kinh nghiệm được cô đọng lại, kinh nghiệm bản chất nhất của mọi chư phật - rằng không có ổ khoá trên cửa. Bạn chỉ ngồi im lặng, đạt tới trạng thái thấy, trạng thái thuần khiết, trạng thái không ý nghĩ quấy rối, trạng thái không mây ý nghĩ di chuyển quanh tâm thức bạn - chỉ gương sạch không bụi ý nghĩ - và đột nhiên bạn sẽ có khả năng thấy rằng không có ổ khoá, không cửa, không kẻ thù, không chết, không sinh. Và bạn không định đi bất kì đâu và bạn không định trở thành ai đó.
Bạn là hoàn hảo như bạn vậy. Bạn đã ở trong không gian đó có tên là thiên đường. Bắt đầu tận hưởng nó đi, đừng làm ra vấn đề từ nó. Khoảnh khắc bạn tạo ra vấn đề từ nó, bạn dừng tận hưởng. Làm sao bạn có thể tận hưởng được chừng nào bạn chưa giải xong vấn đề. Và một vấn đề tạo ra mười vấn đề... đến phát ngán.
Chặt ngay vấn đề đầu tiên đi! Cuộc sống không phải là vấn đề. Phật nói: Cuộc sống là đơn giản.
Tôi đã nghe:
Một nhà vua đi vào vườn và thấy các cây, bụi cây và hoa héo và chết. Cây sồi nói nó sắp chết vì nó không thể cao được như cây thông. Quay sang cây thông, ông ấy thấy nó rũ xuống vì nó không thể nào mang được các chùm nho như cây nho. Và cây nho sắp chết vì nó không thể nào nở hoa như cây hoa hồng. Ông ấy thấy hoa bướm dại nở hoa và tươi tắn như bao giờ. Khi hỏi, ông ấy nhận được lời đáp này: "Tôi coi như đương nhiên là khi ngài trồng tôi ngài đã muốn có hoa bướm dại. Nếu ngài đã muốn cây sồi, hay cây nho hay cây hoa hồng, ngài chắc đã phải trồng chúng. Cho nên tôi nghĩ, vì ngài đã để tôi ở đây, tôi phải làm hết sức tôi có thể để là điều ngài muốn. Tôi có thể không là gì cả nhưng là điều tôi là vậy, và tôi đang cố là điều đó với khả năng tốt nhất của tôi."
Cây bướm dại đang nói điều Phật đã nói. Bạn ở đây vì sự tồn tại này cần bạn như bạn vậy. Bằng không ai đó khác chắc đã ở đây rồi! - sự tồn tại chắc đã không giúp cho bạn ở đây, chắc đã không tạo ra bạn. Bạn đang hoàn thành cái gì đó rất bản chất, cái gì đó rất nền tảng, như bạn vậy.
Và cái gọi là các mahatmas của bạn liên tục dạy bạn, "Trở thành Phật, trở thành Christ, trở thành Krishna." Không ai bảo bạn chỉ là bản thân bạn. Tại sao bạn phải trở thành Phật? Nếu Thượng đế muốn một Phật ngài có thể đã tạo ra nhiều chư phật như ngài muốn. Ngài đã tạo ra chỉ một Phật, và điều đó là đủ. Và ngài được thoả mãn với ham muốn của trái tim ngài, hoàn toàn được thoả mãn. Kể từ đó ngài đã không tạo ra Phật khác hay Christ khác. Thay vào đó ngài đã tạo ra bạn. Nghĩ về sự kính trọng mà vũ trụ đã trao cho bạn. Bạn đã được chọn! - không phải Phật, không phải Christ, không phải Krishna.
Bạn sẽ được cần nữa, đó là lí do tại sao. Bạn khớp nhiều hơn bây giờ. Công việc của họ được làm xong rồi, họ đã đóng góp hương thơm của họ cho sự tồn tại. Bây giờ bạn phải đóng góp hương thơm của bạn.
Nhưng các nhà đạo đức, các nhà khắt khe đạo đức, các tu sĩ, họ liên tục dạy bạn, họ liên tục làm cho bạn phát rồ. Họ nói với hoa hồng, "Trở thành hoa sen đi." Và họ nói với hoa sen, "Anh đang làm gì ở đây? Anh phải trở thành cái gì đó khác chứ." Họ làm cho toàn thể khu vườn phát rồ, mọi thứ bắt đầu chết - vì không ai có thể là bất kì ai khác, điều đó là không thể được. Hoa hồng là hoa hồng và hoa sen là hoa sen. Và hoa sen là tốt như hoa sen, nó có thể sống chỉ như hoa sen. Nếu nó cố là hoa hồng nó sẽ chết, nó sẽ trở nên bị tê liệt - điều đó là không thể được vì điều đó không phải là cố hữu cho nó; điều đó không thể nảy sinh được.
Và nếu hoa sen thực sự trở thành nạn nhân của các tu sĩ và bắt đầu cố trở thành hoa hồng, hay hoa hồng cố là hoa sen, điều gì sẽ xảy ra? Hoa sen sẽ trở thành rởm; như hoa sen nó sẽ bắt đầu chết, và như hoa hồng nó sẽ giả vờ.
Đó là điều đã xảy ra cho nhân loại. Mọi người đều giả vờ. Tính đích thực bị mất, chân lí bị mất, mọi người đều cố trưng ra rằng mình là ai đó khác. Nhìn vào bản thân bạn mà xem: bạn đang giả vờ là ai đó khác. Và bạn chỉ có thể là bản thân bạn - không có cách khác, chưa bao giờ có, không có khả năng năng nào để bạn có thể là bất kì người nào khác. Bạn sẽ vẫn còn là bản thân bạn. Bạn có thể tận hưởng nó và nở hoa, hay bạn có thể khô héo đi nếu bạn kết án nó. Nhân loại có vẻ xấu xí thế, bởi lí do đơn giản này.
Bà mối được một hoạ sĩ trẻ nhờ tìm cho anh ta một cô bạn đời phù hợp. "Tôi biết cô gái dành cho người sáng tạo như anh đấy!" bà mối kêu lên.
Ngày hôm sau bà mối đem cô gái tới nhà anh hoạ sĩ. Chàng thanh niên choáng với dáng vẻ của cô ta ngay cơ hội đầu tiên, anh ta lôi bà mối sang bên. "Bà lôi tới đây con quỉ gì thế?" anh ta rít lên.
"Mắt này hếch lên, mắt kia cụp xuống; tai trái quay lên, tai phải quay xuống đó; trán dốc hoẵm vào như..."
"Này, anh là hoạ sĩ," bà mối ngắt lời.
"Anh phải biết rõ hơn bất kì ai khác - anh hoặc giống Picasso hay anh không giống!"
Và mọi người trên trái đất này đều đã trở thành một Picasso, sự bóp méo. Cái đẹp bị mất - vì cái đẹp bao giờ cũng đi theo tính toàn vẹn, cái đẹp là cái bóng của sự hiện diện toàn vẹn. Bạn bị tan rã, bạn bị phân chia chống lại bản thân bạn. Bạn là hoa hồng và đang cố là hoa sen, hoa cúc vạn thọ đang cố là hoa hồng, cây sồi đang cố là cây thông. Bạn bị phân chia, bạn đang đánh nhau với bản thân bạn.
Việc đánh nhau này đang phá huỷ niềm vui của bạn, việc đánh nhau này đang làm tiêu tán năng lượng của bạn, việc đánh nhau này là tự tử. Đừng tự giết bản thân bạn thêm nữa! Chỉ bỏ đánh nhau, và bắt đầu sống. Chính khoảnh khắc này nó có thể được bỏ đi.
Nhưng tại sao bạn không thể bỏ được nó? Tại sao những tu sĩ này thực sự có ảnh hưởng thế? Phải có lí do nào đó trong bạn nữa. Lí do là ở chỗ ý tưởng của họ rằng bạn phải trở thành thế này thế nọ, giúp cho bản ngã của bạn. Nếu bạn nghe theo Phật hay nếu bạn nghe theo tôi, điều đó sẽ không giúp cho bản ngã của bạn chút nào. Thế thì bạn đơn giản là điều bạn đang vậy: thảnh thơi và sống.
Thế thì bạn là bình thường. Thế thì làm sao bạn sẽ là ai đó đặc biệt được?
Và bản ngã khao khát là đặc biệt, bản ngã bao giờ cũng muốn là ai đó nói riêng. Và những Thiền nhân này nói: Ăn khi ông đói. Và điều này có vẻ tầm thường thế. Còn tu sĩ nói: Nhịn ăn khi ông đói. Điều đó có vẻ đặc biệt, điều đó có vẻ phi thường - cái gì đó để làm, cái gì đó để hiện hữu. Khi mọi người chỉ là người ăn bình thường, bạn nhịn ăn. Điều đó cho bạn sự ngạo mạn, điều đó cho bạn cảm giác lớn lao của bản ngã: bạn là đặc biệt, bạn không bình thường.
Khi mọi người đang tận hưởng, tu sĩ nói, "Sống với mặt dài, chỉ thế thì ông mới có thể đạt tới Thượng đế." Điều đó hấp dẫn bạn. Khi mọi người đang nhảy múa, ca hát - và đó là điều cuộc sống là gì, điệu múa và bài ca - tu sĩ nói, "Đi lên Himalayas và ngồi im lặng trong hang với mắt nhắm nghiền quan sát rốn." Điều đó hấp dẫn.
Quan sát đi! Bạn bị hấp dẫn bởi mọi thứ kì dị, phi tự nhiên - vì chỉ những thứ kì dị và phi tự nhiên, những thứ kì quái, mới có thể cho bạn cảm giác rằng bạn là đặc biệt. Và cố gắng là đặc biệt, bạn sẽ không bao giờ có khả năng biết cái đang hiện hữu. Bạn sẽ quan tâm quá nhiều tới việc là đặc biệt và là ai đó, bạn sẽ không có khả năng sống và yêu và thấy và hiểu và hiện hữu.
Hiền nhân nổi tiếng dường như đang ngủ say. Ngồi cạnh đó là một số người đi theo ông ấy. Họ đang tiến hành cuộc đối thoại thì thào về đức hạnh vô song của hiền nhân này.
"Rộng lượng làm sao!" một người kêu lên.
"Không có người khác như thầy trên khắp đất này."
"Và lòng mộ đạo của thầy là không giới hạn!" người thứ hai kêu.
"Và giáo dục của thầy!" người thứ ba khóc.
"Thầy là thiên tài thực sự."
"Và thầy kiên nhẫn thế! Thầy không bao giờ bị kích động."
Họ rơi vào trong im lặng dễ đến một phút. Trong lúc đó hiền nhân chầm chậm mở mắt ra và nói, "Còn giản dị của ta các ông thậm chí không nhắc tới!"
Đây là cách mọi sự là vậy, mọi người đều muốn là đặc biệt. Mọi cái vô nghĩa vẫn tiếp diễn nhân danh tôn giáo và tâm linh thì chẳng là gì ngoài việc trang điểm cho bản ngã.
Người thực sự tôn giáo nhất định là rất bình thường. Đây là điệp khúc của lời kinh của Nhất Hưu hôm nay.
Bất kì cái gì chạy ngược
với tâm trí và ý chí của người thường
đều cản trở luật của người
và luật của phật.
Một phát biểu vĩ đại. Một phát biểu hiếm hoi, chỉ người biết mới có thể nói điều như vậy. Nó không thể được thốt ra bởi các bác học và học giả, nó chỉ có thể được nói bởi người thấy. Nó có hương vị mà người ta đã biết, mà người ta đã sống, mà người ta đã trải nghiệm. Nó là phát biểu có tính nổi dậy. Nghĩ về những ngụ ý của nó: "Bất kì cái gì chạy ngược với tâm trí và ý chí của người thường đều cản trở Luật của Phật." Cho nên bất kì cái gì đang trong hoà hợp với tâm trí bình thường, với người thường, đều hoà hợp với Luật của Phật.
Thấy cái mênh mông của những ngụ ý này đi. Đừng cố là đặc biệt - vì cách duy nhất để là đặc biệt là chạy ngược với người thường. Nếu người thường quan tâm tới dục, bạn quan tâm tới vô dục - chạy ngược. Nếu người thường quan tâm tới ăn và uống và vui vẻ, bạn bỏ tất cả những thứ đó. Nếu người thường quan tâm tới những thứ nhỏ bé, bạn đơn giản vẫn còn quan tâm tới những cái lớn lao - Thượng đế, niết bàn, moksha, chân lí. Nếu người thường sống ở bãi chợ, bạn đi lên tu viện.
Chỉ làm ngược lại, đó là cách duy nhất để là đặc biệt. Nếu người thường đơn giản đứng trên chân, bạn đứng trên đầu, làm sirshasana. Nếu người thường cảm thấy thoải mái nằm trên giường tiện nghi, bạn làm ra giường gai. Nếu người thường muốn thân thể mình được đẹp, bạn làm cho thân thể bạn thành xấu, bạn phá huỷ duyên dáng của nó. Nếu người thường làm cái gì đó, thế thì cứ ngược lại với điều đó, cứ chống lại nó, là tôn giáo của bạn. Và đó là điều tôn giáo không phải là tiệc tùng mà là nhịn ăn. Đó là điều tôn giáo đã trở thành.
Nhưng đây không phải là tôn giáo thực - không phải là tôn giáo của chư phật, của những người biết. Nhất Hưu đang nói:
Bất kì cái gì chạy ngược
với tâm trí và ý chí của người thường
đều cản trở luật của người
và luật của phật.
Luật của Người và Luật của Phật là gì? Đạo là gì, Pháp là gì? Chỉ là tự nhiên, dễ dàng. Là cái mà bạn đang vậy, không khao khát là ai đó khác. Thấy ra vấn đề này: thế thì niềm vui lớn nảy sinh. Tất nhiên không ai sẽ biết bạn, không ai sẽ biết rằng bạn là con người lịch sử lớn lao. Không ai sẽ biết rằng bạn ở trong số ít người làm ra hay làm hỏng lịch sử. Không ai đã bao giờ có thể biết về bạn - ngay cả vợ bạn cũng có thể không biết, hay chồng bạn hay con bạn - vì bạn sẽ đơn giản và bạn sẽ sống cuộc sống của bạn một cách tự nhiên.
Ai biết về bụi hồng nở hoa? Không ai ghi chép về nó trong lịch sử. Không ai sẽ ghi chép về bạn nữa, nhưng chẳng có nhu cầu. Lịch sử là mối quan tâm của những người ngu, danh vọng là mối quan tâm của những người ngu, tên tuổi là mối quan tâm của những người ngu.
Người trí huệ thực sự không quan tâm tới danh vọng, tên tuổi, vân vân. Người đó đơn giản sống khoảnh khắc này: Đôi khi người đó trở nên nổi tiếng, nhưng đó là chuyện khác. Phật đã trở nên nổi tiếng nhưng ông ấy không cố làm điều đó; không có ham muốn. Nếu ông ấy trở nên nổi tiếng, điều đó là được; nếu ông ấy không trở nên nổi tiếng, điều đó là được. Tất cả đều là được, bao giờ cũng là được. Hương vị của ông ấy là hương vị của tính được, mọi thứ đều được.
Tận hưởng thức ăn, tận hưởng việc tắm, tận hưởng mặt trời, tận hưởng gió và mưa, và tận hưởng mọi thứ sẵn có cho bạn. Và cứ vẫn còn là bất kì ai bạn đang vậy - là thực với bản thân bạn, không tạo ra đạo đức giả, không tạo ra giả vờ, không tạo ra mẽ ngoài, không bộ mặt. Và hoàn toàn vui vẻ sẽ là của bạn, Thượng đế sẽ là của bạn. Thượng đế chỉ tới với những người đang trong thảnh thơi hoàn toàn với bản thể họ. Và những người khao khát cái gì đó không thể được thảnh thơi, vì khao khát đó tạo ra căng thẳng.
Bất kì cái gì chạy ngược
với tâm trí và ý chí của người thường…
Nhìn người thường mà xem. Nhưng rất khó tìm ra người thường, rất khó, vì mọi người đều đã trở thành phi thường. Rất khó tìm ra người lành mạnh, vì mọi người đều đã trở thành không lành mạnh. Hàng thế kỉ các tu sĩ, mahatmas và thánh nhân đã lái mọi người ra khỏi linh hồn họ, ra khỏi nhà họ.
Chỉ có những người loạn thần kinh trên trái đất. Friedrich tương truyền đã nói rằng mọi người đều loạn thần kinh - và nếu bạn nghĩ bạn không loạn thần kinh, thế thì điều đó phải là một loại loạn thần kinh khác. Nhưng mọi người đều loạn thần kinh.
Loạn thần kinh là gì? Không hài lòng với bản thân bạn là loạn thần kinh, không được mãn nguyện với bản thân bạn là loạn thần kinh. Và thế rồi bạn lâm vào rối loạn và rắc rối. Thế rồi bạn mất mọi an bình của tâm trí, mọi niềm vui của cuộc sống. Thế rồi bạn tồn tại trong đau khổ, thế rồi bạn tạo ra địa ngục cho bản thân bạn.
Trở nên bình thường đi. Đó là giáo huấn của tôi nữa, nếu nó có thể được gọi là giáo huấn - vì mãi cho tới giờ, các giáo huấn đã từng lái bạn hướng tới mục đích phi thường nào đó. Nhưng nếu bạn hỏi người đã thức tỉnh, họ bao giờ cũng nói: Cứ bình thường thôi. Đừng phấn đấu. Sống vô nỗ lực, sống trong buông bỏ. Và thế thì tự nhiên nắm quyền sở hữu bạn. Cuộc sống của bạn trở thành tự phát, bạn sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc - không có ý thức hệ nào để theo, không có kết luận nào. Bạn sống không có kết luận nào; từng khoảnh khắc đều đem thực tại riêng của nó tới và bạn đáp ứng cho nó. Và bạn đáp ứng từ toàn bộ bản thể bạn - mọi tế bào của thân thể và tâm trí và linh hồn bạn đều tham gia vào trong nó.
Thế thì bạn không bao giờ hối hận - vì làm sao bạn có thể hối hận được? Bạn đáp ứng một cách toàn bộ, cho nên bất kì cái gì xảy ra đều là được, vì không cái gì khác là có thể. Bạn đã làm tất cả - bạn đáp ứng một cách toàn bộ, bạn nhận thách thức đó. Bạn không thể hối hận được nếu bạn sống một cách tự phát. Những người hối hận là những người sống qua kết luận. Thế thì tâm trí này nói "Làm cái này", tâm trí kia nói "Làm cái kia" - vì họ đã nghe nhiều mahatmas thế và họ đã đọc nhiều sách thế và họ đã lắng nghe nhiều ý thức hệ thế và nhiều thầy giáo thế, và tất cả những điều đó đang vẩn vơ quanh tâm trí họ, cố áp đặt bản thân chúng lên tâm trí.
Bạn chọn thứ này chống lại cái gì đó khác. Nếu bạn thất bại, thế thì cái gì đó khác kia mà bạn đã phủ nhận sẽ báo thù ở mức độ cao hơn. Nó sẽ quay lại với tâm trí và sẽ làm cho bạn hối hận. Nó sẽ nói, "Tôi đã bảo anh rồi, chọn tôi đi. Và anh là đồ ngu mà đi chọn cái kia. Giờ nhớ lấy cho tương lai." Và bạn lấy lời nguyện: "Thế thì giờ tôi sẽ theo anh." Bạn hối hận.
Nhưng bạn chưa hiểu. Hối hận bao giờ cũng tới nếu quyết định của bạn là bộ phận. Và quyết định sống qua được kết luận không bao giờ có thể là toàn bộ, vì kết luận này đã được mang từ quá khứ, và tình huống này là mới - làm sao nó có thể khớp một cách toàn bộ được? Bạn phải đáp ứng lại từ cái mới của bạn về khoảnh khắc này, thế thì đáp ứng là toàn bộ. Và đáp ứng toàn bộ là vui vẻ - dù nó thất bại hay thành công, đều không liên quan. Trong tính toàn bộ của nó, nó đã thành công rồi, và sẽ không có hối hận.
Walt Whitman nói, "Duy nhất điều không ai phủ nhận mới là thực." Lắng nghe cốt lõi bên trong nhất của bạn đi, tự nhiên bình thường của bạn, và bạn sẽ biết chân lí là gì. Người Ki tô giáo phủ nhận người Hindu, người Hindu phủ nhận người Mô ha mét giáo, người Mô ha mét giáo phủ nhận người Ki tô giáo, và họ liên tục đánh nhau và tranh cãi. Nhưng nhìn vào người tự nhiên bình thường, người không là người người Ki tô giáo không là người Hindu. Khi người đó cảm thấy đói người đó ăn - và điều đó là thực cho người Ki tô giáo và điều đó là thực cho người Hindu và điều đó là thực cho người Mô ha mét giáo. Không người nào phủ nhận điều đó: đây là chân lí.
Khi bạn cảm thấy mệt mỏi bạn rơi vào giấc ngủ - không ai phủ nhận điều đó. Đây là chân lí. Chân lí là đơn giản. Các lí thuyết đều phức tạp và rắc rối. Các nhà lí thuyết liên tục tranh cãi, chân lí vẫn còn không được tranh cãi.
Đừng nghe điều mọi người nói, nghe điều họ hiện hữu. Và bạn sẽ ngạc nhiên - không có khác biệt giữa người Hindu và người Mô ha mét giáo và người Ki tô giáo và người Do Thái, không khác biệt chút nào. Họ đi tới các nhà thờ khác nhau, hiển nhiên, và họ đọc các sách khác nhau, chắc chắn - nhưng nhìn vào tự nhiên của họ đi. Khi trời nóng người Hindu vã mồ hôi nhiều như người Mô ha mét giáo; điều đó là tự nhiên. Người Mô ha mét giáo không thể nói, "Tôi không là người Hindu, và người Hindu đang vã mồ hôi. Tôi không thể vã mồ hôi được, ít nhất bây giờ là không; điều đó sẽ là việc đồng ý với người Hindu." Khi trời lạnh thân thể run lên - thân thể không biết liệu đó là người Ki tô giáo hay người Do Thái hay người Jaina; nó run lên. Cứ quan sát những điều tự nhiên, nhìn vào trong tự nhiên. Và dần dần, dần dần, bạn sẽ hiểu Pháp - tôn giáo thực, Luật của chư Phật. Nhất Hưu nói:
đều cản trở Luật của Người
và Luật của Phật.
Điều đó nữa cũng cực kì quan trọng. Ông ấy làm cho nó tương đương - Luật của Người và Luật của Phật không phải là hai thứ khác nhau. Với Nhất Hưu không có thế giới khác, đây là thế giới duy nhất, và thế giới khác được ẩn kín trong nó: bạn phải tìm trong nó để thấy nó. Bạn không từ bỏ nó - từ bỏ nó, cả hai sẽ bị từ bỏ.
Thiền nhân có câu nói vô cùng hàm ý: "Luân hồi là niết bàn." Thế giới này là thế giới kia, và không có phân biệt giữa thế giới này và thế giới kia, và thế giới kia không cao hơn và thế giới này không thấp hơn. Luật của Người và Luật của Phật là cùng luật, nhìn từ các góc độ khác nhau. Có thể khó cho bạn hiểu Luật của Phật nhưng bạn có thể hiểu Luật của Người - và tuân theo luật đó, rơi vào hoà điệu với nó.
Sống vài ngày một cách tự nhiên đi. Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng mọi điều bạn đã từng nghĩ là xa xăm bắt đầu xảy ra gần gũi thế. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng Thượng đế mà bạn thường nghĩ là rất rất xa xôi và sẽ mất hàng triệu kiếp để đạt tới, bắt đầu xảy ra cho bạn trong việc thở của bạn, trong nhịp đập trái tim bạn. Thượng đế bắt đầu rung động rộn ràng trong máu bạn. Ngài đã rung động ở đó, nhưng bạn ở xa xôi - bạn không chú ý gì tới cái ở cận kề.
Tự nhiên có nghĩa là cái đang ở đây. Rơi vào hoà điệu cùng nó đi. Đừng bao giờ nghe theo bất kì cái gì tạo ra phân đôi giữa bạn và tự nhiên: để điều này là yếu tố quyết định, là tiêu chí. Bao giờ cũng phán xét mọi thứ theo tiêu chí này, đây là hòn đá thử. Nếu cái gì đó được chứng minh trên hòn đá thử này thế thì nó là vàng - bằng không vứt nó đi. Nếu bất kì ai cố bảo bạn trở thành phi tự nhiên, tránh người đó ra! Sự hấp dẫn của người đó là cho bản ngã của bạn, và người đó đang lái bạn thành loạn thần kinh và người đó phải có đầu tư nào đó vào chứng loạn thần kinh của bạn.
Có những người sống trên chứng loạn thần kinh của mọi người, có những người sống trên chứng điên của những người khác. Tu sĩ sống trên điều đó, ông ta đã sống qua nhiều thời đại trên điều đó - việc bóc lột tinh vi về sự bất lực của con người. Và ông ta làm cho con người ngày một bất lực hơn, vì ông ta biết rằng chỉ nếu con người bất lực thế thì ông ta mới có quyền lực.
Tránh bất kì cái gì làm cho bạn sợ tự nhiên của bạn, tránh từng và mọi thứ làm cho bạn kết án tự nhiên của bạn - vì Luật của Người là Luật của Phật. Và nếu bạn có thể đọc cuốn sách của tự nhiên bên trong bạn, bạn có mọi Kinh Thánh và mọi kinh Koran và mọi Veda ở đó; bạn không cần tư vấn bất kì cái gì khác, thầy thực của bạn ở đó. Và thầy thực bao giờ cũng ném bạn vào đó. Đó là điều Nhất Hưu đang làm.
Chân lí của con người là chân lí duy nhất có đó. Bằng việc tìm ra chân lí đó, bạn sẽ biết chân lí của cây và đá và sông nữa - vì không có nhiều chân lí, chỉ có một chân lí thôi. Nhưng chân lí đó có thể được tiếp cận tới chỉ qua tự nhiên. Không có cách khác để tiếp cận nó bằng việc là phi tự nhiên, nhân tạo, chất dẻo.
Một kẻ hợm mình bước vào trong phòng mạch của bác sĩ và nói, "Bác sĩ ơi, tôi cảm thấy khiếp quá. Tôi muốn ông khám bệnh toàn diện và nói cho tôi cái gì sai trong tôi."
"Tốt," bác sĩ nói. "Nhưng trước hết để tôi hỏi ông vài câu. Ông có uống nhiều rượu không?"
"Tôi không bao giờ chạm tới cái thứ tồi tàn đó," người này đáp lại một cách phẫn nộ.
"Ông có hút thuốc không?" bác sĩ tiếp tục việc truy hỏi.
"Tôi không bao giờ chạm tới thuốc lá bẩn thỉu đó."
"Ông có chạy quanh nhiều ban đêm không?"
"Tất nhiên là không rồi! Tôi lên giường trước mười giờ mọi đêm để nghỉ ngơi tốt ban đêm."
"Cho tôi biết," bác sĩ tiếp tục, "ông có đau buốt trong đầu không?"
"Chính nó đấy!" kẻ hợm mình đáp. "Tôi bị đau buốt trong đầu."
"Đó là rắc rối đấy, anh bạn thân ạ," bác sĩ khuyên. "Hào quang của ông quá chặt!"
Tránh những người có hào quang chặt, tránh những người có cái nhìn linh thiêng hơn ngươi. Họ là những kẻ đầu độc, họ là kẻ thù thực. Nhưng họ rất có ảnh hưởng - và ảnh hưởng của họ bao gồm việc cho bạn những cái nạng mới cho bản ngã của bạn. Nếu bạn có thể tránh được bất kì cái gì làm cho bạn thành phi tự nhiên, sớm hay muộn bạn nhất định loạng choạng vớ được chân lí: cửa mở rồi! Nhưng những người này đang nói cho bạn các lí thuyết phức tạp về ổ khoá và cách tìm ra tổ hợp đúng. Và họ biện minh trong bản thân họ, vì từng người đều nghĩ rằng mình đã tìm ra tổ hợp đúng.
Không ai đã ra mở cửa, họ tất cả ở bên trong - nhưng tranh cãi, thuyết phục lẫn nhau, cải tâm lẫn nhau, chuyển đổi lẫn nhau. Ngu xuẩn của điều đó... Nhà truyền đạo người Ki tô giáo cải tâm người Hindu thành người Ki tô giáo, không lo nghĩ rằng người đó đã không mở cánh cửa của bản thân người đó. Hay người Hindu cố cải tâm người Ki tô giáo trở thành người Hindu, không nghĩ chút nào rằng mình đang làm phí thời gian của mình, người đó vẫn là tù nhân. Niềm vui của họ là gì? Niềm vui của họ cũng là của bản ngã: "Mình đã có đươc bao nhiêu người đi theo? Bao nhiêu người tin vào Ki tô giáo?" Con số tăng trưởng, và bản ngã tăng trưởng cùng nó. Bản ngã của người đó bị dính líu với con số. Và bản ngã của bạn được làm mạnh thêm, được nuôi dưỡng, bằng bất kì cái gì bạn làm chống lại tự nhiên.
Bạn đã bao giờ kính trọng bất kì ai vì là tự nhiên không? Thấy cái dở hơi của điều đó đi - bạn bao giờ cũng kính trọng một người nếu người đó phi tự nhiên.
Ai đó được mang tới tôi - vài người đi theo tới cùng người đó và họ nói, "Guru của chúng là người vĩ đại. Ông ấy ăn chỉ một lần trong ba ngày." Bạn có kính trọng một người nếu người đó ăn hai lần mọi ngày không? Tôi hỏi những người đó, "Các bạn có kính trọng guru của các bạn nếu ông ấy ăn hai lần mọi ngày không?" Và guru này gần như chết đói, gần chết. Nhưng họ quan tâm tới cái gì đó đặc biệt -guru của họ là đặc biệt, ông ấy ăn chỉ một lần trong ba ngày.
Tôi đã bắt gặp một người, ông ta có hàng nghìn người đi theo, vì trong mười năm ông ta đã không ngủ. Ông ta là kẻ tự bạo đắm đuối - nhất định phải là vậy. Cứ không ngủ mười ngày và bạn sẽ biết. Và vì sợ rằng nếu ông ta ngồi xuống hay nằm xuống ông ta sẽ rơi vào giấc ngủ, trong mười năm ông ta đã đứng! Ông ta cần nạng đỡ cho, và mọi người đỡ cho ông ta trong đêm và họ liên tục làm kirtan cả đêm để cho nó giữ cho ông ta thức - các loa phóng thanh nổ hết cỡ. Và họ đang giết người này! Nhưng họ sung sướng rằng họ đã tìm ra thầy thực, ông ta sung sướng vì ông ta đã tìm ra người đi theo thực. Và cả hai đều cực kì ngu xuẩn. Mặt ông ta chẳng có dấu hiệu gì của bất kì thông minh nào. Làm sao người thông minh có thể rơi vào trong cái bẫy như vậy? Nhưng bản ngã được đáp ứng. Bây giờ nỗi sợ là ở chỗ nếu ông ta bỏ điều đó, thế thì mọi việc đi theo ông ta sẽ biến mất. Họ không thực sự đi theo ông ta, họ đang đi theo vì ông ta đang làm cái gì đó phi tự nhiên.
Suốt nhiều thời đại, mọi người đã từng làm những điều phi tự nhiên. Và bạn đã từng kính trọng những điều phi tự nhiên; bạn bao giờ cũng kính trọng những điều phi tự nhiên. Nếu bạn kính trọng bất kì cái gì phi tự nhiên, điều đó có nghĩa là sớm hay muộn bạn cũng sẽ làm điều đó cho bản thân bạn - vì bạn không thể kính trọng một thứ được lâu mà không làm nó. Nó đi tới bạn, nó đang thấm vào trong tim bạn.
Đừng bao giờ kính trọng bất kì cái gì phi tự nhiên! Kính trọng tự nhiên, tôn thờ tự nhiên - nhưng bao giờ cũng nhớ rằng kính trọng và tôn thờ và yêu của bạn phải dành cho tự nhiên, thế thì nó là vì Thượng đế. Bằng không nó tất cả đều là trò chơi bản ngã.
Nhưng đó là cách tâm trí vận hành. Nếu bạn nghe ai đó sống trên nước, bạn bắt đầu bị háo hức. Mọi người liên tục đi tới những người phi tự nhiên, nhân tạo, hư hỏng này. Rất hiếm khi tìm ra một thánh nhân tự nhiên, vì nếu ông ấy là tự nhiên thì chẳng ai sẽ tin rằng ông ấy là thánh nhân. Để là thánh nhân ông ấy tìm ra phải là phi tự nhiên.
Một thánh nhân Ki tô giáo duy trì suốt ba mươi bẩy năm ngồi trên cột trụ cao gần mười mét. Ông ấy được tôn thờ trên khắp thế giới. Mọi người từ xa hàng nghìn dặm tới để bày tỏ kính trọng ông ấy. Và ông ấy đơn giản ngồi đó, bằng cách nào đó xoay xở, trong ba mươi bẩy năm. Ông ấy đã chết ở đó. Nếu ông ấy là người giản dị bình thường, bạn có cho rằng có người nào nhận rắc rối để đi tới và kính trọng ông ấy không? Để làm gì?
Tâm trí quan tâm thế tới suy đồi. Người Ki tô giáo không thể tin được rằng Jesus được sinh ra một cách bình thường; ông ấy phải được sinh ra từ người mẹ đồng trinh, thế thì điều đó là đặc biệt. Thế thì điều đó chống lại tự nhiên! - nhưng thế thì nó là phi thường. Phật không được sinh ra từ người mẹ đồng trinh, cho nên ông ấy trở thành bình thường, Christ trở thành đặc biệt. Phật tử có các câu chuyện để làm cho Phật của họ thành đặc biệt: ông ấy được sinh ra trong khi mẹ ông ấy đang đứng. Và ngay lập tức khi ông ấy rơi ra khỏi bụng mẹ, bật ra khỏi bụng mẹ, ông ấy đã bước đi - bẩy bước! Ông ấy phải bước, bằng không ông ấy sẽ là đứa trẻ bình thường tự nhiên. Bẩy bước ông ấy bước đi và tuyên bố: "Không có ai cao hơn ta, không bao giờ có bất kì ai cao hơn ta."
Bây giờ, những câu chuyện ngu xuẩn này phải đã được bịa ra từ tâm trí suy đồi của bạn. Thế thì bạn dường như bị hấp dẫn. Bạn sẽ không kính trọng Jesus nếu ông ấy đơn giản đi trên thuyền trên Hồ Galilee. Bạn sẽ không kính trọng ông ấy, bạn sẽ nói, "Thế thì sao? Mọi người đều làm điều đó." Nhưng ông ấy bước đi trên nước - thế thì có cái gì đó đặc biệt. Nhưng thấy ra vấn đề đi: bất kì cái gì phi tự nhiên cũng dường như là phép màu với bạn.
Và điều Nhất Hưu đang nói và điều tôi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là: phép màu vĩ đại nhất trong cuộc sống này và trên trái đất này là thảnh thơi trong tự nhiên - phép màu vĩ đại nhất, vì đó là điều khó nhất cho bản ngã làm.
Bạn cũng muốn bước đi trên nước, phải không? Nếu tôi bắt đầu dạy ngay bây giờ cách bước đi trên nước, tất cả những người đã rơi vào giấc ngủ sẽ lập tức thức dậy. Thế thì họ sẽ không bỏ lỡ. Ai chăm nom tới chứng ngộ? - bạn có thể liên tục ngủ và bao giờ cũng có ngày mai. Nhưng bước đi trên nước sao? Thế thì ngay lập tức bạn sẽ đem bản thân bạn về nhận biết. Bạn sẽ nói, "Điều này không thể bị bỏ lỡ được, nó chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra."
Cứ nhìn cách bạn quan tâm tới điều phi tự nhiên mà xem - bạn gọi nó là huyền diệu. Chẳng có phép màu nào, chúng chưa bao giờ xảy ra, chúng không xảy ra, chúng không thể xảy ra được. Vì luật của tự nhiên là tuyệt đối: không ngoại lệ nào là có thể. Đừng bị phỉnh và bị lừa bởi các câu chuyện.
Nhưng một phép màu là có thể, và đó là không chống lại luật của tự nhiên. Nhưng nó là huyền diệu vì nó hiếm khi xảy ra - đó là lí do tại sao nó là huyền diệu. Bạn có thể rơi vào trong hoà điệu với tự nhiên. Ngay lập tức bạn trở thành cái mà là bạn. Và đột nhiên mọi khổ và mọi địa ngục biến mất, mọi ác mộng biến mất, bạn thức tỉnh đầy đủ. Và cuộc sống lấy mầu sắc mới, hương vị mới. Hương vị đó là thiêng liêng, nhưng nó bắt nguồn từ luật tự nhiên.
Với các sannyasin của tôi, đây là thông điệp của tôi: Sống một cách tự nhiên, tự nhiên nhất có thể được. Tránh hấp dẫn hướng tới cái phi tự nhiên. Ham muốn là đặc biệt, là ai đó nói riêng, là bệnh hoạn. Nếu bạn muốn là đặc biệt bạn sẽ phải đi ngược lại tự nhiên. Và đi ngược lại tự nhiên là đi ngược lại Thượng đế, vì Thượng đế là tự nhiên.
George Gurdjieff thường nói rằng mọi mahatma đều chống lại Thượng đế. Và tôi đồng ý với ông ấy, một cách toàn bộ - vì tất cả họ đều dạy bạn đi ngược lại tự nhiên, họ kết án tự nhiên. Mọi thứ là tự nhiên ngay lập tức bị kết án. Họ đã làm Thượng đế thành tuyệt đối đối lập với tự nhiên.
Thượng đế không đối lập với tự nhiên, tự nhiên đã nảy sinh ra từ Thượng đế. Tự nhiên là con sóng của Thượng đế, và nó sẽ biến mất trong Thượng đế lần nữa. Nó không chống lại, nó không thể chống lại Thượng đế.
Mọi người tới tôi và họ hỏi, "Thầy đang tạo ra loại sannyasin gì vậy, những người không từ bỏ cuộc sống?" Tôi nói: Họ từ bỏ cách sống phi tự nhiên. Họ không từ bỏ cuộc sống - sao họ phải từ bỏ? Thượng đế đã không từ bỏ cuộc sống, bằng không chắc ngài phải đã dừng toàn thể công việc rồi. Ngài vẫn liên tục tạo ra mọi người; ngài vẫn liên tục tạo ra hoa mới, cây mới, con vật mới, chim mới, hành tinh mới - ngài không mệt mỏi. Ngài đã không bận tâm với điều mà những người được gọi là tôn giáo nói, ngài không quan tâm chút nào. Nếu ngài mà đã lắng nghe các mahatmas ngài chắc đã dừng việc tạo ra thế giới rồi - vì phỏng có ích gì? Ngài tạo ra thế giới và thế rồi các mahatma thuyết phục mọi người từ bỏ nó! Ngài liên tục tạo ra, bởi vì ngài là cuộc sống; ngài không thể đừng được việc đó. Không phải là ngài đang tạo ra đâu; ngài là tính sáng tạo - nó nảy sinh ra từ ngài một cách tự phát, tự nhiên. Nó sẽ tiếp tục.
Cuộc sống phải không bị từ bỏ. Và tính chất sannyas đã dạy cho mọi người từ bỏ cuộc sống là chống lại cuộc sống, chống lại Thượng đế, chống lại Luật của Phật và Luật của Người. Tôi dạy bạn tính chất sannyas mới: yêu cuộc sống, sống cuộc sống, là cuộc sống. Từ bỏ những phương pháp và cách thức phi tự nhiên; là tự nhiên.
Và chính cái đối lập đã từng được nói cho bạn mãi tới giờ. Họ nói, "Từ bỏ tự nhiên và trở thành phi tự nhiên." Đó là lí do tại sao họ chống lại tôi, lo nghĩ về tôi, điều đó dường như là tự nhiên; việc chống lại tôi của họ dường như là rất logic. Tôi đang để mọi thứ tuyệt đối lộn ngược lại cho họ. Tôi nói, "Sống cuộc sống - đó là tính chất sannyas thực." Họ nói, "Từ bỏ cuộc sống." Bây giờ, tính chất sannyas của họ và tính chất sannyas của tôi là không đồng nghĩa chút nào - chúng đối lập cực, đối lập qua đường chéo.
Ở nước này, tu sĩ đã từng là rất quan trọng trong hàng thế kỉ, rất chi phối. Ông ta vẫn chi phối; nước này vẫn không thoát ra khỏi nắm giữ của tu sĩ. Ông ta chống lại tôi, ông ta liên tục tạo ra rắc rối cho công việc của tôi - vì ông ta biết nếu tôi thành công thế thì toàn thể kinh doanh của giới tu sĩ bị phá huỷ mãi mãi. Tu sĩ sợ, chính khách sợ.
Bạn đã từng được nghe lặp đi lặp lại rằng tôi đang cố tìm ra một chỗ để chuyển tới. Nhưng Delhi rất chống lại điều đó - họ không muốn tôi có chỗ lớn hơn, không gian lớn hơn; họ liên tục tạo ra các loại cản trở mới. Và họ có thể tạo ra chúng: pháp lí, thế này thế nọ - ít nhất họ có thể làm trễ và họ có thể trì hoãn. Toàn thể nỗ lực của họ là để cho bằng cách nào đó thế giới phải không biết về tôi. Ti vi Australia đã tới để làm phim về đạo tràng, họ đã bị dừng lại. Người của BBC đã tới, họ đã làm phim được một nửa, và giờ họ đã bị dừng lại bởi chính phủ và họ không thể làm phim được. Và mọi người gọi đây là nền dân chủ vĩ đại nhất trên thế giới.
Cac nhà báo bị ngăn cản không cho tới đây - thế giới phải không biết cái gì đang xảy ra ở đây, mọi người phải không đến đây. Nhưng lí do là rõ ràng, hiển nhiên. Lí do là: bất kì cái gì họ đã nghĩ là tôn giáo, tôi nói là không tôn giáo. Thực ra, điều họ nói là tôn giáo đích xác là phản tôn giáo.
Tôi đang dạy các bạn một tôn giáo mới, chế độ tôn giáo mới, mới theo nghĩa mà các tu sĩ đã không cho phép bạn thấy nó mãi cho tới giờ - cũ và cổ đại theo nghĩa khác, vì những người đã thức tỉnh bao giờ cũng dạy cùng điều này.
Nhớ những lời kinh này của Nhất Hưu, chúng là quan trọng mênh mông. Nếu bạn quyết định là đặc biệt thế thì bạn sẽ đi ngược lại tự nhiên và bạn sẽ tạo ra bệnh hoạn trong tâm thức của bạn và bạn sẽ trở nên suy đồi.
Tôi đã nghe nói về các xơ công giáo... Bây giờ, họ đã bị ép buộc vào một loại vô dục. Vô dục nảy sinh, nó không thể bị ép buộc. Nó là hiện tượng tự phát - nếu bạn đã sống đúng cuộc sống của bạn, vô dục tới theo cách riêng của nó. Cũng như khi bạn mười bốn tuổi dục tới theo cách riêng của nó, nếu bạn đã sống đúng cuộc sống của bạn, quãng bốn mươi hai vô dục bắt đầu tới theo cách riêng của nó. Đây là những hiện tượng tự nhiên. Vô dục phải không được dạy, phải không được thực hành. Sẽ là ngu xuẩn nếu bạn dạy cho đứa trẻ bẩy tuổi thực hành dục - điều đó sẽ là ngu xuẩn và ngờ nghệch. Không có nhu cầu dạy đứa trẻ thực hành dục, điều đó sẽ tới theo thời riêng của nó - xuân sẽ tới.
Nhưng không mùa xuân nào kéo dài mãi mãi. Mùa xuân được mang tới bởi tuổi mười bốn sẽ biến mất ở tuổi bốn hai; nó biến mất một cách tự nhiên nếu bạn đã sống một cách tự nhiên. Nhưng nếu bạn đã không sống một cách tự nhiên và bạn đã từng kìm nén dục của bạn, thế thì nó có thể tiếp tục mãi tới tám hai. Thế thì ngay cả trong chết bạn sẽ nghĩ tới dục.
Khoảnh khắc cuối cùng trong tâm trí hầu hết mọi người khi họ chết là dục, không cái gì khác. Nó phải vậy, vì đó là điều bị kìm nén nhiều nhất. Và khi họ đang chết họ bám lấy dục - dục chính là cái đối lập của chết. Với dục, sống bắt đầu; với chết, sống kết thúc. Cho nên khi họ chết, để tránh chết họ bắt đầu nghĩ về dục.
Rất hiếm khi tìm ra một người chết đi mà không nghĩ tới dục. Điều này là suy đồi, suy đổi phổ quát. Vô dục tới theo cách riêng của nó - khi thời gian đúng, khi bạn đã sống các giấc mơ của bạn, các ảo tưởng của bạn, và bạn đã thấy rằng chúng là ảo tưởng, một ngày nào đó đột nhiên bạn thấy ra cái gì đó đã biến mất khỏi bạn. Thế thì bạn gần như bị phân vân bởi việc biến mất của nó - vì nó quan trọng thế mãi tới giờ. Nó đã là trung tâm của đời bạn, trụ quay mà bạn đã xoay quanh, và đột nhiên nó không còn đó nữa. Vô dục tới, phải không được thực hành.
Người ta chỉ phải sống một cách tự nhiên và tin cậy, và mọi thứ tới theo thời riêng của nó. Vô dục tới, thiền tới, Thượng đế tới, theo thời riêng của nó. Mọi thứ tới - cũng như bạn được sinh ra và bạn sẽ chết, mọi thứ khác cũng tới. Nhưng ở đâu đó bạn đi lầm lạc và thế thì các thứ tự nhiên không xảy ra. Thế thì bạn vẫn còn ở trong một loại trạng thái treo.
Vô dục đã bị ép buộc lên xơ Ki tô giáo. Và cái gì đã xảy ra? Bạn có biết câu chuyện của thời trung cổ không? Thế thì các xơ đó bắt đầu có ảo giác: Jesus tới và mơn trớn vú họ. Bây giờ, vô nghĩa làm sao - Jesus tới và mơn trớn vú họ sao? Đây là suy đồi. Jesus tới và làm tình với họ trong đêm; không chỉ điều đó, các xơ bắt đầu tạo ra mang thai giả. Chỉ toàn trống rỗng - chẳng có gì. Nhưng niềm tin của họ làm phồng lên.
Và nhà thờ trở nên quan tâm rất nhiều - phải làm gì đây? Bây giờ, những người đàn bà đáng thương này, họ đã bị ép buộc vào vô dục, giờ họ đang ảo giác. Ham muốn tự nhiên đã bị tiêu diệt; giờ nó đang tới từ cửa sau. Thế thì điều đó là bị cấm - vì việc mơn trớn vú của các xơ không phải là đạo đức về phần của Jesus, điều này có vẻ không tốt. Và tới ban đêm và làm tình - và ông ấy sẽ làm cho họ mang thai! Điều này là không tốt về phần Jesus. Cho nên nó bị cấm.
Thế rồi các xơ phải đã nghĩ rằng bây giờ là quỉ tới. Chung cuộc, nếu bạn không thể có sự hỗ trợ của bất kì ai khác, quỉ bao giờ cũng sẵn có. Quỉ là anh chàng tốt bụng thế, là phương sách cuối cùng - khi bạn không thể tìm được chỗ trú ẩn ở bất kì đâu, bạn có thể tìm việc trú ẩn ở quỉ. Thế thì quỉ bắt đầu tới. Và khi quỉ tới nó tới theo cách riêng của nó. Jesus phải đã tới theo cách nhẹ nhàng - được ân huệ là người nhu mì. Khi quỉ tới nó tới với sự phô trương ầm ĩ. Nó có chim chẻ ra làm đôi - quỉ là quỉ.
Bây giờ, những ảo giác này là xấu, phi tự nhiên. Nhưng nhớ lấy, chúng không được các xơ tạo ra, chúng được tạo ra bởi những người đã ép buộc các cô gái đáng thương này trở thành xơ. Nó đã là việc áp đặt phi tự nhiên.
Và tại sao, suốt nhiều thời đại, các tôn giáo đã cố gắng kìm nén dục của bạn? Bởi một lí do rất cơ bản nào đó - bạn sẽ ngạc nhiên mà biết về nó, nó là một trong những bí mật thương mại của họ. Họ bao giờ cũng chống lại dục. Tại sao? Vì nếu năng lượng dục bị kìm nén thế thì sự việc trở thành dễ cho người ta trở nên quan tâm tới Thượng đế. Nếu không có lối ra khác được để lại thế thì toàn thể việc tưởng tượng, toàn thể năng lực để mơ, trở nên được hội tụ vào Thượng đế.
Bây giờ, đây là lừa dối Thượng đế. Người này không thực sự quan tâm tới Thượng đế - chỉ vì không còn lại mối quan tâm khác, cho nên mọi quan tâm của người đó bắt đầu chảy hướng tới Thượng đế. Người đó bắt đầu ảo giác, thế rồi linh ảnh về Jesus và Krishna nảy sinh. Những linh ảnh này là tưởng tượng tuyệt đối, và nếu bạn cho phép người này có dục tự nhiên, nhưng linh ảnh này sẽ lập tức biến mất.
Nó cũng giống như bạn nhịn ăn trong vài ngày: bạn sẽ ảo giác về thức ăn. Và nếu bạn thậm chí không được phép ảo giác về thức ăn, thế thì ảo giác sẽ phải tìm cái gì đó khác làm đối tượng để hội tụ vào. Đây là thủ đoạn.
Nếu không chuyện tình nào là được phép cho một người, người đó sẽ bắt đầu yêu Thượng đế - còn gì khác mà làm? Thế thì điều gần như không thể nào tránh khỏi là yêu Thượng đế. Cho nên các tôn giáo đã dùng phương cách này - lừa dối, ảo giác: dừng tưởng tượng của mọi người về dục và thế thì tưởng tượng sẽ tìm ra lối ra riêng của nó. Và để duy nhất một lối ra mở tới Thượng đế - và đóng mọi cánh cửa lại.
Dường như mọi cánh cửa đều bị đóng và duy nhất một cửa sổ được bỏ lại: bạn sẽ phải đi ra qua cửa sổ đó. Nếu bạn muốn đi ra, nếu bản cảm thấy ngột ngạt, bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ phải đi ra qua cửa sổ đó. Nó có vẻ gian nan, nó có thể xấu, nó có thể nguy hiểm - bạn có thể ngã, bạn có thể làm gẫy chân - nhưng bạn sẽ phải đi qua cửa sổ đó.
Đây là phương cách rất tinh ranh: kìm nén dục của mọi người và họ sẽ tự động bắt đầu nghĩ về Thượng đế. Nhưng đây không phải là Thượng đế thực, nó chỉ là cái thay thế cho dục.
Thượng đế thực không nảy sinh như cái thay thế. Thượng đế thực nảy sinh khi bạn đã sống các ảo tưởng của bạn và bạn đã kết thúc chúng, khi bạn đã thấy thấu suốt và mọi ảo tưởng đều đã bị bỏ đi. Trong trạng thái không ảo tưởng đó của tâm thức, bạn gặp Thượng đế. Thế thì Thượng đế đó không phải là phóng chiếu của tâm trí của bạn.
Ta muốn
cúng dường cho ông cái gì đó,
nhưng trong giáo phái của Bồ đề đạt ma
chúng ta không có cái gì cả.
Nhất Hưu nói: Chúng ta không thể cúng dường cho ông bất kì cái gì đặc biệt, chúng ta chỉ có thể cúng dường cho ông tự nhiên. Nhưng điều đó không là cái gì để cung cấp, vì nó đã ở cùng ông - ông có nó.
Ta muốn
cúng dường cho ông cái gì đó,
Từ tình yêu và từ bi của ông ấy, ông ấy muốn cúng dường cho bạn cái gì đó. Tôi muốn cúng dường cho bạn cái gì đó, nhưng tôi cũng không có cái gì để cúng dường cả. Ngược lại, thầy thực phải lấy đi mọi thứ từ bạn. Từ từ, dần dần, nhưng chắc chắn, thầy lấy đi mọi thứ từ bạn. Thầy khuyên bảo bạn bỏ mọi rác rưởi mà bạn đang mang. Thầy để cho bạn thành trống rỗng hoàn toàn.
Trong trống rỗng đó, Thượng đế xảy ra. Nhưng Thượng đế không thể được trao cho, chân lí không thể được truyền trao. Nó là không thể được được truyền.
Ta muốn
cúng dường cho ông cái gì đó,
nhưng trong giáo phái của Bồ đề đạt ma
chúng ta không có cái gì cả.
Một phát biểu hay: Không cái gì cả. Vâng, đó là điều thầy thực cho bạn - cái không. Thầy lấy đi mọi thứ, để lại cái không đằng sau. Từ cái không đó tự nhiên của bạn bắt đầu tuôn chảy - vì mọi thứ đang có đó đang cản trở tự nhiên của bạn có lời nói của nó. Mọi thứ đều là cản trở cho bài ca tự nhiên của bạn.
Như Nhất Hưu không nghĩ về thân thể ông ấy
dường như nó đã là thân thể ông ấy,
ông ấy sống ở cùng chỗ,
dù nó là thị trấn hay làng quê.
Và Nhất Hưu nói: Không có nhu cầu đi lên tu viện trên núi, ông có thể sống ở bãi chợ. Thượng đế sẵn có ở mọi nơi, vì luật của tự nhiên đang vận hành ở mọi nơi. Và những người liên tục thay đổi từ chỗ này sang chỗ khác bị dẫn lạc đường từ chính lúc bắt đầu - vì vấn đề không phải là đổi chỗ, vấn đề là đổi tâm thức.
Nếu bạn nghĩ bạn là thân thể, thế thì điều dường như có liên quan là không sống ở bãi chợ - đi và sống ở trong hang động Himalaya. Nhưng bạn không là thân thể. Cho nên bằng việc thay đổi - chuyển thân thể từ bãi chợ lên hang động Himalaya - không cái gì sẽ thay đổi, bạn sẽ vẫn còn là người cũ. Bạn không thể rời khỏi bản thân bạn ở bất kì chỗ nào, bạn sẽ đi cùng bạn! Bạn là tâm thức.
Như Nhất Hưu không nghĩ về thân thể ông ấy
dường như nó đã là thân thể ông ấy,
ông ấy sống ở cùng chỗ…
Ông ấy sống trong thế giới. Nhưng vì ông ấy không là thân thể và ông ấy không bị giới hạn trong thân thể, ông ấy biết cái vô hạn và cái bất tử của mình. Ông ấy biết cái không sinh, không chết của mình. Ông ấy biết cái trống rỗng tuyệt đối của ông ấy mà không thể bị phá huỷ hay thay đổi hay sửa đổi. Ông ấy biết tự nhiên tựa bầu trời của mình - mây tới rồi đi, nhưng chúng không để lại bất kì dấu vết nào đằng sau trên trời. Bầu trời vẫn còn không bị đụng chạm, bất động.
ông ấy sống ở cùng chỗ,
dù nó là thị trấn hay làng quê.
Thế thì điều đó không tạo ra khác biệt gì; bạn có thể sống ở bất kì chỗ nào bạn ở. Một khi bạn đã thảnh thơi trong tự nhiên, một khi bạn đã thảnh thơi trong tâm thức tự nhiên của bạn, một khi bạn không còn cố gắng để là ai đó đặc biệt, bạn có thể sống ở bất kì chỗ nào bạn đang ở - vì tất cả đều là một luật, Luật của Người và Luật của Phật. Trong chính Luật đó bạn đã đạt tới, bạn đã đi vào điện thờ của Thượng đế.
Tâm trí của người không âm thanh,
không mùi vị;
ông ấy, người trả lời khi được gọi
không là gì ngoài kẻ cắp.
Tâm thức bên trong của bạn không có mùi, không có vị, không có âm thanh. Nó là không thể chạm tới được, nó là vô hình. Trở nên nhận biết về nó đi. Và là tự nhiên là cách tốt nhất để nhận biết về nó - vì trong việc là tự nhiên bạn thảnh thơi, và khi bạn thảnh thơi bạn có thể thấy bạn là ai. Khi bạn căng thẳng và phấn đấu theo cái gì đó, bạn không thể thảnh thơi được và bạn không thể thấy được bạn là ai. Mối quan tâm của bạn dồn nhiều vào người bạn muốn là - bạn bị hội tụ vào chỗ đó. Và bởi vì việc hội tụ đó bạn liên tục bỏ lỡ cái mà bạn đã là vậy.
Khi bạn không cố trở thành bất kì ai, khi A không cố trở thành B, làm sao người đó có thể né tránh việc thấy rằng "Tôi là A"? Nếu A cố trở thành B, người đó có thể liên tục né tránh việc thấy rằng "Tôi là A." Và A không bao giờ có thể trở thành B được, điều đó là không thể được. A là A, B là B.
Trong việc thảnh thơi trong tự nhiên người ta trở nên nhận biết về sự hiện hữu của người ta.
Tâm trí của người không âm thanh,
không mùi vị;
ông ấy, người trả lời khi được gọi
không là gì ngoài kẻ cắp.
Và thế rồi, khi bạn biết "Tôi là ai?" đừng nghĩ rằng bạn sẽ có khả năng trả lời câu hỏi này. Nếu ai đó hỏi bạn, "Bạn là ai?" đừng nghĩ rằng bạn sẽ có khả năng trả lời nó.
Hoàng đế Vũ của Trung Quốc hỏi Bồ đề đạt ma, "Ông là ai?" và Bồ đề đạt ma nói, "Tôi không biết, thưa bệ hạ." Và ông ấy là người biết chứ; ông ấy ở trong số vài người biết. Nhưng ông ấy nói, "Tôi không biết."
Vũ không thể tin được ông ấy, bạn chắc cũng đã bỏ lỡ. Bạn chắc cũng đã nghĩ rằng nếu ông ấy biết, thế thì ông ấy phải nói. "Tôi là ai?" Nếu bạn đi tới một swami truyền thống, một sannyasin, một mahatma, và bạn hỏi, "Ông là ai?" người đó sẽ nói, "Shivohum! Ta là Thượng đế. Aham brahmasmi! Ta là cái tuyệt đối, ta là linh hồn cao siêu nhất" - và mọi điều vô nghĩa đó. Bồ đề đạt ma nói, "Tôi không biết." Nhất Hưu đang nói:
ông ấy, người trả lời khi được gọi
không là gì ngoài kẻ cắp.
Những người này, người nói aham brahmasmi chỉ là kẻ cắp - họ đã vay mượn lời từ người khác. Người biết không thể nói được. Người đó sẽ nhìn vào mắt bạn với mọi trống rỗng của người đó tràn ra qua mắt... người đó có thể cầm tay bạn, người đó có thể ngồi trong im lặng cùng bạn. Nhưng người đó không thể trả lời câu hỏi đó, "Ông là ai?" Nếu bạn khăng khăng, người đó sẽ nói, "Tôi không biết" - vì nó bao la thế, nó không thể trở thành một phần của tri thức. Và nó chỉ được biết khi mọi lời biến mất - cho nên dùng lời cho nó là thành kẻ cắp. Những lời đó là có liên quan trong thế giới, chúng là không liên quan trong tâm thức đó. Nó là những lời đánh cắp từ thế giới, từ cái này, để giải thích cái kia. Và điều đó là không thể được.
Nếu chúng ta nói "Có đấy,"
mọi người nghĩ "Có đấy ";
nhưng mặc dù điều đó trả lời,
nó không có,
tiếng vọng của núi này.
Vấn đề là, Nhất Hưu nói, nếu chúng ta nói "Có ai đó trong tôi" - cái ngã, thượng đế, hay cái gì đó...
Nếu chúng ta nói "Có đấy,"
mọi người nghĩ "Có đấy ";
nhưng mặc dù điều đó trả lời,
nó không có,
tiếng vọng của núi này.
Bất kì cái gì được nói ra cũng chỉ là tiếng vọng của núi; nó không phải là cái thực. Nó được vọng lại trong lời - im lặng được vọng trong lời, vô âm được vọng trong lời: nó là tiếng vọng, tiếng vọng của núi. Nhớ cụm từ này: Tiếng vọng của núi này.
Nhưng mọi người bắt đầu tin vào lời. Và đó là nguy hiểm của việc nói, "Ta là cái ngã tối cao." Thế thì họ bắt đầu tin rằng họ là cái ngã tối cao; thế thì niềm tin được tạo ra. Và quanh niềm tin các tu sĩ phát sinh, đền chùa được dựng lên. Quanh niềm tin nhà thờ được tạo ra, và quanh niềm tin chính trị nảy sinh.
Nếu chúng ta nói, "Không có đâu,"
mọi người nghĩ "Không có đâu,"
mặc dù điều đó trả lời,
tiếng vọng của núi..
Nếu chúng ta nói "Nó có đấy," mọi người bắt đầu tin nó có đấy. Nếu chúng ta nói "Nó không có đâu," mọi người bắt đầu tin nó không có. Cả hai đều không thực - vì chân lí là như vậy, không có cách nào để nói nó, không qua khẳng định hay qua phủ định. Mọi lời đều làm sai lạc nó, gây hiểu nhầm nó.
Và có hai kiểu người trên thế giới. Ở Nga họ tin nó không có, ở Trung Quốc bây giờ họ tin nó không có. Ở Ấn Độ, ở Mĩ, ở Đức, họ tin nó có. Nhưng bạn tin thế nào? Nếu bạn quan sát sâu bạn sẽ không tìm ra khác biệt gì giữa người Ấn Độ và người Nga. Người Nga được bảo "Không có Thượng đế" cho nên người đó lặp lại "Không có Thượng đế." Người Ấn Độ được bảo "Có Thượng đế" cho nên người đó lặp lại “Có Thượng đế." Bạn có cho rằng có khác biệt nào không? Trên bề mặt dường như có khác biệt lớn - người này là vô thần, người kia là hữu thần; một người tin, một người không tin. Nhưng bạn có cho rằng có khác biệt thực sự không? Cả hai đều đã được bảo cho cái gì đó, và cả hai đều tin vào nó.
Trước năm 1917, trước cuộc cách mạng ở Nga, mọi người đã có tính tôn giáo như họ có ở Ấn Độ. Thực ra, Nga là một trong những nước tôn giáo nhất trên thế giới. Thế rồi cái gì xảy ra? Trong vòng thời gian mười năm, mọi tôn giáo đó, tôn giáo già hàng thế kỉ đó, đã biến mất như hơi nước - dường như nó chưa bao giờ có đó.
Cái gì đã xảy ra? Những người nắm quyền bắt đầu nói "Không có Thượng đế." Và quần chúng chỉ lặp lại, quần chúng chỉ đi theo một cách mù quáng. Tôn giáo biến mất trong vòng mười năm. Công trình của nhiều thế kỉ, có thể là công trình của mười nghìn năm, biến mất trong mười năm! Đây là loại tôn giáo gì vậy?
Và điều này lại đã xảy ra ở Trung Quốc. Trung Quốc là một trong những nước cổ đại nhất, có thể là nước cổ đại nhất: có kinh sách cổ nhất, có truyền thống lâu đời nhất về tôn giáo - Khổng giáo, Đạo giáo, Phật giáo - đã tạo ra những người chứng ngộ vĩ đại, bao giờ cũng sống theo cách tôn giáo. Và cái gì đã xảy ra? Đột nhiên mọi Kinh Thánh, Korans, Dhammapadas, Vedas, Đạo Đức Kinh, các kinh của Khổng tử - tất cả đều biến mất. Và mọi người bắt đầu mang cuốn sách bìa đỏ nhỏ do Mao Trach Đông viết; cuốn đó trở thành Kinh Thánh của họ. Đột nhiên Thượng đế không còn tồn tại nữa, linh hồn chỉ là vô nghĩa, thiền là việc phí thời gian; lời cầu nguyện là ngu xuẩn. Đền chùa bị lật đổ, tu viện bốc hơi: trong vòng vài năm, mọi thứ đều mất đi.
Và bạn có nghĩ nếu chủ nghĩa cộng sản tới Ấn Độ, mọi sự sẽ khác không? Chẳng khác chút nào đâu. Tôi nhìn vào trong mắt mọi người - tôn giáo của họ là hư huyễn như nó đã ở Nga, như nó đã ở Trung Quốc. Nếu người có thẩm quyền và quyền lực bắt đầu nói không có Thượng đế và họ bắt đầu hô to trên ti vi và radio, "Không có Thượng đế!" mọi người sẽ bắt đầu lặp lại điều dó. Mọi người bao giờ cũng lặp lại. Nhất Hưu là đúng, ông ấy nói:
Nếu chúng ta nói "Có đấy,"
mọi người nghĩ "Có đấy ";
nhưng mặc dù điều đó trả lời,
nó không có,
tiếng vọng của núi này.
Mặc dầu chúng ta đã nó "Có đấy," đây là tiếng vọng thôi. Đừng tin vào tiếng vọng; tiếng vọng là tiếng vọng. Bạn sẽ phải đích thân đi để xem hoàn cảnh là gì.
Nếu chúng ta nói, "Không có đâu,"
mọi người nghĩ "Không có đâu,"
mặc dù điều đó trả lời,
tiếng vọng núi.
Đó là điều bạn vậy, những người tin vào tiếng vọng núi - đó là điều tôn giáo bao gồm cái gì. Bạn đang tự lừa bản thân mình. Bỏ mọi lừa dối này đi. Không có cách nào để tin vào bất kì người nào, dù người đó là ai - Christ hay Phật hay tôi. Không có cách nào để tin vào bất kì người nào. Cách duy nhất hướng tới Thượng đế là qua việc trải nghiệm, không qua tin. Tin, bạn sẽ lỡ.
Bỏ tin đi - cách này hay cách nọ, ủng hộ hay chống đối. Và nhớ, người nói "Tôi không tin vào Thượng đế" không thực là người tôi ngụ ý đâu. Người đó tin rằng không có Thượng đế: đó là niềm tin của người đó. Người cộng sản tin rằng không có Thượng đế - không phải là người đó không tin.
Người thực không có niềm tin, dù ủng hộ hay chống đối. Người đó không thể nói có Thượng đế, người đó không thể nói không có Thượng đế. Làm sao bạn có thể nói mà không biết "Không có Thượng đế"? Và làm sao bạn có thể nói mà không biết "Có Thượng đế"? Cả hai đều là những phát biểu ngu xuẩn. Bạn chỉ có thể nói "Tôi không biết" - điều đó sẽ là đích thực, thực, chân thực. Và bạn có thể bắt đầu chỉ từ đó: "Tôi không biết."
Và thấy cái đẹp của nó. Người ta bắt đầu nói "Tôi không biết" vì người ta thực sự không biết. Thế rồi người ta bắt đầu đi ngày càng sâu hơn, và một ngày nào đó người ta đi tới biết. Và thế thì Hoàng đế Vũ hỏi Bồ đề đạt ma, "Ông là ai?" và Bồ đề đạt ma nói, "Tâu bệ hạ, tôi không biết."
Nó bắt đầu trong "Tôi không biết," nó kết thúc trong "Tôi không biết", nhưng với khác biệt lớn lao. Lúc ban đầu khi bạn nói "Tôi không biết" nó chỉ là một phát biểu về một sự kiện, rằng bạn không biết, làm sao bạn có thể nói có hay không? Nhưng khi bạn kết thúc và bạn nói "Tôi không biết" nó là một phát biểu về chân lí, không về sự kiện. Bạn đã biết - nhưng bất kì cái gì đã được biết lại bao la thế, không lời nào có thể chứa được nó. Chỉ việc hiện hữu của bạn mới có thể nói được nó, sự hiện diện của bạn có thể nói được nó.
Đọc kinh như của Nhất Hưu, hay đọc lời của Bồ đề đạt ma, hay lắng nghe tôi, bao giờ cũng nhớ rằng chúng ta đang dùng cùng lời như bạn dùng nhưng nghĩa là khác. Với điều đó, người ta phải rất tỉnh táo, bằng không hiểu lầm sẽ nảy sinh. Tôi đã nghe:
Đó là cuộc hội nghị truyền hình quốc tế ở Mĩ và các đại biểu đang ăn bữa tối chia tay của hội nghị.
Một quí ông Nhật Bản đang ngồi cạnh một đại biểu từ Portland, Oregon. Sau khi người Nhật đã ăn xong món súp, người Mĩ hỏi anh ta, "Thích-i súp-i không?" Quí ông người Nhật Bản gật đầu.
Trong suốt bữa ăn, người Mĩ hỏi các câu hỏi như: "Thích-i cá-i không?" và "Thích-i uống rượu-i không?"
Khi bữa ăn đã xong, ông chủ tịch hội nghị đứng dậy và giới thiệu quí ông Nhật Bản là diễn giả mời của cuộc họp.
Quí ông phương Đông cho một bài diễn văn tuyệt vời, hóm hỉnh về tương lai của phát hình - nói tiếng Anh hay hơn bất kì người Mĩ nào đã từng thốt ra lời.
Sau diễn văn của mình, quí ông Nhật Bản quay lại chỗ của mình và hỏi người bạn Mĩ cùng bàn: "Thích-i diễn văn-i không?"
Trao đổi là vấn đề, vấn đề lớn.

Những người như Nhất Hưu nói cùng thứ tiếng và vậy mà họ không nói cùng ngôn ngữ. Bạn sẽ phải rất kiên nhẫn, rất yêu, mở và thông cảm để hiểu. Chỉ thế thì những lời kinh này mới hiển lộ ra ý nghĩa của chúng trong hiện hữu của bạn. Những kinh này có thể mở cánh cửa mà chưa bao giờ bị đóng.

0 Đánh giá

Ads Belove Post