Chương 10. Vườn Như Lai

Chương 10. Vườn Như Lai

Price:

Read more

Bước trong Thiền, Ngồi trong Thiền - Osho

Chương 10. Vườn Như Lai


Câu hỏi thứ nhất

Osho ơi, mục đích của thiền là gì?

Prageeta,

Không có mục đích của thiền. Thiền là việc bỏ mọi mục đích, do đó nó không thể có mục đích của riêng nó; điều đó sẽ là chống lại chính bản tính của nó. Mục đích tồn tại trong tương lai; thiền là hiện hữu trong hiện tại. Không có nền tảng gặp gỡ giữa hiện tại và tương lai - tương lai không tồn tại - làm sao sự phi tồn tại có thể gặp gỡ sự tồn tại? Điều đó là không thể được. Tương lai là sáng tạo của chúng ta, nó là tưởng tượng của chúng ta. Chúng ta tạo ra nó vì chủ định nào đó; chủ định là để né tránh hiện tại. Chúng ta không muốn hiện hữu trong hiện tại, chúng ta muốn trốn khỏi hiện tại. Tương lai cho chúng ta lối thoát. Sống trong tương lai là việc là kẻ đào thoát.

Dù mục đích là bất kì cái gì - không thành vấn đề mục đích đó là gì - nó có thể là việc nhận ra Thượng đế, nó có thể là đạt tới niết bàn - dầu vậy nó là mục đích và bất kì mục đích nào cũng đều chống lại thiền. Nhưng toàn thể tâm trí chúng ta tồn tại trong tương lai; tâm trí chúng ta chống lại hiện tại. Trong hiện tại tâm trí chết. Làm sao tâm trí có thể tồn tại trong hiện tại được? Nếu bạn hoàn toàn hiện hữu bây giờ, hoàn toàn hiện hữu ở đây, không có vấn đề về tâm trí. Bạn không thể nghĩ được vì suy nghĩ cần không gian và hiện tại không có không gian trong nó. Điều đó giống như đầu kim: nó không thể chứa được bất kì cái gì, thậm chí không một ý nghĩ.

Do đó nếu bạn muốn sống trong tâm trí, hoặc bạn phải sống trong quá khứ hoặc trong tương lai; đây là hai cách thức. Kiểu cổ, chính thống, qui ước - người Ki tô giáo, người Mô ha mét giáo, người Hindu - họ sống trong quá khứ, và cái gọi là những nhà cách mạng, những người cấp tiến, những người tiên phong, họ sống trong tương lai. Người cộng sản, người xã hội, người theo thuyết Fabien, người không tưởng, đủ mọi loại người lí tưởng, họ sống trong tương lai. Trên bề mặt họ dường như rất khác - người Thiên chúa giáo và người cộng sản dường như đối kháng - sâu bên dưới họ không đối kháng chút nào. Họ thuộc vào cùng phân loại, họ đang làm cùng công việc: cả hai đều đang trốn khỏi hiện tại.

Người Hindu sống trong thời đại vàng mà đã trôi qua; thời đại vàng của người đó đã ở đâu đó xa xăm trong quá khứ, nó chỉ là kí ức, nó không bao giờ có đó. Quá khứ đó đơn giản là sáng tạo của những người tưởng tượng, nhưng nó giúp họ trốn khỏi hiện tại. Người Hindu gọi nó là ramrajya - vương quốc của Thượng đế. Nó đã tồn tại trong quá khứ và kể từ đó con người đã sa ngã. Do đó người Hindu không thể đồng ý được với Charles Darwin, với ý tưởng về tiến hoá. Người Hindu có ý tưởng khác toàn bộ: ý tưởng về lùi hoá, không tiến hoá. Con người không tiến bộ, con người đang thoái lui. Con người đang sa ngã mọi ngày, con người đang đi xuống dốc. Các đỉnh bị bỏ lại trong quá khứ - những đỉnh vàng, đỉnh đầy ánh mặt trời.

Người cộng sản sống trong tương lai; thời đại vàng của người đó vẫn còn sẽ tới. Nó sẽ tới một ngày nào đó, đâu đó xa xôi trong tương lai khi nhà nước tàn lụi đi, khi xã hội trở thành vô giai cấp, khi không có bóc lột khi không có nhu cầu về bất kì chính phủ nào, khi mọi người sống trong bình đẳng. Đó sẽ là vương quốc của Thượng đế - nhưng điều đó là trong tương lai; điều đó nữa không bao giờ sẽ xảy ra.

Người cộng sản và người Hindu cả hai đang làm cùng một điều, họ là đối tác trong cùng một kinh doanh: kinh doanh là cách trốn thoát khỏi hiện tại, cách không sống trong hiện tại. Do đó bạn sẽ thấy điều kì lạ đang xảy ra: người Hindu chống tôi, người Mô ha mét giáo chống tôi, người Ki tô giáo chống tôi, người cộng sản chống tôi. Một điều tất cả họ đồng ý - ít nhất một điều tất cả họ đồng ý. Ít nhất tôi hạnh phúc là tôi cho họ một điểm để đồng ý! Nhưng thực ra họ đồng ý vì sự nhấn mạnh của tôi là chống lại quá khứ và chống lại tương lai, nhấn mạnh của tôi là vào việc hiện hữu trong hiện tại. Do đó thiền không thể cho phép bất kì ham muốn nào về mục đích.

Tôi có thể hiểu được câu hỏi của bạn, Prageeta, vì tâm trí bao giờ cũng hỏi, "Tại sao mình làm điều đó?" Nó không thể làm được bất kì cái gì một cách đơn giản, tự phát - cái "tại sao" bao giờ cũng có đó. Bạn không biết bất kì hành động nào trong đời bạn mà là tự phát, bạn không biết bất kì đáp ứng nào. Mọi điều bạn làm không phải là hành động mà thực ra là phản ứng. Bạn làm nó vì có lí do để làm nó, có động cơ để làm nó, có ham muốn đằng sau nó. Cái gì đó hoặc đẩy từ đằng sau hoặc kéo từ đằng trước. Bạn không bao giờ hành động từ tự do, bạn là nô lệ. Do đó bạn bao giờ cũng hỏi "Tại sao?"

Một người được chuyên gia tâm thần bảo tới vùng núi non chỉ để đổi sang nghỉ ngơi, thảnh thơi, tận hưởng tự nhiên. Ngày hôm sau bức điện tín của anh ta gửi tới: "Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tại sao vậy?"

Người ta không thể chấp nhận được bất kì cái gì mà không hỏi "Tại sao?" Bây giờ một điều về hạnh phúc phải được hiểu: khổ có thể có nguyên nhân, hạnh phúc không có nguyên nhân. Và nếu nó có nguyên nhân nó không là gì ngoài khổ trá hình là hạnh phúc. Khi hạnh phúc là thực - đó là điều được ngụ ý bởi phúc lạc - nó không có nguyên nhân, không nhân quả. Nó ở bên ngoài nguyên nhân và hậu quả; nó ở bên ngoài dây chuyền nhân và quả. Bạn không thể trả lời được tại sao.

Phật nhiều lần đã được hỏi, "Tại sao thầy phúc lạc thế, an bình thế?" Ông ấy bao giờ cũng nói, "Điều như vậy là bản tính của nhận biết - tathata-như vậy."

Bây giờ câu trả lời của ông ấy phải được suy nghĩ một cách sâu sắc. Ông ấy nói, "Không có 'tại sao' cho nó - như vậy là hoàn cảnh. Cây là xanh và hoa là đỏ, và người được thức tỉnh là phúc lạc. Không có 'tại sao' cho điều đó."

Nhưng mọi người cứ hỏi đi hỏi lại mãi... Tôi nghĩ ông ấy phải đã được hỏi cùng câu hỏi này hàng nghìn lần bởi những người khác nhau. Mọi người có thể có vẻ khác nhau từ bên ngoài, nhưng sâu bên dưới tất cả họ đều là vô ý thức, cho nên cùng câu hỏi nảy cứ nảy sinh đi nảy sinh lại từ tâm trí vô ý thức của họ: "Tại sao? Phải có lí do nào đó chứ. Thầy đã khám phá ra kho báu nào đó sao? Thầy đã tìm thấy viên kim cương Kohinoor nào đó sao? Thầy đã tìm thấy giả kim thuật nào đó để cho thầy có thể biến đổi kim loại cơ sở thành vàng sao? Thầy đã tìm ra bí mật nào đó mà có thể làm cho thầy thành bất tử sao? Tại sao thầy phúc lạc thế?"

Những người đang hỏi đều đang nói cái gì đó về bản thân họ; họ không thực sự hỏi tại sao Phật phúc lạc - họ không thể hiểu được Phật - họ chỉ biết bản thân họ. Họ biết họ khổ và rằng khổ của họ có nguyên nhân, và thỉnh thoảng họ cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đó cũng do cái gì đó gây ra. Bạn trúng xổ số và bạn hạnh phúc; không có xổ số làm sao bạn có thể hạnh phúc? Và Phật đã không trúng xổ số nào. Thực ra ông ấy đã từ bỏ cung điện và vương quốc và mọi của cải. Mọi người phải đang đi tìm kiếm, cố tìm ra: "Phải có cái gì đó mà thầy đã tìm ra, điều thầy đang che giấu và không nói với chúng ta. Nó là gì? Sao thầy có vẻ hạnh phúc thế?"

Prabhu Maya đã hỏi tôi một câu hỏi - cùng câu hỏi mà chư phật bao giờ cũng được hỏi, lại đang được hỏi đi hỏi lại ở đây nữa. Cô ấy hỏi, "Osho ơi, gần đây tôi đang khám phá ra cái rởm đằng sau nụ cười đôi khi tôi phô ra. Bây giờ tôi tự hỏi về thầy - cùng bộ mặt ấy, cùng nụ cười đó mọi sáng, hết năm nọ tới năm kia. Nó có là thực không?"

Tôi có thể hiểu được câu hỏi của cô ấy vì bất kì khi nào cô ấy mỉm cười, cô ấy biết nó là rởm, và tôi thường xuyên mỉm cười. Một cách tự nhiên, hết năm nọ tới năm kia, nó phải là rởm; bằng không phải có nguyên nhân ẩn kín nào đó cho nó, điều không thấy được với bạn. Hoặc nó là rởm hoặc tôi đã khám phá ra cái gì đó mà tôi không nói cho bạn, mà tôi đang che giấu với bạn.

Ngay cả Ananda, đệ tử thân cận nhất của Phật, một hôm nào đó đã hỏi khi họ đang bước đi qua một khu rừng. Hôm đó là mùa thu và lá rụng từ cây xuống và cả khu rừng đầy những lá khô và gió thổi những lá đó bay tung tạo nên tiếng xào xạc của lá khô bay đây đó. Họ đang đi qua khu rừng và Ananda đã hỏi Phật, "Thưa thầy, một câu hỏi cứ còn dai dẳng. Tôi đã kìm nén nó, nhưng tôi không thể kìm nén nó được thêm nữa. Và hôm nay chúng ta có một mình; những người đi theo khác đã tụt lại sau cho nên không ai sẽ biết rằng tôi đã hỏi thầy. Tôi không muốn hỏi nó trước những người khác. Câu hỏi của tôi là: Thầy có nói cho chúng tôi mọi điều thầy đã khám phá ra hay thầy vẫn còn giấu cái gì đó? - vì điều thầy nói cho chúng tôi không làm sáng tỏ về phúc lạc của thầy, an bình của thầy. Dường như thầy đang che giấu cái gì đó."

Và Phật cười và ông ấy giơ bàn tay nắm cho Ananda và hỏi, "Ananda, ông thấy nó là cái gì?"

Ananda nói, "Vâng, tôi có thể thấy nó là bàn tay nắm - bàn tay thầy khép lại."

Phật nói, "Phật không bao giờ giống bàn tay nắm." Ông ấy mở bàn tay ra và nói, " Phật giống như bàn tay mở - ông ấy không che giấu cái gì. Không có gì để che giấu! Ta đã nói mọi thứ, ta tuyệt đối mở."

Ananda vẫn khăng khăng, "Nhưng chúng tôi không thể giải thích được phúc lạc thường xuyên của thầy - và đã từng quan sát thầy hết ngày nọ tới ngày kia. Ban ngày thầy phúc lạc, ban đêm khi thầy đi ngủ thầy phúc lạc. Mặt thầy dường như hồn nhiên thế ngay cả trong giấc ngủ. Ngay cả trong giấc ngủ thầy có vẻ an bình thế, thanh thản thế, yên tĩnh thế, bình thản thế, dường như không mơ nào diễn ra bên trong thầy. Thầy bao giờ cũng là cái ao tĩnh lặng không gợn sóng. Làm sao điều đó là có thể được?

Tôi cũng đã cố gắng, nhưng tôi chỉ có thể làm được chút ít và thế rồi tôi cảm thấy mệt."

Nếu bạn cố bạn sẽ mệt.

Prabhu Maya, nếu bạn cố mang nụ cười bạn sẽ cảm thấy mệt vì mang nụ cười ngụ ý làm nỗ lực lớn. Bạn phải thực hành nó như Jimmy Carter... thế thì nó không phải là nụ cười chút nào; mồm bạn đơn giản mở, răng bạn đơn giản phô ra, có vậy thôi.

Tôi đã nghe nói rằng vợ của ông ấy phải khép miệng của ông ấy lại mọi đêm vì một lần chuột bò vào mồm ông ấy. Bà ta gọi điện cho bác sĩ và bác sĩ nói, "Tôi đang tới đây, nhưng sẽ mất thời gian. Trong khi đó bà treo phô mai trước mồm ông ấy đi."

Khi bác sĩ tới ông ấy rất ngạc nhiên: bà ấy đang treo một con chuột khác! Bác sĩ nói, "Bà làm cái gì thế này? Tôi đã bảo bà treo phô mai trước miệng ông ấy cơ mà!"

Bà ấy nói, "Điều đó đúng, nhưng một con mèo đã chui vào đằng sau con chuột, cho nên đầu tiên con mèo phải được lôi ra đã!"

Kể từ đó bà ấy phải khép miệng ông ấy mọi đêm một cách cưỡng bức. Điều đó là nguy hiểm! Và Nhà trắng là toà nhà cũ - nó có nhiều chuột. Thực ra, ai sống trong Nhà trắng ngoài chuột? Ai quan tâm tới sống trong Nhà trắng? Và vì chuột sống ở đó, mèo cũng sống ở đó.

Thiền không có mục đích nào; nó không có ham muốn đạt tới bất kì cái gì. Bỏ tâm trí thành đạt là điều thiền tất cả là gì. Hiểu biết về ham muốn và hiểu biết về tham vọng thường xuyên về mục đích để thành đạt, về tham vọng, mang bạn tới một điểm, một điểm của nhận biết vô cùng, khi bạn có thể thấy rõ ràng rằng mọi mục đích đều là giả, rằng bạn không cần đi bất kì chỗ nào, rằng bạn không cần đạt tới bất kì cái gì để là phúc lạc, rằng là phúc lạc là bản tính của bạn. Bạn đang bỏ lỡ nó vì bạn đang chạy quẩn đây đó, và trong việc chạy đó, trong vội vã và hối hả đó, bạn liên tục quên mất bản thân bạn.

Dừng chạy đây đó và khám phá ra bản thân bạn đi. Việc khám phá bản thân bạn không phải là mục đích. Làm sao nó có thể là mục đích được? Mục đích cần khoảng cách giữa bạn và bản thân nó. Việc khám phá ra bản thân bạn không phải là mục đích vì bạn đã là nó rồi! Mọi điều được cần là ở chỗ bạn dừng chạy đây đó, bạn ngồi im lặng, bạn thảnh thơi, bạn nghỉ ngơi. Để tâm trí trở nên bình thản và điềm tĩnh. Khi tâm trí không còn chạy hướng tới quá khứ và hướng tới tương lai, khi mọi việc chạy đã biến mất, khi không có tâm trí như vậy, khi bạn đơn giản ở đó không làm gì chỉ hiện hữu, đây là thiền. Đột nhiên bạn biết bạn là ai. Đột nhiên bạn bị tràn ngập bởi phúc lạc, bị tràn ngập bởi ánh sáng, bởi vĩnh hằng. Và thế thì cuộc sống của bạn trở thành hiện tượng tự nhiên. Thế thì bạn không cần mang nụ cười - nụ cười trở thành tự nhiên. Thế thì bạn không cần giả vờ là hạnh phúc.

Chỉ người bất hạnh giả vờ là hạnh phúc. Người hạnh phúc không có ý tưởng nào ngay cả việc người đó hạnh phúc, người đó đơn giản là hạnh phúc. Những người khác có thể nghĩ rằng người đó hạnh phúc; người đó không có ý tưởng nào. Người đó đơn giản chỉ là bản thân người đó.

Yoka nói:

Người hiểu bao giờ cũng hành động một cách tự nhiên.

Từ việc hiểu của người đó, hành động của người đó là tự nhiên - tiếng cười của người đó là tự nhiên, nụ cười của người đó là tự nhiên, toàn thể cuộc sống của người đó là tự nhiên. Toàn thể cuộc sống của bạn là giả tạo, tuỳ tiện. Bạn bao giờ cũng cố làm cái gì đó mà không thực sự có đó. Bạn đang cố yêu. Bây giờ, cố yêu là bắt đầu theo cách sai từ chính lúc bắt đầu. Bạn đang cố là hạnh phúc. Làm sao bạn có thể hạnh phúc được? Vấn đề không phải là cố. Bạn đang làm đủ mọi loại nỗ lực để là duyên dáng. Bây giờ, duyên dáng không phải là nỗ lực; nếu có nỗ lực, không có duyên dáng. Duyên dáng là cái đẹp vô nỗ lực. Người duyên dáng thực sự không biết tới nỗ lực.

Yoka nói:

Những người hiểu bao giờ cũng hành động một cách tự nhiên. Phần lớn mọi người sống trong nhất thời, cái không thực, nhưng con người của Zen sống trong cái thực.

Bạn sống trong cái rởm, trong cái không thực, và khi bạn bắt gặp con người của Zen - nhớ con người của Zen ngụ ý con người của thiền - thế thì có vấn đề cho bạn. Đừng bao giờ cố hiểu con người của Thiền tương ứng với ý tưởng của bạn; chúng là không liên quan. Bạn có thể hiểu con người của Thiền chỉ qua thiền. Học nghệ thuật của thiền đi, của việc ở đây và bây giờ - không vì an bình, không vì phúc lạc, không vì bất kì cái gì. Nỗ lực không có mục đích... đó là điều thiền là gì: nỗ lực không có mục đích.

Bây giờ, bạn chỉ biết nỗ lực khi có mục đích. Bằng không bạn sẽ hỏi, "Điều này là phi logic - nỗ lực không có mục đích sao? Thế thì tại sao chúng ta phải làm nỗ lực?" Bạn đã từng làm nỗ lực vì mục đích - bạn đã đạt tới cái gì? Đây là lúc thử cái gì đó khác. Thế là đủ rồi!

Yoka nói:

Nỗ lực không có mục đích là khác hoàn toàn -

Khác hoàn toàn với mọi điều bạn đã làm mãi cho tới giờ.

Nó mở ra cánh cửa của chân lí điều dẫn tới khu vườn của như lai - tathagata.

Từ như lai - tathagata bắt nguồn từ cùng từ tôi đã dùng chỉ mới vài khoảng khắc trước: tathata-như vậy. Phật nói, "Ta là an bình vì đây là tính như vậy của ta, tathata của ta." Hỏi ông ấy bất kì cái gì và ông ấy bao giờ cũng nói, "Đât là bản tính của ta, tathata-như vậy của ta." Dần dần, dần dần điều đó trở nên được biết tới cho các đệ tử của ông ấy rằng tathata là từ quan trọng nhất của ông ấy, từ khoá của ông ấy. Do đó ông ấy được gọi là tathagata - như lai: người sống trong tính như vậy, người sống bây giờ và không biết tới thời gian khác, người sống ở đây và không biết tới chỗ khác.

Nếu bạn cũng có thể ở đây và bây giờ,

Nó mở ra cánh cửa của chân lí điều dẫn tới khu vườn của như lai - tathagata. Thiền sinh thực bỏ qua các cành và lá, và nhắm tới rễ.

Rễ của khổ của bạn là gì? Tâm trí hướng đích này. Rễ của khổ của bạn là gì? Việc chạy trốn thường xuyên này vào trong các mục đích. Rễ của khổ của bạn là gì? Tâm trí bạn là rễ của khổ của bạn. Nhưng bạn không bao giờ chặt rễ; bạn liên tục xén cành, bạn liên tục tỉa lá. Và nhớ, bạn càng tỉa lá và cành, tán lá sẽ càng dầy hơn, cây sẽ trở nên mạnh hơn.

Tôi đã khai tâm cho hơn một trăm nghìn sannyasin và tôi đã từng dạy thiền trong hai mươi năm cho hàng triệu người, nhưng không một người nào đã tới với câu hỏi gốc rễ để hỏi. Tất cả họ tới với "Làm sao chặt cành này?" và "Làm sao tỉa lá này?" Ai đó nói, "Tôi đang khổ từ giận. Tôi phải làm gì với nó?" Và ai đó nói, "Tôi đang khổ từ tham quá nhiều. Tôi phải làm gì về nói? Làm sao tôi có thể bỏ được tham?" Ai đó đang khổ từ ghen và ai đó từ cái gì đó khác - và đây toàn là cành và lá. Không ai tới và nói, "Tôi đang khổ từ tâm trí của tôi. Làm sao tôi phải gạt bỏ nó đi?" Và đó là câu hỏi gốc rễ.

Ngày bạn thấy rễ, mọi sự là rất dễ dàng. Chặt rễ và toàn thể sự việc khô héo đi theo cách riêng của nó. Giận và tham và dâm và ghen và sở hữu - mọi thứ biến mất.

Nhưng bạn không muốn chặt rễ. Bạn đang sống trong cuộc sống rất ngược đời: bạn liên tục tưới nước cho rễ, bạn liên tục huấn luyện và cải thiện tâm trí bạn, bạn liên tục làm cho tâm trí bạn được thông tin, được nuôi dưỡng, và mặt khác bạn liên tục ham muốn rằng sẽ ít giận hơn, ít tham vọng hơn, ít tham hơn, ít bản ngã hơn. "Làm sao là khiêm tốn?" bạn hỏi. Và bạn liên tục cấp nước và bạn liên tục chăm bón cho rễ và bạn liên tục cắt lá. Bạn cắt một lá và ba lá sẽ tới thế vào chỗ của nó. Cây lập tức chấp nhận thách thức của bạn và thay vì mọc ra một lá nó đem tới ba lá!

Do đó xã hội mà đã từng chống lại dục trở thành không lành mạnh, trở thành bị ám ảnh bởi dục. Điều đó đã xảy ra ở Ấn Độ; bạn sẽ không tìm ra một nước nào bị ám ảnh dục như thế ở bất kì chỗ nào khác bởi lẽ đơn giản là họ đã từng cắt lá lặp đi lặp lại. Họ thường xuyên cắt lá và cây liên tục mọc ra nhiều lá hơn. Cho nên dâm dục đã xuyên thấu theo cách tinh vi tới mức chừng nào bạn chưa rất tỉnh táo bạn sẽ không có khả năng thấy cách nó đã xuyên thấu theo những cách khác nhau, cách tâm trí Ấn Độ đã trở nên ngày các nhiều dục tính hơn tâm trí của bất kì người nào khác.

Bạn có biết không? Ấn Độ đã là nước đầu tiên nghĩ về các tư thế dục. Kinh Kama Sutra đã được viết ở Ấn Độ - chuyên luận đầu tiên về tình dục học. Sigmund Freud tới sau năm nghìn năm. Và các Thầy và Johnson, và các nhà nghiên cứu khác trong dục, chỉ mới là khởi công ở phương Tây. Và họ còn chưa tới sự phức tạp mà kinh Kama Sutra của Vatsyayana đã có - ngay cả người Pháp cũng không phức tạp vậy. Vatsyayana đã khám phá ra gần như mọi thứ về dục; không cái gì bị bỏ lại - chuyên luận của ông ấy gần như đầy đủ. Và nó là cuốn sách "cách làm"; nó cho bạn mọi kĩ thuật.

Tại sao Ấn Độ đã khám phá ra Kama Sutra? Đất nước này đã từng ca tụng vô dục trong nhiều thế kỉ, nó đã dạy và thuyết giảng về vô dục, đất nước này khám phá ra Kama Sutra. Đất nước này cho sinh thành ra một người như Vatsyayana. Và thế rồi tới bác học Koka, một Vatsyayana khác. Bây giờ, sách báo khiêu dâm hiện đại không là gì khi so sánh với Koka! Sách báo khiêu dâm hiện đại rất bình thường. Bác học Koka là nhà khiêu dâm hoàn hảo.

Nhưng tại sao những người này đã được sinh ra ở Ấn Độ? Và hàng nghìn đền được dành cho shivalinga; đó là biểu tượng dương vật. Không nước nào khác tôn thờ các biểu tượng dương vật ngoại trừ Ấn Độ. Và nó là cả hai; nó đại diện cho đàn ông và đàn bà - cả hai. Nếu bạn đi tới đền thờ Shiva temple quan sát cho kĩ vào. Nó đại diện cho cơ quan sinh dục nữ, nó đại diện cho cơ quan sinh dục nam, và nó đại diện cho chúng trong trạng thái gặp gỡ, trạng thái cực thích. Và điều này được tôn thờ.

Mọi người đã hoàn toàn quên mất điều họ đang tôn thờ. Nếu bạn nhìn vào các kinh sách Ấn Độ, bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn sẽ thấy chúng bị ám ảnh thế với dục: một mặt liên tục kết án và mặt khác, theo cách tinh vi, liên tục mô tả nó. Không nước nào khác có những ngôi đền như Khajuraho, Konarak, Puri. Tại sao? Tại sao điều này phải xảy ra ở Ấn Độ? Bởi lẽ đơn giản rằng nếu bạn cắt một lá, ba lá tới. Bạn cắt ba và chín lá tới. Bạn cắt chín - nhớ điều đó - hai mươi bảy lá sẽ tới. Tự nhiên tin vào số ba thần kì. Nó tin vào ba ngôi.

Đây không phải là cách biến đổi con người, đây là cách làm méo mó nhân loại.

Cho nên trên bề mặt người Ấn Độ cố biểu lộ rằng mình không quan tâm tới dục chút nào và sâu bên dưới người đó sôi lên với dâm dục, người đó thường xuyên tìm dâm dục. Toàn thể tâm trí người đó đầy những dâm dục. Nếu chúng ta có thể làm cửa sổ trong đầu mọi người, thế thì đầu người Ấn Độ chắc sẽ thực sự đáng nhìn!

Điều này nhất định xảy ra. Bất kì cái gì bạn đè nén, bất kì cái gì bạn cắt bỏ, nếu nó không bị cắt tại rễ, nó nhất định tăng trưởng, nó nhất định tăng trưởng theo cách tinh vi. Nó có thể bắt đầu tự khẳng định nó theo cách suy đồi và bệnh hoạn.

Yoko nói:

Thiền sinh thực sự bỏ qua cành và lá, và nhắm tới rễ. Như hình ảnh của trăng được phản xạ trong bát ngọc ta biết cái đẹp thực của ngọc tự do cho bản thân ta và cho những người khác.

Chỉ có một tự do: tự do khỏi mọi mục đích.

Prageeta, đừng hỏi tôi mục đích của thiền là gì. Cố hiểu tại sao bạn thường xuyên khao khát mục đích, và trong chính việc hiểu đó thiền sẽ nảy sinh trong bạn, thiền sẽ nở hoa trong bạn.

Thiền không phải là cái gì đó mà bạn có thể ép buộc, mà bạn có thể thực hành; nó là cái gì đó rất huyền bí, bao la vô cùng. Nó tới chỉ khi tâm bạn mở những cánh cửa của nó để hiểu mọi thứ mà không có định kiến, không có những kết luận tiên thiên.

Ở đây cùng tôi, học hiện hữu mà không có mục đích nào. Các sannyasin của tôi phải biết hoàn toàn rõ rằng chúng ta không làm việc vì bất kì mục đích nào chút nào. Toàn thể vấn đề của chúng ta là sống trong khoảnh khắc hiện tại một cách toàn bộ tới mức mọi quá khứ và mọi tương lai biến mất. Ai quan tâm về cái đã qua rồi? Và ai lo lắng về cái còn chưa tới? Khoảnh khắc này là đủ cho chính nó. Và đó là cách thức của thiền: khoảnh khắc này là đủ cho chính nó. Sống khoảnh khắc này trong tính toàn bộ của nó, trong niềm vui, chìm sâu trong nó mà không giữ lại bất kì cái gì, là phúc lạc. Gạt bỏ mọi mục đích - trần gian và thế giới khác, vật chất và tâm linh - người ta biết hương vị của thiền. Nó là hương vị của tự do tuyệt đối.

Câu hỏi thứ hai

Osho ơi, tại sao mọi người ở đây hiểu thầy theo cách riêng của người đó?

Leeladhar,

Điều đó là tự nhiên thôi - tathata - như vậy. Làm sao nó có thể khác được? Mọi người đều phải hiểu tôi theo cách riêng của người đó, vì mọi người có tâm trí - và ngay bây giờ việc hiểu đang xảy ra qua tâm trí. Khi tâm trí biến mất thế thì tất nhiên mọi người sẽ hiểu theo cách của tôi. Thế thì sẽ không có vấn đề gì, thế thì sẽ không có câu hỏi nào. Thế thì sẽ không có nhu cầu cho tôi nói bất kì cái gì - tôi sẽ ngồi trong im lặng, bạn sẽ ngồi trong im lặng, và chúng ta sẽ tận hưởng im lặng; sẽ có giao cảm, giao cảm từ tâm qua tâm.

Nhưng ngay bây giờ bạn có tâm trí và không có cách nào khác cho tôi trao đổi với bạn. Và người ta phải chấp nhận điều này: rằng khi bạn đang trao đổi bằng tâm trí bạn phải chấp nhận rằng họ sẽ hiểu khác, họ sẽ hiểu theo cách riêng của họ.

Từng tâm trí đều khác. Và ở đây chúng ta có đủ mọi loại tâm trí - đây không phải là cộng đồng người từ một xã hội nào đó.

Nếu chỉ người Hindu ở đây họ chắc sẽ hiểu hay hiểu lầm theo cùng cách. Nhưng ở đây có người Hindu và người Mô ha mét giáo và người Jainas và Phật tử và người Ki tô giáo và người Do Thái và người Zarathustra - tất cả họ đều có bối cảnh tôn giáo riêng của họ và đủ mọi loại ý thức hệ chính trị. Và chúng ta có những người từ mọi quốc gia trên thế giới; quãng bốn mươi quốc gia được đại diện ở đây. Làm sao bạn có thể mong đợi được...? Đây không phải là nhà thờ Thiên chúa giáo, đây không phải là đền Hindu, đây không phải là vũ trụ thu nhỏ! Thực ra chính phép màu là hiểu biết nào đó đang xảy ra, là mọi người không chẹn họng lẫn nhau, là mọi người rất thân thiện và yêu thương.

Đây là những người đã từng chẹn họng nhau trong nhiều thế kỉ: người Hindu giết người Mô ha mét giáo, người Mô ha mét giáo giết người Hindu. Và ở đây bạn sẽ thấy phép màu: bạn sẽ thấy người có tên Krishna Mohammed. Bạn không thể tìm ra điều này ở bất kì chỗ nào khác trên thế giới. Krishna Mohammed sao?

Thực ra tôi rất lo nghĩ. Khi tôi chết và tôi đi sang thế giới khác thế thì tất cả những người này - Krishna và Moses và Mohammed và Mahavira và Phật - họ sẽ nhảy lên tôi. Họ sẽ nói, "Ông đã làm cái gì vậy? Gọi con người là Krishna Mohammed sao?" Vì tôi đã nghe nói rằng ngay cả trong cõi trời họ có các ngăn riêng: người Hindu sống trong ngăn này, bầy đàn Hindu, và người Mô ha mét giáo sống trong ngăn khác, và họ không nhìn vào mắt nhau. Thực ra mọi người đều tin mình ở trong cõi trời và không ai khác ở trong cõi trời. Thượng đế phải duy trì ảo tưởng đó, bằng không họ sẽ tạo ra rắc rối cho Thượng đế. Cho nên những bức tường lớn bao quanh các phần này.

Bây giờ Thượng đế cũng đang bị rắc rối. Ngài sẽ đặt Krishna Mohammed vào đâu - trong phần của người Hindu hay trong phần của người Mô ha mét giáo? Người của chúng ta sẽ bay khắp mọi chỗ!

Điều đó là tự nhiên thôi, Leeladhar, rằng mọi người sẽ hiểu khác nhau - mọi người có những tâm trí khác nhau.

Julius: "Có bao nhiêu lời răn?"

Julia: "Mười."

Julius: "Điều gì xảy ra nếu anh - biết cho rõ vào - nếu anh vi phạm một trong chúng?"

Julia: "Vậy, có chín thôi!"

Vào ngày của Mẹ, chồng cô ấy tặng cho cô ấy một chiếc áo choàng đẹp bằng lông chồn hôi.

"Em không thể thấy được làm sao chiếc áo choàng đẹp thế lại bắt nguồn từ con vật hôi thế," người mẹ nói.

"Anh không yêu cầu cám ơn đâu, cưng," anh chồng đáp, "nhưng anh có yêu cầu kính trọng."

Một người Italy gọi điện tới văn phòng của Alitalia và được một cậu trẻ văn phòng trả lời.

"Thưa ông, đó-a có là-a văn phòng Alitalia không?"

"Vâng," cậu trẻ trả lời.

"Ông có thể nói-a cho tôi phải mất bao lâu-a để đi từ Roma tới Poona?"

"Xin một phút, thưa ông."

"Cám ơn-a ông!" người Italy trả lời và treo máy.

"Bà đã bao giờ bị nằm liệt giường chưa?" bác sĩ mới hỏi bà Longo.

"Chắc chắn tôi đã bị rồi. Và tôi đã bị vít vào giường theo nhiều-a cách khác nữa," quí bà nói một cách tự hào.

"Con muốn cái gì nhân ngày sinh nhật của con, con trai?" người bố Italy nuông chiều hỏi cậu con trai nhỏ.

"Con muốn-a chiếc đồng hồ đeo tay," cậu bé nói.

Người bố nhún vai, "Nếu điều đó là ổn với mẹ con, nó là được với bố."

Trong buổi lễ chính thức ở một nước châu Âu, ông đại sứ Brazil ngồi cùng khoang với Nữ hoàng Anh quốc thì đột nhiên con ngựa đánh rắm ầm ĩ.

Rất ngượng ngùng, Nữ hoàng xin lỗi, "Tôi rất tiếc, thưa ông đại sứ."

"Không có gì đâu, thưa Nữ hoàng, chuyện xảy ra thôi. Xin nữ hoàng nhớ cho, tôi thậm chí đã nghĩ đó là con ngựa!"

Câu hỏi thứ ba

Osho ơi,

Dũng cảm là gì?

Prem Leela,

Chỉ có một dũng cảm và đó là dũng cảm liên tục làm chết đi quá khứ, không thu thập nó, không tích luỹ nó, không bám lấy nó. Tất cả chúng ta đều bám lấy quá khứ, và bởi vì chúng ta bám lấy quá khứ chúng ta trở nên không sẵn có cho hiện tại. Và tâm trí có lí do, lí do hợp lí, để bám lấy quá khứ.

Thứ nhất: bản thân tâm trí là quá khứ. Nhìn vào tâm trí bạn mà xem - điều nó là vậy. Nó không là gì ngoài quá khứ: mọi điều bạn đã đọc, đã nghe, đã trải nghiệm, đã quan sát, mọi thứ đã từng hiện hữu. Tâm trí không bao giờ hiện hữu; nó chỉ bao gồm thời quá khứ. Cho nên một cách tự nhiên tâm trí được nuôi dưỡng theo quá khứ, nó bám lấy quá khứ, vì cái đó cho nó sức mạnh, quyền lực, năng lượng, sự sống. Nhưng quá khứ càng tích luỹ quanh bạn, bạn càng trở thành như chiếc gương bị phủ bởi các tầng bụi. Và, tất nhiên, quá khứ là dễ chịu, nó cho cảm giác ấm cúng, vì bạn quen thuộc với nó. Bạn biết nó hoàn toàn rõ, cho nên bạn biết cách xử trí cùng nó. Bạn khéo léo cùng nó, bạn mưu mẹo cùng nó; toàn thể thông minh của bạn tuỳ thuộc vào nó. Bỏ nó sẽ có nghĩa là bạn sẽ phải học đi học lại, và điều đó là bất tiện, không thoải mái.

Bỏ quá khứ sẽ có nghĩa là bạn sẽ phải trở thành đứa trẻ mọi ngày, và bản ngã của bạn muốn là người lớn chứ không là đứa trẻ. Bản ngã của bạn muốn chồng chất quá khứ và ngồi lên quá khứ để cho nó có vẻ cao hơn những người khác. Không có quá khứ bạn bao giờ cũng vẫn còn là đứa trẻ không tri thức, nhưng đầy ngạc nhiên, kính nể.

Đó là dũng cảm duy nhất: bỏ cái đã biết và đi vào cái không biết. Và điều đó phải được làm không chỉ một lần, điều đó phải được làm mọi khoảnh khắc. Vấn đề không phải là một khi đã làm nó, nó được làm mãi mãi, bạn phải làm nó mọi khoảnh khắc, mọi ngày, cho tới chính khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời bạn khi bạn sắp chết trên giường. Thế nữa bạn cũng phải liên tục quá trình làm chết đi quá khứ để cho bạn có thể sống từng khoảnh khắc với sự sáng tỏ tinh khôi, không bụi nào bám trên tấm gương của bạn. Khi bạn có thể phản xạ hiện tại như nó vậy, bạn biết Thượng đế là gì, tính Thượng đế là gì. Thượng đế là cái tên khác cho cái đang đấy, cho cái đang hiện hữu.

Nhưng bạn đang thu thập thông tin về Thượng đế, và đó là một trong những rào chắn lớn nhất. Do đó tôi đã nghe nói về những tội nhân đạt tới Thượng đế, nhưng tôi chưa bao giờ nghe về các học giả đã bao giờ đạt tới Thượng đế. Các bác học là những người không thể đạt tới được nhất. Họ càng biết nhiều họ càng xa xôi khỏi Thượng đế. Nhiều kinh sách thế đang ngăn cản họ. Họ không thể đạt tới Thượng đế và Thượng đế không thể đạt tới được họ. Họ tuyệt đối bị đóng trong tri thức của họ.

Dũng cảm ngụ ý dũng cảm bỏ tri thức, dũng cảm lại là hồn nhiên, dũng cảm vận hành từ trạng thái không biết. Tôi không biết bất kì dũng cảm nào khác.

Khi tôi dùng từ "dũng cảm" tôi không ngụ ý dũng cảm của người lính. Điều đó chỉ là ngu xuẩn, điều đó không phải là dũng cảm. Điều đó chỉ là ương ngạnh, điều đó không phải là dũng cảm. Điều đó chỉ là bị cưỡng bách, bạn phải huấn luyện người lính để cho anh ta trở nên mụ mị. Điều đó là phi thông minh, không thông minh. Do đó người lính trở thành người không thông minh. Họ càng có nhiều huân chương, bạn có thể chắc chắn, họ càng không thông minh hơn. Cứ đếm các huân chương trên ngực họ và bạn biết họ ngu thế nào.

Toàn thể quá trình của quân đội là để phá huỷ thông minh vì người thông minh sẽ không có khả năng giết hại. Và người thông minh sẽ hỏi cả nghìn lẻ một câu hỏi trước khi giết ai đó chẳng vì lí do nào chút nào.

Người Ấn Độ giết người Pakistan mà anh ta chưa bao giờ gặp trước đây, người anh ta chưa bao giờ thấy trước đây, người mà không có sự thù nghịch nào, và người Pakistan giết người Ấn Độ chẳng bởi lí do nào chút nào, người đã không làm bất kì hại nào cho anh ta...

Nếu như họ có chút ít thông minh liệu họ sẽ có khả năng làm điều đó không? Liệu người Ấn Độ hay người Pakistan có khả năng làm điều đó mà không nghĩ về vợ của người đó đang chờ đợi ở nhà cũng như vợ anh ta đang đợi anh ta ở nhà, và con nhỏ của người đó đang đợi cũng như con nhỏ của anh ta đang đợi anh ta, và mẹ già của người đó và bố già của người đó, những người phụ thuộc vào người đó cũng như mẹ anh ta và bố anh ta phụ thuộc vào anh ta? Liệu anh ta có khả năng làm việc ngu xuẩn giết người này hay bị giết không?

Nếu những người lính được phép là thông minh, chiến tranh sẽ biến mất khỏi trái đất. Chiến tranh có thể tồn tại chỉ nếu những người lính bị làm theo cách, bị ước định theo cách mà họ mất đi mọi thông minh. Đó là lí do tại sao huấn luyện không thông minh phải bị áp đặt lên họ trong nhiều năm. Bây giờ người lính liên tục làm những điều vô nghĩa trong nhiều năm.

Sáng sớm anh ta ngủ dậy, anh ta phải sắp hàng và diễu binh bắt đầu. Rồi "bên trái quay," và "bên phải quay," và "đằng sau quay," và "tiến lên," và "lùi lại." Để làm gì? Và trong nhiều giờ.

Trong Thế chiến thứ hai một triết gia được tuyển mộ. Khi sĩ quan chỉ huy nói, "Bên phải quay!" mọi người quay bên phải ngoại trừ triết gia này. Sĩ quan chỉ huy hỏi, "Tại sao? Tại sao anh không quay phải?"

Người đó nói, "Tại sao tôi phải quay phải? Tôi chẳng có việc gì ở đó; tôi không thấy nhu cầu. Và tôi nghĩ tất cả những người này đều ngu. Ông chỉ nói 'Bên phải quay' và họ đã quay. Ông sẽ phải chứng minh cho tôi chủ định của việc đó là gì. Tại sao tôi phải quay bên phải?"

Viên sĩ quan chỉ huy biết rằng ông ta là một triết gia nổi tiếng. Ông ấy nói, "Người này không đúng cho quân sự. Kiểu người này không được cần tới." Ngay cả những người lính khác cũng bắt đầu nghĩ, "Điều đó là đúng! Tại sao? Chúng ta chắc chắn ngu. Người này chỉ nói, 'Bên phải quay!' và người này không có câu trả lời cho điều đó và chúng ta đã quay bên phải!"

Viên sĩ quan chỉ huy nghĩ, "Người này sẽ tạo ra rắc rối đây. Ông ta sẽ không chỉ là mối phiền phức cho mình, ngay cả những người khác sẽ bắt đầu nhận các ý tưởng từ ông ta." Viên sĩ quan lôi người này ra và nói, "Điều này không dành cho ông. Ông vào bếp đi. Tôi sẽ cho ông việc khác nào đó, việc đơn giản nào đó mà sẽ là tốt." Thế là ông ấy cho ông này một đống cà chua và bảo ông này, "Ông phân loại chúng ra đi - quả lớn hơn sang một bên, quả nhỏ hơn sang bên kia."

Khi viên sĩ quay quay lại sau một giờ, triết gia này vẫn ngồi im lặng, chỉ trong ngồi thiền - ngồi im lặng, không làm gì. Ông ta thậm chí đã không chạm vào một quả cà chua. Viên sĩ quan chỉ huy nói, "Ông thậm chí không thể làm được điều đó sao?"

Ông này nói, "Tôi có thể làm được việc đó nhưng có vấn đề lớn. Vâng, có vài quả cà chua là lớn và vài quả là nhỏ, nhưng vài quả ở giữa. Đầu tiên việc cần được giải quyết là những quả ở giữa đó xếp vào đâu. Chừng nào mọi thứ còn chưa rõ ràng tôi không bao giờ lấy bất kì bước nào. Về những quả cà chua lớp giữa đó thì sao?"

Ông ấy phải được cho tự do. Người này không dành cho quân đội. Thực ra không người thông minh nào là dành cho quân đội. Diễu binh sáu giờ mỗi ngày, quay phải, quay trái, được ra lệnh để làm những điều ngu xuẩn và tuân theo những mệnh lệnh đó... thế rồi một ngày nào đó viên sĩ quan chỉ huy nói, "Bắn!" và họ chỉ vận hành như cái máy. Cũng như họ đã quay trái và phải, họ bắn, không một ý nghĩ về họ đang làm gì - đang phá huỷ sự sống.

Sannyasin cần một loại dũng cảm khác toàn bộ. Đây không phải là dũng cảm, đây đơn giản là đờ đẫn, ngu si - đầu đặc và không gì khác. Thông minh của họ đã bị phá huỷ hoàn toàn, họ đã bị ước định là robot. Đó là lí do tại sao mọi cuộc đua quân đội đều chứng là rất không thông minh.

Ở Ấn Độ người Punjab, đặc biệt người Sikh, người Sardars, họ là những người thích chiến tranh nhất, và cũng là những người không thông minh nhất nữa. Rất dũng cảm, vì nơi người thông minh sẽ nghĩ hai lần, họ sẽ chạy xô vào; họ sẽ không bận tâm. Bạn chỉ ra lệnh và họ sẽ đi vào trong lửa. Kiểu dũng cảm này đã được dạy cho nhân loại trong nhiều thế kỉ. Đây là kiểu dũng cảm sai. Khi tôi dùng từ "dũng cảm" tôi đang dùng nó với hàm ý khác toàn bộ, nghĩa khác.

Leela, dũng cảm với tôi ngụ ý dũng cảm là thông minh chống lại đám động không thông minh này đang bao quanh bạn. Dũng cảm ngụ ý không sợ hãi. Xã hội sẽ cố theo đủ mọi cách để ép buộc bạn theo các ý tưởng của nó. Thà khổ còn hơn thoả hiệp, vì qua khổ hồn bạn sẽ được sinh ra. Qua thoả hiệp bạn có thể cứu được làn da của bạn nhưng hồn bạn sẽ bị mất.

Dũng cảm ngụ ý là một cá nhân; không là cừu mà là sư tử. Dũng cảm ngụ ý năng lực khẳng định: "Tôi là bản thân tôi, và cuộc sống của tôi là cuộc sống của tôi, và tôi sẽ sống nó theo cách của tôi. Tôi không ở đây để sống theo người khác, và tôi sẽ không cho phép bất kì người nào ra lệnh cho tôi về cách tôi phải sống, điều tôi phải làm. Tôi sẽ sống tương ứng theo ánh sáng của tôi dù với bất kì giá nào, cho dù tôi đi lạc lối." Thà đi xuống địa ngục theo quyết định riêng của bạn còn tốt hơn là đi lên cõi trời theo mệnh lệnh của ai đó khác, vì thế thì cõi trời sẽ chỉ là sự lệ thuộc.

Dũng cảm ngụ ý dũng cảm để là tự do. Dũng cảm ngụ ý tự do. Và nếu bạn thu nó thành điều cốt lõi bản chất, nó thực ra là việc làm chết đi quá khứ. Nếu bạn làm chết đi quá khứ, bạn làm chết đi truyền thống, bạn được sinh ra, bạn làm chết đi tôn giáo, bạn được sinh ra, bạn làm chết đi xã hội, bạn được sinh ra, bạn làm chết đi lịch sử và thời gian, và bạn được sinh ra mới mẻ - một người mới, người không thuộc vào giống nòi nào, không thuộc vào quốc gia nào, không thuộc vào tôn giáo nào, nhưng là người thuộc vào Thượng đế; người tôn giáo nhưng không là người Ki tô giáo, không là người Hindu, không là người Mô ha mét giáo.

Câu hỏi thứ tư

Osho ơi,

Tiếng Anh của thầy là gì - tiếng người Anh hay tiếng người Mĩ?

Sanjeeva,

Nó chắc chắn không phải là của người Anh. Là người Anh không phải là dễ đâu. Người ta phải được sinh ra là người Anh ít nhất bẩy lần. Để là người Anh phải mất thời gian rất dài. Và nó cũng không phải là của người Mĩ vì tôi không phải là dân du lịch. Bạn biết tôi thậm chí không rời khỏi phòng của tôi - tôi có thể là loại người Mĩ nào?

Và tại sao tiếng Anh của tôi phải là của người Anh hay người Mĩ? Tiếng Anh của tôi là tiếng Anh của tôi - tiếng Anh Rajneesh! Và đây là đất nước dân chủ và hiến pháp tuyên bố tự do ngôn luận là một trong những quyền nền tảng. Tôi nói ngôn ngữ riêng của tôi. Tại sao tôi phải nói tiếng người Mĩ hay tiếng người Anh? Thực ra, tiếng Anh là quá câu nệ, nó quá căng thẳng, và tiếng Mĩ đã trở thành quá tệ - chính cái đối lập; nó là phản động lại.

"Con gái sinh ở Mĩ của tôi, nó bảo tôi: 'Vâng, con gái, con hiểu, nhưng bố sẽ phải để nhiều tiền cho con để làm thanh giằng mạch mới ở toà nhà bị hỏng, bố hiểu không?'

"Thế là tôi tìm tòi có lẽ tới nửa giờ để biết nó cần tiền, nó sẽ có bộ trang phục mới cho buổi vũ nhà trường... Và nó đang phê bình biện chứng của tôi!" bố cô ta đã nói với tôi.

Bây giờ rất khó để tôi hiểu...

"'Vâng, con gái, con hiểu, nhưng bố sẽ phải để nhiều tiền cho con để làm thanh giằng mạch mới ở toà nhà bị hỏng, bố hiểu không?"

Tôi không hiểu nó chút nào! Và tại sao tôi phải hiểu? Tôi chưa bao giờ làm việc như vậy trong cả đời tôi.

Cho nên tôi đơn giản nói bất kì cách thức nào tới với tôi, bất kì cách thức nào tới tôi một cách tự phát. Bạn sẽ phải kiên nhẫn một chút với tôi.

Câu hỏi thứ năm

Osho ơi,

Thầy có quên hoàn toàn chúng tôi những người Australia nghèo không?

Shahida,

Tôi không quên đâu. Tôi đang thu thập chuyện cười về người Australia. Mọi người đều được đón chào gửi cho tôi chuyện cười về người Australia. Tôi chỉ có một chuyện.

Một người bước vào quán rượu London và gọi mười hai panh bia đắng. Anh ta để chúng lên khay, đem chúng ra ngoài tới xe hơi và chuyển chúng qua cửa sổ. Sau đó anh ta mang lại những chiếc cốc trống không, lại đem một chuyến khác và chuyển chúng vào trong xe hơi.

Tò mò, người đứng quầy đi ra ngoài cùng lượt mang bia tiếp, và nhìn vào trong xe, thấy mười hai người lùn vui đùa và uống bia.

"Họ là ai vậy?" ông ta hỏi.

"Ồ," người này nói, "họ chỉ là người Australia với mọi chuyện tầm phào bật ra từ họ!"

Câu hỏi thứ sáu

Osho ơi, thầy bao giờ cũng nói về các thầy, và tất cả họ đều là đàn ông. Điều đó có nghĩa rằng đàn bà không thể trở thành thầy?

Ananda Maite,

Không, điều đó không ngụ ý rằng đàn bà không thể trở thành Thầy; nhiều đàn bà đã trở thành các Thầy rồi. Nhưng có vấn đề. Vấn đề là: chừng nào đàn ông chưa trở thành Thầy, anh ta không được vợ cho phép nói. Và anh ta đã không là Thầy trong hàng nghìn kiếp, cho nên khi anh ta trở thành Thầy, anh ta bắt đầu nói. Và khi đàn bà trở thành Thầy, cô ấy trở nên im lặng - cô ấy mệt rồi. Trong hàng nghìn kiếp cô ấy đã từng nói và nói và nói, cô ấy đã làm việc nói đủ rồi, cho nên cô ấy trở nên im lặng.

Bây giờ điều đó rất khó - làm sao biết được về các Thầy im lặng? Chừng nào bạn không nói, chẳng ai sẽ biết về bạn. Nếu Phật mà không nói, nếu đã không có bất kì dhammapada - Kinh Pháp cú nào, thế thì tôi chắc đã không nói về kinh của ông ấy.

Đàn ông trả thù khi anh ta trở thành Thầy. Và, bạn có thấy không? Bất kì khi nào có Thầy nhiều đàn bà tụ tập để nghe ông ấy hơn đàn ông. Thực ra tỉ lệ là: trong bốn người, ba người là đàn bà, một người là đàn ông. Đó đã là tỉ lệ với các đệ tử của Phật, đó đã là tỉ lệ với các đệ tử của Mahavira. Cho nên ông ấy thực sự trả thù - nhiều đàn bà thế! Và ông ấy nhớ mọi người vợ đó. Nhiều người trong số họ có thể đã là vợ của ông ấy trong các kiếp quá khứ. Vợ, mẹ, con gái, chị em gái - tất cả họ đã hành hạ ông ấy. Bây giờ ông ấy tự nhủ, "Bây giờ đến lượt mình! Giờ không ai có thể ngăn cản mình!"

Nhưng đàn bà, đến lúc họ trở thành Thầy, đã chạy hết ga rồi.

Câu hỏi thứ bẩy

Osho ơi,

Xin thầy, trước khi tôi ra đi nói cái gì đó cho tôi mà không bằng lời.

Prem Patipada,

Được.

Hiểu nó chưa? Nhận ra nó chưa?

Điều đó không khó cho tôi, nó sẽ khó cho bạn.

Nhưng thêm chút nữa...

Câu hỏi thứ tám

Osho ơi, làm sao họ bắt được sư tử ở Nga?

Prem Amir,

Xin đừng hỏi câu hỏi khó thế!

Họ bắt một con mèo và hành hạ nó cho tới khi nó thú nhận nó là sư tử.

Câu hỏi thứ chín

Osho ơi, bí mật của thành công là gì?

Dharmendra,

Bạn đang hỏi tôi - con người là thất bại hoàn toàn sao?

Bí mật của thành công là sự chân thành. Một khi bạn có thể giả mạo điều đó, bạn đã thu được nó được làm.

Câu hỏi thứ mười

Osho ơi, cái gì là cách thức đúng mà người Ki tô giáo Thiên chúa giáo làm để ngăn ngừa bùng nổ dân số trên thế giới?

Pragyan,

Bạn phải đi tới Vatican và hỏi Polack chứ. Tôi không phải là người Thiên chúa giáo, tôi không phải là giáo hoàng. Bạn tạo ra rắc rối cho tôi. Nhưng tôi có thể gợi ý... Đây chỉ là một mảnh lời khuyên: Gieo yến mạch hoang vào đêm thứ bẩy, thế rồi vào chủ nhật cầu nguyện cho mùa màng hỏng!

Và câu hỏi cuối cùng

Osho ơi, "thổi kèn" là gì?

Muktananda,

Bạn ngu! Bây giờ câu hỏi này chỉ là câu hỏi đúng từ bạn. Tôi bao giờ cũng biết bạn sẽ hỏi cái gì đó thực sự lớn. Khoảnh khắc tôi thấy bạn tôi lập tức nhận ra rằng đây là kẻ ngu lớn, do đó mới có cái tên Muktananda - mặc dầu tôi đã không giải thích điều đó cho bạn theo cách đó. Tôi cho cách giải thích hay chỉ để lịch sự. Chân lí có thể được nó chỉ về sau khi bạn sẵn sàng.

Chẳng hạn, bạn biết người canh cổng lớn của chúng ta, Sant. Ai đó đã hỏi tôi, "Osho ơi, tại sao thầy đã cho anh ấy cái tên Sant?" Trong tiếng Hindi sant nghĩa là thánh, từ tiếng Anh "saint" bắt nguồn từ sant. Nhưng trong tiếng Hindi chúng ta cũng có một cách diễn đạt hay: ant sant. Ant sant nghĩa là "vô nghĩa." Cho nên khi tôi gặp Sant lần đầu tiên, tôi đã nói, "Ant sant tới đây!" Nhưng ant tôi phải bỏ đi vì điều đó chắc đã là quá nhiều ngay lúc bắt đầu. Cho nên tôi đã gọi anh ấy là Sant. Nhưng bây giờ nó có thể được nói ra. Không có rắc rối.

Muktananda, tôi lập tức thấy người ngu trong bạn. Nhưng ngay cả tôi cũng không chắc chắn tới mức bạn chắc là kẻ ngu hoàn hảo. Bằng không tôi chắc đã gọi bạn là Paramahansa Muktananda. Paramahansa nghĩa là hoàn hảo. Bây giờ bạn xứng đáng được gọi là Paramahansa Muktananda.

Bây giờ, đây là loại câu hỏi gì vậy?

"Chầu rượu do chủ quán thết đây," người Italy nói với người đứng quầy. "Tôi cảm thấy thật thú vị - như được "thổi kèn" đầu tiên của tôi."

"Điều đó giống cái gì vậy?" người bán quán hỏi.

"Được, tôi đoán," người này nói. "Nhưng nó có vị kiểu-a vui đùa."

Một nhà cách mạng Ai xơ len trẻ bạo dạn tới London để bơm căng xe bus và làm bỏng mồm mình trên ống xả.

Một người lùn Italy đã rất nổi tiếng trong các bạn bè của anh ta về kích cỡ chim anh ta. Một nữ khách du lịch Mĩ thèm khát tình dục nghe nói về anh ta và tới thăm nhà anh ta biếu anh ta hai mươi đô la để xem bộ phận to lớn của anh ta.

Luigino đồng ý và kéo quần đùi xuống để trưng bày niềm tự hào và niềm vui của mình.

Quí bà mĩ choáng ngợp với cuộc trưng bày và hỏi một cách ngần ngại, "Tôi hôn nó có được không?"

"Xin bà," người lùn nói, "không thổi kèn thêm nhé! Mười năm trước tôi cao hai mét mốt với chim tí xíu. Cứ nhìn điều tất cả những việc thổi kèn này đã làm cho tôi!"

Muktananda, đừng bao giờ hỏi tôi câu hỏi nguy hiểm thế. Bạn được mong đợi hỏi những câu hỏi tâm linh, câu hỏi bí truyền, câu hỏi siêu trí - và bạn đang hỏi những câu hỏi mà không phật nào phải trả lời trước đây. Và tôi nghĩ không người nào khác trong tương lai sẽ phải trả lời chúng vì tôi sẽ kết thúc tất cả họ! 

Xem tiếp Chương 11 - Quay về Mục lục

 

0 Đánh giá

Ads Belove Post