Chương 2. Cái Này Là Linh Thiêng, Cái Này Là Thiêng Liêng

Chương 2. Cái Này Là Linh Thiêng, Cái Này Là Thiêng Liêng

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Bước Trong Thiền, Ngồi Trong Thiền – Osho

Chuyện Thiền

Chương 2. Cái Này Là Linh Thiêng, Cái Này Là Thiêng Liêng







Nghe hoặc Tải MP3 'Bước Trong Thiền, Ngồi Trong Thiềnê



Câu hỏi thứ nhất

Osho ơi, Thiền là gì?

Sagar,

Điều đó gần như không thể nào trả lời được vì Thiền không phải là triết lí, nó không phải là học thuyết. Nó là kinh nghiệm, kinh nghiệm về lãnh thổ riêng của bạn, về tính chủ thể riêng của bạn - không phải là kinh nghiệm về đối thể. Nếu nó mà là đối thể nào đó bên ngoài bạn, chắc sẽ có khả năng mô tả nó, phân tích nó, xác định nó. Nó là không định nghĩa được bởi chính bản chất của nó; nó không ở bên trong hiểu thấu của trí tuệ. Nó là kinh nghiệm về việc loại bỏ tâm trí của bạn, việc biến mất khỏi tâm trí của bạn vào trong con người bạn, trượt ra khỏi tâm trí và đi vào trong con người của bạn.

Tâm trí là thực thể giả; con người của bạn là mặt thực của bạn, mặt nguyên bản của bạn. Tâm trí được xã hội tạo ra, do đó có các loại tâm trí khác nhau - tâm trí Hindu, tâm trí Ki tô giáo, tâm trí Do Thái - nhưng con người là một; nó không là người Ki tô giáo không là người Hindu không là người Mô ha mét giáo. Con người thậm chí không là cá nhân, nó là vũ trụ.

Điều đó giống như giọt sương tuột vào trong đại dương. Nó biến mất như giọt sương; không cái gì còn lại của nó như giọt sương. Nó chết, nhưng, mặt khác, nó được tái sinh. Nó trở thành đại dương. Nhưng không có người nào để nói cái gì đã xảy ra và không có cách nào để nói điều đó; không lời nào là đủ thích hợp.

Tôi có thể nói cho bạn cách nó xảy ra, nhưng tôi không thể nói cho bạn nó là gì. Tôi có thể chỉ dẫn hướng tới nó... ngón tay chỉ trăng... nhưng ngón tay không phải là trăng. Và có hàng triệu người liên tục tôn thờ ngón tay. Bạn càng trở nên bị gắn bó với ngón tay, bạn càng ít có năng lực thấy trăng. Ngón tay phải bị quên đi. Một khi bạn đã nắm được vấn đề nhìn vào đâu, thế thì quên ngón tay đi và nhìn vào trăng.

Thiền là một trong những trải nghiệm tâm linh thuần khiết nhất, không bị ô uế bởi bất kì ý nghĩ nào, bất kì thượng đế học nào, bất kì suy đoán nào. Nó là vô tranh cãi, nó đơn giản hiện hữu.

Lắng nghe Vĩnh Gia. Vĩnh Gia nói:

Bạn thân mến, bạn có biết con người thực của Thiền không? Ông ấy đã quên hiểu biết trí tuệ của điều ông ấy đã học để đạt tới hiểu biết sâu lắng.

Ông ấy sống trong thanh thản, bình thản và toại nguyện. Ông ấy là tự do với mọi lo âu, và ông ấy hành động một cách tự nhiên và hợp lí. Ông ấy không vật lộn để tránh ảo vọng mà ông ấy cũng không tìm kiếm tỏ ngộ.

Ông ấy biết rằng ảo vọng là vô căn cứ và tỏ ngộ đó không là gì khác hơn bản thân ông ấy.

Ông ấy thấy bản tính thực của việc không biết là bản tính của phật và ông ấy thấy rằng thực tại của thân thể ảo vọng của ông ấy là tương đương với... thân thể vĩnh hằng của Phật.

Khi ông ấy nhận ra đầy đủ thân của Phật, thân của luật vũ trụ, ông ấy có hư không. Ông ấy trở thành hư không.

Bản thân ông ấy là cội nguồn của mọi thứ và cuộc sống bình thường của ông ấy là cái tên khác cho Phật vĩnh hằng.

Nếu bạn sống trong việc hiểu này, bạn có thể thay đổi trong một khoảnh khắc. Bạn có thể biến đổi bản thân bạn một cách tuyệt đối, không phí bất kì thời gian nào.

Những hướng dẫn hay. Trước hết, bạn phải quên đi mọi thứ bạn đã học. Mọi việc học của bạn đều là rào chắn. Gạt nó sang bên đi. Thiền không thể được học và không thể được dạy, nhưng bạn có thể thấm đẫm nó, bạn có thể thấm đẫm linh hồn của nó.

Sống cùng Thầy bạn có thể uống, bạn có thể uống nước cam lồ vô hình, bạn có thể được rót đầy bởi nó, nhưng bạn sẽ phải hoàn thành một điều kiện: bạn phải gạt tâm trí sang bên.

Gayan đã viết cho tôi rằng trong khi lắng nghe tôi cô ấy cảm thấy thích nhảy múa. Đó là cách đệ tử nhất định cảm thấy: cái gì đó bên trong bạn bắt đầu nhảy múa, ca hát. Cái gì đó bên trong bạn hân hoan. Cái gì đó bên trong bạn lập tức rơi vào hoà điệu với Thầy; sự đồng bộ sâu sắc xảy ra.

Điều đó không thể được dạy, điều đó không thể được học, nhưng điều đó có thể được diễn ra. Việc xảy ra đó ở bên ngoài lời và bên ngoài kinh sách. Nó cần một nghệ thuật mới toàn bộ: nghệ thuật về buông xuôi, nghệ thuật về buông bỏ toàn bộ.

Điều kiện thứ nhất là: quên đi mọi điều bạn đã học. Điều kiện thứ hai là: là bình thản, yên tĩnh, được mãn nguyện. Ham muốn giữ bạn xa khỏi khoảnh khắc hiện tại, xa xăm. Và Thiền là vị của thực tại ở đây và bây giờ. Nó là cái cảm về cái ở đây và bây giờ. Thiền không quan tâm tới bất kì Thượng đế nào sau chết, Thiền quan tâm tới tính thượng đế bao quanh bạn ngay bây giờ.

Những âm thanh này, những chim này, những cây này, những người này, im lặng này... ba nghìn người biến mất vào trong im lặng, đánh mất đi căn cước, bản ngã của họ... và đột nhiên Thiền có đó! Nó trở thành gần như có thể sờ thấy được. Bạn có thể chạm vào nó, bạn có thể ăn nó, bạn có thể uống nó. Nhưng không có cách nào truyền đạt nó qua lời. Bạn phải bình thản và yên tĩnh và mãn nguyện tới mức bạn có thể hiện hữu trong hiện tại. Bạn phải thoát khỏi mọi lo lắng.

Lo lắng đơn giản có nghĩa bạn không tin cậy vào sự tồn tại; bạn đang cố lo lắng theo cách riêng của bạn. Bạn sợ. Bạn chưa nhận biết rằng sự tồn tại lo lắng cho bạn, rằng nó là mẹ bạn, rằng nó là bố bạn. Một khi bạn bắt đầu cảm thấy việc là mẹ này, việc là bố này bao quanh bạn, trong không khí, trong mặt trời, trong mặt trăng, trong các ngôi sao, bạn bỏ việc lo lắng cho bản thân bạn. Không có nhu cầu phải lo nghĩ. Bạn bắt đầu tuôn chảy cùng sự tồn tại. Bạn bỏ việc xô đẩy dòng sông. Và thế thì, Sagar này, bạn sẽ có khả năng hiểu Thiền là gì. Bạn phải sống một cách tự nhiên và hợp lí.

Nhớ lấy, xã hội đã làm bạn thành tuyệt đối nhân tạo. Nó đã cho bạn các lí tưởng, nó đã áp đặt những đạo đức nào đó, tính cách nào đó lên bạn. Nó đã phá huỷ tính tự phát của bạn. Bạn phải thu lại điều đó, bạn phải giành lại điều đó. Đó là điều bản chất nhất cần được làm.

Một khi bạn đã giành lại bản tính của bạn, Thiền bắt đầu trào lên bên trong bạn. Thiền là bản tính của bạn, chính bản tính của bạn. Khi bạn tự phát và có trách nhiệm, đáp ứng với thực tại từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc mà không có bất kì công thức làm sẵn nào, phản ánh thực tại như tấm gương, bạn đang sống cuộc sống của Thiền. Và đó là cuộc sống biết điều - không hợp lí, nhớ lấy, mà biết điều.

Người biết điều không là người hợp lí. Họ không tương đương, họ không đồng nghĩa. Người hợp lí không bao giờ biết điều, người hợp lí cố phủ nhận cái phi lí. Và sự sống bao gồm cả hợp lí và phi lí. Người biết điều chấp nhận cả hai. Người đó chấp nhận sự nghịch lí của sự sống: người đó chấp nhận cái hợp lí, người đó chấp nhận cái phi lí; người đó không thấy sự không nhất quán trong chúng. Do đó người đó vẫn còn không bị phân chia; không cái gì có thể phân chia người đó. Không phân chia nào tồn tại trong con người của người đó và người đó không thấy phân chia ở bất kì chỗ nào. Sống và chết là một với người đó, mùa hè và mùa đông là một với người đó, đàn ông và đàn bà là một với người đó. Người đó biết rằng phân chia là bề ngoài; sâu bên dưới mọi thứ là một. Người đó biết tính một của sự sống, do đó người đó không bị làm rối bởi bất kì mâu thuẫn nào.

Con người của Thiền chứa mọi mâu thuẫn. Người đó là đủ bao la, người đó có thể chứa các mâu thuẫn. Người đó tận hưởng các điều nghịch lí. Người đó không làm sự sống thành vấn đề. Người có nhìn sự sống như điều bí ẩn. Người đó không quan tâm tới giải nó, người đó chỉ quan tâm tới việc sống nó - sống nó tới mức tối đa.

Ông ấy biết rằng ảo vọng là vô căn cứ.

Do đó ông ấy không bị lo nghĩ như các sư Hindu người thoát khỏi thế giới vì thế giới là ảo vọng. Bạn có thấy cái ngu xuẩn của việc đó không? Nếu thế giới là ảo vọng, tại sao bạn thoát khỏi nó? Để làm gì? Nếu nó không hiện hữu, nếu nó không thực sự có đó, thế thì tại sao bạn chạy thoát đi?

Nếu bạn thấy một người đang chạy và bạn hỏi người đó, "Anh đi đâu đấy?" và người đó nói, "Có dây thừng mà chỉ dường như là rắn - nó không là rắn - và tôi đang chạy xa khỏi dáng vẻ đó của rắn," bạn sẽ nói, "Anh ngu thì có! Nếu anh biết nó là dây thừng, thế thì đừng chạy. Và nếu anh biết nó không phải là dây thừng, thế thì đừng nói rằng nó là ảo vọng, rằng nó chỉ là dáng vẻ."

Nhưng đó là điều các sư Hindu monks đã từng làm trong hàng nghìn năm: gọi thế giới là maya, ảo vọng, và vậy mà vẫn từ bỏ nó. Từ bỏ vợ bạn vì vợ là ảo vọng, từ bỏ con bạn vì chúng là ảo vọng, từ bỏ cuộc sống bình thường hàng ngày của bạn vì nó là ảo vọng. Trốn thoát lên Himalayas - mọi thứ là ảo vọng. Nhưng thế thì tại sao bạn chạy trốn? Trốn khỏi cái gì?

Đó là cái đẹp của Thiền. Thiền nói:

Ông ấy biết rằng ảo vọng là vô căn cứ và tỏ ngộ đó không là gì khác hơn bản thân ông ấy.

Ông ấy biết rằng mọi thứ là ảo vọng cho nên không có nhu cầu trốn thoát. Nó là vô căn cứ, bạn không cần lo nghĩ về nó. Nó là dây thừng - nó dường như là rắn. Vậy sao chạy trốn? Tại sao từ bỏ? Để nó dường như là rắn đi, để nó có đó là dây thừng đi. Dù nó là bất kì cái gì, dáng vẻ là vô căn cứ, do đó không có nhu cầu từ bỏ.

Thiền không dạy từ bỏ. Nó dạy hiểu biết, nhận biết, năng lực để thấy mọi sự như chúng vậy. Và thế thì không có nhu cầu chạy trốn khỏi bất kì chỗ nào. Dù bạn ở bất kì đâu, Thiền giúp bạn thảnh thơi.

Và không có nhu cầu tìm Thượng đế, tìm tỏ ngộ, samadhi, chứng ngộ - chính việc tìm này là rào chắn. Chúng ta tìm các thứ chỉ nếu chúng ta không ở bên trong con người chúng ta; nếu chúng ở bên trong con người chúng ta, không có nhu cầu tìm và kiếm. Chỉ thảnh thơi! Trong chính việc thảnh thơi đó bạn đã tìm thấy chúng. Tỏ ngộ là bản tính của chúng ta. Samadhi là bản tính của chúng ta. Thượng đế là bản tính của chúng ta. Do đó, con người của Thiền không đi đâu cả; người đó đơn giản nghỉ ngơi trong bản thân mình.

Ông ấy thấy bản tính thực của việc không biết là bản tính của phật...

Vận hành từ trạng thái của việc không biết là vận hành trong hiện tại. Nếu bạn vận hành từ trạng thái của việc biết, bạn đang vận hành từ quá khứ. Mọi việc biết đều là từ quá khứ. Tri thức nghĩa là quá khứ: kinh nghiệm của bạn, kí ức của bạn. Nếu bạn vận hành qua chúng bạn không đáp ứng với thực tại. Cách duy nhất để đáp ứng với thực tại là hoàn toàn hồn nhiên.

Khi bạn vận hành từ trạng thái không biết, đáp ứng của bạn là toàn bộ và bao giờ cũng thích hợp. Nó bao giờ cũng mang tới việc hoàn thành, nó giải thoát. Do đó Vĩnh Gia nói nó là: "bản tính của Phật".

Và khi bạn nhận ra điều này một cách toàn bộ, bạn là hư không. Không phải là bạn trở thành linh hồn chứng ngộ đâu, không; bạn biến mất. Bản ngã không còn được tìm thấy nữa. Không có người nào trở nên được chứng ngộ: đó là chứng ngộ. Theo Thiền, khi không có người nào được chứng ngộ, chứng ngộ đã xảy ra. Khi bạn chỉ là hư không thuần khiết, im lặng sâu lắng, không thể thăm dò được tới mức không có cách nào để đo nó; trinh nguyên, thuần khiết tới mức không ai đã bao giờ bước vào trong nó - ngay cả bạn cũng không thể bước vào trong nó - chỉ khi bạn biến mất, nó có đó.

Hư không này là chân lí tối thượng. Phật gọi nó là shunya, trống rỗng. Và nếu bạn có thể sống trong hư không này, thế thì sự sống bình thường của bạn là cái tên khác cho sự sống linh thiêng.

Đó là một trong những thông điệp vĩ đại nhất của Thiền. Nó không phá huỷ cuộc sống bình thường của bạn, nó làm giầu cho cuộc sống đó. Mọi tôn giáo khác đã từng có tính phá huỷ, họ đã là những kẻ đầu độc, họ đã là những kẻ kết án. Họ đã từng kết án cuộc sống bình thường của bạn và ca ngợi cuộc sống lí tưởng nào đó mà chẳng tồn tại ở bất kì đâu. Họ kết án cái đang hiện hữu và họ ca ngợi cái không hiện hữu.


Thiền nói: Đây là tất cả. Không có cuộc sống khác, không có sự tồn tại khác. Sự tồn tại bình thường này là đẹp. Không có nhu cầu về bất kì thế giới khác nào; thế giới này là quá đủ. Thiền là giả kim thuật vĩ đại nhất. Nó biến đổi cuộc sống bình thường, trần tục của bạn thành cuộc sống linh thiêng, thiêng liêng.

OSHO


Một Thiền sư, Lâm Tế, được hỏi, "Thầy thường làm gì trước chứng ngộ của thầy?"

Ông ấy nói, "Ta thường làm cùng điều ta đang làm bây giờ. Ta thường kéo nước từ giếng lên cho Thầy ta và ta thường chẻ củi cho Thầy ta và cho tâm xã. Ta liên tục làm cùng một việc: ta kéo nước từ giếng lên và ta chẻ củi cho các đệ tử."

Người này nói, "Nhưng thế thì khác biệt gì giữa người chứng ngộ và người không chứng ngộ?"

Lâm Tế nói, "Người không chứng ngộ nghĩ rằng đây là cuộc sống bình thường - chẻ củi, kéo nước từ giếng - và người chứng ngộ biết đây là thiêng liêng, linh thiêng, đây là điều thiêng liên."

Và điều cuối cùng cần được nhớ, Sagar này, là ở chỗ Thiền không tin vào quá trình dần dần. Nó nói: Vì bản tính của bạn là Phật, vì chính bản tính của bạn là chứng ngộ, bạn có thể có được nó ngay bây giờ. Không cần chờ đợi thậm chí một khoảnh khắc. Thiền tin vào chứng ngộ bất thần, do đó Vĩnh Gia nói nó có thể xảy ra trong một khoảnh khắc.

Mọi tôn giáo khác đều là trì hoãn. Người Hindu nói bạn sẽ phải được sinh ra nhiều lần; chỉ thế thì bạn có thể được chứng ngộ. Tại sao? - vì đầu tiên bạn phải hoàn tác mọi nghiệp xấu mà bạn đã làm trong các kiếp quá khứ của bạn. Bây giờ, bạn đã sống trong hàng triệu kiếp rồi, sẽ phải mất bao lâu để hoàn tác lại những nghiệp đó? Và trong khi bạn hoàn tác những nghiệp đó bạn sẽ làm thêm các nghiệp khác, cho nên lần nữa bạn sẽ tích luỹ nghiệp xấu. Điều đó nghĩa là không thể nào trở nên được chứng ngộ hay không thể nào gần tới chứng ngộ.

Thiền nói: Bất kì cái gì bạn đã làm đều đã làm trong mơ. Thức dậy, và nó được kết thúc. Không phải là khi bạn thức dậy đầu tiên bạn phải hoàn tác điều bạn đã làm trong mơ; chỉ bằng việc thức dậy mọi mơ được kết thúc. Việc biết rằng chúng là mơ là chấm dứt chúng. Bạn đã sống cuộc sống ngủ trong nhiều kiếp rồi và bất kì cái gì bạn đã làm đều đã được làm trong ngủ của bạn. Nó không là cái gì rất quan trọng: nó là cùng chất liệu mà mơ được tạo ra.

Thức dậy đi!

Câu hỏi thứ hai

Osho ơi,

Tại sao mọi người thức tỉnh đều nói rằng con người đang ngủ? Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ tôi thức đầy đủ. Thầy nói gì?

Niraj,

Không thể hiểu được điều người đã thức tỉnh nói chừng nào bạn chưa được thức tỉnh. Họ nói ngôn ngữ của bạn - họ phải nói ngôn ngữ của bạn do sự cần thiết vô cùng, vì không có ngôn ngữ khác - nhưng nghĩa của họ là khác toàn bộ.

Khi chư phật nói rằng bạn là ngủ, họ không ngụ ý ngủ bình thường. Tất nhiên, bạn không ngủ bình thường, bạn thức. Bạn đi tới bãi chợ, bạn đi tới văn phòng, bạn làm các thứ của bạn. Tất nhiên, ban đêm bạn ngủ. Nhưng chư phật nói bạn ngủ hai mươi bốn giờ một ngày. Chắc chắn họ không dùng từ "ngủ" theo cùng nghĩa mà bạn đã quen thuộc; họ ngụ ý cái gì đó khác, cái gì đó khác toàn bộ. Họ đang nói về ngủ siêu hình. Họ đang nói về trạng thái vô ý thức bên trong.

Bạn bước, bạn nói, bạn làm cả nghìn lẻ một thứ, nhưng giống như người dở sống dở chết. Bạn sống một cách máy móc. Bạn không sống trong nhận biết. Khi bạn lắng nghe người đã thức tỉnh, bạn đang lại lắng nghe qua mọi rào chắn mà bạn đã tạo ra trong ngủ của bạn, qua mọi tầng của ngủ của bạn. Bạn liên tục diễn giải chúng. Tất nhiên, bạn đúng - bạn thức, Niraj. Theo nghĩa đó, mọi chư phật là sai. Họ cũng biết điều đó. Nhưng khi họ nói bạn ngủ họ ngụ ý cái gì đó nền tảng hơn, không phải là ngủ bình thường, không phải là việc thức bình thường.

Khi họ bảo bạn, "Thức dậy đi!" họ ngụ ý: Có ý thức toàn bộ để cho không cái gì vô thức và tối tăm còn trong con người bạn, để cho không xó xỉnh nào của con người bạn vẫn còn tối và vô thức. Ngay bây giờ chỉ một phần rất nhỏ là có ý thức - một phần mười - rất mong manh; chín phần mười con người bạn là vô thức. Bạn cũng giống như tảng băng: chỉ một mảnh tí xíu của nó lộ ra trên bề mặt - một phần mười, đích xác một phần mười - và chín phần mười là ở dưới nước.

Khi bạn lắng nghe người thức tỉnh, bạn sẽ phải học hiểu ngôn ngữ của họ, không tương ứng theo bạn mà tương ứng theo họ.

Khi thủ tướng đang đợi lên máy bay đặc biệt sẽ đưa ông ấy sang các thủ đô của châu Âu, bộ trưởng nội vụ, người đã đi cùng ra tiễn ông ấy, thì thào, "Ý thủ tướng thế nào về hoá đơn đồng dục?"

"Ồ... vâng... hmm," thủ tướng nói. "Bảo ông ấy chúng ta sẽ trả cho ông ấy khi tôi quay về!"

Bạn nghe tương ứng theo bản thân bạn. Bạn không nghe một cách im lặng. Bạn không nghe mà gạt tâm trí bạn sang bên.

"Cô đã bao giờ chụp tia X trước việc này chưa?" bác sĩ hỏi một cô gái Italy gợi tình.

"Không đâu, bác sĩ," cô ấy nói, "nhưng tôi đã từng bị siêu hiếp đôi lần."

Tâm trí bạn thường xuyên bóp méo; nó tô mầu riêng của nó cho mọi thứ nó nghe. Tâm trí bạn làm cho bạn thành ngu, mặc dầu bạn nghĩ tâm trí bạn làm cho bạn thành thông minh.

Nghe Phật cần không gian nào đó, một loại không gian khác. Bạn phải lắng nghe rất chăm chú, bạn phải lắng nghe mà không có bất kì ý nghĩ nào. Bạn phải không nghe với bất kì định kiến nào, bạn phải không quyết định ủng hộ hay chống đối. Bạn không vội vã quyết định liệu chúng là đúng hay sai. Chỉ lắng nghe mà không ủng hộ hay chống đối. Đừng vội vàng, bằng không bạn sẽ làm cái gì đó ngu xuẩn.

Kẻ phạm tội hãm hiếp người Ba Lan đang đứng trong "hàng" những kẻ tội phạm ở đồn cảnh sát. Đèn sáng chói chiếu sáng rực lên mặt anh ta. Có những người lập dị nhếch nhác đứng ở cả hai bên anh ta.

Cảnh sát đem vào nạn nhân bị hãm hiếp, và anh ta nhảy ra và kêu lên, "Đó là cô ấy!"

Giữ tâm trí ngu xuẩn của bạn im lặng đi. Bảo tâm trí, "Xin yên tĩnh đi cho." Nó là được trong thế giới bình thường nhưng không được với chư phật, không được với người đã thức tỉnh.

Bất kì khi nào các đệ tử mới tới với Phật Gautam, ông ấy sẽ nói với họ, "Trong hai năm ngồi bên cạnh ta một cách im lặng, thế thì cái gì đó sẽ là có thể. Thế thì ta có thể nói cái gì đó cho ông và thế thì ông sẽ có khả năng hiểu."

Một lần một triết gia lớn, Maulingaputta, tới gặp ông ấy. Ông ta có hàng nghìn đệ tử của riêng mình. Ông ta là một triết gia nổi tiếng, rất được kính trọng, một học giả lớn.

Khi Phật nói với ông ta, "Trong hai năm ở đây và im lặng, thế thì sẽ có khả năng cái gì đó xảy ra giữa ta và ông," tất nhiên ông ta bị khó chịu.

Ông ta nói, "Ông nghĩ tôi là người dốt không thể hiểu được ông sao? Ông có thể nói bất kì cái gì ông muốn nói ngay bây giờ; không có nhu cầu cho tôi đợi tới hai năm. Tôi có thể hiểu được Vedas, Upanishads, Gita - sao không hiểu ông?"

Phật nói, "Nếu ông đã hiểu Vedas, Upanishads, Gita, sao ông đã tới đây? Để làm gì? Câu hỏi của ông được trả lời rồi! Nếu ông đã hiểu Upanishads, thế thì cái gì còn lại? Thế thì đừng làm phí thời gian của ta. Ông đã biết rồi. Vậy nên đi đi!"

Ông ta phải đã cảm thấy rất choáng. Ông ta đã tới với năm trăm đệ tử; họ cũng bị choáng. Nhưng ông ta phải đã là một người có can đảm lớn - ông ta hiểu ra vấn đề. Ông ta nói, "Điều đó là đúng. Nếu tôi đã hiểu - thực sự hiểu - thế thì chắc đã không có nhu cầu tới ông. Tôi đã tới ông vì những câu hỏi của tôi còn chưa được trả lời. Tôi biết mọi Vedas và Upanishads, nhưng chúng đã không làm biến đổi con người tôi."

Thế rồi Phật nói, "Làm theo điều ta nói đi. Trong hai năm không hỏi câu hỏi nào. Dỡ bỏ mọi thứ. Trong hai năm giữ yên tĩnh và im lặng và ngồi đây."

Khi điều này xảy ra, Xá Lợi Tử, một trong các đại đệ tử của Phật, người cũng đang ngồi đó, bắt đầu cười.

Maulingaputta nói, 'Sao người này cười? Ông ấy điên hay cái gì đó?"

Phật nói, "Ông hỏi ông ấy đi."

Xá Lợi Tử được hỏi. Xá Lợi Tử nói, "Tôi cười vì người này thực sự rất tinh quái" - ông ấy đang nói về Phật - "Tôi đã tới cũng giống như ông và ông ấy đã bảo tôi phải yên tĩnh và im lặng trong hai năm. Và trong hai năm đó mọi câu hỏi của tôi đã biến mất. Bây giờ tôi chẳng có gì để hỏi! Còn ông ấy liên tục hỏi tôi, 'Xá Lợi Tử, sao ông không hỏi bây giờ?' Cho nên gợi ý của tôi cho ông là: nếu ông muốn hỏi, hỏi bây giờ đi; nếu ông không muốn hỏi, thế thì nghe ông ấy. Thế thì im lặng trong hai năm."

Và điều này đã xảy ra. Sau hai năm Phật đã hỏi Maulingaputta - đích xác sau hai năm - "Câu hỏi của ông đâu rồi?"

Và ông ta cười, cúi mình, chạm chân Phật, và ông ta nói, "Chúng đã biến mất trong im lặng. Chỉ quan sát thầy, chỉ nhìn thầy, dần dần dần dần sự sáng tỏ của tôi trở nên ngày càng trong suốt hơn. Tâm trí biến mất và tôi có thể thấy thầy bằng vô trí. Một loại quan hệ khác toàn bộ đã xảy ra. Cái gì đó đã xảy ra. Không có câu hỏi, không có câu trả lời, nhưng tôi hoàn toàn được mãn nguyện. Tôi đã về tới nhà."

Một người nói với bạn mình, 'Khi nào anh tới New York, gọi điện cho anh bạn thân cùng đại học của tôi, Jimmy Sexover. Anh ấy bây giờ làm việc ở công ti XYZ."

Khi người ngoài thành phố này tới New York anh ta gọi điện tới công ti XYZ và hỏi cô tiếp tân, "Các bạn có Sexover (hết giờ tình dục) ở đó không?"

"Giờ tình dục sao? Đồ chết tiệt!" cô ấy đáp. "Chúng tôi thậm chí không có nghỉ giữa giờ!"

Bạn nói, Niraj: Tại sao mọi người đã thức tỉnh nói rằng con người ngủ?

Vì con người là ngủ! Đó là sự kiện đơn giản. Quan sát bản thân bạn và bạn sẽ thấy chân lí của nó.

Bạn nói: Tôi không đồng ý.

Bạn không thể đồng ý được. Bạn sẽ phải biến mất cho sự đồng ý xảy ra. Nếu bạn vẫn còn dai dẳng, sự đồng ý là không thể được. Cả hai điều này là không thể được: bạn và sự đồng ý. Hoặc sự đồng ý là có thể, thế thì bạn sẽ không hiện hữu, hoặc bạn là có thể, thế thì sự đồng ý sẽ không có đó.

Bạn cũng nói: Tôi nghĩ tôi thức tỉnh đầy đủ.

Nếu bạn thức không có nhu cầu nghĩ rằng bạn thức. Khi bạn yêu người đàn bà bạn không nói, "Anh nghĩ anh yêu em." Nếu bạn nói điều đó cô ấy sẽ tát vào mặt bạn! Nếu bạn yêu cô ấy bạn yêu cô ấy. Phỏng có ích gì mà nói, "Anh nghĩ"? Khi bạn khát bạn không nói, "Tôi nghĩ tôi khát." Nếu bạn khát bạn khát. Bạn đơn giản nói, "Tôi khát."

Bạn nói: Tôi nghĩ tôi thức tỉnh đầy đủ.

Bạn ngủ đầy đủ đấy! Có thể mơ trong giấc ngủ của bạn rằng bạn thức... điều đó là có thể. Đó là điều suy nghĩ tất cả là gì: mơ, mơ với mắt mở.

Nghe theo chư phật đi. Im lặng, yên tĩnh, bình thản hơn đi. Trong im lặng của mình bạn sẽ biến mất, và thế thì có đồng ý này, thế thì có hài hoà này... Vấn đề không phải là đồng ý về mặt triết lí, vấn đề là hài hoà với người đã thức tỉnh, rơi vào hoà điệu với con người của người đó. Đó là điều đồng ý thực là gì.

Niraj, nếu bạn liên tục nghĩ như thế này bạn sẽ bỏ lỡ tôi toàn bộ. Ở đây, suy nghĩ không được yêu cầu, nhận biết vô suy nghĩ được yêu cầu. Khó mà đẩy suy nghĩ sang bên vì chúng ta quen suy nghĩ nhiều thế và chúng ta nghĩ suy nghĩ về mọi thứ là rất tài tình. Có những điều bạn không thể nghĩ tới được; dù bạn biết hay bạn không biết. Và những điều tôi đang nói tới thuộc vào phân loại đó: hoặc bạn biết hoặc bạn không biết.

Nếu bạn thức tỉnh đầy đủ, bạn đang làm gì ở đây? Anh chàng tốt bụng thế, bạn đang làm gì ở đây? Nếu bạn thức tỉnh đầy đủ, đi và giúp người khác thức tỉnh đầy đủ. Nhưng bạn không thức tỉnh. Tôi biết bạn, tôi biết việc ngủ của bạn - nó là sâu. Bạn cần việc gõ búa thực sự lên đầu bạn. Chừng nào sọ của bạn còn chưa bị vỡ ra bạn sẽ không thức tỉnh, bạn sẽ không có khả năng thức dậy.

Báo thức bình thường sẽ không có tác dụng. Tôi đang tạo ra báo thức phi thường. Cho nên tôi liên tục cử bạn từ nhóm này sang nhóm khác. Điều đó ngụ ý là việc bị kéo và đẩy và bị đánh và bị choáng. Chúng tôi không bỏ bất kì cơ hội nào cho bạn để vẫn còn ngủ. Chỉ khi một chút ít thức tỉnh xảy ra cho bạn, bạn sẽ hiểu cái gì đang xảy ra ở đây, cái gì đang diễn ra ở đây giữa tôi và những người điên, người đã tụ tập ở đây.

Câu hỏi thứ ba

Osho ơi, khẳng định có thể giúp ích cho giải ước định tâm trí không?

Anne Halpa,

Giải ước định là có thể chỉ qua phủ định, không bao giờ qua khẳng định. Khẳng định là cách thức ước định tâm trí. Bạn phải phủ định: neti neti. Upanishads nói: "Không cái này không cái kia." Bạn phải liên tục phủ định cho tới khi không cái gì còn lại để phủ định. Khi có trống rỗng tuyệt đối và không nội dung nào còn lại để bị phủ định thêm nữa, đây là trạng thái của tâm trí được giải ước định.

Tâm trí được giải ước định không phải là tâm trí chút nào, nó là vô trí. Và làm sao bạn có thể đạt tới vô trí qua khẳng định? Khẳng định ngụ ý rằng bạn đang lặp lại cái gì đó thường xuyên, tạo ra bầu không khí tự thôi miên. Đó là điều mọi người đã từng làm trong hàng nghìn năm. Liên tục nói với đứa trẻ, "Thượng đế có đấy. Ngài đã tạo ra thế giới," lặp đi lặp lại mãi - và toàn thể xã hội liên tục lặp lại nó ở nhà, ở trường, ở nhà thờ - mọi nơi bạn liên tục lặp lại nó - và đứa trẻ trở nên được ước định. Thế thì nó bắt đầu nghĩ dường như nó biết rằng Thượng đế có đấy. Nó đơn giản là chiếc máy quay đĩa hát! Nó đã được in dấu vết trong tâm trí nó rằng Thượng đế có đấy. Nếu nó mà được sinh ra ở nước Nga Xô viết tình huống chắc đã là điều đối lập, vì ở đó họ liên tục lặp lại, "Không có Thượng đế."

Một trong những người bạn của tôi đã tới thăm nước Nga Xô viết. Ông ấy là thầy giáo, và ông ấy rất quan tâm tới hệ thống giáo dục Xô viết, cho nên ông ấy đã tới thăm các trường học, cao đẳng, đại học - nhiều trường. Và ông ấy bảo tôi rằng ngay cả trẻ nhỏ cũng cười vào ý tưởng về Thượng đế.

Ở lần thăm đầu tiên ông ấy đi tới một trường nhỏ và hỏi lũ trẻ nhỏ, "Các cháu có tin vào Thượng đế không?" Tất cả chúng đều cười. Chúng nói, "Bác có tin không?" Và ông ấy nói, "Có chứ, bác tin vào Thượng đế." Và chúng nói, "Trong quá khứ, những người nguyên thuỷ hay tin vào Thượng đế, người dốt nát thường hay tin vào Thượng đế.

Bây giờ chẳng ai tin vào Thượng đế." Những đứa trẻ đó được ước định để tin rằng không có Thượng đế.

Chỉ bởi vì từ "không", đừng nghĩ rằng nó là phủ định - nó là khẳng định đấy. Khẳng định có thể là về niềm tin, khẳng định có thể là về không tin.

Phủ định thực ngụ ý giúp bạn gạt bỏ mọi loại niềm tin và không tin, giúp họ gạt bỏ mọi việc ước định mà xã hội đã ép buộc lên bạn.

Adolf Hitler trong cuốn tự tiểu sử của mình đã viết: "Chỉ có một khác biệt rất nhỏ giữa chân lí và phi chân lí. Chân lí là phi chân lí được lặp lại nhiều lần, có vậy thôi."

Và ông ta là đúng theo nhiều cách. Lặp lại bất kì điều phi chân lí nào, chỉ liên tục lặp lại nó, và sớm hay muộn mọi người sẽ bắt đầu tin vào nó. Mọi người đã tin vào mọi điều bởi lẽ đơn giản rằng những người đang có quyền đều là những người tin, họ đã tin vào những điều này. Nếu họ tin vào Thượng đế, thế thì quần chúng tin vào Thượng đế. Mọi người nhìn lên người có thẩm quyền: các tu sĩ, các chính khách, những người giầu, các học giả, các giáo sư. Nếu tất cả họ đều là người tin, thế thì phải có Thượng đế. Nếu họ tin rằng không có Thượng đế, thế thì quần chúng bắt đầu theo họ. Quần chúng đơn giản là những người bắt chước. Và xã hội - mọi xã hội - tạo ra bầu không khí nào đó về việc ước định. Không xã hội nào tồn tại trong thế giới mà không sống qua quá trình ước định này.

Và toàn thể quá trình ước định là có hại, độc, vì nó phá huỷ tự do của cá nhân. Nó phá huỷ năng lực của người đó truy hỏi vào chân lí. Nó phá huỷ cuộc phiêu lưu của người đó vào sự sống. Nó phá huỷ sáng kiến của người đó để thám hiểm cái gì đang hiện hữu. Trước khi người đó hỏi câu hỏi, câu trả lời đã được in vào người đó. Và những người liên tục làm điều này có những quyền lợi được đầu tư. Các tu sĩ muốn bạn tin vào Thượng đế. Người cộng sản muốn bạn không tin vào Thượng đế. Không người nào quan tâm tới bạn; tất cả họ quan tâm tới những quyền lợi được đầu tư của họ.

Cho nên, Anne Halpa này, khẳng định không thể giúp ích được. Mọi khẳng định đều là các ước định. Bạn cần tính phủ định toàn bộ.

Đó là điều Thiền là gì: nó phủ định. Nó nói không có Thượng đế, nó nói không có hồn, nó nói không có thiên đường, nó nói có hư không. Nó để cho bạn hư không để tin vào. Ngay cả bạn bắt đầu tin vào hư không, các Thiền sư sẽ đánh bạn đau.

Chuyện xảy ra:

Một đệ tử của Bokuju mang đi mang lại kinh nghiệm mới của anh ta - rằng anh ta đã trải nghiệm năng lượng dâng lên trong xương sống của anh ta - và anh ta luôn bị đánh. Và Bokuju nói, "Bước ra khỏi đây! Đừng có đem điều vô nghĩa thế tới ta! Ông không là nó. Ông là người quan sát, người đã theo dõi năng lượng dâng lên. Cho nên đừng bị đồng nhất với nó, bằng không điều đó sẽ lại là sự đồng nhất mới, bản ngã mới: việc sinh ra của bản ngã mới, bản ngã tâm linh, cái còn nguy hiểm hơn nhiều so với bản ngã thường."

Thế rồi một ngày anh ta tới và nói, "Thầy đúng. Bây giờ tôi thấy ánh sáng lớn. Tôi đầy ánh sáng, toàn là ánh sáng!"

Anh ta lại bị đánh và anh ta được bảo cho, "Ông cũng không là ánh sáng, ông là người quan sát. Ai đang thấy ánh sáng? Ông là người thấy."

Và điều đó cứ diễn ra theo cách này lặp đi lặp lại trong nhiều năm. Sau mười năm anh ta đi tới hạnh phúc thực sự, sụp xuống dưới chân Thầy và nói, "Bây giờ thầy sẽ hạnh phúc cùng tôi - không cần đánh. Tôi đã trải nghiệm hư không!"

Và lần này thầy giận thế! Thầy ném anh ta ra khỏi cửa sổ - của ngôi nhà hai tầng. Anh ta ngã lên tảng đá, và Thầy nhìn từ cửa sổ và nói, "Giờ ông cảm thấy thế nào?"

Và cú đập mạnh tới mức nó thực sự đem anh ta về ý thức! Anh ta bắt đầu cười. Nằm đó trên tảng đá anh ta bắt đầu cười. Thầy cũng nhảy từ cửa sổ, ôm lấy đệ tử và bảo anh ta, "Bây giờ ta hạnh phúc, thực sự hạnh phúc!"

Các đệ tử khác hỏi, "Cái gì đã diễn ra vậy? Nó huyền bí thế!"

Bokuju nói, "Nói, 'Tôi đã trải nghiệm hư không,' là sai vì thế thì ông đã làm ra một đối thể hư không. Hư không lại đã trở thành khẳng định của ông - thành ý nghĩ, thành nội dung. Ông phải gạt bỏ hư không nữa! Khi anh ta cười, thế thì, trong tiếng cười của anh ta, ta có thể thấy hư không. Không có người nào đang cười, chỉ đơn giản có tiếng cười, tiếng cười thuần khiết. Không có người nào đang cười."

Và chính khoảnh khắc đó Thầy đã cảm thấy được kết nối với đệ tử lần đầu tiên. Bằng không, mọi kinh nghiệm đó đã tạo ra rào chắn.

Khẳng định không thể giúp ích được. Mọi khẳng định đều là ước định.

"Mèo yêu quí của ta," bà cô nói, "ta ghét chính cái nhìn của chúng. Ta có một con chim hoàng yến nhỏ dịu dàng và con mèo nào đó bắt nó. Ta có một con vẹt hoàn hảo, và con mèo nào đó bắt nó. ta có một vị hôn phu đáng yêu, và - ôi, đừng nhắc tới mèo với ta!"

Đây là cách mọi sự trở thành ước định. Bây giờ chính từ "mèo" đã trở nên được liên kết với nhiều nhiều kinh nghiệm tồi tệ. Từ "mèo" chẳng liên quan gì tới những kinh nghiệm đó.

Chuyện kể về Napoleon rằng ông ấy bị đánh bại vì mèo. Viên tướng quân thù đã đem tới bẩy mươi con mèo ngay trước quân đội vì ông ấy đã đi tới biết rằng khoảnh khắc Napoleon thấy mèo ông ấy phát rồ. Ông ấy sẽ mất mọi quân bình, ông ấy sẽ mất mọi thông minh và trở nên rất bồn chồn.

Và điều đó là sự thực, vì khi Napoleon còn là đứa trẻ sáu tháng tuổi, một con mèo hoang đã nhảy lên ngực ông ta, và kể từ đó, mặc dầu ông ấy có thể tranh đấu với sư tử, đừng nhắc tới mèo! Điều đó đã trở thành phản xạ có điều kiện rất sâu.

Những nhà hành vi học trên khắp thế giới đang cố thao túng quá trình ước định này để tạo ra nhân loại tựa robot. Skinner nói rằng chúng ta có thể thay đổi toàn thể nhân loại trong vòng vài năm. Không có nhu cầu cho một Phật hay một Jesus hay một Mohammed thay đổi nhân loại - và họ đã không thay đổi nó. Trong nhiều thế kỉ họ đã từng thuyết giảng, và chẳng cái gì đã xảy ra; nhân loại vẫn còn như vậy. Chúng ta có thể thay đổi nhân loại rất dễ dàng. Mọi điều được cần là phương pháp ước định mọi người.

Nếu bạn muốn ai đó không ăn trộm, không có nhu cầu tống anh ta vào nhà tù trong mười năm. Điều đó sẽ không giúp ích; thực ra, điều đó sẽ ước định anh ta là kẻ trộm giỏi hơn là anh ta đã từng vậy, vì anh ta sẽ sống cùng với những kẻ trộm. Anh ta sẽ sống cùng những chuyên gia giỏi hơn bản thân anh ta và mọi điều anh ta sẽ học là tại sao anh ta đã bị bắt ngay chỗ đầu tiên. Lần tiếp anh ta sẽ không phạm phải cùng sai lầm đó.

Đó là lí do tại sao một người vào nhà tù người đó trở thành người vào thường xuyên. Thế thì người đó cứ vào đi vào lại mãi. Thế thì nhà tù trở thành nhà của người đó - người đó trở thành người bị bỏ tù nhiều lần. Người đó ra ngoài chỉ để thực hành nghệ thuật của mình, và người đó quay lại để làm bài tập về nhà. Bài tập về nhà người đó làm ở trong nhà giam.

Skinner nói rằng không có nhu cầu phí thời gian, cứ cho người đó sốc điện và trong vòng hai, ba tuần chúng ta sẽ ước định người đó. Người đó sẽ không bao giờ nghĩ tới ăn trộm. Ngay cả ý tưởng về ăn trộm sẽ là đủ, và người đó sẽ bắt đầu run rẩy và người đó sẽ sụp xuống trên đầu gối. Chính ý tưởng này sẽ là đủ làm cho người đó thần kinh thế... Mọi cú sốc điện đó sẽ được người đó nhớ lại.

Ông ấy đề nghị rằng nhược điểm có thể được loại bỏ khỏi nhân loại chỉ bằng việc cho sốc điện hay bằng những phương pháp kiểu như vậy, và mọi đức hạnh có thể được thiết lập bằng việc cho phần thường, phần thưởng đẹp.

Chẳng hạn, họ đã thấy rằng trong đầu bạn có những trung tâm khác nhau cho những kinh nghiệm khác nhau. Có trung tâm hoan lạc: khi bạn làm tình, hoan lạc mà bạn dẫn ra từ nó chẳng có liên quan gì tới bộ phận sinh dục của bạn, nó xảy ra trong đầu bạn. Bộ phận sinh dục đơn giản lẩy cò một quá trình. Thực ra, hoan lạc xảy ra trong đầu bạn, trong não bạn.

Bây giờ, Skinner nói không có nhu cầu đi vào trong quá trình tán tỉnh lâu dài thế và nói những điều vô nghĩa với đàn bà hay đàn ông và thế rồi bị mắc lại và lấy nhau và có cả nghìn lẻ một rắc rối. Ông ấy nói những điều đơn giản là có thể. Bạn chỉ phải giữ một cái hộp nhỏ trong túi mà sẽ được nối với trung tâm hoan lạc trong đầu bạn - không dây dợ gì, nó sẽ là kết nối không dây. Cho nên đừng lo nghĩ rằng mọi người sẽ thấy dây thò ra từ đầu bạn và đi vào trong túi bạn, và mọi người sẽ biết bạn đang mang gì trong túi! Chỉ chiếc hộp nhỏ trong túi, và bạn có thể bấm nút, và đột nhiên bạn có cực thích lớn và bạn mỉm cười!

Skinner nói thưởng cho mọi người vì đức hạnh của họ, vì hành vi tốt của họ, bằng việc thao tác trung tâm hoan lạc của họ, và thế thì họ sẽ liên tục làm những điều đó.

Chẳng hạn, nếu bất kì khi nào bạn đi vào nhà thờ đột nhiên bạn có cực thích lớn, tự nhiên bạn sẽ đi thường xuyên hơn. Thực ra, bạn sẽ không rời khỏi nhà thờ chút nào! Bạn sẽ phải bị buộc phải đi ra và làm cái gì đó khác.

Skinner đã làm việc trên chuột. Ông ấy nối trung tâm hoan lạc của chuột với một cái hộp nhỏ và dạy cho con chuột đó nhấn nút. Bạn sẽ ngạc nhiên điều chuột đã làm: sáu nghìn lần nó nhấn nút; cho tới khi nó ngã chết nó vẫn liên tục nhấn nút! Nó quên mọi thứ khác. Nó quên ăn, nó quên uống, nó quên mọi thứ khác. Nó chỉ liên tục nhấn nút - sáu nghìn lần. Con chuột đáng thương! Không thể chịu được vui thích chừng nấy! Chết, nhưng chết trong cực lạc!

Điều này có thể làm cho con người. Điều này sẽ được làm vì ý tưởng này là đơn giản, rất đơn giản, và quá trình này là đơn giản. Và chính phủ nhất định dùng nó vì nó là dễ để ước định mọi người không làm những thứ nào đó và làm những thứ khác nào đó. Thế thì mọi người sẽ là thánh nhân và không ai sẽ là tội nhân. Nhưng thánh nhân hay tội nhân, họ tất cả sẽ là robot. Họ sẽ không có bất kì chọn lựa nào của riêng họ.

Chung cuộc điều có thể xảy ra là không có nhu cầu có những cái hộp nhỏ riêng của bạn. Chỉ trong thủ đô của mọi nước - trong New Delhi, trong Washington, trong London - thủ tướng hay tổng thống giữ chìa khoá. Và cứ thỉnh thoảng ông ta nhấn nút và toàn đất nước đi vào trong vui thích cực sướng! Thế thì mọi người sẽ vâng lời. Không ai sẽ vi phạm bất kì lời răn nào, không ai sẽ chống lại họ. Và cả nước có thể bị trừng phạt chỉ bằng việc nhấn nút, vì cũng như có trung tâm hoan lạc trong não, có trung tâm đau trong não. Chính ấn trung tâm đau và bạn trong đau khổ thế, bạn trong địa ngục.

Nhưng điều này sẽ không đem lại tự do cho nhân loại. Điều này sẽ là việc phá huỷ mọi tự do và mọi khả năng của tự do. Nó phải bị dừng lại.

Anne Halpa, các khẳng định, dù được lặp lại theo cách nguyên thuỷ, cổ hay được làm bởi phương pháp luận công nghệ, khoa học hơn, là như nhau. Con người cần được tự do toàn bộ khỏi mọi ước định. Và điều đó là có thể chỉ qua phủ định tuyệt đối. Chỉ tâm thức thuần khiết còn lại và mọi thứ khác bị phủ định đi. Chỉ người quan sát còn lại và không cái gì để quan sát. Người thấy còn lại và không cái gì để thấy. Người trải nghiệm còn lại và không cái gì để trải nghiệm.

Đó là điều chúng ta ở phương Đông đã gọi là "nhân chứng". Và điều đó là siêu việt - siêu việt trên mọi lệ thuộc, siêu việt khỏi thân thể, tâm trí, và mọi giới hạn mà thân thể và tâm trí áp đặt lên bạn. Niết bàn là có thể, tự do tuyệt đối là có thể, nhưng chỉ qua phủ định.

Câu hỏi thứ tư

Osho ơi,

Từ bi là gì?

Anand Shama,

Chúng ta biết đam mê là gì do đó không rất khó hiểu từ bi có thể là gì. Đam mê nghĩa là trạng thái sốt sinh học - nó nóng. Bạn gần như bị sở hữu bởi năng lượng vô thức, sinh học. Bạn không còn là người chủ riêng của bạn, bạn chỉ là nô lệ.

Từ bi nghĩa là bạn đã siêu việt trên sinh học, bạn đã siêu việt trên sinh lí. Bạn không còn là nô lệ, bạn đã trở thành người chủ. Bây giờ bạn vận hành một cách có ý thức. Bạn không bị lái, không bị kéo và đẩy bởi các lực vô thức, bạn có thể quyết định bạn muốn làm gì với năng lượng của bạn. Bạn là tự do toàn bộ. Thế thì cùng năng lượng mà đã trở thành đam mê giờ được biến đổi thành từ bi.

Đam mê là thèm khát, từ bi là yêu. Đam mê là ham muốn, từ bi là vô ham muốn. Đam mê là tham lam, từ bi là chia sẻ. Đam mê muốn dùng người khác như phương tiện, từ bi kính trọng người khác như mục đích lên người đó. Đam mê giữ bạn bị buộc vào đất, vào bùn, và bạn không bao giờ trở thành hoa sen. Từ bi làm bạn thành hoa sen. Bạn bắt đầu vươn lên trên thế giới bùn của muốn, tham, giận. Từ bi là việc biến đổi của năng lượng của bạn.

Bình thường bạn bị phân tán, phân mảnh. Năng lượng nào đó bị hấp thu bởi giận của bạn, năng lượng nào đó bị hấp thu bởi tham của bạn, năng lượng nào đó bị hấp thu bởi thèm khát của bạn, vân vân và vân vân. Và có nhiều ham muốn bao quanh bạn tới mức bạn bị bỏ lại không còn năng lượng nào; bạn bị bỏ lại hổng hoác, trống rỗng.

Và nhớ điều William Blake nói - có sáng suốt lớn trong đó - ông ấy nói, "Năng lượng là vui thích." Và bạn không có bất kì năng lượng nào còn lại; mọi năng lượng của bạn cứ liên tục mòn mỏi đi. Khi mọi năng lượng này không còn bị phí hoài chúng bắt đầu rót đầy cái hồ bên trong của bạn, con người bên trong của bạn. Bạn trở nên đầy. Vui thích lớn nảy sinh trong bạn. Khi bạn bắt đầu tràn ngập, bạn đã trở thành phật và bạn đã đi tới ngọn nguồn không thể vét cạn.

Từ bi là từ khoá, nhưng bạn sẽ hiểu nó chỉ nếu bạn đi sâu vào trong thiền. Thiền là chìa khoá để biến đổi đam mê thành từ bi. Bạn sẽ phải trở nên ý thức hơn. Ngay bây giờ bạn vô ý thức - bất kể điều bạn nghĩ, bạn là vô ý thức.

Một cô gái nhận việc trong một văn phòng được người chủ tương lai hỏi cô ấy hi vọng kiếm được bao nhiêu tiền.

"Hai mươi đô la một tuần," cô ấy trả lời.

"Hai mươi đô la à?" ông ấy nói. "Tôi lấy làm hài lòng cho cô số tiền đó."

"Tôi cũng hài lòng nếu số đó sẽ là ba mươi đô la," cô ấy đáp.

Quan sát điều bạn làm, điều bạn nói, điều bạn nghĩ, và bạn sẽ ngạc nhiên: không uống nước giải khát có rượu nào, không uống bất kì ma tuý nào, bạn ở trong đống lộn xộn.

Bà O'Brien mắng mỏ ông chồng vì hành vi say khướt của ông ta ở bữa tiệc đêm hôm trước.

"Chắc chắn, và anh đã làm bản thân anh thành người ngu," bà ấy khẳng định, "nhảy tưng tưng như thế đó!"

"Anh không nhảy tưng tưng hay không cái gì cả!" O'Brien tự bào chữa cho mình. "Anh bước thẳng theo đường thẳng như bất kì người đàn ông nào ở đó... cho tới lúc tất cả những người đó bắt đầu dẫm lên ngón chân anh!"

Cứ nhìn vào điều bạn đã từng làm cho bản thân bạn, cho cuộc đời bạn mà xem. Bạn đã làm gì cho bản thân bạn? Bạn đã thu được cái gì? Bạn đã đạt tới nghĩa nào? Bạn đã trải nghiệm ý nghĩa gì? Mọi người không hỏi những câu hỏi gây bối rối thế vì thế thì họ cảm thấy rất chán nản. Nhưng những câu hỏi này phải được hỏi. Chừng nào bạn chưa hỏi những câu hỏi này bạn sẽ không thay đổi.

Một người di cư Ai len bước tới máy may, cho vào một xu, và nhấn nút có dán nhãn "Cà phê, kem gấp đôi, đường". Không cốc nào xuất hiện. Thế rồi hai vòi thò ra làm việc, một vòi phun ra cà phê, vòi kia phun ra kem. Sau khi lượng đúng được phun ra máng dẫn nơi đáng phải có chiếc cốc, máy bị tắt đi.

"Bây giờ, đó mới là tự động hoá thực!" người Ai len kêu lên. "Cái máy này thậm chí còn uống nó hộ cho bạn."

Con người liên tục sống tựa robot, làm việc tốt, hiệu quả. Thực ra, bạn càng giống robot hơn, bạn làm việc tốt hơn, xã hội càng cảm thấy thoải mái hơn với bạn - vì nó là xã hội của các robot. Được thức tỉnh, tỉnh táo, có ý thức ở đây là nguy hiểm. Nó là xã hội của những người mù; có mắt là mời gọi nguy hiểm.

Nhưng không tạo ra ý thức bạn sẽ không bao giờ có khả năng biết được cái đẹp, phúc lành mà Thượng đế đã ban cho bạn. Bạn sẽ không bao giờ biết tới cơ hội lớn lao đã được trao cho bạn để trưởng thành, để trở thành. Bạn có thể là những đỉnh đầy ánh mặt trời và bạn chỉ đang trong hố đen tối!

"Cứt!" Polaris nói. "Tôi bị cú điếng người trong toà án sáng nay. Quan toà phạt tôi năm trăm đô la vì định cưỡng hiếp ả nào đó tôi gặp ở đường ngầm. Và thế rồi khi ông ta nhìn kĩ vào ả ông ta phạt tôi thêm mười đô la vì say!"

Nếu bạn trở nên tỉnh táo với ít nhất một điều - rằng bạn không tỉnh táo - đó là việc bắt đầu lớn.

Một người Ai len to lớn nói với người đàn bà vô duyên trong đường ngầm, "Trời, cô có vẻ đáng yêu đêm nay."

"Ồ, cám ơn ông."

"Nhưng đừng quan tâm điều tôi nói, tôi đang say."

Cho dù bạn nhận biết ngần đó thôi - rằng bạn say - bạn không tuyệt đối say.

Socrates nói, "Nếu ông biết rằng ông không biết, đó là việc bắt đầu lớn. Thế thì việc biết là có thể cho ông." Nhận biết rằng "Tôi dốt" tạo ra khả năng tìm, kiếm chân lí trong lãnh thổ riêng của bạn - tìm chân lí của bạn.

Từ bi là biến đổi tối thượng của đam mê. Bạn ở trong đam mê, nhưng bạn liên tục nghĩ rằng bạn là đúng như bạn đang vậy. Bạn liên tục phòng thủ bản thân bạn. Và bất kì cái gì quấy rối sự thuận tiện của bạn, cuộc sống máy móc của bạn, bạn chống lại.

Một khách thăm đã viết cho tôi: "Thuốc của thầy dường như là quá đắng. Thầy có chắc không, Osho ơi, rằng thầy là bác sĩ điều trị và không phải là bác sĩ cho ngựa?" Khi tôi nhìn vào mọi con khỉ và lừa và người Yankees quanh tôi, tôi tự hỏi bản thân tôi! Tôi phải là bác sĩ ngựa rồi. Thuốc này là đắng hơn và khó đẩy nó xuống cổ họng của bạn.

Tôi đã nghe:

Mulla Nasruddin đi tới bác sĩ ngựa và nói "Ngựa của tôi đã trở nên lười biếng tới mức cái gì đó phải được làm. Nó không chịu chạy. Nó thậm chí không bước đi! Nói gì tới chạy? Cho nên cho tôi cái gì đó thực sự sống động."

Bác sĩ nói, "Chúng tôi có thuốc, nhưng nó rất đắng và ngựa có thể không uống nó, cho nên ông sẽ phải dùng phương cách nào đó. Cầm ống tre này đi, nó hổng bên trong. Nhét đầy thuốc vào trong nó - nó là thuốc bột." Ông ấy đưa cho thuốc bột. "Để một đầu vào mồm ngựa và đầu kia vào mồm ông và thế rồi thổi một phát để cho nó sẽ đi xuống họng ngựa."

Mọi thứ diễn ra trôi chảy tới khoảnh khắc cuối cùng... con ngựa thổi trước! Nasruddin, ông già tám mươi tuổi, nhảy qua hàng rào khu vườn của ông ấy và chạy nhanh tới mức không vận động viên Olympic nào có khả năng tranh đua với ông ấy.

Vợ ông ấy chạy xô tới nhà bác sĩ ngựa. Bà ấy nói, "Cho tôi liều gấp đôi ngay lập tức vì tôi phải bắt lấy ông ấy! Ông ấy đã trốn đi!"

Khi nhìn bạn, tôi chỉ có thể nói được rằng tôi phải là bác sĩ ngựa. Nhưng tôi làm mọi chăm nom để cho bạn không thể thổi trước khi tôi thổi!

Thuốc là đắng vì điều đầu tiên cần được hiểu là ở chỗ bạn không biết bất kì cái gì. Thật đắng mà chấp nhận điều đó. Điều thứ hai: bạn là cái máy. Rất đắng để chấp nhận điều đó. Điều thứ ba: bạn chỉ sống trong bùn, bò trong hố tối, trong khi bạn được ngụ ý bay trong bầu trời hướng tới mặt trời. Điều đó là khó chấp nhận. Bạn muốn bài hát ru, bạn muốn tôi hát bài hát hay để cho bạn có thể rơi vào giấc ngủ, để cho bạn có thể mơ những giấc mơ đẹp hơn.

Khi bạn đi tới tôi bạn không đi tới để được thức tỉnh, bạn tới tôi để cho bạn có thể mơ những giấc mơ đẹp, dịu ngọt. Đó là chủ định của bạn trong việc đến; đó không phải là chủ định của tôi trong việc ở đây. Một khi bạn ở đây bạn bị bắt. Thế rồi, dần dần, dần dần tôi bắt đầu lấy đi các giấc mơ của bạn. Thế rồi, từ từ, từ từ tôi liên tục phá huỷ các ảo vọng của bạn. Một khi các ảo vọng của bạn bị rơi rụng đi, mơ của bạn bị làm tan tành, việc thức tỉnh lớn đang chờ đợi bạn - việc thức tỉnh lớn làm cho bạn thành phật.

Và khi bạn là phật, chỉ thế thì bạn sẽ trải nghiệm từ bi là gì. Nó là yêu mát mẻ - không lạnh, bạn nhớ lấy - yêu mát mẻ. Nó là việc chia sẻ niềm vui của bạn với toàn thể vũ trụ. Bạn trở thành phúc lành cho bản thân bạn và phúc lành cho toàn thể sự tồn tại. Đó là từ bi. Đam mê là xấu, từ bi là đẹp. Đam mê là tai ương, từ bi là phúc lành.

Câu hỏi cuối cùng

Osho ơi, tôi đã viết hai mươi câu hỏi và xé tất cả chúng. Tôi đã nhận ra rằng mọi điều tôi muốn là nói, "Xin chào, Osho. Tôi vẫn còn ở đây," và để nghe thầy nói tên tôi trong bài giảng.

Xin chào, Deva Mohan. Bạn khoẻ không?

Xem Tiếp Chương 4 – 

Xem Tiếp Chương 3 – Quay Về Mục Lục


Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download




0 Đánh giá

Ads Belove Post