Chương 8. Tìm ma

Chương 8. Tìm ma

Price:

Read more

Coi nó là dễ (Tập 1) - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 8. Tìm ma


Câu hỏi thứ nhất
Khi tôi còn trẻ hơn tôi thường cảm thấy sức kéo nào đó gần cửa sổ mở, cao trong các toà nhà. Nhiều người mà tôi làm việc cùng bây giờ cũng cảm thấy vậy. Cảm giác là: "Nếu mình tới gần hơn chút xíu, mình có thể phải nhảy ra." Kinh nghiệm của tôi là ở chỗ nó không phải là tự tử. Nó là cái gì vậy? Thầy có thẻ nói thêm về nó không?
Có chứ, Devabhakta. Tôi có thể nói nhiều về nó vì tôi đã cảm thấy cùng nỗi sợ đó khi bạn tới gần tôi. Bạn giữ một khoảnh cách nào đó. Bạn sợ. Sợ không phải là tự tử - hay nó là tự tử theo nghĩa rất khác, theo nghĩa tâm linh.
Bạn không sợ chết thường; bạn sợ điều Thiền nhân gọi là 'cái chết lớn'. Bạn sợ việc biến mất, bạn sợ tan chảy. Bạn sợ mất nắm giữ của bạn lên bản thân bạn. Và mọi người đều sợ điều đó theo cách này cách khác.
Đó là lí do tại sao chúng ta bao giờ cũng sống trong kiểm soát. Kiểm soát không chỉ bị áp đặt bởi xã hội; cho dù xã hội có loại bỏ mọi kiểm soát, mọi người sẽ tiếp tục sống trong kiểm soát, họ sẽ tạo ra kiểm soát riêng của họ, kỉ luật riêng của họ. Cho dù xã hội quyết định làm cho mọi người được tuyệt đối tự do, mọi người sẽ không là tự do, mọi người sẽ không chấp nhận tự do. Họ sẽ tạo ra tù túng riêng của họ, họ sẽ tạo ra giam cầm riêng của họ, họ sẽ tạo ra xiềng xích riêng của họ. Họ sẽ trở thành cai tù riêng của họ.
Tự do gây kinh hoàng, vì tự do đơn giản nghĩa là bạn sẽ không có đó. Không phải là bạn sẽ là tự do đâu: bạn sẽ là tự do khỏi bản thân bạn. Bạn là tù túng - khi tù túng biến mất, bạn biến mất.
Và đôi khi nỗi sợ đó có thể tới với bạn khi bạn ở gần cửa sổ trên toà nhà cao, hay ở gần vực thẳm trên núi. Cảm giác đó có thể chiếm hữu bạn. Tình huống vật lí đó có thể trở thành việc lẩy cò bên trong linh hồn bạn. Nó có thể cho bạn ý tưởng rằng việc biến mất là có thể.
Và nhớ lấy, có cả sợ và có hấp dẫn - nó bao giờ cũng vậy. Bất kì khi nào bạn bị hấp dẫn bởi cái gì đó, bạn cũng sợ nó. Đó là lí do tại sao đàn ông bị hấp dẫn tới đàn bà và sợ đàn bà.
Đó là lí do tại sao tôi nói cái gọi là thánh nhân của bạn, người vẫn sợ đàn bà và vẫn trong yêu đàn bà. Chắc chắn họ vậy - họ bị ám ảnh, vì sợ và yêu đi cùng nhau. Họ có thể đã đi lên các hang động Himalaya; ngồi trong hang động họ có thể không nghĩ chút nào rằng họ còn bất kì cách nào quan tâm tới đàn bà, nhưng họ kinh sợ. Nếu tin đồn đưa tới rằng một người đàn bà đẹp đang đi tới núi để viếng thăm, cái gì đó sẽ khuấy động bên trong họ. Sợ sẽ có đó! Nhưng sợ chỉ ra sự hấp dẫn; sợ chỉ ra rằng bạn vẫn bị dính líu.
Kinh sách nói bất kì cái gì chống lại đàn bà đều là những kinh sách được viết bởi những người bị ám ảnh với đàn bà. Họ có thể đã từ bỏ nhưng họ đã không thay đổi; họ vẫn là cùng người cũ. Ngày này họ đã xô tới đàn bà, ngày khác họ bắt đầu chạy xa đàn bà, nhưng đó là cùng trò chơi được chơi theo cách khác nhau. Đàn bà vẫn còn là sự hấp dẫn của họ, nỗi sợ của họ.
Và đấy cũng là trường hợp khi bạn bị hấp dẫn tới đàn ông. Khi đàn bà bị hấp dẫn tới đàn ông, có nỗi sợ. Mọi yêu đều tạo ra sợ, lập tức mang sợ vào.
Cho nên hai điều này đi cùng nhau. Bạn bị hấp dẫn tới cửa sổ mở, vì có hấp dẫn lớn trong việc là tự do khỏi cái lồng này mà đã trở thành cuộc sống của bạn. Nhưng đây là cuộc sống duy nhất mà bạn biết tới. Thế rồi nỗi sợ tới - ai biết được? Liệu có cuộc sống khác hay không? Bạn có thể đơn giản biến mất như bạn vậy và bạn có thể không xuất hiện ở bình diện khác, trong sự tồn tại khác - thế thì sao?
Làm tình với người đàn bà hay đàn ông, cùng nỗi sợ tóm lấy bạn. Đó là lí do tại sao cực thích là không thể được thế, khó thế. Và đừng nghĩ rằng chỉ đàn bà mới thấy khó có cực thích - nó đích thực cũng khó cho đàn ông như nó khó cho đàn bà. Với đàn ông một điều đơn giản giúp anh ta giả vờ: việc xuất tinh của anh ta giúp cho anh ta - anh ta nghĩ anh ta đã đạt tới cực thích vì anh ta có thể thấy cái gì đó thấy được xảy ra. Đàn bà không có xuất tinh thấy được, cho nên cô ấy đâm phân vân, lo nghĩ liệu cô ấy có cực thích hay không.
Xuất tinh không phải là cực thích. Cực thích có nghĩa là bạn dùng con người của người khác như cửa sổ và bạn nhảy vào trong cái không biết; người khác dùng cửa sổ của bạn và nhảy vào trong cái không biết... thế thì có cực thích. Khi bạn biến mất, cực thích xảy ra. Cực thích là trạng thái mở rộng mênh mông. Nó là việc mở rộng của tâm thức, nó là trạng thái không bị giới hạn. Bạn trở thành một với bầu trời. Bạn không còn tí hon nữa, bạn không còn trong các giới hạn.
Bạn không còn nữa! Vì chừng nào bạn còn hiện hữu, đều có các giới hạn, biên giới, định nghĩa. Khi mọi định nghĩa đã bị phá vỡ và bạn đơn giản có đó, không thể định nghĩa được, không thể diễn đạt được, cái gì đó vĩ đại của Thượng đế đã xảy ra cho bạn... trong một khoảnh khắc bạn đã tan chảy và bạn đã biết và bạn đã nếm trải.
Cùng điều đó xảy ra cho đệ tử đang tới thầy - nỗi sợ. Do đó, suốt nhiều thế kỉ, nhiều điều thế đã được nói về tin cậy. Tin cậy là gì? Tin cậy đơn giản có nghĩa là dũng cảm lấy cái nhảy. Điều đó là mạo hiểm, điều đó là đánh bạc, vì có thể không có an ninh. An ninh nào có đó hiện hữu cùng tôi? An ninh nào có đó để buông xuôi theo tôi? Tôi không đảm bảo cho bạn bất kì cái gì! Tôi không thể nói cái gì sẽ xảy ra, vì điều đó không thể được nói. Bạn phải đi vào trong bóng tối và bạn phải đi vào trong tin cậy lớn lao - chỉ thế thì bạn mới có thể di chuyển được.
Bạn muốn có bằng chứng khách quan nào đó về Thượng đế. Đó là lí do tại sao mọi người đều hỏi bằng chứng về Thượng đế. Bạn muốn có bằng chứng khách quan nào đó về samadhi, về Phật tính. Bạn muốn có cái gì đó sờ mó được mà bạn có thể chạm vào và nhìn và giữ trong tay bạn, và bạn có thể cảm thấy và bạn có thể phán xét. Thế thì tin cậy sẽ là dễ dàng - nhưng thế thì tin cậy sẽ không được cần tới.
Bạn không tin cậy vào mặt trời, bạn không tin cậy vào mặt trăng, chúng đơn giản có đó. Không ai hỏi bất kì bằng chứng nào về mặt trời hay về mặt trăng. Chúng đơn giản có đó, chúng là sự kiện. Tin cậy không được cần tới. Đó là lí do tại sao trong khoa học tin cậy không được cần tới, vì khoa học tìm các sự kiện.
Trong tôn giáo tin cậy được cần tới vì tin cậy làm cho bạn sẵn có hướng tới điều tối thượng và làm chân lí sẵn có cho bạn. Tin cậy là cánh cửa, cửa sổ hướng tới chân lí. Nhưng dũng cảm sẽ được cần tới.
Devabhakta, nỗi sợ đó, hấp dẫn đó tới cửa sổ, mà bạn bị kéo lại nữa, đã chứng tỏ một điều: rằng từ chính thời thơ ấu của bạn, bạn đã từng trong tìm kiếm. Có thể việc tìm kiếm đã được mang đi qua các thời đại qua những kiếp sống khác - đó là cảm giác của tôi về bạn. Bạn đã từng dò dẫm và tìm kiếm; bạn đã từng liên tục tìm kiếm. Do đó mới có nỗi sợ và hấp dẫn. Hấp dẫn vì việc tìm kiếm có đó, và sợ vì ai biết được? - nếu bạn lại quá gần cửa sổ này, trong khoảnh khắc điên bất thần bạn có thể bị xúc động nhiều thế, bạn có thể bị sở hữu nhiều thế bởi ý tưởng này, bạn có thể lấy cú nhảy. Thế thì sao? Cho nên tốt hơn cả là đừng lại rất gần.
Và điều đó tôi đã từng quan sát trong bạn khi bạn tới tôi.
Ngay cả ở Đức bạn cũng không mặc áo mầu cam và đeo mala - điều đó nữa cũng là một phần của nỗi sợ đó. Bạn không muốn có quá nhiều dính líu với tôi; bạn muốn giữ một khoảnh cách an toàn. Khi bạn tới đây bạn cho phép chút ít gần gũi, nhưng khi bạn đi xa bạn bắt đầu né tránh tôi. Và tôi đã từng cố tiếp xúc với bạn, nhưng bạn không sẵn có. Tôi có thể tiếp xúc với bạn chỉ nếu bạn vẫn còn dính líu với tôi. Tôi muốn giúp bạn, nhưng bạn lại bị ngắt ra.
Cho nên nếu ai đó đang cố lừa tôi, người đó thực sự lừa bản thân người đó. Tôi liên tục cố tiếp xúc với người của tôi, và tôi có thể tiếp xúc chỉ những người thực sự cùng tôi - trong mọi khó khăn, trong vui và trong khổ, trong cực lạc và phiền não, trong sống và chết. Tôi chỉ có thể tiếp xúc được với những người đó.
Cho nên bây giờ trở nên tỉnh táo hơn chút ít đi. Nhiều điều là có thể. Tôi cũng là cửa sổ đây. Không cần phải sợ - sợ là tự nhiên, dầu vậy vẫn không cần phải sợ. Mặc cho sợ, cứ lại gần tôi đi. Một loại tự tử sẽ xảy ra: bản ngã sẽ tự tử. Đó là điều tính chất sannyas tất cả là gì.
Hấp dẫn có đó, cho nên bạn đã trở thành sannyasin; và sợ có đó, cho nên bạn vẫn đang cố né tránh. Một cách ngần ngại, bạn lấy một bước tiến tới tôi và một bước lùi xa khỏi tôi. Ngần ngại này có thể phá huỷ cơ hội này. Việc nhảy từ toà nhà cao từ cửa sổ sẽ không giúp ích gì. Nhưng bây giờ cửa sổ là sẵn có cho điều bạn đã từng khao khát, và bạn có thể nhảy, và bạn có thể chết và được tái sinh.
Câu hỏi thứ hai
Tôi không hiểu điều thầy nói, Osho ơi, nhưng trong khi ngồi một mình hay trong bài nói, cái gì đó xảy ra cho tôi và nước mắt bắt đầu chảy ra từ mắt tôi. Tất cả những điều này là gì, ơi thầy của tôi?
Vậy là bạn đã bắt đầu lắng nghe tôi rồi đấy. Shivananda, đó là cách để lắng nghe tôi - qua nước mắt. Đó là cách để lắng nghe tôi - qua yêu, qua tâm. Đập rộn ràng cùng tôi đi. Để lời của tôi được chìm vào trong nước mắt của bạn. Bạn sẽ không lúng túng, vì điều tôi đang nói là không quan trọng. Quan trọng hơn nhiều là năng lượng khác nào đó luôn bao quanh những lời đó, cái đạt tới bạn.
Đừng chú ý quá nhiều tới lời. Nếu tâm bạn mở, năng lượng này sẽ được thoát vào trong tâm. Lời của tôi chỉ là vật mang, chúng là bình chứa. Nội dung là khác hoàn toàn. Nội dung là đối lập đối xứng. Bình chứa là lời, nhưng nội dụng là im lặng vô lời. Nó là tình yêu của tôi. Lời chỉ là nang bọc. Cái nang này không phải là thuốc; thuốc ở bên trong nó. Quên chuyện cái nang đi. Uống tôi đi - và cách tốt nhất để uống là hiện hữu cùng nước mắt, vì thế thì bạn tham gia, thế thì bạn tới rất rất gần.
Những nước mắt đó là chỉ dẫn rằng tâm bạn bắt đầu rung động cùng tôi, rằng có những khoảnh khắc mà bạn bắt đầu thở trong hoà điệu với tôi - thế thì đột nhiên những nước mắt đó sẽ nảy sinh. Những nước mắt đó là biểu tượng. Chúng giống như hoa. Hân hoan đi!
Câu hỏi thứ ba
Tại sao giáo huấn của thầy không được xã hội chấp nhận như tôn giáo hay như tính tôn giáo?
Chúng không phải là tính tôn giáo hay tôn giáo theo nghĩa bình thường của thuật ngữ này. Chúng là nhiều hơn nhiều... chúng là sâu hơn và cao hơn nhiều. Cái gọi là xã hội không có viễn kiến; nó bao gồm những người mù. Điều đó bao giờ cũng xảy ra.
Khi Phật xuất hiện, họ đã không tin rằng giáo huấn của ông ấy có tính tôn giáo. Khi Jesus xuất hiện, họ đã đóng đinh ông ấy. Khi Mansoor tuyên bố, "Ta là Thượng đế," họ đã giết ông ấy. Những người Mô ha mét giáo nghĩ Mansoor là một trong những người phi tôn giáo lớn nhất đã từng ở trên thế gian - tuyên bố bản thân mình là Thượng đế sao? Điều này là kufr; điều này là phi tôn giáo, điều này là phản tôn giáo.
Bất kì khi nào việc xảy ra là cái gì đó của chân lí thuần khiết được diễn đạt, được hát lên, xã hội bắt đầu trở nên bất ổn về điều đó. Việc đó là tự nhiên, vì xã hội có một loại tôn giáo rất rởm - thoải mái, thuận tiện, an ủi. Nó có đền đài giả để tôn thờ bên trong, thượng đế giả để tôn thờ, tu sĩ giả để đi theo. Và nó rất thuận tiện vì chúng không quấy rối cuộc sống của bạn. Bạn có thể vẫn còn là người Ki tô giáo. Thực ra, nó chưa bao giờ quấy rối cuộc sống của bạn - ngược lại, nó giúp cuộc sống của bạn. Cái gọi là xã hội, các qui tắc, đạo đức của cái gọi là xã hội - bạn khớp tốt hơn nếu bạn là người Ki tô giáo. Nhưng đi theo Christ là nguy hiểm.
Không người Ki tô giáo nào đã bao giờ đi theo Christ - không thể đi theo được. Thực ra, là người Ki tô giáo là cách né tránh Christ. Là Phật tử là cách né tránh Phật. Nếu bạn thực sự yêu Phật, thế thì bạn sẽ muốn trở thành Phật, bạn muốn trở thành Phật tử. Tại sao người ta phải muốn trở thành người Ki tô giáo? Hoặc là Christ hoặc quên mọi thứ về điều đó đi! Nhưng Christ là nguy hiểm. Ông ấy không bị giết bởi người vô đạo đức, bởi người xấu; ông ấy bị giết bởi người tốt, người đáng kính. Bao giờ cũng nhớ điều đó.
Phật không bị kẻ tội phạm tấn công. Ông ấy bị tấn công bởi những người mà bạn không bao giờ nghĩ là tội phạm - người tốt, người đạo đức, người thuần khiết đạo đức. Tại sao điều đó xảy ra? Jesus bị giết bởi các giáo sĩ, người tôn giáo, học giả, tu sĩ - theo mọi cách là tốt. Cuộc sống của họ hoàn toàn sạch sẽ, những người có danh tiếng. Và ông ấy đã được yêu bởi những người không có danh tính - một Magdalen.
Mới vài ngày trước đây, một người đàn bà trẻ tới từ Thuỵ Sĩ; tên cô ấy là Magdalena. Tôi đã không đổi tên cô ấy - cô ấy nhận tính chất sannyas. Tôi yêu cái tên đó, Magdalena. Một gái mãi dâm đi theo Jesus, và các giáo sĩ đã giết ông ấy! Những kẻ trộm và kẻ say và kẻ đánh bạc đi theo Jesus, và các giáo sĩ giết ông ấy. Mọi cái gọi là thánh nhân đều chống lại ông ấy và cái gọi là tội nhân đều ủng hộ ông ấy - đây là loại thế giới gì vậy? Điều ngược đời gì vậy? Tại sao điều đó bao giờ cũng xảy ra? Chắc chắn có lí do trong điều đó.
Bất kì khi nào một tôn giáo mới, một chế độ tôn giáo mới tới trên trái đất, bất kì khi nào một thoáng nhìn mới về Thượng đế tới trên trái đất, bất kì khi nào một cửa sổ hay cửa ra vào mới mở ra tới Thượng đế, nó được chấp nhận đầu tiên bởi những người không rất đáng kính. Tại sao? Vì họ chẳng có gì để mất; họ có thể chấp nhận. Họ thậm chí có thể chấp nhận chân lí - họ không có gì để mất. Magdalen đã phải mất cái gì?
Nhưng giáo sĩ trưởng có nhiều thứ để mất. Ông ta có đầu tư vào trong tôn giáo cũ, tôn giáo mục ruỗng, cái là chết và đã từng chết từ lâu rồi, đã bốc mùi; nó chỉ là cái xác - nhưng ông ấy có đầu tư vào trong nó. Ông ấy là tu sĩ trưởng của nó! Nếu ông ấy theo Jesus ông ấy sẽ không còn là tu sĩ trưởng chút nào nữa, và mọi đặc quyền mà người ta có bởi việc là tu sĩ trưởng sẽ bị mất. Ông ta có nhà đẹp nhất, ông ta có lương nhiều nhất. Ông ta đã là người được kính trọng nhất - tại sao ông ta phải đi theo kẻ lang thang này, Jesus? Điều đó chắc đã là mất mát cho ông ta.
Magdalen có thể đi theo Jesus được. Cô ấy chẳng có gì để mất nhưng lại được. Kẻ bài bạc, kẻ say rượu, chẳng có gì để mất nhưng lại được. Mọi tôn giáo lớn đều bắt đầu bởi những người nổi dậy. Mọi tôn giáo lớn đều bắt đầu bởi người trẻ, vì người già có đầu tư. Cả đời mình họ đã từng cầu nguyện, tôn thờ, giờ đột nhiên họ không thể dừng điều đó lại được. Nếu họ dừng điều đó có nghĩa là toàn thể đời họ đã là sai. Chấp nhận điều đó là đi ngược lại xu hướng tự nhiên, ngược lại bản ngã. Cho nên chỉ vài người già dũng cảm hiếm hoi mới có thể đi theo một Jesus, một Phật - nhưng người dũng cảm tới mức họ có thể thấy ra vấn đề và họ có thể nói, "Được, vậy nó là sai và tôi bỏ nó. Cả đời tôi đã sai và tôi bắt đầu lại một lần nữa." Bắt đầu lại một lần nữa trong tuổi già là rất khó, rất khó đấy, vì phía trước chỉ có cái chết, không còn lại thời gian - và ban đang bắt đầu cái gì đó mới sao? Tin cậy lớn được cần - tin cậy lớn lao vào cuộc sống, tin cậy lớn lao vào Thượng đế, và có tính phiêu lưu.
Mọi tôn giáo lớn đều bắt đầu bởi những người có tính phiêu lưu, người trẻ, bị chà đạp, bị áp bức, tội phạm, tội nhân. Và mọi tôn giáo chết đi khi chúng trở nên đáng kính và các thánh nhân tới và nhà thờ mở ra - chúng chết.
Hoa mới đang mở ra ở đây. Mọi cái gọi là người tôn giáo sẽ chống lại nó - họ chống lại. Họ phải chống lại. Mọi đầu tư của họ, mọi đặc quyền của họ, mọi an ủi của họ - làm sao họ có thể mạo hiểm nhiều thế? Họ sẽ níu bám, họ sẽ tranh đấu với tôi - họ đang tranh đấu với tôi. Họ đang tạo ra đủ mọi loại rắc rối cho tôi. Bạn có thể không nhận biết vì tôi không bao giờ nói về điều đó, vì phỏng có ích gì? Tôi không bao giờ nói bất kì cái gì về nó - bạn có thể không nhận biết chút nào về loại rắc rối nào liên tục được tạo ra.
Trong một năm liên tục tôi đã từng cố gắng tìm ra chỗ để chuyển tới, nhưng họ liên tục tạo ra rắc rối - một số rắc rối pháp lí, một số rắc rối khác. Và các chính khách cùng phe với họ, và các tu sĩ có đó và mọi người đáng kính cùng phe với họ. Và họ có quyền; họ có thể tạo ra cả nghìn lẻ một rắc rối. Họ không muốn tâm xã được thiết lập vì họ rất sợ: một khi tâm xã có đó và công việc thực sự bắt đầu - vì đây chỉ mới là dạo đầu - khi công việc thực bắt đầu, thế thì tất cả những người dũng cảm ở bất kì đâu trên thế giới sẽ tới. Hàng nghìn và hàng nghìn người đang tới và được biến đổi. Tôi chỉ cần một tình huống đúng, một Phật trường. Cho nên họ đang tạo ra đủ loại rắc rối theo đủ mọi cách.
Và công việc của tôi càng lan rộng, càng nhiều rắc rối sẽ tới, vì họ sẽ càng trở nên hoảng sợ, hãi hùng hơn. Bạn hỏi tôi:
Tại sao giáo huấn của thầy không được xã hội chấp nhận như tôn giáo hay như tính tôn giáo?
Làm sao chúng có thể được chấp nhận là tôn giáo và tính tôn giáo được? Nó là tôn giáo thuần khiết - đó là lí do tại sao nó không thể được chấp nhận là tính tôn giáo. Tôi không phải là người Hindu, bằng không họ chắc đã rất hài lòng. Họ sẽ yêu tất cả các bạn nếu tôi là người Hindu. Họ chắc sẽ nói, "Trông đấy! Tôn giáo của chúng tôi là vĩ đại thế - nhiều người thế từ khắp trên thế giới, từ mọi chủng tộc, đang được cải tâm sang Hindu giáo." Họ chắc đã tôn thờ bạn. Họ chắc đã mời bạn ở lại trong nhà của họ. Họ chắc đã ba hoa về điều đó trên báo chí, tạp chí, sách vở, đài phát thanh, ti vi. Họ chắc đã ba hoa, "Trông đấy! Nhìn cái đẹp và cái vĩ đại của Hindu giáo đi - nhiều người thế đang được cải tâm sang Hin đu giáo!" Nhưng tôi không phải là người Hindu.
Họ phải kìm nén mọi thứ đang xảy ra ở đây; nó phải không vươn tới bất kì ai. Không ai nên nghe nói về nó, điều đang xảy ra ở đây. Hay nếu ai đó nghe thấy, thế thì thông tin sai nào đó phải được cho, theo cách mà không ai trở nên bị hấp dẫn tới đây.
Tôi không phải là người Mô ha mét giáo, tôi không phải là người Jaina, tôi không phải là người Ki tô giáo, tôi không phải là Phật tử, cho nên một cách tự nhiên tất cả những người đó đều chống lại tôi. Tất cả họ đều được gắn lại trong một điều: tất cả họ đều chống lại tôi. Về điều đó họ không có khác biệt. Người Hindu và người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo và người Jaina, tất cả họ có cùng một điều, ít nhất về một điều họ đồng ý, ít nhất tôi đã cho họ một điều để đồng ý: rằng người này là sai.
Điều tôi nói có tính nổi dậy. Nó sẽ phá huỷ chính nền tảng của họ. Do đó, họ không thể chấp nhận được nó là tôn giáo. Họ sẽ phủ nhận, họ sẽ tranh đấu. Họ sẽ cố gắng nghiền nát nụ đang nở ra này. Họ sẽ chống lại bạn. Bạn sẽ phải đối diện với cả nghìn lẻ một khó khăn. Đó là rủi ro bạn nhận bởi việc hiện hữu cùng tôi, và đó là thách thức nữa. Và thách thức đó sẽ trở thành phúc lành cho bạn.
Những người sẽ có khả năng chấp nhận thách thức này và hiện hữu cùng tôi, và những người sẽ trong tình yêu với tôi nhiều tới mức họ có thể chịu đựng vì tôi, họ sẽ trưởng thành. Họ sẽ trưởng thành tới những chiều cao vô hạn. Họ sẽ biết cái gì đó mà bình thường con người không được biết tới. Nó không sẵn có trong nhà thờ, nó không sẵn có trong đền chùa. Nó trở thành sẵn có chỉ khi thầy còn sống và khi đệ tử cho phép bản thân mình trở nên mở tới mức thầy bắt đầu sống trong đệ tử nữa, khi việc chuyển năng lượng này xảy ra...
Họ nghĩ họ biết tôn giáo là gì; họ có định nghĩa chắc chắn. Tôi không khớp vào trong bất kì định nghĩa nào của họ. Một cách tự nhiên, làm sao họ có thể gọi nó là tôn giáo được?
Và cứ nhìn mà xem, thế thì điều đó sẽ là rõ ràng cho bạn: Ki tô giáo không thể tin được rằng Phật giáo là tôn giáo, vì họ có một định nghĩa và Phật giáo không khớp vào trong nó. Làm sao có thể có tôn giáo mà không có Thượng đế? Cho nên người Ki tô giáo không thể gọi Phật giáo là tôn giáo được. Nhiều nhất, họ có thể chấp nhận nó như một thứ đạo đức, nhưng không phải là tôn giáo. Làm sao có thể có một tôn giáo mà không có Thượng đế? Và hỏi Phật tử mà xem, "Ki tô giáo có phải là tôn giáo không?" và người đó nói, "Không - làm sao tôn giáo có thể có đó khi mọi người ngu xuẩn tới mức họ tin vào Thượng đế? Họ đã chẳng biết bất kì cái gì. Làm sao một người tôn giáo có thể tin vào Thượng đế được?" Phật giáo có định nghĩa của nó. Tin vào Thượng đế nghĩa là người bị ảo tưởng, người trong ảo giác, người bệnh hoạn, người cần điều trị tâm thần.
Hỏi người Jaina và họ sẽ không đồng ý rằng Ki tô giáo là tôn giáo hay Phật giáo là tôn giáo. Và hỏi người Mô ha mét giáo mà xem... không ai sẽ đồng ý rằng tôn giáo khác là tôn giáo. Vấn đề là gì? Họ có định nghĩa nào đó, ý tưởng cố định. Nếu cái gì đó khớp với ý tưởng đó, nó là tôn giáo; nếu nó không khớp, nó không phải là tôn giáo.
Cho nên bất kì khi nào một sáng suốt mới nảy sinh... và sáng suốt mới liên tục nảy sinh. Chúng phải nảy sinh vì sáng suốt cũ dần dần trở thành lỗi thời, nhiều bụi thế, trở nên bị che phủ bởi nhiều diễn giải, biệt ngữ tới mức chúng mất tính sống động. Những sáng suốt mới phải liên tục tới. Khi một sáng suốt mới tới, chắc chắn nó sẽ không khớp với bất kì định nghĩa nào sẵn có - thế thì nó không thể được gọi là tôn giáo.
Từng tôn giáo mới đều phải tạo ra bản thân nó và định nghĩa của nó. Nhớ điều đó. Khi người áo mầu cam của tôi đã lan rộng khắp trên thế giới, và chúng ta có hàng triệu người áo cam, thế thì nó sẽ là tôn giáo vì chúng ta sẽ tạo ra định nghĩa riêng của chúng ta về tôn giáo là gì.
Định nghĩa tới sau. Đầu tiên tôn giáo phải tới; đầu tiên tôn giáo phải xuyên thấu vào tâm mọi người, thế rồi dần dần định nghĩa nảy sinh. Định nghĩa không có đó được làm sẵn từ trước. Từng vị phật đều phải tạo ra tôn giáo của mình, định nghĩa, việc đi theo, trường, và điều đó bao giờ cũng bắt đầu từ ABC, từ bàn tay trắng. Không đền chùa cũ nào có thể được dùng cho nó - đền chùa mới phải được dựng lên.
Và không chỉ điều đó, mà đền chùa cũ phải bị xoá bỏ, phá huỷ, vì chỉ khi đền chùa cũ không còn là đền chùa trong con mắt mọi người thì họ mới bắt đầu tìm kiếm lần nữa, họ mới bắt đầu dò dẫm tìm cái mới lần nữa.
Cho nên điều rất tự nhiên là cách tiếp cận của tôi sẽ không được coi là tôn giáo, có tính tôn giáo. Điều đó tuỳ vào bạn: nếu bạn bắt đầu sống điều tôi đang nói, bạn sẽ tạo ra định nghĩa. Điều đó tuỳ vào bạn. Nó hoàn toàn tuỳ vào bạn thôi! Điều tôi đang nói, nếu bạn trở thành một với nó và bạn bắt đầu sống trong nó trong tính toàn bộ của nó, sớm hay muộn định nghĩa này sẽ theo sau. Nhưng ai quan tâm về nó? Sống điều tôi đang nói đi! Đừng lo nghĩ điều người khác nghĩ về nó.
Câu hỏi thứ tư
Tại sao các phát biểu của thầy với tôi dường như là kiêu căng vậy?
Điều đó bao giờ cũng vậy đấy. Nó bao giờ cũng là vậy. Khi Jesus nói, "Ta và cha ta là một," bạn có cho rằng mọi người coi ông ấy là người rất khiêm tốn không? Khi Jesus nói, "Ta là chân lí, con đường, cánh cửa," bạn có cho rằng các giáo sĩ chạy xô tới và quì dưới chân người đó và nói, "Con người khiêm tốn thế! Chưa bao giờ thấy trước đây." Họ nói, "Người này là kiêu căng. Người này là bản ngã."
Và về mặt logic, họ có vẻ đúng - điều này có vẻ như kiêu căng! Khi Krishna nói với Arjuna, "Sarva dharma parityajya mamekam sharanam vraja - gạt mọi thứ tôn giáo sang bên và tới và sụp dưới chân ta," bạn có cho rằng mọi người nghĩ đây là phát biểu khiêm tốn không? "Gạt mọi thứ tôn giáo sang bên và tới và sụp dưới chân ta!" Điều này là kiêu căng thuần.
Và bạn sẽ ngạc nhiên. Tương truyền rằng lời đầu tiên của Phật Gautam đã là... theo truyền thuyết khi Phật được sinh ra ông ấy đã la lên, "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn - Trên trời và dưới trời, mỗi ta được kính trọng - mỗi ta được kính trọng." Khi ông ấy được sinh ra, chỉ là đứa trẻ, khẳng định đầu tiên - không phải là ông ấy đã trở thành Phật, thế rồi ông ấy đã tuyên bố điều này. Truyền thuyết này là hay! Đứa trẻ một ngày tuổi, khẳng định, diễn đạt của khoảnh khắc đầu tiên, ông ấy đã tuyên bố cho thế giới, "Trên trời và dưới trời, mỗi ta được kính trọng."
Bạn nghĩ gì về điều đó? Đó là kiêu căng cực kì sao?
Chân lí là chân lí. Nó không kiêu căng không khiêm tốn. Nó phải được tuyên bố như nó vậy. Nó có thể dường như khiêm tốn cho bạn nếu bạn hiểu; nó sẽ dường như kiêu căng cho bạn nếu bạn không hiểu. Và nếu bạn không hiểu, thế thì không có nhu cầu đi tới những phát biểu như vậy mà có vẻ dường như kiêu căng. Những người không hiểu hay không muốn hiểu có thể tìm thấy kiêu căng ở bất kì chỗ nào.
Có lần chuyện xảy ra, tôi đọc những lời này của Lão Tử cho một giáo sư: "Thượng sĩ văn Đạo, cần nhi hành chi. Trung sĩ văn Đạo, nhược tồn nhược vong. Hạ sĩ văn Đạo. Đại tiếu chi. Bất tiếu, bất túc dĩ vi Đạo - Đại nhân nghe Đạo, làm nó ngay. Trung nhân nghe Đạo, bỏ qua nó; tiểu nhân nghe Đạo, cười nó. Nếu nó không bị cười, nó không phải là Đạo thực."
Và bạn có biết vị giáo sư đó nói gì không? Ông này nói, "Lão Tử kiêu căng làm sao - ông ấy là ai mà nghĩ ông ấy biết? Ông ấy nghĩ bản thân ông ấy là cao nhân sao? hiền nhân sao? rằng ông ấy biết sao? Ông ấy thật kiêu căng làm sao mà tuyên bố rằng ông ấy biết Đạo! Cho nên Lão Tử nghĩ," ông này nói, "ông ấy là một trong những cao nhân thực sự hiểu Đạo, trong khi những người kém hơn bỏ qua hay cười nó sao? Kiêu căng làm sao!"
Bây giờ điều đó không phải là rất rõ ràng. Bạn không thể nghĩ được theo cách này, nhưng nó có thể được diễn giải theo cách này.
Khi nhìn sự chống đối của vị giáo sư này, tôi trích dẫn Jesus cho ông ấy. Jesus nói: "Cha ơi, tha thứ cho họ, vì họ không biết điều họ làm."
Và ông ấy đã nói gì? Ông ấy nói, "Những lời này cũng kiêu căng. Anh chàng này, Jesus, nghĩ anh ta là ai, mà lấy thái độ kẻ cả, hạ cố, kiêu căng, tha thứ thế?"
Bây giờ, điều đó là không rõ ràng, nhưng nó có thể được tìm ra. Nếu bạn tìm kiếm, bạn có thể nói người này là kiêu căng - người đó nghĩ người đó là ai? "Cha ơi, tha thứ cho họ..." Bạn là ai mà tha thứ?
Đó đích xác là điều Friedrich Nietzsche thường nói chống lại Jesus, "Ông ta là người kiêu căng nhất. Ông ta đang nói với Thượng đế: Tha thứ cho những kẻ ngu này đi vì họ không biết điều họ làm - họ toàn là người ngu, tha thứ cho họ đi! Ông ta đang xúc phạm họ. Ông ta thậm chí không cho phép họ có nhân phẩm để biết điều họ đang làm; ông ta không coi họ là con người. Ông ta đang đối xử với họ dường như họ là sâu bọ - tha thứ cho họ - thái độ ta linh thiêng hơn ngươi đây."
Friedrich Nietzsche thường nói rằng Jesus đã nói là khi ai đó tát vào má này của bạn, chìa má kia ra cho người đó. Và Nietzsche nói điều này là rất rất vô nhân, vì điều đó làm cho bạn có vẻ rất kẻ cả. Nhìn từ quan điểm của Nietzsche mà xem, khi ai đó tát vào mặt bạn và bạn chìa má kia ra, điều này là vô nhân. Cách thức con người là: Đánh trả lại người đó! Ít nhất cho người đó sự kính trọng tới mức là "Anh cũng là con người, như ta vậy; chúng ta là tương đương." Chìa má kia cho anh ta có nghĩa là bạn đã thu người này thành sâu bọ. Đây thực sự là sỉ nhục. Nó có thể được diễn giải theo cách này.
Phát biểu của tôi không kiêu căng, không khiêm tốn, vì chúng không thể là kiêu căng và chúng không thể là khiêm tốn. Bình thường bạn nghĩ khiêm tốn là đối lập với kiêu căng. Nó không phải vậy. Khiêm tốn và kiêu căng cả hai đều là như nhau. Chúng giống như nóng và lạnh - các mức độ của cùng một năng lượng.
Người khiêm tốn có bản ngã nhiều như người kiêu căng. Người kiêu căng tuyên bố bản ngã, người khiêm tốn phủ nhận bản ngã - nhưng bản ngã có đó. Người kiêu căng nói, "Tôi là đặc biệt," còn người khiêm tốn nói, "Tôi không là ai cả, thưa ngài - chỉ là hạt bụi dưới chân ngài." Người này tuyên bố, người kia cũng tuyên bố theo cách khác.
Khi bạn thực sự thấy bản tính của bạn, bản ngã biến mất, và với bản ngã biến mất, kiêu căng và khiêm tốn - cả hai biến mất. Jesus không khiêm tốn không kiêu căng. Phật không khiêm tốn không kiêu căng. Họ đơn giản phát biểu sự kiện. Bây giờ, điều đó là tuỳ ở bạn cách bạn diễn giải nó. Bạn nói:
Tại sao các phát biểu của thầy với tôi dường như là kiêu căng vậy?
Phải có cái gì đó trong bạn đang tạo ra rắc rối, cái gì đó trong bạn đang chống lại, tranh đấu. Nhìn sâu vào bên trong bản thân bạn đi. Và một khi bạn đã thấy cái đang tạo ra ý tưởng này trong bạn, bạn sẽ tự do với nó. Thế thì mọi thứ sẽ rất đơn giản.
Tương tự, một câu hỏi khác có đấy:
Tại sao thầy đã công kích Shivananda? Làm sao thầy biết phương pháp của ông ấy không có tác dụng? Thầy có quyền gì mà phán xét ông ấy?
Nói thẳng nói thật không phải là công kích nó. Tôi đã không công kích bất kì Shivananda nào; tôi đã đơn giản nói bất kì cái gì là hoàn cảnh. Nhưng bạn phải có gắn bó nào đó với Shivananda. Gắn bó của bạn đang tạo ra cảm giác tổn thương. Nó không liên quan gì tới Shivananda! Cái gì đó bên trong bạn đang cảm thấy tổn thương. Nhìn vào bên trong vết thương riêng của bạn đi.
Và bạn nói: Làm sao thầy biết phương pháp của ông ấy không có tác dụng - vì chẳng phương pháp nào đã bao giờ có tác dụng. Nó không phải là vấn đề về phương pháp của ông ấy - ngay cả phương pháp của tôi... không phương pháp nào đã bao giờ có tác dụng! Và bởi vì ông ấy tin rằng phương pháp có tác dụng, đó là lí do tại sao tôi nói ông ấy là người ngu xuẩn.
Các phương pháp chúng ta dùng, vì có những người cũng giống bạn, người cần phương pháp, người không thể đi một cách dễ dàng, đơn giản vào trong thực tại, người chỉ có thể đi con đường gian khó. Nếu bạn bảo họ ngồi im lặng, họ không thể hiểu được điều đó. Họ nói, "Thế thì, chỉ bằng ngồi im lặng sao? Liệu cái gì đó có xảy ra chỉ bằng việc ngồi im lặng không?" Họ không thể ngồi im lặng được - và mọi điều xảy ra chỉ khi bạn ngồi im lặng.
Ngồi im lặng, không làm gì,
xuân tới
và cỏ tự nó mọc lên;
Đây là chân lí tối thượng. Nhưng bạn không thể để cho nó mọc lên. Bạn nói, "Tôi không thể chỉ ngồi và để cho cỏ mọc lên - tôi phải kéo cỏ lên!" Cho nên tôi nói, "Thôi được, thế thì đi theo Shivananda đi, thế thì làm cái gì đó đi. Thế thì nhảy, làm thiền Kundalini. Hay nếu điều đó không cho cảm giác đủ, thế thì làm Thiền động, Thiền hỗn độn. Hay nếu bạn có nghiệp nào đó phải chịu, thế thì đi tới nhóm Đương đầu."
Những phương pháp này được dùng ở đây chỉ bởi vì cái ngu xuẩn của bạn thôi. Toàn thể chức năng của nó là để làm cho bạn mệt mỏi với việc làm tới mức một ngày nào đó bạn tới tôi và nói, ''Osho ơi, tôi không thể ngồi im lặng được sao?" Có vậy thôi. Tôi liên tục phái bạn vào các nhóm và thiền và hành hạ và liên tục chờ đợi... một ngày nào đó bạn sẽ tới vừa kêu vừa khóc và bò tới và bạn sẽ nói, ''Thôi đủ rồi! Tôi không thể ngồi im lặng được sao?" Và tôi sẽ nói, "Tôi đã từng chờ đợi khoảnh khắc này đấy."
Ngồi im lặng, không làm gì, xuân tới, và cỏ tự nó mọc lên;
Không phương pháp nào đã bao giờ giúp ích. Làm sao phương pháp có thể giúp được? Phương pháp có thể giúp tạo ra cái gì đó phi tự nhiên. Tự nhiên phải không được tạo ra - nó đã có đó rồi. Nó phải được sống, được tận hưởng, được nhảy múa, được hát. Nó đã có đó rồi!
Bạn không cần làm bất kì cái gì. Cỏ đã mọc rồi. Xuân đã tới rồi! Nhưng bạn không thể ngồi im lặng được. Bạn có nhiều bất ổn thế - bất ổn đó cần phương pháp.
Tôi cho bạn phương pháp, không phải bởi vì qua phương pháp bạn sẽ trở nên được chứng ngộ, nhưng qua phương pháp bạn sẽ đi tới biết bạn ngu xuẩn thế nào - và đó là chứng ngộ lớn lao!
Tôi đã nghe nói về một chính khách: Ông ấy đi tới một thầy, một thầy Sufi, và hỏi, "Thầy đã bảo tôi thiền, cầu nguyện, thế này thế nọ, và tôi làm, nhưng không khải lộ nào đã bao giờ xảy ra."
Thầy nhìn ông ta và nói, "Đi ra ngoài và đứng giữa phố trong mười phút." Lúc đó trời đang mưa to.
Chính khách nói, "Đứng giữa phố khi trời mưa to thế sao?"
Thầy nói, "Cứ đi và khải lộ sẽ tới."
Và chính khách này nghĩ, "Nếu mà khải lộ sẽ tới thế thì cũng đáng thử. Mười phút đứng trong mưa rơi chẳng phải là vấn đề lớn."
Ông ấy đứng đó. Ông ấy có vẻ ngu xuẩn, vì mọi người đi qua và họ nghĩ, "Thủ tướng của chúng ta đang làm gì thế nhỉ?" Nhưng vẫn giữ cho mắt nhắm lại, và ông ấy cứ nhìn đi nhìn lại đồng hồ - mười phút sao mà dài vậy vì cả đám đông tụ lại và mọi người bắt đầu cười. Họ phân vân, "Cái gì đã xảy ra cho Thủ tướng thế?"
Và thế rồi ông ta chạy xô vào trong nhà và nói với thầy, "Chẳng cái gì xảy ra cả! Ông đã lừa tôi."
Thầy nói, "Nhưng cứ nói cho ta xem ông đã cảm thấy thế nào?'
Ông ta nói, "Tôi cảm thấy là một người rất ngu xuẩn đứng đó, tuyệt đối ngu xuẩn!"
Thầy nói, "Đây là khải lộ lớn lao! Ông nghĩ gì? Chỉ trong thời gian mười phút mà đi tới biết rằng ông là người rất ngu - ông không coi đó là khải lộ lớn sao?"
Đây là điều xảy ra trong thiền, trong yoga, trong nhóm trị liệu - dần dần hiểu biết này xuyên thấu vào tâm bạn: "Mình đang làm gì thế này? La, hét, tranh đấu - mình đang làm gì vậy?" Chỉ chính khải lộ đó và bạn có thể thấy ra vấn đề, và thế thì bạn có thể ngồi im lặng được. Và mọi điều bạn cần đã sẵn có rồi.
Đó là lí do tại sao tôi nói rằng phương pháp của ông ấy không có tác dụng - không phải là phương pháp của ai đó khác có tác dụng. Không phương pháp nào đã bao giờ có tác dụng.
Và thầy có quyền gì mà phán xét ông ấy?
Tôi đâu có phán xét ông ấy. Tôi đã đơn giản nói ông ấy là gì! Bạn đang nói về phán xét nào vậy? Tôi đã không kết án ông ấy. Nói thẳng nói thật không phải là kết án nó. Tôi đơn giản có tính sự kiện thôi.
Nhưng câu hỏi này là từ Mark. Anh ấy phải là người mới ở đây. Anh ấy không thể hiểu được tôi; anh ấy còn chưa tham gia với tôi. Anh ấy phải đã cảm thấy bị xúc phạm. Anh ấy có thể đi theo những điều như của Shivananda, cái gì đó giống điều đó. Bản ngã của anh ấy bị tổn thương. Thay vì nói, "Bản ngã của tôi bị tổn thương," anh ấy đã thay đổi câu hỏi. Đó là việc nguỵ trang; điều đó là hoàn toàn vô nghĩa. Nếu cái gì đó sẽ xảy ra giữa tôi và Shivananda, đó là việc của tôi - bạn không phải lo nghĩ. Nếu đôi khi có gặp gỡ, thế thì điều đó dành cho chúng tôi quyết định liệu tôi có phải đánh giá ông ấy hay không, hay tại sao tôi đã gọi ông ấy là ngu xuẩn. Ông ấy có thể hỏi tôi, nhưng tại sao bạn phải lo nghĩ?
Bạn phải có cái gì đó khác bên trong; đây chỉ là hợp lí hoá. Bạn có thể làm các loại phương pháp đó. Nhưng bản ngã là tinh vi thế, nó tự bảo vệ nó. Bạn đã làm ra một câu hỏi theo cách mà bạn có thể che giấu - nhưng bạn không thể che giấu được tôi. Mark, đánh dấu nó đi! Bạn không thể che giấu được tôi đâu. Và nhớ lấy, tôi không bao giờ bỏ lỡ dấu hiệu đâu. Bạn sẽ bị bắt. Bây giờ bạn không thể thoát được, vì nếu bạn đã làm những điều này, thế thì bạn sẽ mất bao lâu để nhận ra, bạn sẽ mất bao lâu để cho phép khải lộ xảy ra? Và tôi đã làm đủ mọi loại phương pháp sẵn có ở đây, đủ mọi loại vô nghĩa mà bạn có thể có ở bất kì đâu trên thế giới. Ngay cả những người đang tới từ mảnh đất California - Ở đây!
Câu hỏi thứ sáu
Khác biệt gì giữa việc buông xuôi toàn bộ và là robot vô hồn?
Vadan, robot vô hồn không thể buông xuôi được. Và những người thấy rất khó buông xuôi đều là robot vô hồn. Để buông xuôi, hiểu biết lớn được cần tới, thông minh lớn.
Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng người càng ngu, càng ít có khả năng buông xuôi. Kẻ ngốc không thể buông xuôi được, mặc dầu những người không thể buông xuôi được vẫn nghĩ họ là rất thông minh và đó là lí do tại sao họ không buông xuôi. Nhưng bạn đã bao giờ nghe nói về bất kì kẻ ngốc nào buông xuôi chưa? Người khờ dại không thể buông xuôi được, người chậm phát triển tinh thần không thể buông xuôi được.
Thông minh cao nhất được cần để buông xuôi - để thấy ra vấn đề là "Mình đã chạy theo vòng tròn rồi. Nếu mình liên tục phụ thuộc vào bản thân mình, mình sẽ liên tục chạy theo cùng vòng tròn lặp đi lặp lại mãi." Khả năng duy nhất để thoát ra khỏi bánh xe là nắm tay ai đó khác, ai đó ở bên ngoài cái vòng luẩn quẩn. Nhận hỗ trợ, đó là điều buông xuôi là gì.
Suốt nhiều thời đại người ta đã từng nghĩ rằng người thông minh không thể buông xuôi được, rằng chỉ kẻ khờ dại mới buông xuôi. Điều đó không phải như vậy. Nghiên cứu hiện đại nói cái gì đó khác: chính là chỉ những người rất rất thông minh mới có thể buông xuôi được. Người khờ dại tin, nhưng không buông xuôi. Người thông minh buông xuôi, không tin. Và khác biệt là lớn lao.
Bạn có thể tin mà không buông xuôi; thế thì niềm tin chỉ là việc nói đãi bôi. Bạn nói có trên bề mặt, và sâu bên dưới bạn liên tục làm bất kì cái gì bạn đang làm.
Đã buông xuôi nghĩa là bạn đã nói có từ chu vi tới chính cốt lõi. Bạn đã trở thành cái có từ trung tâm tới chu vi. Chỉ có một phẩm chất của tâm thức: có. Và ngay lập tức, trong cái có này, bạn đi ra khỏi bản ngã - vì bản ngã tồn tại trên cái không, bản ngã được nuôi dưỡng trên cái không. Bạn càng nói không, bản ngã càng được làm mạnh hơn. Không, là thức ăn cho bản ngã; có, là thức ăn cho vô ngã.
Đó là hiện tượng đơn giản! Nhưng chỉ những người rất rất thông minh mới có thể hiểu được nó.
Bạn có quan sát không? Bất kì khi nào bạn nói không, bạn cảm thấy rất rõ ràng là bạn hiện hữu. Đó là lí do tại sao mọi người thích nói không. Khi không có nhu cầu, ngay cả vậy họ sẽ nói không. Đứa trẻ hỏi người mẹ, "Con có thể ra ngoài chơi được không?" và cô ấy nói, "Không!" Bây giờ không có nhu cầu nói không. Và cô ấy biết hoàn toàn rõ rằng đứa con sẽ không nghe lời. Và đứa con cũng biết hoàn toàn rõ rằng nếu nó tạo ra hờn dỗi nào đó cô ấy sẽ nói có, cho nên nó tạo ra cơn hờn dỗi nào đó. Nhưng người mẹ nói không. Cô ấy cảm thấy thoải mái bởi việc nói không. Và thế là đứa trẻ bắt đầu nói không với người mẹ, vì đó là cách nó tạo ra bản ngã của nó.
Đó là lí do tại sao bố mẹ và con cái bao giờ cũng trong xung đột. Thầy giáo và học sinh bao giờ cũng trong xung đột. Các đại học không ngẫu nhiên bùng phát bãi khoá trên khắp thế giới - xung đột là ở chỗ thầy giáo nói không và sinh viên nói không. Tranh đấu của hai cái không. Chồng và vợ đang liên tục tranh đấu - tranh đấu của hai cái không. Và từng người đều phải nói không. Và bản ngã cảm thấy rất tổn thương. Quan sát mà xem: bất kì khi nào bạn phải nói có, có cảm giác rằng bạn bị thua, người kia là người thắng. Thế rồi bạn cố gắng tìm ra tình huống mà bạn có thể lại nói không và vẫn còn với cái không của bạn và ép buộc cái có lên người khác.
Đây là cách bản ngã tồn tại. Ngày đứa trẻ biết cách nói không là sự bắt đầu của bản ngã. Trước đó đã có hồn nhiên nguyên thuỷ. Trước đó đứa trẻ đã trong tin cậy; nó không có ý tưởng nào về nó là ai. Đã có im lặng hoàn toàn và an bình và vui vẻ và mở hội. Ngày nó nói không, cái gì đó đóng lại; nó trở nên phòng thủ, nó tạo ra áo giáp. Và bây giờ nó bắt đầu nói nhiều không nhất có thể được.
Nếu bố mẹ nói, "Không hút thuốc," nó sẽ hút thuốc. Nếu bố mẹ nói, "Không làm cái này," nó sẽ phải làm cái đó. Sự nổi dậy đã bắt đầu. Nó phải trở thành bản ngã.
Buông xuôi nghĩa là: bạn đã sống qua bản ngã và bạn đã thấy cái vô tích sự của nó, bạn đã thấy cái khổ sở cùng cực của nó. Bạn đã sống qua bản ngã và bạn biết rằng bạn đã không có khả năng sống qua nó. Nó không cho phép bạn sống, vì nó không cho phép bạn bất kì sự mở rộng nào. Nó làm cho bạn ngày càng nhỏ đi, nhỏ đi và nhỏ đi; nó nhốt bạn lại ngày càng sâu hơn. Nó để bạn vào trong trạng thái không cửa sổ, mọi sự mở ra đều biến mất. Bạn bắt đầu sống trong một loại nấm mồ. Buông xuôi có nghĩa là nhìn thấy điều này! Và thế thì phải tìm ra người mà cùng với người đó sẽ dễ dàng nói có hơn, người đã có thoáng nhìn về con người thực và với người đó yêu đã xảy ra, người đã trở thành yêu.
Nếu bạn có thể tìm thấy một người mà với người đó bạn có thể nói có một cách dễ dàng, bạn đã tìm ra thầy của bạn. Đây là tiêu chí cho cách người ta phải quyết định rằng người ta đã bắt gặp thầy: nếu bạn có thể nói có một cách dễ dàng, đơn giản, hồn nhiên. Sự hiện diện của người này làm cho bạn cảm thấy nói có. Không trở thành khó - cho dù bạn muốn nói không từ thói quen và cấu trúc cũ, bạn ngần ngại, bạn thấy thật khó nói. Và có tới một cách dễ dàng, như trận lụt. Và bất kì khi nào bạn nói có, niềm vui lớn nảy sinh; và bất kì khi nào bạn nói không, bạn cảm thấy khổ lớn lao, dường như bạn đã làm hại bản thân bạn.
Bất kì khi nào bạn đã tìm ra một người mà với người đó điều này bắt đầu xảy ra, bạn đã tìm ra thầy. Thế thì quên toàn thế giới đi, quên điều họ nói về thầy! Bạn đã tìm ra thầy. Ông ấy có thể không phải là thầy cho người khác, nhưng ông ấy là thầy cho bạn. Biến mất vào trong ông ấy đi.
Khác biệt gì giữa việc buông xuôi toàn bộ và là robot vô hồn?
Robot không bao giờ có thể buông xuôi, thậm chí không buông xuôi một phần. Chỉ người cực kì thông minh mới có thể buông xuôi. Và, tất nhiên, lúc ban đầu nó là một phần; dần dần, người ta thu được ngày càng nhiều dũng cảm hơn. Người ta càng nếm trải niềm vui của nó người ta càng phiêu lưu, thám hiểm vào trong nó. Và con người của cực kì thông minh buông xuôi một cách toàn bộ.
Trong buông xuôi đó, bản ngã biến mất. Không phải là trong buông xuôi đó bạn trở thành nô lệ cho thầy đâu - không có ai làm bạn thành nô lệ cả. Thực ra, vì không có ai làm bạn thành nô lệ, đó là lí do tại sao bạn đã cảm thấy tuyệt vời thế trong việc nói có với người này. Nếu có ai đó làm cho bạn thành nô lệ bạn chắc đã tự nhiên cảm thấy không thể nào nói có được. Bản ngã của người đó đã xúc phạm bản ngã bạn. Có tương tác tinh tế giữa các bản ngã.
Nếu người này đã giúp bạn buông xuôi, điều đó đơn giản nghĩa là đã không có ai xúc phạm bạn. Đã có yêu thuần khiết, đã không có ai cố sở hữu bạn. Bạn không bị làm cho sợ hãi. Và một khi bạn đã buông xuôi bản ngã, bạn sẽ ngạc nhiên rằng không có ai nắm quyền sở hữu bạn - bản ngã đã biến mất. Thầy và người buông xuôi chỉ là phương cách. Bạn đã đạt tới hồn nhiên nguyên thuỷ. Bây giờ bạn có thể đi theo cách riêng của bạn.
Khi thầy thấy rằng bạn đã buông xuôi một cách toàn bộ, thầy làm cho bạn tự do tuyệt đối. Thầy nói, "Giờ không có nhu cầu, giờ không có vấn đề buông xuôi." Một khi đã buông xuôi, thế thì không có nhu cầu về bất kì buông xuôi nào. Nhu cầu về buông xuôi là vì bản ngã - một khi bệnh đã biến mất, thuốc phải bị vứt đi. Tự bản thân thầy lấy nó đi.
Và thế thì bạn tự do với bản ngã và tự do với vô ngã. Đó là điều Nhất Hưu gọi là trống rỗng thực: bạn là trống rỗng mọi thứ và trống cả tính trống rỗng nữa. Bản ngã đã mất đi và vô ngã cũng đã mất đi. Bây giờ không có ai cả... cái không tuyệt đối. Và sự thuần khiết của nó và phúc lành của nó là tới mức nếu bạn không nếm trải nó trong cuộc đời này, bạn đã làm phí hoài cuộc đời lần nữa.
Câu hỏi thứ bẩy
Nếu tôi biến mất, ai sẽ trả tiền thuê?
Để cho người khác bận tâm đi. Tại sao bạn phải lo nghĩ? Nhưng cảm giác của tôi là ở chỗ bạn đã không hỏi câu hỏi một cách đúng đắn. Bạn đáng phải lo nghĩ về những người phải trả tiền thuê cho bạn - nếu họ biến mất.
Chuyện xảy ra: Một người tới một nhà phân tâm và ông ấy rất lo lắng và sắp nổi đoá. Nhà tâm thần hỏi, "Vấn đề thực của ông là gì?"
Ông ta nói, "Tôi lo nghĩ. Mối lo là ở chỗ tôi phải trả mười nghìn đô la tôi nợ mọi người. Và dường như không có cách nào! Và tôi đang nghĩ tới tự tử, vì điều này đang trở nên quá nặng nề và tôi không thể sống được với sự nặng nề này."
Và nhà phân tâm nói, "Ông đừng lo nghĩ. Cứ nhìn tôi đây: tôi phải trả một nghìn đô la cho một người. Tôi đơn giản bỏ ý tưởng về trả tiền và mọi lo nghĩ biến mất."
Và người này nói, "Tôi biết điều đó - tôi biết về nó. Ông nói cho tôi cái gì đó khác đi."
Nhà phân tâm hỏi, "Làm sao ông biết điều đó?"
Người này nói, "Tôi là người mà ông sẽ trả $1000 - điều đó nữa cũng là một phần mối lo nghĩ của tôi. Điều này sẽ chẳng giúp gì! Ông cho tôi ý tưởng khác nào đó đi."
Tại sao bạn lo nghĩ: Nếu tôi biến mất ai sẽ trả tiền thuê? Việc thuê rất quan trọng thế sao? Bạn ở đây chỉ để trả tiền thuê thôi sao? Tôi đã nghe:
Một người Scot tới thăm London trong ngày và gọi một quí bà giải trí ở Soho và, sau khi ông ta đã cùng chia sẻ niềm vui sướng thân thể của cô ấy, ông ta cho cô ấy một trăm pounds. "Sao thế, đó là sự hào phóng không ngờ của anh!" quí bà kêu lên đầy ngạc nhiên. "Không người đàn ông nào đã bao giờ cho em nhiều thế. Và vậy mà, từ giọng nói của anh, anh mang âm hưởng vùng Scot, điều đó làm cho thậm chí càng bất ngờ hơn về sự hào phóng của anh. Quê anh ở phần nào của Scotland vậy?"
"Từ Edinburgh," người Scot nói. "Tuyệt vời làm sao! Bố em làm việc ở Edinburgh."
"Tôi biết," người Scot nói. "Khi bố cô nghe nói tôi tới London ông ấy đã đưa tôi một trăm pounds để đưa cho cô."
Bạn có quê ở Scotland không?! Vùng nào? Nghĩ về trả tiền thuê sao? Không có ai để trả tiền thuê, không có ai để được trả - thực sự không có cả thuê, không có cả nhà. Đó là điều Nhất Hưu nói - tất cả là mơ.
Bạn đã không nghe điều này: Một người điên được hỏi, "Khác biệt gì giữa nhà phân tâm, nhà tâm lí và nhà tâm thần?"
Người điên nói, "Nhà tâm lí xây dựng lâu đài trong không trung, nhà phân tâm sống trong chúng, còn nhà tâm thần thu tiền thuê."
Bạn đang nói về cái gì vậy? Quên mọi thứ về nó đi! Biến mất đi!
Và nhớ lấy, khi bạn biến mất như một bản ngã, điều đó không nhất thiết nghĩa là bạn biến mất khỏi thế giới - thế giới vẫn tiếp tục. Kabir đã biến mất như một bản ngã nhưng vẫn tiếp tục còn là thợ dệt, vẫn tiếp tục làm việc, nhưng bây giờ nó không còn là nghiêm chỉnh, bây giờ nó chỉ là mơ. Nếu người khác đang thích thú, sao quấy rối họ? Bạn có thể biến mất và vẫn trả tiền thuê mà. Đừng lo nghĩ về điều đó - trừ phi bạn không muốn trả tiền thuê và chỉ vì việc bạn muốn biến mất. Đó là chuyện khác. Bằng không, vấn đề là gì? Bạn biến mất và vẫn trả tiền thuê!
Nếu tôi biến mất, ai sẽ trả tiền thuê?
Hôm qua thầy đã nói về tự nhiên và phi tự nhiên. Tiền, dường như vậy, phải đi vào trong phân loại phi tự nhiên. Với bản ngã và tâm trí, tương đối dễ giải quyết với nó. Nhưng nếu chúng ta định sống trong bãi chợ và sống một cách tự nhiên, liệu tiền có trở thành vấn đề không?
Tiền không phải là vấn đề chút nào - trừ phi bạn muốn làm cho nó thành vấn đề. Suốt nhiều thời đại, cái gọi là người tôn giáo đã từng lo nghĩ rất nhiều về tiền. Điều ngu xuẩn thế như tiền! và lo nghĩ nhiều thế. Chơi với nó đi! Nếu bạn có nó, tận hưởng đi; nếu bạn không có nó, tận hưởng đi. Bạn có thể làm gì khác được khi bạn không có nó? Tận hưởng đi! Khi bạn có nó, bạn có thể làm cái gì khác được? Tận hưởng đi! Đừng làm ra vấn đề không cần thiết về nó. Tiền là đồ chơi. Đôi khi bạn có nó - chơi với nó đi.
Nhưng cảm giác của tôi là: những người không thể chơi được với tiền, họ từ bỏ tiền - họ rất nghiêm chỉnh về nó. Thế thì họ trở nên rất sợ về tiền, vì sâu bên dưới níu bám có đó.
Bạn có biết không? Đại đệ tử của Mahatma Gandhi, Vinoba Bhave, không thể nhìn vào tiền được. Nếu bạn mang tới tờ một ru pi - mà chả có giá trị gì, chẳng có tiền trong nó, không chút nào - ông ấy nhắm nghiền mắt lại. Bây giờ đây là loại thái độ gì vậy? Và điều này được coi là rất thánh thiện; nó được ca ngợi trên khắp nước, rằng ông ấy tự do thế với tiền. Nếu bạn thực sự tự do với tiền, sao bạn nhắm mắt lại? Tờ một ru pi đó hấp dẫn tới mức bạn phải nhắm mắt lại sao? Có nỗi sợ nào đó rằng nếu bạn không nhắm mắt bạn có thể nhảy lên người này sao? Cái gì đó phải có đó. Điều này có vẻ hơi chút ám ảnh. Có nỗi sợ lớn - bằng không tại sao nhắm mắt lại? Nhiều thứ thế đang trôi qua và bạn không nhắm mắt - chỉ mỗi đồng tiền đáng thương này.
Và tiền không là gì cả - chỉ là phương cách để trao đổi mọi thứ. Nhưng những người thực sự keo kiệt ở sâu bên dưới, là người níu bám, vì việc níu bám của họ, tính keo kiệt của họ, họ hiện hữu trong thất vọng, trong khổ sở rất nhiều. Chung cuộc, một ngày nào đó, họ nghĩ rằng chính tiền gây ra khổ của họ. Không phải tiền gây ra khổ của họ đâu. Làm sao tiền có thể gây ra khổ của bạn được? Chính tính keo kiệt mới gây ra khổ của bạn. Tưởng rằng chính tiền gây ra khổ, họ từ bỏ tiền, họ trốn chạy khỏi thế giới tiền bạc. Thế rồi họ liên tục sợ; thế rồi trong mơ họ phải đi vào trong ngân hàng và mở kho báu và những điều giống điều đó - và làm tình với tiền. Điều đó nhất định xảy ra.
Tiền không phải là vấn đề! Nó có thể được dùng! Nếu bạn có nó, dùng nó đi; nếu bạn không có nó, thế thì dùng tự do đó, cái tới khi bạn không có tiền. Đây là cách tiếp cận của tôi. Nếu bạn giầu, tận hưởng đi; giầu có có vài điều mà không người nghèo nào có thể tận hưởng được. Tôi đã là cả giầu và nghèo, và tôi nói thành thực với bạn, có vài điều chỉ người giầu mới có thể tận hưởng được. Tận hưởng đi khi bạn giầu. Và tôi bảo bạn lần nữa, tôi đã là cả giầu và nghèo, và có vài điều mà chỉ người nghèo mới có thể tận hưởng được. Và không có cách nào để tận hưởng đồng thời cả hai.
Cho nên, bất kì khi nào, bất kì cái gì xảy ra, tận hưởng nó đi. Người nghèo có một loại tự do. Nghèo có một loại trong sạch, thảnh thơi, mãn nguyện. Tâm trí không bị lo nghĩ rất nhiều; không có gì để lo nghĩ cả. Bạn có thể ngủ ngon hoàn hảo; chứng mất ngủ là không thể có được cho người nghèo. Cho nên ngủ ngon và ngáy đi, và tận hưởng tự do tới từ nghèo nàn.
Và đôi khi bạn thấy bản thân bạn giầu, tận hưởng sự giầu đi, vì có vài điều chỉ người giầu mới có thể tận hưởng. Bạn có thể có những bức tranh vĩ đại nhất treo trên tường; người nghèo không thể có điều đó được. Bạn có thể có âm nhạc hay nhất trong nhà; người nghèo không thể có điều đó được. Bạn tạo ra vườn Thiền quanh nhà bạn; người nghèo không thể có điều đó được. Bạn có thể đọc thơ ca, bạn có thể vẽ, bạn có thể chơi ghi ta, bạn có thể hát, bạn có thể múa, bạn có thể thiền - cả nghìn lẻ một thứ trở thành sẵn có.
Cách tiếp cận của tôi là: bất kì cái gì là hoàn cảnh, cứ xem bạn có thể làm ra được cái gì từ nó. Nếu đó là nghèo, trở thành vị phật, bắt đầu lang thang; cầm bình bát ăn xin - và tận hưởng rằng chỉ người ăn xin mới có thể có. Người đó không thuộc vào đâu. Hôm nay người đó ở đây, mai người đó đi rồi. Người đó là một luồng; người đó không níu bám vào đâu cả, người đó không có nhà. Người đó không cần lo nghĩ rằng mưa đang tới và mái cần phải được chữa. Người đó không cần lo nghĩ rằng ai đó có thể lấy cắp cái gì đó từ mình - người đó không có gì cả.
Tận hưởng nghèo khi bạn là người nghèo, và tận hưởng giầu sao? Thế thì trở thành một Janak, hoàng đế, và tận hưởng mọi cái đẹp trở thành sẵn có qua tiền.
Cách tiếp cận của tôi là toàn bộ. Tôi không dạy bạn chọn lựa. Tôi đơn giản nói: bất kì cái gì là hoàn cảnh, người thông minh sẽ làm ra cái gì đó đẹp từ nó. Người không thông minh thì khổ. Nếu người đó có tiền người đó khổ vì tiền đem tới lo nghĩ; người đó không tận hưởng âm nhạc mà tiền có thể đem tới, điệu múa mà tiền có thể đem tới, bức tranh. Nếu người đó có tiền, người đó không đi lên Himalayas để nghỉ ngơi, để thiền và để hát và để la to trong thung lũng và để nói với các vì sao. Người đó lo nghĩ, mất ngủ, mất ngon miệng - người đó chọn cái sai khi người đó có tiền. Còn người này, nếu bằng cách nào đó người này trở nên nghèo, nhờ ân huệ của Thượng đế nếu người này trở nên nghèo, thế thì người này khổ với nghèo. Thế thì người này liên tục lo nghĩ rằng "Mình không có cái này và mình không có cái nọ." Bạn có nghèo đấy! Tận hưởng nó đi.
Nhưng có những người sai trong mọi tình huống: bất kì chỗ nào họ hiện hữu, họ bao giờ cũng chọn phần phủ định của nó, và họ sẽ khổ. Và có những người, và tôi gọi những người đó là người thông minh, và tôi muốn người của tôi là người thông minh... dù bạn ở bất kì chỗ nào, cố tận hưởng nó đi.
Trong thời thơ ấu của tôi chuyện xảy ra: một lần bố tôi rất giận, thế là ông ấy khoá tôi lại trong nhà tắm. Tôi thiền! - vấn đề là gì...? Sau ba, bốn giờ, ông ấy trở nên lo nghĩ. Ông ấy ở cửa hàng, nhưng ông ấy bất ổn. Ông ấy trở nên lo nghĩ về điều đã xảy ra cho tôi, và không thông điệp nào đã gửi tới từ nhà - mẹ đã không gửi bất kì thông báo nào, không người hầu nào đã tới để nói cái gì đã xảy ra cho tôi. Tôi có biến mất không? Hay cái gì? Hay ai đó đã mở cửa phòng tắm? Thế là ông ấy không thể làm được việc của mình ở đó nữa; ông ấy phải tới.
Ông ấy lại gần và ông ấy lắng nghe và có im lặng. Ông ấy gõ cửa và tôi bảo ông ấy, "Đừng quấy rầy con." Đó là lần cuối cùng ông ấy phạt tôi theo cách đó. Nó lạc lõng! Ông ấy nói, "Bố trở nên lo nghĩ, không thể làm việc được ở tiệm - bố phải tới." Tôi nói. "Điều này là vô nghĩa! - Con tận hưởng nó."
Trong trường của tôi khi tôi còn nhỏ, lớp hai, thầy giáo của tôi là người rất nghiêm khắc và ông ấy thường phạt bằng việc ra lệnh: "Chạy bẩy vòng quanh trường, chạy!" Và ông ấy cho tôi sự trừng phạt này - chạy bẩy lần - tôi nói, "Sao không mười bẩy lần?" Ông ấy nói, "Em có điên không?" Tôi nói, "Đây là bài thể dục tốt thế và mọi sáng em muốn làm nó."
Và tôi bắt đầu làm điều đó mọi sáng. Ông ấy nhìn tôi và ông ấy đấm đầu - ông ấy chắc nói điều này... Tôi đã phá huỷ việc trừng phạt của ông ấy bằng việc làm cho nó thành bài thể dục. Tôi đã dùng nó! Thế rồi ông ấy thôi không phạt tôi nữa.
Sao không dùng cơ hội, dù nó là bất kì cái gì? Và nếu bạn tỉnh táo bạn có thể tìm ra các cơ hội ở mọi nơi - ngay cả bạn bị cầm tù bạn vẫn có thể dùng điều đó như một cơ hội lớn. Và có những người ở dưới trời, tự do, và không dùng cơ hội đó.
Có tiền hay không có tiền, có nhà hay không có nhà... vấn đề không phải là bạn phải có cái gì: vấn đề là bạn nên làm gì, với bất kì cái gì bạn có.
Thấy đấy, nhấn mạnh của tôi là khác toàn bộ. Bạn biến mất... và thế thì mọi sự xảy ra. Nếu bạn cảm thấy thoải mái ở bãi chợ, thế thì điều đó là tự nhiên, vì có những chủ tiệm bẩm sinh. Đừng nghĩ rằng chỉ có nhà thơ bẩm sinh - điều đó là sai. Có những chủ tiệm bẩm sinh nữa. Dù bạn làm họ thành bất kì cái gì, họ sẽ trở thành chủ tiệm; dù họ ở bất kì chỗ nào họ sẽ mở cửa hàng. Họ không thể né tránh được điều đó. Bạn đã không nghe nói về người Do Thái sao?
Một con thuyền đi và nó bị cá sấu tấn công - một con cá sấu lớn, cá sấu rất lớn. Và họ bắt đầu ném mọi thứ vào mồm nó - nào ghế và các thứ, bàn và túi cam, và cuối cùng ném người Do Thái. Nhưng con cá sấu cứ tới tấn công đi tấn công lại. Cuối cùng họ quyết định, "Điều này sẽ không giúp được gì. Chúng ta liên tục cho nó mọi thứ; chỉ vài khoảnh khắc con cá sấu lại trở nên bị thu hút, và nó lại tới." Cho nên hợp lực cùng nhau họ tấn công và mổ phanh bụng con cá sấu - và họ đã thấy cái gì? Bạn có biết không? Người Do Thái đang ngồi trên ghế, bàn ở trước anh ta, anh ta mở túi cam ra và anh ta đang bán cho những người khác đã bị con cá sấu này nuốt trước đó.
Bạn không thể thoát được... bạn sẽ đi đâu? Có những chủ tiệm bẩm sinh. Cho nên nếu bạn là chủ tiệm bẩm sinh, ngay cả khi bạn đã biến mất bạn sẽ ở trong bãi chợ. Nhưng thế thì điều đó sẽ có phẩm chất khác toàn bộ cho nó - bạn sẽ tận hưởng nó. Nó là thế giới của Thượng đế! Giấc mơ đẹp. Bạn sẽ biết những khách hàng đó là khách hàng mơ, và cái bạn đang cho họ chỉ là mơ, và tiền bạn đang tích cóp chỉ là mơ - nhưng sao không tận hưởng nó? Việc tận hưởng đó không phải là mơ.
Để tôi nhắc lại cho bạn lần nữa: mọi thứ đều là mơ, nhưng nếu bạn có thể tận hưởng nó một cách có ý thức, niềm vui đó không phải là mơ - niềm vui đó là mục đích của mọi tôn giáo. Và bạn có thể tận hưởng nhiều hơn nếu mọi thứ đều là mơ. Thế thì không có gì để lo nghĩ cả. Nếu thành công tới, tốt; nếu thất bại tới, tốt.
Câu hỏi cuối cùng
Tôi biết rằng tôi không là thân thể của mình, nhưng dầu vậy tôi vẫn muốn yêu và được yêu. Yêu tâm linh liệu có thể có trong thế giới mục ruỗng này không?
Thế giới này không mục ruỗng. Thế giới này đầy Thượng đế - hay, theo lời Phật: đầy hư không, điều cũng là như nhau. Nếu bất kì cái gì là mục ruỗng, nó là tâm trí của bạn. Và, vậy mà, rất khó để tâm trí mục ruỗng tìm ra yêu.
Và đừng bao giờ nghĩ dưới dạng yêu tâm linh và vật chất - yêu đơn giản là yêu. Nó không vật chất không tâm linh. Làm sao yêu có thể là vật chất hay tâm linh được? Yêu đơn giản là yêu. Yêu nghĩa là niềm vui của việc chia sẻ cuộc sống của bạn với ai đó. Vâng, thân thể bạn có thể được chia sẻ, bản thể bạn có thể được chia sẻ - nhưng việc chia sẻ là yêu, không phải là cái bạn chia sẻ. Việc chia sẻ là yêu. Cho nên mọi yêu đơn giản là yêu.
Nhưng tôi có thể thấy vấn đề này phải tới từ việc giáo dưỡng của bạn: Tôi biết rằng tôi không là thân thể... ai nói cho bạn vậy? Bạn là nhiều hơn thân thể bạn nhiều hơn tâm trí bạn. Bạn là nhiều hơn thân thể bạn, hơn cái gọi là cái ngã của bạn. Đó là điều Nhất Hưu đang nói: cái ngã đó là thực thể giả, mục ruỗng. Và tâm trí chỉ là một hiện tượng được xã hội ước định. Thân thể bạn là thực hơn là tâm trí bạn và cái ngã của bạn; thân thể bạn thuộc vào sự tồn tại.
Nhưng bạn phải đã bị làm ô uế bởi các tu sĩ rằng bạn không là thân thể. Họ đã tạo ra phân chia trong mọi người rằng "Anh là linh hồn, và làm sao linh hồn rơi vào yêu thân thể nhiều thế được?" Và bạn sẽ không tìm thấy ma quanh đây - bạn sẽ thấy những người đang sống trong thân thể họ, người là thân thể họ.
Đó là lí do tại sao bạn không thể tìm ra ai đó để yêu và để được yêu bởi ai đó - bạn đang tìm ma. Và tôi nghĩ nếu bạn thực sự bắt gặp ma đó bạn sẽ thích nó. Nhưng đó là điều bạn đang khao khát. Bạn đã được bảo phải kết án thân thể bạn; và nếu bạn kết án thân thể bạn và nếu bạn không thích thân thể bạn, bạn có nghĩ ai đó khác sẽ thích nó không? Nếu ngay cả cũng bạn không thích nó, ai sẽ thích nó? Bằng việc thích thân thể bạn, bằng việc yêu thân thể bạn, bạn tạo ra tình huống theo đó ai đó khác cũng có thể yêu thân thể bạn. Nhưng bạn tạo ra chỗ đó, bầu khí hậu đó.
Đàn ông hay đàn bà người ghét thân thể riêng của mình... và đó là cách bạn ghét sâu bên dưới, vì từ chính lúc bắt đầu bạn đã được bảo phải ghét thân thể - thân thể là cái gì đó xấu xí, thân thể là cái gì đó phi tâm linh. Bạn đã được dạy rằng thân thể là kẻ thù. Thân thể là ngôi đền của Thượng đế. Trong thân thể này cái hư không mà Phật nói tới đang sống; trong thân thể này, hạt mầm của chứng ngộ mà tôi liên tục nói tới đang sống. Thân thể này chứa niềm vui lớn lao nhất của bạn, thân thể này chứa Thượng đế. Đừng kết án nó, bằng không nó sẽ là không thể được. Bạn nói:
Tôi biết rằng tôi không là thân thể, nhưng dầu vậy tôi vẫn muốn yêu và được yêu.
Ham muốn đó là tự nhiên! - yêu và được yêu. Đó là một phần của tâm thức con người, phần cố hữu của nó, phần có sẵn bên trong. Xã hội có thể làm ô uế các ý tưởng của bạn về thân thể, nhưng nó không thể phá huỷ được ham muốn của bạn để được yêu và yêu. Cho nên ham muốn đó tiếp tục. Nhưng bây giờ nó trở thành không thể được vì ham muốn đó có thể được đáp ứng chỉ qua thân thể. Cho nên bạn ở trong tình thế khó khăn.
Hoặc bỏ ý tưởng về yêu... điều bạn không thể làm được, điều không ai có thể làm được, vì chúng ta được tạo ra từ chất liệu có tên là yêu. Không thể nào bỏ nó được. Để tôi nhắc lại cho bạn: một thoáng nhìn về con người thực, và bạn ở trong yêu. Ngay cả ở giai đoạn tối thượng, yêu bùng nổ, yêu còn lại; bạn thực sự trở thành việc yêu toàn bộ.
Cho nên bạn không thể bỏ được nó. Đó là định mệnh của bạn; điều đó phải được hoàn thành. Nhưng nếu bạn kết án thân thể bạn, điều đó là rất khó khăn. Bạn muốn đi sang bờ bên kia và bạn kết án chiếc cầu. Bạn muốn đi sang bờ bên kia và bạn kết án chiếc thuyền. Bây giờ, làm sao bạn sẽ xoay xở được điều đó? Chiếc cầu có thể đem bạn sang bờ bên kia. Chiếc cầu có thể mang bạn ra ngoài chiếc cầu. Chiếc thuyền có thể mang bạn ra ngoài chiếc thuyền, nhưng chỉ chiếc thuyền mới có thể đem bạn đi.
Yêu thân thể bạn đi. Chấp nhận bản thân bạn như thân thể bạn. Đón nhận nó với lòng biết ơn, nó là món quà. Bằng không nó sẽ là không thể được. Và ngay cả ai đó rơi vào yêu bạn - câu hỏi này tới từ một người đàn bà - nếu ai đó rơi vào yêu với bạn, bạn sẽ không cho phép người đó yêu bạn. Nếu người đó muốn cầm tay bạn, bạn sẽ rụt lại. Bạn sẽ nghĩ, "Kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc, chủ nghĩa duy vật tới đây. Anh ta muốn cầm tay mình! Anh ta chỉ nên cầm tay ma của mình thôi, tay tâm linh ấy, không phải là tay thực của mình. Đây chỉ là thân thể mục ruỗng." Và anh ta muốn ôm ghì bạn còn bạn sẽ trốn chạy vì đây là cùng thèm khát mục ruỗng. Bạn sẽ không cho phép bất kì ai tiếp cận tới bạn.
Và, một cách tự nhiên, khi một người muốn có giao cảm với bạn, người đó sẽ muốn cầm tay bạn. Không phải là người đó muốn chỉ cầm tay bạn - chính là qua tay mà cái gì đó khác được tiếp xúc. Không nhất thiết phải là như vậy để có tiếp xúc, nhưng không có cách khác để tiếp xúc. Khi người đó cầm tay bạn, người đó đang cầm cái gì đó của bạn - và không có cách nào để cầm nó mà không cần tay bạn. Nếu người đó ôm bạn, người đó đang ôm linh hồn bạn; nhưng thân thể là phần thấy được của linh hồn. Chính là qua thân thể mà bạn truyền đạt.
Ngay cả im lặng cũng phải được truyền đạt, lời phải được dùng. Lời là thân thể của im lặng; im lặng là linh hồn. Ngay cả tôi cũng phải dùng lời, Phật cũng phải dùng lời.
Bỏ việc ước định đó đi. Và bỏ ý tưởng rằng thế giới này là mục ruỗng, vì nếu nó mục ruỗng thế thì không cái gì sẽ xảy ra trong nó. Bạn đã trở nên định kiến. Suy ngẫm về giai thoại này:
Cuthbert lấy một cô gái trinh nguyên rất tao nhã từ nền tảng hoàn hảo, và đưa cô ấy đi tới Tunis trong tuần trăng mật.
Vào đêm đầu tiên ở khách sạn, Cuthbert nhanh chóng cởi mọi quần áo và nhảy vào giường và rồi quan sát trong khi vợ anh ta chậm rãi cởi mọi thứ trên mình.
Nhưng Cuthbert khá ngạc nhiên khi cô ấy trèo vào giường trần truồng hoàn toàn ngoại trừ vẫn đi đôi găng tay trắng. "Sao em không cởi găng tay ra?" anh ta hỏi. "Vì mẹ nói rằng em thực tế có thể phải chạm vào thứ đáng tởm nhất," cô ấy đáp.
Bây giờ, kiểu tâm trí này sẽ không biết yêu là gì. Kiểu tâm trí này bị đóng, tuyệt đối đóng. Và kiểu tâm trí này có đó trong mọi người, ít hay nhiều. Bỏ tâm trí này đi.
Mọi sự đều tốt và mọi sự đều thiêng liêng - kể cả thân thể. Toàn thể thân thể đều được bao hàm. Đừng bao giờ làm bất kì phân biệt nào giữa thân thể thấp hơn và cao hơn - không có cái gì thấp hơn và không có cái gì cao hơn. Toàn thân thể là một, nó là một thể thống nhất. Chấp nhận nó, đón chào nó, và bạn sẽ bắt đầu nở hoa, và bạn sẽ bắt đầu toả ra yêu. Và việc toả ra yêu đó sẽ hấp dẫn người khác tới bạn.
Bạn phải không là việc hấp dẫn; bạn phải trở thành rất rất đẩy ra. Ý tưởng rằng thế giới này là mục ruỗng, rằng “Mình không phải là thân thể mình," rằng "Mình muốn loại yêu tâm linh nào đó," tất cả đều là những tưởng sai. Chúng sẽ đầu độc toàn thể cuộc sống của bạn.
Và tôi biết có yêu đi xa bên ngoài các dạng bình thường, nhưng yêu đó không chống lại các dạng bình thường - nó đặt cơ sở, được bắt rễ trong các dạng bình thường. Cây vươn lên rất cao trên trời và bắt đầu thì thào với các ngôi sao, nhưng nó vẫn còn được bắt rễ trong đất. Cây nở hoa trong những đoá hoa đẹp, nhưng nó vẫn còn bắt rễ trong đất, trong đất tối, với cả nghìn lẻ một rễ, vô hình.
Thượng đế được bắt rễ trong vật chất, linh hồn được bắt rễ trong vật chất. Đừng bao giờ chống lại vật chất. Một khi bạn tạo ra phân đôi này - vật chất và linh hồn - bạn sẽ vẫn còn tinh thần phân liệt mãi mãi.

Bắc cầu bản thân bạn đi. Lại ở cùng nhau! Trở thành một mảnh. Và từ việc trở thành một mảnh, an bình nảy sinh, yêu tuôn chảy, cuộc sống trở thành hương thơm.

0 Đánh giá

Ads Belove Post