Chương 4. Câu hỏi về tồn tại

Chương 4. Câu hỏi về tồn tại

Price:

Read more

Bước trong Thiền, Ngồi trong Thiền - Osho

Chương 4. Câu hỏi về tồn tại


Câu hỏi thứ nhất

Osho ơi, cái nhìn "không cái này không cái nọ" cho cảm giác phủ định thế. Làm sao tôi có thể chấp nhận hay thậm chí có tính sáng tạo được với điều này? Tôi cảm thấy bị rối toàn bộ.

Prem Helmut,

Tâm trí sống trong nhị nguyên của khẳng định và phủ định. Nó sống như con lắc, chuyển từ có sang không, từ không sang có. Nó không thể sống trong có tuyệt đối, nó không thể sống trong không tuyệt đối. Có tuyệt đối ngụ ý bây giờ không có khả năng nào cho con lắc chuyển đi bất kì chỗ nào. Không tuyệt đối cũng ngụ ý cùng điều: không không gian nào cho tâm trí chơi trò chơi. Bất kì cái gì tuyệt đối đều là chết cho tâm trí.

Có hai khả năng giết chết tâm trí, siêu việt trên tâm trí: hoặc có tuyệt đối hoặc không tuyệt đối. Upanishads đã dùng khả năng thứ nhất, có tuyệt đối, và Phật đã dùng khả năng thứ hai, không tuyệt đối. Nhưng nhìn sâu vào và bạn sẽ thấy chúng không khác biệt, chúng được bắc cầu bởi cùng một hiện tượng - tính tuyệt đối. Bất kì cái gì tuyệt đối đều trở thành mồ của tâm trí; nó cần tính nhị nguyên để tồn tại.

Đó là lí do tại sao bạn sợ phủ định tuyệt đối thế, vì trong cái tuyệt đối bạn bắt đầu biến mất. Bạn là tâm trí bạn. Tất nhiên, có cái gì đó nữa trong bạn hơn là tâm trí bạn, nhưng bạn không nhận biết về nó. Và khi bạn bắt đầu biến mất, nỗi sợ nảy sinh, lộn xộn nảy sinh; người ta hoảng sợ, người ta muốn bám lấy bất kì cái gì đang sẵn có để bám vào.

Chính bởi vì phép màu này của cái tuyệt đối mà Thượng đế đã là đồng nghĩa với cái tuyệt đối. Thượng đế ngụ ý cái tuyệt đối. Hoặc nói có tuyệt đối và tâm trí bạn biến mất, hoặc nói không tuyệt đối và tâm trí bạn biến mất.

Tại sao Phật đã chọn nói không tuyệt đối, tại sao không nói có tuyệt đối? Bởi lí do nào đó: với có tuyệt đối, có nguy hiểm. Nguy hiểm là ở chỗ bạn có thể không hiểu tính tuyệt đối của cái có; bạn có thể vẫn liên tục nghĩ rằng nó là tính khẳng định cũ của bạn. Với không tuyệt đối, nguy hiểm đó là không thể có được. Với không tuyệt đối, chết dường như là rõ ràng tới mức bạn không thể bỏ lỡ nó - do đó có rối ren.

Rối ren này là tốt. Đừng cố thoát khỏi nó, đi sâu hơn vào trong nó đi. Nó sẽ sớm trở thành hỗn độn - không chỉ rối ren mà hỗn độn. Khi mọi điều bạn đã biết về bản thân bạn bị tan tành, khi mọi điều bạn đã tin đã bay hơi, khi mọi điều bạn bị đồng nhất đã tuột ra khỏi tay bạn - chính đất dưới chân bạn không còn sẵn có, bạn đang rơi và rơi vào trong vực thẳm không đáy - đó là hỗn độn. Và chỉ từ hỗn độn sao được sinh ra. Từ hỗn độn có tính sáng tạo.

Bạn hỏi: Làm sao tôi có thể chấp nhận hay thậm chí sáng tạo với điều này?

Không có vấn đề về chấp nhận vì mọi chấp nhận ngụ ý rằng sâu bên dưới có bác bỏ. Bằng không, tại sao có câu hỏi về chấp nhận? Tại sao ngay chỗ đầu tiên bạn nghĩ tới chấp nhận? Bạn phải bác bỏ ở đâu đó.

Tôi không chấp nhận sống vì tôi không bác bỏ nó ngay chỗ đầu tiên. Nó đơn giản có đó, không bị bác bỏ không được chấp nhận. Nó là vậy. Phật gọi nó là tathata, như vậy.

Một người tới Phật và hỏi, "Chúng tôi nên làm gì với chết? Chúng tôi có nên chấp nhận nó không?"

Phật nói, "Không có vấn đề chấp nhận hay bác bỏ. Chết hiện hữu! Nó là như vậy. Như vậy là bản chất của mọi thứ: chúng được sinh ra một ngày nào đó, một ngày nào đó chúng chết đi."

Tại sao bạn nghĩ về bác bỏ hay chấp nhận? Nếu bạn cố chấp nhận, điều đó đơn giản có nghĩa là một loại đè nén. Đầu tiên bạn phải đã bác bỏ; bạn phải vẫn đang bác bỏ và bạn đang che đậy việc bác bỏ của bạn bằng chấp nhận. Sâu bên dưới bạn giận và trên bề mặt bạn mỉm cười, bạn toàn là các nụ cười. Sâu bên dưới bạn buồn; trên bề mặt bạn cười và cố che giấu sự kiện này không chỉ với người khác mà với bản thân bạn nữa.

Friedrich Nietzsche đã nói, "Tôi cười vì tôi sợ rằng nếu tôi không cười tôi sẽ bắt đầu kêu và khóc. Tôi liên tục cười chỉ để né tránh khả năng của kêu và khóc. Tôi không muốn kêu và khóc. Tôi muốn quên rằng có nước mắt trong tôi."

Nhưng đây chỉ là việc che đậy; tiếng cười này là không thực. Đây không phải là tiếng cười của chư phật - nó không thể thế được. Nó là nỗ lực tuyệt vọng của tâm trí chia chẻ. Đây là tinh thần phân liệt: phần này muốn khóc, phần kia đang cố che giấu điều đó. Bạn trong xung đột. Nhưng chúng ta được nuôi dưỡng trong xung đột, chúng ta đã học cách sống trong xung đột - điều này đã trở thành chính phong cách sống của chúng ta. Vấn đề không phải là chấp nhận.

Chấp nhận thực sự không phải là chấp nhận chút nào. Bạn sẽ ngạc nhiên bởi phát biểu của tôi: chấp nhận thực sự không phải là chấp nhận chút nào. Chấp nhận thực sự là việc thiếu vắng bác bỏ và chấp nhận. Người ta đơn giản biết rằng đây là cách mọi sự là vậy - tính như vậy của mọi sự vật, tathata.

Do đó có một trong những cái tên hay của Phật: Tathagata - Như Lai. Kinh sách Phật giáo bao giờ cũng dùng từ như lai - tathagata cho Phật: người sống trong sự như vậy, không bác bỏ không chấp nhận, đơn giản thấy bất kì cái gì là hoàn cảnh, chỉ phản xạ.

Và bạn hỏi tôi: Làm sao tính sáng tạo là có thể được từ tính phủ định tuyệt đối này? Bạn không biết bất kì cái gì về tính sáng tạo. Tính sáng tạo chỉ tới từ phủ định toàn bộ, nó bắt nguồn từ trống rỗng tuyệt đối. Toàn thế giới đã bắt nguồn từ hư không và toàn thế giới một ngày nào đó sẽ chuyển vào trong hư không.

Bây giờ các nhà khoa học đã tình cờ gặp một trong những khám phá quan trọng nhất đã từng có: khám phá ra lỗ đen. Họ nói rằng có vài chỗ trong sự tồn tại, mà có thể được gọi là lỗ đen, nơi nếu bất kì cái gì tới gần nó đều bị lỗ đen hút vào và biến mất, trở thành hư không.

Nhưng đây chỉ là một nửa câu chuyện; nửa kia vẫn còn để được khám phá. Tôi có thể dự đoán nó sẽ sớm được khám phá ra: lỗ trắng, phía bên kia của lỗ đen, từ đó mọi thứ bắt đầu đi ra từ hư không. Sự tồn tại đi vào trong nghỉ ngơi, thế thì hư không thịnh hành. Khi nghỉ ngơi qua rồi, sự tồn tại lại trở thành hoạt động, biểu lộ; thế thì tính sáng tạo thịnh hành. Tính sáng tạo bắt nguồn từ hư không.

Bạn càng là không ai cả, bạn càng biết rằng không có bản ngã trong bạn, tính sáng tạo sẽ càng tuôn chảy qua bạn. Bạn sẽ trở thành phương tiện, bạn sẽ trở thành lối chuyển. Bài ca sẽ trút ra từ bạn - và âm nhạc và tình yêu và niềm vui. Và bất kì cái gì bạn chạm vào sẽ được biến đổi thành vàng, và bất kì cái gì bạn nói sẽ có cái gì đó thơ ca trong nó, và bất kì cái gì bạn làm sẽ có duyên dáng, sẽ có cái gì đó thiêng liêng về nó, cái gì đó linh thiêng và thánh thiện.

Tính sáng tạo không là cái gì bạn phải làm; bạn là rào chắn - chính bởi vì bạn mà tính sáng tạo bị ngăn cản. Làm ra đường đi. Đừng đứng ở giữa. Chuyển bản thân bạn đi và để trống rỗng của bạn, trống rỗng bên trong của bạn, đối diện với sự tồn tại. Và trống rỗng bên trong đó sẽ phản xạ sự tồn tại và, từ phản xạ đó, tính sáng tạo được sinh ra.

Nhưng tôi không nói về tính sáng tạo bình thường: rằng bạn soạn thơ hay bạn vẽ bức tranh nhỏ hay bạn làm điêu khắc. Những thứ này có thể được làm mà không có tính sáng tạo; mọi điều bạn cần biết là nghệ thuật, là kĩ thuật làm chúng. Trong một trăm cái gọi là người sáng tạo, rất hiếm khi tìm ra một hay hai người là người sáng tạo thực; chín mươi chín phần trăm chỉ là người soạn, không là người sáng tạo. Họ biết cách đặt các lời lại với nhau, họ láu lính, họ tinh ranh, họ lắm mánh khoé; điều họ đang làm không phải là tính sáng tạo. Họ đang gắn mọi thứ lại với nhau - có thể trong bố trí mới, nhưng không có gì nguyên bản.

Cái nguyên bản bao giờ cũng tới từ trạng thái vô ngã, nó bao giờ cũng tới khi bạn vắng bóng. Khi bạn vắng bóng, tâm thức hiện hiện, Thượng đế hiện diện. Và thế thì cái gì đó huyền bí bắt đầu xảy ra, không phải bởi bạn mà qua bạn. Nó cho bạn cảm giác khiêm tốn lớn lao và lòng biết ơn.

Cho nên đừng lo nghĩ về tính phủ định tuyệt đối; đó là một trong những không gian đẹp nhất để hiện hữu trong đó. Người ta có thể ở trong không gian đó qua tính khẳng định tuyệt đối nữa, nhưng có nguy hiểm: tâm trí của bạn có thể giở trò với tính khẳng định tuyệt đối. Nhưng nó không thể giở trò được với tính phủ định tuyệt đối. Với tính khẳng định tuyệt đối nó vẫn có thể hi vọng vẫn còn theo cách này cách khác; tính khẳng định dường như là việc nương tựa, an toàn.

Do đó, ngoại trừ với Phật Gautam, mọi tôn giáo khác đã dùng cái khẳng định. Duy nhất Phật đã dùng cái phủ định. Nhưng bạn phải biết rằng nhiều người đã trở nên chứng ngộ qua cách tiếp cận của Phật Gautam hơn là qua mọi cách tiếp cận khác gắn lại bởi lẽ đơn giản là với cái phủ định tuyệt đối không có an toàn, không có chỗ nương tựa chút nào cho tâm trí, cho bản ngã. Nó là chết toàn bộ.

Đó là lí do tại sao bạn bị rối ren. Tôi sung sướng rằng bạn bị rối ren. Tôi sẽ sung sướng hơn nếu rối ren của bạn trở thành hỗn độn. Tôi sẽ càng sung sướng hơn nếu bạn biến mất trong lỗ đen, vì thế thì duy nhất một điều là có thể là bạn sẽ đi ra từ lỗ trắng. Bạn sẽ được phục sinh.

Đóng đinh là con đường của phục sinh. Chết là con đường của việc được tái sinh.

Câu hỏi thứ hai

Osho ơi,

Tỏ ngộ là gì và làm sao đạt tới nó?

Pratima,

Tỏ ngộ đích xác là bản tính bình thường của bạn; nó không là bất kì cái gì đặc biệt. Do đó không có vấn đề về đạt tới nó - nó đã là hoàn cảnh rồi. Bạn ở trong nó, bạn chỉ quên thôi. Bạn đã trở nên quá bận bịu với thế giới bên ngoài. Bạn đã quên mất vương quốc riêng của bạn, bạn đã quên mất kho báu riêng của bạn, bạn đã quên mất bản thân bạn. Bạn đã trở nên quá quan tâm tới các thứ khác. Bạn ở quá nhiều trong thế giới và bạn không để bất kì thời gian nào, bất kì không gian nào cho bản tính bên trong của bạn có đối thoại với bạn, để nó thì thào vài điều với bạn. Bạn đã trở thành nhân tạo.

Bạn đã tạo ra bản ngã giả vì không ai có thể sống mà không có trung tâm. Bạn đã quên mất trung tâm thực của bạn, và không người nào có thể sống mà không có trung tâm, cho nên bạn đã tạo ra một trung tâm giả làm cái thay thế. Cái đó là bản ngã. Bản ngã đơn giản ngụ ý sống với trung tâm giả.

Tỏ ngộ là bỏ đi cái giả, là đi vào trong cái thực; chỉ là bản thân bạn, cái ta tự nhiên của bạn, cái ta bình thường của bạn.

Từ "bình thường" phải được nhớ vì tâm trí không quan tâm tới cái bình thường chút nào; nó muốn là phi thường, nó muốn là đặc biệt. Chính qua việc là đặc biệt mà bản ngã sống sót. Nó thường xuyên cố gắng là đặc biệt hơn, đặc biệt hơn. Nó muốn là giầu có hơn, quyền lực hơn, đáng kính hơn; nó có tính tham vọng. Do đó từ "bình thường" không có hấp dẫn cho tâm trí. Và đó là cái đẹp của từ "bình thường" - vì nó không có hấp dẫn cho tâm trí.

Tâm trí là kẻ đạt tới và người bình thường không cần được đạt tới; điều đó đã là hoàn cảnh rồi. Cái phi thường phải được đạt tới, cái phi thường trở thành mục đích. Nó ở xa xăm; bạn phải làm mọi loại nỗ lực, bạn phải vật lộn vì nó, bạn phải tranh đấu vì nó vì có nhiều người cạnh tranh thế.

Là bình thường... và không có cạnh tranh chút nào. Bạn có thể chỉ là bình thường, không ai có bất kì phản đối nào. Mọi người sẽ đơn giản cảm thấy tiếc cho bạn rằng bạn đã bỏ cuộc đua tranh giành. Bớt đi một người đua tranh - họ sẽ cảm thấy tốt nhưng tiếc cho bạn. Họ sẽ nói, "Anh chàng đáng thương! Điều gì đã xảy ra cho anh ta vậy? Tại sao anh ta đã bỏ cuộc?" Người bỏ cuộc là người không được kính trọng.

Phật là người bỏ cuộc. Mọi Thầy thực đều là người bỏ cuộc. Là sannyasin nghĩa là người bỏ cuộc. Bỏ cuộc đua là đi vào trong, vì khi bạn đang trong cuộc đua bạn không thể đi vào trong được. Khi bạn không còn trong cuộc đua không có đâu mà đi. Bạn bắt đầu chuyển vào bên trong vì sống là luồng chảy: nếu không có hướng bên ngoài nó lấy hướng bên trong. Nếu mục đích không có đó xa xôi trong tương lai, thế thì bạn bắt đầu chuyển vào trong bản tính của bạn trong hiện tại. Đó là tỏ ngộ.

Tỏ ngộ là rất bình thường. Tỏ ngộ ngụ ý bản tính của bạn. Bạn đã đi cùng nó rồi; nó là mặt nguyên bản của bạn - mọi mặt khác đều là mặt nạ.

Yoka nói:

Đệ tử nói tương ứng với điều tối thượng, chân lí tuyệt đối. Nhớ rằng người ta phải chặt rễ chứ không chặt cảnh và lá.

Rễ của khổ của bạn là gì? Rễ là tham vọng, ham muốn của bạn. Người muốn là cái này cái nọ, người muốn sở hữu cái này cái nọ, người muốn là ai đó, người muốn là có ý nghĩa.

Yoka nói: Chặt rễ... chỉ thế thì bạn là đệ tử. Và khoảnh khắc bạn chặt rễ - không chặt cành, không chặt lá - bạn đạt tới chân lí tối thượng. Chân lí tối thượng là không xa xôi; nó là chân lí tức khắc, nó là chân lí của bạn, nó là chính hiện hữu của bạn.

Phần lớn mọi người không nhận ra đá quí hoàn hảo, đá quí của trí huệ tối thượng, tỏ ngộ. Nó bị ẩn kín trong chỗ bí mật của Như Lai - Tathagata, chờ đợi việc khám phá ra nó.

Nó là việc sống trong tính như vậy của bạn; nó bị giấu kín trong tính như vậy của bạn. Dù bạn là bất kì cái gì, sống trong nó đi. Đừng tạo ra bất kì xung đột nào, đừng sống qua điều lí tưởng. Đừng là người lí tưởng, chỉ là tự nhiên.

Nhưng mọi người được dạy là người lí tưởng: "Trở thành Jesus" hay "Trở thành Phật" hay "Trở thành Krishna." Không ai bảo bạn chỉ là bản thân bạn! Tại sao bạn phải là Jesus? Một Jesus là đủ và một Jesus là đẹp - ông ấy làm giầu cho sự tồn tại. Nhiều Jesus chỉ mang cây chữ thập, và bất kì chỗ nào bạn đi bạn đều gặp họ... Điều đó sẽ không có vẻ đẹp, nó sẽ không thêm cho cái đẹp của sự tồn tại; nó sẽ làm cho toàn thế giới thành xấu. Bất kì chỗ nào bạn đi, bạn gặp Mahavira đứng trần trụi....

Chính bởi vì điều này mà Thượng đế không bao giờ tạo ra cùng một người lần nữa. Ngài không bao giờ lặp lại; ngài là nguyên bản. Ngài bao giờ cũng tạo ra người mới. Bạn chưa bao giờ có trước đây, và không có người nào giống bạn, và sẽ không bao giờ có bất kì người nào khác giống bạn lần nữa. Trong toàn thể vĩnh hằng một mình bạn là giống như bạn. Nhìn vào cái đẹp của điều đó và niềm vinh quanh của nó và sự kính trọng mà Thượng đế đã bầy tỏ cho bạn! Bạn còn cần sự kính trọng nào thêm nữa? Thấy tính duy nhất của bản thân bạn đi. Không có nhu cầu là duy nhất; bạn đã là duy nhất rồi, cũng như mọi người khác là duy nhất. Bạn là duy nhất trong tính bình thường của bạn, trong tính như vậy của bạn.

Tỏ ngộ được giấu kín, Yoka nói, trong chỗ bí mật của tính như vậy của ông, chờ đợi việc khám phá ra nó.

Nó phải không được tạo ra, nó đã có đó rồi; bạn chỉ phải khám phá ra nó. Đi vào trong và khám phá nó đi! Nó đang chờ đợi và chờ đợi. Và nhiều thế kỉ đã trôi qua và nhiều nhiều kiếp đã trôi qua, và bạn đã trở nên nghiện với hướng ngoại. Bạn không bao giờ đi vào trong.

Bước đầu tiên hướng tới tỏ ngộ là thiền. Tỏ ngộ là kinh nghiệm tối thượng về thiền khi thiền được hoàn thành, khi thiền đã đạt tới việc nở hoa tối thượng của nó.

Yoka nói:

Thế giới là ảo vọng đầy đủ, vậy mà không cái gì tồn tại mà có thể được gọi là ảo vọng.

Thế giới mà bạn đã tạo ra qua tâm trí bạn là ảo vọng, nhưng có thế giới khác không phải là sáng tạo của bạn. Khi tâm trí bạn biến mất, bạn khám phá ra thế giới đó: thế giới của cái như vậy. Đó là kinh nghiệm khác toàn bộ. Không lời nào có thể mô tả được nó. Hàng nghìn nhà huyền bí đã cố gắng mô tả nó, nhưng không người nào đã bao giờ có khả năng và không người nào sẽ bao giờ có khả năng mô tả nó. Nó là huyền bí, nó là đẹp tới mức mọi lời đều thất bại. Không thơ ca nào đạt tới mức độ của nó, không âm nhạc nào thậm chí chạm được chân nó.

Ánh sáng hoàn hảo của trí huệ này khai sáng cái một.

Khoảnh khắc bạn đã gạt tâm trí bạn sang bên - tâm trí ngụ ý tham vọng, hành trình bản ngã của việc là cái này cái nọ - khoảnh khắc bạn đã gạt toàn thể tâm trí sang bên, ánh sáng lớn bùng nổ trong bạn và bạn được chứng ngộ. Đây là tỏ ngộ. Nó không tới từ bên ngoài: bạn không được ai đó khác chuyển giao cho, bạn được chuyển giao bởi hiện hữu riêng của bạn, bởi bản tính riêng của bạn.

Điều đó là có thể chỉ bằng công phu toạ thiền bên ngoài suy xét. Ông có thể thấy mây một cách tự nhiên trong gương nhưng ôm giữ sự phản xạ này là không thể được.

Điều đó là có thể chỉ bằng công phu toạ thiền... Tỏ ngộ là có thể chỉ bằng việc công phu toạ thiền. Toạ thiền nghĩa là:

Chỉ ngồi, không làm gì,

Xuân tới và cỏ tự nó mọc lên.

Bạn đơn giản thảnh thơi trong hiện hữu riêng của bạn, không làm bất kì cái gì chút nào. Vấn đề không phải là làm, vấn đề đơn giản là hiện hữu. Bạn liên tục thảnh thơi trong hiện hữu của bạn. Một khoảnh khắc tới khi bạn ở trong sự thuần khiết hoàn toàn của bạn, trong tính đơn giản hoàn toàn của bạn, trong sự hồn nhiên hoàn toàn của bạn. Điều đó là tỏ ngộ.

Toạ thiền - Zazen là một từ hay. Nó đơn giản ngụ ý chỉ ngồi - thậm chí không làm thiền. Thực ra, bạn không thể làm thiền được. Thiền chỉ là ngồi một cách im lặng; nó không phải là vấn đề làm. Nếu bạn đang làm cái gì đó, bạn đang làm rối thiền của bạn.

Ai đó đang tụng mật chú; người đó đang làm rối thiền của người đó. Ai đó đang hội tụ vào cái gì đó; người đó đang làm rối thiền của người đó. Ai đó đang tập trung, ai đó đang cầu nguyện, ai đó đang nghĩ tới Thượng đế: họ đang làm rối thiền của họ. Tất cả những điều này đều là việc làm của tâm trí, và nếu việc làm này liên tục, tâm trí liên tục. Dừng làm, và tâm trí ở đâu? Khi việc làm biến mất, tâm trí biến mất. Và việc biến mất của tâm trí là tỏ ngộ.

Nó ở bên ngoài suy xét, Yoka nói. Bạn không thể nghĩ được về nó, bạn chỉ có thể trải nghiệm nó. Nó là kinh nghiệm tối thượng, và kinh nghiệm trực tiếp nữa, về chân lí, về cái đẹp, về yêu, về phúc lạc, về Thượng đế, về niết bàn.

Câu hỏi thứ ba

Osho ơi, tôi vẫn không tin rằng dục là ngu xuẩn.

Yogesh,

Vấn đề không phải là việc tin hay không tin của bạn vào điều đó; điều như thế là hoàn cảnh rồi. Tôi có thể làm gì được? Dục là ngu xuẩn. Tôi cảm thấy tiếc cho bạn, nhưng tôi phải nói chân lí này ngày này hay ngày khác. Vâng, tôi đã từng nói cho các bạn, "Từ dục tới siêu tâm thức," và bạn đã rất sung sướng - bạn chỉ nghe "từ dục" thôi, bạn không nghe "tới siêu tâm thức."

Và đây là hoàn cảnh với những người chống lại tôi và với những người có thiện cảm với tôi - cùng như nhau. Con người gần như cùng là một; bạn và thù không rất khác biệt đâu. Tôi bị hiểu nhầm bởi những người đối lập, và điều đó là có thể hiểu được, nhưng tôi cũng bị hiểu nhầm bởi những người đi theo; điều đó là không thể hiểu được chút nào. Những người phản đối có thể được tha thứ, nhưng những người đi theo không thể được tha thứ.

Vì tôi đã nói, "Dục là ngu xuẩn," nhiều câu hỏi giận dữ đã tới tôi. Một trong các sannyasin của tôi, Maya, đã viết cho tôi: "Thầy bị thần kinh gì đó mà nói rằng dục là ngu xuẩn!" Cô ấy phải đã cảm thấy bị tổn thương. Và tôi có thể hiểu được: khi bạn đang sống theo cách nào đó bạn không muốn nó bị mô tả là ngu xuẩn. Không ai muốn bị gọi là ngu xuẩn. Không phải bạn bị bối rối về câu hỏi này về dục, nó là cuộc sống của bạn. Nếu nó là ngu xuẩn và bạn đang sống nó, thế thì bạn là ngu xuẩn. Điều đó gây tổn thương. Nhưng tôi phải nói điều đó cho dù nó gây tổn thương vì đó là cách duy nhất làm cho bạn nhận biết rằng có cái gì đó nhiều hơn trong sống, cái gì đó cao hơn, cái gì đó phúc lạc hơn nhiều, cực thích hơn nhiều.

Dục chỉ là bắt đầu nhưng không là mục đích. Và không cái gì là sai nếu bạn lấy nó như cái bắt đầu; nếu bạn bắt đầu bám lấy nó, thế thì mọi sự bắt đầu đi sai. Nếu tôi nói bất kì cái gì chống lại tính đồng dục, lập tức những người đồng dục bắt đầu viết cho tôi. Nếu tôi nói bất kì cái gì chống lại bất kì cái gì, có những người sẽ bắt đầu viết thư. Nếu điều đó gây tổn thương cho bản ngã của bạn, thế thì bạn lập tức sẵn sàng phòng thủ - không chỉ phòng thủ mà còn tấn công.

Yogesh, bất kì cái gì bạn đang làm đều sẽ là ngu xuẩn chừng nào cái gì đó chưa đi ra từ thiền thì nó vẫn còn là ngu xuẩn. Vấn đề không chỉ là về dục. Cách bạn ăn là ngu xuẩn, mọi thứ bạn ăn là ngu xuẩn, không vì bất kì lí do nào khác hơn lí do đơn giản là bất kì cái gì bạn đang làm mà không có bất kì nhận biết nào. Ngu xuẩn là ngủ. Ngu xuẩn là không thông minh.

Cứ quan sát mọi người mà xem - điều họ đang làm, loại việc gì họ đang làm. Và bất kì cái gì họ đang làm, họ đang làm với cảm giác rằng đây là điều đúng để làm, rằng đây là điều thông minh nhất để làm.

Abby, một nữ sinh ngực bự, đang cởi quần áo thì cô bạn cùng phòng, Jean, nói, "Cậu có biết có dấu in chữ M lớn trên bụng cậu không?"

"Hôn phu của tớ sẽ tới thành phố ngày cuối tuần," Abby giãi bày, "và anh ấy thích làm tình với áo lót của người nổi danh đá bóng."

"Anh ấy học trường nào, Michigan hay Minnesota?" Jean hỏi.

"Chẳng trường nào cả," Abby cười khúc khích, "anh ấy đi tới Wisconsin."

Nhưng nói với vị hôn thê của cô ấy rằng điều này là ngu xuẩn và anh ta sẽ đánh vào đầu bạn!

Một anh chàng Italy nhỏ bé trông xấu xí bao giờ cũng thành công trong việc đón những cô gái xinh nhất trong quán ba ưa thích của anh ta mọi đêm. Những anh chàng khác trong xe chỉ không thể nào hiểu được làm sao một anh chàng khó ưa mà đàn bà không thể cưỡng lại được.

Một đêm họ hỏi người đứng quầy, "Anh chàng này thành công nhiều thế - bí mật của anh ta là gì?"

"Thế này," người đứng quầy nói, "Tôi không biết liệu anh chàng này có đói không, nhưng anh ta là anh chàng duy nhất tới đây mà có thể liếm lông mày của anh ta bằng lưỡi của anh ta."

Nhưng không ai có thể nói với anh chàng này, "Anh ngu."

Bất kì cái gì bạn đang làm đều dường như là thứ thông minh nhất trên thế giới để làm. Bất kì không gian nào bạn sống trong đều dường như là không gian đúng. Mọi người khác có thể sai, nhưng bạn không sai. Bạn phải trở nên nhận biết về hiện tượng này; đây là một trong những ảo vọng lớn nhất của nhân loại. Bạn phải có tính quan sát. Bạn phải học nhìn rằng, vâng, có nhiều thứ bạn đang làm mà là ngu xuẩn. Làm sao nó có thể khác hơn được? Bạn không có tính thiền.

Yogesh, bạn không là vị phật, bạn không thức tỉnh. Làm sao có thể có chuyện bạn có thể làm cái gì đó mà không ngu xuẩn? Cho nên bất kì cái gì bạn đang làm đều nhất định là ngu xuẩn - nó là từ vô nhận biết. Bạn liên tục làm mọi thứ, không đích xác biết tại sao. Bạn đã học chúng thế nào? Bạn đã học chúng từ ai? Tại sao bạn đã học chúng? Có hàng triệu người ngu hệt như bạn, và bạn liên tục bắt chước họ, bạn liên tục học mọi thứ từ họ.

Dục là một trong những chất gây say lớn nhất. Nó ở trong chính sinh học của bạn. Nó xả ra ma tuý nào đó vào trong chính dòng máu của bạn và bạn trở nên bị sở hữu; bạn không còn trong ý thức của bạn, bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn bị buộc phải làm điều đó. Lực không biết nào đó - gọi nó là tự nhiên, sinh học, hoá học, hooc môn, bất kì cái gì bạn muốn gọi nó - lực không biết nào đó, XYZ, ép buộc bạn làm cái gì đó. Trong những khoảnh khắc lành mạnh hơn bạn cũng biết rằng điều này là ngu xuẩn: "Mình đã làm gì nhỉ, và tại sao? Và mình đã thu được cái gì từ nó?" Và bạn cũng biết những khoảnh khắc lành mạnh hơn đó.

Đó là lí do tại sao, sau khi làm tình, nhiều đàn bà kêu khóc, bởi lẽ đơn giản rằng toàn thể sự việc dường như vô nghĩa thế. Tại sao? Nó có thể là kích động cho khoảnh khắc đó, nhưng cùng kích động đó xảy đi xảy lại là việc lặp lại; bạn không đạt tới bất kì chỗ nào. Và đàn ông lập tức đi vào giấc ngủ sau khi làm tình, bởi lẽ đơn giản rằng anh ta muốn né tránh khoảnh khắc lành mạnh hơn cho nên anh ta cần không nghĩ về nó. Và đến sáng anh ta sẽ quên mọi thứ về nó.

Sau khi làm tình, ít nhất trong một giờ ngồi trong toạ thiền và bạn sẽ thấy điều tôi đang nói. Bạn sẽ hiểu điều tôi ngụ ý khi tôi nói dục là ngu xuẩn. Sau khi làm tình, làm nó thành một điểm để ngồi trong toạ thiền trong một giờ chỉ quan sát điều đã xảy ra. Bạn là chủ của nó hay chỉ là nô lệ? Nếu như bạn là chủ của nó, thế thì nó không là ngu xuẩn. Nếu như bạn là nô lệ, nó là ngu xuẩn, vì bằng việc lặp lại nó bạn đang làm cho sự nô lệ của bạn thành mỗi lúc mạnh hơn, bạn đang nuôi dưỡng cảnh nô lệ của bạn.

Yogesh, chính là chỉ qua thiền mà bạn sẽ có khả năng hiểu điều tôi đã nói cho bạn. Nó không phải là câu hỏi để được quyết định bởi luận cứ, nó chỉ có thể được quyết định bởi thiền riêng của bạn, việc hiểu riêng của bạn, nhận biết riêng của bạn.

Câu hỏi thứ tư

Osho ơi, tôi đang trong vipassana. Kể chuyện cười cho tôi đi!

Anand Sundardas,

Tôi quả có cảm thông với bạn đấy! Vipassana thực sự là nghiêm chỉnh! Phật đã phát minh ra nó để cho bạn có thể đi qua địa ngục trên thế gian này và bạn không cần đi tới địa ngục thực. Nó là quá trình lau sạch cho bạn mọi nghiệp quá khứ của bạn. Tốt hơn cả là kết thúc nghiệp đi! Nó là tra tấn vì bạn không biết cách ngồi im lặng lâu thế. Tâm trí bạn đi hàng nghìn cuộc hành trình. Ngồi, ngồi, ngồi.... Bạn cảm thấy buồn ngủ và điều đó không được phép. Và nếu bạn bắt đầu mê đi, cú đánh giáng lên đầu bạn - cú đánh thực sự đau để đem bạn trở lại ý thức! Bạn không thể thoát được vì tôi liên tục ca ngợi vipassana nhiều thế, cứ nói rằng không có vipassana không có tỏ ngộ, không có chứng ngộ.

Cho nên bạn nói, "Thôi được, bằng cách nào đó tôi sẽ trải qua nó. Đó chỉ là vấn đề vài ngày thôi. Và một điều là chắc chắn: rằng nhiều người đã sống sót, cho nên không có nguy hiểm cho cuộc sống." Vâng, đầu gối của bạn đau và thân thể bạn đau và bạn cảm thấy rất bồn chồn và bạn không được phép cử động; bạn phải ngồi hệt như tượng Phật, làm một điểu rất ngu xuẩn - quan sát hơi thở của bạn. Bây giờ đây là cái loại việc gì cho người chứng ngộ làm? Và cả nghìn nghi ngờ nảy sinh: "Mình đang làm gì đây? Anh chàng hay thế, ngồi và nhìn hơi thở của mình sao?" Bạn chắc đã làm tình với bạn gái, bạn chắc đã làm cả nghìn lẻ một thứ. Và thức ăn ngon xuất hiện… và ngồi trong Kim cương Xanh có vẻ tốt hơn nhiều so với việc ngồi trong toạ thiền! "Sao mình ngồi ở đây? Mình đang làm gì ở đây?"

Tâm trí liên tục hỏi bạn và thực sự dường như không có lối thoát vì nó toàn là tự nguyện; không ai đã ép buộc bạn. Không chỉ điều đó - bạn phải trả tiền cho nó nữa! Bạn đã bao giờ nghe nói về bất kì người nào trả tiền để bị khổ trong địa ngục không? Nhưng khi bạn phải trả tiền cho việc đó, thế thì bạn nghĩ khổ này là xứng đáng.

Mulla Nasruddin nói rằng khi anh ta tới Ấn Độ lần đầu tiên, anh ta cảm thấy rất đói. Khi anh ta đi vào qua Himalayas anh ta bắt gặp một người đang bán quả lạ nào đó, rất đỏ, rất đẹp. Anh ta hỏi giá. Người này nói, "Chỉ hai xu cho cả bó hoa đấy." Thế là anh ta mua cả bó hoa và rồi anh ta bắt đầu ăn nó - và nó cay cháy họng! Nước mắt lăn ròng xuống.

Và người này quan sát và người này nói, 'Ông làm gì vậy? Cái này không phải là quả. Ông sẽ giết bản thân ông! Đây là cỏ thuốc; nó phải được dùng theo khối lượng rất nhỏ cho bệnh đặc thù. Ông đã làm gì vậy? Ông sẽ phát điên!"

Anh ta nói, "Bất kì cái gì xảy ra, đều xảy ra, nhưng vì tôi đã trả hai xu cho nó, tôi phải ăn nó!"

Và anh ta nói, "Tôi liên tục khóc và nước mắt chảy liên tục, nhưng tôi đã kết thúc nó rồi. Tôi đã ăn toàn thể bó hoa những thứ khó chịu này!"

Khi bạn trả tiền, thế thì bạn không thể thoát được. Và chúng ta không bỏ lại bất kì chỗ hở nào; chúng ta làm mọi nỗ lực để cho không người nào có thể trốn thoát.

Một người bị tù vì cưỡng hiếp, giết người, bắt cóc và tống tiền.

Luật sư nói, "Tôi thấy lỗ hổng trong vụ án của ông. Theo Abramovitz vs. Arcaro, January 6, 1911: Tập III, Mục II, trang 6, đoạn 13, tôi nghĩ tôi đã có được câu trả lời. Đừng lo nghĩ, tôi sẽ tìm lối thoát cho ông. Bây giờ tôi phải đi Washington vào thứ hai và tôi sẽ quay lại vào thứ sáu. Trong khi đó - cố mà trốn đi!"

Chúng ta không để lại bất kì lỗ hổng nào ngay chỗ đầu tiên. Không có khả năng nào để trốn thoát nữa, vì bất kì khi nào ai đó trốn khỏi Vipassana tôi đẩy người đó trở lại. Vipassana phải bị chịu đựng bởi lẽ đơn giản rằng nó làm cho bạn đương đầu với bản thân bạn, nó buộc bạn đương đầu với bản thân bạn - bồn chồn của bạn, bất ổn của bạn, cái xấu của bạn, cái điên của bạn. Nó buộc bạn nhìn mọi rác rưởi bạn đang mang bên trong bản thân bạn. Và đó là một trong những bước bản chất nhất để đi ra ngoài.

Nếu bạn muốn đi ra ngoài bất kì cái gì, đầu tiên bạn phải đương đầu với nó. Không đương đầu với nó không có siêu việt. Không có lối tắt, không có có cách nào bỏ qua nó.

Không phải là Phật là kẻ tàn bạo và ông ấy đang cố hành hạ bạn đâu; ông ấy đơn giản làm cho bạn nhận biết về bạn là gì. Và bạn không bao giờ có thể trở nên nhận biết được nếu bạn vẫn còn bận bịu trong công việc hàng ngày của bạn, trong những dính líu thường ngày của bạn. Bạn bị mắc míu từ sáng tới tối tới mức bạn không có bất kì thời gian nào, bất kì không gian nào để nhìn vào bên trong, để cảm bản thân bạn, để thấy bạn là ai, bạn ở đâu, bạn đang làm gì.

Vipassana ép buộc bạn - không có chỗ nào để đi. Bạn phải quan sát hơi thở của bạn, bạn phải nhìn vào các ý nghĩ của bạn hết ngày nọ tới ngày kia.

Sau ngày thứ bẩy, cái gì đó bắt đầu lắng đọng. Nếu bạn kiên quyết, nếu bạn kiên trì, nếu bạn đủ kiên nhẫn, thân thể bạn học được cách lắng đọng, tâm trí bạn học được cách lắng đọng, việc thở của bạn trở thành bình tĩnh và bình thản, gần như không thấy được. Nhưng bạn có thể cảm thấy cái gì đó đã thay đổi; bầu khí hậu là khác: bạn không bồn chồn, bạn không bất ổn. Và đột nhiên, dường như mặt trời đã mọc, mọi tranh đấu bồn chồn biến mất. Địa ngục qua rồi. An bình lớn giáng xuống bạn, im lặng tới sau cơn bão và mọi thứ dường như sạch sẽ, rất sạch sẽ, thuần khiết không vết nhơ, hồn nhiên, và dường như một tầng bụi bặm đã biến mất khỏi ý thức của bạn. Ý thức của bạn dường như trong suốt. Bạn có thể lần đầu tiên thấy mầu xanh, mầu đỏ, mầu vàng của cây. Bạn có thể lần đầu tiên nghe thấy tiếng hót của chim - dường như cái gì đó đã có trong tai bạn chắn chúng và cái gì đó đã có trong mắt bạn như tấm màn, giờ biến mất. Đột nhiên bạn cảm thấy nhẹ, rất nhẹ.

Người ta nói: Các thiên thần bay vì họ coi bản thân họ là ánh sáng. Bạn đột nhiên cảm thấy ánh sáng, đầy ánh sáng và nhẹ tới mức bạn có thể bay, gần như bay. Sức hút đã biến mất. Bạn đã đi vào trong một thế giới khác: thế giới của gia trì.

Và thế thì, Sundardas này, bạn sẽ biết phẩm chất khác của tiếng cười nảy sinh trong bạn. Nó sẽ không được tô vẽ trên môi, nó sẽ tới từ chiều sâu của bạn. Và bạn sẽ cười chẳng vì lí do nào chút nào; bạn sẽ là tiếng cười. Đó là tiếng cười Thiền - vô động cơ, từ niềm vui vô cùng, từ vui sướng vô cùng, từ sáng suốt vô cùng vào mọi thứ.

Vâng, bạn cần chuyện cười hay!

Sau một ngày thảo luận dài ở Trung tâm tôn giáo thế giới ở Geneva, giáo sĩ Zuckerman thấy bản thân ông ấy ngồi cùng bàn ăn với cha O'alley.

Giáo sĩ ăn chung món thịt bê thái lát, trong khi linh mục đang cắt các lát đùi lợn sấy dầy.

"Ông-a có thích thử chút đùi lợn sấy này không?" linh mục hỏi. "Nó thực sự ngon!"

"Ái chà, không đâu," giáo sĩ Zuckerman đáp, "điều đó chống lại tôn giáo của chúng tôi."

"À, nhưng nó ngon thế! Ông-a có chắc ông không thích nếm một chút không?"

"Cám ơn, không," giáo sĩ nói. "Từ thời Abraham, thịt lợn đã bị người của chúng tôi coi là không sạch, và lợn trong mọi dạng của nó là bị cấm với chúng tôi."

"À! Ông không biết ông bị bỏ lỡ cái gì đâu, giáo sĩ," linh mục nói, vừa giơ ra một miếng thịt lợn.

"A! Nhưng ông đã không nếm món cá băm mà vợ tôi làm, thưa cha. Về vợ ông thì sao, thưa cha? Bà ấy có là người nấu ăn giỏi không?"

"À... thế này, ông giáo sĩ, điều đó tôi không thể nói được, vì tôi không lấy vợ."

"Không lấy vợ à? Vậy ông làm gì cho việc giao cấu?"

"Để... làm gì?"

"Tôi ngụ ý - ông có được dục ở đâu?"

"Dục à?!" linh mục nói. "Hỡi ôi, ông giáo sĩ, trong tôn giáo của tôi điều đó bị cấm với chúng tôi, người phụng sự Đức Chúa, cấm đi vào con đường xác thịt."

"Ông ngụ ý - ông không bao giờ có dục sao?" giáo sĩ hỏi. "Không, tôi không có!" linh mục đáp. "Ô hô! Ông nên thử nó... nó tốt hơn lợn!"

Câu hỏi thứ năm

Osho ơi, thầy có thực nghĩ rằng hư không đẹp đã bao giờ bắt nguồn từ Italy không?

Gautama,

Tôi không phải là chuyên gia về Italy. Tôi thậm chí đã không nếm món mì ống!

Sannyasin Italy đầu tiên của tôi, Veet Sandeh, có lần đã chuẩn bị món mì ống cho tôi, nhưng nó có mùi dữ dội - nó có mùi giống như người Italy! - tới mức tôi không thể ăn được nó. Và Veet Sandeh là một trong những người Italy hoàn hảo nhất. Tôi nghĩ cô ấy chắc chẳng bao giờ tắm trong cả đời!

Cho nên tôi thực sự không biết liệu bất kì cái gì đẹp đã bao giờ bắt nguồn từ Italy hay không, nhưng tôi có thể nói với bạn điều các chuyên gia nói. Họ nói rằng hai thứ đã bắt nguồn từ Italy, hai thứ đẹp, nhưng cả hai bị sở hữu bởi Sophia Loren.

Câu hỏi thứ sáu

Osho ơi, tôi phải là người tham nhất trên toàn thế giới. Tôi phải làm gì về điều đó?

Kamal,

Bạn đang thú tội hay đang khoe khoang đấy? Thế giới rất lớn và và bạn biết gì về toàn thế giới? Không thể là người đầu tiên trong bất kì cái gì; ngay cả trong tham bạn cũng không thể là người đầu tiên, vì mọi người đang đi trong vòng tròn. Không ai là người đầu tiên. Đừng trở nên quan tâm thế với tham của bạn và đừng cảm thấy mặc cảm nữa. Mọi người đều tham.

Chừng nào bạn chưa biết rằng bạn là bất tử, bạn sẽ vẫn còn tham; tham tới vì chết. Bạn có thể không bao giờ nghĩ về điều đó, nhưng tham tồn tại vì chúng ta sợ chết. Vì chết có đó chúng ta muốn có nhiều sống nhất có thể được; chúng ta tham. Chúng ta muốn ăn nhiều hơn, chúng ta muốn có nhiều đàn bà hay đàn ông nhất có thể được, chúng ta muốn có nhiều tiền nhất có thể được, vì chết có đó. "Mọi thứ sẽ sớm bị kết thúc, cho nên trước khi điều đó xảy ra hãy có mọi cái mà có thể đi, đừng bỏ lỡ thứ nào." Đó là cách tham nảy sinh. Tham không là gì ngoài sợ chết. Tham là từ sợ, chính người sợ trở thành tham.

Người bạo dạn thực sự không tham chút nào; người đó chia sẻ. Người đó không có tính sở hữu, người đó rất hạnh phúc để cho. Người đó liên tục cho bất kì cái gì người đó có; người đó liên tục cho vì niềm vui vô cùng của việc cho.

Bạn sẽ vẫn còn tham đấy, Kamal, chừng nào bạn chưa trải nghiệm tính vĩnh hằng của bạn: rằng chết sẽ không làm bất kì sứt mẻ nào trong bạn, rằng chết sẽ không làm bất kì thay đổi nào trong bạn, rằng chết chỉ là của thân thể, tâm thức của bạn vẫn tiếp tục. Tâm thức của bạn là hiện tượng vĩnh hằng duy nhất. Mọi thứ khác đều thay đổi, nhưng tâm thức của bạn thì không. Nhưng bạn không biết bất kì cái gì về tâm thức, do đó có tham.

Mọi tôn giáo trên thế giới đã từng dạy, "Không tham," nhưng điều đó đã không tạo ra bất kì khác biệt nào. Điều đó đã làm cho mọi người tham về thế giới khác, có vậy thôi. Điều đó đã làm cho mọi người tham cõi trời và những thú vui cõi trời, có vậy thôi. Nhưng điều đó đã không làm thay đổi tham của họ; nó thậm chí đã làm tăng tham của họ lên. Tôi không bảo bạn đừng có tính tham. Tôi nói có ý thức, có ý thức nhiều hơn, và bạn sẽ ngạc nhiên: khi tâm thức bạn tăng trưởng, tham bắt đầu biến đi. Giống như lá khô, nó bắt đầu rụng xuống, nó không để lại dấu vết nào đằng sau.

Skolnik, người keo kiệt vùng Scarsdale, thức dậy một sáng thấy rằng trong đêm vợ mình đã chết. Sau một thoáng nhìn và hình dạng cứng đờ nằm đó bên cạnh mình, anh ta nhảy ra khỏi giường và chạy vào phòng lớn.

"Daisy," anh ta gọi cô hầu trong bếp "tới chân cầu thang nhanh lên!"

'Vâng," cô ấy kêu lên. "Cái gì vậy?"

"Chỉ làm một trứng cho bữa sáng nay thôi nhé!"

Bạn có thể hơn điều đó không?

Khi Tổng vụ thu thuế quốc gia hỏi anh ta và muốn biết tại sao anh ta tuyên bố mẹ anh ta là được miễn trừ mặc cho sự kiện bà ấy đã chết năm năm rồi, Bernstein nói, "Ồ, nhưng mẹ vẫn rất sống động trong tim tôi."

Một đôi người Do Thái đi tới trung tâm mua sắm và để con của họ và chiếc xe ngựa cùng với các xe khác ở trước chỗ mua sắm. Mua bán xong xuôi, họ bắt đầu về nhà. Đi được qua vài khối nhà, người vợ quay sang chồng, người đang điều khiển chiếc xe ngựa, và hoảng hốt kêt lên, "Cái đó không có con chúng ta!"

"Im cái mồm lớn của bà đi!" anh ta đáp. "Đây là chiếc xe tốt hơn."

Mọi người đang sống trong tham. Kamal, sẽ khó là người đầu tiên đấy! Ngay cả nhận biết rằng bạn tham cũng là dấu hiệu tốt: nó là việc bắt đầu, việc bắt đầu tốt, nếu bạn trở nên nhận biết về nó. Và nhớ, đừng trở nên mặc cảm về nó vì đó là cách lại làm mất đi nhận biết của bạn. Không bắt đầu ăn năn về nó vì việc ăn năn có nghĩa là bạn đang nghĩ về quá khứ, cái không còn nữa. Đừng bắt đầu cố là không tham vì bất kì cái gì bạn làm sẽ là tham - ngay cả nỗ lực là không tham sẽ chỉ được bắt rễ trong tham. Người ta có thể trở thành tham thế về việc là không tham!

Tôi đã thấy những người đã trở nên tham về việc là không tham tới mức họ liên tục từ bỏ cái này cái nọ. Tham của họ đã lấy chỗ rẽ mới: nó đang đứng lộn đầu, nó đang làm sirshasan, đứng trên đầu. Bây giờ họ là tham về không tham; không tham đã trở thành sở hữu của họ, tiền của họ, quyền của họ. Bây giờ họ được kính trọng vì cái không tham của họ. Họ đã được kính trọng ban đầu vì tiền của họ; bây giờ họ được kính trọng vì từ bỏ tiền. Bây giờ họ liên tục từ bỏ nhiều nhất có thể được - tới cực đoan đầy đủ nhất. Họ có thể từ bỏ quần áo, họ có thể đứng trần trụi. Họ có thể từ bỏ mọi thứ, nhưng sâu bên dưới tham có đó, họ vẫn tham. Nó đơn giản là tham và không cái gì khác. Bây giờ họ đang hi vọng rằng họ sẽ được thưởng trên thiên đường - phần thưởng lớn đang chờ đợi họ.

Cho nên đừng cố trở thành không tham. Người tham không thể làm được bất kì cái gì về tham. Và điều đó cũng là vậy với các thứ khác nữa. Người giận cố là không giận thì sẽ không thay đổi được con người của người đó. Người bạo hành cố là bất bạo hành sẽ vẫn còn là bạo hành; bạo hành của người đó bây giờ sẽ lấy hình tướng tinh vi.

Điều duy nhất là có thể là có ý thức về tham của bạn. Và tôi không nói rằng bạn sẽ được thưởng trong thiên đường, tôi không nói bất kì cái gì về tương lai. Tôi đơn giản nói rằng nếu bạn trở nên nhận biết về tham, nó biến mất. Và khi nó biến mất, cuộc sống là phúc lạc ở đây và bây giờ - không trong tương lai, không như phần thưởng.

Tham làm bạn què, giận làm bạn què, bạo hành làm bạn què. Khi tất cả chúng biến mất.... Và tất cả chúng biến mất qua một phương pháp. Duy nhất một phương pháp là đủ - thiền là đủ. Mọi bệnh biến mất qua việc dùng duy nhất một phương thuốc.

Từ "thuốc" và "thiền" bắt nguồn từ cùng một gốc. Thiền là thuốc tối thượng: nó chữa mọi bệnh của bạn.

Nhớ lại Yoka đi. Ông ấy nói: Không chặt cành, chặt rễ.

Vô ý thức là rễ, Kamal. Chặt rễ, là có ý thức, và thế rồi, ở đây bây giờ, bạn là người mới. Ở đây bây giờ, cuộc sống của bạn được biến đổi, bạn trở nên chói sáng, bạn rạng ngời phúc lạc, bạn rạng ngời phúc lành, bạn trở thành thiên đường.

Bất kì chỗ nào người của nhận biết đi tới, ở đó là thiên đường. Bạn không thể đưa người của phúc lạc, của nhận biết, của thiền, của tỏ ngộ, xuống địa ngục, vì nếu người đó tới địa ngục, địa ngục sẽ là thiên đường cho người đó. Và bạn không thể đưa người vô ý thức vào thiên đường vì bất kì chỗ nào người đó ở, người đó sẽ thấy địa ngục của mình. Nếu nó không có đó người đó sẽ tạo ra địa ngục của mình - vô ý thức của người đó sẽ phóng chiếu địa ngục của người đó.

Thu lại một nguyên lí đơn giản, toàn thể triết lí của mọi người đã thức tỉnh là: Vô ý thức là địa ngục, có ý thức là cõi trời.

Câu hỏi thứ bẩy

Osho ơi, tôi được sinh ra vào ngày 29 tháng 2, do đó ngày sinh của tôi chỉ tới một lần trong bốn năm. Có ý nghĩa nào đó trong nó không?

Gandharva,

Ngày 28 và 29 tháng giêng hay tháng hai hay tháng ba - đây toàn là sự tuỳ tiện. Đây là những ý tưởng bị áp đặt của chúng ta. Sự tồn tại không biết gì tới tháng hai, tháng ba. Cho dù bạn được sinh vào ngày 1 tháng tư cũng chẳng có ý nghĩa gì trong nó! Bạn sẽ không là kẻ ngu lớn hơn bạn đang vậy, bạn sẽ vẫn là như vậy. Ngày 29 tháng hai có thể có ý nghĩa gì? Nhưng mọi người muốn ý nghĩa nào đó.

Tôi đã nghe nói duy nhất một tai nạn đã xảy ra vào ngày 29 tháng hai: đó là ngày sinh của Morarji Desai.

Người coi giữ vườn bách thú nói với khách du lịch: "Trong chuồng này chúng ta có thể thấy báo. Con vật này có một đốm đen trong mọi ngày trong năm."

Bà già nói: "Thế năm nhuận thì sao?"

Người coi vườn bách thú nghĩ nhanh: "À vâng - nhìn này, thưa bà, nếu tôi nâng đuôi nó như vậy - chú ý ngày 29 tháng hai!"

Và câu hỏi cuối cùng

Osho ơi,

Làm sao thầy xoay xở nói được nhiều bài diễn thuyết hay thế?

Devakar

Bài diễn thuyết gì vậy? Bạn gọi cái yakkety-yak (buôn chuyện) này là bài diễn thuyết sao? Bài diễn thuyết là hiện tượng nghiêm chỉnh! Bài diễn thuyết là cái gì đó tôn giáo, linh thiêng, thiêng liêng. Nó được chuyển giao trong nhà thờ, đền chùa. Chỗ này không phải là nhà thờ. Chỗ này thuộc về người say - nó là quán rượu! Bài diễn thuyết gì? Tôi chưa bao giờ chuyển giao bất kì bài diễn thuyết nào. Vâng, tôi buôn chuyện, điều đó đúng, nhưng không có nguyên tắc chỉ đạo nào trong nó và không có nghệ thuật, không có bí mật trong nó. Nó rất đơn giản - phương pháp của tôi là rất đơn giản.

Một hoàng đế lớn đi qua một làng. Ông ta là một trong những chiến binh nổi tiếng nhất của những ngày đó và ông ta là người yêu cung thuật. Ông ta yêu những người là cung thủ hoàn hảo. Đi qua một làng ông ấy thấy trên nhiều cây, cột đèn, hàng rào vườn, các mũi tên cắm đích xác vào giữa hình tròn - đích xác vào giữa, tại tâm của vòng tròn. Nhiều mũi tên thế ở mọi nơi... ông ta ngạc nhiên.

Ông ta hỏi, "Người này là ai vậy? Ta chưa bao giờ thấy một cunh thủ hoàn hảo thế! Mục tiêu của anh ta là hoàn hảo, anh ta không bao giờ bắn trượt, thậm chí không lệch một li. Mũi tên bao giờ cũng đâm vào đích xác tâm điểm. Từng mục tiêu đều là bằng chứng cho điều đó." Ông ta dừng xe lại, ông ta gọi mọi người trong làng tới. Ông ta nói, "Người này là ai?"

Và tất cả họ đều cười và nói, "Đừng lo nghĩ về anh ta. Anh là là người điên đấy!"

Ông ta nói, "Các ông ngụ ý gì bởi người điên? Anh ta có thể điên, nhưng anh ta là cung thủ vĩ đại nhất ta đã từng thấy."

Họ nói, "Điều đó chẳng liên quan gì tới cung thuật cả. Anh ta chẳng biết gì về cung thuật đâu."

Nhà vua nói, "Nhưng thế thì đó là thách đố. Làm sao anh ta xoay xở được?"

Họ nói, "Điều đó đơn giản. Trước tiên anh ta bắn mũi tên vào cây và thế rồi anh ta đi tới và làm ra vòng tròn quanh nó!"

Đó đích xác là phương pháp của tôi. Nó là đơn giản! Do đó bạn có thể hỏi bất kì cái gì. Bất kì cái gì tôi muốn nói, tôi nói nó. Đầu tiên tôi bắn mũi tên và thế rồi tôi vẽ vòng tròn quanh nó - chỉ như cái chạm kết thúc!

Một linh mục địa phương có đôi lời với ông tổng giám mục và trong quá trình đối thoại đã nói, "Mọi sự đều ổn với ông, thưa Ngài. Khi ông chuẩn bị buổi giảng lễ ông có thể chuyển giao nó cho nhiều nhà thờ trong giáo phận, nhưng tôi phải cho hai buổi giảng lễ mọi chủ nhật."

Ông tổng giám mục đáp, "Ông đáng ra nên có khả năng cho một buổi giảng lễ thôi về gần như bất kì chủ đề nào với lưu ý về thời gian, như tôi có thể làm."

"Tôi sẽ theo lời ông về điều đó," linh mục nói. "Chủ nhật tới ông đến nhà thờ của tôi đi và tôi sẽ cho ông bài kiểm tra."

Ông tổng giám mục đồng ý và đúng trình tự đi tới tới bục giảng để tìm ra một thẻ có một từ "táo bón" được viết trên nó. Không ngần ngại ông ấy bắt đầu, "Và Moses uống hai viên thuốc và đi sang phía bên núi."

Xem tiếp Chương 5 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post