Chương 56. Khám phá cái trống rỗng

Chương 56. Khám phá cái trống rỗng

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 3 - Osho

Sách về các Bí mật: Bình luận mới

Chương 56. Khám phá cái trống rỗng

Câu hỏi 1

Trong thiền, khi cái 'tôi' tạm thời mất đi và trống rỗng được tạo ra bên trong, sau nó sự thất vọng được cảm thấy khi cái trống rỗng đó không được trút đầy bởi lối vào cái không biết. Làm sao người ta có thể học sống với cái trống rỗng đó?

Trống rỗng là cái không biết. Đừng đợi và đừng hi vọng rằng cái gì đó sẽ trút đầy trống rỗng. Nếu bạn đợi, hi vọng, ham muốn, bạn không trống rỗng. Nếu bạn đợi rằng cái gì đó, lực không biết nào đó, sẽ giáng xuống bạn, bạn không trống rỗng - hi vọng này có đó, ham muốn này có đó, khao khát này có đó. Cho nên đừng ham muốn cái gì đó trút đầy bạn. Đơn giản là trống rỗng. Thậm chí không đợi.

Trống rỗng là cái không biết. Khi bạn thực sự trống rỗng, cái không biết đã giáng xuống bạn. Không phải là đầu tiên bạn trở thành trống rỗng và thế rồi cái không biết đi vào. Bạn trống rỗng, và cái không biết đã đi vào rồi. Không có kẽ hở một khoảnh khắc. Cái trống rỗng và cái không biết là một.

Lúc ban đầu nó dường như là trống rỗng với bạn; đó chỉ là dáng vẻ, vì bạn bao giờ cũng bị đầy tràn bởi bản ngã. Thực sự, bạn đang cảm thấy thiếu vắng bản ngã; đó là lí do tại sao bạn cảm thấy trống rỗng. Đầu tiên bản ngã biến mất - nhưng cảm giác rằng bản ngã không còn nữa tạo ra cảm giác về trống rỗng. Chỉ việc thiếu vắng... cái gì đó đã có đó, và giờ nó không có đó. Bản ngã đã mất đi, nhưng việc thiếu vắng bản ngã được cảm thấy. Đầu tiên bản ngã sẽ biến mất, và thế rồi việc thiếu vắng của bản ngã sẽ biến mất. Chỉ thế thì bạn sẽ thực sự trống rỗng. Và là thực sự trống rỗng là thực sự được đầy tràn.

Không gian bên trong đó mà đã được tạo ra bởi việc thiếu vắng bản ngã là điều thiêng liêng. Điều thiêng liêng không tới từ đâu đó khác; bạn đã là cái đó rồi. Vì bạn bị đầy tràn bởi bản ngã, bạn không thể nhận ra nó, bạn không thể thấy được nó, bạn không thể chạm vào nó. Rào chắn vững chắc của bản ngã ngăn cản bạn.

Khi bản ngã đã mất đi, rào chắn này đã mất đi. Bức màn không còn đó nữa. Không cái gì sẽ tới; bất kì cái gì tới đều đã có đó rồi. Nhớ điều này: rằng không cái gì mới sẽ tới với bạn. Bất kì cái gì là có thể đều đã có đó, thực tại. Cho nên vấn đề không phải là về việc đạt tới; vấn đề chỉ là việc khám phá. Kho báu có đó; chỉ bị che đậy - bạn làm lộ nó ra.

Khi trở thành người đã nhận ra, Phật đã được hỏi nhiều lần thế, 'Ông đã thu được cái gì? Ông đã đạt tới cái gì?'

Phật tương truyền đã nói, 'Ta đã không đạt tới bất kì cái gì. Thay vì thế, ngược lại, ta đã mất bản thân ta. Và cái ta đã đạt tới đã có đó rồi, cho nên ta không thể nói ta đã đạt tới nó. Ta đã vô nhận biết về nó. Bây giờ ta đã trở nên nhận biết. Nhưng ta không thể nói ta đã đạt tới nó. Thay vì thế, ngược lại, bây giờ ta tự hỏi làm sao có thể có chuyện ta đã không biết nó trước đây. Và nó bao giờ cũng có đó chỉ ngay bên góc - chỉ việc quay lại là được cần.'

Điều thiêng liêng không phải là tương lai. Điều thiêng liêng của bạn là hiện tại. Nó là ở đây và bây giờ. Chính khoảnh khắc này bạn là cái đó - vô nhận biết, không nhìn đúng hướng, hay không quay sang nó, có vậy thôi.

Chiếc radio có đó: có sóng đi qua ngay bây giờ, nhưng nếu radio không được chỉnh theo làn sóng đặc biệt, sóng này không được biểu lộ. Bạn điều chỉnh radio và sóng trở thành biểu lộ. Việc điều chỉnh được cần. Thiền là việc điều chỉnh. Khi bạn được điều chỉnh, cái không biểu lộ trở thành biểu lộ.

Nhưng nhớ, đừng ham muốn, vì ham muốn sẽ không cho phép bạn là trống rỗng. Và nếu bạn không là trống rỗng, không cái gì là có thể, vì không gian không có đó, cho nên bản chất không biểu lộ riêng của bạn không thể được làm lộ ra. Nó cần không gian để được hiển lộ. Và đừng hỏi làm sao sống cùng trống rỗng. Điều đó không phải là vấn đề thực. Chỉ là trống rỗng. Bạn còn chưa trống rỗng.

Nếu một khi bạn biết trống rỗng là gì, bạn sẽ yêu nó. Nó là cực lạc. Nó là kinh nghiệm đẹp nhất có thể cho tâm trí, cho con người, cho tâm thức. Bạn sẽ không hỏi làm sao sống với trống rỗng. Bạn hỏi rằng dường như trống rỗng là cái gì đó giống như khổ. Nó có vẻ như vậy đối với bản ngã. Bản ngã bao giờ cũng sợ trống rỗng, cho nên bạn hỏi làm sao sống với nó dường như nó là kẻ thù nào đó.

Trống rỗng là trung tâm bên trong nhất của bạn. Mọi hoạt động đều ở trên ngoại vi; trung tâm bên trong nhất chỉ là số không. Mọi cái biểu lộ đều trên ngoại vi; cốt lõi sâu nhất của hiện hữu của bạn là chân không không biểu lộ. Phật đã cho nó cái tên - shunyata. Điều đó nghĩa là hư không hay trống rỗng. Đó là bản tính của bạn, đó là hiện hữu của bạn, và từ hư không đó mọi thứ tới, và mọi thứ quay trở lại nó.

Trống rỗng đó là cội nguồn. Đừng yêu cầu trút đầy nó, vì bất kì khi nào bạn yêu cầu trút đầy nó, bạn sẽ tạo ra ngày càng nhiều bản ngã - bản ngã là nỗ lực trút đầy cái trống rỗng. Và ngay cả ham muốn này rằng bây giờ cái gì đó phải giáng xuống bạn - thượng đế, điều thiêng liêng, quyền năng thiêng liêng, năng lượng không biết nào đó - đây lại là ý nghĩ. Bất kì cái gì bạn có thể nghĩ về Thượng đế đều sẽ không là Thượng đế; nó đơn giản sẽ là ý nghĩ.

Khi bạn nói cái không biết, bạn đã làm nó thành cái biết. Bạn biết gì về cái không biết? Ngay cả nói rằng nó là cái không biết, bạn đã biết phẩm chất nào đó về nó - phẩm chất của việc là cái không biết của nó. Tâm trí không thể quan niệm được cái không biết. Ngay cả cái không biết trở thành cái biết, và bất kì cái gì tâm trí nói đều sẽ chỉ là việc nói ra lời, quá trình suy nghĩ.

Thượng đế không phải là từ 'Thượng đế'. Ý nghĩ về Thượng đế không phải là Thượng đế. Và khi không có ý nghĩ, chỉ thế thì bạn sẽ đi tới cảm và nhận ra nó là cái gì. Không cái gì khác có thể được nói về nó. Nó chỉ có thể được chỉ ra. Và mọi chỉ dẫn đều sai lạc vì chúng toàn là gián tiếp.

Ngần này có thể được nói - rằng khi bạn không hiện hữu... Và bạn không hiện hữu, chỉ khi không có ham muốn nào, vì bạn tồn tại cùng ham muốn. Ham muốn là thức ăn qua đó bạn tồn tại. Ham muốn là nhiên liệu. Khi không có ham muốn, không khao khát, không tương lai, và khi bạn không hiện hữu, trống rỗng đó là cái tràn đầy của sự tồn tại. Trong trống rỗng đó toàn thể sự tồn tại được hiển lộ cho bạn. Bạn trở thành nó.

Cho nên đừng hỏi cách sống cùng với trống rỗng. Trước hết là trống rỗng đi. Không có nhu cầu hỏi cách sống cùng nó. Nó là phúc lạc thế - nó là phúc lạc sâu sắc nhất. Khi bạn hỏi cách sống cùng trống rỗng, bạn thực sự hỏi cách sống cùng bản thân người ta. Nhưng bạn đã không biết bản thân bạn. Đi ngày càng nhiều vào trong nó đi.

Trong thiền đôi khi bạn cảm thấy một loại trống rỗng; cái đó không thực sự trống rỗng đâu. Tôi gọi nó chỉ là một loại trống rỗng. Khi bạn đang thiền, với những khoảnh khắc nào đó, trong vài giây bạn sẽ cảm thấy dường như quá trình suy nghĩ đã dừng lại. Lúc ban đầu những kẽ hở này sẽ tới. Nhưng vì bạn đang cảm thấy dường như quá trình suy nghĩ đã dừng lại, đây lại là quá trình suy nghĩ, quá trình suy nghĩ rất tinh vi. Bạn đang làm gì? Bạn đang nói bên trong, 'Quá trình suy nghĩ đã dừng.' Nhưng đây là cái gì? Đây là quá trình suy nghĩ thứ hai đã bắt đầu. Và bạn nói, 'Đây là trống rỗng.' Bạn nói, 'Bây giờ cái gì đó sắp xảy ra.' Đây là cái gì? Lại quá trình suy nghĩ mới đã bắt đầu.

Bất kì khi nào điều này xảy ra, đừng trở thành nạn nhân của nó. Khi bạn cảm thấy im lặng nào đó đang giáng xuống, đừng bắt đầu nói ra lời nó, vì bạn đang phá huỷ nó đấy. Đợi đi - không vì cái gì đó - đơn giản đợi. Không làm bất kì cái gì. Không nói, 'Đây là trống rỗng.' Khoảnh khắc bạn đã nói, bạn đã phá huỷ nó. Chỉ nhìn nó, xuyên thấu vào trong nó, đương đầu với nó, nhưng đợi - không nói ra lời nó. Vội gì? Qua việc nói ra lời tâm trí đã lại đi vào từ đường khác, và bạn bị lừa. Tỉnh táo về thủ đoạn này của tâm trí.

Lúc ban đầu điều đó nhất định xảy ra, cho nên bất kì khi nào điều này lại xảy ra, chỉ đợi. Đừng rơi vào bẫy. Đừng nói bất kì cái gì - vẫn còn im lặng. Thế thì bạn sẽ đi vào, và thế thì nó sẽ không là nhất thời, vì một khi bạn đã biết trống rỗng thực, bạn không thể làm mất nó. Cái thực không thể bị mất; đó là phẩm chất của nó.

Một khi bạn đã biết kho báu bên trong, một khi bạn đã đi tới tiếp xúc với cốt lõi sâu nhất của bạn, thế thì bạn có thể đi vào trong hành động, thế thì bạn có thể làm bất kì cái gì bạn thích, thế thì bạn có thể sống cuộc sống thế gian bình thường, nhưng trống rỗng sẽ còn lại với bạn. Bạn không thể quên được nó. Nó sẽ tiếp tục bên trong. Âm nhạc của nó sẽ được nghe thấy. Bất kì cái gì bạn đang làm, việc làm sẽ chỉ ở ngoại vi; bên trong bạn sẽ vẫn còn trống rỗng.

Và nếu bạn có thể vẫn còn trống rỗng bên trong, việc làm chỉ trên ngoại vi, bất kì cái gì bạn làm đều trở thành thiêng liêng, bất kì cái gì bạn làm đều mang phẩm chất của điều thiêng liêng vì bây giờ nó không tới từ bạn. Bây giờ nó tới trực tiếp từ trống rỗng nguyên thuỷ, hư không nguyên thuỷ. Nếu thế rồi bạn nói, những lời đó không phải là của bạn. Đó là điều Mohammed ngụ ý khi ông ấy nói, 'Koran này không được nói bởi ta. Nó đã tới ta dường như ai đó khác đã nói qua ta.' Nó đã bắt nguồn từ trống rỗng bên trong. Đó là điều người Hindus ngụ ý khi họ nói, 'Vedas không được viết ra bởi người, chúng không phải là tài liệu của con người, nhưng điều thiêng liêng, bản thân Thượng đế đã nói.'

Đây là cách biểu tượng cho việc nói cái gì đó rất huyền bí. Và đây là điều huyền bí: khi bạn trống rỗng sâu sắc, bất kì cái gì bạn làm hay nói không phải là từ bạn - vì bạn không còn nữa. Nó tới từ cái trống rỗng. Nó tới từ cội nguồn sâu nhất của sự tồn tại. Nó tới từ cùng cội nguồn từ đó toàn thể sự tồn tại này đã tới. Thế thì bạn đã đi vào bụng mẹ, chính bụng mẹ của sự tồn tại. Thế thì lời của bạn không phải là của bạn, thế thì hành động của bạn không phải là của bạn. Dường như bạn chỉ là công cụ - công cụ của cái toàn thể.

Nếu trống rỗng được cảm thấy chỉ một cách nhất thời, và thế rồi nó tới và đi như chớp nhoáng, nó không phải là thực. Và nếu bạn bắt đầu nghĩ về nó, ngay cả cái không thực cũng bị mất. Không nghĩ trong khoảnh khắc đó cần dũng cảm lớn. Nó là kiểm soát lớn nhất tôi biết. Khi tâm trí trở nên im lặng và khi bạn đang rơi vào trống rỗng, cần dũng cảm lớn nhất để không nghĩ, vì toàn thể quá khứ của tâm trí sẽ khẳng định. Toàn thể cơ chế này sẽ nói, 'Bây giờ nghĩ đi!'

Theo cách tinh vi, cách gián tiếp, kí ức quá khứ của bạn sẽ buộc bạn nghĩ - và nếu bạn nghĩ, bạn đã quay lại. Nếu bạn có thể vẫn còn im lặng trong khoảnh khắc đó, nếu bạn không bị cám dỗ bởi cơ chế kí ức và tâm trí của bạn... Đây thực sự là quỉ satan - tâm trí riêng của bạn cám dỗ bạn. Bất kì khi nào bạn rơi vào trống rỗng, tâm trí cám dỗ bạn và tạo ra cái gì đó để nghĩ - và nếu bạn bắt đầu suy nghĩ, bạn quay lại.

Người ta nói rằng khi một trong những thầy lớn, Bồ đề đạt ma, đi sang Trung Quốc, nhiều đệ tử tụ tập quanh ông ấy. Ông ấy là Thiền sư đầu tiên. Một đệ tử, người đã trở thành đại đệ tử của ông ấy, tới ông ấy và nói, 'Bây giờ tôi đã trở thành trống rỗng toàn bộ.'

Bồ đề đạt ma tát anh ta ngay lập tức và nói, 'Bây giờ đi và vứt cái trống rỗng này đi! Bây giờ ông bị đầy với trống rỗng rồi - vứt cả cái này đi. Chỉ thế thì ông sẽ là trống rỗng thực sự.

Bạn hiểu không? Bạn có thể được đầy bởi ý tưởng về trống rỗng. Thế thì nó sẽ lơ lửng trên bạn, nó sẽ trở thành mây. Ông ấy nói, 'Vứt cả trống rỗng này đi, và thế rồi tới ta.' Nếu bạn nói bạn trống rỗng, bạn không trống rỗng. Bây giờ từ 'trống rỗng' này đã trở thành có nghĩa và bạn được đầy với nó. Cùng điều tôi nói với bạn - vứt cả trống rỗng này đi.

Câu hỏi 2

Thầy đã nói về biến đổi và chuyển hoá tâm trí con người, về vô thức của con người chuyển thành siêu thức, và thầy đã nói rằng tâm linh là thực nghiệm có tính tồn tại. Nhưng đêm qua thầy đã nói rằng bản ngã là thực thể giả và nó không có thực chất và thực tại cho nó. Thế thì điều đó liệu có nghĩa là toàn thể thực nghiệm tâm linh là biến đổi có tính tồn tại của bản ngã, cái không có tính tồn tại không?

Không. Biến đổi tâm linh không phải là biến đổi của bản ngã; nó là tan biến của bản ngã. Bạn không biến đổi bản ngã, vì dù được biến đổi thế nào, bản ngã sẽ vẫn còn là bản ngã. Nó có thể trở thành cao siêu, tinh vi hơn, văn hoá hơn, nhưng bản ngã sẽ vẫn còn là bản ngã. Và có văn hoá hơn; nó trở thành độc hơn. Càng tinh vi hơn, bạn sẽ càng trong nắm giữ của nó, vì bạn sẽ không có khả năng nhận biết về nó. Bạn thậm chí không nhận biết về bản ngã thô thế. Khi nó trở thành tinh vi bạn sẽ không nhận biết về nó; sẽ không có khả năng nào.

Có những cách làm tinh vi bản ngã, nhưng những cách đó không phải là của tâm linh. Đạo đức tồn tại trên những phương pháp đó. Và đó là khác biệt giữa đạo đức và tôn giáo. Đạo đức tồn tại trên các phương pháp làm tinh vi bản ngã; đạo đức tồn tại trên sự kính trọng. Cho nên chúng ta nói với một người, 'Đừng làm điều này. Nếu bạn làm điều này, sự kính trọng với bạn bị lâm nguy. Đừng làm điều này. Người khác sẽ nghĩ gì về bạn? Đừng làm điều này. Bạn sẽ không được tôn kính. Làm điều này và mọi người sẽ tôn kính bạn.'

Toàn thể đạo đức tuỳ thuộc vào bản ngã của bạn, bản ngã tinh vi. Tôn giáo không phải là biến đổi của bản ngã, nó là siêu việt. Bạn đơn giản bỏ bản ngã. Và vấn đề không phải là bạn bỏ nó vì nó là sai. Nhớ phân biệt này. Đạo đức bao giờ cũng nói, 'Bỏ cái sai và làm cái đúng,' Tôn giáo nói, 'Bỏ cái giả - không sai, nhưng giả. Bỏ cái không thực, và đi vào cái thực.' Với tâm linh, chân lí là giá trị, không là đúng. Vì đúng bản thân nó có thể là giả, và trong thế giới giả chúng ta cần cái đúng giả để đối lập với cái sai.

Tâm linh không phải là biến đổi của bản ngã, nó là siêu việt. Bạn đi ra ngoài bản ngã. Và việc đi ra ngoài này thực sự là việc thức tỉnh; nó là tỉnh táo sâu để thấy liệu bản ngã tồn tại hay không. Nếu nó tồn tại, nếu nó là một phần của hiện hữu của bạn, bạn không thể đi ra ngoài nó được. Nếu nó là giả, chỉ thế thì siêu việt là có thể. Bạn có thể thức tỉnh khỏi mơ. Bạn không thể thức tỉnh khỏi thực tại, hay bạn có thể? Bạn có thể siêu việt trên mơ, nhưng bạn không thể siêu việt trên thực tại.

Bản ngã là thực thể giả. Và chúng ta ngụ ý gì khi chúng ta nói rằng bản ngã là thực thể giả? Chúng ta ngụ ý nó tồn tại chỉ bởi vì chúng ta đã không đương đầu với nó. Nếu bạn đương đầu với nó, nó sẽ không tồn tại. Nó tồn tại trong dốt nát của bạn; vì bạn không nhận biết, nó có đó. Nếu bạn trở nên nhận biết, nó sẽ không có đó. Nếu bạn trở nên nhận biết và thực thể nào đó biến mất chỉ bởi việc trở nên nhận biết của bạn, điều đó nghĩa là nó là giả. Cái thực sẽ được lộ ra trong nhận biết và cái giả sẽ biến mất.

Cho nên thực sự điều này nữa là không đúng khi nói - bỏ bản ngã của bạn - vì bất kì khi nào người ta nói bỏ bản ngã của bạn, nó cho chiều hướng là bản ngã là cái gì đó và bạn có thể bỏ nó. Bạn thậm chí có thể bắt đầu vật lộn để vứt bản ngã này đi. Toàn thể nỗ lực này sẽ là ngớ ngẩn. Bạn không thể vứt nó được, vì chỉ cái có trong thực tại là có thể bị vứt. Bạn không thể tranh đấu với nó. Làm sao bạn có thể tranh đấu được với cái bóng? Và nếu bạn tranh đấu, nhớ, bạn sẽ bị thất bại. Không phải bởi vì cái bóng là rất mạnh, nhưng bởi vì cái bóng không hiện hữu; bạn không thể đánh bại được nó. Bạn sẽ bị thất bại bởi ngu xuẩn riêng của bạn.

Tranh đấu với cái bóng và bạn không thể thắng được - điều đó là chắc chắn. Bạn sẽ bị thất bại. Điều đó nữa cũng chắc chắn, vì bạn sẽ làm tiêu tán năng lượng riêng của bạn trong tranh đấu. Không phải là cái bóng là rất mạnh, nhưng bởi vì cái bóng không hiện hữu. Bạn đang tranh đấu với cái ngã riêng của bạn, phí hoài năng lượng của bạn. Thế thì bạn sẽ bị cạn kiệt và bạn sẽ sụp đổ. Và bạn sẽ nghĩ rằng cái bóng đã thắng và bạn bị thất bại - và cái bóng đã không có đó chút nào. Nếu bạn tranh đấu với bản ngã bạn sẽ bị thất bại. Thay vì thế, đi vào và cố tìm ra nó ở đâu.

Người ta kể rằng Hoàng đế Trung Quốc hỏi Bồ đề đạt ma, 'Tâm trí ta rất bất ổn. Ta bị rối tung bên trong thường xuyên. Cho ta an bình nào đó hay cho ta chìa khoá bí mật nào đó về cách ta có thể đi vào im lặng bên trong.'

Thế là Bồ đề đạt ma nói, 'Ông tới vào sáng sớm đi, bốn giờ sáng, khi không có ai ở đây. Khi ta một mình ở đây trong lều, ông tới. Và nhớ, đem tâm trí bất ổn của ông đi cùng ông. Đừng bỏ nó ở nhà.'

Nhà vua rất bối rối, nghĩ rằng người này điên. Ông ấy nói, 'Đem tâm trí rối loạn của ông đi cùng ông. Đừng bỏ nó ở nhà, bằng không ta sẽ làm im lặng cho ai? Ta sẽ làm nó tĩnh lặng, nhưng đem nó tới đã! Nhớ rõ vào.'

Hoàng đế ra về, nhưng còn rối hơn bao giờ. Ông ta đã tưởng rằng người này là một hiền nhân, người trí huệ, và ông ấy sẽ cho hoàng đế chìa khoá nào đó, nhưng bất kì cái gì ông ấy nói dường như là ngu xuẩn - làm sao người ta có thể bỏ tâm trí của mình ở nhà được? Ông ta không thể ngủ được. Đôi mắt của Bồ đề đạt ma và cách ông ấy đã nhìn ông ta... ông ta đã bị thôi miên - dường như từ lực đang hút. Ông ta không thể ngủ được cả đêm, và vào bốn giờ ông ta đã sẵn sàng. Ông ta không thực sự muốn đi vì người này là điên. Và đi sớm thế, trong tối, khi không ai có đó - người này có thể làm bất kì cái gì.

Nhưng dầu vậy, ông ta bị hấp dẫn tới mức mặc cho bản thân mình ông ta đã đi. Và điều đầu tiên Bồ đề đạt ma hỏi...

Ông ấy đã ngồi trước lều cùng chiếc thiền trượng trong tay, và ông ấy nói, 'Được rồi. Vậy là ông đã tới. Tâm trí bất ổn của ông đâu? Ông có mang nó đi không? Ta sẵn sàng làm nó im lặng.' Bây giờ hoàng đế nói, 'Ông nói về cái gì vậy? Làm sao người ta có thể quên được tâm trí? Nó bao giờ cũng có đó.'

Bồ đề đạt ma nói, 'Ở đâu? Nó ở đâu? Chỉ nó cho ta để cho ta có thể làm im lặng nó, và ông có thể quay về.'

Hoàng đế nói, 'Nhưng nó không phải là cái gì đó đối thể. Tôi không thể chỉ nó cho ông được, tôi không thể để nó vào trong bàn tay tôi được. Nó ở bên trong cùng tôi.'

Thế là Bồ đề đạt ma nói, 'Thôi được, nhắm mắt lại và cố tìm ra xem nó ở đâu. Và khoảnh khắc ông bắt giữ được nó, mở mắt ra và bảo ta và ta sẽ làm tĩnh lặng nó.'

Trong im lặng đó và cùng với người điên này, hoàng đế nhắm mắt lại. Ông ta cố và cố. Và ông ta cũng sợ nữa, vì Bồ đề đạt ma đang ngồi đó với chiếc thiền trượng - bất kì khoảnh khắc nào ông ấy sẽ đánh. Ông ta cố và cố và cố. Ông ta đã nhìn mọi nơi, vào mọi xó xỉnh của con người của ông ta - đâu là chỗ tâm trí bất ổn. Và ông ấy càng nhìn, ông ấy càng nhận ra rằng bất ổn đã biến mất. Ông ấy càng cố tìm... như cái bóng nó không có đó.

Hai giờ trôi qua, và ông ta đã thậm chí không nhận biết về điều đã xảy ra. Mặt ông ta trở nên im lặng, ông ta trở nên giống bức tượng Phật, và thế rồi với mặt trời mọc lên Bồ đề đạt ma nói, 'Bây giờ mở mắt ra. Thế là đủ rồi. Hai giờ là quá đủ. Bây giờ ông có thể nói cho ta nó ở đâu không?'

Hoàng đế mở mắt ra. Ông ta đã im lặng như con người có thể im lặng. Ông ta cúi lạy dưới chân Bồ đề đạt ma và nói, 'Ông đã làm im lặng nó.'

Lương Vũ đế đã viết trong tự tiểu sử của mình, 'Người này thật kì diệu, thần diệu. Không làm bất kì cái gì ông ấy đã làm im lặng tâm trí ta. Và ta cũng không làm cái gì cả. Ta chỉ đi vào bản thân ta và cố tìm ra nó ở đâu. Tất nhiên ông ấy là đúng: trước hết định vị nó, nơi nó có. Và chỉ nỗ lực định vị nó, và nó đã không được thấy ở đó.'

Bạn sẽ không thấy bản ngã. Nếu bạn đi vào trong, nếu bạn tìm nó, bạn sẽ không thấy nó ở đó. Nó không bao giờ tồn tại. Nó chỉ là cái thay thế giả. Nó có tiện ích nào đó, đó là lí do tại sao bạn đã phát minh ra nó. Vì bạn không biết hiện hữu thực của bạn, trung tâm thực, và không có trung tâm sẽ khó vận hành, bạn phải tạo ra hư cấu, trung tâm hư cấu, và bạn vận hành qua nó.

Trung tâm thực bị ẩn kín. Bạn đã tạo ra một trung tâm giả - bản ngã là trung tâm giả, trung tâm thay thế. Không có trung tâm thì khó tồn tại, khó hoạt động. Bạn cần một trung tâm để hoạt động. Và bạn không biết trung tâm thực của bạn, cho nên tâm trí đã tạo ra trung tâm giả. Tâm trí rất tài trong việc tạo ra cái thay thế. Nó bao giờ cũng cho bạn cái thay thế nếu bạn không thể tìm ra cái thực, vì nếu không thì bạn sẽ phát điên. Không có trung tâm bạn sẽ phát điên. Bạn sẽ bị rải rác, bạn sẽ trở nên bị phân mảnh; sẽ không có thống nhất. Cho nên tâm trí tạo ra trung tâm giả.

Nó giống như việc mơ. Bạn mơ bạn cảm thấy khát. Bây giờ nếu cơn khát này trở nên sắc bén, giấc ngủ sẽ bị quấy rối, vì thế thì bạn sẽ phải dậy để uống nước. Bây giờ tâm trí bạn sẽ cho cái thay thế: tâm trí sẽ tạo ra mơ. Bạn không cần trở dậy, giấc ngủ cần không bị quấy rối - bạn mơ rằng bạn đang uống nước. Từ tủ lạnh bạn đang lấy nước và uống. Tâm trí đã cho bạn cái thay thế. Bây giờ bạn cảm thấy ổn. Khát thực đã không được dịu đi, đơn giản bị lừa. Nhưng bây giờ bạn cảm thấy rằng bạn đã uống, bạn đã uống nước. Bây giờ bạn có thể ngủ; giấc ngủ có thể tiếp tục không bị quấy rối.

Trong mơ tâm trí thường xuyên cho bạn cái thay thế chỉ để bảo vệ giấc ngủ. Và cùng điều này xảy ra trong khi bạn thức. Tâm trí cho bạn cái thay thế chỉ để bảo vệ sự lành mạnh của bạn; bằng không bạn sẽ bị rải rác ra thành các mảnh mẩu.

Chừng nào trung tâm thực chưa được biết tới, bản ngã phải vận hành. Một khi trung tâm thực được biết, không có nhu cầu mơ về nước. Khi bạn đã có nước thực, bạn có thể uống nó. Không có nhu cầu mơ về nó. Thiền đem bạn tới trung tâm thực. Và với chính việc xảy ra đó, tiện ích với cái giả biến mất.

Nhưng điều này phải được giữ trong ý thức - rằng bản ngã không phải là trung tâm thực của bạn. Chỉ thế thì bạn có thể bắt đầu tìm kiếm cái thực. Và tâm linh không phải là biến đổi của bản ngã. Nó không thể được biến đổi. Nó là không thực, nó đơn giản không hiện hữu. Bạn không thể làm bất kì cái gì với nó. Nếu bạn nhận biết, tỉnh táo, nếu bạn quan sát nó bên trong bản thân bạn, nó biến mất. Chỉ ngọn lửa của nhận biết của bạn và bản ngã không có đó. Tâm linh là siêu việt.

Câu hỏi 3

Nếu bản ngã là không thực, thế thi điều đó liệu có nghĩa là tâm trí vô thức, cái tích luỹ các kí ức trong tế bào não, và quá trình biến đổi mà là vấn để chủ thể của tâm linh, cũng là không thực, quá trình mơ sao?

Không. Bản ngã là không thực; tế bào não không phải là không thực. Bản ngã là không thực; kí ức là không thực. Bản ngã là không thực; quá trình suy nghĩ không phải là không thực. Quá trình suy nghĩ là thực tại. Kí ức là thực, tế bào não là thực, thân thể bạn là thực. Thân thể bạn là thực, hồn bạn là thực. Đây là hai thực tại. Nhưng khi hồn của bạn bị đồng nhất với thân thể, bản ngã được hình thành - cái đó là hão huyền.

Nó giống như thế này. Tôi đang đứng trước gương: tôi là thực, gương là thực, nhưng phản xạ trong gương không là thực. Tôi là thực, gương cũng là thực, nhưng phản xạ trong gương là phản xạ, nó không là thực tại. Tế bào não là thực, ý thức là thực, nhưng khi ý thức bị dính líu, bị gắn bó, bị đồng nhất với tế bào não, bản ngã được hình thành. Bản ngã đó là không thực.

Cho nên khi bạn đã thức tỉnh, khi bạn đã trở nên chứng ngộ, kí ức của bạn sẽ không biến mất. Kí ức sẽ có đó. Thực sự, nó sẽ trong như pha lê hơn. Thế thì nó sẽ vận hành chính xác hơn vì sẽ không có quấy rối từ bản ngã giả. Quá trình suy nghĩ của bạn sẽ không biến mất. Thay vì thế, lần đầu tiên bạn sẽ có năng lực suy nghĩ. Trước đó bạn đã đơn giản vay mượn mọi thứ. Thế thì bạn sẽ thực sự có khả năng nghĩ. Nhưng thế thì bạn, không phải là quá trình suy nghĩ, sẽ là người chủ.

Trước đó, quá trình suy nghĩ đã là người chủ. Bạn không thể làm được bất kì cái gì về nó. Nó liên tục theo cách riêng của nó; bạn chỉ là nạn nhân. Bạn muốn ngủ và tâm trí liên tục suy nghĩ. Bạn muốn dừng nó, nhưng nó sẽ không dừng. Thực sự, bạn càng cố dừng nó, nó càng trở nên bướng bỉnh hơn. Nó đã là người chủ của bạn. Khi bạn trở nên chứng ngộ nó sẽ có đó, nhưng thế thì nó sẽ là công cụ. Bất kì khi nào bạn cần nó, bạn sẽ có khả năng dùng nó. Bất kì khi nào bạn không cần nó, nó sẽ không quấy rầy ý thức của bạn. Thế thì nó có thể được gọi và thế thì nó cũng có thể được dừng.

Tế bào trí óc sẽ có đó, thân thể sẽ có đó, kí ức sẽ có đó, quá trình suy nghĩ sẽ có đó. Duy nhất một thứ sẽ không có đó - cảm giác về tôi sẽ không có đó. Điều này là khó hiểu.

Phật bước đi, Phật ăn, Phật ngủ, Phật nhớ. Ông ấy có kí ức, tế bào não của ông vận hành hay. Nhưng Phật đã nói, 'Ta bước đi, nhưng không ai bước trong ta. Ta nói, nhưng không ai nói trong ta. Ta ăn, nhưng không ai ăn trong ta.' Ý thức bên trong không còn là bản ngã. Cho nên khi Phật cảm thấy đói, ông ấy không thể cảm thấy như bạn. Bạn cảm thấy, 'Tôi đói.' Khi Phật cảm thấy đói, ông ấy cảm thấy, 'Thân thể đói. Ta chỉ là người biết.' Và người biết đó không có bất kì cảm giác nào về tôi.

Bản ngã là thực thể giả, thực thể giả duy nhất - mọi thứ khác là thực. Hai thực tại có thể gặp gỡ, và trong gặp gỡ của chúng, hiện tượng phụ thứ ba có thể được tạo ra. Khi hai thực tại gặp gỡ, cái gì đó giả có thể xảy ra. Nhưng cái giả xảy ra chỉ nếu có ý thức. Nếu không có ý thức, cái giả không thể xảy ra. O xi và hidro gặp gỡ: nước giả không thể xảy ra. Cái giả có thể xảy ra chỉ khi bạn có ý thức, vì chỉ ý thức có thể phạm sai sót, vật chất không thể giả. Vật chất bao giờ cũng là thật.

Vật chất không thể lừa dối và không thể bị lừa dối - chỉ ý thức có thể bị lừa. Với ý thức khả năng sai sót hiện hữu.

Nhưng nhớ điều khác: vật chất bao giờ cũng thực, không bao giờ giả, nhưng cũng không bao giờ đúng. Vật chất không thể biết chân lí là gì. Nếu bạn không thể sai sót, bạn không thể biết chân lí là gì. Cả hai khả năng mở đồng thời. Ý thức con người có thể phạm sai sót và có thể biết rằng nó đã phạm sai sót và có thể tránh xa khỏi điều đó. Đó là cái hay của nó. Nguy hiểm có đó, nhưng nguy hiểm nhất định có đó. Với mọi trưởng thành những nguy hiểm mới bước vào. Với vật chất, không có nguy hiểm.

Nhìn điều đó theo cách này. Bất kì khi nào một thứ mới phát triển trong sự tồn tại, một thứ mới tiến hoá, bây giờ nguy hiểm tới với nó trong sự tồn tại. Với hòn đá không có nguy hiểm. Có những vi khuẩn nhỏ. Trong những vi khuẩn đó dục không tồn tại theo cách nó tồn tại trong con người hay trong con vật. Chúng đơn giản phân chia thân thể chúng. Khi một vi khuẩn ngày càng lớn hơn, khi nó phát triển tới mức độ nào đó, thân thể nó tự động chia làm đôi. Thân thể bố mẹ chia làm đôi. Bây giờ có hai vi khuẩn. Những vi khuẩn đó có thể sống vĩnh hằng - vì không có sinh, cho nên không có tử.

Và quá trình ngược lại cũng xảy ra. Nếu thức ăn không sẵn có, hai vi khuẩn sẽ tới ngày càng gần hơn và chúng sẽ trở thành một, thân thể chúng sẽ trở thành một. Không sinh, không tử. Với dục, sinh đi vào; với sinh, tử đi vào; với sinh cá nhân đi vào; với cá nhân, bản ngã đi vào.

Mọi trưởng thành có nguy hiểm tiềm năng của riêng nó, nhưng chúng là đẹp. Nếu bạn có thể hiểu, không có nhu cầu rơi vào trong chúng, và bạn có thể siêu việt lên chúng. Và khi bạn siêu việt, bạn trưởng thành và bạn đạt tới sự tổng hợp lớn hơn. Nếu bạn rơi thành nạn nhân, sự tổng hợp lớn hơn không được đạt tới.

Tâm linh là đỉnh, cái cuối cùng, sự tổng hợp tối thượng của mọi trưởng thành. Cái giả được siêu việt lên và cái thực được hấp thu. Và chỉ cái thực còn lại; mọi cái giả rơi rụng đi. Nhưng đừng nghĩ rằng thân thể là không thực - nó là thực. Tế bào não là thực, quá trình suy nghĩ là thực. Chỉ mối quan hệ giữa ý thức và quá trình suy nghĩ là không thực. Đó là dây buộc. Bạn có thể tháo nó ra. Và khoảnh khắc bạn tháo nó ra, bạn đã mở cánh cửa.

Câu hỏi 4

Làm sao người ta biết rằng tìm kiếm tâm linh mà người ta tham gia vào không phải là hành trình bản ngã, mà là tìm kiếm tôn giáo đích thực?

Nếu bạn không biết, nếu bạn bị lẫn lộn, thế thì biết rõ rằng đây là hành trình bản ngã. Nếu bạn không bị lẫn lộn, nếu bạn biết rõ rằng điều này là đích thực, nếu không có lẫn lộn chút nào, thế thì nó là đích thực. Và vấn đề không phải là lừa ai đó khác. Vấn đề là lừa hay không lừa bản thân người ta. Nếu bạn bị lẫn lộn, trong hoài nghi, nó là hành trình bản ngã, vì khoảnh khắc việc tìm kiếm đích thực có đó, không có hoài nghi. Đức tin xảy ra.

Để tôi diễn đạt nó theo cách khác nào đó. Bất kì khi nào bạn phát biểu những vấn đề như vậy, chính lẫn lộn chỉ ra đích xác rằng bạn đang trên con đường sai. Ai đó tới tôi và anh ta nói, 'Nói cho tôi đi. Tôi không biết liệu thiền của tôi có đi sâu hay không.'

Cho nên tôi nói, 'Nếu nó đi sâu, không có nhu cầu tới và hỏi tôi. Chiều sâu là kinh nghiệm thế, bạn sẽ biết nó. Và nếu bạn không thể biết chiều sâu của bạn, ai sẽ biết về nó? Bạn đã tới để hỏi tôi chỉ bởi vì bạn không cảm thấy chiều sâu. Bây giờ bạn muốn ai đó khác xác nhận cho bạn. Nếu tôi nói, "Vâng, thiền của bạn đang đi rất sâu," bạn sẽ cảm thấy sướng âm ỉ - đây là hành trình bản ngã.'

Khi bạn ốm, bạn biết rằng bạn ốm. Đôi khi sự việc có thể xảy ra là ốm bệnh có thể rất rất ẩn kín. Bạn có thể không nhận biết về nó. Nhưng điều ngược lại không bao giờ xảy ra: khi bạn khoẻ mạnh hoàn hảo, bạn biết điều đó. Nó không bao giờ bị ẩn kín. Khi bạn khoẻ mạnh, bạn biết điều đó. Có thể là với ốm bệnh của bạn, bạn có thể không nhận biết thế, nhưng với khoẻ mạnh - nếu khoẻ mạnh có đó - bạn nhận biết về nó, vì chính hiện tượng khoẻ mạnh là hiện tượng của hiện hữu thoải mái. Nếu bạn không thể cảm thấy khoẻ mạnh, ai sẽ cảm thấy nó? Với sức khoẻ kém của bạn có thể có các chuyên gia nói cho bạn kiểu bệnh bạn đang mắc; không có chuyên gia nào nói cho bạn về khoẻ mạnh của bạn. Không có nhu cầu. Nhưng nếu bạn hỏi liệu bạn khoẻ mạnh hay không, bạn là không khoẻ mạnh, chừng đó là chắc chắn. Chính việc rất lẫn lộn này chỉ ra điều đó.

Cho nên khi bạn trên cuộc tìm kiếm tâm linh, bạn có thể biết liệu đó là hành trình bản ngã hay là tìm kiếm đích thực. Và chính lẫn lộn chỉ ra rằng đây không phải là tìm kiếm đích thực; đây là một loại hành trình bản ngã. Hành trình bản ngã là gì? Bạn ít quan tâm tới hiện tượng thực; bạn quan tâm nhiều tới việc sở hữu nó.

Mọi người tới tôi và họ nói, 'Thầy biết, và thầy có thể biết về chúng tôi. Nói cho chúng tôi liệu kundalini của chúng tôi đã dâng lên hay không.' Họ không quan tâm tới kundalini, không quan tâm thực sự; họ cần xác nhận. Và đôi khi tôi đùa và tôi nói, 'Vâng, kundalini của bạn đã dâng lên,' và ngay lập tức họ sướng thế. Người này tới rất rất u sầu và buồn, và khi tôi nói, 'Vâng, kundalini của bạn được thức tỉnh,' anh ta sướng như trẻ con.

Anh ta đi sung sướng, và anh ta vừa ra khỏi phòng tôi, tôi gọi anh ta lại và tôi nói, 'Tôi vừa mới đùa đấy. Nó không thực đâu. Chẳng cái gì đã xảy ra cho bạn.' Anh ta lại buồn. Anh ta không thực sự quan tâm tới bất kì thức tỉnh nào; anh ta đơn giản quan tâm tới cảm giác sướng: bây giờ kundalini của anh ta đã thức tỉnh, bây giờ anh ta có thể cảm thấy cao siêu với người khác.

Và đây là cách nhiều cái gọi là guru liên tục khai thác, vì bạn chỉ vì bản ngã của bạn thôi. Họ có thể cho bạn xác nhận, họ có thể bảo bạn, 'Vâng, bạn đã thức tỉnh. Bạn đã trở thành vị phật.' Và bạn sẽ không phủ nhận. Nếu tôi nói điều này cho mười người, trong số mười, chín người sẽ không phủ nhận nó. Họ sẽ chỉ cảm thấy sướng âm ỉ. Họ đang đi tìm guru như vậy, người sẽ nói rằng họ được thức tỉnh.

Guru giả tồn tại vì nhu cầu của bạn, vì không guru thực nào sẽ nói điều này cho bạn, hay cho bạn bất kì xác nhận nào - vì bất kì xác nhận nào đều là đòi hỏi từ bản ngã. Không xác nhận nào được cần. Nếu bạn trải nghiệm nó, bạn trải nghiệm nó. Nếu toàn thế giới phủ nhận nó, để cho họ phủ nhận. Điều đó không tạo ra khác biệt gì. Nếu trải nghiệm thực có đó, có thành vấn đề gì ai nói rằng bạn đã đạt tới và ai nói bạn đã không đạt tới? Điều đó không liên quan. Nhưng nó không phải là không liên quan, vì tìm kiếm cơ bản của bạn là bản ngã. Bạn muốn tin rằng bạn đã đạt tới tất cả.

Và điều này xảy ra nhiều lần: khi bạn trở nên thất vọng trong thế giới, khi bạn khổ trong thế giới, khi bạn không thể thành công được ở đó và khi bạn cảm thấy rằng tham vọng của bạn vẫn còn không được hoàn thành và cuộc sống đang trôi qua, bạn quay sang tâm linh. Cùng tham vọng đó bây giờ đòi được hoàn thành ở đây. Và nó dễ được hoàn thành ở đây - dễ, vì trong tâm linh bạn có thể lừa bản thân bạn dễ dàng. Trong thế giới thực, trong thế giới của vật chất, bạn không thể lừa được dễ dàng thế.

Nếu bạn nghèo, làm sao bạn có thể giả vờ rằng bạn giầu? Và nếu bạn giả vờ, không ai bị lừa. Và nếu bạn liên tục khăng khăng rằng bạn giầu, thế thì toàn thể xã hội, toàn thể đám đông quanh bạn, sẽ nghĩ bạn đã phát điên.

Một lần tôi biết một người đã bắt đầu nghĩ rằng ông ấy là là Pundit Jawaharlal Nehru. Gia đình ông ấy, mọi người cố thuyết phục ông ấy, 'Đừng nói điều vô nghĩa thế, bằng không ông sẽ bị coi là điên.'

Nhưng ông ấy nói, 'Tôi không nói điều vô nghĩa. Tôi là Pundit Jawaharlal Nehru.'

Ông ấy bắt đầu kí 'Jawaharlal Nehru'. Ông ấy sẽ gửi điện tín tới nhà khách chính phủ, tới các quan chức, tới người thu thuế, tới đại biểu chính quyền, nói rằng, 'Tôi đang tới - Pundit Jawaharlal Nehru.'

Ông ấy phải bị bắt và bị xích trong nhà ông ấy. Tôi tới gặp ông ấy. Ông ấy sống trong làng của tôi. Ông ấy nói, 'Ông là con người của hiểu biết. Ông có thể hiểu. Những kẻ ngu này, không ai hiểu tôi - tôi là Pundit Jawaharlal Nehru.'

Thế là tôi nói, 'Vâng, đó là lí do tại sao tôi đã tới để gặp ông. Và đừng sợ những kẻ ngu này, vì người vĩ đại như ông bao giờ cũng bị khổ.'

Ông ấy nói, 'Đúng rồi.' Ông ấy sướng thế. Ông ấy nói, 'Ông là người duy nhất có thể hiểu tôi. Người vĩ đại phải khổ.'

Trong thế giới bên ngoài, nếu bạn cố lừa bản thân bạn, bạn sẽ bị coi là điên, nhưng trong tâm linh điều đó rất dễ dàng. Bạn có thể nói rằng kundalini của bạn đã dâng lên. Chỉ bởi vì bạn có đau nào đó ở lưng, kundalini của bạn đã dâng lên. Vì não bạn cảm thấy chút ít loáng choáng, bạn nghĩ các trung tâm đang mở. Vì bạn bị đau đầu thường xuyên, bạn nghĩ con mắt thứ ba đang mở. Bạn có thể lừa dối và không ai có thể nói bất kì cái gì, và không ai quan tâm. Nhưng có những thầy giáo giả sẽ nói, 'Vâng, đây là phương pháp.' Và bạn sẽ cảm thấy rất sướng.

Hành trình bản ngã nghĩa là bạn không quan tâm thực sự tới biến đổi bản thân bạn; bạn chỉ quan tâm tới công bố. Và công bố là dễ dàng, bạn có thể mua nó thật rẻ. Và nó là thứ trao đổi lẫn nhau. Khi một guru, cái gọi là guru, nói rằng bạn là người thức tỉnh, tất nhiên ông ta đã làm cho bạn được thức tỉnh, cho nên bạn phải bày tỏ kính trọng cho guru này. Đây là thứ trao đổi lẫn nhau. Bạn bầy tỏ kính trọng ông ấy. Và bây giờ bạn không thể bỏ được guru đó, vì khoảnh khắc bạn bỏ guru đó cái gì sẽ xảy ra cho việc thức tỉnh của bạn, cho kundalini của bạn? Bạn không thể bỏ được. Guru đó phụ thuộc vào bạn vì bạn cho sự kính trọng và tôn vinh ông ấy, và thế rồi bạn sẽ phụ thuộc vào ông ấy vì không ai khác sẽ tin rằng bạn được thức tỉnh. Bạn không thể bỏ đi được. Đây là lừa phỉnh lẫn nhau.

Nếu bạn thực sự trong tìm kiếm nó không dễ thế. Và bạn không cần bất kì nhân chứng nào. Nó là khó và gian nan; nó có thể thậm chí lấy đi nhiều kiếp sống. Và nó là đau đớn, nó là khổ lâu dài, vì nhiều thứ phải bị phá huỷ, nhiều thứ phải bị siêu việt, những xiềng xích đã thiết lập từ lâu phải bị chặt đứt. Nó không dễ. Nó không phải là trò chơi của trẻ con. Nó là gian nan, và khổ nhất định có đó vì bất kì khi nào bạn bắt đầu thay đổi hình mẫu của bạn, mọi cái cũ phải bị bỏ đi. Và mọi đầu tư của bạn đều vào cái cũ. Bạn sẽ phải khổ.

Khi bạn bắt đầu nhìn vào trong tìm bản ngã của bạn và bạn không tìm ra nó, cái gì sẽ xảy ra cho hình ảnh của bạn mà bạn đã sống cùng? Bạn bao giờ cũng nghĩ bạn đã là người rất tốt, đạo đức, thế này thế nọ - cái gì sẽ xảy ra cho điều đó? Khi bạn tìm ra rằng bạn không được thấy ở đâu cả, người tốt đó ở đâu? Bản ngã của bạn ngụ ý mọi điều bạn đã nghĩ về bản thân bạn. Mọi thứ đều được ngụ ý trong nó. Nó không phải là cái gì đó mà bạn có thể vứt đi một cách dễ dàng. Nó là bạn, toàn thể quá khứ của bạn. Khi bạn bỏ nó bạn trở thành giống như số không, dường như bạn không bao giờ tồn tại trước đây. Lần đầu tiên bạn được sinh ra; không kinh nghiệm, không tri thức, không quá khứ - chỉ giống như đứa trẻ hồn nhiên. Bạo dạn được cần, dũng cảm được cần.

Việc tìm kiếm đích thực là gian nan. Hành trình bản ngã là rất dễ dàng. Và nó có thể được hoàn thành rất dễ dàng, vì chẳng cái gì thực sự được hoàn thành. Bạn bắt đầu tin; bạn bắt đầu tin rằng cái gì đó đã xảy ra cho bạn. Bạn đơn giản làm phí thời gian và năng lượng và cuộc sống. Cho nên nếu bạn thực sự ở cùng thầy, thầy sẽ thường xuyên kéo bạn lại từ hành trình của bạn. Thầy sẽ phải theo dõi rằng bạn không trở thành điên, rằng bạn không bắt đầu nghĩ trong mơ. Thầy sẽ phải kéo bạn lại.

Và đó là điều rất rất khó, vì bất kì khi nào bạn bị kéo lại bạn trả thù thầy. 'Tôi đã đi cao thế, và chỉ ngay trên bờ bùng nổ, mà thầy lại nói, "Không cái gì xảy ra cả. Ông chỉ tưởng tượng."' Bạn bị kéo xuống đất.

Với thầy thực, khó là đệ tử. Và đệ tử gần như bao giờ cũng đi ngược lại thầy của họ, vì họ đang trên hành trình bản ngã của họ còn thầy đang cố đem họ ra khỏi điều đó. Và những đệ tử này tạo ra các thầy giả. Họ có nhu cầu, nhu cầu lớn tới mức bất kì người nào đáp ứng cho nhu cầu của họ sẽ trở thành thầy họ. Và dễ giúp cho bản ngã của bạn tăng trưởng, vì bạn ủng hộ điều đó. Rất khó giúp cho bản ngã của bạn biến mất.

Nhớ rõ, và kiểm mọi ngày và mọi khoảnh khắc rằng việc tìm kiếm của bạn không phải là hành trình bản ngã. Liên tục kiểm điều đó. Nó là tinh vi, và cách thức của bản ngã là rất rất tinh ranh. Chúng không trên bề mặt. Bản ngã thao túng bạn từ bên trong; sâu bên dưới từ vô thức. Nhưng nếu bạn tỉnh táo, bản ngã không thể lừa được bạn. Nếu bạn tỉnh táo, bạn sẽ đi tới biết ngôn ngữ của nó, bạn sẽ đi tới biết việc cảm về nó, vì điều đó bao giờ cũng đi theo sau trải nghiệm. Đây là từ khoá.

Bản ngã bao giờ cũng tìm trải nghiệm - dục hay tâm linh, điều đó không tạo ra khác biệt. Bản ngã tham trải nghiệm điều này và trải nghiệm điều kia: trải nghiệm kundalini và trải nghiệm thể thứ bẩy. Bản ngã bao giờ cũng theo đuổi trải nghiệm. Tìm kiếm thực không tham về bất kì trải nghiệm nào, vì bất kì trải nghiệm nào đều sẽ làm cho bạn thất vọng, nhất định làm bạn thất vọng - vì bất kì trải nghiệm nào đều sẽ có tính lặp lại. Thế thì bạn sẽ phát chán với nó; thế thì bạn sẽ lại đòi hỏi trải nghiệm mới nào đó.

Việc tìm kiếm cái mới sẽ vẫn còn với bản ngã. Bạn sẽ thiền, và nếu bạn chỉ thiền để có được xúc động mới, vì cuộc đời bạn đã trở thành chán - bạn chán với cuộc sống thường lệ bình thường của bạn, cho nên bạn muốn có được xúc động nào đó... Bạn có thể có được nó, vì con người có được bất kì cái gì người đó cố tìm ra. Đó là khổ - bất kì cái gì bạn ham muốn, bạn sẽ tìm ra. Và thế rồi bạn sẽ hối hận. Bạn sẽ có được xúc động đó. Thế rồi sao? Thế rồi bạn phát chán với nó nữa. Thế rồi bạn muốn dùng LSD hay cái gì đó khác. Thế rồi bạn liên tục đi từ thầy này sang thầy nọ, từ đạo tràng này sang đạo tràng nọ, chỉ để tìm xúc động mới.

Bản ngã tham những trải nghiệm mới. Và mọi trải nghiệm mới sẽ trở thành cũ, vì bất kì cái gì là mới sẽ trở thành cũ - thế thì lại... Tâm linh thực sự không phải là việc tìm kiếm trải nghiệm. Tâm linh là việc tìm kiếm sự hiện hữu của người ta. Không vì bất kì trải nghiệm nào - thậm chí không vì phúc lạc, thậm chí không vì cực lạc - vì trải nghiệm là thứ bên ngoài; dù bên trong thế nào, nó là bên ngoài.

Tâm linh là việc tìm kiếm sự hiện hữu thực, cái ở bên trong bạn: tôi phải biết thực tại của tôi là gì. Và với việc biết đó, mọi tham về trải nghiệm ngừng lại. Và với việc biết đó, không có thôi thúc - không thôi thúc chuyển tới bất kì trải nghiệm mới nào. Với việc biết về thực tại đúng bên trong, sự hiện hữu đích thực, mọi tìm kiếm ngừng lại.

Cho nên đừng đi vì trải nghiệm. Mọi trải nghiệm chỉ là thủ đoạn của tâm trí, mọi trải nghiệm chỉ là lối thoát. Thiền không phải là trải nghiệm, nó là việc nhận ra. Thiền không phải là trải nghiệm; thay vì thế, nó là việc dừng mọi trải nghiệm. Vì điều này, những người đã thực sự cố diễn đạt việc xảy ra bên trong - chẳng hạn, Phật - họ nói, 'Không hỏi cái gì xảy ra ở đó.' Hay, nếu bạn khăng khăng, họ sẽ nói, 'Không cái gì xảy ra ở đó.'

Nếu tôi nói với bạn rằng không cái gì sẽ xảy ra trong thiền, bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ dừng thiền. Nếu không cái gì sẽ xảy ra ở đó, hữu dụng là gì? - điều đó chỉ ra bạn đang trên hành trình bản ngã. Nếu tôi nói không cái gì xảy ra ở đó, và bạn sẽ nói, 'Thôi được, tôi đã biết nhiều điều xảy ra và tôi đã biết nhiều trải nghiệm, và mọi trải nghiệm đã chứng tỏ là thất vọng...' Bạn đi qua nó và thế rồi bạn biết nó chẳng là gì cả. Và thế rồi một thôi thúc để lặp lại, và thế rồi việc lặp lại cũng trở thành chán. Thế rồi bạn chuyển sang cái gì đó khác... Đây là cách bạn đã chuyển đi hết kiếp nọ tới kiếp kia; trong hàng nghìn và hàng nghìn kiếp bạn đã di chuyển vì trải nghiệm. Bạn nói, 'Tôi đã biết trải nghiệm. Bây giờ tôi không muốn bất kì trải nghiệm mới nào. Tôi muốn biết người trải nghiệm này.' Toàn thể nhấn mạnh thay đổi.

Trải nghiệm là cái gì đó bên ngoài bạn. Người trải nghiệm là hiện hữu của bạn. Và đây là phân biệt giữa tâm linh thực và giả: nếu bạn đi tìm trải nghiệm, tâm linh là giả; nếu bạn đi tìm người trải nghiệm, thế thì nó là thực. Nhưng thế thì bạn không quan tâm tới kundalini, không quan tâm tới luân xa, không quan tâm tới mọi thứ này. Chúng sẽ xảy ra, nhưng bạn không quan tâm, bạn không chú ý, và bạn sẽ không đi trên những con đường hẻm này. Bạn sẽ liên tục đi hướng tới trung tâm bên trong nơi không cái gì còn lại ngoại trừ bạn trong sự một mình toàn bộ của bạn. Chỉ tâm thức còn lại, không nội dung.

Nội dung là trải nghiệm. Bất kì cái gì bạn trải nghiệm đều là nội dung. Tôi trải nghiệm khổ - thế thì khổ là nội dung của ý thức của tôi. Thế rồi tôi trải nghiệm vui thú - thế thì vui thú là nội dung. Thế rồi tôi trải nghiệm chán - thế thì chán là nội dung. Và thế rồi bạn có thể trải nghiệm im lặng - thế thì im lặng là nội dung. Và thế rồi bạn có thể trải nghiệm phúc lạc - thế thì phúc lạc là nội dung. Cho nên bạn liên tục thay đổi nội dung. Bạn có thể liên tục thay đổi tới vô hạn, nhưng đây không phải là điều thực.

Cái thực là người mà những trải nghiệm này xảy ra - người mà chán xảy ra, người mà phúc lạc xảy ra. Tìm kiếm tâm linh không phải là cái xảy ra, mà là người mà nó xảy ra. Thế thì không có khả năng nào cho bản ngã nảy sinh.

Xem tiếp Chương 57 - Quay về Mục lục Tập 3 - Quay về Mục lục Toàn tập

0 Đánh giá

Ads Belove Post