Read more
Bước trong
Thiền, Ngồi trong Thiền - Osho
Chương 6. Tình yêu tuyệt đối trong tự do tuyệt đối
Câu
hỏi thứ nhất
Osho
ơi, tại sao tôi muốn thức dậy khi, như thầy nói, việc thức tỉnh chỉ xảy ra khi
tôi không hiện hữu? Điều này dường như rất ngược đời.
Deva Satyarthi,
Bản ngã không phải là cái ngã thực của bạn; bản ngã là
thực thể giả, tuỳ tiện. Chính bản ngã là giấc ngủ của bạn, cái bao quanh bạn
như bóng tối, như mây. Ẩn đằng sau bóng tối này là cái ngã thực của bạn, con
người thực của bạn, cái muốn thức dậy, cái muốn thoát ra khỏi mọi khói này, cái
muốn thoát ra khỏi nhà tù của bản ngã.
Thực sự không có điều ngược đời, nó chỉ dường như vậy
thôi. Nó dường như ngược đời. Câu hỏi của bạn dường như có liên quan... nhưng bạn
có hai cái ngã. Một cái ngã là cái ngã thực: cái ngã mà bạn được sinh ra cùng
nó, cái ngã mà đã có ngay cả trước việc sinh của bạn, cái ngã mà sẽ có đó ngay
cả khi chết đã xảy ra, cái ngã mà đang chạy ngầm bên dưới như dòng chảy ngầm.
Và cái ngã kia được tạo ra bởi bạn, bởi gia đình của bạn, bởi nhà thờ, bởi xã hội,
bởi nhà nước, bởi đám đông.
Cái ngã giả này là kẻ giả vờ: nó giả vờ là cái ngã thực.
Và cái ngã thực muốn thoát ra khỏi cái ngã không thực bao quanh nó. Chính đau
khổ thường xuyên thuộc vào cái ngã thực vì cái thực bị ngột ngạt bởi cái không
thực; cái thực cảm thấy bị cầm tù trong xà lim tối. Cái ngã thực là bao la và
đã trở nên bị giới hạn trong một không gian rất nhỏ. Nó què quặt và tê liệt.
Cho nên khi tôi nói thức tỉnh xảy ra chỉ khi bạn không
hiện hữu, tôi ngụ ý khi bản ngã giả của bạn không còn nữa. Và đó là cái
"tôi" duy nhất bạn nhận biết ngay bây giờ - đó là cái "tôi"
mà bạn bị đồng nhất với. Do đó tôi nói bất kì cái gì bạn biết về bản thân bạn sẽ
không có đó khi việc thức tỉnh xảy ra. Điều đó không ngụ ý bạn sẽ không hiện hữu
ở đó. Bạn sẽ hiện hữu ở đó, nhưng cái "bạn" đó sẽ là mới mẻ, hoàn
toàn gián đoạn với cái "bạn" này mà bạn đang sống ngay bây giờ, tới mức
tốt hơn cả là không nhắc tới nó chút nào.
Do đó Phật im lặng về nó. Không chỉ có thế... nếu bạn
khăng khăng, ông ấy gọi cái ngã thực của bạn là anatta, vô ngã, bởi lẽ đơn giản
rằng gọi nó cũng là cái ngã có thể gây lẫn lộn. Cái giả được biết như cái ngã;
nếu cái thực cũng được gọi là cái ngã, bạn có thể bị lẫn lộn. Bạn đã bị lẫn lộn
quá nhiều rồi! Phật gọi nó là vô ngã.
Nhưng đừng mất can đảm. Đừng lo nghĩ, đừng sợ rằng bạn
sẽ chết hoàn toàn. Như bạn vậy, bạn sẽ không có đó, nhưng bạn sẽ có đó như bạn
phải vậy. Con người tự nhiên, tự phát của bạn sẽ có đó.
Và Phật cũng đúng khi gọi nó là vô ngã vì khi cái ngã
thực có đó bạn không có bất kì ý tưởng nào về "tôi." Cái
"tôi" cũng là ý nghĩ. Cái ngã thực không có ý tưởng nào về
"tôi"; cái ngã thực là một với cái ngã vũ trụ. Nó không tách rời khỏi
sự tồn tại, nó không phải là hòn đảo. Cái ngã không thực là tách rời, cái ngã
không thực tạo ra phân tách, do đó, cái ngã không thực tạo ra khổ. Là tách rời
khỏi cái toàn thể là thành khổ. Là một với cái toàn thể là phúc lạc.
Và điều ngược đời này là rõ ràng duy nhất; không có điều
ngược đời nào khác trong thực tại.
Một sáng chủ nhật tại giáo xứ St. Mary, Little
Wakefield, tấm biển công bố chủ đề của buổi giảng lễ hôm đó có viết: "Và xin
tha thứ cho sự vi phạm của chúng tôi." Vài mét đằng xa, bị mắc kẹt trong
đám cỏ, là tấm biển khác có viết: "Vi phạm sẽ bị truy tố."
Cũng giống điều đó: không có mâu thuẫn thực, nhưng nó
dường như có đó. Một mặt, tấm biển viết: "Và xin tha thứ cho sự vi phạm của
chúng tôi," và trên tấm biển khác viết: "Vi phạm sẽ bị truy tố."
Nhưng chúng không đề cập tới cùng đối thể; nghĩa của chúng là khác toàn bộ.
Khi tôi nói bạn sẽ không có đó, tôi đang nói về cái
ngã nhân tạo - cái không là bạn nhưng là cái bạn đã đi tới tin rằng bạn là nó.
Cái ngã thực của bạn sẽ có đó - cái là bạn nhưng cũng là cái bạn đã quên hoàn
toàn.
Câu
hỏi thứ hai
Osho
ơi, xin thầy bình luận về những lời này của Yoka: bằng toạ thiền chúng ta có thể
trực tiếp thu được chân lí tối thượng. Các học giả thích dạy người khác nhưng
không có thuyết phục sâu cho bản thân họ. Một khi ông đã làm lộ ra các định kiến
của ông, ông có thể thấy cái ngã thực của ông. Làm sao ông có thể vẩn vơ trong
cuộc vật lộn bên ngoài?
Anurag,
Lời của Yoka bao giờ cũng cực kì hay. Ông ấy là một
trong những Thiền sư vĩ đại nhất. Đã có nhiều nhà huyền bí Thiền, nhưng có khác
biệt giữa Thầy và nhà huyền bí.
Nhà huyền bí là người đã biết chân lí, nhưng tuyệt đối
không có năng lực kể lại nó cho người khác. Ông ấy không có phương tiện, ông ấy
không thể phát minh ra phương pháp, ông ấy không có kĩ năng. Ông ấy không thể vẽ
được nó, ông ấy không thể hát được nó, ông ấy không thể múa được nó, ông ấy
không thể nói được nó. Ông ấy hoàn toàn câm. Kinh nghiệm bỏ ông ấy lại gần như
bị say sưa - say tuý luý. Bạn có thể thấy rằng cái gì đó đã xảy ra, cái gì đó cực
kì quan trọng. Bạn có thể cảm thấy rung động nào đó quanh ông ấy. Bạn có thể cố
hiểu cái gì đã xảy ra. Nhưng từ phía ông ấy không có nỗ lực nào để trao đổi, để
giao cảm. Ông ấy bị sững sờ bởi điều ông ấy đã thấy, ông ấy ở trong kính nể tới
mức ông ấy đã quên mất ngôn ngữ. Ông ấy đã đi vào trong vô trí và ông ấy đã
quên mất con đường đi tới tâm trí cũ. Đầu tiên ông ấy quen sống trong tâm trí,
thế rồi ông ấy đã cố gắng vất vả để tìm ra con đường hướng tới vô trí. Bây giờ
ông ấy ở trong vô trí, nhưng ông ấy đã quên mất con đường tới tâm trí. Ông ấy
không thể dùng được tâm trí - ông ấy đã đánh mất tâm trí của mình. Ông ấy gần
như, với mọi chủ định thực tế, là điên - tuyệt đối vui vẻ, tuôn chảy với phúc lạc,
đẹp, duyên dáng; cái gì đó đáng nhìn, cái gì đó của cõi bên kia, nhưng không hữu
dụng thực tế.
Thầy là người đã đạt tới điều tối thượng nhưng có năng
lực quay lại xuống thế giới nơi bạn hiện hữu. Thầy là người đã đạt tới đỉnh Everest
của tâm thức nhưng có khả năng đi xuống trở lại thung lũng tối nơi hàng triệu
người vẫn đang sống, và trao đổi với họ về cái gì đó mà không thể trao đổi được,
để làm vài cử chỉ hướng tới đỉnh cao nhất. Có thể một trong cả triệu người sẽ
có khả năng nhìn lên mặt trăng nơi ngón tay ông ấy đang trỏ tới, nhưng ngay cả
điều đó cũng là quá đủ.
Thầy là cái gì đó cộng thêm. Nhà huyền bí biết nhưng
không thể giúp được bạn biết. Thầy biết và có thể giúp bạn biết.
Yoka là Thầy, Thầy có kĩ năng lớn. Do đó lời của ông ấy
phải được suy ngẫm - từng lời đều có ý nghĩa. Ông ấy nói:
Nhưng toạ thiền chúng ta có thể trực tiếp thu được
chân lí tối thượng.
Thứ nhất: bằng toạ thiền... toạ thiền ngụ ý chỉ ngồi
và không làm gì. Đó là hiện tượng duy nhất trong Thiền; không chỗ nào khác điều
đó đã xảy ra. Không tôn giáo nào khác đã từng có khả năng tạo ra phương cách
này của việc chỉ ngồi. Mọi tôn giáo đều cung cấp cho bạn cái gì đó để làm: tụng
mật chú, thốt ra lời cầu nguyện, lặp lại những từ nào đó từ kinh sách linh
thiêng hay đi qua nghi lễ, nhưng làm cái gì đó: bài tập thể chất - yoga - hay
bài tập tinh thần nào đó - quán tưởng, tập trung, suy ngẫm. Nhưng một điều là
chắc chắn: mọi tôn giáo đã cung cấp cho bạn cái gì đó để làm.
Và Thiền nói - và có sáng suốt lớn trong nó - rằng nếu
bạn liên tục làm cái gì đó, tâm trí sẽ liên tục sống; bạn sẽ không bao giờ có
khả năng siêu việt trên nó. Bạn có thể có khả năng kiểm soát nó, nhưng kiểm
soát không phải là siêu việt. Bạn có thể có khả năng làm nó đức hạnh hơn, nhưng
là đức hạnh không phải là biết cái không thể biết. Là đức hạnh là chọn lựa, và
bất kì khi nào bạn chọn bạn đang chọn cảnh nô lệ. Mọi chọn lựa đều dẫn tới sự lệ
thuộc.
Ai đó trở thành tội nhân - người đó đã chọn xiềng sắt;
và ai đó trở thành thánh nhân - người đó đã chọn xiềng vàng, xiềng đẹp, xiềng
có giá trị. Nhưng xiềng là xiềng; dù chúng được làm bằng vàng hay bằng sắt
không tạo ra khác biệt gì. Thực ra, xiềng vàng là nguy hiểm hơn nhiều, vì với
xiềng sắt sớm hay muộn bạn sẽ phát chán, bạn sẽ muốn thoát ra khỏi chúng -
chúng làm bẽ mặt. Với xiềng vàng bạn có thể cảm thấy rằng chúng không phải là
xiềng chút nào, chúng là đồ trang sức. Bạn có thể bắt đầu yêu thích chúng, bạn
có thể bắt đầu bám lấy chúng - chúng là quí giá thế! Bạn sẽ hạnh phúc rằng bạn
có chúng. Bạn sẽ coi người khác không có chúng như người nghèo, người không
may.
Các thánh nhân của bạn nhìn tội nhân như kẻ không may.
Họ cảm thấy thương hại những người đó vì họ nghĩ rằng tội nhân nhất định xuống
địa ngục còn họ lên cõi trời. Cả hai đều trong địa ngục!
Địa ngục bị chia thành hai phần - để tôi nói cho bạn
chân lí! Một phần là chỗ các thánh nhân sống, phần kia là chỗ các tội nhân sống.
Tội nhân sống cuộc sống kém thoải mái hơn - bạn có thể gọi nó là nhà tù hạng
ba. Ở Ấn Độ người ta thường dùng việc phân giai cấp trong thời Raj nước Anh:
giai cấp hạng ba dành cho những tội phạm và giai cấp hạng nhất dành cho những
người lãnh đạo chính trị - dành cho Mahatma Gandhi và Pundit Jawaharlal Nehru,
vân vân. Cũng giống điều đó, trong địa ngục có hai phân chia: một phân chia
dành cho tội nhân, phân chia kia dành cho thánh nhân.
Thánh nhân được cung cấp với chút ít thoải mái. Họ đã
khổ quá nhiều trong việc sống thánh thiện, do đó họ phải được đền bù. Tội nhân
đã tận hưởng quá nhiều, do đó chút ít khổ sẽ mang tới cân bằng, nhưng không có
mấy khác biệt. Bất kì chỗ nào bạn chọn, bạn đều trong sự lệ thuộc.
Thiền dạy nhận biết vô chọn lựa: không cái này không
cái kia, neti neti. Nó dạy bạn phủ định tuyệt đối. Và đó là nghĩa của toạ thiền:
không làm gì, không hát bài hát của bộ phim, không nói lời cầu nguyện, không
làm gì cả.
Khoảnh khắc bạn làm cái gì đó, tâm trí trở nên mạnh,
vì tâm trí là người làm. Và khoảnh khắc bạn là người làm, bản ngã quay lại. Bản
ngã là người làm. Khi bạn ở trong trạng thái vô làm, tâm trí phải dừng lại, bản
ngã phải biến mất.
Vô làm là cái chết của tâm trí và bản ngã: đó là nghĩa
của ngồi thiền.
Yoka nói:
Bằng ngồi thiền chúng ta trực tiếp thu được chân lí tối
thượng.
Và không có nhu cầu chờ đợi, không có nhu cầu trưởng
thành dần dần; người ta có thể biết trực tiếp chân lí. Không cái gì khác được cần;
người ta có thể biết chân lí tối thượng ngay lập tức. Nó là bước nhảy lượng tử
từ tâm trí sang vô trí.
Học nghệ thuật chỉ ngồi im lặng, không làm gì... và
xuân tới và cỏ tự nó mọc lên.
Thiền là phương pháp của chứng ngộ bất thần, không phải
chứng ngộ dần dần. Không có vấn đề về chứng ngộ dần dần, không có vấn đề về mức
độ. Hoặc bạn có nó hoặc bạn không có nó. Và Thiền nói: Lấy cú nhảy, dũng cảm
lên, và có nó trong tính toàn bộ của nó. Và nó là có thể ngay bây giờ. Nó là có
thể chỉ bây giờ. Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ!
Các học giả thích dạy người khác nhưng không có thuyết
phục sâu cho bản thân họ.
Tránh các học giả ra - họ không biết bản thân họ. Họ
đã học từ kinh sách; họ đã không trải nghiệm nó một cách trực tiếp. Họ đã không
nhận ra nó; nó không phải là kinh nghiệm riêng của họ. Tránh các học giả ra.
Một khi ông đã làm lộ ra các định kiến của ông, ông có
thể thấy cái ngã thực của ông.
Mọi điều được cần là bỏ định kiến của bạn. Tâm trí bạn
bao gồm các định kiến của bạn: là người Ấn Độ, là người Nhật Bản, là ngườu
Italy, là người Đức, là người Mô ha mét giáo.
Đó là lí do tại sao tôi liên tục đánh người Italy và
người Đức và người Anh và người Ấn Độ. Bây giờ tôi nhận được nhiều yêu cầu thế
từ các sannyasin Tây Ban Nha, những người viết thư: "Osho ơi, tại sao thầy
loại chúng tôi ra?" Và sannyasin Australiathì viết: "Thầy đã hoàn
toàn quên mất về Australia rồi à?" Đợi đã! Lần lượt tôi sẽ đánh mọi người!
Tôi sẽ không chừa bất kì ai đâu.
Mọi định kiến của bạn đều phải bị phá huỷ, đập tan. Chỉ
thế thì bạn mới có thể đi tới thực tại của bạn.
Yoka nói:
Làm sao ông có thể vẩn vơ trong cuộc vật lộn bên
ngoài?
Một khi bạn đã bỏ mọi định kiến của bạn - tâm trí của
bạn - mọi việc hướng ngoại của bạn biến mất, mọi tham vọng của bạn biến mất. Thế
thì không có gì để đạt tới. Bạn đã tìm ra kho báu của các kho báu, vương quốc của
Thượng đế.
Câu
hỏi thứ ba
Osho
ơi, tại sao tôi có thể chấp nhận gần như mọi thứ một cách nhẹ nhàng ngoại trừ
chồng tôi, Pravasi? Tại sao tôi tranh đấu với anh ấy thế? Tại sao tôi bao giờ
cũng cố thay đổi anh ấy?
Deva Nirdosh,
Đó là câu chuyện cổ đại nhất. Nó chẳng liên quan gì tới
bạn hay Pravasi nói riêng. Thể chế hôn nhân là thể chế xấu - thực ra là xấu nhất.
Mọi thể chế xấu khác đều dựa trên thể chế hôn nhân.
Ngày hôn nhân biến mất khỏi thế giới, các nhà nước sẽ
biến mất, vì tất cả chúng đều cần gia đình làm cơ sở. Nhà thờ sẽ biến mất, tôn
giáo sẽ biến mất. Toàn thể quá khứ được bắt rễ trong gia đình, và gia đình được
bắt rễ trong phát minh về hôn nhân.
Hôn nhân là xấu vì nó phá huỷ tự do của hai người. Tự
do là giá trị tối thượng với tôi. Bất kì cái gì phá huỷ tự do đều chống lại bản
tính con người. Và khi tự do của bạn bị phá huỷ bạn giận dữ, bạn trong thịnh nộ.
Và bạn sẽ ném mọi thịnh nộ của bạn lên ai? Vợ tìm thấy chồng, chồng tìm thấy vợ.
Họ bị đóng lại, sẵn có cho nhau, và bị buộc lại với nhau theo cách mà việc
thoát ra là không dễ dàng. Xã hội đã làm cho việc thoát ra thành khó khăn theo
mọi cách hay gần như là không thể được.
Hôn nhân có lối vào nhưng không có lối ra. Hay, cho dù
lối ra đã trở thành có thể ở vài nước, nó không thực sự được kính trọng; nó bị
kết án, sự kết án tinh vi. Hôn nhân được ca ngợi. Các tu sĩ liên tục nói,
"Hôn nhân được làm trong cõi trời," và họ liên tục nói, "Đây là
cái gì đó linh thiêng." Toàn thể thể chế phụ thuộc vào tính linh thiêng của
hôn nhân. Nhưng nó không linh thiêng, nó thực sự rất xấu. Nó đã phá huỷ toàn thể
nhân loại.
Và bạn không thể trả thù tu sĩ được vì ông ta không trực
tiếp ở đó; ông ta vận hành theo cách rất gián tiếp. Bạn không thể trả thù chính
khách; ông ta rất ngoại giao. Mọi điều bạn có thể tìm ra là người kia - vợ, chồng
- động chạm được, hiện diện vật lí, cho nên giận của bạn bắt đầu trút lên người
kia.
Chồng và vợ liên tục cãi cọ, tranh đấu, dường như họ
là kẻ thù. Rất hiếm khi tìm ra một đôi thân thiện. Họ biểu lộ sự thân thiện khi
họ có người khác ở cùng; khi khách tới nhà, ngay lập tức họ bắt đầu mỉm cười. Họ
đeo mặt nạ trước con họ, họ né tránh va chạm. Họ không tranh đấu trên phố,
nhưng họ tranh đấu hai mươi bốn giờ một ngày. Tranh đấu của họ lấy nhiều hình dạng
thế; nó là đa chiều. Nó làm tiêu tán năng lượng của họ. Và thế rồi họ phải sống
cùng nhau, cho nên bằng cách nào đó họ phải tô điểm cho nó.
Dục chỉ trở thành phương pháp để làm cho mọi thứ xuôn
sẻ, để tô điểm cho nó. Đầu tiên tranh đấu, thế rồi, vì bạn phải sống với người
kia, dùng dục để biểu lộ yêu và âu yếm với người kia để cho với thời gian hiện
tại có hoà bình. Nhưng hoà bình đó không kéo dài lâu; nó chỉ là chiến tranh lạnh,
không phải hoà bình. Lần nữa chiến tranh sẽ bùng phát. Buổi sáng, lại cùng câu
chuyện này sẽ được lặp lại.
Chừng nào chúng ta chưa trở nên nhận biết rằng cái gì
đó rất ngu xuẩn đã được đề nghị nhân danh hôn nhân, Nirdosh, điều này sẽ tiếp tục.
Các sannyasin của tôi, ít nhất nên trở nên nhận biết:
chồng bạn đã không làm bất kì cái gì sai với bạn, mà vợ bạn cũng đã không làm bất
kì cái gì sai với bạn. Nếu bất kì cái gì là sai nó là chính sự lệ thuộc, chính
việc cảm thấy lệ thuộc, cái đó là sai. Bỏ lệ thuộc đó đi. Cho nhau nhiều tự do
hơn đi. Kính trọng tự do hơn bất kì cái gì khác vì tự do có giá trị cao nhất -
thậm chí cao hơn yêu. Nếu yêu của bạn mang tới tự do, nó là tốt. Nếu yêu của bạn
không mang tới tự do, nó là không tốt - nó thậm chí không phải là yêu.
Yêu của bạn mang tới ghen tuông, sở hữu; nó không bao
giờ mang tới tự do. Nó phá huỷ mọi khả năng của tự do. Và nó đã bắt đầu từ
chính lúc bắt đầu...
Quên điều giáo sĩ của bạn đã bảo bạn đi! Ông ta biết
gì về tình cảm lãng mạn? Đây là cách nó thực sự đã xảy ra!
"Adam, bé cưng," Eve nói khi cô ta tặng cho
anh ta một bó hoa lưu ly cô ấy vừa hái trong Vườn Eden, "anh có yêu em tuyệt
đối và thực sự không?"
"Hẳn thế rồi," Adam nói. "Còn ai khác nữa?"
Nirdosh, câu chuyện của bạn vậy đã bắt đầu rồi!
Tôi đã nghe nói rằng mọi ngày khi Adam quay về sau cuộc
phiêu lưu ban ngày của anh ta, trong đêm Eve sẽ đếm xương sườn của anh ta!
Nó là một câu chuyện rất cổ đại. Ngay chính lúc bắt đầu,
cái gì đó đã đi sai.
Bạn có thể biết, bạn có thể không biết: Eve đã không
phải là người đàn bà đầu tiên. Thượng đế đầu tiên đã tạo ra Adam và Lilith. Và
đêm đầu tiên, đêm trăng mật - trăng mật đầu tiên - và cãi nhau đã bắt đầu vì chỉ
có một cái giường. Và vào những ngày đó giường đôi đã không sẵn có! Đây là câu
chuyện về lúc bắt đầu: chỉ có mỗi một chiếc giường một. Cho nên ai sẽ ngủ trên
giường và ai sẽ ngủ trên sàn?
Tất nhiên, Adam nhiều phần là kẻ nam tính gia trưởng
như bất kì người nào! Anh ta lực lưỡng, khoẻ mạnh hơn, cho nên anh ta sở hữu
chiếc giường. Nhưng Lilith không sẵn lòng. Cô ấy nói, "Chúng ta là bình đẳng,
chúng ta được làm ra bình đẳng." Cô ấy là người sáng lập của Phong trào phụ
nữ tự do, người sáng lập thực!
Họ đánh nhau nhiều thế. Tôi không biết liệu quần áo có
bị ném vào nhau hay không, nhưng chúng chắc phải đã bị ném nếu có quần áo! Tới
nửa đêm họ gõ cửa nhà Thượng đế và Lilith nói, "Điều này không thể tiếp diễn
được. Hoặc tôi phải được chấp nhận là bình đẳng hoặc tôi được kết thúc với người
đàn ông này."
Cho nên hôn nhân đã không được hoàn thành.
Và Thượng đế, bản thân ngài là đàn ông, tất nhiên
thiên vị cho Adam. Cho nên ngài làm Lilith biến mất và ngài đã tạo ra Eve, bằng
việc lấy một chiếc xương sườn từ thân thể Adam để chắc rằng Eve bao giờ cũng sẽ
là phụ, chỉ là một phần của thân thể Adam, không nhiều hơn điều đó, để cho cô ấy
không thể đòi bình đẳng được. Cô ấy sẽ phải ngủ trên sàn!
Bây giờ đây là loại ngu xuẩn gì vậy? Chỉ mỗi chiếc giường
đôi được cần! Asheesh của chúng ta có thể làm ra nó - nó đơn giản thế! Nhưng
Thượng đế đã rất keo kiệt.
Nirdosh, bạn đơn giản lặp lại câu chuyện cổ, hình mẫu
cổ. Thoát ra khỏi hình mẫu cổ này đi! Là một sannyasin đi, điều đó phải là điều
đầu tiên.
Không có nhu cầu chấp nhận chồng bạn Pravasi một cách
nghiêm chỉnh. Tại sao phải là người đàn ông đáng thương đó? Anh ấy đã làm gì với
bạn? Nếu bạn có thể chấp nhận mọi thứ khác một cách nhẹ nhàng, thế thì tại sao
chấp nhận chồng bạn một cách nghiêm chỉnh?
Nghiêm chỉnh là bệnh. Và khi bạn chấp nhận ai đó một
cách nghiêm chỉnh, sớm hay muộn bạn sẽ trả thù, vì bạn không thể vẫn còn nghiêm
chỉnh lâu được. Người ta muốn hạnh phúc và chấp nhận mọi thứ trong vui đùa.
Nhưng một mình bạn không phải là lỗi. Pravasi cũng phải
chắc rằng anh ấy đang bị chấp nhận một cách nghiêm chỉnh. Mọi chồng đều làm điều
đó trong hàng nghìn năm: anh ta phải được chấp nhận một cách nghiêm chỉnh - anh
không phải là người thường, anh ta là chồng bạn!
Ở Ấn Độ, chồng đã dạy đàn bà rằng "Chồng em là
Thượng đế của em." Đích thân chồng dạy vợ đấy! Và họ đã ép buộc người đàn
bà đáng thương chấp nhận họ là Thượng đế của vợ. Nhưng vợ trả thù - họ nhất định
trả thù. Họ không thể chấp nhận được điều đó. Không người nào có thể chấp nhận
việc mất nhân phẩm như vậy.
Nhưng cách thức của đàn bà là tinh vi hơn. Cách thức của
đàn ông là thô: anh ta áp đặt quyền bề trên của mình bằng việc đánh vợ. Và vợ
áp đặt quyền bề trên của cô ấy bằng việc hành hạ anh ta theo đủ mọi cách tinh
vi - theo những cách tinh vi mà anh ta thậm chí không thể tự phòng thủ cho mình
được.
Khi ai đó đang tranh đấu với bạn, tấn công bạn theo
cách thô thiển, có khả năng phòng thủ bản thân bạn. Bạn có thể học karate -
Satchidananda có thể giúp bạn - bạn có thể cho anh ta vài cú đá đau. Mọi đàn bà
đều nên học karate vì thế là đủ rồi! Để cho khi chồng bạn cố dùng vũ lực với bạn,
"Coi tôi nghiêm chỉnh vào," bạn có thể cho anh ta vài cú đá karate
đau! Và bạn nên học tiếng hét karate để cho tất cả hàng xóm biết cái gì đang xảy
ra!
Cuộc sống phải là nhẹ nhàng. Vợ phải không được coi là
nghiêm chỉnh mà chồng cũng phải không được coi là nghiêm chỉnh. Nghiêm chỉnh
không phải là thứ hay. Giữa hai người, nghiêm chỉnh tạo ra bức tường; nó phá huỷ
sự thân thiết. Nhưng nếu bạn bị bắt phải theo sự chi phối lẫn nhau, một cách tự
nhiên bạn phải nghiêm chỉnh. Bạn không thể chi phối một cách vui đùa được. Nếu
bạn trở nên vui đùa và coi mọi sự là vui đùa, bạn không thể có tính chi phối được,
bạn không thể có bất kì trò bản ngã nào. Bản ngã vận hành chỉ trong bầu khí hậu
nghiêm chỉnh.
"Cưng ơi," anh chồng hỏi, "đích xác
thôi miên là gì?"
"Thôi miên," vợ anh ta đáp, "là làm cho
một người rơi vào quyền lực của anh và thế rồi làm cho người đó làm bất kì cái
gì anh muốn người đó làm."
Anh chồng khịt mũi, "Cái đó không phải là thôi
miên - cái đó là hôn nhân!
Các ông chồng đang cố ép buộc các bà vợ chỉ là cái
bóng của họ. Và các bà vợ đang cố ép buộc ông chồng chỉ là cái bóng của họ.
Toàn thể ý tưởng này là vô nhân đạo, phi tôn giáo, không lành mạnh, thần kinh!
Nếu bạn thực sự muốn mở hội cuộc sống, đừng làm những
đòi hỏi như thế lên cuộc sống. Coi mọi sự là không nghiêm chỉnh đi. Nhớ xem đã
bao lâu từ khi bạn cười với chồng bạn, đã bao lâu từ khi bạn nhảy nhót với chồng
bạn một cách thân mật - không trong sắp đặt chính thức, không ở hôn nhân nào
đó, hay trong cuộc họp của những người hội Rotarians hay hội Lions - không
trong sắp đặt chính thức, mà chỉ từ niềm vui vô cùng. Đã bao lâu kể từ khi các
bạn ngồi im lặng cùng nhau nghe nhạc, không tranh cãi, không nói, không chì chiết,
không làm mọi thứ vô nghĩa mà vẫn diễn ra nhân danh hôn nhân?
Bức tường được tạo ra giữa vợ và chồng. Xã hội duy trì
bức tường, và bạn ngu xuẩn tới mức bạn liên tục giúp xã hội phá huỷ mối quan hệ
của bạn, phá huỷ cái đẹp của mối quan hệ của bạn.
Bước dọc đường M.G., một anh chàng độ trung tuần nói với
vợ mình, "Này, em có thấy cô gái xinh kia đang mỉm cười với anh
không?"
"Điều đó chẳng là gì cả," cô vợ nói, "lần
thứ nhất em nhìn anh, em đã cười to rồi!"
Một người Pháp một hôm về nhà sớm và thấy anh bạn thân
nhất của mình đang trên giường với vợ mình.
Lắc đầu không tin tưởng, anh ta nói, "Anh biết
tôi phải làm, Pierre - nhưng anh làm!"
Ông Schmendrick về nhà sớm hơn được mong đợi và thấy vợ
mình đang trên giường với một người lạ.
'Hai người làm gì vậy?" ông ấy gầm lên.
"Xem tôi ngụ ý cái gì?" cô vợ nói với người
yêu. "người ngu! "
Nhà Bravermans làm hôn lễ cho cô con gái cuối cùng của
họ và quyết định bán nhà và chuyển vào sống trong căn hộ có sẵn đồ đạc.
Ông Braverman chỉ cho vợ mình xem căn hộ ông ấy đã thuê.
"Tôi không thích nó," bà Braverman nói.
"Sao không?" ông Braverman hỏi.
"Không có rèm trong phòng tắm. Mỗi lần tôi tắm
hàng xóm sẽ có khả năng thấy tôi trần truồng!"
"Đừng lo," chồng bà ấy nói, "khi hàng
xóm thấy bà trần truồng, họ sẽ mua rèm!"
"A, vâng, vợ cuối của tôi là người đàn bà xuất sắc
nhất," ông già hoà nhã người Anh nói với một trong những bạn chí thân của
ông ấy trên ghế dài công viên ở London. "Một người đàn bà rất tôn
giáo," ông ấy tiếp tục. "Không bao giờ bỏ lỡ một ngày ở nhà thờ còn ở
nhà đó là những lời cầu nguyện và hát thánh ca từ sáng tới đêm."
"Bà ấy đi tới chết thế nào?" người bạn hỏi.
"Tôi siết cổ bà ấy."
Nirdosh, bạn nói: Tại sao tôi bao giờ cũng cố thay đổi
anh ấy?
Dừng lại đi! Bằng không, nếu anh ấy siết cổ bạn, sẽ
khó cứu được bạn. Mọi vợ đều liên tục cố thay đổi chồng; đó là chiến lược tinh
vi để chi phối. Nó là việc kết án: "Anh sai và anh phải được đưa về
đúng." Và các ông chồng không thể tự bảo vệ họ được vì họ làm đôi điều mà
bản thân họ nghĩ là xấu, cho nên họ không thể bảo vệ bản thân họ.
Chẳng hạn, họ hút thuốc và bản thân họ nói rằng điều
đó là sai, cho nên vợ liên tục chì chiết, "Ngừng hút đi!" Thực ra, cô
ấy càng chì chiết, anh chồng càng phải hút thuốc vì anh ta trở nên càng bực dọc
hơn. Và khi anh ta bực dọc, không có lối thoát nào khác hơn là hút thuốc. Nếu
anh ta không hút thuốc, anh ta sẽ siết cổ vợ! Cho nên anh ta siết cổ điếu thuốc,
hay anh ta bắt đầu nhai kẹo cao su; bằng không anh ta sẽ nhai vợ! Anh ta phải
làm cái gì đó chỉ để giữ cho bản thân anh ta bị dính líu để cho khoảnh khắc giận
dữ này trôi qua.
Và vợ có một điểm tốt ở đó: cô ấy chỉ làm vì cái tốt
cho bạn - cho sức khoẻ của bạn, cho bạn sống cuộc sống dài lâu. Và chồng muốn
chết sớm nhất có thể được! Với người đàn bà này... sống cuộc sống dài lâu! Anh
ta liên tục hút thuốc nhiều hơn trong hi vọng rằng việc hút thuốc thực sự giết
chết!
Anh ta uống rượu và bạn chống lại việc đó - và anh ta
chống lại bản thân anh ta vì toàn thể bầu không khí là ở chỗ anh ta đã được bảo
nó là sai và anh ta đã chấp nhận ý tưởng này. Cho nên anh ta không thể nói rằng
anh ta là đúng - anh ta không có can đảm để nói rằng anh ta là đúng. Anh ta phải
chấp nhận rằng vợ là đúng. Và vợ không hút thuốc, họ không uống rượu, họ không
đánh bạc, họ không làm bất kì cái gì sai. Họ thánh thiện thế!
Đó là một điều tốt về việc là thánh thiện: bạn có thể
hành hạ mọi người! Thực ra, nếu bạn không thể hành hạ mọi người bạn sẽ không là
thánh nhân chút nào - toàn thể niềm vui bị mất!
Vợ là rất linh thiêng và rất tôn giáo bởi lẽ đơn giản
rằng họ có thể hành hạ chồng, họ có thể hành hạ con cái, họ có thể hành hạ mọi
người. Họ là linh thiêng thế! So sánh với họ, mọi người là tội nhân.
Chồng về nhà lảo đảo, run rẩy. Anh ta biết rằng anh ta
đang làm những điều sai. Và chẳng có gì sai trong việc hút thuốc! Chẳng có gì
sai nếu bạn thỉnh thoảng uống rượu; điều đó tuyệt đối con người. Bạn đã bao giờ
thấy bất kì con vật nào hút thuốc không? Điều đó làm cho bạn thành khác biệt! Bằng
không, cái gì là khác biệt về bạn? Bạn có thấy bất kì con vật nào uống rượu, đi
quán rượu, mang chai bia không? Điều đó làm cho bạn thành con người đấy! Chẳng
có gì sai trong nó.
Mới hôm nọ tôi nhận được một bức thư. Một người đàn bà
từ đạo tràng của Vinoba Bhave đã tới xem đạo tràng của chúng ta... Cô ấy không
thể thấy được bất kì cái gì khác. Cô ấy viết rằng cô ấy không có thời gian tới
và nghe bài nói, không có thời gian tham gia vào thiền, nhưng cô ấy có đủ thời
gian để đi tới Kim cương Xanh và tới các khách sạn khác để xem các sannyasin
đang ăn cái gì. Cô ấy viết: "Tôi đã thấy rằng các sannyasin không phải
toàn là người ăn chay và họ cũng uống rượu. Và, Osho ơi, thầy nên dừng họ khỏi
làm điều này vì nếu họ có tính tôn giáo, nếu họ là các thiền nhân, làm sao họ
có thể là người ăn mặn được và làm sao họ có thể uống rượu được?"
Tôi chẳng thấy rằng có vấn đề gì cả. Jesus thường uống
rượu, và ông ấy có tính tôn giáo - tôn giáo như Phật - thực ra, chút ít có tính
tôn giáo nhiều hơn, vì Phật phải đã hơi chút sợ rằng nếu ông ấy say, tính tôn
giáo của ông ấy có thể bị mất. Jesus phải đã tuyệt đối chắc chắn về tính tôn
giáo của ông ấy: rằng chút ít uống rượu đây đó không tạo ra mấy khác biệt. Và,
khi có liên quan tới rượu, nó tuyệt đối là chay - chẳng cái gì sai trong nó!
Nhưng người đàn bà này đã để ý tới những điều này.
Ngay chỗ đầu tiên, đàn bà; chỗ thứ hai, tới từ đạo tràng kiểu Gandhi... cho
nên, nghi ngờ kép! Đó đã là mọi điều cô ấy có thể tìm thấy.
Mohammed không phải là người ăn chay, mà Ramakrishna
cũng không là người ăn chay. Và tôi không nghĩ rằng Krishna là người ăn chay
hay Rama là người ăn chay hay những người thấy của Upanishads là người ăn chay
hay các rishis của Vedas là người ăn chay. Họ không là người ăn chay, và dầu vậy
họ đã đạt tới điều tối thượng. Cho nên chỉ cái bạn ăn và cái bạn uống không thể
tạo ra mấy khác biệt.
Và tôi không bảo bạn ăn thịt. Tôi đơn giản bảo bạn rằng
nếu có thể thì không ăn thịt là sạch sẽ hơn. Nhưng chẳng có tính tâm linh gì về
điều đó. Không ăn thịt có tính thẩm mĩ, không ăn thịt có tính thơ ca, nhưng nó
chẳng có cái gì có tính tôn giáo cả. Và tôi không bảo bạn trở thành người say,
nhưng tôi không thể nói rằng nó là phi tâm linh; thỉnh thoảng, có chút ít cực lạc
từ uống rượu chút ít là hoàn toàn được và có tính người.
Toàn thể cách tiếp cận của tôi là ở tính người. Tôi
không muốn bạn trở thành người buồn và linh thiêng nghiêm chỉnh. Chúng ta mệt mỏi
về mọi thánh nhân này!
Xin bạn, Nirdosh, đừng cố thay đổi anh ấy. Yêu ngụ ý
chấp nhận, chấp nhận người kia như người đó vậy. Đây là những cách thức của
ghét.... Cố thay đổi ai đó không phải là yêu. Và đừng cố thay đổi anh ấy. Anh ấy
đã không làm bất kì cái gì sai trong việc có được hôn nhân với bạn! Đừng làm
cho anh ấy khổ quá nhiều. Anh ấy đã không làm bất kì cái gì sai, cho nên tại
sao trừng phạt anh ấy nhiều thế? Cho anh ấy tự do đi. Và trong khi cho tự do bạn
sẽ tìm ra tự do của bạn nữa, vì chúng ta có thể có được tự do chỉ nếu chúng ta
cho tự do.
Và khi hai người cho nhau tự do, chỉ thế thì yêu mới
có thể phát triển. Trong tự do tuyệt đối, yêu tuyệt đối phát triển. Và khi yêu
và tự do là cùng nhau, cái đẹp của chúng là mênh mông.
Các sannyasin của tôi phải sống tự do, yêu, thiền,
phúc lạc. Bỏ mọi hình mẫu sai này về việc tạo ra khổ cho nhau đi.
Câu
hỏi thứ tư
Osho
ơi,
Tại
sao thầy chống lại tri thức nhiều thế?
Pragito,
Tri thức có tính phá huỷ cái gì đó có giá trị mênh
mông trong bạn: nó phá huỷ sự ngạc nhiên của bạn. Và chính qua sự ngạc nhiên mà
người ta trở nên nhận biết về Thượng đế, không qua tri thức. Bạn cần con mắt ngạc
nhiên như trẻ nhỏ. Bạn cần năng lực để cảm thấy kính nể trước mặt trời mọc, trước
bầu trời đầy sao, trước đại dương gầm thét. Nếu bạn không thể cảm thấy kính nể,
bạn không thể cảm thấy Thượng đế được, vì Thượng đế là điều huyền bí và ngài là
sẵn có chỉ cho những người có khả năng cảm thấy kính nể, người có khả năng bị bối
rối.
Tri thức phá huỷ điều ngạc nhiên, phá huỷ năng lực cảm
thấy kính nể. Nó làm cho bạn có năng lực giải thích mọi thứ. Nó lấy đi mọi thơ
ca từ sự sống. Nó lấy đi mọi nghĩa từ sự sống. Người thông thái không bao giờ bị
ngạc nhiên bởi bất kì cái gì. Người đó có những giải thích cho mọi thứ - tại
sao người đó phải bị ngạc nhiên? Và, thực ra, không giải thích nào là thực. Những
giải thích không giải thích bất kì cái gì chút nào. Điều huyền bí vẫn còn đó.
Điều huyền bí là vô hạn.
Nhưng người thông thái trở nên bị nặng gánh bởi tri thức
của mình tới mức người đó đánh mất phẩm chất tựa gương của việc phản xạ cái đẹp,
phúc lành, điệu vũ, cực lạc của sự tồn tại.
Do đó tôi chống lại tri thức, vì tôi thiên về việc biết.
Việc biết là hiện tượng khác toàn bộ. Việc biết ngụ ý hồn nhiên, tri thức ngụ ý
láu lỉnh, tri thức là tinh ranh. Việc biết đơn giản là hiện tượng trái tim, tri
thức là thứ của cái đầu. Tri thức ngụ ý bạn có nhiều thông tin, bạn đã thu thập
nhiều thông tin trong kí ức của bạn; kí ức của bạn đã trở thành ngân hàng. Kí ức
của bạn không là gì ngoài cái máy tính sinh học. Nó không làm cho bạn trí huệ -
không, không chút nào; bạn có thể lặp lại chỉ cái đã được đặt vào trong kí ức của
bạn ngay chỗ đầu tiên. Kí ức không bao giờ có thể cho bạn bất kì kinh nghiệm nguyên
bản nào, bất kì sáng suốt nguyên bản nào. Nó lấy đi nhiều thứ và không cho bạn
cái gì - ngoại trừ rằng bạn cảm thấy bản ngã hơn vì bạn nghĩ bạn biết.
Dạo qua phòng phát thẻ của câu lạc bộ doanh nghiệp,
Stimson ngạc nhiên khi thấy ba người đàn ông và một con chó săn Airedale đang
chơi bài poke. Dừng lại để quan sát, anh ta bình luận về việc trình diễn phi
thường của con chó.
"Nó không thông minh vậy đâu," người chủ của
con chó Airedale nói. "Mọi lần nó được một ván bài nó lại vẫy đuôi!"
Perkins tạt vào thăm Nelson, người hàng xóm mới. Họ ngồi
trong căn phòng nhỏ nói chuyện, thì một con chó đi vào và hỏi liệu người nào đã
xem tờ Sunday Times chưa. Nó trao tờ báo rồi bỏ đi.
"Điều đó thật xuất sắc," Perkins kêu lên.
"Con chó biết đọc!"
"Ồ, đừng để nó lừa anh," Nelson nói.
"Nó chỉ nhìn vào chỗ hài hước thôi."
Dixon, ngồi trong rạp chiếu phim, để ý thấy một người
ngồi trước anh ta quàng tay quanh cổ con chó săn Afghan khổng lồ đang chiếm chỗ
ngồi cạnh anh ta.
Con chó xem phim với việc hiểu hiển nhiên vì nó gầm gừ
nhè nhẹ khi tên côn đồ nói và sủa ăng ẳng vui thích vào những hoàn cảnh buồn cười.
Dixon nghiêng người qua và gõ nhẹ vào vai người người
hàng trước anh ta. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không khỏi ngạc nhiên về hành
vi của con chó của ông."
"Vâng, tôi cũng ngạc nhiên nữa," người này
nói. "Nó ghét sách."
Người thông thái trở nên tuyệt đối không có khả năng
trải nghiệm ngạc nhiên, trải nghiệm điều bí ẩn, điều huyền bí. Cho dù Thượng đế
đứng trước người đó, người đó sẽ nói, "Vậy thì sao?" Không cái gì có
thể gây ngạc nhiên cho người đó, do đó không cái gì làm người đó vui thích.
Jesus nói, "Chừng nào ông chưa giống trẻ nhỏ, ông
sẽ không vào vương quốc của Thượng đế."
Tri thức phải bị gạt sang bên để cho bạn có thể giành
lại những khoảnh khắc đẹp đẽ đó của thời thơ ấu của bạn khi bạn đuổi bướm và bạn
nhặt vỏ sò và đá mầu trên bãi biển, và bạn đã nghĩ rằng bạn đã tìm ra kho báu.
Những đá mầu đó với bạn có ý nghĩa hơn nhiều so với viên kim cương Kohinoors. Bạn
phải giành lại chốn thần tiên đó. Bạn lại phải nhìn bằng những đôi mắt đó vào
thế giới; thế thì nó đầy Thượng đế. Thế thì chim hót, và tiếng hót xa xôi của
con chim cúc cu, và hoa... thế thì mọi thứ là kì diệu tới mức bất kì chỗ nào bạn
nhìn, bất kì chỗ nào bạn đi, bạn đều muốn cho lời cám ơn, bạn sẽ cảm thấy biết
ơn. Bạn sẽ muốn quì xuống trên đất và cầu nguyện. Bạn sẽ không cần đi tới bất
kì nhà thờ nào hay tới bất kì đền chùa nào; không có nhu cầu. Toàn thể sự tồn tại
trở thành ngôi đền của Ngài - nó là ngôi đền của Ngài.
Pragito, tôi chống lại tri thức vì tri thức cản trở
trí huệ của bạn. Chừng nào bạn chưa gạt tri thức sang bên, bản tính của bạn
không thể bùng nổ trong thông minh được. Gạt tri thức sang bên và bạn sẽ ở
trong ngạc nhiên lớn: bạn bắt đầu hành xử theo cách khác, theo cách tự phát.
Tri thức là được làm sẵn; nó giữ bạn bị buộc vào quá
khứ. Do đó mọi đáp ứng của bạn đều lạc hậu, không bao giờ tới đúng điểm, bao giờ
cũng tụt lại sau, không bao giờ thích hợp, không bao giờ có thể thích hợp. Sự sống
liên tục thay đổi mọi khoảnh khắc, nó bao giờ cũng mới. Và đáp ứng của bạn
không phải là đáp ứng, nó phản ứng; nó tới từ quá khứ. Bạn có câu trả lời được
làm sẵn. Bạn thậm chí đã không nhìn vào tình huống và bạn đã lặp lại câu trả lời
làm sẵn như chiếc máy hát.
Do đó bạn tụt lại sau sự sống. Và nếu bạn tụt lại sau
sự sống bạn không thể có phúc lạc trong con người bạn. Bạn bao giờ cũng cũng sẽ
cảm thấy bạn đang bỏ lỡ, bạn bao giờ cũng sẽ cảm thấy cái gì đó bị bỏ lỡ. Và
cái gì đó là cái gì vậy? Bạn không cùng bước với sự sống. Bạn bao giờ cũng sẽ mơ
rằng bạn đang xô tới và chạy tới ga; lúc bạn tới ga, tầu hoả đi mất khỏi sân ga
rồi. Mơ đó có tính biểu tượng: điều đó đơn giản chỉ ra rằng bạn không bao giờ sống
với khoảnh khắc này, bạn bao giờ cũng muộn. Chính bởi vì quá khứ của bạn, vì bạn
nghĩ bạn đã biết câu trả lời. Do đó bạn không bao giờ lắng nghe câu hỏi, bạn
không bao giờ lắng nghe tình huống đang đương đầu với bạn.
Một câu chuyện Thiền:
Hai ngôi chùa đã là đối kháng lẫn nhau về truyền thống
Cả hai sư đều có chú tiểu để chạy việc vặt và cả hai sư đều bảo chú tiểu,
"Đừng nói chuyện với chú tiểu của chùa kia. Chúng ta là kẻ thù!" Họ sợ
rằng trẻ con, sau rốt, vẫn là trẻ con, chúng có thể bắt đầu trở nên thân thiện
lẫn nhau. Nếu các sư đã không nói bất kì cái gì chúng có thể đã không nghĩ về
điều đó, nhưng khi họ nhấn mạnh rằng chúng phải không nói chuyện lẫn nhau, tất
nhiên, cám dỗ là quá lớn.
Cho nên một hôm, một cậu bé hỏi cậu bé kia khi chúng gặp
nhau trên đường, "Đằng ấy đi đâu đấy?"
Cậu bé kia nói, "Tới bất kì đâu gió đưa tớ tới."
Nghe những thảo luận và bài nói triết lí, nó cũng đã
trở nên có tính triết lí.
Đứa trẻ này gần như câm. Nó không thể nghĩ được bây giờ
phải nói cái gì. Và thế rồi nó nghĩ, "Thầy mình đúng - những người này là
nguy hiểm! Mình hỏi một câu đơn giản, 'Đằng ấy đi đâu đấy?' và nó nói những điều
siêu hình!"
Nó quay về. Nó kể lại cho thầy, "Con tiếc là con
đã không vâng lời thầy, nhưng điều này đã xảy ra."
Thầy nói, "Chuyện này rất tệ - chúng ta phải đánh
bại nó! Điều này chưa bao giờ là như vậy. Chúng ta bao giờ cũng chiến thắng
trong mọi biện luận với chùa kia. Cho nên ngày mai con lại hỏi nó, ‘Đằng ấy đi
đâu đấy?' và khi nó nói, ‘Bất kì chỗ nào gió đưa tớ tới,' hỏi luôn nó, 'Và nếu
gió không thổi chút nào, thì sao?'"
Cậu bé rất hài lòng! Nó tới sớm hơn chút ít, đứng đó,
chờ đợi, và lặp lại nhiều lần điều nó định nói để trở nên rõ ràng về điều đó.
Cậu bé kia tới và nó hỏi, 'Đằng ấy đi đâu đấy?"
Và cậu bé kia nói, 'Bất kì chỗ nào chân tớ đưa tớ tới."
Bây giờ câu trả lời này là không liên quan; bất kì cái
gì nó đã chuẩn bị đều thành vô nghĩa. Nó lại đâm ra lúng túng. Nói lại hỏi Thầy.
Thầy nói, "Những người đó là tinh ranh và xảo
trá! Bây giờ, bất kì khi nào nó nói, 'Bất kì chỗ nào chân tới đưa tớ tới,' con
hỏi nó, 'Nếu đằng ấy được sinh ra mà bị liệt rồi, thì sao?' "
Lần nữa cậu bé kia tới. Nó hỏi, 'Đằng ấy đi đâu đấy?"
Và cậu bé kia nói, "Tớ đi mua rau."
Sự sống là giống như điều đó. Bạn tới với câu hỏi đã
chuẩn bị và hoàn cảnh thay đổi, nó nói, "Tớ đi mua rau." Không câu trả
lời nào được chuẩn bị sẵn sẽ giúp đỡ. Tri thức sẽ không giúp đỡ khi có liên
quan tới sự sống. Người thông thái gần như là người chết; người đó sống trong nấm
mồ của mình.
Bước ra khỏi nấm mồ của bạn đi! Sống tự phát nhiều
hơn, có tính đáp ứng nhiều hơn. Đáp ứng với khoảnh khắc. Lắng nghe khoảnh khắc
này và hành động tương ứng. Thế thì hành động của bạn sẽ là toàn bộ vì nó sẽ nảy
sinh ra từ hiện tại; nó sẽ phản xạ tình huống thực. Nó sẽ là thực sự có nghĩa,
có ý nghĩa, thoả mãn, đáp ứng. Và bạn sẽ thấy rằng bạn không còn bỏ lỡ. Bạn ở
trong cùng bước với sự sống, bạn đang trong hài hoà với sự sống.
Hồn nhiên bao giờ cũng trong hài hoà với sự sống. Và
là hài hoà là được chứng ngộ. Là hài hoà là cách duy nhất để biết chân lí tối
thượng.
Câu
hỏi thứ năm
Osho
ơi,
Tại
sao sư Haina sống khoả thân?
Bhagawato,
Họ khổ từ sự ám ảnh quần áo!
Câu
hỏi thứ sáu
Osho
ơi, Bất kì khi nào tôi ra khỏi chuyện cười thầy nói chuyện vui, ngầm bên dưới
tiếng cười của tôi, tôi bị chẹt qua bởi chiếc xe ủi đất và kết thúc cảm giác
như khoai tây nghiền! Khoai tây nghiền lặp đi lặp lại này có thể sống sót được
bao lâu?
Anand Bhagawati,
Bạn đã sống sót chưa? Bạn vẫn còn đó chứ?
Người đàn bà quẫn trí đi tới bệnh viện và nói "Đó
là chồng tôi - ông ấy đã bị chẹt bởi xe lăn hơi nước. Cô có thể nói cho tôi ông
ấy ở phòng riêng nào không?"
Cô y tá nói, "À, ông ấy phải là một trong những
người ở phòng bốn, năm và sáu!"
Ở đây bạn thấy mọi khoa tây nghiền! Rất khó biết ai là
ai - chỉ khoai tây mầu cam!
Câu hỏi của bạn tới hơi muộn chút ít, Bhagawati. Bạn
đã bị kết thúc rồi! Giờ không cái gì có thể được làm. Bạn không thể đẩy khoai
tây nghiền trở lại lần nữa. Điều đó là không thể được!
Câu
hỏi cuối cùng
Osho
ơi,
Tôi
làm việc cho đạo tràng Shree Rajneesh, Poona, Ấn Độ. Xin thầy... kể cho tôi một
chuyện cười!
Deva Yashen,
Tại sao lại một chuyện cười? Tôi không keo kiệt đâu!
Tôi sẽ kể cho bạn ba chuyện cười!
Cô dâu và chú rể Italy đi vào căn hộ tuần trăng mật.
Cô dâu, hăm hở đi nhưng vẫn còn hơi chút bẽn lẽn, khăng khăng rằng họ tắt đèn
đi và cởi quần áo trong bóng tối.
Cô dâu làm điều đó trong giường trong vài giây và cô ấy
nằm đó thở dài. "Ôi, anh yêu," cô ấy nói, "em không thể tin được
em thực sự đã lấy chồng."
Cô ấy nghe thấy âm thanh xô đẩy trong bóng tối, và cô ấy
lặp lại, "Ôi, anh yêu, em không thể tin được em thực sự đã lấy chồng!
"
Từ bóng tôi, giọng nói của chú rể nói ra một cách bực
bội, "Nếu anh mà xoay xở làm cho cái khoá phéc mơ tuya này không bị kẹt em
sẽ tin!"
Chuyện thứ hai:
Một triết gia già đi tới khám bác sĩ và nói, "Bác
sĩ ơi, tôi có một câu hỏi ông có lẽ có thể giúp được tôi. Khi tôi còn là thanh
niên trong độ tuổi hai mươi thỉnh thoảng tôi thường có việc cứng lên và tôi cầm
lấy nó bằng cả hai tay và tôi không thể uốn cong được nó. Thế rồi về sau vào độ
tuổi bốn mươi tôi hứng tình và tôi cầm nó bằng cả hai tay và tôi không thể uốn
cong được nó. Bây giờ, bác sĩ ơi, tôi trong độ tuổi bẩy mươi và bác sĩ biết đấy
- hôm nọ tôi đã ngạc nhiên! Tôi đã hứng tình và tôi cầm lấy nó bằng cả hai tay và
tôi có thể uốn cong được nó. Bây giờ, bác sĩ ơi, điều này có ngụ ý tôi khoẻ hơn
không?"
Và chuyện thứ ba:
Người vợ xinh của du khách Mĩ nói cô ấy đã không cảm
thấy khoẻ và đi tư vấn ở một bác sĩ Pháp nổi tiếng. Lo nghĩ, người Mĩ đi theo
cô ấy tới văn phòng bác sĩ để chắc mọi sự là ổn thoả. Với sự giận dữ và mất
tinh thần, anh ta thấy cô ấy đang trong giường cùng với bác sĩ khi anh ta tới
đó.
'Các vị nghĩ các vị đang làm cái chết tiệt gì vậy?"
anh ta phát rồ.
Người Pháp xảo quyệt nói, "Anh đừng tự làm mình
kích động lên, anh bạn. Tôi đơn giản lấy nhiệt độ của quí bà thôi."
"Được, bác sĩ," người Mĩ lực lưỡng nói, nắm chặt nắm đấm lớn của mình. "Nhưng thứ đó tốt hơn là phải có số trên nó khi ông rút nó ra chứ!"
Xem tiếp Chương 7 - Quay về Mục lục
..............................
0 Đánh giá