Chương 12. Cái bên kia đó là bạn

Chương 12. Cái bên kia đó là bạn

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 12. Cái bên kia đó là bạn



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Những ngày này, nhìn vào bên trong, tôi không tìm thấy một nhân cách với những đặc trưng nào đó, nhưng thay vào đó là một luồng thay đổi luôn luôn, không thể nào dự đoán được một cách toàn bộ. Nó làm cho cuộc sống trong thân thể này cảm thấy rất ẻo lả, mong manh và tạm thời - một cảm giác mở rộng bản thân nó thành mọi thứ quanh tôi, làm rung chuyển tôi tới tận gốc rễ.

Deva Surabhi, con người không là một, con người là nhiều: con người là đa nhân, đám đông. Cảm giác về việc là một nhân cách là ảo cảnh thôi. Nó nảy sinh bởi vì bạn chưa bao giờ đi vào trong, và bạn chưa bao giờ đối diện với đám đông. Có lẽ để tránh đám đông, bạn không bao giờ đi vào trong.

Bạn đang sống bên ngoài nhà riêng của bạn và nhà đang bị hàng xóm của bạn chiếm, nhiều người trong số đó là người chết. Và khi tôi nói nhiều, tôi ngụ ý nhiều! - nhiều thế kỉ, nhiều hàng người già và người chết đang sống trong bạn; do đó, khi lần đầu tiên người ta đi vào con đường của thiền, việc đương đầu đầu tiên này làm rung chuyển người ta tới tận gốc rễ. Người ta thấy nhiều khuôn mặt và nhiều người - ngoại trừ một khuôn mặt, ngoại trừ một cá nhân mà người ta là.

Phần lớn mọi người, do sợ hãi, đơn giản chạy ra và dính líu vào các thứ để cho họ có thể quên đi cái gì đang xảy ra bên trong bản thân họ. Một mình tìm ra bản thân mình cần dũng cảm thế bởi vì khoảnh khắc bạn thấy bản thân bạn một mình, bạn phải đối diện với nhiều người, đám đông. Từng người trong đám đông giả vờ là cái ta thực của bạn, và không có cách nào cho bạn tìm ra cá nhân thực của bạn là ai. Hàng triệu người sống các kiếp sống của họ mà không thiền bởi lẽ đơn giản là họ không thể đối phó được với việc đương đầu này.

Phương pháp là rất dễ dàng. Bồ đề đạt ma thường nói với đệ tử của ông ấy, "Khi ông đi vào trong bản thân ông, ông sẽ thấy nhiều kẻ giả vờ trông hệt như ông. Một số trong họ thậm chí còn tốt hơn ông, bởi vì họ đã thực hành đóng vai ông, phần ông, trong nhiều năm - hay có lẽ nhiều kiếp. Ông phải hành xử theo cách con voi hành xử khi đám đông chó bắt đầu sủa: voi cứ đi thậm chí chẳng thèm bận tâm, cứ dường như chẳng có ai cả... Ông phải là con voi và đối xử với đám đông bên trong ông dường như họ là các con chó đang sủa."

Ở Ấn Độ điều đó bây giờ trở thành cảnh hiếm, nhưng vào thời trẻ thơ của tôi nó đã là cảnh mọi ngày vì tất cả những người Maharajas, và có nhiều người, và tất cả đều là những người lãnh đạo tôn giáo lớn, và họ có nhiều người, tất cả đều có nhiều voi. Thực ra, tính tôn giáo của người lãnh đạo tôn giáo được đo bằng ông ta có bao nhiêu voi, vì nuôi voi là không dễ; rất tốn kém.

Đó đã cảnh hàng ngày - voi đi qua trên đường và chó sủa. Một cảm giác kì lạ nảy sinh khi bạn thấy con chó sủa con voi; voi thậm chí chẳng để ý chút xíu nào - dường như chẳng có ai cả, không cái gì xảy ra. Và nếu bạn nhìn vào mặt chó, bạn có thể hiểu nghĩa của từ 'thất vọng'..."Thằng cha này lạ thật: chúng tao sủa thế, bao nhiêu là chó, mà nó cứ đi theo cách của nó dường như chẳng cái gì xảy ra."

Chẳng mấy chốc những con chó đó biến mất - "Phỏng có ích gì? Voi dường như là đồ ngốc, hay có thể nó điếc, nhưng không bằng chúng ta được. Có lẽ nó không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, nhưng dù bất kì lí do nào, nhiệm vụ này là vô vọng."

Bồ đề đạt ma là đúng; thiền nhân phải hành xử như voi. Và người đó sẽ bị ngạc nhiên: tất cả những người bao quanh bên trong người đó - nhiều mẽ ngoài, nhiều tiếng nói - bắt đầu trở nên xa xôi. Chẳng mấy chốc một khoảnh khắc tới khi họ là xa xôi tới mức dường như bạn chỉ thấy họ, nghe họ trong mơ. Và khi họ đi, lui dần... im lặng lớn lao, tĩnh lặng vô cùng lắng đọng trong bản thể bạn.

Surabhi, câu hỏi của bạn là, "Những ngày này, nhìn vào bên trong, tôi không tìm thấy một nhân cách với những đặc trưng nào đó, nhưng thay vào đó là một luồng thay đổi luôn luôn, không thể nào dự đoán được một cách toàn bộ. Nó làm cho cuộc sống trong thân thể này cảm thấy rất ẻo lả, mong manh và tạm thời - một cảm giác mở rộng bản thân nó thành mọi thứ quanh tôi, làm rung chuyển tôi tới tận gốc rễ."

Dường như nó là nguyền rủa - nó không phải vậy đâu.

Gốc rễ có thể bị rung chuyển không phải là gốc rễ của bạn, và đó là cái ẻo lả, cái tạm thời, không thuộc vào bạn. Duy nhất một thứ thuộc vào bạn trong toàn thể kinh nghiệm này: cái là người quan sát, là nhân chứng. Ai đang chứng kiến cái ẻo lả, luồng nhân cách thay đổi mãi này? Ai đang quan sát sự rung chuyển của gốc rễ? Chắc chắn người đó ở bên ngoài mọi cái đó.

Cái bên ngoài đó là của bạn.

Cái bên ngoài đó là bạn.

Cái đó là tính cá nhân của bạn, cái đó là bản thể bạn.

Lắng đọng vào trong việc chứng kiến đó đi, và mọi điều bạn cảm thấy rối loại sẽ biến mất. Điều đó cũng chính là đương đầu đầu tiên của việc đi vào trong bản thân người ta. Đừng quay lại; đi sâu hơn vào trong nó đi.

Ginsberg ngồi trong quán cà phê ở Matxcova và gọi một cốc trà và một tờ Sự thật.

"Tôi sẽ đem trà tới," người phục vụ bảo anh ta, "nhưng tôi không thể đem tờ Sự thật tới được. Chế độ xô viết đã bị lật đổ và tờ Sự thật không còn được xuất bản nữa."

"Thôi được," Ginsberg nói, "chỉ đem trà vậy."

Hôm say, Ginsberg tới cùng tiệm cà phê và gọi trà cùng tờ báo Sự thật. Người phục vụ cho anh ta cùng câu trả lời.

Đến ngày thứ ba, Ginsberg gọi cùng thứ và lần này người phục vụ nói với anh ta, "Này, thưa ngài, ngài dường như là người thông minh. Trong ba ngày qua ngài đã gọi tờ Sự thật và ba lần tới giờ tôi đã bảo ngài rằng chế độ xô viết đã bị lật đổ và tờ Sự thật không được xuất bản thêm nữa."

"Tôi biết, tôi biết," Ginsberg nói, "nhưng tôi thích nghe ông nói điều đó!"

Đó là tin tốt, Surabhi, rằng bạn không tồn tại như một nhân cách. Bạn nên hân hoan - hân hoan trong sự kiện là bạn là nhân chứng duy nhất, người quan sát, bởi vì đó là điều duy nhất vĩnh hằng và bất tử. Nó là điều duy nhất không thể được siêu việt lên bởi bất kì kinh nghiệm nào, bất kì cực lạc sâu hơn nào, bất kì chứng ngộ lớn hơn nào.

Cứ để cho nhân cách này, sự ẻo lả này, cái tạm thời này, nỗi sợ này, sự run rẩy này của gốc rễ, không bị đồng nhất với bản thân bạn. Vẫn còn tách rời, là người quan sát trên núi, và chẳng mấy chốc toàn thể khung cảnh thay đổi.

Giáo hoàng nằm chết. Bác sĩ của ông ấy triệu tập các hồng y giáo chủ tới và tuyên bố, "Chúng tôi chỉ có thể cứu mạng ông ấy bằng việc cấy tim."

"Chúng ta phải nói cho mọi người," một trong các hồng y giáo chủ nói, "có lẽ người cho tim mình là vì đức giáo hoàng."

Một công bố được đưa ra và cả nghìn người tụ tập bên dưới ban công của giáo hoàng hô lên, "Lấy-a tim tôi, lấy-a tim tôi!"

Các hồng y giáo chủ phải quyết định về người cho tim cho cha thiêng liêng. "Chúng tôi sẽ thả một chiếc lông từ đầu cha thiêng liêng," người đứng đầu các hồng y giáo chủ nói. "Bất kì ai mà chiếc lông này rơi vào sẽ là người may mắn."

Khi chiếc lông lơ lửng rơi xuống từ ban công, từ đám đông phía dưới vọng lên, "Lấy-a tim tôi - phù! Lấy-a tim tôi - phù!"

Một đằng thì nói, "Lấy-a tim tôi," nhưng khi nó tới gần thế, "Phù!" Mọi người đều muốn biết thực tại bên trong của mình, nhưng bạn sẽ phải mất cái gì đó; bạn phải trả giá cho nó.

Không có gì trong sự tồn tại sẵn có mà không trả giá. Nếu bạn muốn biết bản thân mình, bạn sẽ phải vứt bỏ mọi căn cước giả. Chúng là đầu tư của bạn, chúng là danh giá của bạn, chúng là tôn giáo của bạn, chúng là phẩm chất của bạn. Khó mà bỏ được chúng; điều đó cho cảm giác như cái chết.

Chắc chắn thiền là cái chết, cái chết của tất cả những cái là giả trong bạn. Và chỉ thế thì, cái không phải là giả mới được kinh nghiệm. Kinh nghiệm đó là việc tái sinh - cuộc sống mới, việc sinh ra của con người mới.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Tôi nhận biết nhiều nhất về nỗi sợ hay mặc cảm lớn trong tôi khi tôi ngồi cùng thầy, và tôi khao khát nhiều thế để mở toàn bộ với thầy. Gần đây tôi có thể cảm thấy con rắn cuộn lên từ cuối tôi, đang ngủ, và cánh cửa, luân xa thứ ba vẫn còn đóng. Tim tôi muốn bay cùng thầy. Có cái gì tôi có thể làm được không?

Sambodhi Amrita, sợ là gì? Có nhiều sợ và sợ chứ; tôi không nói về chúng. Tôi đang nói về nỗi sợ nền tảng nhất - mọi nỗi sợ khác đều là tiếng vọng xa xăm của nỗi sợ cơ bản này - và sợ đó là về chết. Sống bị bao quanh bởi chết. Mọi ngày bạn đều nhìn thấy ai đó chết - cái gì đó chết; cái gì đó đã từng sống khoảnh khắc trước giờ là chết.

Từng cái chết đều nhắc bạn về cái chết riêng của bạn.

Không thể nào quên được cái chết riêng của bạn; mọi khoảnh khắc đều có lời nhắc nhở. Cho nên điều đầu tiên cần được hiểu là ở chỗ khả năng duy nhất của việc gạt bỏ sợ là gạt bỏ chết. Và bạn có thể gạt bỏ được chết, bởi vì chết chỉ là ý tưởng, không là thực tại.

Bạn chỉ thấy người khác chết; bạn đã bao giờ thấy bản thân bạn chết chưa? Và khi bạn thấy ai đó khác chết, bạn là người ngoài, không phải là người tham dự vào trong kinh nghiệm này. Kinh nghiệm này đang diễn ra bên trong người đó. Mọi điều bạn biết là ở chỗ người đó không còn thở, ở chỗ thân thể người đó đã trở nên lạnh, ở chỗ tim người đó không còn đập. Nhưng bạn có nghĩ tất cả những điều này gắn lại với nhau là tương đương với sống không? Sống có chỉ là thở không? Sống có chỉ là nhịp tim đập, máu luân chuyển và giữ cho thân thể ấm không? Nếu đây là sống, nó không xứng đáng với trò chơi này. Nếu chỉ việc thở của tôi là sống của bạn, phỏng có ích gì mà cứ thở mãi?

Sống phải là cái gì đó hơn nữa. Để có bất kì giá trị nào csống phải có cái gì đó của vĩnh hằng trong nó; nó phải là cái gì đó bên ngoài chết. Và bạn có thể biết được nó, bởi vì nó tồn tại bên trong bạn. Sống tồn tại bên trong bạn - chết chỉ là kinh nghiệm về người khác, bên ngoài người quan sát.

Nó đơn giản như yêu. Bạn có thể hiểu yêu bằng việc thấy một người đang yêu ai đó không? Bạn sẽ thấy gì? Họ ôm nhau, nhưng ôm có là yêu không? Bạn thấy họ cầm tay nhau, nhưng cầm tay nhau có là yêu không? Từ bên ngoài, cái gì khác bạn có thể khám phá ra về yêu? Bất kì cái gì bạn khám phá ra sẽ là tuyệt đối vô tích sự. Đây là những cách biểu hiện của yêu, nhưng không phải là bản thân yêu. Yêu là cái gì đó người ta chỉ biết khi người ta ở trong nó.

Một trong những nhà thơ lớn nhất của Ấn Độ, Rabindranath Tagore, đã rất bối rối bởi một ông già là bạn của ông của ông ấy. Ông già này thường tới vì ông ấy sống ngay bên cạnh, và ông ấy sẽ không bao giờ rời khỏi nhà mà không tạo ra rắc rối cho Rabindranath. Ông ấy chắc chắn gõ cửa phòng và hỏi, "Thơ anh ra sao rồi? Anh có thực sự biết Thượng đế không? Anh có thực sự biết yêu không? Nói cho ta, anh có biết tất cả những điều này mà anh nói tới trong thơ của anh không? Hay anh chỉ nói lời thôi? Bất kì kẻ ngốc nào cũng có thể nói về yêu, về Thượng đế, về linh hồn, nhưng ta không thấy trong mắt anh rằng anh đã kinh nghiệm được cái gì."

Và Rabindranath không thể trả lời cho ông ấy được. Thực ra ông ấy là đúng. Ôn già này sẽ gặp ông ta ở bãi chợ và giữ ông ta lại và hỏi ông ta, "Thượng đế của anh sao rồi, anh đã tìm thấy ngài chưa? Hay anh vẫn viết thơ về ngài? Nhớ lấy, nói về Thượng đế, không phải là biết Thượng đế."

Ông ta là người rất bối rối. Trong các cuộc tụ tập các nhà thơ, nơi Rabindranath rất được kính trọng - ông ta là người đoạt giải thưởng Nobel - ông già ấy nhất định tới. Trên sân khấu, trước khi mọi nhà thơ và người tôn thờ Rabindranath, ông ấy túm cổ ông này và nói, "Điều đó vẫn chưa xảy ra à. Sao anh lừa những kẻ ngốc này? Có những kẻ ngốc nhỏ hơn, anh là kẻ ngốc lớn hơn; họ không biết mảnh đất bên ngoài, anh đã biết khắp thế giới - nhưng điều đó không có nghĩa là anh biết Thượng đế."

Rabindranath đã viết trong nhật kí của mình: "Tôi bị ông ấy làm phiền quá, và ông ấy có đôi mắt xuyên thấu tới mức không thể nào nói dối ông ấy được. Chính sự hiện diện của ông ấy là tới mức hoặc người ta phải nói ra chân lí, hoặc người ta phải vẫn còn im lặng."

Nhưng một hôm điều đó xảy ra... Rabindranath đi dạo buổi sáng. Trong đêm trời đã mưa; lúc đó còn rất sớm buổi sáng và mặt trời đã mọc. Trong đại dương tất cả đều là vàng, về bên lề phố nước đã đọng lại thành các vũng nhỏ. Trong những vũng nhỏ đó mặt trời cũng lên với cùng sự huy hoàng, với cùng mầu sắc, với cùng niềm vui ... Và chính với kinh nghiệm này - rằng trong sự tồn tại không có gì cao siêu và không có gì thấp kém, đó tất cả là một toàn thể - đột nhiên làm nảy ra cái gì đó trong ông ta. Lần đầu tiên trong đời, ông ta đi tới nhà ông già này, gõ cửa, nhìn vào mắt ông già và nói, "Bây giờ, ông nói gì?"

Ông ấy nói, "Bây giờ chẳng có gì mà nói cả. Nó đã xảy ra. Ta ban phúc lành cho anh."

Kinh nghiệm về tính bất tử của bạn, về vĩnh hằng của bạn, về tính toàn thể của bạn, về tính một của bạn với sự tồn tại bao giờ cũng là có thể. Nó chỉ cần kinh nghiệm nào đó làm lẩy cò.

Toàn thể chức năng của thầy là tạo ra tình huống trong đó kinh nghiệm này có thể được lẩy cò; và đột nhiên mây của cái chết biến mất và có toàn ánh sáng mặt trời - cuộc sống vô cùng, cuộc sống dư thừa, cuộc sống đầy bài ca và đầy điệu vũ.

Cho nên điều đầu tiên, Amrita, là gạt bỏ chết đi. Mọi sợ sẽ biến mất. Bạn không phải làm việc trên từng sợ đâu; bằng không sẽ mất nhiều kiếp sống và dầu vậy bạn vẫn không có khả năng gạt bỏ chúng.

Bạn nói, "Tôi nhận biết nhất về nỗi sợ lớn..."

Mọi người đều ít nhiều nhận biết về nỗi sợ lớn, nhưng sợ này là tuyệt đối không gốc rễ, vô căn cứ. Và bạn nói "... hay mặc cảm trong tôi, khi tôi ngồi cùng Thầy."

Nỗi sợ này là tự nhiên, bởi vì cái chết được biết tới bởi mọi người xung quanh. Mặc cảm là phi tự nhiên; nó được các tôn giáo tạo ra. Họ đã làm cho mọi người đều mặc cảm - mặc cảm về cả nghìn lẻ một thứ, bị nặng gánh với mặc cảm tới mức họ không thể hát được, họ không thể múa được, họ không thể tận hưởng được cái gì. Mặc cảm đầu độc mọi thứ.

Ngồi cùng tôi điều đó trở thành rõ ràng hơn cho bạn, bởi vì tôi là người lạ trong các bạn; tôi không có mặc cảm nào. Mặc cảm là thứ tuyệt đối không bản chất. Nó là ước định của tôn giáo.

Ngồi cùng tôi, mọi thứ trong bạn bắt đầu trở nên rõ ràng bởi tương phản: Ở đây là một người không có mặc cảm, một người không có sợ hãi, một người tuyệt đối một mình trong toàn thế giới này - một người chống lại toàn thể thế giới. Mọi mặc cảm của bạn mà bình thường vẫn còn vô thức, vì bạn đang sống với cùng loại người, với cùng loại ước định...

Ở cùng tôi là ở cùng tấm gương.

Và nhìn bản thân bạn và đống lộn xộn mà bạn đang mang bên trong bạn, là việc buồn chắc chắn. Nhưng nó cũng là quan trọng, bởi vì nếu bạn trở nên nhận biết về nó, nó có thể mất đi. Mặc cảm là ý tưởng được bạn chấp nhận. Bạn có thể bác bỏ nó, và nó có thể bị bác bỏ bởi vì nó không phải là một phần của sự tồn tại. Nó là một phần của thượng đế học ngu xuẩn nào đó, của tôn giáo nguyên thuỷ già cỗi nào đó.

Bạn đang nói, "và tôi khao khát nhiều thế để mở toàn bộ với Thầy." Và bạn trở nên sợ bởi vì bạn càng trở nên ở gần hơn, bạn càng trở nên mở hơn, bạn càng cảm thấy bản thân bạn đầy những mặc cảm, buồn, khổ, kết án. Bạn đã bị làm bẽ mặt nhiều thế. Mọi tôn giáo đều âm mưu chống lại con người hồn nhiên để làm cho họ mặc cảm, bởi vì không làm cho họ mặc cảm thì tôn giáo không thể làm cho họ thành nô lệ được. Và nô lệ được cần tới. Với thèm khát quyền lực của vài người, hàng triệu người được cần tới để bị làm thành nô lệ. Để vài người trở thành Alexander Đại đế, hàng triệu người phải bị thu lại thành thân phận chưa được là người.

Nhưng tất cả những điều này đơn giản là ước định trong tâm trí, điều bạn có thể xoá đi dễ dàng như viết trên cát bãi biển. Chỉ đừng sợ, bởi vì những thứ viết đó bạn đã chấp nhận như linh thiêng, bạn đã chấp nhận như tới từ những nguồn rất đáng kính, từ những người sáng lập vĩ đại của tôn giáo. Nó không thành vấn đề. Chỉ một điều thành vấn đề: rằng tâm trí bạn nên hoàn toàn được lau sạch, hoàn toàn trống rỗng và im lặng.

Không cần Moses hay Jesus hay Phật cư ngụ bên trong bạn. Bạn cần không gian sạch sẽ, im lặng toàn bộ. Và chỉ không gian đó có thể mang bạn tới không chỉ cho tôi, mà cho bản thân bạn, cho bản thân sự tồn tại.

"Gần đây tôi có thể cảm thấy con rắn cuộn lên từ cuối tôi, đang ngủ, và cánh cửa, luân xa thứ ba vẫn còn đóng. Tim tôi muốn bay cùng thầy. Có cái gì tôi có thể làm được không?"

Có những điều phải được làm, và có những điều phải không được làm. Những điều có thể được làm là điều bình thường, trần tục, tầm thường, của thế giới đối thể. Những điều xảy ra, và không thể được làm, thuộc vào cấp độ cao siêu, cao hơn của sự tồn tại.

Nếu bạn cảm thấy rằng bạn muốn tình yêu của bạn lớn lên, nở hoa, thì chờ đợi với niềm khao khát sâu sắc - như hạt mầm. Khao khát đó phải là hạt mầm. Và chờ đợi, chờ đợi kiên nhẫn đến lúc xuân tới và hạt mầm bắt đầu đổi từ việc ngủ sang việc nở hoa sống động, tích cực...

Khao khát có đó rồi.

Chỉ chờ đợi là cần thiết.

Và việc chờ đợi không nên nóng vội, bởi vì chờ đợi nóng vội nghĩa là bạn không tin cậy vào sự tồn tại. Và nóng vội của bạn không thể đem mùa xuân tới sớm hơn một khoảnh khắc. Ngược lại, nóng vội của bạn có thể chắn cửa mùa xuân tới với bạn.

Cứ vẫn còn sẵn có, với khao khát sâu sắc, giống như cơn khát trong mọi tế bào của thân thể bạn, niềm đam mê.

Và mùa xuân bao giờ cũng tới.

Mùa xuân của bạn cũng sẽ tới.

Bạn không cần làm gì khác.

Chỉ niềm khao khác đáng yêu, mãnh liệt, và chờ đợi kiên nhẫn, là có thể.

Tôn giáo của thế giới đã đem tới cho con người nhiều bệnh tới mức chúng là không thể đếm được. Một trong các bệnh là ở chỗ chúng đã làm cho mọi người thành tham vọng được thưởng - nếu không trong thế giới này thì trong thế giới khác. Chúng đã làm cho con người thành tham thế, và đồng thời chúng tất cả đều nói chống lại tham. Nhưng toàn thể tôn giáo của họ đều dựa trên tham.

Đừng để khao khát của bạn là tham.

Khao khát của bạn nên là chuyện tình.

Khao khát của bạn không nên là trạng thái buồn mà là trạng thái vui, như người mẹ mang thai. Khao khát của bạn làm bạn mang thai. Bạn có thể cảm thấy đứa con bên trong bạn đang lớn lên mọi ngày, và từng khoảnh khắc trở thành phần thưởng - không phải là phần thưởng sẽ được chuyển giao ở trên cõi trời.

Tôn giáo đã làm điều hại tới mức họ không thể được tha thứ. Họ đã lấy đi mọi chân giá trị của con người - niềm vui của khao khát, của yêu, vui thú của người đó trong chờ đợi, tin cậy của người đó rằng xuân sẽ tới. Họ đã lấy đi mọi thứ khỏi bạn. Bạn sẽ được thưởng chỉ nếu bạn làm những nghi lễ nào đó mà chẳng có quan hệ, không liên quan. Bây giờ, đi quanh bức tượng bẩy lần - liên quan gì có thể có đó rằng bạn đã thu được đức hạnh?

Có những người liên tục đếm tràng hạt. Tôi đã thấy những người chăm sóc cửa hàng của họ và tay họ vẫn lần tràng hạt để cho người khác không thấy. Điều có vẻ kì lạ là bạn đang mặc cả về giá của cái gì đó với khách hàng và đồng thời lần tràng hạt trong túi cho nên bạn không thể thấy được. Nhưng bất kì ai cũng có thể thấy - sao người ta phải cho tay vào trong túi?

Cho nên tôn giáo cứ đi ở trong túi; bên ngoài họ mặc cả về giá và mọi thứ, và cố lừa bịp và khai thác - dối trá. Và bên trong, bao nhiêu lần bạn đã lần tràng hạt - nghĩa là họ đã kiếm được ngần ấy đức hạnh. Đức hạnh là tiền ở cõi trời mà - bạn có bao nhiêu đức hạnh trong tài khoản ngân hàng của bạn?

Ở Tây Tạng họ đã làm thậm chí còn tốt hơn là đếm hạt. Họ đã làm bánh xe cầu nguyện nhỏ; từng nan hoa đại diện cho một hạt. Cho nên họ cứ làm đủ mọi loại việc, bánh xe cầu nguyện của họ ở bên họ, và chỉ thỉnh thoảng họ mới chuyển nó. Và nó cứ quay; khi nó chậm lại, họ lại cho cái đẩy...

Khi tôi đi tới biết một lạt ma với bánh xe cầu nguyện của ông ấy tôi nói, "Ông ngu rồi. Cứ cắm nó và điện đi. Nó sẽ quay mãi mãi, bất kể liệu ông sống hay chết!"

Nhưng lạt ma này không thể hiểu được rằng tôi đang lấy ông ấy làm trò cười. Ông ấy nói, "Ý tưởng của ông hay đấy, bởi vì thế thì chúng tôi hoàn toàn tự do; bằng không đây là cản trở và mọi thứ - ông không thể làm được cái gì một cách toàn tâm." Ngay cả làm tình, họ cũng chuyển bánh xe cầu nguyện - cả vợ và chồng, họ cả hai đều có các bánh xe cầu nguyện. Bây giờ, điều đó là rất khó: ngay chỗ đầu tiên, việc luyện tập tình yêu là khó - thể dục nguyên thuỷ thế - và trên trốc của nó bạn phải liên tục chuyển bánh xe cầu nguyện.

Một tôn giáo đơn giản và hồn nhiên sẽ làm thay đổi toàn thể trái đất. Nhưng các tu sĩ tinh ranh sẽ không cho phép một tôn giáo thuần khiết và hồn như và như trẻ con, với đôi mắt đầy ngạc nhiên, với niềm vui, không bận tâm về các ý tưởng ngu xuẩn về cõi trời và địa ngục nhưng sống từng khoảnh khắc với tình yêu lớn lao.

Và chờ đợi thêm - không ham muốn, nhưng bằng chờ đợi, xứng đáng, tạo ra ngày càng nhiều không gian hơn, im lặng, để cho xuân tới. Và không chỉ vài bông hoa, mà nhiều hoa thế...

Một trong các nhà huyền môn Sufi có một bài thơ nhỏ về nó: "Tôi đã chờ đợi mùa xuân lâu rồi - nó tới. Và nó tới thừa thãi thế, với nhiều hoa tới mức không chỗ nào còn lại mà tôi có thể làm tổ cho bản thân tôi."

Cuộc sống cho dư thừa; bạn chỉ phải là người nhận, Nhưng đừng bao giờ chờ đợi bất kì phần thưởng nào.

Ba người chết cùng một ngày và đi lên cõi trời. Lần lượt họ được Thánh Peter phỏng vấn, ông ấy hỏi người thứ nhất đã làm tình bao nhiêu lần: "Chưa bao giờ! Tôi là người đồng trinh," là câu trả lời của anh chàng thứ nhất. Thánh Peter cho anh ta chiếc Mercedes Benz để đi quanh bên trong, và đặt cùng câu hỏi cho người thứ hai. "Chỉ mỗi một lần," anh ta nói, "vào đêm đám cưới của tôi."

Đưa cho anh ta chiếc chìa khoá xe Toyota, Thánh Peter quay sang và hỏi người thứ anh ta đã làm tình thường xuyên thế nào trong đời mình. "Tôi đã được nhiều lần thế tôi quên cả đếm," anh chàng thú nhận. Và Thánh Peter cho anh ta chiếc xe đạp.

Không quá lâu sau đó, người thứ nhất đang lái xe đi quanh trong chiếc Mercedes Benz thì anh ta thấy cái gì đó phi thường tới mức anh ta phải ngoái cổ lại nhìn. Anh ta đâm đầu xe vào cây, và khi anh tới, trong Bệnh viện Cõi trời, thiên thần bác sĩ và cảnh sát đang đứng cạnh giường của anh ta, chờ đợi tìm ra xem cái gì đã gây ra tai nạn.

"Choáng quá, choáng quá!" anh chàng đáng thương thì thào, "tôi thấy Giáo hoàng John Paul trượt pa tanh."

Mọi tôn giáo cũ của bạn đều dựa trên thưởng và phạt, nhiều hay ít. Ngay cả vào đêm cuối cùng khi Jesus sắp sửa ra đi khỏi các đệ tử họ chỉ hỏi mỗi một câu hỏi - "Chắc chắn ở cõi trời thầy sẽ đứng bên phải Thượng đế, nhưng chúng tôi thì sao? Ai sẽ đứng cạnh thầy? Và vị trí của chúng tôi sẽ là gì?" Điều gây choáng là nghĩ rằng người họ đã yêu, đã sống cùng, sẽ bị đóng đinh ngày mai - điều đó gần như chắc chắn - nhưng toàn thể mối quan tâm của họ là về vị trí của họ. Đây là biến chất mà tôn giáo đã đặt vào tâm trí con người.

Tôi muốn bạn tuyệt đối hồn nhiên khỏi mọi biến chất và ô nhiễm của tôi giáo. Có tâm trí im lặng, đáng yêu, chờ đợi cho nhiều điều xảy ra đi. Cuộc sống là nhiều tới mức chúng ta cứ khai thác nó - nhưng chúng ta không thể vét cạn được nó. Bí ẩn là vô thời gian.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 13 - Quay về Mục lục Tập 1

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post