Chương 11. Luật gia trì

Chương 11. Luật gia trì

Price:

Read more

Bước trong Thiền, Ngồi trong Thiền - Osho

Chương 11. Luật gia trì


Câu hỏi thứ nhất

Osho ơi, nghĩa của sự tồn tại là gì?

Pravino,

Nghĩa là phát minh của con người. Không có nghĩa trong bản thân sự tồn tại, nó ở bên ngoài nghĩa. Nó không phải là vô nghĩa nữa vì một thứ có thể là vô nghĩa chỉ nếu có khả năng cho nó có nghĩa. Nghĩa và vô nghĩa là hai mặt của cùng một đồng tiền. Khi có liên quan tới sự tồn tại, nghĩa là không liên quan toàn bộ, vô nghĩa cũng vậy.

Trong nhiều thế kỉ con người đã từng áp đặt nghĩa lên sự tồn tại vì cần dũng cảm để sống một cách vui vẻ mà không có nghĩa. Cần thông minh thực sự để sống trong cực lạc mà không có bất kì nghĩa chút nào. Đám đông không có thông minh chừng đó, họ cần cớ nào đó. Dù cớ là giả thế nào cũng không thành vấn đề - ngay cả cớ giả là đủ tốt cho họ sống vì nó. Nhưng họ tuyệt đối cần nghĩa. Chính nhu cầu của con người áp đặt nghĩa lên sự tồn tại. Con người càng chưa chín chắn nhu cầu về nghĩa của con người càng nhiều. Khi con người trở nên trưởng thành, nhu cầu này trở nên ít đi.

Khi con người thực sự tới tuổi trưởng thành, không có nhu cầu về nghĩa chút nào. Người ta đơn giản sống, chẳng vì lí do khác nào; người ta sống vì sự sống. Thế thì sự tồn tại không phải là nghĩa cho cái gì đó khác, nó là đẹp như nó vậy; nó không đáp ứng cho bất kì chủ định nào. Thực ra, chính vì nó không đáp ứng cho bất kì chủ định nào mà nó là đẹp thế, đẹp hoàn toàn thế. Nó không có tiện ích nào, nó không đầy tiện nghi, nó đầy thơ ca. Bài thơ có nghĩa gì, chủ định gì? Hoa hồng có nghĩa gì, chủ định gì? Nghĩa của đêm đầy sao là gì? Và nghĩa của yêu là gì? Nghĩa của mọi điều bạn được buông xuôi theo là gì? Không có nghĩa trong nó. Và nếu bạn có nhu cầu về nghĩa, thế thì bạn sẽ phóng chiếu. Thế thì sự tồn tại trở thành chỉ là màn ảnh và bạn phóng chiếu nghĩa của bạn lên nó.

Trong nhiều thế kỉ nhân loại đã làm điều đó và vì việc đó bây giờ chúng ta khổ vô cùng. Bây giờ con người đã trở nên chín chắn nhiều hơn; con người không ngây thơ như con người đã vậy trước đây và con người có thể thấy rằng mọi phóng chiếu đó đều không là gì ngoài các phóng chiếu. Mọi nghĩa sụp đổ và bây giờ hỗn độn lớn được tạo ra bởi các nghĩa sụp đổ, điều chúng ta đã từng tin trong hàng nghìn năm. Vô nghĩa lớn được cảm thấy trên khắp thế giới.

Mọi nhà tư tưởng hiện đại từ Soren Kierkegaard tới Martin Heidegger đều quan tâm tới một câu hỏi duy nhất và câu hỏi đó là câu hỏi về nghĩa. Và mọi người đều bị thuyết phục rằng không có nghĩa trong sự sống. Nhưng thế thì tại sao sống? Một cách tự nhiên, không tránh khỏi, câu hỏi thứ hai nảy sinh: Nếu không có nghĩa thế thì tại sao sống? Thế thì sao không tự tử đi?

Marcel thường nói rằng câu hỏi triết lí có ý nghĩa duy nhất là tự tử. Tại sao liên tục sống khi không có nghĩa? Sống khi không có nghĩa là cực kì hèn nhát. Và Marcel có liên quan nào đó trong hoàn cảnh của toàn thể lịch sử tư tưởng con người, triết học, tôn giáo. Mọi giá trị đang biến mất và con người muốn có bất kì cái gì để bám vào. Vì các Thượng đế cũ đã thất bại, con người đang phát minh ra những Thượng đế mới.

Bây giờ khó mà tin vào ba ngôi Ki tô giáo: Thượng đế Cha, Christ Con và Thánh thần linh thiêng. Tin vào điều vô nghĩa này là gần như không thể được cho người đương đại. Nhưng khi niềm tin này biến mất, chân không được cảm thấy; bạn bắt đầu thiếu cái gì đó. Bạn không thể tiếp tục trong niềm tin cũ và bạn không thể chịu được cái trống rỗng bị bỏ lại đằng sau. Thế thì cái gì đó phải được thế vào - bất kì cái gì cũng có tác dụng. Và thế rồi có nhiều cái thế vào.

Chủ nghĩa cộng sản đã cung cấp ba ngôn phi linh thiêng riêng của họ: Karl Marx, Friedrich Engels và Lenin. Bạn có thấy ra vấn đề không? Ba ngôi Ki tô giáo đã toàn là nam, ba ngôi cộng sản cũng toàn nam. Không có đàn bà trong ba ngôi Ki tô giáo, không có đàn bà trong ba ngôi cộng sản. Nó là bản sao, đích xác cùng thứ. Nhiều nhà thượng đế học đã cố đem mẹ Mary của Christ vào trong ba ngôi này từ cửa sau, nhưng tất cả họ đã thất bại. Trong nhiều thế kỉ, lặp đi lặp lại, nỗ lực đã được thực hiện, nhưng nó đã không thành công. Và cùng điều đó đã xảy ra với ba ngôi cộng sản. Stalin đã cố trở thành một trong các bộ phận, nhưng con số ba ảo thuật không thể bị khuấy đảo. Cho nên trong khi ông ấy còn sống ông ấy đã áp đặt bản thân ông ấy, ông ấy đã trở thành một; ba ngôi không còn là ba ngôi, nó đã bắt đầu bao gồm bốn người. Khoảnh khắc ông ấy chết người thứ tư bị bỏ đi. Ngay cả nấm mồ của ông ấy đã bị loại ra khỏi sự gần gũi với mồ của Lenin; họ thậm chí không thể chấp nhận cái xác của ông ấy ở đó.

Mao Trạch Đông đã thử đi vào ba ngôi này ở Trung Quốc; ngày ông ấy chết ông ấy đã bị loại ra.

Khi các Thượng đế cũ thất bại, chân không lớn được cảm thấy. Không phải ngẫu nhiên mà trong thế kỉ này Adolf Hitler, Joseph Stalin, Mao Trạch Đông và những người như họ đã trở thành quyền lực thế. Quyền lực của họ đã không phải là của riêng họ, quyền lực của họ đã tồn tại trong chân không bị bỏ lại trong tâm con người vì các giá trị cũ biến mất. Và con người đã sống với nghĩa nào đó trong cuộc sống lâu tới mức con người đã trở nên không có khả năng sống mà không có nghĩa. Hoặc tự tử hoặc phát minh ra nghĩa mới.

Cách tiếp cận riêng của tôi là khác toàn bộ. Không cần tự tử, điều đó là cực kì ngu xuẩn. Không cần phát minh ra bất kì nghĩa mới này; điều đó là rơi trở lại, điều đó là thoái lui, điều đó lại là trở thành không trưởng thành. Đó là cơ hội lớn đang gõ cửa nhà bạn. Nhân loại như một toàn thể đã đi tới điểm trưởng thành nào đó mà từ đó bước nhảy lượng tử là có thể. Con người có thể bắt đầu sống mà không có bất kì nghĩa nào và dầu vậy vẫn sống một cách đẹp đẽ, vẫn với niềm vui vô cùng.

Đó là một trong những đóng góp vĩ đại nhất của Phật Gautam. Ông ấy đã từng không được hiểu, nhưng bây giờ thời của ông ấy đã tới. Ông ấy đã tới hơi sớm một chút - sớm hai mươi nhăm thế kỉ trước thời của ông ấy - nhưng ông ấy nói như người đương đại. Jesus nói ngôn ngữ cổ, ngôn ngữ mà trẻ con có thể hiểu. Và đó cũng là hoàn cảnh với nhiều người khác - với Moses, với Mohammed. Nhưng Phật nói ngôn ngữ của sự trưởng thành. Ông ấy nói không có nghĩa trong sự sống và không cần có bất kì nghĩa nào. Bỏ khao khát này đi và đừng cố rót đầy chân không này. Chân không này là tốt, nó là lành mạnh. Cư ngụ trong trống rỗng này đi, hân hoan trong trống rỗng này đi! Đừng liên tục nhồi nhét vào nó những thứ không cần thiết. Nó có sự thuần khiết - trống rỗng này mà bây giờ được cảm thấy bởi nhiều người hơn là nó đã được cảm thấy trước đây. Chỉ thỉnh thoảng một người như Phật đã cảm thấy rằng mọi lí tưởng đều là giả, bịa đặt tưởng tượng - đồ chơi để chơi, để giữ cho trẻ em bị thu hút để cho chúng không tạo ra các trò tinh quái.

Đền chùa, nhà thờ, nhà thờ hồi giáo, giáo đường Do Thái, đây là những chỗ để giữ cho trẻ em bị thu hút để cho chúng không tạo ra bất kì rắc rối nào, để cho chúng không tạo ra bất kì trò tinh quái nào. Đây là thuốc an thần để cho bạn liên tục ngủ; đây là viên thuốc ngủ, thuốc an thần cái giúp bạn vẫn còn bất bạo hành, vẫn còn không có tính phá huỷ, vẫn còn ngủ đầy an bình; bằng không thì có nguy hiểm. Bạn không thể được tin cậy, bạn không thể được phép tự do.

Đây là những tù túng của bạn. Đây là những nhà tù mà bạn tưởng là đền chùa; chúng không là đền chùa đâu. Và các Thượng đế bạn tôn thờ không phải là các Thượng đế; chúng chỉ là những thứ đồ tiêu khiển để giữ bạn bị bận bịu, để giữ bạn sợ, để giữ bạn kinh hoàng, để giữ bạn tham. Chúng không biến đổi bạn; toàn thể chức năng của chúng là để phục vụ cho nguyên trạng, để phục vụ cho những quyền lợi được đầu tư của xã hội.

Phật nói: Trống rỗng bên trong là đẹp thế, ngừng nhồi nhét vào nó những đồ đồng nát, để nó như nó vậy đi. Và đó là điều thiền tất cả là gì, đó là điều Thiền là gì. Nó ngụ ý sống từ trống rỗng, không đòi hỏi bất kì cái gì từ sự sống, sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc không vì lí do nào khác, chỉ tận hưởng là sống động. Nó là nhiều hơn bạn có thể đòi hỏi! Bạn còn cần nghĩa nào thêm nữa? Việc thở không đủ sao? Tiếng chiêm chiếp này của chim không đủ sao? Mầu xanh và mầu đỏ và mầu vàng của cây không đủ sao? Sự tồn tại bao la này với mọi vẻ huy hoàng của nó không đủ sao? Bạn muốn nghĩa nào đó sao?

Yoka nói:

Trăng mọc trên sông. Trên bờ gió đùa rỡn nhẹ nhàng trong rặng thông suốt đêm dài, thuần khiết và bình thản. Nghĩa của sự thanh thản đó là gì? Nhìn kĩ lời dạy về tự nhiên của Phật. Sương mù mùa đông và mùa thu, sương, mây, mù mùa xuân là chiếc áo choàng thực che phủ thân thể chúng ta.

Nghĩa của sự thanh thản đó là gì?

Không có nghĩa chút nào, nhưng để tôi nhắc lại cho bạn, tôi không nói sự sống là vô nghĩa. Bạn bị ám ảnh nhiều với nghĩa tới mức khoảnh khắc tôi nói không có nghĩa, lập tức bạn có thể kết luận cái đối lập. Lập tức cái gì đó bên trong bạn nói, "Vậy không có nghĩa trong sự sống, điều đó nghĩa là sự sống là vô nghĩa sao?" Tôi không nói sự sống là vô nghĩa, tôi đơn giản nói nghĩa là tuyệt đối không liên quan. Sự sống là nhiều hơn nghĩa, nhiều hơn nhiều. Máy móc có nghĩa, hoa không có nghĩa; nghĩa ngụ ý tiện ích. Chiếc xe có nghĩa vì nó phục vụ cho chủ định nào đó. Tầu hoả có nghĩa, máy bay có nghĩa; chúng là những thứ tiện dụng. Nhưng nghĩa của mặt trời lặn đẹp và mây biến sang đủ màu sắc cầu vồng là gì? Nghĩa của nó là gì? Nghĩa của cầu vồng là gì?

Bạn không thể nhìn mọi thứ hệt như chúng vậy sao? Bạn không thể chỉ là tấm gương mà không phóng chiếu bất kì nghĩa nào sao? Nếu bạn có thể chỉ là tấm gương, không có nghĩa và không có vô nghĩa. Bạn vươn lên trên cả hai, bạn vươn lên trên nhị nguyên, và thế thì có thanh thản lớn.

Trăng mọc trên sông. Trên bờ gió đùa rỡn nhẹ nhàng trong rặng thông suốt đêm dài, thuần khiết và bình thản. Nghĩa của sự thanh thản đó là gì?

Và nhận ra nó chính khoảnh khắc này đi! Đừng nghĩ về nó. Nếu bạn nghĩ, bạn đã đi lạc lối rồi. Một ý nghĩ và bạn ở xa xôi khỏi chân lí như bạn có thể vậy. Chỉ nhìn nó thôi! Tôi không thuyết giảng ý thức hệ nào đó cho bạn, tôi không truyền đạt bất kì thông tin nào, tôi không quan tâm tới bất kì tín điều nào, tôi đơn giản chia sẻ cái nhìn của tôi. Chỉ trong một khoảnh khắc, nhìn qua mắt tôi đi. Trong một khoảnh khắc, cảm qua tâm tôi đi. Để nhịp tim đập của bạn cùng nhịp với nhịp tim đập của tôi. Đó là satsang. Đó là giao cảm với Thầy. Trong một khoảnh khắc, thở cùng tôi đi. Trong một khoảnh khắc biến mất, trong một khoảnh khắc không nghĩ, trong một khoảnh khắc quên rằng bạn hiện hữu. Chỉ thế thì bạn sẽ có khả năng hiểu. Thấy là hiểu; vấn đề không phải là suy nghĩ.

Và một khi bạn được tự do khỏi nghĩa và vô nghĩa bạn được tự do khỏi mọi nhà tù của niềm tin, ý thức hệ, kinh sách - người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo, người Jaina giáo. Bạn đột nhiên ra khỏi mọi nhà tù này; lần đầu tiên bạn ở dưới bầu trời. Khi bạn hoàn toàn trống rỗng, hệt như bầu trời ở bên ngoài bạn, vô hạn, vậy thì bầu trời bên trong bạn cũng vô hạn như bầu trời bên ngoài. Và khi bạn không đòi hỏi bất kì nghĩa nào, cả hai bầu trời này gặp gỡ, hội nhập trong tính một. Kinh nghiệm đó là Thượng đế. Thượng đế không là người, kinh nghiệm đó là Thượng đế.

Câu hỏi thứ hai

Osho ơi, không thể nào tìm thấy chuyện cười về người Úc: họ hờ hững thế, chán thế, tử tế thế, họ không bao giờ xúc phạm bất kì người nào. Không có tính cách để chọc vui. Thầy có để ý không?

Prabhu Maya,

Theo cách nào đó bạn là đúng: họ là hờ hững và họ là tử tế. Và chắc chắn người hờ hững là chán; để là thú vị bạn cần sự mãnh liệt nào đó. Người tử tế là chán. Bạn có thể có người tử tế xung quanh chỉ trong chốc lát, bạn không thể sống với người tử tế lâu được: họ sẽ giết bạn bằng sự chán chường. Họ không có bất kì sự đậm đà nào trong họ, họ không có bất kì muối nào, họ không có bất kì hương vị chút nào - họ là vô vị. Theo nghĩa đó bạn là đúng. Nhưng điều đó là đủ để tạo ra nhiều chuyện cười. Thực ra, đó là bàn nhảy hoàn toàn đẹp, Prabhu Maya!

Một người Anh quyết định rằng anh ta muốn trở thành người Ai len. Sau nhiều tìm kiếm anh ta khám phá ra rằng cách duy nhất để trở thành người Ai len thực sự là có một nửa não bị bỏ đi. Anh ta xoay xở tìm bác sĩ giải phẫu để mổ, nhưng trong ca mổ bác sĩ phạm phải sai lầm chết người và đã bỏ toàn bộ não của anh ta.

Khi người này thức dậy, bác sĩ nói, "Tôi rất tiếc, tôi đã phạm sai lầm. Thay vì lấy đi nửa não của ông, tôi đã bỏ tất cả nó!"

Với điều này bệnh nhân đáp, "Không lo đâu, anh bạn!"

Anh ta đã trở thành người Australian!

Một thanh niên Australia lấy vợ.

"Này, con trai," bố anh ta nói. "Khi con một mình đêm này với cô dâu, cởi quần áo cô ấy ra, cởi quần áo con ra, đặt tay con lên bụng cô ấy và nói, 'Anh yêu em, cưng!'"

"Vâng, thưa bố," anh thanh niên nói.

Khi bữa tiệc đã kết thúc anh ta đưa cô dâu hăm hở tới phòng, vặn mờ ánh đèn, cởi mọi quần áo cô ấy, ngồi trần truồng bên cạnh cô ấy, đặt tay lên bụng cô ấy và nói, "Anh yêu em, cưng!"

"A, thấp hơn đi, thấp hơn đi!" cô gái rên rỉ, vỗ nhẹ tay anh ta.

"Hừ," người Úc nói (nhỏ hơn), "Anh yêu em, anh yêu em!"

Câu hỏi thứ ba

Osho ơi,

Xin thầy nói về buông xuôi và phục tùng.

Mahasatva,

Trên bề mặt chúng có vẻ giống nhau, nhưng chúng là các đối lập cực. Người đã buông xuôi không nhất thiết là phục tùng; người phục tùng chỉ được cần nếu không có người buông xuôi. Bạn sẽ hơi chút phân vân vì bạn đã được bảo và được dạy và được ước định rằng phục tùng và buông xuôi là đồng nghĩa. Phục tùng ngụ ý bạn không buông xuôi, cho nên bạn bị ép phải phục tùng - có bản ngã bên trong bạn, điều bạn đang đè nén, do đó phục tùng được cần tới. Trong quân đội phục tùng được cần tới, phục tùng bị cưỡng ép. Những người phục tùng phải được thưởng và những người không phục tùng phải bị phạt. Dần dần, dần dần mọi người trở thành phục tùng.

Đây chỉ là phản xạ có điều kiện. Đây là điều họ làm với chuột trong các phòng thí nghiệm tâm lí, đây là cách họ huấn luyện chuột. Các nhà tâm lí nghĩ không có khác biệt gì giữa chuột và người, và với quãng chín mươi chín chấm chín phần trăm mọi người họ là đúng, không có khác biệt gì mấy.

Chỉ thỉnh thoảng một Socrates, một Zarathustra, một Lão Tử, một Phật có thể không khớp với ý tưởng của họ, nhưng họ chẳng bao giờ bắt gặp những người như vậy. Và cho dù họ có bắt gặp vị phật họ sẽ không có khả năng thuyết phục vị phật tới phòng thí nghiệm của họ để cho họ có thể thực nghiệm trên ông ấy. Họ có thể bắt giữ chuột, họ có thể bắt giữ khỉ, họ có thể mua người thường, người sẵn sàng để được làm thực nghiệm một khi họ được trả tiền hậu hĩ. Và bất kì cái gì có thể được dạy cho bạn.

Chẳng hạn, bây giờ Skinner và công ti đề nghị rằng không cần nói với mọi người rằng hút thuốc là xấu hay nguy hiểm cho sức khoẻ của họ, không có nhu cầu nói cho họ rằng điều đó là tội lỗi, vô đạo đức; mọi điều được cần là cho họ vài cú sốc điện. Bất kì khi nào thôi thúc hút thuốc nảy sinh trong họ, khoảnh khắc họ rút điếu thuốc ra khỏi bao, cho họ cú sốc điện để cho cơn rùng mình chạy xuống xương sống của họ. Chẳng mấy lúc mà chỉ ý tưởng về hút thuốc lá sẽ là đủ - sẽ không cần cho họ sốc điện - họ sẽ có cú sốc; điếu thuốc sẽ rơi khỏi tay họ. Dần dần, dần dần ngay cả thôi thúc này cũng sẽ biến mất.

Họ nói, "Chúng tôi có thể ước định một người theo bất kì cách nào bạn muốn. Không cần đi theo những đường mòn cũ rích, rất dài của thuyết giảng và dạy đạo đức mà vẫn chẳng có hiệu quả. Không ai sợ những điều đó." Ai sợ địa ngục bây giờ? Có thể lúc ban đầu nó đã giống như sốc điện, nhưng bây giờ mọi người đã trở nên quen với nó rồi, họ đã trở nên được điều chỉnh theo cú sốc này, bây giờ địa ngục không phải là sốc chút nào. Nếu ai đó nói với bạn, "Đừng hút thuốc lá - bạn sẽ xuống địa ngục!" điều đó không phải là sốc với bạn. Nhưng năm nghìn năm trước nó đã đủ để cho bạn cú sốc. Ý tưởng vẫn là một: làm cho mọi người kinh hoàng.

Công nghệ hiện đại làm điều đó dễ dàng hơn; họ đã tìm ra lối tắt. Và họ nghĩ rằng không có khác biệt giữa chuột và người vì chuột học theo cùng cách. Phạt chúng và chúng sẽ dừng làm điều nào đó, thưởng chúng và chúng sẽ bắt đầu làm nó lặp đi lặp lại. Đó là cách để tạo ra phục tùng. Đó là cách nó đã được tạo ra trong quân đội, đó là cách nó được tạo ra trong do thám, đó là cách nó được tạo ra trong cảnh sát. Đó là cách nó bị áp đặt lên toàn thể xã hội.

Buông xuôi là hiện tượng khác toàn bộ. Buông xuôi ngụ ý bạn ở trong yêu sâu sắc và tin cậy lớn đã nảy sinh trong bạn - tin cậy tới mức không có vấn đề về đè nén bản thân bạn.

Các bạn là các sannyasins ở đây. Tôi chẳng có gì để thưởng cho bạn; thực ra, bạn phải trải qua đủ mọi loại khó khăn ở đây. Bạn tới từ các nước tiên tiến hơn nhiều, tốt đẹp hơn nhiều, bạn có nhà đẹp, bạn đã sống tiện nghi hơn, với mọi loại xa hoa, với mọi vật dụng mà khoa học đã làm thành sẵn có. Bạn chắc đã chẳng bao giờ nghĩ rằng bạn sẽ phải khổ với cơn ác mộng này ở Poona - cái nóng này, muỗi, chuột, gián. Ở phương Tây nhiều thứ đã biến mất, nhưng ở đây bạn phải sống trong những điều kiện rất nguyên thuỷ. Bạn phải sống gần như từ hai nghìn năm trước.

Tôi không cho bạn bất kì phần thưởng nào, tôi cũng không hứa hẹn với bạn bất kì thiên đường nào, vì tôi nói bỏ chính ý tưởng về tương lai đi, sống trong khoảnh khắc này. Và sống trong khoảnh khắc này và ở Poona... điều đó là gian nan, điều đó là khó khăn.

Thế thì sao bạn ở đây? Tôi không hứa hẹn cho bạn bất kì cái gì chút nào. Bạn ở đây chỉ từ tình yêu vô cùng - bạn đã rơi vào yêu tôi. Nó không phải là vấn đề về phục tùng. Bạn không bị rèn luyện để là phục tùng, bạn không bị ước định theo bất kì cách nào đề là phục tùng.

Mới hôm nọ Prem Zareen đã hỏi một câu hỏi: "Osho ơi, thầy nói, 'Tôi trao tự do cho các sannyasin của tôi.' Điều này có áp dụng được cho tính chất sannyas nữa không?"

Cô ấy ngụ ý: cô ấy có được tự do bỏ tính chất sannyas không? Có, Zareen, tôi cho bạn tự do toàn bộ. Toàn bộ ngụ ý toàn bộ, không có bất kì ngoại lệ nào.

Nếu bạn đã nhận tính chất sannyas từ tình yêu, thế thì không có vấn để bỏ nó. Nếu tính chất sannyas đã thực sự xảy ra, thế thì làm sao bạn có thể bỏ nó được? Nó không phải là cái gì đó mà bạn đã tròng vào bản thân bạn, nó là cái gì đó đã trưởng thành trong bạn. Cũng như bạn không thể bỏ được tim bạn, làm sao bạn có thể bỏ được tính chất sannyas của bạn? Nếu nó là tim bạn, bạn không thể bỏ nó được. Từ phía tôi thì có, tuyệt đối có. Tôi cho bạn tự do toàn bộ - không có vấn đề về nó - bạn tự do bỏ tính chất sannyas. Chính tự do của bạn để là sannyasin, chính tự do của bạn để không là sannyasin. Nhưng toàn thể vấn đề treo trên cái gì đó rất sâu: nếu tính chất sannyas đã xảy ra từ chuyện tình thế thì không thể nào bỏ được nó cho dù tự do là sẵn có. Nhưng nếu bạn đã nhận tính chất sannyas vì những lí do khác nào đó, không nói ra, thế thì tất nhiên nó có thể bị bỏ đi. Và thế thì tốt hơn cả là bỏ nó đi vì nó đã không xảy ra ngay chỗ đầu tiên. Tại sao mang gánh nặng không cần thiết?

Nói tóm lại, nếu tính chất sannyas đã xảy ra bạn không thể bỏ được nó; nếu bạn có thể bỏ được nó, nó đã không xảy ra ngay chính chỗ đầu tiên và thế thì bạn phải bỏ nó. Không chỉ tôi cho bạn tự do bỏ nó, tôi sẽ giúp bạn bỏ nó vì tôi không thiên về bạn bị nặng gánh bởi bất kì cái gì mà không trưởng thành trong bạn.

Bạn đã quá bị nặng gánh rồi, Zareen. Cả nghìn lẻ một thứ đã bị áp đặt lên bạn. Tôi sẽ là người cuối cùng làm cho cuộc sống của bạn thêm nặng gánh.

Tính chất sannyas không giống như hôn nhân được thu xếp, nó là chuyện tình. Trong chuyện tình không có vấn đề li dị vì chúng ta không bao giờ cưới nhau, cho nên vấn đề li dị không nảy sinh chút nào. Và nếu yêu là đích thực, nếu yêu là thực sự có đó, nó là mãi mãi, không có kết thúc cho nó. Nó bắt đầu nhưng nó không bao giờ kết thúc. Do đó tôi có thể cho bạn tự do toàn bộ vì tôi không áp đặt bất kì phục tùng nào lên bạn. Nơi phục tùng bị áp đặt, tự do không thể được trao, vì nếu bạn trao tự do thế thì phục tùng sẽ biến mất.

Ở đây tin cậy đang xảy ra, buông xuôi đang xảy ra, yêu đang xảy ra. Từ phía bạn, tin cậy, buông xuôi; từ phía tôi, tự do. Từ phía đệ tử, buông xuôi, và từ phía Thầy, tự do. Nơi tự do và buông xuôi này gặp gỡ có giao cảm, có satsang. Nó không phải là vấn đề phục tùng.

Khi tôi nói cái gì đó cho bạn và bạn làm nó, bạn làm nó từ tình yêu của bạn, không phải vì nó là mệnh lệnh và bạn phải làm nó. Không có vấn đề ép buộc bản thân bạn làm nó. Trong phục tùng bạn đang làm nó cho dù ngược với bản thân bạn, cho dù mặc bản thân bạn. Trong buông xuôi bản ngã không còn có đó để chống lại; bản ngã vắng mặt.

Khi tôi di chuyển tay tôi, cái gì xảy ra? Tay phục tùng tôi hay hay buông xuôi toàn bộ theo tôi? Tay được buông xuôi toàn bộ theo tôi; không có vấn đề phục tùng tôi. Tay không còn tồn tại như một thực thể tách rời.

Zareen, trong tính chất sannyas đệ tử biến mất, trở thành một phần của Thầy. Người đó trở thành tay thầy, mắt thầy.

Ramakrishna sắp chết. Ông ấy bị ung thư họng, và trong những ngày cuối cùng của mình, ông ấy thậm chí không thể uống được nước.

Vivekananda nói với ông ấy, "Bhagwan, thầy không thể hỏi xin Thượng đế cho thầy một ân huệ nhỏ bé được sao? Nếu thầy đơn giản hỏi xin Thượng đế rằng ít nhất thầy nên được phép ăn và uống, điều đó nhất định xảy ra. Việc không uống được đang trở thành đau khổ quá lớn cho thân thể thầy - và không chỉ cho thân thể thầy mà còn cho tất cả chúng tôi. Chúng tôi không thể ăn được vì chúng tôi biết thầy không thể ăn được. Chúng tôi cũng không thể uống được vì chúng tôi biết thầy không thể uống được. Làm sao chúng tôi có thể uống được? Cho nên nếu thầy không quan tâm tới bản thân thầy, được, nhưng nghĩ tới chúng tôi đi - chúng tôi cũng đau khổ. Chỉ vì chúng tôi, xin thầy nhắm mắt lại và nói với Thượng đế, 'Xin cho con một ân huệ nhỏ.'"

Ramakrishna nhắm mắt lại, mở mắt ra và bắt đầu cười. Ông ấy nói, "Các ông ngu! Nếu ta nghe lời khuyên của các ông Thượng đế sẽ cười ta. Ta đã hỏi xin ngài..." Đó là cách thức của ông ấy. Ông ấy đã không hỏi xin - chẳng có ai để hỏi xin cả - đó là cách thức của ông ấy. Ông ấy sẽ không làm tổn thương Vivekananda. Ông ấy nhắm mắt lại, ông ấy có thể thậm chí đã mấp máy môi để chỉ ra cho Vivekananda rằng ông ấy đang cầu nguyện Thượng đế. Và thế rồi ông ấy mở mắt và và ông ấy nói, "Thượng đế cười ta và ngài nói, 'Ramakrishna, ông đang nghe theo những kẻ ngu này sao? Ông tuân theo lời khuyên của họ sao? Họ là đệ tử của ông hay ông là đệ tử của họ? Ai là ai? Ông đã ăn bằng họng nhiều năm thế rồi - giờ ông không thể ăn và uống bằng họng của các đệ tử của ông được sao?'" Và Ramakrishna nói, "Vivekananda, luận cứ của ông hấp dẫn ta. Cho nên dừng hành hạ bản thân ông, dừng khổ lại đi, vì bây giờ ta đã mất họng, ta phải phụ thuộc vào họng của các ông. Ăn thật nhiều như các ông có thể ăn - thêm chút ít hơn so với bình thường đi, vì một phần của nó phải đi sang ta. Uống thêm chút ít nhiều hơn bình thường đi vì sẽ có phần của ta nữa. Cho nên ăn, uống và hân hoan đi, vì Thượng đế đã nói, 'Ramakrishna, ông có thể ăn qua thân thể của các đệ tử của ông. Tại sao phụ thuộc vào thân thể này? Và thân thể này bị mất rồi và mục rữa!'"

Có sự thống nhất vô hình nào đó, sự thống nhất hữu cơ, giữa Thầy và đệ tử.

Zareen, người ta là tự do, tuyệt đối tự do với tôi. Nếu người ta muốn bỏ tính chất sannyas người ta phải không nghĩ hai lần, người ta phải đơn giản bỏ nó và quên mọi thứ về nó. Nếu nó có thể được bỏ đi, nó nên được bỏ đi; nếu nó không thể bị bỏ đi, chỉ thế thì nó mới là xứng đáng. Tôi cho bạn tự do toàn bộ. Nhưng nếu buông xuôi có đó, sẽ không có bất kì khác biệt nào; thực ra, tự do toàn bộ sẽ làm cho việc buông xuôi của bạn dễ dàng hơn. Khi có ai đó áp đặt cái gì đó lên bạn, chống cự tự nhiên nảy sinh. Điều đó rất tự nhiên. Nếu tôi ở đây để áp đặt cái gì đó lên bạn và để làm cho bạn phục tùng, thế thì bạn sẽ chống lại; thế thì điều đó chỉ là tính người. Nhưng tôi không áp đặt bất kì cái gì.

Đó là cái đẹp của tâm xã này. Đó là cái gì đó duy nhất mà không xảy ra ở bất kì chỗ nào khác trên thế giới. Ở mọi nơi phục tùng đang bị áp đặt theo cách tinh vi hay thậm chí không theo cách tinh vi thế, dù trực tiếp hay gián tiếp: "Làm cái này, không làm cái kia." Mọi người đang bị đối xử như nô lệ, không có kính trọng.

Tôi kính trọng bạn. Tôi yêu bạn nhiều hơn nhiều so với bạn đã bao giờ có thể yêu tôi, tôi kính trọng bạn nhiều hơn nhiều so với bạn đã bao giờ có thể kính trọng tôi, vì bất kì cái gì bạn có thể làm sẽ bị giới hạn và bất kì cái gì tôi có thể làm sẽ là vô giới hạn.

Cái gọi là các guru của bạn và các Thầy rởm của bạn, tất cả đều phụ thuộc vào sự phục tùng của bạn; họ áp đặt nó lên bạn. Và bạn sẵn lòng bởi lẽ đơn giản rằng khi ai đó có đó để áp đặt cái gì đó lên bạn, anh ta trở thành hình ảnh người bố cho bạn. Anh ta nhận trách nhiệm - bạn không cần cảm thấy trách nhiệm cho bản thân bạn.

Bạn cần phụ thuộc vào ai đó và bạn phải trả giá cho điều đó. Thế thì họ liên tục ra lệnh cho bạn dường như bạn vẫn còn là đứa bé.

Một cậu bé lần đầu tiên tới trường và cô giáo hỏi, "Tên con là gì?"

Nó nói, "Johnny Đừng."

Cô giáo nói, "Cô chưa bao giờ nghe thấy cái tên như vậy trước đây - Johnny Đừng?"

Nó nói, "Đó là tên con đấy. Bất kì cái gì con làm, mẹ con đều la lên, 'Johnny, đừng!' bố con quát lên 'Johnny, đừng!' Bất kì chỗ nào con đi, ai đó hay người khác lập tức nói, 'Johnny, đừng!' Cho nên con cho rằng đây là tên con. Đây phải là tên con."

Và bởi vì từ chính lúc bắt đầu bố bạn, mẹ bạn, phụ huynh của bạn, thầy cô giáo của bạn, các tu sĩ tất cả đều dạy bạn, "Làm cái này, không làm cái kia," tất cả họ tạo ra việc phục tùng nào đó trong bạn. Bạn trở nên bị nghiện với phục tùng; nó là ma tuý.

Cho nên khi bạn tới tôi bạn sẽ muốn... Mọi người liên tục hỏi tôi - tôi chưa bao giờ trả lời những câu hỏi của họ - họ liên tục hỏi tôi, "Cho chúng tôi những chỉ dẫn chi tiết về chúng tôi phải làm gì và chúng tôi phải không làm gì đi. Chúng tôi muốn có những chỉ dẫn rõ ràng từ thầy." Tôi cho bạn sự sáng tỏ, không phải các chỉ dẫn rõ ràng, vì chỉ dẫn của tôi có thể đúng hôm nay và ngày mai chúng có thể không đúng. Chỉ dẫn của tôi có thể là cản trở cho sự trưởng thành ngày mai của bạn vì không ai biết về ngày mai - nó là không thể dự đoán được. Cho nên tôi cho bạn sự sáng tỏ để cho bạn có thể tìm ra cách sống riêng của bạn hôm nay và ngày mai và ngày kia. Bất kì khi nào bạn hiện hữu, nếu bạn có sáng tỏ, bạn sẽ có khả năng tìm ra cách thức của bạn.

Tôi cho bạn tự do toàn bộ. Tôi chia sẻ ánh sáng của tôi với bạn, tôi chia sẻ niềm vui của tôi với bạn, tôi chia sẻ tự do của tôi với bạn. Tôi không muốn trở thành hình ảnh người bố cho bạn theo bất kì cách nào. Bao giờ cũng nhớ tôi chỉ là người bạn.

Bạn hỏi tôi, Mahasatva: Xin thầy nói về buông xuôi và phục tùng.

Buông xuôi xảy ra qua yêu, tin cậy, vô ngã; buông xuôi ngụ ý buông xuôi bản ngã. Phục tùng là việc trau dồi bản ngã, việc tỉa tót bản ngã đây đó, mang nó vào hình dạng nào đó, vào hình thái nào đó để cho nó có thể cùng tồn tại với xã hội, để cho nó có thể cùng tồn tại với trật tự mọi thứ đã được xác lập. Phục tùng là trong phục vụ quá khứ, buông xuông không ở trong phục vụ bất kì người nào khác.

Buông xuôi đơn giản là trở thành tự do với bản ngã của bạn. Và khoảnh khắc bạn là tự do với bản ngã, cuộc sống của bạn bắt đầu phát triển đôi cánh. Bản ngã là nặng; nó giống như tảng đá treo quanh cổ bạn. Nó liên tục giữ cho bạn bị buộc vào đất, nó hút xuống đất. Một khi bản ngã bị bỏ đi, đột nhiên bạn bắt đầu được nâng lên: cuộc sống của bạn trở thành chuyển động đi lên vô cùng, bạn được nâng lên. Buông xuôi làm cho bạn thành vô trọng lượng; nó cho phép bạn đi ngược lại luật hấp dẫn. Luật khác của cuộc sống bắt đầu vận hành: luật gia trì.

Có hai luật. Khoa học biết một luật: luật hấp dẫn, rằng mọi vật rơi xuống. Tôn giáo biết luật khác: rằng mọi vật nâng lên nếu bạn sẵn sàng bỏ bản ngã.

Người ta nói về nhà huyền bí Hassid, Zusya - người có thể đã là một Thiền sư, người có thể đã là một người Sufi... Thực ra, những người chứng ngộ không thuộc vào bất kì tín ngưỡng nào. Họ được sinh ra ở đâu đó - người ta phải được sinh ra ở đâu đó, bạn không thể được sinh ra ở mọi nơi... Cho nên chính điều trùng hợp ngẫu nhiên là ông ấy đã được sinh ra là người Do Thái ở trong tín ngưỡng Hassid. Nhưng ông ấy là người Hassid kì lạ. Những người Hassid đều kì lạ, nhưng ông ấy là người kì lạ nhất; ông ấy không thể nào mà dự đoán được.

Ít nhất tôi tới đây và kể cho bạn chuyện cười để cho bạn có thể cười. Ông ấy là kì lạ hơn nhiều: ông ấy sẽ đơn giản tới đây và bắt đầu cười! Thậm chí không phải là chuyện cười! Người Hassid thích những chuyện cười và câu chuyện hay.

Cho nên một lần ông ấy được hỏi, "Zusya, ông là loại người Hassid nào vậy? Ít nhất kể vài chuyện cười đã, chuyện nào đó cũng được. Ông đơn giản tới và bắt đầu cười!"

Ông ấy nói, "Tôi để dành mọi chuyện cười của tôi cho Thượng đế vì tôi không có bất kì cái gì khác. Tôi không biết cách cầu nguyện, tôi không biết bất kì kinh sách nào; tôi để dành vào chuyện cười hay cho ngài. Và khi Zusya chết ngài sẽ thấy!"

Và điều đó thực sự đã xảy ra. Khi ông ấy chết đã có tiếng sấm lớn và mọi người nói, "Ông ấy đã tới nơi, và Thượng đế đang cười!"

Zusya đang ở trong nhà, trong nhà của đệ tử. Gia đình này có chút ít lo nghĩ về người này vì cách thức của ông ấy rất kì lạ - ông ấy có thể làm bất kì cái gì. Vào nửa đêm ông ấy có thể bắt đầu cười, ông ấy có thể đánh thức hàng xóm, ông ấy có thể tạo ra cảnh tượng. Cho nên họ để ông ở trong tầng ngầm và khoá cửa lại cả đêm để cho ít nhất họ có thể nghỉ ngơi và hàng xóm có thể nghỉ ngơi.

Vào giữa đêm đột nhiên họ nghe thấy tiếng cười từ sân hiên! Họ không thể nào tin được điều đó! Họ chạy xô ra và Zusya đang lăn lộn trên mái nhà mà cười! Họ nói, "Zusya, có chuyện gì vậy?"

Ông ấy nói, "Đó là lí do tại sao tôi cười! Tôi đã ngủ trong tầng ngầm; đột nhiên tôi bắt đầu dâng lên!"

Nhưng ông ấy đơn giản làm rõ ràng điều đó rằng có một luật khác mà không tin vào các khoá và không tin vào việc rơi xuống. Lời thực tại của ông ấy là, "Đột nhiên tôi thấy bản thân tôi nâng lên."

Đó là luật gia trì: buông xuôi, và đột nhiên bạn ở trong luật khác toàn bộ; động thái của bạn thay đổi, bạn bắt đầu nâng lên. Và có tiếng cười lớn trong bạn và toàn thể sự tồn tại cười cùng bạn.

Không có vấn đề về phục tùng ở đây. "Phục tùng" là từ xấu.

Câu hỏi thứ tư

Osho ơi, xin thầy kể về một quí bà người Anh, chuyện cười quí bà người Anh cho những người trong chúng tôi biết cười vào bản thân chúng tôi!

Diane Ramsey,

Được nửa đường trên chuyến đi tầu biển thế giới, quí bà người Anh tham dự buổi khiêu vũ của con tầu, trở nên hơi ngây ngất bởi rượu săm pa và kết thúc với việc ngủ cùng một chiêu đãi viên Italy đẹp trai. Nhưng ngay ngày hôm sau khi người chiêu đãi viên lại gần bà ấy trên boong lái, quí bà người Anh phớt lờ anh ta.

"Này, thưa bà," người chiêu đãi viên nói, "bà không nhớ thời gian thú vị chúng ta đã có đêm qua-a sao?"

Quí bà người Anh liếc mắt nhìn lên từ trò chơi bài brit. "Trong giới mà tôi giao lưu, anh thanh niên," bà ấy nói một cách quả quyết, "việc ngủ với ai đó không là việc giới thiệu!"

Câu hỏi thứ năm

Osho ơi,

Tôi bao giờ cũng lo nghĩ về điều người khác nghĩ về tôi. Tôi phải làm gì?

Gayatri,

Không có nhu cầu làm bất kì cái gì, vì tôi biết về những người khác đó - họ thường xuyên lo nghĩ về điều bạn đang nghĩ về họ!

Câu hỏi thứ sáu

Osho ơi, có đúng là người nhu mì sẽ kế thừa trái đất không?

Rudresh, đúng, vì phần còn lại trong chúng ta sẽ trốn lên các vì sao!

Câu hỏi thứ bẩy

Osho ơi, ai là người ầm ĩ nhất khi làm tình?

Amir,

Hai bộ xương trên mái nhà thiếc!

Câu hỏi thứ tám

Osho ơi, Gurdjieff có tẩu nước đẹp và không ghét thuốc lá. Trong cả đời mình Baal Shem ngậm tẩu đất sét trong mồm. Việc hút thuốc có thực sự phải bỏ đi không? Và nếu vậy, làm sao duy nhất một ngôi đền trong đạo tràng này là đền hút thuốc?

Anando,

Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để biến đổi điều trần tục thành điều linh thiêng. Đó là trường phái giả kim thuật: chúng tôi đổi kim loại cơ bản thành vàng. Đó là lí do tại sao chỗ hút thuốc lá được gọi là đền; đó là ngôi đền duy nhất chúng tôi có.

Tôi không chống việc hút thuốc. Bản thân tôi không hút thuốc vì bây giờ có nhiều khói thuốc trong không khí tới mức người ta cần không bận tâm mang tẩu đất sét hay tẩu nước trong tay; chỉ không khí bình thường là đủ - nó bị ô nhiễm thế.

Thực ra, các nhà sinh thái nói rằng điều đáng ngạc nhiên là làm sao con người tồn tại được vì chỏ năm mươi năm trước các nhà khoa học thường nghĩ rằng nếu không khi trở nên bị ô nhiễm như nó đã trở thành ô nhiễm ngày nay ở New York, ở Bombay, ở Calcutta, ở London, thế thì mọi người sẽ chết. Nhưng con người có năng lực vô cùng để điều chỉnh theo bất kì tình huống nào. Nơi nhiều ô tô thế đang di chuyển và tầu hoả đang di chuyển và máy bay đang di chuyển và có những cơ xưởng và nhiều khói thế, không có nhu cầu mang theo tẩu riêng tư nữa; bạn đơn giản thở không khí và bạn đang hút thuốc đấy!

Tôi là người lười; Gurdjieff không là người lười, đó là lí do tại sao ông ấy thường đem theo tẩu nước đẹp. Và vào thời của Baal Shem không khí đã không bị ô nhiễm thế. Nếu bạn muốn khói nào đó đi vào trong phổi của bạn, bạn phải làm thu xếp riêng! Bây giờ điều đó là phổ quát.

Và tôi không chống lại nó vì nhiều nhất nó có thể giết chết bạn sớm hơn chút ít. Vậy thì sao? Nếu bạn không sống tám mươi năm và chỉ sống bẩy mươi tám, có thành vấn đề gì? Thực ra, thế giới đông đúc tới mức mọi người sẽ hài lòng rằng bạn đã qua đời. Bạn có biết chúng ta mở hội trọng thể thế nào khi ai đó ra đi không? Chúng ta không mở hội bất kì cái gì giống như điều đó! Một không gian nhỏ được tạo ra.

Cho nên, Anando, bạn có thể hút thuốc nhiều tuỳ ý bạn. "Lành mạnh đơn thuần là tỉ lệ thấp nhất có thể mà người ta có thể chết."

Bạn có thể đi nhanh hơn một chút! Và trong những ngày này của tốc độ khi mọi thứ đi ngày càng nhanh hơn, đây là kiểu cách cổ khi liên tục chết đi theo cách lành mạnh, liên tục sống lắt lay và lắt lay. Mạnh khoẻ là con đường dài nhất! Nhưng chung cuộc bạn phải đạt tới nấm mồ, và khi các lối tắt là sẵn có người khôn bao giờ cũng chọn lối tắt. Cho nên đừng bị lo nghĩ.

Trong tâm xã mới chúng ta sẽ làm nhiều ngôi đền và chúng ta thực sự sẽ làm chúng thành những ngôi đền đẹp, vì khi ai đó đang vội vã thế chúng ta nên làm mọi thu xếp mà chúng ta có thể làm, chúng ta nên cho người đó mọi giúp đỡ mà chúng ta có thể giúp. Chúng ta sẽ làm những ngôi đền đẹp, trang trí đẹp, thuận biện, xa hoa, để cho bạn có thể nghỉ ngơi và hút thuốc tới sự mãn nguyện trong lòng bạn.

Nếu bạn đang sống theo cách vô ý thức, điều đó không tạo ra khác biệt gì dù bạn sống tới bẩy mươi, tám mươi, chín mươi và một trăm; không thành vấn đề. Việc sống có ý thức cho dù một khoảnh khắc là đủ.

Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để giúp bạn teowr nên có ý thức. Cho dù trong một khoảnh khắc trong cả đời bạn trở nên tuyệt đối có ý thức, bạn sẽ không quay lại. Bạn được đi qua rồi. Thế thì bạn thực sự đi vào trong cội nguồn vũ trụ.

Đó là một trong những cái tên của Phật: Sugata. Sugata nghĩa là diệt độ - người đã thực sự diệt và sẽ không quay lại.

Và nếu bạn có ý thức thế thì tuỳ bạn quyết định liệu bạn muốn sống lâu hơn chút ít hay ít hơn chút ít; không ai khác phải quyết định điều đó cho bạn. Và làm sao bất kì người nào khác có thể quyết định được?

Chính phủ của Morarji Desai đã cố áp đặt cấm đoán lên toàn thể đất nước - và tám mươi phần trăm các bộ trưởng chính phủ của ông ấy đã là người say! Và bản thân ông ấy là tệ hơn tất cả họ - ông ấy uống nước đái của riêng ông ấy! Tôi thà uống rượu còn hơn. Nếu người ta phải chọn giữa rượu và nước đái, rượu dường như là thẩm mĩ hơn nhiều - và nó cũng chay hơn nhiều nữa! Nước đái dường như là thức ăn con vật. Và chỉ nghĩ tới toàn thể lối chuyển nó đi qua, cuộc hành trình dài nó lấy... giờ bước thứ hai sau điều đó là không rất xa xôi đâu!

Khi Indira trở thành thủ tướng tôi đã tự hỏi tại sao bà ấy không chuyển tới ở trong nhà của Thủ tướng, bà ấy đã mất hai tháng để chuyển vào. Tôi đã hỏi, "Có chuyện gì vậy?" Và tôi đã được thông báo rằng bà ấy đã thay đổi mọi đá lát trong nhà tắm vì... ai biết ông ấy đã làm gì bên trong nhà tắm? Và toàn thể ngôi nhà đã gần như được nâng cấp. Mọi thứ phải được lau sạch, mọi đồ dùng phải được bỏ đi. Ai biết ông ấy đã làm gì? Và trong phòng tắm của ông ấy mọi thứ đã được thấy là một loại ống thụt. Phải mất hai tháng để thay đổi toàn thể ngôi nhà - nó chắc phải đã bốc mùi!

Tôi không chống lại hút thuốc hay ngay cả không chống lại uống rượu.. Thỉnh thoảng điều thực sự hay là uống rượu. Không có nhu cầu là siêu nhân vậy - là con người thôi!

Đó là điều tôi yêu Jesus hơn tôi yêu Mahavira hay Phật. Phật và Mahavira là quá trừu tượng, gần như vô nhân; Jesus là rất người. Ông ấy uống và ăn và ông ấy yêu thích tiệc tùng. Và muộn trong đêm họ ăn và uống và họ tán gẫu.

Tâm xã mói sẽ không là tâm xã của những người khổ hạnh - người khổ hạnh là người bệnh hoạn. Các sannyasin của tôi không là người khổ hạng, các sannyasins của tôi yêu sự sống. Tất nhiên, khi bạn sống một cách có ý thức điều đó là tuỳ bạn quyết định. Nếu thỉnh thoảng bạn muốn uống chút bia chẳng có gì sai với điều đó, nhưng quyết định tới qua nhận biết riêng của bạn. Nếu bạn không muốn uống thì không có nhu cầu.

Thực ra, tôi không uống rượu vì một lẽ đơn giản rằng chỉ nước soda cho tôi đủ say sưa rồi, cho nên không có nhu cầu trộn lẫn nó với rươu uýt ski. Tại sao làm phí hoài uút ki? Tôi giữ nó cho người khác. Bất kì khi nào Paritosh mở hội sinh nhật của anh ấy tôi gửi cho anh ấy một chai uýt ski hay brandy. Bất kì khi nào ai đó mang rượu brandy tới tôi giữ nó vì Paritosh sẽ sớm cần nó, ngày sinh của anh ấy sẽ tới! Với tôi, chỉ soda là đủ.

Câu hỏi cuối cùng

Osho ơi,

Xin thầy kể thêm một chuyện cười nữa về hiện tượng thổi kèn.

Muktananda... rất tiếc, Paramahansa Muktananda... Tôi ngụ ý, bạn là đồ con hoang! Bạn điên hay cái gì? Tại sao bạn bị ám ảnh với hiện tượng lớn này? Nhưng nếu bạn muốn, điều đó là được!

George Stearman là một doanh nhân huyền thoại, một thành công lớn ở Mĩ. Ông ấy đã bắt đầu như một người bán máy đánh chữ của IBM và trong vòng mười năm việc bán hàng và quyền lãnh đạo điều hành của ông ấy đã nổi bật tới mức ông ấy đã trở thành giám đốc bán hàng cho mọi sản phẩm văn phòng và máy tính nhỏ trong khu vực chín bang từ Texas tới California. Khi Xerox bành trướng vào máy tính ông ấy đã được thu hút tới tổng hành dinh công ti bên ngoài New York và trong vòng mười năm thành tựu kỉ lục ông ấy đã là giám đốc bán hàng quốc gia cho Xerox. Với một vị trí trên ban điều hành mọi thứ ông ấy thiếu trước chức chủ tịch là một ghế trong ban giám đốc.

Ông ấy có một người vợ đẹp và ba con học đại học và một ngôi nhà ở Darien, Connecticut, cái có vẻ giống như núi Mount Vernon. Thế rồi, và đêm giáng sinh, khi các quan chức điều hành khác tất cả đã đi tới Bahamas, Florida hay Aspen cho kì nghỉ, George đi vào văn phòng để lấy séc lương cuối năng của mình với điểm thưởng lớn được mong đợi. Khi ông ấy mở séc lương ra, thay vì điểm thưởng lớn ông ấy có một séc trả cho sự cắt đứt. Ông ấy đã bị sa thải.

George cảm thấy bị phá huỷ toàn bộ nhưng về nhà sau vài chầu rượu martinis. Khi ông ấy mở cửa, có một lời ghi chú để trên cây Nô en viết: "George, em đã có nó. Em muốn li dị. Con và em đi rồi!"

Một cách mù quáng ông ấy đi trở lại thành phố, tự làm cho bản thân mình say khướt, lấy thang máy lên đỉnh toà nhà Empire State và định nhảy ra thì ông ấy cảm thấy cái kéo mạnh nhỏ vào chân quần. Ông ấy nhìn lại - Santa Claus đứng đó.

George nói, "Santa, cút đi! Xéo đi! Tôi đã mất mọi thứ rồi! Việc làm của tôi treo trên đầu đá và vợ cùng con tôi đã bỏ tôi!"

Santa đáp, "Đợi đã, George, tôi sẽ cho ông hai điều ước nếu ông cho tôi một điều ước."

"Được," George nói, "Tôi muốn vợ và con tôi."

"Không có vấn đề gì," Santa nói, "họ sẽ trở lại trong hai ngày."

"Tốt!" George kêu lên. "Việc làm của tôi thì sao?"

"Được," Santa nói, "đã có một trò chơi quyền lực. Ông cứ đợi cho tới năm mới và ông sẽ là giám đốc của Xerox."

"Úi trời!" George nói, "Điều đó thật tốt! Và tôi có thể làm gì cho ông?"

"Thế này," Santa nói, vừa mở vạt cài cúc, "ước muốn của tôi với ông là cho ông thổi kèn."

"Cái gì!" George la lên. "Tôi bốn mươi nhăm tuổi và tôi chưa bao giờ làm điều như điều đó!"

"Được," Santa nói, "giao kèo là giao kèo!"

Sau khi George đã kết thúc, Santa đóng khoá quần lại. Nhìn lên George thấy dòng nước mắt chảy xuống mặt Santa. "Cái gì sai vậy?" ông ấy hỏi.

Santa nhìn xuống George và nói, "Thật là xúc động khi tìm thấy một người đàn ông bốn mươi tuổi vẫn tin vào Santa Claus!"

Xem tiếp Chương 12 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post