Chương 47. Thiền mật tông bằng kĩ thuật ánh sáng

Chương 47. Thiền mật tông bằng kĩ thuật ánh sáng

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 3 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 47. Thiền mật tông bằng kĩ thuật ánh sáng

Xem điều tinh tuý của ông là tia sáng đi lên trong cột sống từ trung tâm tới trung tâm, và do vậy làm dâng lên “việc sống” trong ông.

Hay trong không gian ở giữa, cảm thấy điều này như tia sét.

Cảm thấy càn khôn như sự hiện diện trong mờ sống mãi.

Con người có thể được xem xét theo ba cách: dưới dạng bình thường, bất thường và siêu thường. Tâm lí học phương Tây về căn bản quan tâm tới cái bất thường, bệnh, với người đã rơi xuống dưới mức bình thường, người đã rơi ra khỏi chuẩn thường. Tâm lí học phương Đông, mật tông và yoga, xem xét con người từ quan điểm của siêu thường - của người đã đi ra ngoài chuẩn thường. Cả hai đều là bất thường. Người bệnh là bất thường vì người đó không lành mạnh, và người là siêu thường là bất thường vì người đó lành mạnh hơn bất kì người bình thường nào. Sự khác biệt là của phủ định và khẳng định.

Tâm lí học phương Tây đã phát triển như một phần của trị liệu tâm lí. Freud, Jung, Adler và các nhà tâm lí học khác đã điều trị cho người bất thường, người là ốm về tinh thần. Vì điều này, toàn thể thái độ phương Tây hướng tới con người đã trở thành sai lỗi. Freud đã nghiên cứu các trường hợp bệnh. Tất nhiên, không người lành mạnh nào sẽ đi tới ông ấy - chỉ những người ốm về tâm trí mới tới. Họ được ông ấy khảo cứu, và bởi vì khảo cứu đó ông ấy nghĩ rằng bây giờ ông ấy hiểu con người. Người bệnh không thực sự là người, họ ốm, và bất kì cái gì dựa trên khảo cứu về họ đều nhất định là sai sâu sắc và có hại. Điều này đã chứng tỏ là có hại vì con người được nhìn từ quan điểm bệnh hoạn. Nếu một trạng thái đặc biệt của tâm trí được chọn và trạng thái đó là ốm, bệnh, thế thì toàn thể hình ảnh của con người trở thành dựa trên bệnh tật. Bởi thái độ này, toàn thể xã hội phương Tây đã rơi xuống - vì người ốm là cơ sở, cái suy đồi đã trở thành nền tảng.

Và nếu bạn khảo cứu chỉ người bất thường, bạn không thể quan niệm được bất kì khả năng nào của người siêu thường. Vị phật là không thể được với Freud, không thể quan niệm nổi. Ông ấy phải là hư cấu, huyền thoại. Vị phật không thể là thực tại. Freud chỉ đi vào tiếp xúc với người ốm, người thậm chí không bình thường, và bất kì cái gì ông ấy nói về người bình thường đều dựa trên khảo cứu về người bất thường. Điều đó giống như bác sĩ trị liệu làm khảo cứu. Không người lành mạnh nào sẽ đi tới ông ấy, không có nhu cầu. Chỉ người không lành mạnh mới đi tới. Bằng việc khảo cứu nhiều người không lành mạnh thế, ông ấy tạo ra bức tranh trong tâm trí ông ấy về con người, nhưng bức tranh đó không thể là về con người được. Nó không thể vậy vì con người không chỉ là ốm bệnh. Và nếu bạn đặt quan niệm của bạn về con người dựa trên ốm yếu, toàn xã hội sẽ chịu khổ.

Tâm lí học phương Đông, đặc biệt mật tông và yoga, cũng có quan niệm về con người, nhưng quan niệm đó dựa trên khảo cứu về người siêu thường - Phật, Patanjali, Shankara, Long Thọ, Kabir, Nanak - vài người đã đạt tới đỉnh của tiềm năng và khả năng của con người. Cái thấp nhất đã không được xét tới, chỉ xét cái cao nhất. Nếu bạn xem xét cái cao nhất, tâm trí bạn trở thành lối mở; bạn có thể trưởng thành vì bây giờ bạn biết việc đạt tới cái cao hơn là có thể. Nếu bạn xem xét cái thấp nhất, không trưởng thành nào là có thể. Không có thách thức. Nếu bạn là bình thường bạn cảm thấy hạnh phúc. Điều đủ là bạn không bị suy thoái, là bạn không trong nhà thương điên. Bạn có thể cảm thấy thoải mái, nhưng không có thách thức.

Nhưng nếu bạn tìm cái siêu thường, khả năng cao nhất mà bạn có thể trở thành, nếu ai đó đã trở thành khả năng đó, nếu khả năng đó đã trở thành thực tại trong ai đó, thế thì khả năng cho trưởng thành mở ra. Bạn có thể trưởng thành. Thách thức tới với bạn, và bạn cần không được thoả mãn với bản thân bạn. Đạt tới cái cao hơn là có thể và chúng đang vẫy gọi bạn. Điều này phải được hiểu sâu sắc. Chỉ thế thì tâm lí học của mật tông có thể quan niệm được. Bất kì cái gì bạn đang là vậy đều không phải là cái cuối. Bạn chỉ ở giữa chừng. Bạn có thể rơi xuống, bạn có thể vươn lên. Trưởng thành của bạn đã không kết thúc. Bạn không phải là sản phẩm cuối; bạn chỉ là lối chuyển. Cái gì đó thường xuyên lớn lên trong bạn.

Mật tông quan niệm và đặt toàn thể kĩ thuật của nó lên khả năng trưởng thành này. Và nhớ, chừng nào bạn chưa trở thành cái bạn có thể trở thành, bạn sẽ không được hoàn thành. Bạn phải trở thành cái mà bạn có thể trở thành - đó là điều phải có! Bằng không bạn sẽ bị thất vọng, bạn sẽ cảm thấy vô nghĩa, bạn sẽ cảm thấy rằng không có chủ định gì trong sống. Bạn có thể sống, nhưng không thể có niềm vui trong nó. Và bạn có thể thành công trong nhiều thứ khác, nhưng bạn sẽ thất bại với bản thân bạn. Và điều này đang xảy ra. Ai đó trở nên rất giầu và mọi người nghĩ rằng bây giờ người đó đã thành công. Mọi người trừ bản thân người đó nghĩ rằng người đó đã thành công. Người đó biết thất bại của mình. Của cải có đó, nhưng người đó đã thất bại. Bạn là người vĩ đại, nhà lãnh đạo, chính khách. Mọi người nghĩ rằng họ đã thành công, nhưng họ đã thất bại. Thế giới này thật kì lạ: bạn thành công trong mắt mọi người ngoại trừ mắt riêng của bạn.

Mọi người tới tôi hàng ngày. Họ nói họ có mọi thứ, nhưng bây giờ thì sao? Họ thất bại, nhưng họ đã thất bại ở đâu? Khi có liên quan tới những thứ bên ngoài họ đã không thất bại, cho nên tại sao họ cảm thấy thất bại này? Tiềm năng bên trong của họ vẫn còn có hiệu lực. Họ đã không nở hoa. Họ đã không đạt tới điều Maslow gọi là "tự thực tại hoá." Họ thất bại - thất bại bên trong, và chung cuộc, điều người khác nói là vô nghĩa. Điều bạn cảm thấy mới là có nghĩa. Nếu bạn cảm thấy rằng bạn là thất bại, người khác có thể nghĩ rằng bạn là một Napoleon hay một Alexander Đại đế, nhưng điều đó không tạo ra khác biệt nào. Thay vì thế, nó làm bạn chán nản hơn. Mọi người nghĩ rằng bạn là thành công, và bây giờ bạn không thể nói được rằng bạn không thành công - nhưng bạn biết bạn không thành công. Bạn không thể tự lừa dối bản thân bạn được. Khi có liên quan tới tự hiện thực hoá, bạn không thể lừa dối được. Sớm hay muộn bạn sẽ phải yêu cầu bản thân bạn và nhìn sâu vào trong bản thân bạn, vào điều đã xảy ra. Cuộc sống bị phí hoài. Bạn đã vứt bỏ cơ hội và thu được các thứ mà chẳng có nghĩa gì.

Tự hiện thực hoá nói tới đỉnh cao nhất của trưởng thành của bạn, nơi bạn có thể cảm thấy sự hài lòng sâu sắc, nơi bạn có thể nói, "Đây là số mệnh của tôi, đây là điều tôi được ngụ ý, đây là lí do tại sao tôi ở đây trên thế gian." Mật tông liên quan tới việc tự hiện thực hoá đó - với cách giúp bạn trưởng thành nhiều hơn. Và nhớ, mật tông liên quan tới bạn, không tới các ý thức hệ. Mật tông không quan tâm tới các lí tưởng; nó quan tâm tới bạn như bạn là vậy và như bạn có thể trở thành. Khác biệt là lớn. Mọi giáo lí đều liên quan tới các lí tưởng. Họ nói trở thành giống Phật, trở thành giống Jesus, trở thành giống cái này hay cái nọ. Họ có các lí tưởng, và bạn phải trở thành giống những lí tưởng đó. Mật tông không có lí tưởng cho bạn. Lí tưởng không biết của bạn được ẩn kín bên trong bạn; nó không thể được trao cho bạn. Bạn không trở thành Phật, không có nhu cầu. Một Phật là đủ rồi, và không việc lặp lại nào là có bất kì giá trị nào. Sự tồn tại bao giờ cũng duy nhất, nó không bao giờ lặp lại; lặp lại là nhàm chán. Sự tồn tại bao giờ cũng mới, mới vĩnh hằng, cho nên ngay cả Phật cũng không được lặp lại - một hiện tượng đẹp thế bị bỏ lại không được lặp lại.

Tại sao? Vì cho dù Phật được lặp lại, điều đó sẽ tạo ra chán. Hữu dụng gì? Chỉ cái duy nhất là có nghĩa; bản sao không có nghĩa. Chỉ nếu bạn là trực tiếp thì số mệnh của bạn mới được hoàn thành. Nếu bạn là gián tiếp, bạn đã bỏ lỡ.

Cho nên mật tông không bao giờ nói là giống cái này hay cái nọ; không có lí tưởng nào. Mật tông không bao giờ nói về các lí tưởng; do đó, mới có cái tên "tantra-mật tông." Mật tông nói về các kĩ thuật - không bao giờ nói về các lí tưởng. Nó nói về cách bạn có thể trở thành; nó không bao giờ nói cái gì. Nó tồn tại vì cái cách đó. Mật tông ngụ ý kĩ thuật; chính từ mật tông ngụ ý kĩ thuật. Nó liên quan tới “cách thức” bạn có thể trở thành, nó không quan tâm tới cái gì. “Cái gì” đó sẽ được cung cấp bởi sự trưởng thành của bạn. Cứ dùng kĩ thuật, và dần dần tiềm năng bên trong của bạn sẽ trở thành thực tại. Khả năng chưa được lập bản đồ sẽ trở nên được mở ra, và khi nó mở ra bạn sẽ nhận ra nó là cái gì. Và không ai có thể nói nó là cái gì. Chừng nào bạn chưa trở thành nó, không người nào có thể dự đoán được bạn có thể trở thành cái gì.

Cho nên mật tông cho bạn chỉ các kĩ thuật - không bao giờ cho lí tưởng. Đây là cách nó khác với mọi giáo lí đạo đức. Giáo lí đạo đức bao giờ cũng cho lí tưởng. Cho dù họ nói về kĩ thuật, những kĩ thuật đó bao giờ cũng dành cho các lí tưởng đặc thù. Mật tông không cho bạn lí tưởng; bạn là lí tưởng, và tương lai của bạn là không biết. Không lí tưởng nào từ quá khứ có thể có bất kì giúp đỡ nào vì không cái gì có thể được lặp lại, và nếu nó được lặp lại nó là vô nghĩa.

Thiền sư nói nhớ và tỉnh táo. Nếu bạn gặp Phật trong thiền, giết ông ta ngay lập tức; không cho phép ông ta đứng đó. Thiền sư là những người đi theo Phật, và vậy mà họ nói giết Phật ngay lập tức nếu bạn gặp ông ấy trong thiền của bạn, vì nhân cách này, lí tưởng về Phật có thể trở thành thôi miên tới mức bạn có thể quên mất bản thân bạn, và nếu bạn quên bản thân bạn, bạn đã bỏ lỡ con đường. Phật không phải là lí tưởng; bạn là lí tưởng, tương lai không biết của bạn. Điều đó phải được khám phá ra.

Mật tông cho bạn các kĩ thuật khám phá. Kho báu ở bên trong bạn. Cho nên nhớ điều thứ hai này: rất khó tin được rằng bạn là lí tưởng - khó cho bạn tin vì mọi người đang kết án bạn. Không người nào chấp nhận bạn, thậm chí cả bạn cũng không chấp nhận bản thân bạn. Bạn liên tục kết án bản thân bạn. Bạn bao giờ cũng nghĩ dưới dạng là giống ai đó khác, và điều đó là giả, nguy hiểm. Nếu bạn liên tục nghĩ kiểu như điều đó, bạn sẽ trở thành giả và mọi thứ sẽ là rởm. Bạn có biết từ 'phoney-rởm' bắt nguồn từ đâu không? Nó bắt nguồn từ telephone-điện thoại. Vào thời đầu của điện thoại, việc truyền là giả, không thực tới mức tiếng nói thực và tiếng nói điện thoại được nghe qua máy điện thoại - tiếng nói phoney mà có tính cơ khí. Tiếng nói thực bị mất - chỉ trong những ngày đầu đó. Từ đó mới có từ phoney. Nếu bạn bắt chước ai đó khác, bạn sẽ trở thành phoney-rởm, bạn sẽ không là thực. Thiết bị cơ khí sẽ có đó khắp xung quanh bạn, và thực tại của bạn, tiếng nói thực của bạn, sẽ bị mất. Cho nên đừng là rởm, là thực đi.

Mật tông tin vào bạn. Đó là lí do tại sao có ít người tin thế trong mật tông - vì không ai tin vào bản thân mình. Mật tông tin vào bạn và nói rằng bạn là lí tưởng, cho nên đừng bắt chước bất kì người nào. Bắt chước sẽ tạo ra nhân cách giả quanh bạn. Bạn có thể liên tục đi cùng nhân cách giả đó cứ tưởng nó là bản thân bạn, nhưng nó không phải vậy. Cho nên điều thứ hai cần nhớ là ở chỗ không có lí tưởng cố định. Bạn không thể nghĩ dưới dạng của tương lai; bạn chỉ có thể nghĩ dưới dạng của hiện tại - chỉ tương lai tức khắc trong đó bạn có thể trưởng thành. Không tương lai cố định nào có đó, và điều tốt là không có tương lai cố định; bằng không chắc sẽ không có tự do. Nếu như có tương lai cố định, con người chắc sẽ là robot.

Bạn không có tương lai cố định. Bạn có đa khả năng; bạn có thể trưởng thành theo nhiều cách. Nhưng điều duy nhất mà sẽ cho bạn sự mãn nguyện tối thượng là ở chỗ bạn trưởng thành - ở chỗ bạn trưởng thành theo cách mà mọi trưởng thành tạo ra trưởng thành thêm nữa. Kĩ thuật giúp ích vì chúng là khoa học. Bạn tiết kiệm được việc lang thang không cần thiết, việc dò dẫm không cần thiết. Nếu bạn không biết bất kì kĩ thuật nào, bạn sẽ mất nhiều kiếp. Bạn sẽ đạt tới đích vì sinh lực bên trong bạn sẽ chuyển động trừ phi nó đi tới điểm mà không chuyển động nào là có thể. Nó sẽ liên tục chuyển động tới đỉnh cao nhất, và đó là lí do tại sao người ta liên tục được sinh đi sinh lại. Được bỏ lại cho bản thân bạn, bạn sẽ đạt tới - nhưng bạn sẽ phải du hành rất, rất lâu, và cuộc hành trình sẽ rất tẻ nhạt và chán.

Với thầy, với các kĩ thuật khoa học, bạn có thể tiết kiệm nhiều thời gian, cơ hội và năng lượng. Và đôi khi trong vòng vài giây bạn có thể trưởng thành nhiều tới mức trong vòng nhiều kiếp bạn thậm chí sẽ không có khả năng trưởng thành chừng nấy. Nếu kĩ thuật đúng được dùng, sự trưởng thành bùng nổ, và những kĩ thuật này đã được dùng trong hàng triệu năm thực nghiệm. Chúng đã không được phát minh ra bởi một người; chúng đã được phát minh ra bởi nhiều, nhiều người tìm kiếm, và chỉ điều tinh tuý được cho ở đây. Trong một trăm mười hai kĩ thuật này, mọi kĩ thuật từ khắp nơi trên thế giới đã được bao quát. Không ở đâu có tồn tại bất kì kĩ thuật nào mà không được chứa trong một trăm mười hai kĩ thuật này; chúng là toàn thể việc tìm kiếm tâm linh về bản chất. Nhưng tất cả những kĩ thuật này không phải là dành cho mọi người, cho nên bạn sẽ phải thử chúng. Chỉ những kĩ thuật nào đó sẽ giúp ích cho bạn, và bạn sẽ phải tìm ra chúng. Có hai cách: hoặc bằng việc thử và sai của bạn, cho tới khi bạn loạng choạng vớ được cái gì đó mà bắt đầu có tác dụng và bạn bắt đầu trưởng thành, và thế rồi bạn đi vào trong nó; hay bạn buông xuôi theo thầy giáo nào đó và ông ấy tìm ra cái gì phù hợp với bạn. Đây là hai cách. Bạn có thể chọn. Bây giờ là kĩ thuật.

Kĩ thuật thứ nhất:

“Xem điều tinh tuý của ông là tia sáng đi lên trong cột sống từ trung tâm tới trung tâm, và do vậy làm dâng lên “tính sống” trong ông.”

Nhiều phương pháp yoga dựa trên điều này. Trước hết hiểu nó là gì; thế rồi áp dụng. Cột sống, xương sống, là cơ sở cho cả thân thể và tâm trí bạn. Tâm trí bạn, cái đầu của bạn, là tận cùng của xương sống. Toàn thân được bắt rễ trong xương sống. Nếu xương sống là trẻ, bạn là trẻ. Nếu xương sống là già, bạn là già. Nếu bạn có thể giữ cho xương sống của bạn trẻ, khó mà trở nên già. Mọi thứ tuỳ thuộc vào xương sống của bạn. Nếu xương sống của bạn sống động, bạn sẽ có tâm trí rất lỗi lạc. Nếu xương sống là đờ đẫn và chết, bạn sẽ có tâm trí rất ngu ngơ. Toàn thể yoga cố gắng theo nhiều cách để làm cho xương sống của bạn thành sống động, sáng chói, đầy ánh sáng, trẻ và tươi tắn.

Xương sống có hai đầu: bắt đầu là trung tâm dục và kết thúc là sahasrara, trung tâm thứ bẩy ở đỉnh đầu. Chỗ bắt đầu của xương sống được gắn với đất, và dục là thứ có tính đất nhất trong bạn. Từ trung tâm bắt đầu trong xương sống, bạn ở trong tiếp xúc với tự nhiên, với điều Sankhya đã gọi là prakrati - đất, vật chất. Từ trung tâm cuối cùng, hay cực thứ hai, sahasrar, trong đầu, bạn trong tiếp xúc với điều thiêng liêng. Đây là hai cực của sự tồn tại của bạn. Thứ nhất là dục và thứ hai là sahasrar. Không có từ dành cho sahasrar trong tiếng Anh. Đây là hai cực. Hoặc cuộc sống của bạn sẽ hướng dục hoặc hướng sahasrar. Hoặc năng lượng của bạn sẽ chảy xuống từ trung tâm dục trở về đất, hoặc năng lượng của bạn sẽ được xả ra từ sahasrar vào trong càn khôn. Từ sahasrar bạn chảy vào trong brahman, vào trong Sự tồn tại tuyệt đối. Từ dục bạn chảy xuống vào trong sự tồn tại tương đối. Đây là hau dòng chảy, hai khả năng. Chừng nào bạn chưa bắt đầu chảy lên, khổ của bạn sẽ không bao giờ kết thúc. Bạn có thể có những thoáng nhìn về hạnh phúc, nhưng chỉ những thoáng nhìn - và những thoáng nhìn rất ảo vọng.

Khi năng lượng bắt đầu chảy lên bạn sẽ có ngày càng nhiều các thoáng nhìn thực. Và một khi nó đạt tới sahasrar và được xả ra từ đó, bạn sẽ có phúc lạc tuyệt đối cùng bạn. Đó là niết bàn. Thế thì không có thoáng nhìn; bạn trở thành bản thân phúc lạc. Cho nên toàn thể sự việc đối với yoga và mật tông là làm sao chuyển năng lượng đi lên qua cột sống, qua cột xương sống, làm sao giúp nó chuyển động ngược với lực hấp dẫn của đất. Dục là rất dễ dàng vì nó chảy theo hấp dẫn đất. Đất kéo mọi thứ xuống, trở lại; năng lượng dục của bạn được đất kéo xuống. Bạn có thể đã không nghe nói về điều đó, nhưng các phi hành gia đã cảm thấy điều này - rằng khoảnh khắc họ chuyển động ra ngoài lực hấp dẫn của trái đất, họ không cảm thấy nhiều tính dục. Khi thân thể mất trọng lượng, tính dục tan biến, biến mất.

Đất đang kéo sinh lực của bạn xuống và điều này là tự nhiên, vì sinh lực tới từ đất. Bạn ăn thức ăn và bạn tạo ra sinh lực bên trong bạn; nó tới từ đất, và đất đang kéo nó lại. Mọi thứ đi về cội nguồn của nó. Và nếu nó tiếp tục chuyển động theo cách này, sinh lực quay đi quay lại, và bạn đang chuyển động trong vòng tròn, bạn sẽ liên tục chuyển động hết kiếp nọ tới kiếp kia. Bạn có thể liên tục chuyển động theo cách này vô hạn chừng nào bạn chưa lấy cú nhảy giống như các phi hành gia. Như các phi hành gia, bạn phải lấy cú nhảy và đi ra ngoài vòng tròn này. Thế thì hình mẫu sức hấp dẫn của đất bị phá vỡ. Nó có thể bị phá vỡ!

Các kĩ thuật để làm sao nó có thể bị phá vỡ là ở đây - để làm sao năng lượng này có thể chuyển động theo chiều đứng và dâng lên bên trong bạn, đạt tới những trung tâm mới; để làm sao năng lượng mới có thể được khải lộ bên trong bạn, làm cho bạn thành con người mới với mọi chuyển động. Và khoảnh khắc năng lượng này được xả ra từ sahasrar của bạn, cực đối lập của dục, bạn không còn là người. Thế thì bạn không thuộc vào trái đất này; bạn đã trở thành điều thiêng liêng. Đó là điều được ngụ ý khi chúng ta nói Krishna là Thượng đế hay Phật là Thượng đế. Thân thể họ cũng giống như thân thể bạn - thân thể họ sẽ phải rơi vào ốm và chúng sẽ phải chết - mọi thứ xảy ra trong thân thể họ như nó xảy ra cho bạn. Chỉ một điều không xảy ra trong thân thể họ mà đang xảy ra cho bạn: năng lượng đã phá vỡ hình mẫu hấp dẫn của đất.

Nhưng điều đó bạn không thể thấy được, nó không phải là thấy được cho mắt bạn. Nhưng thỉnh thoảng khi bạn đang ngồi bên cạnh vị phật, bạn có thể cảm thấy điều này. Đột nhiên bạn cảm thấy bột phát năng lượng bên trong bạn, và năng lượng của bạn bắt đầu chảy lên. Chỉ thế thì bạn biết rằng cái gì đó đã xảy ra. Chỉ bằng việc ở trong tiếp xúc với vị phật năng lượng của bạn bắt đầu chuyển lên hướng tới sahasrar. Phật là mạnh tới mức ngay cả đất cũng còn kém mạnh; nó không thể kéo được năng lượng của bạn xuống. Những người đã cảm thấy điều này quanh một Jesus, một Phật, một Krishna, đã gọi họ là Thượng đế. Họ có nguồn năng lượng khác mạnh hơn đất.

Làm sao hình mẫu này có thể bị phá vỡ? Kĩ thuật này là rất hữu dụng cho việc phá huỷ hình mẫu này. Trước hết hiểu điều gì đó cơ bản. Một, nếu bạn đã quan sát chút nào bạn phải đã quan sát rằng năng lượng dục của bạn chuyển động cùng tưởng tượng. Chỉ qua tưởng tượng trung tâm dục của bạn bắt đầu vận hành. Thực sự, không có tưởng tượng nó không thể vận hành được. Đó là lí do tại sao nếu bạn đang trong yêu ai đó nó vận hành tốt hơn - vì với yêu, tưởng tượng đi vào. Nếu bạn không trong yêu điều đó là rất khó. Nó sẽ không vận hành.

Đây là lí do tại sao mãi dâm nam không được tìm thấy vào thời xưa, chỉ thấy mãi dâm nữ. Khó cho mãi dâm nam nếu anh ta không có yêu, và làm sao anh ta có thể có yêu chỉ bởi vì tiền? Bạn có thể trả tiền cho đàn ông để có giao hợp với bạn, nhưng nếu anh ta không có tưởng tượng dành cho bạn, anh ta không thể hoạt động được. Đàn bà có thể hoạt động vì dục của họ là thụ động. Thực sự, hoạt động của họ không được cần. Họ có thể được tách rời toàn bộ; họ có thể không cảm thấy bất kì cái gì chút nào. Thân thể của họ có thể chỉ ở đó như xác chết. Với người mãi dâm bạn không làm tình với thân thể thực - chỉ với cái xác chết. Nhưng đàn bà có thể dễ dàng là người mãi dâm vì dục của họ là thụ động.

Trung tâm dục vận hành qua tưởng tượng. Đó là lí do tại sao ngay cả trong mơ bạn có thể cương cứng và xuất tinh. Chúng là thực tại. Mơ chỉ là tưởng tượng. Người ta đã quan sát rằng mọi đàn ông, nếu khoẻ mạnh về thể chất, sẽ có ít nhất mười lần cương cứng trong đêm. Với mọi chuyển động của tâm trí, chỉ với một thoáng nghĩ về dục, cương cứng sẽ tới. Tâm trí bạn có nhiều năng lượng, nhiều khả năng, và một khả năng là ý chí. Nhưng bạn không thể lấy ý chí với dục được. Với dục ý chí là bất lực. Nếu bạn cố yêu ai đó, bạn sẽ cảm thấy bạn đã đi tới bất lực. Cho nên đừng bao giờ cố. Ý chí không bao giờ làm việc với dục; chỉ tưởng tượng sẽ làm việc. Tưởng tượng, và trung tâm này sẽ bắt đầu làm việc. Tại sao tôi nhấn mạnh vào sự kiện này? Vì nếu tưởng tượng giúp cho năng lượng chuyển động, thế thì bạn có thể di chuyển nó đi lên hay đi xuống chỉ bằng tưởng tượng. Bạn không thể di chuyển máu bạn bằng tưởng tượng; bạn không thể làm bất kì cái gì khác trong thân thể bằng tưởng tượng. Nhưng năng lượng dục có thể được chuyển động bằng tưởng tượng. Bạn có thể đổi chiều của nó.

Kinh này nói, "Xem điều tinh tuý của ông như tia sáng" - nghĩ về bản thân bạn, con người bạn, như tia sáng - "đi lên trong cột sống từ trung tâm tới trung tâm" - đi lên theo xương sống - "và do vậy ‘tính sống’ dâng lên trong ông." Yoga đã chia xương sống của bạn thành bẩy trung tâm. Trung tâm thứ nhất là trung tâm dục và trung tâm cuối cùng là sahasrar, và giữa hai trung tâm này có năm trung tâm. Một số hệ thống chia thành chín, một số chia thành ba, một số chia thành bốn. Phân chia này không có nghĩa mấy đâu, bạn có thể làm phân chia riêng của bạn. Chỉ năm trung tâm là đủ để làm việc; trung tâm thứ nhất là trung tâm dục, trung tâm thứ hai ở ngay sau rốn, trung tâm thứ ba ở ngay sau tim, trung tâm thứ tư ở ngay sau hai lông mày của bạn, ở giữa, ở giữa trán. Và trung tâm thứ năm, sahasrar, ở ngay trên đỉnh đầu bạn. Năm trung tâm sẽ có tác dụng.

Kinh này nói, "Xem bản thân ông...", có nghĩa là tưởng tượng bản thân bạn - nhắm mắt lại và tưởng tượng bản thân bạn chỉ như bạn là ánh sáng. Điều này không chỉ là tưởng tượng. Lúc đầu nó là vậy, nhưng nó cũng là thực tại nữa vì mọi thứ đều bao gồm ánh sáng. Bây giờ khoa học nói rằng mọi thứ bao gồm điện, còn mật tông bao giờ cũng nói rằng mọi thứ bao gồm các hạt ánh sáng - và bạn cũng thế. Đó là lí do tại sao Koran nói rằng Thượng đế là ánh sáng. Bạn là ánh sáng! Đầu tiên tưởng tượng rằng bạn chỉ là những tia sáng; thế rồi chuyển tưởng tượng của bạn tới trung tâm dục. Tập trung chú ý của bạn ở đó và cảm thấy rằng các tia sáng đang dâng lên từ trung tâm dục, dường như trung tâm dục đã trở thành nguồn ánh sáng và các tia sáng đang di chuyển trong bột phát - đi lên hướng tới trung tâm rốn. Phân chia được cần vì sẽ khó cho bạn kết nối trung tâm dục của bạn với sahasrar. Cho nên những phân chia nhỏ hơn sẽ giúp ích. Nếu bạn có thể kết nối, không phân chia nào được cần. Bạn có thể bỏ mọi phân chia từ trung tâm dục trở lên, và năng lượng, sinh lực sẽ dâng lên như ánh sáng hướng tới sahasrar. Nhưng các phân chia sẽ giúp ích nhiều hơn vì tâm trí bạn có thể quan niệm được các mảnh nhỏ hơn một cách dễ dàng hơn.

Cho nên chỉ cảm thấy rằng năng lượng này - chỉ các tia sáng - đang dâng lên từ trung tâm dục của bạn tới rốn như dòng sông ánh sáng. Lập tức bạn sẽ cảm thấy hơi ấm dâng lên trong bạn. Chẳng mấy chốc rốn của bạn sẽ trở thành nóng. Bạn có thể cảm thấy cái nóng này; ngay cả những người khác cũng có thể cảm thấy cái nóng đó. Qua tưởng tượng của bạn, năng lượng dục sẽ bắt đầu dâng lên. Khi bạn cảm thấy rằng bây giờ trung tâm thứ hai ở rốn đã trở thành nguồn ánh sáng, rằng các tia sáng đang tới và được tụ tập ở đó, thế thì bắt đầu chuyển sang trung tâm tâm. Khi ánh sáng đạt tới trung tâm tâm, khi các tia sáng đang tới, nhịp tim của bạn sẽ bị thay đổi. Việc thở của bạn sẽ trở nên sâu hơn, và hơi ấm sẽ tới với tâm bạn. Tiếp tục đi lên.

"Xem điều tinh tuý của ông là tia sáng đi lên trong cột sống từ trung tâm tới trung tâm, và do vậy làm dâng lên “tính sống” trong ông." Và khi bạn cảm thấy hơi ấm, ngay bên cạnh, bạn sẽ cảm thấy "tính sống," sức sống mới tới với bạn, ánh sáng bên trong dâng lên. Năng lượng dục có hai phần: một phần là vật lí và một phần là siêu linh. Trong thân thể bạn mọi thứ đều có hai phần. Kiểu như thân thể và tâm trí của bạn, mọi thứ bên trong bạn đều có hai phần - một phần vật chất và phần kia tâm linh. Năng lượng dục có hai phần. Phần vật chất là tinh dịch; nó không thể dâng lên được, không có lối chuyển cho nó. Vì điều này, nhiều nhà sinh lí của phương Tây nói rằng các phương pháp của mật tông và yoga là vô nghĩa và họ phủ nhận chúng hoàn toàn. Làm sao năng lượng dục có thể dâng lên được? Không có lối chuyển và năng lượng dục không thể dâng lên được. Họ là đúng và dầu vậy sai. Tinh dịch, phần vật chất, không thể dâng lên được - nhưng đó không phải là toàn thể của nó. Thực sự, nó chỉ là thân thể của năng lượng dục, nó không phải là năng lượng dục. Năng lượng dục là phần siêu linh của nó, và phần siêu linh này có thể dâng lên. Và với phần siêu linh đó, lối chuyển cột sống được dùng - lối chuyển cột sống và các trung tâm của nó. Nhưng điều đó phải được cảm thấy và việc cảm của bạn đã đi tới chết.

Tôi nhớ ở đâu đó rằng một nhà trị liệu tâm lí nào đó đã viết về một bệnh nhân, một người đàn bà. Ông ấy bảo bà ấy cảm cái gì đó, nhưng nhà trị liệu tâm lí cảm thấy rằng bất kì điều gì cô ấy làm cô ấy đều không cảm, mà nghĩ về việc cảm - và đó là khác biệt. Cho nên nhà trị liệu đặt tay mình vào tay người đàn bà và ấn nó, vừa bảo cô ấy nhắm mắt lại và nói lại điều cô ấy cảm thấy. Cô ấy lập tức nói, "Tôi cảm thấy tay ông."

Nhưng nhà trị liệu nói, "Không, đây không phải là việc cảm của cô. Đây chỉ là suy nghĩ của cô, suy diễn của cô. Tôi đã đặt bàn tay tôi vào bàn tay cô; cô nói cô cảm thấy tay tôi. Nhưng cô không cảm. Đây là suy diễn. Cô cảm thấy gì?"

Thế là cô ấy nói, "Tôi cảm thấy ngón tay ông."

Nhà trị liệu lại nói, "Không, đây không phải là cảm. Đừng suy diễn bất kì cái gì. Chỉ nhắm mắt lại và đi tới chỗ gặp bàn tay tôi; thế rồi nói cho tôi cô cảm thấy gì."

Thế rồi cô ấy nói, "Ồ! Tôi bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Tôi cảm thấy sức ép và hơi ấm."

Khi bàn tay chạm vào bạn, bàn tay không được cảm thấy. Sức ép và hơi ấm được cảm thấy. Bàn tay chỉ là suy diễn, nó có tính trí thức, không phải là cảm. Hơi ấm và sức ép, đó là cảm. Bây giờ cô ấy cảm. Chúng ta đã mất việc cảm hoàn toàn. Bạn sẽ phải phát triển việc cảm; chỉ thế thì bạn mới có thể làm những kĩ thuật như thế. Bằng không, chúng sẽ không vận hành. Bạn sẽ chỉ trí thức hoá, bạn sẽ chỉ nghĩ rằng bạn đang cảm, và không cái gì sẽ xảy ra. Đó là lí do tại sao mọi người tới tôi và nói, "Thầy nói cho chúng tôi kĩ thuật này là có ý nghĩa thế, nhưng chẳng cái gì xảy ra." Họ đã thử, nhưng họ bỏ lỡ một chiều - chiều cảm. Cho nên trước hết bạn sẽ phải phát triển điều đó, và có một số phương pháp bạn có thể thử.

Bạn có thể làm một điều. Nếu bạn có con nhỏ trong nhà, làm theo đứa trẻ trong một giờ mọi ngày. Điều đó sẽ tốt hơn và hoàn thành nhiều hơn việc đi theo vị phật. Cho phép đứa trẻ đi bằng hai chân hai tay, và bạn cũng đi bằng hai chân hai tay. Chỉ làm theo đứa trẻ bằng hai chân hai tay, và lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy một sinh lực mới tới với bạn. Bạn sẽ lại trở thành đứa trẻ. Nhìn đứa trẻ và chỉ làm theo. Nó sẽ đi tới mọi góc; nó sẽ chạm vào mọi thứ - không chỉ chạm, nó sẽ nếm mọi thứ, nó sẽ ngửi mọi thứ. Chỉ làm theo, và làm bất kì cái gì nó làm.

Bạn cũng đã là đứa trẻ một thời; bạn đã làm điều này. Đứa trẻ đang cảm. Nó không trí thức hoá, nó không nghĩ. Nó cảm mùi, cho nên nó đi tới góc mà từ đó mùi này tới. Nó thấy quả táo, cho nên nó nếm táo. Nếm như đứa trẻ đi. Quan sát khi nó ăn táo, nhìn nó: nó được cuốn hút toàn bộ trong điều đó. Toàn thể thế giới đã mất, thế giới không còn đó nữa - chỉ còn mỗi quả táo. Thậm chí quả táo cũng không có và đứa trẻ không có - chỉ có việc ăn. Cứ làm theo đứa trẻ nhỏ trong một giờ. Giờ đó sẽ làm phong phú thêm thế, bạn sẽ lại trở thành đứa trẻ.

Cơ chế bảo vệ của bạn sẽ bị mất đi, áo giáp của bạn sẽ bị mất đi, và bạn sẽ bắt đầu nhìn thế giới như đứa trẻ nhìn - từ chiều cảm. Khi bạn cảm thấy rằng bây giờ bạn có thể cảm, không nghĩ, bạn sẽ tận hưởng đường viền của tấm thảm mà bạn đang di chuyển trên đó như đứa trẻ, sức ép, hơi ấm - và chỉ bằng việc làm theo đứa trẻ một cách hồn nhiên. Con người có thể học được nhiều từ trẻ con, và sớm hay muộn hồn nhiên thực của bạn sẽ bùng phát. Bạn đã có thời là đứa trẻ và bạn biết là một ngụ ý gì. Bạn đã đơn giản quên mất.

Trung tâm cảm phải bắt đầu vận hành; chỉ thế thì những kĩ thuật này mới có bất kì sự giúp đỡ nào. Bằng không bạn sẽ liên tục nghĩ rằng năng lượng đang dâng lên, nhưng sẽ không có việc cảm. Và nếu không có việc cảm, tưởng tượng là bất lực, vô tích sự. Chỉ tưởng tượng có cảm sẽ cho bạn kết quả. Bạn có thể làm nhiều thứ khác và không cần làm nỗ lực đặc biệt để làm chúng. Khi bạn đi ngủ chỉ cảm thấy giường, cảm thấy gối - cái lạnh. Chỉ đặc biệt quan tâm tới nó; chơi với cái gối.

Nhắm mắt lại và nghe tiếng ồn của máy điều hoà nhiệt độ, hay của giao thông hay của đồng hồ hay bất kì cái gì. Chỉ lắng nghe. Không dán nhãn, không nói bất kì cái gì. Không dùng tâm trí. Chỉ sống trong cảm giác. Buổi sáng, trong khoảnh khắc đầu của việc thức dậy, khi bạn cảm thấy rằng bây giờ giấc ngủ đã qua, đừng bắt đầu nghĩ. Trong vài khoảnh khắc bạn lại có thể là đứa trẻ - hồn nhiên, tươi tắn. Đừng bắt đầu nghĩ. Đừng nghĩ về bạn sẽ làm gì và khi nào bạn bắt đầu tới văn phòng và bạn sẽ bắt chuyến tầu hoả nào. Đừng bắt đầu nghĩ. Bạn sẽ có đủ thời gian cho mọi điều vô nghĩa đó. Chỉ đợi. Trong vài khoảnh khắc chỉ lắng nghe tiếng động. Chim hót hay gió luồn qua cây hay đứa trẻ khóc hay người đưa sữa đã tới và đang làm ra âm thanh hay sữa đang được rót ra. Với bất kì cái gì xảy ra, cảm nó đi. Là nhạy cảm với nó, mở với nó. Cho phép nó xảy ra với bạn, và nhạy cảm của bạn sẽ phát triển.

Khi tắm vòi hoa sen, cảm nó khắp trên thân thể - mọi giọt nước chạm vào bạn. Cảm cái chạm, cái lạnh, hơi ấm! Thử điều này cả ngày bất kì khi nào bạn có cơ hội, và mọi nơi có cơ hội - mọi nơi! Khi thở, cảm hơi thở - chuyển động của nó bên trong và việc nó đi ra - chỉ cảm nó! Cảm thân thể riêng của bạn đi. Bạn đã không cảm nó.

Chúng ta sợ thân thể riêng của mình thế. Không ai chạm vào thân thể riêng của mình theo cách yêu thương. Bạn đã bao giờ trao bất kì yêu thương nào cho thân thể riêng của bạn chưa? Toàn thể nền văn minh đều sợ bất kì người nào chạm vào bản thân mình vì từ thời thơ ấu việc chạm đã bị phủ nhận. Việc chạm vào bản thân người ta theo cách yêu thương dường như là thủ dâm. Nhưng nếu bạn không thể chạm được vào bản thân bạn theo cách yêu thương, thân thể bạn sẽ trở thành đờ đẫn và chết. Nó đã thành như thế. Chạm vào mắt bạn bằng lòng bàn tay bạn đi. Cảm thấy cái chạm này, và mắt bạn sẽ cảm thấy tươi tắn và sống động ngay lập tức. Cảm thấy thân thể bạn khắp nơi đi. Cảm thấy thân thể người yêu của bạn, thân thể người bạn của bạn. Xoa bóp là tốt. Hai người bạn có thể xoa bóp cho nhau và cảm thấy thân thể của nhau. Bạn sẽ trở nên nhạy cảm hơn.

Tạo ra sự nhạy cảm và việc cảm đi. Thế thì sẽ dễ dàng cho bạn làm những kĩ thuật này, và thế thì bạn sẽ cảm thấy “tính sống” nảy sinh trong bạn. Đừng bỏ năng lượng này ở bất kì đâu. Cho phép nó đi tới sahasrar. Nhớ điều này: bất kì khi nào bạn làm thực nghiệm này, đừng bỏ dở nó nửa chừng. Bạn phải hoàn thành nó. Chăm nom rằng không ai quấy rầy bạn. Nếu bạn bỏ năng lượng này ở đâu đó nửa chừng, điều đó có thể có hại. Nó phải được xả ra. Cho nên đem nó tới đầu và cảm thấy dường như đầu bạn đã trở thành lối mở.

Ở Ấn Độ chúng ta đã vẽ sahasrar là hoa sen - là hoa sen một nghìn cánh. 'Sahasrar' nghĩa là một nghìn cánh - việc mở ra của một nghìn cánh. Quan niệm về hoa sen có một nghìn cánh được mở ra, và từ mọi cánh năng lượng nhẹ này đang đi vào trong càn khôn. Lần nữa, đây là hành động yêu - không với tự nhiên bây giờ, mà với điều tối thượng. Lần nữa, nó là cực thích.

Có hai kiểu cực thích: một là dục và kiểu kia là tâm linh. Dục tới từ trung tâm thấp nhất và tâm linh tới từ trung tâm cao nhất. Từ trung tâm cao nhất bạn gặp gỡ cái cao nhất và từ trung tâm thấp nhất bạn gặp gỡ cái thấp nhất. Ngay cả khi thực tại đang trong hành động dục, bạn có thể làm bài tập này; cả hai bạn tình có thể làm điều này. Chuyển năng lượng đi lên, và thế thì hành động dục trở thành sadhana mật tông; nó trở thành thiền.

Nhưng đừng bỏ năng lượng này ở đâu đó trong thân thể tại trung tâm nào đó. Ai đó có thể tới và bạn sẽ có công chuyện nào đó, hay cú điện thoại sẽ tới và bạn sẽ phải dừng lại. Cho nên làm nó vào thời gian mà không ai sẽ quấy rầy bạn, và đừng bỏ năng lượng này trong bất kì trung tâm nào. Bằng không trung tâm đó nơi bạn bỏ lại năng lượng này sẽ trở thành vết thương, và bạn có thể tạo ra nhiều bệnh tinh thần. Cho nên nhận biết vào; bằng không đừng làm điều này. Phương pháp này cần riêng tư tuyệt đối và không quấy rầy, và nó phải được làm một cách đầy đủ. Năng lượng này phải đi tới đầu, và nó phải được xả ra từ đó.

Bạn sẽ có các kinh nghiệm đa dạng. Khi bạn sẽ cảm thấy rằng các tia sáng bắt đầu đi lên từ trung tâm dục, sẽ có cương cứng hay cảm giác ở trung tâm dục. Nhiều, nhiều người tới tôi rất sợ và hoảng hốt. Họ nói rằng bất kì khi nào họ bắt đầu thiền, khi họ bắt đầu chuyển vào sâu, lại có cương cứng. Họ tự hỏi, "Cái này là gì vậy?" Họ sợ vì họ nghĩ rằng trong thiền dục sẽ phải không có đó. Nhưng bạn không biết sự vận hành của cuộc sống. Đó là dấu hiệu tốt. Nó chỉ ra rằng năng lượng giờ có đó sống động. Bây giờ nó cần chuyển động. Cho nên đừng trở nên hoảng hốt và đừng nghĩ rằng cái gì đó sai. Nó là dấu hiệu tốt. Khi bạn bắt đầu thiền trung tâm dục sẽ trở nên nhạy cảm hơn, sống động, kích động, và lúc bắt đầu kích động này sẽ hệt như bất kì kích động dục nào - nhưng chỉ lúc bắt đầu thôi. Khi thiền của bạn trở nên sâu hơn, bạn sẽ cảm thấy năng lượng chảy lên. Khi năng lượng chảy, trung tâm dục trở nên im lặng, ít bị kích động.

Khi năng lượng thực sự chuyển tới sahasrar, sẽ không có cảm giác tại trung tâm dục. Nó sẽ tĩnh lặng và im lặng toàn bộ. Nó sẽ trở thành mát mẻ hoàn toàn, và hơi ấm sẽ tới đầu. Và đây là vật lí. Khi trung tâm dục bị kích động, nó trở thành nóng; bạn có thể cảm thấy cái nóng đó, nó là vật lí. Khi năng lượng di chuyển đi, trung tâm dục sẽ trở thành mát hơn và mát hơn và mát hơn, và cái nóng sẽ đi tới đầu.

Bạn sẽ cảm thấy choáng váng. Khi năng lượng này lên tới đầu, bạn sẽ cảm thấy choáng váng. Đôi khi bạn thậm chí có thể cảm thấy buồn nôn vì lần đầu tiên năng lượng đã đi tới đầu và đầu bạn không quen với nó. Nó phải trở nên được điều chỉnh. Cho nên đừng trở nên sợ. Đôi khi bạn có thể ngay lập tức trở thành vô ý thức, nhưng đừng sợ. Điều này xảy ra. Nếu nhiều năng lượng thế bất thần chuyển động và bùng nổ trong đầu, bạn có thể trở thành vô ý thức. Nhưng vô ý thức đó không thể còn lại quá một giờ. Trong vòng một giờ năng lượng này tự động rơi trở lại hay được xả ra. Bạn không thể vẫn còn theo cách đó trong hơn một giờ. Tôi nói một giờ, nhưng thực ra nó đích xác là bốn mươi tám phút. Nó không thể nhiều hơn điều đó. Điều đó không bao giờ có trong hàng triệu năm thực nghiệm, cho nên đừng sợ. Nếu bạn quả trở nên vô ý thức, bạn sẽ cảm thấy tươi tắn tới mức dường như bạn đã ở trong giấc ngủ lần đầu tiên, trong ngủ say nhất.

Yoga gọi nó bằng một cái tên đặc biệt - yoga tandra: yoga ngủ. Nó là rất sâu; bạn đi tới trung tâm sâu nhất của bạn. Nhưng đừng sợ. Và nếu đầu của bạn trở nên nóng, đó là dấu hiệu tốt. Xả năng lượng này ra. Cảm thấy dường như đầu bạn đang mở ra như hoa sen - dường như năng lượng được xả vào trong càn khôn. Khi năng lượng này được xả ra, bạn sẽ cảm thấy cái lạnh tới với bạn. Bạn chưa bao giờ cảm thấy cái lạnh đến sau cái nóng này. Nhưng làm kĩ thuật này đầy đủ đi; đừng bao giờ làm nó mà không đầy đủ.

Kĩ thuật thứ hai:

"Hay trong không gian ở giữa, cảm thấy điều này như tia sét."

Đây là phương pháp rất tương tự với hơi khác biệt: "Hay trong không gian ở giữa, cảm thấy điều này như tia sét." Giữa trung tâm này và trung tâm khác, khi các tia sáng đang tới, bạn có thể cảm thấy nó giống như tia sét - chỉ là việc nhảy của ánh sáng. Với một số người, kĩ thuật thứ hai này sẽ phù hợp hơn và với những người khác thì kĩ thuật thứ nhất là phù hợp. Đây là lí do tại sao có sửa đổi. Có những người không thể tưởng tượng được mọi thứ một cách dần dần và có những người không thể tưởng tượng được trong cú nhảy. Nếu bạn có thể nghĩ và tưởng tượng dần dần, thế thì phương pháp thứ nhất là tốt. Nhưng nếu bạn thử phương pháp thứ nhất và bạn đột nhiên cảm thấy rằng từ trung tâm này tia sáng nhảy thẳng sang trung tâm thứ hai, thế thì đừng làm phương pháp thứ nhất. Phương pháp thứ hai là tốt hơn cho bạn. "Cảm thấy điều này như tia sét" - như việc loé lên của ánh sáng nhảy từ trung tâm này sang trung tâm tiếp. Và phương pháp thứ hai là thực hơn vì, thực sự, ánh sáng nhảy. Không có lớn dần từng bước. Ánh sáng là cú nhảy.

Nhìn vào bóng đèn điện mà xem. Bạn nghĩ nó là thường hằng, nhưng đó là ảo tưởng. Có các kẽ hở, nhưng kẽ hở này là nhỏ tới mức bạn không thể phát hiện được chúng. Điện tới theo các cú nhảy. Một cú nhảy, và thế rồi có kẽ hở của tối. Cú nhảy khác, và thế rồi có kẽ hở tối. Nhưng bạn không bao giờ cảm thấy kẽ hở này vì cú nhảy nhanh thế. Bằng không, mọi khoảnh khắc đều có tối. Lại có cú nhảy, ánh sáng tới, thế rồi lại tối. Ánh sáng nhảy, nó không bao giờ đi dần. Với những người có thể quan niệm được về cú nhảy, bản sửa đổi thứ hai là tốt nhất. “Hay trong không gian ở giữa, cảm thấy điều này như tia sét." Cứ thử nó đi. Nếu bạn cảm thấy thoải mái với các tia sáng tới dần dần, điều đó là được. Nếu bạn không cảm thấy thoải mái và các tia sáng đang nhảy, thế thì quên về tia sáng đi. Nghĩ về điều này như tia sét trên trời, trong mây, chỉ nhảy từ chỗ này sang chỗ khác.

Với đàn bà kĩ thuật thứ nhất sẽ là dễ dàng hơn và với đàn ông thì kĩ thuật thứ hai dễ hơn. Tâm trí nữ có thể quan niệm được về sự dần dần dễ dàng hơn và tâm trí nam thì nhảy dễ dàng hơn. Tâm trí nam có tính “nhảy"; nó nhảy từ thứ này sang thứ khác. Có sự không thoải mái tinh tế trong tâm trí nam. Tâm trí nữ có quá trình dần dần, nó không nhảy. Đó là lí do tại sao logic nữ và nam là rất khác nhau. Đàn ông liên tục nhảy từ thứ này sang thứ khác, còn đàn bà điều này là không thể quan niệm được. Với họ phải có lớn lên - lớn dần. Nhưng chọn đi. Thử những kĩ thuật này, và chọn bất kì cái gì bạn cảm thấy là tốt cho bạn.

Hai hay ba điều nữa về phương pháp này. Với tia sét bạn có thể cảm thấy cái nóng tới mức nó dường như là không thể chịu nổi. Nếu bạn cảm thấy điều đó, đừng thử nó. Tia sét có thể cho bạn nhiều nhiệt. Nếu bạn cảm thấy điều này, rằng nó là không thể chịu nổi, thế thì đừng thử phương pháp này. Thế thì với phương pháp thứ nhất, nếu bạn thoải mái, thế thì nó là tốt. Bằng không với sự không thoải mái, đừng thử nó. Đôi khi bùng nổ có thể lớn tới mức bạn có thể trở nên sợ nó, và một khi sợ rồi bạn sẽ không bao giờ có khả năng làm nó lần nữa. Thế thì sợ bước vào.

Cho nên người ta bao giờ cũng phải nhận biết không trở nên sợ bất kì cái gì. Nếu bạn cảm thấy rằng sợ sẽ tới và nó là quá nhiều với bạn, đừng thử nó. Thế thì phương pháp thứ nhất với tia sáng là tốt nhất. Nếu bạn cảm thấy rằng ngay cả với tia sáng nóng quá nhiều đang tới với bạn - và điều đó còn tuỳ vì mọi người khác nhau - thế thì quan niệm về tia sáng là mát mẻ, tưởng tượng chúng là mát mẻ. Thế thì thay vì cảm thấy hơi ấm bạn sẽ cảm thấy cái lạnh với mọi thứ. Điều đó nữa sẽ có hiệu quả. Cho nên bạn có thể quyết định; thử và quyết định. Nhớ, với kĩ thuật này, và với các kĩ thuật khác nữa, nếu bạn cảm thấy rất không thoải mái hay bất kì cái gì không thể chịu nổi, đừng làm nó. Có các phương pháp khác, và phương pháp này có thể không dành cho bạn. Với rối loạn không cần thiết bên trong, bạn sẽ tạo ra nhiều vấn đề hơn là bạn sẽ giải quyết chúng.

Ở Ấn Độ, vì điều này, chúng ta đã phát triển một yoga đặc thù mà chúng ta gọi là sahaj yoga. Sahaj nghĩa là tự phát, thoải mái, tự nhiên. Bao giờ cũng nhớ tới sahaj. Nếu bạn cảm thấy bất kì kĩ thuật nào tới bạn một cách tự phát, nếu bạn cảm thấy ham thích nó, nếu bạn cảm thấy tốt hơn với nó - lành mạnh hơn, sống động hơn, ở nhà nhiều hơn - thế thì đó là phương pháp dành cho bạn. Đi cùng nó đi; bạn có thể tin cậy nó. Đừng tạo ra vấn đề không cần thiết. Và cơ chế bên trong là rất phức tạp. Nếu bạn làm cái gì đó mà quá nhiều với bạn, bạn có thể phá huỷ nhiều thứ. Cho nên tốt hơn cả là đi cùng cái gì đó tạo cho bạn cảm thấy hài hoà.

Kĩ thuật thứ ba:

“Cảm thấy càn khôn như sự hiện diện trong mờ sống mãi.”

Điều này lại liên quan tới ánh sáng: "Cảm thấy càn khôn như sự hiện diện trong mờ sống mãi." Nếu bạn đã dùng bất kì ma tuý nào như LSD hay thứ như thế nào đó, toàn thể thế giới quanh bạn trở thành hiện tượng ánh sáng đầy mầu sắc mà trong mờ, sống động. Điều này không phải bởi vì LSD. Thế giới là như vậy, nhưng mắt bạn đã trở nên mờ xỉn. LSD không tạo ra thế giới mầu sắc quanh bạn; thế giới đã mầu sắc rồi, không cái gì sai với thế giới. Nó là cầu vồng mầu sắc - điều huyền bí của mầu sắc và ánh sáng trong mờ. Nhưng mắt bạn đã trở thành mờ xỉn. Đó là lí do tại sao bạn không bao giờ có thể cảm thấy nó trong tính mầu sắc như vậy.

LSD chỉ làm trong vắt lại mắt bạn. Nó không làm cho thế giới thành mầu sắc; nó chỉ giúp sự mờ xỉn của bạn qua đi về mặt hoá học, và thế thì toàn thế giới bùng phát ra trước bạn. Nó là một thứ mới. Ngay cả chiếc ghế bình thường cũng thành hiện tượng kì diệu. Chỉ một chiếc giầy trên sàn cũng lấy mầu sắc mới, sự trẻ trung mới. Tiếng ồn giao thông bình thường trở thành âm nhạc. Cây bạn bao giờ cũng thấy nhưng chưa bao giờ được nhìn vào lại được sinh ra mới mẻ mặc dầu bạn bao giờ cũng đi qua cạnh chúng và bạn biết bạn đã nhìn thấy chúng. Mọi lá cây đều là phép màu.

Và đây là cách thực tại là vậy. Không phải là LSD tạo ra thực tại này. LSD chỉ phá huỷ sự mờ xỉn của bạn, sự không nhạy cảm của bạn, và bạn nhìn vào thế giới như người ta đáng thực sự nhìn. Nhưng LSD có thể cho bạn chỉ một thoáng nhìn, và nếu bạn phụ thuộc vào nó, sớm hay muộn ngay cả LSD sẽ không có khả năng loại bỏ được sự mờ xỉn của bạn. Thế thì bạn sẽ cần liều lớn hơn, và thế thì bạn sẽ trở thành miễn nhiễm với liều lớn hơn. Và, thực sự, nếu bạn bỏ LSD hay ma tuý khác, thế giới sẽ mờ xỉn hơn nó đã từng vậy. Thế thì bạn sẽ thậm chí trở thành không nhạy cảm hơn.

Mới vài ngày trước đây một cô gái tới gặp tôi. Cô ấy nói cô ấy không thể cảm thấy bất kì cực thích nào trong hành động yêu. Cô ấy đã thử nhiều đàn ông, nhưng cô ấy không thể cảm thấy cực thích nào. Đỉnh không bao giờ tới, và cô ấy đã trở nên thất vọng. Thế là tôi bảo cô ấy kể lại cho tôi toàn thể chuyện tình của cô ấy và cuộc sống dục của cô ấy - toàn thể câu chuyện. Thế rồi tôi phát hiện ra rằng cô ấy đã dùng máy rung điện. Bây giờ ở phương Tây họ đang dùng cái này. Một khi bạn dùng máy rung điện như dương vật nam, thế thì không người nam nào có thể thoả mãn được bạn vì máy rung điện, sau rốt, là máy rung điện. Thế thì âm đạo và âm vật của bạn sẽ chết, đờ đẫn, và thế thì cực thích sẽ trở thành không thể được. Thế thì sẽ không có khả năng nào cho bất kì cực thích nào. Bạn bây giờ sẽ cần máy rung điện mạnh hơn, và điều này có thể đi tới cực đoan là toàn thể cơ chế dục của bạn sẽ trở thành đá. Và điều này đang xảy ra cho mọi giác quan của chúng ta. Nếu bạn dùng bất kì thiết bị bên ngoài nào, bạn sẽ trở thành đờ đẫn.

LSD sẽ làm cho bạn đờ đẫn chung cuộc vì với nó bạn không trưởng thành. Nếu bạn trưởng thành, thế thì nó là quá trình khác. Thế thì bạn trở nên nhạy cảm hơn, và khi bạn trở nên nhạy cảm hơn thế giới trở thành khác. Bây giờ bạn có thể cảm thấy nhiều thứ bạn chưa bao giờ cảm thấy trước đây vì bạn đã không nhạy cảm.

Kĩ thuật này dựa trên sự nhạy cảm bên trong. Đầu tiên trưởng thành trong tính nhạy cảm đi. Đóng cửa phòng bạn lại, làm cho căn phòng thành tối và thắp một chiếc nến nhỏ. Ngồi gần chiếc nến với thái độ rất yêu thương - đúng hơn, với thái độ lời nguyện. Nguyện với cây nến, "Hiển lộ bản thân ngài cho tôi." Đi tắm, vã nước lạnh vào mắt bạn, thế rồi ngồi trong tâm trạng rất cầu nguyện trước chiếc nến. Nhìn vào nó và quên đi mọi thứ khác đi. Chỉ nhìn vào chiếc nến nhỏ - ngọn lửa và chiếc nến. Liên tục nhìn nó. Sau năm phút bạn sẽ cảm thấy rằng nhiều điều đang thay đổi trong chiếc nến. Chúng không thay đổi trong chiếc nến, nhớ lấy; mắt bạn đang thay đổi.

Với thái độ yêu thương, với toàn thể thế giới được kết thúc, với tập trung toàn bộ, với cái tâm cảm nhận, cứ liên tục nhìn vào chiếc nến và ngọn lửa. Thế thì bạn sẽ khám phá ra mầu sắc mới quanh ngọn lửa, hình dáng mới mà bạn chưa bao giờ nhận biết đã có đó. Chúng có đó; toàn thể cầu vồng có đó. Bất kì chỗ nào có ánh sáng, cầu vồng đều có đó vì ánh sáng là đủ mọi mầu. Bạn cần sự nhạy cảm tinh tế. Chỉ cảm nó và liên tục nhìn vào nó. Nếu nước mắt bắt đầu chảy, cứ tiếp tục nhìn vào nó. Nước mắt đó sẽ giúp cho mắt bạn được tươi tắn hơn.

Đôi khi bạn có thể cảm thấy rằng ngọn lửa, chiếc nến, đã trở thành huyền bí. Nó không là chiếc nến bình thường bạn mang cùng bạn; nó đã lấy một vẻ quyến rũ mới, tính thiêng liêng tinh tế đã đi vào trong nó. Tiếp tục làm điều này. Bạn cũng có thể làm điều này với nhiều thứ khác.

Một trong những người bạn của tôi đã kể cho tôi rằng một nhóm năm hay sáu người đã từng thực nghiệm với đá. Tôi bảo họ cách thực nghiệm, và thế rồi họ báo cáo lại cho tôi. Họ đã thực nghiệm với đá trên bở một con sông đơn độc. Họ đã cố cảm thấy chúng bằng tay của họ, bằng mặt của họ, chạm vào đá bằng lưỡi của họ, ngửi đá. Theo mọi cách có thể họ đã cảm đá - chỉ đá bình thường mà họ thấy trên bờ.

Họ đã thử điều này suốt một giờ, mọi người với đá. Và thế rồi bạn tôi báo cáo, đã có phép màu. Mọi người nói, "Tôi có thể giữ hòn đá này được không? Tôi đã rơi vào yêu nó!" Một hòn đá bình thường! Nếu bạn có mối quan hệ thông cảm với nó, bạn sẽ rơi vào yêu. Và nếu bạn không có nhạy cảm đó, thế thì ngay cả với một người rất đẹp bạn hiện hữu như với tảng đá; bạn không thể rơi vào yêu được.

Nhạy cảm phải tăng trưởng. Mọi giác quan của bạn phải trở nên sống động hơn. Thế thì bạn có thể thực nghiệm bằng kĩ thuật này. "Cảm thấy càn khôn như sự hiện diện trong mờ sống mãi." Mọi nơi ánh sáng hiện hữu - trong nhiều, nhiều hình, dạng, ánh sáng đang xảy ra ở mọi nơi. Nhìn nó đi! Và mọi nơi ánh sáng hiện hữu vì toàn thể hiện tượng này được dựa trên nền tảng ánh sáng. Nhìn vào lá hay hoa hay đá, và sớm hay muộn bạn sẽ cảm thấy các tia sáng đi ra từ nó. Chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Đừng vội vàng vì không cái gì được khải lộ khi bạn vội vàng. Trong vội vàng bạn đờ đẫn. Chờ đợi im lặng với bất kì cái gì, và bạn sẽ khám phá ra hiện tượng mới mà bao giờ cũng có đó, nhưng bạn đã không tỉnh táo về nó - không nhận biết về nó.

"Cảm thấy càn khôn như sự hiện diện trong mờ sống mãi," và tâm trí bạn sẽ trở thành hoàn toàn im lặng khi bạn cảm thấy sự hiện diện của sự tồn tại sống mãi. Bạn sẽ chỉ là một phần trong nó, chỉ là một nốt trong bản giao hưởng lớn. Không nặng gánh, không căng thẳng... giọt nước đã rơi vào trong đại dương. Nhưng tưởng tượng lớn sẽ được cần lúc ban đầu, và nếu bạn cũng thử với việc huấn luyện nhạy cảm khác, điều đó sẽ giúp ích.

Bạn có thể thử nhiều cách. Cứ nắm tay ai đó trong tay bạn. Nhắm mắt lại và cảm thấy sự sống trong người kia. Cảm nó, và cho phép nó chuyển tới bạn. Cảm sự sống riêng của bạn và cho phép nó chuyển tới người kia. Ngồi gần cây và chạm vào vỏ cây. Nhắm mắt lại và cảm thấy sự sống đang dâng lên trong cây, và bạn thay đổi ngay lập tức.

Tôi đã nghe nói về một thực nghiệm. Một bác sĩ đang làm thực nghiệm với mọi người để xem liệu việc cảm của họ có làm thay đổi hệ thống sinh hoá của họ không. Bây giờ ông ấy đã báo cáo rằng việc cảm làm thay đổi hệ thống sinh hoá ngay lập tức. Ông ấy đã làm thực nghiệm với một nhóm mười hai người. Ông ấy lấy nước tiểu của họ trước thực nghiệm, và nước tiểu đã là bình thường, thông thường.

Từng người được đặt vào dưới những căng thẳng khác nhau. Một người được xem bộ phim kinh rợn, giận dữ, bạo hành, độc ác - nó chỉ là phim - trong ba mươi phút người đó được xem một phim kinh rợn. Tất nhiên, với phim này xúc cảm của anh ta thay đổi. Anh ta cảm thấy căng thẳng. Với người khác thì một bộ phim rất vui được chiếu. Anh ta cảm thấy hạnh phúc. Và cứ thế thực nghiệm này được làm cho mười hai người. Thế rồi nước tiểu của họ lại được lấy và phân tích nước tiểu chỉ ra rằng nước tiểu của mọi người bây giờ là khác. Các hoá chất đã thay đổi trong thân thể. Người cảm thấy kinh sợ bây giờ bị ốm; người cảm thấy hi vọng, hạnh phúc, vui vẻ, bây giờ khoẻ mạnh. Nước tiểu của người đó là khác, các hoá chất của thân thể là khác.

Bạn không nhận biết về điều bạn đang làm với bản thân bạn. Khi bạn đi xem phim giết người, bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn đang thay đổi hệ thống hoá chất thân thể bạn. Nếu bạn đọc tiểu thuyết trinh thám, bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn đang giết bản thân bạn. Bạn sẽ trở nên bị kích động, bạn sẽ trở nên sợ hãi, căng thẳng sẽ tới với bạn.

Đó là cách bạn tận hưởng tiểu thuyết trinh thám. Bạn càng trở nên căng thẳng, bạn càng thích thú nó. Bạn càng hồi hộp về điều sắp xảy ra, bạn càng bị kích động hơn - và bạn đang thay đổi hệ thống hoá chất thân thể bạn.

Tất cả những kĩ thuật này cũng làm thay đổi hệ thống hoá chất thân thể bạn. Nếu bạn cảm thấy toàn thế giới được chất đầy với sự sống, ánh sáng, thế thì bạn đang thay đổi hệ thống hoá chất thân thể bạn. Và đây là phản ứng dây chuyền. Khi hệ thống hoá chất thân thể bạn thay đổi, bạn có thể nhìn thế giới và nó sẽ có vẻ sống động hơn. Và nếu nó có vẻ sống động hơn, hệ thống hoá chất thân thể bạn sẽ lại thay đổi, và thế thì trở thành dây chuyền.

Nếu phương pháp này được thực hiện trong ba tháng, bạn sẽ sống trong một thế giới khác vì bạn sẽ khác bây giờ.

Xem tiếp Chương 48 - Quay về Mục lục Tập 3 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post